Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

421-440

Chương 421: Anh Mà Còn Không Về, HaiNgười Còn Một Tấc Lên Trời Hả?

Nhạc Thính Phong đương nhiên biết Yến Thanh Ti muốn đi đâu, anh đã nhận được tin về cái chết của Yến Tùng Nam từ trước đó.

Yến Thanh Ti tám phần là đang bị kích động, giờ điều mà cô muốn thấy nhất có lẽ chính là thi thể của Yến Tùng Nam, vì họ đều biết rõ Yến Tùng Nam không thể nào tự sát được.

Nhạc phu nhân sốt ruột nói: "Thanh Ti, tới giờ con vẫn chưa chịu ăn gì cả, con ăn chút gì đã rồi hãng đi."

Yến Thanh Ti vốn muốn từ chối bà, nhưng thấy thấy vẻ mặt tràn ngập sự săn sóc và lo lắng của Nhạc phu nhân, cô lại không thể nào thốt ra khỏi miệng được, cô gật đầu: "Vâng!"

Yến Thanh Ti không biết mình đang ăn gì, trong đầu cô giờ chỉ còn là cái chết của Yến Tùng Nam.

Cô ăn qua loa một chút rồi rời khỏi nhà họ Nhạc.

Tầm hai ba giờ chiều, ánh náng chói mắt, Nhạc Thính Phong lo lắng cho sức khỏe của cô nên cũng không bật điều hòa trong xe quá cao.

Yến Thanh Ti đã bình tĩnh lại, cô hỏi Nhạc Thính Phong: "Anh biết Yến Tùng Nam chết rồi phải không?"

"Biết rồi."

"Anh có tin là ông ta tự sát không?"

Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Chắc không phải đâu."

Mắt Yến Thanh Ti lóe lên một tia lãnh ý: "Tôi cảm thấy... chuyện này là do Diệp Thiều Quang làm."

Khi biết tin Yến Tùng Nam chết, người đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghĩ tới chính là Diệp Thiều Quang.

Hôm đó, khi cô thấy Yến Tùng Nam, rõ ràng là ông ta đã hoàn toàn bị lay động, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ hết một đêm, ông ta hy vọng có thể tìm được một lối thoát cho mình đến như thế cơ mà.

Vậy mà giờ còn chưa tới hai ngày ông ta đã chết là sao?

Hôm ấy, Yến Tùng Nam sợ hãi như vậy, chính ông ta còn nói sợ rằng chỉ một thời gian nữa thôi, nhà họ Diệp sẽ giết ông ta.

Mà Diệp Thiều Quang trước đây vẫn luôn theo dõi cô, hôm trước, khi cô từ trại tạm giam đi ra, vừa ra khỏi cửa cũng đã gặp Diệp Thiều Quang.

Một kẻ thông minh như gã ta, sao lại không đoán ra cuộc giao dịch giữa Yến Thanh Ti và Yến Tùng Nam chứ.

Có lẽ, chính điều này khiến Yến Tùng Nam động tâm, cho nên mới ra tay với ông ta trước.

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Hiện giờ ngoài nhà họ Diệp ra, có vẻ như thật sự cũng không tìm được ai khác có thể ra tay với Yến Tùng Nam nữa."

Diệp Thiều Quang sẽ ra tay với Yến Tùng Nam, chuyện này nghe thì có vẻ như cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhưng nếu như anh ta không làm gì thì đó có khi mới là điều khiến người ta sửng sốt.

Nhạc Thính Phong nắm lấy tay Yến Thanh Ti: "Không sao đâu... Còn có cách khác mà, chuyện này cũng không đến mức độ hoàn toàn không thực hiện được, em không được chẳng lẽ anh cũng không được sao? Anh thông minh thế này cơ mà."

Yến Thanh Ti thấy hơi hối hận: "Đáng lẽ tôi không nên kéo dài, hôm đó đáng ra tôi nên..."

Nhạc Thính Phong ngắt lời cô: "Dù hôm đó em có thuyết phục được Yến Tùng Nam thì sao? Nhà họ Diệp muốn động thủ với lão ta, em vẫn khó mà đề phòng được."

Yến Thanh Ti hơi chán chường, Nhạc Thính Phong nói đúng, kể cả hôm ấy Yến Tùng Nam có đồng ý, kể cả cô có muốn ra tay thì vẫn chỉ là cơ hội không thể nào thực hiện được.

Yến Thanh Ti vực lại tinh thần hỏi: "Sao anh lại trở về?"

Nhạc Thính Phong ghét bỏ bĩu môi: "Phí lời, tất nhiên là anh phải về rồi, không về để em cả mẹ anh trèo lên trời chắc."

Yến Thanh Ti cười: "Cũng có làm gì đâu, chỉ là đi chơi bài, rồi làm mấy chuyện trái pháp luật thôi mà."

"Không làm gì à, ai thắng cũng chỉ còn mỗi cái quần lót, Hạ Lan gia, Lý gia, Châu gia đều gọi điện mách anh hết cả rồi."

Yến Thanh Ti châm biếm: "Còn có mặt mũi mà đi mách tội cơ mà? Hơ... Không hiểu cái gì gọi là dám chơi dám chịu à, kỹ thuật chơi bài thì kém lại kêu người khác mạnh, mấy hôm trước khi bọn họ thông đồng lại cướp 250 vạn của bác gái, sao không mách với anh luôn đi? Giờ còn cáo với chả trạng... Hơ hơ... Anh trả lời họ thế nào?"

--- O ---

Chương 422:Anh Chỉ Muốn Ôm Em Thôi

Nhạc Thính Phong nhếch môi: "Anh bảo... May mà họ gặp phải hai người đấy, nếu là anh... Ngay đến cái quần lót cũng chẳng còn, đá thẳng ra giữa đường cái, tiện thể gọi phóng viên tới chụp vài tấm hình luôn, đánh không thắng người ta còn đổ lỗi sao?"

Yến Thanh Ti cười ầm lên, nỗi lo trong tâm trí cô cuối cùng cũng tan đi.

...

Hai người tới bệnh viện, nhưng người trong viện lại nói xác của Yến Tùng Nam đã được mang đi rồi, là Diệp Linh Chi đem đi, bên trại tạm giam cũng đồng ý.

Tuy tình cảm của Diệp Linh Chi và Yến Tùng Nam sớm đã rạn nứt, nhưng vẫn chưa có thủ tục ly hôn, bà ta vẫn còn là vợ của Yến Tùng Nam nên việc bà ta đưa xác ông ta đi cũng là lẽ đương nhiên, cảnh sát căn bản không có lý do gì để từ chối cả.

Yến Thanh Ti siết chặt nắm tay, cô càng có thể khẳng định chính nhà họ Diệp đã giết Yến Tùng Nam.

Nhạc Thính Phong gọi một cuộc điện thoại, anh ôm lấy vai Yến Thanh Ti: "Đi thôi, về nhà, mai còn tham gia tang lễ."

Yến Thanh Ti kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"

Nhạc Thính Phong nghĩ tới Diệp Thiều Quang, anh khinh thường nói: "Tất nhiên, em nghĩ họ sẽ giữ lại cái xác đó bao lâu chứ, chuyện này đương nhiên phải xử lý càng nhanh càng tốt rồi, hơn nữa, anh đảm bảo đã mang đi hỏa táng rồi luôn."

Yến Thanh Ti cắn răng, tất cả kế hoạch của cô đều bị Diệp Thiều Quang phá hỏng hết rồi.

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti đi ra ngoài: "Đừng giận, không phải vội, có anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ giết chết Diệp Thiều Quang cho em."

Chỉ một câu này thôi cũng khiến cơn tức giận của Yến Thanh Ti tiêu tan đi không ít.

"Mình tôi cũng có thể mà."

Nhạc Thính Phong sờ ngón tay cái lên môi, nhíu mày: "Vậy nên tại sao anh phải nói với em, anh chỉ mong sao em nói sai vài lần, như vậy anh mới có thể hôn em nhiều hơn vài cái đấy."

Yến Thanh Ti...

"Về nhà đã, fan cuồng số 1 của em còn đang đợi em kia kìa?"

"Fan gì cơ?"

"Fan mạt chược, thực lực chơi của em đã nổi tiếng lắm rồi em không biết hả? Giờ đang sùng bái em kinh khủng luôn kia kìa."

...

Buổi tối, Yến Thanh Ti vẫn ngủ lại nhà họ Nhạc, cô tưởng tối Nhạc phu nhân sẽ kéo cô vào ngủ chung với bà, ai ngờ, ăn xong cơm chưa được bao lâu, Nhạc phu nhân lại nói: "Ai ya, buồn ngủ quá... Mẹ đi ngủ trước đấy, hai đứa cũng nghỉ sớm đi nhé."

Yến Thanh Ti...

Nhạc Thính Phong đứng dậy, hất cằm với Yến Thanh Ti: "Đi thôi."

"Làm gì?"

Nhạc Thính Phong bế bổng Yến Thanh Ti lên: "Tất nhiên là... làm chuyện mà mình thích rồi! Em không thấy hả, mẹ anh vẫn còn thương anh lắm, biết anh bao ngày ở ngoài công tác vất vả, thế nên... đặc biệt dành cho anh thời gian để bò lên giường đấy."

Không đợi Yến Thanh Ti mở lời, Nhạc Thính Phong đã bế cả người lên, hung hăng xông lên lầu.

Yến Thanh Ti vốn tưởng Nhạc Thính Phong muốn ngủ với cô, ai dè, người ta tắm xong, ôm lấy cô, úp sấp vào lòng cô ngủ.

Điều này khiến Yến Thanh Ti hơi ngạc nhiên: "Anh..."Nhạc Thính Phong cạ cạ vào ngực cô: "Ngủ đi, anh chỉ muốn ôm em thôi, mới mấy ngày không gặp mà anh đã nhớ em rồi."

Yến Thanh Ti mềm lòng: "Nhưng..."

"Em cũng nhớ anh đúng không, anh biết mà, em không cần phải nói đâu." Yến Thanh Ti cười nói: "Tôi chỉ muốn nói... Tôi còn chưa tắm thôi."

Nhạc Thính Phong ngẩng đầu hôn lên cằm Yến Thanh Ti: "Không sao, anh không ghét bỏ em đâu, bảo bối ngủ đi, còn nếu như em thật sự muốn kéo anh lăn giường thì anh cũng không từ chối đâu."

--- O ---

Chương 423:Cưng À, Em Nói Với Chị Đi Mà

Yến Thanh Ti vươn tay nghếch cằm Nhạc Thính Phong lên: "Năm đó, tôi mà biết anh sẽ trở nên không biết liêm sỉ là gì thế này, chắc tôi thật sự không dám ngủ với anh đâu."

Nhạc Thính Phong tóm lấy tay cô hôn một cái: "Năm ấy tôi mà biết tôi sẽ vì em mà trở nên vô liêm sỉ đến thế này, tôi sẽ không nên để em ngủ chỉ một đêm đó."

Nên... ngủ mãi mãi luôn.

Yến Thanh Ti cười nhẹ một tiếng: "Nhớ thật đấy, trước đây chỉ cần nói bừa một câu cũng có thể khiến anh nổi giận, tiếc là hiện tại hình như có nói gì cũng vô dụng rồi."

Nhiều khi Yến Thanh Ti cũng thất bại lắm, Nhạc Thính Phong càng ngày càng vô liêm sỉ, càng ngày càng không biết xấu hổ, quả thật anh đã phát huy được hai chữ "vô lại" tới cực điểm luôn rồi.

Nhạc Thính Phong thở dài một hơi: "Chỉ trách hồi đó còn quá trẻ người non dạ."

Khi ấy anh cao ngạo không làm rõ được tình hình, tới giờ mới rõ ràng được mọi thứ.

Yến Thanh Ti lườm anh, cô chọc chọc Nhạc Thính Phong: "Anh nói về Diệp Thiều Quang cho tôi nghe đi."

Nhạc Thính Phong kiên quyết từ chối: "Không được." Yến Thanh Ti hỏi: "Tại sao?"

"Sao em lại có thể hỏi anh về người đàn ông khác như vậy, dựa vào cái gì anh phải nói cho em biết chứ, giờ anh ghen rồi, mau dỗ anh đi." Nhạc Thính Phong thật lòng không thích nghe Yến Thanh Ti nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh.

Nhưng anh biết, Yến Thanh Ti hỏi như vậy không phải vì cô có hứng thú với Diệp Thiều Quang.

Mà cô đang nghĩ xem nên đối phó với hắn ta như thế nào, vậy nên cô muốn hiểu về hắn.

Nhưng Nhạc Thính Phong vẫn không muốn nói cho cô biết về con người của Diệp Thiều Quang, Yến Thanh Ti không đấu lại được với hắn.

Thủ đoạn của đàn ông, đôi khi không giống với phụ nữ.

Khi đàn ông trở nên ác độc, chưa chắc phụ nữ đã có thể bì được.

Ít nhất những chuyện mà Diệp Thiều Quang làm, Yến Thanh Ti sẽ không làm, vì, kỳ thực cô vẫn là một cô gái có tâm địa thiện lương, cô chỉ bị hiện thực tàn khốc bức ép tới nỗi không thể không trở nên ác độc thôi.

Nhưng Diệp Thiều Quang thì không như vậy, Nhạc Thính Phong và gã quen biết nhau đã nhiều năm nay, năm ấy sớm đã có người nói, tên nhóc Diệp Thiều Quang này máu lạnh từ trong trứng nước, thích hợp nhất là tồn tại trong hoàn cảnh như nhà họ Diệp.

Yến Thanh Ti điểm nhẹ ngón tay lên mũi anh: "Dỗ xong rồi, có nói được không?"

Nhạc Thính Phong bĩu môi: "Xem tình hình đã, để xem em có thật lòng dỗ anh không, hay chỉ muốn làm cho có lệ thôi."

Yến Thanh Ti bỗng kéo Nhạc Thính Phong lên, cô lật người đè lên người anh, hôn xuống, tay còn thọc thẳng vào trong áo ngủ của anh.

Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy vừa thoải mái vừa như đày đọa, nhưng anh lại muốn được giày vò như vậy cả đời.

Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, ngón tay điểm nhẹ lên môi anh, mê hoặc nói: "Cưng à, nói cho chị đi mà? Được không?"

Nhạc Thính Phong hít sâu một hơi, vô liêm sỉ nói: "Vậy chị hôn em thêm mấy cái nữa đi."

"Được thôi."

Sau đó, Nhạc Thính Phong hài lòng chẹp chẹp miệng, miễn cưỡng vẫn có thể thỏa mãn.

Tuy anh có lòng muốn kéo cô lăn giường thật, nhưng sáng sớm mai còn phải đi dự tang lễ của Yến Tùng Nam, tối nay anh không nỡ dày vò Yến Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti nói: "Thật ra, Diệp Thiều Quang là một kẻ máu lạnh, gã không có tình cảm với bất cứ ai, người nhà họ Diệp đều là một lũ lòng lang dạ sói, Diệp Thiều Quang trời sinh đã là một kẻ máu lạnh, ngay đến em gái hắn hắn còn có thể tận mắt nhìn cô ta chết, em nói xem tại sao gã phải bảo vệ Diệp Linh Chi chứ."

Yến Thanh Ti nhíu mày nói: "Tôi nhớ... hắn từng nói, khi đó ý của hắn là bất kể tôi có đối phó với Diệp Linh Chi thế nào cũng được, nhưng với điều kiện không được lấy mạng bà ta."

Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Thế nên em nhìn đi, thật ra gã cũng chẳng thật sự muốn bảo vệ Yến Linh Chi đâu, gã làm vậy chẳng qua là tuân thủ quy tắc hoặc đang làm việc giúp ai đó thôi."

--- O ---

Chương 424:Cuộc Chơi Này, Tôi Sẽ Chơi Cùng Anh

Yến Thanh Ti hỏi: "Làm giúp người khác... cũng vì lợi ích thôi phải không?"

Nhạc Thính Phong véo mặt cô: "Thông minh lắm, trên đời này ai mà chẳng vì lợi ích của bản thân, không vì lợi ích gì gã lại chịu giúp Diệp Linh Chi sao? Anh biết em đang nghĩ gì, em muốn tìm được móc xích lợi ích của gã, sau đó phá vỡ nó đúng không, chuyện này em cứ để anh xử lý là được rồi, những chuyện khác em cũng không cần quan tâm đâu."

Yến Thanh Ti muốn nói gì đó, nhưng Nhạc Thính Phong đã lấp miệng cô lại. "Ngủ đi, đừng nghĩ nữa."

Sáng hôm sau, thời tiết không được tốt lắm, bầu trời âm u, còn có mưa phùn.

Nhạc Thính Phong cầm ô ôm Yến Thanh Ti xuống xe, tang lễ của Yến Tùng Nam ngoài gia đình họ Diệp ra, hầu như cũng chẳng có mấy ai tới dự, à, Yến Như Kha cũng ở đây.

Yến Thanh Ti mặc một chiếc váy hoa ngũ sắc, màu những đóa hoa ấy vừa tươi đẹp lại rực rỡ, màu sắc và hoa văn trên đó nhìn có chút thoát tục, nhưng khi Yến Thanh Ti mặc lên lại đẹp chói mắt.

Yến Thanh Ti khoác tay Nhạc Thính Phong, như thể không phải cô tới để tham dự tang lễ mà đang tham gia một buổi tiệc vậy.

Thấy Yến Thanh Ti, ánh mắt Diệp Linh Chi ngập tràn cơn phẫn nộ cùng điên cuồng.

Yến Minh Châu tới hôm nay vẫn bị nhốt trong viện thương điên, Diệp Linh Chi sao có thể hòa nhã vui vẻ với cô được chứ.

Yến Thanh Ti vờ như không thấy, cô đi thẳng tới ngôi mộ của Yến Tùng Nam.

Diệp Linh Chi mặc một bộ vest đen, bà ta lạnh mặt chặn Yến Thanh Ti lại: "Cút ngay..."Yến Thanh Ti mỉm cười nhìn bà ta: "Thật ngại quá, sợ là tôi không thể cút được rồi, tôi thân là con gái, giờ còn không thể tham gia tang lễ của cha đẻ mình sao?

Diệp Linh Chi gầy xơ xác, bà ta nói một cách cay nghiệt: "Tham gia tang lễ? Sao tao thấy mày như đang đi dự tiệc đấy chứ, ngay đến phép tắc cơ bản nhất cũng không hiểu à."

Yến Thanh Ti ha hả cười: "Tất nhiên là đi dự tiệc rồi... Mẹ tôi mất bao nhiêu năm nay, bà ấy ở dưới kia cô đơn lâu quá rồi, ngày nào bà ấy cũng đợi các người chết, hôm nay... cuối cùng Yến Tùng Nam cũng chết rồi, ông ta có thể xuống đó tìm mẹ tôi, từ từ nói rõ chuyện năm ấy, đương nhiên tôi cũng nên vui một chút chứ, mẹ tôi một mình chờ đợi bao nhiêu năm mới đợi được Yến Tùng Nam, tôi đương nhiên là phải vui cho bà ấy chứ, yên tâm, đợi tới khi bà chết, tôi còn vui hơn nữa cơ."

Diệp Linh Chi siết chặt nắm tay, bà ta ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, hắn lạnh lùng nghiêm nghị, vẻ mặt dửng dưng, như thể hắn căn bản không định can dự vào việc của bà ta.

Diệp Linh Chi tức giận, thằng khốn Diệp Thiều Quang này trước giờ chưa từng xen vào việc của bà ta, chỉ cần bà ta không chết thì kẻ khác có bắt nạt bà ta thế nào hắn cũng chẳng thèm hỏi.

Yến Thanh Ti đứng trước bia mộ, cô vốn tưởng mình dù không vui nhưng ít nhất cũng sẽ không có bất cứ cảm xúc nào khác.

Nhưng hiện tại, khi thấy tấm ảnh của Yến Tùng Nam, không ngờ cô lại cảm thấy một cảm giác... chua xót khó nói thành lời.

Yến Tùng Nam cứ vậy mà chết rồi, một cái chết không hề được báo trước. Người đàn ông này, là cha đẻ của cô!

Yến Thanh Ti mặc một bộ đồ sặc sỡ, cô đứng trước tấm bia màu xám, tất cả mọi thứ xung quanh đều là một màu xám tro, cô là điểm sáng duy nhất ở đây.

Trong tiếng mưa rơi tí tách, cô bỗng nghe thấy tiếng của Diệp Thiều Quang: "Cô Yến nén bi thương."

Yến Thanh Ti nhếch miệng: "Ngài Diệp, trên đời này, chắc anh cũng từng nghe tới câu vạn sự đều có nhân quả luân hồi, cái gọi là báo ứng chắc anh cũng biết nhỉ."

Môi Diệp Thiều Quang đỏ nhưng mỏng, vô tình mà tuyệt diễm.

Hắn như không hiểu ý của Yến Thanh Ti, lại nói: "Tôi chỉ từng nghe câu, thế giới này chỉ là cuộc chơi của kẻ mạnh thôi."

Nhạc Thính Phong im lặng đứng sau lưng Yến Thanh Ti, dáng vẻ của anh tựa như anh sẽ gánh cả bầu trời này vì cô vậy: "Vậy trò chơi này, tôi sẽ chơi với anh! Bất kể có sống chết thế nào, tôi cũng sẽ tiếp anh tới cùng."

--- O ---

Chương 425:Không Ngờ Có Một Ngày Có Thể Thấy Anh Chìm Đắm Trong Tình Cảm Thế Này

Diệp Thiều Quang nhìn Nhạc Thính Phong: "Anh Nhạc đây là muốn đối đầu với tôi sao?"

Cách lớp mưa phùn, hai người đàn ông nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt hai người đều tản ra hơi lạnh thấu xương, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ như không có chuyện gì.

Nhạc Thính Phong cầm ô che trên đầu Yến Thanh Ti, nửa bên trái anh bị hở ra ngoài, mưa thấm ướt người, nhưng anh cũng chẳng để tâm tới.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Hai chúng ta từ trước tới giờ hình như chưa bao giờ đứng chung một chiến hào thì phải."

Vì chưa từng là bạn, thế nên cũng không thể nói là đối đầu, có lẽ ngay từ đầu hai người đã đối nghịch với nhau rồi.

Diệp Thiều Quang khẽ đáp: "Thật không ngờ tôi cũng có ngày thấy được anh Nhạc đây đắm chìm trong tình cảm thế này đấy."

Nhạc Thính Phong thuận miệng: "Tin tôi đi, ngày đó của anh cũng không còn xa đâu."

Diệp Thiều Quang nhếch miệng cười khinh miệt.

Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn Diệp Thiều Quang, cô buông một câu: "Xem ra anh thật sự không biết, hôm đó Yến Tùng Nam đã nói gì với tôi rồi."

Diệp Thiều Quang nheo mắt lại!

Yến Thanh Ti kéo cánh tay Nhạc Thính Phong lại, nói: "Đi thôi, thấy ông ta chết tôi cũng yên tâm được rồi, dù sao nếu như là tôi tôi cũng cũng không xuống tay được, chuyện này, vẫn phải cảm ơn anh Diệp đây rồi, nếu mẹ tôi mà biết chắc sẽ cảm ơn anh lắm đấy."

Diệp Thiều Quang lạnh lùng nhìn Nhạc Thính Phong ôm lấy vai Yến Thanh Ti rời đi.

Hắn vẫn chưa hiểu được lời Yến Thanh Ti nói, liệu đó có phải là lời dối lòng không. Cái chết của Yến Tùng Nam đối với cô mà nói thật sự là chuyện tốt sao?

Diệp Linh Chi nói với Diệp Thiều Quang: "Thiều Quang, em lại để con khốn kiêu ngạo đó đi, em còn không mau xử lý nó."

Diệp Thiều Quang xem thường nói: "Xử lý cô ta? Để sau đó khai chiến với cả nhà họ Nhạc hả?"

"Người như Nhạc Thính Phong sao có thể vì một con khốn như nó mà gây chiến với họ Diệp của chúng ta chứ."

Ngón tay Diệp Thiều Quang khẽ động: "Phải, sao có thể như vậy được?" Nhưng rõ ràng anh ta sẽ làm thế đấy!

Dù cho lần trước gặp mặt, Diệp Thiều Quang cũng không tin là Nhạc Thính Phong sẽ vì một người phụ nữ mà làm tới bước đường này, nhưng... anh ta vẫn khăng khăng làm đó thôi.

Yến Thanh Ti, cô gái này không phải là hạng thường đâu.

Không ngờ có thể chơi đùa được với cả một người như Nhạc Thính Phong.

...

Lên xe, Yến Thanh Ti nói: "Tới một chỗ này với tôi đi." Nhạc Thính Phong: "Được!"

Lái xe tầm nửa tiếng, hai người tới một bãi tha ma ở ngoại ô.

Yến Thanh Ti muốn xuống xe nhưng lại bị Nhạc Thính Phong kéo lại, anh cởi áo khác ra khoác cho Yến Thanh Ti: "Bên ngoài lạnh lắm, em che mưa lại đi."

Yến Thanh Ti thấy ấm áp trong lòng: "Vậy anh thì sao?"

Yến Thanh Ti véo mặt cô: "Anh là đàn ông, anh cao lớn vạm vỡ thế này, tối qua em sờ mó bao lâu thế mà vẫn không biết à?"

Nhạc Thính Phong đẩy cửa xe ra, anh bật ô trước, sau khi xuống xe mới vòng qua bên phó lái, mở cửa xe cho Yến Thanh Ti, dìu cô xuống.

Mưa có vẻ nặng hạt hơn, tiếng mưa rơi lộp bộp trên ô, vang lên trên đầu hai người.

Nhạc Thính Phong vươn tay khép chặt áo Yến Thanh Ti lại, anh mở cửa sau cầm lấy một bó hoa, nhét vào tay cô.

Đi qua một con đường nhỏ gập ghềnh đá, Yến Thanh Ti dừng lại.

Nhạc Thính Phong nhìn thấy tên khắc trên tấm bia mộ - Nhiếp Thu Phinh.

Trên đó còn có một tấm ảnh, một tấm ảnh đen trắng đã cũ, người trên ảnh khoảng hơn hai mươi tuổi, trên ảnh bà cười dịu dàng như nước, đẹp tới nỗi khiến người khác kinh ngạc, giống như Yến Thanh Ti vậy.

Nhạc Thính Phong bỗng trở nên khẩn trương hẳn lên, anh nắm chặt lấy tay Yến Thanh Ti.

Đệch, đây là đưa tới ra mắt phụ huynh à! Quá đường đột rồi, anh còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, cũng không biết tóc tai có lộn xộn không nữa.

--- O ---

Chương 426:Con Là Bạn Trai Của Con Gái Dì

Nhìn thấy tấm hình của Nhiếp Thu Phinh, Nhạc Thính Phong rốt cuộc cũng biết được vẻ đẹp kinh diễm của Yến Thanh Ti là từ đâu tới.

Trong một thời đại thiếu thốn vật chất, đồ trang điểm khan hiếm, lại không có Meitu, Xiuxiu*, không có PS, không có phẫu thuật thấy mỹ như thế này, một tấm ảnh đen trắng đơn giản, thậm chí còn không cần phải trang điểm, vậy mà cũng không thể che lấp được vẻ đẹp của Nhiếp Thu Phinh.

*Là những ứng dụng chụp và chỉnh sửa ảnh ở TQ

Nhưng trong thời đại như thế, quá đẹp có lẽ cũng không phải là chuyện tốt đẹp.

Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy tên khốn Yến Tùng Nam thật đúng là chết cũng không đáng tiếc, chết như vậy thật quá dễ dàng cho ông ta rồi.

Ông ta bỏ mặc một người phụ nữ xinh đẹp như Nhiếp Thu Phinh để ở bên loại rác rưởi như Diệp Linh Chi.

Đầu óc... con mẹ nó có phải là bị máu chó tạt đầy đầu rồi không.

Yến Thanh Ti lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, cô nhẹ lau đi nước mưa trên tấm ảnh, cô nói: "Chào mẹ tôi đi."

Nhạc Thính Phong luống cuống cả chân tay: "Vậy... Nên gọi thế nào?"

"Tùy anh."

Nhạc Thính Phong buột miệng nói: "Gọi là mẹ được không?"

Yến Thanh Ti ngẩng lên nhìn anh, Nhạc Thính Phong ho nhẹ một cái, anh tóm tóm tóc mình: "Con chào dì, con là Nhạc Thính Phong, là bạn trai của Thanh Ti con gái dì, năm nay 28 tuổi, không có sở thích xấu, biết kiếm tiền."

Yến Thanh Ti bĩu môi: "Anh cứ phải thêm ba chữ cuối cùng vào làm cái gì vậy?"

Nhạc Thính Phong vội giải thích: "Biết kiếm tiền, sẽ không khiến em phải chịu khổ, mẹ vợ chẳng phải đều sợ nhất việc con gái mình chịu khổ sao?"

Yến Thanh Ti vê trán, sao cô lại quên mất việc tên này có hơi "ngốc" nhỉ. Yến Thanh Ti thụi Nhạc Thính Phong một cái: "Nghiêm túc vào!"

Nhạc Thính Phong đứng thẳng, rồi khom người xuống, nói: "Dì... Đây là lần đầu tiên con tới thăm dì, con không kịp chuẩn bị gì cả, mong dì đừng trách cứ, sau này con với Thanh Ti sẽ thường xuyên tới thăm dì..."

Nhạc Thính Phong nói rất nhiều, Yến Thanh Ti nghe xong khóe miệng nhếch lên, khi cô cười, thật sự rất giống với người trong tấm ảnh trên bia mộ kia.

Đợi Nhạc Thính Phong lải nhải xong, anh hỏi Yến Thanh Ti: "Anh còn gì chưa nói không nhỉ?"

Yến Thanh Ti nhịn cười: "Chắc là... hết rồi đấy."

"Sao em không nói với anh trước một tiếng? Cũng phải để anh chuẩn bị chứ, hôm nay anh chỉ ăn mặc tùy tiện xong tới đây..."

"Rất đẹp trai mà."

Nhạc Thính Phong đắc ý hất cằm: "Tất nhiên rồi! Anh được người lớn yêu thích lắm đấy."

Yến Thanh Ti quỳ xuống mở bó cẩm chướng ra, bày trước bia mộ.

"Mẹ tôi không thích hoa cẩm chướng, bà thích bồ công anh, bà nói, bà giống như mầm bồ công anh vậy, không có rễ, không biết sẽ lạc về đâu... Nhưng vào mùa này, tôi không tìm được bồ công anh, nên chỉ có thể mua chút cẩm chướng này thôi."

Nhạc Thính Phong ngồi xổm xuống cạnh Yến Thanh Ti, anh ôm cô: "Lần sau anh sẽ tìm cho em, chẳng phải chỉ là bồ công anh thôi sao? Muốn bao nhiêu cũng có hết."

Yến Thanh Ti không đáp lại Nhạc Thính Phong, cô nhìn tấm ảnh trên bia mộ, cô muốn khóc, nhưng mắt lại khô khốc, cô nói: "Mẹ, ông ta chết rồi, chết đúng vào lúc không nên chết... Con đã từng nghĩ tới vô số cách để giết chết ông ta, nhưng con cũng không ra tay, con chỉ muốn rửa sạch mọi sự oan khuất của mẹ trước rồi mới giết ông ta, nhưng hiện tại... Con mà sớm biết như vậy thì đã sớm tự tay giải quyết ông ta rồi."Cô ngẩng đầu, vẻ mặt mông lung, hỏi Nhạc Thính Phong: "Tôi hận Yến Tùng Nam, hận đến nỗi không thể tự tay đâm chết ông ta, nhưng ông ta chết rồi... trong lòng tôi vẫn cảm thấy rất buồn, anh nói xem tại sao vậy?"

Nhạc Thính Phong hôn lên đôi mắt cô, anh kéo cô đứng dậy, nói trước bia mộ: "Mẹ, con muốn gọi người một tiếng mẹ trước, dù sao sớm muộn gì con cũng phải gọi..."

---------

Nhạc ma ma: Con trai, làm tốt lắm, mau đưa linh vật về nhà nào!

--- O ---

Chương 427:Anh Thích Hết Mọi Thứ Của Em

Tâm trạng vốn đang nặng nề của Yến Thanh Ti bỗng bị một câu nói này của Nhạc Thính Phong chọc cười, mọi tâm trạng buồn bực của cô tiêu tan không ít.

Có anh ở bên, hình như mọi thứ thật sự cũng không quá nan giải.

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti nói: "Mẹ xem, con gái mẹ thật ra vẫn là một cô gái rất lương thiện, cô ấy vẫn là một cô gái tốt, tất nhiên, trong lòng con bất kể cô ấy có thể nào cũng đều là tốt nhất! Cô ấy tốt bụng cũng được, ác độc cũng được, con thích mọi mặt của cô ấy, con muốn trong lòng mẹ cũng vậy, con gái mẹ là người tốt nhất."

"Yến Tùng Nam đã chết, ông ta đáng chết, một kẻ như ông ta không đáng được sống, ông ta cũng không đáng để người khác đồng tình, cảm thông, mẹ, chuyện của Thanh Ti chính là chuyện của con, có con ở đây, con sẽ không để cô ấy một mình gánh vác những điều mà đáng ra cô ấy không cần phải gánh gác, mẹ có thể yên tâm giao cô ấy cho con."

Yến Thanh Ti càng nghe càng thấy lạ, sao chữ "Mẹ" này Nhạc Thính Phong nói xuôi miệng quá vậy?

Nhạc Thính Phong ngoảnh lại, nghiêm túc nhìn Yến Thanh Ti, anh nói: "Yến Tùng Nam đã chết rồi, em có buồn cũng là chuyện rất thường tình, vì thật ra trong lòng em rất mềm yếu, em luôn ngụy trang mình là một kẻ rất xấu xa, nhưng bao nhiêu năm qua đi, nếm trải bao nhiêu đau khổ, em vẫn không hề bị hiện thực lạnh lùng tàn khốc này đánh bại, em như vậy là rất tốt, thật sự rất tốt."

Bất kể Yến Tùng Nam có xấu xa đến chừng nào, nhưng giữa ông ta và Yến Thanh Ti vẫn có cái gọi là huyết thống cha con, điều này bất luận có thế nào cũng không thể thay đổi được.

Tiếng mưa rơi tí tách bên tai, xung quanh đều là mộ, lòng Yến Thanh Ti bỗng thấy yên tĩnh trở lại.

Trước đây bất kể là vào lúc nào, bất kể ngày tháng có khó khăn ra sao, cũng chưa từng có ai ở bên cạnh an ủi cô cả, cô vẫn luôn đơn độc một mình, bị thương cũng không ai quan tâm tới sống chết của cô, cô đã quen với con mắt căm thù của tất cả nhưng người khác, đã quen với việc chống lại thế giới này bằng chút sức lực mỏng manh của mình.

Nhưng Nhạc Thính Phong vẫn cứ lao tới nhúng tay vào, anh khiến Yến Thanh Ti từ bài xích, tới bất lực, cho tới giờ hình như cảm giác đó cũng không quá tồi tệ nữa.

Có người ở bên cạnh, bạn không cần phải ngẩng đầu cũng sẽ biết, anh ấy đang ở bên bảo vệ bạn, nghĩ mà xem, thật ra đó cũng là một chuyện rất ấm áp.

Như hiện tại, trời đổ mưa, nước mưa rơi xuống mặt, lạnh thấu xương, nhưng có Nhạc Thính Phong ở đây, nắm lấy tay cô, cô có thể cảm thấy một luồng ấm áp đang xộc vào cơ thể mình.

Yến Thanh Ti động động khóe môi, nói: "Có lẽ, tôi buồn cũng không phải vì ông ta là cha tôi, mà vì ông ta chết rồi, mối thù của mẹ sẽ không thể trả được nữa..."

Nhạc Thính Phong cười, anh véo lên mũi cô: "Cô gái ngốc, chuyện này không có gì phải ngại cả, em cũng chẳng có lỗi với ai hết, em thấy buồn là việc rất bình thường, quan hệ máu mủ giữa người và người không bao giờ có thể thay đổi được cả..."

Nhạc Thính Phong vươn tay ra ôm Yến Thanh Ti vào lòng: "Anh cảm thấy ông ta chết rồi cũng tốt, đây cũng coi như một sự giải thoát cho em..."

"Nhưng mẹ tôi..."

Nhạc Thính Phong ngắt lời cô: "Chậc... anh cũng gọi mẹ rồi, chuyện của mẹ vợ, anh sẽ tự mình giải quyết, em không phải quan tâm nữa..."

Ý của Nhạc Thính Phong chính là chuyện của mẹ vợ chính là chuyện của anh, không cần em phải nhọc lòng, anh sẽ giải quyết, nhưng như vậy Yến Thanh Ti lại cứ như là người ngoài vậy, cô thật không biết nên khóc hay nên cười nữa: "Sao anh lại như thế nhỉ?"

Nhạc Thính Phong nhếch mày: "Anh làm sao?"

"Cái gì mà mẹ vợ, ai đồng ý vậy, ai cho anh gọi thuận miệng thế hả." Nhạc Thính Phong sầm mặt xuống, nói: "Sao nào, em còn muốn ăn quỵt đúng không? Mẹ vợ đã đồng ý với anh rồi, kể cả em có ý kiến ý cò gì thì cũng có tác dụng gì đâu?"

--- O ---

Chương 428:Anh Không Biết Xấu Hổ, Anh Giỏi!

Yến Thanh Ti...

"Ai đồng ý với anh cơ? Sao tôi lại không biết vậy?"

Nhạc Thính Phong nhún vai: "Anh nghe thấy rồi, ban nãy anh nói với mẹ vợ bao nhiêu lời tốt đẹp như thế, em tưởng anh nói thừa chắc? Anh vừa đẹp trai lại có tiền, lại là người biết quan tâm chăm sóc, em nói xem... có bậc phụ huynh nào là không thích anh không?"

Yến Thanh Ti đúng cạn lời, cô thật sự không biết còn có thể nói gì được nữa.

Tên dở này... đã không còn biết viết chữ xấu hổ thế nào nữa rồi, mặt dày vô liêm sỉ tới mức độ này thật đúng là không ai địch nổi nữa.

"Anh... được rồi... anh nghe thấy thì nghe thấy thôi." Yến Thanh Ti cũng không biết nói gì nữa, tên ngốc này.

Yến Thanh Ti hít sâu một hơi, trong không khí xen lẫn một luồng khí mát lạnh, cô thấy đầu óc mình thoải mái lên không ít.

Yến Thanh Ti nhìn tấm bia mộ, lộ ra một nụ cười yếu ớt, cô nói: "Về thôi."

Từ giây phút cô biết tin Yến Tùng Nam chết, tâm trạng Yến Thanh Ti vô cùng khó chịu, cô vẫn cứ áp chế trong lòng, không tìm được chỗ để phát tiết, cô cứ tưởng tâm trạng này nhất định sẽ kéo dài nhiều ngày, nhưng không ngờ có Nhạc Thính Phong ở đây, anh mới chọc cô vài câu mà đã khiến mọi ức chế trong lòng cô bất giác đều bốc hơi hết cả rồi.

Yến Thanh Ti cười, hóa ra niềm vui có thể chia sẻ, không vui cũng có thể chia sẻ, gánh nặng mà cô phải chịu đựng, chia sẻ cho người khác sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Nhạc Thính Phong ôm lấy vai Yến Thanh Ti, anh cúi người trước tấm bia: "Mẹ, mấy ngày nữa con lại tới thăm mẹ nhé! Mẹ muốn cái gì cứ nhắn hết vào giấc mơ cho con, con sẽ lập tức mang đến cho mẹ ngay."

Khóe môi Yến Thanh Ti nhếch lên, cô im lặng bật cười.

Lên xe, Nhạc Thính Phong vội chỉnh cao nhiệt độ lên, anh nói: "Em giống mẹ anh thật đấy, nhưng rõ ràng, mẹ anh đẹp hơn..."

Yến Thanh Ti đang thắt dây an toàn bỗng dừng lại, lúc mới đầu còn đang mẹ chúng ta, mẹ bọn mình, giờ sao thành "mẹ anh" rồi thế này!

Yến Thanh Ti ngẩng đầu nói: "Đó là mẹ tôi, anh đừng có liên mồm kêu mẹ anh nữa đi, anh như vậy mà để Nhạc phu nhân nghe thấy bà ấy sẽ đau lòng lắm đấy, nuôi thằng con lớn tới chừng này rồi xong nó quay đi gọi người khác là mẹ, lại còn gọi rất thuần thục nữa chứ."

Nhạc Thính Phong thắt dây an toàn cho Yến Thanh Ti, anh véo mặt cô: "Thế em mau về nói với mẹ anh đi, bà ấy nhất định sẽ vui lắm, con trai bà cuối cùng cũng không chịu thua kém ai nữa rồi, gặp được mẹ vợ rồi, còn được mẹ vợ thừa nhận rồi nữa, gọi được một tiếng mẹ thật đúng là quá giỏi luôn!"

Yến Thanh Ti... Được, được, anh không biết xấu hổ, anh giỏi!

...

Mưa rơi càng nặng hạt, Nhạc Thính Phong lái xe rất chăm chú, để tránh mặt đường bị trơn trượt nên anh lái xe rất vững.

Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài, xe từ ngoại ô vào thành phố, trên đường, xe càng nhiều, các tòa nhà cũng càng cao hơn.

Tới đèn đỏ, xe dừng lại, Yến Thanh Ti thấy trên tấm biển của trạm xe bus bên đường, có phát một đoạn quảng cáo của cô, quảng cáo về một món đồ trang điểm chất lượng trung bình, có hai thanh niên đang lấy điện thoại chụp.

Yến Thanh Ti nhìn thấy không nhịn được cười, Nhạc Thính Phong nhìn theo tầm mắt cô, sắc mặt trở nên rất khó coi, anh bĩu môi, đèn vừa xanh, anh đã nhấn ga phi thẳng.

Về đến nhà, Nhạc Thính Phong đã nhấc Yến Thanh Ti lên, cánh tay kẹp cô vào phòng.

Nhạc phu nhân thấy hai người trở về, vội nói với Yến Thanh Ti: "Mau lên, con mau đi tắm nước nóng đi, bác đã bảo Ngũ tẩu làm trà gừng rồi, con uống để giải hàn đi."

Yến Thanh Ti gật đầu: "A, con xuống ngay đây."Yến Thanh Ti tắm nước nóng ù một cái, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy khăn lau tóc rồi xuống nhà.

--- O ---

Chương 429:Bà Mẹ Thích Hại Con Trai Mình Nhất

Ngũ tẩu vội bưng lên một bát trà nóng, Yến Thanh Ti nâng lên từ từ uống, uống vài hớp vào bụng, dạ dày liền ấm lên, nhiệt độ trên người cũng dần dần tăng lên.

Nhạc Thính Phong xuống tới nơi, thấy không có phần của mình, anh hỏi: "Mẹ, con thì sao?"

Nhạc phu nhân hỏi: "Con cái gì?"

Nhạc Thính Phong chỉ bát trà gừng của Yến Thanh Ti: "Không có phần của con à?"

Nhạc phu nhân chớp chớp mắt: "Trà gừng... toàn để con gái uống để ấm người, con cũng muốn uống à?"

Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy muốn hộc máu: "Mẹ, con... con không phải là con của mẹ hả?"

Anh và Yến Thanh Ti đều dầm mưa ở ngoài về, Yến Thanh Ti còn mặc áo của anh nhé, người lạnh nhất phải là anh mới đúng, thế mà chẳng làm cho anh gì cả.

Nhạc phu nhân thở dài một tiếng: "Mẹ cũng muốn là không phải lắm, nhưng hiện thực lúc nào cũng rất tàn nhẫn!"

Nhạc Thính Phong ôm trán, anh bỗng không biết nên nói gì nữa. Mẹ đẻ, đây thật sự là mẹ đẻ của anh đấy.

Nhạc phu nhân cảm thấy nếu bà làm vậy với con trai thật sự cũng không tốt lắm, bà nghĩ nghĩ rồi nói: "Thanh Ti uống xong nếu còn mấy ngụm thì con uống một ít đi."

Nhạc Thính Phong thấy cuộc đời mình thật cô độc!

...

Buổi tối, ăn cơm xong, Yến Thanh Ti cùng xem phim truyền hình vào lúc tám giờ với Nhạc phu nhân một lúc.

Chưa xem được lâu, Yến Thanh Ti đã buồn ngủ tới nỗi cứ gật gù, hai ngày nay, cô đều không được nghỉ ngơi gì cả, sau khi được thư giãn, người ta sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.

Nhạc phu nhân giục cô lên lầu nghỉ ngơi.

Đợi Yến Thanh Ti lên xong, Nhạc phu nhân gọi Nhạc Thính Phong tới, bà thần bí chạy vào bếp, bưng ra một bát canh, "Con trai, đừng bảo mẹ không thương con nhé, mau uống đi."

Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Mẹ, cái gì đây?"

Nhạc phu nhân lại giục: "Con quan tâm làm cái gì, mẹ mà còn hại con được chắc? Mau, uống đi."

Nhạc Thính Phong ngửi ngửi, hình như là thuốc, mùi thuốc bắc xộc lên, có điều cũng rất thơm, Nhạc Thính Phong nghĩ, cũng phải, mẹ đẻ của anh chắc cũng không đến nỗi hại anh đâu?

Dưới sự mong chờ tha thiết của Nhạc phu nhân, Nhạc Thính Phong uống ừng ực mấy ngụm, uống hết bát canh đó.

Nhạc phu nhân nhận lại bát rỗng, bà vỗ vai con trai: "Được rồi, con trai, lên đi, mẹ rất coi trọng con đấy."

Nhạc Thính Phong hơi mờ mịt: "Mẹ, ý mẹ là gì?"

Nhạc phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà nhìn thằng con mình: "Thằng con ngốc của mẹ, mẹ tốt với con như vậy, thế mà con vẫn chưa hiểu à, mau lên tìm Thanh Ti đi."

"À, con lên đây." Nhạc Thính Phong lên tầng, vốn dĩ anh cũng đang định lên tìm Yến Thanh Ti thật.

Nhạc phu nhân đưa bát cho Ngũ tẩu, nói thầm: "Bát canh bổ thận này đắt như vậy, chắc sẽ có tác dụng chứ nhỉ?"

Bỗng sau lưng truyền tới tiếng Nhạc Thính Phong: "Mẹ, mẹ nói cái gì?"

Nhạc phu nhân giật mình run bắn lên, bà ngoảnh lại không biết Nhạc Thính Phong đã quay lại từ lúc nào.

Nhạc phu nhân lắc đầu như trống bỏi: "Không có! Mẹ có nói gì à?"

Nhạc Thính Phong nheo mắt lại, nói: "Mẹ... Con phát hiện ra mẹ học hư mất rồi, haiz, trước đây mẹ là một người hiền lành lương thiện cơ mà, sao giờ lại học đâu cái thói gian trá như thế?"

Nhạc phu nhân vươn tay ra nhéo lấy tai Nhạc Thính Phong: "Thằng mất nết này, mẹ như vậy không phải đều là vì mày hả? Mẹ không phải chỉ là muốn đêm nay mày phải cố gắng nhiều hơn à, tranh thủ một lần trúng thưởng luôn đi, nếu không mày định đợi tới ngày tháng nào mới rước người ta về nhà đây?"

Nhạc phu nhân hạ giọng nói: "Mẹ đặc biệt đi hỏi đấy, thuốc này không chỉ có thể tráng dương, còn có thể tăng tỉ lệ trúng thưởng nữa."

Nhạc Thính Phong rất muốn hộc máu, nếu hỏi trên thế gian này ai là người có thể hãm hại anh nhất, vậy ngoài mẹ anh ra, chắc sẽ không còn ai khác nữa.

--- O ---

Chương 430:Đêm Dài Đằng Đẵng, Tâm Sự Chuyện Tình Cảm

Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Mẹ, mẹ... không tin con trai mẹ thế à?

Vẻ mặt Nhạc phu nhân đầy bất đắc dĩ nhìn Nhạc Thính Phong: "Con trai, không phải mẹ không tin con, mà là con... thật sự không được, nếu Thanh Ti là đứa con gái có thể dễ dàng nắm được trong tay như thế, thì sao con còn phải đợi đên tận bây giờ? Mẹ nói cho con nghe, nhân lúc Thanh Ti còn chưa hoàn toàn nổi tiếng, mau mau lấy con bé về, đợi sau này con bé thực sự nổi tiếng rồi, người theo đuổi con bé nhiều đến mức xếp hàng vòng quanh trái đất mấy vòng liền, đàn ông tốt trên đời này nhiều lắm, đầu óc con gái nhà người ta hoàn toàn bình thường thì làm sao nhất định phải chọn con?"

Nhạc Thính Phong ôm ngực, bị mẹ ruột đả kích quá nặng! Anh tức đến mức suýt nôn ra máu: "Con mà kém cỏi thế á?"

Nhạc phu nhân thở dài, vỗ vai Nhạc Thính Phong: "Là con nói đấy, sự thật lúc nào cũng khiến người ta khó mà chấp nhận được."

Nhạc Thính Phong giờ không biết mình nên nói cái gì mới phải nữa: "Thôi được rồi, mẹ tốt nhất là đừng nói nữa."

Nhạc phu nhân đuổi theo Nhạc Thính Phong: "Hay là con uống thêm một bát nữa đi, tối nay cố gắng hết sức vào, tranh thủ..."

Nhạc Thính Phong quay ngoắt lại: "Mẹ..."

Nhạc phu nhân vuốt vuốt sống mũi: "Không nói nữa thì thôi, mẹ đi rửa bát đây."

...

Nhạc Thính Phong nằm xuống, Yến Thanh Ti vẫn đang ngủ say sưa, hoàn toàn không cảm giác được anh đang bên cạnh cô.

Anh ôm Yến Thanh Ti vào lòng, trong đầu anh suy nghĩ về những gì Nhạc phu nhân đã nói, loại thuốc này thực sự nâng cao tỷ lệ 'trúng thưởng', vậy... hay là cứ thử xem nào! Nhưng Nhạc Thính Phong lại thương Yến Thanh Ti hai ngày nay chưa được nghỉ ngơi tử tế, anh nghĩ nghĩ, thôi, tạm thời không làm gì cả, để cô ấy nghỉ ngơi cho thật tốt đã rồi tính sau.

Hơn nữa thuốc uống được một lúc lâu thế rồi mà cũng chẳng thấy gì, Nhạc Thính Phong thở dài, 80% là lại mua phải thuốc giả rồi, mẹ anh tính tình ngây thơ thế này, chắc chắn lại bị người ta lừa rồi.

Nhạc Thính Phong cũng chẳng để ý đến bát thuốc đó nữa, anh chỉ mong đừng có sinh ra tác dụng phụ nào là được rồi.

Mãi cho đến nửa đêm, Nhạc Thính Phong tỉnh ngủ giữa chừng vì quá nóng, cả người nóng rực, mồm miệng khô khốc, trong bụng như có một ngọn lửa đang cháy rừng rực.

Nhạc Thính Phong mơ mơ tỉnh tỉnh lột đồ ngủ trên người ra tiện tay quẳng ra ngoài, anh chạm phải người Yến Thanh Ti, cảm giác được sự mát mẻ, ngay lập tức dán sát vào người cô.

Yến Thanh Ti đang ngủ ngon lành, trong lúc mơ màng cô cảm thấy bản thân mình như bị ném vào trong lò lửa, nóng đến khó chịu, cả người mồ hô đầm đìa nhớp nháp, khó chịu cực kỳ.

Yến Thanh Ti buồn ngủ lắm lắm, cố giãy ra, nhưng không tài nào thoát nổi, cô cảm thấy mình như một cục bột, bị người ta lật đi lật lại, vo tròn bóp dẹt thế nào cũng được.

Cuối cùng Yến Thanh Ti cũng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Nhạc Thính Phong, mồ hôi mồ kê đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi lên người cô.

Yến Thanh Ti thở dốc: "Nửa đêm rồi anh còn lên cơn động đực đấy à?

Nhạc Thính Phong nhếch miệng cười: "Đêm dài đằng đẵng, không thể ngủ được, tìm chuyện tâm sự tình cảm với em."

Yến Thanh Ti giơ chân lên định đá anh xuống giường, nhưng lại bị Nhạc Thính Phong tóm lấy cổ chân.

Mắt cá chân của Yến Thanh Ti mảnh khảnh cực kỳ xinh đẹp, tay của Nhạc Thính Phong rất lớn, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng hầm hập, dường như chỉ cần hơi mạnh tay một chút là có thể bóp nát cổ chân của Yến Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong nghiêng đầu hôn lên mu bàn chân anh: "Ồ, không ngờ lần này em muốn đổi tư thế khác, không vấn đề gì, chúng ta thử làm quen một chút với tư thế mới xem nào!"

Yến Thanh Ti trợn mắt, fuck, tổ sư nhà anh...

Mưa cả ngày, nửa đêm nhiệt độ ngoài trời có phần lành lạnh, nhưng nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, như thể trong phòng đang có một ngọn lửa cháy rừng rực.

Bóng hai người hắt lên rèm cửa quấn quýt không rời.

Thời gian đã từ lúc nửa đêm chuyển thành ba giờ sáng, Yến Thanh Ti mệt muốn chết, cô há mồm cắn tai Nhạc Thính Phong: "Cái tên khốn khiếp này, anh đủ chưa?"

--- O ---

Chương 431:Con Trai, Lại Bị Đá Ra Khỏi Giường Rồi À

"Nhanh thôi, nhanh thôi..."

"Anh nửa đêm lên cơn thần kinh thế này cứ như thể cắn thuốc ấy."

Nhạc Thính Phong đau khổ, anh đâu có 'cắn thuốc, mà là bị mẹ ruột lừa uống một bát thuốc tráng dương bổ thận thì có.

Cuộc ái ân triền miên dài dằng dặc cũng đã đến hồi kết, Yến Thanh Ti vừa mệt vừa buồn ngủ, trước khi cô ngủ còn tức giận nói: "Đợi mai tôi tỉnh lại, đừng để tôi nhìn thấy anh, anh cút xa ra cho tôi."

Nhạc Thính Phong vội dỗ: "Ngoan, ngủ đi."

...

Trời sáng, Yến Thanh Ti mở mắt nhìn thấy gương mặt của Nhạc Thính Phong kề sát bên mình, cô nhớ đến chuyện đêm hôm qua, cô hừ một tiếng, đá cho Nhạc Thính Phong một cái.

Động một cái, eo đã đau nhức khó chịu.

Nhạc Thính Phong vẫn không tỉnh, Yến Thanh Ti tức quá đưa tay ra véo má anh, cuối cùng cũng đánh thức được người ta dậy, Yến Thanh Ti cau có: "Cút đi."

Nhạc Thính Phong đang buồn ngủ, hừ một tiếng: "Đây là nhà anh, em dám bảo anh cút đi à?"

Yến Thanh Ti hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì được, anh không cút, tôi cút." Nói rồi, cô xốc chăn cả người để trần muốn xuống giường, Nhạc Thính

Phong hết hồn chim én, vội kéo cô lại: "Đừng, đừng, em đừng có động đậy... ông đây không so đo với em, anh cút! Dù sao anh cũng quen rồi.

Nhạc Thính Phong kéo Yến Thanh Ti lại, để cô nằm xuống, đắp chăn cho cô. "Em ngủ đi, ông đây đúng là thiếu nợ em mà, lần trước đã không so đo với em rồi, em cứ đợi đấy, xem lần sau anh đến thăm mẹ vợ, anh kể tội em với mẹ như thế nào."

Yến Thanh Ti ngáp một cái, "Nhớ mua thuốc tránh thai cho tôi đó."

Nhạc Thính Phong tức muốn xì khói mặc đồ ngủ vào ra khỏi phòng, nhưng thật không thể ngờ, vừa mới mở cửa phòng ra đã đỡ được Nhạc phu nhân mất thăng bằng ngã chuẩn bị ngã nhào.

Nhạc Thính Phong trợn mắt, "Mẹ..."

Nhạc phu nhân vội vã bịt mồm Nhạc Thính Phong kéo anh ra chỗ khác.

Đóng cửa phòng lại, Nhạc phu nhân nhăn nhó nhìn anh đầy khinh thường: "Con trai, con lại bị đá xuống giường rồi chứ gì, ôi... con nói thử xem đến bao giờ con mới khá lên được đây? Mẹ sốt ruột hộ con đây này."

Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: "Mẹ còn nói được nữa à, hôm qua... bát canh mẹ cho con uống là cái thứ quái quỷ gì thế, nửa đêm mới có tác dụng, con chết đến nơi vì nóng kia kìa."

Nhạc phu nhân hỏi vội: "Thế có thành công không?"

Nhạc Thính Phong quay sang nhìn bà: "Mẹ có nhìn thấy tai con không? Sắp sưng thành tai heo rồi đây này."

Nhạc phu nhân nhìn thấy trên tai anh vẫn còn dấu răng rõ ràng, hơi sưng lên, trên cổ còn có mấy vết cào, cười hì hì: "... không sao, không sao, dù sao con cũng là đứa da dày thịt béo mà."

Nhạc Thính Phong tảng lờ mấy chữ cuối cùng, nhỏ tiếng hỏi: "Mẹ... cái thứ thuốc đó có thể nâng cao tỷ lệ 'trúng' thật à?"

Nhạc phu nhân gật đầu liên tục: "Đương nhiên rồi, mẹ cố ý đi một chuyến tìm ông thầy đông y đặc biệt nổi tiếng này để mua mà lại."

Nhạc Thính Phong cau mày, nhìn cánh cửa phòng: "Nhưng... Thanh Ti muốn uống thuốc tránh thai."

Nhạc phu nhân vội vã kéo Nhạc Thính Phong vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, liền dí trán Nhạc Thính Phong: "Con ngốc thật đấy."Nhạc phu nhân mở ngăn kéo ra, cầm một cái bình đổ ra hai viên thuốc: "Cầm lấy này."

Nhạc Thính Phong kỳ quái hỏi: "Cái gì đây mẹ?"

Nhạc phu nhân: "Canxi, uống một viên bằng năm viên."

Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật: "Mẹ... cái này... có ổn không đấy?"

Nhạc phu nhân trợn mắt lườm anh: "Có lấy hay không, không thì thôi... cái kiểu rụt rè sợ bóng sợ gió như thế thì đáng đời con mãi chưa rước được người ta về, chẳng giống con trai mẹ tí nào cả, mẹ là người quyết đoán thế cơ mà."

Nhạc Thính Phong lách người né tránh cái tay của Nhạc phu nhân đang giơ ra: "Mẹ, việc này liên quan đến chuyện sau này mẹ có con dâu không đấy, mẹ đừng có lỡ miệng mà nói ra đấy nhé."

--- O ---

Chương 432:Ngoan, Đợi Tôi Trở Về Nhé

Nhạc phu nhân xua tay: "Yên tâm, yên tâm, con nghĩ mẹ là đồ ngốc à?" Nói rồi, bà thở dài.

"Biết thế đã đổi thuốc từ cái hồi còn ở Cảnh Thành rồi, đều là tại con hết, cái đồ đầu đất nhà con, chả biết cái gì cả."

Nhạc Thính Phong trợn mắt!

Cầm viên canxi ra khỏi phòng, Nhạc Thính Phong nhếch môi, nở một nụ cười đen tối.

Anh vốn cũng định đổi thuốc rồi, nhưng mà... nhỡ đâu lại trúng thưởng thật, Thanh Ti chắc chắn sẽ quậy, một mình anh cố ý cũng không trấn an cô được.

Nhưng mà... bà lão nhỏ nhà anh lại khác, Nhạc Thính Phong nhìn ra được, Yến Thanh Ti rất thích mẹ anh có lẽ là vì cô cảm nhận được tình yêu của mẹ từ Nhạc phu nhân, cô có cảm giác thân cận với mẹ anh theo kiểu rất tự nhiên, rất bản năng.

Cho nên lôi kéo mẹ anh thành đồng bọn, chuyện này coi như cả hai người bọn họ âm mưu, sau này kể cả chân tướng có bị phát hiện, chẳng phải vẫn còn có cả mẹ anh chống ở đằng trước à?

Anh tin chắc, Yến Thanh Ti sẽ nể tình mẹ anh, hơn nữa cũng không so đo với bà đâu.

Nhạc Thính Phong cầm thuốc tránh thai về gặp Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti cũng không nhìn, cứ thế cho vào mồm uống nước nuốt xuống, uống xong rồi cô còn chép chép miệng, "Sao thuốc lần này lại ngọt ngọt?"

Nhạc Thính Phong thuận miệng kiếm cớ: "Ồ, người trong bệnh viện nói, đây là thuốc tránh thai có hiệu quả tốt nhất hiện giờ."

Yến Thanh Ti cũng không để ý nên chẳng nghĩ nhiều. Nhạc Thính Phong lén lút lau mồ hôi lạnh.

...

Yến Thanh Ti vốn cho rằng kiểu gì 'Lãnh Hương' nửa tháng sau mới chính thức quay phim, không ngờ ăn sáng xong, đạo diễn đã gọi điện thông báo cho cô, vì diễn viên đóng nam chính Tống Thanh Ngạn lịch trình thay đổi, cho nên phải bắt đầu sớm hơn dự định, giờ thời gian rất gấp rút.

Ngay buổi chiều nay Yến Thanh Ti đã phải đi rồi.

Lúc cô đi, Nhạc Thính Phong dặn dò cô: "Về phần Diệp Thiều Quang, anh sẽ nghĩ cách đối phó với anh ta, nhưng trước lúc đó, em đừng tùy tiện đối đầu với anh ta, khi anh không có ở đó, nếu như em gặp phải anh ta, có thể tránh được thì tránh, không tránh được thì phải lập tức gọi điện cho anh."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Đây là đến đoàn làm phim để đóng phim, có muốn tìm anh ta đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có thời gian."

"Còn nữa, chuyện của mẹ vợ, em không vần phải lo lắng đâu, anh sẽ sai người tra rõ ràng chuyện này, em cứ yên tâm đóng phim đi."

Yến Thanh Ti mấp máy môi muốn phản bác lại một câu, nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Nhạc Thính Phong cô lại im lặng.

"Được!"

"Qua mấy hôm nữa anh sẽ đến thăm em."

"Ừ..."

"Không cho phép em liếc mắt đưa tình với gã khác."

"... sẽ cố." Nhìn thấy gương mặt đen sì của Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti cười lên: "Ngoan, chờ tôi trở về."

Lần này Yến Thanh Ti đi quay phim có lẽ sẽ lâu hơn bình thường, Nhạc phu nhân chuẩn bị cho Yến Thanh Ti rất nhiều mặt nạ với các loại sản phẩm dưỡng da, dặn dò cô phải ăn cơm đúng giờ, mấy ngày nữa bà sẽ đến thăm cô.

Yến Thanh Ti ôm lấy Nhạc phu nhân rồi lên xe đi mất.

Tiễn Yến Thanh Ti đi rồi, Nhạc Thính Phong kéo Nhạc phu nhân lại, nói: "Mẹ, con nói với mẹ chuyện này."Nhạc phu nhân đang cầm điện thoại xem weibo của Yến Thanh Ti, thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Nhạc Thính Phong hỏi: "Mẹ... gần đây tâm trạng mẹ rất tốt đúng không?"

Nhạc phu nhân ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đúng thế, rất tốt luôn, con có biết không, kể từ lúc Thanh Ti thắng hộ mẹ ván bài hôm đó, không có ai dám giả vờ giả vịt trước mặt mẹ nữa, đặc biệt là ba bà già đê tiện kia, nhìn thấy mẹ đều vòng đường khác đi, bao nhiêu năm nay, quãng thời gian này chắc là quãng thời gian mẹ vui vẻ nhất.

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Thế thì tốt, lần này con đi công tác, cha con, ông già đó có đến tìm con, ông ta bảo ông ta muốn về nước!"

Nét mặt của Nhạc phu nhân dần dần lạnh đi: "Được thôi, chỉ cần biến thành một đống tro cốt, muốn về lúc nào thì về!"

--- O ---

Chương 433:Con Mau Mau Cưới Thanh Ti Về Nhà Đi

Nhạc phu nhân tâm địa tốt, tính khí cũng tốt, bà không bao giờ có ý xấu với ai, nhưng cả đời này người mà bà ghét nhất chắc chỉ có cha ruột của Nhạc Thính Phong.

Ân oán năm xưa giữa hai người, đã sớm không thể nói rõ bằng một hai câu nói rồi.

Nhạc Thính Phong cong môi, anh đưa tay ôm Nhạc phu nhân: "Con cũng nói thế với ông ta! Không chết thì đừng hòng quay về."

Trước khi Nhạc Thính Phong về nước, cha anh đến tìm anh, hy vọng anh sau khi về nước có thể làm công tác tư tưởng cho Nhạc phu nhân đồng ý cho ông ta quay về nước.

Lý do của ông Nhạc là ông ta tuổi tác cũng đã cao, ở nước ngoài tốt đến mấy cũng không bằng quê hương, ông ta hy vọng có thể quay về nước, lá rụng về cội.

Lúc ấy Nhạc Thính Phong vừa mới nghe xong đã hung ác cười nhạo ông ta: Lời đã nói như nước hắt ra ngoài, nếu ông có thể nôn được bữa tối của hôm trước ra ăn lại lần nữa được thì hẵng nói về hay không về.

Nhạc phu nhân lại cầm điện thoại lên, nói: "Ngoại trừ việc ông ta là cha ruột của con ra, ông ta chẳng có quan hệ gì với mẹ hết, mẹ ở lại nhà họ Nhạc chỉ vì một lý do mà thôi, chính là phải giành lấy khối tài sản vốn phải thuộc về con trai mẹ, tuy có đôi lúc mẹ không thông minh, nhưng có những chuyện mẹ tuyệt đối không bao giờ thỏa hiệp."

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Nhạc phu nhân: "Con biết rồi, mẹ yên tâm có con ở đây mà."

Nhạc phu nhân giơ tay cấu Nhạc Thính Phong một cái: "Có con không đảm bảo nha, mau mau cưới Thanh Ti về đây, có con bé mẹ mới yên tâm được."

Nhạc phu nhân thực sự cực kỳ tin tưởng vào sức chiến đấu của Yến Thanh Ti.

Vào lúc bà khổ sở mất mặt nhất, Yến Thanh Ti chìa tay ra giúp bà.

Điều này khiến Nhạc phu nhân luôn cảm thấy Yến Thanh Ti giống như một nữ siêu nhân, không gì là không làm được.

Nhạc Thính Phong gật đầu liên tục: "Được, được, được... nhanh thôi, con biết rồi."

Nhạc phu nhân vẻ mặt lanh lùng nói: "Nếu như Nhạc Bằng Trình đã muốn quay về, vậy ông ta cũng không phải là tùy tiện nói đùa, ông ta chỉ muốn thử xem thái độ của con ra sao, hừ, mẹ đoán chắc, ông ta vẫn sẽ quay về."

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Con biết, cho nên con phải nhắc mẹ một câu trước."

"Mẹ thấy không phải ông ta muốn trở về, mà là con đàn bà đê tiện kia muốn về để tranh giành quyền thừa kế mới đúng."

Trong mắt Nhạc Thính Phong lóe lên sự lạnh lẽo: "Hừ... giờ muốn quay về để tranh à, vậy cũng phải xem xem có còn cái mạng để mà tranh không.

Tuần trước con đã điều Vũ Phóng về rồi, cậu ta sẽ đến Mĩ để tiếp nhận sự vụ bên đó, bọn họ đừng nói đến về nước để tranh giành, ngay cả tài sản ở nước ngoài con cũng sẽ không để lại cho bọn họ một đồng nào, tất cả tài sản của nhà họ Nhạc đều là của con, còn có cả cháu nội của mẹ nữa, bất kỳ ai cũng đừng mơ được đến một đồng nào."

Cuối cùng Nhạc phu nhân cũng nở một nụ cười: "Nói đúng lắm, đều là của cháu nội mẹ hết."

"Không có con à?"

"Con chỉ bảo quản hộ cháu của mẹ thôi." Nhạc Thính Phong...

...

Yến Thanh Ti ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ mới đến được Hải Thành, xuống máy bay liền lên xe của đoàn làm phim đến đón.

Bối cảnh của bộ phim lần này là thời kỳ dân quốc, nên Hải Thành được chọn làm địa điểm quay phim.

Phồn hoa cẩm tú của Thập Lý Dương Trường, chắc chỉ có ở nơi này mới có thể tái hiện lại được khung cảnh đó.

Buổi chiều, sau nghi thức khai máy, toàn bộ đoàn làm phim chính thức bắt đầu quay cảnh đầu tiên.

Tuy rằng Yến Thanh Ti là nữ chính của bộ phim nhưng trong một bộ phim nội dung chủ yếu là về đàn ông thế này, đất diễn của cô cũng không nhiều.

Cho nên khi không có cảnh quay, Yến Thanh Ti liền ngồi bên cạnh quan sát học tập người ta quay phim.

Không thể không nói, đạo diễn Quách là một đạo diễn rất biết chỉ dẫn cho diễn viên, kể cả là những diễn viên không được xuất chúng cho lắm, đều có thể phát huy vượt mức bình thường.

Còn về phần kỹ năng diễn xuất của nam chính bộ phim - Tống Thanh Ngạn, Yến Thanh Ti chỉ có thể dùng một câu 'vui mắt vui tai' đến để hình dung, thực sự anh ta rất giỏi.

Yến Thanh Ti nghĩ trong số những nam diễn viên chắc chỉ có mình Tần Cảnh Chi mới có thể giỏi hơn anh ta.

--- O ---

Chương 435:Cô Yến Nên Gọi Tôi Là Cậu

Yến Thanh Ti có mấy cảnh diễn chung với Tống Thanh Ngạn, cô không muốn để đến lúc đó người khác sẽ chất vấn về khả năng diễn xuất của mình nên rất cố gắng học tập.

Tuần đầu tiên đóng phim lượng công việc của Yến Thanh Ti không nhiều lắm.

Đến tối đoàn làm phim đi liên hoan, Yến Thanh Ti là nữ chính không thể không đi được. Cô nghĩ thầm, tất cả bọn họ đều biết quan hệ của cô và Nhạc Thính Phong, mấy ngày hôm nay đều vẫn rất khách sáo, chắc không có vấn đề gì đâu.

Thế là đi thôi, hơn nữa đến nơi Yến Thanh Ti còn thấy hai diễn viên đóng nữ phụ ăn mặc trang điểm xinh đẹp khiêu gợi, nhìn vào chẳng khác mấy cô gái tay vịn trong hộp đêm là mấy.

Yến Thanh Ti chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống, cô cũng không phản cảm với hành động của hai nữ diễn viên nọ, cũng không khinh thường.

Đàn bà con gái trên đời này chẳng có mấy ai sống được dễ dàng, đã bước vào cái giới giải trí này đều muốn leo lên thật cao, thường phải dùng chút thủ đoạn, chỉ cần không dính dáng gì đến cô, cô cũng mặc kệ.

Nhưng Yến Thanh Ti chẳng thể ngờ tới, vừa mới ngồi xuống, lại có một người bước vào.

Nhà sản xuất và đạo diễn Quách đều đứng dậy, nói: "Nào nào, tôi xin được giới thiệu với mọi người."

Yến Thanh Ti lơ đễnh quay sang nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, lạnh lùng sâu thẳm, không có tình cảm.

Người Yến Thanh Ti run lên, cô nheo mắt, bàn tay từ từ siết thành quả đấm!

Đạo diễn Quách nói: "Đây là nhà đầu tư của đoàn làm phim chúng ta, Diệp Thiều Quang — ngài Diệp đây là chủ tịch của công ty truyền thông Quang Y, nào, mọi người đến chào ngài Diệp một tiếng đi."Yến Thanh Ti nhếch môi cười lạnh, cô còn nói với Nhạc Thính Phong vào đoàn làm phim chắc gì đã gặp được Diệp Thiều Quang, không ngờ người ta lại trực tiếp biến thành nhà đầu tư của đoàn làm phim.

Những người khác ào ào chào hỏi Diệp Thiều Quang, anh ta lạnh nhạt gật đầu, coi như là đáp lại.

Tất cả mọi người đều nói xong, Diệp Thiều Quang nhìn về Yến Thanh Ti, "Cô Yến không gặp mấy hôm lại càng xinh đẹp."

Yến Thanh Ti cười châm chọc: "Ngài Diệp, cũng khéo nhỉ!"

Diệp Thiều Quang cười thản nhiên: "Không, tôi đầu tư bộ phim này là vì có cô Yến tham gia vào bộ phim này."

Những người khác trong đoàn làm phim không nói gì, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, trong lòng bọn họ đều nghĩ thế này: Mẹ, cái thể loại gì thế này, toàn một đám tai to mặt lớn thế mà cô ta ai cũng quen.

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Ngài Diệp thật thích nói đùa, chúng ta chẳng có quan hệ gì, đâu đáng để ngài tốn công tốn sức vậy sao."

Diệp Thiều Quang mỉm cười: "Không quản thế nào được? Chúng ta tính ra cũng là họ hàng, tôi quan tâm đến cô cũng là điều phải làm."

Diệp Thiều Quang nhìn đạo diễn và nhà sản xuất: "Tính theo bối phận, cô Yến nên gọi tôi một tiếng cậu, hy vọng mọi người trong đoàn làm phim chiếu cố nhiều hơn."

Những người khác đều giật mình, ô đệch, cậu cơ à, rốt cuộc bối cảnh của con nhỏ Yến Thanh Ti này là gì thế?

Nhà sản xuất liên tục nói: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi..." Ngồi xuống rồi, một đám người bắt đầu chúc tụng nhau.

"Chị Thanh Ti, chị cũng nên kính ngài Diệp một chén chứ phải không?"

Những người khác đều nói hùa theo, rằng dù gì thì cũng phải kính cậu mình một chén chứ?

Trong lòng Yến Thanh Ti cười lạnh, lúc đứng dậy 'sơ ý' làm đổ ly nước, nước đổ lên quần áo ướt sũng một mảng. "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một lát."

Cô nhất thiết phải bình tĩnh lại, nếu không cô sợ mình sẽ xông lên mà tát cho anh ta một cái.

Thanh Ti đến khu nghỉ ngơi ngoài đại sảnh, tìm thấy Quý Miên Miên đang gà gật, đánh thức cô nàng dậy: "Miên Miên em về trước đi."

Quý Miên Miên mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Tại sao vậy ạ?"

Yến Thanh Ti còn chưa mở miệng, đã nghe một giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên đằng sau lưng: "Đã là người quen với nhau, mới gặp mà đã đi, không được hay cho lắm nhỉ?"

--- O ---

Chương 436:Anh Làm Gì Có Mặt Mũi, Tôi Phải Nể Anh Cái Gì Đây?

"Hay..." Quý Miên Miên đứng sau lưng Yến Thanh Ti không nhịn được mà reo lên, vỗ tay bồm bộp, ánh mắt nhìn Yến Thanh Ti tràn đầy sùng bái.

Yến Thanh Ti và Diệp Thiều Quang quay sang nhìn cô, Quý Miên Miên thế mới phát giác ra mình nói 'hay' vào lúc này không được tốt cho lắm thì phải, cô vội vã bỏ tay xuống, cười hì hì, lủi ra nấp đằng sau lưng Yến

Tia sáng lạnh lóe qua trong mắt Diệp Thiều Quang: "Xem ra, cô Yến đây không định nể mặt tôi rồi."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Nể chứ, đương nhiên là phải nể rồi"

Quý Miên Miên kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, nữ thần không định bảo vệ cô nữa à?

Nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Yến Thanh Ti chậm rãi nói: "Nhưng mà... điều kiện tiên quyết là anh phải có mặt mũi trước đã, anh có mặt... thì tôi mới có thể nể được chứ? Anh làm gì có mặt mũi, nhất quyết muốn tôi phải nể anh, thế không phải đang ép buộc người khác sao?

Quý Miên Miên thoáng một cái liền cảm thấy hình tượng của Yến Thanh Ti trong lòng cô lại càng cao lớn hơn nữa, giờ thêm hai vầng hào quang nữa, nữ thần của mình, bản mạng của mình, mình yêu nhất chị ấy!

Diệp Thiều Quang sắc mặt âm lãnh, cảm giác lạnh lùng tỏa ra từ trên người anh ta càng ngày càng đậm đặc, anh ta đột nhiên cười lên: "Được, hôm nay tôi mới coi như chính thức nhìn thấy được sự lợi hại của cô Yến."

Diệp Thiều Quang trước đây vẫn nhìn Yến Thanh Ti với ánh mắt coi thường pha lẫn khinh miệt, anh ta vẫn nghĩ rằng cô nhiều nhất chỉ dựa vào bán thân cộng thêm chút đầu óc mới có thể lăn lộn được đến bây giờ.

Nhưng bây giờ, không có Nhạc Thính Phong, khi đơn độc đối đầu với Yến Thanh Ti anh ta mới phát hiện ra, cô gái này tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản, mồm miệng của cô ta rất lợi hại.

Yến Thanh Ti cười nhạo: "Khách khí rồi, sao mà so sánh được với ngài Diệp đây!"

"Như vậy có nghĩa là dù có như thế nào, cô Yến cũng nhất quyết không giao cô trợ lý này của cô ra đúng không?"

Yến Thanh Ti cười cười: "Đợi đến khi nào ngài Diệp thành tổng thống Mỹ, tôi nhất định sẽ giao người cho anh."

Câu này huỵch toẹt ra thì có nghĩa là --- cả đời này anh cũng đừng có mơ!

Diệp Thiều Quang gật đầu: "Nếu đã như thế, vậy, tôi chỉ có thể không khách khí rồi..."

Vừa mới nói xong, liền nghe thấy có người đến: "Thanh Ti, ngài Diệp cả hai đều ở đây à, mọi người đang đợi hai người kìa."

Yến Thanh Ti nhìn sang, lại thấy nhà sản xuất cầm điện thoại bước đến gần.

Yến Thanh Ti quay sang nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, em về trước đi."

Quý Miên Miên lập tức lắc đầu: "Chị, không, em không về, em phải ở đây đợi chị, em phải bảo vệ chị."

"Nghe lời chị, về trước đi."

Yến Thanh Ti thấy dù Diệp Thiều Quang thế nào cũng vẫn có đôi chút kiêng kỵ Nhạc Thính Phong, chắc cũng không đến nỗi sẽ xuống tay với cô, nhưng mà... với Quý Miên Miên sợ là anh ta sẽ không khách khí như thế đâu.

Quý Miên Miên vỗ ngực đảm bảo: "Chị, chị yên tâm đi, em lợi hại lắm đấy, tên hỗn đản đó căn bản không phải là đối thủ của em."

Diệp Thiều Quang cười lạnh: "Cô Yến, xin mời."

Nhà sản xuất cũng lên tiếng thúc giục, Yến Thanh Ti không làm thế nào được đành phải đi trước.

Quý Miên Miên khiêu khích giơ ngón giữa ra với cái lưng của Diệp Thiều Quang, nhưng chưa kịp thu tay lại, Diệp Thiều Quang như thể có mắt đằng sau quay phắt lại, dọa cho Quý Miên Miên sợ hết hồn.

Diệp Thiều Quang nhếch môi, nụ cười đó khiến cho Quý Miên Miên run lên, mẹ nó chứ, cái tên đồng bóng chết tiệt này.

...

Lại ngồi xuống lần nữa, Yến Thanh Ti nhìn Diệp Thiều Quang, chỉ cảm thấy, Nhạc Thính Phong đúng là tốt thật, dù có mặt dày vô sỉ chút, nhưng giờ cô lại thấy đó là ưu điểm, Yến Thanh Ti nghĩ ngợi, sau này về nhà, nhất định phải khen Nhạc Thính Phong thật nhiều mới được.

Trong bữa cơm, những khiêu khích của Diệp Thiều Quang đều bị Yến Thanh Ti khéo léo hóa giải.

Nhà sản xuất, đạo diễn bao gồm cả dàn diễn viên, tựa hồ không ai phát hiện ra giữa Yến Thanh Ti và Diệp Thiều Quang có cái gì đó không đũng, đám người này ai nấy đều thành tinh hết cả, bữa cơm này ai nấy đều vui vẻ.

--- O ---

Chương 437:Nể Mặt Đi Mà, Cậu!

Bữa cơm cũng sắp kết thúc, yến thanh ti mượn cớ lại đi vào toilet chuyến nữa, nhưng lần này trở về rất nhanh.

Diệp Thiều Quang thấy thế rất kinh ngạc, không ngờ Yến Thanh Ti vẫn quay lại.

Không đến một lúc sau, một nữ phục vụ bàn đi vào, bê một chai rượu đỏ, còn cả hai chén rượu đã được rót sẵn.

Yến Thanh Ti cong môi, nhìn Diệp Thiều Quang, thản nhiên cười nói: "Bữa cơm này cũng sắp xong rồi nhưng mà tôi vẫn chưa kính được ngài Diệp ly rượu nào, thực là ngại quá đi mất, nhưng quả thật tựu lượng của tôi kém lắm, không thể uống được rượu trắng, nhưng rượu vang thì vẫn có thể uống một chút."

Yến Thanh Ti giơ tay ra lấy hai ly rượu trên khay mà cô phục vụ kia đang bê.

"Tôi kính ngài Diệp đây một ly, cảm ơn ngài đã đầu tư vào bộ phim này của chúng tôi, ngài cũng phải nể mặt đứa cháu gái này chứ... cậu!"

Diệp Thiều Quang ngay lập tức liền cảm thấy có vấn đề, Yến Thanh Ti mà thành thật thế này à?

Nhưng những người khác đều phụ họa, người ta cũng đã gọi mình là cậu rồi, nếu mà anh không nể mặt người ta, thế chẳng là đang làm khó nhau à?

Diệp Thiều Quang gật đầu: "Được! Vì một tiếng gọi cậu này, sao tôi lại không nể mặt cô cho được."

Diệp Thiều Quang nhận chén rượu từ trong tay Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti ngay lập tức chạm cốc với anh ta, ngẩng đầu uống sạch rượu vang trong cốc, uống xong cô nói: "Tôi cạn rồi, cậu cứ tùy ý."

Những người khác đều không nói gì, đây là đang ép người ta phải uống hết à, nhưng mà, một ly rượu vang mà thôi, uốn xong rồi thì có thể làm sao nào? Trong lòng Diệp Thiều Quang càng nghi ngờ hơn, rốt cuộc thì đứa con gái này muốn làm gì đây?

Ngay sau đó, vừa mới nhấp một ngụm Diệp Thiều Quang đã phát hiện ra khác lạ, trong ly rượu này còn cho thêm nước ớt, có muối, còn cả mù tạt, bột hồ tiêu nữa... còn cả những thứ gia vị linh tinh hỗn loạn gì nữa, ngụm đầu tiên Diệp Thiều Quang không đề phòng nghiêng một cái dốc một ngụm lớn vào cổ họng, cái mùi vị đó như thể cả một quả bom nguyên tử đang nổ tung trong miệng.

Diệp Thiều Quang vốn đang định giả vờ như không có gì, nhẫn nại uống cho hết, nhưng mà miễn cưỡng uống được hai ngụm liền không thể chịu đựng được nữa, mù tạt và ớt cay xông thẳng lên mũi, khiến Diệp Thiều Quang sặc ớt ho sặc sụa, mặt hồng hết cả lên, ho đến mức nước mắt nước mũi thi nhau xông ra, trông chật vật cực kỳ.

Yến Thanh Ti vội vã tỏ ra vẻ rất quan tâm: "Ngài làm sao thế? Làm sao lại như thế, ngài đúng là khách khí quá rồi, không cần uống vội vã thế đâu, ngài xem, bị sặc rồi đấy!"

Lúc Yến Thanh Ti lại gần, đụng phải cái ly mà Diệp Thiều Quang đang để đó.

'Choang' một tiếng, cái ly rơi xuống đất, vỡ nát bét, rượu trong ly tràn hết ra ngoài.

Diệp Thiều Quang hung ác lườm Yến Thanh Ti: "Ly rượu này... cô..."

Yến Thanh Ti giả vờ như không hiểu gì: "Rượu này làm sao cơ? Không có vấn đề gì mà?"

Cô lại rót một ly nữa uống thử hai ngụm, "Có gì đâu nhỉ, hương vị có gì lạ à? Chẳng lẽ lại bị pha nước sao?"

Diệp Thiều Quang: "..."

Miệng của anh ta đã bị cái mùi vị kinh tởm này hành hạ đến mứcsắp mất hết cảm giác đến nơi rồi, đó là cái mùi vị khó nuốt nhất trên đời này mà Diệp Thiều Quang từng nếm thử, đây cũng là lần anh ta chịu thua thiệt lớn nhất trong mấy năm gần đây.

Anh ta thế mà lại thua trong tay Yến Thanh Ti, mà anh ta càng không thể ngờ đến Yến Thanh Ti sẽ dùng loại thủ đoạn vô sỉ này.

Kể cả chuyện này có ầm ĩ lên, Yến Thanh Ti chỉ cần giải thích một câu đùa dai là xong chuyện mà anh lại bị người ta nói là so đo chi li.

Quả đắng này Diệp Thiều Quang không thể không nuốt xuống.

Vốn dĩ sức khỏe Diệp Thiều Quang đã không được tốt lắm, bình thường ăn uống thanh đạm, không ăn được những món quá cay hoặc có tính kích thích, ly rượu mà Yến Thanh Ti tặng cho anh ta quả thực có thể khiến Diệp Thiều Quang ho bay cả phổi ra ngoài.

Ho khan dữ dội cộng thêm các loại hương vị cay xè hỗn hợp còn lưu lại trong khoang miệng khiến cho Diệp Thiều Quang nói không ra lời.

--- O ---

Chương 438:Cô Ngủ Với Tôi Một Đêm, Tôi Sẽ Thả Cô Ta Ra

Gương mặt tái nhợt của anh ta bởi vì thế mà đỏ hồng hết lên.

"Xem ra... khụ khụ... chén rượu này của cháu gái... cũng thật khó uống."

Yến Thanh Ti cười haha: "Thật ngại quá đi mất, nếu tôi mà biết anh không uống được rượu, tôi đã không để anh uống nhiều như thế rồi, mà anh cũng quá thật thà rồi, tôi đã nói là anh cứ tùy ý mà nhưng anh vẫn uống nhiều như thế."

Trong lòng Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng, cô ta thật sự nghĩ rằng, đằng sau cô ta có Nhạc Thính Phong nên anh ta không dám làm gì cô chắc.

Diệp Thiều Quang đợi thêm năm phút nữa, đứng dậy: "Xin lỗi, tôi còn có việc khác, tôi xin phép đi trước."

Anh ta vừa mới bước đi, trong lòng Yến Thanh Ti lo lắng không thôi, chỉ mong là Quý Miên Miên bây giờ không ở khu nghỉ ngơi hoặc là đã chạy đến chỗ nào khác rồi.

Yến Thanh Ti đang nghĩ không biết nên dùng cái cớ gì để ra ngoài thì trùng hợp lại có điện thoại gọi điến, Yến Thanh Ti vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát."

Yến Thanh Ti cầm lấy điện thoại vội vã chạy ra ngoài, tìm một vòng, không thấy người đâu cả, cô vội vã chạy đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Kết quả... thật đúng là tìm được hai gã đàn ông to con đang tóm chặt lấy Quý Miên Miên.

Gương mặt của Yến Thanh Ti thoắt cái đã trở nên lạnh lẽo, cái tên Diệp Thiều Quang thật con mẹ nó quá ư là vô sỉ.

Yến Thanh Ti nói: "Thả cô ấy ra!"

Diệp Thiều Quang chậm rãi bước ra: "Cô ngủ với tôi một đêm, thì tôi sẽ thả cô ta ra."Diệp Thiều Quang đang cố ý nhục nhã Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti còn chưa kịp giận dữ thì Quý Miên Miên đã phát điên trước rồi, tổ sư cha nhà anh ta, anh ta dám ngủ với nữ thần của cô?

Tôi đây ngay cả tay của nữ thần còn không dám cầm, anh còn muốn ngủ với chị ấy, ngủ cái con mẹ nhà anh ấy, cút về nhà mà ngủ.

Chỉ nhìn thấy Quý Miên Miên đột ngột giơ chân lên, đá thật mạnh vào chân trái của gã đàn ông lực lưỡng đang kìm kẹp mình, nhân lúc hắn ta còn đang oằn mình kêu đau, một chiêu đá cao mạnh mẽ giáng vào hạ bộ của cái gã đàn ông bên phải mình.

Chân vừa mới chạm xuống đất, vừa vặn tóm chặt lấy cánh tay của gã đàn ông nên tay trái, mượn lực thực hiện một cú vật qua vai cực kỳ điêu luyện.

Tất cả quá trình diễn ra chưa tới 5 giây đồng hồ.

Yến Thanh Ti cứ trố mắt đứng ngẩn tò te ra nhìn, mắt mở to quên cả chớp.

Tiêu diệt hai gã to con, Quý Miên Miên kéo tay Yến Thanh Ti bỏ chạy: "Chị, chị đừng sợ, có em ở đây, em sẽ không để cho cái tên khốn nạn kia chạm được đến một sợi tóc của chị đâu, chúng ta mau chóng đi thôi..."

Hôm nay Tiểu Từ không đến, Quý Miên Miên lái xe, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chui vào trong xe, dự tính chạy trốn.

Nhưng vừa mới đi được mấy mét, Quý Miên Miên đã lại dừng lại: "Không được lần này nếu mà chạy đi, lần sau mà gặp được anh ta nữa lại phải trốn tiếp à? Chuyện này là do em gây ra, em phải đi giải quyết mới được."

Yến Thanh Ti nghe thấy cô nói vậy, liền hỏi: "Miên Miên, em muốn làm gì?"

"Nữ thần của em, chị cứ yên tâm, em không có việc gì đâu, em xuống xe giải quyết xong việc này đã." Quý Miên Miên nhanh nhẹn mở cửa xe bước xuống, vèo một cái đã chạy đến trước mặt Diệp Thiều Quang.

Diệp Thiều Quang vô ý thức lùi ra sau một bước, bản thân anh ta đã từng nếm thử đòn vật qua vai này một lần, cũng tận mắt nhìn thấy Quý Miên Miên bé bằng cái kẹo như thế mà quăng hai tên đàn ông lực lưỡng to gấp đôi mình như quăng bao cát, sức khỏe của cô ta đúng là...

Quý Miên Miên tức giận nói: "Anh nói xem anh lớn lên cũng giống người đấy chứ, nhưng tại sao toàn làm những việc không giống người thế hả?"

Diệp Thiều Quang mặt mũi lạnh như băng.

Quý Miên Miên chỉ thẳng vào mặt anh ta mà mắng: "Tôi nói anh đấy, không phải tôi mới cho anh ngã có một lần à, mới đạp anh có một cái à, chỉ bảo là anh giống phụ nữ có một lần à? Sao anh cứ phải tính toán chi li từng tí một thế? Tôi còn bị người ta gọi là đàn ông suốt đây này thì có làm sao đâu?"

Quý Miên Miên xắn tay áo lên để lộ hai cánh tay trắng trẻo nho nhỏ tròn tròn, cô chốn nạnh: "Được thôi, đến đây nào, tôi cho anh báo thù đây này."

--- O ---

Chương 439:Em Có Gắng Nhịn Đi Đừng Nhớ Anh Quá

ến đây ném tôi một cái đi, ném xong rồi, sau này đừng có tính toán chi li như đám đàn bà con gái thế nữa."

Diệp Thiều Quang cau mày.

Quý Miên Miên thấy anh ta không hiểu, khom lưng chui qua cánh tay anh ta, tóm lấy hai tay anh ta, đặt lên người mình, "Tôi nói này, anh có phải đàn ông không đấy, tôi bảo anh ném anh lại không ném à?"

Diệp Thiều Quang mặt đen sì sì, anh ta đã gặp rất nhiều dạng người, nhiều loại người, kiểu gì cũng có, nhưng giống như thế này, không ra chiêu theo bất kỳ kiểu nào, đơn giản thô bạo khiến người ta khó có thể chịu đựng được đúng thật là lần đầu tiên.

Thân hình của Diệp Thiều Quang bị Quý Miên Miên ngăn lại phải lùi về phía sau hai ba bước, anh ta phân nộ quát: "Cút ngay!"

Quý Miên Miên lập tức ngẩng đầu: "Hừ, đây là anh bảo tôi cút đi đấy nhé, là tự anh không muốn ném, vậy thì đừng có trách tôi, tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh không cần thì cũng không trách móc gì được tôi đâu."

Quý Miên Miên quay người chạy đi, nhưng chạy được hai bước lại vòng trở về, một tay túm lấy cổ áo Diệp Thiều Quang nhấc lên, dí sát mặt vào anh ta uy hiếp nói: "Còn nũa... không cho phép anh động chạm đến nữ thần của tôi, nếu không của đấm của tôi không tha cho anh đâu."

Quý Miên Miên thuận tiện liếc nhìn biển số xe của anh ta, quẳng lại anh ta ở đó chạy mất.

Quý Miên Miên lên xe, nhanh chóng khởi động xe phóng đi.

Gương mặt tái nhợt của Diệp Thiều Quang hiện lên một nụ cười âm trầm.

Lần đầu tiên anh ta gặp được một thứ không biết trời cao đất dày là gì như thế này.

lên xe rồi, một lúc lâu sau, Yến Thanh Ti mới sực tỉnh: "Miên Miên em..."Quý Miên Miên nói: "Chị, em đã nói chuyện với anh ta xong rồi, sau này... không cho phép anh ta đến tìm phiền phức nữa, cái gã đó, chẳng có chút đàn ông nào cả, nếu như là em trước kia, ngứa mắt ai, đánh cho một trận là xong, lấy đâu ra lắm chuyện rách việc thế kia."

Yến Thanh Ti than thở một câu: "Chị đoán chừng, chuyện này sợ rằng vẫn còn chưa xong đâu."

"Á?"

...

Về đến khách sạn, Yến Thanh Ti cũng chẳng coi để tâm đến chuyện tối nay nữa, dù sao thì giữa cô và Diệp Thiều Quang tuyệt đối không thể trở thành bạn bè được, lần này anh ta đến đây, chính là vì đến để khiêu khích, lẽ nào cô còn phải chịu đựng à?

Yến Thanh Ti nhớ đến Diệp Thiều Quang vì muốn che giấu chân tướng thực sự đằng sau cái chết của mẹ cô, mà giết chết Yến Tùng Nam! Trong lòng cô lại dậy lên nỗi hận không nói được thành lời...

Trước khi đi ngủ, Yến Thanh Ti nghe điện thoại, là Nhạc Thính Phong gọi cho cô.

Yến Thanh Ti đang đắp mặt nạ mà Nhạc phu nhân mua cho, nghe giọng của Nhạc Thính Phong, tâm trạng của cô dần dần yên tĩnh lại.

"Đợi mấy hôm nữa, anh sẽ đến Hải Thành công tác, chính là đi thăm em đấy, em trước nhịn hai ngày đã, đừng nhớ anh quá."

Yến Thanh Ti cong môi, nói: "Hôm nay tôi mới phát hiện ra, thực ra thì... anh cũng không tệ lắm."

Nhạc Thính Phong cho rằng tai mình có vấn đề nên nghe nhầm: "Cái gì cơ?"

Yến Thanh Ti kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Tôi nói là... có lẽ, anh cũng tốt lắm."

Nhạc Thính Phong ngồi bật dậy: "Ha ha... ông đây vốn dĩ rất tốt, từ trước đến nay vẫn rất tốt, tuy rằng đến bây giờ em mới nhìn được ra, nhưng giờ vẫn không coi là muộn, xem ra anh đi mách mẹ có chút hiệu quả nhỉ?"

"Anh mách với ai? Mách cái gì?"

"Đương nhiên là mách mẹ vợ anh rồi, mách tội em đấy."

Yến Thanh Ti nhất thời không biết nói gì cho phải: "Anh... đi thăm mẹ tôi à?"

"Chứ còn gì nữa, em không có ở đây, đương nhiên anh phải đi thăm mẹ rồi."

Tâm tình của Yến Thanh Ti từ từ tốt lên, Nhạc Thính Phong là một người thô thiển nhưng lại rất tinh tế, nhìn vào thì thấy vô sỉ lại không biết xấu hổ, nhưng mà... làm việc gì cũng rất tỉ mỉ, sự bài xích của Yến Thanh Ti đối với Nhạc Thính Phong đã càng ngày càng ít, dường như không tìm thấy được nữa.

Yến Thanh Ti không biết cô đã nói chuyện với Nhạc Thính Phong bao lâu, cứ nói mãi rồi ngủ lúc nào không hay, trong tay vẫn đang cầm di động.

Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô từ đầu dây bên kia, nụ cười trên gương mặt cũng dần dần trở nên ấm áp dịu dàng.

--- O ---

Chương 440:Nhớ Em, Còn Cần Đến Lý Do À?

Nhạc Thính Phong còn đang đắm chìm trong những gì mà Yến Thanh Ti vừa nói với anh thì đột nhiên bị người khác đánh một phát vào đầu.

Nhạc Thính Phong quay sang, đen mặt nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ làm cái gì đấy."

Nhạc phu nhân chen vào ngồi xuống bên cạnh Nhạc Thính Phong: "Vừa nãy Thanh Ti nói cái gì?"

"Mẹ, con trai mẹ càng ngày càng gần hơn với chiến thắng rồi, Thanh Ti nói, cô ấy cảm thấy con cũng không tồi" Nhạc Thính Phong nói xong mặt mũi đầy đắc ý, hai tai cũng hơi đỏ lên.

Nhạc phu nhân trên mặt tràn đầy vui vẻ: "Thật à? Cái không tồi này à... con trai, nhanh lên, con phải đi ngay."

Nhạc phu nhân nói: "Rèn thép nhân lúc còn đang nóng, con có hiểu nghĩa là gì không? Mấy hôm trước mẹ đi lấy thuốc bổ thận cho con ấy, đúng lúc gặp được lão thái thái của nhà họ Tần ở chỗ của ông bác sĩ đông y đó, bà ấy đi khám bệnh, mẹ đặt biệt hỏi xem giờ Tần Cảnh Chi nhà họ thế nào, bà ấy nói với mẹ, đang quay phim ở Hải thành, hơn nữa, còn đảm bảo với bà ấy là tết năm nay nhất định sẽ dẫn một cô gái về ra mắt mọi người, ra tết sẽ đính hôn, đính hôn rồi sẽ tìm ngày lành tháng tốt để kết hôn, lúc đó Tần lão thái thái khoe khoang với mẹ, đúng là khiến mẹ tức chết đi được, nếu như con cùng Thanh Ti chính thức xác định quan hệ, mẹ đã sớm khiến cho bà ấy phải hâm mộ mẹ rồi, còn lâu mới bị bà ấy làm cho tức chết. Giờ Tần Cảnh Chi cũng đang ở Hải Thành, Thanh Ti cũng đang ở đó, con nói xem cơ hội tốt như thế cậu ta có thể bỏ qua sao?"

Nhạc Thính Phong nghe vậy liền giật mình, đúng thế thật, Tần Cảnh Chi không phải thứ hay ho gì, cho anh ta cơ hội một mình tiếp xúc với Thanh Ti, thế thành ra quá dễ dàng cho anh ta à?

Cái tên già không chịu sống yên này.

"Vậy tối nay con đi luôn." Nhạc Thính Phong lập tức đứng dậy thu dọn hành lý, một lúc sau đã thấy anh quay lại hỏi: "Nhưng mà mẹ, con lấy lý do gì bây giờ?"

Nhạc phu nhân khinh bỉ nhìn anh một cái. "Nhớ em, còn cần đến lý do à?"

...

Đúng như Yến Thanh Ti đã nói, Diệp Thiều Quang không những không bỏ qua mà ngược lại bắt đầu... vờn đuổi nhau.

Diệp Thiều Quang là một con người rất phức tạp, Yến Thanh Ti cảm thấy loại người như anh ta quá mức tự phụ, có lẽ anh ta thấy rằng cho dù là đối phó với cô hay là xử lý Quý Miên Miên đi chăng nữa, đó đều là những chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên anh ta không nghĩ một phát đập chết, làm thế thì mất vui.

Anh ta thích giống như một con mèo đang bắt chuột, dùng móng vuốt tóm chặt lấy con chuột, không ăn nó, từ từ chậm rãi dọa cho nó hồn phi phách tán, đợi đến khi nào chơi chán, lúc đó sẽ ăn bằng sạch.

Diệp Thiều Quan cũng thường xuyên đến đoàn làm phim, địa điểm mà đoàn làm phim chọn để quay chính là khu danh lam thắng cảnh mà Hải Thành bảo tồn mấy chục năm nay, rất thích hợp để quay phim có bối cảnh dân quốc, bình thường khách du lịch ở đây cũng rất nhiều, Yến Thanh Ti quay xong những cảnh của mình thường bị đạo diễn gọi đến bảo mang Diệp Thiều Quang đi thăm quan mấy khu di tích gần đây.

Lý do là: đây là họ hàng nhà cô mà, cô không lo thì ai lo? Thật khiến cho Yến Thanh Ti muốn... chửi um cả nhà anh ta lên.

Yến Thanh Ti bất đắc dĩ đi thăm quan cùng anh ta, Quý Miên Miên đương nhiên là đi theo rồi, Diệp Thiều Quang sai Quý Miên Miên hết cái nọ đến cái kia, cả một ngày trời Quý Miên Miên chạy sắp gãy chân đến nơi, cô nghiến răng nói: "Anh không là phụ nữ thật quá đáng tiếc, đàn bà con gái cũng không bắt bẻ như anh."

Yến Thanh Ti thương Quý Miên Miên khổ sở, hỏi: "Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Muốn hành hạ người, thế này chắc cũng đủ rồi chứ?"

Diệp Thiều Quang liếc nhìn Quý Miên Miên, cố ý nói: "Người trong đoàn làm phim đều nói cô lên giường với người ta để leo lên cao, nếu không thì cô ngủ với tôi một đêm, để tôi thử xem xem công phu của cô thế nào? Hầu hạ tôi tốt nói không chừng tôi sẽ tha cho cô ta."Yến Thanh Ti cười lạnh: "Công phu của tôi thế nào không đến lượt anh nghi ngờ ngược lại thì cái chân này của anh sợ là không dùng được ấy chứ, dù sao sức khỏe của anh cũng yếu ớt lắm, tôi sợ trời chưa sáng thì anh đã chết ở trên giường rồi."

Yến Thanh Ti cũng chẳng thèm nhìn xem Diệp Thiều Quang phản ứng như thế nào, kéo Quý Miên Miên đi thẳng.

Quý Miên Miên còn bướng bỉnh ngoài lại lườm Diệp Thiều Quang đầy thù hận, tên khốn khiếp, thằng yêu nam chết tiệt, anh cứ đợi đấy cho tôi!

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai