281-300
Chương 281: Cũng Chẳng Phải Lần ĐầuTiên 'Chiếm Lợi Ích' Của Em
Vốn dĩ Yến Thanh Ti cho rằng cô nói ra câu này, Nhạc Thính Phong sẽ tức điên lên, nhưng không ngờ anh lại đứng ngây ra nhìn cô, hơn nữa khuôn mặt trắng trẻo dần dần trở nên đỏ bừng: "Em... em."
Yến Thanh Ti ngẩn ra, sau đó cô hiểu ra cười một tiếng, cô nâng cằm Nhạc Thính Phong lên: "Sao thế? Xấu hổ rồi à? Chỉ vì... tôi gọi anh là bảo bối sao?"
Nhạc Thính Phong đánh một phát vào tay Yến Thanh Ti: "Em... ngậm mồm."
Yến Thanh Ti cười lớn: "Ha ha ha... không ngờ đấy, anh xấu hổ thật à... bảo bối, bảo bối..."
Yến Thanh Ti cố ý muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ của anh, liền gọi liên tiếp mấy tiếng bảo bối liền, cuối cùng Nhạc Thính Phong cũng không chịu nổi, đè cô ra chặn miệng cô lại.
Nụ hôn kết thúc, anh buông cô ra, nhặt cái áo ngoài vứt trên đất lên, lấy ra một thứ rồi tiện tay quăng cho cô.
"Đây là quà cảm ơn mẹ anh tặng cho em."
Yến Thanh Ti dựa vào tường bắt lấy cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo đó, cô cũng không nhìn ra được trong đó là cái gì, ngón tay lướt qua đôi môi, nói: "Anh cố ý đến đây một chuyến chỉ vì đưa quà cho tôi thôi à?"
Trên mặt Nhạc Thính Phong càng nóng hơn, quay lưng đi, làm như không để ý đến cô, "Em đừng có ảo tưởng, ông đây đi công tác, không chịu nổi mẹ tôi nhõng nhẽo năn nỉ mới đồng ý tiện đường mang đến cho em."
Thanh Ti đi đến bên cạnh đặt tay lên vai anh, ngón tay khe khẽ gãi vào cổ anh: "Tiện đường à?"
Nhạc Thính Phong gân cổ lên nói: "Đương nhiên là..."
"Nếu đã là tiện đường, vậy thì phiền anh cút đi cho, đi ngủ nhờ giường người ta cả đêm, còn muốn ở chùa tiếp hả, anh dù gì cũng là ông chủ của một công ty, đi công tác mà còn chạy đến đây đển chiếm tiện nghi của tôi, anh có thấy ngại không hả?"
Nhạc Thính Phong nằm ngửa ra giường, mặt dày vô sỉ nói: "Tôi đương nhiên là không ngại rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên chiếm tiện nghi của em, tôi còn muốn ngủ nữa, đừng làm phiền tôi."
Yến Thanh Ti nghiến răng: "Đợi lúc tôi quay về mà anh vẫn còn nằm đó, hừ..."
Cô cầm túi xách lên định đi. Nhạc Thính Phong nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Còn có một chuyện em có muốn nghe hay không?"
"Không muốn, anh có thể nói ra được chuyện gì hay ho chứ."
Nhạc Thính Phong lật người lại, ôm lấy cái gối tối qua Yến Thanh Ti kê: "Vậy thì thôi, người trước đây em nhờ tôi tìm hộ, có tin tức rồi đó, em không muốn nghe thì thôi."
Còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti vừa đi đến cửa lại bay về như một cơn gió. Cô đè lên người Nhạc Thính Phong: "May nói cho tôi đi."
Nhạc Thính Phong lười biếng nói: "Em chẳng bảo là về rồi hẵng nói còn gì?"
Yến Thanh Ti hôn một cái thật mạnh lên môi Nhạc Thính Phong: "Bảo bối, ngoan, mau nói đi."
Gương mặt vừa mới trở lại bình thường của Nhạc Thính Phong lại đỏ hồng lên, anh tức tối nói: "Một đứa con gái như em, em... đừng có lúc nào cũng cướp lời của tôi được không?"
Bảo bối cái gì, ngoan cái gì, những câu đó nên là anh nói lúc đang ve vãn cô mới phải, nhưng anh chưa kịp nói thì đã bị Yến Thanh Ti nói hết rồi.
Cảm giác như thể là Yến Thanh Ti đang tán ngược lại anh ấy.
Nhạc Thính Phong nghĩ nghĩ, cũng được, cô ấy tán anh thế nào cũng được, nhưng cũng phải tán anh nhanh lên chứ!
Yến Thanh Ti véo má Nhạc Thính Phong: "Chậc, nhanh nào."
Nhạc Thính Phong lười nhác nói: "Trong túi quần ấy, tự mà lấy."
Vừa mới dứt lời, tay Yến Thanh Ti đã thò vào trong túi quần anh, lôi ra một tờ giấy, cô đọc địa chỉ và số điện thoại trên đó, nhếch môi lên, nụ cười lạnh lẽo tà ác.
Nhạc Thính Phong nhìn biểu cảm trên mặt Yến Thanh Ti, tóm lấy tay cô, nói: "Anh không quan tâm em muốn làm gì, nhưng nhất định phải cho anh biết, hoặc là... trực tiếp nói với anh, anh sẽ làm hộ em."
--- O ---
Chương 282:Bảo Bối, Cám Ơn Nha!
Yến Thanh Ti căn bản là không nghe thấy những gì Nhạc Thính Phong nói, cầm tờ giấy nhét vào túi xách, ôm lấy mặt anh hôn chụt một cái: "Bảo bối, cảm ơn nha!"
Nói xong rồi đi luôn, để lại một mình Nhạc Thính Phong xoa mặt mình, một lúc sau, anh đạp một phát cái chăn bay xuống giường, lật người úp mặt vào gối đầu của cô, chỉ một cái hôn lên mặt thôi mà sao... lại cảm thấy tim cứ đập thình thịch nhanh như thế nhỉ.
Cô gái này thật là đáng ghét.
Nhạc Thính Phong đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh bật dậy cầm điện thoại lên gửi một bức ảnh cho Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân đã nhanh chóng gọi lại. "Con trai, con nhất quyết phải làm thế à?"
Nhạc Thính Phong chậm rãi nói: "Mẹ, nhất định phải làm như thế, hôm nay mẹ đi đánh bài, nhớ phải hẹn Tần lão thái thái nhé, cho bà ấy xem bức ảnh này."
Nhạc phu nhân nhăn nhó, bà chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa, hôm nay lại thành đồng đảng với con trai.
"Tim của bác Tần không được tốt, nhỡ đâu bị kích thích đến mức lên cơn đau tim thì làm sao đây? Mẹ không thể hại người ta đâu nha."
Nhạc Thính Phong cười ha ha: "Mẹ cứ yên tâm, bệnh tim của bà ấy sẽ không phát tác được đâu, sẽ chỉ vội vàng gọi cậu cháu trai cả của bà ấy về nhà thôi, sau đó ngay lập tức sắp xếp hàng tá cuộc xem mặt cho chú ấy thôi."
"Con trai, con rốt cuộc đang làm cái gì thế?"
"Mẹ không cần để ý đến con đâu, con đang làm chuyện lớn, mẹ, nhất định phải giúp con làm ổn thỏa chuyện này đấy, con cúp máy đây."
Nhạc Thính Phong cúp điện thoại, trong lòng tràn đầy đắc ý, tối hôm qua anh chuốc say Tần Cảnh Chi, rồi bỏ tiền tìm một gã đàn ông đến, bảo anh ta ôm lấy Tần Cảnh Chi sau đó cầm điện thoại chụp một kiểu ảnh.
Anh không tin là sau khi lão thái thái của nhà họ Tần nhìn thấy bức ảnh này rồi mà còn không sốt ruột, đến lúc đó Tần Cảnh Chi sẽ phải vội về nhà đi xem mắt cho mà xem.
Để tôi xem chú còn có thời gian quấn quýt lấy Yến Thanh Ti không, hừ...
Nhạc Thính Phong dậy ra khỏi giường làm vệ sinh cá nhân, lúc đánh răng nhìn bản thân mình trong gương, trên mặt còn chưa hết đỏ, kiêu ngạo hất càm lên: "Bảo bối, hứ..."
Nhạc Thính Phong đánh răng rửa mặt xong, lục tìm một cái áo phông cỡ lớn của Yến Thanh Ti mặc đi ra ngoài, đúng lúc đó gặp Tần Cảnh Chi sắc mặt rất kém đi qua cùng với trợ lý, ngay lập tức ý chí chiến đấu của anh dâng lên, anh dựa vào khung cửa nói: "Ồ, không tồi nha chú, dậy sớm thế, tôi còn cho rằng người lớn tuổi như chú, say rượu một đêm phải đến tận chiều mới tỉnh lại được chứ, không ngờ bảo đao chú còn chưa lão nhỉ, tối nay tái chiến một trận không?"
Tần Cảnh Chi giờ đầu đau như búa bổ, chẳng qua anh biết giả vờ mà thôi, bây giờ nhìn thấy Nhạc Thính Phong, cũng không có cách nào cười với cậu ta, đặc biệt là giờ cậu ta còn đi ra từ trong phòng của Yến Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong nhướng mày: "Chú nhìn gì thế? Nhìn cái áo phông tôi đang mặc à? Là Yến Thanh Ti mua cho tôi đấy, trông có đẹp không?"
Nhìn cái bản mặt khoe khoang đắc ý đó của Nhạc Thính Phong, Tần Cảnh Chi chỉ thấy cả đời này chắc anh không thể gặp người nào có bản mặt thiếu ăn đòn hơn thằng này.
Tần Cảnh Chi không thèm để ý đến anh, mang trợ lý đi luôn.
Nhạc Thính Phong còn lâu mới để anh ta được như ý, đóng cửa lại, chạy theo nói vọng từ phía sau: "Chú, đi trường quay không, đi cùng đi."
"Chú, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt à, sao hôm nay trên mặt nhiều nếp nhăn thế?"
"Chú, chú bảo chú không thể uống rượu, còn thích thể hiện làm gì, nói với tôi chẳng lẽ tôi lại không nhường chú à? "Chú..."
Cuối cùng Tần Cảnh Chi cũng chịu hết nổi, "Cậu im miệng đi."
Nhạc Thính Phong nhún vai: "Chú, lớn tuổi rồi, không nên nóng nảy thế, dễ nhồi máu cơ tim lắm đấy."
Tần Cảnh Chi...
Nhìn theo bóng Tần Cảnh Chi lên xe đi mất, Nhạc Thính Phong huýt sáo: "Có thế mà đã không chịu được rồi à, rồi có lúc chú phải khóc cho mà xem."
--- O ---
Chương 283:Lén Lút Nói Cái Gì Đằng Sau Lưng Tôi Thế?
Nhạc Thính Phong mua bữa sáng, lái xe đến trường quay, lúc đến nơi, Yến Thanh Ti đã bắt đầu quay phim.
Lúc Yến Thanh Ti làm việc, chăm chỉ lại rất tập trung, Nhạc Thính Phong ngồi trên ghế nghỉ của Yến Thanh Ti quan sát, người khác không biết thân phận địa vị của anh, nhưng sau khi chứng kiến 'vở kịch' hôm qua giữa ba người anh, Tần Cảnh Chi, Yến Thanh Ti đều tò mò mà nhìn lén.
Tiểu Từ ngồi bên cạnh Nhạc Thính Phong, trong lòng ôm bình nước của Yến Thanh Ti, định sau khi đạo diễn nói 'cut' một cái thì nhanh chân đưa cho cô.
Nhạc Thính Phong nâng cằm nhìn Yến Thanh Ti búi tóc cao vút, khoác trên mình một bộ đồ hoa lệ, ung dung hoa quý, diễm áp quần phương, một quý phi sủng quan hậu cung, diễn xuất cực kỳ nhuần nhuyễn.
Lần đầu tiên Nhạc Thính Phong cảm thấy, vẻ đẹp của Yến Thanh Ti không phải cái đẹp theo nghĩa bình thường.
Nhạc Thính Phong hỏi Tiểu Từ: "Cảnh này quay đến bao giờ thì xong."
"Chắc phải đợi thêm một lúc nữa." Tiểu Từ cẩn thận nhìn Nhạc Thính Phong, thấy ánh mắt của anh ta không một giờ phút nào rời khỏi Yến Thanh Ti, cậu hỏi: "Nhạc tổng, có phải anh cảm thấy lúc chị Thanh Ti diễn trông rất đẹp không?"
Nhạc Thính Phong tằng hắng một tiếng: "Cũng thường thôi, tạm được." Tiểu Từ âm thầm bĩu môi, còn thường thôi hả, nhìn không chớp mắt kìa.
Nhạc Thính Phong còn đang suy nghĩ sao Yến Thanh Ti quay cảnh này lại lâu thế, bữa sáng mua lúc nãy đã nguội mất rồi, đột nhiên trước mặt tối đi, ánh sáng bị một bóng người che lấp. Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của nữ vang lên: "Ngài là... Nhạc tổng?"
Nhạc Thính Phong không thèm ngẩng đầu, sắc mặt u ám: "Tránh ra." Đừng có khiến anh lỡ mất không ngắm được người ta.
Tiểu Từ ngẩng đầu, là diễn viên diễn vai Quý Tần - Lư Vân Vân, một diễn viên nhỏ, vẻ bề ngoài rất ngọt ngào đáng yêu, cô ta tươi cười nói: "Nhạc tổng, thật xin lỗi, tối qua tôi đã thấy ngài quen quen rồi, một năm trước tôi đã từng gặp ngài trong một bữa tiệc, mãi vẫn không dám xác nhận... vừa nãy mới xác định đúng là ngài, chào ngài, tôi là Lư Vân Vân."
Tiểu Từ trong lòng không vui, Lư Vân Vân bình thường quan hệ với những người trong đoàn làm phim cũng không tệ, là một người sáng sủa hoạt bát, nhưng cô ta nhân lúc chị Thanh Ti đang bận đóng phim để tiếp cận Nhạc tổng rốt cuộc là có mục đich khác hay là chỉ đơn thuần là chào hỏi?
Lư Vân Vân nhìn thế nào cũng không giống cái loại con gái tâm tư kín đáo, cô ta cười rất tươi tắn, có hai cái răng khểnh, là một cô gái rất dễ khiến người ta không đề phòng.
Nhạc Thính Phong căn bản là không để ý đến cô ta, đối với bàn tay đang chìa ra của cô ta cũng coi như là không thấy.
Lư Vân Vân ngại ngùng rút tay về, cúi đầu, "Nhạc tổng... có phải là tôi đang làm phiền ngài không?"
Nhạc Thính Phong không nhịn nổi nhắc Tiểu Từ một câu: "Ngẩn ra đấy làm gì, vào hè rồi, côn trùng nhiều lắm, còn không mau đuổi chúng đi cho tôi à, vo ve vo ve, nghe đau cả đầu."
Khóe miệng của Tiểu Từ giật giật, vì cái quái gì nghe câu này buồn cười thế nhỉ?
Tiểu Từ đứng dậy: "Cô Lư, hình như đến phần cô diễn rồi đấy."
Nét mặt Lư Vân Vân hiện lên chút lo lắng, cô ta không đi nói: "Nhạc Tổng, xin ngài hãy cho tôi vài phút, tôi có một việc... muốn xin ngài giúp đỡ, anh trai của tôi đang làm việc tại công ty ngài, anh ấy..."
"Nói cái gì đằng sau lưng tôi đấy?" Yến Thanh Ti nhấc váy đi đến ngắt lời Lư Vân Vân, khóe môi là một nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt đảo qua Nhạc Thính Phong và Lư Vân Vân.
Nhạc Thính Phong giơ chân kéo cái ghế vừa nãy Tiểu Từ ngồi lại gần, "Ngồi đi."
Lư Vân Vân nhìn Yến Thanh Ti với ánh mắt sợ sệt pha lẫn ngại ngùng: "Thật ngại quá chị Thanh Ti, em vừa mới nhận ra Nhạc Tổng, cũng không nghĩ nhiều cho nên qua đây chào hỏi một câu, hơn nữa anh trai em cũng làm ở công ty của Nhạc tổng, cho nên... em muốn... làm quen một chút, chị đừng nghĩ nhiều nha."
--- O ---
Chương 284:Bản Cung Cho Phép Người Đêm Nay Thị Tẩm
Nhạc Thính Phong vặn mở cái nắp bình giữ ấm, đổ một ly nước ra đưa cho cô.
Yến Thanh Ti cầm lấy uống, cười nói: "Tôi nghĩ cái gì nhiều? Nghĩ rằng cô sang đây để quyến rũ anh ấy? Hay là cảm thấy cô có thể quyến rũ được anh ấy?"
Nhạc Thính Phong không kiên nhẫn: "Sao em lảm nhảm nhiều như thế làm gì, nói nhiều lời thoại thế rồi mà không khát à, không ăn sáng cũng không đói à?"
Lư Vân Vân cắn môi, mắt hơi đỏ lên: "Chị Thanh Ti không phải ai cũng như chị nghĩ đâu, là em đã không suy nghĩ kỹ càng, xin lỗi... sau này em sẽ không thế nữa."
Lư Vân Vân quay đầu chạy mất, Yến Thanh Ti chép miệng nói: "Chạy mất rồi, có đau lòng không?"
Nhạc Thính Phong chống cằm nhìn cô: "Tôi chuốc rượu cho chú của em đến mức nôn ra kìa, em có đau lòng không?"
Yến Thanh Ti nghĩ đến gương mặt trắng bệch của Tần Cảnh Chi, nhịn không được bĩu môi: "Xí..."
Cô mở túi giấy mà Nhạc Thính Phong vừa quăng cho cô, thấy trong đó là bánh bao chiên: "Mua riêng cho tôi đấy à?"
"Em đừng có ảo tưởng, tôi ăn còn thừa lại đấy." Tiểu Từ trợn mắt, tôi có thấy anh ăn miếng nào đâu?
...
Lư Vân Vân chạy về, bị người khác nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước, có người hỏi: "Vân Vân làm sao mà khóc thế?"
Lư Vân Vân lắc đầu: "Em không sao."
Triệu Văn Kỳ - người có quan hệ tốt nhất với Lư Vân Vân trong đoàn làm phim: "Bị Yến Thanh Ti bắt nạt à, tôi đã nói với cô rồi mà, đừng có qua đó, cô ta có bao giờ để chúng ta vào mắt đâu."
Lư Vân Vân lắc đầu: "Tôi sang đó là bởi vì anh trai tôi, tôi cảm thấy chị Thanh Ti cũng không phải loại người như vậy, chỉ là tính cách của chị ấy khó gần mà thôi, nhưng mà... chị ấy chắc không phải là người xấu đâu, nhưng tôi không ngờ chị ấy không hỏi gì đã mở miệng bảo tôi quyến rũ bạn trai chị ấy..."
Đám phụ nữ còn lại cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Làm sao mà không xấu cho được, cô không biết đấy thôi, tôi nghe nói chuyện của Hứa Thiến Hi tám mươi phần trăm là do cô ta làm đấy, cô ta xuống tay ác độc lắm."
"Đúng là thế mà, còn nói cô quyến rũ bạn trai cô ta, có quỷ mới biết cô ta làm thế nào để có được người bạn trai này, tin tức trên mạng, các cô đọc chưa, ngay cả bạn trai của chị gái của cô mình cô ta cũng lên giường rồi đấy, cái thứ lẳng lơ này, cái gì mà chẳng làm được."
"Đã sớm ngứa mắt cô ta rồi, đáng tiếc, người ta có đạo diễn che chở, ngay cả thầy Tần cũng coi trọng cô ta."
Triệu Văn Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay bảo đám nữ diễn viên tụ lại: "Cảnh sau là cảnh diễn tập thể, tôi thấy thời tiết giờ càng lúc càng nóng, không bằng chúng ta..."
Lư Vân Vân nghe xong, vẻ mặt đầy khó xử: "Thôi đừng mà, như thế không hay đâu, nhiệt độ buổi trưa bây giờ cao lắm, sẽ bị trúng nắng đấy."
"Cái này thì có gì mà không hay, chỉ là một trừng phạt nho nhỏ dành cho cô ta mà thôi, khiến cho cô ta bớt kiêu căng ngạo mạn đi, cô ta bắt nạt cô như thế cơ mà, nghe lời tôi đi, hơn nữa, không phải là còn có chúng tôi cùng làm với cô sao?"
Tằng Khả Nhân ngồi cách đó không xa cầm kịch bản, cô ta nghe được câu này của bọn họ thì nhăn mày, quay sang nhìn Yến Thanh Ti.
...
Yến Thanh Ti nghỉ ngơi một lúc, đạo diễn bảo cô ra quay cảnh tiếp theo, Nhạc Thính Phong nói: "Hôm nay nhiệt độ cao thế này, em lại mặc đồ dày như thế, cố quay mau lên mà nghỉ."
Yến Thanh Ti cười cười: "Biết rồi, quan tâm tôi thế."
"Hứ, ai quan tâm em."
Yến Thanh Ti giơ tay chọc chọc mặt Nhạc Thính Phong, cúi đầu thì thầm bên tai anh: "Thấy anh quan tâm đến tôi như thế, tối hôm nay, bản cung... cho phép ngươi thị tẩm."
Nhìn theo bóng lưng đi xa của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong nghiến răng, thị tẩm... thị tẩm, dám để anh...
Lời đã nói ra rồi như nước hắt ra ngoài, tối nay cô cứ thử đổi ý xem?
--- O ---
Chương 285:Trong Lòng Anh Chẳng Thích Bỏ Xừ Ra Ấy Chứ
Tiểu Từ lén lút nhìn Nhạc Thính Phong, Nhạc tổng, trong lòng ngài vui đến mức nhảy cẫng lên ấy chứ.
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ, nhiệt độ đang tăng dần lên, anh ngồi trong bóng râm mà còn cảm thấy nóng.
Nhạc Thính Phong nhìn ra phía xa, Yến Thanh Ti đang đứng dưới ánh nắng chói chang, chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho cô, tay cô cầm kịch bản, thanh thủ thời gian học thuộc lời thoại.
Đầu đội nắng, quần áo lại còn dày như thế, Yến Thanh Ti dường như không biết nóng là gì, Nhạc Thính Phong thở dài, thật ra cô đâu cần cực khổ như thế, nhưng... hình như cô đúng là mãi mãi không học được cách dựa vào người khác.
Nhạc Thính Phong túm lấy cái túi xách của Yến Thanh Ti, bên trong chỉ có một cái quạt điện mini, anh nói với Tiểu Từ: "Đi mua thêm mấy cái quạt nữa."
Tiểu Từ ngẩn ra, "À, vâng..."
...
Tằng Khả Nhân đi đến trước mặt Yến Thanh Ti: "Chị..." Yến Thanh Ti nhướng mày: "Có việc?"
Trong mắt Tằng Khả Nhân lướt qua sự giãy giụa: "Không có gì."
Đạo diễn Phùng hô các diễn viên vào vị trí, đây là một cảnh dạo ngự hoa viên, trong cảnh này có khá nhiều diễn viên tham gia, đạo diễn nói thử một lần trước đã, diễn đông người thế này khá là khó, rất khó để quay một lần là qua luôn.
Yến Thanh Ti nhìn Tằng Khả Nhân, lúc nãy cô ta do dự muốn nói lại thôi, rốt cuộc là cô ta đang định nói cái gì? Sắp quay rồi, Yến Thanh Ti cũng không nghĩ nhều nữa, bỏ quyển kịch bản xuống, tìm một góc quay thích hợp đứng vào vị trí.
Nội dung cảnh quay là thế này, hoàng hậu dẫn các phi tần trong cung đi dạo ngự hoa viên, ba nữ nhân một sân khấu, vậy nên bao nhiêu người phụ nữ tụ lại một chỗ với nhau thế này, lục đục với nhau, âm thầm lén lút sắp đặt, từng câu từng chữ đều là cạm bẫy, nhưng bề ngoài tất cả mọi người phải đều tỏ ra chúng tôi rất thân thiết với nhau, quan hệ rất tốt.
Vừa bắt đầu diễn được vài phút, Triệu Văn Kỳ đã nói sai mất một câu thoại, đạo diễn liền hô cut.
Triệu Văn Kỳ trên mặt đầy vẻ tự trách, liên tục cúi xuống xin lỗi tất cả mọi người: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi mọi người, là do tôi quá căng thẳng, nói sai lời thoại, thành thật xin lỗi."
Cô ta nói xin lỗi cực kỳ chân thành, nhìn vào thì thấy cũng rất giống tự trách mình, hơn nữa đây là một cảnh quay tập thể, một lần không qua là chuyện bình thường, không có ai nói gì, đạo diễn cũng không nói gì.
Yến Thanh Ti đứng sau lưng hoàng hậu, cầm tay áo quạt hai cái, không biết có phải là do tối hôm qua có một lúc không đắp chăn hay không mà hôm nay Yến Thanh Ti cảm giác đầu mình nằng nặng, cô chỉ mong cảnh quay này nhanh chóng kết thúc.
Đạo diễn Phùng điều chỉnh lại vị trí máy quay một lần nữa, bảo mọi người bắt đầu lại.
Mấy nữ diễn viên đóng vai tần phi đứng đằng sau không biết ai giẫm lên váy ai, mấy người cùng một lúc ngã nhào xuống đất.
Đạo diễn Phùng lập tức hét lên: "Mấy người các cô làm sao thế hả?"
"Xin lỗi, xin lỗi, váy của trang phục diễn dài quá, chúng tôi... tôi không cẩn thận nên giẫm phải, xin lỗi mọi người, xin lỗi đạo diễn, chúng tôi sẽ cẩn thận hơn."
Chuyện này xảy ra cũng là chuyện bình thường, đạo diễn cũng không nổi giận, tiếp tục làm lại lần thứ ba.
Yến Thanh Ti xoa xoa mồ hôi trên trán, phơi nắng một lúc đầu càng nặng, bước chân cũng có hơi lảo đảo.
Đến lần thứ ba, làn váy của Lư Vân Vân mắc vào nhanh cây bên vệ đường, rách váy, cut.
Lần thứ tư, một nữ diễn viên khác đang đọc lời thoại thì hắt xì, cut.
Một cảnh diễn tập thể này bắt đầu quay từ lúc 10 giờ mà mãi cho đến lúc 12 giờ vẫn chưa xong, ngoại trừ Yến Thanh Ti, Tằng Khả Nhân và diễn viên diễn vai hoàng hâu, tất cả diễn viên khác đều mắc lỗi hoặc có chuyện gì đó.
Đạo diễn tức đến phát điên, trước đây ông đã nói, ai mà NG ba lần một cảnh thì cút ngay đi, nhưng hôm nay mười mấy diễn viên mỗi người nhiều nhất chỉ NG hai lần, không có một ai NG đến lần thứ 3 cả.
--- O ---
Chương 286:Bản Cung Có Bệnh, Đổi Ngày Thị Tẩm
Mỗi người dường như đang chia nhau số lần NG, cô một lần, tôi một lần, nhiều người như thế cộng vào đúng đủ để là kéo dài thời gian.
Đạo diễn tức đến nỗi tí thì đập luôn máy quay, gào lên: "Cảnh này mà không quay xong, đừng hòng ai được nghỉ, tiếp tục!"
Lớp áo trong của Yến Thanh Ti đã ướt đẫm, phơi dưới ánh mặt trời nóng bỏng như một lớp sắt dán lên người cô, Yến Thanh Ti cảm thấy cả người như thể đang trong lồng hấp vậy.
Triệu Văn Kỳ nháy mắt với Lư Vân Vân, Lư Vân Vân không biết nên làm thế nào, lắc đầu với cô ta
Tằng Khả Nhân nhìn thấy bọn họ ra hiệu cho nhau, im lặng cúi đầu xuống làm như không biết.
Nhạc Thính Phong đứng nhìn mà sốt ruột mấy lần định xông qua nhưng bị Tiểu Từ cản lại.
Anh nhìn thấy Yến Thanh Ti bước đi bắt đầu lảo đảo, anh cuống cuồng lo lắng, trời nóng như thế này cô sẽ bị cảm nắng mất.
Tiểu Từ nói: "Đây là lần cuối cùng rồi, nếu như không được thật thì đạo diễn sẽ cho nghỉ thôi, chị Thanh Ti cực kỳ nghiêm túc trong công việc, nếu anh quấy rầy chị ấy làm việc, chị ấy sẽ không vui đâu.
Đôi lông mày của Nhạc Thính Phong nhăn tít lại.
Lại bắt đầu một lần nữa, hoàng hậu dẫn chúng phi tần đi lại một lần, mở đầu không có lời thoại, hoàng hậu chỉ mỉm cười khóe môi dường như bất động, đè giọng xuống thật thấp, nói: "Cô làm sao thế?"
Yến Thanh Ti cảm giác bộ phục trang trên người nặng như núi, lúc bước đi cảnh vật trước mắt đều hoa lên, cô lạnh nhạt nói: "Vẫn tốt."
"Mấy người đó hôm nay thật là kỳ quái, như thể đã thương lượng với nhau từ trước rồi."
"Đúng thế..."
Đến trước một vườn hoa, mọi người dừng lại, hoàng hậu nói hai câu trước.
Đến lượt thoại của Yến Thanh Ti cô cảm thấy trước mắt cứ tối lại, há miệng: "Bản cung... hôm nay... hôm..."
Đạo diễn Phùng đang đau hết cả đầu, ông ta thấy một người ít khi xảy ra vấn đề như Yến Thanh Ti giờ cũng không nói nổi lời thoại, tức đến mức quát ầm lên: "Thanh Ti, cô làm sao thế, bình thường cô có vấn đề gì đâu, sao hôm nay đến lời thoại cũng không thuộc thế, cô..."
Đạo diễn Phùng còn chưa mắng xong, trước mắt Yến Thanh Ti đã tối sầm, ngã người về đằng sau, những âm thanh xung quanh dường như hoàn toàn biến mất.
Trước khi Yến Thanh Ti nhắm mắt lại cô nhìn thấy bóng dáng của của Nhạc Thính Phong chạy như bay về phía cô, cô nghĩ: xét thấy anh chạy nhanh như thế, tối nay cho phép anh hầu hạ thật tốt.
Đạo diễn bị dọa cho giật bắn, vội vàng chạy đến hỏi: "Sao thế? Sao thế?"
Người diễn vai hoàng hậu cũng là một diễn viên có kinh nghiệm, cau mày nói: "Chắc bị trúng nắng rồi."
Đạo diễn Phùng nhất thời hối hận, chắc không phải là vì ông ép diễn viên quá ác đấy chứ?
Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc đám người ở đây: "Cút hết ra cho tôi." Anh bế Yến Thanh Ti lên, hét lên: "Tiểu Từ, mau lái xe đi."
Tiểu Từ ba chân bốn cẳng vội vã đi lái xe.
Lư Vân Vân cắn môi vẻ mặt ảo não nhìn Triệu Văn Kỳ.
Triệu Văn Kỳ cười nói: "Cuối cùng thì cũng có thể nghỉ ngơi được rồi."
...
Yến Thanh Ti chưa mở mắt đã cảm thấy có một làn gió mát mẻ đang hiu hiu thổi, rất thoải mái, cô mở mắt ra liền nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang ngồi bên cạnh, một tay chống cằm hình như đang ngủ, tay phải cầm một cái quạt, chầm chậm quạt cho cô.
Trái tin Yến Thanh Ti khẽ run lên, trước khi cô lên tám, lúc đó trong nhà rất nghèo, mùa hè nóng không ngủ được, mẹ cô luôn quạt cho cô ngủ như thế này, giữa đêm tỉnh lại vài lần, dù mẹ cô đã ngủ rồi, nhưng tay mẹ vẫn quạt không ngừng, đôi mắt Yến Thanh Ti cay cay như sắp khóc.
"Em tỉnh rồi."
Yến Thanh Ti đột nhiên giơ tay ôm lấy cổ của Nhạc Thính Phong kéo xuống, hôn lên môi anh, cô không muốn để người khác nhìn thấy nước mắt của mình: "Bản cung hôm nay có bệnh, ngươi có muốn đổi ngày thị tẩm không?"
--- O ---
Chương 287:Cái Này Không Phải Là Yêu, Thì Cái Gì Mới Coi Là Yêu?
Yến Thanh Ti thở nhẹ ra một hơi, môi của cô có chút nóng, dường như mang theo cả hơi nóng ở bên ngoài, khiến cho Nhạc Thính Phong trong thoáng chốc cảm thấy đầu óc cũng choáng váng như thể bị lây cơn cảm nắng của cô.
Nhạc Thính Phong dán lấy môi Yến Thanh Ti, hỏi: "Đổi ngày khác, tăng gấp bội nhé?"
Yến Thanh Ti nhướng mày, ngón tay cô từ sau lưng anh chuyển lên vai: "Anh có năng lực, thì thêm bao nhiêu lần cũng được."
Nhạc Thính Phong... cứ cảm giác như lại vừa bị cô trêu trọc, nhếch nhếch mép đang định nói câu gì đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tiểu Từ đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy tư thế của hai người rất mập mờ, hai người ôm nhau, ôm dán môi, khuôn mặt của Tiểu Từ ngay lập tức đỏ bừng lên: "Em... em... chắc không tiện ở đây nhỉ, em... đi trước đây."
Tiểu Từ đặt túi đồ trong tay xuống, vội vã chạy ra ngoài. "Cái này... cái này là thuốc bác sĩ kê, chị, chốc nữa... chị nhớ uống đấy."
Nhạc Thính Phong nhìn thấy số thuốc đó, trong não anh lại vang lên những gì bác sĩ nói, dục vọng bị Yến Thanh Ti khơi lên nhanh chóng nguội đi, anh lạnh nhạt nói: "Anh thì được nhưng anh sợ em không chịu nổi."
"Tôi á?" Yến Thanh Ti nhướng mày, ngữ điệu của Nhạc Thính Phong sao tự nhiên lại thay đổi thế?
Ngón tay của Yến Thanh Ti lướt qua đôi môi của Nhạc Thính Phong: "Năng lực của tôi, anh còn không biết sao?"
Nhạc Thính Phong đẩy tay cô ra: "Năng lực của em, ha ha... em đương nhiên là có năng lực rồi, nửa đêm ngủ không cần chăn, ai bảo em tối qua quăng chăn cho tôi?"
Bác sĩ nói Yến Thanh Ti ngất không đơn thuần chỉ là vì trúng nắng, tối hôm qua cô còn bị lạnh nữa, giờ đang lên cơn sốt.
"Không phải là vì tôi nhìn thấy anh nằm trên đất, sợ anh bị lạnh à."
Nhạc Thính Phong tức tối, hơi thở nặng nề: "Tôi là đàn ông, ngủ trên đất một hôm thì có làm sao?"
Yến Thanh Ti cau mày: "Tôi quen rồi hơn nữa cũng đâu có làm sao đâu? Tôi có thấy sức khỏe tôi có vấn đề gì đâu?"
Nhạc Thính Phong đột nhiên muốn bóp cổ Yến Thanh Ti, lắc thật mạnh mấy cái xem xem có thể lắc được ra cái gì từ trong não cô không, người phụ nữ này chưa bao giờ biết quý trọng thân thể của mình.
Nhạc thính phong cười lạnh: "Không sao cả? Em có biết rằng em đang sốt không, em có biết là em thiếu hụt dinh dưỡng, mệt mỏi quá sức không, em đang tiêu hao sức khỏe của bản thân mình không, Yến Thanh Ti em thực sự cho rằng bản thân mình là kim cương bất hoại đấy à? Em là một phụ nữ chứ không phải là một cỗ máy."
Yến Thanh Ti bị anh quát cho một hồi ngồi ngây ra, một lúc sau mới phản ứng lại được, cười nói: "Đương nhiên là biết rồi, nếu không tôi cũng đâu dám quyến rũ anh, tức giận thế làm gì, đang quan tâm tôi đấy à."
Nhạc Thính Phong đẩy Yến Thanh Ti ra: "Bây giờ tôi không muốn hôn em cũng không muốn chạm vào em, tốt nhất em nên nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tôi."
Yến Thanh Ti không biết sao Nhạc Thính Phong lại đột nhiên nổi giận, nhưng... anh đang quan tâm đến thân thể của cô đúng không?
Yến Thanh Ti thử thăm dò nói: "Buổi chiều tôi còn có cảnh quay, truyền dịch xong rồi về phim trường."
Nhạc Thính Phong tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của Yến Thanh Ti, "Diễn, diễn, diễn, trong đầu em chỉ biết có diễn thôi à, còn có thể có cái gì khác không? Chiều nay mà em dám đến phim trường thì tôi sẽ khiến em từ nay về sau không nhận được bất kỳ bộ phim nào nữa."
Yến Thanh Ti chớp chớp mắt: "Ngoài đóng phim ra tôi còn nghĩ đến báo thù nữa nha!"
Nhạc Thính Phong chỉ vào cô: "Em..."
Anh cảm thấy mình thật không thể nói chuyện tiếp với Yến Thanh Ti được nữa, nếu không sẽ không kiềm chế được mà bóp chết cô mất.
Nhạc Thính Phong hất tay cô ra, đạp cửa ra ngoài.
Yến Thanh Ti ngây người nằm trên giường, một lúc sau không kìm được mà cười ra tiếng.
Có ai từng thấy Nhạc Thính Phong quan tâm đến một người như thế này chưa?"
Nếu như đây không phải là yêu thì cái gì mới được coi là yêu?
Cuối cùng thì cô cũng tóm chặt được người đàn ông này trong tay rồi phải không?
--- O ---
Chương 288:Kỳ Thực Thì Nhạc Thái Tử Đối Với Chị Rất Tốt
Trong lòng Yến Thanh Ti ngoài sự đắc ý nhàn nhạt, có một thứ cảm thụ khó nói thành lời, trong cái thời đại thói đời nóng lạnh, lòng người dễ đổi này, có thể có một người quan tâm đến sức khỏe của bạn như thế, thật ra... cũng rất tốt.
Ít nhất có thể cảm giác được trong lòng thật ấm áp.
...
Chưa được một lúc, Tiểu Từ bước vào.
"Chị, vừa nãy đạo diễn Phùng đặc biệt gọi điện đến dặn chị nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo chuyện ở phim trường, ông ấy sẽ quay những cảnh của người khác trước, đạo diễn Phùng dặn đi dặn lại rằng chị phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Dễ tính đến thế à?" Yến Thanh Ti cho rằng đạo diễn Phùng không phải là một đạo diễn biết để ý đến sức khỏe của diễn viên cho lắm, ông ta là một người cuồng công việc."
Tiểu Từ vò đầu: "Nhạc tổng gọi điện cho ông ấy."
Yến Thanh Ti nhớ lại vừa nãy cảnh Nhạc Thính Phong đá cửa đi ra ngoài, cười cười, không biết anh ta lại làm giao dịch gì với đạo diễn Phùng nữa rồi.
Tiểu Từ rót cho Yến Thanh Ti một cốc nước, cận thận nói: "Chị, thực ra, Nhạc tổng hiện giờ đối với chị rất tốt."
Yến Thanh Ti cười cười: "Có ai bảo không đâu."
"Chị nghỉ ngơi cho khỏe nhé, em đến studio thu dọn đồ đạc của chị cái đã, lúc trước vội đến bệnh viện, em không kịp thu dọn."
"Đi đi."
Tiểu Từ vội vàng đến studio, thu dọn xong đồ đạc của Yến Thanh Ti, cậu cầm trang phục diễn của cô định đưa đến tổ phục trang.
Lúc đến phòng đạo cụ, vốn dĩ không nên có ai, nhưng vừa đi đến ngoài cửa đã nghe đến bên trong đang có người nói chuyện, trong đó có hai người hình như là Lư Vân Vân và Triệu Văn Kỳ, những gì bọn họ đang nói khiến cho Tiểu Từ không nhịn được mà dừng bước chân.
Lư Vân Vân: "Có phải chúng ta đã làm hơi quá đáng rồi không? Cô ta ngất rồi kìa?"
Triệu Vân Kỳ hừ một tiếng: "Thế này mà gọi là quá đáng ấy hả? Ai biết sức khỏe của cô ta yếu đuối như thế, hơn nữa chúng ta cũng đứng phơi nắng với cô ta lâu như thế mà, sao chúng ta không bị làm sao? Tôi thấy chắc cô ta dùng hết thể lực để phục vụ đàn ông trên giường rồi, sức khỏe mới yếu ớt thế, cô yên tâm đi chuyện NG trên trường quay là chuyện bình thường, cảnh đó còn là diễn tập thể nữa, kể cả chúng ta không cố ý NG, cũng phải quay đến bảy, tám lần ấy chứ, sẽ không có ai hoài nghi chúng ta cố ý làm vậy đâu."
"Nhưng mà, tôi... tôi... tôi cứ cảm thấy áy náy, hơn nữa chuyện của anh trai tôi vẫn còn chưa giải quyết, thế này tôi càng không có cơ hội nói chuyện với Nhạc tổng."
"Đừng có lo lắng, sớm muộn gì cũng có cơ hội thôi, thật không hiểu Nhạc tổng tại sao lại nhìn trúng cái loại con gái dùng bản thân để leo lên như cô ta, tôi thấy, Vân Vân cô còn tốt hơn cô ta gấp bội."
"Đừng nói như vậy, những chuyện như thế này sau này đừng làm, tuy rằng mọi người không ai nhìn ra, nhưng rốt cuộc thì trong lòng chúng ta vẫn thấy áy náy."
"Được rồi, là cô tốt bụng, nhưng Yến Thanh Ti chẳng có lòng tốt như cô đâu. Chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ cho cô ta mà thôi, so với những chuyện mà cô ta đã làm, chúng ta chẳng thấm vào đâu đâu."
Tiểu Từ nghiến răng, hung ác nhìn chằm chằm vào cái cửa phòng, vốn dĩ cậu định xông vào, nhưng nghĩ lại năng lực chiến đấu của bản thân mình quá tệ, nên quay người rời đi.
Tiểu Từ tức giận nghĩ thầm: Các người đợi đấy cho tôi, sau này chị tôi sẽ xé nát mấy người ra, cái đám đĩ không biết xấu hổi.
Tiểu Từ tức tối quay về bệnh viện, cậu gặp Nhạc Thính Phong đang dựa vào tường cắn một điếu thuốc, điếu thuốc chưa châm lửa, anh ta đứng đó không biết đang nghĩ gì, trên người vẫn mặc cái áo phông rẻ tiền của Yến Thanh Ti, cả người tràn đầy cao quý và lạnh lùng, khuôn mặt điển trai như một bức tranh.
Tiểu Từ không nhịn được mà cảm thán, lúc Nhạc tổng không nói câu nào đúng thật một chữ nam thần viết hoa in đậm. Cậu cẩn thận hỏi: "Sao anh không vào?"
Nhạc Thính Phong lạnh lùng hừ một tiếng: "Vào để bóp chết cô ấy à?"
--- O ---
Chương 289:Người Có Thể Bắt Nạt Yến Thanh Ti Chỉ Có Một Mình Anh Mà Thôi
Tâm trạng của Nhạc Thính Phong giờ vẫn đang tức giận như cũ, anh thực sự rất ghét cái thái độ đối với cái gì cũng chẳng sao cả của Yến Thanh Ti, ngay cả đối với bản thân cũng chẳng sao cả, như thể ngoại trừ đóng phim và báo thù ra chẳng còn gì đáng giá để cô chú ý.
Yến Thanh Ti như thế này thực sự khiến Nhạc Thính Phong rất tức giận, nhưng anh lại không biết nên làm thế nào để thay đổi điều đó, cho nên... chỉ có thể đứng ngoài cửa, anh nghĩ đợi đến lúc anh suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, có lẽ như vậy, mới có thể đi vào.
Khóe môi Tiểu Từ cứng đờ: "Vậy... thì anh đừng vào."
Tiểu Từ chuẩn bị đi vào nhưng vừa bước quay cửa trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ, cậu lại quay lại.
"Nhạc tổng, anh... có biết không, lần này chị tôi bị ngất là có người cố ý muốn hại chị ấy."
Nét mặt của Nhạc Thính Phong ngay lập tức sa sầm xuống, lạnh lùng: "Nói rõ ràng ra cho tôi."
Tiểu Từ vội vã kể cho anh nghe cuộc đối thoại cậu nghe được bên ngoài phòng đạo cụ, thuật lại cho Nhạc Thính Phong nghe không sót một chữ nào.
"Chuyện là như thế, Lư Vân Vân và Triệu Kỳ Văn quả thực rất xấu xa, tôi thật không nghĩ tới nhìn bề ngoài thì hiền lành tốt bụng, nhưng tâm tư lại xấu xa tệ hại đến thế, chị tôi có làm gì ảnh hưởng tới họ đâu, thế mà bọn họ lại hại chị tôi, còn nói những câu bẩn thỉu phỉ báng chị ấy như thế."
Tiểu Từ tức giận bất bình, nghĩ đến cuộc nói chuyện của Triệu Văn Kỳ và Lư Vân Vân, cậu lại cảm thấy phẫn nộ.
Nhạc Thính Phong nhổ điếu thuốc ra, dùng chân di nát trên đất: "Trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy ra ngoài, cũng đừng nói với cô ấy chuyện này."
Nhạc Thính Phong quay người rời đi, Tiểu Từ khó hiểu vội hỏi: "Anh đi đâu đấy?"
Nhạc Thính Phong không quan tâm đến cậu ta, sải chân bước đi như bay.
Anh không nỡ xuống tay xứ lý Yến Thanh Ti, nhưng người khác anh chẳng tốt bụng đến thế đâu.
Người có thể bắt nạt Yến Thanh Ti chỉ có một mình anh mà thôi, mặc dù phần lớn thời gian anh không bắt nạt được cô, nhưng người của anh ai dám động đến, hừ... nếu các người đã muốn chết thế, tôi không giúp đỡ các người thì đúng là làm ô danh ông đây bao nhiêu năm lăn lộn.
Nhạc Thính Phong trực tiếp đến phim trường tìm đạo diễn, anh nói thẳng: "Hôm nay thời tiết rất nóng, không cần quay phim nữa."
Đạo diễn Phùng nhíu mày: "Không được đâu, Nhạc tổng, cái phim trường này chúng tôi thuê một ngày nào là mất tiền ngày đấy, hơn nữa còn phải nhanh chóng đuổi kịp quảng bá và lần đầu tiên phát sóng nữa."
Nhạc Thính Phong lạnh nhạt nói: "Một ngày ông cần bao nhiêu tiền tôi trả ông gấp đôi, hôm nay ông không cần quay nữa."
"Nhạc tổng, đây không phải là chuyện tiền nong... đây..."
Nhạc Thính Phong ngắt lời ông ta: "Ông muốn chỉ hôm nay không quay hay là muốn sau này không bao giờ được quay nữa đây?"
Đạo diễn Phùng nhất thời không dám nói gì nữa, "Thu dọn đồ đạc, nghỉ ngơi thôi."
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Mấy cô diễn viên hôm nay diễn cùng với Yến Thanh Ti trong cảnh quay tập thể, để bọn họ ở lại, còn những người khác về hết đi."
Đạo diễn ngẩn ra, thế này là có ý gì?
Nhạc Thính Phong mỉm cười: "Không hiểu tôi đang nói gì à?"
Đạo diễn Phùng đương nhiên là hiểu, Nhạc Thính Phong muốn trút giận cho Yến Thanh Ti đây mà, ông nói: "Nhạc tổng, tôi biết anh đang định làm gì, nhưng... nếu ảnh hưởng đến tiến độ và thời gian phát sóng, cái này đối với Thanh Ti mà nói cũng là ảnh hưởng rất lớn, đây là bộ phim đầu tiên của cô ấy, nó cực kỳ quan trọng với cô ấy."
Nhạc Thính Phong liếc xéo ông một cái: "Tôi đương nhiên biết không cần ông nói."
Đạo diễn Phùng thấy thế liền biết có nói gì cũng vô dụng, ai bảo người ta là đại gia cơ, người ta có tiền thì anh có thể làm thế nào, cho nên vẫy tay một cái, tan tầm rồi, về nghỉ đi.
Tất cả mọi người đều tản đi hết chỉ còn thừa lại mấy nữ diễn viên tính kế Yến Thanh Ti trưa nay.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn bọn họ, chính là mấy con đĩ khốn nạn này làm cho Yến Thanh Ti bị ngất...
--- O ---
Chương 290:Ức Hiếp Người Phụ Nữ Của Tôi, Còn Vờ Vô Tội
Lư Vân Vân thấy Nhạc Thính Phong liền kích động trong lòng, Triệu Văn Kỳ khẽ nói: "Nhìn đi, tôi nói mà, cơ hội tới rồi đấy, tôi đã nói rồi Nhạc thái tử mắt mù mới nghĩ cô không bằng Yến Thanh Ti, cô tốt hơn cô ta cả vạn lần, khiến Nhạc thái tử thích cô thì việc của anh trai cô còn không được giải quyết sao, còn ả Yến Thanh Ti kia, hừ, tới lúc đó xem ả còn kênh kiệu được với ai."
Lư Vân Vân hai má ửng đỏ: "Cô đừng nói nữa, tôi... tôi không làm chuyện đó được đâu... dù sao Nhạc tổng cũng là bạn trai của chị Thanh Ti mà."
"Cô đừng có ngốc nữa, Yến Thanh Ti là hạng người gì cô còn không biết sao, cô ta ngủ đã với tất cả đám đàn ông trong đoàn làm phim rồi, cô làm vậy chỉ là đang cứu vớt Nhạc thái tử thôi có biết không?"
"Nhưng tôi..."
"Đừng có nhưng nhị gì nữa, đi thôi, tôi thấy Nhạc thái tử từ nãy tới giờ cứ nhìn cô suốt kìa."
Triệu Văn Kỳ kéo Lư Vân Vân tới trước mặt Nhạc Thính Phong: "Chào anh Nhạc, Vân Vân của chúng tôi có đôi lời muốn nói với anh."
Lư Vân Vân mặt đỏ tía tai, cố lấy dũng khí nói: "Chào Nhạc tổng, lần trước mạo muội quấy rầy anh, tôi rất xin lỗi, tôi cũng không có ý gì đâu, chỉ là anh trai tôi làm việc tại công ty anh, anh ấy là người rất có năng lực, cũng rất chăm chỉ, nhưng từ sau khi vào công ty tới giờ lại cứ luôn bị cấp trên chèn ép, gần đây sếp của anh ấy làm sai hồ sơ đấu thầu lại đổ oan cho anh ấy, hại anh tôi bị oan, rửa không sạch tội, tôi tin quý công ty là một công ty lớn, nhất định sẽ không để nhân viên của mình chịu bất công như vậy, hy vọng ngài có thể trả lại sự trong sạch cho anh trai tôi."
"Anh trai cô tên gì?"
Lư Vân Vân tưởng việc sắp thành, kích động nói: "Anh trai tôi là Lư Khánh Triết, cảm ơn Nhạc tổng, cảm ơn anh..."
Nhạc Thính Phong gọi điện thoại: "Giang Lai, cậu tra giúp tôi xem công ty có ai tên Lư Khánh Triết không."
"Có người này, tôi biết, gã này rất hay giở thủ đoạn trong công việc, lần trước làm sai hồ sơ đấu thầu, suýt nữa thì hại công ty tổn thất mất mấy trăm triệu, giờ đang trong giai đoạn tạm giữ chức vụ để xem xét."
Giang Lai nói hoàn toàn ngược lại với những gì Lư Vân Vân nói, hai người này, tin ai còn phải hỏi sao?
Nhạc Thính Phong chán ghét nói: "Giữ chức vụ xem xét cái gì, trực tiếp đuổi việc cho tôi, công ty ông không cần nuôi lũ phế vật."
Lư Vân Vân lập tức choáng váng mặt mày, sao lại thế được? Chẳng phải đã đồng ý rồi sao?
"Ngài... ngài..."
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Giờ nên nói tới chuyện của tôi rồi." Anh cao giọng: "Nhấc đồ vào đây cho tôi."
Lư Vân Vân và Triệu Văn Kỳ giật mình, chỉ thấy bỗng chốc có mười mấy người, mỗi người bưng một lò than to tướng tiến vào, còn chưa tiến lại gần đã thấy hơi nóng bốc ra rồi.
Lò than xếp thành một vòng tròn, vây Lư Vân Vân và Triệu Văn Kỳ vào giữa.
Nhạc Thính Phong gác chân lên, mặt âm trầm: "Chẳng phải các người khỏe lắm sao, phơi nắng hai tiếng đồng hồ cũng không sao cơ mà? Vậy thì cứ phơi nhiều thêm tí đi."
"Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", bọn họ đối xử với Yến Thanh Ti như vậy, anh phải đối phó với họ bằng cách nào đây, phim chưa quay xong, không thể đuổi cổ đi được, cũng không thể dừng quay, nếu không sẽ ảnh hưởng tới Yến Thanh Ti, nhưng, ông phơi chết chúng mày chắc được chứ nhỉ, không chỉ phơi chúng mày hôm nay, mà ngày nào cũng phơi chết luôn.
Lư Vân Vân bị "nướng" đỏ hết cả mặt: "Nhạc tổng, anh có ý gì đây, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?"
Nhiệt độ hôm nay vốn cũng cao, lại bị vây giữa một dàn lò như vậy, cô ta cảm giác như quần áo tóc tai đều cháy sém, nóng tới choáng váng đầu óc.
Nhạc Tính Phong cười, cười tới quái dị: "Dựa vào cái gì à? Ức hiếp người phụ nữ của tôi, con mẹ nó các người còn dám vờ vô tội sao."
-------
Yến thổ hào: Có tôi ở đây, sau này em cứ để tôi xử lý đám bitch kia giúp em, em cứ nghỉ ngơi, bồi bổ sức khỏe, đợi tôi về thị tẩm đi!
--- O ---
Chương 291:Con Khốn Này, Tao Sẽ Không Để Mày Sống Yên Đâu
Tim Triệu Văn Kỳ và Lư Vân Vân đánh thịch một cái.
Lư Vân Vân đau khổ, ấm ức nói: "Tôi không hiểu anh có ý gì, chúng tôi không có làm gì hết, anh đừng có vu oan cho người tốt."
Triệu Văn Kỳ đầm đìa mồ hôi, họ mặc đồ diễn dày cộp, vốn dĩ thân nhiệt đã cao không chịu nổi, giờ còn bị vây giữa đám lò, đúng là có thể nướng cháy con nhà người ta luôn, lượng nước trong cơ thể cũng bốc hơi nhanh chóng.
Triệu Văn Kỳ nghiến răng nói: "Phải đấy, phải đấy, chúng tôi có thể làm gì chứ, chúng tôi cũng chỉ là những đứa thấp cổ bé họng trong đoàn làm phim, không bị bắt nạt đã là tốt lắm rồi!"
Chuyện đó, không có bằng chức xác thực, chỉ cần sống chết không chịu thừa nhận, ai cũng không thể đổ được lên đầu họ hết.
Huống hồ, chỉ là một chút mánh khóe, cũng đâu có hại ai đâu.
Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Ha ha... vu oan? Kể cả ông đây có vu oan cho các người đấy thì sao nào, tôi còn đang sờ sờ ở đây các người còn dám động vào người của tôi, nếu tôi không ở đây, chẳng phải Yến Thanh Ti sẽ bị các cô ức hiếp chết hả."
Bỗng Nhạc Thính Phong cảm thấy, Yến Thanh Ti thật ra cũng chẳng phải là người mạnh mẽ hung hãn lắm.
Người phụ nữ này trước giờ chưa từng chủ động công kích bất cứ ai, sự mạnh mẽ của cô đều là để phản kích sau khi bị hại, cô... thật ra, cũng chỉ là một cô ngốc thôi.
Triệu Văn Kỳ gào lên: "Nhạc tổng, có phải Yến Thanh Ti nói gì với anh rồi không? Anh đừng tin cô ta, người phụ nữ đó lòng dạ hiểm ác, cô ta không thích người khác tốt đẹp hơn cô ta, anh không biết đâu, cô ta đã ngủ hết với đám đàn ông trong đoàn làm phim rồi, cô ta có được vai diễn này là cũng chỉ dựa vào việc lên giường với đàn ông, anh..."
Nhạc Thính Phong đứng lên nhìn vào gương mặt của Triệu Văn Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy chán ghét: "Đây đúng là lần đầu tiên tôi nghe nói, vai diễn tôi tặng cho người phụ nữ của tôi giờ thành cô ấy ngủ với người khác để có được đấy."
Anh vừa dứt lời, Triệu Văn Kỳ liền im bặt, Lư Vân Vân cắn môi, thấp thỏm không yên.
Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, đám phụ nữ này anh thật sự chán chẳng buồn nhìn.
Nhạc Thính Phong khẽ nói: "Đây là bộ phim cuối cùng của các người rồi. Cố gắng mà quý trọng nó đi."
Anh nói với đám người xung quanh: "Nhìn cho rõ, không lột một lớp da, con mẹ nó đừng có đứa nào nghĩ tới việc rời khỏi đây."
Lư Vân Vân nhìn bóng lưng Nhạc Thính Phong, cắn răng, khóc ầm lên: "Nhạc Tổng, Nhạc Tổng... Tôi xin lỗi, là chúng tôi không tốt, đều là lỗi của tôi, xin anh, xin anh tha cho các cô ấy, các cô ấy chỉ muốn giúp tôi trút giận thôi, mọi người đều không có ác ý, chúng tôi không ngờ là... lại để chị Thanh Ti bị trúng nắng như vậy, tôi xin lỗi... xin anh đấy, xin anh hãy tha thứ cho mọi người..."
Lư Vân Vân khóc rất tội nghiệp, tóc dính bết hết lên mặt, trông thật sự có phần đẹp đẽ yếu đuối.
Nhìn thì có vẻ như cô ta đang cầu tình cho tất cả mọi người, đẩy hết trách nhiệm lên bản thân, nhưng thật ra cũng là nói, chuyện này đều là do người khác làm, họ muốn trút giận giúp cô ta thôi, chuyện này không liên quan gì tới cô ta hết.
Nhạc Thính Phong chỉ thấy người phụ nữ này giả tạo đến là buồn nôn, cô ta muốn vờ lương thiện, muốn trở thành trung tâm của vũ trụ, muốn có được cái mình muốn, nhưng lại không muốn tự mình ra tay, dùng mọi thủ đoạn để khiến người khác làm giúp cô ta, nhưng lại không muốn để lộ ra bản chất của mình, loại phụ nữ này đúng là giữ lại chẳng cũng để làm gì.
Triệu Văn Kỳ nghe xong cảm động vô cùng, cô ta nói: "Vân Vân, không trách cô, cô không cần phải nói gì hết, loại phụ nữ như Yến Thanh Ti, có ai trong chúng ta là đối thủ của cô ta đâu chứ?"
Nhạc Thính Phong đi xa, Triệu Vân Kỳ căm hận nghiến răng: "Con khốn này, tao không được yên ổn thì mày cũng đừng hòng sống yên."
Rõ ràng là Nhạc Thính Phong đang trừng phạt bọn họ, nhưng bọn họ lại luôn có cái tính xu lợi tị hại, biết đối phó không lại với Nhạc Thính Phong, và cũng không dám đối phó anh nên mọi cơn tức giận đều đổ lên người Yến Thanh Ti.
--- O ---
Chương 292:Bổn Cung Đợi Ngươi Đến Trèo Lên Giường Đây
Lư Vân Vân lắc đầu: "Đừng, Văn Kỳ, chúng ta không phải là đối thủ của cô ta đâu, tôi không muốn lại liên lụy tới mọi người nữa."
Triệu Văn Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Chuyện này không phải làm vì cô, là vì chính tôi thôi, Yến Thanh Ti là cái quái gì chứ, tôi phải để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của cô ta."
...
Nhạc Thính Phong quay lại bệnh viện, đúng lúc lại gặp Tần Cảnh Chi, sắc mặt của anh ta vẫn rất kém, còn chưa phục hồi lại tinh thần sau cơn say tối qua.
Nhạc Thính Phong cản Tần Cảnh Chi lại: "Chú à, người phụ nữ của con giờ đang nghỉ ngơi, có gì chú cứ nói với con cũng được, con với cô ấy không có phân biệt gì hết."
Gương mặt Tần Cảnh Chi không còn nụ cười ấm áp nữa mà lộ ra vài phần lạnh lùng: "Tôi tới để tìm cậu."
"Có chuyện gì?"
"Bức ảnh đó là thế nào?"
Nhạc Thính Phong giả ngu: "Ảnh nào?"
Bên ngoài tỏ vẻ vô cùng trấn tĩnh, nhưng thực chất anh đang reo mừng trong lòng, ồ, chú chắc nhận đã nhận được cú gọi đoạt mệnh liên hoàn rồi.
Tần Cảnh Chi cười lạnh, lấy điện thoại ra mở ảnh: "Đừng nói tấm ảnh này không phải được truyền ra từ điện thoại của cậu."
Lúc này, Nhạc Thính Phong mới vờ như mới nghĩ ra: "À... Có người nhận ra chú là Tần Cảnh Chi, cứ bảo con phải chụp hình chú cho họ, con nghĩ người công chúng như chú bình thường cũng không từ chối chụp hình chung với fan, nên con giúp chú chụp một tấm thôi."
"Vậy tôi cũng thấy lạ là sao tấm hình này lại có thể chạy tới điện thoại của mẹ cậu được vậy?"
"Đây chẳng phải là vì con gọi điện cho chị chú, bảo với bà là con gặp chú ở Cảnh Thành sao, bà cứ bắt con gứi một tấm ảnh cho bà, chú không biết đâu, chị họ chú cũng là fan của chú đấy, đúng lúc khi đó điện thoại của con có tấm này nên gửi cho bà thôi, sao vậy? Có vấn đề gì à?"
Dựa vào vai vế, Tần Cảnh Chi đúng là phải gọi Nhạc phu nhân một tiếng chị.
Tần Cảnh Chi cười, một nụ cười nhạt, rất rất nhạt, có chút cảm giác đàm đạm, thản nhiên nói: "Thính Phong, cậu có biết đôi khi khi một người càng muốn liều mạng bảo vệ một thứ gì đó, cuối cùng sẽ càng bảo vệ không nổi không."
Nhạc Thính Phong mỉm cười, anh vốn đẹp trai nên cười lên càng đẹp: "Chú, chú nói đúng lắm, thật đúng là người có tuổi có nhiều kinh nghiệm, ha...
Không sao, con có thời gian, con còn trẻ, con có tiền, thứ con muốn bảo vệ hiện tại còn chưa đến mức không bảo vệ được."
Vẻ mặt nhợt nhạt của Tần Cảnh Chi lộ ra ý cười: "Tôi thật sự muốn xem xem, tới lúc cậu không bảo vệ được Yến Thanh Ti nữa thì sẽ thế nào?"
Nhạc Thính Phong bày ra bộ dạng bất cần: "Chuyện này không cần chú phải bận tâm, dù sao sức khỏe tôi cũng tốt, cơ thể lại cường tráng, tôi sẽ bảo vệ được thôi... Cùng lắm thì, nếu có ai dám cướp cô ấy, tôi giết chết nó là được rồi."
"Vậy, cứ thử xem."
Tần Cảnh Chi vỗ một cái lên vai Nhạc Thính Phong, thong thả bước đi. Nụ cười trên gương mặt Nhạc Thính Phong dần dần trở nên âm trầm.
Người chú này của anh cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, cứ nói Nhạc Thính Phong anh trái tim đen tối, nhưng Tần Cảnh Chi cũng chẳng khác là mấy.
...
Yến Thanh Ti vờ lơ đãng hỏi: "Nhạc Thính Phong đâu?"
"Không biết, hay là để em tìm anh ấy cho chị nhé."
"Không cần đâu, em lấy điện thoai của chị ra đây cho chị."
Tiểu Từ vội đưa điện thoại cho cô, Yến Thanh Ti chụp một tấm ảnh đang truyền nước rồi up lên.
Mãi tới tối, lúc Yến Thanh Ti sắp ngủ rồi mà Nhạc Thính Phong cũng vẫn chưa trở lại.
Nửa đêm nghe thấy tiếng lộp cộp, Yên Thanh Ti cười, người bên cạnh cô dừng lại một chút, buồn phiền hỏi: "Một bệnh nhân như em sao còn chưa ngủ thế?"
Yến Thanh Ti tóm lấy người bên cạnh, kéo anh nằm đè lên cô: "Vì... Bổn cung đang đợi anh bò lên giường đây!"
--- O ---
Chương 293:Anh Không Tới, Tôi Không Ngủ Được
Yến Thanh Ti thấy hơi thở bên tai nặng nề hơn, một lát sau, Nhạc Thính Phong nghiến răng: "Em... muốn chết hả, dám để tôi thị tẩm? Tôi thì tôi không phản đối đâu."
Yến Thanh Ti vươn tay ra ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong, cô gác cằm lên vai anh, thở nhẹ bên tai: "Anh không tới, tôi không ngủ được."
Yến Thanh Ti lúc này giống như đang đùa giỡn, nhưng cô biết, trong lời của cô có cả giả, có cả thật, hình như cô thật sự đã quen với việc Nhạc Thính Phong luôn xuất hiện vào nửa đêm rồi.
Nhạc Thính Phong tim thắt lại, tức giận nói: "Xì... Có quỷ mới tin được em." Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti lật lại, để cô nằm sấp lên người anh. "Nếu không phải vì tôi không có chỗ nào để ngủ thì ai thèm tới tìm em chứ."
Yến Thanh Ti cười ra tiếng, nhiều khi Nhạc Thính Phong kiêu ngạo mà đáng yêu thật, anh muốn ngủ chỗ nào mà chẳng được, phòng khách sạn anh không có chìa khóa phòng còn vào được, thế mà giờ viện cớ kém thế. "
Trong đêm tối, Yến Thanh Ti vỗ lên mặt Nhạc Thính Phong: "Ngoan, cục cưng đáng thương, không có chỗ nào đi thì để chị giữ em lại vậy!"
Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: "Nửa đêm nửa hôm còn không ngủ đi, tôi thấy chắc em không muốn khỏi bệnh nữa rồi đấy..."
Nhạc Thính Phong chán ghét kéo chăn đắp lên cho cả hai người.
Trước đây, anh luôn bắt bẻ mọi thứ, nếu anh phải nhập viện thật, từ từ trong ra ngoài, tất cả mọi thứ trên giường bệnh đều phải là đồ mới hết, nếu có mùi khử trùng dính lên người anh thì anh quả thật không thể chịu nổi.
Nhưng hiện tại... khi ôm Yến Thanh Ti, anh lại nghĩ, thật ra... đây cũng chẳng phải là chuyện gì khó chấp nhận lắm.
Mấu chốt là chỉ cần có người phụ nữ này ở đây là được rồi.
Thời tiết thế này, hai người ôm nhau ngủ thật ra cũng không thoải mái gì, nhưng Yến Thanh Ti lại cảm thấy an tâm hơn trong màn đêm trống trải này. Đã rất nhiều năm cô không có được cảm giác này rồi.
Thế nên, vừa nằm lên ngực Nhạc Thính Phong xong là cô bỗng không muốn động đậy gì nữa.
Một lúc sau, Yến Thanh Ti không biết Nhạc Thính Phong đã ngủ chưa, nhưng đầu óc cô lại rất tỉnh táo, cô lẩm bẩm hỏi: "Nhạc Thính Phong, anh làm gì mà cứ phải đối xử tốt với tôi như vậy?"
Qua một lúc, không ai nói gì, Yên Thanh Ti tưởng Nhạc Thính Phong ngủ rồi, không ngờ anh bỗng nói: "Đối xử tốt với em? Vì tôi muốn ngủ với em thôi."
Yến Thanh Ti cười: "Nhưng anh đã ngủ được rồi mà."
"Một lần sao mà đủ được chứ, em quên mất lý tưởng tôi từng nói rồi à?"
Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười, "Anh với mẹ anh, giống nhau thật đấy..."
Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng, đè đầu Yến Thanh Ti xuống: "Ngủ đi, em không muốn ngủ là tôi lôi em đi" thị tẩm "thật đấy."
Yến Thanh Ti không nói gì nữa, dám mặt vào lồng ngực anh, có thể nghe được tiếng tim anh đang đập rất mạnh trong lồng ngực.
Ngửi thấy mùi hương thoáng mát trên người anh, Yến Thanh Ti nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.
Nhạc Thính Phong mở mắt nhìn màn đêm, mãi không ngủ được.
Anh đang nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, Yến Thanh Ti cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, sẽ ốm và sẽ bị người khác ức hiếp.
Anh nghĩ, thấy cô đáng thương như vậy, cùng lắm sau này anh phí thêm chút thời gian nữa dõi theo cô vậy.
Mấy người phụ nữ đầu óc bằng quả nho kia sẽ chẳng biết buông tay là gì đâu, anh phải nghĩ cách cho bọn chúng biết tay mới được.
Còn cả ông chú của anh nữa, haha... đúng là một lão già bụng dạ xấu xa, hồi nhỏ khi anh còn chưa hiểu chuyện, đúng là cũng có mấy lần bị Tần Cảnh Chi bắt nạt.
Tần Cảnh Chi, lão già này mà dám tới cướp, mặc kệ ông có phải chú tôi không tôi cũng vẫn sẽ đì chết ông.
--- O ---
Chương 294:Con Có Người Con Gái Con Thích Rồi
Lão già trong lòng Nhạc Thính Phong, hiện tại đang đau đầu muốn chết.
Sau khi Nhạc Thính Phong đày đọa đám diễn viên nữ kia xong, đạo diễn Phùng thấy vị tổ tông kia đi rồi vội vàng cho quay cảnh đêm.
Tần Cảnh Chi quay xong định ngồi nghỉ, nhưng trợ lý nói với hắn, điện thoại của hắn sắp bị gọi nổi đến nơi rồi.
Tần Cảnh Chi nhìn điện thoại gọi tới, nào là bố, mẹ, bà, gọi như đánh bom, điện thoại cũng nóng giật lên cả rồi.
Tần Cảnh Chi thở dài, tên khốn Nhạc Thính Phong này, xuống tay cũng ác quá, con mẹ nó toàn chiêu độc.
Tần Cảnh Chi ngồi xe Nanny về khách sạn, nghĩ một hồi hắn liền gọi về cho bà nội.
Điện thoại rất nhanh liền có người bắt máy, Tần thái thái vừa mở miệng là như bắn pháo.
Tần Cảnh Chi thở dài: "Bà, muộn thế rồi sao bà còn chưa ngủ."
"Ngủ cái gì mà ngủ? Cháu nội hôn đàn ông, bà có thể ngủ được sao, bà chưa tức chết đã là tốt lắm rồi đấy."
"Là Nhạc Thính Phong chuốc say con, đúng lúc có fan nam muốn tới chụp ảnh với con, con mơ màng đồng ý, con thật không biết, từ nhỏ tới giờ con có lừa bà bao giơ đâu, con bình thường, con thích phụ nữ mà."
"Mày đừng nói gì nữa, về ngay đây cho bà, hồi đó đúng là bà không nên đồng ý để mày vào làng giải trí quỷ quái gì đó, nào là hút chích, rồi bán dâm, đồng tính, những vụ thế này gần đây bị tung ra còn ít sao?"
Tần Cảnh Chi bất lực vân vê trán: "Bà, con không phải đồng tính, hơn nữa, con cũng đang theo đuổi một người, nếu thuận lợi, tết năm nay con đưa về nhà cho bà xem được không."
"Bà không tin, mày rõ ràng là đang viện cớ."
"Là thật đấy, là nữ diễn viên đóng chung với con, rất xinh, để con sẽ chụp một tấm hình gửi lại cho bà nhé."
"Mày có nói như nào bà cũng không tin mày đâu..."
"Bà nội, co... con biết là bà muốn có chắt, vậy con tiền trảm hậu tấu bà có ưng không?"
"Thật à... có thật không?"
"Con đang cố gắng mà."
"Vậy mày nhanh lên, bà muốn bế chắt lắm rồi, ôi, bà khổ tâm về mày lắm..."
"Được, được, con biết rồi..."
...
Trời sáng, khoảng 8 giờ hơn, Nhạc Tính Phong ngủ không được thoải mái lắm, hình như anh bị sái cổ, mở mắt thấy Yến Thanh Ti đang nằm trên ngực anh, anh động động cái cổ đang mỏi nhừ, khóe miệng nhếch lên.
Khi Yến Thanh Ti ngủ say, cô chỉ là một cô gái đơn thuần, gầy gò nhỏ bé, môi khẽ chu lên, hai phiến môi hồng, nhìn chỉ muốn cắn một miếng.
Không, đây không phải điều quan trọng nhất, Nhạc Thính Phong thấy một mảnh áo dưới miệng Yến Thanh Ti, ướt sũng rồi.
Đệch, không ngờ em còn chảy nước miếng.
Nhạc Thính Phong bĩu môi, nụ cười trên gương mặt đầy vẻ chán ghét, anh vươn tay véo mặt Yến Thanh Ti: "Em thế này mà là nữ thần ấy hả? Ha ha... Nữ thần chảy nước miếng à?"
Nhạc Thính Phong vốn định để cô nằm xuống, nhưng đột nhiên có người tới gõ cửa.
"Thanh Ti... Tôi vào nhé."
Nhạc Thính Phong lập tức nằm trở lại, ôm lấy Yến Thanh Ti, nghiêng mặt ra cửa, nhìn người ngoài đó lạnh lùng nói: "Cận thiên vương, hồi nhỏ không ai dạy anh không được tùy tiện xông vào phòng người khác à? Lỡ thấy gì không nên thấy thì làm thế nào? Tôi thì cũng chẳng ngại đâu nhưng vấn đề là sợ sức chịu đựng của anh kém thôi!"
Cận Tuyết Sơ nhìn Nhạc Thính Phong với ánh mắt kinh ngạc, anh bỏ công bỏ việc chạy tới Cảnh Thành, vốn muốn để Yến Thanh Ti bất ngờ, thật không ngờ...
Nhạc Thính Phong nhếch mày: "Anh làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi thế này, có phải là nên nói một tiếng xin lỗi không?"
--- O ---
Chương 295:So Với Anh Ta, Chú Tốt Hơn Nhiều
Yến Thanh Ti ở trong lòng Nhạc Thính Phong, bất an nhích một cái.
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng hôn cô ngay trước mặt Cận Tuyết Sơ: "Ngoan, không sao hết, ngủ tiếp đi, còn sớm."
Tâm trạng Cận Tuyết Sơ...
Nhạc Thính Phong trợn mắt, "Còn chưa định ra ngoài à? Muốn tiếp tục nhìn chúng tôi ngủ sao?"
Cận Tuyết Sơ thật sự muốn hỏi một câu, con mẹ nó anh có biết xấu hổ là gì không hả?
Trong tình huống này anh còn có thể nói gì được nữa đây?
Cận Tuyết Sơ cắn răng quay đi, phía sau Nhạc Thính Phong lại bồi thêm một câu: "Cảm phiền đóng hộ cái cửa, giờ còn sớm, chúng tôi còn muốn ngủ nữa."
Cận Tuyết Sơ siết chặt nắm tay, anh sắp không khống chế nổi muốn nhào tới đánh rồi, sao trên đời lại có thằng ngứa đòn đến thế nhỉ?
Nhưng... Cận Tuyết Sơ vẫn đóng cửa lại.
Tối qua, Cận Tuyết Sơ vừa thấy tấm hình truyền nước Yến Thanh Ti up lên liền nghĩ, phụ nữ lúc ốm đau thường là lúc phòng tuyến yếu nhất, không cần biết xuất phát từ phương diện nào, anh đều nên tới đây một chuyến.
Kết quả... bên cạnh người ta không hề thiếu người an ủi. Anh... Thật đúng là tự mình đa tình.
Không, anh vẫn luôn tự mình đa tình, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại là người bị coi thường.
Nhạc Thính Phong càng đấu với anh, thì ý chí chiến đấu của anh càng cao, Yến Thanh Ti đáng để anh trả giá mọi thứ để đoạt lấy.
...
Trong phòng, Nhạc Thính Phong véo mặt Yến Thanh Ti: "Em giả vờ ngủ cũng giống thật đấy."
Bộp, tay anh bị hất ra, trên tay còn hằn lên một vết đỏ. "Chậc, đánh cũng mạnh tay thật."
Yến Thanh Ti ngồi dậy, xoa xoa cổ, cô đã tỉnh từ sớm, nhưng cô làm sao để đối mặt với Cận Tuyết Sơ trong tình huống ban nãy bây giờ, nếu như cô tỉnh dậy đúng lúc đấy, tất cả mọi người sẽ chỉ càng gượng gạo hơn.
Yến Thanh Ti xuống giường, Nhạc Thính Phong lại kéo cổ tay cô lại, anh nói: "Em làm ướt áo tôi rồi, em đền đi."
Yến Thanh Ti liếc nhìn ngực anh, cười ha hả: "Áo anh, anh là đồ quỷ keo kiệt, anh mặc áo tôi, ngủ trên giường của tôi, giờ anh còn mặt mũi để bắt tôi đền hả."
"Tôi làm gối cho em cả một đêm, vậy mà em đối xử với tôi như vậy đấy hả?"
Yến Thanh Ti gạt tay Nhạc Thính Phong ra: "Cho anh ăn nhờ ở đậu một đêm, không để ngủ đường ngủ chợ đã là may mắn lắm rồi, còn cò kè mặc cả với tôi."
Nhạc Thính Phong vào nhà tắm với Yến Thanh Ti, anh dựa khung cửa, nhìn cô đánh răng rửa mặt, hỏi: "Tên ở ngoài kia em tính thế nào?"
Tâm trạng Nhạc Thính Phong lúc này rất không tốt, anh vừa xử lý được Tần Cảnh Chi xong thì Cận Tuyết Sơ lại tới, mẹ nó, có để yên cho bố ôm bồ không đây hả.
Yến Thanh Ti đánh răng nói: "Làm sao? Chẳng phải có anh rồi sao."
Nhạc Thính Phong bước tới hai bước, ôm lấy Yến Thanh Ti từ phía sau: "Em nỡ để tôi xuống tay với hắn sao?"
Yến Thanh Ti súc miệng, lấy khăn lau miệng: "Tôi không thích ai thì sẽ không cho người đó hy vọng."
Nhạc Thính Phong nửa thật nửa giả nói: "Tôi thì sao? Ý em là em thích tôi phải không."
Yến Thanh Ti ngoảnh lại, ngoắc lấy cằm anh, cười quyến rũ: "Chú à, sao chú lại có thể so sánh với họ được chứ?"
Ngay từ đầu, khi Yến Thanh Ti ngủ với Nhạc Thính Phong là cô đã có mục đích rõ ràng, đây là người đàn ông của Yến Như Kha, cô không ngủ thì quá đáng tiếc, sau này về nước, vẫn là lý do như vậy.
Ánh mắt Nhạc Thính Phong trở nên u ám: "Giờ, tôi không còn là người đàn ông của Yến Như Kha nữa rồi."
Yến Thanh Ti điểm nhẹ tay lên ngực Nhạc Thính Phong: "Nhưng cô ta thích anh..."
"Lạc Cẩm Xuyên thì sao, gã là người mà Yến Minh Châu thích."
Yến Thanh Ti khẽ nói: "So với anh ta, tôi thấy chú tốt hơn nhiều, huống hồ... Yến Minh Châu đã bị over rồi, Lạc Cẩm Xuyên không còn giá trị gì với tôi nữa."
--- O ---
Chương 296:Yến Thanh Ti, Tôi Muốn Chiều Chuộng Em
Lòng Nhạc Thính Phong như có lửa đốt, ý của cô thật ra là Lạc Cẩm Xuyên hết giá trị lợi dụng rồi nên cô đá gã đi, còn anh vẫn có thể lợi dụng được nên tạm thời cứ giữ lại.
Tuy trong lòng căm tức lắm, nhưng Nhạc Thính Phong vẫn cười: "Coi như em có mắt nhìn người."
Nhạc Thính Phong giờ đã rõ vài "môn đạo" của Yến Thanh Ti, anh sẽ không dễ dàng bị cô chọc giận nữa.
*Môn đạo: cách dùng, phương thức, chiêu.
Nhạc Thính Phong nghĩ tới một chuyện: "Thang Ngọc Dao đi rồi, còn mang theo cả đống tiền Yến Tùng Nam chuyển từ tài khoản của công ty cho cô ấy, cô ấy bảo tôi nói với em, cả đời này sẽ không bao giờ bước chân tới Lạc Thành một bước nào nữa."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Làm tốt lắm."
"Yến Tùng Nam giờ đang lùng sục tìm cô ấy phát điên lên, ông ta vốn tính toán sau khi móc tiền của công ty ra sẽ đưa Thang Ngọc Dao ra nước ngoài, nhưng giờ... Mọi trù tính đều hỏng hết rồi."
Yến Thanh Ti cười âm hiểm: "Ra ngước ngoài, đợi tới khi lão chỉ còn nắm xương khô cũng chẳng ra nổi."
"Ông ta tuồn tiền của công ty, chắc chắn đã làm giả sổ sách ở công ty, bộ công thương không có ai tra cứu sao?"
Nhạc Thính Phong khinh khỉnh nói: "Một kẻ già đầu như ông ta, xem như còn chút bản lĩnh."
Yến Thanh Ti chợt nhớ tới một người: "Tôi biết là ai rồi."
"Tôi có thể giúp em."
Yến Thanh Ti vứt khăn lại rồi ra ngoài: "Chuyện này, tôi có thể tự mình giải quyết được."
Nhạc Thính Phong cắn răng, lúc nào cũng nói tự cô giải quyết được, rốt cuộc tới khi nào cô mới học được cách dựa vào anh đây.
Có điều, cũng chẳng sao, giờ anh rất có tính nhẫn nại.
Mượn cớ tới không dễ dàng gì, anh cũng không thể dễ dàng tuột mất cơ hội này được.
Yến Thanh Ti mở cửa ra, Cận Tuyết Sơ không còn ở ngoài đó nữa, chắc đi rồi, cô lại thờ phào một hơi, đi rồi thì tốt, nếu không chuyện này thật sự rất khó xử.
Nhạc Thính Phong lấy làm khó hiểu, Cận Tuyết Tơ chẳng bao giờ buông tay một cách dễ dàng đến thế, sao lần này tự dưng biết khó mà lui thế này?
Một lát sau, Tiểu Từ mang bữa sáng tới, Yến Thanh Ti ăn xong, tính tới trường quay.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Cơ thể em còn chưa khỏe lại, không được đi."
Hôm qua bác sĩ có nói, Yến Thanh Ti làm việc liên tục trong khoảng thời gian quá dài, thường ngày phải chú ý nghỉ ngơi, nhưng cô ấy trước giờ chưa từng quan tâm tới bản thân, Nhạc Thính Phong cứ nghĩ tới bộ dạng bất cần của cô là lại phát điên lên.
Yến Thanh Ti nhếch miệng: "Phải đi, nếu không mấy con điên kia lại tưởng bà đây dễ xơi thế."
Tiểu Từ vừa nghe thấy đã sửng sốt nói: "A? Chị... Chị... biết hết rồi à?"
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Chút thủ đoạn như vậy, nếu không nhìn ra thì mấy năm nay lăn lộn ngoài xã hội của chị thành công cốc à."
Mấy năm nay, có thủ đoạn nào là cô chưa từng thấy, chuyện như vậy, cô đã sớm rõ như lòng bàn tay rồi.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng ngăn Yến Thanh Ti lại: "Mấy người đó, tôi xử lý giúp em, giờ em buộc phải ở đây tĩnh dưỡng cho tôi."
Yến Thanh Ti cảm thấy dường như có một tia ấm áp đang len lói trong lòng, những ấm áp mà Nhạc Thính Phong dành cho cô, khiến cô cảm nhận được có vẻ như cô vẫn là một người sống, biết cảm động, biết vui mừng.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Nhạc Thính Phong, cô bỗng vươn tay ra ôm lấy anh, thì thầm vào tai: "Tôi không phải mấy cô gái được nuông chiều từ bé, tôi cũng chẳng có cái mệnh đấy, tôi đã quen như vậy rồi, nếu anh thật sự khiến tôi ỉ lại quá, ngược lại tôi sẽ thấy không quen, nếu anh thật sự muốn tốt cho tôi, vậy để tôi tự giải quyết chuyện này đi."
Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy vừa buồn vừa đau, anh muốn nói với Yến Thanh Ti: Ai nói em không có cái mệnh đấy, tôi sẽ cho em được làm một cô cái kiêu căng, bốc đồng, tôi sẽ chiều chuộng em mà.
--- O ---
Chương 297:Con Trai, Con Đang Thương Ai Thế Hả?
Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra quay người rời khỏi phòng, Tiểu Từ nhìn anh một cái rồi vội vàng ôm đồ chạy theo cô.
Cổ họng Nhạc Thính Phong như bị kẹt cả hòn đá, câu nói ấy anh vẫn luôn cố gắng muốn nói ra nhưng lại không thể nói thành lời, chỉ có thể nhìn Yến Thanh Ti rời đi.
Nhạc Thính Phong không đuổi theo mà ngồi trên giường bệnh suy nghĩ, anh cần phải sắp xếp, bình ổn mọi thứ trong đầu lại một chút, trong lòng cứ loạn cào cào, cả người đều cảm thấy rất bất ổn.
Điện thoại vang lên, Nhạc Thính Phong không muốn nhìn cũng không muốn nghe máy.
Nhưng anh không nghe thì điện thoại cứ vang mãi, Nhạc Thính Phong bị ồn tới đau cả đầu, anh lấy điện thoại ra xem thì là mẹ gọi tới.
Anh lười biếng nghe máy: "Alo, mẹ à..."
"Thính Phong, mấy ngày nay con lại chạy đâu mất rồi?" Nhạc Thính Phong nói dối không chớp mắt: "Bận, tăng ca."
Nhạc phu nhân tức giận nói: "Mày bận cái quái gì, mẹ tới công ty mày, tiểu Giang nói với mẹ, mày đã hai ngày không tới công ty rồi."
Bị vạch mặt, Nhạc Thính Phong vẫn không đổi sắc: "Ờ, con đi công tác."
"Công tác? Mày coi mẹ mày là đồ ngốc chắc, mày xem có tổng giám đốc nào đi công tác mà đi có một mình không hả."
"Con có việc, mẹ kệ con đi."
Vốn Nhạc Thính Phong định dập máy thẳng luôn, nhưng anh nghĩ gì lại hỏi: "Mẹ, tại sao con lại thấy khó chịu khi nhìn thấy một người không màng tới sức khỏe của bản thân, không muốn dựa vào bất cứ ai chuyện gì, tự chống đỡ cho đầu rơi máu chảy cũng không cầu xin giúp đỡ..."
Nhạc phu nhân hỏi: "Ờ, có phải cảm giác trong lòng như đang chèn một cục đá không cách nào thở nổi và có chút đau đớn đúng không?"
Nhạc Thính Phong kinh ngạc: "Phải, sao mẹ biết? Mẹ, sao mẹ tự nhiên lại thông minh quá vậy?"
Nhạc phu nhân "xì" một tiếng: "Con trai, con đang đau lòng ai vậy?"
Nhạc Thính Phong trợn trắng mắt: "Thương xót cái gì? Chỉ là nhìn cô ấy thấy đáng thương thôi."
"Thằng con ngốc của mẹ, một đứa xấu xa như con, từ nhỏ tới lớn có biết thương ai không hả, nếu con thấy người ta đáng thương vậy rõ ràng là thương người ta rồi, ai thế? Nói cho mẹ nghe xem nào."
Nhạc Thính Phong không hiểu sao khi nghe thấy lời này, tim anh lại đập nhanh hơn một nhịp, như thể đang xảy ra chuyện gì cấp thiết lắm, anh nói: "Chẳng ai cả."
Nhạc phu nhân hỏi: "Liệu có phải là..."
Nhạc Thính Phong mau chóng ngắt lời: "Mẹ đừng có đoán mò, sau này con nghĩ thông rồi con sẽ nói với mẹ? Cứ vậy nhé, con dập máy đây."
"Này, con trai à... Con trai... Có phải con đang ở Cảnh Thành không?" Nhạc phu nhân chưa nói xong thì đã biến thành tiếng máy bận.
"Thằng mất nết này..." Nhạc phu nhân mắng một tiếng rồi quăng điện thoại, bà gào lên: "Ngũ tẩu, Ngũ tẩu..."
Ngũ tẩu chạy tới: "Bà chủ, có chuyện gì vậy?"
Nhạc phu nhân tinh thần hưng phấn nói: "Đi đi, tìm cho tôi cái tour du lịch ba hay năm ngày gì đó tới Cảnh Thành, tôi đưa bà đi du lịch."
Ngũ tẩu kinh ngạc: "A?"
Thường ngày, Nhạc phu nhân rất ít khi ra ngoài du lịch, vì bà lười, mà kể cả có đi du lịch thật, thì thường cũng sẽ ra nước ngoài hoặc tới mấy thành phố nổi tiếng.
Nhạc phu khua tay: "Mau đi đi... Tôi phải đi xếp quần áo, aiz, trời nắng nôi thế này mà phải ra ngoài, thật đúng là chịu tội mà."
Ngũ tẩu không hiểu, nói: "Bà chủ, sao lại phải đi theo tour, chúng ta có thể tự đi được mà."
"Bà không hiểu, nếu tự đi thì rõ ràng là tôi cố ý đi, còn đi theo tour thì khác, đó đều là do bên tour sắp xếp, không liên quan gì tới tôi hết."
Ngũ tẩu cảm thấy hình như cũng chẳng khác gì nhau cho lắm. Thiếu gia và bà chủ, nhiều khi thật sự giống nhau y đúc!
--- O ---
Chương 298:Để Chị Đây Đập Chết Đám Bitch Các Người
Yến Thanh Ti tới phim trường, cô đẩy cửa phòng trang điểm ra, có mấy nữ diễn viên đang cười cười nói nói trong đó, thấy Yến Thanh Ti, tiếng cười lập tức im bặt.
Yến Thanh Ti từ từ bước vào: "Chậc, vui vẻ thế, người nào người nấy tinh thần có vẻ tốt quá nhỉ."
Tiểu Từ đi theo sau cô, hất hàm, coi thường nhìn đám người đó.
Trên đường đi, cậu đã kể hết với Yến Thanh Ti chuyện của Lư Vân Vân và Triệu Văn Kỳ, cậu nghĩ, dù sao chị Thanh Ti cũng có thể tự đoán ra, có giấu cũng chẳng tác dụng gì.
Tiểu Từ kéo ghế cho Yến Thanh Ti, cô ngồi xuống: "Chậc, xem ra hôm qua các người tắm nắng thích lắm đúng không."
Lư Vân Vân mặt mũi tái nhợt, đứng phắt dậy: "Chị Thanh Ti..."
Cô ta nói gì nghe cũng có vẻ rất uất ức, đáng thương, nước mắt trong phút chốc là có thể rơi xuống, Yến Thanh Ti lập tức ngoắt lời: "Đừng, tôi không phải chị của cô, đừng có mà loạn nhận họ hàng, chẳng phải sau lưng tôi các người toàn gọi tôi là con khốn còn gì, con khốn với con đĩ không phải là người cùng một nhà đâu."
Lư Vân Vân sắc mặt trắng bệch, cơ thể lung lay như sắp ngã: "Sao cô có thể... cô..."
Triệu Văn Kỳ kéo cô ta ngồi xuống: "Vân Vân, cô đừng phí lời với cô ta, để tôi xem cô ta có thể ngang ngược được tới lúc nào."
Yến Thanh Ti cười lạnh: "Tôi ngang ngược được tới lúc nào không cần cô phải quan tâm, cô cứ lo cho cái thân cô trước đi, con người tôi trước giờ chưa chịu thua thiệt ai cái gì, dám hại tôi thì đừng để tôi biết, tôi mà biết được rồi..."
Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng, nửa câu sau chưa nói hết, nhưng Tiểu Từ biết, nửa câu sau chính là: Bà đây sẽ đập chết cả lũ các người.
Triệu Vân Kỳ cũng tái mặt, cô ta nghĩ tới Nhạc Thính Phong liền kéo Lư Vân Vân: "Đi thôi, mặc kệ cô ta, tới cảnh của chúng ta rồi."
Mấy người khác cũng lục đục rời đi, không ai muốn ở lâu hơn với Yến Thanh Ti.
Sau khi mọi người đi rồi, Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: "Tới phòng đạo cụ lấy cho chị mấy cái kim khâu."
Tiểu Từ không hiểu, Yến Thanh Ti lại giục: "Bảo em đi thì em cứ đi đi."
Sau khi Tiểu Từ ra ngoài, Yến Thanh Ti cầm một cái bình nhỏ đi tới trước bàn trang điểm của bọn họ, cô vớ lấy một lọ tẩy trang, vặn nắp đổ vào.
Một lát sau, Tiểu Từ chạy về, cầm theo một nắm kim.
Yến Thanh Ti nhếch miệng: "Em mang hết kim trong đó ra đấy à." Tiểu Từ cười hê hê.
"Chị giao cho em một việc này."
"Chị, chị nói đi..."
...
Yến Thanh Ti mặc trang phục diễn ra ngoài, cảnh này của cô là cảnh sau khi Chiêu quý phi bị tống vào lãnh cung, những phi tần từng bị nàng ức hiếp tranh thủ cơ hội tới bỏ đá xuống giếng, trong đó có hai nhân vật do Triệu Văn Kỳ và Lư Vân Vân thủ vai.
Yến Thanh Ti hưng phấn vẫy vẫy tay, bắt đầu nào.
Đạo diễn hô ACTION! Yến Thanh Ti mặc một bộ đồ trắng mỏng manh, không đeo bất cứ trang sức quý giá nào, lạnh nhạt khinh thường nhìn đám người trước mặt.
"Ngươi vẫn còn tưởng rằng ngươi là quý phi nương nương kim tôn ngọc quý sao, một thứ dân ti tiện như ngươi làm gì có tư cách mà lên mặt với bổn phi."
Khi Triệu Văn Kỳ nói lời này, trong lòng cô ta sướng muốn chết, cô ta đã bàn với Lư Vân Vân rồi, phải mượn cơ hội "quang minh chính đại" này để lại giáo huấn cho Yến Thanh Ti một trận.
"Hôm nay, chúng ta đặc biệt đến là để hầu hạ quý phi nương nương."
Triệu Văn Kỳ nói rồi giơ chân đạp tới, nhưng còn chưa kịp chạm tới Yến Thanh Ti, cô ta đã ngã đùng ra rồi.
Triệu Văn Kỳ nghiến răng, ra hiệu với Lư Vân Vân, mấy người đó cùng nhau đè lên Yến Thanh Ti.
Nhưng chỉ một giây sau thôi, Lư Vân Vân với Triệu Văn Kỳ đã cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết, Yến Thanh Ti bị mấy ả đè dưới dất, khóe miệng vẫn nhếch lên nụ cười tà ác, chị đây thích nhất là đánh hội đồng đấy.
--- O ---
Chương 299:Muốn Đánh Chị, Các Cưng Còn Non Lắm
Đạo diễn Phùng đen mặt hô: "Cắt! Sao thế, hai cô làm cái gì vậy?"
Triệu Văn Kỳ ôm chân nói: "Đạo diễn, không phải chúng tôi..."
Đạo diễn Phùng bực mình nói: "Không phải các cô thì còn ai nữa, có một cảnh đơn giản như vậy, các cô kêu cái gì mà kêu? Chuẩn bị mau lên, quay lại."
Triệu Văn Kỳ còn đang muốn nói gì nữa đã bị Lư Vân Vân kéo lại, cô ta lắc đầu.
Đạo diễn Phùng là một kẻ cuồng công việc, ông ta là người không bao giờ quan tâm tới mâu thuẫn giữa các diễn viên, bạn chỉ cần diễn thật tốt, còn những chuyện khác, ông ta đều không quan tâm.
Triệu Văn Kỳ hung hăng nhìn Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, mày... cứ đợi đấy."
Yến Thanh Ti nhún vai: "Liên quan gì tới tôi, cũng có phải tôi bảo hai người kêu lên đâu, các người hứng lên đặt giường* ở đây còn trách người khác chắc?"
*Ám chỉ: tiếng rên rỉ XXX
Triệu Văn Kỳ chửi: "Con khốn..."
Yến Thanh Ti cười, buông một câu: "Con đĩ..." Đạo diễn Phùng hô chuẩn bị, các diễn viên về vị trí.
Lư Vân Vân kéo tay áo Triệu Văn Kỳ: "Để quay xong cảnh này đã, những chuyện khác... Để sau hẵng tính."
Triệu Văn Kỳ không muốn bỏ lỡ cơ hội dạy dỗ Yến Thanh Ti, cô ta liếc mắt ra hiệu với những diễn viên nữ đóng phi tử và nha hoàn khác, bọn họ cùng xông lên, đè Yến Thanh Ti xuống, không tin là cô còn có thể phản kháng lại được.
Yến Thanh Ti có thể thấy rõ được ý đồ của Triệu Văn Kỳ, cô lười nhác nói: "Từng đứa một bổ não ta mà nghĩ thật kỹ cho tao, nếu chê trưa hôm qua bị nướng chưa đủ nóng, tao có thể khiến chúng mày ngày nào cũng bị nướng hai tiếng đồng hồ, tao không tin là không nướng chết được chúng mày, muốn hại hại tao, nghĩ cho kỹ trước đi, chỗ chống lưng của chúng mày còn chưa đủ chắc đâu."
Mấy người đó lập tức cúi gằm hết xuống, Triệu Văn Kỳ hận tới ngứa răng, cô ta lén nắm tay Lư Vân Vân, không sao, kể cả người khác không ra tay, hai người họ cũng có thể đối phó với một mình Yến Thanh Ti, vừa nãy không cẩn thận mới trúng chiêu, lần này không dễ dàng thế đâu.
Đạo diễn hô bắt đầu, ánh mắt Triệu Văn Kỳ hiện tia ác ý, sau khi nói xong hai lời thoại của cô ta, liền đem một đám người lao tới, cào xé Yến Thanh Ti.
Từng từ từng chữ trong câu thoại của Triệu Văn Kỳ đều phát từ nội tâm, trên mặt còn lộ ra sự cay độc, tất cả phản ánh chân thực từ nội tâm của cô ta, đây cũng là tất cả những gì cô ta có sẵn cho vai diễn này, đạo diễn Phùng nhìn máy quay, liên tục gật đầu.
Yến Thanh Ti ngã xuống đất, có lẽ câu nói của cô có tác dụng, bọn họ không dám đánh cô thật chỉ dám xé áo cô, rồi loe ngoe vài cú đấm không mục tiêu.
Ngược lại, Lư Vân Vân bình tương tỏ ra lương thiện ôn hòa, lúc xông tới lại nắm lấy tay Yến Thanh Ti, dùng sức rất là mạnh.
Yến Thanh Ti cười lạnh, con khốn này thật đúng là đáng ghê tởm thật, rõ ràng muốn đánh cô nhưng lại không dám, chỉ giữ tay cô để Triệu Văn Kỳ xuống tay.
Triệu Văn Kỳ đúng là một con ngu, hết lần này tới lần khác bị người ta lợi dụng còn không tự hiểu ra.
Yến Thanh Ti bị Triệu Văn Kỳ nhéo vào hông, cô nhếch miệng, cười quyến rũ với Lư Vân Vân và Triệu Văn Kỳ: Chị đây sẽ chơi cùng các cưng.
Ngón tay linh hoạt của Yến Thanh Ti, mỗi ngón đều kẹp một chiếc kim, cô lật tay lại đâm vào hai người họ, mũi kim dễ dàng xuyên qua áo, đâm sượt qua tay hai người kia, khiến hai ả đau tới hít sâu một hơi.
Nhân lúc tay họ thả lỏng ra, tay Yến Thanh Ti nhanh chóng đâm thêm cho họ mấy phát nữa vào đùi.
Yến Thanh Ti đâm rất mạnh, hai người đó bị đâm vào đùi đau quá liền kêu ầm lên.
Lúc hai người gào lên, Yến Thanh Ti lại đâm thêm cái nữa, cô cười lạnh trong lòng, chị đây nắm quá rõ kỹ năng đánh hội đồng kiểu này rồi, muốn đánh chị, các cưng còn non lắm.
--- O ---
Chương 300:Tôi Khốn Nạn, Tôi Vô Sỉ
Đạo diễn Phùng tức giận ném tai nghe xuống đất, cảnh quay từ đầu đã rất tốt nhưng sắp kết thúc cảnh thì tự dưng hai người này hét lên phá hủy tất cả, phải quay lại lần nữa. Ông ta hét lên: "Mấy người muốn làm cái trò gì, không muốn quay thì cút."
Yến Thanh Ti đứng dậy, chỉnh trang lại đầu tóc.
Triệu Văn Kỳ và Lư Vân Vân cực kỳ uất ức, căn răng ôm chân. Hai vành mắt của Lư Vân Vân đã ừng ực nước, khóc nói: "Đạo diễn, thực xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn như vậy, xin lỗi, thực xin lỗi..."
Lư Vân Vân khóc lên đúng là rất động lòng người, khóc sao cho người khác phải thương tiếc đó cũng là một loại bản lĩnh.
Triệu Văn Kỳ thấy Lư Vân Vân khóc thành như vậy còn không nói chuyện này là do Yến Thanh Ti giở trò, liền nổi giận, nắm lấy Lư Vân Vân: "Đạo diễn, không phải chúng tôi không muốn quay mà là có người không cho chúng ta quay."
Đạo diễn nhíu mày: "Ai?"
Triệu Văn Kỳ xoay người chỉ vào Yến Thanh Ti: "Chính là cô ta, Yến Thanh Ti, cô ta cố ý lấy kim đâm chúng ta, đúng là một con đàn bà âm hiểm ác độc, đâm hai người chúng tôi mười mất phát liền. Chúng tôi nhịn không được mới hét lên, cô ta thấy Lư Vân Vân hiền lành nên năm lần bảy lượt ức hiếp cô ấy.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Yến Thanh Ti, sắc mặt của đạo diễn rất kém, ông ta biết các diễn viên hay ngầm đấu đá nhau, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng tới bộ phim thì ông sẽ mặc kệ. Nhưng nếu vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng tới tiến độ quay, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Đạo diễn Phùng lạnh mặt: "Thanh Ti, cô làm như thế thật sao?"
Ông biết nhân duyên của cô ở đoàn làm phim không được tốt, luôn bị người ta bôi đen nói xấu, nhất là mấy cô diễn viên nữ, tất cả mọi người đều nghĩ cô có ngày hôm nay là do "bồi ngủ" mà có.
Nhưng ông cũng biết rõ, thực ra thì so với đại đa số minh tinh trong giới giải trí bây giờ Yến Thanh Ti còn sạch sẽ chán, chưa bao giờ gõ phòng đạo diễn lúc nửa đêm cũng chưa từng lấy lòng bất cứ ai.
Yến Thanh Ti không trả lời đạo diễn Phùng, nhìn Triệu Văn Kỳ cười nhạt: "Triệu Văn Kỳ, cô có ân oán gì với tôi hả? Đổ oan cho tôi như vậy vui lắm sao?"
Yến Thanh Ti cười lạnh, vị trí cô đâm nằm ở đùi và thắt lưng, trừ khi hai người họ ở trước mặt mọi người cởi sạch làm cho mọi người nhìn thấy vết thương nếu không chẳng ai có thể tin là cô ra tay cả?
Triệu Văn Kỳ tức giận đến mức mũi cũng bốc khói, mở miệng mắng: "Đổ oan? Yến Thanh Ti cô đúng là vô liêm sỉ lại vừa khốn nạn, cô có dám xòe tay ra không? Xòe ra cho mọi người xem trong tay có kim thật hay không?"
Yến Thanh Ti lạnh lùng: "Cô thật là muốn tôi xòe tay ra?"
"Hôm nay cô mà không dám xòe tay ra thì đúng là có tật giật mình, dám làm mà không dám nhận."
Gương mặt Yến Thanh Ti vẫn rất dửng dưng: "Tôi có thể xòe tay ra cho mấy người xem nhưng nếu như trong tay tôi không có kim thì sao? Ai cũng biết tính tình Yến Thanh Ti tôi xưa nay không tốt thật nhưng đã dám làm thì dám nhận, chỉ có điều những chuyện tôi không làm thì đừng hòng nghĩ hắt nước bẩn lên người tôi."
Triệu Văn Kỳ oán độc nói: "Cô đừng có mà lắm lời, nghe mà buồn nôn, trong tay cô nhất định có kim, nếu không có, cô muốn xử lý tôi thế nào cũng được."
Triệu Văn Kỳ cho rằng Yến Thanh Ti nói nhiều như vậy là để kéo dài thời gian, hừ, quãng thời gian ngắn như vậy nhất định sẽ không kịp xử lý, không ở trong tay cũng ở trên người.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, thế thì tôi cũng chẳng khách khí nữa, nếu trong tay tôi không có kim thì cô phải vừa tự vả miệng mình vừa nói" tôi khốn nạn, tôi vô sỉ ", tôi cũng không quá khắt khe nói một 100 lần là được."
-----
Yến thổ hào: Bồ của tôi uy phong chưa kìa, thật lợi hại... nhưng, em lợi hại như thế, tôi còn có thể làm gì giờ, đau lòng quá!
--- O ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro