Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1301-1320

Chương 1301: Con Còn Tưởng Sẽ Không Được Gặp ChúNữa?

Tằng Niệm Nhân cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình, sau đó con dao bị hắn đánh rơi trên mặt đất, tạo thành một âm thanh thanh thúy.

Ngự Trì bất chấp tất cả, xông lên đá bay Tằng Niệm Nhân đi.

Yến Thanh Ti cuối cùng đã hiểu thế nào là sống sót sau tai nạn. Đột nhiên bị người ta kéo sang một bên, cô ngửa đầu lại nhìn thì không khỏi sững sờ, ánh mắt trợn to với vẻ không dám tin.

Du Dực quăng súng trong tay đi, ôm lấy Yến Thanh Ti, nhanh chóng cởi áo khoác trùm lên người cô rồi cởi dây thừng ra, trấn an: "Đừng sợ, không sao nữa rồi... Không sao nữa rồi..."

Yến Thanh Ti kinh ngạc nhìn Du Dực: "Chú Du, chú... sao chú lại ở đây?"

Cô nhớ hồi chiều lúc về tới khách sạn cũng có cảm giác ai đó đi theo mình, nhưng không phải là cảm giác tràn ngập nguy hiểm như mấy ngày trước đó.

Người đầu tiên lái xe đuổi theo, húc vào xe của Tằng Niệm Nhân, cô tưởng đó là người của Ngự Trì, hóa ra không phải, hóa ra lại là Du Dực.

Trong lòng Yến Thanh Ti nảy lên một cỗ ấm áp không nói thành lời, thì ra cô vẫn luôn được ông bảo vệ.

Tằng Niệm Nhân điên cuồng hét lên, nhưng Yến Thanh Ti không nghe thấy gì hết, lúc này cô đang tận hưởng cảm giác an toàn chưa từng có trong đời. Sự an toàn này so với sự an toàn mà Nhạc Thính Phong cho cô hoàn toàn không giống nhau, nó như một ngọn núi sừng sững, chỉ cần cô quay đầu là có thể nhìn thấy.

Ánh mắt Yến Thanh Ti nhanh chóng ngập nước. Du Dực vuốt tóc cô: "Chú tới thăm con."

Ông cảm thấy may là mình đã tới đây, may mà mình lại cứu cô thêm một lần.

Yến Thanh Ti dụi dụi mắt, trên môi nở nụ cười: "Con còn tưởng... sẽ không được gặp chú nữa."

Cô nghĩ Du Dực rời đi không muốn nói với cô là xác định sẽ không gặp cô rồi.

Dù lúc đó trong lòng cũng thoái mái nhưng vẫn hơi có chút khó chịu. Du Dực vỗ vỗ bả vai cô, không nói gì.

Yến Thanh Ti ngửa đầu, nói: "Nếu không phải con gặp nguy hiểm, có phải... chú sẽ không xuất hiện không?"

Du Dực dừng một chút, đúng là ông định lặng lẽ đến thăm Yến Thanh Ti, thấy cô rồi ông sẽ rời đi, không để cô trông thấy, để cô có thể sống một cuộc sống bình thường như trước đây.

Không ngờ, vừa tới lại phát hiện ra anh em họ Tằng muốn hại Yến Thanh Ti, cho nên ông đã ở lại.

Nhìn ánh mắt của Yến Thanh Ti, Du Dực muốn gật đầu nhưng lại sợ cô đau lòng.

Ông ngập ngừng một chút rồi nói: "Không, đừng nghĩ nhiều nữa. Hôm nay con bị sợ hãi rồi, mau đi tìm bác sĩ đi, nghỉ ngơi cho tốt."

Ngự Trì đi tới, nói: "Xin lỗi tiểu thư, là chúng tôi vô dụng, không bảo vệ cô chu toàn."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không sao, chuyện này không trách các anh được."

Ngoài ý muốn, nếu đã có thể dự đoán được thì sao có thể gọi là chuyện ngoài ý muốn chứ?

Phản ứng của bọn Ngự Trì có thể nói là quá thần tốc rồi. "Tiểu thư, người này phải làm sao đây?"

Ngự Trì nhìn về phía Tằng Niệm Nhân đang la hét như nhìn một người chết. Dù Yến Thanh Ti không giết hắn thì tổng thống cũng sẽ không cho hắn ta con đường sống nào.

Yến Thanh Ti nhìn thoáng qua, đối mắt với cái nhìn điên cuồng của Tằng Niệm Nhân, sau đó châm biếm nói: "Tôi đã nói với anh rồi, người trên đời này muốn hại tôi đều đã chết cả. Anh không tin, sao nào, có phải muốn đợi tôi ra tay không?"

Du Dự nhìn vết thương trên cổ Yến Thanh Ti, tuy rằng không sâu nhưng cũng có chút máu chảy ra.

Trong mắt Du Dực nổi lên một tầng sát khí: "Loại tiểu nhân này giữ lại chính là tai họa. Giết luôn đi."

--- O ---

Chương 1302: Mẹ Con Không Còn, Chú Phải Bảo Vệ Con

Trên đời này có một loại tiểu nhân cực kỳ đáng ghét, đó là mình có lòng tốt cảnh báo nhưng họ lại quay lại cắn ta một cái.

Tằng Niệm Nhân gào lên: "Cha tôi là Tằng Thành Dũng, cha tôi là Tằng Thành Dũng, các người không thể đụng tới tôi... Tôi muốn gặp cha tôi... Cho dù là Hạ An Lan cũng không thể tùy tiện giết tôi..."

Du Dực lạnh lùng nói: "Gặp ai cũng quên đi. Lúc mày động vào người con bé thì mày nên nghĩ tới kết cục này rồi."

Ngự Trì hỏi: "Tiểu thư, cho hắn chết kiểu nào đây ạ?"

Vẻ mặt hắn lại trở về lạnh như tảng băng, không hề có chút cảm xúc nào.

Tằng Niệm Nhân nghe bọn họ nhàn nhã thảo luận về cái chết của mình mà không ngừng gào thét.

Yến Thanh Ti liếc nhìn vào trong xe, xoay người đi tới, tiến vào lấy xi lanh thuốc phiện còn chưa dừng tới, nói: "Hắn định tiêm cái này cho con."

Du Dực hỏi: "Cái gì thế?"

"Ma túy tinh khiết. Chỉ cần tiêm vào là cả đời trở thành kẻ nghiện."

Cô vừa nói xong, Du Dực liền tung chân đá một cái, sau đó mọi người nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, mọi người có thể nghe thấy thanh âm xương cốt gãy vụn.

Yến Thanh Ti bị động tác bất thình lình của Yến Thanh Ti dọa cho hoảng sợ, cô vội vàng nói: "Chú Du, con không sao, may mà đúng lúc đó chú húc xe vào nên hắn mới không tiêm được cho con."

Yến Thanh Ti nói đơn giản nhưng Du Dực lại cảm thấy lạnh cả người. Nếu Tằng Niệm Nhân thật sự thực hiện được việc này, vậy Yến Thanh Ti chẳng phải xong đời rồi sao?

Trong đôi mắt hoa đào của Du Dực hiện lên một vẻ thô bạo: "Vốn muốn cho mày chết tử tế. Nhưng mày đã muốn tìm chết kiểu này thì tao cũng thành toàn cho mày."

"Các người... muốn làm gì? Các người muốn làm gì?"

Du Dực cầm lấy ống tiêm trong tay Yến Thanh Ti, đi tới trước mặt Tằng Niệm Nhân.

Trong tiếng kêu gào của Tằng Niệm Nhân, Yến Thanh Ti thấy Du Dực tiêm chất lỏng vào trong cơ thể Tằng Niệm Nhân.

Sau đó ông vứt ống tiêm đi, đứng dậy nói với Yến Thanh Ti: "Đi thôi, chú đưa con về."

Ông liếc mắt nói với Ngự Trì: "Chuyện còn lại giao cho cậu." Ngự Trì gật đầu: "Được, ở đây cứ để tôi lo."

Xe của Du Dực đã bị phá nên không thể chạy được. Ngự Trì để cho ông một chiếc khác, còn phái theo vài người hộ tống họ quay về.

Bị trói là một quá trình rất dài dòng, nhưng giải cứu lại là chuyện trong nháy mắt.

Yến Thanh Ti ngồi trên xe quay về thị trấn, Du Dực ngồi bên cạnh cô, giúp cô xử lý vết thương trên cổ.

So với lần trước thì ông lại gầy thêm một chút, già đi rất nhiều, ánh mắt tràn đầy vẻ tang thương. Nhìn ông, trong lòng Yến Thanh Ti thấy rất khó chịu.

Dụng cụ y tế trên xe rất đơn giản, chỉ có thể tiêu độc và băng bó tạm thời. "Sau khi về thì bôi thuốc lên, tránh để lại sẹo."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Chú Du, chú... Quên đi, con không hỏi nữa, cảm ơn chú lại cứu con thêm một lần. Nếu không có chú, con đã chết vài lần rồi."

Yến Thanh Ti rất muốn hỏi, chú còn muốn đi nữa ư?

Nhưng ngẫm lại vẫn không nên hỏi. Thân phận hiện tại của Du Dực không thể bị tiết lộ, hơn nữa, ông còn có việc muốn làm, sao cô có thể trói buộc chân ông lại được?

Du Dực vỗ nhẹ lên đầu Yến Thanh Ti: "Mẹ con không còn, chú phải bảo vệ con. Con là điều duy nhất cô ấy lưu lại trên cõi đời này, chú phải bảo vệ con thật tốt."

"Đừng nghĩ nhiều nữa, mau nghỉ ngơi đi, đêm nay con đã bị sợ hãi rồi."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Thực ra... cũng không sợ lắm..."

--- O ---

Chương 1303: Nghe Tiếng Của Ông Mới Thấy An Lòng

Chỉ có lúc Tằng Niệm Nhân định tiêm ma túy cho cô, cô mới hơi kích động.

Có lẽ vì đã quen đối mặt với nguy hiểm nên lòng cô cũng rất bình thản khi đối mặt.

Cũng có thể là trong lòng cô vẫn có sự tin tưởng rằng họ sẽ tới cứu mình.

"Sau này phải mang thêm người bên cạnh. Tiểu cô nương họ Quý kia dù thân thủ cũng khá nhưng cũng chỉ có một mình, lại là con gái, nếu gặp phải nguy hiểm như hôm nay thì chẳng dùng được."

Yến Thanh Ti nghe thấy âm thanh của Du Dực, trong lòng dần an ổn lại: "Vâng, con biết rồi, chờ quay về con sẽ tìm thêm hai vệ sĩ."

"Đòi Hạ An Lan đi. Người bên cạnh ông ấy rất tốt, tìm ở ngoài vô dụng lắm."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, được ạ!"

Lời dặn dò của Du Dực làm Yến Thanh Ti cảm thấy an ổn. Xe chạy trong đêm đen như mực, nhìn không rõ cảnh vật.

Qua cơn nguy hiểm, Yến Thanh Ti mới dần cảm nhận được đau đớn trên người.

Cổ, mặt, cổ tay, chân, chỗ nào cũng đau, nhất là ở mặt, ở đó nóng như bị lửa liếm vậy, thật khó chịu.

Yến Thanh Ti thở dài một tiếng, sưng thế này rồi thì sao có thể quay phim nữa.

Cô nhìn Du Dực cười.

Không quay phim được cũng tốt, có thể cùng chú Du đi dạo xung quanh đây.

Lúc trước, cô nói chờ ông tới sẽ dẫn ông đi tham quan...

...

Ở bên kia, Ngự Trì nhìn kẻ đang giãy giụa điên cuồng trên mặt đất như dã thú, trong mắt anh ta không hề có nửa điểm thương cảm nào.

Ngự Trì cảm thấy Tằng Niệm Nhân không thể chỉ mang một chút thuốc này, không có chuyện hắn chỉ có một lọ nhỏ.

Vì thế, anh ta cho người lục soát xe, quả nhiên lục được một hộp giấy, bên trong có mấy lọ nữa.

Sau đó, anh ta cho Tằng Niệm Nhân dùng hết. Tiêm hết ngần này vào... sẽ sớm sốc thuốc mà chết.

Thế giới này quá đen tối, trong mắt mọi người nó trong sáng vì người ta không muốn để lộ ra mảng đen tối đó thôi.

Kỳ thật, nhiều lúc, thân càng ở vị trí cao thì càng phải ẩn mình trong bóng đêm nhiều.

Bởi vì anh không có lòng hại người khác thì cũng sẽ có người khác rình rập anh.

Đợi Tằng Niệm Nhân ngừng giãy giụa, Ngự Trì gọi điện thoại báo cáo cho Hạ An Lan. Anh ta không dám giấu giếm, kể hết mọi chuyện từ lúc Yến Thanh Ti bị bắt cóc, còn suýt chút nữa bị tiêm ma túy vào người.

"Tiên sinh, xin lỗi ngài, là do chúng tôi không bảo vệ tiểu thư tốt, để cho cô ấy phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu không có Du Dực, chờ chúng tôi tới nơi thì chỉ sợ tiểu thư đã... đã xảy ra chuyện. Xin ngài cứ trách phạt."

Yến Thanh Ti vừa bị bắt cóc là Hạ An Lan cũng nhận được tin. Ông đứng ngồi không yên, cũng không dám nói cho Nhạc phu nhân hay, chỉ nói rằng đêm nay mình phải làm thêm giờ, phải ở lại thư phòng tới khuya.

Nhạc phu nhân không nghi ngờ gì, cứ thế đi ngủ trước.

Hạ An Lan chờ ở thư phòng tới tận bây giờ, nghe nói Yến Thanh Ti đã thoát hiểm thì gánh nặng trong lòng mới buông lỏng ra. Ông chống tay lên bàn, chậm rãi thở phào một hơi. Thời gian chờ đợi đã làm quần áo ông ướt đẫm mồ hôi tự lúc nào.

Lâu rồi Hạ An Lan chưa từng bị lo lắng giày vò như thế.

Đến bây giờ ông lại hối hận, đáng ra không nên để Thanh Ti đi quay phim. Tiểu cô nương lấy chồng rồi thì ở nhà, đi dạo phố, mua sắm, muốn đi du lịch thì cứ đi, còn diễn cái gì nữa chứ.

Hạ An Lan ngồi xuống, nghiêm giọng nói: "Hình phạt của các cậu chờ quay về rồi lĩnh, sẽ không ít đâu."

Ngự Trì đáp: "Vâng. Mặt khác, tiên sinh, chúng tôi đã xử lý xong Tằng Niệm Nhân rồi."

--- O ---

Chương 1304: Đưa Thi Thể Của Hắn Tới Tằng Gia

Hạ An Lan nở nụ cười, nụ cười cực kỳ đáng sợ, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh nếu được trông thấy.

Ông nói: "Tằng Niệm Nhân đêm khuya đua xe, lên cơn nghiện, tiêm thuốc quá liều dẫn đến tử vong. Gọi Tằng gia tới hốt xác."

Ngự Trì đáp: "Vâng, hiểu rồi ạ!"

Ngay sau đó, Hạ An Lan lại thay đổi ý định: "Không, các anh trực tiếp mang xác Tằng Niệm Nhân tới Tằng gia đi."

...

Ngự Trì nghe tiếng Hạ An Lan mà không khỏi rét run.

Anh ta đáp: "Hiểu rõ. Nhất định sẽ hộ tống xác Tằng công tử về Tằng gia bình an."

Cúp điện thoại, Ngự Trì xua tay, để cho người của mình thu hồi xác của Tằng Niệm Nhân.

Gọi sở cảnh sát đem xe hỏng đi đăng ký tai nạn xe cộ.

Tằng gia là một gia tộc có lịch sử, đáng tiếc lại không thể trụ vững. Mặc dù bên ngoài không dám làm gì nhưng trong lòng vẫn lén không phục Hạ An Lan, chỉ là chưa có gan là phản thôi.

Những năm trước Tằng gia còn có chút thực lực, nhưng gần đây đã xuống dốc, hậu bối trong nhà không có một ai ra hồn cả.

Hơn nữa, Hạ An Lan còn cố ý chèn ép, cho nên thế lực của Tằng gia cũng dần thu nhỏ lại.

Nay đã không có cách nào đối đầu với Hạ An Lan được nữa.

Hạ An Lan nghĩ muốn gọi điện thoại cho Yến Thanh Ti, nhưng điện thoại cô lại không mang theo bên người mà để ở khách sạn nên không nghe máy.

Hạ An Lan cũng đoán vậy nhưng vẫn rất muốn nghe tiếng của Yến Thanh Ti.

Hạ An Lan lại tìm Ngự Trì, Ngự Trì bèn cho số của hai người hộ tống Yến Thanh Ti quay về.

Rất nhanh, di động của người ngồi ghế phụ, sau khi nghe được giọng của Hạ An Lan thì anh ta kính cẩn thưa chuyện, sau đó hai tay đưa điện thoại cho Yến Thanh Ti: "Tiểu thư, điện thoại của tiên sinh."

Yến Thanh Ti sửng sốt một chút rồi nghe máy. Cô gọi một tiếng: "Bác..."

Đầu bên kia, Hạ An Lan nghe được tiếng của Yến Thanh Ti thì thở phào một hơi, lúc này mới thực sự yên tâm.

Ông nói: "Lúc trước bác thật không nên để con đi quay phim gì đó."

Yến Thanh Ti nhịn không được nở nụ cười: "Bác, loại nguy hiểm này sao nói tránh là có thể tránh được, hiện tại con cũng không sao rồi mà."

Hạ An Lan vừa nghe đã nóng nảy: "Đó là nhờ Du Dực kịp thời tới cứu con. Nếu con có chuyện gì, bác làm sao có thể nhìn mặt mẹ con, làm sao có thể giao phó với ông bà ngoại được hả?"

Yến Thanh Ti nghe giọng Hạ An Lan không được bình tĩnh như thường ngày thì lòng cũng mềm nhũn, cô nói: "Bác, con để bác phải lo lắng rồi. Về sau con sẽ cẩn thận hơn, con sẽ sửa lại tính tình của mình, không để bộc lộ tài năng nữa."

Hạ An Lan trấn an cô: "Bác không trách con, chỉ có thể trách một vài kẻ tâm địa xấu xa. Chuyện lần này con cứ yên tâm, bác sẽ không để Tằng gia được thoải mái đâu."

Yến Thanh Ti cảm nhận được cả sát khí trong lời của Hạ An Lan. "Bác..."

"Bên cạnh con không có ai, để bác bảo Ngự Trì chọn vài người thân thủ tốt ở lại, để cho những nguy hiểm giống hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

Hạ An Lan vẫn luôn cảm thấy mình rất giỏi, thế nhưng sau chuyện hôm nay, ông cảm thấy vẫn chưa đủ. Nếu chuyện còn xảy ra thêm lần nữa, ông chỉ sợ mình sẽ ngất mất.

--- O ---

Chương 1305: Không Phải Ông Lén Lút Là Gì Ám MuộiSau Lưng Tôi Đấy Chứ?

Yến Thanh Ti cười nói: "Vậy tốt quá, con cũng đang định nói với bác chuyện đó."

Thanh âm Hạ An Lan mềm mại xuống, hỏi: "Con thế nào, có bị thương không?"

Yến Thanh Ti sờ cổ: "Không ạ, chỉ trầy chút xíu da thôi, qua hai ngày là lại tốt thôi. Đúng rồi, chuyện này, bác đừng để mẹ con biết nhé?"

Hạ An Lan xoa trán: "Đương nhiên là bác không dám nói rồi. Nếu cô ấy mà biết sợ lại làm ầm lên, có khi vỡ tim luôn ấy chứ..."

Ông còn chưa nói xong, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra: "Nói cái gì cơ?"

Hạ An Lan ngẩng đầu, thấy Nhạc phu nhân đứng ở cửa, ánh mắt nhìn ông rất không tốt.

Yến Thanh Ti nghe thấy giọng của Nhạc phu nhân thì không nhịn được cười. Nhạc phu nhân từ từ tiến lại: "Có chuyện gì mà không dám nói cho tôi biết?" Hạ An Lan hắng giọng: "Làm gì có."

Nhạc phu nhân: "Ai ngất đi cơ?" Hạ An Lan: "Em nghe nhầm rồi." Nhạc phu nhân: "Ai đau tim cơ?"

Lần đầu tiên Hạ An Lan cảm thấy thế nào là bại không đường lui.

Trước kia toàn là ông dồn ép Nhạc phu nhân đó. Ông sờ sờ mũi: "Đương nhiên không có... Sao em lại sang đây?"

Nhạc phu nhân hừ hai tiếng: "Tôi không đến thì sao nghe được những gì ông vừa nói. Hạ An Lan, không phải ông lén lút là gì ám muội sau lưng tôi đấy chứ?"

Nhạc phu nhân dậy thì nhận ra Hạ An Lan vẫn chưa về ngủ nên tới đây xem, vừa tới cửa đã nghe được mấy câu kia.

Hạ An Lan lập tức nói: "Tất nhiên là không rồi, em đừng có hiểu lầm thế, anh chỉ đang... nói chuyện điện thoại... với Thanh Ti."

Nhạc phu nhân sửng sốt: "Thanh Ti..."

"Đúng rồi, Thanh Ti..."

Nhạc phu nhân bắt lấy tay Hạ An Lan, thấy dãy số hiện lên rất xa lạ thì cả giận mắt: "Ông nói dối ai hả, đây có phải số của Thanh Ti đâu?"

"Điện thoại còn chưa nghe, sao em biết không phải anh đang nói chuyện với con bé chứ?"

Nhạc phu nhân cướp lấy điện thoại, áp lên tai: "Này, Thanh Ti, là con à?"

Yến Thanh Ti vội nói: "Mẹ, con đây, mẹ... đi kiểm tra bác đấy à? Mẹ yên tâm, bác không làm gì mờ ám đâu, bác rất thật thà mà."

Mặt Nhạc phu nhân đỏ lên: "Không phải, mẹ thấy ông ấy nửa đêm canh ba còn chưa đi ngủ, lén lút nói chuyện điện thoại, còn nói cái gì mà không thể nói cho bà ấy, hai người đang có bí mật gì à?"

"Không có đâu ạ... Làm gì có bí mật gì, mẹ là mẹ con, sao con có thể lừa mẹ được?"

Nhạc phu nhân không quá tin tưởng: "Vậy vừa rồi hai người nói chuyện gì? Sao muộn vậy rồi mà con còn chưa ngủ?"

"A, con vừa hoàn thành một cảnh quay đêm, chuẩn bị ngủ đây ạ!"

Nhạc phu nhân vừa nghe đã oán thán: "Muộn vậy rồi mà còn đi quay nữa, đạo diễn của bọn con bị làm sao thế, sao muộn thế rồi còn không cho đi ngủ chứ?"

"Cái này do kịch bản đòi hỏi thôi ạ, mẹ, mẹ mau đi ngủ đi, đừng thức đêm nữa."

Nhạc phu nhân rất đau lòng: "Mẹ biết rồi, con mau nghỉ ngơi đi, muộn vậy rồi còn quay phim, chắc vất vả lắm. Hay mẹ tới thăm con nhé?"

Yến Thanh Ti vừa nghe đã vội từ chối: "Không cần, không cần... Mẹ, thật sự không cần đâu, con ở đây rất tốt mà, mẹ và bác cứ vui vẻ đi, đừng lo cho con."

Nhạc phu nhân liếc nhìn Hạ An Lan: "Mẹ chán muốn chết rồi ấy. Được rồi, không nói chuyện nữa, con mau đi ngủ sớm đi. Cần cái gì thì phải nói với mẹ, mẹ mang tới cho con."

Yến Thanh Ti đáp: "Vâng, con biết, con cúp máy đây. Mẹ ngủ ngon nhé!"

"Ngủ ngon!"

--- O ---

Chương 1306: Cách Duy Nhất Để Không Cho Bà NóiChuyện Chính Là Làm Chuyện Đó

Buông di động ra, Nhạc phu nhân oán giận nói với Hạ An Lan: "Đoàn làm phim này cũng thật là chẳng lo lắng cho sức khỏe diễn viên gì hết. Nửa đêm gần sáng rồi mà vẫn còn quay phim.

Hạ An Lan kéo Nhạc phu nhân vào lòng, để bà ngồi trên đùi mình, nói: "Phải đấy, sau này chắc phải ra chính sách diễn viên cũng phải được lao động hành chính như người bình thường, ngày làm 8 giờ."

"Vậy ông phải nhớ đó, quay phim vất vả lắm, còn phải làm thời gian dài như thế. Thanh Ti còn trẻ thế, nhớ mệt chết thì làm sao đây?"

Hạ An Lan gật đầu: "Yên tâm, anh nhớ rồi..." Nhạc phu nhân hỏi ông: "Ông xong việc chưa?"

"Ừ, xong rồi, về ngủ thôi."

"Được."

Trở về phòng ngủ, nằm xuống rồi Nhạc phu nhân mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Đúng thế, nói chuyện với Yến Thanh Ti một hồi xong bà quên béng hỏi họ lúc nãy tán gẫu chuyện gì?

Nhạc phu nhân quay sang nhìn Hạ An Lan, thấy ông đã nhắm mắt lại, tựa hồ đã chìm vào giấc ngủ.

Bà do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi: "Rốt cuộc ông và Thanh Ti nói chuyện gì? Là chuyện gì, không nói cho ai biết? Có phải là không nói cho tôi không?"

Hạ An Lan vẫn nhắm nghiền mắt, nói: "Đương nhiên không phải rồi, ngoan, ngủ đi."

"Không, tôi cảm thấy hai người có việc gì đó giấu tôi."

Hạ An Lan ôm lấy bà: "Không có thật mà..."

Nhạc phu nhân nằm trên ngực ông vẫn không quên thắc mắc: "Còn có dãy số điện thoại kia nữa, đó đâu phải số của Thanh Ti, ông gọi điện cho ai thế?"

Hạ An Lan thở dài một tiếng, ngồi dậy, chân thành hỏi: "Em không mệt đúng không?"

Nhạc phu nhân gật đầu: "Đúng thế, tôi đã tỉnh ngủ rồi thì khó ngủ lại lắm."

Bà đã ngủ vài giờ rồi, hiện tại tinh thần rất tốt, cho nên bà rất muốn biết là có chuyện gì?

Hạ An Lan: "Vừa vặn."

"Vừa vặn? Làm sao?"

Hạ An Lan đột nhiên đè Nhạc phu nhân xuống: "Vừa vặn có thể làm chuyện chính sự chứ sao."

"Ông... A..." Miệng Nhạc phu nhân bị chặn lại, bà vỗ vỗ vai Hạ An Lan, tôi hỏi ông chuyện điện thoại chứ không phải bảo ông hôn tôi đâu.

Hạ An Lan bắt lấy tay Nhạc phu nhân đặt trên đỉnh đầu, tay kia nhanh nhẹn cởi váy ngủ của bà ra.

Để Nhạc phu nhân không có thời gian và tâm trí hỏi chuyện điện thoại, Hạ An Lan cảm thấy dùng biện pháp này là trực tiếp và hiệu quả nhất.

Trực tiếp không cho bà mở miệng, làm cho bà ý loạn tình mê, không có thời gian đi hỏi mấy chuyện kia nữa.

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng nóng lên, sau đó Nhạc phu nhân đương nhiên chẳng hỏi được gì. Bà rất muốn hỏi nhưng đáng tiếc... không có thời gian, cũng chẳng còn sức nữa.

Lăn qua lăn lại một hồi, rốt cuộc Nhạc phu nhân cũng mệt mỏi, ngủ quên luôn.

Trước khi ngủ, bà còn tự nhủ, không được, ngày mai phải hỏi lại, sao cứ có cảm giác không đúng.

Nhìn Nhạc phu nhân ngủ, Hạ An Lan thở ra một ngụm khí. Cuối cùng cũng ngủ rồi. Chờ hừng đông, lúc bà ấy chưa dậy, ông phải chuồn sớm mới được, bằng không lại bị bà ngăn lại, ông sợ sẽ không giữ được mồm mép.

...

Xe trở lại thị trấn, đứng trước khách sạn, Yến Thanh Ti hỏi Du Dực thời gian.

Du Dực nói với cô: "5 giờ sáng rồi."

Yến Thanh Ti hít sâu một hơi, năm giờ, vậy mà trời còn chưa có ý định sáng lên.

"Rất nhanh..."

"Đúng thế, rất nhanh..."

Trời đã sáng, ông không thể đứng dưới ánh mặt trời nữa, cũng nên biến mất rồi.

--- O ---

Chương 1307: Con Ngủ Đi, Chú Trông Chừng Con

Qúy Miên Miên và Diệp Thiều Quang vẫn đang chờ, hai người chưa được nghỉ ngơi chút nào, tất cả đều tỏ ra lo lắng. Thấy cửa xe mở ra, Yến Thanh Ti ló cái đầu ra, Quý Miên Miên hét lên một tiếng định nhào qua nhưng đã bị Diệp Thiều Quang giữ chặt lấy.

"Cô ấy đang bị thương, em đừng có liều lĩnh thế."

Lúc này Quý Miên Miên mới thấy vết thương trên cổ Yến Thanh Ti, vội hỏi: "Chị, chị bị thương rồi, có nghiêm trọng lắm không?"

"Không sao, chỉ bị thương ngoài da rồi, làm mọi người lo lắng rồi."

Quý Miên Miên căn bản không dám khóc, lúc này thấy Yến Thanh Ti mở miệng, cô không nhịn được mà khóc òa lên: "Là hai chúng em không tốt, do bọn em không bảo vệ tốt cho chị..."

Yến Thanh Ti rất muốn cười nhưng vì mặt đau quá nên đành nhịn lại, nói: "Không trách mọi người được, về phòng đi, Tiểu Từ đâu?"

Diệp Thiều Quang đáp: "Tiểu Từ bị đánh thuốc mê rồi bỏ lại dưới đường hầm kia, đã đưa ra rồi nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ đã tới khám, nói không có vấn đề gì."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Vậy là tốt rồi, tìm được người về là được rồi."

Quý Miên Miên nhìn cái mặt sưng đỏ của Yến Thanh Ti, đau xót vừa khóc vừa nói: "Chị, chị đau lắm phải không?"

Yến Thanh Ti sờ sờ mặt, chỉ thấy bỏng rát: "Không sao."

Diệp Thiều Quang nhìn Du Dực sau lưng Yến Thanh Ti, ông cúi đầu, mũ trùm kín đầu nên không nhìn rõ mặt, nhìn rất... thần bí.

Anh hỏi: "Không biết... vị này..."

Yến Thanh Ti vội vàng nói: "Đây là chú của tôi. Chú ấy đã cứu tôi nhiều lần, giờ tôi không sao rồi, hai người mau đi nghỉ đi, tối hôm qua vất vả cho mọi người rồi."

Quý Miên Miên muốn ở cùng Yến Thanh Ti: "Em ở với chị..."

"Hôm nay chị không quay được, tha cho mọi người đi chơi đấy."

Diệp Thiều Quang nhận ra Yến Thanh Ti còn nhiều việc phải làm, vì vậy anh giữ chặt lấy Quý Miên Miên: "Vậy bọn tôi về trước, cô cũng mau đi nghỉ đi. Cái kia... vết thương trên cổ và mặt nên bôi thuốc sớm, nếu không để bọn tôi đi mua thuốc cho cô."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không cần, tôi tự làm được."

"Thế cũng được."

Diệp Thiều Quang đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, Nhạc Thính Phong gọi điện cho cô, tôi không định tiếp đâu nhưng anh ta gọi lắm quá nên tôi và Miên Miên đành phải nói ra chuyện cô gặp bất trắc."

Yến Thanh Ti vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Diệp Thiều Quang mở tay ra: "Không có sau đó, cậu ta nghe xong liền cúp máy luôn..."

Yến Thanh Ti day day trán, xong rồi, chắc chắn lại phi tới đây rồi.

Vốn chuyện này cô không định nói cho Nhạc Thính Phong biết, sao hơn nửa đêm mà anh còn đi gọi điện thoại chứ?

"Biết rồi, hai người đi nghỉ đi."

Diệp Thiều Quang gật đầu, anh liếc nhìn Du Dực một lần nữa rồi mới kéo Quý Miên Miên rời đi.

"Chú đưa con tới phòng khám, vết thương trên cổ và trên mặt con phải bôi thuốc nữa."

Yến Thanh Ti gật đầu, cô bước theo Du Dực trên con đường nhỏ, đi về phía phòng khám.

Sau khi vết thương được bôi thuốc và băng bó cẩn thận, bác sĩ còn cho thêm một ít thuốc chống tụ máu, đề phòng vết thương bị sưng lên.

Trong suốt quá trình đó, Du Dực vẫn đứng bên cạnh Yến Thanh Ti, không ai nhìn rõ mặt của ông.

Về tới khách sạn, Du Dực giục Yến Thanh Ti đi nghỉ ngơi: "Chú, chờ con dậy rồi con dẫn chú đi tham quan nhé. Nơi này có mấy cảnh rất đẹp, lần trước con đã nói là sẽ dẫn chú đi dạo mà."

Du Dực cười không nói: "Ngủ đi, chú trông cho con."

--- O ---

Chương 1308: Cô Cần Sự Bảo Vệ Của Ông, Ông Lo LắngCho Cô

Người vừa trải qua nguy hiểm thường dễ gặp phải ác mộng, vì thế Du Dực lo Yến Thanh Ti sẽ không ngủ ngon được.

Yến Thanh Ti gật đầu nhắm mắt lại, có Du Dực ở đây, lòng cô an ổn hơn rất nhiều.

Du Dực kéo chăn đắp lên tận cằm cho Yến Thanh Ti.

Có lẽ vì mệt nên Yến Thanh Ti ngủ rất nhanh, sau đó cô lại chợt tỉnh, mơ màng nói: "Chú, liệu khi con dậy chú còn ở đây không?"

Du Dực không nói gì, ông chỉ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Yến Thanh Ti như đang nhìn đứa con gái nhỏ của mình, trong ánh mắt toàn là từ ái. Ông không dám trả lời Yến Thanh Ti câu hỏi này.

Kỳ thật ông không nên xuất hiện, ông chỉ muốn đứng từ xa nhìn cô rồi rời đi.

Nếu giờ ông xuất hiện thì có thể sẽ đem tới cho cô và bản thân mình rất nhiều phiền toái.

Nhưng thấy cô rồi, ông lại có chút luyến tiếc.

Ông cảm thấy, Yến Thanh Ti vẫn còn nhỏ, vẫn là đứa bé gái cần ông bảo vệ. Ông lo lắng nếu ông còn rời đi, không biết lần sau Yến Thanh Ti gặp nguy hiểm thì phải làm sao?

Du Dực thở dài, ông chỉ muốn ngồi thêm một lát, thêm một lát, chờ cô ngủ say rồi ông sẽ rời đi.

Yến Thanh Ti gặp ác mộng thật, cả người cô run rẩy, hai tay túm chặt lấy chăn, trên trán toát mồ hôi đầm đìa, răng cắn chặt vào nhau phát ra thanh âm ken két rất đáng sợ.

Du Dự đặt tay lên trán cô, nhẹ giọng nói: "Thanh Ti, đừng sợ, không sao đâu... Không phải sợ... Không ai có thể làm tổn thương tới con được..."

Qua một hồi lâu, Yến Thanh Ti mới dần an ổn trở lại, thân thể thả lỏng, tiếp tục ngủ say.

Trời bên ngoài đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào, dừng trên gương mặt sưng đỏ và hơi bầm tím của Yến Thanh Ti.

Du Dực nhìn Yến Thanh Ti, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Ông ngồi ở bên giường, chờ trời sáng hẳn thì nghe được tiếng người ở bên ngoài.

Du Dực biết mình cần phải đi rồi, nếu còn không đi thì con bé sẽ tỉnh lại mất.

Ông nhìn cô một hồi rồi mới quyết tâm đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.

Ông muốn để lại một phong thư cho Yến Thanh Ti, nhưng... cầm bút lại phát hiện không biết nói cái gì, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Ông biết, cô sẽ hiểu thôi.

Du Dực đội mũ và khẩu trang ra khỏi cửa, ở ngoài hành lang liền gặp được Diệp Thiều Quang.

Diệp Thiều Quang nói: "Ông... không phải là..."

Du Dực nói: "Chờ Thanh Ti dậy thì nói cho nó biết là tôi đi trước đây. Bảo nó hãy tự chăm sóc bản thân mình."

Diệp Thiều Quang chạy nhanh tới ngăn ông lại: "Tôi cảm thấy... ông vẫn nên chờ cô ấy tỉnh và tự nói với cô ấy đi."

Anh ta cảm thấy người này rất quen, thanh âm cũng rất quen nhưng vì cố ý nói khàn khàn nên chưa thể nhận ra ngay.

"Vị tiên sinh này, chúng ta... có phải đã gặp nhau rồi không?" Du Dực vòng qua bên người Diệp Thiều Quang: "Không biết..."

Diệp Thiều Quang đuổi theo: "Tôi không có ý gì, tôi chỉ cảm thấy cứ thế ra đi mà không chào hỏi gì thì không tốt lắm đâu. Yến Thanh Ti tin tưởng ông như thế, ông nên tự mình nói lời chào cô ấy thì hơn."

Du Dực thản nhiên đáp: "Giữa hai chúng tôi không cần nói lời này."

"Vậy được rồi... Đi thong thả nhé!"

Diệp Thiều Quang mặc dù chào rồi nhưng vẫn đi theo Du Dực: "Tôi rất kỳ quái... Sao ông lại biết Thanh Ti gặp nguy hiểm thế? Có phải mấy hôm nay ông cũng quanh quẩn ở đây... bảo vệ cô ấy, đúng không

--- O ---

Chương 1309: Đi Qua Con Đường Cô Đã Đi, Ngắm NhìnPhong Cảnh Cô Đã Ngắm

Du Dực chỉ nói một câu: "Không liên quan gì tới cậu. Là đàn ông thì nên học chút quyền cưới đi, để cho nữ nhân cõng mình thì còn ra cái thể thống gì nữa?"

"..."

Diệp Thiều Quang...

Anh há hốc mồm nhìn theo Du Dực, không biết nên nói gì cho tốt. Không đúng, anh ta căn bản không có mặt mũi ý kiến gì.

Trong lòng Diệp Thiều Quang ^& *^^%... Mẹ nó, sao ông ta... sao ông ta biết hết tất cả vậy?

Không phải đêm đó ông ta ở ngay bên cạnh nhìn anh phóng hỏa đấy chứ?

Hình như chuyện người mình thích cõng mình ở trong mắt người khác có hơi... dọa người thì phải?

Diệp Thiều Quang sờ sờ mũi, không còn mặt mũi nào đuổi theo nữa, đành xoay người quay về tìm Quý Miên Miên.

Diệp Thiều Quang quay về phòng ngủ thì thấy Quý Miên Miên vừa dậy.

Thấy vẻ mặt như có thâm cừu đại hận của Diệp Thiều Quang, cô không nhịn được hỏi: "Anh làm sao thế? Nghĩ tới chuyện gì à?"

Diệp Thiều Quang ngồi xuống, vuốt cằm nói: "Anh cảm thấy người kia rất giống một người mà mình đã gặp."

"Người nào cơ?" Quý Miên Miên thuận miệng hỏi.

"Chính là người đã đưa Yến Thanh Ti về đấy, chính là người luôn đội mũ trùm kín đầu ấy." Trong đầu Diệp Thiều Quang vẫn nghĩ tới Du Dực, ông ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt...

Căn bản chính là ánh mắt kia làm Diệp Thiều Quang thấy cực kỳ quen thuộc.

Loại quen thuộc này không nói rõ cho anh biết là ai nhưng vẫn làm anh rối rắm trong lòng.

Quý Miên Miên không hiểu: "A, ông ấy làm sao? Không phải là bạn của chị Thanh Ti sao?"

Diệp Thiều Quang ngả người nằm ra giường: "Đúng vậy, chính là bằng hữu, nhưng anh cảm thấy người đó rất quen thuộc, khí chất quen mà ánh mắt cũng quen..."

"Nghĩ nhiều thế, quen thì quen thôi, quan hệ gì tới anh đâu. Chỉ cần không làm tổn thương tới chị Thanh Ti là được rồi."

Diệp Thiều Quang sờ sờ cằm: "Nhưng ông ấy..."

"Ông ấy làm sao?"

Diệp Thiều Quang nhìn Quý Miên Miên, ánh mắt có chút ai oán. Sao anh có thể nói là ông ấy nhìn thấy Quý Miên Miên cõng anh được chứ?

"Không có gì..."

Quý Miên Miên không hỏi lại mà thuận miệng nói: "Anh nói xem... Anh em Tằng Niệm Nhân này rốt cuộc định làm gì chứ? So với tên Du Hí kia thì còn thiếu não hơn nhiều, chưa từng gặp bọn nào thèm chết đến thế."

Quý Miên Miên vô tình nói ra một câu làm cho lòng Diệp Thiều Quang sáng ngời, Du gia...

Anh đứng bật dậy: "Anh biết... anh nhớ ra rồi..." Nói xong, anh vội khoác áo lên.

Quý Miên Miên thấy anh ta chạy ra cửa thì hô: "Này, anh nhớ ra cái gì, đi đâu thế hả? Một chút nữa còn phải làm chuyện chính sự đấy."

Diệp Thiều Quang đã chạy xa rồi. Anh chạy ra khỏi khách sạn, chạy tới ngã tư đường nhưng không tìm thấy Du Dực đâu cả.

Ánh mặt trời chiếu lên người, một chốc lát anh thấy ấm hẳn lên.

Diệp Thiều Quang đột nhiên nhún nhún vai: "Quên đi, đúng là chả có liên quan gì tới mình cả."

Người kia có phải Du Dực không thì cũng liên quan gì tới anh đâu, anh để ý nhiều như thế làm gì?

...

Ra khỏi khách sạn, Du Dực nhìn thoáng qua, tâm tình phức tạp, cũng có chút cảm khái và lo lắng trong lòng.

Ông định ở lại bảo vệ cô một vài ngày, nhưng... bên cạnh cô có rất nhiều người, ông ở lại chỉ đem đến cho cô phiền toái mà thôi. Cho nên, ông chỉ đành rời đi.

Ông không dám chờ Yến Thanh Ti tỉnh lại, chỉ sợ con bé tỉnh lại rồi ông sẽ luyến tiếc không đi nổi.

Du Dực đi qua ngã tư đường, nhìn quang cảnh xung quanh, đột nhiên ông nghĩ tới lời nói của Yến Thanh Ti: Chờ trời sáng, con sẽ dẫn chú đi tham quan.

Khóe môi Du Dực cong lên, trời sáng rồi, chú sẽ một mình đi trên con đường con đã đi, ngắm những phong cảnh mà con đã ngắm, vậy là đủ rồi.

--- O ---

Chương 1310: Trong Lòng Chú Mãi Nhớ Tới Con

Nhân sinh mỗi lần ly biệt là vì đã gặp được nhau.

Không biết còn có thể gặp lại hay không, nhưng chú biết, trong lòng chú mãi nhớ tới con.

Du Dực rời đi, đi qua ngã tư rồi lại qua ngã ba trong trấn, đeo khẩu trang, đội mũ, giống như một khách lữ hành, có đôi khi sẽ có người đi ngang vì tò mò mà quay đầu nhìn ông một cái.

Dáng vẻ ông vô cùng cô độc, chỉ giống ở một điểm đó là đi chung với mọi người trên một con đường, sống trong cùng một không gian.

Ông đi càng lúc càng xa, thân ảnh trên mặt đất càng lúc càng kéo dài.

...

Quý Miên Miên thấy Diệp Thiều Quang đã quay về liền hỏi: "Anh vừa ra ngoài làm gì vậy hả?"

"Không có gì, vừa rồi anh muốn đuổi theo một người quen, nhưng không tìm được. Đúng rồi, hôm nay chúng ta không phải tới trường quay, làm gì đây?"

Quý Miên Miên phát ra một tiếng cười gian: "Làm gì? Ha ha... Đương nhiên là đi bắt kẻ thông dâm rồi."

Diệp Thiều Quang nhìn cô cười mà da đầu run lên: "Bắt kẻ thông dâm?"

Quý Miên Miên xoa xoa hai bàn tay: "Đúng thế, đi bắt Tằng Khả Nhân, tôi ngứa tay lắm rồi."

Giờ Diệp Thiều Quang mới nhớ ra, hôm qua sau khi bọn Ngự Trì đuổi theo Tằng Niệm Nhân liền vất Tằng Khả Nhân cho hai người họ trông coi. Sau đó bọn họ liền... Ha ha...

Nghĩ đến đây anh rất hứng trí, muốn đi xem náo nhiệt: "Đi, đi ra ngoài ăn, ăn no rồi mới có sức mà làm việc."

Quý Miên Miên túm lấy tay anh lôi ra ngoài. Cô cảm thấy ở chung một chỗ với Diệp Thiều Quang rất có ý tứ, cuộc sống thật phấn khích biết bao.

Có phải cùng làm chuyện xấu, cùng thưởng thức cuộc sống phong phú là một chuyện rất vui vẻ không?

Hai người ăn uống no say rồi đi qua trường quay dạo một vòng.

Có người trong đoàn làm phim hỏi: "Thân thể của Yến tiểu thư thế nào rồi, sao lại bị ốm thế? Có nặng lắm không?"

Sau khi Yến Thanh Ti tới đây vẫn luôn rất chuyên nghiệp, chịu khổ rất tốt, dù hoàn cảnh quay phim vất vả thế nào cũng chưa từng kêu ca hay trì hoãn thời gian. Hôm nay đột nhiên cô xin nghỉ ốm nên mọi người đều cảm thấy cô nói thật, nếu không cũng sẽ không tự nhiên mà nghỉ thế này.

Quý Miên Miên thở dài một tiếng, làm ra bộ dạng thần bí: "Tôi nói với cô, thực ra không phải thân thể chị Thanh Ti không thoải mái, mà là... tối hôm qua thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, bị kinh sợ, cho nên mới không dám tới trường quay."

Người nọ vừa nghe, lòng tò mò hừng hực bốc cháy: "Không phải chứ, sao lại thế, sao lại thế? Cô nói cho tôi nghe xem, tôi thề sẽ không nói cho người ngoài nghe đâu."

Quý Miên Miên ngoắc ngoắc tay gọi người nọ ghé sát vào: "Tôi nói cho cô, cô đừng có truyền ra ngoài đấy."

Người nọ vò đầu bứt tai rất cấp bách: "Yên tâm, nhất định sẽ không truyền ra ngoài đâu."

Quý Miên Miên cười nói: "Mấy ngày gần đây, chị Thanh Ti cảm thấy có người cứ nhìn mình chằm chằm ở sau lưng, cho nên tối không dám ngủ, tối nào tôi cũng phải qua ngủ cùng chị ấy. Đến tối hôm qua, cô đoán xem, đúng là có mấy kẻ dám tới phòng chị ấy... gõ cửa."

Quý Miên Miên nói sinh động như thật, hoa tay múa chân: "May mà tôi tỉnh táo, có từng luyện võ nên sức lực lớn, ra tay một cái liền biến nguy thành an... Bọn chúng đã chuẩn bị cả thuốc mê rồi ấy."

Người nọ kinh hãi: "Trời ạ, nguy hiểm vậy mà cô không gọi mọi người à? Cũng may các cô không sao, bằng không thì thảm rồi."

Quý Miên Miên thở dài, nói: "Tôi muốn gọi như chị Thanh Ti không cho. Những người đó bị đuổi đi, chị ấy nói chắc bọn họ sẽ không dám quay lại đâu, hơn nữa, một khi chuyện này nháo lớn thì sẽ làm cấp trên khó xử."

--- O ---

Chương 1311: Mau Mau, Đi Bắt Kẻ Thông Dâm

"Cô cũng biết đấy, trên người chị ấy vốn đã có nhiều tin đồn thất thiệt, nếu lại làm ầm chuyện này lên thì không tốt, có người sẽ lại bới móc chuyện ra."

"Nói rất đúng, nói rất đúng, ngôi sao quan trọng nhất chính là thanh danh."

Quý Miên Miên hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Tôi nói cho cô nghe, bọn tôi nghe ý tứ của lũ bắt cóc này thì bọn chúng muốn đánh quả lớn, ngoại trừ chị Thanh Ti ra bọn chúng còn bắt những người khác nữa. Chút nữa phải nói với đạo diễn Tống, Tần Ảnh Đế một câu, bảo họ cẩn thận."

"Không phải chứ... Càn rỡ vậy sao... Chậc chậc..."

Quý Miên Miên nhìn bốn phía, nói: "Cô xem, hôm nay không chỉ có chị Thanh Ti vắng mặt mà Tằng tiểu thư cũng không tới, không biết có phải xảy ra chuyện hay không nữa. Thực làm người ta lo lắng."

Ánh mắt người nọ sáng lên: "Cô không nói thì tôi không để ý đấy. Hôm nay có vai diễn của Tằng tiểu thư, đạo diễn sắp phát điên rồi, đến giờ còn chưa thấy người đâu... Cô nói... liệu có phải..."

Quý Miên Miên vội vàng xua tay: "Tôi nói bừa, nói bừa thôi... Chắc là không... sao đâu..."

"Đừng, nhỡ đâu xảy ra chuyện rồi thì sao, để tôi gọi mọi người tới đó một chuyến."

Quý Miên Miên giữ chặt cô ta: "Đừng đi, nhỡ đâu..."

"Chính là vì lo lắng nhỡ đâu đó, mau đi xem đi thôi."

Nói xong liền dẫn theo vài người rảnh rỗi không có việc gì làm đi tới nơi Tằng Khả Nhân thuê trọ.

Quý Miên Miên làm mặt quỷ với Diệp Thiều Quang.

Đi vào cửa lớn, cô nhìn thời gian một chút, hiện giờ là 10 giờ, mọi người đi vào, trong viện rất im lặng, hình như không có ai.

Nhưng trước cửa lại gặp một người quen, Diệp Thiều Quang nửa cười nửa không hỏi: "Tần phu nhân... bà... sao lại ở đây?"

Quý Miên Miên thần nghĩ đến đúng lúc lắm, hỏi: "Bà cũng tới tìm Tằng tiểu thư à?"

Tần phu nhân vừa thấy nhiều người như thế thì trong lòng không khỏi lo lắng: "Khụ... là tôi, a, sao các người... tới làm gì thế?"

Người trong đoàn làm phim nói: "Chúng tôi lo lắng cho Tằng tiểu thư, sợ cô ấy gặp chuyện gì không hay..."

Tần phu nhân hoảng hốt: "Chuyện đó... Chuyện đó, chắc không phải là gặp chuyện không may gì đâu."

"Tần phu nhân không biết đấy thôi, có bọn cướp thiếu chút nữa... khụ khụ... chúng tôi lo lắng tới xem. Đúng rồi, Tần Ảnh Đế không sao chứ?"

Tần phu nhân sợ hãi kêu lên: "Cái gì, bọn cướp? Gõ cửa, mau gõ cửa..."

Diệp Thiều Quang cười châm chọc, xem ra Tần phu nhân này biết tối qua Tằng Khả Nhân bỏ thuốc con mình. Bà ta không hề bảo vệ con, người mẹ này... thật sự là quá đủ rồi...

Có người trong đoàn làm phim gõ cửa nhưng không air a mở, cuối cùng hai người trong đoàn trèo tường tiến vào, thấy có trong viện đã chết liền vội vàng mở cổng, nói: "Nhanh vào đi, tôi cảm thấy đúng là gặp chuyện rồi.

Mau nhìn đi, chó còn bị bắn chết."

Quý Miên Miên nói: "A, mau vào xem, xem bọn họ có trong phòng hay không? Đừng có xảy ra chuyện gì đấy."

Tần phu nhân là người vọt vào đầu tiên.

Quý Miên Miên nói một câu: "Tần phu nhân đúng là rất quan tâm tới Tằng tiểu thư."

Chỉ thấy Tần phu nhân tiến vào một căn phòng, sau đó từ trong truyền ra tiếng khóc của bà ta: "Cảnh Chi, Cảnh Chi... con có sao không, Cảnh Chi..."

Mọi người mau chóng chạy qua, thấy Tần Cảnh Chi nằm trên giường, trên người mặc quần áo chỉnh tề, vẫn đang ngủ say.

Anh ta bị Tần phu nhân lay tỉnh, mơ màng mở mắt ra, thấy Tần phu nhân thì kinh ngạc hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Quý Miên Miên hỏi: "Tần Ảnh Đế, anh... sao lại ở đây? Tằng tiểu thư đâu?"

--- O ---

Chương 1312: Hình Ảnh Quá Cay Mắt, Trẻ Con KhôngNên Nhìn

Tần Cảnh Chi vẫn chưa hiểu đầu đuôi: "Tôi không biết, sao thế?"

Diệp Thiều Quang từ trong đám người nói ra một câu: "Mau tới phòng bên cạnh, mau tới phòng bên cạnh xem."

Vì thế, một đám người lại đi tới phòng bên cạnh nhưng thấy khóa trái từ bên trong, sau đó mấy người đàn ông liền dùng sức phá cửa, sau khi tiến vào rồi thì không ai dám nói gì nữa.

Những người khác cũng lục đục đi vào, trong phòng hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng.

Không biết ai là người lên tiếng đầu tiên: "Trời ạ, cái này có phải quá nóng rồi hay không?"

Sau đó mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại di động ra.

Quý Miên Miên kiễng mũi chân, chỉ thấy Tằng Niệm Nhân trần như nhộng nằm trong lòng một nam nhân khác. Cái này cũng chưa tính, trên giường vẫn còn hai người đàn ông khác nữa, tất cả đều trần trùng trục, hình ảnh đó thật là quá...

Diệp Thiều Quang che mắt Quý Miên Miên: "Đừng nhìn, cay mắt, xem ra chúng ta lo lắng vô ích rồi, hình như tối hôm qua Tằng tiểu thư... rất vui vẻ!"

Quý Miên Miên lắc lắc đầu, cuối cùng bị Diệp Thiều Quang kéo vào lòng. Cô thở dài một tiếng: "Xem ra... chúng ta... làm chuyện thừa thãi rồi."

Những người khác lia lịa chụp ảnh với quay phim, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên.

Có người nói: "Trời ạ, không ngờ khẩu vị lại nặng như thế..."

"Còn gì nữa, phải nói là khẩu vị quá đặc biệt ấy chứ."

"Trước kia tôi nghe nói nhà giàu luôn loạn, lúc ấy không hiểu rõ thế nào, giờ thì hiểu rồi, chậc chậc..."

Người trong đoàn làm phim cực kỳ hưng phấn, chỉ hận không thể chụp được thêm những tấm hình khác.

Trong lòng mọi người đều đang nghĩ, mẹ nó, hôm nay nếu không tới thì sao có thể được chứng kiến cảnh sinh động này chứ.

Vì có nhiều người tới, nói chuyện ầm ĩ nên rốt cuộc cũng đánh thức Tằng Khả Nhân ở trên giường.

Cô ta mờ mịt mở mắt ra, còn phát ra một tiếng rên rỉ.

Thanh âm này ở trong tai mọi người như thể là... âm thanh động dục. Ai nấy đều kêu gào trong lòng, chụp, chụp, mau chụp đi.

Đầu óc Tằng Khả Nhân rất mơ hồ, cô cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nhìn thoáng qua thì chỉ thấy trước giường có một đám người đang nhìn về phía mình, ai nấy mắt sáng rực, điện thoại không ngừng chụp ảnh.

Tằng Khả Nhân sửng sốt một chút, những người này...

Rất nhanh, cô ta ý thức được một chuyện, đó là cô ta đang nằm trong lòng một người đàn ông, cả người trần như nhộng, điều đáng sợ nhất là người đàn ông đó... không phải Tần Cảnh Chi.

Tằng Khả Nhân trong lòng kinh hoàng, cô ta nhắm mắt lại, tự nói với mình rằng đây là mơ... đây chỉ là mơ...

Nhưng thanh âm của những người kia rất thực, cô ta cắn vào đầu lưỡi để tỉnh táo hơn.

Đây không phải ác mộng, đây là sự thực...

Trong đầu Tằng Khả Nhân không khỏi nhớ lại chuyện tối qua, cơn ác mộng này từ tối hôm qua đã tiếp diễn tới tận bây giờ.

Cô ta ôm đầu, phát ra một tiếng hét chói tai: "A..."

Tằng Khả Nhân muốn tìm một cái gì đó để mặc vào nhưng trên giường không hề có gì, chỉ có ba người đàn ông. Ba người kia bị Tằng Khả Nhân đánh thức, cũng chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Tần phu nhân đang ở phòng bên hỏi han Tần Cảnh Chi, hai người nghe thấy tiếng hét chói tai này liền chạy qua.

Chỉ thấy một đám người đang ở trong phòng bên cạnh ồn ào, không biết đang bàn tán cái gì.

Quý Miên Miên thấy Tần phu nhân tới, châm chọc nói: "Bên trong tránh ra đi, để Tần phu nhân vào nhìn một cái cho biết."

Người trong phòng đều tránh ra, Tần phu nhân có chút khó hiểu liền đi vào, vừa vào liền thấy cảnh trên giường, Tằng Khả Nhân cả người trần như nhộng đang ở cùng ba người đàn ông khác.

--- O ---

Chương 1313: Tằng Tiểu Thư Cũng Đâu Có Thiếu ĐànÔng

Một màn này làm cho Tần phu nhân suýt chút nữa hôn mê: "Cô... Chuyện này..."

Tằng Khả Nhân ở trên giường, cô ta cuộn tròn người lại, không dám làm gì, thấy Tần phu nhân và Tần Cảnh Chi tiến vào thì trái tim chìm xuống tận đáy vực.

Trong lòng cô ta chỉ còn lại một câu: Mình xong đời rồi!

Quý Miên Miên cười nhạo: "Bà hấp tấp muốn cưới cô con dâu này về, kết quả... người ta cũng có thiếu đàn ông đâu cơ chứ."

Tằng Khả Nhân kinh hoảng gào lên: "Bác Tần, anh Cảnh Chi... không phải, cháu bị người ta hãm hại, cháu không biết ba người này là ai..."

Tối hôm qua lúc ăn cơm, Tằng Khả Nhân cố ý chuốc thuốc mê cho Tần Cảnh Chi, sau đó cởi sạch quần áo anh ta, để anh ta cùng ngủ trên giường với mình. Cô ta muốn chờ sáng nay khi tỉnh dậy, Tần Cảnh Chi phát hiện tối qua hai người đã qua đêm với nhau, sau đó có thể thuận lý thành chương ở bên anh ta. Mặc kệ Tần Cảnh Chi có thích mình hay không, cô ta tin chỉ cần ở bên nhau một thời gian, anh ta sẽ từ từ thích mình.

Không ngờ, đêm hôm qua, Quý Miên Miên dẫn theo một đám người xông vào...

Sau khi cô ta khai ra tung tích của Yến Thanh Ti đã bị Quý Miên Miên làm cho hôn mê. Về sau xảy ra cái gì cô ta cũng không biết, vừa tỉnh đã gặp phải tình huống này. Tằng Khả Nhân chỉ hận không thể chết quách đi cho xong.

Diệp Thiều Quang châm biếm: "Không biết à? Để anh trai nói cho mà hiểu, Tằng tiểu thư là người sống rất thật đấy chứ. Giờ xã hội đã có tư tưởng hiện đại rồi, chẳng sao cả đâu. Tần phu nhân thích cô ấy như vậy... căn bản không quan tâm chuyện này lắm đâu."

Tằng Khả Nhân oán hận nhìn Diệp Thiều Quang, ánh mắt trừng lớn: "Các người... Các người... Đều là do các người hãm hại tôi. Các người là đồ khốn... Tôi sẽ không tha cho các người..."

Quý Miên Miên cười ha ha: "Tằng tiểu thư, lời này của cô là thế nào, ai dám hãm hại cô? Chính cô tình nguyện chung chạ với mấy người đàn ông kia, giờ sao lại trách chúng tôi? Chúng tôi là người có lòng tốt lại bị cô biến thành lòng lang dạ sói mất rồi."

Cô quay lại nói với thành viên đoàn làm phim: "Tôi đã nói rồi, đã bảo đừng đến, cô còn cứ tốt bụng quá."

Người đó xì một tiếng: "Là do chúng ta quan tâm quá hóa loạn rồi, giải tán, giải tán đi, nơi này không có việc của chúng ta, đừng làm phiền chuyện tốt của Tằng tiểu thư nữa."

"Đúng thế, đúng thế, Tằng tiểu thư cứ tiếp tục đi, chúng tôi không quấy rầy nữa..."

Những người đó lục tục rời đi, lời nói của bọn họ đâm vào lỗ tai Tần phu nhân quả thực không khác gì roi quất lên người. Bà là người ưa sĩ diện, hôm nay cảm thấy mặt bị tát tới vài chục cái, chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng rát.

Trước kia bà ta thích Tằng Khả Nhân bao nhiêu thì giờ lại ghê tởm bấy nhiêu. Một nữ nhân phóng đãng, không biết tự ái, không có tự tôn, không biết kiềm chế. Trước đó bọn họ cứ nói Yến Thanh Ti không tốt, giờ xem ra so với cô ta, Tằng Khả Nhân còn kém hơn không biết bao nhiêu lần.

Tằng Khả Nhân nhìn Tần phu nhân, khóc lóc: "Bác gái, bác gái... mong bác tin cháu, cháu không có..."

Tần phu nhân đau ngực, thở phì phò, chỉ vào cô ta mà mắng: "Đồi phong bại tục, không biết xấu hổ... Trước kia tôi bị mù mới tin cô. Yến Thanh Ti nói không sao, ánh mắt tôi chả khác gì mấy người mù."

Tối hôm qua bà ta thấy con trai mình say, Tằng Khả Nhân lại chủ động yêu cầu chăm sóc cho nó, trong lòng bà ta còn muốn thuận nước đẩy thuyền cơ đấy.

Hiện tại, Tần phu nhân chỉ hận không thể vả cho mình mấy cái.

Tần phu nhân quay người bước đi, coi Tằng Khả Nhân như người mắc bệnh dịch, chỉ cần nhìn thôi cũng bị lây rồi.

Tằng Khả Nhân đổ nhào xuống giường, ngã trên mặt đất, khóc lóc kêu gào thảm thiết không ngừng.

--- O ---

Chương 1314: Yêu Không Phải Là Cô Thích Anh Ta ThìAnh Ta Phải Thích Lại Cô

Tần Cảnh Chi từ đầu tới cuối không nói một câu, ánh mắt như chưa từng có Tằng Khả Nhân.

Tằng Khả Nhân đã biết là mình xong rồi. Người đàn ông cô ta yêu, sự nghiệp của cô ta đều kết thúc hết rồi. Những người kia đã chụp được ảnh, ảnh này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Internet.

Tằng Khả Nhân đột nhiên nhảy dựng lên, hét chói tai: "Các người... đều là các người hủy tương lai của tôi... Tôi muốn giết các người..."

Quý Miên Miên một tay ngăn trước người Diệp Thiều Quang, một cước đá thẳng vào ngực Tằng Khả Nhân làm cô ta bật ngã về sau.

"Chị Thanh Ti đã cảnh cáo cô, cô cũng không nghe lọt tai, giờ còn trách ai? Muốn trách thì trách anh em nhà cô tự tìm đường chết."

Cú đá này của Quý Miên Miên cực kỳ lợn hại, cả người Tằng Khả Nhân bay ra sau, phát ra một tiếng kêu đau đớn, cả người không động đậy nổi.

Quý Miên Miên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiều Quang, không xong rồi, mình không đá chết người đấy chứ?

Diệp Thiều Quang cười cười: "Không đâu, một cước này còn chưa đủ giết người được."

Tằng Khả Nhân nằm im một lúc mới có phản ứng, cô ta ô ô rống lên: "Các người dựa vào cái gì mà đối với tôi như thế, dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì???"

Cô ta khóc, trong lòng tràn ngập oán hận, chua xót và ủy khuất. Quý Miên Miên đã muốn đi rồi, nghe thấy vậy lại dừng lại.

Cô xoay người nói: "Vì sao à, tôi cũng muốn hỏi cô câu đấy đấy."

"Tằng Khả Nhân, chính cô hiểu rõ nhất, nữ thần của tôi chưa từng chủ động trêu vào cô, chưa từng động tới người đàn ông cô yêu. Cô thích Tần Cảnh Chi là chuyện của cô, anh ta không thích cô mà thích nữ thần, cô lại còn nghĩ cách hãm hại chị ấy. Nữ thần của tôi đã gả cho người khác, vợ chồng chị ấy tình cảm rất tốt, chị ấy cũng chưa từng thông đồng với người đàn ông nào khác, vì sao cô còn đem oán niệm Tần Cảnh Chi không thích cô trút lên người nữ thần của tôi hả?"

Tằng Khả Nhân vừa khóc vừa gào: "Tôi thích anh ấy như thế, đều vì Yến Thanh Ti nên anh ấy mới không thèm nhìn tôi. Tôi hận, tôi hận cô ta thì sai ư?"

Diệp Thiều Quang bĩu môi xem thường: "Tôi thực không lý giải được lòng đố kỵ của đàn bà các người. Cô nghĩ không có Yến Thanh Ti thì Tần Cảnh Chi sẽ thích cô à? Thực buồn cười... Nếu không có Yến Thanh Ti, còn có thể có những người khác, tình yêu không phải là cô thích anh ta thì anh ta phải thích cô đâu."

"Huống hồ, cô thật sự vì chuyện Tần Cảnh Chi không thích mình mới ghen ghét với Yến Thanh Ti..."

Tằng Khả Nhân sửng sốt.

Cô ta ghen tị với Yến Thanh Ti, ngay từ lần đầu tiên gặp đã ghen tị rồi.

Rõ ràng là một đứa con gái xuất thân ti tiện, sao lại có thể sống tùy ý như thế được?

Yến Thanh Ti đẹp hơn cô ta, ánh mắt tốt hơn cô ta, nếu hai người ở cạnh nhau, người ta sẽ chỉ nhìn thấy Yến Thanh Ti. Sau khi Tiêu Phòng Điện khởi chiếu, rất nhiều diễn viên được đánh giá cao, nhất là Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti đã lấy đi mọi hào quang của một diễn viên chính là cô ta.

Tằng Khả Nhân xuất thân nhà giàu, tuy rằng cô ta chưa từng dùng thân thế của mình để ép người khác, nhưng cô ta cũng biết không ai dám động thủ với mình. Bởi vì bối cảnh của cô ta nên ai cũng đối với cô ta hòa hảo, nội tâm cô ta dần dần hình thành nên kiểu tính cách cao cao tại thượng, sửa mãi cũng không xong. Cô ta nhìn người khác luôn dùng ánh mắt xem thường để nhìn.

Nhưng Yến Thanh Ti vốn xuất thân ti tiện trong mắt cô ta lại chèn ép cô ta, để lại trong lòng cô ta một cái gai cực nhọn.

Quý Miên Miên nói: "Hôm nay dạy cho cô một bài học nhỏ, nếu còn lần sau thì cô sẽ còn thảm hơn đấy."

Diệp Thiều Quang ngồi xổm xuống, dùng giọng nói đầy dịu dàng, nói: "Đúng rồi... Cô có thể về nhà chịu tang được rồi!"

--- O ---

Chương 1315: Con Thích Ai, Kết Hôn Với Ai Là ChuyệnCủa Con

Diệp Thiều Quang đứng dậy, nắm lấy tay Quý Miên Miên: "Về thôi!"

Tằng Khả Nhân coi như xong đời rồi, bị nhiều người chứng kiến và chụp lại màn vừa rồi như thế, sao có thể không bị phát tán ảnh lên mạng chứ?

Tằng Khả Nhân quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, về chịu tang? Chẳng lẽ...

Cô ta khóc rống lên, chỉ vì Yến Thanh Ti mà cuộc đời của cô ta đã tay đổi hoàn toàn.

Lúc đầu là ghen tị, sau lại vì Tần Cảnh Chi, Yến Thanh Ti chính là cây gai đâm càng ngày càng sâu vào lòng của cô ta, làm cho cô ta ngày nào cũng thấy khó chịu.

Vì sao Yến Thanh Ti vẫn còn sống, vì sao cô ta vẫn còn sống chứ?

Nếu không có Yến Thanh Ti, cô ta vẫn còn là cô gái thiên chân, ôn nhu như ngày xưa.

...

Diễn xong một màn này, Quý Miên Miên tâm tình thoải mái lên rất nhiều, kéo tay Diệp Thiều Quang nói: "Này, anh nói xem, sau này Tằng Khả Nhân có phải sẽ phát điên không?"

Diệp Thiều Quang cười: "Có lẽ có."

Đi ra cổng thì thấy Tần Cảnh Chi đang chờ bên ngoài. Thấy hai người đi ra, anh ta vội hỏi: "Đêm qua..."

Diệp Thiều Quang không đợi anh ta nói xong liền nói: "A, tôi cũng đang định hỏi, sao Tần tiên sinh lại ở đây. Chẳng lẽ anh với Tằng tiểu thư..."

Khóe miệng Tần Cảnh Chi co rút một cái: "Hai người nghĩ nhiều quá rồi!"

Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên đi vòng qua trước mặt anh ta: "Chúng tôi đi trước đây."

Tần Cảnh Chi muốn gọi hai người lại, nhưng do dự một chút rồi lại thôi. Chuyện tối hôm qua anh ta cũng đoán ra được rồi.

Tối qua, nhất định là bọn Quý Miên Miên đã làm cái gì đó... Bằng không, hiện tại chính anh mới là người bị khó xử.

Diệp Thiều Quang đột nhiên quay đầu, nói với Tần Cảnh Chi: "Tần tiên sinh, dù thế nào đi nữa, nếu trong nhà không thái bình thì chuyện như vừa rồi vẫn sẽ còn xảy ra..."

Tần Cảnh Chi... Anh đáp: "Cảm ơn!"

Diệp Thiều Quang vẫy vẫy tay: "Anh vẫn còn nợ tôi một ân tình lớn, sau này tôi sẽ tìm anh đòi lại."

Tối hôm qua, chính anh là người mặc lại quần áo cho Tần Cảnh Chi.

Sau khi hai người rời đi, Tần Cảnh Chi nghe thấy tiếng khóc của Tằng Khả Nhân, anh ta xoay người rời đi. Nếu anh ta còn tiếp tục đồng tình với Tằng Khả Nhân thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi.

Xảy ra chuyện này, Tần phu nhân cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, hiện tại bà ta chỉ mong sao mình chưa từng tới nơi này.

Bà ta nhanh chóng thu thập đồ đạc, chuẩn bị quay về.

Hốc mắt bà ta phiếm đỏ, vội vàng giải thích: "Cảnh Chi, mẹ xin lỗi con, là mẹ không tốt, mẹ không nên ép con, không nên giao con cho Tằng Khả Nhân. May mà tối qua không xảy ra chuyện gì, bằng không... mẹ sẽ hối hận cả đời mất.

Tần Cảnh Chi nghe bà khóc lóc mà chỉ cảm thấy mệt chết đi được.

Anh ta nói: "Mẹ, mau về đi, con thích ai, kết hôn với ai đều là chuyện của con, sau này mẹ đừng có xen vào."

Tần phu nhân gật gật đầu: "Ừ, mặc kệ, mặc kệ... Yến Thanh Ti nói rất đúng, ánh mắt của mẹ có vấn đề rồi. Kẻ như thế mà lại đi coi trọng, đúng là mắt chỉ để trang trí. Về nhà mẹ sẽ đi gặp mẹ chồng của Yến Thanh Ti, nhờ bà ấy tìm giúp cho con..."

Tần Cảnh Chi: "..."

Gân xanh trên trán anh ta giật giật, còn tưởng mẹ nói là không quan tâm gì nữa, kết quả vẫn là...

Nhưng lần này tốt hơn rồi, chung quy cũng có điểm tiến bộ.

"Mẹ cứ về đi rồi nói sau." Hiện việc Tần Cảnh Chi muốn làm nhất chính là để mẹ mình rời khỏi nơi này.

Tần phu nhân nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, con... con giúp mẹ xin lỗi Yến Thanh Ti nhé. Là mẹ... không nên nghe lời nói nhảm, hiểu nhầm cô ấy. Chờ cô ấy quay về Lạc Thành rồi, mẹ nhất định sẽ xin lỗi cô ấy, hy vọng... cô ấy không để trong lòng."

Tần Cảnh Chi gật đầu: "Được, lời này con sẽ nói giúp mẹ."

--- O ---

Chương 1316: Tiên Sinh Nói Là Chắc Chắn Các NgườiSẽ Vừa Lòng

Bên kia, Ngự Trì mang thi thể Tằng Niệm Nhân đi tới Tằng gia.

Cha mẹ của Tằng Niệm Nhân đều rất lo lắng, bởi vì bọn họ đều không liên lạc được với cả hai đứa con, không biết giờ chúng thế nào, phái người đi tìm cũng không có tin tức gì."

Bà Tằng nói: "Niệm Nhân bảo tối qua ra tay với Yến Thanh Ti, theo lý thuyết thì giờ phải đâu vào đó rồi chứ?"

"Đúng thế, bên người Yến Thanh Ti chỉ có ba trợ lý, Niệm Nhân mang theo nhiều người như thế, không thể nào thất thủ được."

Trong lòng bà Tằng không yên, nhưng miệng vẫn nói: "Có lẽ không thất thủ đâu, chúng ta chờ thêm một chút."

Nhưng chờ tới tận giữa trưa, đến bữa cơm, quản gia đột nhiên tới báo có người đến thăm.

Ông Tằng không để tâm lắm, hỏi: "Ai?"

Quản gia đáp: "Chưa từng thấy, người đó nói là Hạ tiên sinh phái anh ta tới." Trong lòng ông Tằng căng thẳng: "Hạ tiên sinh?"

Bà Tằng túm lấy tay ông ta: "Hạ tiên sinh này không phải là..." Sắc mặt của bà ta vô cùng khó nhìn: "Chẳng lẽ ông ta biết rồi?"

Trong lòng ông Tằng cũng rất kích động, nhưng cuối cùng trở nên bình tĩnh hơn: "Đừng có hoảng, có lẽ... là chúng ta nghĩ nhiều thôi, cứ để cho người vào đã rồi nói sau..."

"Ông ta nói với quản gia: "Đi, mời người vào đây..."

"Vâng."

Quản gia định đi ra, ông Tằng lại giữ lại: "Người đó có nói là tới làm gì không?"

Quản gia đáp: "Anh ta mang theo một cái thùng, nói là phụng mệnh tặng quà."

Trong lòng Tằng phụ đột nhiên cảm thấy bất an, hy vọng sẽ không gặp chuyện gì, hy vọng không xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, quản gia dẫn bọn Ngự Trì đi vào.

Ngự Trì mang theo hai người, anh đi đằng trước, hai người phía sau khiêng một cái thùng vào.

Ông Tằng vừa nhận ra là Ngự Trì thì trong lòng đã không yên nổi rồi.

Ông ta biết Ngự Trì vốn đã theo Hạ An Lan nhiều năm. Hạ An Lan biết ông ta, đương nhiên ông ta cũng có một chút hiểu biết về Hạ An Lan.

Có người nói, Ngự Trì này đối với Hạ An Lan trung thành và tận tâm, thân thủ đặc biệt tốt, có anh ta ở bên, không ai dám động vào Hạ An Lan.

Nhưng... ông ta không biết Ngự Trì tới đây làm gì? Ông ta sợ nhất là Hạ An Lan biết chuyện con mình động tới Yến Thanh Ti.

Ông ta liếc mắt nhìn cái thùng, trong lòng rất bối rối.

Ông Tằng ra vẻ không nhận ra Ngự Trì, hỏi: "Xin hỏi, anh là..."

Ngự Trì lạnh lùng, trả lời như cái máy: "Tôi là Ngự Trì, là đội trưởng đội cận vệ của ngài tổng thống."

Ông Tằng ra vẻ kinh hãi: "Thì ra là anh Ngự, không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa... Đội trưởng Ngự Trì là hộ vệ thiết thân của ngài tổng thống, sao lại có thể xuất hiện ở đây vậy? Chẳng lẽ là ngài tổng thống..."

Ngự Trì ngắt lời ông ta: "Ông lo lắng quá ròi, ngài tổng thống vẫn đang ở thủ đô, ngài ấy phái tôi đến là để chuyển cho ông thứ này, miễn làm ông lo lắng."

Ông Tằng vội hỏi: "Cái đó... Không biết thứ đội trưởng Ngự đưa tới là..." Ngự Trì chỉ vào thùng: "Đồ ở trong này, Tằng tiên sinh muốn tự mình mở ra hay vẫn là chúng tôi giúp ông?"

Tim ông Tằng đập càng lúc càng nhanh, loại dự cảm không lành như cái búa lớn treo trên đỉnh đầu, ông ta nói: "Cái này... không làm nhọc tới các vị. Đồ của ngài tổng thống tặng, tất nhiên tôi phải tự mình mở ra rồi, bằng không chẳng phải là rất thiếu tôn trọng ngài ấy sao?"

Ngự Trì nâng tay ra hiệu: "Vậy xin mời, chờ ông nghiệm thu rồi chúng tôi còn phải quay về phục mệnh. Tiên sinh còn nói, thứ này với ông rât quan trong, chắc chắn là ông sẽ rất vừa lòng."

--- O ---

Chương 1317: Con Của Ông Ta Đã Là Một Thi Thể LạnhLẽo

Ông Tằng tiến lên hai bước, bà Tằng giữ chặt tay chồng, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều trong thấy mắt đối phương đầy vẻ bất an.

Nhưng bất an thì có thể thế nào được chứ?

Đồ của Hạ An Lan đưa tới, bọn họ có thể không mở ra sao?

Ông Tằng đi tới trước cái thùng, tim đập như sấm, ông ta không biết bên trong là cái gì, không phải là thứ muốn lấy mạng ông ta đấy chứ?

Ngự Trì thấy ông ta chần chừ không dám động thì lại nói: "Tằng tiên sinh, ông có sức không, hay để chúng tôi giúp ông nhé?"

Ông Tằng vội vàng nói: "Không, không, tôi đến là được rồi, tôi sẽ tự mình mở... Không phiền các anh."

Ông ta cắn răng một cái dùng sức mở nắp thùng ra.

Âm thanh nắp thùng rơi trên mặt đất loảng xoảng, cảm giác cả mặt đất đều rung động.

Bà Tằng rất tò mò trong lòng, không biết Hạ An Lan gửi tới cho họ thứ gì? Vì thế, bà ta không nhịn được ghé mắt nhìn vào.

Tầm mắt của bà ta dừng lại ở trong thùng, sau đó ánh mắt dần dần trợn lớn, đồng tử co rút lại, sau vài giây liền hét thảm một tiếng, tiếng kêu thê lương khiến người ta nổi cả da gà."

Nếu một người đi trong đêm mà nghe thấy thanh âm này, sợ là sẽ bị dọa đến ngất mất.

Ngự Trì lạnh mắt nhìn, đứng ở một bên, mặt không đổi sắc.

Đây là màn mà anh ta đã sớm nghĩ tới rồi. Anh ta phải nhìn cho kỹ, đến lúc quay về còn báo cáo nữa.

Sau khi hét lên một tiếng chói tai, bà Tằng suy sụp ngã ngồi xuống đất, ngất luôn. Quản gia định tiến lên nhưng nhìn thấy Ngự Trì vẫn đứng đó như sát thần thì không dám nữa.

Ông Tằng sững sờ tại chỗ, hai tay còn giữ nguyên tư thế, như đã biến thành một pho tượng. Ông ta ngơ ngác nhìn vào trong thùng rất lâu.

Đó là con trai ông ta, đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất.

Tằng Niệm Nhân nằm ở trong thùng đã trở thành một khối thi thể lạnh lẽo.

Ánh mắt con ông ta mở to, ngũ quan vặn vẹo, gân xanh nổi đầy trán, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, mắt toàn tơ máu, răng nghiến chặt, cả người run rẩy, có thể thấy lúc chết nó đã thống khổ tới mức nào.

Ngự Trì lạnh lùng nhìn ông Tằng, nói: "Tằng tiên sinh, lệnh công tử tối hôm qua lên cơn nghiện, đã tiêm ma túy tinh khiết vào máu, vì tiêm quá liều dẫn tới tử vong. Tiên sinh bảo tôi nói với ông hãy nén bi thương. Có lẽ ông còn không biết con trai ông đã sử dụng ma túy được ba năm nay rồi, mà nơi anh ta mua thuốc là một băng nhóm tội phạm cảnh sát theo dõi đã lâu. Tối hôm qua bên phía cảnh sát đã thu lưới tóm gọn, chỉ không ngờ... con của ông lại vừa mua ma túy ở đó. Cảnh sát đuổi theo anh ta, không ngờ lại không bắt kịp. Sau đó lệnh công tử đột nhiên lao xe vào bên đường, lúc cảnh sát xuống xe thì anh ta đã tiêm thuốc xong rồi, đưa tới bệnh viện không bao lâu thì qua đời."

Ngự Trì nói, ông Tằng vẫn không động đậy gì, như chết đứng tại chỗ từ lâu.

Ngự Trì không quan tâm, nói tiếp: "Tiên sinh nói, dù sao ông cũng là nhân viên cốt cán trong chính phủ, nếu chuyện này bị gièm pha ra ngoài thì sẽ gây ảnh hưởng xấu tới hình ảnh của ông, mà chính phủ cũng sẽ có tổn thất, vì thế, chuyện này... Tiên sinh dặn ta phải đặc biệt đưa thi thể công tử tới tận tay ông, ngài ấy tin là ông sẽ có cách xử lý thích đáng. Dù sao cũng là con của Tằng gia, người làm cha như ông nên được biết đầu tiên."

Ông Tằng vẫn không nhúc nhích, đứng yên như tảng đá, nhìn chằm chằm vào thi thể của Tằng Niệm Nhân.

--- O ---

Chương 1318: Tôi Muốn Hạ An Lan Nợ Máu Phải TrảBằng Máu

Ánh mắt ông ta không có tiêu cự gì, nhìn chằm chằm vào thi thể của Tằng Niệm Nhân, như thể anh ta có thể đứng lên bất cứ lúc nào.

Lời của Ngự Trì không biết ông ta có nghe lọt từ nào không?

Nhưng cũng không quan trọng, Ngự Trì vẫn tận tình chuyển hết những lời Hạ An Lan dặn dò cho ông ta nghe.

Lần này anh ta đến chỉ với mục đích đe dọa mà thôi.

Muốn cho Tằng gia hiểu ra vấn đề là đừng có động vào Hạ An Lan.

Ngự Trì nói: "Tằng tiên sinh xin nén bi thương, tôi tin ông là người thông minh nên có thể hiểu được dụng tâm của ngài tổng thống. Đương nhiên, hy vọng nếu ông có thời gian thì nên quản luôn cả con gái mình, tránh để phát sinh chuyện tình tương tự. Xin cáo từ."

Ngự Trì lại nghĩ tới còn một câu cuối nữa.

"A, còn nữa, tiên sinh là người thông minh, người đã chết rồi, có một số việc ngài tổng thống sẽ không truy cứu, hy vọng Tằng tiên sinh hiểu thấu đáo, đừng cố tái phạm, bằng không, lần sau... sẽ không có cơ hội nữa đâu. Tổng thống cũng không phải người chuyên đi nhặt xác cho người ta, mong Tằng tiên sinh không cần gửi tặng quà nữa."

Ngự Trì nói xong bèn dẫn người rời đi.

Ra tới cửa, toàn bộ thời gian tới đây còn chưa tới 10 phút, nhưng 10 phút này là đủ làm cho Tằng gia long trời lở đất rồi.

Sau khi thân ảnh Ngự Trì biến mất, ông Tặng ôm ngực phun ra một búng máu, quản gia vội vàng chạy tới đỡ.

Hai mắt ông ta trợn trừng, mắt đỏ ngầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng rít: "Hạ An Lan, tôi với ông... không chết không thôi."

Chuyện tình đau khổ nhất với một người là phải sống trong cảnh đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Con của ông ta là người ông ta yêu thương nhất, trút nửa đời tâm huyết vào nó.

Tối hôm qua Tằng Niệm Nhân còn nói chờ trời sáng thì Yến Thanh Ti sẽ trở thành con chó cho nhà bọn họ, bọn họ có thể lợi dụng Yến Thanh Ti để kiềm chế Hạ An Lan.

Lòng ông ta tràn đầy vui mừng, tràn đầy chờ mong, hy vọng con trai có thể cho mình niềm vui bất ngờ. Ông ta vẫn tin tưởng vào năng lực của con mình.

Nhưng giờ đây, trời sáng rồi, một đêm qua đi đúng là thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Ông ta không nhận được niềm vui bất ngờ nào mà chỉ nhận được nỗi khiếp sợ, còn có cả nỗi đau mất con.

Mà ông ta không thể làm gì, không biết phải làm gì, chỉ có thể... nhìn thi thể con mình, nhìn gương mặt nó vẫn còn đọng lại sự sợ hãi và đau đớn. Ông ta ngay cả một câu phản bác cũng không nói được, ngay cả phẫn nộ cũng không dám bùng nổ trước mặt Ngự Trì.

Vì bọn họ bị người ta đàn áp.

Trong đầu ông Tằng lúc này chỉ có hai chữ "Hạ gia", "Hạ gia".

Trong lòng tràn ngập thù hận, trong mắt ông ta, giờ phút này, chỉ cần nghĩ tới bộ dáng của Hạ An Lan là ông ta muốn giết người, muốn bằm thây vạn đoạn.

Bà Tẳng đã tỉnh lại, gục bên thùng, ôm lấy Tằng Niệm Nhân gào khóc: "Niệm Nhân... Niệm Nhân... Con tỉnh lại đi... Niệm Nhân..."

Không bao lâu sau, ông bà nội của Tằng Niệm Nhân cũng tới. Vừa vào cửa đã nghe tiếng gào thét tê tâm liệt phế của con dâu. Hai ông bà thấy thi thể của cháu trai thì chỉ biết khóc ngất đi.

Trong nhà rối loạn một trận, đối với bọn họ mà nói, đây chính là chuyện cực kỳ đau khổ.

Sau khi Tằng lão gia tử tỉnh lại, bi thương đã giảm đi rất nhiều. Lão đã bình thản lại, sai người bố trí tang lễ cho Tằng Niệm Nhân. Lão gọi: "Thành Dũng, con theo ba vào đây."

Sau đó, hai người tới thư phòng của ông Tằng.

Tiến vào trong, ông Tằng vừa khóc vừa nói: "Ba, thù này con nhất định phải báo, con nhất định sẽ phá hủy Hạ gia, con muốn Hạ An Lan nợ máu phải trả bằng máu. Không trả thù này, con thề không làm người."

--- O ---

Chương 1319: Mở Mắt Ra, Có Thể Thấy Anh Thật Tốt

"Thù nhất định phải báo, nhưng không thể gấp được... Hạ An Lan tự nhiên làm khó dễ như thế, thậm chí đe dọa không thèm che giấu, con nói xem tại sao?"

Hận thù trong lòng ông Tằng giảm đi một ít, khôi phục lý trí: "Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... ông ta đã biết trước..."

Tằng lão gia tử lắc đầu: "Không đâu... Nếu ông ta biết trước thì không chỉ giết một mình Niệm Nhân mà cả nhà chúng ta sẽ mất mạng ngay lập tức. An tâm và tỉnh táo, gần đây đừng hành động gì, cứ coi như... chưa từng xảy ra chuyện gì."

"Cái gì mà coi như chưa từng phát sinh chuyện gì? Niệm Nhân đã chết rồi, cháu trai của ba chết rồi... Con mất con trai rồi..." Ông Tằng nói trong đau khổ, lão lệ tung hoành.

Trên mặt Tằng lão gia tử đầy vết đồi mồi, nếp nhăn lan tràn, nhưng lão lại không có vẻ bình thản của lão nhân ở tuổi của mình.

Trong mắt lão không hề có bi thương, chỉ có sự lạnh lùng.

"Dù Niệm Nhân không chết thì cũng sớm bị chúng mày hại chết. Nó hút thuốc phiện nhiều năm như thế, tao không tin vợ chồng mày không biết. Mấy thứ gây nghiện đó, chỉ cần động phải là coi như người bỏ đi... cho dù còn sống thì cũng chỉ có đường chờ chết."

Ông Tằng nghiến răng nghiến lợi: "Cho dù phế thì cũng là con của con, lúc này con chỉ muốn thanh toán thù cũ hận mới với Hạ An Lan một lượt luôn."

Tằng lão gia tử hừ một tiếng: "Tính sổ đương nhiên phải làm, Niệm Nhân chết rồi, coi như đó là lý do tốt nhất để trở mặt. Chờ ba ngày Niệm Nhân xong, anh đón đứa nhỏ bên ngoài kia về nhà đi."

"Ba... Ba..."

"Anh cho là lão già này không biết gì sao? Nếu không phải Niệm Nhân kém cỏi, đắm mình thì tôi sao có thể để thằng nhóc ngoài kia sống sót được."

"Ba... Con... Con biết rồi."

...

Sau khi Yến Thanh Ti tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là đưa mắt tìm kiếm xem Du Dực còn ở đây không.

Trong phòng đã vắng bóng ông, chỉ có Nhạc Thính Phong đang đứng bên cửa sổ nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt đầy tơ máu, hốc mắt sâu hoắm, rõ ràng là cả đêm vừa rồi không được nghỉ ngơi.

Yến Thanh Ti cười nhẹ, nói: "Đến rồi?" Nhạc Thính Phong gật đầu: "Ừ, nhớ em."

Anh cúi đầu hôn lên trán Yến Thanh Ti, hôn rất lâu.

Đêm qua, Nhạc Thính Phong từ trong ác mộng bừng tỉnh, sợ hãi đột nhiên lan tràn khắp trong lòng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Anh không biết tại sao lại như thế, không hiểu sao thấy rất lo lắng cho Yến Thanh Ti.

Anh sợ Yến Thanh Ti đang ngủ nên đấu tranh mãi mới gọi điện cho cô.

Nhưng gọi mãi không có người nghe máy, Nhạc Thính Phong càng không yên lòng, liên tục gọi thêm mấy cuộc nữa, cuối cùng là Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang nghe máy.

Diệp Thiều Quang nghe máy, nói cho anh biết Yến Thanh Ti bị người ta bắt cóc.

Lúc ấy, Nhạc Thính Phong đánh rơi điện thoại, mãi không thoát khỏi cơn khiếp sợ, khủng hoảng, lập tức mặc áo rồi mang hộ chiếu ra ngoài. Anh không có tâm tình nào khác, chỉ muốn đi thật nhanh tới nơi đó để gặp vợ mình.

Ngồi máy bay rồi ô tô đi suốt một đêm, cuối cùng khi Nhạc Thính Phong tới nơi thì Du Dực đã rời đi, Yến Thanh Ti vẫn chưa dậy.

Nhạc Thính Phong ngồi chờ bên giường, nhìn Yến Thanh Ti đang ngủ say, lúc này mới cảm thấy hồn đã về lại xác.

Yến Thanh Ti ôm lấy cổ anh: "Em cũng thế."

Sống sót sau tai nạn, điều người ta mong mỏi nhất là được ở bên người mình yêu.

Lúc mở mắt, nhìn thấy Nhạc Thính Phong ở bên, trong lòng Yến Thanh Ti rất ấm áp.

Nhạc Thính Phong muốn sờ sờ má Yến Thanh Ti nhưng lại không dám, sợ làm cô đau: "Còn đau không?"

--- O ---

Chương 1320: Chú Ấy Đi Mà Không Tạm Biệt Là Vì MuốnEm Được Bình An

Yến Thanh Ti gật đầu: "Có, rất đau, cười một tí thôi cũng thấy đau khắp mặt rồi."

Nhạc Thính Phong đau lòng thu tay lại: "Đáng lẽ anh nên tới sớm một chút..."

Anh rất hối hận, việc của công ty có thể so sánh với cô được sao?

Sao không sớm tới đây một chút, sao lại chờ cô xảy ra chuyện mới chạy tới?

Yến Thanh Ti an ủi anh: "Cho dù anh đến thì em vẫn có thể bị bắt cóc thôi... Đừng quá để ý, giờ em đã tốt hơn rồi mà."

"Anh để ý, không có cách nào không để ý được. Những lúc em gặp nguy hiểm nhất anh đều không có ở đây." Thanh âm Nhạc Thính Phong khàn khàn, không che giấu được sự tự trách.

"Loại sự tình này chẳng ai muốn xảy ra cả, chúng ta cũng không đoán trước được, cho nên... anh đừng tự trách mình nữa. Sau này cẩn thận chút là được rồi, anh xem, mạng em dai lắm, đại nạn không chết tất có phúc. Em nghĩ vận may của em bắt đầu tới rồi."

Tối hôm qua xảy ra chuyện nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng an toàn, may là có Du Dực...

Đúng rồi, Du Dực...

Yến Thanh Ti nhớ tới Du Dực, cô nói khi tỉnh lại sẽ dẫn ông đi dạo, cô vội hỏi: "Anh có thấy chú Du không?"

Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Không... Lúc anh tới thì trong phòng chỉ có em."

Ánh mắt Yến Thanh Ti ảm đạm: "Chú ấy đi rồi..."

"Lần này vẫn là Du Dực cứu em sao?"

Yến Thanh Ti gật đầu, nói mọi chuyện cho Nhạc Thính Phong nghe.

Cô dựa vào bờ vai anh, nói: "Kỳ thực em biết... Lúc em ngủ em đã biết lúc dậy chú ấy sẽ không còn ở đây nữa. Em biết em không giữ được chú ấy... có lẽ..."

Yến Thanh Ti hiểu được, lần này Du Dực xuất hiện là vì cứu cô khỏi nguy hiểm, ông ấy không thể ngồi yên nhìn cô gặp nguy được.

Nếu cô đã an toàn rồi, ông sẽ lại lẳng lặng quan sát cuộc sống của cô, thấy cô bình an, khỏe mạnh thì ông sẽ rời đi.

"Chú ấy rời đi là có lý do của mình. Thân phận hiện tại của chú ấy cũng không thể xuất hiện trước đám đông được, ở lại cũng không tốt."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Em biết, chỉ là trong lòng em... vẫn có chút tư tâm..."

Cô quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài, mỉm cười: "Em mong là chú ấy có thể tới được những nơi chú ấy muốn."

Nhưng lần này ông đi rồi, sợ là sau này sẽ khó có cơ hội gặp lại.

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti: "Đúng, chú ấy sẽ tới rất nhiều nơi..."

Anh có thể hiểu tại sao Du Dực đi mà không tạm biệt. Ông ấy không muốn liên lụy tới Yến Thanh Ti, không muốn vì mình mà cuộc sống của cô bị đảo lộn.

...

Một đêm phong ba trôi qua, ánh sáng mặt trời lại ló dạng, cuộc sống trước đây lại tiếp tục.

Đối với rất nhiều người mà nói, chuyện xảy ra đêm đó giống như một tảng đá ném vào mặt hồ, tạo ra vài gợn sóng rồi lại dần yên ả lại.

Nhạc Thính Phong ở lại với Yến Thanh Ti, anh muốn chờ đến tận khi cô kết thúc cảnh quay cuối cùng của phim này rồi đưa cô trở về.

Sau khi xảy ra chuyện bắt cóc, anh không dám để Yến Thanh Ti ở lại đây một mình. Mỗi ngày phải nhìn thấy cô anh mới an tâm được, bằng không lúc nào cũng sẽ sống trong lo lắng.

Yến Thanh Ti khuyên bảo mãi cũng không được, chỉ có thể để tùy ý anh.

Tằng Niệm Nhân chết không có gây ra bất kỳ phong ba nào, giống như giọt nước mưa mùa hè rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng bốc hơi, không để lại dấu vết gì. Ngoại trừ người nhà họ Tằng, không còn ai để tâm tới chuyện này nữa. Dù sao cái chết của hắn cũng không làm ai đó giàu lên, bọn họ cũng có công việc của mình.

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai