4. Điều quan trọng nhất
Đêm hôm đó, tôi đã khóc. Khóc vì cái gì, tôi chẳng rõ nữa.
Tôi sốt cao những hai ngày. Trong hai ngày này, tôi chỉ suy nghĩ, rồi ngủ, rồi lại suy nghĩ, rồi lại vùi mình ngủ. Tôi nghĩ về anh. Tôi nằm mơ thấy anh ấy và những chuyện của ngày trước. Những ngày mà tôi có anh. Chúng tôi có nhau.
Cái giây phút tôi đặt chân lên máy bay để ra đi, tôi đã thấy mình không phải đang sống nữa, mà là đang trôi. Tôi trôi. Rồi cái gọi là "chi phí sinh hoạt và học tập" nhấn chìm tôi tự bao giờ. Từ bao giờ mà tôi đã quên anh và tất cả.
Nhưng quên không phải là một sự giải thoát. Nó chỉ làm tôi khổ sở hơn những khi ký ức trở lại.
Ngày thứ ba, trời mưa từ sáng. Tôi tỉnh giấc khi cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, tạo thành tiếng lóc cóc trên mái nhà. Tôi nằm lại một lúc lâu, nhưng không ngủ được, chợt lại thả tâm trí theo một miền quá khứ xa xôi. Một ngày mưa nào đó...
Cửa sổ...đêm qua hình như tôi chưa đóng cửa sổ, còn cả cây ớt nữa. Tôi quấn chăn quanh mình và vội bước xuống giường. Những trái ớt còn bé xíu đã ướt nhẹp nước mưa. Những trái ớt nhỏ màu xanh. Tấm rèm cửa màu trắng. Tất cả đều đang rung rinh.
Tôi ra đường với chiếc dù trong suốt, tay ôm chậu ớt. Mưa rơi xuống trên đầu, chạm phải mảnh dù bằng ny lông, mưa vỡ tan và trượt dài. Giày tôi ướt sũng.
Tôi dừng lại trước cửa tiệm Libra, dưới mưa trông đáng yêu như một bức tranh bằng màu nước. Tôi treo dù lên cây móc ở dưới mái hiên, rồi bước vào, đưa mắt tìm anh giữa rất nhiều loài hoa. Tôi muốn tìm loài hoa dành riêng cho mình.
"Chàng trai trẻ, cậu tìm gì thế?" - Tiếng một phụ nữ vang lên, rồi ngay sau đó người cũng xuất hiện, một phụ nữ có vẻ đã hơn ba mươi tuổi. Nhưng rất đẹp. Là con lai, tôi nghĩ nhanh.
"À xin lỗi, cho tôi hỏi có Seongwu ở đây không ạ?"
"Ồ, chàng trai trẻ người Hàn Quốc ấy à?"
"Vâng, là anh ấy đấy."
Người phụ nữ đẹp kia chợt ngắm nghía tôi hồi lâu rồi cười thật tươi. "Em, là Niel phải không?"
Tôi bước từng bước về nhà. Như là đang đi trong một giấc mộng. Trong đầu, tôi nhẩm đi nhẩm lại những lời nói của người phụ nữ ấy một cách rời rạc. "Seongwu dễ thương. Seongwu hay kể về người cậu ấy thích, cậu ấy đến Nhật vì một lời hứa với người con trai ấy, cậu ấy thường đỏ mặt. Và cậu ấy đã xin nghỉ việc ở đó rồi, hai ngày trước. Không liên lạc được".
"Tôi.... tôi phải làm sao?"
Tôi lúc nào cũng chỉ biết lo sợ và trốn chạy. Tôi viện đủ lý do để vùi lấp đi tình yêu ấy. Bao giờ cũng thế, hôm qua hay hôm này, quá khứ hay tương lai. Tôi mãi mãi vẫn ôm lấy chính mình rồi ủ mình vào cô độc, cô độc trong cái lớp áo len mà tôi cứ ngỡ là an toàn. Nhưng chưa bao giờ tôi trốn thoát khỏi cái giá lạnh của sự bất an và sợ hãi.
Tôi sai rồi. Tôi đã làm đau chính mình. Và đã làm đau cả người tôi yêu thương nữa.
Một tình yêu như thế, một tình yêu làm đau lẫn nhau...
Tôi về Busan. Ba tháng sau đó, sau khi giải quyết mọi thứ, tôi bỏ công việc thiết kế rồi làm ở tiệm Libra khoảng hơn hai tháng để níu kéo một cơ may rằng Seongwu sẽ quay lại thăm cô chủ. Nhưng tuyệt nhiên, anh vĩnh viễn biến mất. Tôi cay đắng hiểu được cái cảm giác của Seongwu khi mà tôi bỏ lại anh ấy và ra đi.
Khi thấy không còn gì để phải tiếc nuối, tôi lại thu dọn đồ đạc và ra đi.
Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông, vào một đêm mùa thu, tôi cùng anh uống trà, dù chỉ một lần duy nhất.
Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông, mỗi lần trời mưa to tôi lại mất ngủ.
Căn phòng nhỏ có cửa sổ màu trắng hướng ra bờ sông. Giờ trống trải đến mủi lòng.
Tôi chẳng mang theo gì nhiều, tay vẫn ôm chậu ớt. Ở sân bay, tôi chợt nhớ ánh mắt vô cùng dịu dàng của Seongwu. Sáu năm trước, cái ngày mà tôi nói với anh rằng mình sẽ đi du học, Seongwu đã nhìn tôi bằng đôi mắt đen huyền ấy mà nói rằng "Tuy chẳng biết là bao giờ, nhưng anh sẽ sang Nhật Bản tìm Niel".
Khi ấy, tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tôi vẫn luôn nghĩ, anh chẳng để tâm gì đâu, chỉ cần anh ấy cười là đủ.
Khi gặp lại tôi, Seongwu không hề cất tiếng cười nghe nhẹ lòng như tiếng chuông của anh ấy. Không hề.
Tôi chợt nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì rồi.
-------------------------
LinP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro