Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1361-1381

Chương 1361: Xin Hãy Để Tôi Thay Anh Ấy Chăm Sóc Cho Em

Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Không tìm được. Sau khi ô tô nổ mạnh thì đã bị chìm xuống đáy sông, xác xe cũng vớt được rồi nhưng không... tìm thấy người."

Cuối cùng, anh nói tới chuyện cảnh sát dự đoán rằng vụ nổ đã làm cho thi thể bị tan nát, sau khi rơi xuống sông đã bị... cá sinh sống tại đó ăn sạch nên rất khó tìm kiếm.

Đây là chuyện mà họ khó lòng chấp nhận nhất.

Yến Thanh Ti thản nhiên nói: "Nếu không tìm thấy thì phải tiếp tục tìm, đến khi nào tìm được mới thôi."

"Anh đã nói với họ rồi."

Hôm sau, Quý Miên Miên vẫn không tỉnh lại, Tô Trảm có qua thăm cô một lần.

Ngày thứ ba, Tô Trảm phải đi, Quý Miên Miên vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Anh ta nói với Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong: "Tôi phải đi, thật xin lỗi vì lần này đã đem tới nhiều phiền toái và nguy hiểm cho mọi người."

Anh ta còn nhiệm vụ phải làm, hơn nữa là nhiệm vụ rất quan trọng, quan trọng tới hàng trăm triệu người nếu nhiệm vụ này không hoàn thành. Tô Trảm thậm chí còn không có thời gian dưỡng thương.

Yến Thanh Ti thản nhiên nói: "Xin lỗi có thể làm cho người ta sống lại sao?"

"Xin lỗi, tôi nợ mội người, tôi nhất định sẽ báo đáp."

Yến Thanh Ti thở dài một tiếng: "Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, nói cái gì cũng vô dụng. Em hy vọng anh họ có thể nhớ rõ, tính mạng của anh giữ được tới lúc này không dễ, không chỉ anh mà còn có cả bọn em... Mọi người đều nhờ Diệp Thiều Quang nên mới sống sót, cho nên tất cả đều phải quý trọng tính mạng của mình."

Bọn họ có thể sống sót tới giờ phút này, không thể cứ trách cứ lẫn nhau mãi được. Tô Trảm không sai, bọn họ cũng không sai.

Việc của Tô Trảm không ai trong bọn họ làm được, có lẽ... chính họ cũng không biết Tô Trảm đã bảo hộ bọn họ rất nhiều lần, đây là số mệnh của anh ta.

Tô Trảm gật đầu: "Tôi hiểu."

Nhạc Thính Phong khoát tay: "Quên đi, tôi cảm thấy anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Tô Trảm nở nụ cười: "Được... Lần sau nếu vào thời điểm chạy trốn mà gặp mọi người thì tôi sẽ trốn thật xa."

Nhạc Thính Phong nói đúng, chỉ cần anh ta xuất hiện thì sẽ không có chuyện gì hay ho cả. Sự xuất hiện của anh ta tới giờ đều luôn đi cùng với phiền toái và nguy hiểm.

Lần sau, anh ta sẽ không để liên lụy tới họ nữa.

Trước khi đi, Tô Trảm do dự một chút, nói: "Tôi muốn... nói với cô ấy một câu."

"Được."

Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong rời đi, để lại một mình Tô Trảm ở trong bệnh viện.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại anh ta và Quý Miên Miên.

Anh ta không quen biết gì cô gái này, bọn họ cũng chỉ nói với nhau đúng hai câu lúc ở trên xe.

Nhưng lúc này anh ta lại thiếu cô rất nhiều.

Tô Trảm nhíu mày băn khoăn, đây là một món nợ nhân tình, không, phải nói là mạng người.

Anh ta nợ Quý Miên Miên một mạng người.

Nước da Quý Miên Miên tái nhợt, ánh mặt trời chiếu lên tựa hồ trong suốt, có thể thấy được từng mạch máu đang chảy. Cô còn rất trẻ, còn rất nhiều chuyện tình phải trải qua.

Tô Trảm nói: "Nếu lần này có thể sống sót trở về, tôi sẽ trả lại cho cô món nợ mạng sống này."

Anh ta vốn định nói, nếu có khả năng, anh ta muốn thay thế người kia chăm sóc cho hạnh phúc cả đời của cô.

Nhưng lời này nói ra từ miệng anh ta hình như cũng không đủ tư cách.

Bạn trai cô ấy bị anh ta làm liên lụy, vì anh ta mà chết, anh ta có tư cách gì mà nói thay thế người đó chứ?

Tô Trảm bình tĩnh nhìn Quý Miên Miên một hồi, ghi lòng tạc dạ gương mặt trẻ tuổi của cô gái ấy lại rồi mới xoay người rời đi.

Anh ta hy vọng có thể sống sót trở về, anh ta còn nợ rất nhiều, dù có chết cũng không thể an lòng được.

Sau khi Tô Trảm rời đi, vài giây sau, lông mi của Quý Miên Miên khẽ rung động.

--- O ---

Chương 1362: Anh Nói Sẽ Để Cho Em Ngủ Cả Đời, SaoGiờ Anh Lại Đi Trước?

Yến Thanh Ti đẩy cửa vào liền thấy Quý Miên Miên chậm rãi mở mắt ra, trong lòng cô căng thẳng, vội vàng chạy tới giữ lấy tay Quý Miên Miên: "Miên Miên... Em tỉnh lại rồi, thấy thế nào?"

Thanh âm của cô rất nhẹ, chỉ sợ dọa tới Quý Miên Miên.

Quý Miên Miên vẻ mặt ngẩn ngơ, cô quay đầu nhìn cửa sổ, hỏi: "Trời sáng rồi?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Phải, trời sáng rồi, rốt cuộc cũng sáng rồi."

Trên gương mặt của Quý Miên Miên lộ ra chút tươi cười, nói: "Thật tốt quá, em biết, chỉ cần chờ trời sáng thì ác mộng sẽ biến mất mà. Đúng rồi chị, Diệp Thiều Quang đâu, bảo anh ta đi mua bữa sáng cho em nhé, em muốn bánh bao nhân thịt... Đúng rồi, đúng rồi, chị không biết hôm qua em gặp ác mộng đáng sợ đến thế nào đâu? Em nằm mơ thấy Diệp Thiều Quang chết đi, chị, chị nói xem có buồn cười không cơ chứ?"

Nhạc Thính Phong đang định đi vào, nghe thấy thanh âm của Quý Miên Miên thì bước chân khựng lại, đứng ở ngoài cửa, thần sắc ngưng trọng.

Yến Thanh Ti nghe Quý Miên Miên nói vậy thì lòng nhói đau, những lời này giống như những lưỡi đao cắt thẳng vào trái tim cô.

Cô muốn nói, Miên Miên đừng nói nữa, đừng nói gì nữa. Nhưng...

Lại không mở được miệng.

Quý Miên Miên lảm nhảm một hồi mới lại nói: "Chị, Diệp Thiều Quang đâu, mau gọi anh ta tới đây đi. Em sắp chết đói rồi đây này, anh ta còn không đến thì đêm nay đừng hòng em cho ngủ cùng."

Yết hầu Yến Thanh Ti nghẹn lại: "Miên Miên..."

Hôn mê hai ngày, gương mặt nhỏ nhắn của Quý Miên Miên đã gầy đi một chút, gương mặt tái nhợt, tròng mắt màu đen rất sáng, như hai vầng thái dương chói mắt vậy.

Cô mang vẻ mặt nghi hoặc: "Chị Thanh Ti, chị sao thế? Sao chị lại khóc." Yến Thanh Ti cúi đầu: "Miên Miên... Anh ta không về được."

Quý Miên Miên nghiêng đầu hỏi: "Ai không về được? Anh ta dám không về sao? Anh ta đã nói là sẽ cho em ngủ cả đời cơ mà..."

Yến Thanh Ti nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng từ trong hốc mắt trào ra, chảy xuôi xuống: "MM... Xin lỗi em..."

"Những gì em mơ thấy... đều là sự thực."

Vẻ tươi cười trên mặt Quý Miên Miên vụt tắt, ánh mắt sáng ngời cũng nhanh chóng lạnh như băng.

Cô rất muốn cười một chút nhưng khóe miệng lại như bị dính chặt vào, không có cách nào mở ra được.

Cô nhìn Yến Thanh Ti, nói: "Em biết là sự thực, em biết... Em chỉ muốn lừa gạt mình... Em chỉ muốn tự lừa mình một lúc... một lúc thôi... Em chỉ muốn tự lừa mình rằng anh ấy vẫn còn, vẫn còn ở đây... Em chỉ muốn tự lừa mình dối người.

Thanh âm của Quý Miên Miên càng lúc càng nhỏ giống như thì thào tự nói. Cô hôn mê mấy ngày, môi đã khô nứt, ánh mắt đen tối, sâu thẳm.

Anh ấy đã nói sẽ để cô ngủ cả đời, vậy mà đời người còn dài như thế, anh ấy lại bỏ cô mà đi trước. Đồ lừa đảo.

Đồ lừa đảo...

Yến Thanh Ti nắm chặt lấy tay Quý Miên Miên: "Miên Miên."

Tay của Quý Miên Miên bị nước mắt của Yến Thanh Ti nhỏ xuống nóng bỏng tới nỗi cô có thể cảm nhận được độ ấm nóng của nó.

Cô nói: "Chị, chị đừng khóc, thật ra... em cảm thấy em cũng không khổ sở đến mức ấy đâu. Chị xem, em muốn khóc cũng không khóc được, cho nên... cho nên... thật ra, ở trong lòng em, anh ấy không quan trọng như thế... thật sự không quan trọng như thế..."

Trong miệng Quý Miên Miên nói là không quan trọng nhưng cô lại có thể cảm giác rất rõ ràng rằng trái tim mình đã hoàn toàn trống rỗng.

--- O ---

Chương 1363: Không Có Anh Thì Không Khác Gì BịKhoét Mất Trái Tim

Giống như giữa mùa hè, cô ở cùng với Diệp Thiều Quang, bắt anh đi mua dưa hấu cho mình. Sau khi bổ dưa hấu ra, cô ôm nguyên quả dưa hấu còn to hơn cái đầu của mình, cứ thế cầm thìa xúc ruột dưa hấu ra ăn, ăn đến khi chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài.

Giờ cô có cảm giác mình cũng y như quả dưa hấu ấy, có người cầm thìa múc trái tim của cô ra đầu tiên, để lại ở trên ngực một cái động sâu hoắm.

Quý Miên Miên cảm thấy rất lạnh, cô kéo chăn quấn chặt lấy người.

Đây là bệnh viện, trên chăn của bệnh viện có mùi thuốc sát trùng rất khó ngửi làm Quý Miên Miên không khỏi nhớ tới mùi trên người Diệp Thiều Quang, mát lạnh, rất dễ chịu, có vị bạc hà, cô còn nhớ cả độ ấm trên người anh.

Buổi tối, anh cứ quấn lấy cô, ôm cô rất chặt. Lúc trước, khi anh còn sống, cô chẳng cảm thấy có gì khác lạ.

Giờ anh mất đi, Quý Miên Miên đột nhiên nhận ra ổ chăn này dù cô có quấn thế nào cũng không ấm lên được.

Dù thế nào cô cũng thấy cảm người lạnh lẽo tới thấu xương.

Rõ ràng ở trong phòng, cửa sổ đều đóng kín, thế như cô lại cảm thấy bốn phương tám hướng đều có gió, giống như gió trên cầu đêm hôm ấy, rất lạnh, thổi lên người như có dao nhỏ lia qua.

Yến Thanh Ti thấy Quý Miên Miên run rẩy vội hỏi: "Miên Miên, em sao rồi? Có phải khó chịu ở đâu không? Để chị đi gọi bác sĩ..."

Quý Miên Miên lắc đầu, cô bắt lấy tay Yến Thanh Ti, nói: "Chị, em không sao... Em nghĩ có lẽ do em đói thôi... Em rất đói, muốn ăn gì đó."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, ăn cơm... Ăn cơm... Chị bảo người chuẩn bị cơm cho em."

Ngoài cửa, Nhạc Thính Phong xoay người đi bảo người ta chuẩn bị đồ ăn.

Quý Miên Miên vừa tỉnh, lại hôn mê mất hai, ba ngày nên vị giác gần như mất hết, không thể ăn nhiều được, chỉ có thể uống một ít cháo mà thôi.

Quý Miên Miên không kiêng kỵ ăn liền lúc hết hai, ba bát cháo, cô còn muốn ăn nữa nhưng bị Yến Thanh Ti ngăn lại.

Cô nói: "Miên Miên, em vừa tỉnh lại, không thể ăn nhiều được. Chờ thân thể em hồi phục lại thì ăn cái gì cũng được."

Quý Miên Miên ngơ ngác nhìn Yến Thanh Ti: "Nhưng em đói mà. Chị Thanh Ti, em rất đói... Em thèm ăn cái gì đó... Em cảm thấy ăn thế nào cũng không no..."

Tay Yến Thanh Ti run lên, cô không biết phải nói cái gì.

Cô biết, Quý Miên Miên không phải bị đói mà là vì trong lòng con bé trống rỗng cho nên... dù ăn thế nào cũng không thấy no, dù có nhét thêm bao nhiêu nữa cũng vậy thôi.

Người duy nhất có thể làm con bé no lại không ở đây. Không ai thay thế được anh ta... cho nên ăn gì cũng vậy cả thôi.

Trong lòng Yến Thanh Ti rất đau, tay vuốt ve gương mặt của Quý Miên Miên: "Miên Miên, nghe lời chị được không? Em ráng nhịn một chút nhé, chờ thân thể khỏe mạnh rồi... em muốn ăn gì chị cũng cho em ăn."

Quý Miên Miên cười ngây ngốc: "Vậy... em nghe lời chị Thanh Ti..."

Buổi tối, Yến Thanh Ti ngủ chung với Quý Miên Miên, cô không dám để con bé ngủ một mình cho nên luôn ở bên cạnh, kể cả lúc ngủ.

Yến Thanh Ti nói chuyện với Quý Miên Miên, cô kể cho Quý Miên Miên nghe về những chuyện trước đây mình đã từng trải qua.

Quý Miên Miên chỉ ậm ừ đáp lại vài câu, sau đó đến 11h giờ thì ngủ mất. Yến Thanh Ti thở ra một hơi, Quý Miên Miên không khóc không làm ầm ĩ làm cho lòng cô rất căng thẳng, cô rất sợ hãi và lo lắng Quý Miên Miên sẽ xảy ra chuyện.

Sáng hôm sau, Yến Thanh Ti không nhịn được mà ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ rồi, Quý Miên Miên mở mắt ra nhìn trần nhà tối đen, hai con ngươi trống rỗng, vô hồn.

--- O ---

Chương 1364: Em Muốn Nói Lời Tạm Biệt Với Anh Ấy

Ánh mắt Quý Miên Miên khô khốc, khó chịu, cô rất bức bách trong người nhưng lại không thể nào ngủ được.

Thật sự không ngủ được, cô cảm thấy chỉ cần không ngủ, chỉ cần cô chờ thì Diệp Thiều Quang sẽ trở về, sẽ bám dính lấy cô giống như trước kia.

Cái ôm của chị Thanh Ti ấm áp, có hương thơm ngòn ngọt, dễ chịu, nhưng... Quý Miên Miên cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể Yến Thanh Ti không thể truyền sang người mình được. Cô vẫn lạnh, cực kỳ lạnh, lạnh tận xương cốt. Cô không dám động, chỉ sợ động một chút thôi là xương cốt như hóa băng của mình sẽ vỡ tan ra.

Quý Miên Miên mở mắt nhìn trần nhà đăm đăm, cứ thế thức cho tới bình minh.

...

Quý Miên Miên ở bệnh viện nghỉ ngơi thêm một ngày, ngoại trừ thân thể vẫn còn suy yếu thì không có vấn đề gì khác, có thể xuất viện. Thứ duy nhất làm người ta lo lắng chính là tâm lý cần được khai thông.

Nhưng bác sĩ ở bệnh viện không phải bác sĩ tâm lý, cũng chỉ có thể làm vật lý trị liệu chứ những vấn đề khác thì bó tay.

Yến Thanh Ti ghi nhớ trong lòng để sau này có thể chăm sóc tốt hơn cho Quý Miên Miên.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Quý Miên Miên có thể ăn được nhiều hơn. Yến Thanh Ti mang tới cho cô rất nhiều thứ, cô ăn rất vui vẻ, ăn không muốn buông bỏ, giống như hoàn toàn không vấn đề gì cả.

Cô giống hệt như trước kia, có đồ ăn ngon là mắt sẽ nheo lại, nhìn cô ăn thì người ta sẽ không tự chủ được mà nuốt nước miếng, rất muốn thử xem thứ mà cô ấy đang ăn có thực sự ngon miệng như vậy hay không?

Yến Thanh Ti không dám quá cẩn thận, chỉ sợ quá cẩn thận sẽ lại làm cô xúc động, thế nhưng cô cũng không thể không lo lắng được. Bọn họ đều biết Quý Miên Miên không còn giống như trước kia nữa.

Quý Miên Miên ăn chocolate, hỏi một câu: "Chị, tìm thấy anh ấy chưa?"

Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, chần chừ hồi lâu rồi đáp: "Chưa thấy." Quý Miên Miên hỏi "anh ấy", chính là Diệp Thiều Quang.

Đây là câu đầu tiên sau khi tỉnh lại, Quý Miên Miên hỏi Yến Thanh Ti về Diệp Thiều Quang.

Trên mặt Quý Miên Miên vẫn hờ hững, vẫn ăn rất vui vẻ, cô chỉ thuận miệng đáp lại một tiếng: "Vâng..."

Yến Thanh Ti bóc túi khoai chiên ra đưa cho Quý Miên Miên, cô vui vẻ nhận lấy, còn nói lời cảm ơn.

Một lát sau, Quý Miên Miên lại hỏi: "Chị, chúng ta phải về đúng không?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừ, chúng ta cũng nên về nhà rồi."

Sớm muộn gì họ cũng phải quay về. Chuyến đi lần này họ đã mất quá nhiều. "Khi nào thì đi ạ?"

Yến Thanh Ti hỏi ngược lại: "Hôm nay đi, có được không?"

Thực ra đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, bọn họ chưa đi là vì muốn đợi Quý Miên Miên ổn định hơn.

Nhưng hiện tại xem ra, khi nào có thể ổn định hơn cũng không thể trả lời được, hoặc là nói, cô còn có thể đứng dậy được không là một vấn đề rất lớn.

Quý Miên Miên ăn hết đồ ăn, phủi phủi tay, lau sạch mọi vết bánh kẹo rồi nói: "Đương nhiên có thể ạ. Em rất muốn về Lạc Thành, chẳng ở đâu thích bằng ở nhà mình."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Vậy đợi chị thu thập một chút, gần tối chúng ta sẽ rời đi."

Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn cô: "Chị, trước khi đi, em muốn tới một chỗ."

Yến Thanh Ti lòng dạ căng thẳng: "Đi đâu?"

Quý Miên Miên đáp: "Em muốn lên cầu một chút, được không ạ?"

Đối mặt với ánh mắt chờ mong của Quý Miên Miên, Yến Thanh Ti không thể nào nói lời cự tuyệt.

Không thể từ chối, cô cũng không thể nói "không" được. Yến Thanh Ti gật đầu: "Ừ..."

Cô biết chuyện này có thể rất nguy hiểm, nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.

--- O ---

Chương 1365: Người Gọi Cô Là Cô Gái Ngốc Cuối CùngKhông Thể Quay Về Nữa

Yến Thanh Ti không nỡ từ chối, cũng không dám từ chối.

Cô nhìn Quý Miên Miên mỉm cười nói cảm ơn với mình mà lòng rất đau, cô vươn tay vuốt tóc con bé.

Quý Miên Miên không khóc, không làm ồn, cô càng tỏ ra bình thường thì càng làm cho người khác đau lòng và áy náy.

Trước khi rời đi, bọn họ đi xe tới đoạn cầu xảy ra vụ nổ và dừng xe cách đó 200m.

Yến Thanh Ti đẩy cửa muốn đi cùng Quý Miên Miên nhưng bị cô ngăn lại: "Chị, em đi một mình, mọi người không cần phải theo em."

Yến Thanh Ti không đồng ý. Lúc này Quý Miên Miên rất không bình thường, bi thương của con bé còn chưa bộc phát ra, ai biết được nó có làm điều gì ngu ngốc hay không chứ?

Không ai đi theo, nhỡ đâu Quý Miên Miên từ trên cầu nhảy xuống thì ai có thể ngăn cản được?

Nếu Quý Miên Miên xảy ra chuyện nữa thì cả đời này của Yến Thanh Ti không thể yên ổn được.

Yến Thanh Ti không phải đang tự dọa mình, cô rất hiểu tâm lý của những người vừa trải qua kích thích thế này, thực ra tâm lý của họ rất không ổn định, chuyện gì cũng có thể làm được.

Yến Thanh Ti dịu dàng nói: "Miên Miên... Chị đi cùng em, nghe lời chị được không?"

Quý Miên Miên lắc đầu: "Chị, thật sự không cần đâu. Mọi người yên tâm, em sẽ không làm ra chuyện gì điên rồ cả, thật đấy."

Cô nói rất kiên quyết, cô không muốn có người đi theo mình. Cô muốn một mình đi tới đó là có lý do của mình.

Nhưng dù cô có nói thế nào thì Yến Thanh Ti vẫn rất lo lắng.

Gần đây, Yến Thanh Ti luôn không bao giờ để Quý Miên Miên đi đâu một mình, đêm cũng không dám để cô ngủ một mình.

Quý Miên Miên kiên quyết muốn đi một mình, Yến Thanh Ti cũng kiên quyết muốn đi cùng, hai người giằng co một hồi ở trong xe.

Cuối cùng, Yến Thanh Ti thỏa hiệp: "Được rồi... Em đi đi, chị sẽ để Tiểu Từ đi theo em, không cho nó tới gần em, được không?"

Quý Miên Miên gật đầu.

Yến Thanh Ti nhìn Tiểu Từ một cái ra hiệu, cậu gật đầu tỏ ý đã hiểu, cậu nhất định sẽ trông chừng Quý Miên Miên, sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.

Gió trên cầu rất lớn, xe qua lại trên cầu, không thể thấy đầu cầu bên kia, phía dưới là dòng nước chảy cuồn cuộn, con người trên cầu nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Tiểu Từ đi theo Quý Miên Miên tới địa điểm xảy ra tai nạn hôm ấy. Dải lan can bảo hộ bị xe tông đã được sửa lại như cũ, nhưng có thể nhìn thấy vài chỗ nứt vỡ giống như quần áo bị rách vậy, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Quý Miên Miên dừng lại, Tiểu Từ cũng dừng lại, đứng cách cô chỉ có hai, ba bước chân.

Quý Miên Miên đặt tay lên lan can, Tiểu Từ sợ tới mức chân run lẩy bẩy định tiến lên, nhưng thấy cô không có hành động gì kế tiếp nên mới dừng lại.

Cô nhắm mắt lại, gió thổi ù ù thổi tóc cô bay rối tung, gương mặt nhợt nhạt, đông cứng lại như lúc nào cũng có thể vỡ tan ra vậy.

Quý Miên Miên vuốt tay trên lan can, chỉ thấy lạnh lẽo vô cùng, ánh mắt nhìn xuống dòng nước cuồn cuộn bên dưới, ánh mắt trống trơn, không biết đang nghĩ gì.

Tối hôm đó, Diệp Thiều Quang rơi từ chỗ này xuống, dòng nước bên dưới chảy xiết, nếu người rơi xuống thì chỉ trong nháy mắt sẽ bị cuốn đi xa vài chục mét.

Quý Miên Miên dường như thấy được nụ cười tươi rói cuối cùng kia của Diệp Thiều Quang dành cho mình.

"Cô gái ngốc, đây là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho em!"

Sau này, sẽ chẳng có người nào giống như anh gọi cô là cô gái ngốc nữa.

Sau này, người đàn ông tên Diệp Thiều Quang sẽ mãi mãi không về bên cô được nữa.

--- O ---

Chương 1366: Cô Muốn Sống Thành Người Như Anh MongMuốn

Tiểu Từ kinh hồn táng đảm, chỉ sợ Quý Miên Miên sẽ nhảy qua cầu. Với thân thủ của cô, cậu biết nếu cô nhảy thì không bao giờ cậu giữ nổi.

Tiểu Từ kêu lên: "Miên Miên, cậu đừng... Gió trên cầu rất lớn, chúng ta mau về thôi."

Quý Miên Miên nhìn chằm chằm xuống lòng sông, hỏi: "Tớ đừng thế nào? Tớ không bình thường lắm à?"

"Miên Miên, cậu... cậu..." Tiểu Từ không biết nói gì cho phải.

Quý Miên Miên quay đầu nhìn Tiểu Từ: "Cậu cảm thấy tớ nên khóc tê tâm liệt phế một trận, sau đó bỏ ăn không uống, chìm trong bi thương, dùng các cách ngu xuẩn làm tổn thương tới thân thể của mình, đúng không?"

Tiểu Từ không nói gì nhưng trong lòng cậu thật sự mong Quý Miên Miên có khóc một trận thể thống thống khoái khoái, ít nhất không cần đè nén bản thân, có thể phát tiết một chút.

Cô càng bình tĩnh thì càng làm người ta sợ hãi.

Một người khi đã có vết thương lòng thì càng cần phải phát tiết, nếu cứ chịu đựng thì sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.

Quý Miên Miên đột nhiên nở nụ cười, nụ cười không giống với kiểu cười vô ưu vô lo trước kia, giống như đã trải qua lột xác hoàn toàn vậy.

Cô nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không làm như thế. Anh ấy cứu tớ, dùng chính tính mạng của mình để mong tớ sống thật tốt, không phải để tớ lãng phí bản thân mình. Tớ phải sống thật tốt như anh ấy muốn, sẽ không làm tổn hại bản thân mình đâu."

Khóc, ai mà chẳng muốn khóc? Đau, đương nhiên cô rất đau.

Nhưng khóc hay đau lòng thì có lợi ích gì đâu?

Không phải cô chưa từng nghĩ tới tự tử, nhưng nếu cô chết, khi gặp lại Diệp Thiều Quang, cô phải nói với anh cái gì đây?

Anh dùng tính mạng của mình để cô được sống. Đứng trước sống chết, anh lựa chọn để cô sống, còn mình thì chọn lấy cái chết.

Vậy thì cô lấy đâu ra tư cách để lãng phí tính mạng mà Diệp Thiều Quang đã đánh đổi để giữ lại này?

Nếu cô làm thế, không phải là nhớ thương anh, cũng không phải là yêu anh, mà chính là giẫm lên sự đánh đổi của anh.

Điều Diệp Thiều Quang mong muốn nhất chính là được thấy cô còn sống vui vẻ, vậy thì cô sẽ cố gắng vì mong muốn ấy của anh mà sống thật tốt.

Hai ngày này khi nhìn gương mặt của mình, Quý Miên Miên đều cảm thấy rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, nhưng cô đã không còn là cô nữa.

Tính mạng của cô không còn là của riêng cô nữa, cô muốn đem một phần đó san sẻ cho Diệp Thiều Quang.

Tiểu Từ...

Cậu thấy mình rất thiển cận, cậu đã coi thường Diệp Thiều Quang, cũng đã xem thường Quý Miên Miên.

Cậu thấy Quý Miên Miên bình tĩnh như vậy thì cảm thấy cô không bình thường, nghĩ cô đang tự tạo áp lực cho chính mình, sợ lúc cô ấy bùng nổ sẽ làm ra chuyện tình khiến bọn họ sợ hãi.

Lại không nghĩ rằng, Quý Miên Miên còn kiên cường hơn cậu nghĩ rất nhiều, mà cũng hiểu Diệp Thiều Quang hơn cậu rất nhiều.

Cô... thật sự yêu người đàn ông đó, nếu không yêu sâu sắc như thế thì sao có thể hiểu được anh ta?

Tiểu Từ cúi đầu, cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi phải đối mặt với Quý Miên Miên.

"Cậu đừng theo tớ nữa, xin cậu đấy... Để tớ ở đây một mình một lúc thôi, ở cùng anh ấy một lúc thôi. Mọi người yên tâm, tớ sẽ không làm gì dại dột cả, chỉ muốn nói chuyện với anh ấy. Đầu óc của tớ rất tỉnh táo, tớ biết mình muốn làm gì, nên làm gì, từ nay về sau cũng sẽ không tùy tiện coi thường mạng sống của mình nữa.

Tiểu Từ gật đầu: "Được... Được... Tớ đi... Tớ sẽ ra xa một chút... Cậu cứ bình tĩnh, đừng xúc động..."

Cậu liên tục lui về phía sau, không lại gần nữa.

Yến Thanh Ti ở trên xe lòng nóng như lửa đốt, cô bảo Tiểu Từ coi chừng Quý Miên Miên, sao thằng nhóc này lại lui về sau thế kia?

Cô muốn đẩy cửa đi xuống nhưng Nhạc Thính Phong đã ngăn lại.

--- O ---

Chương 1367: Anh Cho Cô Hy Vọng Sống Sót, Sao Cô CóThể Giẫm Đạp Lên Hy Sinh Của Anh?

"Anh thấy con bé sẽ không làm gì tổn hại tới mình đâu. Nó kiên cường hơn chúng ta nghĩ nhiều đấy."

Yến Thanh Ti sao còn giữ được lý trí nữa, cô bóp chặt cánh tay của Nhạc Thính Phong: "Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì em không sống được mất."

Cánh tay Nhạc Thính Phong rất đau, anh vẫn cố gắng bình thản, nói: "Đừng sợ, em phải tin tưởng cô ấy."

"Nhưng Diệp Thiều Quang đã chết rồi, anh bảo làm sao em có thể tin được là trong lòng Miên Miên không có cảm nhận gì? Nó cứ đi ra ngoài như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện." Nếu là người đàn ông cô yêu gặp chuyện không may, Yến Thanh Ti nghĩ chắc giờ cô sẽ phát điên rồi.

Nhạc Thính Phong ôm chặt cô: "Chờ một chút... Anh nghĩ là cô ấy có chuyện riêng muốn nói với Diệp Thiều Quang."

Nhạc Thính Phong đoán đúng, quả thật Quý Miên Miên có chuyện riêng muốn nói với Diệp Thiều Quang.

Cô nhìn xuống lòng sông, bình tĩnh nói: "Em phải đi... phải về Lạc Thành. Hôm nay em tới để nói lời tạm biệt với anh."

Quý Miên Miên cười nhẹ: "Lúc tỉnh dậy, em rất không muốn tin rằng anh đã đi rồi, nhưng... Em lừa mình dối người nhưng lại không thể lừa mình cả đời được. Sau khi tỉnh lại, em đã nghĩ tới rất nhiều biện pháp tự sát, nhưng... em không làm. Nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài, em lại nghĩ tới nụ cười cuối cùng của anh dành cho em..."

Quý Miên Miên không phải kiểu nữ sinh thông minh, thế giới của cô rất sạch sẽ và đơn giản, không có mấy sự phức tạp, cho nên cô sống luôn trong tình trạng vô ưu, vô lo.

Nhưng loại con gái đơn thuần kiểu này lại có nội tâm rất sâu sắc.

Ngón tay chạm vào ánh mặt trời, cảm nhận được độ ấm trên da, lòng Quý Miên Miên cũng dần dần ấm áp hơn.

Diệp Thiều Quang vì cô mà chết chính là vì muốn cô còn sống. Nếu cô chết thì sẽ làm anh thất vọng biết bao nhiêu.

Anh dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cô, cô có tư cách gì để lãng phí tình yêu này của anh?

Quý Miên Miên lấy trong túi xách ra một con dao nhỏ, cắt một lọn tóc của mình rồi rải xuống.

Gió cuốn tóc của cô đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt, có lẽ sẽ rất nhanh rơi vào lòng sông kia.

Quý Miên Miên mỉm cười.

Mỗi ngày em sẽ cùng anh ngắm mặt trời mọc rồi lặn, cùng anh sống qua từng ngày.

Quý Miên Miên liếc nhìn dòng sông bên dưới lần cuối rồi xoay người đi về phía xe ô tô đang đỗ.

Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên đi tới gần thì tâm tình mới buông lỏng.

Quý Miên Miên đi tới, Yến Thanh Ti thấy vẫn là gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu ấy nhưng cô lại cảm giác được con bé thay đổi rất nhiều.

Sau một đêm biến cố, Quý Miên Miên rốt cuộc cũng trưởng thành. Một người trưởng thành thì luôn phải trải qua những sự thật tàn nhẫn. Trưởng thành, là phải đi qua đau đớn.

...

Xe chuyển bánh rời khỏi cây cầu, trực tiếp hướng về phía sân bay gần nhất.

Vì bảo vệ cho an toàn của bọn họ nên dọc đường luôn có cảnh sách mặc đồng phục đứng làm nhiệm vụ, máy bay tới đón cũng là chuyên cơ do Hạ An Lan cho người sắp xếp.

Mất ba giờ bay, cuối cùng cũng hạ cánh xuống sân bay Lạc Thành.

Từ trên máy bay đi xuống, Yến Thanh Ti lập tức cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương, đến giờ cô mới thấy mùa đông đã tới tự lúc nào.

Yến Thanh Ti giữ chặt lấy tay Quý Miên Miên: "Đi thôi, chúng ta đã về tới nhà rồi."

Quý Miên Miên đứng ở cửa ra máy bay, ánh mắt nheo lại nhìn bầu trời. Trời hôm nay có nắng, gió thổi nhè nhẹ, thời tiết lạnh và khô ráo, không giống với thời tiết khi ở thị trấn nhỏ kia, lúc nào cũng cảm thấy ẩm ướt, trong khách sạn luôn có mùi ẩm mốc làm người ta có cảm giác mình cũng sẽ bị mốc meo theo.

Quý Miên Miên cười nói: "Em vẫn thích nơi này hơn."

--- O ---

Chương 1368: Miên Miên Sao Thế, Thất Tình À?

Yến Thanh Ti: "Chị cũng thế."

Nhạc Thính Phong đứng ở đằng sau, nói: "Xe chờ bên dưới, chúng ta xuống thôi."

Yến Thanh Ti nắm tay Quý Miên Miên đi xuống bậc thang.

Vì là chuyên cơ nên sẽ không ra bằng cửa ra vào thông thường mà có xe trực tiếp đón ở bên dưới chỗ hạ cánh luôn.

Xe chạy thẳng tới Nhạc gia.

Yến Thanh Ti nhìn ra ngoài, cảm giác chuyến này đi tựa như... đã rất lâu, lâu tới mức quên cả bộ dáng của Lạc Thành rồi.

Một chuyến đi về này, cảnh còn mà người đã mất.

Yến Thanh Ti nhìn những hàng cây trụi lá mùa đông, cảm thán: "Trời lạnh thật, đến lá cây cũng rụng hết."

Nhạc Thính Phong cười nói: "Đã tới tháng 12 rồi, làm sao không lạnh cho được?"

"Đúng vậy, tháng 12 rồi."

Tính ra cô về nước từ tháng 3, gần một năm thời gian vừa qua thật sự không quá tốt, phải trải qua rát nhiều chuyện.

Yến Thanh Ti thở dài một tiếc, quay đầu liếc mắt nhìn Quý Miên Miên đang bần thần cả người, không biết đang nghĩ tới cái gì.

Trước kia Quý Miên Miên chưa bao giờ như thế, cô luôn trong tình trạng hưng phấn cao độ, ánh mắt lúc nào cũng sáng ngời, tinh nghịch.

Yến Thanh Ti cảm thấy áp lực trong lòng, cố gắng nở một nụ cười: "Trời lạnh thế này, hay là tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi. Gọi cả chị Mạch và Tiểu Từ đến luôn?"

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Được, ra ngoài ăn gì đó hoặc gọi mọi người tới nhà mình ăn cũng được."

Yến Thanh Ti nói: "Về nhà đi."

"Ừ..."

Yến Thanh Ti gọi điện cho chị Mạch bảo chị buổi tối tới nhà cô ăn cơm, đương nhiên phải mua thêm đồ lẩu tới.

Chị Mạch không biết những chuyện bọn họ đã phải trải qua, vừa nghe được tới nhà sếp ăn cơm nên lập tức đồng ý.

Buổi tối, vài người tụ tập lại quanh bàn ăn, nồi lẩu sôi sùng sục, hương bay bốn phía.

Chị Mạch không khỏi cảm khái, lần trước chị và Thanh Tinh cùng ăn lẩu với Nhạc Thính Phong, lúc đó thái độ của anh với Yến Thanh Ti không khác nào với kẻ thù. Thế mà qua nửa năm... chậc, lại trở thành ông xã của Thanh Ti rồi.

Nhạc Thính Phong gắp rau cho Yến Thanh Ti, nói: "Hiện tại trời khô hanh, em đừng ăn nhiều cay quá kẻo lại nóng trong người, ăn thêm thịt dê đi."

Yến Thanh Ti ngửi thấy mùi thịt dê thì nhăn mũi lại, nhưng thấy anh liên tục quan tâm mình như thế thì trong lòng rất ấm áp, cười nói: "Em nhớ lần cùng anh, chị Mạch với đạo diễn Thái ăn lẩu, anh còn chê, chỉ uống nước chứ không chịu ăn cái gì..."

Lúc đó Nhạc Thính Phong rất kén chọn, Yến Thanh Ti thật sự chưa gặp qua người đàn ông nào kén chọn, chảnh chọe tới phát ghét như thế.

Thế nhưng hiện tại anh không còn chê bai bất cứ cái gì khi ở trước mặt cô nữa.

Trước đây, có lần cô hỏi, trước kia anh để ý nhiều thế, sao giờ lại chẳng quan tâm gì vậy?

Nhạc Thính Phong trả lời cô: "Anh vẫn là người để tâm nhiều chuyện thôi, nhưng giờ điểm chú ý của anh không giống trước đây."

Cô hỏi: "Vậy điểm chú ý bây giờ của anh là gì?"

Nhạc Thính Phong đáp: "Chính là em. Hiện tại phương hướng mà anh hướng tới chính là em."

Nhạc Thính Phong hắng giọng: "Khụ khụ... Hồi đó không giống bây giờ..."

Chị Mạch thấy ánh mắt họ dành cho nhau rất ngọt ngào, ngoại trừ đối phương thì không chứa thêm được một ngọn cỏ nào nữa, thật sự khiến người ta hâm mộ chết đi được.

Chị thật không ngờ có một ngày Yến Thanh Ti lại có thể thu phục được "con ngựa chướng" Nhạc thái tử không ai bì nổi này.

Trong lòng chị Mạch cảm khái thêm lần nữa, ánh mắt lại chuyển tới người Quý Miên Miên.

Vừa nhìn chị đã cảm thấy có điều không đúng, Quý Miên Miên luôn là một cô gái lúc nào cũng líu ríu như chim non, sao hôm nay lại im lặng vậy?

Chị Mạch hỏi đùa: "Sao hôm nay Miên Miên im lặng thế? Chẳng lẽ em thất tình à?"

--- O ---

Chương 1369: Chị Biết Em Muốn Trở Về Với Anh Ấy, EmĐi Đi!

Một câu nói đùa này làm cho mọi người im bặt. Yến Thanh Ti đang định nói chuyện thì Quý Miên Miên đã ngẩng đầu, cười đáp: "Vâng... Cũng có thể coi là như thế..."

Người mà cô yêu đã đi rồi!

Yến Thanh Ti lén đá chị Mạch một cước dưới gầm bàn, ra sức nháy mắt với chị. Chị Mạch cũng là người tinh ý liền hiểu ra mình nói sai rồi, vì vậy lại cười ha ha, nói: "Chuyện nhỏ... chuyện nhỏ thôi... Này, chẳng lẽ mọi người không thấy là gương mặt nhỏ nhắn của Miên Miên sau khi gầy đi lại càng xinh đẹp à? Chị cảm thấy Miên Miên có thể xuất sư rồi, hiện tại công ty còn đang thiếu..."

Yến Thanh Ti biết chị Mạch đang muốn chuyển đề tài nên nói: "Vớ vẩn, còn muốn đào góc tường nhà em nữa à? Em sẽ không giao Miên Miên nhà em cho chị đâu nhé. Ông xã, ngày mai tăng lương cho Miên Miên."

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Ngày mai sẽ bảo Giang Lai làm ngay."

Chị Mạch thở dài, nói: "Aizz da, em không biết chứ, chị đang rất muốn tìm vài người mới, có em như chân ngọc đứng ở hàng đầu rồi, giờ chị nhìn ai cũng không ưng nổi."

"Không phải lần trước chị nói mới ký được thêm hai hợp đồng sao? Cứ đào tạo cho tốt hai người mới này đã rồi nói sau đi."

Chị Mạch cười lạnh một tiếng: "A... Đừng nói nữa, hai con bạch nhãn lang đó bị cướp đi rồi."

"Ai?"

"Truyền thông Hải Tinh. Để lão nương xem bọn nó có thể đi được bao xa?"

Yến Thanh Ti kinh ngạc, có lẽ trong khoảng thời gian cô ra ngoài quay phim này, ở Lạc Thành đã xảy ra không ít chuyện.

Yến Thanh Ti hỏi: "Có muốn em giúp chị xả giận không?"

"Không cần, hai đứa kia kém em nhiều lắm. Những chuyện cần làm chị đã làm rồi, nhưng tố chất của chúng nó quá kém, lại còn cho rằng mình có tài mà không gặp thời. Bị đưa đi cũng được, đỡ tốn tài nguyên của chúng ta."

Yến Thanh Ti nhún nhún vai, chị Mạch là lão làng trong giới giải trí hỗn tạp này rồi, sao có thể vì chuyện cỏn con này mà mệt nhọc được, chị ấy sẽ không làm gì thừa thãi đâu.

Kết thúc bữa cơm tối, Yến Thanh Ti bảo Tiểu Từ đưa chị Mạch về, cô muốn giữ Quý Miên Miên lại. Cô đã tính sẽ để Quý Miên Miên về sau ở cùng mình để tiện bề chăm sóc.

Cho dù không có lời nói cuối cùng kia của Diệp Thiều Quang thì cô cũng sẽ vẫn chăm sóc tốt cho Quý Miên Miên.

Nhưng không ngờ, Quý Miên Miên lại từ chối. Cô nói: "Chị, em muốn về nhà."

Yến Thanh Ti dịu dàng khuyên bảo: "Miên Miên, em ở đây cũng tốt mà, sau này chúng ta ở chung sẽ rất vui, không đúng sao?"

Quý Miên Miên cười cười: "Chị Thanh Ti, em biết chị quan tâm tới em, nhưng em muốn trở về, anh ấy có để lại chỗ ở cho em, em muốn về đó."

Quý Miên Miên nói rất chắc chắn, ánh mắt kiên định và chấp nhất vô cùng.

Yến Thanh Ti đau lòng khi thấy cô như thế: "Miên Miên, nghe chị được không? Em ở lại đây, chị chăm sóc cho em..."

Quý Miên Miên lắc đầu, cô đáp: "Em không muốn lừa chị, chuyện anh ấy mất đi không ảnh hưởng gì tới em đâu. Em cũng không lừa gạt chính mình làm gì, em chỉ có thể nói, anh ấy mất rồi, em rất khó chịu, rất khổ sở... Khổ sở đến mức không khóc nổi, đau tới mức chính mình cũng không biết là mình đang đau."

"Không phải em chưa từng nghĩ tới cái chết, nhưng hiện tại chị cũng hiểu, em phải sống tốt thì mới không làm anh ấy thất vọng. Em biết anh ấy muốn em sống như thế nào... thế nên... mọi người không cần phải lo lắng như thế. Em không thông minh, em rất ngốc, nhưng em hiểu được chuyện này."

Quý Miên Miên nói rất thẳng thắn là Yến Thanh Ti không biết nói thế nào nữa. Cô thấy được trong ánh mắt của Quý Miên Miên có sự kiên cường. Chính như Quý Miên Miên nói, con bé phải sống thật tốt thì mới không làm Diệp Thiều Quang thất vọng.

Yến Thanh Ti dang tay ôm lấy Quý Miên Miên: "Được, chị không cản em nữa... Chị biết em muốn trở về với anh ấy, em đi đi."

--- O ---

Chương 1370: Hy Vọng Em Có Thể Giúp Chị Chăm SócCon Bé

Quý Miên Miên cũng vỗ nhè nhẹ lên lưng Yến Thanh Ti: "Vâng... Cảm ơn chị đã lo lắng cho em, chị Thanh Ti."

Yến Thanh Ti xoa tóc Quý Miên Miên: "Vậy sau này hãy cố gắng mỗi ngày phải tươi cười mà nói với anh ấy rằng em vẫn sống tốt nhé..."

"Em biết rồi, em về đây."

Yến Thanh Ti để lái xe của Nhạc gia đưa Quý Miên Miên về.

Đứng nhìn xe rời đi, Nhạc Thính Phong ôm cô vào lòng: "Em có thấy yên tâm không?"

Yến Thanh Ti thở dài một hơi, nói: "Đương nhiên là em lo lắng rồi."

Cho nên, Yến Thanh Ti giãy ra khỏi cái ôm của Nhạc Thính Phong, xoay người chạy vào trong nhà. Anh kinh ngạc một chút, cô định làm gì thế?

Nhạc Thính Phong chạy về phòng, chỉ thấy Yến Thanh Ti đang cầm lấy di động, lần tìm một chút trong danh bạ, nói: "Em nhớ là Quý Miên Miên từng nói, Lãnh Nhiên ở sát nhà bọn họ. Lãnh Nhiên, Lãnh Nhiên, số của cậu ta đây nhỉ... Tìm thấy rồi..."

Yến Thanh Ti nhanh chóng bấm gọi cho Lãnh Nhiên.

Lãnh Nhiên vừa mới đi quay phim về, trợ lý đưa cậu ta tới dưới lầu rồi để kệ anh ta tự kéo hành lý lên phòng.

Tiếng thang máy vừa vang lên thì cậu nhận được cuộc gọi của Yến Thanh Ti. Ngẩn ra một chút, sao chị Thanh Ti lại gọi cho mình nhỉ?

Cậu ta biết mình và Yến Thanh Ti cũng được coi là bạn bè nhưng cũng chẳng thân thiết lắm.

Lãnh Nhiên vội vàng bắt máy: "A, chị Thanh Ti... Sao chị lại gọi cho em thế, có việc gì à?"

"Có việc, có chuyện rất trọng yếu muốn nhờ em giúp đây."

Âm thanh của Yến Thanh Ti rất vội vàng. Lãnh Nhiên kinh ngạc, cậu chưa từng thấy Yến Thanh Ti kích động như thế bao giờ. "Chị Thanh Ti, đừng vội, chị nói xem cần em giúp cái gì, em sẽ cố hết sức."

"Chuyện này em có thể giúp, nhất định có thể... Em ở cạnh chỗ Miên Miên đúng không?"

Lãnh Nhiên gãi đầu, cậu không thường xuyên nói chuyện với hai người hàng xóm của mình, nhưng mỗi lần gặp đều thấy Diệp Thiều Quang rất quấn quýt Quý Miên Miên: "Đúng thế, ở ngay bên cạnh, trước kia cũng gặp qua vài lần."

"Vậy giờ em có nhà không?"

"Vừa khéo, nếu chị gọi sớm một tiếng thì em cũng chưa về tới nhà đâu. Em vừa mới ở phim trường về, sẽ nghỉ ngơi ở nhà vài ngày. Em đang ở trước thang máy, chuẩn bị lên lầu đây."

Yến Thanh Ti thở phào một cái: "Thật tốt quá, Tiểu Lãnh, em giúp chị một chút."

"Vâng, chị nói đi?" Lãnh Nhiên tựa người vào thang máy, cửa thang máy mở ra nhưng cậu cũng không vào ngay.

Yến Thanh Ti nói: "Là thế này, là Miên Miên... Con bé có chút chuyện..."

"Cô ấy? Có chuyện gì ạ?"

"Em gặp Diệp Thiều Quang rồi đúng không, chính người đã ở cùng Miên Miên ở đó đấy."

"Cái đó em biết..."

"Anh ta là bạn trai của Miên Miên, nhưng hai ngày trước đã... qua đời một cách ngoài ý muốn..."

Yến Thanh Ti muốn nhờ Lãnh Nhiên giúp đỡ nên tất nhiên phải nói ra chuyện Diệp Thiều Quang đã chết, nhưng cô cũng sẽ không nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Nghe Yến Thanh Ti nói tới đó, Lãnh Nhiên khiếp sợ trong lòng. Người ta nói thế sự vô thường, nhưng cái vô thường này cũng quá kinh khủng rồi, một người đang êm đẹp như thế mà nói mất là mất ngay được.

Lãnh Nhiên nghiêm mặt nói: "Chị Thanh Ti yên tâm, em sẽ giúp đỡ. Làm hàng xóm của nhau, lại là đồng nghiệp, dù chị không nói thì em cũng sẽ nhất định giúp đỡ."

Yến Thanh Ti dặn dò: "Tiểu Lãnh, cảm ơn em, còn nữa... Bình thường cố gắng đừng nói lời kích động Miên Miên, cũng đừng nhắc tới Diệp Thiều Quang."

"Em biết, em hiểu rồi."

"Một chút nữa con bé sẽ về, em chú ý một chút nhé!"

"Vâng, được ạ!"

Cúp máy rồi, Lãnh Nhiên thở dài một tiếng, nhân sinh đúng là thay đổi như chong chóng.

--- O ---

Chương 1371: Em Nhớ Anh Sắp Phát Điên Lên Rồi!

Cậu đi vào thang máy, trong đầu nghĩ tới chuyện của Diệp Thiều Quang và Quý Miên Miên thì không khỏi thở dài. Một cô nương luôn yêu đời như vậy, trải qua chuyện này không biết sẽ thế nào?

Sau này, nếu ở nhà, chắc cậu phải quan tâm cô hơn một chút mới được.

...

Sau khi Lãnh Nhiên về nhà, tắm rửa xong, thay một bộ quần áo ở nhà, vốn muốn đi ngủ, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Yến Thanh Ti nên đợ một chút, phải chắc chắc Quý Miên Miên đã về nhà an toàn đã rồi mới tính sau. Dù sao đây cũng là chuyện liên quan tới mạng người đấy.

Lấy điện thoại ra, lướt weibo khoảng mười phút thì bên ngoài có động tĩnh.

Cậu nhanh chạy tới cửa, nhòm qua lỗ nhỏ thì thấy Quý Miên Miên đang đứng ở trước cửa, nhưng hình như dùng sai chìa khóa nên mở mãi không ra.

Lãnh Nhiên đi ra ngoài, tới tận sau lưng cô rồi mà Quý Miên Miên vẫn không có phản ứng gì. Cô không ngừng nhét chìa khóa vào ổ nhưng chìa không thể tra vào. Cậu còn nghe thấy tiếng Quý Miên Miên lầm bầm: "Sao lại không vào được? Sao lại không vào được nhỉ? Sao lại không được chứ?"

Lãnh Nhiên cười nói: "Chìa khóa để ngược rồi, cô quay đầu thử xem?" Quý Miên Miên sửng sốt một chút, cả người không động đậy.

Lãnh Nhiên cẩn thận cầm lấy chìa khóa trong tay Quý Miên Miên, thuận lợi tra chìa khóa vào ổ và mở cửa phòng ra: "Cô nhìn đi, mở rồi đấy."

Quý Miên Miên ngẩng đầu, đột nhiên hoảng hốt, cô cảm thấy như đang trông thấy Diệp Thiều Quang.

Lãnh Nhiên đang muốn nói chuyện thì Quý Miên Miên đã nhào vào lòng cậu, ôm chặt lấy: "Diệp Thiều Quang, em tưởng anh đã chết rồi, rốt cuộc anh cũng trở về. Em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa... Em còn tưởng anh sẽ không quay lại, còn tưởng anh sẽ bỏ lại mình em ở đây..."

Quý Miên Miên nói năng lộn xộn một hồi, nói xong còn khóc òa lên, tiếng khóc thê thảm giống như muốn nói hết những ủy khuất mà mình đã chịu, thương tâm như mất đi toàn bộ thế giới vậy.

Lãnh Nhiên ngây ngốc đứng ở đó, miệng há hốc, thân thể cứng ngắc, khí lực của Quý Miên Miên rất lớn làm cậu cảm thấy đau, nhưng cô khóc thì cậu lại chẳng biết làm thế nào, trong lòng chua xót. Cậu rất thương cô gái này. Hai người coi như đã biết nhau một thời gian, cũng gặp qua vài lần, trong trí nhớ của cậu, cô là người tùy tiện, một cô gái nhỏ vô ưu vô lo, vĩnh viễn chỉ biết cười, ai chọc cô tức giận cô cũng không khóc, bởi vì từ trước tới giờ cô toàn đáp trả người ta bằng nắm đấm.

Lãnh Nhiên nâng tay lên, vỗ vỗ lưng Quý Miên Miên: "Này này, kỳ thực tôi..."

Thanh âm khóc lóc của Quý Miên Miên đột nhiên ngưng bặt. Cô đẩy mạnh Lãnh Nhiên ra, lui về sau từng bước, sau đó vội vàng lau nước mắt trên mặt: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người..."

Lãnh Nhiên day day trán, cười nói: "Không sao... Không sao... Cô... có ổn không?"

Quý Miên Miên cúi đầu: "Rất tốt."

"Cảm ơn anh đã giúp, tôi đi vào trước đây."

Lãnh Nhiên vội vàng hỏi: "Này... Chuyện đó... Tôi vừa mua chút đồ ăn bên ngoài về, có muốn ăn cùng không?"

Quý Miên Miên lắc đầu: "Cảm ơn, không cần."

Cô đóng cửa lại, Lãnh Nhiên đứng bên ngoài hơi sốt ruột, mong là đừng xảy ra chuyện gì đó.

Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì. Quý Miên Miên dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt xuống, cuộn mình lại, cắn ngón tay.

"Quý Miên Miên, nếu có một ngày anh chết, em có nhớ anh không?"

Quý Miên Miên che miệng lại để ngăn mình phát ra tiếng. Cô cứ tưởng mình không có nước mắt, nhưng hiện tại mới nhận ra, không phải là cô không có, mà là cô không thể khóc lóc trước mặt người khác.

Diệp Thiều Quang, không phải em không nhớ anh, mà là em nhớ đến sắp phát điên rồi..."

--- O ---

Chương 1372: Em Sợ Một Ngày Nào Đó Em Sẽ Quên Anh

Lãnh Nhiên vốn định trở về, nhưng nghĩ lại bộ dáng khóc lóc vừa rồi của Quý Miên Miên, lại nghĩ tới lời dặn dò của Yến Thanh Ti thì chân cậu lại bất động.

Yến Thanh Ti là người ít khi cần nhờ tới người khác, nếu cô đã nói nhờ vả thì có thể thấy được tình huống hiện tại của Quý Miên Miên nghiêm trọng tới cỡ nào. Lãnh Nhiên dán lỗ tai vào cửa, cố gắng nghe ra động tĩnh bên trong.

Nhưng những căn chung cư ở đây rất tốt, được xây dựng bằng những nguyên vật liệu tốt nhất, hiệu quả cách âm đặc biệt tốt, thế nên cậu chẳng thể nghe được gì cả.

Nghĩ nghĩ một chút, cậu bèn gọi cho Yến Thanh Ti.

Trong phòng tối đen, Quý Miên Miên cuộn mình trên nền nhà, cắn chặt tay để không khóc thành tiếng.

Em rất sợ nơi này, em rất nhớ anh, em sợ phải về đây, sợ phải nhìn thấy nơi anh ở, nơi từng có hơi thở của anh, em sợ em sẽ phát điên lên mất.

Nhưng nếu không về đây, em càng sợ... Em sợ một ngày nào đó sẽ quên mất anh!

...

Yến Thanh Ti nhận được điện thoại của Quý Miên Miên thì trong lòng vô cùng sốt ruột. Cô chỉ hận không thể lập tức tới đó, chỉ sợ Quý Miên Miên ở trong nhà làm chuyện dại dột.

Nhạc Thính Phong an ủi cô: "Đừng gấp, nếu có chuyện không may thì em chạy sang cũng không kịp được. Để Lãnh Nhiên gọi cửa thử xem."

Yến Thanh Ti gật đầu. Phải tìm cớ, nhưng phải lấy cớ gì đây?

Cô nhắn cho Lãnh Nhiên một cái tin: "Miên Miên thích chơi game, em rủ nó chơi game cùng đi..."

"Vâng..."

Vì thế, Lãnh Nhiên cũng không để ý tới mỏi mệt trên người nữa, lập tức chạy về phòng lấy máy tính rồi lại sang gõ cửa.

Chuông cửa bị ấn gần như hỏng tới nơi thì cửa mới mở ra.

Đèn trong phòng đã bật, ánh mắt Quý Miên Miên trũng sâu, cô không nhìn mặt Lãnh Nhiên, cúi đầu hỏi: "Có chuyện gì à?"

Quý Miên Miên vốn không muốn để ý tới cậu ta, nhưng chuông cửa cứ kêu mãi nên cô đành phải đứng dậy mở cửa, bật đèn. Thấy hết thảy đồ đạc trong phòng, cô như nghe thấy cả tiếng nói và nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Diệp Thiều Quang.

Lãnh Nhiên giơ máy tính lên, nói: "... Có... có chút việc... Chuyện là... nghe nói... cô thích chơi game... không bằng... chúng ta chơi game chung đi, được không?"

Thấy Quý Miên Miên mở cửa, trong lòng Lãnh Nhiên thầm thả lỏng. Thật may là người vẫn còn sống.

Ít nhất có thể trả lời chị Thanh Ti rồi.

Khóe môi Quý Miên Miên giật giật, trước kia Diệp Thiều Quang rất ghét chơi game, anh nói nó làm người ta mê muội, mất hết lý trí, nhưng sau khi xem cô chơi lại thành nghiện, liền lập tức đăng ký một account, sau đó bắt cô đưa anh đi luyện cấp.

Lúc anh nhàm chán thì sẽ nói cô không tốt, thật sai lầm khi tổ đội cùng cô.

"Quý Miên Miên..." Lãnh Nhiên thấy Quý Miên Miên thần người ra thì nhịn không được gọi.

Quý Miên Miên phản ứng lại, lắc đầu nói: "Xin lỗi, tôi không chơi game, không thể đưa anh đi luyện cấp được. Anh tìm người khác đi."

Sau này cô sẽ không chơi trò chơi nữa, sẽ không đưa ai đi luyện cấp nữa. Lãnh Nhiên vừa nghe đã vội nói: "Khoan đã... Sao lại có thể không chơi được chứ? Hiện tại tôi đang thiếu một tài liệu khan hiếm để tạo trang bị, muốn có phải đánh BOSS, nhưng một người thì không đánh nổi con BOSS đó. Coi như tôi nhờ cô giúp được không? Làm ơn đi mà."

Quý Miên Miên không nhìn Lãnh Nhiên, lắc đầu: "Không được, xin lỗi, tôi không thể nhận lời anh được. Tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi, anh cũng về nghỉ đi."

Lãnh Nhiên đưa tay với vào trong cửa: "Khoan... đợi chút..." Quý Miên Miên hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Lãnh Nhiên day day trán: "À... Ngày mai cô có thể giúp tôi đọc lời thoại không? Nhanh thôi, chắc chỉ mất chừng một giờ, chắc ngày mai cô không bận gì chứ?"

Quý Miên Miên trầm mặc một hồi rồi gật đầu: "Được..."

--- O ---

Chương 1373: Họ Đã Sớm Hòa Vào Nhau, Tuy Hai Mà Một

"Không có gì, ngày mai gặp."

Quý Miên Miên gật đầu, không nói gì liền đóng cửa lại.

Lãnh Nhiên thở ra một hơi, nếu đã đồng ý ngày mai đọc lời thoại thì chắc là không sao rồi?

Lãnh Nhiên trở về gọi điện thoại cho Yến Thanh Ti, nói mọi chuyện cho cô nghe.

Yến Thanh Ti cảm ơn, nói nếu cậu có thời gian thì mong cậu có thể giúp một chút.

Lãnh Nhiên liền đồng ý.

Cậu nghĩ đã là hàng xóm thì đương nhiên phải giúp nhau rồi. Lại nghĩ tới vừa rồi khi cửa mở ra, trên mặt Quý Miên Miên đã khô nước mắt, hai mắt sưng đỏ, Lãnh Nhiên không khỏi thở dài một tiếng. Cô gái mỗi ngày đều tươi cười như mặt trời rạng rỡ, giống như đóa hoa hướng dương rốt cuộc đã không thể quay về nữa rồi.

Thật sự là làm người khác tổn thương ghê gớm!

...

Nhạc Thính Phong thấy Yến Thanh Ti bỏ di động xuống liền hỏi: "Sao rồi?"

"Tốt rồi. Lãnh Nhiên nói cậu ấy đã nhờ Miên Miên ngày mai giúp đọc lời thoại, con bé cũng đã đáp ứng. Em nghĩ... chắc là không sao đâu."

"Nếu đúng như em nói thì anh nghĩ chúng ta đã coi thường con bé ấy quá rồi. Cô ấy thật sự là một người rất kiên cường."

Thật ra Nhạc Thính Phong không quá lo lắng việc Quý Miên Miên sẽ làm tổn thương tới chính mình. Người càng đơn giản thì càng sáng suốt, sẽ không để tâm vào những chuyện vụn vặt. Giống như cô bé đã nói, Diệp Thiều Quang đã dùng tính mạng để đổi lấy cơ hội sống cho cô không phải để cô tiếp tục lãng phí phần tình cảm sâu nặng đó của anh ta.

Yến Thanh Ti thở phào một hơi, xoay người ghé vào bả vai Nhạc Thính Phong: "Ông xã... Hiện tại em vẫn canh cánh một chuyện ở trong lòng."

Nhạc Thính Phong thấy móng tay Yến Thanh Ti hơi dài thì rời giường, đi tới bàn trang điểm của cô, cầm bấm móng tay đi tới.

Trên bàn trang điểm này vốn là bàn để máy tính của anh, được anh dùng khi làm việc tại nhà, giờ nó đã bị Yến Thanh Ti chiếm lấy làm bàn trang điểm.

Trên bàn bày toàn mỹ phẩm của cô, còn có ảnh hai người họ chụp chung, cái này là do Nhạc Thính Phong tự mình đi rửa ra rồi để ở đó.

Không biết tự lúc nào, cuộc sống của bọn họ đã gắn liền với nhau, tuy hai mà một.

Trên bàn hơi lộn xộn nhưng Nhạc Thính Phong lại thấy ấm lòng, ở nhà thì không phải nên thế này sao?

Quá mức sạch sẽ chỉnh tề thì lại giống khách sạn rồi, thế này mới có hơi thở cuộc sống.

Anh xoay người quay về giường, đặt hai đôi dép lê của vợ chồng ở cạnh nhau, một lớn một nhỏ, cũng không ngay ngắn lắm. Trong lòng anh mềm mại, ngồi tựa bên giường, đầu tựa vào giường, ôm Yến Thanh Ti vào lòng, cầm lấy tay cô: "Có chuyện gì?"

Yến Thanh Ti tì cằm lên ngực Nhạc Thính Phong: "Thi thể Diệp Thiều Quang vẫn chưa tìm thấy, phải làm sao bây giờ?"

Nhạc Thính Phong cẩn thận cắt móng tay cho Yến Thanh Ti: "Em muốn hạ táng, lập bia?"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Đúng thế, tuy rằng người không tìm thấy... nhưng vẫn nên lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cũng được?"

Dù thế nào, không có người thì cũng không thể giống như giọt nước bốc hơi là mất được.

Có phần mộ thì chứng tỏ người như thế đã từng tồn tại trên thế giới này. Nhạc Thính Phong nói: "Cái này phải tùy thuộc vào Miên Miên, hỏi Diệp gia, phỏng chừng Diệp Thiều Quang không muốn cho ai biết về cái chết của anh ta. Huống hồ Diệp gia giờ như cây đổ bầy khỉ tan, sớm đã không có ai, cho nên chỉ cần ý kiến của Miên Miên thôi. Nếu cô ấy cần thì sẽ nói với chúng ta, còn nếu cô ấy không nói gì thì nghĩa là không muốn rồi..."

Đồng ý lập mộ phần và chôn di vật xuống nghĩa là thừa nhận người mình yêu đã chết. Sự thừa nhận này không khác gì cầm đao đâm mình thêm một cái. Loại đau đớn này người ngoài sao có thể hiểu được?

Nếu Quý Miên Miên không đề cập tới, vậy có nghĩa là cô ấy không thừa nhận người đã chết. Cô ấy hy vọng anh vĩnh viễn còn sống, chỉ là... không gặp được mà thôi."

--- O ---

Chương 1374: Anh Cho Cô Tất Cả, Bao Gồm Cả Anh

"Chúng ta không chủ động nói tới ư?"

Nhạc Thính Phong gật đầu: "Đúng thế, không nên chủ động..."

"Được." Yến Thanh Ti ngáp một cái.

Nhạc Thính Phong hôn lên trán cô: "Em mệt rồi, đi ngủ đi." Yến Thanh Ti như không còn sức lực nữa: "Ừ, cắt xong chưa?"

"Sắp rồi."

Yến Thanh Ti dùng cằm cọ cọ vào ngực Nhạc Thính Phong: "Sao anh lại thích cắt móng tay cho em thế hả?"

Nhạc Thính Phong nói nghiêm túc: "Dài quá sợ làm chính mình bị thương."

"Sao có thể, em để móng tay dài, nếu có làm ai bị thương thì cũng là người khác, sao có thể tự làm em bị thương chứ?"

Nhạc Thính Phong cong môi: "Đúng thế, lưng anh bị em cào đến giờ còn chưa khỏi hẳn đâu."

Mặt Yến Thanh Ti bỗng nhiên đỏ lên, cô ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt đen như mực của Nhạc Thính Phong, nghe anh nói: "Làm anh bị thương thì không sao? Nhưng dài quá, sợ sẽ dễ bị bẻ gẫy, đến lúc đó em lại bị đau."

Khóe miệng Yến Thanh Ti giật giật mấy cái, Nhạc Thính Phong nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cô: "Xong rồi."

Sau khi cắt móng tay cho Yến Thanh Ti xong xuôi, đem đống móng tay vất vào thùng rác, Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: "Tốt rồi, đi ngủ đi."

Yến Thanh Ti rúc vào lòng Nhạc Thính Phong, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Thính Phong không ngủ ngay, trong lòng anh suy nghĩ tới những chuyện phát sinh gần đây, cảm thấy thật nhiều rắc rối.

Hôm nay chị Mạch thuận miệng nói ra hai nghệ sĩ bị truyền thông Hải Tinh cướp mất, nhưng anh lại cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như thế.

Hải Tinh là một công ty giải trí, sao có thể ra giá cao chỉ để cướp về hai nghệ sĩ nhỏ không chút danh tiếng được.

Nhạc Thính Phong vỗ nhè nhẹ lên lưng Yến Thanh Ti, trong đầu suy nghĩ chờ trời sáng sẽ tới công ty một chuyến. Lâu lắm rồi anh không lên công ty.

...

Đêm dài tĩnh mịch, một mình Quý Miên Miên nằm trên giường, hai mắt mở trừng trừng, ánh mắt bất động, rõ ràng cô không ngủ được.

Cô không kéo rèm cửa sổ, chỉ cần xoay người có thể thấy rõ bên ngoài một mảnh tối đen, chỉ có mấy phòng ở các tòa cao ốc đối diện còn sáng đèn.

Bên tai như vẫn nghe thấy thanh âm của Diệp Thiều Quang, anh từ sau ôm lấy cô vào trong lồng ngực, môi dán lên tai cô nói chuyện.

Cô nhớ rất rõ, có lần anh ôm cô và nói: "Miên Miên, em xem ở đây, anh thích nhất nửa đêm tỉnh lại có thể thấy toàn bộ thành phố trong ánh đèn, sáng dậy có thể ngắm bình minh. Ở đây, em có thể nhìn thấy đêm ngày nối nhau, mặt trời mọc, mặt trăng lặn đều có thể ngắm được."

Quý Miên Miên mở to mắt nhìn, trước kia cô vẫn cảm thấy nhìn mặt trời mọc với mặt trăng lên thì có gì hay ho chứ, ngày nào mà chả thấy.

Gần sáng, Quý Miên Miên như nghe được tiếng thời gian tích tắc trôi qua. Cô im lặng nằm trong bóng đêm, nhìn bóng đêm dần dần biến đổi.

Quý Miên Miên chưa từng quan sát cái này, quan sát ánh sáng ban ngày dần thay thế bóng đêm, chưa từng có cảm giác như nhìn thấy thời gian lưu động.

Rốt cuộc, Quý Miên Miên cũng nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ dâng lên ở đường chân trời. Toàn bộ thành thị tràn ngập trong ánh sáng rực rỡ của bình minh, nếu dùng bút để miêu tả thì chỉ có thể viết cô đọng trong một chữ: Đẹp. Cái đẹp là người ta vừa kính sợ lại vừa tan nát cõi lòng.

Quý Miên Miên ôm lấy gối đầu của Diệp Thiều Quang: "Anh luôn nói em ngốc, anh nói đúng, em đúng là rất ngu ngốc..."

Đây là hình ảnh mà anh ấy thích nhất, cũng là hình ảnh mà anh trân quý nhất, anh đã để cô được chia sẻ với niềm hoan hỷ trong lòng mình, muốn cho cô thấy anh có thể cho cô những gì tốt đẹp nhất của thế gian này, bao gồm cả anh.

--- O ---

Chương 1375: Quý Trọng Những Giây Phút Bên Nhau

7 rưỡi sáng, Nhạc Thính Phong rời giường chuẩn bị lên công ty. Anh rửa mặt xong, đi ra thấy Yến Thanh Ti vẫn còn ngủ say. Anh đi tới bên giường, gạt mớ tóc lòa xòa trên mặt cô, đặt một nụ hôn lên má cô, nói: "Bà xã, anh đi làm đây. Một lúc nữa anh sẽ bảo thím Ngũ gọi em dậy ăn sáng. Em nhất định phải xuống ăn sáng đấy, nhớ chưa?"

Yến Thanh Ti ngủ mơ mơ màng màng, tùy tiện đáp ứng một tiếng.

Nhạc Thính Phong ngồi bên giường thêm năm phúc, kéo chăn giúp cô, lại cúi xuống hôn môi cô lần nữa rồi mới rời đi.

Diệp Thiều Quang mất đi rồi càng làm họ hiểu được nhất định phải quý trọng những khoảnh khắc ở bên nhau. Mỗi ngày anh đều muốn nhìn ngắm cô như thế này một lúc.

Nửa tiếng sau, thím Ngũ lên lầu gọi Yến Thanh Ti, phải mất 20 phút mới gọi được cô rời giường.

Yến Thanh Ti không biết có phải gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên bản thân cô lao lực quá độ hay không mà lại mệt mỏi đến thế, cực kỳ mệt mỏi.

Mở mắt ra, ngôi ở trên giường hồi lâu mà Yến Thanh Ti vẫn cảm thấy rất buồn ngủ, rất muốn tiếp tục chui vào chăn.

Thím ngũ thấy Yến Thanh Ti ngồi bất động thì vội chạy tới đỡ cô: "Thiếu phu nhân, nếu không cô xuống ăn sáng một chút rồi lên ngủ tiếp đi. Thiếu gia đã dặn dò tôi không dưới bảy lần là nhất định phải gọi cô dậy ăn sáng."

Yến Thanh Ti lắc lắc đầu, đã tỉnh hơn một chút: "Nhưng cháu vẫn muốn ngủ tiếp, hay thím cứ nói với anh ấy là cháu đã ăn rồi đi?"

Thím Ngũ lắc đầu: "Thiếu phu nhân, cô đừng làm khó tôi. Tính tình thiếu gia thế nào cô là người rõ nhất, tôi làm ở đây nhiều năm thế rồi nên tôi rất rõ, cô cứ chờ mà xem, nhiều nhất là 5 phút nữa, thế nào cậu ấy cũng gọi điện thoại bàn hỏi cô đã rời giường xuống ăn sáng chưa đấy."

"Thiếu phu nhân, thiếu gia là muốn tốt cho cô thôi. Bữa sáng rất quan trọng, cô nhất định phải ăn. Tôi chưa từng thấy thiếu gia quan tâm tới ai như vậy, cô chính là người đầu tiên. Trước kia thiếu gia tính tình kém lắm, quả thực... Nói thật với cô là giờ cậu ấy đã thay đổi tới mức chính tôi cũng không nhận ra nữa rồi.

Thím Ngũ nói một câu này làm Yến Thanh Ti rất buồn cười.

"Thiếu phu nhân, câu này cô trăm ngàn lần đừng nói với thiếu gia nha, tôi nói đều là sự thật đấy."

Yến Thanh Ti cười nói: "Được rồi, được rồi, cháu tin là thật, đúng là tính tình của anh ấy trước đây... quả thực là khiến người ta không ưa nổi, đúng không?"

Ngẫm lại, trước kia, lần đầu gặp Nhạc Thính Phong, cô vẫn nhớ ánh mắt anh kiêu căng, tự phụ không ai bì nổi.

Yến Thanh Ti đứng lên: "Được rồi, không mệt đâu, cháu đi rửa mặt. Thím Ngũ xuống mang đồ ăn lên cho cháu đi."

Thím Ngũ mừng như điên vì nhiệm vụ này rốt cuộc đã hoàn thành: "Tốt... tôi đi ngay đây."

Thím Ngũ còn chưa kịp xuống đã nghe tiếng điện thoại ở dưới phòng khách réo vang, bà lẩm bẩm: "Tôi đã nói là tiểu tổ tông này nhất định sẽ gọi điện thoại mà..."

Quả nhiên, vừa nhấc điện thoại lên đã nghe thấy tiếng của Nhạc Thính Phong.

"Tỉnh chưa?"

Thím Ngũ: "Dậy rồi, dậy rồi, đang rửa mặt ở trên lầu, một chút nữa sẽ xuống, tôi chuẩn bị mang đồ ăn lên đây."

"Vậy là tốt rồi, chắc thím Ngũ không lừa cháu đấy chứ?"

Nhạc Thính Phong một tay cầm di động, một tay cầm bút, anh đang xem báo cáo tài vụ của công ti. Anh có rất nhiều việc cần giải quyết, do đã vắng mặt ở công ty dài ngày nên công ty có thay đổi rất nhiều về nhân sự, lòng người tan rã, vài ngành đặc biệt xuất hiện những lỗ hổng, còn hai cái hợp đồng đã chuẩn bị ký kết lại thất bại ở phút chót. Nhạc Thính Phong phải tra cho rõ, anh không tin con vịt đã ở trong tay mình chờ nấu chín mà vô duyên vô cớ có thể bay đi được.

--- O ---

Chương 1376: Làm Việc Cho Tốt Để Còn Nuôi Em

Thím Ngũ vội vàng nói: "Đại thiếu gia của tôi ơi, tôi nào dám chứ. Nếu không một chút nữa cậu lại gọi điện lại đi."

"Được... Thím may chuẩn bị bữa sáng đi, hâm nóng một chút, không được để cô ấy ăn đồ nguội, dạ dày của cô ấy không tốt."

"Cậu yên tâm đi, bữa sáng tôi làm cho thiếu phu nhân đảm bảo là các món bổ âm."

"Đi đi, chăm sóc cô ấy cho tốt."

Cúp máy, thím Ngũ vội vàng chạy tới phòng bếp, lẩm bẩm: "Cuối cùng nhà cũng giống nhà ồi. Không ngờ thiếu gia cũng có ngày gặp phải khắc tinh của đời mình."

Lúc Yến Thanh Ti đi xuống, thím Ngũ đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.

"Thiếu phu nhân, thức ăn còn đang nóng, tranh thủ ăn đi. Vừa rồi thiếu gia có gọi điện hỏi cô dậy chưa, tôi nói cô đang rửa mặt, thế mà cậu ấy còn không tin đấy."

Yến Thanh Ti nở nụ cười, lúc ăn cháo, cô nảy ra một ý bèn cầm lấy điện thoại tự chụp một tấm, sau đó gửi tấm hình cho Nhạc Thính Phong.

Di động của Nhạc Thính Phong hơi rung một chút, quay đầu liếc mắt nhìn, thấy tin nhắn hiển thị tên Yến Thanh Ti thì vội vàng mở ra. Vừa thấy Yến Thanh Ti tự chụp ảnh mình đang ăn cháo thì vẻ mặt ngưng trọng của anh dần giãn ra, ánh mắt dịu dàng hơn.

Anh nhắn lại cho cô một chữ: "Ngoan."

Yến Thanh Ti đọc tin nhắn của anh, khóe môi cong lên. "Trưa anh có về không?"

Nhạc Thính Phong nhìn đống văn kiện trên bàn, thở dài một tiếng. "Sẽ cố gắng về, nếu anh không về sẽ gọi điện cho em sớm."

Yến Thanh Ti đoán anh bận rộn công việc, có nhiều việc tồn đọng phải giải quyết nên trả lời: "Nếu trưa anh bận thì đừng về, em mang cơm trưa cho anh."

"Được, bà xã của anh thật hiền huệ." Yến Thanh Ti nhíu mày.

"Làm việc cho tốt, anh phải nuôi em đấy."

"Yên tâm, chuyện đó anh rất có ý thức tự giác. Không cần nhắn lại nữa, ngoan ngoãn ăn sáng đi."

Yến Thanh Ti buông di động, nét cười đọng trong đáy mắt: "Thím Ngũ, cho cháu thêm một bát cháo nữa."

"Được."

Thím Ngũ lại múc cho cô thêm một bát cháo, còn thuận miệng hỏi một câu: "Thiếu phu nhân, khi nào thì phu nhân về nhà ạ?"

Yến Thanh Ti cắn thìa, nghĩ nghĩ, cháu không thể nói được, phu nhân của thím sợ là không về được nữa, bởi vì bà đã bị con sói xám lớn bắt đi mất rồi.

Cô cười cười: "A... sớm thôi, sẽ sớm về thôi, mẹ ở bên ngoài rất tốt."

"Lâu như vậy không gặp phu nhân, tôi rất nhớ bà ấy." Thím Ngũ đã làm ở

Nhạc gia nhiều năm, trước kia Nhạc phu nhân không có bạn tốt, chỉ có mình thím Ngũ nói chuyện với bà.

Yến Thanh Ti cười nói với bà: "Yên tâm đi, mẹ không sao đâu, rất tốt... Nói không chừng, chờ đến lúc bà về, nhà chúng ta còn có thêm một vài người ấy chứ."

Lúc mẹ trở về thế nào cũng dẫn bác theo, câu "nhà có thêm một vài người" là nói thật còn gì.

Nhưng thím Ngũ lại hiểu sai ý của Yến Thanh Ti, cúi đầu nhìn bụng cô.

"Cô nói rất đúng, nói rất đúng, không chừng trong nhà sớm sinh thêm con trai."

Yến Thanh Ti cảm thấy có điểm không đúng, sinh con trai... hình như không phải là đang nói tới bác rồi?

Aizz, mặc kệ, cô còn có chuyện cần thím Ngũ đi làm.

"Đúng rồi, thím Ngũ, cơm trưa của Thính Phong cháu sẽ đem tới, trong nhà còn đồ ăn gì không? Nếu không chút nữa ăn xong, chúng ta đi siêu thị."

"Trong nhà có rau xanh, nhưng không có thịt bò. Mấy món mặn toàn là ngày nào mua mới ngày đó."

"Vậy một chút nữa cùng đi siêu thị mua đồ ăn."

Sau khi xác định xong công việc buổi sáng, Yến Thanh Ti nghĩ tới chuyện quan trọng nhất, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Quý Miên Miên.

Tối hôm qua, Yến Thanh Ti lại mơ thấy chuyện xảy ra đêm ấy, còn mơ thấy cả Diệp Thiều Quang.

--- O ---

Chương 1377: Làm Một Việc Anh Ấy Đã Làm Thì Sẽ CóCảm Giác Tới Gần Anh Ấy Thêm Một Chút

Di động được kết nối, đổ chuông một lúc lâu sau mới thấy Quý Miên Miên nhấc máy: "Dạ, chị Thanh Ti..."

Yến Thanh Ti thở phào một hơi: "Em sao thế? Thở hổn hà hổn hển. Đã ăn sáng chưa?"

Quý Miên Miên gạt mồ hôi trên mũi: "Chưa, em đang làm bữa sáng, đang rán trứng gà."

Yến Thanh Ti vừa nghe đã trợn tròn mắt, vội hỏi: "A... Phòng bếp vẫn ổn chứ?"

"Chị, chị đừng xem thường em thế. Không khéo lần sau gặp lại thì em đã có thể làm đồ ăn sáng cho chị ngon lành rồi đấy."

Yến Thanh Ti nghe thanh âm của Quý Miên Miên thì xem ra cô đã phục hồi được vẻ phấn chấn ngày xưa rồi, trạng thái có vẻ không tệ lắm, cô nói: "Được, được, chị chờ xem em làm thế nào đấy, cố lên..."

"Vâng, vâng, em sẽ cố mà... Ai nha, chết cha rồi, em ngửi thấy có mùi khét, chị, em cúp máy đây..."

"Tút tút tút..." Di động truyền tới thanh âm đầu bên kia đã ngắt máy, trong lòng Yến Thanh Ti vẫn không thôi lo lắng. Một cô em gái trước giờ chỉ biết ăn ngon, ngay cả bát cũng chưa từng rửa, giờ lại tình nguyện vào bếp tự làm bữa sáng, thật sự là làm người ta thấy sợ hãi...

Cô lại gọi điện cho Lãnh Nhiên, nhờ cậu một chút nữa sang xem xem, đừng để xảy ra chuyện gì.

Lãnh Nhiên đồng ý, bảo cô không cần lo lắng, cậu sẽ sang xem ngay lập tức.

Cúp điện thoại, Yến Thanh Ti nghĩ chuyện Quý Miên Miên bên kia tạm thời chắc không có gì cấp bách nữa nên sau khi ăn sáng, cô lên lầu thay một bộ đồ nhẹ nhàng, đi giầy, đội mũ, đeo khẩu trang, bảo lái xe đưa cô và thím Ngũ tới siêu thị.

...

Lại nói về Quý Miên Miên, sau khi bỏ di động xuống liền chạy như bay về bếp, kết quả nhìn thấy lửa đã bén vào trong chảo, cô sợ tới mức vội vàng lấy nước đổ lên, nhưng nước vừa hắt vào thì lửa càng bùng lên to hơn.

Quý Miên Miên hoảng hốt: "Cháy, cháy rồi... Phải làm sao bây giờ?"

Đúng lúc đang bối rối thì cô nghe chuông cửa reo vang, Quý Miên Miên vội vàng chạy ra mở.

Lãnh Nhiên ở bên ngoài cứ tưởng lại phải đợi một lúc lâu, không ngờ cửa mở ra nhanh như thế. "Buổi sáng tốt lành, tôi..."

Vừa nói tới đây, cậu đã thấy có điểm không thích hợp: "Nhà cô có mùi gì thế?"

Quý Miên Miên chỉ vào phòng bếp: "Cháy, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Lãnh Nhiên vội vàng chạy vào bếp, kết quả thấy lửa đã cháy bùng lên trong chảo, cậu sợ tới mức vội vàng lấy cái vung nồi úp lên, sau đó vặn khóa bình ga lại, một lát sau, lửa liền tắt.

Lửa tắt rồi, Quý Miên Miên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nói: "Cám ơn..."

Lãnh Nhiên thở phào một hơi, nói: "Chị à, chị đang nấu cơm hay đang đốt nhà đấy hả? Phòng ở đây rất đắt đó."

Quý Miên Miên cúi đầu: "Tôi... Đang học nấu cơm, sau này sẽ không như vậy nữa đâu."

Trước kia luôn có Diệp Thiều Quang nấu cơm cho cô ăn, thực ra lúc đầu anh cũng không biết nấu cơm, chỉ vì cô nên mới cất công đi học làm bếp.

Quý Miên Miên nghĩ không biết có phải nấu cơm là một chuyện rất khó khăn hay không, sao cô lại không thể nào làm được thế này?

Tại phòng bếp, khắp nơi đều có dấu vết của Diệp Thiều Quang, xoong nồi, bát đũa, bồn rửa, hũ muối, lọ dấm, ngay cả tạp dề cũng là anh tự mua về, bài trí trong bếp cũng là anh tự sắp xếp. Một một ngóc ngách trong căn bếp này đều có hơi thở của anh.

Trước kia, lúc anh còn ở đây, chẳng mấy khi Quý Miên Miên đi vào căn bếp này, cô lúc nào cũng thoải mái sai bảo anh làm này làm kia, hiện tại, cô rất muốn làm những việc mà anh hay làm, như thế cô sẽ cảm thấy được gần anh hơn một chút.

Quý Miên Miên biết cái này cũng chỉ là tự lừa dối bản thân mình thôi, nhưng nếu cô không làm thế, cô sợ là cô sẽ phát điên mất.

Lãnh Nhiên nhìn Quý Miên Miên mà cảm thấy rất đau lòng, giống như một khối hình ảnh màu sắc rực rỡ trong nháy mắt trở nên tiêu điều, ảm đạm, chỉ còn hai màu đen trắng vậy.

--- O ---

Chương 1378: Đây Là Không Gian Riêng Của Bọn Họ, CôKhông Muốn Người Khác Tới Quấy Rầy

Lãnh Nhiên vội vàng nói: "Chưa ăn sáng đúng không... Vừa hay, lúc nãy tôi có ra ngoài mua bữa sáng rồi, ăn cùng nhau đi."

Vừa rồi lúc nhận được điện thoại của Yến Thanh Ti thì Lãnh Nhiên đang trên đường đi mua đồ ăn sáng về.

Cậu cũng nghĩ sẽ mang cho Quý Miên Miên một phần, có thể dùng cái cớ này để xem tình hình của cô ra sao.

Trong lòng Quý Miên Miên run lên, cô cúi đầu, nói: "Không cần, cám ơn..."

Lãnh Nhiên chỉ một đống đen sì sì trong chảo, nói: "Vậy cô định ăn cái gì, than cháy à?"

Quý Miên Miên thấp giọng nói: "Cái đó... là trứng gà."

"Được rồi... Cô chắc chắn là mình có thể ăn cái này đấy chứ?"

"Cảm ơn anh đã có lòng, anh mau về ăn sáng đi."

Lãnh Nhiên cười: "Thôi đồng ý đi, hôm nay tôi mua nhiều lắm, một người ăn cũng không hết. Ăn sáng xong tôi lấy kịch bản ra, cô giúp tôi đọc lời thoại. Coi như bữa sáng này là tôi mời để cảm ơn cô."

Lãnh Nhiên để bữa sáng lên bàn, đi ra tủ bát lấy bát và đũa.

Quý Miên Miên đột nhiên hoảng hốt, vội vàng ngăn cậu ta lại, nhét túi đồ ăn sáng vào tay cậu ta, sau đó lôi cậu ra ngoài, đẩy cậu ra khỏi cửa, nói: "Không cần, cám ơn... Rất cám ơn sự hỗ trợ của anh, nhưng tôi... không cần đâu."

Không cho Lãnh Nhiên có cơ hội mở miệng, Quý Miên Miên liền đóng cửa lại.

Cô không muốn thấy những đồ vật thuộc về Diệp Thiều Quang bị người khác chạm vào, cũng không muốn người khác quấy rầy không gian riêng của mình và anh.

Cô biết Lãnh Nhiên cũng là có lòng tốt, nhưng hiện tại cô không muốn nợ ai cả, cô chỉ muốn khép mình lại để bảo vệ những dấu vết do Diệp Thiều Quang lưu lại ở nơi này, để nó không bị người khác xóa đi mất.

Quý Miên Miên mở vung ra, đổ trứng chiên đã thành một đống đen sì sì đi rồi rửa chảo.

Nước chảy ào ào, rất lạnh, Quý Miên Miên không bật nước ấm nên tay cô bị lạnh tới đỏ ửng lên.

Cô nói: "Trước đây em rất ghét rửa bát, giờ em cũng rất ghét, phải nói là chẳng bao giờ em thích nổi việc này... Nhưng bây giờ, chỉ cần rửa bát, em liền có thể cảm nhận được anh."

...

Lãnh Nhiên bị đẩy ra khỏi cửa chỉ biết thở dài một tiếng.

Hiện tại Quý Miên Miên đã thay đổi nhiều so với trước đây. Lúc đối mặt với cô, Lãnh Nhiên không tự chủ được mà trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.

Cậu cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay mình, hôm nay còn cố tình mua nhiều thêm một chút, không bảo người ta chia ra, bởi cậu hy vọng có thể nhờ đó thuận lý thành chương mà ngồi xuống ăn cùng cô.

Lãnh Nhiên có thể an ủi bạn bè đang buồn nhưng không thể nào an ủi được Quý Miên Miên vừa mất bạn trai.

Cậu chưa từng nếm trải chuyện mất đi người mình yêu, nhưng ngẫm lại cũng biết, nỗi đau đó không người thường nào có thể lý giải nổi.

Ngẫm lại những chuyện vừa mới phát sinh, Lãnh Nhiên có cảm giác hình như mình vừa nói cái gì đó kích thích Quý Miên Miên, làm cô nhớ tới những chuyện không nên nhớ.

Lãnh Nhiên thở dài một tiếng, làm công việc này thật khó, cậu vốn không phải người chuyên đi an ủi người khác.

Cậu đành trở về, ăn sáng qua loa rồi lấy kịch bản ra.

Đây là bộ phim mà cậu đang quay. Vì cậu ở phim trường đã nhiều ngày nên muốn trở về nghỉ ngơi vài ba ngày rồi sẽ quay trở lại đó.

Nhưng xem ra lúc này không thể nghỉ ngơi được nữa.

Nhìn thời gian, Lãnh Nhiên cảm thấy đã được rồi nên lại đi tới gõ cửa phòng Quý Miên Miên.

Lãnh Nhiên chìa kịch bản trong tay ra: "Bây giờ cô rảnh không?" Quý Miên Miên gật đầu: "Có, nhưng... sang chỗ anh đi."

Đây là nơi ở của Diệp Thiều Quang, cô không muốn người khác tiến vào.

Lãnh Nhiên thì chẳng cảm thấy có vấn đề gì, dù sao việc của cậu là nói chuyện phiếm với Quý Miên Miên, còn nói ở đâu thì cũng vậy cả thôi.

--- O ---

Chương 1379: Tiểu Thịt Tươi Nên Ai Cũng Muốn CắnMột Ngụm

Lãnh Nhiên cảm thấy ở nhà mình càng tốt hơn, cậu đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, có thể vừa ăn vừa nói chuyện.

Lãnh Nhiên gật đầu: "Được... Được..."

"Hình như cô còn chưa từng sang thăm nhà tôi nữa? Mời vào." Lãnh Nhiên mở cửa ra mời Quý Miên Miên vào.

Cô gật đầu: "Phải... Chưa từng tới."

Lần trước cô muốn sang thì bị Diệp Thiều Quang ngăn lại, không cho cô sang đây chơi.

Lúc đó, Diệp Thiều Quang rất tức giận, anh không thích cô nói chuyện nhiều với Lãnh Nhiên, anh đúng là rất hay ghen.

Trong nhà Lãnh Nhiên rất sạch sẽ, không trang hoàng xa hoa, đơn giản và sạch đẹp, màu lam làm chủ đạo làm cho người khác có cảm giác tươi mát, giống hệt như cậu ta vậy. Một cậu con trai có thể ở sạch sẽ như thế làm Quý Miên Miên rất kinh ngạc.

Lãnh Nhiên hỏi: "Muốn uống gì?"

"Gì cũng được..."

"Bỏ đi, thời tiết này thì đừng uống gì cả, tôi vừa được fan tặng một ít hồng trà, để mang ra nếm thử xem sao."

Hôm nay ngoài trời nhiều mây, không chừng sẽ có tuyết, bên ngoài trời rất lạnh.

Nước được đun lên, Lãnh Nhiên mang tới trước mặt Quý Miên Miên một ly hồng trà nghi ngút khói.

"Cám ơn."

"Chúng ta là hàng xóm, lại làm chung công ty, đừng khách khí thế." Lãnh Nhiên cười nói.

Cậu đưa kịch bản cho Quý Miên Miên: "Cô chỉ cần đọc lời thoại của nhân vật thoại với tôi là được."

Quý Miên Miên gật đầu: "Được..."

Cô cũng từng giúp Yến Thanh Ti đọc lời thoại nên cũng không xa lạ gì việc này.

Thực ra, Quý Miên Miên rất thích đọc lời thoại, Lãnh Nhiên ôm con gấu bông mình thích nhất, hỏi cô: "Lời thoại có phải rất buồn cười không?"

"Cũng... hơi hơi." Có những lời thoại rất ngu ngốc, Quý Miên Miên cảm thấy có thể đọc được ra cũng rất cần dũng khí.

Lãnh Nhiên cười nói: "Mấy lời thoại này tôi thấy rất đần độn, người nào dũng cảm lắm mới có thể đọc ra được, nhưng... Dù sao tôi cũng là người mới, đang ở giai đoạn phát triển nên không dám kén chọn. Bộ phim này được đầu tư rất nhiều, rất được chú ý, chị Mạch nói chờ phim được quảng bá ra ngoài thì sẽ tạo thành một cơn sóng rất lớn. Xin lỗi chứ, kỳ thật tôi cảm thấy mấy lời thoại như thế này làm tôi rất buồn nôn..."

Lãnh Nhiên vẫn là một tiểu thịt tươi nhiều hoài bão, muốn dựa vào thực lực để kiếm sống, nhưng gương mặt non nớt này của cậu ta làm rất nhiều người không coi trọng diễn xuất của cậu ta luôn.

Quý Miên Miên nói: "Không sao, anh cứ nói tiếp đi."

"Tôi đã nói với chị Mạch, đây là lần cuối cùng tôi đóng kiểu phim này..."

"Chị ấy đồng ý ư?"

Lãnh Nhiên: "Có, đồng ý chứ. Kỳ thực tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm của chị Mạch. Hiện tại tôi cần nhất là fan, ở làng giải trí, dù có giỏi thế nào mà không có người ủng hộ thì cũng không ăn thua. Chị Mạch hy vọng trước tiên tôi cứ tìm kiếm fan ủng hộ đã, sau đó mới hướng tới những vai diễn thể hiện thực lực."

Lãnh Nhiên ở phim trường rất chán nản, nữ diễn viên đóng cặp làm cậu phát điên lên được. Cô ta có hậu thuẫn, luôn cười đùa vô duyên tại phim trường, thường xuyên đi muộn, quan trọng nhất là nửa đêm còn tới gõ cửa phòng cậu, còn nhắn cho cậu mấy tin ái muội. Lần nào đọc tin Lãnh Nhiên cũng cảm thấy rất ghê tởm. Trước kia cha mẹ đã từng quán triệt cầu rằng không bao giờ được tìm bạn gái trong làng giải trí. Khi đó cậu chẳng cảm thấy gì, gặp nhau nếu thích thì quan tâm làm gì ở trong hay ở ngoài chứ?

Nhưng hiện tại Lãnh Nhiên cảm thấy làng giải trí này đúng là rất đáng khinh, sau này khi tìm bạn gái thì tốt nhất cứ tìm một người không liên quan gì. Dù sao, tìm được người giống như Yến Thanh Ti ở trong làng giải trí này cực kỳ khó.

Cho nên, vừa được nghỉ ngơi, Lãnh Nhiên không hề quan tâm tới mỏi mệt, lập tức rời khỏi phim trường.

--- O ---

Chương 1380: Không Ngờ Tình Cảm Của Cô Dành Cho AnhẤy Lại Sâu Như Thế

Cậu không hề muốn quay lại cái phim trường chướng khí mù mịt kia nữa.

Quý Miên Miên im lặng nghe Lãnh Nhiên nói xong, chỉ nói ba chữ: "Anh còn trẻ."

Lãnh Nhiên nở nụ cười, gật gật đầu: "Đúng thế, tôi còn trẻ, cô nói như thể cô nhiều tuổi lắm ấy. Chúng ta có lẽ cũng bằng tuổi nhau thôi."

"Hình như thế."

Lãnh Nhiên cảm khái, nếu là trước kia thì Quý Miên Miên chắc chắn sẽ không im lặng nghe cậu nói những lời vô nghĩa thế này.

Bình thường cậu chẳng tìm được ai để trút bầu tâm sự, nay gặp được Quý Miên Miên, cậu hận không thể đem tất cả những gì bức bối trong lòng xổ hết ra.

Nhưng cậu lại thấy không ổn lắm, Yến Thanh Ti bảo cậu để mắt tới Quý Miên Miên, nếu có thể thì nên an ủi cô một chút.

Nhưng sao giờ cậu lại thành người được an ủi thế này?

Lãnh Nhiên sờ sờ cái mũi, cười nói: "Kỳ thực, tôi cảm thấy mình vẫn rất may mắn. Ký hợp đồng với chị Mạch rồi, ít nhất tôi không giống những kẻ khác, bị người đại diện bắt đi làm những việc mà họ không muốn làm."

Ví dụ như đi ăn cơm với mấy phú bà.

Vòng giải trí này rất đen tối, chị Mạch thường hay nói đùa với cậu rằng dạo này có một phú bà đang để ý tới cậu, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, sợ là sau đó còn bao dưỡng luôn ấy chứ.

Lãnh Nhiên vừa nghe nói có một bà thím ngang tuổi mẹ mình muốn bao dưỡng cậu thì cả người đều nổi da gà, nổi suốt một ngày cũng không tan đi được.

"Ừ, chị Mạch rất tốt." Quý Miên Miên gật đầu.

Lãnh Nhiên cười cười: "Chị Thanh Ty tốt lắm, công việc cũng rất sạch sẽ, ý tôi nói sạch sẽ là không có mấy chuyện vớ vẩn, bẩn thỉu ấy."

"Ừ, tôi hiểu." Quý Miên Miên vẫn trả lời rất đơn giản.

Lãnh Nhiên không khỏi nhìn Quý Miên Miên kỹ một chút, rốt cuộc bi thương đến đâu lại có thể làm tính tình con người ta thay đổi tới mức này?

Hiện tại Quý Miên Miên ngồi đó im lặng, tóc đen cụp sau tai, khuôn mặt càng thêm trắng, gương mặt cô đã không còn sức sống như ngày xưa, hơn nữa, cậu còn không nghĩ người như cô sẽ có một ngày rơi vào trầm mặc như thế này.

Quý Miên Miên trầm mặc như thế quả thực đã biến thành một con người hoàn toàn khác.

Hiện tại, từ trên gương mặt cô, Lãnh Nhiên không nhìn thấy vẻ bi thương, thế nhưng ánh mắt cô lại tối đen, ảm đạm, không có ánh sáng.

Lãnh Nhiên cảm thấy thực đáng tiếc, đôi mắt sáng ngời như thái dương kia sợ là sẽ không bao giờ được thấy lại nữa rồi.

Cậu mới gặp Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang vài lần, mỗi lần dường như hai người họ đều đang cãi nhau, tình cảm cũng rất bình thường. Cậu không ngờ, tình cảm mà Quý Miên Miên dành cho Diệp Thiều Quang lại sâu nặng đến mức này.

Nhưng cô gái này... cũng rất được, sao trước đây cậu không nhận ra nhỉ? Quý Miên Miên hỏi: "Sao thế?"

Lãnh Nhiên nhận ra mình vẫn đang nhìn Quý Miên Miên chằm chằm, vội vàng nói: "A, không có gì, tôi thất thần chút thôi... Nói tới chuyện vừa rồi, lần trước, người của Hải Tinh tới mời tôi, cấp cho tôi mấy điều kiện rất hấp dẫn, nhưng tôi không nghĩ đã từ chối ngay lập tức. Dù sao, không phải công ty nào cũng cho tôi sự tự do như công ty mình."

"Tôi than thở xong rồi, cô có cảm thấy phiền không?" Quý Miên Miên lắc đầu: "Không đâu."

Lãnh Nhiên cười nói: "Sau này tôi có chuyện phiền não đều tìm cô tâm sự nhé? Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bắt cô nghe tôi than vãn không công đâu."

Quý Miên Miên gật đầu: "Nếu có thời gian thì có thể."

"Vậy tốt quá, đọc lời thoại tiếp chứ?"

"Ừ, đọc đi."

"Vậy bắt đầu nhé?"

"Ừ..."

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai