
Ông Xã Thần Bí Chương 20
Chương 20: Áo Sơ Mi
Ngồi bên bàn ăn, Võ Minh Lâm bấm số điện thoại của Doãn Tiêu Trác,
“Này, là tôi, Thoại Mỹ muốn xin nghỉ!”
Doãn Tiêu Trác ở đầu kia cười thở dài,
“Võ Minh Lâm! Đời trước tôi nợ cậu, bà xã cậu đi làm ở đây thật thú vị, muốn chơi thì trở về công ty của cậu mà chơi!”
“Ngược lại tôi nghĩ rằng cô ấy không muốn!” Anh cũng cười, “Tôi đã nói với cậu, xin nghỉ thì xin nghỉ, nhưng tiền lương không thể thiếu!”
Doãn Tiêu Trác hoàn toàn im lặng,
“Xin bao lâu? Thật may mà Tử Nhiên không chỉ có một thư ký!”
“Không biết! Khi nào trở lại thì đi làm!” Anh cúp điện thoai, nụ cười bên môi còn chưa hết.
Doãn Tiêu Trác phàn nàn với điện thoại, “Rốt cuộc làm công cho ai?”
Võ Minh Lâm đặt điện thoại xuống, lại phát hiện Cô ngây ngốc nhìn mình, bữa sáng trước mặt không nhúc nhích.
“Anh… Rất đẹp mắt sao?” Anh nhướng mày, nụ cười trong con ngươi vui vẻ ấm áp.
Thoại Mỹ tằng hắng một cái, lúng túng thu hồi mắt, trên mặt ửng đỏ, nhưng cuối cùng không nhịn được nói ra sự nghi ngờ của mình,
“Anh không giống như Võ Minh Lâm rồi…”
Nụ cười của Anh cứng lại, ngay cả anh cũng cảm giác mình không giống bản thân, giống như khôi phục sức sống tuổi trẻ, trong sinh mệnh đột nhiên có ánh mặt trời, ít nhất, nụ cười đã lâu trở lại trên mặt anh. Thay đổi như vậy, rốt cuộc là tốt hay là không tốt?
“Thật sao? Vậy em thích anh kiểu nào?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Ai thích anh? Chú! Em không thích tình cảm chú cháu!” Thoại Mỹ cúi đầu, nũng nịu nói. Cô gái trong tình yêu đều ăn ở hai lòng, không phải sao?
Người nói vô tâm, người nghe có ý, trong lòng Võ Minh Lâm như có thứ gì chìm xuống…
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, anh làm như không có việc gì cười cười, “Nhanh ăn đi, anh lên tầng trên thu dọn đồ đạc, sẽ phải lập tức lên đường.”
Anh trở về phòng mở tủ treo quần áo ra, áo sơ mi Thoại Mỹ đưa cho anh lẳng lặng nằm trong tủ treo quần áo, cảm giác ấm áp từ trong đáy lòng thẩm thấu ra từng chút một, trời cao đưa cô gái như thế đến bên cạnh anh, là muốn anh như thế nào? Bất tri bất giác, cô nghịch ngợm, cô đau buồn, cô xấu xa, cũng đã ăn sâu bén rễ trong lòng anh, từ rất lâu cực kỳ lâu, anh đã muốn nắm chặt lấy cô, không bao giờ buông tay…
Cho nên, lúc tối hôm qua thổi nến, anh cho phép mình ước nguyện, cảm tạ trời cao đã cho anh một cô gái như vậy, nếu như có thể, anh hy vọng có thể vĩnh viễn nắm tay cô, nếu như nhất định phải có báo ứng, vậy báo ứng trên người anh…
“Anh đang nghĩ gì?” Đôi tay nhỏ bé vòng chắc hông anh từ phía sau.
Thì ra Cô thấy anh buồn buồn đi lên tầng trên, cho rằng lời nói của mình khiến anh không vui, lúc lên thấy anh đang ngẩn người, trong lòng đau nhói, muốn nói thật ra thích anh, nhưng mà, cuối cùng dùng cái ôm để diễn tả.
Anh không xoay người, chỉ cầm tay cô,
“Không có gì, đang suy nghĩ mang quần áo gì đi!”
“Tại sao không mặc áo em đưa cho anh?” Cô vòng qua bên cạnh anh, chu môi, mở hộp đựng áo sơ mi ra, sau đó đưa tay cởi nút áo sơ mi đen trên người anh.
Anh túm lấy tay cô, trong lòng hơi lo sợ nghi hoặc, màu sắc tươi sáng như vậy mặc trên người anh có lỗ mãng hay không? Nhưng mà, bây giờ quả thật không đành lòng làm cô mất hứng.
“Thật sự muốn anh mặc?” Anh nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy! Nếu không em tặng cho anh làm gì? Quý giá lắm sao?” Cô hất tay của anh ra, cố chấp cởi áo sơ mi của anh xuống, thân thể hoàn mỹ của anh lại khiến cho cô tai nóng tim đập, trong đầu lặp đi lặp lại toàn ảnh cấm lăn lộn cùng anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô tiết lộ cô hốt hoảng, đồng thời cũng làm cho bụng dưới của anh nóng lên, không nhịn được trêu chọc cô, “Thoại Mỹ, bé con đang nghĩ gì? Nghĩ đến mặt đỏ ửng?”
“Không có!” Cô ngửa đầu lớn tiếng phản bác, hình như lớn tiếng có thể che giấu sợ hãi trong lòng mình.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô, trong lòng anh khẽ động, giữ gáy cô, cúi đầu hôn cô, một tay vòng chắc eo cô, đè cô gần mình. Cô ngọt ngào thật sự quá mê hoặc người, chỉ cần dính vào sẽ khiến lqd cho anh muốn ngừng mà không được, nếu như không phải lập tức đi Nhật Bản, anh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy…
Thoại Mỹ thoát khỏi nóng bỏng của anh ra ngoài, miệng há to thở hổn hển, vừa trách móc, “Sao cả ngày anh cứ như vậy? Thật sự hoàn toàn không phải là núi băng Võ Minh Lâm trước kia rồi!”
“Chính em viết hiệp ước, lúc từ biệt gặp mặt đều phải hôn, anh chỉ làm việc có trật tự thôi! Hơn nữa… Anh rất vui lòng…” Anh kéo dài giọng nói.
Thoại Mỹ thật sự căm hận sao mình lại định ra điều khoản như vậy, làm tình hình bối rối, “Có hiệp ước kiểu như vậy sao? Lấy ra cho em xem một chút!” Dù sao hiệp ước đã bị anh xé, chết không đối chứng!
“Được!” Anh xoay người lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo, đặt trước mặt Thoại Mỹ, cười nói, “Chỉ có điều, sau khi thấy hiệp ước thì có thể không phải hôn đơn giản như vậy!”
“Không thể nào! Rõ ràng hiệp ước kia đã bị anh xé!” Cô bật thốt lên, đồng thời đoạt lấy tờ giấy trắng trong tay anh, kết quả vừa nhìn quả nhiên là giấy trắng! Bị lừa!
“Như vậy nói cách khác là có hiệp ước, chỉ có điều bị xé rồi?” Khóe miệng anh hàm chứa nụ cười hả hê, chậm rãi nói.
Thoại Mỹ căm tức nhìn anh, “Chính là Võ Minh Lâm đáng yêu hơn rồi! Ghét!”
“Ha ha ha ha!” Anh phát ra một trận cười to, vươn cánh tay, ý bảo Thoại Mỹ mặc áo sơ mi vào cho anh. Thật ra thì, vui vẻ vốn có thể rất đơn giản…
Thu dọn xong hành lý, Anh dắt tay cô đi xuống tầng dưới, quản gia chào đón nhận lấy hành lý, đặt lên xe. Thoại Mỹ cảm thấy kỳ lạ, “Không phải má Tằng đã về quê rồi sao? Sao quản gia không về chung?”
“Bây giờ tìm quản gia tốt không dễ dàng, quản gia làm ở nhà họ Võ cả đời, tin được!” Anh giải thích đơn giản.
“Vậy sao má Tằng nhất định phải về? Người một nhà ở chung một chỗ không tốt sao?” Thoại Mỹ càng khó hiểu với chuyện này hơn.
“Bà cụ lớn tuổi có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta không ngăn cản được, cũng chỉ có thể thuận theo! Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị bắt đầu tuần trăng mật của chúng ta đi!”
Nói là du lịch trăng mật, nhưng phải sau khi Võ Minh Lâm xử lý xong công việc. Tiết tấu cuộc sống của Anh nhanh kinh người, vừa tới Tokyo, liền bắt đầu hội nghị, Thoại Mỹ ở khách sạn ngây người hơn nửa ngày, bởi vì không nói được tiếng Nhật, cho nên không muốn đi ra ngoài, ở trong khách sạn đủ nhàm chán, trừ ngủ vẫn chính là ngủ.
Lúc hoàng hôn, cuối cùng chờ được điện thoại của Võ Minh Lâm, đây là lần đầu tiên nhận được điện thoại của Võ Minh Lâm sau khi Thoại Mỹ tự làm rớt điện thoại di động, hơn nữa còn là điện thoại của Thoại Mỹ, tiếng chuông không còn là “Thoại Mỹ”, cô có phần nho nhỏ không thích ứng. Rất nhớ cảm giác tiếng chuông lúc trước vang lên, giống như anh đang ở chỗ hẻo lánh mà gọi tên cô, tưởng tượng thấy bài hát này hát riêng cho cô nghe, cô, chính là của anh.
Nghe điện thoại, truyền tới bên tai giọng nói trầm thấp của anh,
“Thoại Mỹ, buổi chiều có khỏe không? Em đã làm gì?”
“Em… Chỉ ngủ…”
Anh cười khẽ, “Con heo lười, chỉ có điều ban ngày ngủ cũng tốt, bởi vì… Buổi tối đoán chừng em sẽ không có thời gian ngủ…”
“Hả?” Cô bị giọng nói mập mờ nồng nặc của anh hun cho đỏ mặt.
Anh phát ra một trận cười to, “Xuống đi, anh đã đến tầng dưới khách sạn, chúng ta đi ăn cơm!”
“Được!” Rốt cuộc có thể thoát khỏi giấc ngủ nhàm chán, Thoại Mỹ nhanh chóng thay đổi quần áo xuống tầng dưới.
Võ Minh Lâm đứng trong sảnh chính khách sạn đợi cô, mặc áo sơ mi cô đưa, da thịt trắng noãn, nhìn anh giống như pho tượng Hy Lạp điêu khắc toàn mỹ.
Cô cười rất ngây ngất, đi lên phía trước, “Võ Minh Lâm, đi đâu ăn cơm?”
“Đi nhà bạn!” Anh cầm tay cô mở cửa chiếc xe đặc biệt tới đón bọn họ.
Mặc dù bạn Võ Minh Lâm là người Nhật Bản, nhưng tiếng Trung lại nói vô cùng tốt, hơn nữa, Cô phát hiện ra thật ra hôm nay mở một bữa tiệc nhỏ, nhưng người nói tiếng Trung chiếm đa số, điều này làm cho Duy Nhất cảm thấy rất tùy ý.
Võ Minh Lâm giống như nhìn ra tâm tư của cô, giải thích, “Thật ra chủ nhân là người Trung Quốc, ở Nhật Bản chỉ là ở tạm thôi, hôm nay cũng phần lớn là người Trung Quốc.”
“Hi, Võ Minh Lâm, vị này là ai? Không giới thiệu cho tôi một chút?” Một người đàn ông tuổi không khác Võ Minh Lâm là bao đi tới, da đen hơn Võ Minh Lân, rất tuấn tú, đẹp trai hơi không đứng đắn.
“Đây chính là chủ nhân bữa tiệc, Lôi Đình Ân.” Anh giới thiệu cho Thoại Mỹ, sau đó nói với Lôi Đình Ân,
“Bà xã của tôi, Thoại Mỹ.”
Đây là lần đầu tiên anh nói với người ngoài, cô là bà xã của anh, Cô rất khiếp sợ, đây có phải đại biểu giữa anh và cô không chỉ là hiệp nghị?
“Thằng nhóc nhà cậu kết hôn khi nào? Cũng không nói cho tôi biết?” Lôi Đình Ân đấm một quyền lên vai Anh
“Người đàn ông háo sắc giống như cậu, hễ là người đẹp cũng không dám mang tới cạnh cậu!” Võ Minh Lâm lại còn nói đùa, thật sự làm cho người ta kinh ngạc.
Lôi Đình Ân cũng giật mình không ít, tiếp theo giễu cợt, “Tôi nói sao tinh thần sảng khoái sắc mặt hồng hào, hóa ra tình yêu làm dịu, ngay cả tính cách cũng trở nên hài hước rồi!”
Hai người đang nói, bay tới một giọng nói nũng nịu, “Võ Minh Lâm! Không ngờ anh cũng tới rồi!”
Thoại Mỹ nhìn sang theo giọng nói, hai người cô không muốn nhìn thấy mặt đập vào mắt – Đỗ Chí Băng và Đỗ Chi Dân, cô theo bản năng dựa sát vào người Võ Minh Lâm.
Võ Minh Lâm cảm thấy phản ứng của cô, đưa tay ôm chặt cô, cau mày, “Sao hai người bọn họ cũng tới!”
Lôi Đình Ân ngượng ngùng cười một tiếng, thật ra thì Đỗ Chi Dân biết Võ Minh Lâm định tới Nhật Bản từ chỗ anh, cố ý theo đuôi Đỗ Chí Băng đến Nhật Bản. Lôi Đình Ân còn định hợp tác cho hai người, dù sao Đỗ Chi Dân cũng là em gái của Đỗ Chí Băng, đều là người mình, có câu nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhưng bây giờ xem ra, Võ Minh Lâm không cần.
“Có anh ở đây, đừng sợ!” Võ Minh Lâm ôm sát eo Thoại Mỹ, nhỏ giọng cho cô khích lệ.
Khi đang nói chuyện, Đỗ Chi Dân và Đỗ Chí Băng đã đến trước mắt, ánh mắt Đỗ Chi Băng rơi trên áo sơ mi của Võ Minh Lâm. Cô nhận ra đây là món hàng Giorgio Armani giảm giá, cũng nhớ đến lúc ấy khi đi dạo cửa hàng nhìn thấy tận mắt hai cô gái mua áo sơ mi này, lúc ấy cô nghi ngờ là Thoại Mỹ, nhưng không dám xác định, hôm nay xem ra, quả nhiên là cô không sai!
Đỗ Chi Dân cười giảo hoạt một tiếng, cố ý nói lớn tiếng, “Chà! Áo sơ mi của Võ Minh Lâm không phải là Giorgio Armani sao? Lần trước tôi từng thấy ở cửa hàng, bớt tám phần trăm đấy! Không ngờ nhà giàu nhất cũng mặc đồ giảm giá!”
Mặt Thoại Mỹ biến sắc, nhìn Võ Minh Lâm, trong lòng hối hận không thôi, cô có phần không biết người có tiền sẽ chú ý nhiều như vậy, ngay cả mặc quần áo giảm giá cũng là chuyện mất mặt, hôm nay nhất định đã để cho anh mất mặt lớn.
Đỗ Chi Dân không bỏ qua cơ hội thu được sắc mặt này của cô, nói khoa trương, “À--, tôi hiểu rồi, đây nhất định là do Lãnh phu nhân đưa cho Võ tiên sinh đúng không? Võ phu nhân cũng thật biết chăm lo việc nhà, phất lên làm phượng hoàng, cũng không quên bản sắc của người giúp việc!”
Trong đám người nhất thời ồn ào, Đỗ Chí Băng kéo tay Đỗ Chi Dân, nhẹ giọng trách cứ, “Em làm gì đấy? Đừng gây thêm phiền cho anh!”
Thoại Mỹ khẽ run trong tay Võ Minh Lâm, cô lo lắng chính là Đỗ Chí Dân có nói ra chuyện cô từng chịu nhục không, cô thà rằng chết luôn rồi! Trong khách mời có một số là nhân sĩ truyền thông, bọn họ từng nghe tên nhà giàu nhất Võ Minh Lâm, nhưng bởi vì Võ Minh Lâm cô độc khiêm tốn, cho nên chưa bao giờ lộ diện trước mặt truyền thông, tin tức của anh ta càng phượng mao lân giác *, hôm nay bắt được tin tức này, sao sẽ bỏ qua? Đèn flash nhất thời chớp lóe không ngừng.
(*) phượng mao lân giác: lông phượng và sừng kỳ lân. Ý nói vô cùng hiếm có, đồ vật quý hiếm, của quý hiếm có.
Vừa đúng lúc này, một cô gái dáng vẻ học sinh trung học ôm một cái thùng đi tới, đặt cái thùng trước mặt Võ Minh Lâm,
“Anh thật sự là nhà giàu nhất sao? Vậy anh nhất định rất có tiền? Gần đây trên thế giới có mấy khu vực bị thiên tai, có thể mời anh quyên chút tiền vì đồng bào khu vực gặp nạn không?”
“Đình Vũ, đừng quấy rối!” Lôi Đình Ân thấy thế quát nhẹ. Cô gái này là em gái nhỏ nhất của anh, thích làm công ích, bữa tiệc này cũng do cô bé làm ra, không ngờ lợi dụng phạm vi của anh để phát động quyên góp tiền.
Võ Minh Lâm lại rất ung dung thản nhiên, lặng lẽ đưa một tờ chi phiếu cho Thoại Mỹ. Cô hiểu ý của anh, bỏ tờ chi phiếu vào thùng tiền quyên góp.
Đình Vũ giảo hoạt cầm lấy tờ chi phiếu mở ra, mừng rỡ không thôi, “Mười triệu! Cảm ơn Võ phu nhân, tôi đại biểu tất cả đồng bào khu vực gặp nạn cảm ơn Võ phu nhân!” Đám người xôn xao lần nữa.
Đình Vũ cầm tờ chi phiếu trong tay hưng phấn nói với tất cả mọi người,
“Nếu Võ phu nhân làm tấm gương tốt cho chúng ta, như vậy có phải mọi người nên noi theo, chìa tay giúp đỡ đồng bào khu vực gặp nạn?”
Ngay lập tức, nhiều cô gái từ trong góc hội trường xông ra, cầm hòm quyên tiền xuyên qua đám người. Dưới tình thế này, mọi người rối rít khảng khái quyên góp tiền, ngay cả Đỗ Chi Dân cũng không khỏi mất một số máu lớn.
Nhân viên truyền thông không chịu bỏ qua cơ hội này, chen đến trước mặt Võ Minh Lâm và Thoại Mỹ, không mất thời cơ mà hỏi:
“Xin hỏi Võ phu nhân nghĩ như thế nào? Có thể vì khu vực gặp nạn mà quyên tặng mười triệu, lại mua áo sơ mi giảm giá cho tiên sinh nhà mình, trước chưa từng nói Võ tiên sinh đã kết hôn, có phải tình cảm vợ chồng bất hòa?”
Thoại Mỹ chưa từng đối mặt với phóng viên, mới đầu hơi khẩn trương, Võ Minh Lâm nắm chặt tay cô, hình như Cô cảm nhận được khích lệ của anh, đánh bạo nói,
“Tôi cảm thấy quần áo là dùng để mặc, bất kỳ vật gì có thể phát huy công dụng của nó là đủ rồi. Nếu như mua một cái áo sơ mi giảm giá mà tiết kiệm được thêm chút tiền để mua một trăm quyển sách cho nhiều đứa nhỏ ở khu vực gặp nạn, nếu thế tôi sẽ chọn làm như vậy. Về phần tiên sinh nhà tôi, cho dù anh mặc bộ quần áo giá trị một vạn tệ hay mười đồng, ý nghĩa đối với tôi, đối với Kỳ Thịnh, đối với xã hội đều giống nhau! Tuyệt đối sẽ không vì quần áo mà chê bai giá trị bản thân anh ấy.”
Lời nói của Thoại Mỹ được mọi người trong sảnh ủng hộ, phóng viên còn định tiếp tục hỏi, Võ Minh Lâm liếc mắt ra hiệu, không biết vệ sĩ từ nơi nào ra chặn bọn họ lại,
“Thật xin lỗi, Võ tiên sinh và Võ phu nhân còn có việc, xin cáo từ trước.”
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Thoại Mỹ và Võ Minh Lâm rời khỏi hội trường.
Lôi Đình Ân thấy rất có lỗi với bọn họ vì chuyện ngày hôm nay, tự mình làm lái xe cho bọn họ, đưa bọn họ về khách sạn, sau xe bọn họ, còn một chuỗi dài xe vệ sĩ đi theo.
Thoại Mỹ lặng lẽ hỏi Võ Minh Lâm,
“Rốt cuộc Lôi Đình Ân là ai? Thanh thế thật lớn!”
“Người xấu!” Võ Minh Lâm cười một tiếng.
Lời này bị Lôi Đình Ân nghe thấy, quay đầu cười nói,
“Đúng! Anh là người xấu! Chuyên bắt cóc nhà giàu nhất! Võ phu nhân, ông xã của em đáng giá bao nhiêu? Mười triệu hay hai mươi triệu? Đưa tiền chuộc đây!”
Võ Minh Lâm cười không nói, Thoại Mỹ cũng biết là nói đùa, nhưng lại phát hiện Võ Minh Lâm khiêm tốn lạnh lùng đến mấy vẫn rất buông lỏng trước mặt bạn bè, Lôi Đình Ân này chắc cũng là bạn tốt nhiều năm của anh.
“Rất xin lỗi, Võ Minh Lâm, nói mời hai người ăn cơm, nhưng hai người còn chưa được ăn gì, như vậy đi, hôm nay tôi nhịn đau để cậu ra một đao, muốn đi đâu ăn? Tùy cậu!” Lôi Đình Ân nói.
“Em muốn ăn gì?” Anh lại hỏi Cô.
Thoại Mỹ nhớ trong nhiều phim thần tượng của Nhật Bản đều có cảnh ăn mỳ ở lề đường, thoạt nhìn ăn vô cùng ngon, nên rất ước mơ,
“Muốn ăn mì! Này, đúng, đúng rồi, là chỗ đó!” Cô chỉ ra ngoài cửa xe.
Lôi Đình Ân thiếu chút nữa phun điên cuồng, ánh mắt chuyển sang Võ Minh Lâm,
“Không phải chứ?! Em dâu dễ nuôi như vậy, cậu đúng là nhặt được tiện nghi.”
Anh nhìn Cô mỉm cười, “Thật sự muốn ăn mỳ sao? Khó có cơ hội làm thịt Lôi Đình Ân? Cậu ta nổi danh là vắt cổ chày ra nước!”
Thoại Mỹ suy nghĩ một chút, “Vậy em ăn hai chén là được?!”
Trong xe nổ ra một trận cười to, Lôi Đình Ân lắc đầu liên tục,
“Em dâu thật hài hước! Võ Minh Lâm, khó trách tuyết trên núi băng của cậu tan rồi! Được! Ăn mỳ đi!”
Vì vậy, đầu đường đột nhiên nhiều thêm một phong cảnh đẹp đẽ. Hai người đàn ông đẹp trai mà phong độ cộng thêm một người phụ nữ trong sáng ngây thơ mà xinh đẹp, ngồi ăn mỳ ở lề đường, mà cả con đường, hai dãy vệ sỹ đứng thật chỉnh tề, không biết còn cho rằng quay phim.
Võ Minh Lâm không thích ăn mỳ, ăn hai miếng, rồi lẳng lặng nhìn Thoại Mỹ ăn. Cô ăn hai chén không nói, còn lấy phần của Anh làm của riêng.
“Ăn ngon như vậy sao?” Lôi Đình Ân rất khó hiểu.
“Ăn ngon!” Cô mím môi, hồi tưởng lại hương vị mỳ, “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn đồ như vậy, em đã rất thỏa mãn rồi!”
Lôi Đình Ân kinh ngạc nhìn Võ Minh Lâm, “Sao tôi có cảm giác cậu ngược đãi em dâu.”
“Không phải!” Cô vội vàng giải thích thay cho ông xã, “Cuộc sống ở nhà họ Võ rất tốt, chỉ có điều em nhớ lại ngày trước, nếu như mẹ vẫn còn sống thì tốt bao nhiêu…” Ngày trước bôn ba vì kế sinh nhai với mẹ rốt cuộc đã qua, nhưng mà, mẹ không còn…
Võ Minh Lâm không lên tiếng, chỉ nắm lấy tay cô. Thoại Mỹ khẽ mỉm cười với anh, mười ngón tay đan xen, tất cả không cần nói…
Ánh mắt Lôi Đình Ân rơi vào tay nắm chặt của bọn họ, hiểu ý cười, có lẽ, hắn ở lại chính là người dư thừa rồi…
“OK! Ăn no, tiễn hai người về khách sạn! Tôi không trễ nải hai người làm chính sự! Ha ha!” Anh dẫn đầu lên xe.
Tạm biệt Lôi Đình Ân ở trước cửa khách sạn, vừa vào thang máy, Võ Minh Lâm liền hôn Thoại Mỹ.
Cô cuống quýt đẩy anh ra, “Anh làm gì đấy? Như vậy nếu có người đi vào sẽ nhìn thấy!”
“Không sợ! Không ai biết em!” Anh tiếp tục cuốn lấy Cô.
“Nhưng bọn họ biết anh! Còn nữa, em có lời quan trọng muốn nói với anh!” Thoại Mỹ tránh môi anh.
“Nói cái gì? Nói nhanh lên!” Nhìn ra được Võ Minh Lâm hết sức đè nén nhiệt tình.
Cô lẩm bẩm hồi lâu, lại nói ra một câu, “Xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì?” Anh cau mày.
“Áo sơ mi đó, em không biết sẽ mang lại cho anh phiền phức lớn như vậy, em thật sự không biết… Còn nữa, hôm nay nói như vậy trước mặt phóng viên, em cũng không biết có thỏa đáng hay không, Minh Lâm, em cảm thấy em không thích hợp làm phu nhân nhà giàu…” Dáng vẻ nói chuyện của Thoại Mỹ giống như đứa bé làm sai chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro