chương 5
Đường Hiểu Huyên duy trì khuôn mặt tươi cười cho đến khi tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài. Đợi đến lúc cả một phòng họp lớn như vậy chỉ còn lại một mình cô, hơi sức cả người cô đều như thể bị hút cạn, trong đầu chỉ còn ánh mắt tức giận của Thiện Dục Dương. Đường Hiểu Huyên buồn rầu ngồi ‘phịch’ xuống ghế làm việc, cô thật sự muốn đập cho cái đầu của mình mấy cái.
Rõ ràng đã nói là phải quên nhưng cuối cùng lại quên không được. Dường như tình hình ngày càng không ổn, rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ?
◎◎◎
Đường Hiểu Huyên sửa sang tài liệu, ổn định cảm xúc của chính mình xong mới trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc sau khi đã che giấu sự lo lắng.
Thiện Dục Dương ghét nhất bộ dạng khóc lóc của cô, mỗi lần cô vừa chuẩn bị khóc là anh lại cau mày, trừng mắt. Cô cũng không muốn trong cùng một ngày lại đắc tội với người đàn ông này lần nữa. Nghĩ như vậy, Đường Hiểu Huyên ép mình lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Thiện Dục Dương xem tài liệu một cách không tập trung nên lúc cửa bị đẩy ra liền ngẩng đầu lên trong nháy mắt. Anh nhìn Đường Hiểu Huyên dùng bộ dạng vừa dè dặt vừa như sắp lên đoạn đầu đài đi tới, ánh mắt của anh dừng lại trên người cô mấy giây, thấy rõ ràng mắt cô đỏ hoe, biết cô lại khóc, trong lòng vừa buồn bực vừa phiền, buồn bực kỳ quái mà không sao nói lên lời.
"Anh Dục Dương. . . . . ." Đường Hiểu Huyên bước từng bước nhỏ đến, đầu cúi thấp đứng đó như thể đứa trẻ làm sai đang đợi để bị phạt
"Đừng gọi ‘anh Dục Dương’ nữa." Thiện Anh Dục Dương cau mày, cố gắng để cho giọng điệu của mình nghe bình tĩnh một chút, "Thư ký Đường, tôi đã từng nói với em là khi làm việc phải cẩn thận, không thể phạm sai lầm, còn nữa quan hệ của chúng ta ở công ty là ‘cấp trên cấp dưới’, hãy dùng tôn xưng chứ không phải là tên gọi riêng."
"Em biết rồi, em sẽ sửa."
"Đã nói với em rất nhiều lần rồi, tôi còn có thể tin tưởng em nữa sao?" Thiện Dục Dương nghĩ tới mấy ngày qua cô liên tiếp ba lần bốn lượt phạm sai lầm mà chỉ biết im lặng, "Gần đây sao vậy? Hồn vía lên mây à, làm chuyện gì cũng phạm sai lầm."
Đề tài này đối với Đường Hiểu Huyên mà nói là một trận sét đánh, khiến cô nổ tung hồn phi phách tán. Cô vội vội vàng vàng lắc đầu, "Không có không có, gần đây không hề xảy ra chuyện gì hết, em rất khỏe."
Biểu hiện chột dạ như vậy ngay cả người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra là có vấn đề. Nhưng cô đã không muốn nói, mà người như Thiện Dục Dương lại không có thói quen ép buộc Đường Hiểu Huyên làm chuyện cô không thích, nên không hỏi dồn, "Em nên điều chỉnh tâm trạng cho tốt đi."
Đường Hiểu Huyên cúi thấp đầu đồng ý, các ngón tay xoắn vặn vào nhau biểu lộ sự lo lắng của cô, "Vâng."
Thiện Dục Dương nhìn bộ dạng cô như thể cô dâu nhỏ bị ức hiếp, tim liền lập tức mềm nhũn, nhưng sau một giây mềm lòng khó hiểu của chính mình mà anh không khỏi càng thêm phiền não. Anh lớn tiếng nói với Đường Hiểu Huyên: "Nếu như lần sau còn tái phạm thì em hãy rời khỏi công ty đi!"
Câu nói như vậy đối với Đường Hiểu Huyên mà nói không khác nào ‘sét đánh giữa trời quang’. Cô đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tất cả đều là hoảng sợ, "Anh Dục Dương." Cô biết mình sẽ bị mắng, nhưng không thể ngờ sẽ nghe thấy câu nói như vậy, như thể tất cả mọi chuyện không tốt đều ập xuống đầu cô, khiến cô không còn hơi sức để chịu đựng.
Cô giật mình, sự kinh hoàng nơi đáy mắt làm cho mọi người không ai có thể vô tâm mà không mềm lòng, nhưng cứ nghĩ đến những khuôn mặt cười như không cười của các thành viên hội đồng quản trị mà Thiện Dục Dương đành phải bức bách mình cứng rắn.
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tâm ý của Đường Hiểu Huyên đối với mình Thiện Dục Dương không phải là không biết, thậm chí chuyện Đường Hiểu Huyên theo đuổi Thiện Dục Dương, tất cả bạn bè và mọi người trong công ty anh đều biết.
Được một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy ái mộ, đại đa số đàn ông đều rất đắc ý, nhưng Thiện Dục Dương lại không giống như vậy. Anh rất tức giận, cảm giác như mình trở thành trò cười, bởi vì tất cả mọi người đều nói với anh cùng một câu: cậu nên thích cô gái ấy, cô ấy yêu cậu như vậy, cậu cũng phải đáp lại với tình yêu giống như thế, vậy mới công bằng. Cũng chính bởi vì thế, anh mới càng không thích nhìn thấy ánh mắt si ngốc của Đường Hiểu Huyên khi nhìn mình, bởi vì nó khiến anh cảm thấy đây giống như một cuộc biểu diễn xiếc thú, và anh là nhân vật chính.
"Anh Dục Dương. . . . . ." Đường Hiểu Huyên cúi đầu gọi một tiếng.
"Xin hãy gọi tôi là Thiện tổng. Lần sau không được tái diễn chuyện ngày hôm nay nữa." Thiện Dục Dương ép mình cứng rắn, nói một câu rồi không nói gì nữa. Sau một lúc khá lâu sau anh mới lại mở miệng, giọng nói bình tĩnh như một hồ nước tĩnh lặng, "Mang tập tài liệu kia qua đây để tôi nghiên cứu lại lần nữa."
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Đường Hiểu Huyên có thể nào không biết, không đề cập tới chuyện mới vừa rồi là biểu hiện anh không tính toán nữa, rốt cuộc vẻ mặt cô đã thả lỏng được một chút.
Đường Hiểu Huyên vội vàng đưa tài liệu tới, rõ ràng nên vui mừng nhưng tâm tình lại nặng nề nói không lên lời, "Anh Dục . . . . . . Thiện tổng, lần sau em sẽ không bất cẩn như vậy nữa."
"Tôi hi vọng em nói được thì sẽ làm được."
"Em sẽ cố gắng." Đường Hiểu Huyên buồn buồn nói, giọng nói vì nặng nề mà trở nên vô lực.
Cô biết mình nên đưa ra sự lựa chọn: quên sạch chuyện xảy ra vào đêm đó, trở lại làm Đường Hiểu Huyên trước kia – vô tư cười đùa; hoặc là rời khỏi công ty. Mặc dù mấy ngày nay Đường Hiểu Huyên vẫn muốn rời đi và cũng không ngừng do dự, nhưng sau một giây mới vừa xong, khi cô nghe thấy Thiện Dục Dương muốn cô rời đi, tim cô đau đớn như muốn vỡ nát.
Vào giây phút ấy, cô biết mình không bỏ được cũng không thể rời bỏ người đàn ông này. Vì để tiếp tục ở lại nơi này, cô tình nguyện quên hết mọi thứ.
Có lẽ Đường Hiểu Huyên cô thật sự nên buông xuôi tất cả, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đường Hiểu Huyên không thể không thừa nhận rằng tình cảm mình dành cho Thiện Dục Dương đã không thể nào xóa bỏ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ‘vạn kiếp bất phục’ mà thôi. Cô thở dài, rũ mắt che giấu đi sự đau đớn của mình.
Nhưng cô cũng không biết giờ phút này Thiện Dục Dương cũng rất ảo não.
Nhiều lần phạm sai lầm rồi nói xin lỗi chẳng chút thuyết phục, hết lần này đến lần khác làm mất đi sự tin tưởng của mình, nghĩ đến việc bởi vì Đường Hiểu Huyên mà mình trở thành trò cười cho mọi người mà Thiện Dục Dương hận không thể mắng cô té tát, đuổi thẳng cô ra khỏi công ty ngay lập tức. Nhưng lời đến khóe miệng lại trở thành một câu khác, "Được rồi, chuyện qua rồi thì thôi, lần sau làm tốt là được rồi."
Lúc nói ra chữ ‘tốt’ kia anh gần như là nghiến răng nghiến lợi để nói, hiển nhiên là cũng không có ôm bao nhiêu hy vọng.
"Vâng." Đường Hiểu Huyên gật đầu một cái rồi lùi về phía sau một bước, "Thiện tổng, em ra ngoài trước."
Nhìn Đường Hiểu Huyên trầm mặc xoay người rời đi, đáy lòng Thiện Dục Dương có chút cảm giác rất lạ, cô ấy sao vậy? Dường như có chút kỳ quái, nếu là lúc trước cô đã sớm cợt nhả cầu xin mình tha thứ, sao lại trầm mặc như vậy?
Suy nghĩ không bình thương như vậy chỉ dừng lại trong đầu Thiện Dục Dương có một giây, bởi vì bây giờ anh không có nhiều tinh lực để đi suy nghĩ những chuyện khác. Anh buồn phiền khép tài liệu lại. Anh thừa nhận mình cũng có chút không yên lòng, nếu muốn tìm hiểu nguyên nhân, vậy tất cả phải nói từ chuyện của đêm mấy ngày trước.
Thiện Dục Dương nhớ vàod?đ?l?q?đ buổi tối họp mặt bạn bè ngày hôm đó, mình uống rất nhiều rượu rồi được người dìu lên giường.
Đây vốn là một buổi họp mặt bình thường, nhưng khi tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau lại khiến anh vô cùng kinh ngạc. Ga giường xộc xệch, vết máu khô và cơ thể mệt mỏi, tất cả đều đã nói lên tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Anh đã qua đêm với một cô gái, nhưng cô ta là ai? Thiện Dục Dương từ bỏ việc hồi tưởng lại, chung quy trí nhớ của anh rất mơ hồ, chỉ mang máng biết mình đã chiếm đoạt một cô gái, chiến đấu anh dũng trong cơ thể tuyệt mỹ của cô, anh không nhớ rõ đối phương là ai mà chỉ nhớ đó là một đêm tuyệt vời. Anh không thể quên được cái cảm giác mê người thấm vào tận xương cốt ấy, cả giọt lệ rơi xuống của cô gái kia nữa. . . . . .
Thiện Dục Dương cảm giác mình sắp phát điên rồi, từ trước đến giờ anh làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai lầm như vậy cả? Anh cũng nghĩ tới việc điều tra nhưng lại cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn. Nói không chừng đấy là một người bạn học nào đó hoặc là một cô gái mà Chu Cẩn đã chuẩn bị sẵn cũng không chừng, mà chuyện như vậy anh không có cách nào đi tìm bạn bè để hỏi được nên chỉ đành phải coi nó như một giấc mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro