
CHAp 24
Sau khi cưới?
Song Ngư cứng cả người.
Vừa mới nghe, trong nháy mắt, cô gần như không hiểu hết ý của anh. Anh đứng ở trước mặt cô, gần như vậy, cô thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng từng hơi thở đêm qua anh lưu lại trên người cô, nhớ rõ anh ôm cô chậm rãi chuyển động cái vật kia..... Tần suất, nhớ rõ khi đạt đến cao trào, chất nóng ấm của anh tuôn trào như vỡ đê, một khắc trước đó Song Ngư đã tin tưởng vào tình yêu vĩnh hằng, tin tưởng tình yêu có thể kéo dài thiên trường địa cửu.
Nhưng vừa tỉnh mộng, anh lại nói cho cô biết, tất cả những chuyện đó của anh với cô hoàn toàn không chỉ dành riêng cho một mình cô.
Một giây trước còn trên thiên đường, một giây sau đã xuống địa ngục.
Song Ngư nắm chặt tay, mồ hôi lạnh như băng dần dần tuôn xuống thấm ướt cả lòng bàn tay. Sự thật này thực vượt xa khả năng cô có thể thừa nhận, nàng không có kinh nghiệm cùng người khác đối kháng chất vấn, cô chỉ có thể đem toàn thân sức nặng tựa vào ban công trên lan can, phòng ngừa chính mình đứng không nổi ngã xuống. Rốt cuộc khi đã tìm được giọng nói của chính mình. Song Ngư nói năng gần như có chút lộn xộn.
"Chúng ta kết hôn a... Ý nghĩa của kết hôn không phải là quan hệ một với một sao?"
Thiên Yết lần đầu bị hỏi đến, anh rất muốn mở miệng giải thích chút gì đó, nhưng anh phát hiện, anh thật sự không lời nào để nói. Một bước sai lầm hận cả thiên thu. Anh đã bước sai một bước, vì thế anh đã mất hết tất cả hoàn toàn thất bại trong tay cô.
Anh nhìn vào đôi mắt của Song Ngư trong veo tinh khiết có thể nhìn thấy đáy, tràn đầy đều là tín nhiệm đối với anh. Thiên Yết nhắm mắt lại, cô quá đẹp, quá tốt, tốt đẹp đến mức làm cho anh luyến tiếc.
"Thực xin lỗi."
Ba chữ đơn giản nhất, chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của anh, rốt cuộc xuất hiện làm anh thật sự bất ngờ.
"Vì sao?" Giọng nói của Song Ngư đầy kinh ngạc, nhưng cô không khóc, sự thật kinh hoàng làm cho đầu óc cô hầu như tê liệt, người đang sốc quá độ ngược lại sẽ quên khóc.
"Tại sao phải làm những chuyện thế này?"
Cô không hiểu, thật sự không hiểu. Cô vẫn cho là bản tính như gần như xa của anh đó là thiên tính tự nhiên, cô luôn tìm ra đủ mọi lí do để tự thuyết phục chính bản thân mình vì anh giải vây, mẹ đã dạy cô, tình yêu là cần kinh doanh, giữa tin tưởng nhau mới là điều quan trọng nhất. Vì thế cô tin anh gần như không hề có lí do, cho dù bị anh làm tổn thương ủy khuất đến cực điểm cũng chỉ trong những đêm dài tĩnh lặng tự mình thôi miên chính bản thân. Sáng hôm sau cô vẫn là một Song Ngư hết lòng yêu anh.
Song Ngư không tự chủ nâng tay trái lên, trên ngón vô danh chiếc nhẫn kim cương bằng platin tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt, cô đưa tay đưa đến trước mặt anh, trong giọng nói hỗn loạn run rẩy "...Khi anh lên giường cùng người khác, anh vẫn mang nhẫn kết hôn này sao?"
**** **** ****
"Cái đó, em nghe anh giải thích ——"
Khi nói ra những lời này, tâm của Thiên Yết trầm xuống. Giải thích, anh có thể giải thích thế nào? Nói hôn nhân của chúng ta kỳ thật không phải thực sự là ý của anh? Nói cho cô biết anh là bị bắt buộc mới cùng cô kết hôn? Không được, Thiên Yết ở trong lòng quả quyết chối bỏ, anh không thể đem những chuyện kia nói cho cô biết. Anh đã là một người chồng làm cho cô hoàn toàn thất vọng, anh không thể lại để cô thất vọng về người cha thân yêu của mình, anh không thể để bóng tối phía sau của hôn nhân bày ra trước mặt cô.
Anh thấy Song Ngư yên lặng nhìn anh, anh thấy trong mắt cô đối với anh tràn đầy hy vọng nghe được một câu giải thích hợp lí, chờ mong anh đưa ra một lý do đủ để cô có thể tha thứ cho anh. Thiên Yết cụp mắt xuống, thành thực bẩm báo: "Lúc anh kết hôn với em, anh không yêu em."
Song Ngư không nói lời nào, không hề có biểu hiện gì khác.
Anh không thương cô, thật sự cô đã lờ mờ cảm nhận được. Anh luôn như gần như xa, làm cho cô cảm thấy như thế. Song Ngư đôi khi suy nghĩ có phải là... cô hy vọng xa vời nhiều lắm hay không, tính tình của anh vốn dĩ luôn luôn cực kì lạnh nhạt, nếu bắt buộc anh đưa ra tình cảm chân thật thực sự có ép bược quá không?
Song Ngư im lặng mở miệng: "Vương Thiên Yết, lúc trước anh hướng em cầu hôn, rốt cuộc vì cái gì?"
Vấn đề này rất khó trả lời.
Thiên Yết lúc này gần như có thể cảm nhận được tâm tình của phạm nhân ở phòng thẩm vấn bị thẩm vấn. Anh phát hiện anh tự đưa anh vào một tình cảnh vô cùng khó giải quyết: Chẳng những thẳng thắn mà còn phải thật lòng. Đây hoàn toàn là hai loại lựa chọn đầy mâu thuẫn, anh cần gánh vác tất cả mọi trách nhiệm, trong đó điểm thăng bằng, phải không thể lệch.
"Anh cầu hôn với em, là vì...." Thiên Yết nắm chặt tay, nói ra một câu nói dối: "...Khi đó anh, cần một người vợ có thân phận thích hợp."
Song Ngư lập tức cắn môi dưới gần như đau đớn xuất huyết.
Ý tứ của anh, cô hiểu rõ rồi.
Anh hướng cô cầu hôn năm ấy, anh nắm toàn bộ tập đoàn tài chính của V&T trong tay, một vị tổng giám đốc trẻ tuổi sáng chói, nhân tài mới xuất hiện. Giới doanh nhân trong một đêm chấn động, những lời xì xầm nghi ngờ nổi lên bốn phía. Mặc kệ Thiên Yết đến tột cùng lỗi lạc vĩ đại thế nào, anh đều quá trẻ tuổi, mà tuổi trẻ đương nhiên gắn liền với ý nghĩa khiếm khuyết kinh nghiệm, hiện tượng này làm cho giới đầu tư khắp nơi trên thế giới đối với sự tin tưởng dành cho V&T sinh ra dao động thật lớn.
Anh phải tạo một hình tượng chín chắn nghiêm túc trước công chúng, anh phải có đầy đủ lợi thế thuyết phục những người ở khắp nơi có liên quan đến kinh doanh. Mà lễ đính hôn, chính là thích hợp nhất. Anh cần bày ra để cho cổ đông nhìn vào: Tư tưởng trách nhiệm, làm việc vững chắc, thuộc loại đàn ông có nghị lực cùng quyết đoán. Tình trạng hôn nhân của anh có thể làm gia tăng nhanh chóng hình tượng của anh trước công chúng, tiến tới tăng lên tín nhiệm người đầu tư đối với V&T.
Song Ngư không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần nhìn vào gia thế của cô, chứ đừng nói đến tình yêu mà cô dành cho anh, khiến cho phần đông những tiểu thư giới thượng lưu không kịp. Song Ngư là người thừa kế duy nhất của Phan Thị, trên danh nghĩa cô chiếm cổ phần lớn nhất công ty Phan Thị, gần như có thể nói cô là người duy nhất, cô cùng ai kết hôn, cũng đồng nghĩa với được sự hỗ trợ của Phan Thị ở một bên. Không có gì ngoài bối cảnh gia thế khổng lồ, ưu thế lớn nhất của Song Ngư đó là phong cách riêng biệt độc đáo, tiếng lành cô đồn xa không có một vết hoen ố, không có bất kỳ một tin tức nhỏ nào để bát quái có thể làm phiền tung tin đồn nhảm. Trong suốt tinh khiết như thủy tinh, một số gần như là hoàn mỹ. Cho nên nếu lấy cô với danh phận là thiếu phu nhân của nhà họ Vương xuất hiện trước mặt công chúng đương nhiên sẽ thu hút mọi tin tưởng đối với anh.
Song Ngư nhìn anh, giống như nhìn một người xa lạ: "...Anh là vì lợi ích, mới cùng em kết hôn?"
Thiên Yết im lặng, nếu, đây là giải thích mà cô có khả năng chấp nhận, như vậy anh sẽ không phủ nhận.
Song Ngư gần như là theo bản năng thốt ra: "Vương Thiên Yết , chúng ta ly ——" Hôn....
"Đừng nói hai chữ kia——" Thiên Yết bỗng nhiên tiến lên một bước ôm chặt cô, đem cô ôm chặt vào lòng không buông tay "Đừng nói.... Song Ngư, em không thể nói, anh vừa mới yêu em, em không thể bỏ rơi anh..."
Song Ngư thất thần, nửa ngày sau mới mở miệng: "Anh yêu em?"
"Đúng vậy." Anh vùi đầu vào cổ cô, không một chút phát hiện động tác này ỷ lại đến cỡ nào: "Song Ngư, em đã cướp lấy trái tim anh."
Song Ngư bị hắn ôm thật chặt, sau một trận trầm mặc, Thiên Yết chỉ nghe thấy thanh âm bình tĩnh của cô từ trong lòng anh phát ra: "Buông."
Thiên Yết không hề động, thân thể thực cứng ngắc.
Song Ngư rời khỏi ngực của anh, rời khỏi thế giới của anh. "...Thực xin lỗi, em làm sao có thể tin tưởng anh?"
Tín nhiệm của cô đối với anh, từ nay về sau, chia, cách, đứt, đoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro