Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

161-180

Chương 161: Mẹ Nó Ai Là Người Phụ NữCủa Anh?

Còn chưa đi thang máy, Cận Tuyết Sơ bịt kín từ đầu đến chân bước ra từ thang máy, thấy Yến Thanh Ti liền mở miệng: "Khéo thế, đúng đang muốn tìm cô bàn về việc quảng bá..."

Yến Thanh Ti ngắt lời anh ta: "Giờ tôi mệt lắm rồi, không muốn nói chuyện gì hết, anh mau mau mở cửa đi, tôi mượn nhà anh ngủ một lát."

Yến Thanh Ti mệt đến nỗi chẳng muốn nhấc chân đi đâu hết, tiếng máy khoan ầm ầm, khiến cho đầu cô đang ong ong như búa bổ. Cô sợ nhìn mặt Nhạc Thính Phong thêm một giây nữa thôi là cô cầm cả cái va li đập thẳng vào mặt anh ta luôn. Cái gã khốn nạn này, không chỉnh chết anh ta, ông trời cũng không đồng ý.

Cận Tuyết Sơ ngây ra, trong lòng trào dâng một niềm vui sướng, Yến Thanh Ti vậy là muốn cùng anh...

Vừa vui mừng được một giây, đột nhiên có một giọng nói lạnh buốt kéo Cận Tuyết Sơ ra khỏi cái mớ suy nghĩ đen tối của anh ta: "CMN, tôi còn ở đây mà em dám chui vào nhà của gã đàn ông khác, em có coi tôi thành người chết à?"

Cận Tuyết Sơ khiếp sợ nhìn Nhạc Thính Phong từ đằng sau bước tới, nếu dùng từ ngữ trong tiểu thuyết võ hiệp để miêu tả thì Nhạc Thính Phong bây giờ toàn thân đầy sát khí, trông rất đáng sợ.

Lúc công ty bị thu mua, Cận Tuyết Sơ đã từng gặp Nhạc Thính Phong, nhưng với thân phận của anh ta mà xuất hiện tại một nơi như này, đúng là dọa anh hết hồn

Nhưng, cái khiến anh ta khiếp sợ nhất lại là Nhạc Chính Phong và Yến Thanh Ti hai người họ... quen nhau!

Yến Thanh Ti nghiêng người nhìn Nhạc Thính Phong châm chọc: "Anh mà là người à?'

Nhạc Thính Phong cười: "Không phải, tôi là con chó đã cắn em."

Yến Thanh Ti còn chưa kịp mở miệng mắng anh ta, Nhạc Thính Phong đã nói tiếp: "Đã không phải là người, thì sao có thể có lý trí giống như con người được."

Nói rồi, kéo Yến Thanh Ti ôm vào lòng, khuỷu tay kẹp chặt lấy Yến Thanh Ti lôi cô ra nhấn thang máy.

Mắng thì cũng mắng rồi, không làm tí gì gọi là mất lý trí thì sao xứng được với cái bản mặt vô lại này của anh chứ.

Yến Thanh Ti vừa nghe đã tức đến nỗi sắp nổ phổi, quát lên: "Anh bỏ tôi ra, có bản lĩnh thì bỏ tôi ra, tôi cho anh một giọt thuốc độc, độc chết mẹ anh bây giờ."

Thang máy đang đi lên, Nhạc Thính Phong ôm chặt lấy Yến Thanh Ti không cho cô nhúc nhích, siết cằm cô: "Tin chứ, tôi còn tin sau khi tôi chết em còn lột da tôi nữa kìa."

Cận Tuyết Sơ lúc này mới phục hồi tinh thần, tháo khẩu trang ra, tiến tới gần bọn họ: "Nhạc Tổng, ép buộc người khác như thế hình như không được hay lắm đâu."

Nhạc Thính Phong liếc Cận Tuyết Sơ một cái, nhìn bằng một con mắt khinh thường, như đập nát cái vẻ cao ngạo tự phụ mà anh ta vẫn hay thể hiện trước mặt người khác.

Nhạc Thính Phong nói: "Chuyện giữa tôi và người phụ nữ của tôi, anh đừng có xen vào."

Yến Thanh Ti suýt nữa thì ngất, cô hét lên: "Cmn, ai là người phụ nữ của anh?"

"Bốp", Nhạc Thính Phong đánh một phát vào mông Yến Thanh Ti, lạnh giọng: "Em im miệng cho tôi, sảy thai rồi mà còn nói là không phải?"

Yến Thanh Ti suýt thì phum ra một búng máu, sảy sảy cái thằng cha nhà anh ấy mà sảy.

Lần này thì cô đã biết thế nào là tự vác đá đập vào chân mình, lúc đầu chỉ muốn khiến cho Nhạc Thính Phong phải ghê tởm, giờ lại thành ra cô bị chính mình làm cho buồn nôn. Nhưng mà cô càng không ngờ được Nhạc Thính Phong lại nói chuyện này ra, thể diện của anh ta đâu rồi, đâu mất rồi?

Cận Tuyết Sơ kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, thấy cô hổn hển tức giận, nghĩ cô đang thẹn quá hóa giận.

Một người như Nhạc Thính Phong tuyệt đối sẽ không nói những chuyện riêng tư này ra, anh ta mà đã nói, vậy thì chắc... là thật.

Quan hệ giữa Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong là... loại quan hệ đó sao?

Trong lòng Cận Tuyết Sơ đột nhiên có một cảm giác... không biết nên diễn đạt thế nào.

--- O ---

Chương 162:'Ngủ' Với Em Cho Đến Khi Nào Chán Thì Dậy

Dường như... có cái gì đó chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi.

Yến Thanh Ti nghiến răng kèn kẹt: "Nhạc Thính Phong anh đã là đàn ông thì đừng có đàn bà như thế?"

Nhạc Thính Phong lườm cô một cái, mặt mũi âm trầm: "Nói đúng lắm, tôi đưa em về để làm việc của đàn ông đây."

Yến Thanh Ti: "Cút..."

Cửa thang máy mở ra, Nhạc Thính Phong kéo cô vào trong: "Tôi đưa em đi cút* với tôi đây..."

*Cút = lăn giường.

Cận Tuyết Sơ gọi với theo: "Thanh Ti..."

Yến Thanh Ti nói với anh ta: "Đợi khi nào tôi về rồi nói."

Nhạc Thính Phong đứng trong thang máy lạnh mặt nhìn Cận Tuyết Sơ: "Đây là lần đầu tiên, đừng để có lần thứ hai, vụ scandal này cũng dẹp luôn cho tôi."

Cửa thang máy khép lại, hai người biến mất trước mắt Cận Tuyết Sơ.

Cận Tuyết Sơ đột nhiên hiểu ra tại sao MV của anh không thể quay tiếp cũng như tại sao công ty lại bị Nhạc thị thu mua.

Trước đây thì anh có nghĩ thế nào cũng không ra, hóa ra tất cả là vì... Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti là người phụ nữ của Nhạc Thính Phong.

Cận Tuyết Sơ tự cười nhạo bản thân, trách không được lúc đó tổng giám đốc của Kim Vũ nhìn anh muốn nói lại thôi, Yến Thanh Ti đúng là không hề đơn giản.

Anh cứ nghĩ cô ta chỉ là một diễn viên nhỏ, không ngờ hậu đài* của người ta lại cứng đến thế.

*Hậu đài: có người chống đỡ.

Cận Tuyết Sơ nhớ lại thái độ của Yến Thanh Ti đối với Nhạc Thính Phong lúc nãy, đột nhiên cười lên: "Anh thích, tôi cũng thích, mà tôi cũng chẳng phải là kẻ dễ dàng chịu thua, để xem ai trong chúng ta có được cô ấy."

Chuyện công ty bị thu mua, Cận Tuyết Sơ có hận Nhạc Thính Phong không?

Cũng không đến nỗi hận, nhưng ghét là điều đương nhiên, cái album anh ta tỉ mỉ chuẩn bị hai năm trời, chỉ vì một câu nói của Nhạc Thính Phong mà bị hoãn đến tận bây giờ.

Nếu cô gái mà Nhạc Thính Phong trở thành người của anh, thì như thế có được coi là đã báo được thù không?

Huống hồ, anh cũng đã rung động với Yến Thanh Ti, dù không có Nhạc Thính Phong, anh vẫn sẽ theo đuổi cô, nhưng sự xuất hiện của Nhạc Thính Phong càng khiến chuyện này thêm chắc chắn.

Cận Tuyết Sơ đi về phía căn hộ của mình, lúc đi ngang qua cửa nhà Yến Thanh Ti thấy công nhân bên trong đang làm việc.

"Xin lỗi, các anh nhỏ tiếng một chút?"

"Cái này, thôi được, chúng tôi sẽ cố gắng."

...

Bị lôi lên xe, Yến Thanh Ti mới thôi không vùng vẫy nữa, lạnh lùng nhìn anh: "Nhạc Thính Phong, anh lên cơn đấy à?"

Nhạc Thính Phong không đổi sắc mặt: "Tốt nhất em nên câm miệng lại, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với em."

Yến Thanh Ti cười gằn: "Không muốn nói chuyện với tôi, thế cái gã nào chui vào nhà tôi khoan khoan đục đục hả?"

"Nhà em?"

Yến Thanh Ti nghiến răng, đúng, hiện giờ đó là nhà của Nhạc Thính Phong, ai bảo anh ta là thổ hào chứ, người ta có tiền, chỉ cần thích là có thể dùng tiền đập chết người.

Nhạc Thính Phong liếc Yến Thanh Ti một cái: "Nhưng nếu em nói đó là nhà của chúng ta thì tôi cũng không phản đối."

Yến Thanh Ti cắn răng kèn kẹt: "Tôi phải cám ơn anh đấy."

"Anh tốn công tốn sức thế sao không đi mua biệt thự đi, chạy đến đây mua một căn chung cư tồi tàn một phòng ngủ một phòng khách làm gì, rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?"

Nhạc Thính Phong cười mà như không: "Làm gì à? Cái này đơn giản lắm, em không biết thật à?"

Yến Thanh Ti cười lạnh: "Đừng khiến tôi nghĩ anh thành kẻ hèn hạ."

Nhạc Thính Phong rẽ ở ngã rẽ trước mặt: "Cũng đâu có hèn hạ gì, mục tiêu chỉ hơi vĩ đại tí thôi!"

Yến Thanh Ti hiếu kỳ: "Mục tiêu gì?"

Nhạc Thính Phong dừng xe nhìn cô đầy nghiêm túc: "Mỗi ngày 'ngủ' với em, ngủ đến khi nào chán thì dậy!"

--

Nhạc thổ hào: Bản thân là một gã thổ hào có mục tiêu theo đuổi, mục tiêu vĩ đại như thế đấy!

--- O ---

Chương 163:Hai Vợ Chồng Tôi Đang Ân Ái Ngọt Ngào Với Nhau!

Một phút sau, trong xe vang lên tiếng rên đau đớn, một chiếc giày của Yến Thanh Ti phi thẳng từ cửa sổ xe ra ngoài.

Tâm trạng của Yến Thanh Ti: mẹ nó sao cô lại ngứa mồm đi hỏi anh ta cơ chứ? Cái tên này có bao giờ phun được ngà voi đâu cơ chứ.

Ngủ với cô, ngủ đến khi nào chán thì dậy?

Ha ha... cô lại muốn mỗi ngày đánh anh ta đánh đến khi nào anh tự tỉnh dậy ấy chứ.

Nhạc Thính Phong vuốt vuốt lại đầu tóc, mới nãy chiếc giày đó sượt qua đầu anh bay ra ngoài, Nhạc Thính Phong soi gương chiếu hậu, chỉnh trang lại kiểu tóc của bản thân, ghét bỏ nhìn Yến Thanh Ti: "Em mấy ngày không rửa chân rồi mà thối thế hả."

Yến Thanh Ti gác một chân không lên tay lái, căm ghét nói: "Tôi mà biết hôm nay phải cởi giày đập anh thì bà đây đã không rửa chân một tuần rồi."

Nhạc Thính Phong nhìn nhìn chân của Yến Thanh Ti lại liếc sang chiếc giày đang nằm ngoài cửa sổ.

"Tôi cũng muốn khiêm tốn, che giấu mục tiêu vĩ đại của tôi, nhưng là do em hỏi tôi mà, tôi cũng chỉ nói thật mà thôi, trách tôi? Tuy rằng cái mục tiêu này không dễ gì thực hiện, nhưng mơ mộng thì lúc nào cũng phải có, em không cấm được tôi đâu!"

Yến Thanh Ti trợn trắng mắt: "Được, anh bỉ ổi, anh có lý, nhặt trả tôi chiếc giày."

Trước đây Yến Thanh Ti còn cảm thấy cô còn có thể nói ra những câu khiến Nhạc Thính Phong đỏ mặt tía tai, giờ thì đúng là khó hơn lên trời.

Không phải là công lực của cô yếu đi mà là da mặt của cái gã Nhạc Thính Phong này ngày càng dày.

Nhạc Thính Phong cầm lấy cổ chân của Yến Thanh Ti bỏ xuống: "Em coi tôi là thằng ngu à, nhặt giày cho em để em cầm lấy đánh tôi tiếp à?'

Yến Thanh Ti đá cho anh ta một phát: "Anh tưởng không có giày là tôi không đánh được anh chắc."

Nhạc Thính Phong tóm lấy chân của Yến Thanh Ti, tiện tay vuốt ve mấy cái: "Nóng nảy thế, giữ lại chút sức lực tí nữa về nhà còn dùng đến, em chẳng bảo tôi nên làm chuyện của đàn ông còn gi? Tôi đã chuẩn bị xong rồi."

Yến Thanh Ti muốn chửi cả nhà anh ta lên: "Anh..."

Bỗng đằng sau vang lên những tiếng còi xe thúc giục, xe của Nhạc Thính Phong lúc này đang dừng lại giữa đường.

Chủ nhân của chiếc xe đằng sau thò đầu ra ngoài cửa xe: "Này, mấy người có đi hay không đây? Hai vợ chồng muốn đánh muốn cãi gì thì về nhà, đừng có chặn đường của người khác chứ."

Mặt Yến Thanh Ti lập tức đen như đít nồi, ai là vợ chồng với cái gã chết tiệt này.

Nhạc Thính Phong cũng thò ra ngoài cửa xe, hét lên với người đằng sau: "Ai bảo hai vợ chồng chúng tôi đang gây gổ, chúng tôi đang ân ái ngọt ngào với nhau, anh có hiểu không?"

Yến Thanh Ti đạp cho Nhạc Thính Phong phát nữa.

Nhạc Thính Phong vui vẻ khởi động xe, "Tôi đang lái xe đấy, em mà động chân động tay gì với tôi, nhỡ đâu tôi nhất thời không bình tĩnh được, lái xe đâm vào xe đằng trước thì làm sao bây giờ?"

Yến Thanh Ti thu chân về: "Làm sao ấy hả? Kéo anh đi chết cùng chứ làm sao."

Giờ phút này Yến Thanh Ti chỉ muốn kéo Nhạc Thính Phong đi chết cùng, cô sắp bị anh ta làm cho tức chết rồi.

Cô giờ đang rất ảo não, người đàn ông lạnh lùng cao ngạo lúc trước đã đi đâu mất rồi hay hồi trước cô bị mù mới coi trọng anh ta.

Nhạc Thính Phong đột nhiên giơ tay ra vuốt ve gương mặt của cô, cười một cách vô lại: "Ô, tôi không ngờ em lại yêu tôi sâu đậm đến thế cơ đấy, chết cũng muốn dắt tay nhau xuống Hoàng Tuyền." Yến Thanh Ti: "..."

Cô muốn bóp chết anh ta!

Yến Thanh Ti nhắm mắt, giờ mà nói thêm câu nào với anh ta chắc cô tức chết quá.

Nhạc Thính Phong liếc Yến Thanh Ti, thấy cô tức đến mức không muốn mở mồm nói chuyện nữa, khóe môi cong cong lên.

Ban đầu là anh quá ngây thơ mới để cô bắt nạt, giờ thì, hừ...

Yến Thanh Ti, ông đây còn rất nhiều thời gian để lãng phí với em.

--- O ---

.

Chương 164:Con Trai Của Bác Lôi Tôi Vào Trong Xe Làm Chuyện Đồi Bại

Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti đến căn nhà riêng của anh, căn mà lần trước cô đã từng đến, Yến Thanh Ti cương quyết không để Nhạc Thính Phong bế vào, chân thấp chân cao bước vào thang máy trong tiếng cười nhạo của anh ta.

Yến Thanh Ti không lo Nhạc Thính Phong sẽ làm gì với cô, bởi vì, cô có hàng ngìn cách để khiến anh ta không đạt được mục đích.

Ra khỏi thang máy, Nhạc Thính Phong nhập mật mã, mở cửa.

Vừa bước vào nhà Yến Thanh Ti đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cô đói đến mức bụng sôi sùng sục, vừa ngửi thấy mùi này cô đã chảy nước miếng ra rồi.

Nhạc Thính Phong cũng ngửi thấy, anh cau mày bước vào trong hét một tiếng: "Mẹ!"

Căn nhà này ngoại trừ anh ra thì chỉ còn có mẹ anh là hay đến.

Nhưng mà... tại sao mỗi lần anh đưa Yến Thanh Ti đến đây là mẹ anh cũng sẽ đến, có nhất thiết phải trùng hợp đến vậy không?

Nhạc Thính Phong ỉu xìu, mẹ anh ở đây, anh có muốn là chuyện ấy thì cũng chẳng làm được?

Quả nhiên, Nhạc phu nhân mặc tạp dề từ trong bếp đi ra: "Con trai, con về rồi đấy à, mấy ngày liền con không về nhà, mẹ đến... đến..."

Nhạc phu nhân vẫn chưa nói hết thì nhìn thấy Yến Thanh Ti đứng đằng sau lưng Nhạc Thính Phong, bà giật bắn, có chút hoảng hốt.

Yến Thanh Ti nhìn thấy Nhạc phu nhân cũng ngẩn ra, hai người từng gặp nhau hai lần, đây là lần thứ ba, lần nào gặp cũng chẳng vui vẻ gì.

Đặc biệt là lần trước, người ta vừa mới 'Phá thai' xong!

Dẫn đến Lần này gặp lại Yến Thanh Ti, Nhạc phu nhân luôn có cảm giác áy náy, dẫu sao thì con trai bà cũng sai trước.

Yến Thanh Ti giơ tay chào Nhạc phu nhân: "Thật trùng hợp nha bác gái, lại gặp nhau rồi."

Nhìn thấy Nhạc phu nhân, trong cái đầu nhỏ của Yến Thanh Ti lại nẩy ra vài ý tưởng xấu xa.

Nhạc phu nhân hắng giọng: "Khụ... Ừm, mẹ cũng sắp nấu xong rồi..." Nói xong lại quay vào trong bếp.

Yến Thanh Ti cong môi: "Chậc, anh nói xem có phải tôi với mẹ anh rất có duyên không? Nói không chừng, mục tiêu trở thành mẹ kế của anh cũng không khó nhỉ."

Nhạc Thính Phong liếc nhìn cái bụng của Yến Thanh Ti: "Ha ha, phải, có duyên lắm."

...

Một lúc sau, Nhạc phu nhân lại đi ra, cũng điều chỉnh lại tâm tình, trở về làm một quý phu nhân, tuy rằng bà có hơi chột dạ, nhưng tuyệt đối không được để tiểu yêu tinh nhìn thấy, nếu không cô ta lại càng ra sức vắt óc tìm cách bước chân vào nhà bà. Nhạc phu nhân nhìn thấy Yến Thanh Ti một chân đi giày một chân không liền hỏi: "Giày của cô đâu?"

Yến Thanh Ti hất cằm: "Hỏi con trai bác ấy."

Nhạc phu nhân quay sang hỏi Nhạc Thính Phong: "Lại làm cái trò gì thế?"

Nhạc Thính Phong buồn bực ngồi uống nước, chẳng ừ chẳng hứ gì cả, Yến Thanh Ti thở dài một hơi, ai oán nói: "Haizz... Con trai bác bốc hỏa, khăng khăng đòi chơi xe chấn với tôi, cản cũng không cản được, thế nên mới... đánh rơi mất giày."

"Khục..." Nhạc Thính Phong vừa uống được ngụm nước đã phun hết ra ngoài.

Anh sặc nước ho không ngừng, khiếp sợ quay sang nhìn Yến Thanh Ti. Giờ thì anh cũng biết tâm trạng của mẹ anh mỗi lần đối mặt với Yến Thanh Ti là như thế nào, người phụ nữ này, cô ta đã mở miệng câu nào câu nấy đều khiến cho người ta shock nặng.

Nhạc phu nhân khó khăn lắm mới trở về trạng thái của một quý phu nhân chớp mắt một cái lại sụp đổ, miệng há hốc, không dám tin nhìn Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti một chân đi đất, quần áo xộc xệch, đầu óc lộn xộn, không giống cảnh vừa làm loạn xong thì là gì, nháy mắt mặt bà đã đỏ bừng.

Bà cắn chặt răng, quay sang quát cho Nhạc Thính Phong một trận: "Mày lại làm cái trò gì đấy hả? Cô... cô ta vừa mới phá thai đó, mới có một tháng thôi mà?"

Nhạc Thính Phong bị oan: "Mẹ, con..."

--

Nhạc thổ hào: ba mươi năm chuyên làm đầu sỏ, giờ lại bị ăn quả đắng! Nhìn lại thế giới một lần nữa, cái thế giới này tràn ngập ác ý.

--- O ---

Chương 165:Con Trai, Con Không Thể Cầm Thú Như Thế Được

Nhạc phu nhân liếc Yến Thanh Ti thêm cái nữa lại quay sang quát Nhạc Thính Phong: "Con cái gì mà con, im mồm ngay cho mẹ, đi vào đây với mẹ."

Nhạc phu nhân lôi xềnh xệch cậu con trai vào trong phòng ngủ, đóng rầm một cái.

Yến Thanh Ti nhướng mày, để hai mẹ con bọn họ tự tâm sự với nhau vậy.

Trong phòng ngủ, Nhạc phu nhân hận sắt không thể thành thép nhìn Nhạc Thính Phong: "Mẹ từ trước đến nay vẫn biết mày không phải đứa tử tế gì, nhưng mày dù sao cũng là con trai mẹ, bình thường mẹ không nói gì, nhưng mày không thể cầm thú như thế được."

Nhạc Thính Phong bóp trán, cầm thú?

Ở trong lòng mẹ, anh đã nâng cấp thành cầm thú rồi cơ đấy. Yến Thanh Ti đã từng chút từng chút một phá hủy hình tượng của anh.

Nhạc Thính Phong thanh minh: "Mẹ, con... nếu như con nói, con không làm chuyện đó, mẹ có tin không?'

Nhạc phu nhân đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Mẹ tin... tin được mới là lạ."

Nhạc Thính Phong cạn lời.

Anh cực kỳ buồn bực, tại sao Yến Thanh Ti nói thì mẹ tin còn anh nói thì lại không?

Rốt cuộc bình thường hình ảnh của anh trong mắt mẹ anh kém cỏi đến mức nào?

Nhạc phu nhân chỉ ra ngoài cửa nói: "Mẹ nói cho con nghe, ngoài đó là một tiểu yêu tinh, mẹ không thích, mẹ nhìn thấy là ghét, nhưng dù sao người ta cũng là con gái, con không thể tùy tiện giày xéo người ta như thế được."

Nhạc Thính Phong cắn răng: "Mẹ..."

Nhạc phu nhân giơ tay đập cho anh một cái: "Nhanh chóng cắt đứt với cô ta đi, cô ta không được, hai đứa đều không phải thứ tốt lành gì, đứa nào cũng suốt ngày gây họa, tìm đứa con gái nào hiền lành tử tế cho mẹ."

Nhạc Thính Phong dứt khoát không thanh minh thanh nga gì nữa, giờ có nói gì cũng vô dụng, thản nhiên nói lại: "Nếu như cô ta cứ bám lấy con, không chịu cắt đứt với con thì làm thế nào?"

Nhạc phu nhân: "Cho nhiều tiền vào, cái loại tiểu yêu tinh này cứ đưa thật nhiều tiền là đuổi được."

Nhạc Thính Phong cười cười: "Mẹ... mẹ chẳng phải nói con không phải thứ tốt lành gì sao, con còn đi tai hại gái nhà lành làm gì, không bằng cùng với 'bên ngoài kia' hợp thành một đôi, dù sao bọn con cũng chẳng tốt lành gì, tự gây họa cho nhau không phải tốt hơn à?"

Nếu Yến Thanh Ti là cái loại con gái chỉ cần tiền là đuổi đi được, anh đã sớm có được cô rồi, còn phải hao tâm tốn sức chờ đợi cho đến bây giờ?

Vẻ mặt của Nhạc phu nhân thay đổi: "Mày định thế thật đấy à?" Nhạc Thính Phong cười cợt: "Cái gì thật cơ?"

Nhạc phu nhân lại quan sát anh: "Không có gì, dù sao mẹ cũng nói rõ ràng với con rồi, dù sao mẹ cũng không thích nổi cô ta, nhưng con cũng không thể không coi người ta ra cái gì như vậy, chuyện ngày hôm nay đừng tái diễn lần thứ hai, nếu không mẹ..."

"Mẹ làm sao?"

"Tao đánh mày đấy!"

...

Hai người vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy Yến Thanh Ti không chút khách sáo nào bê bát canh gà húp xì xụp rồi, nhìn thấy bọn họ, cô nói: "Ngại quá đi mất, tôi đói quá rồi, không nhịn được nữa."

Nhạc phu nhân vốn dĩ định trách móc vài câu, nhưng vừa nhìn thấy Yến Thanh Ti liền chột dạ không nói được câu nào.

Hơn nữa Yến Thanh Ti húp bát canh gà ngon lành như thế, khiến cho Nhạc phu nhân đột nhiên cảm thấy, cái miệng của tiểu yêu tinh cũng biết thưởng thức đấy chứ, ít nhất biết canh gà bà làm rất ngon.

Yến Thanh Ti húp một thêm một ngụm canh, nói: "Bác gái, điện thoại của bác lúc nãy cứ kêu mãi."

Nhạc phu nhân vội vã cầm điện thoại trên bàn lên xem cuộc gọi nhỡ, thì ra là Yến Như Kha.

Phản ứng đầu tiên của Nhạc phu nhân là không thể để con trai nhìn thấy được, không nó lại nói bà.

Nhưng lúc bà chuẩn bị nhét điện thoại vào túi thì điện thoại lại reo lên lần nữa.

Yến Thanh Ti nhếch môi, gắp một miếng thịt gà cho vào miệng: "Bác gái, bác nghe điện thoại đi, tôi thấy Yến Như Kha gọi mấy cuộc rồi, không chừng... là có chuyện gấp, bác nói xem có đúng không?"

--- O ---

Chương 166:Tôi Nhìn Trúng Người Đàn Ông Của Cô!

Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy cái tên Yến Như Kha liền quay phắt sang nhìn Nhạc phu nhân, ánh mắt u ám âm trầm khiến Nhạc phu nhân nổi hết cả da gà lên.

Nhạc phu nhân ngượng ngùng, lườm Yến Thanh Ti một cái, vội vã giải thích với Nhạc Thính Phong: "Cái này, mẹ cũng có biết gì đâu, mẹ có nghe đâu, ai mà biết cô ta cứ gọi cho mẹ suốt thế, để mẹ cho cô ta vào sổ đen."

Vài phút trước Nhạc phu nhân vẫn còn đang dạy dỗ con trai, nháy mắt đã sợ không dám nghe điện thoại.

Di động vẫn đang kêu, Yến Thanh Ti nhanh tay ngăn Nhạc phu nhân lại: "Ôi, đừng cho vào sổ đen mà, người ta gọi mấy chục cuộc liền, chắc đang có việc gấp mà, cứ nghe trước rồi nói sau."

Yến Thanh Ti cười như không cười quay sang nhìn Nhạc Thính Phong: "Anh nói xem có đúng không, anh yêu!"

Một câu "anh yêu" nghe mềm nhũn, Nhạc phu nhân rùng mình một cái, hung ác lườm Yến Thanh Ti: tiểu yêu tinh.

Nhạc Thính Phong tự dưng muốn dung túng Yến Thanh Ti, dù biết tỏng cô nàng chẳng có ý gì tốt, anh vẫn cứ nói: "Mẹ, mẹ cứ nghe xem nào, hỏi xem cô ta muốn làm cái gì? Còn nữa, đừng có để con biết mẹ vẫn lén liên lạc với cô ta."

Nhạc phu nhân không chịu được áp lực từ con trai, trong lòng thầm hận Yến Như Kha, trách cô ta làm cái gì mà gọi điện vào cái giờ này.

Nhạc phu nhân nghe máy: "A lô, Như Kha à, có chuyện gì thế?"

Giọng nói của Yến Như Kha trong điện thoại buồn bã: "Bác ơi, cháu xin lỗi, cháu không nên gọi điện quấy rầy bác mới phải, nhưng cháu có một việc rất gấp muốn hỏi bác, chính là về anh Thính Phong, anh ấy..."

Nhạc phu nhân vừa mới nghe đến tên của Nhạc Thính Phong liền vội vã cắt ngang: "Được rồi, cháu đừng có gọi điện cho bác nữa, bác đang ở chỗ của Thính Phong đây này, nó không thích đâu, bác cúp điện thoại đây..."

Nhạc phu nhân đang định tắt điện thoại đi, Yến Thanh Ti vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm bỗng đưa tay ra giật lấy cái điện thoại.

Nhạc phu nhân kinh ngạc: "Cô..."

Bà định giằng cái điện thoại nhưng Nhạc Thính Phong lại ngăn bà lại.

Nhạc Thính Phong muốn xem xem, Yến Thanh Ti muốn nói gì với Yến như kha.

Yến Thanh Ti mở loa ngoài của điện thoại lên, vẻ mặt đầy tính toán, nụ cười nơi khóe miệng ẩn chứa sự độc ác: "Cô thân yêu, cô vẫn khỏe đấy chứ?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến những tạp âm, một lát sau, giọng nói run rẩy của Yến Như Kha vang lên: "Cô là ai?"

Yến Thanh Ti vuốt vuốt mái tóc của mình: "Không phải chứ, mới có ba năm không gặp mà cô đã không nhận ra giọng của tôi rồi, xem ra tôi còn chưa khiến cô hận đến chết nhỉ?"

"Yến... Thanh... Ti..." Cho dù là qua điện thoại cũng có thể nhận ra lúc Yến Như Kha nói ra cái tên này cô ta đang cực kỳ giận dữ.

Yến Thanh Ti nhìn Nhạc phu nhân đang tức đỏ cả mặt lên cười nói: "Đúng rồi nha, không phải tôi thì còn ai vào đây nữa."

"Bác Nhạc đâu rồi?" Yến Như Kha ở đầu dây bên kia đang dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế bản thân không quát tháo chửi mắng, bởi cô ta biết, Nhạc phu nhân và Nhạc Thính Phong đều có mặt ở đó, cô ta không thể để hình tượng tốt đẹp mà cô ta đã mất bao công sức xây dựng nên sụp đổ dễ dàng đến thế này.

Yến Thanh Ti cầm điện thoại của Nhạc phu nhân điều này khiến Yến Như Kha gần như phát điên.

Yến Thanh Ti cười xấu xa, "Vẫn gọi là Bác Nhạc à? Tôi cứ tưởng sau ba năm không gặp cô nên đổi thành gọi mẹ mới phải, kết quả là vẫn giậm chân tại chỗ à, chậc chậc, gái già 30 tuổi, đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa."

Yến Như Kha cao giọng the thé nói: "Yến Thanh Ti mày đừng có mà quá đáng, chuyện của ba năm trước tao không so đo với mày coi như đã hết tình hết nghĩa, rốt cuộc mày muốn làm gì?"

Yến Thanh Ti nhìn về hướng Nhạc Thính Phong, "Tôi muốn nói với cô là--- cô ruột thân mến của tôi, người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng rồi!"

--

Nhạc thổ hào: Ai nha, được người ta tỏ tình! Ai bảo bạn lớn lên đẹp trai lại còn nhiều tiền, bạn cũng hết cách rồi nha!

--- O ---

Chương 167:Người Đàn Ông Của Cô Ngày Nào Cũng Ngủ Cùng Tôi Đấy

Người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng rồi!

Câu này của Yến Thanh Ti vừa kiêu ngạo lại lưu manh.

Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân ngây người, nhìn trừng trừng vào Yến Thanh Ti.

Tiếng thở của Yến Như Kha dồn dập, nặng nề vang lên từ đầu dây bên kia, nghe tiếng thở đó là cũng biết cô ta tức đến mức nào.

"Yến Thanh Ti, mày có biết thẹn là gì không? Tao là cô mày, Nhạc Thính Phong là bạn trai của tao, nếu mà mày còn biết xấu hổ thì đừng có làm những chuyện đê tiện như thế, mày muốn học theo mẹ mày à? Cướp bạn trai của người khác thì khiến mày có cảm giác thành công đến thế sao?"

Không thể không nói, năng lực kiềm chế của Yến Như Kha không tồi, nếu như đổi thành Yến Minh Châu, bị nhục nhã đến như thế, đã sớm mất đi lý trí mà điên cuồng chửi rủa rồi.

Nhưng Yến Như Kha lại không như thế, cô ta dùng giọng nói đầy bi phẫn nhắn nhủ cho Nhạc phu nhân một tin tức, Yến Thanh Ti là một đứa con gái đê tiện chuyên đi dụ dỗ đàn ông của người khác, giống y hệt con mẹ của nó.

Đã đến nước này rồi Yến Như Kha cũng không muốn bỏ qua cho Yến Thanh Ti nữa.

Quả nhiên sắc mặt của Nhạc phu nhân lập tức thay đổi, càng nhìn Yến Thanh Ti càng thấy đáng ghét.

Nụ cười của Yến Thanh Ti vẫn chẳng thay đổi, vẫn xinh đẹp động lòng người, cô hất cằm lên nhìn Nhạc Thính Phong: "Cô nói đúng lắm, cướp người đàn ông của cô, thì tôi đặc biệt cảm thấy có thành tựu, nhất là khi nghĩ đến người đàn ông của cô mỗi ngày đều ngủ chung với tôi, trong lòng tôi đặc biệt vui vẻ, có bản lĩnh cô đến cướp về."

Yến Như Kha gào lên: "Yến Thanh Ti... mày một vừa hai phải thôi, mày không sợ sau này sẽ gặp báo ứng?"

Yến Thanh Ti cười ha ha: "Tôi không sợ báo ứng mà chỉ sợ báo ứng đến không đủ."

Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong, "Yến Như Kha, cô luôn mồm luôn miệng bảo Nhạc Thính Phong là bạn trai cô, cô gọi anh ta, xem anh ta có trả lời không? Chính anh ta đã tự mình nói với tôi, cô vừa già vừa xấu, gái già còn thích đỏm dáng, anh ta nhìn thấy cô là thất buồn nôn."

Yến Thanh Ti đột ngột chuyển tông, nũng nịu nói: "Em nói có đúng không hả, anh yêu?"

Nhạc Thính Phong cố nén cười, cái mồm của Yến Thanh Ti đúng là lợi hại, chẳng cần phải soạn lời trước.

Nhưng, đúng là anh nhìn thấy Yến Như Kha là thấy buồn nôn. Anh hắng giọng, phối hợp với Yến Thanh Ti: "Đúng thế."

Yến Thanh Ti nhìn anh với ánh mắt như đang nói coi như anh biết điều.

"Cô à, nghe thấy chưa? Tôi khuyên cô đừng cố chấp nữa, cứ để tôi và Nhạc Thính Phong đến với nhau đi, cô chuẩn tiền mừng là được, từ chồng biến thành cháu rể, dù gì vẫn là người một nhà mà.

Yến Như Kha nghiến răng nghiến lợi: "Tao không tin, Yến Thanh Ti mày đủ rồi đấy."

Yến Thanh Ti nhún nhún vai: "Tin hay không thì tùy, dù sao người đàn ông của cô đã không còn là của cô nữa rồi, cũng hết cách, ai bảo tôi gặp người người thích cơ, bằng không làm sao tôi có thể vào cái nhà này được, ngay cả bác gái cũng thích tôi lắm đấy nhé, vừa nãy còn nấu canh cho tôi uống nữa kìa, tôi bảo cô này, cô đã đến cái tuổi này rồi thì tỉnh táo lại đi, cô lấy cái gì để tranh với tôi đây?"

Nhạc phu nhân vừa định mở mồm ra nói chuyện đã bị Nhạc Thính Phong cản lại: "Mẹ, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã."

Nhạc phu nhân tức đến đau ngực, con yêu tinh thật đúng là không biết xấu hổ, lại quay sang nhìn con trai mình, vui vẻ đến thế cơ à?

Nhạc phu nhân chỉ vào anh mà mắng: "Con với cô ta, hai đứa... cấu kết với nhau làm chuyện xấu!"

Yến Như Kha: "Yến Thanh Ti, tao cảnh cáo mày, mày đừng có mà quá đáng quá, nếu không tao sẽ không tha cho mày đâu."

Yến Thanh Ti nhướng mày: "Câu này tôi xin tặng lại cho cô, tôi đã quay về rồi, người đàn ông của cô không còn là của cô nữa đâu."

--- O ---

Chương 168:Tôi Không Những Xinh Đẹp Lại Còn Biết Dụ Dỗ Đàn Ông

Nét cười trên mặt Yến Thanh Ti từ từ tan biến: "Cô à, ráng mà sống cho tốt những ngày tháng tốt đẹp, nó không còn nhiều đâu, món nợ của chúng ta, cũng nên đến lúc thanh toán cho sạch sẽ."

Yến Thanh Ti quay về, những ngày tháng tốt lành của nhà họ Yến cũng đến hồi kết thúc.

Nhà họ Yến nợ mẹ con cô bao nhiêu năm thế cũng đã đến lúc phải trả lại rồi.

Không đợi Yến Như Kha nói tiếp, Yến Thanh Ti dập máy, tiện đó cũng cho luôn Yến Như Kha vào danh sách đen, rồi mới trả lại điện thoại cho Nhạc phu nhân: "Bác gái cầm chắc nhé!"

Nhạc phu nhân hất tay Yến Thanh Ti ra, nổi giận đùng đùng lườm cô: "Hóa ra cô chính là Yến Thanh Ti mà Như Kha đã nói."

Yến Thanh Ti vừa nghe là biết Yến Như Kha đã sớm nói xấu cô với Nhạc phu nhân, một đứa con gái xấu xa tồi tệ nhưng cũng không sao, cô cũng chẳng muốn làm dâu nhà họ Nhạc.

Yến Thanh Ti gật đầu: "Đúng đấy, tôi chính là đứa con gái của bồ nhí mà cô ta đã nói đấy, là cái đứa từ nhỏ đã phóng đãng thành tính, chuyên môn đi dụ dỗ đàn ông, sao nào? Giờ được gặp mặt bác thấy có đúng không?"

Nhạc phu nhân kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti, không ngờ đến con bé này ngay cả mắng mình cũng không hề nương tay.

Nhạc phu nhân chỉ vào Yến Thanh Ti: "Cô, cô... đúng là không biết xấu hổ."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Chậc chậc... ai cũng bảo tôi không biết xấu hổ, bác không phải là người đầu tiên cũng chẳng phải là người cuối cùng."

Nhạc phu nhân hừ một tiếng: "Con trai tôi sẽ không thích cô đâu, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn rời đi, đừng có mà quấn lấy con trai tôi nữa."

Yến Thanh Ti nhìn Nhạc Thính Phong một cái: "Ha Ha, bác cho rằng con trai của bác ai gặp cũng yêu thật đấy à? Nếu không phải con trai bác vừa khóc vừa gào, suốt ngày bám dính lấy tôi, tôi còn lâu mới thèm dây dưa với con của bà?"

Nhạc Thính Phong vuốt vuốt mũi, hắng giọng.

Không biết tại làm sao, anh ta luôn cảm thấy khi mẹ anh nói chuyện với Yến Thanh Ti, anh không cách nào chen vào được.

Nhạc phu nhân đập bàn một cái: "Cô... con trai tôi có chỗ nào mà không tốt, vừa giàu vừa đẹp trai."

Tốt hay xấu gì thì nó là con mình, Nhạc phu nhân có ghét bỏ đến mấy cũng không thể để người khác nói xấu con mình được.

Yến Thanh Ti khinh thường bĩu môi: "Bên cạnh tôi đàn ông vừa giàu có vừa đẹp trai nhiều lắm, cũng không phải chỉ có một mình anh ta, bà đây không những xinh đẹp, thủ đoạn dụ dỗ đàn ông lại là số một, lên giường với ai mà chả được?"

Nhạc Thính Phong cười lạnh: "Yến Thanh Ti, em nói lại một lần nữa thử xem nào?"

Yến Thanh Ti liếc anh: "Chẳng lẽ tôi nói sai à?"

Nói xong liền ngáp lên ngáp xuống: 'Tôi muốn đi ngủ, đừng làm phiền tôi."

Yến Thanh Ti đi thẳng vào phòng ngủ của Nhạc Thính Phong, Nhạc phu nhân đứng đằng sau cô nói: "Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cô bước chân vào nhà họ Nhạc."

Yến Thanh Ti lắc đầu, quay người lại nói với Nhạc phu nhân: "Chậc chậc, nói bác già rồi chẳng oan tí nào, vào nhà họ Nhạc thì có tác dụng gì, bác cũng biết, tôi thích dụ dỗ đàn ông, chỉ cần con trai bác vẫn nằm trong bàn tay tôi, nhà cửa, xe cộ, tiền tài tôi muốn gì mà chẳng được? Danh phận ấy à, có hay không có thì quan trọng gì?"

Yến Thanh Ti chớp mắt đá lông nheo với Nhạc Thính Phong ngay trước mặt Nhạc phu nhân rồi sập cửa cái rầm.

Nhạc phu nhân tức muốn nổ phổi: "Con nghe đi, nghe xem, cái loại hồ li tinh như cô ta... con còn không mau cắt đứt đi, dù gì cô ta cũng là cháu gái của Như Kha, con... con... con bảo mẹ phải nói gì với con nữa bây giờ?"

Nhạc Thính Phong bóp trán: "Mẹ, con có chút việc, mẹ đừng hỏi nữa."

"Con nói mẹ nghe, con có cắt đứt với cô ta không thì bảo?'

"Không đời nào." Nhạc Thính Phong đáp lại rất dứt khoát, không có một giây do dự.

--

Nhạc thổ hào: Được tỏ tình xong tâm trạng thật tốt đẹp, thế giới thật tốt đẹp, quả nhiên chỉ có đàn ông đẹp trai mới có thể dụ dỗ được tiểu yêu tinh.

--- O ---

Chương 169:Tiểu Yêu Tinh Đó Chính Là Người Phụ Nữ Của Con Trai Mẹ Đấy

Sắc mặt Nhạc phu nhân tái mét, ôm ngực rên lên: "Ôi trời ơi, tôi... ngực tôi đau quá, không thở nổi nữa rồi..."

Nhạc Thính Phong thờ ơ: "Mẹ, trước mặt con thì đừng có giả vờ nữa."

Nhạc phu nhân: "Cái thằng nhóc chết tiệt này, có ai nói mẹ mình như con không?"

Nhạc Thính Phong liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ nói: "Mẹ, mẹ mau về đi, tiểu yêu tinh trong kia mẹ không chơi lại được đâu."

Yến Thanh Ti là đẳng cấp gì mà mẹ anh là đẳng cấp gì? Chưa kịp sờ tới lông chân người ta đã bị đạp bẹp rồi.

Mà, Nhạc Thính Phong còn cảm thấy Yến Thanh Ti đã nương tay lắm rồi, chắc là thấy mẹ anh dễ bắt nạn nên không dùng toàn lực.

Nhạc phu nhân tận tình khuyên bảo: "Rồi rồi, mẹ không đấu lại được với cô ta, con thì được, kiểu gì thì Như Kha cũng tốt hơn con nhỏ yêu tinh này, con đã không thích Như Kha thì thôi, tại sao lại có thể ở cùng con nhỏ đó được?"

Nghe đến tên của Yến Như Kha là Nhạc Thính Phong thấy ngán ngẩm: "Yến Như Kha là cái thá gì cơ chứ, chơi cô ta khác gì con tự hạ giá chính mình, con nói lại lần nữa, mẹ đừng có qua lại với cô ta nữa, nếu không cô ta sẽ bán mẹ đi luôn đấy..."

Nhạc phu nhân "hứ" một tiếng: "Vậy con chơi cháu gái của nó thì không hạ giá à?"

Vẻ mặt Nhạc Thính Phong rất nghiêm túc: "Đúng thế đấy, con thích đứa cháu gái này..."

"Con... sao con lại không biết xấu hổ như con bé yêu tinh kia thế." Nhạc phu nhân tức đến nghiến răng: "Mẹ không quản nổi con nữa rồi."

Nhạc Thính Phong đẩy nhạc phu nhân ra ngoài: "Mẹ, con không can thiệp đến chuyện của mẹ thì mẹ cũng đừng quan tâm đến chuyện của con, đợi đến lúc con chơi chán rồi, sẽ kết hôn, sẽ sinh con... không cần mẹ nhắc con cũng làm. Mẹ bảo mẹ không quản nổi con, con có bao giờ nghe lời mẹ nói đâu mà, mẹ đừng kiếm chuyện nữa."

"Ôi... con đừng có đẩy mẹ, con nói câu này thì con nhớ giữ lời đấy."

"Đương nhiên rồi."

Nhạc phu nhân không cam lòng quay đi: "Vậy tiểu yêu tinh thì... con cứ để cho cô ta làm loạn ở chỗ của con thế này à?"

Nhạc Thính Phong cười rộ lên, nói: "Tiểu yêu tinh đó là người phụ nữ của con trai mẹ đấy, cô ta có càn quấy đó cũng là do con cho phép, nhưng đến giờ mẹ còn không hiểu con hay sao, có ai có thể càn quấy bằng con trai mẹ đây? Thôi được rồi, mẹ về đi."

Cái này thì Nhạc phu nhân tin, con trai bà là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng... cũng nên có người cản lại nó chứ.

Nhạc phu nhân do dự một chút rồi dặn dò: "Con đúng thật là... con nhớ cẩn thận một chút đấy, đừng có chơi ra mạng người, vừa mới phá thai xong, con chú ý một chút."

Nhạc Thính Phong chịu không nổi mà trợn trắng mắt: "Con cũng muốn lắm đấy..."

"Con nói cái gì đấy?"

"Không có gì đâu, mẹ mau về đi."

Nhạc phu nhân cuối cùng cũng bị đẩy ra ngoài cửa, không cam tâm nhưng vẫn phải đi về. Nhạc Thính Phong đóng cửa, thở phào một hơi, nghe hai người phụ nữ này cãi nhau đúng là đau hết cả đầu.

...

Nhạc Thính Phong đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Yến Thanh Ti đang nằm trên giường ngủ ngon lành, chiếc giày còn lại trên chân kia cũng chưa cởi, hoàn toàn không có ý thức đây là nhà của người khác.

Nhạc Thính Phong bỗng dưng nghĩ hình như anh vào nhầm nhà mất rồi, đây là nhà của Yến Thanh Ti mới đúng.

Cái đứa con gái ruột để ngoài da này, dám mang anh ra làm tay sai, tuyên chiến với Yến Như Kha, ngay trước mặt anh mà làm mẹ anh tức đến suýt hộc máu, gan cô cũng to lắm, chẳng sợ anh sẽ đứng về phía mẹ mình.

Không, cô đúng là không sợ, cô chẳng sợ cái gì cả?

Quan trọng nhất là anh mặc dù đã biết rõ câu "người đàn ông của cô, đã bị tôi ngắm trúng." là cố ý khích bác Yến Như Kha, nhưng khi nghe được câu nói đó trái tim anh... vẫn cứ không nhịn được mà đập nhanh lên một chút.

Ngay cả khi nhớ đến vụ scandal của Cận Tuyết Sơ, cũng không còn tức tối như ban đầu nữa.

--- O ---

Chương 170:Nhạc Thính Phong Là Của Tôi, Cô Đừng Hòng Cướp Mất

Nhạc Thính Phong khép cửa phòng ngủ lại, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Lai: "Làm chút chuyện cảnh cáo Yến Như Kha cho tôi, để cô ta biết điều một chút, đừng có làm chướng mắt tôi, nếu cô ta vẫn còn dám động tới Yến Thanh Ti thì tôi không muốn thấy cô ta còn sống ở trên cái đất Lạc Thành này nữa."

Dập điện thoại, Nhạc Thính Phong tắt máy, cởi quần áo vào phòng ngủ, xốc chăn, chán ghét cởi nốt một bên giày cho Yến Thanh Ti, rồi nằm xuống ôm chặt lấy cô... ngủ.

Anh nói ngày nào cũng ngủ với cô, ngủ đến khi nào chán thì tỉnh, đâu chỉ là nói xuông.

...

Giờ, Yến Thanh Ti càng ngủ ngon bao nhiêu, Yến Như Kha càng điên cuồng bấy nhiêu.

Yến Như Kha gần như trở nên điên dại, vành mắt đỏ ngầu, cô ta đập vỡ mọi thứ trong phòng, nào là máy tính, điện thoại, ly cốc, tất cả đều biến thành một đống hỗn độn.

Yến Như Kha cầm một con dao rạch con gấu bông được cấp dưới tặng, rạch cho te tua không còn chỗ nào lành lặn, bông cũng lòi hết cả ra ngoài.

Yến Như Kha liên mồm lẩm bẩm: "Tao biết ngay mà, Yến Thanh Ti, tao biết mày sẽ không buông tha cho tao, tao biết mà..."

"Con khốn, con khốn, con khốn... Tại sao mày lại giật mất người đàn ông của tao, tại sao mày lại cướp mất anh ấy? Tại sao mày không chết đi, sao mày vẫn còn sống trên đời này làm gì... Sao khi đó mày không chết luôn cùng với con mẹ mày đi..."

"Yến Thanh Ti, tao sẽ không tha cho mày đâu, những gì là của tao đừng hòng ai cướp mất, những ngày tháng phú quý của tao mày cũng đừng hòng phá hoại... Nhạc Thính Phong là của tao!"

Yến Như Kha run rẩy nhặt điện thoại lên, điện thoại đã bị vỡ nát không dùng được nữa.

Cô ta nhấc điện thoại bàn, nhấn vào một dãy số.

"Alo, anh Triệu, tra giúp tôi hành tung gần đây của Yến Thanh Ti, phải, tôi cần chính xác thời gian, giá cả tùy anh."

Buông ống nghe xuống, gương mặt của Yến Như Kha trở nên méo mó, hung tợn.

Yến Thanh Ti, ngày nào mày còn chưa chết thì tao vĩnh viễn không thể yên lòng.

Yến Thanh Ti, mày quay lại tìm chết thì đừng trách tao độc ác.

...

Yến Thanh Ti thật sự rất mệt, cô ngủ thẳng tới hơn ba giờ chiều mới tỉnh dậy, hơn nữa lại là bị cơn đói làm cho tỉnh.

Yến Thanh Ti ôm bụng bò dậy, không cần biết Nhạc Thính Phong có ở bên cạnh hay không, lảo đảo đi thẳng vào bếp.

Trong bếp vẫn còn canh và thức ăn Nhạc phu nhân nấu lúc trước, chỉ cần hâm ấm lại là được.

Yến Thanh Ti dựa vào bệ bếp, mắt chăm chăm nhìn vào nồi, hận không thể khiến lửa to hơn nữa để canh gà trong đó sôi lên tức thì.

Cuối cùng, khói trong nồi cũng bốc lên, canh gà tỏa hương thơm ngào ngạt, Yến Thanh Ti vội vàng múc lấy một bát to tướng.

Tắt bếp, cô ôm bát quay lại liền thấy Nhạc Thính Phong đang tựa vào khung cửa, nhìn cô bằng một đôi mắt sâu thẳm.

Yến Thanh Ti vội ôm chặt lấy bát: "Muốn ăn thì tự đi mà múc." Nhạc Thính Phong đi theo sau cô: "Em múc cho tôi đi."

"Sao anh không bảo tôi đút cho anh luôn đi."

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Tôi cũng đang định nói thế, hay là em đút cho tôi vậy?"

"Hơ hơ... Mặt anh trơ quá rồi đấy, biến qua một bên, đừng có làm làm phiền nhã hứng ăn uống của tôi."

Nhạc Thính Phong áp tới: "Vậy để anh đút cho em nhé."

Yến Thanh Ti cảm thấy canh gà vì câu nói này mà mất hết cả mùi vị, cô ngẩng đầu: "Mẹ anh có biết anh ti tiện bỉ ổi tới mức này không?"

Nhạc Thính Phong chen chúc với Yến Thanh Ti trên chiếc sofa đơn: "Nói thừa, tất nhiên là biết rồi, dù gì cũng là mẹ tôi nấu cho tôi, em để tôi ăn một chút đi."

Yến Thanh Ti bỗng vươn tay đặt lên bụng Nhạc Thính Phong: "Không đúng, cái này không phải nấu cho anh, là nấu cho đứa con bị chính tay anh nhẫn tâm giết chết!"

--- O ---

Chương 171:Lỡ Mẹ Anh Bắt Tôi Gả Cho Anh Thì Làm Thế Nào?

Nhạc Thính Phong cảm giác như giẫm phải hố.

Yến Thanh Ti chỉ bịa một câu trước mặt mẹ anh, thế mà khiến mẹ anh tin sái cổ.

Nhạc Thính Phong hiểu mẹ mình, hôm nay khi lại gặp Yến Thanh Ti, vị phu nhân cao quý nhà anh rõ ràng là rất chột dạ, vì bà cảm thấy thằng con mình đúng là "chẳng ra gì" cả!

Nhưng anh bị oan thật mà.

Anh cũng muốn nháo tới độ có người được sinh ra, nhưng Yến Thanh Ti, con hồ ly tinh này làm gì cho anh cơ hội ấy?

Nhạc Thính Phong cắn răng nói: "Em còn mặt mũi mà nói ra hả, cũng chỉ có mẹ tôi mới tin em."

Yến Thanh Ti cắn một miếng thịt gà, không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Nhạc phu nhân quả thật rất được.

Yến Thanh Ti nhổ xương gà ra, "Chậc, đừng trách mẹ anh IQ thấp, có trách cũng phải trách nhân phẩm anh kém, đều do anh mà ra cả thôi, anh nói xem anh phải thối tha đến mức nào mà ngay cả mẹ đẻ mình cũng không tin mình vậy chứ."

Nhạc Thính Phong câm nín.

Quả thực, anh cũng đang nghĩ tới vấn đề này, anh phải xấu xa đến thế nào mới khiến mẹ anh nguyện tin một con tiểu yêu tinh chứ không tin con trai ruột của bà nhỉ.

Nhạc Thính Phong ngả người ra phía sau, vòng tay qua ôm eo Yến Thanh Ti: "Hôm nay, mẹ tôi nói dù sao hai cả hai đứa mình cũng đều không ra gì, ai cũng đừng làm hại được ai, tôi nói cho em hay, nếu như đã như vậy thì sao phải đi hại người khác nữa, hai đứa xấu xa bỉ ổi như nhau, chắp vá lại là đúng rồi, em thấy thế nào?"

Trái tim Yến Thanh Ti bỗng thắt lại, những lời này của Nhạc Thính Phong rõ ràng là muốn nói chuyện lâu dài với cô.

Yến Thanh Ti húp nước canh: "Ha ha, chẳng ra làm sao cả? Anh từ bi đại phát không muốn hại người khác, nhưng chị đây không có lương thiện tới vậy, tôi muốn tìm con trai nhà lành, để hại người ta cả đời."

Vẻ mặt vốn đang ung dung của Nhạc Thính Phong bỗng trở nên u ám, anh lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: "Giống như Cận Tuyết Sơ?"

Yến Thanh Ti nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thính Phong, cố tình nói: "Cũng khó nói lắm, nói không chừng lại là giống như Tần Cảnh Chi ấy? Tôi cũng khá mong chờ vào ngày anh gọi tôi một tiếng mợ."

Nhạc Thính Phong bỗng lật Yến Thanh Ti xuống, đè dưới thân anh, trực tiếp chặn miệng cô lại.

Yến Thanh Ti vừa ăn canh gà nên trong miệng sặc mùi canh gà.

Một lúc sau Nhạc Thính Phong liền buông cô ra, đen mặt, nói: "Em nói xem, em đánh không lại tôi, những lời ngứa đòn như vậy em bớt nói một câu thì chết được à?"

Sao anh lại cảm thấy chán ghét khi nghe tên người đàn ông khác được thốt ra từ miệng Yến Thanh Ti như vậy chứ.

Yến Thanh Ti: "Không thể!"

Cô vươn tay ra rút hai tờ giấy ăn, lau miệng rồi lại ăn canh gà tiếp.

Dù là trong tư thế vừa rồi, Yến Thanh Ti vẫn cầm chắc bát trong tay, canh trong bát không sánh ra ngoài một giọt nào.

Nhạc Thính Phong khẽ méo miệng, trong mắt Yến Thanh Ti nụ hôn của anh còn không bằng húp một hụm canh gà.

Địa vịa của anh trong lòng Yến Thanh Ti rốt cuộc thấp đến mức nào chứ?

Nhạc Thính Phong hừ một tiếng: "Mẹ tôi mà biết em thích canh bà ấy nấu như vậy, chắc sẽ vui lắm đấy."

"Vậy hả? Vậy anh tuyệt đối đừng nói cho mẹ anh biết."

"Tại sao?"

Yến Thanh Ti húp cạn bát canh, đặt bát xuống, quay lại liếc đôi mắt quyến rũ nhìn anh: "Chậc, lỡ như mẹ anh thích tôi, cứ bắt tôi gả cho anh thì làm thế nào?"

Tim Nhạc Thính Phong lại đập nhanh vài nhịp, không đợi anh kịp mở miệng, Yến Thanh Ti đã đứng dậy: "Tôi phải đi rồi, đồ của tôi đâu."

Nhạc Thính Phong nằm phịch xuống sofa, lười nhác: "Đồ gì?"

Yến Thanh Ti đạp cho anh một phát: "Đừng có giả bộ với bà, quần áo của tôi, hành lý của tôi, đồ của tôi đâu, anh dám vứt đồ của tôi, tôi phá chết anh!"

--- O ---

Chương 172:Hôn Tôi Đi, Tôi Sẽ Nói Cho Em Biết!

Nhạc Thính Phong gác chân lên bàn, nói một cách như đang muốn ăn đòn: "Hôn tôi đi, hôn tôi rồi tôi sẽ nói cho em biết."

Ngay sau đó, trước mắt anh tối sầm lại, Yến Thanh Ti đã đè lên người anh.

Nhạc Thính Phong bị Yến Thanh Ti đè xuống, anh vươn tay muốn ôm lấy cô, nhưng lại bị cô cắn mạnh một phát môi, Nhạc Thính Phong...

Yến Thanh Ti tranh thủ cảnh cáo: "Biết điều một chút!" Nhạc Thính Phong, tôi...

Một lúc sau, Yến Thanh Ti đẩy anh ra, đứng dậy, "Nói!"

Nhạc Thính Phong sờ lên bờ môi đã bị cắn sưng vù của mình, buồn bực cực độ: "Sao tôi lại cảm thấy chúng ta nên đổi vai cho nhau thì hơn nhỉ."

Anh đã hạ quyết tâm nhất định phải thuần phục được Yến Thanh Ti, bước tới đỉnh cao của đời người.

Nhưng, tại sao anh cứ cảm thấy, con đường này... bị lệch mất rồi.

Yếu Thanh Ti vươn tay nâng cằm Nhạc Thính Phong lên, nhếch mép, cười một cách xấu xa.

Cô cũng chẳng nói gì, buông tay ra: "Tôi đi đây."

"Em như vậy, đi kiểu gì?"

"Đi kiểu gì là việc của tôi, không liên quan tới anh." Yến Thanh Ti cầm lấy túi xách của mình, chân trần định bước ra ngoài.

Nhạc Thính Phong cắn răng: "Nể tình em là người của tôi, tôi sẽ tiễn em một lần."

Nhạc Thính Phong nghĩ, theo như lời của mẹ anh nói, nếu như có thể "nháo" tới độ sinh được mạng người không biết sẽ là chuyện của bao lâu sau nữa, lúc bắt đầu anh chỉ có hứng thú chuyện xác thịt với Yến Thanh Ti, nhưng tới giờ... anh không thể nói rõ ra được rốt cuộc đây là tình cảm gì nữa rồi?

Ít nhất, mỗi lần gặp lại Yến Thanh Ti, trong lòng anh không còn nghĩ tới việc đè cô xuống, hay ngủ với cô nữa.

Mục tiêu lâu dài của anh là ngủ với cô, ngủ tới lúc nào chán thì tỉnh! Cái này phải lên một kế hoạch đàng hoàng.

Anh nhìn chân cô: "Chiếc giầy kia em không đi nữa à?"

Yến Thanh Ti khua tay: "Không đi nữa, coi như cảm ơn bát canh gà của mẹ anh, thưởng cho anh đấy."

Nhạc Thính Phong, ĐỆCH... MẸ!

"Yến Thanh Ti, con mẹ nó em có thể hào phóng một lần được không, đừng có keo kiệt như thế nữa được không hả? Lần này ngay tới cả tiền xu cũng không cho, chỉ bố thí cho tôi một chiếc giày?"

Mẹ nó, một chiếc giày thì làm được cái quái gì hả?

Yến Thanh Ti bĩu môi: "Anh đừng đòi hỏi, anh làm ra cái chuyện xấu xa đó, bà đây chưa đạp chết anh là nể mặt anh lắm rồi."

Cướp nhà của cô, cướp đồ của cô, còn mong cô cảm ơn á, hừ hừ...

Yếu Thanh Ti mở cửa, đi chân đất ra ngoài, Nhạc Thính Phong nghiến răng, cầm theo chìa khóa xe và ví tiền đuổi theo.

Hành lang được lát đá hoa trơn bóng, rất lạnh lẽo nhưng Yến Thanh Ti vẫn bước đi vững vàng cứ như không có bất cứ cảm giác gì.

Nhạc Thính Phong lại nghĩ tới tấm ảnh Yến Thanh Ti mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng cô đơn bước đi giữa đường trong đêm.

Anh chửi thầm trong lòng một tiếng, coi như tôi nợ em. Nhạc Thính Phong đi tới, vác Yến Thanh Ti lên.

Mặc kệ Yến Thanh Ti có phản kháng thế nào, anh cứ vác cô như vậy xuống tận hầm rồi nhét cô vào trong xe.

Ra khỏi tòa chung cư, trời cũng đã chập tối, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán giày, Nhạc Thính Phong dừng xe lại.

"Đợi đó."

Bỏ lại hai chữ, Nhạc Thính Phong xuống xe.

Yến Thanh Ti nhìn theo bóng lưng anh đi thẳng vào tiệm giày.

Nhạc Thính Phong nhanh chóng xách ra một hộp giày, anh mở cửa xe tiện tay ném hộp giày cho Yến Thanh Ti: "Đi vào."

Yến Thanh Ti thoáng sửng sốt, vừa mở ra xem, cô liền bĩu môi.

Một đôi giày đen đế thấp mũi tròn, trên mũi giày còn có một bông hoa màu đen to tướng, rõ ràng là kiểu dành cho các mẹ U50 thường đi mà.

"Anh có biết là đôi này xấu lắm không hả, mua cho mẹ anh đi chắc?"

Nhạc Thính Phong đứng ngoài xe, vẻ mặt lạnh lùng: "Biết chứ, tôi còn đặc biệt hỏi chủ tiệm, nếu không phải loại dành cho các bà cô đi thì ông đây không mua, em đã yêu nghiệt như thế rồi, còn đi thêm giày cao gót để" trêu hoa ghẹo nguyệt "khắp nơi nữa à."

--- O ---

Chương 173:Hôn Anh Giữa Đường, Da Mặt Cũng Thật Dày

Nhạc Thính Phong đúng là có hỏi riêng nhân viên trong tiệm loại giày nào vừa xấu mà đi lại thoải mái, người nhân viên đó giới thiệu luôn cho anh đôi này, đúng là xấu phát tởm.

Yến Thanh Ti bị tức tới nghẹn lời: "Anh..."

Nhạc Thính Phong lạnh mặt: "Thích thì đi, không thích thì thôi."

Yến Thanh Ti lườm anh một cái, đi vào, đi thì đi, ai bảo giờ cô đang đi chân đất chứ.

Yến Thanh Ti cau có xỏ một chân vào chiếc giày xấu không tả nổi kia.

Nhưng trong lòng Yến Thanh Ti cũng thấy có chút là lạ, vì dù thế nào đi chăng nữa, Nhạc Thính Phong cũng là người đàn ông đầu tiên mua giày cho cô.

Đàn ông mua hoa tặng cô không lạ, cũng không thiếu, nhưng mua giày... Hình như chỉ có mỗi anh ta!

Nhạc Thính Phong đắc ý nhếch mày: "Chậc, thế chẳng phải là tốt rồi sao?"

Chân Yến Thanh Ti đi giày size 37, không bé, cũng không rộng, Nhạc Thính Phong mua vừa khít luôn.

Yến Thanh Ti buồn bực, sao Nhạc Thính Phong lại biết cô đi giày cỡ bao nhiêu nhỉ.

Yến Thanh Ti cắn răng: "Đẹp, sao anh không mua cho mình một đôi mà đi."

Nhạc Thính Phong hất cằm: "Tất nhiên là không được rồi, tôi đẹp trai như vậy, sao có thể đi đôi giày xấu xí thế được chứ."

Nực cười, anh đâu phải là kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi như Yến Thanh Ti, một Yến Thanh Ti thôi anh giờ còn chưa thu phục được, nếu như anh còn ăn mặc xấu xí thêm nữa, không, càng không có cửa.

Yến Thanh Ti ha ha cười một tiếng, thật muốn đạp cho anh một phát, làm sao giờ?

Bỗng cô thấy phía sau có một chiếc xe, có ai đó đang lén lút ngó đầu ra khỏi cửa sổ, Yến Thanh Ti hơi sửng sốt, cô nheo mắt lại, lẩm bẩm: "Trùng hợp ghê?"

Nhạc Thính Phong hỏi: "Gì thế?"

Yến Thanh Ti ngẩng đầu mê hoặc cười với Nhạc Thính Phong, không đợi anh kịp phản ứng lại, cô đã chui ra khỏi xe, ôm chặt lấy cổ Nhạc Thính Phong rồi hôn lên.

Cảnh tượng chuyển biến quá nhanh, Nhạc Thính Phong ngẩn ra tại chỗ, nhưng tay của anh nhanh hơn não, cũng đã ôm cô vào lòng.

Nhạc Thính Phong vừa hôn vừa đắc ý nghĩ: Haiz, lòng dạ phụ nữ thật như mò kim đáy bể, giây trước vừa chê giày xấu, giây sau đã hôn anh giữa đường để cảm ơn rồi, nơi người tới người đi nườm nượp thế này mà cũng không sợ bị nhìn, da mặt đúng là dày thật.

Trong lòng Nhạc Thính Phong đắc ý bao nhiêu thì tay anh càng ôm chặt bấy nhiêu.

Một lúc lâu sau, má Yến Thanh Ti phiếm hồng, môi hơi sưng, mắt đọng nước, nhìn trông như một con yêu tinh, cô buông cổ Nhạc Thính Phong ra, làm nũng nói: "Cưng à, đi thôi."

Nhạc Thính Phong cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn, đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti ngoan như vậy, còn làm nũng với anh, đúng là chuyện lạ xưa nay chưa từng thấy.

Nhưng, anh bị ngược quen rồi, tự dưng được ưu ái như thế anh có chút không thích ứng được.

Yến Thanh Ti mà lại biết điều vậy sao? Anh không tin.

Nhạc Thính Phong hắng giọng, ôm eo Yến Thanh Ti hỏi: "Nói đi, em muốn làm gì?"

Yến Thanh Ti lườm anh, vươn ngón tay chỉ lên môi anh: "Không có gì, chỉ là... cảm ơn anh thôi, sao thế, không muốn à, hay muốn tôi đạp anh mấy phát hơn?"

Nhạc Thính Phong áp sát vào cô, dán lên tai cô nói: "Muốn chứ, sao lại không muốn được, nhưng tôi thấy chưa đủ, hay là đêm nay đi thuê phòng đi?"

Yến Thanh Ti vươn tay véo lên eo Nhạc Thính Phong: "Hứ... Một đôi giày bà già mà muốn tôi ngủ với anh, nằm mơ đi, nhân viên của anh có biết anh bẩn tính đến thế này không?"

Yến Thanh Ti véo rõ đau, làm Nhạc Thính Phong phải hít một hơi lạnh.

Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, cười lạnh một cái, cũng giỏi nhẫn nhịn ghê.

Cô vươn tay khều cằm Nhạc Thính Phong, nói: "Tổng tài keo kiệt, đi thôi, tôi còn phải kiếm tiền nuôi cả nhà, nếu không lần sau ngay cả hai đồng tiền xu típ cho anh cũng không có đâu."

--- O ---

Chương 174:Người Đàn Ông Của Cô Cứ Khăng Khăng Thích Một Con Khốn Như Tôi Đấy!

Nhạc Thính Phong nghiến răng, nghe câu này như thể cô đang kiếm tiền để nuôi anh vậy.

Anh đường đường là Thái tử gia của nhà họ Nhạc, giờ lại thành kẻ ăn bám cô rồi.

Nhạc Thính Phong hung hăng nói: "Này, Yến Thanh Ti, em không thể như vậy được?"

Yến Thanh Ti nghiêng đầu mỉm cười, dán lên người anh, cười tủm tỉm: "Không muốn tiền típ chứ gì, thế thì thôi, cái gì cũng không có."

Nhạc Thính Phong: "Em..."

Sau một hồi lâu, Nhạc Thính Phong liền buông ra hai chữ: "Lên xe."

Anh nhét Yến Thanh Ti vào xe, đóng cửa lại, khởi động xe, đang chuẩn bị lái thì bị Yến Thanh Ti đè lại: "Quay lại nhìn phía sau một chút."

Nhạc Thính Phong ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Yến Thanh Ti, anh quay ngoắt lại, nhìn thấy có một chiếc xe đang đỗ phía sau.

Mắt Nhạc Thính Phong dần lạnh xuống, anh cảm thấy mỗi khi ở bên Yến Thanh Ti, IQ của anh cứ như đang chạy loạn bên ngoài, vì mọi sự chú ý của anh vĩnh viễn đều đặt hết lên người cô rồi.

Còn cô, sự chú ý của cô lại vĩnh viễn không dành riêng cho một mình anh. Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: "Hừm... dám lợi dụng tôi."

Yến Thanh Ti vuốt tóc, nhìn vào mắt anh: "Dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên, quen dần đi là vừa, anh không muốn cũng được, đi nói với cô ta, nói rằng tôi chỉ lấy anh ra diễn trò để trêu tức cô ta thôi."

Yến Thanh Ti còn chưa nói dứt lời, Nhạc Thính Phong bỗng quay ngược xe lại.

Kỹ thuật lái xe của người này tốt thật, nhìn cách anh ta quay xe là biết, tuy Nhạc Thính Phong đã sớm không còn chơi đua xe nữa, nhưng kỹ thuật của anh vẫn chưa bị thu chột đi chút nào.

Yến Thanh Ti vẫn chưa thắt dây an toàn, cô bị lắc mạnh một cái, đầu suýt đập vào cửa xe.

Trong chớp mắt, xe của Nhạc Thính Phong đã đỗ song song với chiếc xe phía sau, anh hạ kính xe xuống.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti cười cười, móc trong túi ra một hộp phấn, vươn tay ném mạnh vào cửa sổ xe bên cạnh.

"Bộp" một tiếng, xe bên cạnh không có phản ứng gì. Yến Thanh Ti cười lạnh, vẫn còn nhịn được cơ à.

Cô tiện tay cầm con tì hưu trang trí trong xe lên, đang định ném qua thì cửa sổ xe bên kia từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặc trắng bệch như giấy của Yến Như Kha.

Yến Thanh Ti bỏ con tì hưu xuống, cười ngọt ngào với Yến Như Kha: "Cô à, trùng hợp ghê, sáng nay vừa mới gọi điện xong mà chiều lại gặp được cô, chúng ta có duyên thật đấy, anh nói có phải không, anh yêu?"

Yếu Như Kha mắt đỏ ngầu, cô ta hận không thể xé xác Yến Thanh Ti ra, trên thế gian này sao lại có thể tồn tại một con khốn nạn bỉ ổi như nó được chứ.

Yến Như Kha hận tới nỗi giọng nói cũng run theo: "Yến Thanh Ti... Con khốn, mày sẽ không có kết cục đẹp đâu..."

Yến Thanh Ti nhướng mày: "Nhưng... người đàn ông của cô cứ khăng khăng thích một con khốn như tôi đấy."

Cô quay lại nhìn Nhạc Thính Phong mặt đang như tảng băng: "Chú à, chú nói xem có phải không."

Giọng nói của Yến Thanh Ti uyển chuyển động lòng người.

Sắc mặt Nhạc Thính Phong càng khó coi hơn, con ngươi anh tối sầm lại, nhìn sâu trong đó còn có cái lạnh thấu xương.

Khi Yến Thanh Ti tưởng rằng Nhạc Thính Phong sẽ không cho cô lấy anh làm trò nữa, thì anh đột nhiên ôm cô vào lòng, hôn cô mãnh liệt.

Nhạc Thính Phong như đang phát tiết, anh hôn một cách hung bạo, không hề có chút nhẹ nhàng ấm áp nào hết.

Yến Thanh Ti có thể cảm nhận được cơn tức giận của anh, anh ta đang hận không thể nuốt chửng cô, xé nát cô, khiến cô không thể gây chuyện được nữa.

Môi Yến Thanh Ti đau rát, nhưng cô vẫn diễn rất nhập tâm.

Một lúc lâu sau, Nhạc Thính Phong mới buông cô ra, anh miết cằm cô: "Tiểu yêu tinh, như vậy em hài lòng rồi chứ?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Hài lòng, quả thật là... Hài lòng muốn chết..."

------------

--- O ---

Chương 175:Người Đàn Ông Này Dùng Tốt Quá, Tôi Xin Nhận Nhé

Bất luận có thế nào, Nhạc Thính Phong cũng đều phối hợp với cô, trái tim Yến Thanh Ti lại bình ổn như lúc ban đầu.

Cô dám làm càn cũng chỉ vì cảm thấy như vậy sẽ càng làm cho Nhạc Thính Phong có hứng thú với cô hơn và càng ghét Yến Như Kha hơn.

Yến Thanh Ti biết tâm trạng của Nhạc Thính Phong hiện tại rất kém, nếu cô còn làm quá, khó tránh khỏi việc anh sẽ lật mặt.

Yến Thanh Ti quay lại nói với Yến Như Kha: "Aiya, tiếc thật, tối nay cháu còn có cảnh phải quay, không thể nói chuyện với cô nhiều được, dù sao sau này chúng ta cũng vẫn còn thời gian để ôn lại chuyện cũ, sau này, chúng ta lại" từ từ nói chuyện "nhé."

Yến Thanh Ti khoác lấy cánh tay Nhạc Thính Phong: "Cưng à, bọn mình đi thôi."

Ánh mắt Nhạc Thính Phong lạnh xuống, khởi động xe.

Yến Như Kha không cam tâm, từ đầu tới cuối, Nhạc Thính Phong chỉ nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, không thề liếc cô tới một cái, cô bị Yến Thanh Ti ức hiếp như vậy, anh ta cũng không thèm để ý tới cô.

Yến Như Kha hận.

Cô ta bỗng gào lên: "Thính Phong, anh biết rõ là Yến Thanh Ti đang lợi dụng anh, cô ta chỉ muốn dùng anh để trả thù em thôi, cô ta căn bản không hề thích anh, cô ta lấy anh ra làm công cụ, anh đừng để cô ta dắt mũi nữa, em mới là người yêu anh thật lòng mà!"

Xe đã nổ máy, Yến Thanh Ti thò đầu ra, nói với Yến Như Kha: "Cô à, ngại thật, người đàn ông này của cô dùng tốt quá, cháu xin nhận nhé."

Ngay sau đó, Yến Thanh Ti bị kéo mạnh vào trong, cửa sổ xe dần kéo lên, rồi đóng chặt lại.

...

Yến Như Kha nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt của cô ta trông như một con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi xa.

Yến Như Kha lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác: "Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti..."

Con khốn nạn, con hồ ly tinh!

Nó mà cũng dám làm như vậy trước mặt mình, so với ba năm trước thì lại càng đáng chết.

Nếu như vừa xong Nhạc Thính Phong không ở trong xe, ả đã nhấn ga mức cao nhất để đâm nát cô rồi, Yến Thanh Ti còn sống thêm ngày nào thì ngày đó ả bị giày vò, hành hạ.

Yến Như Kha sắp không chịu nổi nữa rồi.

Ba năm trời, ả tính toán bao nhiêu thứ, bỏ ra bao nhiêu công sức thu mua Nhạc phu nhân mới khiến bà ấy coi trọng ả, ả còn tưởng rằng dù cho Nhạc Thính Phong không thích ả nhưng ít nhất cũng nể tình Nhạc phu nhân mà lấy ả.

Ả tự thấy bản thân mình xinh đẹp, có học thức, lại đoan trang nhã nhặn hiền lành... chẳng có ai thích hợp làm thiếu phu nhân nhà họ Nhạc hơn ả.

Nhưng Yến Thanh Ti lại quay trở lại, ba năm trước cô ta quyến rũ Nhạc Thính Phong, không ngờ ba năm sau, cô ta vẫn dễ dàng ở bên anh như vậy.

Yến Thanh Ti làm thế để trả thù ả, khiến ả không ngày nào được sống yên thân.

Yến Như Kha khép mắt lại, nghiến răng ken két.

Yến Thanh Ti, sớm muộn gì tao cũng khiến mày hối hận, tao sẽ khiến mày không thể sống mà tranh giành với tao được nữa.

...

Bầu không khí trong xe quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức gượng gạo.

Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, đèn hai bên đường cũng đã được bật lên.

Khi đèn trên đường bật lên, Nhạc Thính Phong hỏi: "Dùng có tiện không?"

Âm thanh hơi lạnh, không thể thấy rõ được là anh tức giận tới mức nào, nhưng vẫn thấy rất lạnh.

Yến Thanh Ti quay lại: "Có, dùng tiện tay lắm luôn."

Cách tốt nhất để trả thù Yến Như Kha chính là Nhạc Thính Phong, chỉ cần cô hôn hít thân mật với anh trước mặt Yến Như Kha, thì cũng có thể khiến cho cô ta tức tới hộc máu rồi.

Nhạc Thính Phong mỉa mai: "Em tự tin rằng tôi sẽ phối hợp với em đến thế sao?"

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không tin, thế nên tôi mới đánh cược, cược rằng nếu anh còn muốn ngủ với tôi thì anh sẽ phối hợp với tôi."

Nhạc Thính Phong cười mỉa: "Phải, em thắng rồi đấy."

--- O ---

Chương 176:Là Thích Hay Chỉ Là Muốn Cặp Kè Với Cô

Nhạc Thính Phong cười mỉa: "Phải, em thắng rồi đấy." Yến Thanh Ti: "Chuyện tất nhiên."

Cả hai người lại rơi vào trầm mặc.

Yến Thanh Ti liếc nhìn Nhạc Thính Phong, mỗi khi anh im lặng thật sự lại rất lạnh lùng, rất kiêu ngạo, khó tiếp cận vô cùng.

Nhạc Thính Phong có rất nhiều mặt, mỗi mặt tựa hồ đều chân thực nhưng cũng rất giả dối.

Anh có thể nhẫn nhịn cô như vậy, nhưng đến cuối cùng là vì thích cô hay chỉ là muốn lên giường với cô, hiện tại Yến Thanh Ti cũng không thể xác định chính xác được.

Với một người từng trải qua quá nhiều lần bị hãm hại khi xảy ra bất cứ chuyện gì người đó cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực nhất.

Chuyện này kể ra cũng thật đáng buồn.

Yến Thanh Ti hỏi Nhạc Thính Phong: "Anh có tin sự xuất hiện của cô ta chỉ là trùng hợp?"

Nhạc Thính Phong: "Hừ..." Con mẹ nó, trùng hợp mới lạ.

Khi ở bên Yến Thanh Ti, mọi sự chú ý của anh đều dồn hết lên cô, không hề chú ý tới mọi thứ xung quanh.

Loại phụ nữ nham hiểm khôn lường như Yến Như Kha, Nhạc Thính Phong lại càng dễ đoán, chắc chắn là sau cuộc điện thoại sáng nay với Yến Thanh Ti, cô ta đã sai người đi tra xét rồi.

Biết được việc Yến Thanh Ti đang ở căn hộ riêng của anh liền đuổi tới đó.

Tiếc là cuối cùng vẫn bị Yến Thanh Ti xử gọn.

Luận về mưu mô, hai cô cháu nhà này cũng ngang tay nhau, nhưng luận về độ bỉ ổi, Yến Như Kha quả thật không thể so với Yến Thanh Ti.

...

Cả đoạn đường hai người chẳng nói năng gì, Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti về Cẩm Tú Viên, xe Tiểu Từ đã đợi sẵn dưới nhà, thấy Yến Thanh Ti, cậu liền cuống cả lên.

"Chị, nhà chị bị sao làm sao vậy? Đang yên đang lành sao tự dưng lại sửa." Yến Thanh Ti xuống xe, chỉ Nhạc Thính Phong: "Hỏi chủ nhà."

Thấy Nhạc Thính Phong, Tiểu Từ hơi run lên. Yến Thanh Ti hỏi anh: "Đồ của tôi đâu?"

Nhạc Thính Phong lạnh lùng liếc cô một cái rồi đi thẳng vào tòa nhà. Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: "Đợi chị ở đây."

Yến Thanh Ti đi lên theo.

Nhạc Thính Phong đang khó chịu, dọc đường không hề đoái hoài tới Yến Thanh Ti, thang máy dừng ở tầng 15, Nhạc Thính Phong bước ra, Yến Thanh Ti nhíu mày đi theo.

Yến Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong mở cửa phòng 1501 lập tức muốn mở miệng mắng chửi.

"Đúng là đại gia, chung cư thế này mà nói mua là mua những hai căn."

Nhạc Thính Phong nói mát: "Em nói đúng rồi đấy, tôi còn đang định mua thêm căn nữa đây."

Yến Thanh Ti tưởng anh nói đùa, cũng kệ, vừa vào cửa đã thấy đống hành lý trong căn phòng trống hoác.

Yến Thanh Ti mở vali ra, lại rạch thùng giấy, cũng chẳng kiêng kỵ gì Nhạc Thính Phong, cô lấy đồ lót và đồ ngủ trong đó ra.

Nhạc Thính Phong đi tới bên cạnh cô, đá chân vào thùng giấy: "Lần này tôi không tính toán với em chuyện em quay MV với Cận Tuyết Sơ, nhưng... không được có lần sau, nếu không, tôi không dám bảo đảm rằng tôi sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu."

Yến Thanh Ty quay lại, hai tay gác lên vai Nhạc Thính Phong, cười xấu xa: "Làm ra chuyện gì? Chuyện gì mà anh chẳng làm rồi, cướp nhà của tôi, còn lập cả đống mục tiêu vĩ đại, nào là ngủ với bà đây ngủ đến khi nào chán thì dậy, chậc, bản lĩnh thật đấy."

Nhạc Thính Phong không nhúc nhích: "Thế nhưng tới giờ tôi cũng đã đạt được mục đích đâu? Hay em cho tôi một cơ hội đi?"

Yến Thanh Ti cười: "Tôi có thể cho anh cơ hội ngủ với tôi ngủ đến khi nào chán thì dậy, nhưng lỡ tòi ra một mạng người, tôi thật sự phải gả cho anh thật thì sao, nếu như anh còn muốn nhà họ Nhạc các anh sống yên ổn, thì tốt nhất... tránh xa tôi ra, mẹ anh không mong sẽ nhìn thấy tôi đâu."

--- O ---

Chương 177:Em Muốn Gì Tôi Sẽ Cho Em Cái Đó

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn Yến Thanh Ti: "Nhưng em lại mồi chài tôi."

Yến Thanh Ti không cãi lại, giờ có nói ai mồi chài ai cũng vô dụng, dù sao thì cũng quấn vào nhau rồi.

Yến Thanh Ti cười như không cười: "Giờ thu tay lại còn kịp nữa không?" Ánh mắt Nhạc Thính Phong hiện lên một tia dữ tợn: "Không kịp nữa rồi." Thu tay? Nực cười, giờ có nói gì cũng vô ích thôi.

Đến lúc này, anh không thể buông Yến Thanh Ti ra để cô ung dung tự tại được.

Yến Thanh Ti nhún vai, không nói thêm gì, đẩy anh ra: "Tôi đi đây."

Nhạc Thính Phong tóm lấy tay cô: "Em đừng có liều mà dây vào đám người nhà họ Yến, nếu không, sớm muộn gì em cũng sẽ bị bọn họ kéo xuống nước, em muốn làm gì, tôi có thể giúp em."

Yến Thanh Ti từng ra tay với nhà họ Yến hai lần, Nhạc Thính Phong đều biết, khi ấy anh thấy thú vị mới "chơi" cùng cô.

Nhưng giờ, anh không muốn để cô làm vậy tiếp nữa.

Trên thế gian này không có bức tường nào là không lọt gió, cũng không có ai sẽ luôn gặp may mắn, không bao giờ bị sẩy tay.

Huống hồ khi ấy, Yến Thanh Ti đang ở trong bóng tối, người nhà họ Yến không biết chuyện cô đã trở về, nên cũng chẳng phòng bị gì.

Giờ mọi chuyện đã vỡ lở, liệu Yến Thanh Ti có thể lặng lẽ xuống tay được không? Chưa kể, giờ Yến gia cũng đang nghĩ cách để xử lý cô.

Yến Thanh Ti rút dần tay ra: "Chuyện giữa tôi với nhà họ Yến, không cần anh phải quan tâm, anh cũng quan tâm không nổi."

Nhạc Thính Phong lại tóm cô lại: "Nếu em còn tiếp tục như vậy, sẽ rất nguy hiểm, em có biết không?"

Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: "Nguy hiểm? Vậy anh nói cho tôi biết cái gì thì an toàn? Cả đời tôi từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng biết đến cái gì gọi là an toàn hết."

Nhạc Thính Phong nói: "Tôi cho em."

"Anh có thể cho tôi cái gì?"

"An toàn..."

Ha ha, Yến Thanh Ti cười cười: "Nhưng tôi không cần."

Hai người lúc ở cạnh nhau, không cãi nhau thì cũng nói xỉa xói nhau, rất ít khi nghiêm túc nói về một chuyện gì đó.

Nhạc Thính Phong thật sự rất tán thưởng sự quyết đoán và tàn nhẫn, có thù thì phải báo của Yến Thanh Ti.

Nhưng, anh không muốn cô chỉ vì muốn báo thù mà làm hại tới chính mình.

Yến Thanh Ti vươn tay xoa lên mặt Nhạc Thính Phong, nói: "Muốn ngủ với tôi thì cứ dùng tiền là được, tặng xe tặng nhà tặng châu báu gì đó, sớm muộn gì cũng có thể lên giường với tôi, nhưng chuyện của tôi, không cần anh phải hỏi nhiều."

Nhạc Thính Phong mặt đen như mực, Yến Thanh Ti đang nói thẳng với anh: Anh có thể ngủ với tôi, nhưng muốn quản tôi thì đừng có nằm mơ.

Yến Thanh Ti lên xe, tới phim trường cùng Tiểu Từ, Nhạc Thính Phong ở trên lầu, nhìn đống hành lý của cô, mày nhíu lại tới nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Anh và cô giờ như tiến vào một cái vòng tuần hoàn chết. Hiện tại, rất khó có thể bước ra khỏi chiếc vòng đó.

Nhạc Thính Phong đứng bật dậy, dựa vào cái gì anh không quản nổi cô, anh cứ quản đấy.

Anh cầm chìa khóa lên, đứng dậy rời khỏi nhà.

...

Yến Thanh Ti về phim trường quay phim tiếp, nhưng ngày hôm sau trên weibo đã có người tung tin phong phanh rằng nữ minh tinh Yến Thanh Ti ôm hôn nồng nhiệt người đàn ông thần bí giữa phố, hơn nữa chuyện này còn lên top trend.

Người đó còn up lên tấm ảnh mà Yến Thanh Ti ôm hôn Nhạc Thính Phong ngày hôm qua, vì dùng điện thoại chụp nên độ nét không được cao, hơn nữa cũng không chụp được mặt của hai người, có điều nhìn nghiêng thì vẫn có chút giống Yến Thanh Ti.

Xe của Nhạc Thính Phong đã được che biển, nhưng ký hiệu xe vẫn lộ ra ngoài, là một chiếc Land Rover.

Vậy nên rất nhiều cư dân mạng đều nói, chẳng trách cô vừa debut đã được chọn làm nữ chính phim của đạo diễn Quách, hóa ra là có người chống lưng.

Nhìn là biết loại phụ nữ chuyên được bao nuôi, mặt mũi lúc nào cũng câng câng lên, chỉ thích đi làm bồ nhí phá hoại gia đình người khác.

--- O ---

Chương 178:"Quy Tắc Ngầm" Của Yến Thanh Ti

Chính lúc này, Hồ Mẫn Hề lại đứng ra ám chỉ Yến Thanh Ti cướp vai của cô ta, quản lý của cô ta thậm chí còn nói thẳng ra trong đó nhất định là có giao dịch, nếu không, đạo diễn sao có thể chọn một diễn viên nhỏ vừa mới debut được chứ, Hồ Mẫn Hề của họ mới là diễn viên được đo ni đóng cọc cho vai diễn đó.

Ngay sau đó, trên weibo bắt đầu có rât nhiều nhân sĩ tự xưng là biết nội tình, tiết lộ tin một nghệ sĩ nhỏ họ Y dựa vào "quy tắc ngầm" để giật vai chính trong bộ phim nào đó với một nữ minh tinh, diễn viên tên Y này có chống lưng rất vững chắc.

Tuy không nói thẳng là Yến Thanh Ti, nhưng kết hợp với lời của Hồ Mẫn Hề, trên cơ bản ai cũng có thể đoán ra được Yến Thanh Ti chính là con ả đê tiện đó.

Đồng thời, không biết ở đâu ùn ùn kéo tới một lũ nói mình là bạn học của Yến Thanh Ti, thời học cấp hai đã tận mắt chứng kiến Yến Thanh Ti quyến rũ bạn trai của bạn mình, rồi thì phá thai, lên tới cấp ba còn phá thai tới mấy lần, đúng là một đứa chẳng ra gì.

Ba năm trước, vì quyến rũ bạn trai của cô ruột mà cô ta đã bị ông Yến tống ra nước ngoài, để cô ta cảnh tỉnh lại bản thân, không ngờ con khốn này lại tác oai tác quái hơn, giờ đã thành ngôi sao trong làng giải trí rồi.

Đủ các phốt ùn ùn kéo tới, như thể trong số họ ai ai cũng thật sự tận mắt chứng kiến Yến Thanh Ti ngủ với đàn ông, mỗi ngày nạo thai một lần vậy.

Chị Mạch tức phát điên, cô cầm điện thoại nói với Yến Thanh Ti: "Đã bắt đầu tính toán bôi nhọ em rồi đấy, em cứ chờ đấy mà xem, đợi khi tình hình căng lên, nữ minh tinh họ Y này sẽ thành tên của em, con mẹ nó không biết đứa nào ngấm ngầm tác quái thế này, bà đây phải xé xác nó ra, chị cho người đi dàn xếp ngay đây."

Yến Thanh Ti thờ ơ, cười lạnh một tiếng: "Có nhiều người muốn em sống không yên lắm, nào tới giúp em chụp kiểu ảnh, em up weibo chơi."

Chị Mạch: "Em còn có tâm trạng mà chụp ảnh à, bị bôi nhọ như chó rồi kia kìa."

Yến Thanh Ti đứng dậy: "Phải, đã vậy rồi thì có tức cũng làm gì được đâu, đây cũng chẳng phải là lần đầu em bị chửi, qua đây chụp cho em một tấm coi thường chúng sinh phát nào."

Chị Mạch ngồi thụp xuống, chụp cho Yến Thanh Ti một tấm từ dưới lên.

Ánh mắt Yến Thanh Ti lạnh lùng, khinh khỉnh, khóe miệng mang theo nụ cười khinh thường.

Chụp xong, Yến Thanh Ti up thẳng lên weibo, chẳng nói gì, chỉ up mỗi tấm hình.

Điều khiến Yến Thanh Ti ngạc nhiên là tuy chuyện xấu bị bung ra, nhưng lại không khiến cô giảm follow, ngược lại lượng fan còn không ngừng tăng lên.

Càng khiến Yến Thanh Ti ngạc nhiên hơn chính là sau khi cô up tấm hình lên, Cận Tuyết Sơ đã nhanh chóng ấn like và follow cô.

Yến Thanh Ti nghĩ, MV của Cận Tuyết Sơ sắp được tuyên truyền rồi, vậy nên cô cũng ấn follow lại.

Động tác nhỏ của hai người nhất thời kích lên một làn sóng, Cận Tuyết Sơ vốn rất hiếm khi follow người khác, Yến Thanh Ti rốt cuộc tài cán cỡ nào mà có thể khiến anh chủ động follow cô chứ?

Thế là lại lên top trend, mọi tin bôi nhọ Yến Thanh Ti lại bị đẩy xuống.

...

Nhạc Thính Phong nhíu mày xem các phốt của Yến Thanh Ti trên mạng, càng xem sắc mặt của anh càng kém, điện thoại bỗng vang lên, là Hạ Lan Phương Niên gọi tới.

Vừa ấn nghe, đã nghe thấy âm thanh cấp bách của Hạ Lan Phương Niên: "Thính Phong, mình vừa xem weibo, Yến Thanh Ti, người phụ nữ mình muốn tìm chính là Yến Thanh Ti, chẳng phải dưới trướng cậu còn có một công ty giải trí sao, cậu có quen với cô ấy không, giúp mình điều tra chút xem, xin cậu đấy, nhanh lên."

Giọng nói không chỉ cấp bách mà còn có cả hồi hộp và mang theo chút vui sướng không kìm nén, tất cả đều được truyền hết qua điện thoại.

Nhạc Thính Phong siết chặt tay, bình tĩnh nói: "Không quen, để về tôi sai người tra giúp cậu xem."

--- O ---

Chương 179:Cả Đời Này, Có Lẽ Tôi Chỉ Yêu Mình Người Phụ Nữ Này

Giọng Nhạc Thính Phong bình tĩnh đến lạ thường, không hề có bất cứ thấp thỏm nào, điềm nhiên như không, ngay đến vẻ mặt anh cũng điềm tĩnh đến lạ, chỉ có gân xanh lộ ra trên bàn tay anh lúc này mới có thể khiến người khác thấy được tâm trạng thật sự của anh lúc này ra sao.

Yến Thanh Ti!

Hạ Lan Phương Niên!

Hai cái tên này cứ liên tục vang lên trong đầu Nhạc Thính Phong, đánh mạnh vào dây thần kinh của anh hết lần này tới lần khác.

Sau đó Hạ Lan Phương Niên có nói gì nữa nhưng anh căn bản cũng không còn tâm trạng mà nghe.

Sau khi Nhạc Thính Phong định thần lại, anh thản nhiên nói: "Gì cơ? Vừa rồi tín hiệu không được tốt, tôi nghe không rõ."

Hạ Lan Phương Niên lại hỏi một lần nữa: "Thính Phong, cậu thật sự không quen cô ấy sao?"

Hạ Lan Phương Niên đang nghi ngờ, Nhạc Thính Phong cười nói: "Tất nhiên là không quen rồi, sao tôi lại đi quan tâm tới một ngôi sao nhỏ vậy chứ, tôi mà đã quen thì phải là các minh tinh hot nhất, cô ta có tính là gì?"

Nhạc Thính Phong nói như thể anh thật sự không quen với cô, cách qua điện thoại, một người có sở trường nắm bắt được lòng người như Hạ Lan Phương Niên, một luật sư có thể quan sát tâm trạng biến đổi của người đối diện như anh cũng không phát hiện được ra Nhạc Thính Phong đang nói dối.

Hạ Lan Phương Niên sốt sắng nói: "Vậy cậu tra hộ mình xem công ty quản lý của cô ấy, còn cả... nơi ở hiện tại nữa, xin cậu đấy."

Tay cầm điện thoại của Nhạc Thính Phong như muốn bóp nát nó ra tới nơi, nhưng anh vẫn trả lời rất nhẹ nhàng: "Được, không thành vấn đề..."

Sau đó, Nhạc Thính Phong lại làm như tiện mồm hỏi một câu: "Yến Thanh Ti... Là người phụ nữ cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"

Nhạc Thính Phong nghe thấy một tiếng thở dài của Hạ Lan Phương Niên: "Đúng, là cô ấy."

Cho dù cách qua điện thoại nhưng chỉ qua mấy chữ ngắn ngủi này Nhạc Thính Phong cũng có thể nghe ra được có bao cảm khái, bao nhớ nhung, bao vui sướng và say mê...

Nhạc Thính Phong nheo mắt lại: "Nhưng tôi thấy tấm hình đó... cũng chẳng ra sao mà? Chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ bình thường có chút xinh đẹp mà thôi."

Hạ Lan Phương Niên nói: "Không, cậu không hiểu cô ấy... nếu như cậu... thôi bỏ đi, Thính Phong, chuyện này cậu nhất định phải giúp mình, coi như mình nợ cậu một ân tình, giúp được chuyện này, sau này cậu cần mình giúp bất cứ chuyện gì cũng được."

Nhạc Thính Phong bóp điện thoại kêu ken két, anh nói: "Được rồi, cứ để đấy cho tôi."

Hạ Lan Phương Niên hỏi: "Sao điện thoại của cậu cứ có tạp âm vậy?"

Nhạc Thính Phong đáp: "Ờ, tín hiệu không tốt... Phải rồi, tôi vừa mới xem trên mạng nói cô ta dùng" quy tắc ngầm ", rồi phá thai, làm bồ nhí này nọ, danh tiếng... hình như không tốt lắm, loại phụ nữ này đáng để cậu nhớ nhung vậy sao?"

Nào ngờ Hạ Lan Phương Niên lại trả lời không chút do dự: "Không phải đâu, mình tin cô ấy, mấy thứ trên mạng nhìn là biết dùng thủ đoạn để bôi nhọ cô ấy, mình biết cô ấy, cô ấy không thể làm ra loại chuyện như vậy đâu, mà kể cả cô ấy có làm thế thật, mình cũng tin là cô ấy bị ép buộc, không còn cách nào khác... cậu không hiểu cô ấy đâu..."

Nhạc Thính Phong sắc mặt phức tạp, trong ánh mắt anh có thể thấy một cơn giận không tên, anh cười lạnh trong lòng: Hừ, tôi không hiểu cô ấy? Yến Thanh Ti... Chẳng lẽ anh còn không không hiểu cô bằng Hạ Lan Phương Niên sao?

"Cậu... si tình thật đấy." Âm thanh của Nhạc Thính Phong có chút không đều.

Nếu Hạ Lan Phương Niên ở đây, thấy được vẻ mặt của anh lúc này, chắc chắn sẽ biết hiện tại chính là lúc Nhạc Thính Phong nguy hiểm nhất.

Hạ Lan Phương Niên ủ dột đáp lại: "Cả đời này chắc mình chỉ yêu người con gái ấy thôi, Thính Phong... cậu có lẽ sẽ không thể hiểu được cái tình cảm ấy đâu."

Nhạc Thính Phong im lặng vài giây.

"Được rồi, tôi không hiểu... chuyện kia, cứ vậy đi, sau này rồi nói."

"Được, vậy làm phiền cậu, nhất định phải giúp mình tìm được cô ấy đấy."

"Ừm."

--- O ---

Chương 180:Hương 180: Người Anh Em Của Anh Muốn Tranh Giành Phụ Nữ Với Anh

hương 180: Người anh em của anh muốn tranh giành phụ nữ với anh.

Nhạc Thính Phong cúp điện thoại, ngồi thừ người ở đó, nhìn có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

Lúc nhận điện thoại Nhạc Thính Phong cứ cho rằng đợi đến lúc cúp máy nhất định anh sẽ đập nát cái điện thoại này ra, sẽ nổi điên để giải tỏa cơn tức, nhưng câu nói cuối cùng của Hạ Lan Phương Niên đã đạo lộn hoàn toàn mọi kế hoạch của anh.

Thế nên, giờ anh chẳng làm gì cả.

Rõ ràng trong lòng đang có một ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực nhưng Nhạc Thính Phong lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Người mà Hạ Lan Phương Niên yêu đó chính là Yến Thanh Ti, hai người đã quen nhau từ lúc còn ở bên Mĩ.

Nhạc Thính Phong đã nói dối chính người bạn tốt nhất của mình, nói rằng anh không biết Yến Thanh Ti.

Anh biết, như thế là không đúng.

Nhưng mà, tại sao anh lại phải nói điều đó với Hạ Lan Phương Niên chứ? Nói ra rồi để cậu ta đến cướp Yến Thanh Ti đi à?

Buồn cười thật... anh sẽ không bao giờ làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế này.

Nhạc Thính Phong cực kỳ tự phụ, lại bá đạo, không những thế còn là một người bất kể thủ đoạn, nhưng ở trước mặt Yến Thanh Ti anh lại là một tên vô lại, anh chỉ như vậy đối với một mình cô mà thôi.

Nhưng đối với những người khác, cho dù có là bạn bè đi chăng nữa, lúc cần phải tính kế nhau, thì không thiếu một thủ đoạn nào cả.

Nhạc Thính Phong đã coi trọng cái gì thì anh nhất định phải nắm thật chặt trong tay mình, người khác muốn cướp cũng đừng hòng cướp được.

Về điểm này anh và Yến Thanh Ti rất giống nhau ---- đồ của tôi, anh đừng có giành với tôi.

Nguyên tắc của anh là: tôi biết lừa cậu là không đúng, nhưng tôi chẳng cảm thấy áy náy gì hết, nhượng bộ đồng nghĩa với việc chắp hai tay nhường cô ấy cho đối phương.

Yến Thanh Ti chỉ có một, cậu thích cô ấy, nhưng tôi cũng thích cô ấy. Tôi chẳng có lý do gì để nhường cô ấy cho cậu cả, dù cậu có là bạn tôi.

Nhưng, giờ anh đang phải đối mặt với một sự thật là người bạn tốt nhất của anh, hiện đang... muốn tranh giành phụ nữ với anh.

Ánh mắt của Nhạc Thính Phong trở nên sắc bén: "Yến Thanh Ti, rốt cuộc sức hấp dẫn của cô lớn đến mức nào mà ngay cả Hạ Lan Phương Niên cũng bị cô mê hoặc?'

Thính Phong nhấc điện thoại nội bộ ở trên bàn lên: "Vào đây."

Giang Lai nhanh chóng gõ cửa bước vào, vừa vào phòng cậu đã cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đó là lạ.

Tuy nhìn Nhạc Thính Phong có vẻ rất bình thường nhưng không khí xung quanh anh lại rất bất ổn, vừa bước vào Giang Lai đã cảm giác dường như tóc gáy đang dựng đứng hết cả lên, tín hiệu của sự nguy hiểm.

Giang Lai ngoan ngoãn: "Nhạc tổng."

Nhạc Thính Phong từ từ cầm một tập tài liệu rất dày lên, đột nhiên ném thẳng vào người Giang Lai: "Tôi bảo cậu điều tra tư liệu trong ba năm ở Mĩ của Yến Thanh Ti, tại sao lại không tra ra Hạ Lan Phương Niên và cô ta quen biết nhau?"

Giang Lai run rẩy, chân mềm oặt tí thì quỳ xuống.

Giờ tâm trạng của sếp đang cực kỳ xấu, tốt nhất đừng có thanh minh thanh nga gì cả, lập tức nhận tội: "Đây... đây... Nhạc tổng thành thật xin lôi, đây là sai sót của tôi, là do chúng tôi chưa làm hết sức, cô Thanh Ti có lúc chuyển chỗ ở liên tục, hành tung rất khó xác định, ẩn náu rất kỹ càng, chúng tôi. vẫn chưa điều tra ra, cho nên... thành thật xin lỗi ngài."

Giang Lai cũng biết Hạ Lan Phương Niên đang tìm người, lúc trước Nhạc Thính Phong cũng đã giao chuyện này cho cậu làm.

Nhưng không ngờ được, người mà Hạ Lan Phương Niên muốn tìm với người mà Boss đang tìm lại là cùng một người.

Nhạc Thính Phong nhìn chằm chằm vào cậu ta, nhìn đến mức mà cậu ta toát hết cả mồ hôi lạnh.

Nhạc Thính Phong mở miệng: "Giang Lai..."

Giang Lai nuốt nuốt nước miếng: "Dạ, ngài, có gì dặn dò ạ?"

Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào mặt anh ta: "Nếu như cậu không tra rõ ràng chuyện này cho tôi, cậu có thể đi tìm Vũ Phóng về thay cậu được rồi đấy."

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai