Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ăn Đêm

Hô... Cuối cùng tắm rửa đã xong.

Lau tóc ẩm ướt, Daniel bước ra khỏi phòng tắm, mệt mỏi thở dài.

Vì đông thành viên, ký túc xá lại chỉ có một phòng tắm, mọi người chỉ có thể lần lượt sử dụng, mỗi lần đến lượt mình đã là 4 tiếng sau đó. Thời gian chờ đợi quá lâu, Daniel đôi lúc không chịu đựng được mệt mỏi, sẽ ngủ một lúc trước khi được đi tắm.

Khoác trên vai khăn tắm chuẩn bị về phòng, phòng khách một mảnh đen kịt, Daniel bỗng phát hiện có ai đó đang mở tủ lạnh trong bếp, lộ ra ánh sáng lờ mờ.

Giờ này là ai đang ăn vụng đây...

Dù mệt mỏi nhưng lòng hiếu kỳ lại rất mãnh liệt, cậu lặng yên đến gần nhà bếp, từ khe cửa liếc trộm.

Một thân ảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt, đồng thời hương thơm cũng bay ra.

Không có bất kỳ do dự nào, Daniel mở cửa, gọi.

"... Seongwu?"

"Ách! Em tắm xong rồi?" Ngẩng đầu chào hỏi, Seongwu không dừng lại đôi đũa trong tay.

"Anh sao còn chưa ngủ?" Bước vào nhà bếp, cậu đóng cửa cẩn thận, tránh để âm thanh hai người nói chuyện truyền ra làm ảnh hưởng tới thành viên khác.

Daniel rõ ràng nhớ kỹ, sau khi rời khỏi phòng, Seongwu mới bò lên giường, hiện tại sao lại ở đây ăn mỳ như vậy.

"Vốn muốn ngủ, nhưng anh thật sự rất đói."

"Ha ha ha." Nhìn anh ôm bụng, lộ ra bộ dạng ủy khuất vì đói, cậu cười thành tiếng.

"Em muốn ăn không? Trong tủ còn rất nhiều." Trong ký túc xá của một nhóm nam thanh niên, không thể thiếu chính nhất là đồ ăn, ngoài đồ ăn vặt như bánh quy, nước uống ra thì các loại mỳ cũng vô cùng nhiều.

"Ừm... Anh chia cho em một phần là được rồi." Nhìn chằm chằm bát mỳ đang không ngừng tỏa ra hương vị dụ người, cậu ngẫm vài giây, vẫn quyết định nhẫn nại.

"Tự em nấu đi."

"Chỉ uống nước mỳ thôi, thật đấy." Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, Daniel vội vàng thanh minh không muốn ăn mỳ.

"... Được rồi." Lấy thìa ra, anh đem bát đẩy sang gần cậu một chút.

Vui vẻ nhận lấy thìa uống vài ngụm, canh vừa cay vừa nóng chảy vào cổ họng rồi xuống tới dạ dày, ấm nóng từ bên trong lan ra ngoài, cậu không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

"Anh, cảm ơn." Lau lau môi ươn ướt, Daniel đem bát trả lại cho Seongwu.

"Thật sự không ăn mỳ sao?"

"Ừm, ăn quá nhiều mặt sẽ sưng, như vậy đủ rồi." Kinh nghiệm vài lần vì nửa đêm trước khi ngủ ăn quá nhiều, kết quả hôm sau tỉnh lại, mặt bị sưng đến đau lòng, cậu không dám làm bừa nữa.

"Vậy anh ăn hết đây." Không khách khí nữa, Seongwu gắp mỳ ăn, dáng vẻ xem ra thật sự rất đói.

Chống tay trên bàn ăn, cậu nhìn gương mặt nghiêng sắc nét của anh, ánh mắt đánh giá thuận theo cổ một đường thẳng xuống, dừng lại nơi xương quai xanh. Quan sát một lúc sau, cậu nhịn không được hỏi.

"Anh, anh ăn nhiều như vậy tại sao không mập nhỉ."

Seongwu cao gần 1m80 nhưng người trông khá nhỏ con, ngũ quan vô cùng hoàn mỹ, cho dù so với cách thành viên khác trong nhóm cũng tương đối gầy, thật không hiểu được đồ ăn hấp thụ đi đâu cả rồi.

"Thể chất sao? Từ nhỏ đã vậy rồi." Vui vẻ ăn mỳ, anh không cho là sai.

"Có lẽ..."

Nói chuyện như vậy không giải quyết được gì, Daniel không tìm đề tài tiếp theo cũng không đứng dậy rời đi, chỉ im lặng ngồi bên cạnh đợi Seongwu ăn xong.

Sau khi chính thức debut, thời gian bận rộn vượt quá tưởng tượng, mỗi ngày hoàn thành lịch trình đã như dùng hết toàn lực, đến đêm khi trở lại ký túc xá luôn như cái xác không hồn, mệt mỏi không chịu nổi. Dưới tình huống muốn có thời gian rảnh rỗi để giải tỏa căng thẳng, đối với hai người đều rất khó khăn, cho nên bây giờ mặc dù rất buồn ngủ, cậu vẫn muốn ở lại đây chờ thêm chút nữa.

"Ha ha, ăn no rồi." Đặt đũa xuống, Seongwu khuôn mặt thỏa mãn xoa xoa bụng một cái.

"Anh, ở đây có gì này..." Đưa tay phải ra, cậu dùng ngón tay cái giúp anh gạt đi vết màu đỏ dính trên khóe miệng. Nhìn lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Seongwu, đầu ngón tay dừng lại trên má anh quên bỏ xuống.

Không khí mập mờ giữa hai người lan tỏa, Seongwu nháy mắt mấy cái, không chút cảnh báo do dự mà cười với cậu.

Hai răng nhọn khả ái hiện ra, tim Daniel như muốn nổ tung, yết hầu chuyển động, nhất thời có chút miệng lưỡi khô nóng.

"Anh." Nâng cằm Seongwu lên, ánh mắt cậu trở nên sắc bén.

Tóc mái nhẹ nhàng phủ trên trán vì không dùng sáp, khuôn mặt trắng sáng không chút lớp trang điểm, bỏ ra trang phục biển diễn cùng phụ kiện, Seongwu trước mặt thoạt nhìn so với bình thường khi đứng trên sân khấu giống như đã thật sự trở về đúng tuổi của mình, xinh đẹp khiến người khác không nỡ rời mắt.

"Daniel..." Dường như đáp ứng cậu, anh gọi một tiếng.

Theo nội tâm, ngón tay mơn trớn cánh môi mềm mại của Seongwu, Daniel cúi người về phía trước, hướng đôi môi mỏng kia muốn hôn lên.

Chỉ một giây trước khi môi chạm môi, Seongwu đột nhiên nhấc tay phải lên, một tay chế trụ đỉnh đầu cậu, lên tiếng nói.

"... Tóc em còn ướt này."

"... Anh!" Nụ hôn bị ép phải dừng lại, Daniel không thể không thu tay, bả vai rủ xuống lộ ra vẻ có chút ủ rũ.

Không khí tốt đẹp trong nháy mắt bị hủy hoại gần hết.

"Ha ha ha ha ha, xin lỗi, là anh cố ý." Seongwu ôm bụng cười đến vui vẻ.

"... Em biết." Mặc dù không cam lòng nhưng chỉ cần thấy dáng vẻ tươi cười của anh, cậu cảm thấy chính mình bị lừa một vài lần cũng chẳng sao.

Bởi em thật sự thích anh như vậy.

Thấy Daniel cười ngây ngô với anh, Seongwu nhân cơ hội kéo lấy khăn tắm choàng trên vai cậu, lại nói.

"Anh giúp em."

"A?"

"Không được động." Mở ra khăn tắm phủ lên đầu cậu, anh dùng hai tay, rất kiên nhẫn lau khô tóc ẩm ướt, lực đạo vừa phải.

Ngoan ngoãn cúi đầu, nội tâm Daniel thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), yên lặng hưởng thụ phục vụ hiếm khi của anh.

"Tốt rồi!"

Buông khăn tắm xuống, tóc vàng kim vốn thấm nước đã khô không ít, chính vì vậy càng trở nên tự do nam tính, lại mềm mại buông thả, phần đuôi còn nghịch ngợm mà vểnh lên, phối hợp với khuôn mặt biểu lộ ngốc nghếch của Daniel, thật sự cực kỳ giống với cún Samoyed trong lời các fan.

Nhìn nụ cười mềm mại của cậu, anh kéo khăn tắm qua đầu, bỗng nhiên dùng lực, kéo Daniel lại gần mình hơn.

Khép lại hai mắt, anh chủ động phủ lên môi cậu.

Seongwu hôn rất ôn nhu, không mang theo ý đồ xâm lược rõ ràng, chỉ là một lần lại một lần mút môi cậu, sẻ chia nhịp đập dồn dập cùng hơi ấm cho cậu.

Tinh tế hôn môi lại di chuyển lên trán, Seongwu ôm hai má Daniel, hơi thở có chút loạn.

"... Xin lỗi." Ngữ khí mang theo chút buồn phiền.

"Ừ?"

"Miệng anh đều là vị mỳ."

"Ha ha ha ha." Daniel che miệng cười lớn.

"Hừ... Nhỏ giọng một chút."

Seongwu vội liếc qua cửa, nói chuyện tới giờ mới nhớ hiện tại vẫn đang là nửa đêm.

"Anh."

Kéo thắt lưng Seongwu lại gần, Daniel ôm chặt anh vào lòng, đồng thời nắm tay anh, mười ngón đan xen.

"... Em thực sự rất thích anh."

Nụ hôn như lời thề rơi xuống má trái của anh, chuẩn xác đúng giữa vị trí ba nốt ruồi nhỏ.

Seongwu lại cười lần nữa, đối diện với tai đã đỏ cả lên của cậu nói nhỏ.

―― Anh cũng vậy.

Anh, lần sau lại cùng nhau ra ngoài nhé.

Hẹn hò?

Ừm.

Muốn đi đâu?

Chỉ cần anh thích, nơi nào cũng muốn đi.

Không thành vấn đề.

Hứa đi!

Ừ, một lời đã định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro