Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1941-1960

Chương 1941: Cô Ta Không Muốn Để Tôi Kết Hôn, TôiLiền Trực Tiếp Kết Hôn

Quý Miên Miên chỉ nghe thấy trong điện thoại Lý Nam Kha cười ha ha: "Tôi cùng Hạ Lan Phương Niên đính hôn mà tiểu tiện nhân kia đã không chịu nổi, tôi ngược lại muốn cho cô ta nhìn thấy hai chúng tôi kết hôn, xem cô ta có thể trực tiếp tức chết không."

Âm thanh của Lý Nam Kha cay độc. Từ miệng của cô có thể nghe ra cô vô cùng tức giận.

Trước cô đích xác là chuẩn bị cùng Hạ Lan Phương Niên đính hôn, bởi vì mặc dù cha cô đối với anh rất ưa thích, nhưng mà những chuyện xấu nhà Hạ Lan kia lại thật có chút không hài lòng. Ông không muốn làm cho con gái bước vào nhà Hạ Lan rối rắm đó.

Do muốn cân nhắc trước, nên quyết định để cho hai bọn họ đính hôn, sau đó quan sát thêm một thời gian.

Lý Nam Kha cũng đồng ý, cô ở bệnh viện rất bận rộn, mỗi ngày đều có ca giải phẫu, cô cũng không có nhiều thời gian.

Nhưng mà, cô cũng không phải là người biết lùi bước, cho tới bây giờ đều nghênh đón khó khăn mà đi lên. Vì vậy Hạ Lan Tú Sắc càng tác quái, cô lại sẽ càng không lùi bước, xem ai cứng rắn hơn.

Cô không nghĩ tới chúng tôi kết hôn đúng không, vậy thì để cho cô xem chúng tôi kết hôn.

Vì vậy, Lý Nam Kha liền thuyết phục ba cô, đồng ý cho cô cùng Hạ Lan Phương Niên kết hôn.

Nghi thức đính hôn ban đầu lùi lại, trực tiếp làm hôn lễ.

Quý Miên Miên sửng sốt một chút, hỏi: "Tiểu tiện nhân? Hạ Lan Tú Sắc?"

"Không phải cô ta còn có thể là ai, suốt ngày tác quái, vắt óc tìm mưu kế không cho tôi sống dễ chịu, tôi đã nói với cô, tôi chưa thấy qua con gái nhà ai lại giống như cái dạng cô ta, quả thực đúng là tác quái khắp nơi gây tai họa, chẳng những phá hoại nhà mình, còn gây hại cho khắp nơi, cô nói thượng đế làm gì mà không thẳng tay bắt cô ta lại."

Lý Nam Kha nói đến Hạ Lan Tú Sắc lại tức giận, hận không thể dùng dao giải phẫu mổ xẻ cô ta.

Quý Miên Miên nhịn cười nói: "Tôi hiểu, cô ta không phải cái đèn cạn dầu, đặc biệt đáng ghét, thế nhưng cô đột nhiên kết hôn, cô ta lại tìm phiền toái cho cô thì phải làm sao?"

"Tôi cho dù không kết hôn thì cô ta cũng không ngừng tìm tôi gây chuyện, cô có biết không, cô ta vài ngày trước vậy mà tìm đến Thanh Ti, bảo cô ấy gọi điện thoại cho Hạ Lan Phương Niên, làm cho anh 9 giờ tối ra ngoài, sau đó giữ anh hai giờ, quỷ mới biết cô ta muốn làm gì, tôi đã nói với cô, tôi coi như đã chịu đủ rồi, có em gái chồng như thế này là muốn giết tôi đấy, nếu như cô ta đã như vậy rồi, tôi còn khách khí làm gì, dứt khoát trực tiếp kết hôn luôn."

Lý Nam Kha lúc trước hết sức nhẫn nại, cô cũng không phải là một cô gái tính khí tốt, có thể nhịn Hạ Lan Tú Sắc lâu như vậy, đã là kỳ tích rồi, từ nhỏ đến lớn, cô nào có phải nếm qua thiệt thòi này.

Hôm nay, coi như là đến cực hạn, cô dự định, nếu Hạ Lan Tú Sắc còn dám làm ầm ĩ, cô liền một lần vĩnh viễn diệt hậu họa.

Quý Miên Miên có chút lo lắng nói: "Chỉ có ngày ngày làm cướp, khó bề ngàn ngày phòng cướp, cô nhất định phải cẩn thận, cô ta tâm tư rất độc địa."

"Tôi hiểu, tôi nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không cho cô ta có cơ hội ra tay, hôn lễ của tôi nhớ kỹ phải tới tham gia, vốn còn muốn cho cô làm phù dâu, nhưng cô lại mang thai."

Quý Miên Miên có chút do dự nói: "Hình như người mang thai không thể đi dự đám cưới, không được may mắn, mấy ngày trước có một người chị kết hôn mà mẹ của tôi cũng không cho đi."

"Không sao, tôi không quan tâm những cái đó, đều là mê tín, chỉ cần vợ chồng tình cảm tốt, nhiều chuyện xấu cũng có thể vượt qua. Ngược lại, người khác không cần làm gì thì cũng sẽ ly hôn sớm, cô nhất định phải tới đó, bạn bè của tôi không nhiều lắm, cô không đến thì tôi kết hôn cũng không có ý nghĩa rồi."

--- O ---

Chương 1942: TốtNhất Làm Cho Tiểu Tiện Nhân Tức Chết

Lý Nam Kha đã nói như vậy, Quý Miên Miên chẳng thể nói gì nữa, tự nhiên muốn đi tới.

Huống chi, Lý Nam Kha đối đãi với cô xưa nay chân thành, cô ấy kết hôn, cô nếu có thể đi thì không còn gì tốt hơn rồi.

Chỉ là buổi hôn lễ này sợ sẽ không thuận lợi như vậy.

Quý Miên Miên cười nói: "Được, đến lúc đó, nhất định sẽ mừng cô lì xì, cô hãy yên tâm."

"Được, chờ cô đến lúc đó đấy, cô mạnh khỏe dễ nuôi thai, sau này tôi sẽ làm mẹ nuôi cho đứa bé."

Quý Miên Miên trêu chọc nói: "Nếu muốn làm mẹ nuôi, vậy tiền mừng của tôi có phải có thể giảm đi không?"

"Đương nhiên không được, cô thành thật mà cầm tiền mừng tới đây, nếu như cô không cầm, sau này cho con của cô gán nợ cũng được, tôi sẽ không bắt bẻ."

Hai người nói giỡn một lúc, mới xua tan đi khó chịu lúc nói đến Hạ Lan Tú Sắc.

Lý Nam Kha cúp điện thoại, lại gọi cho Yến Thanh Ti.

Sau khi điện thoại thông, cô trực tiếp hỏi: "Thanh Ti, tháng sau có thời gian rảnh không?"

"Có lẽ có, tháng sau tôi chắc không có việc gì." Yên Thanh Ti đóng bộ phim này rất lâu, hôm nay rốt cuộc cũng sắp xong, một số diễn viên đã lần lượt đóng máy rời khỏi rồi.

Lý Nam Kha sung sướng nói: "Vậy thì thật là tốt, tới tham gia hôn lễ của tôi và Hạ Lan Phương Niên."

Yến Thanh Ti sững sờ: "Hôn lễ? Không phải là đính hôn sao?"

"Thay đổi rồi, tội dự tính bỏ qua đính hôn trực tiếp kết hôn."

Yến Thanh Ti nghiêng mắt liếc nhìn Hạ Lan Tú Sắc ngồi ở cách đó không xa: "Xem ra cô thực sự bị làm phiền."

"Phải, tôi nhìn con tiểu tiện nhân kia liền phiền toái. Vì vậy dứt khoát trực tiếp đả kích chết cô ta được rồi, tốt nhất khiến cô ta tức giận thổ huyết, làm cho cô ta tức đến chết.

Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười: "Tôi cảm thấy chủ ý này của cô coi như không tệ, tôi ủng hộ cô, có điều ba cô và Hạ Lan Phương Niên đều đồng ý rồi hả?"

"Tôi biết ngay cô sẽ hiểu tôi mà, ba tôi không đồng ý, thế nhưng ông cũng từng tuổi này rồi, tôi cũng sắp ba mươi, nếu không kết hôn ông còn muốn cháu ngoại nữa không, ông liền đồng ý, về phần Hạ Lan Phương Niên, anh ấy dám không đồng ý chắc."

Tuy rằng rất chán ghét Hạ Lan Tú Sắc, nhưng từ giọng nói Lý Nam Kha nói đến Hạ Lan Phương Niên, cô vẫn có thể nghe ra, cô ấy cùng anh ở một chỗ sẽ rất hạnh phúc đó.

"Vậy là tốt rồi, cô ta biết không?"

Lý Nam Kha nói: "Còn chưa có biết, cô không phải là cùng tổ kịch với cô ta sao? Cô thay tôi làm tức chết cô ta đi."

Yến Thanh Ti nghe xong mắt sáng lên: "Yên tâm, cứ để tôi, cô cứ chờ xem." Rất nhanh sắp có một trận đùa giỡn đối thủ.

Lúc chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, thợ trang điểm tới sửa lại trang điểm, Yến Thanh Ti thuận miệng hỏi: "Tháng sau cô chuẩn bị cho anh trai cô bao nhiêu tiền mừng?"

Hạ Lan Tú Sắc sững sờ: "Tiền mừng cái gì?"

"Tiền mừng hôn lễ đó? Cô làm em gái cũng phải cho chứ?"

Hạ Lan Tú Sắc quay mạnh đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, lập tức hỏi: "Hôn lễ của ai?"

Yến Thanh Ti vẻ mặt buồn cười nhìn cô ta: "Đương nhiên là anh trai cùng chị dâu của cô kết hôn, chẳng lẽ... cô đều không có biết sao?"

Hạ Lan Tú Sắc còn chưa nói gì mà tròng mắt đã nhanh rơi ra, biểu lộ có chút dữ tợn: "Tôi không tin, tôi không tin, không có khả năng... không có khả năng... Bọn họ làm sao có thể kết hôn?"

Yến Thanh Ti cười nhạt: "Ách, xem ra chẳng những chị dâu của cô chán ghét cô, ngay cả Hạ Lan Phương Niên hiện nay đối với cô cũng triệt để thất vọng rồi, chuyện lớn như vậy mà cô cũng không biết, có điều cũng phải, hai người họ kết hôn quan hệ gì với cô chứ?."

--- O ---

Chương1943: Cô Ta Yêu Anh Trai Của Chính Mình

Yến Thanh Ti khinh miệt bĩu môi cười cười, vung tay áo lên quay người đi, cô hôm nay là cố ý thêu dệt chuyện đó, không đem Hạ Lan Tú Sắc tức chết đi thì không sống nổi.

"Cô đứng lại đó cho tôi, cô phải nói cho rõ ràng." Sau lưng truyền đến một tiếng quát lớn.

Hạ Lan Tú Sắc thò tay định nắm tóc Yến Thanh Ti, có điều lần này cô sớm đã có chuẩn bị, lúc Hạ Lan Tú Sắc giơ tay ở lọn tóc còn chưa túm được thì nháy mắt, cô không xoay qua chỗ khác mà trở tay một cái hung hăng đánh vào trên mặt cô ta.

Yến Thanh Ti quát lạnh một tiếng: "Hạ Lan Tú Sắc cô đã đủ rồi đó, không chỉ một lần mà cứ cố khiêu khích ranh giới cuối cùng của tôi, cô đừng tưởng rằng đã từng giúp tôi một lần thì tôi sẽ vĩnh viễn nhường nhịn cô, nếu cô còn dám động tôi dù chỉ một lần, tôi sẽ làm cho tay của cô vĩnh viễn không nâng nổi nữa."

Cái đánh vừa rồi của Yến Thanh Ti rất mãnh liệt, mu bàn tay và bàn tay đánh không giống nhau, mu bàn tay kỳ thật không phải là đánh mà là vung mạnh qua, giống như một cây roi quất qua, đánh thẳng khiến Hạ Lan Tú Sắc đứng không vững, thiếu chút nữa gục xuống, nửa mặt đều chết lặng, bên tai còn có chút ong ong, tay cầm lấy tóc Yến Thanh Ti cũng không tự chủ được buông lỏng ra.

Hạ Lan Tú Sắc ôm mặt, thân thể lung lay, giống như đau đớn khiến cô ta còn chưa kịp phản ứng với cái tát vừa rồi, mọi người xung quanh nhìn lại, không người nào dám nói chuyện.

Lúc trước, Hạ Lan Tú Sắc hét to hướng về phía Yến Thanh Ti, tất cả mọi người đều nghe được, đối với cô ta vô cùng bất mãn, vì vậy hôm nay Yến Thanh Ti đánh một cái tát kia, ngược lại không ai cảm thấy không đúng, mọi người đều suy nghĩ là cô ta lại tác quái, khiến Yến Thanh Ti không muốn nhịn nữa, vì vậy liền đánh cô ta một cái.

Mọi người trong lòng đều không có ý nghĩ đặc biệt gì, chỉ cảm thấy bản thân Hạ Lan Tú Sắc thật đáng đời.

Cô đúng là một kẻ không biết điều, lại vẫn một mực khiêu chiến Yến Thanh Ti, người ta không chấp nhặt đối với cô, cô còn đạp lên mặt mũi.

Nửa bên mặt Hạ Lan Tú Sắc bị đánh thành đỏ, khóe môi cũng rạn nứt một ít, trong đầu của cô ta đều là chuyện Yến Thanh Ti nói Lý Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên kết hôn.

Cô ta một mực lặp lại: "Cô nói bậy, cô nói bậy..."

Trong mắt Yến Thanh Ti hiện lên mỉa mai, lúc ban đầu mới biết Hạ Lan Tú Sắc, cô chỉ cho rằng đối phương chính là một cô bé sùng bái anh trai mình, thế nhưng càng về lâu về dài, cô mới chậm rãi phát hiện, Hạ Lan Tú Sắc đối với Hạ Lan Phương Niên không đơn thuần chỉ là tình anh em.

Ánh mắt cô ta nhìn anh, không chỉ là sùng bái, còn có... ái mộ!

Lúc ban đầu Yến Thanh Ti cũng chỉ là có chút nghi ngờ, dù sao người ta cũng là anh em, cô không muốn nghĩ xấu, hơn nữa lúc trước Hạ Lan Tú Sắc cũng một mực kiềm chế.

Nhưng từ khi Lý Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên bắt đầu vướng mắc, kèm theo tình cảm hai người tiến triển, biểu hiện của Hạ Lan Tú Sắc liền càng ngày càng quá khích, đó căn bản không phải là cái một người em nên làm, cô ta đối với Lý Nam Kha hoàn toàn là ghen ghét, trả thù cuồng loạn nhanh muốn điên rồi.

Sau khi hai người kia cùng một chỗ, Hạ Lan Tú Sắc liền vẫn muốn phá hoại khiến hai người phải chia tay.

Thế nhưng mặc kệ cô ta làm thế nào, tình cảm Lý Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên ngược lại bởi vì cô ta phá hoại lại càng thêm sâu sắc, cũng là trong họa có phúc.

Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc là tình cảm vặn vẹo bệnh hoạn, một mực phát triển trong lòng cô ta, không có người cắt đứt, loại áp lực tình cảm vi phạm luân lý sai lệch này chính cô ta cũng biết không có khả năng thành sự thật, nhưng cô ta lại càng không thể để cho người nào đến cướp đoạt Hạ Lan Phương Niên với mình, vì vậy cô ta chỉ biết càng ngày càng điên cuồng.

--- O ---

Chương 1944: Anh ẤyNói Đời Này Chỉ Tốt Với Một Mình Tôi

Bản thân loại tình cảm này chính là sai lầm, cho dù là người bình thường sớm muộn gì cũng sẽ bị bức điên.

Vốn là muốn trả thù Hạ Lan Tú Sắc, thế nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô ngược lại cảm thấy cô gái này thật đáng buồn, đáng hận cũng vừa đáng thương. Giữ lấy một thứ không thể nói ra cùng ai, tình yêu cũng vĩnh viễn không thực hiện được, tựa như chỉ dừng lại ở trong một góc tối âm u không thể nhìn thấy ánh sáng, chờ đợi cô ta chỉ có mục nát.

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Cô nghĩ như vậy nếu có thể làm cho mình cảm thấy thoải mái một chút thì cô có thể giả vờ câm điếc, coi như tôi không có nói cái gì, cô cũng không nghe thấy gì."

Cô vừa đi, Hạ Lan Tú Sắc liền mở miệng: "Cô đứng lại..."

Yến Thanh Ti không dừng lại, Hạ Lan Tú Sắc nghiến răng, hất bỏ tay trợ lý, chạy tới ngăn cản cô. "Cô đứng lại cho tôi, Yến Thanh Ti cô nói đều là thật sao?"

Yến Thanh Ti hai tay vòng ngực, mắt lạnh lùng nhìn cô ta: "Thật hay giả có quan trọng không? Coi như là lần này không thật, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó, bởi vì cô vĩnh viễn cũng không chiếm được."

Yến Thanh Ti nói trắng ra mà sắc bén, đem sự che đậy trên người Hạ Lan Tú Sắc hung hăng giật xuống, ném trên mặt đất, sau đó quất từng roi trên người cô ta, khiến cho cô ta vừa đau vừa nhục nhã.

Trên mặt Hạ Lan Tú Sắc vừa xấu hổ vừa giận dữ, còn có bối rối bàng hoàng, "Tôi không tin, anh trai của tôi sẽ không... đồng ý, tôi không tin anh ấy sẽ lấy người đàn bà kia..."

Hạ Lan Tú Sắc vội khóc lên, trong mắt của cô ta đỏ rực, dường như máu cũng muốn chảy ra, cô ta nắm chặt tay, một mực tự nói với chính mình không thể nào, cô ta không tin, thế nhưng thực sự bản thân cô ta cũng hiểu rõ đó là sự thật.

Ban đầu nói hai người sắp đính hôn, hôm nay vậy mà kết hôn?

Vì cái gì, giữa hai người bọn họ còn chẳng có xuất hiện vết nứt nào vậy mà lại còn muốn kết hôn?

Yến Thanh Ti trông thấy trong mắt Hạ Lan Tú Sắc phẫn hận không cam lòng, còn có ghen ghét điên cuồng, cô bỗng nhiên lo lắng, vạn nhất kẻ điên này cuối cùng làm liều, vậy hôn lễ kia không biết có thể thuận lợi hoàn thành hay không.

Cô suy nghĩ một lát, nói: "Hạ Lan Tú Sắc, mỗi người trên đời này đều có vị trí của chính mình, vị trí của cô là gì, có lẽ cô vẫn luôn rõ ràng, có lẽ cô hiểu rằng cô vĩnh viễn sẽ không chiếm được nó, đừng có lại tranh giành vô nghĩa nữa, cô có làm nhiều hơn, sai nhiều hơn, Hạ Lan Phương Niên chỉ chán ghét cô, đừng để anh cô đối với cô xóa bỏ nốt chút tình anh em cuối cùng, trên đời này có nhiều loại tình cảm, tình yêu cuối cùng đều sẽ đi đến hôn nhân, còn thân tình trên đời này mới là vĩnh hằng, cũng có thể... là tình cảm được giữ gìn nhất, cô hiểu chưa?"

Nếu như là Yến Thanh Ti ở giữa ân oán cá nhân với Hạ Lan Tú Sắc, cô nhất định vắt óc tìm mưu kế chọc dao găm vào trong lòng cô ta, tốt nhất đem cô ta tức chết.

Thế nhưng Lý Nam Kha cũng là bạn cô, với tư cách là người bạn, cô càng ở bên cạnh chọc Hạ Lan Tú Sắc, đoán chừng cô ta càng hận Lý Nam Kha. Về sau có thể là sẽ muốn báo thù cô ấy.

Yến Thanh Ti hy vọng hôn lễ của Lý Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên có thể thuận lợi tiến hành.

Vì vậy, cô cảm thấy nếu như có thể thức tỉnh Hạ Lan Tú Sắc, không cần u mê không tỉnh ngộ, đừng đi phá hư hôn lễ hai người, như vậy là tốt nhất.

Có thể giúp đỡ được bạn bè, Yến Thanh Ti thậm chí nghĩ là sẽ hết sức giúp đỡ, cô không làm như không thấy được.

Mắt Hạ Lan Tú Sắc bắt đầu có lệ lăn xuống, "Tôi không tin, tôi không tin... anh ấy nói, sẽ bảo vệ tôi cả đời, anh ấy nói, chỉ tốt với mình tôi..."

Yến Thanh Ti nghe nói như vậy, nhịn không được liếc mắt. --- O ---

Chương 1945: Cô MớiLà Một Con Điếm Giả Nai

Yến Thanh Ti không biết Hạ Lan Tú Sắc hình thành tình cảm đối với Hạ Lan Phương Niên như thế nào, có điều nhiều năm như vậy, tại sao không ai phát hiện chứ? Nếu sớm phát hiện chút, sớm cắt đứt, chẳng phải sẽ không có những chuyện như hôm nay rồi?

Nhà Hạ Lan quả nhiên là một vũng nước đục.

Lúc trước cha mẹ Hạ Lan Tú Sắc đoán chừng là không quan tâm nhiều đến cô ta, dẫn đến cô ta đem tình cảm chuyển dời hết lên người anh trai.

Yến Thanh Ti lành lạnh nói: "Cô cũng là người trưởng thành hơn 20 tuổi rồi, đến showbiz cũng lăn lộn lâu như vậy, cô có lẽ vô cùng rõ ràng, không có ai nên đối tốt với ai, huống chi là lúc cầu xin người khác, vì cái gì không nhìn lại trước một chút chính cô, cô đáng giá để cho người ta bảo vệ sao? Nếu như tôi là anh trai cô, có một em gái như cô, đừng nói bảo vệ cô, tôi có khi còn không muốn liếc nhìn thấy cô, sớm bảo cô tự sinh tự diệt rồi."

Yến Thanh Thi không cẩn thận một chút vẫn là nói nặng, thật sự trong lòng của Hạ Lan Tú Sắc đã trở nên vặn vẹo rồi, dù là Hạ Lan Phương Niên không thể ở cạnh cô ta, cũng không thể để cho bất kỳ cô gái nào khác ở cạnh, có lẽ còn bao gồm cả đàn ông, dù sao, anh trai của cô ta cả đời độc thân đến chết cũng được.

Yến Thanh Ti lắc đầu, người đáng thương nhất hẳn là Hạ Lan Phương Niên, cha mẹ không tốt, em gái lại càng đối với anh ta mang ý xấu, toàn bộ người nhà chỉ có anh ta là người tốt.

Có thể gặp được Lý Nam Kha, anh ta đúng là vô cùng may mắn trong bất hạnh rồi.

Một phen lời nói của Yến Thanh Ti, thẳng đem sắc mặt Hạ Lan Tú Sắc trắng bệch, thân thể run rẩy.

Cô ta che tai kêu: "Cô câm miệng, cô câm miệng, anh trai tôi đã từng nói, trên đời này tôi là xinh đẹp nhất, là cô gái đáng yêu nhất, anh ấy thích nhất tôi, đều là do Lý Nam Kha dụ dỗ anh ấy, nhất định là cô ta không cho anh trai tôi nói cho tôi biết, tôi sẽ không tin chuyện ma quỷ của cô, cô chính là không muốn thấy tôi tốt, Yến Thanh Ti cô đừng cho là tôi không biết trong lòng cô có ý gì... cô chỉ vì anh trai tôi lúc trước thích cô, bây giờ thích người khác, trong đầu cô thấy không công bằng mà thôi, nói cho cùng cô mới là một con điếm giả nai..."

Đùng... Một cái tát vang dội đã cắt đứt lời chửi bậy của Hạ Lan Tú Sắc. Yến Thanh Ti thả tay xuống, lạnh mắt nhìn cô ta: "Nói đủ chưa?"

Vẻ mặt Hạ Lan Tú Sắc tràn đầy phẫn nộ: "Cô..." Đùng!

Cô ta vừa nói một chữ, nửa mặt bên phải lại ăn một cái tát nữa. Yến Thanh Ti thả tay xuống, vẻ mặt khinh miệt: "Nói tiếp..."

Hạ Lan Tú Sắc ôm hai mặt không dám nói nữa, Yến Thanh Thi hướng người tới, mặc kệ nơi nào hay ai.

Cô ta biết rõ, nếu như mình tiếp tục lại mở miệng, sẽ nhận lấy cái tát của Yến Thanh Ti, muốn cô ta phải không phát ra được âm thanh nào nữa mới thôi.

Hạ Lan Tú Sắc bị đánh chậm rãi bình tĩnh lại, cô ta gắt gao cắn môi, không dám mở miệng.

Yến Thanh Ti xem thường nói: "Cô cứ như vậy, đừng nói là Hạ Lan Phương Niên, người đàn ông nào cũng đều thấy cô chướng mắt, cam chịu thấp hèn biểu diễn..."

Hạ Lan Tú Sắc cắn chặt môi, không dám nói gì.

Mọi người xung quanh dần dần xúm lại tới đây, Hạ Lan Tú Sắc sợ những chuyện xấu trong lòng bị người ta biết rõ, càng sợ Yến Thanh Ti nói thẳng ra, cô ta biết mình tuyệt đối sẽ không được tha, Hạ Lan Tú Sắc ôm mặt quay người chạy đi.

Sau khi Hạ Lan Tú Sắc chạy xa, đạo diễn tới, "Thanh Ti, cô ta lại làm cái gì vậy?"

Yến Thanh Ti vẫy vẫy tay: "Muốn tìm tôi gây sự mà thôi, thật có lỗi."

Đạo diễn nhìn ra Yến Thanh Ti tựa hồ không muốn nói ra ân oán giữa hai người, chỉ hỏi: "Có thể tiếp tục đóng không?"

"Đương nhiên có thể."

--- O ---

Chương 1946: Anh ChỉCó Thể Là Người Của Tôi

Đạo diễn hô: "Chuẩn bị, cảnh tiếp theo."

Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn hướng Hạ Lan Tú Sắc chạy đi, thở dài, cô ta quả nhiên là người không thể khuyên nổi, Hạ Lan Tú Sắc chẳng những không bị thuyết phục, đoán chừng không thể chờ được muốn làm chút gì đó.

Cô phải tranh thủ thời gian nói một tiếng với Lý Nam Kha, cho cô ấy sớm phòng bị.

...

Biết rõ tin tức Hạ Lan Phương Niên cùng Lý Nam Nam quay phim, Hạ Lan Tú Sắc cũng không còn tâm tư quay phim, cô ta cảm thấy thế giới của mình đều muốn sụp đổ, trước mắt biến thành một mảnh hắc ám, lại không nhìn thấy chút ánh sáng, giống như là muốn tới tận thế.

Hạ Lan Phương niên trong lòng cô ta là tốt đẹp nhất, một vùng lãnh địa sạch sẽ nhất.

Trong lòng của cô ta, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm phạm.

Hạ Lan Phương Niên là của cô ta, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể cướp từ trong tay của cô ta.

Thế nhưng bây giờ, anh sắp vứt bỏ cô ta, lấy một cô gái khác làm vợ, mà chính cô ta có lẽ là người cuối cùng biết tin tức này, anh trai thương yêu của cô ta, ngay cả cô ta cũng không nói một câu.

Anh bây giờ chắc chắn chán ghét cô ta nhiều, nên chuyện quan trọng như vậy đều không có nói?

Hạ Lan Tú Sắc hận, hận tất cả mọi người, hận Yến Thanh Ti nói cho mình, càng hận Lý Nam Kha, cô ta cũng muốn hận Hạ Lan Phương Niên, nhưng lại không nỡ.

Cô ta không hiểu, cô gái kia có cái gì tốt, anh trai của cô ta sao phải đối tốt với cô gái ấy như vậy? Tại sao phải thích cô gái ấy, cô gái đó một chút cũng không có tốt, chẳng lẽ hai anh em họ cứ tiếp tục như vậy không tốt sao?

Hạ Lan Tú Sắc chạy một mạch từ studio, cũng không biết đã chạy tới đâu, ngõ hẹp bốn bề vắng lặng, cô ta dừng lại, dựa vào vách tường loang lổ rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà gào khóc lên.

Bên tai của cô ta đều là lời nói của Yến Thanh Ti, từng chữ một, đều như kim châm sắc bén, đâm trên người cô ta, đem toàn bộ người tết thành gai nhím, đem cô ta đâm đầy thương tích.

Yến Thanh Ti xé toang một tầng che giấu cuối cùng trên người cô ta, làm cho bí mật dơ bẩn trong lòng cô ta bóc trần ra.

Lúc Yến Thanh Ti nói ra bí mật kia của cô ta, Hạ Lan Tú Sắc căn bản không dám nhìn ánh mắt của Yến Thanh Ti, cô ta sợ nhất chuyện tình rốt cuộc bại lộ, thế nhưng cô ta nghĩ tới đó không phải là thứ đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất là anh trai của cô ta sắp kết hôn.

Hạ Lan Tú Sắc khóc đến tê tâm liệt phế, cô ta không cam lòng, cô ta khủng hoảng, cô ta sợ hãi, bên người cô ta không có lấy một người thân, anh trai là người duy nhất, cô ta tuyệt đối không thể để cho anh rời khỏi, tuyệt đối không thể.

Khi còn bé, Hạ Lan Tú Sắc kỳ thật không có ỷ lại Hạ Lan Phương Niên đến vậy, chỉ là từ lúc cô ta hiểu chuyện, lớn lên theo thời gian, cô ta càng ngày càng hiểu rõ, cha mẹ ân ái đều là làm cho người khác nhìn, cha mẹ yêu thương cũng đều là bệnh hình thức, không có người thực sự trong lòng quan tâm đến cô ta, bọn họ quan tâm là thành tích học tập, lễ nghi, đánh giá của thầy cô và bạn bè của cô ta, về phần trong lòng của cô ta có vui vẻ hay không, không ai để ý.

Thiếu nữ non nớt quá cần một bờ vai để dựa vào, mà Hạ Lan Phương Niên đúng là đã trải qua hết tất cả, vì vậy anh hiểu rõ, em gái chẳng hề vui vẻ, vì vậy với tư cách là anh trai liền đối với cô ta đau lòng nhiều hơn, anh yêu thương cô ta không có bất kỳ toan tính gì, chính là đem cô ta xem như người em gái duy nhất.

Nhưng Hạ Lan Phương Niên lại không biết, anh yêu thương Hạ Lan Tú Sắc ngày qua ngày vậy mà lại biến thành chất độc đối với cô ta, hơn nữa cũng giải không được.

Tiếng khóc Hạ Lan Tú Sắc càng ngày càng nhỏ, cô ta gắt gao cắn chặt răng.

Anh trai là của cô ta, chỉ có thể thuộc về cô ta.

--- O ---

Chương 1947: Em RấtNhớ Anh, Anh Có Thể Tới Gặp Em Không?

Cô ta không cho phép bất cứ kẻ nào từ trong tay mình cướp đi.

Hạ Lan Tú Sắc sau khi khóc, gọi điện thoại cho Hạ Lan Phương Niên, vừa lúc đầu không có người nghe, cô ta vẫn một mực gọi cho đến khi điện thoại sắp hết pin mới thông.

"Alo..."

Thanh âm Hạ Lan Phương Niên rất nhẹ, mang theo một chút lạnh lùng.

Hạ Lan Tú Sắc nghe được tiếng của anh, nước mắt lại chảy ra, cô ta mang theo giọng mũi khóc ròng nhấn mạnh nói: "Anh..."

Đầu bên kia điện thoại, Hạ Lan Phương Niên nhíu mày, anh nghe ra Hạ Lan Tú Sắc đang khóc, giọng mũi đặc biệt nặng, tựa hồ rất thương tâm.

Như lúc trước, Hạ Lan Phương Niên chắc chắn sẽ hỏi bị làm sao vậy, có phải khóc hay không, là có người bắt nạt hay không? Vì sao lại thương tâm.

Nhưng bây giờ, anh chỉ cảm thấy rất mệt, bị cô em gái này giày vò quá mệt mỏi.

Cô ta lần lượt đem yêu thương của Hạ Lan Phương Niên đối với mình đều cho tiêu tan hầu như không còn rồi.

Hạ Lan Phương Niên nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Hạ Lan Tú Sắc lau đi nước mắt nơi khóe mắt, thanh âm ưu tư, "Anh, em nhớ anh lắm, anh có thể gặp em không? Em rất lâu chưa gặp anh rồi, em rất nhớ anh."

Hạ Lan Tú Sắc trong lòng tự nói với mình, chỉ cần anh tới, chỉ cần anh gặp cô ta, có thể nói lên trong lòng của anh, bản thân mình mới là quan trọng nhất.

Cô ta nhất định có thể khuyên anh vứt bỏ Lý Nam Kha, nhất định sẽ để cho anh nhìn rõ bộ mặt thật của tiện nhân kia.

"Thật có lỗi, anh bây giừo đang rất bận." Hạ Lan Phương Niên thậm chí ngay cả nghĩ cũng không liền cự tuyệt.

"Anh..." Hạ Lan Tú Sắc kêu một tiếng thê thảm, chỉ cần nghe âm thanh của cô, dường như liền có thể cảm giác được sự thương tâm của cô.

"Anh, anh vì sao đối với em lạnh nhạt như vậy, em làm gì sao rồi ư? Em hiện giờ rất đau khổ, em rất thương tâm, em bị người ta bắt nạt, em cảm thấy mình bị cả thế giới từ bỏ, em mặc kệ người khác như thế nào với mình, chỉ cần anh trai yêu thương em là đủ rồi, thế nhưng vì sao bây giờ anh cũng đối xử với em như vậy?" Một bên Hạ Lan Tú Sắc thút thít nỉ non lên án, khóc thê thảm, nói cô ta đáng thương.

Hạ Lan Phương Niên nghe cô lên án sau đó trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tú Sắc, em đã không còn là cô bé nhỏ cần anh bảo vệ nữa rồi, em không cần đến anh đâu."

Lúc vừa rồi Hạ Lan Tú Sắc nói, trong lòng của anh đích xác trong chớp mắt có xúc động, dù sao cũng là em gái anh nhìn thấy lớn lên.

Thế nhưng anh rất nhanh nhớ đến đoạn thời gian qua Hạ Lan Tú Sắc làm rất nhiều việc, lần lượt hãm hại Lý Nam Kha, đây không phải là trò đùa dai, có mấy lần cô ta thật sự muốn hại chết Lý Nam Kha.

Đúng như Lý Nam Kha nói, người em gái này, đã hỏng đến trong xương cốt rồi, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng thay đổi thành tốt, nếu như anh còn huyễn tưởng trong lòng về cô ta, vậy xem Lý Nam Kha cô bị cô ta giết chết đi.

Đối với Hạ Lan Phương Niên mà nói, anh hiểu rõ được người nào quan trọng với mình.

Huống chi Hạ Lan Tú Sắc đã sớm làm cho anh thất vọng cực độ rồi, anh tuy không muốn nghĩ quá xấu cho cô ta, nhưng thời điểm này cô ta khóc muốn gặp anh, nguyên nhân là gì anh đại khái cũng có thể nghĩ đến.

Đoán chừng là đã biết tin tức anh cùng Lý Nam Kha kết hôn.

Hạ Lan Phương Niên lắc đầu thở dài trong lòng, thật không rõ Hạ Lan Tú Sắc đến cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao không thích Lý Nam Kha như vậy.

--- O ---

Chương 1948: AnhKhông Quan Tâm Em Sao?

Anh đột nhiên nhớ tới một câu nói của Lý Nam Kha: Em gái của anh không phải không thích em, cô ta là căm hận tất cả những cô gái nào tới gần anh, sở hữu anh!

Hạ Lan Phương Niên không khỏi thấy phía sau lưng mồ hôi phát lạnh, chút mềm lòng đối với Hạ Lan Tú Sắc thoáng cái biến mất.

Hạ Lan Tú Sắc khóc ròng nói: "Cần, em vẫn cần anh, em cần nhất là anh, chính là anh, không có anh, em sẽ chết, anh không thể vứt bỏ em."

Thanh âm của cô ta run rẩy, nghe khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt đáng thương.

Hạ Lan Phương Niên nói: "Không ai có thể vứt bỏ em, có thể vứt bỏ em, chỉ có chính em, em không nghĩ rõ ràng, người khác nói cái gì cũng không được, không có việc gì anh cúp máy trước, anh còn rất nhiều chuyện bận rộn."

Hạ Lan Tú Sắc kêu lên: "Anh, anh chờ một chút... Anh liền như vậy không muốn nói chuyện với em sao? Anh nói cho em biết anh đang bận cái gì chứ?"

Hạ Lan Phương Niên nhíu mày đưa điện thoại di động cách xa một chút, tiếng Hạ Lan Tú Sắc vừa rồi khiến màng nhĩ anh có chút đau.

Anh lãnh đạm nói: "Cái này không liên quan đến em."

"Sao lại không quan hệ, anh sao có thể lạnh lùng đối với em như vậy, có phải anh đang bận chuyện kết hôn với Lý Nam Kha?" Hạ Lan Tú Sắc vội vàng nói nhanh, đây mới là cái cô ta muốn biết nhất, cũng là muốn hỏi nhất.

Cô ta lúc trước khóc lợi hại, tiếng đã khàn rồi, còn kêu to cuống họng như vậy, đã phá âm, giọng khàn nghe đinh tai nhức óc.

"Tú Sắc, em cần tỉnh táo, như vậy trước đi." Hạ Lan Phương Niên đã nghe ra tâm tình Hạ Lan Tú Sắc không đúng, anh không có ý định nói với cô ta quá nhiều.

Kết hôn là chuyện của anh với Lý Nam Kha, không liên quan gì đến Hạ Lan Tú Sắc.

Hơn nữa, anh không có nói cho cô ta biết cũng bởi vì anh không muốn cô ta đến phá hư hôn lễ của mình.

Có lẽ trong tiềm thức của anh, Hạ Lan Tú Sắc người này thật sự đã hỏng đến mức anh hoàn toàn không còn khả năng tin tưởng.

Hạ Lan Phương Niên hy vọng hôn lễ của mình có thể thuận lợi cử hành, anh không muốn làm cho Hạ Lan Tú Sắc đến tìm phiền toái Lý Nam Kha.

Hạ Lan Tú Sắc cầm chặt điện thoại, khớp xương trở nên trắng, cô ta dựa vào bức tường khom người, màu đỏ tươi trong mắt đều là hận ý dữ tợn.

"Em rất tỉnh táo, anh nói cho em biết, có phải hay không... Anh có thật chuẩn bị cùng cô ta kết hôn không? Anh có thật sự quyết định muốn kết hôn với cô ta không."

Hạ Lan Phương Niên bị tiếng của cô ta làm đau cả màng nhĩ, anh rất muốn cúp điện thoại, thế nhưng anh cảm thấy chuyện này nên nói rõ cùng cô ta.

Vì vậy anh nói: "Không sai, anh muốn cưới cô ấy, bọn anh sắp kết hôn, hôn lễ tại Hạ Sơ Cửu, nếu em muốn tới thì tới, không muốn tới cũng được, nhưng mà anh phải nói rõ ràng trước với em, nếu như em tới tham gia cũng đừng có làm loạn, nếu như em phá hư hôn lễ của anh, đừng trách anh không còn chút tình cảm nào cuối cùng."

Chính Lý Nam Kha nói như vậy, Hạ Lan Tú Sắc nếu đã biết bọn họ thật sự kết hôn, còn không tác quái, vậy thì thật là bầu trời mưa, mặt trời mọc từ hướng tây.

Vì vậy, Hạ Lan Phương Niên cũng không tin Hạ Lan Tú Sắc, hôm nay nếu như cô ta đã biết vậy thì nhất định phải nói rõ ràng.

Hôn lễ này anh rất mong đợi, anh không muốn bị người khác phá hư.

Lời nói của Hạ Lan Phương Niên đã đè gãy nốt sợi rơm cuối cùng trong lòng Hạ Lan Tú Sắc, từ chính trong miệng Yến Thanh Ti nghe được tin tức bọn họ kết hôn, cô ta còn có thể tự lừa gạt mình rằng Yến Thanh Ti nói đều là giả, muốn đả kích bản thân mình mà thôi.

Thế nhưng mà hiện giờ cô ta lại thật sự chính tai mình từ trong miệng Hạ Lan Phương Niên nghe được tin tức chí mạng này.

Hạ Lan Tú Sắc kêu phát ra một tiếng thê lương: "Anh, anh không quan tâm em sao?"

--- O ---

Chương 1949: Anh ẤyYêu Nhất Cô Ta, Muốn Cùng Môt Chỗ Với Cô Ta

Dù cô ta đã sớm biết, thế nhưng từ chính miệng anh nói, khiến trái tim của Hạ Lan Tú Sắc đau đến không thở nổi.

Anh trai thân yêu nhất của cô ta, thật sự sắp vứt bỏ cô ta, cùng ở một chỗ với cô gái khác.

Anh không cần cô.

Hạ Lan Tú Sắc gắt gao cắn môi, hàm răng cắn chặt khiến máu chảy ra, nhuộm đỏ hàm răng, cô ta cũng không phát hiện, trong mắt nước mắt cứ một mực hướng ra phía ngoài lăn xuống, ban đầu cô ta khóc không ra tiếng, càng về sau âm thanh càng lúc càng lớn, âm thanh đó buồn bã thê thảm như gần chết, tự như trời đất sụp xuống.

Hạ Lan Phương Niên nghe tiếng khóc vẫn không hề thay đổi sắc mặt, anh đã từng nhiều lần mềm lòng với cô ta, tin tưởng cô ta, thế nhưng kết quả đã chứng minh, anh càng mềm lòng, sẽ chỉ làm cô ta càng không kiêng nể gì đi tổn thương Lý Nam Kha.

Hạ Lan Phương Niên lạnh lùng nói: "Em là người trưởng thành rồi, em nên tự biết lo cho chính mình, mà anh sắp có cuộc sống của riêng mình, hy họng em đừng tới quấy rầy anh."

Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc khủng hoảng, khóc nói: "Anh, xin anh, xin anh đừng bỏ lại em có được không, em có chỗ nào không đúng, em làm sai chỗ nào, anh nói cho em biết, em nhất định sẽ sửa, xin anh đấy, về sau anh nói gì em sẽ nghe theo anh tất cả, anh bảo làm gì em cũng sẽ làm theo lời anh."

Cô đặt bản thân mình ở vị trí hèn mọn nhất, cầu xin Hạ Lan Phương Niên đừng buông tay ra.

Thế nhưng cô ở trong lòng Hạ Phương Niên sớm đã không còn có bất kỳ danh dự nào rồi.

"Chính em đều không cảm thấy bản thân mình sai rồi? Vậy cần gì phải hỏi lại anh nữa."

Hạ Lan Tú Sắc gào khóc: "Anh, anh còn là anh của em sao? Anh thay đổi rồi, trước kia anh chưa bao giờ đối đãi với em như vậy, anh có biết hay không em vừa trải qua những cái gì, Yến Thanh ti bắt nạt em, tại tổ kịch cô ta trước mặt tất cả mọi người tát liên tiếp vào trên mặt em, cô ta hận không thể giết chết em, mặt của em đau lắm, anh có biết em hiện tại đau đến thế nào không, nhưng mặt không phải là thứ em thấy đau nhất, mà là lòng em, cô ta hôm nay nói cho em biết chuyện hai người kết hôn em còn chưa tin, trong trí nhớ của em, anh trai Hạ Lan Phương Niên là tốt nhất đối với em, anh tuyệt sẽ không giấu giếm em bất cứ chuyện gì. Anh, anh nói cho em biết, lời nói của tiện nhân Yến Thanh Ti kia đều là giả dối, cô ta đang lừa em, muốn kích động em, để em thương tâm mà thôi đúng không?"

Hạ Lan Phương Niên tin Yến Thanh Ti đích xác sẽ tát Hạ Lan Tú Sắc, nhưng anh dám khẳng định là chắc chắn do cô ta nói gì đó làm chọc giận Yến Thanh Ti.

Giữa Yến Thanh Ti và em gái mình, anh ngược lại rất tin tưởng nhân phẩm của Yến Thanh Ti.

Hạ Lan Phương Niên đợi cô ta kêu khóc xong mới nói: "Thanh Ti nói cũng đúng, anh với Nam Kha sắp kết hôn rồi."

Cô ta nhất thời hét ầm lên: "Không, không, không... Em không muốn..."

Hạ Lan Phương Niên bị tiếng hét sắc nhọn của cô ta làm cho vô cùng bực bội, chỗ huyệt thái dương đau đến co giật.

"Hạ Lan Tú Sắc, có đôi khi anh thật không hiểu em, không sai, từ huyết thống mà nói anh là anh trai em, thế nhưng chỉ là anh trai mà thôi, cha mẹ đều khó có khả năng quản em cả đời, huống chi là anh, anh và em cũng không phải trẻ con, anh sắp kết hôn, anh muốn kết hôn với cô gái mà anh thích, đây đều là chuyện của anh, không cần em đồng ý, cũng không liên quan gì đến em, em có quyền hay tư cách gì để bắt anh muốn hay không thích người nào? Cùng ai kết hôn?"

Hạ Lan Phương Niên nói thẳng khiến Hạ Lan Tú Sắc bối rối không ngừng: "Anh... anh không thể thích Lý Nam Kha, cô ta là tiện nhân, anh sao lại không thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô ta, cô ta đang cố ý câu dẫn anh đấy, anh trai..."

--- O ---

Chương 1950: Cô ẤyChính Là Vợ Tương Lai Của Tôi

ã đủ rồi, Tú Sắc, đây là lần cuối cùng anh nói với em như vậy, anh hy vọng em nhớ kỹ việc này, Lý Nam Kha rất nhanh sẽ là vợ của anh, cùng anh muốn vượt qua cả đời người, cô ấy là dạng gì, em là cái dạng gì, anh so với người khác đều rõ ràng, anh không hy vọng một lần nữa nghe em xúc phạm cô ấy, nếu như em lại làm tổn thương cô ấy, anh và em sẽ đoạn tuyệt quan hệ, em không bao giờ là em gái của anh nữa, giữa chúng ta không còn có bất cứ mối quan hệ nào, mặt khác hôn lễ của anh và Lý Nam Kha em cũng không cần tới tham dự nữa, anh hy vọng em có thể nhớ kỹ những lời này, không ai có thể tiếp tục tha thứ cho em một lần nữa đâu."

Hạ Lan Phương Niên trực tiếp cúp điện thoại, nhẫn nại của anh đối với Hạ Lan Tú Sắc đã đến cực hạn.

Cô ta trọng miệng cứ nói đến tiện nhân này, tiện nhân kia, cứ nói người khác không phải là người tốt, nhưng cô ta thì sao? Cô ta cho tới bây giờ đều không cảm thấy bản thân mình sai.

Có lẽ trong lòng của cô ta bản thân vĩnh viễn không sai, đều là người khác sai.

Dù cho cô ta muốn hại tính mạng người khác, cũng là do người ta ti tiện, bởi vì người ta "cám dỗ" anh trai của cô ta.

Đối với Hạ Lan Tú Sắc mà nói, Hạ Lan Phương Niên thật tình cảm thấy Lý Nam Kha đã nói đúng, đã không có cách nào cứu vớt được nữa.

Để điện thoại di động xuống, Hạ Lan Phương Niên xoa xoa cái ót đau, nói chuyện cùng Hạ Lan Tú Sắc một hồi anh cảm thấy mệt mỏi thực sự.

"Làm sao vậy?"

Bên tai vang lên tiếng của Lý Nam Kha, Hạ Lan Phương Niên ngẩng đầu, trông thấy cô chẳng biết từ lúc nào đã tới văn phòng của mình, có lẽ vừa rồi anh nói chuyện cùng Hạ Lan Tú Sắc, cô cũng đã nghe được.

Hạ Lan Phương Niên đưa tay giữ chặt tay cô, đem cô kéo vào trong lồng ngực, ngồi ở trên đùi anh, mặt của anh vùi vào trong cổ cô, "Thực xin lỗi, đã khiến cho em chịu rất nhiều ủy khuất."

Lý Nam Kha chậm rãi ấn vào huyệt thái dương của Hạ Lan Phương Niên: "Anh biết là tốt rồi, em bị ủy khuất, anh phải đền bù tổn thất gấp bội cho em mới được."

Hạ Lan Phương Niên ngẩng đầu, hôn nhẹ trên môi cô: "Được."

...

Bên kia, điện thoại cúp, Hạ Lan Tú Sắc cầm điện thoại di động đập mạnh xuống đất, thét lên một tiếng cuồng loạn, âm thanh quanh quẩn trong ngõ tối vang lên càng làm lộ ra áp lực điên cuồng.

Chờ mong tràn đầy trong lòng cô ta cuối cùng hóa thành bọt biển, Hạ Lan Phương Niên không cho cô ta lấy nửa phần kỳ vọng, cô đem anh thành anh trai yêu nhất, nhưng anh lại sớm đã chán ghét cô.

Hạ Lan Tú Sắc không rõ, cô ta đến cùng làm sai ở chỗ nào, vì sao tất cả mọi người lại chỉ trích mình, cô ta chỉ là không muốn mất đi anh trai mà thôi.

Hạ Lan Tú Sắc tràn ngập lửa giận, chỉ có thể thét lên để xả ra, cô ta không biết phải làm như thế nào để cho anh trai một lần nữa trở về bên cạnh mình.

Ngay lúc Hạ Lan Tú Sắc khóc giống như một cái người điên, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh bỉ ổi: "Ô, là ai đang khóc lóc om sòm ở đây vậy? Hóa ra là đại minh tinh Hạ Lan Tú Sắc của chúng ta, thật sự là hiếm có, vậy mà lại chạy đến đây khóc lớn, không biết còn tưởng rằng kẻ điên nào ở đâu tới."

Giọng của hắn trong ngõ tối đột nhiên lộ ra vẻ dị thường, cũng càng thêm quỷ dị, đột nhiên nghe thấy có vài phần kinh hãi.

Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên ngừng thút thít nỉ non, mãnh liệt ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn thấy người đứng ở trước mặt cô, một người đàn ông trung niên gầy, làm da ngăm đen, toàn thân vô cùng bẩn, ánh mắt hắn nhìn cô, không chút nào che giấu tham lam hèn hạ, hắn hẳn là ở nơi này là người nhặt ve chai.

Trong lòng Hạ Lan Tú Sắc dâng lên nguy hiểm nồng nặc, nhất thời cũng không cố khóc, có chút chán nản.

--- O ---

Chương 1951: Đợi KhiAnh Ngủ Với Em Rồi, Anh Sẽ Đi Làm Con Rễ Nhà Em

Lúc nãy khi chạy ra ngoài do không để ý đường, nên không cẩn thận đã chạy đến một bến cảng vắng vẻ.

Vào lúc này xung quanh không một bóng người, nếu như có xảy ra chuyện gì, cô không thể nào chạy thoát được, còn người đàn ông trước mắt quá nguy hiểm.

Rất có thể sẽ xảy ra chuyện mà một người phụ nữ không hề muốn xảy ra nhất trên đời.

Hạ Lan Tú Sắc lau đi nước mắt, xoay người bỏ chạy.

Cô vừa mới bước một bước thì bị người đàn ông hèn hạ đó ném trở lại.

Hắn dùng cánh tay thô to nhớp nháp của mình sờ lên làn dan của Hạ Lan Tú Sắc, khiến cô lúc đó cảm thấy buồn nôn, cảm giác giống như một con chuột từ cống nước chui lên đang bò trên người cô, cô hét lớn: "Anh muốn làm gì, bỏ tay xuống!"

Người đàn ông đó cười đầy dâm loạn, đồng thời đánh giá Hạ Lan Tú Sắc một lượt: "Đại minh tinh đừng đi chứ, có thể gặp nhau ở chỗ này, âu cũng là duyên phận của chúng ta, nếu đã là duyên phận thì không thể để lãng phí, đúng không?"

Hắn vừa nói vừa lại gấn, lộ ra hàm hôi thối vàng khè, Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy như có một luồng dịch chua trào ngược lên từ dạ dày, cô dùng sức vùng vẫy, chửi mắng: "Ông cút đi cho tôi! Ông là cái thá gì! Ông chỉ là một con chuột dơ bẩn, mau buông tôi ra!"

Hắn ta dường như không hề tức giận, ngược lại trông còn khá vui vẻ, nắm chặt lấy tay Hạ Lan Tú Sắc không buông đồng thời dồn cô vào một góc khuất.

"Đại minh tinh quả nhiên là đại minh tinh, ngay cả khi tức giận cũng xinh đẹp đến thế, thật khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.

Vừa nói hắn vừa sờ đưa tay ra sờ lấy khuôn mặt trắng nõn của Hạ Lan Tú Sắc. "Bốp..."

Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy ghê tởm muốn ói, cánh tay còn lại của cô vẫn còn có thể cử động được theo phản xạ liền tát thẳng một bạt tai vào mặt hắn ta, cô vừa sợ hãi vừa tức giận, cô muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô sợ sau đó... sau đó... sẽ...

Cơ thể Hạ Lan Tú Sắc đang run lên, cô vẫn đang cố gắng vùng vẫy, nhưng cho dù đối phương có ốm cỡ nào thì vẫn là một kẻ đàn ông, cơ thể nam nữ vốn có sức mạng lệnh xa nhau, khiến cô bây giờ trông càng trở lên yếu đuối hơn.

Cô la lớn: "Ông cút đi cho rồi! Cút đi! Ông có biết anh tôi là ai không? Ông có biết kẻ chống lưng cho tôi là ai không? Nếu như ông dám làm gì với tôi, tôi đảm bảo sẽ cho ông chết không toàn thay!"

Nhưng hắn ta không thèm để ý, ngược lại ngày càng giống một kẻ điên, hắn thoải mái nói: "Thật thoải mái, đánh nữa đi, nào đánh thêm cái nữa, bàn tay vừa trơn vừa mềm, còn phảng phất hương thơm, thật thoải mái."

Sự khiếp sợ trong lòng Hạ Lạ Tú Sắc ngày càng dâng cao, cô sợ hãi, lo lắng, hốt hoảng.

"Thả tôi ra! Thả tôi ra... tôi có thể cho ông tiền." Giọng nói của Hạ Lan Tú Sắc bắt đầu run rẩy.

Tay của hắn từ khuôn mặt của Hạ Lan Tú Sắc di chuyển đến cơ thể cô: "Tiền bạc gì, những lời cô nói lúc nãy tôi đều nghe thấy hết rồi nhé, chậc, anh anh anh, tiếng kêu thật làm người ta đau lòng. Thất tình phải không? Cần an ủi chứ gì? Không sao anh đây sẽ tới an ủi em, đảm bảo lát nữa sẽ khiến em quên sạch tên tình nhân kia đi."

Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy kinh tởm đến nôn khan.

"Ông tránh ra! Ông không thể đụng vào tôi, tôi là một người có bối cảnh, tôi là thiên kim của nhà Hạ Lan ở Lạc Thành, ông mau buông tôi ra, tôi có thể kêu cha tôi cho ông rất nhiều rất nhiều tiền..."

Hạ Lan Tú Sắc muốn lùi về sau, muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, nhưng lưng cô đã dán chặt vào bức tường, sự lạnh lẽo ẩm ướt của nó dường như không ngừng nhắc nhở cô rằng tình của cô bây giờ vô cùng tồi tệ."

Chuyện càng tội tệ hơn vẫn ở phía sau khi người đàn ông đó nói: "Em nói đúng, đợi khi em ngủ với anh rồi thì anh sẽ đi làm con rể nhà em."

--- O ---

Chương 1952: ĐừngNhớ Tới Tình Nhân Đó Nữa, Anh Sẽ Làm Anh Trai Của Cưng

"Anh cảm thấy ý kiến này không tồi, anh tin ba của em sẽ thích anh thôi, đến lúc đó anh muốn có bao nhiêu tiền cũng được." Hắn thè lưỡi liếm lên mặt của Hạ Lan Tú Sắc, còn tay thì bóp lấy cơ thể cô, đem cô ép sát vào tường khiến cô không thể nào cử động được.

"Cả đời ông đây chưa hề chơi một cô em nào xinh đẹp như cưng, có câu chết dưới hoa mẫu đơn thì có làm quỷ cũng phong lưu, ông đây cũng muốn thử xem."

Hắn ta vừa nói thê xong, Hạ Lan Tú Sắc cảm thấy như muốn sụp đổ, bởi vì việc cô sợ nhất sắp diễn ra trước mặt cô.

Tuy con người cô rất hư hỏng, tuy cô làm rất nhiều chuyện xấu xa, cô dùng trăm phương ngàn kể mưu tính những người phụ nữ tiếp cận Hạ Lan Phương Niên, nhưng cũng bởi vì Hạ Lan Phương Niên mà cô luôn giữ bản thân trong sạch. Trong thời gian học đại học, cô đã từ chối tất cả những người đàn ông có tình ý với cô, cô đối si mê bất hối với Hạ Lan Phương Niên, cả trái tim cô chỉ có hình bóng một mình anh.

Nhưng bây giờ, tấm thân trong sáng cô luôn giữ gìn vì tín ngưỡng trong lòng cô lại sắp bị một kẻ thối tha chà đạp, làm sao cô có thể chịu được điều đó.

Hạ Lan Tú Sắc cất lên những tiếng kêu sắc bén: "Cút... cút đi! Đừng... đừng mà... cứu tôi với... cứu tôi... huhu..."

Sau tiếng kêu thất thanh của Hạ La Tú Sắc, miệng của cô liền bị chặn lại, cô giống như cá nằm trên thớt, nước mắt ngập tràn trong đôi mắt, cô nhìn thấy hắn ta giơ đôi tay dơ bẩn của mình lên, tiếng quần áo bị xé nát cũng đồng thời vang lên, lộ ra cơ thể trắng nõn trẻ trung xinh đẹp.

Cô thấy người đó cất tiếng cười dâm đãng nói: "Thật đẹp, ông đây sống đã lâu, có thể chơi được mộ cô đẹp như cưng, thì có chết cũng thấy đáng..."

"Tiểu mỹ nhân cưng yên tâm, đợi sau khi em nếm được mùi vị của đàn ông rồi, thì em sẽ không còn nhớ đến tên tình nhân đó nữa, anh đảm bảo... ôi, thật dễ chịu... làn da này, cặp ngực này... cái eo này..."

Hạ Lan Tú Sắc thấy như đang ở 18 tầng địa ngục, sẽ không ai đến cứu cô, cô vùng vẫy trong vô ích, không thể gào lên được, chỉ có thể để mặt cho thứ dơ bẩn kia xâm phạm lấy cơ thể mình.

Sự vô lực, đau đớn, tuyệt vọng đang bao phủ khắp trai tim và cơ thể cô.

Nỗi đau của sự xé toạt khiến cô phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào. Cô không thể thoát được, tròng lòng cô đang kêu gọi anh trai yêu dấu của mình, nhưng anh ấy không biết, cho dù anh ấy có biết chắc cũng sẽ không để ý tới cô, cũng có thể bây giờ anh đang cùng vợ mới cưới của mình chuẩn bị đồ dùng kết hôn. Trong kết hoạch tương lai của họ, trong thế giới của họ, cô đã bị xóa bỏ đi một cách sạch sẽ.

Người đang ông dơ bẩn đó, hắn như một con dã thú, mãnh liệt chiếm lấy cô. Lúc này Hạ Lan Tú Sắc nghĩ nếu như ai đến giết cô đó sẽ trở thành sự cứu vớt với cô.

Nhưng lúc này cái chết là một sự xa xỉ, cô không thể làm được gì, việc duy nhất cô có thể làm là chờ đợi, chờ đợi...

Mỗi một giây trôi qua đều đau đớn như bị lăng trì, từng nhát từng nhát cắt lấy cơ thể cô.

Cảm giác thời gian trôi qua dài như hàng thể kỷ, sau khi lượn một vòng ở trong 18 tầng địa ngục, sự đau đớn trên người cô mới chấm dứt.

Hắn ta đứng dậy mặc quần, Hạ Lan Tú Sắc chỉ nghe thấy vài tiếng "tách tách" vang lên.

Hắn nói: "Đại minh tinh, cưng đừng trách anh, anh cũng vì muốn chắc chắn thôi, ai biết cưng trở về sẽ làm trò gì, nếu như cưng dám báo cảnh sát, dám trả thù anh, thì số ảnh này của cưng sẽ được tung hết lên mạng cho mọi người xem, cưng nghĩ đi, chắc cưng cũng không muốn thế đâu nhỉ?

Hạ Lan Tú Sắc nằm trên mặt đất lạnh lẽo, quần áo trên người đều bị xét nát vụ, hai mắt cô trống rỗng vô thần, giống như đôi mắt của một kẻ mù lòa, trên cơ thể trần trụi ngập tràn những vết vẩn ô uế.

--- O ---

Chương 1953: Tất CảTình Yêu Đều Biến Thành Thù Hận

Trước khi đi hắn vẫn không nỡ mà sờ lấy bầu ngực của cô: "chậc, thật khiến người ta không nỡ rời xa mà..."

Hạ Lan Tú Sắc không nghe được hắn đang nói gì, cô chỉ cảm thấy mình tiêu rồi, tiêu rồi, thật sự tiêu tùng rồi. Cô bị một con chuột cống lăng nhục, cô chỉ cảm thấy khắp người đang phát ra một mùi nước cống hôi thối khiến người ta gay mũi.

Không biết qua bao lâu, Hạ Lan Tú Sắc bò dậy, thân dưới cô máu nhỏ giọt, nỗi đau của thân trên khiến cô chết lặng. Cô bò dậy, máy móc nhặt lấy từng mảnh quần áo vụ nát che lại người cô, bàn chân trần trụi không mang giày lê bước ra khỏi bến cảng tối tăm.

Khi cô ra khỏi bến cảng, sắc trời đang chuyển sang tối đen.

Trước khi chạy vào bến cảng này, trong lòng Hạ Lan Tú Sắc vẫn còn ảo tưởng về Hạ Lan Phương Niên, anh ấy vẫn là nơi mềm mại ấm áp nhất trong lòng cô.

Nhưng giờ đây, trái tim Hạ Lan Tú Sắc như đã chết rồi, chỉ còn lại sự thối nát, u ám, chỉ còn lại sự căm hận, hận thù...

Hận tất cả mọi người, hận Yến Thanh Ti, hận Lý Nam Kha, hận... Hạ Lan Phương Niên.

Ngày đó cô yêu Hạ Lan Phương Nhiên nhiều bao nhiêu, nay biến thành hận bấy nhiêu.

Nếu như không phải họ, thì sao cô có thể gặp phải tai nạn như hôm nay. Cô phải báo thù, cô nhất định phải báo thù.

Tia sáng duy nhất trong con ngươi âm trầm của Hạ Lan Tú Sắc, chỉ chưa đựng sự thù hận.

...

Ngày thứ hai, khi Yến Thanh Ti thấy Hạ Lan Tú Sắc ở phim trường, cô chợt cảm thấy cô ta dường như đã thay đổi. Không thể nói rõ được nó là thế nào, chỉ cảm thấy cô ta dường nhất rất bình tĩnh, một đêm đã rửa sạch đi sự trưởng thành của cô ta ở trong đoàn phim, cả con người trở nên khiêm tốn đi. Việc đầu tiên cô ta làm khi đến đoàn phim là xin lỗi tất cả mọi người, xin lỗi vì việc ngày hôm qua tự ý chạy khỏi đoàn.

Hạ Lan Tú Sắc xin lỗi vô cùng thành khẩn, khiến người ta cảm thấy cô không có lỗi, thậm chí có cảm thấy có vài phần cảm động, ngay cả đạo diễn vốn rất giận cô ta, sắc mặt cũng trở nên dịu lại phần nào.

Theo lý mà nói, sự biến hóa của Hạ Lan Tú Sắc là chuyện tốt, cô ta càng cố gắng, càng chịu khổ hơn lúc trước, khi tiếp xúc với mọi người trong đoàn, tính tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Yến Thanh Ti lại cảm thấy, sự thay đổi này chẳng phải chuyện gì tốt lành

Có câu thay đổi ắt có vấn đề, một đêm biến đổi 180 độ, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt lành.

Ban đầu cô không nói rõ được cô ta thay đổi ở chỗ nào, thế là cô không nhịn nỗi mà lặng lẽ quan sát cô ta cả buổi sáng

Hạ Lan Tú Sắc trước đây là một kẻ lòng dạ khá xấu xa, nhưng tính cách lại không quá phức tạp, Yến Thanh Ti vừa nhìn cô ta là có thể nhìn ra được cô ta đang nghĩ gì.

Nhưng bây giờ, Yến Thi Ti cảm thấy xuang quanh cô ta đều bị bao phủ bởi một màu đen, khiến người ta khó lòng suy đoán.

Yến Thanh Ti nhăn mày, xem chuyện Hạ Lan Phương Niên và Lý Nam Kha kết hôn, quả nhiên là một sự kích thích cực kỳ lớn với cô ta.

Do chiều qua Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên chạy phim trường, không ai biết cô ta đi đâu, xem ra trong đoạn thời gian đó cô ta đã trải qua không ít chuyện.

Yến Thanh Ti lo lắng trong lòng, trực giác của cô trước giờ rất chuẩn, Hạ Lan Tú Sắc bây giờ đáng sợ hơn nhiều so với lúc trước. Trước đây hễ đụng chọc vào chỗ đau của cô ta, cô ta sẽ trực tiếp nổi điên, nhưng bây giờ cô ta đã học được cách che giấu, thường có câu chó không sủa sẽ hay cắn người, nên câu nói này rất chính xác.

Nếu bây Hạ Lan Tú Sắc bây giờ mà nổi cơn điên lên, e rằng sẽ càng đáng sợ hơn trước, Yến Thanh Ti cảm thấy bản thân nên bắt đầu chú ý đề phòng hơn sẽ hay hơ

--- O ---

Chương 1954: Xin HãyTha Thứ Cho Sự Vô Tri Và Ngu Xuẩn Của Tôi

Buổi chiều, Yến Thanh Ti và Hạ Lan Tú Sắc quay một cảnh diễn chung với nhau, lần quay này càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc về sự biến hóa của cô ta.

Cả con người dường như trở lên trầm tĩnh hơn, trong mắt chứa đựng thứ gì đó, diễn xuất cũng không hời hợt như trước, ngay cả đạo diễn cũng khen cô ta, cảnh phim hôm nay, cô ta quay rất ổn.

Sau khi quay xong, Hạ Lan Tú Sắc cuối người 90 độ đầy trịnh trọng với Yến Thanh Ti

"Chị Thanh Ti, thật sự xin lỗi chị, xin chị hãy thứ lỗi cho sự vô tri và ngu xuẩn của tôi, hôm qua là do tôi không hiểu chuyện, tối quá khốn nạn, còn chuyện lúc trước tôi xô ngã chị nữa, đều là lỗi của tôi, là do tôi không biết phân biệt nặng nhẹ, xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ về lỗi lầm của mình, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện giống lần trước.

Giọng điệu của Hạ Lan Tú Sắc không giống như là xin lỗi cho có lệ, cả quá trình cô ta nói chuyện đều duy trì tư thế khom người 90 độ, thái độ vô cùng kính trọng và khiêm tốn.

Lúc nãy Yến Thanh Ti còn có thể nói gì nữa đây?

Tất cả mọi người ở xung quanh đều đang nhìn họ, sự thay đổi ngày hôm nay của Hạ Lan Tú Sắc nhằm cố gắng vãn hồi cách nhìn của đoàn phim đối với cô ta.

Nếu như Yến Thanh Ti cứ không chịu bỏ qua thì cô sẽ trở thành người đáng ghét.

Huống hồ hôm qua Yến Thanh Ti không hề bị thiệt thòi, người bị đánh là Hạ Lan Tú Sắc.

Yến Thanh Ti mỉm cười, cô không thể chuyện gì tốt đẹp đều để cho cô ta chiếm hết được, thể là đợi sau khi Hạ Lan Tú Sắc nói xong, cô bước lên đỡ cô ta dậy và nói: "Gì mà tha với không tha thứ, tôi lại có thể đi so đó với một đứa trẻ sao? Mọi người đều là người chung một đoàn kịch, khó tránh khỏi có những lúc va chạm với nhau, cô yêm tâm, tôi sẽ không giận cô đâu, nếu như giận thật tôi nhất định sẽ chạy qua nói xấu cô với đạo diễn, có đúng không?"

Khi Yến Thanh Ti đụng vào cánh tay của Hạ Lan Tú Sắc, chỉ cảm thấy cơ thể cô ta trở lên rung rẩy, cả người căng thẳng cứng đơ.

Cô đơ người, xoay đầu nhìn Hạ Lạ Tú Sắc, chỉ thấy cô ta cuối đầu, nhìn không rõ nét mặt.

Đạo đi tới gật đầu nói: "Đúng thế, Thanh Ti nói đúng, cô ấy không hề nói xấu gì cô, mà ngược lại luôn nói giúp cho cô, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, hôm nay đã nói chuyện với nhau thì về sau gặp nhau vẫn là bạn bè."

Là một đạo diễn, dĩ nhiên hy vọng đoàn phim sẽ không xảy ra những chuyện lộn xộn.

Ông ta mặc kệ hai người đó thật sự hòa giải với nhau hãy chưa, miễn là bên ngoài hòa hợp với nhau là được rồi.

Hạ Lan Tú Sắc nói: "Cảm ơn chị Thanh Ti, cảm ơn chị, sau này tôi sẽ cố gắng học tập theo chị, trở thành một diễn viên giỏi.

Yến Thanh Ti gật đầu: "Cô có thể nghĩ được như thế là chuyện rất tốt, nhưng... cô đừng học theo tôi vì tôi chẳng phải là một người diễn viên giỏi gì đâu."

Cô không biết Hạ Lan Tú Sắc đang tính toán điều gì, nhưng nếu cô ta đã muốn lợi dụng cô để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người thì cô sẽ không để cô ta dễ dàng đạt được mục đích đó.

Sau khi Yến Thanh Ti đánh vột ván thái cực với Hạ Lan Tú Sắc xong, đạo diễn muốn tiếp tục quay phim nên cô trở về chỗ ngồi để nghỉ ngơi.

Sau khi ngồi xuống, Yến Thanh Ti quay đầu nhìn về hướng Hạ Lan Tú Sắc đang đứng đó không xa, cô nở nụ cười với cô ta.

Vốn dĩ mặt Hạ Lan Tú Sắc không có chút biểu tình, nhưng lại mỉm cười đáp trả với cô rất nhanh, chỉ có điều nụ cười trên gương mặt cô ta có chơi cứng ngắc.

Yến Thang Ti quay đầu về, trực giác nói cho cô biết, điểm đáng nghi trên người Hạ Lan Tú Sắc rất nhiều.

Hạ Lan Tú Sắc ngồi xuống nghỉ ngơi, cô ta đang xem kịch bản, xem rất nghiêm túc, cô ta đang cố gắng quên đi chuyện ngày hôm qua, nhưng sự đau đớn trên người vẫn đang nhắc nhở cô ta rằng hôm qua đã một chuyện cực kỳ dơ bẩn.

Chiếc điện thoại mới mở chợt vang lên, cô ta cầm lên xem, vừa xem thì sắc mặt trở nên trắng bệch, trong tấm hình được gửi đến, cô ta nằm trên đất, cả người trần trụi và đầy dơ bẩn.

--- O ---

Chương 1955: NhìnHình Của Cưng Khiến Anh Kiềm Chế Không Được

Hạ Lan Tú Sắc chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, giống như bị rơi vào trong một hầm băng lạnh giá, dòng nước lạnh và khối đá trong hầm có thể dìm chết, đông chết cô bất kỳ lúc nào.

Cả người cô ta đang rung lên, bàn tay cầm điện thoại giống như tay của người già bị mắc chứng parkinson, run rẩy không ngừng.

Trợ lý nhìn thấy cả người Hạ Lan Tú Sắc run rẩy không ngừng nên vội hỏi: "Sao vậy? Có phải thấy lạnh không? Sao lại run dữ dội như vậy?"

Hạ Lan Tú Sắc siết chặt điện thoại trong tay, đứng lên nói: "Không, không sao... đột nhiên tôi muốn đi vệ sinh, tôi đi một lát rồi về."

Không đợi trợ lý nói gì, cô ta xoay người chạy đi

Ở phía sau trợ lý với gọi theo: "Nhà vệ sinh không ở bên đó đâu!"

Nhưng Hạ Lan Tú Sắc vốn không nghe thấy, cô ta ta hoảng sợ chạy đi, cô ta sợ bị người khác nhìn thấy bức hình chụp lại khoảnh khắc nhục nhã nhất của cô ta.

Điện thoại trong tay vẫn đang rung lên, lại có thêm tin nhắn được gửi qua, Hạ Lạ Tú Sắc không dám xem, cô biết trong đó sẽ có gì, nhưng cô lại không thể không xem.

Cô dừng lại, run rẩy muốn mở điện thoại ra, nhưng do tay run quá dữ dội nên điện thoại rơi xuống đất, cô ta vội vàng khom người nhặt lên.

Hôm qua điện thoại bị cô ta ném hư, sáng sớm hôm nay cô liền kêu trợ lý mua hộ một chiếc điện thoại mới, cô không biết tên khôn kia sao lại có được số điện thoại của cô, tiếc là bây giờ cô ta như bị một con đỉa bám theo dai dẵng.

Hắn ta đang giữ bức ảnh của cô ta, chỉ cần đối phương uy hiếp cô ta, mặc kệ là gì cô ta đều phải làm theo.

Cuối cùng Hạ Lan Tú Sắc cũng mở được điện thoại ra, tên kia tiếp tục gửi tới 2 tấm hình, nhìn thấy 2 tấm hình đó, Hạ Lan Tú Sắc rất muốn lột hết da trên người mình xuống, quá dơ bẩn, cực kỳ dơ bẩn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ rửa sạch được.

Cuối cùng hắn ta gửi tới một đoạn tin: "Em gái cưng, nhìn những tấm hình của cưng, anh thật sự không thể kiềm chế được, cưng biết anh đang làm gì không? Anh đang tự sướng trước tấm hình của cưng."

...

"Ọe...", Hạ Lan Tú Sắc ói ra một đống nước chua, cô cảm thấy thật buồn nôn, hôm qua sau khi về đến khách sạn, cô hầu như gian mình trong phòng tắm, không ngừng tẩy sạch cơ thể mình, cô hy vọng có thể tẩy đi sạch sẽ, nhưng vô dụng, mùi hôi thối của tên khốn đó dường như mãi mãi lưu lại trên làn da của cô.

Từ hôm qua đến giờ Hạ Lan Tú Sắc không thể ăn được bất cứ món gì, ngay cả uống nước cũng khiến cô cảm thấy buồn nôn, khó chịu, dạ dàng cô đang bài xích tất cả thức ăn.

Điện thoại vẫn đang rung lên không người, tên kia lại gửi thêm một tin nhắn: "Em gái dù sao cũng là một đại minh tinh, được ăn ngon, mặc đẹp, ở sang, còn anh đây chỉ có thể ngủ dưới gầm cầu, em sẽ không nhẫn tâm thế chứ?

Gửi ít tiền vào thẻ của anh, rồi dắt anh đi mua quần áo mới, dù sao anh cũng phải gọn gàng tươm tất để đi ra mắt nhạc phụ của anh chứ."

Hạ Lan Tú Sắc ói ra hết tất cả nước cô đã uống, cô rất muốn băm nát tên khốn đê tiện dơ bẩn đó. Cô nghĩ rằng hôm qua sau khi quay lại từ địa ngục, chỉ cần cô cố gắng không nghĩ tới thì cô có thể quên nó đi, cố có thể sống lại một cuộc sống mới, nhưng không ngờ được, địa ngục của cô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Hạ Lan Tú Sắc nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, cô cắn chặt răng mình.

Chuyện cô sợ nhất đã xuất hiện, tên khốn kia dùng hình khỏa thân đến uy hiếp cô, cô lo lắng đây mới chỉ là bắt đầu, về sau...

Cô run rẩy trả lời lại một câu: "Tôi có thể chuyển tiền cho ông, nhưng ông phải xóa hết tất cả những tấm hình đó, tuy tôi rất sợ ông tung những tấm hình đó lên, nhưng nếu như ông cứ ép tôi thì dù có chết tôi cũng sẽ lôi ông chết chung!"

--- O ---

Chương 1956: NhấtĐịnh Phải Đề Phòng Tiện Nhân Này

Chẳng bao lâu sau đối phương trả lời: "Chỉ cần cưng chuyển tiền qua, anh đảm bảo sẽ xóa hết hình của cưng, dù sao một người đẹp như cưng đã được anh ngủ qua, mà anh còn là người đàn ông đầu tiên của cưng, cưng đừng có quên anh đó nhé.

Hạ Lan Tú Sắc không biết đối phương có xóa chúng đi thật không, nhưng bây giờ cô còn có có thể làm gì nữa đây?

Nếu giết người thì cô không biết hắn đang ở đâu, còn nếu báo cảnh sát thì mọi người sẽ biết chuyện cô bị cưỡng hiếp, cuộc đời diễn viên sau này của cô sẽ triệt để tan nát, mọi người sẽ nhìn cô bằng anh mắt khinh thường, khi người khác bàn luận về cô thì điều đầu tiên họ nghĩ tới cũng là chuyện cô bị cưỡng gian, nhất là bị một tên đàn ông dơ bẩn như thế hành hạ. Hạ Lan Tú Sắc cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng, dùng tay mở ra tài khoản cô dung để mua sắm rồi chuyển cho hắn ta 1 vạn.

Nghĩ tới những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô lại phải dùng rất nhiều thời gian mới có thể bình tĩnh lại được, cô ta quay người trở về.

Trên người cô đổ một lớp mồ hôi lạnh, thấm ướt quần áo mặc trên người, đem lại cảm giác dính dính nhớp nháp rất khó chịu.

Hạ Lan Tú Sắc cắn rang siết chặt tay, trên khuôn mặt trắng bệ lộ ra nỗi đau khổ tuyệt vọng, nhưng trong mắt cô ta chỉ toàn là sự thù hận.

Lâm vào hoàn cảnh này, những người đã hại cô, cô sẽ không tha cho một ai, cô nhất định phải khiến cho tất cả bọn họ nếm trải nổi đau mà cô đã gặp phải.

Cô ta đi đến nửa đường thì đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười quỷ dị đến đáng sợ.

Cô ta tìm một tấm hình của Yến Thanh Ti rồi gửi qua cho hắn ta.

...

Yến Thang Ti nhìn Hạ Lan Tú Sắc chạy đi, cô liền gửi một tin nhắn cho Lý Nam Kha: Tính tình Hạ Lan Tú Sắc đột nhiên thay đổi, tôi cảm thấy rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm

Yến Thanh Ti thêm một dòng "vô cùng nguy hiểm" phía sau hai chữ nguy hiểm.

Cô cho rằng bắt buộc phải chú ý đề phòng Hạ Lan Tú Sắc, ai biết được cô ta sẽ giở trò gì!

Không chỉ Lý Nam Kha, mà ngay cả cô cũng phải hết sức cẩn thận.

Hôm qua, là do cô kích động Hạ Lan Tú Sắc trước, hơn nữa còn tát cô ta vài cái, con ả đê tiện đó không biết có ghi hận mình hay không.

Ngay lúc sau Lý Nam Kha trả lời cô ngay: "Cô tả chẳng có lúc nào không nguy hiểm, tôi nói cho cô biết, mặc kệ là tôi kết hôn hay đính hôn, cô ta đều sẽ không được tôi yên ổn. Xét về thủ đoạn lúc trước của cô ta, thì âm mưu quỷ kế lúc này của cô ta càng nguy hiểm hơn trước. Tất nhiên là tôi sẽ hết sức cẩn thận nhưng ai biết được sẽ có gì sơ xuất sảy ra hay không, tôi đã liều hết sức rồi, có thể trốn được thì tôi và Hạ Lan Phương Niên sẽ được yên ổn, nếu lỡ không trốn được mà còn khiến cô ta được lợi, thì dù tôi còn sống tôi cũng sẽ không để cho cô ta sống thêm ngày một ngày nào! Tóm lại hôn lễ này tôi chắc chắn phải tiến hành!

Từ lời nói của Lý Nam Kha thì Yến Thanh Ti đã nhìn ra được cô đang liều mình, mặc kệ Hạ Lan Tú Sắc muốn làm gì, cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình, việc cô kết hôn cùng Hạ Lan Phương Niên không chỉ vì muốn chọc tức Hạ Lan Tú Sắc, mà còn là vì cô ấy thật sự rất yêu anh ta, và muốn ở bên cạnh anh ta.

Nhưng Hạ Lan Tú Sắc quá giống như một quả bom hẹn giờ, khiến người ta khó lòng đề phòng.

Sau khi Lý Nam Kha nói xong, Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, sau khi do dự cô quyết định gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong.

Cô nhỏ giọng nói: "Giúp em giám sát Hạ Lan Tú Sắc 24/24, em cảm thấy cô ra rất kỳ lạ, em cần phải nắm rõ hành tung của cô ta."

Nhạc Thính Phong đồng ý ngay lập tức: "Được, không thành vấn đề nhé bà xã, anh sẽ kêu người thực hiện ngay!"

"Ừm, cô ta làm gì, nói gì, gặp những ai, lúc về trực tiếp nói cho em biết nhé!"

"Không thành vấn đề, anh làm việc mà em còn không yên tâm sao, nhưng... Thanh Ti à, khi nào em mới trở về?"

--- O ---

Chương 1957: Ông Xã,Anh Ngoan Ngoãn Ở Nhà Chăm Con Nhé

Câu nói cuối cùng của Nhạc Thính Phong chứa đựng chút tủi thân, một tuần trước, khi Yến Thanh Ti cảm thấy phim đã gần quay xong nên không cho Nhạc Thính Phong đến thăm cô, cũng không cho phép anh bế con vào ở trong khách sạn.

Anh đã một tuần liền không được nhìn thấy vợ mình rồi, mỗi ngày về đến nhà, cảm giác phòng đơn giối chiếc thật sự rất khó chịu.

Yến Thanh Ti cười nói: "Sắp rồi mà, ngoan ngoãn ở nhà đợi em nhé."

"Anh đi đón em nhé?"

"Đón gì chứ, em sắp về nhà rồi, anh ở nhà trông Hạnh Nhân đi!"

"Hạnh Nhân đã có mẹ trông, nếu không anh sẽ dẫn nó cùng đi đón em."

Yến Thanh Ti nói: "Anh đừng nhây nữa, em chỉ còn 3 ngày nữa là quay xong phi, anh ngoan ngoãn ở nhà đợi em, đừng để Hạnh Nhân bị gầy đi đó!"

"Ồ... được rồi..."

Tắt điện thoại, Yến Thanh Ti thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ còn 3 ngày nữa là đóng máy, cô cũng nên trở về rồi.

Đợi khi về đến nhà, Hạ Lan Tú Sắc có muốn giở trò gì cũng vô dụng.

...

Ba cảnh quay cuối cùng, cảnh quay của Yến Thanh Ti rất nhiều, mỗi ngày về đến khách sạn cô đều cảm thấy rất mệt mỏi.

Còn trợ lý và thợ trang điểm mới đến, đều không thể khiến Yến Thanh Ti cảm thấy hài lòng như người trước, nếu không phải Quý Miên Miên hiện đang mang thai, thì cô sẽ bắt cô ấy đến bằng mọi giá.

Yến Thanh Ti lại chẳng phải là một người thích sai sử người khác sư nô tì, cho nên lỡ có một ngày dù cô có mệt đến mức nào mà trợ lý mới lại không biết nên chuẩn bị hết những thứ cần chuẩn bị thì cô cũng sẽ không tức giận.

Cô trợ lý mới là một người nhát gan, hướng nội, lại hơi ngốc nghếch nên Yến Thanh Ti cũng chẳng muốn làm khó cô nhóc ấy, chỉ cần đừng để xảy ra chuyện gì lớn thì cô cũng chẳng tính toán gì.

Dù sao cô cũng không thể yêu cầu mọi người đều phải trở thành chị em với cô như Quý Miên Miên, cũng không phải ai cũng có thể giống với Quý Miên Miên luôn nghĩ cho cô ở mọi lúc mọi nơi được.

Nhưng có một điều làm Yến Thanh Ti cảm thấy rất kỳ lạ đó là người trợ lý dường như hơi chậm chạm và không biết làm việc kia đã trở lên thông minh hơn trong vài ngày nay. Mỗi ngày khi nói chuyện với cô cũng không còn dè dặt cẩn thận nữa, lúc làm việc cũng nhanh nhẹn hơn hẵn, việc này khiến Yến Thanh Ti thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Ngày cuối cùng quay xong, đạo diễn mời mọi người trong đoàn đi ăn, sau khi ăn xong, cả nhóm kéo nhau đi ktv. Chuyến bay của Yến Thanh Ti là vào sáng sớm hôm sau nên cô không tham gia, hơn nữa với môi trường như vậy, mọi người đều hiểu rõ, chơi đến giữa đêm thì ai biết sẽ còn làm ra thêm trò gì nữa.

Yến Thanh Ti trở về khách sạn, tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ, hơn một tuần chưa về nhà, không được gặp chồng con, thì cô mới là người nhớ nhà hơn bất kỳ ai.

Cho nên cô mới đặt chuyến bay sớm nhất bay về Lạc Thành.

Nhưng khi cô chuẩn bị đắp mặt nạ đi ngủ thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cô không vội cử động mà nhìn lại thời gian, sắp 12 giờ rồi.

Lúc này còn ai đến nữa chứ?

Trong lòng Yến Thanh Ti nghi vấn, cô không mở cửa ngay mà nhìn qua mắt mèo phía trên cánh cửa, bên ngoài là trợ lý mới của cô Tiểu Triệu.

Cô nhăn mày, giờ này Tiểu Triệu qua đây làm gì?

Yến Thanh Ti hỏi: "Ai vậy? Khuya thế này đến đây có chuyện gì?"

Tiểu Triệu đứng ngoài cửa nói: "Chị Thanh Ti em có chuyện gấn muốn nói với chị, chị có thể mở cửa ra giúp em không?"

Yến Thanh Ti không cửa động, cô cố ý tỏ ra rất buồn ngủ: "Chuyện gì vậy, không thể để ngày mai rồi nói được sao? Tôi sắp đi ngủ rồi."

"Chị Thanh Ti em nói rồi em sẽ đi ngay thôi."

Yến Thanh Ti do dự một lúc nhưng vẫn mở cửa ra, cô giơ tay lên ngáp một cái: "Chuyện gì vậy, nói nhanh lên!"

Tiểu Triệu mở miệng, mỉm cười nói: "Chị Thanh Ti, ông chủ đã đến, ông ấy muốn mời chị đi một chuyến."

--- O ---

Chương 1958: Anh NhớEm, Dù Cho Một Buổi Tối Cũng Không Thể Chờ Được

Yến Thanh Ti vừa nghe thì bỗng kinh ngạc nói: "Cái gì?" Trợ lý mới nói: "Ông chủ đến đón chị."

Yến Thanh Ti nhăn mày nói: "Không thể nào, lúc trước tôi đã nói với anh ấy, không cho anh ấy đến đón tôi, anh ấy không nên đến vào lúc này."

Tiểu Triệu nuốt nước bọt nói: "Có thể ông chủ muốn cho chị một sự bất ngờ."

Yến Thanh Ti nhìn trợ lý, chẳng hề nói gì, nhìn đến nổi khiến Tiểu Triệu cả người phát run, chỉ cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể bị Yến Thanh Ti nhìn thấu, trong mắt cô ta chợt lóe qua một tia hoảng loạng, hai tay căng thẳng đến mức bất giác siết chặt ống quần, cuối đầu không dám nhìn vào mắt Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Không thể nào, chồng tôi chẳng lẽ tôi lại không hiểu sao? Nếu anh ấy muốn gây bất ngờ cho tôi thì đã trực tiếp chạy lên giường tôi rồi, chứ còn phải đợi cô nói sao?"

Nhạc Thính Phong muốn gây bất ngờ cho cô còn phải cần người khác đến thông báo sao, chồng cô là người thế nào chẳng lẽ cô lại không hiểu. Nếu như Nhạc Thính Phong thật sự chuẩn bị một điều bất ngờ cho cô thì tuyệt đối sẽ không cử người chạy đến nói với cô.

Huống hồ lúc trước cô đã nói, sau khi quay xong cảnh phim cuối cùng, cô sẽ trở về ngay lập tức.

Hơn nữa vào chiều hôm nay, cô vừa mới gọi video với Nhạc Thính Phong, lúc đó anh ấy có nói là sẽ đợi cô, sẽ không để lại một mình con mà chạy đến chỗ cô.

Cơ thể Tiểu Triệu bắt đầu phát run, cô ta cố gắng giữ cho bản thân không quá hoảng loạn, nói: "Chị Thanh Ti, em nói... thật đó, ông chủ thật sự đã đến đây, bây giờ đang ở phía dưới, nếu không tin chị có thể đi xem thử."

Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: "Hả, tôi đi xem rồi, sau đó thì sao? Sẽ xảy ra chuyện gì? Cô đã nhận của người ta bao nhiêu tiền?"

Tiểu Triệu liên tục lắc đầu: "Chị Thanh Ti, em... em không có, thật đó..."

"Trước mặt một diễn viên chuyên nghiệp như tôi, cô thấy khả năng diễn xuất của mình có thể qua mặt được tôi không?"

"Chị Thanh Ti, em thật sự không... không có... xin chị đừng nghĩ oan cho em."

"Tôi không hề nghĩ oan cho cô, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong, tôi sẽ kêu anh ấy chính miệng nói cho cô biết bây giờ anh ấy đang ở đâu."

Tiểu Triệu càng run rẩy ghê gớm hơn, Yến Thanh Ti cười lạnh, lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Thính Phong.

Điện thoại vang lên khoảng bảy tám hồi mới bắt máy.

Yến Thanh Ti bật loa ngoài: "Ông xã, bây giờ anh đang ở đâu? Đã về nhà chưa?"

"Anh... vợ à, anh vẫn chưa về nhà..." Nhạc Thính Phong nói chuyện có chút chột dạ, giọng nói cũng không rõ ràng và còn kèm theo tiếng còi ô tô.

Vậy là đang ở bên ngoài vẫn chưa về, Yến Thanh Ti hỏi: "Vẫn chưa về, vậy giờ anh đang đi đâu?"

Nhạc Thính Phong vội vàng nói: "Vợ à, anh nói rồi em đừng tức giận, tuyệt đối đừng tức giận."

"Anh nói với em trước đi, anh đang ở đâu?"

"Anh... anh không yên tâm về em..." Giọng Nhạc Thính Phong càng ngày càng nhỏ.

Yến Thanh Ti ngơ ngác, nói: "Đừng nói là anh thật sự chạy tới đây nhé?"

Mắt Yến Thanh Ti vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu, cô phát hiện khi Nhạc Thanh Phong nói là đang đến đây thì Tiểu Triệu rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm, sự hoảng loạn trong đôi mắt mới giảm xuống.

Yến Thanh Ti nhìn lướt qua tầng mồ hôi lạnh trên trán của cô ta, và cả gương mặt trắng bệch, rồi cười lạnh một tiếng.

Cho dù Nhạc Thính Phong có đến đây thật thì Tiểu Triệu tuyệt đối vẫn có vấn đề.

Nhạc Thính Phong cười hihi: "Không gì có thể giấu được bà xã, chiều nay vừa hay anh có thời gian rãnh nên qua đây luôn, bà xã à, chủ yếu là do anh quá nhớ em, một đêm cũng không thể đợi thêm được."

--- O ---

Chương 1959: Ông ĐâyThấy Ngươi Không Vừa Mắt Nên Muốn Đánh Người

Vốn dĩ Yến Thanh Ti vẫn còn tức giận, nhưng sau khi nghe xong câu đó cô đã hết giận trong chốc lát, cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Triệu và hỏi Nhạc Thính Phong: "Anh đang ở đâu?"

"Ở dưới khách sạn em đang ở, anh vừa mới dừng xe xong, đang tính đi lên." Yến Thanh Ti cười: "Được, vậy anh tự lên đi nhé!"

"Được thôi bà xã, anh có mang đồ ăn tới cho em, em rửa tay đi rồi lát nữa ăn khuya."

Yến Thanh Ti cười: "Ừ, biết rồi, anh nhanh lên nhé!"

Khắp người Tiểu Triệu đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ta cẩn thận nói: "Chị Thanh Ti, chị thấy đó, em không có lừa chị, nếu... ông chủ đã tới rồi, vậy em đi trước đây,." không làm phiền hai người nữa."

Yến Thanh Ti không noi gì, không lừa tôi vậy cô hốt hoảng như thế để làm gì. Rõ ràng là dáng vẻ có tật giật mình.

Nét mặt của Tiểu Triệu vốn dĩ đã không bình thường, tuy Nhạc Thính Phong đã đến thật nhưng rõ ràng có thể thấy được cô ta đang nói dối.

Yến Thanh Ti giơ tay chặn Tiểu Triệu lại: "Sao lại đi, vừa hay chồng tôi đã đến rồi, phải cảm ơn cô mới được."

Tiểu Triệu lắc đầu liên tục: "Em... không làm gì hết, chị Yến Ti, không cần, không cần phải cảm ơn em đâu."

Cô ta lùi về sau muốn đi, nhưng cánh tay lại bị Yến Thanh Ti túm lấy, sau đó dùng sức kéo cô ta vào phòng: "Phải cảm ơn, tất nhiên phải cảm ơn, nếu không bây giờ tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây."

...

Nhạc Thính Phong tắt điện thoại, bước chân ra khỏi bãi đỗ xe. Một người khác lén lút trốn trong bãi, cả người bốc lên một mùi vị gây mũi, nuốt nuốt nước bọt, tham lam nhìn về phía thang máy.

Nhạc Thính Phong nhăn mày, tuy anh không phải là người hay xem mặt bắt hình dong, nhưng đôi mắt người kia quá dơ bẩn, tràn ngập sự ô uế, thậm chí còn bẩn hơn so với nước cống.

Hắn ta dường như đang đợi điều gì đó, Nhạc Thính Phong nhìn hắn vài lần, lúc đi ngang qua hắn, anh nghe hắn đang lẩm bẩm một mình: "Ông đây thật hạnh phúc, vài ngày trước được ngủ với tiểu minh tinh, hôm nay lại sắp được ngủ với một đại minh tinh khác, đẹp hơn giàu hơn thì sao, chẳng qua chỉ là để ông đây ngủ mà thôi."

Nhạc Thính Phong khinh bỉ nhăn mày, hạng người này thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn, không phải buồn nôn vì hắn ta nghèo mà buồn nôn vì trái tim hắn còn dơ bẩn hơn vẻ bề ngoài gấp nhiều lần.

Nhạc Thính Phong xoay người vào trong thang máy, nhìn thang máy từ từ đi lên, nhưng không biết vì sao trong đầu anh cứ luôn nghĩ về gã ăn mày vừa gặp lúc nãy.

Sau khi thang máy dừng lại, Nhạc Thính Phong không bước ra, anh trầm mặc vài giây rồi ấn vào dấu mũi tiên hướng xuống và chọn tầng hầm.

Chẳng bao lâu sau, Nhạc Thính Phong bước ra từ thang máy, đi thẳng về phía tên ăn mày kia.

Tên ăn mày đó vẫn đang lẩm bẩm gì đó một mình, Nhạc Thính Phong hất cầm lên nói: "Này..."

Tên ăn may xoay đầu nhìn Nhạc Thính Phong: "Kêu tôi?" Nhạc Thính Phong khinh thường nói: "Anh đang đợi người?"

Tên ăn mày đó đánh giá Nhạc Thính Phong một lượt, khắp người anh toàn là hàng hiệu, khí thế hiên ngang, dù đang đứng dưới ánh sáng mờ ảo của tầng gửi xe thì cũng không thể che đi được khí thế trên người anh, mắt hắn ta hiện lên sự đố kỵ và tham lam, hắn phun nước bọt và nói: "Liên quan gì đến mày!"

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng đặt bình giữ ấm xuống đất, nói: "Không liên quan đến tôi, nhưng, ông đây nhìn mày không vừa mắt."

Nói xong anh bắt đầu xắn tay áo, tên ăn mày đó vừa nhìn là biết anh muốn đánh hắn, hắn sợ hãi lùi nhanh về sau: "Mày muốn làm gì, đừng ỷ mình có tiền có thể mà dám... Á..."

Hắn còn chưa kịp nói xong thì một cước của Nhạc Thính Phong đã đạp thẳng vào bụng của hắn, khiến hắn kêu la thất thanh.

--- O ---

Chương 1960: ĐánhBừa Sẵn Tiện Báo Thù Cho Vợ

Nhạc Thính Phong cũng không biết sao lại cảm giác tên này nhìn rất không vừa mắt, cực kỳ muốn đánh hắn, một thằng đàn ông có tay có chân, chỉ cần chăm chỉ một chút thì cũng sẽ không đến mức biến bản thân mình thành ra thế này, cho dù thật sự là một kẻ thang thang, nhưng cũng không hề dơ bẩn như tên này.

Những lời hắn ta nói anh đều nghe thấy hết, anh cảm thấy chắc vì bà xã mình cũng là một đại minh tinh nên khi nghe hắn ta nói ra những lời ấy, anh mới trở nên tức giận, phẫn nộ kỳ lạ.

Hôm qua ngủ với tiểu minh tinh, hôm nay sắp được ngủ với đại minh tinh gì chứ, tên ăn mày này không biết từ đâu chui ra chạy đến bãi đỗ xe của khách sạn này, mà người của đoàn phim ở trong khách sạn này chỉ có nhóm của Thanh Ti, còn minh tinh trong miệng hắn, chắc chắn ám chỉ đến người trong đoàn phim này.

Nhạc Thính Phong không biết, đại minh tinh mà hắn nói tới là ai, nếu không phải thì hắn bị đánh vì đáng đời, loại người bẩn thíu như hắn sinh ra là để cho người đánh chết.

Còn nếu phải thì, haha, cho dù lần này không đánh chết được hắn ta thì quay về cũng sẽ nghĩ cách xử chết hắn ta.

Tuy hôm đó tên ăn mày này mạnh hơn Hạ Lan Tú Sắc, nhưng so với Nhạc Thính Phong thì hắn chẳng có chút sức phản kháng nào.

Hắn khom người xin tha mạng, cũng không biết mình đắc tội với Nhạc Thính Phong ở chỗ nào, nhưng mặc cho hắn nói thế nào chân của Nhạc Thính Phong vẫn đá không ngừng nghỉ.

Nhạc Thính Phong không đánh người bắng tay, anh ghét sự dơ bẩn của hắn, lát nữa anh còn phải mang hộp giữ ấm lên, lỡ bẩn rồi thì phải làm sao?

Anh dung chân, từng cú một đá ngã hắn ta, mỗi lần khi hắn vừa bò dậy là bị Nhạc Thính Phong đá ngã. Hắn bị đá đến nỗi mặt mũi bầm dập, rang bị rơi mất hai cái, trên mặt chảy đầy máu, cuối cùng nằm bất động trên đất như một con chó sắp chết.

Nhạc Thính Phong cảm thấy cũng đủ rồi, sau đó cuối người nhặt bình giữ ấm từ dưới đất lên.

"Ông đây cảnh cáo mày, đừng có nghĩ tới những việc không nên làm, nếu không, tao sẽ khiến cho mày chết mà không biết lý do."

Tên ăn mày đó bị đánh đến mức không nói nổi, màu chảy đầy miệng, nằm co giật trên mặt đất.

Nhạc Thính Phong xách bình giữ nhiệt lên đầu, sau khi đánh xong một trận, anh cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Không cần biết người mà tên khốn đó nói là ai, Nhạc Thính Phong vẫn cảm thấy đánh hắn ta rất đáng.

Khi đến nơi, anh ấy thuần thục tìm được cửa phòng Yến Thanh Ti rồi ấn chuông cửa.

Ngay lập tức cửa phòng mở ra, Nhạc Thính Phong không cần nhìn Yến Thanh Ti đã vươn tay ra ôm lấy cô: "Bà xã, nhớ em đến chết mất, nhanh nào, cho anh hun một cái nào."

Yến Thanh Ti vừa mở cửa, là liền bị Nhạc Thính Phong ôm trọn vào long.

Ngay lập tức cô đã được mùi kỳ lạ trên người anh, ghét bỏ nói: "Trên người anh có mùi gì vậy? Mau buông em ra!"

Nhạc Thính Phong bĩu môi, buông Yến Thanh Ti ra, cuối đầu ngửi cơ thể mình: "Rõ ràng anh đã không dùng tay, mà chỉ dùng chân, mà sao mùi này lại ám ghê thế nhỉ?"

Cô kinh ngạc nói: "Anh đã làm gì? Đúng rồi sao lâu như thế anh mới lên tới đây?"

Nhạc Thính Phong sờ sờ mũi: "Ở dưới bãi đỗ xe, anh gặp phải một tên khốn dơ bẩn, nên tiện tay đánh hắn một trận."

"Cái gì? Anh đánh nhau với người ta ở dưới kia?" Yến Thanh Ti nhăn mày, lập tức kiểm tra khắp người anh

Cô không hề chấn vấn tại sao Nhạc Thính Phong lại đánh nhau với người khác, bởi vì cô biết anh không phải loại người vô duyên vô cớ đi đánh nhau với người khác, chắc chắn có lỳ do gì đó trong chuyện này. So với chuyện đánh nhau, cô càng quan tâm chuyện anh có bị thương hay không.

Trong long Nhạc Thính Phong cảm thấy ấm áp, anh cười nói: "Bà xã à anh không sao, người có sao là tên khốn kia, sau khi anh đánh xong hắn vẫn đang nằm dưới bãi đỗ, không bò dậy nổi kia kìa."

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai