Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

241-260

Chương 241: Hai Đứa Chúng Mày Chẳng CóĐứa Nào Là Tốt Đẹp Cả

Nhìn bóng lưng của ba người, gương mặt kìm nén nãy giờ của Yến Như Kha bỗng chốc sụp đổ, cả cơ thể lung lay như sắp đổ nhưng vẫn nghiến răng ken két: "Yến Thanh Ti... mày cứ chờ đấy, để rồi xem mày đắc ý được bao lâu."

Chân trái của cô bị Yến Thanh Ti nghiến cho tróc da, chảy máu, không biết có thương đến gân cốt, cứ cử động là đau muốn chết, tóc cũng bị con nhỏ đó túm loạn hết lên, trông y như một bà điên.

Yến Như Kha chống đỡ những ánh mắt chế nhạo của mọi người xung quanh, nhấp chân tập tễnh đi về phòng vệ sinh, cô cần chỉnh sửa lại bản thân.

...

Sau khi ngồi xuống, Nhạc phu nhân nhìn nhìn Yến Thanh Ti, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Yến Thanh Ti đại khái là biết tâm trạng của Nhạc phu nhân bây giờ, không chừng là đã dọa tới vị phu nhân ngây thơ ngọt ngào này rồi, mở miệng hỏi: "Bác đang sợ cháu sao.?"

"Cái này bác yên tâm đi, bác đáng yêu lại tốt tính như thế, sao cháu nỡ ra tay với bác được?"

Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng xoay người đi không để ý tới cô.

Một lát nhau, lại không kìm được, xoay người lại, lưỡng lự một hồi mới hỏi: "Tôi... tôi thấy... Như Kha, nó có nói cái gì đâu, sao cô lại..."

Yến Thanh Ti cắt ngang lời của Nhạc phu nhân: "Bác, cùng là phụ nữ với nhau, nếu có người ngủ với người đàn ông bác yêu, bác sẽ làm thế nào?"

Nhạc phu nhân nghĩ một hồi mới nói: "Tôi... có lẽ... sẽ làm thịt cô ta."

Yến Thanh Ti cười cười, giơ tay ôm lấy bả vai Nhạc phu nhân: "Đúng vậy đấy, trong lòng thì muốn giết chết cô ta nhưng mặt ngoài thì dịu dàng thân thiết coi như không có gì, bác nói xem... như thế có đáng sợ không? Nhạc phu nhân ngẫm nghĩ, hình như... cũng có chút đúng!

Yến Thanh Ti nhìn bộ dạng rối rắm của Nhạc phu nhân, cười khổ một tiếng: "Bác à, bác hạnh phúc thật đấy."

"Cái gì?"

Yến Thanh Ti mỉm cười: "Có thể mãi hồn nhiên ngây thơ như vậy, không phải là rất hạnh phúc thì là gì."

Cô cũng muốn được sống một cuộc sống hồn nhiên ngây thơ lãng mạn, không cần phải quan tâm tới bấy cứ thứ gì, nhưng có người sẽ bảo vệ sự ngây ngô đó của cô sao?

Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong: "Trước kia còn nghĩ chờ con trai tôi chán ngấy cô, cô sớm muộn gì cũng khóc lóc van xin nó, hôm nay mới biết hai đứa chúng mày chẳng có ai là tốt đẹp cả, đúng là lo lắng vớ va vớ vẩn, chẳng biết ai mới là đứa khóc trước?"

Nhạc Thính Phong thở dài một hơi: Mẹ, đừng có nói chúng con như vậy được không?

Yến Thanh Ti cười ha hả: "Bác nói đúng quá rồi, nói không chừng người khóc lại là cậu con trai yêu quý của bác."

Nhạc phu nhân đẩy tay của Yến Thanh Ti ra: "Cô đừng có bám lấy tôi, tôi trông thấy cô là đau đầu."

"Anh Thính Phong, bác Nhạc sao hai người lại ngồi đây, con tìm hai người mãi."

Thanh âm của một cô gái trẻ đột nhiên vang lên, giống như một giọng oanh vàng, hoạt bát sinh động. Khiến Yến Thanh Ti không nhịn được mà nhìn lên.

Cô ấy cười một cách rất ngây thơ hồn nhiên, khoác tay với Hạ Lan Phương Niên, hai người có ba bốn phần giống nhau, phía sau họ còn có một đôi vợ chồng trung niên.

Yến Thanh Ti lập tức đoán ra, đây là cả gia đình nhà Hạ Lan, cô gái trẻ này chắc chắn là chủ nhân bữa tiệc ngày hôm nay.

Nhạc phu nhân tươi cười đứng dậy, kéo lấy cánh tay của cô gái: "Tú Sắc, hôm nay cháu đẹp thật đấy, mới nháy mắt đã thành thiếu nữ rồi."

Yến Thanh Ti vừa nhìn bọn họ hàn huyên vừa đánh giá cô gái kia, thiếu nữ 18 tuổi, trẻ trung duyên dáng, ánh mắt trong sáng, tràn đầy hạnh phúc, vui vẻ, ngây ngô... đâu có giống ánh mắt của cô, ánh mắt đã trải qua bao tang thương của đời người.

Không đúng, không phải ai khi 18 tuổi cũng được vô tư lự như vậy, ánh mắt năm 8 tuổi của cô đã phức tạp hơn ánh mắt hiện tại của Hạ Lan Tú Sắc nhiều.

--- O ---

Chương 242:Không Ngủ Được Con Trai Bác Thì Tôi Lỗ À

Cô cũng cảm nhận được ánh mắt phức tạp từ Hạ Lan Phương Niên đang nhìn cô, Yến Thanh Ti làm như không biết, thản nhiên ngồi đó.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc Hạ Lan Phương Niên một cái rồi giơ tay ôm lấy eo của Yến Thanh Ti, tư thế chiếm hữu như đang tuyên bố với cô ấy là tôi.

Hạ Lan Tú Sắc tò mò nhìn Yến Thanh Ti: "Anh Thính Phong, đây là... ồ, em nhớ ra rồi, chị ấy hình như là diễn viên, woa, đẹp thật đó, đẹp hơn trong TV nhiều, chị, tí chị ký tên cho em được không?"

Hạ Lan phu nhân nhìn vẻ mặt kích động của con gái, vỗ vỗ nhẹ cô: "Đừng quậy, con gái con đứa, giữ ý một chút."

Lúc này Hạ Lan Tú Sắc mới nhìn tư thế của Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti, ngượng ngùng cúi đầu lè lưỡi: "Con... hình như... làm sai rồi."

"Mấy ngày trước, con đang đi dạo phố thì gặp chị Như Kha, chị ấy nói hôm nay sẽ đến cùng với anh Thính Phong nên... nên con mới đưa thiệp mời cho chị ấy... không nghĩ lại... thật xin lỗi..."

Hạ Lan phu nhân đau lòng ôm lấy con gái nói: "Con yêu, cái này sao trách con được, con hồn nhiên ngây thơ như thế sao mà đấu được với những đứa con gái mưu mô hiểm ác."

"Nhưng... như thế vẫn rất có lỗi..."

Nhạc phu phân hiền lành cười: "Chuyện này không trách cháu được..."

Hạ Lan phu nhân: "Khiến Nhạc phu nhân chê cười rồi, Tú Sắc nhà chúng tôi quá hiền lành lại dễ tin người, ai nói cái gì nó cũng tin."

Nhạc phu nhân nghe thế nhìn Tú Sắc lại càng vừa lòng. "Hiền lành tốt mà, tôi thích những người hiền lành."

Yến Thanh Ti nghiêng đầu, nhưng cô lại chẳng hiền lành gì, nên. Nhạc phu nhân không thích cô là đúng rồi.

Mấy người hàn huyên một hồi rồi nhà Hạ Lan xin phép đi trước.

Lúc đi, Hạ Lan Tú Sắc còn quay đầu nói với Yến Thanh Ti: "Chị, tí em quay lại, chị nhớ ký tên cho em nhé..."

Yến Thanh Ti cười cười, cô bé này đúng là rất đáng yêu.

Nhạc phu nhân lại quay ra dạy dỗ Yến Thanh Ti: "Con gái là như thế, có biết không?"

Yến Thanh Ti đẩy tay Nhạc Thính Phong ra: "Biết, nhưng biết thì làm được gì, cháu mà như cô ấy, chắc chắn không ngủ được với con trai bác đâu, như thế lỗ vốn chết."

Nếu giống như Hạ Lan Tú Sắc chỉ sợ cô đã đã chết mục xương rồi. Chuyện này làm cho những ký ức đau thương của cô bỗng dâng lên chiếm hết tâm trí cô, giờ cảm xúc của cô đang không được ổn.

"Cháu đi rửa tay, bác muốn đi cùng không?" Nhạc phu nhân quay đầu: "Không."

"Thế cháu đi một lát."

"Thanh Ti..."

Yến Thanh Ti nghe thấy Nhạc Thính Phong gọi cô, dừng lại một chút nhưng không hề quay đầu lại: "Giờ tôi không muốn nói chuyện với anh."

Yến Thanh Ti đi thẳng tới WC, tâm tình cô đang không tốt cần tìm người để phát tiết.

Yến Như Kha bị cô chỉnh thành cái dạng đó, chắc giờ đang ở WC chỉnh trang lại dung nhan.

Yến Thanh Ti cười lạnh: "Cô thân yêu, đừng đi vội, cháu đến với cô đây.

Tới WC, quả nhiên Yến Như Kha vẫn ở đó, cô không đi vào mà tựa vào cửa cửa WC chờ cô ta đi ra.

Chờ một lúc, Yến Như Kha búi lại tóc, rửa sạch vết thương trên chân mới từ trong đi ra.

Yến Thanh Ti đột nhiên vươn một chân khiến cô ta vấp phải, kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Yến Như Kha còn chưa hiểu chuyện gì phía trên đầu đã vang lên giọng nói của Yến Thanh Ti: "Cô à, xin lỗi, sao cô lại không có mắt vậy, giẫm cháu đau cả chân!"

--- O ---

Chương 243:Nhìn Trúng Cô, Nên Làm Thịt Cô Thôi

Yến Như Kha quỳ khụy xuống mặt đá cẩm thạch bóng loáng, xương cốt như sắp vỡ nát ra, đau đến phát run.

Nghe thấy giọng nói của Yến Thanh Ti, cả người Yến Như Kha lại run lên, con khốn Yến Thanh Ti này cứ như một bóng ma ám chặt lấy cô, làm thế nào cũng không thể chốn thoát khỏi sự truy đuổi của nó.

Có dồn nó vào chỗ chết bao nhiêu lần, nó cũng có thể tìm được đường sống, còn sống thoải mái hơn bọn họ.

Yến Như Kha biết kết cục của Yến Minh Châu, không những không thể tiến vào Lạc gia lại để tiếng xấu đồn xa, ai ai cũng biết Yến Minh Châu từ năm cấp hai đã đi khách sạn với bạn trai, đại học thì bắt đầu phá thai, còn chung chạ tới tận 19 người, không khác gì một chiếc xe bus công cộng.

Giờ cô ta không dám bước chân ra khỏi nhà, cả ngày chỉ biết rụt cổ chốn trong phòng, không ngồi lẩm ba lẩm bẩm thì gào thét đập phá đồ đạc không khác gì một bà điên. Diệp Linh Chi hiện giờ vẫn bị tạm giam không ở bên khuyên nhủ cô ta được, còn Yến Tùng Nam thì chẳng thèm ngó ngàng tới.

Yến Như Kha cắn răng, Yến Minh Châu chính là tấm gương của cô, cô không thể để mình biến thành như vậy được, phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi Yến Thanh Ti, khiến nó không cách nào trở thành nỗi uy hiếp của cô.

Yến Như Kha cười lạnh, định đứng lên thì Yến Thanh Ti đột nhiên giẫm lên lưng cô ta, đè cô ta nằm bò xuống mặt đất, Yến Như Kha rên lên một tiếng đau đớn. Cô ta cắn chặt răng, giơ tay ra tóm lấy mắt cá chân Yến Thanh Ti định kéo cô ngã sấp xuống.

Đáng tiếc, Yến Thanh Ti đứng khá vững, không những không ngã mà còn giẫm lên cổ tay của cô ta, suýt chút nữa thì giẫm gãy.

Yến Như Kha run rẩy một cách đau đớn, cố gắng giãy giụa, nói: "Yến Thanh Ti, mày đứng có tưởng tao không biết mày với Thang Ngọc Dao cấu kết làm chuyện xấu, Yến Thanh Ti... mày nghĩ mày giỏi lắm sao? Mày nghĩ tay chân mày sạch sẽ đến nỗi không lưu lại bằng chứng gì sao?"

Yến Thanh Ti cười ha hả: "Chứng cứ? Ha ha... buồn cười quá cơ, cháu đã làm gì nhỉ? Cô à cô đừng có dọa cháu, cháu sợ lắm đó! Cô tìm được bằng chứng cứ báo cho cảnh sát nhé, dù sao thì cháu... cũng không có thẹn với lương tâm."

Yến Thanh Ti cô đương nhiên không thẹn với lương tâm, tất cả những gì cô làm đều không thể so với những gì họ đã làm với mẹ cô.

Yến Như Kha bắt đầu chửi ầm lên: "Con khốn, mày cứ chờ đấy, tao sẽ không để mày đắc ý mãi được đâu, mày đừng có nghĩ mọi chuyện sẽ thuận buồn xuôi gió."

Yến Thanh Ti đè chân lên chân Yến Như Kha, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt dữ tợn của Yến Như Kha: "Chậc, chậc, chậc... cô thân yêu à, cháu đã khiến Yến Minh Châu không bước chân được vào Lạc gia, đương nhiên cũng có biện pháp khiến cô không thể tiến vào Nhạc gia, không, không, không, phải nói là tất cả gia đình giàu có ở cái đất Lạc Thành này, cô yêu quý... tất cả những chuyện hồi nhỏ của cô... cháu đều nhớ rất kỹ đó!"

Trong nháy mắt gương mặt Yến Như Kha trắng bệch, trong mắt lóe lên sự sợ hãi tột độ, nhưng cũng nhanh chóng tìm lại bình tĩnh: "Ha ha... mày lại định nói tao như Yến Minh Châu đi, có tới tận mười mấy người bạn trai, lăng loàn lẳng lơ, phá thai như cơm bữa sao? Hừ, tao nghĩ mày nên đổi sang chiêu số khác đi."

Yến Thanh Ti cười rộ lên lấy một con dao cạo lông mày sắc bén từ trong túi ra.

"Cô à, da đã nhăn nheo như vậy rồi mà còn suốt ngày học đòi trang điểm như nữ thần, cô nói xem có mệt mỏi hay không? Lại nói, đến cái tuổi này rồi, nữ thần cũng biết thành cơm thừa canh cặn mà thôi, cô nói xem cô như vậy thì có tư cách gì mà tranh giành với tôi? Đọ nếp nhăn ai nhiều hơn sao?"

Yến Như Kha nhìn thấy con dao sắc nhọn thì hoảng sợ: "Mày... mày... muốn làm gì?"

Yến Thanh Ti thổi thổi vào lưỡi sao: "Giết cô, nhìn cô không thuận mắt thì giữ lại làm gì, giữ lại để khiến mình mắc ói à."

--- O ---

Chương 244:Cô Không Mặc Gì Mới Hợp Với Khí Chất Của Cô

"Mày dám... nơi này chỗ nào cũng có người, mày có giết tao thì cũng chốn được..."

Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Cứ thử thì biết thôi, cô biết tính cháu mà, một khi điên lên thì cái gì cũng chẳng sợ."

Yến Như Kha hốt hoảng, cô ta biết Yến Thanh Ti không những là một kẻ điên mà còn là một con quỷ đội lốt người, khi điên lên rồi thì chẳng còn biết lý trí là gì.

Khi Yến Như Kha nghĩ cô ta sắp chết, thì nghe thấy âm thanh vật gì đó bị cắt xé, trước ngực bỗng dưng lạnh toát, vội vàng cúi đầu nhìn xuống đã thấy chiếc váy của mình bị cắt thành một đoạn dài. Cô ta giơ tay tóm lấy tay của Yến Thanh Ti nhưng lại nhanh chóng bị Yến Thanh Ti giẫm lên: "Yến Thanh Ti, mày muốn làm gì?"

Yến Thanh Ti vừa cắt vừa nói: "Cô lớn tuổi như vậy cần gì phải mặc quần áo nữa, như thế này mới hợp với khí chất của cô."

Một lát sau, chiếc váy trên người Yến Như Kha bị cắt thành những mảnh vụn, xong bị Yến Thanh Ti mang đi.

"Cô à hôm nay phải cảm ơn cô đã tới đây, nếu không cháu thật không biết tìm ai để trút giận hết, hy vọng cô có thể mạnh mẽ hơn Yến Minh Châu, sống lâu một chút... nếu không... cháu biết tìm ai chơi cùng đây."

Yến Thanh Ti huýt sáo, tâm trạng cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn vừa nãy, đem đống vải rách rưới này vứt vào thùng rác, xoay người rời đi.

Kết quả là mới đi được hai bước thì thấy Hạ Lan Phương Niên đang đứng trước cửa phòng WC nam, tâm tình vừa mới tốt lên lại biến sạch bách, coi như không thấy gì mà rời đi.

"Monica..."

Yến Thanh Ti nghe tiếng gọi đó vang lên từ sau lưng, bước chân lại càng nhanh.

Trên đời này vốn dĩ không có ai là Monica!

...

Vừa mới quay lại hội trường liền bị Nhạc phu nhân tóm lấy: "Cô chết trong WC đấy à, sao lại lâu như vậy."

Yến Thanh Ti tủm tỉm khoác lấy tay Nhạc phu nhân: "Bác lo cho cháu đấy à?"

Nhạc phu nhân trợn mắt nhìn cô: "Hừ... ai thèm lo cho cô, hôm nay con tôi dẫn cô đến đây, cô mà gây ra chuyện gì thì người mất hết mặt mũi là Nhạc gia chúng tôi đấy, có biết không?"

Yến Thanh Ti mím môi, hai mắt chớp chớp nhìn Nhạc phu nhân.

Nhạc phu nhân theo bản năng lùi về phía sau một bước: "Tôi không phải đàn ông, cô nhìn tôi như vậy làm gì... vô dụng thôi... cô... không lẽ lại..."

Yến Thanh Ti gật gật đầu, tỏ vẻ vô tội nói: "Bác, cháu. hình như lại gây ra chuyện lớn rồi, làm sao giờ?"

Nhạc phu nhân tức đến mức đỏ hết cả mặt: "Cô, cô, tôi đã sớm nói cái đứa yêu tinh như cô chỉ biết gây chuyện thôi mà..."

Còn chưa nói hết đã lôi cô đi tìm Nhạc Thính Phong, thấy anh ta đang nói chuyện với một số đối tác làm ăn bèn kéo sang một bên, nhỏ giọng nói: "Nhanh, nhanh, nhanh, nhân lúc chưa ai phát hiện, chạy mau."

"Mẹ, có chuyện gì gấp gáp vậy?"

Nhạc phu nhân trừng mắt nhìn Yến Thanh Ti: "Chuyện gì à, còn không phải chuyện tốt mà do con tiểu yêu tinh này gây ra, mau mau rời khỏi chỗ này... nếu để người ta phát hiện ra là không đi được đâu."

Trong lòng Yến Thanh Ti hiện giờ đột nhiên có một cảm giác không biết nên diễn đạt thế nào, nghèn ngẹn, âm ấm và chua xót.

Nhạc phu nhân vốn có thể mặc kệ cô mà lôi kéo Nhạc Thính Phong chạy như thế có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ảnh hưởng tới Nhạc gia bọn họ. Nhưng bà, ngay cả hỏi cũng chẳng hỏi mà đã lôi kéo cô chạy.

"Mẹ, đừng có gấp, trước hỏi xem Yến Thanh Ti gây ra cái gì đã, mà Nhạc gia chúng ta mà phải sợ người khác gây khó dễ à?"

"Nói đi, chuyện tốt cô vừa làm là cái gì?" Nhạc phu nhân giờ mới nhớ ra là quên chưa hỏi Yến Thanh Ti gây ra chuyện gì.

"Tôi..."

Yến Thanh Ti gãi gãi mũi: "Tôi chỉ... lột quần áo của Yến Như Kha ra thôi mà."

--- O ---

Chương 245:Con Tiểu Yêu Tinh Này Đúng Là Biết Cách Câu Dẫn Người Khác

Hai chân của Nhạc phu nhân bỗng mềm nhũn, vịn lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: "Con trai, vẫn là mau mang con yêu tinh rời đi thôi, nếu không lại xảy ra chuyện nữa đấy."

Nhạc Thính Phong cố nín cười, đỡ lấy Nhạc phu nhân: "Mẹ, chuyện này thì có là gì, con còn tưởng cô ta giết người cơ đấy."

Nhạc phu nhân trợn trắng: "Con còn mong cô ta giết người, mau, mau đừng có ở đấy là lèo nhèo, dù thế nào đây cũng là lễ trưởng thành của thiên kim nhà họ Hạ Lan, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hai nhà chúng ta, con và Phương Niên dù gì cũng là bạn bè thân thiết, sao lại không hiểu chuyện như vậy."

Nói xong lại quay ra chỉ vào Yến Thanh Ti nói: "Tôi nói cho biết... về sau, cô lại dám..."

Yến Thanh Ti bắt lấy tay của Nhạc phu nhân, cười với bà: "Cháu về sau sẽ không gây chuyện khi có mặt bác nữa."

"Tôi không có mặt, lại càng không được."

Nhạc Thính Phong khẽ cong môi cười, kỳ thực mẹ anh... cũng đâu có ghét Yến Thanh Ti lắm đâu, đúng là khẩu xà, tâm phật.

Nhạc Thính Phong giơ tay ôm lấy Yến Thanh Ti: "Đi thôi, về nhà nào."

"Mẹ, không chào bác Hạ Lan mà cứ thế đi sao?"

"Chào cái gì gì mà chào, giờ đi tìm bọn họ lỡ lại làm ầm lên thì sao, lúc đấy chỉ có nước khóc... đợi lát nữa về nhà gọi điện nói mẹ cảm thấy không khỏe nên hai đứa đưa mẹ về..."

"Mẹ đúng là anh minh, chỉ số IQ đột nhiên cao ghê."

"Cút sang một bên, về sau đừng có mà..."

Yến Thanh Ti không nhịn được mà cong môi lên, cô không sợ phiền toái cũng không sợ bất cứ cái gì gọi trả thù, nhưng cái cảm giác được người khác che chở đúng là ấm áp, cái cảm giác lâu lắm rồi cô mới có được.

Được rồi, nể mặt Nhạc phu nhân, cô có thể rộng lượng mà tha thứ chuyện Nhạc Thính Phong hôm nay dám lừa gạt cô.

Đi ra khỏi khách sạn, Nhạc Thính Phong vừa mới khởi động xe, còn chưa kịp quay đầu lại, Yến Thanh Ti đã nhìn một bóng người trong gương chiếu hậu, đang đi về phía này.

Gương mặt Yến Thanh Ti lạnh dần, nói với Nhạc Thính Phong: "Dừng xe..."

Nhạc Thính Phong cũng nhìn thấy, gương mặt so với Yến Thanh Ti càng khó xem, anh không định dừng lại, nhưng Yến Thanh Ti đã kéo lấy tay anh.

Yến Thanh Ti mở cửa xe bước xuống, quay lưng lại Nhạc Thính Phong nói: "Anh không cần ra."

Yến Thanh Ti đóng xe lại, đi về phía người kia. Nhạc Thính Phong âm trầm nhìn theo bóng lưng cô.

Nhạc phu nhân ngồi phía sau bỗng nhỏm dậy: "Con trai, chuyện này là sao?" Nhạc Thính Phong lạnh lẽo trả lời lại: "Không có chuyện gì..."

Nhạc phu nhân nhìn ra phía ngoài lại nhìn Nhạc Thính Phong: "Ồ, lại có người tới tranh, con tiểu yêu tinh này đúng là biết cách câu dẫn người khác."

"Mẹ, lúc cần động não thì không thấy mẹ dùng, lúc không cần thì lại nhanh trí đến như vậy làm gì?"

Nhạc phu nhân đập "Bộp" một phát vào đầu Nhạc Thính Phong: "Nói cứ như con thông minh lắm ấy, cô ta không cho con đi xuống thì không đi thật à, ngoan ngoãn nghe lời thế sao?"

Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ: "Con cho cô ấy mười phút."

Anh nghĩ Yến Thanh Ti muốn giải quyết rõ ràng với Hạ Lan Phương Niên, nên cũng rộng lượng một chút.

"Ôi giời, tức đến mức bốc cả khói thế kia còn giả vờ rộng lượng..."

"Mẹ..."

...

"Monica..."

Trong đêm tối âm thanh của Hạ Lan Phương Niên có chút mơ hồ.

Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn anh ta: "Tôi không phải là Monica, tôi là Yến Thanh Ti."

Đối lập sự ấm áp như gió xuân của Hạ Lan Phương Niên, cả người Yến Thanh Ti lạnh băng như đêm đông.

Hạ Lan Phương Niên gật đầu: "Được, anh không gọi em là Monica, Thanh Ti... anh đã tìm em lâu lắm rồi, vì sao em không chịu thừa nhận hai chúng ta có quen biết?"

--- O ---

Chương 246:Còn Không Đi Là Bị Người Ta Cướp Mất Đấy

Hạ Lan Phương Niên từng nghĩ chỉ cần anh tìm được Monica, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng, che mưa chắn bão cho cô, sẽ không giờ lại sống trong hoang mang hoảng loạn, không cần trốn chui trốn lủi khắp nơi trốn tránh sự truy sát của người khác.

Nhưng anh chưa từng nghĩ đến khi hai người gặp lai, cô đã không còn là người trong ký ức anh.

Yến Thanh Ti châm chọc cười: "Thừa nhận cái gì? Thừa nhận chúng ta quen nhau, sau đó nói cho tất cả mọi người chúng ta quen nhau trong khu đèn đỏ của nước M? Sau đó làm cho mọi người đều biết tôi là gái làng chơi ở đó sao?"

Hạ Lan Phương Niên tức giận nói: "Lúc ấy tình huống hết sức phức tạp, chúng ta lúc đó cũng chỉ vì tránh nạn mới làm như thế, cũng không phải là chuyện dơ bẩn gì, sao em lại nói mình thành như vậy."

Yến Thanh Ti cười lớn, những giọt nước mắt trong khóe mắt như sắp trào ra tới nơi: "Hạ Lan Phương Niên, sao anh lại khờ dại đến như thế nhỉ? Đi ra từ cái loại địa phương đó, cho dù anh có không làm bất cứ cái gì thì trong mắt người khác, anh sẽ chẳng có cái gì gọi là trong sạch cả, tất cả đều dơ bẩn kinh tởm, không ai chịu nghe anh giải thích, họ chỉ muốn tin vào những gì họ thấy."

Lời của Yến Thanh Ti vừa bén nhọn nhưng cũng đầy đau thương, nó khiến cho ruột gan Hạ Lan Phương Niên quặn lại, cô chỉ là một cô gái hai mấy tuổi, nhưng những đau khổ mà cô từng trải qua đã vượt qua số tuổi của cô.

Hạ Lan Phương Niên gật gật đầu: "Được, anh sẽ không nói lại những chuyện trước kia, không bao giờ nói nữa, chúng ta... làm quen lại một lần nữa được không?"

Yến Thanh Ti không nói gì, Hạ Lan Phương Niên là một người tốt, nhưng, cô... là một người xấu.

Yến Thanh Ti ngẫm nghĩ, thôi quên đi, giờ đã là cảnh còn người mất, có gì đáng nói nữa chứ, quay người rời đi.

Hạ Lan Phương Niên gọi cô: "Thanh Ti, tại sao hồi đó em không cho tôi biết tên thật của em?"

Yến Thanh Ti châm chọc: "Anh cũng không nói cho tôi tên anh là Hạ Lan Phương Niên."

Hạ Lan Phương Niên vội vàng giải thích: "Lúc đó đang ở nước ngoài, anh nghĩ cái tên đó không có giúp ích được gì."

Yến Thanh Ti quay người lại: "Như nhau mà thôi, tôi cũng thế, lúc tôi quen anh, cũng không có ý định lâu dài, hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, con người của tôi ác độc như vậy đấy."

"Không phải..."

"Con người tôi chính là như vậy đấy, chúng ta quen nhau bao lâu? Anh cho là anh hiểu rõ tôi lắm sao?"

Hạ Lan Phương Niên nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: "Thanh Ti mà tôi quen không phải con người như vậy, cũng không nên biến thành như vậy."

Yến Thanh Ti lạnh nhạt đáp lại: "Cho anh thất vọng rồi, tôi là như thế đấy, đây mới là con người thực sự của tôi, con người của trước kia... Monica của trước kia, tất cả đều là giả."

"Nhưng... anh không tin..."

"Hạ Lan Phương Niên đừng có mà ngây thơ như vậy, trên thế gian này nào có bông sen nào mà không hôi tanh mùi bùn đâu."

Trong xe, Nhạc nhu nhân gấp gáp đẩy cậu con trai mặt đang đen sì sì: "Con trai, không đi ra, là người ta cướp mất đó."

"Cướp mất? Có cướp được thì cũng phải đánh thắng được con."

Nhạc Thính Phong đẩy cửa xe bước ra, đi về phía Yến Thanh Ti. Vừa đi vừa cởi áo khoác ra, trùm lên người Yến Thanh Ti: "Yến Thanh Ti, còn lề mề cái gì nữa, vẫn chưa nói xong sao?"

Yến Thanh Ti đột nhiên ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong, kiễng chân hôn anh ta ngay trước mặt Hạ Lan Phương Niên.

Nhạc Thính Phong lập tức phối hợp ôm lấy eo cô, một nụ hôn nóng bỏng, sắc mặt Hạ Lan Phương Niên bỗng trở nên trắng bệch. "

--- O ---

Chương 247:Mượn Con Trai Bác Dùng Một Đêm

Kể từ lúc gặp lại Yến Thanh Ti cho đến bây giờ mới chỉ hơn có một tiếng, nhưng trái tim Hạ Lan Phương Niên đã phải kinh hãi tới mấy lần. Từ đầu đến cuối anh luôn tin rằng mỗi quan hệ giữa hai người chỉ là do Nhạc Thính Phong ép buộc cô, chứ không phải là cô tự nguyện.

Nhưng bây giờ, Yến Thanh Ti đang dùng hành động để đâm vào trái tim anh.

Nhạc Thính Phong biết Yến Thanh Ti giờ đang lợi dụng anh nhưng với tình huống hiện tại thì anh nguyện ý để cô lợi dụng chính mình, không những thế hành động này có thể đánh lui được một tình địch hùng mạnh cớ gì lại không nguyện ý.

Nụ hôn này cho dù Yến Thanh Ti không làm, anh cũng sẽ làm, nhất định phải làm cho Hạ Lan Phương Niên chết tâm.

Yến Thanh Ti buông Nhạc Thính Phong ra, quay đầu nói với Hạ Lan Phương Niên: "Tôi muốn nổi tiếng, muốn trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, muốn đứng vị trí cao nhất trong tất cả nghệ sĩ, đây là mong muốn của tôi, anh không cho tôi được nhưng anh ta có thể. Về sau đừng tìm tôi nữa cũng không cần nghe ngóng bất cứ thông tin gì của tôi, chúng ta không thể làm bạn."

Càng không thể làm người yêu. Trong đầu Yến Thanh Ti thầm nghĩ nhưng không cuối cùng vẫn không nói ra.

Nhạc Thính Phong nắm lấy hông của Yến Thanh Ti nói với Hạ Lan Phương Niên: "Chúng tôi đi trước, tạm biệt, giúp tôi nói với bác trai và bác gái, mẹ tôi có chút không thoải mái nên xin phép về trước."

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti xoay người, Hạ Lan Phương Niên lại gọi một tiếng: "Thanh Ti..."

Yến Thanh Ti thản nhiên đáp: "Anh nên quay lại nước M đi."

Hạ Lan Phương Niên đứng đó nhìn Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti rời đi, hai người đều mặc trang phục màu đen, nhìn từ phía sau trông giống như là đồ tình nhân, cực kỳ xứng đôi.

Sự đau đớn trong trái tim Hạ Lan Phương Niên ngày càng lớn, anh cứ đứng đó nhìn về bóng lưng đang rời đi của Yến Thanh Ti: "Nhưng anh muốn chờ em."

Nhạc Thính Phong không cho cô ấy được tình yêu, cũng không cho cô ấy được hạnh phúc nhưng anh thì có thể.

Yến Như Kha không biết từ đâu đi tới, lặng lẽ tới bên cạnh Hạ Lan Phương Niên: "Hạ Lan tiên sinh, hôm nay... rất cảm ơn, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này của anh..."

Hạ Lan Phương Niên nhanh chóng rời đi cứ như không nghe thấy những gì cô ta nói.

Yến Như Kha cắn răng túm chặt lấy bộ đồ đang mặc trên người, bộ đồ của nhân viên quét dọn vệ sinh khách sạn.

...

Trên xe, một bầu không khí quỷ dị đang bao trùm, Nhạc phu nhân hết sức tò mò mà đảo mắt đi đảo mắt lại quan sát hai người.

Nhạc phu nhân nói: "Quyến rũ được con trai tôi còn chưa đủ sao, còn muốn mồi chài thêm thằng nhóc nhà họ Hạ Lan, đúng là thiếu đàn ông thì không sống được."

Yến Thanh Ti nhếch môi: "Cháu đã nói với bác rồi, cháu lớn lên xin đẹp bốc lửa như vậy đương nhiên thủ đoạn câu dẫn đàn ông phải cao rồi, chỉ cần cháu muốn thì có ai có thể thoát khỏi tay cháu đâu, bác mới nhìn thấy một Hạ Lan Phương Niên thôi, có cơ hội cháu giới thiệu cho bác biết thêm vài người nữa."

Nhạc phu nhân đỏ hết cả mặt: "Cô... cô đúng là vô liêm sỉ mà."

Yến Thanh Ti cười khanh khách: "Đây là điều đương nhiên, nếu không sao có thể cấu kết với con trai bác được."

"Hai đứa... hai đứa, hừ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."

Nhạc phu nhân quay đầu đi không thèm để ý tới hai người họ nữa. Nụ cười trên mặt Yến Thanh Ti cũng dần nhạt đi.

Nhạc Thính Phong hình như chuyên tâm lái xe, không hề để ý tới mọi việc xung quanh, thấy hai người họ cãi nhau cũng không nói câu nào, hoàn toàn không để ý. Chạy thẳng về Nhạc trạch, anh mở cửa cho Nhạc phu nhân xuống trước rồi mới mở cửa xe cho Yến Thanh Ti: "Xuống xe thôi."

Yến Thanh Ti vừa xuống đã kéo lấy cánh tay của Nhạc Thính Phong, quay ra nói với Nhạc phu nhân: "Bác, tối nay cháu mượn con trai dùng một lát, ngày mai sẽ trả lại cho bác."

Vẻ mặt Nhạc phu nhân bỗng tràn đầy phòng bị: "Cô... cô muốn làm gì?" Yến Thanh Ti cười cười: "Bác yên tâm, cháu sẽ không ăn mất anh đâu."

--- O ---

Chương 248:Xuỵt. Có Gì Thì Để Lên Giường Hẵng Nói

Nhạc Thính Phong trợn trắng mắt, đừng có suốt ngày nhắc đi nhắc lại chuyện này, có bản lĩnh thì cô ăn đi, chỉ cần cô dám thì tôi lập tức cởi quần áo nằm chờ cô lâm hạnh.

Nhạc Thính Phong nói với Nhạc phu nhân: "Mẹ, mẹ vào nhà đi, không phải nói không thoải mái sao, đi vào nghỉ ngơi thôi."

Nhạc phu nhân nhìn nhìn Yến Thanh Ti vẫn cứ không an lòng, bà kéo lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: "Không được... nếu không, tối nay cô cũng mượn tôi dùng đi."

Yến Thanh Ti cảm thấy vị lão phu nhân này thật đáng yêu, chưa thấy ai đến cái độ tuổi này rồi mà vẫn còn hồn nhiên đến như thế, cô cười phá lên rồi lắc lắc đầu: "Bác à, cái này thì không được đâu, có một số chuyện phụ nữ không làm với nhau được."

Nhạc phu nhân lập tức đỏ mặt: "Cô..."

Nhạc Thính Phong cố nén cười vỗ vỗ bả vai Nhạc phu nhân: "Mẹ, vào nghỉ ngơi thôi, nếu có ăn thật, thì cũng là con ăn cô ấy."

Nhạc phu nhân vẫn có chút nghi ngờ: "Con... có thể sao?"

Nhạc phu phân thấy Yến Thanh Ti hung bạo như thế có chút lo lắng cho năng lực của con trai mình, nghĩ muốn cho anh ta uống mấy loại canh bổ thận tráng dương gì gì đó.

Nhạc Thính Phong đen cả mặt: "Mẹ... mẹ mau, đi, vào, nghỉ, ngơi, đi!!!"

Nhạc phu nhân giật giật khóe miệng lại nhìn nhìn Yến Thanh Ti rồi lại xem Nhạc Thính Phong.

"Bác yên tâm, đảm bảo con trai bác sẽ bình an trở về." Nhạc phu nhân rối rắm: "Cô... đừng có ra tay nặng quá..." Yến Thanh Ti phất tay một cái: "Bác yên tâm đi."

Giọng của Nhạc Thính Phong bỗng chuyển lạnh: "Mẹ..."

"Đi vào, lập tức vào đây... hừ..." Nhạc phu nhân giận dỗi bỏ hai người lại. Yến Thanh Ti xoay người lên xe, Nhạc Thính Phong hỏi: "Đi chỗ nào?" Yến Thanh Ti khinh bỉ nói: "Anh có tiền để thuê phòng sao?"

Nhạc Thính Phong bật cười: "Tiền gì cũng có nhưng tiền thuê phòng thì không có, anh thích được em mời hơn, thế nào có mời hay không đây?"

Yến Thanh Ti đưa tay đỡ lấy đầu của mình thở dài: "Thế căn phòng kia của tôi sửa xong chưa?"

"Sửa xong rồi, nhưng đó là nhà của tôi, tôi là chủ nhà của em."

Yến Thanh Ti đưa tay ra sờ mặt Nhạc Thính Phong nói: "Đi thôi, đi tới nhà của anh, tôi mời."

Lời này dường như còn có ý khác, Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy gương mặt mình có chút nóng lên, ở chung với Yến Thanh Ti lâu như vậy chẳng biết mặt mũi đã quăng tới tận phương trời nào rồi.

Yên tĩnh được một lúc, Nhạc Thính Phong không nhịn được mà chua xót hỏi: "Em nhẫn tâm đối xử với Hạ Lan Phương Niên như thế không đau lòng sao?"

"Tôi đang sống trong nước sôi lửa bỏng thế này, cần gì phải tha anh ta vào chịu khổ cùng."

"Thế tôi thì sao..."

Yến Thanh Ti quay ra nhìn anh: "Anh nói xem?"

Nhạc Thính Phong nghẹn họng, đúng là tự đưa lưng cho người ta đánh. Anh nhấn mạnh chân ga, phóng đi trong bóng đêm.

Chiếc xe đi vào Cẩm Tú Viên, Yến Thanh Ti có cảm giác cô đã lâu lắm rồi không đặt chân về đây.

Đi vào thang máy, nhấn tầng 16.

Nhạc Thính Phong cố đè nén dục vọng: "Em..."

Yến Thanh Ti đột nhiên đưa tay chặn lại miệng của Nhạc Thính Phong rồi kiễng chân hôn lên đó: "Xuỵt... có gì thì để lên giường hẵng nói."

Đầu óc Nhạc Thính Phong bỗng chốc cảm thấy mông lung, cái gì... là đùa hay thật đấy, hạnh phúc đến quá đột nhiên khiến anh không thể nào tin nổi: "Em đừng có hối hận, có hối cũng không kịp rồi."

Ting, cửa thang máy mở ra, Nhạc Thính Phong vừa ôm hôn Yến Thanh Ti vừa di chuyển tới cửa phòng, nhanh chóng nhấn mật mã mở cửa, lúc đi vào Yến Thanh Ti nhìn thấy Cận Tuyết Sơ thấp thoáng phía sau Nhạc Thính Phong.

--- O ---

Chương 249:Đã Nói Rồi, Đêm Nay Tôi Mời

Cận Tuyết Sơ kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, cửa phòng đã đóng lại anh ta vẫn đứng ngây ra đấy, đột nhiên quên mất mục đích hôm nay về đây làm gì.

Yến Thanh Ti đột nhiên cười lên, đúng thật là đúng là đi đâu cũng gặp người quen.

Trước cô nhìn thấy Cận Tuyết Sơ cùng người khác chiến đấu kịch liệt ở ban công, giờ thì Cận Tuyết Sơ nhìn thấy cô và Nhạc Thính Phong quấn quýt lấy nhau, đây chắc cũng được tính là có nhân quả.

Nhạc Thính Phong cắn Yến Thanh Ti một phát: "Lúc này, em còn cười cái gì?"

Yến Thanh Ti nghịch một chỏm tóc của Nhạc Thính Phong: "Tôi đang nghĩ, đêm thanh gió mát thế này mời một anh đẹp trai ngủ cùng hình như là một phương án không tồi."

Nhạc Thính Phong bế thốc Yến Thanh Ti lên: "Em nên làm như thế lâu rồi, lãng phí biết bao đêm xuân."

Yến Thanh Ti cười: "Nên hôn nay mới mượn anh chứ không phải bác gái."

Một tay Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti, một tay sờ mó bật công tắc đèn, cả căn phòng bừng sáng, tất cả đều được lắp đặt trang hoàng mới toàn bộ, ngoài mùi sơn mới thì không còn mùi gì khác.

Một căn phòng chưng cư bé tẹo, trang hoàng như một căn phòng tổng thống xa hoa. Yến Thanh Ti nhìn căn phòng xa lạ này không biết đang nghĩ cái gì, nơi này đã từng là nơi đặt chân duy nhất của cô, giờ... hình như đã mất rồi.

Lúc đang thất thần thì bị Nhạc Thính Phong vứt lên giường rồi nằm đè lên: "Yến Thanh Ti, tôn trọng tôi một chút cứ mãi thất thần như thế là có ý gì."

Yến Thanh Ti vươn tay ôm lấy cổ Nhạc Thính Phong: "Đang nghĩ nên dùng tư thế gì thì tốt."

Nhạc Thính Phong cười ầm lên: "Tôi mà tin được em thì đúng là não tàn."

Nói rồi, giơ tay ven váy Yến Thanh Ti lên, hỏi: "Dù gì tôi cũng đã nhịn lâu như thế rồi, cũng không vội, em nói tôi nghe xem, chuyện em và Hạ Lan Phương Niên là như thế nào?"

Yến Thanh Ti khẽ nhướn mày, Nhạc Thính Phong rút cuộc là vẫn không nhịn được.

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Nhạc Thính Phong: "Một đôi nam nữ trẻ tuổi sống trong cùng một hoàn cảnh tràn ngập nguy hiểm mà thông cảm cho nhau, giúp đỡ, tín nhiệm lẫn nhau rồi sinh ra hảo cảm, điều này không phải là rất bình thường sao?"

Nhưng cái hảo cảm đó chưa kịp biết thành thích thì đã bị hiện thực khốc liệt làm cho vỡ nát.

Nguy hiểm biến mất, anh ta trở lại xã hội thượng lưu của anh ta, cô quay lại đối mặt với trận chiến của cô.

Có gặp lại cũng chẳng bằng xem như chưa từng quen biết.

Nhạc Thính Phong không nhịn được sự chua xót đang lan tỏa trong lòng, nó dâng lên tới tận cổ họng, răng cũng có chút ê ẩm.

Câu nói hời hợt của cô khiến lòng anh vừa nghẹn vừa đau, lúc cô và Hạ Lan Phương Niên cùng dắt tay nhau trải qua những ngày tháng khó khăn thì anh lại đang sống trong xa hoa nhung lụa. Anh muốn tức giận nhưng phát hiện anh chẳng có tư cách gì để làm được điều đó.

Đột nhiên thấy mình thật đáng buồn cười, Nhạc Thính Phong anh cũng có lúc không có tư cách để làm việc gì đó.

Nhưng, thứ Hạ Lan Phương Niên không thể cho cô, anh thì lại có thể, anh nhìn vào mắt cô, nói: "Em muốn nổi tiếng, muốn làm ảnh hậu. gì tôi cũng cho em."

Yến Thanh Ti ngăn lại những gì Nhạc Thính Phong định nói bằng một nụ hôn: "Lúc này, tốt nhất đừng có nói gì cả..."

Bàn tay của Yến Thanh Ti mò vào áo của Nhạc Thính Phong, linh hoạt vuốt ve da thịt của Nhạc Thính Phong, khiến cả cơ thể anh run lên, hô hấp dần trở nên nặng nề, thô lỗ xé nát chiếc váy trên người cô.

Bỗng, Yến Thanh Ti dùng lực lật người lại đè Nhạc Thính Phong xuống khiến anh nằm bên dưới cô, giơ tay nâng cằm anh nói: "Đã nói là tôi mời mà."

--- O ---

Chương 250:Muốn Đùa Với Tình Cảm, Xin Lỗi, Tôi Không Chơi Nổi

Quần áo vương vãi toán loạn trên mặt đất, dưới ánh đèn mờ ảo lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng có tăng nhanh cũng không thể xua tan đi sự lạnh lẽo đó.

Không có sự xa lạ hay ngượng ngùng, tất cả như nước chảy thành sông, những ký ức tồn tại sâu trong trí nhớ ào ào xông đến như một luồng sóng.

Hình ảnh hai người quấn quýt nhau vào ba năm trước lại hiện ra trước mắt.

Chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ chẳng qua cũng chỉ là chuyện giao thoa cơ thể, Yến Thanh Ti ôm lấy lưng của Nhạc Thính Phong, những ngón tay cắt tỉa cẩn thận sơn màu đen bóng, đẹp đến mức kỳ lạ, móng tay bấm lên lưng Nhạc Thính Phong để lại những vết cào màu đỏ, móng tay cô rất sắc, cào anh đến rỉ máu.

Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, những căn phòng như thế này thường thì trần nhà không cao, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chùm đèn đó cách cô xa quá, rất xa...

Cơn cuồng nhiệt dần dần đi đến hồi kết, mồ hôi trên trán Nhạc Thính Phong nhỏ giọt, rơi xuống giường, nhẫn nhịn lâu như thế, mùi vị của 'miếng thịt' ăn được quả là mĩ vị, nhưng mà, có một điều rất kỳ lạ, anh vốn cho rằng có được cô rồi anh nên thỏa mãn, nhưng tại sao lại... lại cứ cảm thấy, vẫn chưa đủ? Rốt cuộc là còn thiếu cái gì?

Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra nằm trên giường, mở ngăn kéo lấy một bao thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa, đầu thuốc lá lóe sáng, khói thuốc lượn lờ, gương mặt đỏ hồng để lộ vẻ quyến rũ sau cuộc tình của Yến Thanh Ti như ẩn như hiện trong làn khói thuốc, tựa như yêu nữ.

Yến Thanh Ti hút hết một điếu thuốc, cô nói với Nhạc Thính Phong: "Tôi nợ ân tình của anh, cũng lợi dụng anh rất nhiều lần, cảm ơn anh vì từ trước đến nay vẫn không tính toán với tôi, từ sau khi về nước đến bây giờ, cũng may là có anh, tôi mới có thể đứng vững trong giới giải trí, cám ơn."

Giọng nói của Yến Thanh Ti khàn khàn, yên ả đến mức không dậy nổi một gợn sóng trên mặt nước, cực kỳ tàn nhẫn, cũng rất chân thành, nhưng không hiểu vì sao Nhạc Thính Phong nghe những lời ấy mà trong lòng lại có chút hoang mang.

Anh đè những cảm xúc kỳ lạ đó xuống, cười nói: "Sao thế, giờ bắt đầu có lương tâm nên phát hiện ra hả?"

Yến Thanh Ti cười cười: "Đúng thế, giờ mới có lương tâm để nhận ra."

Yến Thanh Ti dụi tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn, cô đứng dậy vào phòng tắm.

Nhạc Thính Phong cũng muốn vào theo, nhưng anh lại bất động, anh nghĩ anh nên nghiền ngẫm thật kỹ những gì mà Yến Thanh Ti vừa nói, rốt cuộc cô có ý gì? Tại sao anh lại cảm thấy... khang khác?

Nước từ vòi sen phun xuống phủ lên thân thể mỏi mệt, Yến Thanh Ti từng chút từng chút một rửa sạch những vết tích còn lại của cơn hoan ái, thay quần áo, cô để đầu ướt đi ra ngoài.

Yến Thanh Ti đi giày vào, đứng dưới ánh đèn cô nói: "Sau này, hai chúng ta chỉ là ông chủ và nhân viên."

Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong dần dần trở nên nặng nề: "Ý của em là gì, giải thích cho rõ ràng."

Lòng dạ Nhạc Thính Phong rối bời khó tả, giống như nắm một vốc cát trong tay, dùng hết sức lực để giữ chặt nó nhưng rồi cứ thế trơ mắt nhìn nó trượt khỏi kẽ tay mình.

"Cái mà anh muốn, chính là lên giường với tôi, tôi đã cho anh rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai cả."

Sự tín nhiệm của Yến Thanh Ti dành cho Nhạc Thính Phong giờ khắc này bị đập vỡ tan tành như thủy tinh, đàn ông trên cõi đời này không ai có thể tin tưởng được.

Cô không hề nổi giận với Nhạc Thính Phong, cô cực kỳ bình tĩnh, chỉ là cảm thấy, không cần thiết phải tiếp tục làm phiền nhau mãi thế nữa.

Ánh mắt của Nhạc Thính Phong bỗng trở nên hung ác: "Yến Thanh Ti, em đừng tưởng bở, không ai thiếu nợ ai? Em cảm thấy em dựa vào cái gì mà nói với tôi câu này?"

Yến Thanh Ti mở cửa phòng, quay lại cười nhạt với Nhạc Thính Phong: "Anh muốn chỉ giao lưu thân thể đơn thuần, tôi sẽ chơi cùng với anh, nhưng muốn đùa với tình cảm, xin lỗi tôi không chơi nổi."

--- O ---

Chương 251:Yến Thanh Ti, Tôi Thích Kiểu Như Em Làm Thế Nào Đây?

Cửa phòng khép lại, không khí kích tình của cơn hoan ái vẫn còn vương vấn, dường như chỉ trong chớp mắt, căn phòng này đột ngột trở nên lạnh lẽo như thể từ xích đạo nóng bức bay vọt qua mấy lục địa đến nam cực.

Sự việc phát triển thường kịch tính như thế đấy, vượt qua sự dự đoán của bạn, bạn khổ sở mong có được, dùng hết mọi phương pháp, cho rằng bản thân đã có được rồi nhưng chỉ trong chớp mắt đã mất đi.

Không đúng, từ trước đến nay anh vẫn chưa từng có được Yến Thanh Ti, ngay cả cuộc hoan ái này cũng là người ta mời anh.

Vốn dĩ Nhạc Thính Phong cho rằng mình sẽ vô cùng vô cùng tức giận, nhưng... không, anh cười, cười bản thân không hổ là con trai của mẹ mình, hóa ra ngây thơ cũng có thể di truyền.

Anh nói rồi người phụ nữ Yến Thanh Ti này đâu có dễ dàng thỏa hiệp như thế, gặp Hạ Lan Phương Niên rồi mà còn cho anh hậu đãi như thế, giống như đột nhiên có một cái bánh thịt từ trên trời rơi xuống, đập một phát lên đầu là quên bản tính của người phụ nữ đó.

Nhạc Thính Phong nằm một mình trên giường, trong cổ họng có một cái gai đang vướng ở đó, nuốt không xuống, nhổ không ra, cứ kẹt ở đó, đau!

Ông chủ, nhân viên... mẹ nó em đã từng thấy ông chủ nào vì nhân viên mà vắt óc tính kế, đổ một đống tiền, chơi khăm bạn bè, rồi đến hôm nay còn thất thân luôn chưa?

Yến Thanh Ti thật... thật... thật đúng là rất giỏi.

Nhạc Thính Phong cười gật đầu, nụ cười không lan được đến đáy mắt, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo.

"Muốn giao lưu thân thể, được thôi, rất tốt... em đã như thế rồi, tôi còn khách khí cái mẹ gì nữa."

Nhạc Thính Phong tự nói với bản thân mình, anh không tức giận, có cái gì mà phải tức, nhưng mà --- mẹ nó chứ, ông đây bị người ta ngủ lỗ vốn mất một đêm rồi.

...

Yến Thanh Ti rút từ trong túi xách ra một cặp kính đen, đi vào thang máy, ấn tầng một, cửa thang máy nhanh chóng khép lại, thì đột ngột có một bàn tay chặn lại.

Yến Thanh Ti ngẩng đầu, nhìn thấy Cận Tuyết Sơ nửa đêm nửa hôm cũng đeo kính đen làm mặt ngầu.

Yến Thanh Ti nhếch môi: "Chào buổi tối." Cận Tuyết Sơ bước vào: "Chào buổi tối."

Cửa thang máy cuối cùng cũng khép lại, Cận Tuyết Sơ dựa vào bên cạnh đánh giá Yến Thanh Ti, nhìn thấy những vết hôn trên cổ cô, trong lòng bức bối không nói lên lời, anh ta nói: "Tôi còn tưởng rằng phải đợi đến tận sáng cơ, xem ra anh bạn già này cũng thường thôi nhỉ, muốn thử xem tôi như thế nào không?"

Vẻ mặt của Yến Thanh Ti không có gì thay đổi, khóe môi vẫn là nụ cười mỉm thản nhiên đó: "Cám ơn, không cần, tôi không thích cái kiểu như anh."

Cận Tuyết Sơ đột nhiên ôm chầm lấy Yến Thanh Ti: "Nhưng tôi lại thích kiểu như em, làm sao bây giờ?

Anh ta mím môi nói một cách chân thành.

Yến Thanh Ti nhìn gương mặt đẹp trai của Cận Tuyết Sơ xuyên qua cặp kính đen, lạnh nhạt nói: "Vậy... anh cố mà chịu đi."

"Không thích tôi, chẳng lẽ lại thích kiểu như Nhạc thái tử?"

Yến Thanh Ti lắc lắc đầu, "Cái đó thì khác, anh ấy là thái tử của Nhạc thị, ở bên cạnh anh ta tôi muốn tài nguyên gì mà không có? Đối với anh ấy, có tốt hay không và có ăn hay không, không giống nhau."

Cận Tuyết Sơ giơ tay tháo cặp kính râm trên mặt Yến Thanh Ti ra: "Tôi cũng có thể cho em."

Yến Thanh Ti cũng đưa tay nhấc cặp kính đen của Cận Tuyết Sơ ra, nhìn hình bóng của mình trong mắt anh ta, chẳng chút e sợ: "Cái mà anh cho, sao có thể so sánh với thứ của Nhạc thái tử cho được."

Cận Tuyết Sơ cười cười thả Yến Thanh Ti ra: "Tôi vẫn cứ nghĩ rằng em không phải là loại người như thế."

"Để anh phải thất vọng rồi, tôi chính là loại người đó."

Cận Tuyết Sơ lại biến mình thành dáng vẻ bất cần đời: "Nếu không thì cá to tôm nhỏ đều ăn tất, em thấy sao?"

Thang máy đã xuống đến tầng một, Yến Thanh Ti bỏ lại một câu: "Được thôi, đợi tôi chán ăn cá to rồi muốn đổi khẩu vị thì sẽ tìm anh vậy."

--- O ---

Chương 252:Em Ngủ Với Nhạc Thính Phong Rồi

Cận Tuyết Sơ cười nhạo thành tiếng, trước nay đều là các nghệ sĩ nữ muốn bám lấy anh ta, giờ thì anh lại bị người ta ghét bỏ mất rồi, tự mình bò lên mà người ta còn không cần, anh giờ kém cỏi đến mức này sao.

Yến Thanh Ti đứng ngoài cổng của tiểu khu, gọi điện thoại cho Tiểu Từ bảo cậu đến đón cô.

Nhưng Tiểu Từ mãi mà không nghe máy, có một chiếc xe từ trong tiểu khu đi ra, thấy Yến Thanh Ti đang đứng bên vệ đường.

Chiếc xe dừng lại bên cạnh Yến Thanh Ti, cửa kính xe hạ xuống, gương mặt của Cận Tuyết Sơ lộ ra: "Đi đâu? Tôi đưa em đi."

"Không cần".

Cận Tuyết Sơ có ý tứ khác với cô, cô cảm thấy không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta.

Cận Tuyết Sơ đột nhiên cảm thấy hình như mình làm người thật thất bại, anh ta nhún vai: "Lên đi, tôi còn không đến mức mặt dày vô sỉ đi cưỡng ép người đã từ chối mình đâu, vừa vặn tôi cũng muốn nói với em chuyện quảng bá album."

Yến Thanh Ti do dự một lát rồi mới mở cửa lên xe.

Lúc đến khách sạn của đoàn làm phim, Yến Thanh Ti xuống xe, nói: "Cám ơn, tạm biệt."

Cận Tuyết Sơ gọi Yến Thanh Ti lại: "Yến Thanh Ti, em thật không suy xét về tôi một chút à?"

Yến Thanh Ti cười cười với anh ta: "Tôi không phải là người phụ nữ tốt, tôi cũng không thể khiến anh dùng tiêu chuẩn của một quý ông để đối xử với tôi, thay vì đi gây tai họa anh, tôi cảm thấy tôi đi tai họa cho Nhạc Thính Phong thì tốt hơn, tạm biệt, cám ơn."

Cận Tuyết Sơ cảm thấy, anh ta thật sự cần tìm một người để hỏi xem, có phải sức quyến rũ của anh ta đã giảm xuống rồi hay không, tại sao cứ ở trước mặt Yến Thanh Ti là gặp phải trắc trở.

Cận Tuyết Sơ lôi điện thoại ra mở chế độ chụp đêm của camera, điều chỉnh góc độ, selfie một tấm, post lên weibo kèm với status: Dạo này xấu đi thì phải?

Giờ đã là gần sáng, thế mà Cận Tuyết Sơ vừa up hình lên, lượng like lập tức ùn ùn tăng lên.

4h sáng, các fan ào ào com là #nửa đêm không ngủ quả nhiên có ích lợi, Tuyết Thần đẹp trai không thể bắt lỗi nha#

Cận Tuyết Sơ tự cười giễu một tiếng, đẹp trai nữa có tác dụng gì đâu.

...

Yến Thanh Ti vừa về đến phòng, liền nghe điện thoại của chị Mạch, nghe giọng nói chị Mạch đang lải nhải trong điện thoại, Yến Thanh Ti ném cho chị một câu: "Em ngủ với Nhạc Thính Phong rồi."

Chị Mạch hét lên: "Cái gì?'

"Thì lên gường thôi chứ cái gì, em mệt lắm, có gì thì để sáng mai rồi nói." Yến Thanh Ti nói rồi tắt máy, ngủ một giấc, trời có sập xuống cô cũng mặc kệ.

Sáng ngày hôm sau, cửa phòng cô bị đập ầm ầm, Yến Thanh Ti mặt mũi sa sầm đi ra mở cửa, cửa vừa mở đã thấy gương mặt toát hết cả mồ hôi hột đang cầm điện thoại của Tiểu Từ.

"Chị, chị... nhanh, nhanh nhìn này, chị lại lên top rồi."

"Top gì cơ?" Yến Thanh Ti cầm lấy điện thoại, đập vào mắt là cái tiêu đề: #Cận Tuyết Sơ và Yến Thanh Ti đích thực là đang yêu nhau#.

Nội dung: Tuyết Thần đi vào một tiểu khu X hai tiếng đồng hồ sau, đi ra cùng với một cô gái, cô gái này chính là Yến Thanh Ti - người trước đây đã từng có scandal tình cảm với Cận Tuyết Sơ, hai người đi cùng một xe đến khách sạn XXX, nghi vấn hai người ở chung, xác thực tình cảm. Có cả video đi kèm làm bằng chứng.

Có người phát hiện, rạng sáng nay Tuyết Thần có up một bức ảnh tự sướng với bối cảnh sau lưng là khách sạn nọ, hơn nữa có bóng người loáng thoáng, nhưng có thể xác nhận đó chính là Yến Thanh Ti mà chó săn đã chụp được.

Chính vì thế mà tình yêu của hai người đã được chứng thực. Yến Thanh Ti... Fuck, ở chung!

Cùng lúc đó, nhà họ Nhạc, Nhạc phu nhân ném bay cái điện thoại: "Viết vớ vẩn gì thế không biết?"

"Sao vậy ạ, bà chủ?"

Nhạc phu nhân thở phì phì vì tức: "Giờ tin tức trong giới giải trí chỉ biết viết nhăng viết cuội thôi, con bé đó tối hôm qua rõ ràng đi với con trai tôi, thứ đã vào đến miệng nó, tôi không tin là còn có thể bị người khác cướp mất, toàn ăn nói vớ vẩn."

--- O ---

Chương 253:Mẹ Không Thích Cô Tại Sao Còn Quan Tâm Làm Gì

Ngũ tẩu cầm cái điện thoại lên: "Nếu không thì bà chủ gọi cho cậu chủ hỏi xem thế nào?"

"Vậy... hỏi thử xem nhé?"

"Vâng... dù gì thì cô Thanh Ti cũng là người của cậu chủ mà."

"Nói cũng phải." Nhạc phu nhân giơ tay ra, Ngũ Tẩu tươi cười đưa cái điện thoại cho bà.

Nhạc phu nhân cầm lấy điện thoại gọi cho Nhạc Thính Phong. Không có ai nghe máy, Nhạc phu nhân cau mày, gọi lại.

Gọi liên tiếp bốn cuộc điện thoai, đầu dây bên kia mới có người nhấc máy. "Mẹ, con đang họp..."

Ý cự tuyệt đã rất rõ ràng, anh đang họp, có chuyện gì để họp xong rồi nói, nhưng Nhạc phu nhân dường như không hề nghe ra ý tứ của anh, bà nói: "Ồ, con đang họp à, mẹ hỏi này cái vụ scandal của tiểu yêu tinh với cái thằng nhóc ca sỹ gì gì đó đó ầm ầm khắp nơi là thế nào đấy? Còn bị chụp được ảnh tối hôm qua ở chung nữa, tối qua, cô ta rõ ràng ở với con mà? Thịt đã đến miệng con rồi mà còn để người khác cướp mất à?"

"Được rồi, con biết rồi." Giọng nói của Nhạc Thính Phong vô cùng trấn định bình tĩnh, có hơi lạnh lùng.

Nhạc phu nhân đang cơn hóng hớt, kết quả con trai bà chẳng chịu phối hợp gì cả, phản ứng của nó không phải như thế mới đúng, tính của con trai bà từ nhỏ đến giờ đều thích ăn mảnh, đồ của mình đâu có để người khác đụng vào bao giờ đâu.

Nhạc phu nhân hỏi: "Con trai, con có nghe mẹ nói gì không đấy?"

"Không, con đang họp..."

Nhạc phu nhân tức đến giậm chân: "Con... con, tiểu yêu tinh đó, một buổi tối thôi mà đã bị hai người đàn ông tranh cướp, thế mà con còn có tâm trạng họp hành được, con..."

Nhạc Thính Phong đột nhiên ngắt lời Nhạc phu nhân: "Mẹ, mẹ không thích cô ta mà? Tại sao lại quan tâm thế để làm gì?"

Nhạc phu nhân ngẩn ra, bĩu môi hừ một tiếng: "Cái này thì có liên quan gì đến thích hay không thích, nếu như nói chuyện này ra, con trai mẹ đi tranh giành phụ nữ với người khác, kết quả là không cướp được, mất mặt lắm, mẹ đi đánh bài với người ta, nói không chừng còn bị người ta coi thường ấy, mẹ không muốn bị như thế đâu."

"Hóa ra là như thế!"

Nhạc phu nhân lại hỏi: "Con trai, con rốt cuộc có được hay không đấy?"

Vẻ mặt Nhạc Thính Phong thoắt cái đã đen sì: "Mẹ, mẹ cúp máy được rồi đấy."

Tắt điện thoại rồi tiện tay quăng qua một bên, Nhạc Thính Phong nói với tất cả mọi người trong phòng họp: "Tiếp tục."

Giang Lai câm như hến, liếc nhìn Khúc Kính, anh ta ngồi đó ngẩn ra, tư tưởng không biết ngao du đến phương trời nào rồi.

Nhạc Thính Phong lãnh đạm liếc nhìn tất cả những quản lý cao cấp trước mặt: "Tôi không cần biết các người tăng ca thêm bao lâu, dùng cách gì, nếu như lại một lần nữa mà không đưa ra một phương án thu mua làm tôi vừa lòng, thì cắt toàn bộ tiền thưởng cuối năm."

Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, trong lòng khóc lóc thảm thiết, thưởng cuối năm đấy, boss đừng ác như vậy mà.

Giang Lai vội vã ra ngoài theo Nhạc Thính Phong. Cậu đương nhiên biết đứng đầu top hot search sáng nay là cái gì, tin tức Yến Thanh Ti và Cận Tuyết Sơ ở chung, cậu muốn hỏi nhưng mà không có cái gan đó.

Giang Lai cẩn thận hỏi: "Nhạc tổng, hay là... tôi sai người đi..."

Thính Phong ngồi xuống: "Nói cho cô ấy biết nếu muốn dẹp cái scandal này, thì bảo cô ta tự đến mà bò lên giường tôi lần nữa."

Giang Lai run lên bần bật.

...

Lúc này, Yến Thanh Ti đang quay phim, tin đồn này đã khiến mọi người xung quanh thay đổi cái nhìn về cô, dù sao mấy hôm trước còn thấy cô thân mật với tổng tài của Nhạc thị, chớp mắt một cái lại có tin đồn với Cận Tuyết Sơ, tốc độ này... có cần nhanh thế không? Bắt cá hai tay à?

Thừa dịp nghỉ giải lao, chị Mạch vội kéo Yến Thanh Ti đến chỗ vắng người: "Hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Em không phải... bảo là ngủ với Nhạc Thính Phong sao? Sao lại lòi đâu ra chuyện thông đồng với Cận thiên vương thế?'

Yến Thanh Ti uống một ngụm nước: "Ngủ với Nhạc Thính Phong xong, ra cửa tình cờ gặp được Cận Tuyết Sơ."

--- O ---

Chương 254:Yến Thanh Ti, Tôi Muốn Theo Đuổi Em

Chị Mạch ngẩn ra một lúc không biết nên nói gì: "Em... này. em. chị nên nói là em may mắn, hay là nên nói rằng em may mắn quá mức rồi đây? Em đã ngủ với Nhạc Thính Phong rồi, thì còn về làm cái gì, sao không ở đó ngủ đến sáng đi."

Dù là Nhạc Thính Phong hay Cận Tuyết Sơ, người khác muốn gặp một lần khó như lên trời. Nhưng Yến Thanh Ti lại khác, vừa ngủ một cái cực phẩm xong, ra ngoài lại tình cờ gặp được một cực phẩm khác, thật muốn vặt trụi đám hoa đào của cô đi.

Yến Thanh Ti nhớ lại tối hôm qua: "Không ngủ đến sáng được đâu, em đá anh ta rồi."

"Em... em đá ai cơ, em có thể nói rõ ràng chút được không?"

Yến Thanh Ti cười nói: "Em lên giường với Nhạc Thính Phong một lần sau đó đá anh ta luôn rồi, em bảo, sau này chỉ là ông chủ và nhân viên thôi."

Chị Mạch giơ tay dí lên trán Yến Thanh Ti: "Em muốn chết đó hả... chị vì em mà bán cả công ty với cái giá một đồng, vì là để em tóm lấy Nhạc Thính Phong đấy, không tranh được bánh bao thì cũng tranh láy cái tiếng, em có biết hay không hả?"

Yến Thanh Ti ôm lấy chị Mạch: "Dựa vào đàn ông chung quy không bằng dựa vào chính mình, em sẽ cố gắng cho chị xem, sau này sẽ mang về cho chị một cái cúp ảnh hậu."

"Em... đúng thật là muốn chị tức chết đây mà."

Tiểu Từ cầm điện thoại của Yến Thanh Ti chạy đến: "Chị, điện thoại của trợ lý Giang."

Yến Thanh Ti do dự một lát rồi cũng bắt máy, Giang Lai uyển chuyển truyền đạt lại ý tứ của Nhạc Thính Phong cho Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti nói luôn không cần nghĩ: "Ồ, cậu nói với anh ta, vụ scandal này khiến cho tôi càng nổi tiếng hơn, tôi rất vui vẻ, không cần phải dẹp làm gì."

Yến Thanh Ti cúp điện thoại quăng cho Tiểu Từ, cô đã hạ quyết tâm, đàn ông gì thì cũng không bằng tự mình trở nên mạnh mẽ kiên cường.

Giang Lai ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen ngòm, cậu nên làm thế nào để nói với Nhạc Tổng rằng người ta không muốn ngủ với ngài đâu.

Giang Lai thấp thỏm truyền đạt lại ý tứ của Yến Thanh Ti cho Nhạc Thính Phong.

"Ý tứ của cô Thanh Ti đại khái thế này, cô ấy nói cô ấy rất vui vẻ với tình trạng hiện tại của mình."

Nhạc Thính Phong cũng vui vẻ, cười nói: "Vui à? A... được rồi, để tôi cho cô ấy vui thêm chút nữa."

Đã không còn hiếm lạ anh nữa à, ha ha... muốn ngủ anh rồi cắp váy chạy ấy à, đâu có hời đến thế.

...

Cận Tuyết Sơ thấy vụ tai tiếng này thì càng vui mừng, anh ta không ngờ không ngờ chỉ chụp một bức ảnh tự sướng thôi mà có cả bóng lưng của Yến Thanh Ti ở trong ảnh, anh ta nghĩ đây chính là tấm ảnh đầu tiên hai người chụp chung một cách riêng tư, còn để bức ảnh này làm hình nền.

Người quản lý của Cận Tuyết Sơ cũng chuẩn bị mượn cơ hội này vội vã triển khai kế hoạch quảng bá album mới của Cận Tuyết Sơ, nhưng không ngờ là kế hoạch còn chưa lên xong thì đã có một báo lá cải tung lên mạng ảnh thân mật của Cận Tuyết Sơ với người khác rồi, hơn nữa trình độ thân mật so với Yến Thanh Ti còn lớn hơn nhiều, ôm ấp, hôn môi có tất. Lại giật tít là bạn gái chính thức của Tuyết Thần đã xuất hiện. Tin đồn lúc trước đại khái là chiêu thức quảng bá thôi.

Fan của Cận Tuyết Sơ không ngừng than vãn, còn không bằng thành đôi với Yến Thanh Ti, ít nhất người ta còn xinh đẹp.

Cận Tuyết Sơ đang vui vẻ thì thấy cái tít này ngay lập tức không còn gì để nói luôn, mấy tấm này chắc đã là từ rất lâu về trước rồi, đến giờ mới lộ ra.

Không cần nghĩ anh cũng biết là ai là "Lại bị vị thái tử nhà họ Nhạc đó chọc phá, ông đây chẳng làm cái mẹ gì cũng bị ăn đòn."

Cận Tuyết Sơ gọi điện cho Yến Thanh Ti: "Làm sao giờ? Tôi lại bị thái tử gia nhà em chơi cho một vố rồi, cái vị đó xuống tay cũng thật âm hiểm, em nói xem bồi thường tôi thế nào đây?"

Yến Thanh Ti đang xem tin đồn của Cận Tuyết Sơ, cười nói: "Anh ta bẫy anh thì anh đi mà tìm anh ta chứ!"

"Tìm anh ta thì có tác dụng gì, anh ta là người phân rõ phải trái hả? Sự trả thù lớn nhất với anh ta chính là cướp em đi, hôm nay, tôi chính thức nói cho em biết, Yến Thanh Ti, tôi muốn theo đuổi em."

--- O ---

Chương 255:Đến Bản Thân Cô Cũng Không Yêu Quý, Sao Có Thể Đi Yêu Người Khác Được

Cận Tuyết Sơ nói xong lại bổ sung thêm một câu nữa: "Yến Thanh Ti, tôi rất mong đợi cái ngày mà em trở thành bạn gái tôi."

Cận Tuyết Sơ thích Yến Thanh Ti, người phụ nữ này rất đặc biệt, anh ta cũng không phải là một người truyền thống bảo thủ, lăn lộn trong giới giải trí này bao nhiêu năm như thế, anh ta có thể nhìn ra được Yến Thanh Ti không tệ hại như những gì mà cô nói về mình, ngược lại người như thế, trong lòng còn sạch sẽ hơn ai hết.

Cận Tuyết Sơ bị Nhạc Thính Phong ám hại mấy lần liền, vẫn không từ bỏ quyết tâm theo đuổi Yến Thanh Ti, mấy lần trước đây đều chỉ là đùa vui mà thôi, nhưng lần này là thật, nhờ sự âm hiểm của Nhạc Thính Phong, cuối cùng anh ta cũng đã hạ quyết tâm.

Anh ta muốn theo đuổi Yến Thanh Ti.

Cận Tuyết Sơ là ca thần, giọng của anh ta cực kỳ dễ nghe, trầm thấp đầy từ tính, lại rất chân thành.

Yến Thanh Ti cười nói: "Bạn gái hay là bạn giường đây?"

Cận Tuyết Sơ không nhịn nổi mà nói: "Yến Thanh Ti... sao lúc nào em cũng..."

Yến Thanh Ti giúp anh ta nói nốt nửa câu sau: "Lúc nào cũng ăn nói quá quắt thế sao? Nhưng mà... trên đời này lấy đâu ra mối quan hệ tốt đẹp đến thế?"

Cận Tuyết Sơ chân thành nói: "Tôi thích em, là chân thành đấy, tôi muốn theo đuổi em là thật, tuy rằng... tôi cũng nghĩ mượn việc theo đuổi em để trả thù vị thái tử đó, nhưng đó chỉ là cái cớ mà thôi, để gia tăng dũng khí cho bản thân tôi, em có biết lúc vừa rồi nói ra câu đó tôi đã phải dùng bao nhiêu dũng khí không?"

Yến Thanh Ti không biết Cận Tuyết Sơ thích cô vì cái gì, nhưng người như cô, nói thật, một kẻ xấu xa từ đầu đến chân như cô, cũng xứng được yêu sao? "Tôi coi anh như một người bạn, đó là tình cảm thuần khiết nhất mà tôi có thể dành cho anh, nhưng tình cảm nam nữ thì tôi không cho anh được.

Tình yêu, cô không cho được bất kỳ một ai, đến bản thân cô còn không yêu quý nổi cô thì làm sao có thể đi yêu ai được đây.

Cận Tuyết Sơ cười: "Cũng được, tôi nói thật với em, em coi tôi như bạn điều đó nói lên rằng chí ít thì em không ghét tôi, em có chấp nhận tôi hay không là chuyện của em, tôi có theo đuổi em hay không là quyền của tôi, cuối cùng em có thể dành tình yêu của em cho tôi được hay không đó cũng là chuyện của em, nếu như tôi đã làm hết những gì tôi muốn làm mà vẫn không thể khiến em rung động, tôi nghĩ đó không phải là vấn đề của em, là tôi không đủ tốt, nên em mới không yêu tôi."

Yến Thanh Ti ngồi bất động ở đó rất lâu, những gì Cận Tuyết Sơ nói khiến cho cô rung động rất nhiều.

Đây không phải là lần đầu tiên cô được người khác tỏ tình, nhưng giống như Cận Tuyết Sơ thì lại là người đầu tiên, tôi theo đuổi em, là vì tôi thích em, em có chấp nhận hay không, không liên quan gì đến tôi, thứ tình cảm nồng nhiệt bất chấp mọi thứ này thực khiến cho người ta ngưỡng mộ.

Yến Thanh Ti chỉ sợ vĩnh viễn cô sẽ không làm được như Cận Tuyết Sơ, dùng một trái tim nóng rực ấm áp để ôm ấp một phần tình cảm mà không phải băn khoăn lo lắng gì.

"Ngồi ngẩn ra đây làm cái gì thế?"

Chị Mạch đẩy nhẹ Yến Thanh Ti, trước giờ chị chưa từng nhìn thấy biểu cảm có chút đần độn này của Yến Thanh Ti.

"Cận Tuyết Sơ vừa gọi cho em bảo với em là anh ta muốn theo đuổi em."

"Ồ, chẳng phải từ trước đến nay anh ta vẫn có ý tứ với em à?"

Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn chị Mạch: "Trước đây đều là thăm dò đùa giỡn, lần này là thật, chị nói xem anh ta thích em cái gì chứ, anh ta hiểu được em không? Biết em là loại người như thế nào không?"

"Bản thân em còn không biết mình biết quyến rũ đến thế nào à? Lại còn hỏi chị."

Nếu như trước đây thì chị Mạch sẽ cảm thấy chuyện này rất tốt, nhưng giờ Nhạc thái tử đang ở sau lưng nhìn chằm chằm, chị làm sao dám chỉ chỏ lung tung nữa?

"Anh ta không biết trên mạng hiện giờ đều nói vụ tai tiếng của em và anh ta chỉ là chiêu trò quảng bá thôi à, là do Nhạc thái tử làm đấy?"

Yến Thanh Ti thở dài: "Chính vì biết rồi nên càng muốn theo đuổi, là do Nhạc Thính Phong kích thích ý chí chiến đấu của anh ta đấy."

--- O ---

Chương 256:Cậu Không Sợ Chết À Mà Đi Dây Vào Con Hồ Ly Tinh Đó

"Mẹ nó, em gây ra cái họa gì thế không biết, chị nói cho em hay, em không thể phân vân có nên cùng với Tuyết thần thật hay không, em đá Nhạc Thái tử, nhưng em cũng phải xem xem em có đá được hay không đã, đó là ông chủ của chúng ta đấy, giấy bán thân đang nằm trong tay anh ta kia kìa."

"Em sẽ không ngu ngốc đâu."

Chuyện giữa cô và Nhạc Thính Phong chỉ nói lên một điều, ngủ thì được nhưng đừng nói đến tình cảm.

Chị Mạch lại dí trán cô: "Em không ngốc, em thực thông minh, cái đêm hôm đó nên ngủ đến sáng, thì sẽ bị ăn sạch sẽ luôn."

Yến Thanh Ti cười cười hỏi chị: "Chị đến có việc gì thế?"

"Ôi chao, tý thì quên mất việc chính, sau khi Hứa Thiến Hi bị đào thải, Tiêu Phòng Điện đổi nữ chính rồi, đạo diễn Phùng bảo chị nói với em đến quay bổ sung thêm vài cảnh, ông ta bảo với chị là đang định tăng thêm cho vai diễn của em vài tập."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được thôi, cũng vừa vặn bên này em quay thêm hai ngày nữa là cũng tạm ổn rồi, em có thể đi Cảnh Thành một chuyến, lúc trở về cũng không làm trễ nải thời gian đóng máy Trấn Hồn Khúc.

"Em xác định là Nhạc thái tử bị em ngủ không công một đêm, anh ta sẽ không tìm em tính sổ chứ?"

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không chắc nha." chị Mạch rên lên: "Ôi tiền của tôi!"

Yến Thanh Ti vỗ bả vai rắn chắc của chị: "Em không những sẽ kiếm lại tiền cho chị, mà chúng ta sẽ cùng đi đến đỉnh cao danh vọng, đạp chết đám người khốn kiếp kia."

"Được!"

"Chuyện của Tuyết thần, chị có định nói với Nhạc Thính Phong không?"

Chị Mạch lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi, ông chủ bận rộn suốt ngày lấy đâu ra thời gian để ý đến chị chứ."

Kết quả là ngoắt một cái, chị Mạch đã gọi điện cho Giang Lai rồi.

...

Về phần Cận Tuyết Sơ, anh ta vừa mới cúp điện thoại, người đại diện của anh ta tay đã cong thành lan hoa chỉ, sốt ruột đến mức giậm chân: "Cậu đúng là không sợ chết mà, còn dám trêu vào cái con hồ ly tinh ấy, nhỡ đâu vị thái tử gia đó biết, lại xuống tay với cậu nữa thì làm sao?"

Tâm trạng của Cận Tuyết Sơ rất tốt, "Thì cứ để anh ta làm đi."

"Cậu có nghe nói vị thái tử gia đó làm việc không thể đoán trước, không từ thủ đoạn hay không?"

Cận Tuyết Sơ tùy tiện tự chụp một kiểu ảnh rồi up lên Weibo "Ồ... sau này mỗi ngày giúp tôi đặt một bó hoa hồng nhé."

Người đại diện của anh ta tức đến mức đi vòng quanh anh ta: "Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói gì không đó?"

Cận Tuyết Sơ gật đầu: "Có chứ, nhưng tôi cũng đã nói, tôi muốn theo đuổi Yến Thanh Ti, dù thế nào cũng phải có chút hành động thực tế chứ, không cô ấy lại bảo tôi đang đùa."

"Tuyết thần, người phụ nữ đó không được đâu, cậu xem cô ta vừa mới debut mà lúc nào bị người ta bôi đen, một quân đoàn luôn đấy."

Cận Tuyết Sơ đứng dậy: "Vừa hay tôi giúp cô ấy thanh minh, đúng rồi album mới cũng sắp xong rồi, kéo dài lâu như vậy rồi, trực tiếp công bố thời gian cho lên thị trường luôn đi.

"Cậu đi đâu đấy hả?"

"Muốn theo đuổi bạn gái, tôi phải đi tút tát vẻ bên ngoài đã."

Trong đầu Cận Tuyết Sơ tràn ngập ý chí chiến đấu, chuẩn bị mang tất cả những kinh nghiệm mà bản thân tích lũy được trong mấy năm qua dùng với Yến Thanh Ti, mỗi ngày đều phải có hoa tươi, chocolate, không cần biết có tác dụng hay không phải để cô ấy nhìn thấy quyết tâm của mình trước đã.

Nhưng Cận Tuyết Sơ quá hưng phấn, thế nên đã quên mất cái gã Nhạc Thính Phong đã từng thọc cho anh vài nhát đó đâu phải tay vừa.

Mãi cho đến khi Cận Tuyết Sơ có một lần tận mắt thấy được cái sự vô sỉ của Nhạc Thính Phong, anh ta mới cảm thấy, quản lý của anh ta nói đúng lắm, đây đúng là cái tên khốn kiếp không từ bất cứ thủ đoạn gì.

Hôm đó Cận Tuyết Sơ ra khỏi nhà đi công chuyện, xe anh đỗ ở bên vệ đường, đợi anh ta đi ra đã nhìn thấy con Porsche của anh đã bị người khác đâm cho biến dạng.

Một chiếc Bentley dừng trước mặt anh ta, ngồi trên ghế lái là Nhạc Thính Phong với cái bản mặt thiếu đòn.

Anh ta nói: "Xe của anh không có mắt, chắn đường tôi."

--- O ---

Chương 257:Nhạc Thính Phong Thật. Cmn Méo Biết Xấu Hổ Là Gì Hết

Cận Tuyết Sơ lúc đó thật muốn chửi ầm lên, mẹ nhà anh!

Mấy lần giao chiến trước, anh đều không tính toán với Nhạc Thính Phong.

Lần đầu tiên, Cận Tuyết Sơ biết thực lực của mình cách xa so với Nhạc Thính Phong, không cần vì chút chuyện nhỏ mà làm ầm lên.

Lần thứ hai, Cận Tuyết Sơ cảm thấy không cần thiết.

Nhưng lần này, Cận Tuyết Sơ chịu hết nổi rồi, Nhạc Thính Phong rõ ràng là đang bới móc, huống hồ anh ta cũng đã hạ quyết tâm theo đuổi Yến Thanh Ti rồi, không cần thiết phải tránh né Nhạc Thính Phong, tình địch gặp nhau, có bao giờ là không thấy ngứa mắt nhau?

Cận Tuyết Sơ cười cười nói: "Nhạc tổng, mọi người đều đã là người trưởng thành cả rồi, sao phải ấu trĩ như thế?"

Nhạc Thính Phong nhếch mép, cười quái dị: "Đúng thế, người trưởng thành chỉ biết đâm hỏng xe anh thôi."

Nháy mắt, Cận Tuyết Sơ cạn lời, ý của câu này là nếu như không phải là người trưởng thành, thì ông đây đã đâm cả xe lẫn người rồi.

Cận Tuyết Sơ, tôi...

Anh ta cũng không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng bây giờ, lăn lội trong showbiz mười năm, dạng người gì cũng gặp rồi, nhưng cái loại vô sỉ đến trắng trợn như thế này thì đúng là chưa từng gặp.

Cận Tuyết Sơ không biết nói gì gật đầu, "Nhạc tổng, là một người đàn ông, thì đường đường chính chính so đấu, ngài làm thế này thì tính cái gì?"

Nhạc Thính Phong nhìn Cận Tuyết Sơ như đang nhìn một thằng ngốc: "Chẳng lẽ tôi đây không phải quang minh chính đại đâm vào xe anh à?"

Cận Tuyết Sơ sờ sờ hông mình, mẹ, sao hôm nay ra khỏi nhà lại không mang dao theo nhỉ.

Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, chắc cảnh sát giao thông cũng sắp đến rồi, anh nói: "Tiền bồi thường tôi sẽ cho người đưa đến phòng làm việc của anh sau, tạm biệt, sau này thời gian so đấu đàng hoàng còn nhiều lắm, lần sau nói chuyện tiếp."

Nói rồi, Nhạc Thính Phong đạp chân ga phóng đi để lại một vệt khói lại cho Cận Tuyết Sơ.

Cận Tuyết Sơ cảm thấy hôm nay mình ra khỏi nhà mà quên không xem hoàng lịch, anh ta quay sang nhìn cái xe mới của mình, vốn dĩ là để theo đuổi Yến Thanh Ti nên mới đặc biệt mua nó, giờ thì thành cục sắt vụn mất rồi. Cục tức này làm thế nào cũng không xả ra được, cái tên Nhạc Thính Phong này, sao lại vô sỉ đến thế cơ chứ?

Nhưng cái sự vô sỉ của Nhạc Thính Phong anh ta mới chỉ nhìn thấy bấy nhiêu đó thôi, phía sau vẫn còn rất nhiều nữa kìa.

Nhạc Thính Phong móc điện thoại ra gọi một cuộc, cho nên rất nhanh sau đó, Cận Tuyết Sơ còn đang đứng giữa phố chưa nghĩ ra nên làm thế nào, đã bị một đám fan đi ngoài đường bao vây vòng trong vòng ngoài, chật kín, các fan cuồng giở trò, anh ta muốn chạy cũng không được.

Bị vây kín hơn một tiếng đồng hồ, mới bị chú cảnh sát giao thông cứu ra.

...

Nhạc Thính Phong về đến công ty, quẳng chìa khóa xe lên bàn, gọi điện thoại bảo Giang Lai đi vào.

Giang Lai thấp thỏm đi vào, nhìn thấy Nhạc Thính Phong, anh nghĩ hôm nay tâm trạng của sếp khá hơn một chút thì phải.

"Nhạc tổng, có chuyện gì ạ?"

Nhạc Thính Phong cũng không ngẩng đầu, nói: "Tôi không cẩn thận đâm phải xe của Cận Tuyết Sơ, cậu đi trả tiền bồi thường cho anh ta."

Giang Lai há hốc mồm, mọe, sao đột nhiên sếp lại tốt thế, sao lại trở nên lương thiện thế này? Không đâm chết tình địch luôn à?

Trong lòng Giang Lai tràn đầy nghi ngờ, gật đầu: "Vâng ạ, tôi sẽ đi làm ngay."

Cậu vừa mới quay đi, liền nghe thấy sếp bổ sung thêm một câu nữa: "Từ từ đã, đổi hết thành tiền xu cho tôi."

Phụt, Giang Lai tí nữa thì sặc, tiền xu?

Giang Lai lặng lẽ quay lại, cẩn thận hỏi: "Vậy... cái xe của anh ta, trị giá bao nhiêu tiền ạ?"

Nhạc Thính Phong khinh thường nói: "Một chiếc Cayenne bé tí, cùng lắm là một trăm ba mươi vạn chứ gì, cho anh ta hai trăm vạn, tôi không thể để cho người ta nói tôi là ỷ thế ức hiếp người khác được."

Giang Lai muốn quỳ, sếp ơi, sếp đặc biệt... đến để trêu ngươi người ta à? 200 vạn, sếp còn bảo em đưa tiền xu?

--- O ---

Chương 258:Người Phụ Nữ Này, Tôi Không Thể Để Vuột Mất Cô Ấy

Giang Lai thử xem có thể thay đổi ý định của sếp được hay không: "Nhạc tổng, nhưng đó là...200 vạn đấy, không được hay lắm đâu? Không dễ để đổi đủ 200 vạn tiền xu, cho dù có đến ngân hàng, chắc cũng... rất khó để tập hợp đủ 200 vạn tiền xu, hay là để 1 trăm vạn tiền giấy nhé?"

Dường như Nhạc Thính Phong cũng nghe vào tai những gì mà Giang Lai nói, gật đầu, cân nhắc một lát nói: "Đúng là không được hay cho lắm..."

Giang Lai cũng gật theo: "Đúng thế, đúng thế."

Từ trước đến giờ Giang Lai chưa thấy sếp dễ tính như thế này, nhưng một giây sau, anh thật muốn tát cho mình một phát.

Nhạc Thính Phong nói: "Vậy thì đổi thành tiền âm phủ đi, một chồng là đủ, cậu đích thân mang qua đó, chuyển lời của tôi cho anh ta, tôi rất thành khẩn xin lỗi."

Giang Lai cảm thấy như thể mình vừa bị người ta đập một phát vào đầu, ai bảo cậu ngây thơ, Nhạc Thính Phong là người như thế nào, trong đầu toàn những thứ xấu xa, sao có thể có lòng tốt như thế?

Giang Lai thật hối hận, căn bản mình không nên nói lý lẽ với sếp, vẻ mặt thành khẩn, chân thành nói: "Sếp, hay là dùng tiền xu nhé."

Nhạc Thính Phong nhìn anh ta: "Sẽ không có phiền toái gì chứ? Cậu cũng không cần quá khó xử đâu."

Giang Lai lắc đầu quầy quậy: "Dạ không ạ, đương nhiên là không rồi, không khó xử một chút nào đâu ạ, cám ơn sếp đã quan tâm."

Đưa tiền xu đến, nhiều lắm thì bị đánh cho một trận, nhưng đưa tiền âm phủ đến, sẽ bị đánh chết đấy.

Rốt cuộc kiếp trước anh đã gây nên tội tình gì mà kiếp này gặp phải ông sếp kiểu gì thế không biết, bị sai đi chịu đòn, mà còn phải cảm ơn sếp đã không giết.

"Đi đi, nội trong vòng hôm nay phải mang đến cho Cận Tuyết Sơ, đừng để anh ta bảo tôi quỵt nợ."

Giang Lai hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi, vội vàng gật đầu rồi chạy ra ngoài, lúc ra ngoài cửa thì va vào Khúc Kính, bị anh ta túm lại hỏi: "Đi đâu mà vội vã thế?"

Giang Lai chỉ quẳng cho anh ta hai chữ: "Đi ăn đòn."

"Ha ha... ăn đòn."

...

Được giải cứu ra khỏi đám fan cuồng, trên người Cận Tuyết Sơ toàn là những vết thương do đám fan cuồng gây ra, người đại diện của anh ta nhìn những vết thương trên cằm trên cổ mà vừa tức vừa đau lòng.

"Tôi đã nói với cậu rồi, đừng có dây vào con hồ ly tinh ấy, cái vị Nhạc thái tử ấy đâu phải tay vừa, làm gì có chuyện anh ta thờ ơ đứng nhìn để yên cho cậu theo đuổi người của anh ta, Tuyết Thần bỏ cuộc đi, mau mau thu tay lại.

Cận Tuyết Sơ cầm di động tự sướng một kiểu, sau đó ghi kèm mấy chữ, nói cho những fan theo đuổi thần tượng một cách lý trí, tình hình ngày hôm nay suýt chút nữa thì gây ra vụ thảm sát vì giẫm đạp nhau đến chết, anh ta không muốn fan bị thương.

Cận Tuyết Sơ nói: "Không kịp nữa rồi."

"Cậu thật muốn tìm chết đấy hả?"

Cận Tuyết Sơ vào weibo của Yến Thanh Ti, nhấn like cho bức ảnh hậu trường cô vừa mới đăng.

Anh tải bức ảnh của Yến Thanh Ti về điện thoại, lưu lại, nói: "Đúng đấy... không tìm chết, sao có thể thể hiện được tình yêu chân thành của tôi dành cho Yến Thanh Ti, nếu như Nhạc Thính Phong bới lông tìm vết tôi như thế mà tôi vẫn không dao động, người phụ nữ này tôi càng không thể bỏ lỡ, nếu không sau này tôi sẽ hối hận."

Người đại diện của anh tức đến phát điên: "Cậu đúng thật là... sớm muộn gì cậu cũng bị con hồ ly đó hại chết thôi."

Cận Tuyết Sơ đột nhiên hỏi: "Tôi muốn kết hôn với cô ấy, anh nghĩ thế nào?"

Người đại diện nhìn anh ta như nhìn thấy quỷ, mấy giây sau hét ầm lên: "Thế thì tôi đi chết cho mà xem!"

Điện thoại của người đại diện đột nhiên vang lên, nghe xong rồi, anh ta hoảng sợ nói: "Nhạc thái tử cho người đến trả tiền bồi thường cho cậu, đang ở dưới kia."

Hai người nhìn nhau, Cận Tuyết Sơ đứng dậy đi ra ngoài. Ngoài cửa đỗ mấy cái xe tải xếp thành hàng dài.

Cận Tuyết Sơ mờ mịt, Nhạc Thính Phong lại giở trò quỷ gì nữa đây?

--- O ---

Chương 259:Anh Ta Chuẩn Bị Dùng Tiền Để Đập Chết Tôi Đấy À?

Giang Lai nhìn thấy Cận Tuyết Sơ, anh liếc nhìn cái mũ bảo hiểm trong xe, giãy giụa một hồi, cuối cùng cũng không đội, cố lấy dũng khí đi đến trước mặt Cận Tuyết Sơ.

Giang Lai nói những gì đã chuẩn bị trước bằng giọng nói đầy cảm tình: "Cận tiên sinh, tôi là trợ lý của Nhạc tổng, Nhạc tổng của chúng tôi không cẩn thận đâm vào xe anh, tôi xin thay mặt cho ngài ấy gửi lời xin lỗi chân thành đến anh, hy vọng anh có thể lượng thứ."

Giang Lai nói rồi cúi xuống xin lỗi Cận Tuyết Sơ, đừng nói gì cả, cứ giả vờ đáng thương trước đã.

Cận Tuyết Sơ cười cười: "Chuyện xin lỗi để sau rồi nói tiếp, có thể nói cho tôi biết những cái xe này để làm gì trước được không?"

Giang Lai chột dạ vuốt mũi:: "Đây... Khụ, khụ, đều là tiền bồi thường."

Cận Tuyết Sơ châm chọc: "Tiền bồi thường? Nhạc tiên sinh bảo cậu lấy hết toàn bộ tiền dự trữ của tất cả ngân hàng trong thành phố ra đấy à?"

Giang lai gật đầu, đúng thế, đúng là toàn bộ tiền xu dự trữ của tất cả các ngân hàng trong thành phố dường như đều bị anh đổi hết sạch, đồng thời còn phải đến các chợ, các trung tâm thương mại lớn để đổi tiền xu, thế mới miễn cưỡng gom được đủ 200 vạn tiền xu.

Giang Lai cũng không dám nghĩ đợi đến lúc mở cửa sau của xe ra, Cận Tuyết Sơ nhìn đấy toàn là tiền xu sẽ có phản ứng gì.

Cận Tuyết Sơ cười lạnh, Nhạc Thính Phong làm thế này là muốn khoe sự giàu có của mình trước mặt anh à?

"Được thôi, để tôi xem xem Nhạc tiên sinh khí phách đến mức nào nào." Gaing Lai vẫy tay ra hiệu với tài xế, ý bảo là mở cửa ra.

Giang Lai nói với Cận Tuyết Sơ: "Anh... chuẩn bị cho tốt nhé."

Tuyết Sơ và người quản lý đều rất hiếu kỳ, rốt cuộc là đựng bao nhiêu tiền mà phải chất tới mấy cái xe tải liền?

Đợi đến lúc mở cửa xe ra, dường như thoáng cái đã mở ra cho bọn họ cánh cửa của một thế hoàn toàn mới, ánh sáng chói lòa tí thì mù mắt Cận Tuyết Sơ, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.

Cận Tuyết Sơ che mắt, một lúc lâu sau mới bỏ tay xuống, cái cảnh trước mắt này khiến anh ta không biết nên biểu cảm thế nào nữa, có cảm giác tất cả các biểu cảm con người không có một biểu cảm nào là có thể hiện tâm tình của anh ta lúc này.

Giang Lai hỏi: "200 vạn, chỉ nhiều hơn chứ không ít, anh xem, có cần đếm lại một lần nữa không?"

Cận Tuyết Sơ không để ý đến anh ta, đi đến cầm một đồng xu lên, "Hôm nay cuối cùng tôi mới biết được cái gì gọi là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ, không phải Nhạc Thính Phong thì chẳng còn ai nữa, thế này là chuẩn bị lấy tiền đập chết tôi đây mà."

Giang Lai nghe thế thì khá là khó chịu, tuy rằng boss cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng cậu ta là nhân viên của Nhạc thị, ở ngoài cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho người khác mắng sếp nhà mình được, Giang Lai nói: "Cũng không thể nói thế được, ít nhất Nhạc tổng của chúng tôi dám làm dám chịu, không hề quỵt nợ anh,

Vả lại, không đưa tiền âm phủ cho anh là tốt lắm rồi đấy nhé.

Người đại diện của Cận Tuyết Sơ sực tỉnh, tức giận chỉ vào Giang Lai mà mắng: "Bắt nạt người quá đáng mà, thật quá đáng mà... đây là cái gì chứ? Ha, 200 vạn tiền xu, nào nào, cậu đếm từng đồng một cho tôi xem nào, tôi nói cho các người biết, chuyện ngày hôm nay chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua, báo cảnh sát, bây giờ tôi sẽ lập tức báo cảnh sát ngay."

Giang Lai thở dài nói: "Anh muốn báo cảnh sát thì tùy các anh thôi, nhưng, tôi cảnh báo trước, tuy rằng sếp tôi đâm phải xe anh, nhưng chúng tôi cũng không ăn quỵt. Chúng tôi không chỉ bồi thường mà còn bồi thường nhiều hơn mấy chục vạn so với giá chiếc xe của Cận Tiên sinh đây, đây đã là rất có thành ý rồi, tại sao lại bảo chúng tôi ức hiếp người khác.

Cận Tuyết Sơ đột nhiên cười lên, người đại diện của anh ta đang cãi nhau ầm ĩ với Giang Lai, tâm trạng anh ta lại rất tốt, lấy điện thoại ra, tay trái kẹp một đồng xu, đằng sau là một xe tải tiền xu, tự chụp một bức, gửi cho Yến Thanh Ti.

Cảnh tượng hoành tráng này, sao có thể không chia sẻ cho cô ấy xem chứ.

--- O ---

Chương 260:Tặng Cô Ấy "Một Đời Một Kiếp" Mỗi Ngày

Yến Thanh Ti đang trang điểm, thì điện thoại vang lên, cô nhấp vào thấy tin nhắn của Cận Tuyết Sơ gửi qua wechat*, chỉ có một tấm hình, cô phóng to bức hình lên, khóe miệng giật giật, Cận Tuyết Sơ điên rồi sao? Lấy đâu ra mà nhiều tiền xu thế này?

*Một ứng dụng chat của TQ.

Cận Tuyết Sơ gửi hình xong nói với Giang Lai: "Phiền cậu về nói với Nhạc tổng, cảm ơn khoản bồi thường của anh ta, tôi rất thích, tôi đang không biết nên tặng gì Yến Thanh Ti cho sáng tạo, giờ thì tôi biết rồi, mỗi ngày tôi sẽ gửi tặng cô ấy 1314 đồng xu, cũng có nghĩa là sẽ tặng cô ấy" một đời một kiếp "này của tôi, cứ bám lấy cô ấy tặng mấy trăm ngày chắc cũng có thể khiến cô ấy rung động, khiến cô ấy có thể tiếp nhận tôi thôi, cảm ơn anh ấy đã giúp tôi nghĩ ra một sáng kiến hay như vậy."

(1314 có phiên âm là /yi san yi si/, đọc gần giống với ⼀⽣⼀世 /yi sheng yi shi/ = một đời một kiếp)

Giang Lai... Anh muốn chết tôi cũng không cản đâu.

Khi trở về, cậu thành thật chuyển lời Cận Tuyết Sơ nói tới ông chủ, cứ tưởng sếp của cậu sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ người ta chỉ cười nham hiểm, hỏi lạimột câu: "Sáng nào hắn ta cũng tặng hoa à?"

"Vâng."

"Tra xem là tiệm hoa nào."

"Tôi biết rồi, giờ cho tiệm hoa đó đóng cửa luôn."

Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc cậu: "Chậc, tôi là loại người đó sao?" Chỉ là từ sau hôm đó trở đi, sáng nào Yến Thanh Ti cũng nhận được hoa,

nhưng toàn là hoa héo, cánh hoa rụng gần hết, còn tỏa ra mùi hương kỳ quặc, khiến Yến Thanh Ti cảm thấy rất ác cảm với những đóa hoa do Cận Tuyết Sơ tặng mỗi buổi sáng, cô nói thẳng với Tiểu Từ, sau này chỉ cần là hoa do Cận Tuyết Sơ tặng thì đừng đưa tới trước mặt cô nữa.

Yến Thanh Ti hoàn toàn không biết gì về cuộc giao chiến giữa hai người đàn ông này, cô cũng chẳng thèm bận tâm, các cảnh quay của Trấn Hồn Khúc bước dần vào giai đoạn kết thúc, cô phải tới Cảnh Thành, trước khi đi, cô tới trung tâm thương mại, lâu rồi cũng không mua sắm quần áo gì, cô cũng nên sắm sửa chút gì đó cho mình rồi.

Mượn câu của chị Mạch, "Em dù gì cũng là người có fan hâm mộ, ra ngoài phải chú ý tới hình tượng".

Yến Thanh Ti là kiểu người có mặc gì lên cũng đẹp, cô có khoác ga giường ra đường thì cũng vẫn giống người mặc hàng hiệu thôi.

Càn quét trong trung tâm thương mại hai tiếng đồng hồ, Yến Thanh Ti mời cu li - Tiểu Từ của cô xuống lầu uống ly cafe nghỉ một lát.

Kết quả, vừa vào tới quán cafe đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

"Bà Vương, khi tôi cho bà mượn rõ ràng là phỉ thúy thật, nhưng hiện tại, cái thứ đồ giả này là sao hả, bà tưởng tôi không nhận ra chắc?"

"Nhạc phu nhân, ý của bà là tôi lấy đồ giả đánh tráo vòng thật của bà à, mọi người phân xử thử xem, tôi chỉ mượn bà ấy bộ trang sức đeo thôi, giờ bà ấy lại bảo tôi đánh tráo, thế ý là tôi lấy trộm đồ của bà ấy à? Nhà họ Vương chúng tôi tuy không được như nhà họ Nhạc, nhưng cũng là gia đình có máu mặt, Nhạc phu nhân, sao bà lại có thể vu oan cho tôi như vậy được chứ?"

"Phải đó, Nhạc phu nhân, bà không thể dựa vào thế lực của Nhạc gia nhà bà để ức hiếp người khác được, bà Vương cũng nói sợi dây mà bà đưa lúc đó đã là hàng kém chất lượng rồi đấy."

"Các người, các người..."

Yến Thanh Ti tháo kính ra, đứng từ xa nhìn gương mặt tức tới tái nhợt của Nhạc phu nhân, vành mắt bà đỏ lên, dáng vẻ vừa bất lực lại vừa uất ức.

Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười, cái chuyện vớ vẩn này... kệ đi vậy. Yến Thanh Ti quay người muốn đi, nhưng ra tới cửa, cô lại vòng ngược lại.

Nhạc phu nhân không phải là người biết cãi vã, bị mấy người kia chỉ chỉ trỏ trỏ nói bà cố ý, ngoa ngoắt, bà vừa tủi thân vừa buồn, căn bản không cãi lại được đám người đó. Bỗng có một người ngồi xuống, ôm lấy cánh tay bà: "Náo nhiệt thế, mọi người đang nói gì đấy?"

Nhạc phu nhân ngoảnh lại thấy Yến Thanh Ti, không biết tại sao nhưng bà lại cảm giác như tìm được chỗ dựa, đôi mắt bà đỏ lên nhìn Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti lẳng lặng thở dài, ôm lấy vai Nhạc phu nhân: "Bác gái, đã mấy ngày không gặp rồi, không ngờ con lại gặp bác ở đây, ôi, sao thế này, ai bắt nạt bác, bác nói với con, để con giúp bác xé xác nó ra."

------

Yến thổ hào: Thôi rồi, mẹ lại sắp cướp đất diễn rồi.

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai