Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1741-1760

Chương 1741: Tôi Không Thiếu Tiền, TôiChỉ Cần Vợ

Cho dù cô ta có muốn tẩy trắng cũng không có cách nào, tuy rằng dư luận dễ khống chế, nhưng bằng chứng đã chất cao như núi, lại vô cùng xác thực, bọn họ còn có thể làm gì?

Tưởng quần chúng đều là kẻ dễ dắt mũi hết sao?

Phương Duyên Duyên ăn trộm gà không thành còn mất nắm thóc, không hại được Mộ Dung Miên còn khiến cho mình bị mọi người chỉ trích, cho dù có hối cũng không kịp.

Cô ta muốn đi cầu xin Mộ Dung Miên giúp đỡ nhưng dù cô ta có không cần mặt mũi thì Mộ Dung Miên cũng sẽ không giúp. Anh sẽ chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho cô ta càng bị chửi rủa nhiều hơn.

Nhưng dù bên ngoài nháo thế nào thì vẫn có một vài người cảm thấy Mộ Dung Miên muốn lợi dụng chuyện này để quảng bá cho phim đang đóng. Không tin cứ chờ mà xem, thế nào rồi anh ta cũng sẽ quay lại cho coi.

Fan của Mộ Dung Miên cười nhạt, hơn nữa ai cũng nói nếu thật như thế thì tôi cam tâm tình nguyện ăn cả bàn phím, chỉ cần nam thần của chúng tôi không đi thì thế nào cũng được.

Đáng tiếc, Mộ Dung Miên đã quyết tâm đi rồi.

Chị Mạch tìm tới, tận tình khuyên bảo, cả Yến Thanh Ti, Lãnh Nhiên cũng khuyên nhủ, bảo anh đừng tự hủy hoại tương lai như thế.

Mộ Dung Miên vẫn không chịu, anh nói với chị Mạch: "Như tôi đã nói rồi, tôi vào showbiz cũng vì cô ấy, rời đi cũng vì cô ấy. Chúng tôi đã kết hôn rồi, tôi đã có được thứ tôi muốn có nhất, tiếp tục ở lại nơi này với tôi chẳng có ích gì. Cho nên tôi muốn rời đi, chị yên tâm, tiền bồi thường tôi không thiếu, tiền thù lao quay phim, quảng cáo tôi cũng không lấy một phân nào."

Chị Mạch: "Cậu... Cậu... Sao lại mất hết tinh thần thế hả? Cậu chỉ cần ở trong showbiz lăn lộn vài năm thôi là có thể đứng trên đỉnh cao rồi, đến lúc đó cậu có thể cho Miên Miên một cuộc sống còn tốt hơn nữa mà?"

Nhưng không ngờ, Mộ Dung Miên nghe xong liền nói: "Chị Mạch, tôi không thiếu tiền..." Phì...

Đúng lúc đang giằng co này đột nhiên lại bị một tiếng cười cắt ngang.

Yến Thanh Ti hắng giọng, cố nén cười, nói: "Xin lỗi, tôi không nhịn được, hai người cứ... tiếp tục đi..."

Chị Mạch lườm cô, buồn bực nói: "Yến Thanh Ti, chị bảo em tới đây khuyên người chứ không phải bảo em tới chế giễu."

Yến Thanh Ti ôm vai chị Mạch, nói: "Đừng nóng nữa, hít sâu, bình tĩnh một chút, để huyết áp dâng lên là không tốt đâu. Chị cũng nghe tên này nói rồi đấy, anh ta đã sớm lên kế hoạch, chị nói gì cũng vô dụng thôi, có trách thì trách anh ta... rất giả dối, ai có thể nghĩ được anh ta đi làm ngôi sao là để theo đuổi vợ chứ?"

Chị Mạch nhìn Quý Miên Miên: "Miên Miên, chị đối với em tốt như thế, em có thể giúp chị khuyên chồng em một chút không? Tiền đồ tốt như vậy, sao nói không cần là bỏ ngay được?"

Quý Miên Miên khó xử đáp: "Chị Mạch, em biết chị đối xử tốt với em, nhưng... xin lỗi chị, em... tôn trọng lựa chọn của anh ấy, showbiz không phải cuộc sống mà anh ấy muốn, em cũng mong anh ấy có thể được vui vẻ.

Chị Mạch hộc máu: "Em..."

Mộ Dung Miên nói: "Chị Mạch, tôi biết chị cần người mới có tiềm lực, chị yên tâm, tôi sẽ giới thiệu cho chị hai người..."

Chị Mạch cả giận: "Cậu nghĩ tôi không tìm được ai à, mấu chốt là..." Chị dừng lại, trừng mắt với anh: "Tuyệt đối không thể kém cậu được..."

Mộ Dung Miên mỉm cười: "Yên tâm, sẽ không kém tôi..."

Chị Mạch cảm thấy rất đau lòng: "Chờ tôi gặp rồi mới nói được." --- O ---

Chương 1742: NgàyNào Tôi Còn Sống Thì Cô Ấy Vẫn Là Của Tôi

Thật sự là rất khó gặp được mặt hàng như Mộ Dung Miên, người ta không làm được ngôi sao thì giậm chân tức giận, mà anh thì...

Chị Mạch không phải không nghĩ tới việc kéo anh ra tòa nhưng anh đã là chồng của Quý Miên Miên, Thanh Ti lại có quan hệ rất tốt với anh ta, dường như là bạn bè, chị Mạch không thể làm thế được.

Huống chi, đối với người quyết tâm muốn đi này, dù nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể để anh ra đi mà thôi.

Chị Mạch cảm khái vô cùng, chỉ trách số mình đen đủi, không hiểu sao lại gặp được một đống nghệ sĩ cá tính thế này.

Yến Thanh Ti nổi tiếng, nổi tới rối tinh rối mù, đúng lúc đó thì chạy đi lấy chồng, sinh con, tuy rằng không rời khỏi showbiz nhưng hiện tại cũng nửa ở ẩn.

Mộ Dung Miên nổi tiếng, tốc độ nổi rất nhanh, nhưng đúng lúc đang đi lên thì cũng chạy đi lấy vợ, mà anh còn ác hơn, chẳng thương lượng gì với chị, cũng không họp báo gì cả, không hề tính toán thiệt hại, tùy tiện phát một video trực tiếp 20 phút thông báo rút lui khỏi làng giải trí.

Hiện tại trên mạng có một vài kẻ thù nói rằng văn phòng của chị Mạch không phải là văn phòng quản lý nghệ sĩ mà là trung tâm môi giới hôn nhân.

Phàm là nghệ nhân của chị đều nhanh chóng chạy đi kết hôn hết.

Có người còn đoán, Lãnh Nhiên từ khi xuất đạo đến giờ chưa có scandal nào, có khi cũng kết hôn rồi cũng không chừng.

Chị Mạch kéo tay Lãnh Nhiên, nói: "Tiểu Lãnh à Tiểu Lãnh, sau này chị Mạch chỉ còn trông cậy vào em được thôi, sư tỷ em thế kia, chị chẳng trông đợi gì được nữa rồi..."

Trạng thái của Lãnh Nhiên cũng rất không tốt, sắc mặt hơi kém, cười gượng: "Vâng, chị Mạch cứ yên tâm."

Quý Miên Miên đã kết hôn rồi, còn gả cho Mộ Dung Miên.

Mà phần tình yêu thầm kín của cậu cuối cùng vẫn không nói ra được.

Cuối cùng, chị Mạch và Yến Thanh Ti rời đi, Mộ Dung Miên tiễn họ, Lãnh Nhiên đi sau cùng, thấp giọng nói: "Nếu đã cưới cô ấy thì phải đối tốt với cô ấy. Nếu một ngày nào đó anh làm cô ấy thương tâm thì tôi sẽ không im lặng nữa đâu."

Mộ Dung Miên nhíu mày: "Yên tâm, anh cứ im lặng cả đời đi thôi." Sao anh có thể cho Lãnh Nhiên cơ hội chứ.

Tiễn bọn họ đi rồi, Quý Miên Miên thở dài: "Chị Mạch rất đau lòng."

Anh ôm bả vai cô: "Anh sẽ bồi thường cho chị ấy, đi thôi, về nhà, chúng ta phải nghĩ xem nên mua quà gì cho ba mẹ vợ thôi."

"Bố em thích uống rượu, nhưng mà... mẹ em không cho ông uống, anh nhớ mua một bình rồi lén đưa cho ông ấy là được."

"Tốt..."

...

Giải quyết xong chuyện của Phương Duyên Duyên, rốt cuộc Mộ Dung Miên cũng có thời gian đi gặp Mộ Dung phu nhân.

Anh không cho Quý Miên Miên đi theo, chỉ nhờ Yến Thanh Ti hỗ trợ, bảo cô đưa Quý Miên Miên đi chơi một buổi sáng.

Sau đó anh đi một mình.

Cục cảnh sát hoài nghi thẻ căn cước của Mộ Dung phu nhân là giả, là kẻ khả nghi nhập cư trái phép nên giam giữ lại. Qua ba ngày, bà ta tìm được luật sự, nhưng cảnh sát vẫn nói chưa đầy đủ bằng chứng nên... chưa thể thả người.

Dù sao các người muốn đưa người ra thì đi tìm giấy chứng nhận đi.

Mộ Dung Miên ngồi xuống, đợi một lát thì Mộ Dung phu nhân được đưa ra. Trong ba ngày ngắn ngủn mà nhìn bà ta vô cùng tang thương, chật vật, làn da xuống sắc, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén như cũ. Bà ta nhìn Mộ Dung Miên thì tức run cả người, cắn răng, tức giận mắng: "Mộ Dung Miên, cậu là đồ lòng lang dạ sói, tôi cho cậu mạng sống, cho cậu sống sót, nhưng cậu lại đối xử thế này với tôi sao?"

Mộ Dung Miên biểu tình lạnh nhạt, chống lại ánh mắt của Mộ Dung phu nhân, ánh mắt bằng phẳng không hề trốn tránh.

"Thật xin lỗi, nhưng dù là ai đều không thể so được với cô ấy ở trong lòng tôi. Trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ không bao giờ buông tha cô ấy, tôi còn sống một ngày thì cô ấy vẫn phải là của tôi."

--- O ---

Chương 1743: KhôngAi Có Thể Tách Cô Ấy Ra Khỏi Tôi

Mộ Dung Miên rốt cuộc yêu Quý Miên Miên nhiều thế nào đến anh cũng không tưởng tượng nổi.

Trong một năm qua, động lực duy nhất để anh kiên trì sống sốt chính là cô, nếu không có cô, anh sớm đã gục ngã rồi.

Hiện tại anh vô cùng rõ ràng suy nghĩ của mình, anh không thể nào buông tay Quý Miên Miên được, nếu có người dám ngăn cản, anh thật sự không ngại trở thành người lấy oán trả ơn.

Dù sao anh vốn là người không có đạo đức, không biết chính nghĩa.

Trong quá khứ anh đã làm rất nhiều chuyện xấu, giờ làm thêm một việc nữa cũng chẳng vấn đề gì.

Cùng lắm thì xuống địa ngục mà thôi.

Lời của Mộ Dung Miên làm Mộ Dung phu nhân càng điên tiết hơn, bà ta gầm lên: "Mộ Dung Miên..."

Trong ba ngày này, bà ta từ một phu nhân giàu sang mỹ lệ đã già đi không ít, trên trán nổi lên vài cái mụn, cổ họng đau rát, cả người đều nóng sốt rất nghiêm trọng.

Tuy rằng sốt ruột nhưng bà ta biết Mộ Dung Miên nhất định sẽ tới đây, có điều bà ta không ngờ anh lại tới để nói mấy câu này.

Mộ Dung Miên ngồi đối diện bà ta, thản nhiên nói: "Bà biết là tôi không phải người đó..."

Anh là Diệp Thiều Quang, vẫn làDiệp Thiều Quang yêu Quý Miên Miên.

Chỉ là anh không thể dùng lại tên đó, anh chỉ có thể dùng cái tên Mộ Dung Miên này để tiếp tục sống.

Tên này, mạng sống này đúng là do Mộ Dung phu nhân cho, anh nên báo đáp bà ta, nhưng mà... bà ta không nên ngăn cản anh và Quý Miên Miên ở bên nhau.

"Chính là cậu... Cậu chính là nó... Từ lúc cậu tỉnh lại, cậu là nó, cậu là Mộ Dung Miên, là con trai của Mộ Dung gia, cậu là Randy của chúng tôi, cậu không thể ích kỷ như thế được. Coi như tôi xin cậu có được không? Cậu hãy vì tôi mà buông tay đi, được không?" Mộ Dung phu nhân hốc mắt đỏ bừng, rơm rớm cầu xin.

Bà ta hạ mình cầu xin Mộ Dung Miên hãy buông tay Quý Miên Miên, cùng bà ta quay về Scotland.

Nhưng đối mặt với sự van nài của Mộ Dung phu nhân, Mộ Dung Miên vẫn không động, thản nhiên nói: "Những điều kiện khác tôi có thể đồng ý, ngoại trừ Quý Miên Miên là không, tôi sẽ không nhượng bộ nửa bước."

Mộ Dung phu nhân cao giọng: "Randy, cậu đã quên đồng ý gì với tôi sao? Cậu là con của Mộ Dung gia, cậu nếu không chịu chia tay cô ta, cậu có biết tôi sẽ phải rơi vào tình cảnh gì không? Cậu có nghĩ tới Chí Hoành sẽ như thế nào không? Nếu ông ấy nghi ngờ thì phải làm sao hả?"

Chí Hoành là chồng của bà ta, Mộ Dung Chí Hoành, cũng là cha đẻ của Mộ Dung Miên.

Mộ Dung Miên trầm mặc không nói, thái độ của anh chính là câu trả lời cho bà ta. Ngoại trừ Quý Miên Miên, dù có bắt anh phải làm chuyện táng tận lương tâm nào anh cũng sẽ làm.

Nhưng không thể nào bảo anh buông tay Quý Miên Miên được.

Mộ Dung phu nhân nhắm mắt lại, từ trong mắt rơi ra vài giọt lệ, bà ta lấy tay lau đi, nói: "Được, được... nếu cậu không muốn buông tay thì coi như tôi nhượng bộ thêm một lần nữa, cậu có thể cùng cô ta duy trì quan hệ, nhưng là phải lén lút. Tôi cho phép cô ta làm tình nhân của cậu nhưng không được công khai, cậu phải theo tôi về nhà Mộ Dung, Chí Hoành đã không thể chống đỡ được thêm nữa, ông ấy hy vọng có thể thấy cậu và..."

Mộ Dung phu nhân chưa nói xong, Mộ Dung Miên đã ngắt lời: "Tôi đã kết hôn với cô ấy rồi."

Mộ Dung phu nhân...

Bà ta im bặt trong chốc lát, sau đó không dám tin, hỏi: "Cậu nói cái gì? Cậu nhắc lại xem nào?"

Mộ Dung Miên nhìn bà ta: "Tôi nói là tôi và cô ấy đã kết hôn rồi."

--- O ---

Chương 1744: Ai Nha,Rốt Cuộc Cũng Gặp Được Ba Vợ Rồi

"Ba ngày trước bọn tôi đã đi đăng ký, hiện tại tôi và cô ấy là vợ chồng hợp pháp, ai cũng không thể chia cắt chúng tôi được."

Anh bình tĩnh nhả từng câu từng chữ, ánh mắt chấp nhất và kiên định.

Vài giây sau, Mộ Dung phu nhân bật dậy, tay hướng về phía mặt anh tát xuống.

Mộ Dung Miên không trốn tránh, nhưng một lát sau cũng chẳng thấy đau đớn gì truyền tới cả.

Mộ Dung phu nhân đã dừng tay khi còn cách mặt anh ba, bốn cm.

Bà ta run rẩy, trong mắt đầy nước, có ẩn nhẫn, có phẫn nộ, có áp lực, có đau đớn, thân thể bà ta run lên dữ dội.

Mộ Dung phu nhân ngồi xuống, cắn răng nói: "Nếu giờ cậu không có khuôn mặt đó thì tôi sẽ đánh chết cậu."

Mộ Dung Miên không nói gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh, dường như hết thảy chẳng liên quan gì tới anh cả.

Mộ Dung phu nhân bật cười chua chát: "Cậu giỏi, cậu có chủ kiến, cậu có biết cậu làm thế thì tôi sẽ ra sao không? Cậu muốn trơ mắt nhìn tôi bị bức chết đúng không? Nếu sớm biết như thế, tôi đã không cứu cậu rồi."

Mộ Dung Miên lạnh lùng nói: "Tôi biết bà muốn gì, nhưng những gì bà muốn sao tôi phải nhất nhất nghe theo. Tôi nói rồi, ngoại trừ việc chia tay Miên Miên, chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý, tôi sẽ giúp bà có được thứ bà muốn, xem như... trả lại cho bà cái mạng này."

Mộ Dung phu nhân sửng sốt: "Cậu..."

Mộ Dung Miên tiếp tục nói: "Sau khi tôi đi, bà sẽ được thả ra, bà lập tức quay về Scotland, đừng có đánh chủ ý vào Quý Miên Miên nữa, cũng đừng có tìm cách chia rẽ chúng tôi, tôi sẽ giúp bà, tôi nghĩ... với thủ đoạn của tôi, với đầu óc của tôi ít nhất là tốt hơn là đấy.

Mộ Dung phu nhân không tin: "Sao tôi có thể tin cậu nữa chứ?"

"Tin hay không tùy bà, ngoại trừ phải tin tôi, bà cũng chẳng còn con đường nào khác. Nếu bà không tin vậy thì cứ ở đây đến chết đi, cảnh sát cũng sẽ không ngược đãi bà đâu."

Mộ Dung Miên nói bâng quơ, cảnh sát biết vì sao phải giam giữ Mộ Dung phu nhân, vì thế ngày thường cũng chẳng ai động gì tới bà ta cả.

Nhưng điều này đối với Mộ Dung phu nhân chẳng khác nào tra tấn cả. Người đã quen hưởng thụ cuộc sống xa xỉ sao có thể sống được những ngày thế này?

Mộ Dung phu nhân bình thản nhìn Mộ Dung Miên, cảm thấy anh có vẻ không nói dối thì phân vân một hồi rồi gật đầu: "Được..."

Mộ Dung Miên đứng dậy: "Tạm biệt."

Nói xong, anh cũng chẳng muốn nói thêm cái gì nữa. Mộ Dung phu nhân gọi anh lại: "Cậu định làm thế nào?"

"Đến lúc đó bà sẽ biết."

Mộ Dung Miên rời đi không tới một giờ thì Mộ Dung phu nhân được thả ra. Sau khi do dự một chút, bà ta quyết định về Scotland trước.

Cuối tuần, Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên mang theo lễ vật về ra mắt ba mẹ vợ.

Quý Miên Miên ở thành phố cách Lạc Thành không xa, hơn nữa vì mua nhiều đồ nên lái xe sẽ tiện hơn.

Đến bên ngoài tiểu khu, Mộ Dung Miên hơi khẩn trương: "Anh... tóc có rối không?"

Quý Miên Miên lắc đầu: "Không, rất đẹp trai..."

Cô không nghĩ Mộ Dung Miên lại hồi hộp như thế, nhịn cười vỗ vỗ vai anh: "Đừng lo, đã kết hôn rồi, ba em cũng không đánh anh nữa đâu."

Mộ Dung Miên hít sâu một hơi rồi lái xe đi vào, hai người xách đồ lên lầu.

Sau khi ấn chuông cửa, cửa mở ra, Mộ Dung Miên thấy trước mặt là một người đàn ông trung niên thì khẩn trương một chút rồi há mồm nói: "Ba... Xin chào, ba là con rể của con..."

--- O ---

Chương 1745: Ba, ConLà Con Rể Của Ba

Mộ Dung Miên vừa dứt lời thì tất cả đều sửng sốt, ba của Quý Miên Miên há mồm đang định nói cũng câm nín luôn.

Quý Miên Miên chọc chọc lỗ tai, cô... không nghe nhầm chứ?

Cô quay đầu nhìn Mộ Dung Miên sắc mặt hơi đỏ, lại nhìn lão ba đang đứng trong cửa, cố nhịn cười, sờ sờ mũi, kéo Mộ Dung Miên.

Cô không nghĩ Mộ Dung Miên còn có thể khẩn trương tới mức nói sai loạn lên thế này.

Nhìn vẻ mặt bối rối của anh, Quý Miên Miên cảm thấy rất đáng yêu.

Mộ Dung Miên rốt cuộc cũng phản ứng lại, ảo não chỉ hận không thể quay ngược thời gian, sao tới lúc mấu chốt lại nói loạn thế này, rõ ràng đầu óc nghĩ khác cơ mà.

Lần đầu tới thăm ba mẹ vợ nên anh đã quyết tâm tạo ấn tượng tốt cho hai cụ, không ngờ vừa há mồm đã lập tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Trong lòng Mộ Dung Miên vô cùng ảo não, chỉ hận không thể che lại lỗ tai của ba vợ để không không nghe thấy. Anh vội vàng sửa lại lời nói, cúi đầu nói: "Ba, con là con rể của ba, Mộ Dung Miên... Con nên sớm tới thăm nhà mình nhưng vì công việc quá bận rộn nên... vẫn trì hoãn tới tận bây giờ, thật sự rất xin lỗi, hy vọng ba và mẹ không trách tội con."

Nói liền một hơi, Mộ Dung Miên khẩn trương tới mức mồ hôi ướt đẫm lưng, lần này anh không nói sai câu nào chứ?

Nhưng sau khi anh nói xong, ba của Quý Miên Miên vẫn không nhúc nhích, Mộ Dung Miên càng khẩn trương trong lòng, quay đầu nhìn Quý Miên Miên cầu xin giúp đỡ: sao lại thế này? Anh lại nói sai gì ư?

Quý Miên Miên cũng không biết trong lòng ba đang nghĩ gì, liền gọi: "Ba... Con mang con rể về thăm ba rồi đây. Mẹ con đâu rồi?"

Rốt cuộc ba của Quý Miên Miên cũng lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Mộ Dung Miên: "Cậu... cậu... không phải là... là... ngôi sao kia đấy chứ?"

Mộ Dung Miên sửng sốt, quay đầu nhìn Quý Miên Miên.

Sao lại thế này, không phải lần trước lúc gọi điện đã giới thiệu mình là Mộ Dung Miên rồi sao, vì sao ba vợ lại giống như không biết gì vậy?

Ông Quý nhìn rất dữ tướng, vóc dáng cao lớn, thân thể khỏe mạnh, giọng nói rất vang, lúc không cười nhìn cực kỳ nghiêm túc, nhất là ánh mắt ông khi nhìn Mộ Dung Miên ánh lên vẻ không hài lòng.

Điều này làm cho Mộ Dung Miên thấy lo lắng trong lòng, anh vội vàng gật đầu: "Vâng, là con... Thực xin lỗi, gần đây con bị dính vào vài chuyện không hay ho, nhưng ba yên tâm, con đã giải quyết xong rồi."

Ông Quý đánh gia Mộ Dung Miên từ trên xuống dưới vài lần rồi nói: "Thì ra là cậu... Cậu chính là bạn trai của Miên Miên, tôi còn tưởng... Tôi còn tưởng chỉ là trùng tên, không ngờ... lại là một người."

Ông Quý dù đã biết tên con rể, Quý Miên Miên cũng từng gửi ảnh cô và Mộ Dung Miên cho ông nhìn, nhưng đối với mấy ông bà có tuổi, sao có thể ngờ được là con mình lại lấy một ngôi sao cơ chứ? Ông chỉ nghĩ có lẽ là trùng tên, hơn nữa ảnh chụp vào buổi tối nên nhìn cũng không rõ mặt lắm, ông chỉ cảm thấy hơi giống giống chứ không nghĩ ngợi gì nhiều.

Ông nói với vợ mình, Miên Miên có chồng rất đẹp trai, về sau cháu ngoại sẽ rất xinh xắn.

Hơn nữa ở tuổi họ, làm gì có thời gian đi chú ý mấy ngôi sao, cũng chỉ vì gần đây chuyện của Mộ Dung Miên và Phương Duyên Duyên quá nổi nên lúc xem ti vi, ông mới liếc mắt nhìn một cái thôi, không chú ý nhiều.

Mộ Dung Miên vừa nghe đã nghĩ ông Quý chắc không thích nghề nghiệp của anh rồi.

--- O ---

Chương 1746: Đây LàThằng Nhóc Bắt Cóc Con Gái Ông

Anh vội nói: "Vâng... Là một người ạ. Ba yên tâm, chờ con quay xong bộ phim này sẽ lập tức giải nghệ, trở thành người bình thường."

Ông Quý vươn tay: "Cái này nói sau, lúc vừa rồi cậu nói cái gì ấy nhỉ?" Mộ Dung Miên...

Quý Miên Miên vội vàng giải vây cho chồng: "A... Ba, con khát nước quá, ba xem bọn con đi xa như vậy mới về được tới nhà, sao ba không cho bọn con vào nhà đã. Ba xem, bọn con mang nhiều đồ thế này đây này."

Ông Quý vừa thấy túi to túi nhỏ trên tay hai người thì vội vàng nói: "Quên đấy, mau vào đi, các con về sao không báo trước cho ba một tiếng?"

Quý Miên Miên nháy mắt với Mộ Dung Miên, bảo anh hãy nói chuyện với ba đi, để ông ấy quên luôn chuyện khi nãy.

Quý Miên Miên nói: "Chẳng phải vì muốn cho ba mẹ sự ngạc nhiên sao? Mẹ đâu rồi ạ?"

"Đi theo người ta tập hát hí khúc rồi, để ba gọi bà ấy về."

Nói xong, ông Quý lấy điện thoại bấm gọi: "Alo, đừng hát nữa, về nhà đi."

"Làm sao á? Miên Miên về rồi..." Dừng một chút, liếc mắt nhìn Mộ Dung Miên, ông lại tức giận nói: "Còn dẫn theo đàn ông về nhà."

Mộ Dung Miên vừa nghe đã biết có lẽ ba vợ thật sự không thích mình.

Nhưng cũng là chuyện bình thường thôi, ông Quý tuy đã đồng ý cho hai người kết hôn nhưng ông cũng chỉ có một đứa con gái này, lần đầu gặp đứa con rể cướp đi con gái mình, tâm tình sao có thể tốt được?

Đồng ý thì đồng ý nhưng không vui vẫn cứ không vui.

Nhất là thằng nhóc bắt cóc con gái ông còn là một ngôi sao, hơn nữa gần đây dính phải vô số scandal.

Bên kia đầu dây, bà Quý lập tức bỏ đội hát, tất tả về nhà. Ông Quý chỉ chỉ sô pha bảo Mộ Dung Miên ngồi xuống. "Tôi có lời muốn hỏi cậu."

Mộ Dung Miên thành thật ngồi xuống: "Ba hỏi đi."

Ông Quý dựng đứng lông mày: "Tôi không biết cậu là một ngôi sao, chứ biết thì còn lâu tôi mới đồng ý. Giới giải trí sao tôi không hiểu, đâu phải nơi sạch sẽ gì, cậu nói cậu thích Miên Miên tôi rất tin, nhưng đàn ông có bao giờ thích lâu dài được. Rốt cuộc cậu chỉ thích nó trong chốc lát hay thật sự muốn bên nó cả đời?"

Quý Miên Miên: "Ba, bọn con..."

"Con im miệng, ba hỏi nó chứ không hỏi con."

Quý Miên Miên bịt miệng, Mộ Dung Miên vỗ vỗ tay cô, nói với ông: "Ba, con tham gia vào showbiz kỳ thực thời gian rất ngắn, lúc trước con vì Miên Miên nên mới trở thành diễn viên, muốn được gần cô ấy hơn một chút nên mới chạy tới ký hợp đồng với công ty của cô ấy. Lúc trước con cũng lên mạng giải thích rõ ràng, con vào showbiz là để theo đuổi Miên Miên, con cũng không thích nơi này, giờ Miên Miên đã là vợ của con rồi, con cũng chẳng có gì tiếc nuối với nơi đó cả."

Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn Quý Miên Miên: "Hiện tại bộ phim con đang đóng sắp đóng máy rồi, chờ sau khi đóng máy con sẽ chính thức giải nghệ, sống một cuộc sống bình thường. Miên Miên là toàn bộ hy vọng sống của con, đối với con mà nói, không phải cô ấy cần con mà là con cần cô ấy."

Mộ Dung Miên tuy rằng vẫn hồi hộp nhưng đã tỉnh táo hơn một chút, khi nói những lời này cũng không còn lắp bắp nữa, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh.

--- O ---

Chương 1747: Con Rể Của Nhà Ta Đẹp Trai Quá!

Ông Quý hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi: "Cậu thật sự... vì Miên Miên mà tình nguyện rời khỏi giới giải trí à?"

Quý Miên Miên vội vàng nói: "Ba, anh ấy đã nói với chị Mạch, cũng công bố với bên ngoài rồi, việc này đã qua mấy ngày, ba không biết chứ, giờ trên weibo toàn là tin anh ấy rời khỏi làng giải trí đấy, để con mở cho ba xem."

Quý Miên Miên vội vàng lấy di động ra, mở weibo, bật clip trực tiếp kia của Mộ Dung Miên cho ông Quý xem: "Ba, ba xem đi."

Ông Quý xem xong, ánh mắt nhìn Mộ Dung Miên hơi rối rắm một chút.

Mộ Dung Miên vội vàng lấy giấy chứng hôn ra: "Ba, đây là giấy chứng hôn của bọn con."

Ông Quý nhìn chằm chằm vào giấy chứng hôn, cuối cùng nói: "Thằng nhóc, cứ thế mà bắt cóc được con gái tôi."

Mộ Dung Miên lấy từ trong túi tiền ra chi phiếu, nói: "Bọn con kết hôn đúng là hơi gấp, cảm tạ ba mẹ đã không trách tội, nhưng trong lòng con vẫn thấy rất xấu hổ với Miên Miên. Theo quy củ, con hẳn là nên tới đây ra mắt, sau đó phải làm lễ ăn hỏi, con cũng không biết mua sắm sính lễ thế nào, cho nên chuyện hôn lễ chỉ có thể phiền ba mẹ hỗ trợ một chút. Sau này ba mẹ chính là ba mẹ ruột của con..."

Mộ Dung Miên nói những lời này rất chân thành làm cho ông Quý dù muốn moi móc tật xấu của anh cũng không biết moi thế nào.

Quý Miên Miên nhỏ giọng nói: "Ba, chỗ này đủ mua hai căn nhà như thế này đấy."

Ông Quý trừng mắt với cô một cái, lão tử là người tham tiền thế à?

Mộ Dung Miên nhớ tới một chuyện, lại lấy ra hộp trà: "Ba, đây là trà con mua biếu ba."

Ông Quý bĩu môi: "Ông đây chỉ uống nước lọc, không uống trà."

Mộ Dung Miên mỉm cười: "Con nghĩ cái này ba sẽ thích, ba... thử nhìn một cái đi."

Ông Quý hừ một tiếng, vừa cầm hộp trà ra liền cảm thấy không đúng, rất nặng, cái hộp bé tí thế này sao có thể đựng được nhiều trà như thế?

Ông mở hộp ra, vừa nhìn vào đã chậm rãi đóng lại, sau đó buông tay, ánh mắt nhìn Mộ Dung Miên có một chút biến đổi.

"Hối lộ à?"

"Không phải hối hộ đâu, đây là con biếu ba mà, là tâm ý của con thôi." Ông Quý đang định nói thì nghe tiếng mở cửa, bà Quý đã về rồi.

Ông vội vàng thu lại hộp trà, ho khan hai tiếng: "Cũng được, coi như có lòng."

Mộ Dung Miên mỉm cười: "Đây là để dưỡng thân thể, sau này ba uống hết con lại mua cho ba."

Ánh mắt ông Quý nhất thời dịu đi rất nhiều.

Bà Quý vừa vào cửa đã gọi: "Miên Miên, Miên Miên..." Quý Miên Miên vội vàng chạy ra: "Mẹ..."

Vừa dang hai tay định ông lấy bà Quý thì bà lại há mồm hỏi: "Con rể của mẹ đâu?"

Quý Miên Miên...

Cô xấu hổ buông tay, nghiêng người một cái, Mộ Dung Miên đã đi tới, cung kính cúi đầu với bà Quý: "Mẹ, mẹ khỏe không, con là... Mộ Dung Miên, con rể của mẹ..."

Lần này Mộ Dung Miên nói rất chậm, chỉ sợ lại nói sai nữa.

Bà Quý vừa thấy Mộ Dung Miên liền sợ ngây người: "Thằng bé này đẹp trai quá, thực sự rất tuấn tú, con thật sự... thích Miên Miên nhà mẹ à?"

Mộ Dung Miên cười nói: "Mẹ, con và Miên Miên đã kết hôn rồi... Cô ấy rất tốt, là cô gái tốt nhất mà con từng gặp."

Nhìn thấy mẹ vợ anh mới biết thì ra Quý Miên Miên giống mẹ, da trắng, mắt to, dáng người nhỏ nhắn, đại khái tính tình cũng rất giống với bà.

--- O ---

Chương 1748: Bà Xã,Chúng Ta Nặn Người Đi

Ông Quý ở đằng sau đắc ý nói: "Đúng thế, coi như cậu có mắt nhìn."

Đều nói mẹ vợ càng nhìn con rể càng hài lòng, nhất là Mộ Dung Miên sau giây phút khẩn trương ban đầu thì biểu hiện rất tốt, huống hồ khuôn mặt kia của anh làm gì có người phụ nữ nào chống cự nổi?

Nửa giờ trôi qua, bà Quý hoàn toàn quăng con gái và chồng sang một bên, chỉ biết con rể mà thôi.

Quý Miên Miên cứ có cảm giác Mộ Dung Miên mới là con đẻ của bà, còn cô chỉ là nhặt về.

Một lúc sau, bà Quý nhìn Mộ Dung Miên, đột nhiên nói: "A, Tiểu Mộ, con sao lại giống... giống... ngôi sao mà mẹ thấy trên ti vi mấy hôm trước nhỉ? Ai nha, mẹ nhớ ra rồi, ngôi sao đó cũng có tên là Mộ Dung Miên."

Mộ Dung Miên sửng sốt...

Anh còn tưởng ánh mắt của mẹ vợ tốt hơn ba vợ chứ, thế nên lúc vào cửa mới không nói cái này.

Ai ngờ sau nửa ngày bà mới nhận ra vấn đề.

Trách không được, phản ứng như thế này không khác gì Quý Miên Miên. Mộ Dung Miên hắng hắng giọng, nói: "Con chính là nam diễn viên đó."

Anh còn tưởng bà Quý sẽ không vui, kết quả bà hưng phấn nói: "Trời ạ, thật sao, chính là con sao? Thật tốt quá, mau mau, mau ký cho mẹ mấy chữ, trong đội hát hí khúc có hai bà bạn rất thích con, hôm nay còn nói không biết tiểu yêu tinh nào quyến rũ được con? Hừ, tiểu yêu tinh mà họ nói chính là con gái của mẹ, già thế rồi mà còn không biết xấu hổ đi thích con rể của mẹ. Đúng rồi, chúng ta chụp ảnh đi, để bọn họ hâm mộ chết thì thôi..."

Mộ Dung Miên...

Anh cười gượng hai tiếng, cầm lấy bút ký nhanh vài cái.

Bà Quý rất thích Mộ Dung Miên, sau khi biết anh là ngôi sao thì càng vui vẻ.

Buổi tối, bà làm một mâm đồ ăn phong phú, lúc ăn cơm liên tiếp gắp thức ăn cho Mộ Dung Miên.

Ông Quý trong lòng vẫn hơi hậm hực, vì thế lúc đi ngủ, ông nói lấy lý do muốn bồi dưỡng tình cảm cha con, kéo Mộ Dung Miên ra phòng khách ngủ.

Anh làm vợ tôi không để ý tới tôi thì tôi phạt anh buổi tối không được ôm con gái tôi.

Tối, Quý Miên Miên và bà Quý nói chuyện tới tận 11 giờ đêm rồi mới về phòng.

Nằm trong phòng, đột nhiên cô lại cảm thấy không quen, lăn qua lăn lại mấy vòng đều không ngủ được. Suy nghĩ nửa ngày, đoán có lẽ vì mỗi ngày đã quen ngủ với Mộ Dung Miên nên giờ mới không ngủ được.

Quý Miên Miên thở dài, cũng không biết Mộ Dung Miên và ba ngủ với nhau thế nào rồi, hy vọng ba không được lấy anh ra luyện tập.

Thật sự không ngủ được, Quý Miên Miên cầm di động lên mạng đọc truyện. Cô đọc rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Nửa đêm, Quý Miên Miên cảm giác trên người nặng trịch, giống như bị đá đè lên người, có điểm hít thở không thông.

Mở mắt ra, Quý Miên Miên liền phát giác có người đang đè lên mình, hơn nữa... quần áo trên người cô hình như đã bị cởi ra. Đang định hét lên thì cô nghe thấy tiếng của Mộ Dung Miên: "Ngoan, là anh, đừng kêu."

Quý Miên Miên kinh ngạc: "Sao anh lại sang đây? Anh sang trộm đấy à? Nếu để ba phát hiện thì anh sẽ ăn đòn đấy."

"Không phải."

"Vậy anh..."

Trong đêm tối, ánh mắt của Mộ Dung Miên sáng lòe, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: "Anh nói với ba vợ là muốn sớm sinh cho ông một đứa cháu ngoại thì phải cố gắng... Bà xã, chúng ta nặn người đi..."

--- O ---

Chương 1749: ChúngTa Mau Sinh Một Bảo Bối Đáng Yêu Như Hạnh Nhân Đi

Đêm rất khuya, Quý Miên Miên dựa vào cửa sổ, cô có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài.

Cô không thấy rõ mặt Mộ Dung Miên nhưng lại có thể thấy được ánh sáng trong mắt anh, mặt càng lúc càng nóng lên.

Quý Miên Miên liếm liếm môi: "Anh..."

Tay Mộ Dung Miên từ trên ngực cô trượt xuống bụng: "Bảo bối, chúng ta sinh con đi, anh muốn có một đứa con đáng yêu như Hạnh Nhân ấy."

Quý Miên Miên cảm giác trên da như có điện ở những nơi tay anh lướt qua, cả người cô mềm nhũn: "Em... Em... Cũng muốn, nhưng... Con... Không phải muốn là có..."

Nhắc tới Hạnh Nhân, Quý Miên Miên thật sự rất thích, trắng trắng, tròn tròn, mềm mềm, ngoan ngoãn, vừa ôm đã thích, mắt to, lúc nhếch miệng cười là có thể làm trái tim người ta tan chảy.

Đại khái, trên đời này không ai có thể cự tuyệt đứa bé xinh như thiên sứ thế được.

Mộ Dung Miên dùng tay trêu chọc khắp người Quý Miên Miên: "Cho nên chúng ta phải cố lên, chúng ta không cố gắng thì sao có em bé được?"

Chỉ trong chốc lát, hơi thở của Quý Miên Miên đã rất nặng nề: "Anh... Anh thật sự... Không phải sang đây trộm đấy chứ? Anh... Em nói với anh... Nếu anh... nếu... sang đây trộm, ba... ba sẽ không tha cho anh đâu."

Mặt Mộ Dung Miên vùi trong ngực cô: "Đương nhiên không phải rồi, ba vợ đã về phòng ngủ rồi."

Quý Miên Miên cảm thấy hơi kinh ngạc, ba cô là một người rất khó thu phục, tính tình vừa thối lại vừa cứng nhắc, cô lớn như thế rồi mới chỉ thấy ông chịu thua trước mỗi mình mẹ mà thôi.

Mộ Dung Miên sao có thể thu phục ba dễ dàng thế được? Đang nghĩ tới đây, Mộ Dung Miên đột nhiên vọt vào.

Quý Miên Miên kinh hô kêu lên: "Anh... sao lại... sao lại... không nói một tiếng đã vào rồi..."

Trong đêm đen, Mộ Dung Miên cười lên, cúi đầu cắn môi cô: "Lúc này sao em có thể phân tâm hả, hả..."

Quý Miên Miên không còn sức mà trả lời nữa, cắn bả vai anh, cố gắng áp chế tiếng rên rỉ muốn bật ra khỏi cổ họng.

Cô vỗ vỗ lưng Mộ Dung Miên: "Anh không cần... như thế... Động tĩnh lớn quá... ba mẹ ở ngay bên cạnh... đấy..."

Nhà của cô ở trong tiểu khu bình thường nên cách âm rất kém.

Mộ Dung Miên tươi cười tà tứ, đột nhiên ôm lấy Quý Miên Miên, hôn môi cô.

Như thế sẽ không rên rỉ được nữa.

Ở nhà, trong căn phòng nơi mình lớn lên, cùng người đàn ông mình yêu ân ái, Quý Miên Miên khẩn trương vô cùng, vừa lo lắng lại vừa thấy kích thích, cảm giác không giống những lần triền miên trước đây chút nào.

Sau khi chấm dứt triền miên, cô cảm thấy kiệt sức rồi, vừa rồi vì sợ đánh thức cha mẹ nên cô đều cố nén không kêu lên.

Cô nằm trong lòng Mộ Dung Miên, cuối cùng cô mới dám thở mạnh một hơi.

Mộ Dung Miên vươn tay mở đèn học ở trên bàn, trong phòng le lói lên một chút ánh sáng.

Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, phòng rất nhỏ, trên tường còn có tranh do Quý Miên Miên tự vẽ hồi đi học, nhìn rất xấu, còn có hai tờ giấy khen nữa.

--- O ---

Chương 1750: Miên Miên Em Thật Xấu Xa, Sao Em LạiQuyến Rũ Anh?

Anh cúi đầu hôn lên má Quý Miên Miên: "Đây là nơi em lớn lên sao?" Quý Miên Miên không động đậy: "Ừ..."

Mộ Dung Miên đứng dậy, cầm lấy ảnh chụp đặt trên bàn, đây là ảnh một nhà ba người, có lẽ là chụp vào lúc cô học sơ trung, đầu tóc ngắn ngủn, nhìn như một thẳng nhóc.

Anh nhìn rất lâu, lại cầm một cái ảnh khác lên xem, bên trong là lần Quý Miên Miên giành giải thưởng trong trận đấu võ ở trường.

Anh tùy tiện kéo ngăn kéo ra, bên trong là vài đồ vật linh tinh, có hộp bút, còn có cả sách.

Mộ Dung Miên xem rất chăm chú, ngắm từng ảnh chụp của Quý Miên Miên từ khi còn nhỏ đến khi tốt nghiệp đại học.

Anh rất nuối tiếc, sao anh lại không sớm quen cô một chút, sớm tham dự vào cuộc sống của cô một chút chứ?

Quý Miên Miên không mở nổi mắt ra nữa, mơ mơ màng màng hỏi: "Anh không ngủ à?"

Mộ Dung Miên đáp: "Anh muốn xem em đã lớn lên thế nào."

"Trời sáng rồi xem."

Mộ Dung Miên cầm bộ đồng phục từ trong tủ quần áo của cô ra, đi tới nói: "Miên Miên... Anh muốn nhìn thấy em mặc đồng phục cấp ba..."

Quý Miên Miên ngáp một cái: "A... Không mặc vừa đâu, chật rồi."

"Miên Miên... em thử chút đi."

"Trời sáng rồi mặc được không, buồn ngủ quá..."

"Anh mặc giúp em..."

Nói xong, Mộ Dung Miên liền bắt đầu ôm lấy Quý Miên Miên, mặc váy và áo vào cho cô.

Quý Miên Miên miễn cưỡng vẫn mặc vừa bộ đồng phục này, có điều... cúc áo ngực không thể đóng lại được, nhìn cực kỳ câu dẫn, tươi mới ngon miệng, quyến rũ xinh đẹp.

Mộ Dung Miên liếc mắt mội cái liền vội vàng bịt mũi... sao anh cảm thấy máu mũi sắp phun ra rồi.

Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao nhiều người đàn ông thích nhìn nữ sinh mặc đồng phục như thế, quả thực không thể nào chống cự được.

Quý Miên Miên nhắm mắt lại, căn bản không nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Mộ Dung Miên.

Cô lẩm bẩm một tiếng: "Anh đừng ép buộc nữa, mau ngủ đi... Nếu không ngày mai ba em sẽ đánh anh đấy, anh làm gì có sức mà ứng phó chứ..."

Quý Miên Miên ưỡn người, chiếc váy ngắn tới mông bị tốc lên, hoàn toàn không che được cái gì nữa, mà nút áo ngực cũng bung ra, nhìn còn mê người hơn so với lúc không mặc gì.

Mộ Dung Miên cảm thấy, nếu anh còn nhịn nữa chắc là... không thể gọi là đàn ông nữa rồi.

Vì thế, lại đè lên...

Quý Miên Miên bị đè tỉnh, hỏi: "Anh làm gì thế?"

Mộ Dung Miên không nói gì, biểu tình cực kỳ đứng đắn, nhìn cô nói: "Miên Miên, em xấu xa quá..."

Quý Miên Miên sửng sốt, bị biểu tình của anh dọa cho tỉnh: "Anh nói gì?"

Tay Mộ Dung Miên chui vào váy cô: "Sao em lại quyến rũ anh chứ? Là một người đàn ông bình thường, sao anh có thể chịu nổi dụ hoặc khi em mặc đồng phục chứ?"

Quý Miên Miên: "..."

Động tác tay của Mộ Dung Miên gần như không hợp với biểu tình trên mặt anh, anh nghiêm trang nói: "Em đã ra sức quyến rũ anh như thế, anh đành phải cho em được như ý thôi."

--- O ---

Chương 1751: Anh CònCó Thể Vô Sỉ Hơn Nữa, Em Muốn Thấy Không?

Quý Miên Miên: "..."

Cô bỗng không biết phải nói gì cho tốt, người đàn ông này vẫn là người mà cô từng biết trước kia sao?

Cô cắn răng, nói: "Anh còn có thể... vô sỉ hơn được nữa không hả?" Mộ Dung Miên thật sự gật đầu: "Có thể, em muốn thấy không?" Quý Miên Miên...

Mộ Dung Miên hôn môi cô, thấp giọng dỗ dành: "Không nên tức giận, đây là lần cuối cùng. Anh cũng chỉ muốn nghĩ cho ba mẹ vợ thôi, muốn để hai cụ nhanh chóng được ôm cháu ngoại. Em xem, cả ngày em không ở nhà, nếu có cháu ở cùng hai cụ thì thật tốt biết bao."

Quý Miên Miên không muốn tốn hơi thừa lời, lấy cớ, mấy cái này chỉ là lấy cớ, anh chỉ muốn ăn thôi đúng không?

Thế mà còn dám lấy ra cái lý do rõ đường hoàng đó, xì...

Quý Miên Miên há mồm cắn lên vai anh, nhưng... nhìn thấy mấy vết sẹo trên người anh, rốt cuộc cô vẫn không dám cắn quá mạnh.

Cô thật sự hết cách, không nỡ đối xử nhẫn tâm với anh, vì cô rất quý trọng thời gian ở bên anh.

Quý Miên Miên nói: "Lần cuối cùng đấy nhé. Nếu anh còn không chịu yên thì em sẽ đuổi anh ra khỏi phòng ngủ đấy."

Mộ Dung Miên liên tục gật đầu: "Ừ ừ, lần cuối cùng, anh thề đây là lần cuối cùng..."

Sau khi kết thúc, Mộ Dung Miên thật sự không làm gì nữa, anh mặc quần áo đi ra ngoài, vào toilet lấy một cái khăn ước, trở về lau người cho Quý Miên Miên.

Xong hết thảy thì trời cũng chuẩn bị sáng.

Một lần nữa nằm xuống, Quý Miên Miên đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, Mộ Dung Miên ôm lấy cô.

Giường rất nhỏ, anh nằm xuống chân phải hơi co lại, nếu không sẽ bị thò ra ngoài.

Quý Miên Miên mơ mơ màng màng nói với anh: "Em... nếu mẹ gọi... ăn sáng, anh nói với mẹ là em không muốn dậy nhé!"

Mộ Dung Miên gật đầu: "Ngoan, ngủ đi."

Quý Miên Miên cả người mềm nhũn, thật sự là không còn chút sức lực nào.

Lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô nghe Mộ Dung Miên nói: "Sau này... chờ giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta trở về sống cùng ba mẹ nhé!"

Quý Miên Miên lẩm bẩm một tiếng: "Thật...?"

"Tất nhiên là thật, anh chưa bao giờ lừa dối em."

Quý Miên Miên không còn sức đâu mà để ý tới anh nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mộ Dung Miên đáy lòng an tĩnh, anh hơi mệt, thân thể có chút không thoải mái nhưng lại không thể ngủ được.

Từ khi anh quyết định sẽ không buông Quý Miên Miên ra nữa, nhất định phải ở bên cô, anh đã bắt đầu tính kế giải quyết vấn đề tương lai.

Hiển nhiên, khi anh quyết định không buông cô ra thì nghĩa là cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.

Anh phải kéo những nguy hiểm này chậm lại, không thể để Quý Miên Miên bị thương tổn được.

6 giờ sáng, ông bà Quý ở phòng bên cạnh đã dậy đi thể dục, đây là thói quen hàng ngày của họ.

Lúc rửa mặt, bà Quý hỏi: "Lão Quý, sáng nay ăn gì?"

Ông Quý đáp: "Tùy tiện mua cái gì cũng được mà, bánh bao, bánh quẩy, tào phớ, cháo, ở ngoài cửa có gì thì mua đó, như hàng ngày thôi."

Bà Quý nói: "Thế sao được, con rể tới đây, sao có thể ăn qua loa thế được, phải cho nó ăn uống thật tốt chứ."

Ông Quý bĩu môi: "Con rể, bà còn coi nó là con rể của bà à? Nó bắt cóc con gái chúng ta, tôi cho nó vào cửa đã là tốt lắm rồi, bà còn muốn hầu hạ nó như thái tử gia chắc? Bình thường bà còn không đối xử với tôi tốt như thế đâu đấy."

Nói xong, cánh tay ông Quý liền bị cấu một cái.

Bà Quý nói: "Ông nói bừa gì thế hả, Miên Miên sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, Tiểu Mộ tốt như thế, ông còn có gì không hài lòng chứ, chẳng lẽ ông không muốn con gái lấy được người chồng tử tế à?"

--- O ---

Chương 1752: Đi VạnDặm Mới Tìm Được Một Con Rể Tốt

"Hơn nữa, con rể cũng là con cái trong nhà, Tiểu Mộ cưới nó chẳng khác nào con của chúng ta, tôi xót con tôi, ông quản được à?"

Đại khái đây chính là sự khác nhau giữa mẹ vợ với cha vợ, mẹ vợ càng nhìn con rể càng thuận mắt.

Mấu chốt là khuôn mặt kia của Mộ Dung Miên lại rất dễ hạ gục phái nữ.

Còn mấy ông cha vợ trước giờ lại luôn bắt bẻ con rể từ ly từng tý một, ai cho anh bắt cóc con gái tôi chứ?

Hai người chuẩn bị xong xuôi liền ra ngoài, bà Quý còn nhìn cửa phòng của con gái mà cười trộm hai tiếng.

Bà liếc mắt một cái, nghiêm giọng nói với ông Quý. "Được rồi, đừng có làm cái mặt đen thui đó nữa, nếu ông không thích Tiểu Mộ thì hôm qua lúc nó nói nó là con rể ông, ông lại tha cho nó à?"

Ông Quý hừ một tiếng: "Tôi cho nó mặt mũi đấy chứ, nếu tôi mà thực sự muốn truy cứu chuyện này thì giờ nó cũng đừng hòng bước được vào cửa nhà chúng ta."

Bà Quý đóng cửa lại, để cho ông Quý đi trước. "Xì, ông đúng là khẩu xà tâm Phật, đi thôi đi thôi... Tôi xem thằng bé đó không phải là kiểu người chỉ biết lừa dối người khác đâu. Tối qua Miên Miên đã nói với tôi rồi, chúng nó đã quen nhau hai năm, thằng bé ấy càng ngày càng tốt với nó, càng ngày càng hoàn hảo hơn so với hồi mới theo đuổi, còn rất yêu nó. Con gái chúng ta được hạnh phúc như thế, chúng ta nên vui mừng mới đúng, huống chi, hai đứa nó kết hôn rồi, chúng ta còn sợ không sớm có cháu ngoại à?"

"Tôi nhìn mặt mũi cháu ngoại tương lai nên mới không so đo với nó."

"Tiểu Mộ đẹp trai thế, Miên Miên nhà chúng ta cũng không xấu, sau này con cái của chúng nó không biết sẽ xinh đẹp thế nào nữa, tôi cứ nghĩ tới là kích động không ngủ nổi."

"Tất nhiên rồi, cháu ngoại của tôi chắc chắn là xinh nhất tiểu khu này..."

Hai ông bà vừa đi vừa nói, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường rất nhiều.

...

Hai người tập thể dục xong thì đi mua bữa sáng, lúc về nhà đã hơn 8 giờ. Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Hai ông bà đứng ở cửa há hốc mồm, sửng sốt một hồi, đây là nhà họ à?

Bọn họ lâu lắm rồi không nấu bữa sáng ở nhà, toàn là sau khi đi thể dục thì mua bữa sáng ở bên ngoài về ăn cả.

Hai người đặt đồ ăn xuống bàn, vội vàng chạy vào bếp, chỉ thấy Mộ Dung Miên đang mặc tạp dề của bà Quý đứng ở bếp chiên trứng gà.

Ở trên bàn, đã có một cái trứng được chiên xong, màu sắc vàng tươi nhìn có vẻ rất hấp dẫn.

Hai người ông nhìn bà, bà nhìn ông.

Ông Quý đang định nói chuyện thì đã bị bà Quý che miệng túm đi, kéo vào phòng.

Hai người vừa đi, Mộ Dung Miên xoay người mỉm cười. Buổi sáng dậy làm bữa sáng có lẽ là sẽ lấy lại được chút hảo cảm đã mất đi với ba mẹ vợ, chuyện tốt như thế sao anh có thể buông tha được chứ?

Vừa vừa cửa, bà Quý liền buông chồng ra, hưng phấn nói: "Lão Quý, ông có thấy không, ông có thấy không, trứng gà chiên ngon như thế, nhìn còn ngon hơn tôi làm nhiều. Trời ạ, sao con gái chúng ta lại may mắn thế chứ."

Ông Quý vẫn kiên trì, nói: "Cũng phải ăn đã rồi mới nói được, nhỡ đâu không ăn nổi thì sao."

Ông vừa nói xong đã bị vợ cấu cho một cái.

"Ông lấy tư cách gì mà ghét bỏ chứ? Nhiều năm như thế nhưng ông đã làm được bữa cơm nào, chiên được cái trứng gà nào ngon như thế chưa? Tôi nói cho ông biết, hiện giờ, những người đàn ông biết nấu cơm đều là những người đàn ông thương vợ cả. Miên Miên còn ngủ mà Tiểu Mộ đã dậy nấu cơm, ông xem mấy động tác thuần thục của nó xem, rõ ràng là thường xuyên làm việc đó, Miên Miên quá là có phúc rồi."

Bà Quý trước đó cảm thấy Mộ Dung Miên rất tốt, nhưng sau khi thấy anh nấu cơm thì lại cảm thấy thật sự là con rể đi vạn dặm mới tìm được một người.

--- O ---

Chương1753: Người Ngốc Có Phúc Của Người Ngốc, Bắt Được Chồng Tốt Là Được

Bộ dáng đẹp đẽ, biết nấu ăn, biết thương người, mấu chốt là... điều kiện kinh tế cá nhân không tệ, không sợ sau này con gái sẽ phải chịu khổ nữa, điều kiện tốt như thế có đốt đèn đi tìm cũng không ra.

Bà Quý cao hứng nói: "Tôi thấy sao có thể là Tiểu Mộ bắt cóc Miên Miên được, rõ ràng là con gái ngốc của chúng ta có phúc nên bắt được một thằng chồng tốt, Miên Miên có thể gả cho một người đàn ông như thế, tôi thật sự rất vui mừng."

Nói xong, bà cũng không buồn để ý tới bạn già của mình nữa, mở cửa ra ngoài tìm Mộ Dung Miên.

Ông Quý nghe thấy vợ mình nói: "Tiểu Mộ, sao con dậy sớm thế? Người trẻ tuổi nào cũng ngủ nướng tới tận trưa, ở nhà chúng ta không có nhiều quy củ thế đâu, con làm diễn viên, ngày thường chắc cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, mau đi ngủ thêm đi, để mẹ làm cho."

"Mẹ, mẹ về rồi ạ, không sao đâu, con làm sắp xong rồi. Con cũng quen dậy sớm nấu ăn, sẽ xong ngay ấy mà, mẹ nghỉ một chút đi."

"Tiểu Mộ, không ngờ còn còn biết cả nấu cơm nữa. Hiện tại người trẻ biết nấu ăn hiếm lắm, nhất là đàn ông con trai ấy."

"Miên Miên thích ăn cơm con làm, hơn nữa, ăn cơm ở nhà mình vẫn là yên tâm nhất."

Ông Quý nghe giọng vợ vui cười hớn hở thì xì một tiếng xem thường.

Tuy rằng ông chưa thể nào thích được Mộ Dung Miên ngay nhưng vẫn không thể không thừa nhận rằng người chồng mà con gái mình tìm rất được, từ góc độ của một người đàn ông mà nói thì cậu ta cũng chưa có gì không được cả.

Ông Quý thở dài, quên đi, con gái hạnh phúc là được rồi, huống hồ... thằng nhóc này đúng là rất khá.

Miên Miên nhà họ không phải đứa thông minh sắc sảo, có thể tìm được một người vừa trẻ vừa tốt như thế cũng không dễ dàng gì.

Ở bên ngoài, bà Quý đã cất tiếng gọi chồng ra ăn cơm, ông Quý xoay người đi ra.

Trên bàn cơm, ông hỏi: "Miên Miên đâu rồi, chưa dậy à?"

Mộ Dung Miên: "Miên Miên nói không được gọi cô ấy dậy, cô ấy muốn ngủ thêm một lúc. Con định đợi 9 giờ sẽ gọi cô ấy rồi làm một phần ăn khác là được."

Bà Quý thở dài, thằng nhóc này thật tốt.

"Không có việc gì thì cứ kệ nó ngủ đi. Con bé này mỗi lần về nhà đều ngủ tới tận 12 giờ trưa mới chịu dậy... Nào, Tiểu Mộ, ăn bánh bao đi, con gầy quá, phải bồi bổ nhiều vào. Sau này con với Miên Miên cũng nên chịu khó về nhà, mẹ sẽ làm nhiều món ngon cho mà ăn."

Mộ Dung Miên gật đầu: "Cảm ơn mẹ!"

Làm một bữa sáng mà có thể khiến cho Mộ Dung Miên hoàn toàn đứng vững gót chân ở nhà họ Quý, ngay cả ba vợ cũng ôn hòa với anh hơn rất nhiều.

Hai người ở Quý gia bốn ngày, đến khi tổ quay phim thúc giục mới quay về. Trước khi đi, hai ông bà nói với họ chuyện hôn lễ.

Bà Quý nói: "Hôn lễ của hai đứa ba mẹ sẽ để ý. Tiểu Mộ hiện là người của công chúng, nếu cử hành hôn lễ, chỉ sợ truyền thông mà biết sẽ ùn ùn kéo tới đây, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt tới con."

"Ba mẹ cũng không phải người cổ hủ, con và Miên Miên đã đăng ký rồi, hôn lễ này bao giờ tiến hành cũng được. Mẹ với ba con nghĩ chờ con chính thức rời khỏi làng giải trí, chờ người ta quên hẳn con rồi hãy tiến hành chuyện này. Chỉ cần con đối xử với Miên Miên tốt, hai đứa các con sống tốt thì ba mẹ thế nào cũng được."

Mộ Dung Miên rất kinh ngạc, anh không ngờ ba mẹ vợ lại chu đáo như thế, anh còn tưởng bọn họ sẽ rất sốt ruột muốn tổ chức hôn lễ cơ đấy.

Ông Quý lấy ra chi phiếu mà anh đã đưa hôm trước, nói: "Hai đứa ở ngoài cần tiền, cái này cứ cầm lấy đi."

Mộ Dung Miên cảm thấy lòng nao nao, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được tình thương của cha mẹ, chỉ cần con cái tốt thì bọn họ chẳng cần gì, những điều này anh chưa từng được trải qua.

--- O ---

Chương 1754: RốtCuộc, Bọn Em Không Thể Tham Dự Vào Tương Lai Của Anh Nữa Rồi!

Anh ngẩng đầu, cười đáp: "Ba mẹ, con và Miên Miên không thiếu tiền đâu. Chỗ tiền này chắc là đủ mua một căn hộ trong thành phố, nếu ba mẹ quan tâm thì thử tìm xem có căn hộ nào thích hợp không thì mua đi, tiền không đủ cứ nói với con, sau này... Chờ xử lý xong hết công việc, con với Miên Miên sẽ về ở cùng bố mẹ."

Hai ông bà vừa nghe đã vô cùng vui mừng: "Thật sao?"

Bà Quý cao hứng tới nỗi mắt rơm rớm nước, nói: "Thế thì tốt quá, tốt tốt..."

Ngay cả ông Quý vốn không thích cười giờ cũng tươi như hoa: "Cái này các con không cần quan tâm, ba sẽ tìm mua giúp hai đứa một căn hộ, đảm bảo vừa lòng đẹp ý."

Bọn họ vốn vừa cao hứng khi con gái tìm được hạnh phúc, lại vừa cảm thấy mất mát khi sau này con gái gả đi rồi, không biết khi nào mới về thăm nhà được một chuyến.

Hoàn toàn không ngờ Mộ Dung Miên lại quyết định như thế.

Chỉ cần một câu nói này đã lập tức đi vào tâm khảm hai người, ánh mắt họ nhìn Mộ Dung Miên còn yêu thương hơn cả nhìn con ruột.

Rời khỏi nhà họ Quý, trên đường trở về, Quý Miên Miên hỏi: "Anh thật sự sẽ về nhà sống với em à?"

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Mộ Dung Miên sẽ về nhà mình ở với bố mẹ.

Mộ Dung Miên gật đầu: "Đương nhiên, ba mẹ anh đều đã mất, ba em chính là ba anh, mẹ em chính là mẹ anh, không về đó thì chúng ta còn về đâu nữa? Huống chi, anh cảm thấy thành phố này rất được."

Cô cười: "Anh định... tới ở rể đấy à?"

Mộ Dung Miên nhíu mày: "Sao, không được à?"

Trong lòng anh đã lên kế hoạch chu đáo, đợi mọi chuyện hoàn thành, không còn vướng bận gì nữa, anh sẽ đưa Quý Miên Miên về nơi này sống.

Anh chưa từng có một gia đình đầy đủ, nhưng tương lai anh chắc chắn sẽ có.

Về lại Lạc Thành, Mộ Dung Miên nhanh chóng trở về với lịch trình quay phim.

Vốn dĩ chỉ còn một đoạn quay cuối cùng nữa, nhưng vì nguyên nhân thời tiết và diễn viên nên bị chậm trễ mất một thời gian.

Chuyện Phương Duyên Duyên ầm ĩ ở làng giải trí vẫn chưa lắng lại, vì rất nhiều "thành tích" của cô ta bị phơi bày ra nên đã bị bên trên hạ lệnh phong sát, cô ta chạy tới đoàn làm phim náo loạn vài lần, bị đạo diễn đuổi ra ngoài, sau không còn ai thấy cô ta đâu nữa.

Đợi Mộ Dung Miên quay xong cảnh cuối cùng cũng là nửa tháng sau. Trong bữa tiệc đóng máy, Mộ Dung Miên phát ra một tin weibo: Đóng máy!

Tạm biệt làng giải trí! Tạm biệt fan của tôi!

Tôi muốn mang theo bà xã của mình đi về hướng chỉ thuộc về tương lai của hai chúng tôi.

Fan của Mộ Dung Miên nước mắt chảy thành sông, thoắt một cái tag #tương lai của anh, bọn em không thể được tham dự nữa rồi# ngay lập tức trở thành tiêu đề nổi bật số 1.

Ai cũng biết, Mộ Dung Miên thoái ẩn là kết cục đã định.

Một ngôi sao trong tương lai gần sẽ bay lên thành siêu sao, trong một phút bốc đồng đã trở về làm người bình thường.

Khuya khoắt, rốt cuộc cũng về lại được nhà mình.

Quý Miên Miên mệt tới nỗi không bước nổi, trực tiếp ngã người xuống ghế sô pha: "Em không xong rồi."

Mộ Dung Miên lắc đầu, quay lại ôm cô vào phòng ngủ, thay quần áo cho cô, ăn đậu hũ một hồi, muốn nuốt chửng cô nhưng lại đau lòng cô mệt mỏi vì thế mới thành thành thật thật buông tha cho cô.

Sau khi ngủ, di động của Mộ Dung Miên đổ chuông.

Nhìn dãy số hiện lên, ánh mắt anh trở nên hung ác, lạnh lùng. Anh đứng dậy bước ra phòng khách.

"Alo..."

Thanh âm sốt ruột của Mộ Dung phu nhân vang lên: "Randy, đã hơn nửa tháng rồi, rốt cuộc cậu muốn làm gì, bên này... tôi không chống đỡ nổi nữa. Lần trước cậu đã đồng ý với tôi thế nào, cậu không thể nuốt lời lần nữa đâu."

Mộ Dung Miên nhắm mắt lại, sau một lát im lặng liền bình tĩnh nói: "Biết rồi, tuần sau tôi sẽ quay về."

--- O ---

Chương 1755: CôTuyệt Đối Sẽ Không Để Anh Rời Đi Lần Nữa

Mộ Dung phu nhân cố gắng áp chế lửa giận trong điện thoại: "Tuần sau... Còn muốn tuần sau nữa? Một mình tôi ở bên này khó khăn thế nào cậu có biết không hả?"

Mộ Dung Miên lạnh lùng: "Tuần sau! Đây là thời gian sớm nhất tôi có thể cho bà, thời gian dài như thế mà bà còn chống đỡ được chứ nói gì chỉ một tuần này."

"Được... Tôi cho cậu thêm một tuần nữa."

Quý Miên Miên dán tai vào cửa, che miệng, cẩn thận nghe, không dám phát ra bất kỳ một tiếng động nào.

Vừa rồi cô dậy đi toilet, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, nghiêng tai lắng nghe thì lại nghe thấy Mộ Dung Miên nói tuần sau anh sẽ trở về.

Nghe xong những lời này, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy trống rỗng, nhất thời không biết phải làm gì.

Anh... phải đi sao? Rốt cuộc anh vẫn phải đi sao?

Anh đã đồng ý sau này sẽ vĩnh viễn ở bên cô, vĩnh viễn không rời đi, anh còn nói sẽ cùng cô về nhà, sao giờ anh lại muốn đi rồi?

Quý Miên Miên vốn tưởng hạnh phúc của cô rốt cuộc đã tới rồi, người đàn ông này rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về cô, dù sao bọn họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi, không phải sao?

Nhưng... sự thật là cô chỉ đang nằm mơ thôi sao?

Bên ngoài, Mộ Dung Miên nói gì đó nhưng cô đã không nghe được nữa, cô không biết mình về giường nằm như thế nào, cô ôm chặt chăn, cắn răng để không phát ra thanh âm nào.

Quý Miên Miên rất sợ, cực kỳ hoảng sợ...

Từ sau khi Diệp Thiều Quang trở về dưới thân phận Mộ Dung Miên, trong lòng cô luôn bất an. Sau khi về nhà thăm ba mẹ, thấy anh cam đoan với ba mẹ sẽ đối xử tốt với cô, sẽ yêu thương cô cả đời, lúc này tâm tình cô mới thả lỏng một chút, thế nhưng...

Cô không ngờ, ngày này lại tới sớm như thế.

Giữa một đêm như thế này, làm cho cô hoàn toàn không kịp đề phòng.

Chính là đêm mà Mộ Dung Miên nói với fan của anh rằng anh đã quay phim xong rồi, anh đã nói tạm biệt với làng giải trí, anh muốn dẫn vợ mình đi về một tương lai chỉ có hai người.

Trên weibo fan của anh vẫn còn đang gào khóc thảm thiết, cầu xin thần tượng của họ hãy quay về.

Nhưng hiện tại, thần tượng của bọn họ không chỉ rời khỏi họ, mà ngay cả cô anh cũng sắp rời bỏ rồi.

Ngày thuộc về riêng hai người họ còn chưa bắt đầu cơ mà.

Cổ họng Quý Miên Miên như bị thứ gì đó ghim chặt, vừa cứng vừa đau, nhưng cô không dám khóc vì sợ Mộ Dung Miên đột nhiên sẽ đi vào.

Trong lòng cô loạn như ma, cô không biết phải làm như thế nào, nhưng cô biết mình sẽ tuyệt đối không để Mộ Dung Miên rời đi. Lần trước anh đi mất hơn 1 năm mới trở về, lần này... còn may mắn được như thế nữa không?

Chính cô căn bản cũng không chịu được việc anh rời khỏi mình lần thứ hai, chắc cô sẽ điên mất.

Cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để anh ra đi.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Dung Miên tiến vào.

Quý Miên Miên vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ như đã ngủ say. Cô không dám để cho Mộ Dung Miên biết vừa rồi mình đã nghe được những gì.

Mộ Dung Miên nằm xuống, nhẹ nhàng vươn tay ôm cô vào lòng.

Anh không ngủ được, trong lòng cứ nghĩ mãi tới lời của Mộ Dung phu nhân.

Người khiến anh áy náy nhất trong lòng chính là Quý Miên Miên, đã đồng ý với cô sẽ cùng cô trải qua cuộc sống đơn giản từng ngày.

Đêm nay, vừa mới nói lời tạm biệt với làng giải trí, bọn họ còn có kế hoạch nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đi du lịch. Từ sau khi đăng ký kết hôn, họ còn chưa có tuần trăng mật, cho nên phải đi chơi một chút. Quý Miên Miên nói muốn đi ra biển, muốn được ngắm mặt trời mọc trên biển.

Nhưng giờ...

Chỉ còn một tuần nữa.

Anh đã đồng ý với Mộ Dung phu nhân rồi, anh phải đi giúp bà ta.

--- O ---

Chương 1756: BảoBối, Anh Chưa Từng Nói Sẽ Bỏ Lại Em

Dù thế nào, dù mục đích của bà ấy là gì, sự thật vẫn là anh nợ bà ấy một mạng, nợ người thì phải trả.

Mộ Dung Miên suy nghĩ rất loạn, anh áy náy với Quý Miên Miên, không biết sẽ phải nói gì với cô.

Đang nghĩ, bỗng nhiên người trong lòng giật mình một cái.

Mộ Dung Miên vốn nghĩ có lẽ cô chỉ động một chút, sẽ không thức dậy, nhưng rất nhanh anh liền nhận ra có điều không đúng.

Cái đầu nhỏ chôn chặt trong ngực anh, chui vào lòng anh, không đúng, nên nói là chui hẳn vào trong áo ngủ của anh.

Mộ Dung Miên có cảm giác rõ ràng là lông mi của cô cọ cọ trên ngực mình làm cho anh có cảm giác tê dại.

Anh lạnh một chút, hỏi: "Miên Miên, dậy rồi? Sao em..."

Còn chưa nói xong, chỗ mẫn cảm nhất ở ngực bị Quý Miên Miên há mồm cắn một nhát, âm thanh của Mộ Dung Miên im bặt, phát ra một tiếng rên, hô hấp cũng dồn dập, nhiệt độ cơ thể nóng lên thấy rõ, ngay cả người cũng như có một luồng điện chạy qua.

Anh có cảm giác Quý Miên Miên hình như có vấn đề, cô đã mệt muốn chết rồi, gần đây không cho anh chạm vào buổi tối, nhiều lắm cũng chỉ cho anh hôn hít, sờ soạng mấy cái chứ không cho phép anh làm gì hơn.

Vậy mà bây giờ cô còn chủ động khiêu khích anh, đúng là hiếm thấy, không, hẳn là chuyện lạ.

Trước giờ, vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên cô không chịu cho anh làm chuyện đó quá nhiều.

Quý Miên Miên chủ động như thế làm cho anh không thể nào khống chế được mình, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, hai tay giữ chặt lấy eo Quý Miên Miên, trong miệng gọi tên cô: "Miên Miên... Miên Miên..."

Quý Miên Miên không rên một tiếng, bàn tay nhỏ bé kéo ngực áo của anh xuống, đè anh ra, nhẹ nhàng trêu chọc anh.

Mộ Dung Miên cảm giác mình sắp nổ tung tới nơi, thế nhưng vật nhỏ này lại không cho anh nhúc nhích một chút nào.

Chờ cô chơi đã mới cho anh được thống khoái một trận.

Sau khi kết thúc, Mộ Dung Miên nằm ở trên giường, cả người vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, lần triền miên này cho anh cảm giác khác mọi lần, thật sự là thỏa mãn cả tâm sinh lý. Anh vuốt ve gương mặt Quý Miên Miên, hỏi: "Miên Miên, nói cho anh biết, em sao thế?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Miên Miên hồng hồng, sâu trong mắt có một tầng mị sắc, đôi môi đỏ mọng sưng lên, lúc nhìn anh không tự giác mà toát ra phong tình làm cho anh khó lòng mà kiểm soát nổi mình.

Quý Miên Miên cọ cọ vào cổ anh, hỏi: "Anh có vui không?"

Mộ Dung Miên căng thẳng trong lòng, ánh mắt của Quý Miên Miên làm cho anh hơi sợ, anh vội hỏi: "Đương nhiên vui rồi, Miên Miên, em nói cho anh biết, có chuyện gì xảy ra thế?"

Quý Miên Miên cắn cắn môi, cố lấy dũng khí, nói: "Anh xem... Em có thể làm cho anh vui vẻ, em có thể chăm sóc cho anh, em cũng biết nấu ăn, em đã lớn hơn so với trước kia rồi, cho nên..."

Mộ Dung Miên hỏi: "Cho nên?"

"Anh đừng bỏ lại mình em, có được không?" Nói xong, hốc mắt Quý Miên Miên liền đỏ lên, nhìn Mộ Dung Miên đầy mong chờ.

Mộ Dung Miên sửng sốt, nhất thời liền hiểu ra ý của cô muốn nói. Cô gái ngốc này... nghe được cuộc nói chuyện ban nãy của anh, nên cô sợ anh sẽ rời đi.

Anh nhớ tới một loạt hành động khác thường vừa rồi của Quý Miên Miên, chỉ cảm thấy đau lòng và tự trách mình.

Xem ra, thời gian này anh vẫn chưa cho cô cảm giác an toàn được, chưa khiến cô hoàn toàn yên tâm.

Đây là lỗi của anh, là anh không để ý tới tâm trạng của cô.

Mộ Dung Miên ôm chặt lấy Quý Miên Miên, trán áp lên trán cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Bảo bối, anh chưa từng nghĩ sẽ bỏ lại em."

--- O ---

Chương 1757: Cho DùĐi, Anh Cũng Sẽ Dẫn Em Đi Cùng

Anh đã quyết định tương lai sẽ đi như thế nào, sao anh có thể bỏ lại người mà mình coi trọng nhất trên đời này được.

Vì cô, chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Quý Miên Miên đỏ mắt, nói: "Nhưng anh nói là anh phải đi."

Cô cực kỳ tủi thân, cũng cực kỳ sợ hãi. Cô không phải người thông minh nên không biết phải dùng cách gì để giữ chân anh.

Cô chỉ có thể nghĩ ra được duy nhất một cách đó là hỏi thẳng anh, bởi cô không biết nói vòng vo, cũng không biết chơi trò tâm lý với anh.

Quý Miên Miên rất sợ hãi, cô sợ Mộ Dung Miên nói dối mình.

Thấy khóe mắt cô có nước mắt rơi ra, Mộ Dung Miên cúi đầu hôn lên mắt cô, liếm liếm những giọt nước mắt mặn chát, anh cảm thấy rất đau lòng.

Mộ Dung Miên ôm chặt Quý Miên Miên, giữ lấy mặt cô, dịu dàng nói: "Không phải đi một mình, anh muốn đưa em đi cùng."

Quý Miên Miên đã chuẩn bị khóc lớn một trận, nếu Mộ Dung Miên không mang cô đi cùng thì nhất định cô sẽ khóc tới chết trước mặt anh. Nhưng anh vừa nói câu này làm cho nước mắt của cô không biết chảy đi đâu hết, Quý Miên Miên chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới lấy lại được giọng nói của mình, túm lấy vai anh, run run giọng hỏi: "Anh... Anh... Nói cái gì?"

Mộ Dung Miên giữ cằm cô, cười nói: "Anh nói, không phải anh sẽ đi một mình mà là muốn đưa em đi cùng."

"Thật không?" Quý Miên Miên kêu lên.

Cô thật sự không dám tin vào lỗ tai mình nữa, cô còn đã nghĩ đến quyết định tệ nhất rồi.

Tay Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Quý Miên Miên: "Đương nhiên là thật rồi, anh không thể để em ở lại đây được. Nhưng mà... sang bên kia rồi sợ là sẽ không được yên bình lắm, có lẽ em còn gặp phải cả nguy hiểm nữa, em nguyện ý sao?"

Quý Miên Miên vui mừng suýt chút nữa bật dậy, cô liên tục gật đầu: "Nguyện ý, nguyện ý... rất nguyện ý. Em đi, em đi cùng anh, anh đi đâu thì em theo tới đó, em không bao giờ rời khỏi anh đâu."

Cô vốn đã nghĩ nếu Mộ Dung Miên bảo cô ở nhà chờ anh về thì nhất định cô sẽ khóa anh ở trong nhà luôn.

Cô không bao giờ muốn phải chờ đợi trong bóng đêm và tuyệt vọng nữa, những ngày sống không bằng chết như thế thật sự rất đau khổ.

Dù cuộc sống thế nào, dù ăn bữa nay lo bữa mai, dù cho khốn cùng và thất vọng thì cô vẫn muốn ở bên cạnh Mộ Dung Miên, anh đi đâu thì cô sẽ ở đó.

Thân thể hai người dính sát vào nhau, anh phát ra một tiếng than thở: "Anh cũng không muốn rời khỏi em, anh rất muốn đưa em theo ở bên cạnh mình, cho dù là nguy hiểm, cái chết thì anh cũng muốn cùng em trải qua."

Anh đã đồng ý với Mộ Dung phu nhân thì anh phải thực hiện, anh cũng đã đồng ý với Quý Miên Miên nên càng phải giữ lời.

Anh cái gì cũng muốn, vậy thì chỉ có thể bốc đồng ích kỷ một lần.

Tay Mộ Dung Miên trượt xuống mông Quý Miên Miên rồi vỗ nhẹ một cái: "Em đi theo anh sợ là sẽ rất lâu mới gặp lại nữ thần của em, em bỏ được à?"

Quý Miên Miên đỏ mặt, vặn vẹo thân mình: "Không bỏ được, nhưng mà... chị Thanh Ti vẫn ở đây, nhưng còn anh... em không biết nữa, em muốn thấy anh."

Nữ thần của cô sẽ cả đời ở đây, chồng và con cô cũng ở đây, cô chẳng còn cần gì cả, nhưng mà... Mộ Dung Miên thì không giống thế.

Giữa hai người, Quý Miên Miên chỉ có thể lựa chọn một, cô nghĩ chị Thanh Ti cũng sẽ không trách cô.

Huống chi, chờ chuyện tình bên kia được Mộ Dung Miên giải quyết xong, bọn họ vẫn sẽ lại trở về, cô sẽ lại tiếp tục làm trợ lý của chị Thanh Ti lần nữa.

--- O ---

Chương 1758: AnhKhông Biết Là Có Những Lúc Em Cũng Nhiệt Tình Như Thế

Mộ Dung Miên vuốt cằm của cô, cười nói: "Xem ra, rốt cuộc địa vị của anh ở trong lòng em đã thắng Yến Thanh Ti rồi, thật đúng là không dễ dàng gì."

Quý Miên Miên há mồm cắn lên ngón tay anh một chút, dẩu môi nói: "Anh ở trong lòng em lúc nào cũng quan trọng."

"Ừ, anh tin..."

Mộ Dung Miên cúi đầu dán lên mặt của cô nhẹ nhàng cọ hai cái.

Sau đấy, rốt cuộc Quý Miên Miên cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tuy rằng Mộ Dung Miên không nói với cô tại sao phải trở lại nơi đó, cũng không nói sẽ có những chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng những cái này Quý Miên Miên cũng không để ý, cô yêu anh, còn những thứ khác mà nói với cô đều chỉ là râu ria.

Cô là một người rất đơn giản, yêu cầu cũng không nhiều.

Nói rõ ràng được chuyện này, nỗi bất an trong lòng Quý Miên Miên tan đi không ít, lại ỷ lại vào Mộ Dung Miên y như cũ.

Bóng đêm thâm trầm, trải qua một hồi kinh hách, hai người cũng không làm gì nữa.

Mộ Dung Miên ôm Quý Miên Miên, nhẹ nhàng cắn lên tai cô, nói: "Anh không biết là Miên Miên của chúng ta cũng có lúc nhiệt tình như thế đấy..."

Quý Miên Miên lập tức đỏ mặt: "Anh đừng có nói nữa..."

Mộ Dung Miên hôn cô, nói: "Miên Miên, chúng ta làm thêm lần nữa nhé?"

Tay Quý Miên Miên lập tức che miệng anh lại: "Anh còn nói, anh im ngay... Còn không phải tại anh sao?"

Lời còn chưa nói xong, tay Quý Miên Miên run lên, Mộ Dung Miên đang nhẹ nhàng cắn tay cô, cô vội rụt tay về: "Muộn thế này rồi, mau ngủ đi, mai đi cùng em tới Nhạc gia."

Mộ Dung Miên không dễ dàng buông tay, nhanh ôm chặt lấy cô: "Miên Miên... Thêm một lần nữa đi mà..."

Quý Miên Miên chôn mặt dưới gối: "Không được... Không chỉ lần này, về sau nhất định phải đề ra quy tắc... một tuần... chri được ba lần."

Mộ Dung Miên vừa nghe liền mặt mũi trắng bệch, anh hôn lên gáy cô, nói: "Không được, Miên Miên... Em nói thế thì sao chúng ta có thể đưa con đi gặp ba mẹ được?"

Với nhu cầu cao của Mộ Dung Miên, lúc ở phim trường, Quý Miên Miên luôn nói là bận quá, một tuần cũng không cho ăn một lần, rốt cuộc cũng quay phim xong rồi mà cô vẫn không thể cho anh ăn thỏa thích được, sao có thể chứ?

Quý Miên Miên hừ một tiếng: "Cũng không được, anh phải tiết chế, tiết chế, hiểu không?"

Mộ Dung Miên cười nhẹ, nói thầm bên tai cô: "Miên Miên... Cho anh một lần nữa đi, anh sẽ nói cho em... tất cả những gì em muốn biết."

Quý Miên Miên định cự tuyệt theo bản năng, nhưng vừa định mở miệng lại hiểu ngay được ý tứ của anh.

Thân hình cô cứng ngắc trong giây lát, ngẩng mặt lên, hỏi: "Anh..."

Một trận tê dại lan tràn từ sau gáy, hơi thở của Mộ Dung Miên phả lên nơi đó nóng rực, Quý Miên Miên nghe được thanh âm khàn khàn của anh: "Anh nói, em thỏa mãn anh thì anh sẽ nói cho em những gì em muốn biết, được không nào?"

Quý Miên Miên cắn cắn ngón tay, điều kiện này thực sự rất đáng để động tâm. Cô cọ cọ trong lòng Mộ Dung Miên một vòng, đối mặt với anh, hỏi: "Thật chứ?"

Mộ Dung Miên gật đầu: "Đương nhiên..."

Quý Miên Miên ngẫm lại, nhìn nhìn khí sắc của Mộ Dung Miên, thấy tinh thần anh rất tốt, mắt sáng rực, gương mặt ửng đỏ, cánh môi hồng, nhìn hết sức xinh đẹp, toàn thân như đang viết: bà xã, anh còn chưa được ăn no!

Quý Miên Miên cắn răng một cái, cảm thấy trạng thái này cũng không tệ lắm. Lúc ở phim trường, ngày nào anh cũng làm việc, buổi tối muốn kéo cô làm vài chuyện mờ ám nhưng đều bị cô từ chối.

Mà quả thật, anh đúng là phải nhịn rất nhiều ngày rồi.

--- O ---

Chương 1759: CũngMay Có Cô Ở Bên

Thân thể này chắc là ổn rồi, mà điều kiện anh nói thực sự làm cô rất động tâm.

Tuy rằng cô không hỏi anh đã trải qua những chuyện gì, nhưng... trong lòng thực ra vẫn rất muốn biết. Chỉ là nếu anh không nói thì cô cũng không chủ động hỏi.

Nhưng, nếu anh đã nói vậy thì cô sẽ không cự tuyệt nữa.

Vào lúc Mộ Dung Miên đang nghĩ Quý Miên Miên sẽ từ chối mình thì lại bị đẩy một cái.

Quý Miên Miên cưỡi lên hông Mộ Dung Miên, hai tay phủ trước ngực anh, phi thường nghiêm túc nói: "Anh nói rồi đấy, đừng có nuốt lời. Đợi lát nữa nếu anh không nói cho em biết thì em sẽ cực kỳ tức giận, cực kỳ..."

Mộ Dung Miên thưởng thức thân thể lung linh của cô, chỉ cảm thấy người bắt đầu nhộn nhạo: "Nếu em muốn biết thì anh sẽ nói cho em nghe toàn bộ."

"Vậy... Tốc chiến tốc thắng đi." Quý Miên Miên cúi đầu hôn Mộ Dung Miên.

Trong lòng cô nghĩ tốc chiến tốc thắng nhưng mà Mộ Dung Miên cũng phải phối hợp mới được.

Nguyên bản cô tính toán, sau khi hành sự xong sẽ bắt anh nói hết những chuyện anh đã trải qua, nói thật rõ ràng.

Nhưng... chờ xong việc, Quý Miên Miên đã mệt không thở nổi, ngồi xe suốt một đêm từ trường quay về nhà đã mỏi nhừ rồi, còn chưa ngủ được chút nào đã tỉnh lại, vì cách lấy lòng Mộ Dung Miên nên đã đại chiến một trận đến kiệt sức, giờ lại thêm một trận nữa, cô làm gì còn tinh lực dư thừa nào để nghe hay hỏi cái gì nữa.

Quý Miên Miên cố gắng muốn tỉnh táo một chút nhưng mí mắt cứ như dính lại, cô mơ mơ màng màng nói: "Không... không được, em... không thể ngủ... Không thể ngủ... Anh, anh... còn chưa nói... cho em biết..."

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: "Ngủ đi, chờ tỉnh lại rồi anh sẽ nói với em, không vội."

"Nhưng... nhưng... nhỡ đâu anh..." Ý thức của Quý Miên Miên đã cực kỳ mơ hồ, ngay cả nói cũng không xong nữa.

Mộ Dung Miên nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh sẽ không lừa em, chờ em tỉnh lại, anh sẽ nói tất cả cho em nghe, tin anh, ngủ đi."

"Tin... anh..." Rốt cuộc Quý Miên Miên cũng phun ra hai chữ này, sau đó không gắng gượng nổi nữa mà nhắm mắt lại ngủ.

Mộ Dung Miên thở dài một tiếng, trước giờ anh vẫn luôn không nói cho Quý Miên Miên là vì không muốn cô lo lắng cho mình.

Chuyện này thực sự quá phức tạp, anh không muốn để cô biết được.

Cơ hồ, từ lúc sinh ra anh đã phải làm quen với các dạng âm mưu, hai tay anh cũng không sạch sẽ, nhưng anh muốn Quý Miên Miên vĩnh viễn đều là một người thiên chân vô tà, không nhiễm bụi trần.

Giờ nếu đã quyết tâm dẫn cô đi, không để cô phải ở trong nước một mình nữa, vậy thì có một số việc nhất định phải nói ra.

Đến biên kia, cô không hiểu gì, không biết gì, dù anh có toàn lực bảo vệ cô nhưng chỉ sợ không thể chu toàn được.

Nên đối mặt thì phải đối mặt... Cũng may, có cô ở bên cạnh anh.

Mộ Dung Miên nhắm mắt lại, sương mù trong lòng tan đi, con đường tương lai càng thêm rõ ràng, càng thêm kiên định.

...

Buổi sáng 9 giờ, rèm cửa sổ không kéo ra nhưng ánh mặt trời vẫn xuyên qua các kẽ hở chiếu vào trong phòng.

Trên giường lớn, Quý Miên Miên đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy.

Sau khi tỉnh lại, cô lập tức quay sang nhìn bên cạnh mình, vị trí bên cạnh trống không, Mộ Dung Miên đã không còn ở đây, nơi anh nằm rất lạnh.

Trong lòng Quý Miên Miên hoảng hốt, người đâu rồi, chẳng lẽ... anh... đi rồi?

--- O ---

Chương 1760: Đã NghĩSẽ Mãi Nhìn Em Như Thế

Quý Miên Miên bất chấp tất cả, lập tức từ trên giường nhảy xuống, quần áo cũng không buồn mặc vào, cứ thế chạy ra ngoài.

Bên ngoài không có ai, cô chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, cô gọi tên Mộ Dung Miên nhưng không có ai trả lời.

Quý Miên Miên run bắn cả người, anh ấy đi rồi, anh ấy... rốt cuộc vẫn đi sao?

Quý Miên Miên lắc lắc đầu, không, anh ấy nói sẽ không đi nữa, anh ấy nói sẽ dẫn cô đi cùng.

Quý Miên Miên run rẩy cầm lấy di động, muốn gọi cho Mộ Dung Miên nhưng tay cứ như không phải của mình, ngón tay cứng ngắc không bấm số được.

Đột nhiên cửa phòng vang lên, Quý Miên Miên bỏ di động xuống lao ra.

Quý Miên Miên vừa mở cửa ra thì trước mắt đã tối sầm, một người lao vào lòng anh, anh ôm lấy cô theo bản năng.

Kết quả, vừa mới ôm đã phát hiện ra người trong lòng còn... chưa mặc quần áo.

Mộ Dung Miên giật mình, vội vàng đá cửa vào: "Em dậy lúc nào? Sao không mặc đồ, mang giầy dép đã ra ngoài rồi? Không lạnh à?"

Quý Miên Miên hít hít mũi: "Anh đi đâu thế?"

Thấy anh, Quý Miên Miên thực cảm thấy mình thực sự không thể chịu nổi nỗi kinh hoàng này, quả thật chẳng khác nào vừa mới chết đi một lần.

Mộ Dung Miên vẫn còn xách túi đồ vừa mới đi mua sắm trên tay, anh nói: "Anh thấy em chưa dậy nên đi siêu thị, nếu không chờ em tỉnh lại rồi thì em sẽ đói bụng mất."

Quý Miên Miên tựa đầu, vùi chặt trong lòng anh không chịu buông ra.

Mộ Dung Miên thả túi đồ ra, ôm cô vào phòng ngủ, thấy trên người cô lành lạnh, anh trách cứ: "Sao có thể không mặc quần áo mà đã ra ngoài rồi? Nếu người mở cửa không phải anh thì sao hả?"

Quý Miên Miên nhỏ giọng đáp: "Tại em bị anh dọa."

Mộ Dung Miên sững sờ một chút, rồi thở dài: "Ừ, là anh không tốt... Lần sau ra ngoài anh nhất định sẽ nói với em."

Cô gật đầu: "Ừ."

Mộ Dung Miên lấy một bộ quần áo mặc ở nhà ra đưa cho cô mặc vào. "Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?"

Quý Miên Miên lắc đầu: "Giờ em không muốn ăn, đêm qua anh đã đồng ý với em..."

Mộ Dung Miên xoa xoa tóc cô: "Đói bụng từ tối qua tới giờ, ăn trước đi, ăn xong rồi anh sẽ kể, ngoan..."

"Vậy... được..."

...

Mộ Dung Miên mặc tạp dề đi vào bếp, anh mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trước tiên rửa một quả táo đưa cho Quý Miên Miên ăn trước.

Cô đứng ở cửa bếp nhìn anh nấu cơm, bảo cô ra phòng khách cô cũng không chịu đi.

Mộ Dung Miên lắc đầu, đành lấy một cái ghế nhỏ cho cô ngồi nhìn vậy. Vì thế, anh nấu cơm trong bếp, cô ngồi trên ghế ăn táo và nhìn anh.

Trong bếp, âm thanh dao thái, tiếng cháo sôi sùng sục, tiếng xào rau hòa vào nhau làm cho Quý Miên Miên cực kỳ an tâm.

Cô cảm thấy mình là một người bình thường và rất tục tằng, chỉ thích cuộc sống bình thường đơn giản đến đơn điệu, tràn ngập hương vị khói bếp nhân gian, những thứ kinh tâm động phách, khúc chiết, ly kỳ cô đều không thích, và cũng không muốn.

Cô rất muốn cùng người đàn ông mình yêu này sống tại chính căn nhà này.

Mộ Dung Miên nấu cơm xong bèn mang ra ngoài, gọi Quý Miên Miên lại ăn.

Quý Miên Miên ăn một miếng trứng sốt cà chua rồi chợt thở dài: "Cũng chỉ có anh mới nấu ngon..."

Mộ Dung Miên múc cho cô một chén cháo: "Ăn nhiều vào, anh sẽ kéo hết chỗ thịt mà em đã mất trên người quay về."

Quý Miên Miên cười hắc hắc.

Ăn xong, cô sờ sờ cái bụng đã trương phình lên, cùng anh rửa bát xong thì cùng nhau ngồi xuống: "Em đã chuẩn bị xong rồi, anh nói đi."

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai