Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14.

Sau khi Ong Seongwoo đi, Daniel vẫn không chịu xê dịch nửa bước, cứ ngây người đứng ở đó nhìn nhìn nửa ngày, như đang tự kiểm điểm lại lỗi lầm của bản thân, phải đợi đến khi Kim Jonghyun trông thấy kêu vài tiếng rõ mệt hơi thì Daniel mới bất đắc dĩ đi vào trong

"Seongwoo đi rồi à!?"Jonghyun lên tiếng hỏi mặc dù anh đã nhìn thấy cảnh ban nãy

"Ừm, anh ấy bảo có việc đột xuất" Kang Daniel mệt mỏi ngồi xuống băng ghế gỗ dưới mái hiên nhà

"Chẳng lẽ cậu không nhìn ra là Seongwoo gấp gáp đi như thế hoàn toàn không phải vì ai đó gọi?" Jonghyun giọng điệu như chất vấn, việc rõ rành rành như thế ngay cả anh còn nhìn ra, Kang Daniel không lí nào lại không biết, riêng cậu vừa nghe tới việc đó liền cảm thấy đau đầu, ủ rũ

"Em biết, sao có thể không nhìn ra chứ" Daniel thốt lên đầy chán nản" Seongwoo đã cố tránh rồi thì em cũng chẳng biết làm thế nào"

Kim Jonhyun ngồi xuống cạnh Daniel rồi bất giác thở dài, vừa thương thằng bạn vừa tội thằng em, trong chuyện này cũng không trách ai được, mọi thứ xảy ra cũng đâu ai muốn, có trách thì trách Ong Seongwoo quá đa cảm còn Daniel thì hơi vô ý trong việc để tâm tới cảm xúc của anh, cả Park Yena không biết vô tình hay hữu ý mà rơi vào giữa hai người trong khi cô ta lại mang cái thân phận người yêu cũ của Daniel, ngay từ đầu nhìn vào đã thấy không ổn tí nào

"Mọi người đâu?" Daniel hỏi trong khi đưa mắt tự nhìn xung quanh một lượt

"Đang ở trong ăn uống, cũng trưa rồi"

Dân tình ở trong cũng đang sôi sục lắm, Jung Sewoon còn hùm hổ định xông ra đòi công bằng cho anh sếp, mõi tội bị đồng bọn ngăn lại gắt gao quá nên giờ đành ôm mộng làm chính nghĩa trong lòng ngồi gậm cá nướng. Park Yena chắc vẫn nằm nghĩ trong phòng, lúc nãy Jaehwan có xem sơ qua, hơi cảm lạnh tí thôi, ngoài ra không có gì đáng lo ngại.

Nhưng mà....hơissss~~ Kim Jonghyun lần nữa thở dài thường thượt, Ong Seongwoo chắc chắn cũng không thoát khỏi bị bệnh, người ngợm yếu thế cơ mà. Bây giờ lại thêm vụ này, dễ gì để cho Kang Daniel quản, mà không có Kang Daniel thì còn thảm hơn, thế nào cũng bỏ mặc bản thân, ngoài bồ ra thì cũng chỉ có anh gần gũi hằng ngày, nói cách khác là anh phải dính cái cục nợ đó, nghĩ tới đây lại muốn quay qua chửi thằng kế bên ghê, này là ngồi không cũng hứng đạn, Kim Jonghyun tự thấy thương thân bởi vì đã ế mà còn bị chúng bạn nó hành

"Anh có nghĩ vì chuyện này mà Seongwoo sẽ chia tay em không?" Kang Daniel mông lung hỏi, Jonghyun hơi bất ngờ "hả?" một tiếng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn trơn tru trên ngón áp út của cậu

Có cái gì đó bất thường trong câu hỏi của Daniel khiến anh hơi khó đoán, chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không đến mức làm một Kang Daniel trở nên bi quan đến như thế

"Anh nghĩ không đâu" Jonghyun ngập ngừng như suy nghĩ, một lát sau mới nói tiếp "Tối nay về nhà tìm nó giải thích một chút, yên tâm đi, Seongwoo không phải người không biết nói lí lẽ, với lại cậu cũng đâu cố tình...bỏ mặc Seongwoo"

Cuộc trò chuyện kết thúc ít phút sau đó, nguyên nhân là do Kim Jonghyun đợi mãi vẫn không thấy Kang Daniel nói thêm câu gì nữa, đành thôi, nhìn khuôn mặt cậu nhất thời buồn bã anh không có hứng bắt chuyện tiếp, với lại cũng không có chuyện gì nói nữa

Để cậu ngồi ở đó, Jonghyun vào thông báo với mọi người ở lại vài tiếng thôi rồi tranh thủ về, không có Ong Seongwoo thì chơi cũng chẳng vui vẻ, trông chừng Kang Daniel đang sốt ruột lắm, chắc cũng muốn về lẹ xem anh bồ như thế nào

Ở ngoài nắng lên cao chíu thẳng vào góc Daniel đang ngồi, cậu đưa tay lên ngang mặt, thứ ánh nắng đó càng làm nổi bật chiếc nhẫn bằng kim loại bình thường, hơi miết nhẹ lên, bên trong liền ập đến sự đau nhói khó chịu, gỡ nó ra khỏi ngón tay, Kang Daniel nhìn vào trong lòng chiếc nhẫn, bên trong khắc một chữ "Ong" cân đối, cậu đã tự tay làm đôi nhẫn này khi hai người kỉ niệm một năm, chiếc còn lại khắc chữ "Kang", Seongwoo kể từ khi đeo vào chưa một lần gỡ ra, lúc nào nhìn đến cũng có thể thấy. Anh từng nói, giữa những thứ cậu tặng, nó là vật anh yêu thích nhất, còn bảo sau này có chia tay cũng không trả lại nó cho cậu. Chiếc nhẫn đơn giản đó là vật vô giá đối với Seongwoo

Dậy mà ban nãy khi kéo tay anh quay lại, cậu để ý chẳng thấy anh đeo nó nữa, nơi đó không còn chiếc nhẫn mà Seongwoo thích thú đến nâng niu, ngay từ thời khắc đó trong lòng Kang Daniel đã ngập tràn nỗi bất an, như một mũi tên vô hình đang lăm le giương ra, chỉ chực chờ bắn đến làm tan tành mối quan hệ giữa hai người

Ngay cả thứ kỉ vật đó anh cũng không cần thì Daniel còn thứ gì để níu chặt Seongwoo ở bên mình nữa

.
.

4 giờ chiều một người sắp xếp ra về, Kang Daniel vẫn duy trì bộ mặt buồn rầu không nói một lời, mọi người hiểu nên thông cảm, chẳng ai lân la hỏi điều gì liên quan đến chuyện kia

Trong xe bây giờ chỉ còn lại ba người, Jung Sewoon hình như bắt đầu có thành kiến với Park Yena nên khi nhìn thấy cô liền tỏa ra vẻ mặt không vui, đâm đâm bước lên xe mà chẳng hỏi thăm câu nào, đơn giản là vì cậu tin tưởng Seongwoo, dù tính anh hay nóng nảy cùng khó ở nhưng cũng không phải người vô duyên vô cớ nổi nóng không lí do, chắc chắn là cô ta đã chọc điên anh cái gì rồi

Park Yena cũng cảm nhận được thái độ khác thường của mọi người giành cho mình, ngoại trừ Kim Jaehwan vẫn nhiệt tình hỏi han cô đã ổn chưa. Nhưng mặc kệ đi, điều Yena quan tâm nhất bây giờ là Seongwoo đã rời đi rồi, nói cách khác thì việc cô làm cũng thu được kết quả, dù có một chút không hoàn hảo so với dự định ban đầu. Park Yena đứng cạnh xe trông vào nhà đợi Kang Daniel đi ra, thú thật trong lòng cô bây giờ đang hiện lên một đố kị tầm thường, Park Yena thật sự muốn ngồi vào ghế phó lái cạnh Daniel, nói thế nào nhỉ, cảm giác như mình đã chiến thắng, dù công cuộc chia rẽ và giành lại Daniel chỉ mới là bắt đầu.

Nhưng đáng tiếc, Kang Daniel sau khi chất đồ hết vào cóp xe, lúc quay trở lại cũng chỉ mở cửa ghế sau cho cô, Park Yena khỏi phải nói trong lòng buồn bực đến cỡ nào, hậm hực là thế nhưng cũng phải cười cười mà ngồi vào

Trong xe lại duy trì sự im lặng như ban sáng, chỉ khác là bây giờ ba con người không ai cảm thấy vui vẻ, Jung Sewoon không mấy quan tâm, tiếp tục ôm điện thoại chơi game. Park Yena để ý Kang Daniel lái xe nhanh hơn, mặt đâm đâm nhìn về phía trước mà chẳng đối hoài tới mọi thứ xung quanh, ngay cả liếc nhìn ra sau cũng không có một lần nào

Ghé ngang khu nhà Sewoon thả cậu ở đó, Daniel một mực cho xe chạy thẳng về nhà, suốt dọc đường hoàn toàn không cho Park Yena một cơ hội để bắt chuyện

Cho đến khi đậu xe vào trong hầm dưới khu chung cư, lúc hai người bước đi song song nhau để lên nhà, Kang Daniel mới quay sang cô hỏi thăm một câu

"Cậu ổn hơn rồi chứ?"

"Ừm~ mình đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu" Park suy nghĩ một hồi mới mở miệng đánh tiếng về chuyện kia

"Chuyện hôm nay là do mình bất cẩn rơi xuống nước chứ không phải Seongwoossi đẩy mình xuống đâu, cậu đừng hiểu lầm anh ấy nhé"

"Mình đâu có hiểu lầm anh ấy"

Park Yena cứ nghĩ mình nói ra câu đó trong mắt Daniel sẽ trở thành một người có lòng nhân từ biết bao nhiêu, dậy mà Kang Daniel vẫn một mực tin tưởng Seongwoo không chút do dự

"Dậy thì tốt, không mình cũng áy náy lắm nếu vì chuyện đó mà hai người cãi nhau"

"Không có gì đâu, không phải lỗi của cậu"

Hai người bước hết bậc thang cuối cùng, khi sắp đến trước cửa nhà, Park Yena quay sang đối diện mà trưng ra bộ mặt ngưỡng mộ cùng ganh tị, giọng điệu bông đùa mà nói với Daniel

"Cậu hình như rất yêu Seongwoossi nhỉ!? Ngay cả vị trí bên cạnh cậu cũng không để nể mặt cho tớ ngồi vào"

"Xin lỗi cậu, chỉ là do thói quen thôi"

"Nhưng mà.." Daniel ngừng một lúc ngước lên nhìn cô, nói

"Có những thứ...sớm đã trở thành đặc quyền của anh ấy rồi"

Kang Daniel cười cười nửa đùa, nửa thật, nhưng Park Yena lại cảm thấy câu nói đó chính là nói cho cô nghe.

Chẳng lẽ Daniel đây là đang ngầm khẳng định cho cô biết Seongwoo đối với cậu quan trong đến cỡ nào

~~~~~

Toai chuẩn bị ngược Kang bếu để đòi lại công bằng cho Seongmeo của các

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro