1261-1280
Chương 1261: Chồng Tôi Là Một Hang Dấm Chua, Sẽ Không ThaCho Anh Đâu
Qúy Miên Miên hừ một tiếng: "Đây chính là gã anh trai âm dương quái khí của Tằng Khả Nhân. Hai ngày nay hắn ta tiếp cận chị Thanh Ti suốt, tôi cảm thấy bọn họ có ý đồ xấu."
Diệp Thiều Quang vỗ vỗ đỉnh đầu Quý Miên Miên, nói rất yêu chiều: "Đúng rồi, rất thông minh, em gái bị cạo trọc cả đầu, hắt sơn đầy người mà anh ta lại đi săn đón, theo đuổi, thế thì bị coi thường chết đi ấy."
Quý Miên Miên gật đầu: "Đúng thế, đúng là rất đáng khinh. Anh xem vẻ mặt bỉ ổi của hắn, vừa nhìn đã thấy không có gì tốt đẹp rồi."
Diệp Thiều Quang nhìn Tằng Niệm Nhân, cười khẩy: "Miên Miên, hôm nay anh trai dạy em một câu, mặt sau của những kẻ dễ bị coi thường là lòng dạ cực kỳ đen tối."
Quý Miên Miên ngẩng đầu: "Anh cũng thế à?"
Diệp Thiều Quang thẳng thắn đáp: "Đương nhiên rồi, anh không mưu đồ bất chính với em thì có thể được như này sao? Nhưng mưu đồ của anh với của hắn... không giống nhau."
Anh thấy Yến Thanh Ti đã chịu không nổi, lấy nhẫn ra đeo lên, lắc lắc viên kim cương to tướng trên tay, nói: "Thấy không? Lão nương là gái đã có chồng, đừng có bày ra cái điểm tâm tư này của anh nữa. Cũng đừng nghĩ câu dẫn tôi, bằng không chồng tôi là một hang dấm chua, sẽ dìm chết anh đấy."
Yến Thanh Ti chưa từng nghĩ sẽ dây dưa với Tằng Niệm Nhân, cô cảm thấy người này thật quá buồn cười.
Tằng Niệm Nhân cười như có như không: "Không ngờ đã bị cô nhìn ra mất rồi, nhưng... kết hôn thì có sao đâu, ai mà chẳng có quyền theo đuổi người đẹp. Cô không thể đoạt mất tự do của tôi được."
Yến Thanh Ti xem thường, nói: "Hừ, anh đúng là em gái anh bị tôi biến thành quỷ, anh còn có thể đi thích kẻ thù của cô ta, anh đúng là biến thái."
"Chuyện này thì... cũng bình thường. Huống chi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng, cô là cô gái có cá tính, tôi không thích mới là không bình thường đó.
Yến Thanh Ti đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Tằng Niệm Nhân khá đẹp trai, rất nhiều cô gái trong đoàn làm phim đều thích hắn, chỉ hận không thể biến hắn thành bạch mã hoàng tử của riêng mình.
Nhưng Yến Thanh Ti lại cảm thấy con người gã này rất không thành thật.
Cô cười nhưng trong lòng không cười, đáp: "A, anh nói cũng đúng, nhưng đáng tiếc... tôi không tin lời anh nói."
"Vậy tôi phải làm thế nào cô mới tin tôi?"
"Làm thế nào cũng sẽ không tin. Anh muốn gì tôi đều nhận ra, có cần tôi nói cho anh biết anh đang có ý đồ gì không?"
Tằng Niệm Nhân gật đầu: "Được, cô nói đi."
Yến Thanh Ti châm chọc đáp: "Anh muốn giúp em gái hết giận, nhưng biện pháp bình thường lại vô dụng với tôi. Anh nghĩ tới chuyện dùng mỹ nam kế, trước tiên quyến rũ tôi mắc bẫy, làm tôi yêu anh, sau đó mới để lộ tin tức tôi đã kết hôn. Đến lúc đó tôi thân bại danh liệt, sau đó anh sẽ nói là tôi không chịu nổi cô đơn, lại ham phú quý,... đại khái sẽ là như thế... Nhưng có khi các người còn biệp pháp tốt hơn nữa ấy chứ."
Trong mắt Tằng Niệm Nhân hiện ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhanh chóng giải thích: "Sao có thể, tôi không phải loại người đó đâu."
Yến Thanh Ti không kiên nhẫn, đáp: "Anh không phải loại người như thế cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chưa bao giờ tin, cũng không phải là kẻ người gặp người yêu đâu."
"Huống hồ, chồng tôi còn đẹp trai hơn anh, tôi có ngu đâu mà bỏ một con phượng hoàng để leo lên lưng một con chim trĩ chứ?"
Yến Thanh Ti bỏ lại vẻ mặt đang đầy kinh ngạc của Tằng Niệm Nhân mà đi, rồi đột nhiên lại xoay người nói: "Tôi đã từng nói với em gái của anh, giờ lại nói với anh câu này, đừng có tâm tư chọc tới tôi, tôi không phải người anh có thể trêu vào đâu."
Thập Nguyệt Sơ
--- O ---
Chương 1262: Bảo TôiBán Đúng Yến Thanh Ti, Cái Giá Của Anh Là Gì
Tằng Niệm Nhân nhìn Yến Thanh Ti rời đi, dáng đi của cô rất tiêu sái, tóc dài sau lưng đong đưa, cái bóng đổ dài sau lưng.
Tằng Niệm Nhân nheo mắt lại, không ai thấy rõ ánh sáng lạnh trong mắt hắn.
Theo lời nói, cử chỉ của người phụ nữ này, theo ánh mắt của cô, Tằng Niệm Nhân có thể đọc ra được một từ: "khinh thường".
Đúng thế, chính là khinh thường, một cô gái không ngờ lại khinh thường Tằng Niệm Nhân hắn.
Tằng gia bọn họ là gì, là danh môn vọng tộc, ba đời đều là quan chức quý tộc, đứng trong danh sách hào môn thế gia của cả nước.
Yến Thanh Ti thì sao? Cho dù cô có Hạ gia làm chỗ dựa thì sao? Lại dám khinh thường hắn như thế.
Đột nhiên, bả vai bị ai đó vỗ vỗ, Tằng Niệm Nhân quay đầu lại thì thấy một đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm đang nhìn mình.
Đôi mắt kia cực kỳ đẹp, gương mặt kẻ kia cũng cực kỳ anh tuấn.
Tằng Niệm Nhân vẫn luôn cảm thấy mình rất đẹp trai, nhưng đối mặt với khuôn mặt kia, hắn lại có chút xuất thần.
Diệp Thiều Quang cười nói: "Xinh đẹp đúng không? Có phải anh cảm thấy nữ nhân như vậy rất khó gặp, nếu không cướp về thì sẽ rất tiếc nuối?"
Tằng Niệm Nhân sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ mình chưa từng gặp người này, hôm nay lại thấy anh ta đi theo bên cạnh Yến Thanh Ti. Hắn gạt tay Diệp Thiều Quang ra: "Quan hệ gì tới anh."
Tằng Niệm Nhân đang nghi ngờ trong lòng, người này nhìn thế nào cũng không thấy giống một trợ lý nho nhỏ bình thường.
Mặc dù không phải hắn đã gặp qua tất cả các kiểu người, nhưng người trước mặt này tuy rằng vẻ mặt yêu mị, nhìn qua cảm thấy không phải người đứng đắn, nhưng trong ánh mắt gian tà lại có chút quý khí không che giấu được.
Người như vậy có thể cam tâm làm một tiểu trợ lý sao?
Diệp Thiều Quang châm chọc, nói: "Sao không liên quan gì tới tôi? Đó là bà chủ của tôi, đương nhiên tôi phải vì bà chủ mà làm việc rồi."
Tằng Niệm Nhân chưa từng để tâm tới Diệp Thiều Quang, nhưng... nghĩ có thể xuống tay từ trợ lý của Yến Thanh Ti cũng có thể coi là một cách hay.
Vì thế, hắn thay đổi vẻ mặt sang tươi cười. "Không biết nên gọi anh thế nào?"
"Xưng hô... Gọi tôi là Tiểu Diệp đi. Dù sao giờ tôi cũng chỉ là một trợ lý." Diệp Thiều Quang nghĩ đoạn thời gian này tốt nhất không nên để nhiều người biết, cả tên thật cũng vậy.
Tằng Niệm Nhân nói như đã quen thuộc từ lâu: "Tốt, Tiểu Diệp... Đúng là tôi rất thích tiểu thư Thanh Ti, rất muốn theo đuổi cô ấy. Tôi rất thật lòng, hy vọng anh có thể giúp tôi."
Diệp Thiều Quang buông tay: "Vậy... anh ra giá đi."
Trong lòng Tằng Niệm Nhân vui vẻ, người này rất thức thời.
Tằng Niệm Nhân cười nói: "Anh nói cho tôi biết sở thích của cô ấy, tôi trả anh 10 vạn, được không?"
Diệp Thiều Quang không nói, chỉ vuốt cằm đánh giá anh ta một hồi: "Anh thật sự là công tử nhà giàu đấy chứ?"
"Sao? Anh nghi ngờ tôi không phải ư?"
Diệp Thiều Quang vuốt cằm, gật đầu nói: "Công tử Tằng gia vừa mở miệng đã ra giá 10 vạn... chậc... không ít... thực sự là không ít..."
Trong lòng Tằng Niệm Nhân cười rất khinh thường, đúng là tên nhà quê ngu dốt, hắn hếch cằm, bộ dáng cực kỳ kiêu căng.
Sau đó, Diệp Thiều Quang vừa cười vừa nói: "Mười vạn... đã muốn tôi làm việc cho anh, công tử Tằng chỉ trả ngần đó, xem ra nhà họ Tằng cũng chỉ có nhiêu đó thôi. Tôi còn nghĩ đám nhà giàu còn phải có nhiều hơn chứ."
"Quên đi, tôi không muốn nữa, không bán cho anh cái gì cả."
Tằng Niệm Nhân ngăn Diệp Thiều Quang lại: "Vậy anh muốn bao nhiêu?"
"Anh không có thành ý gì, chúng ta nói chuyện làm gì cho nhọc."
Tằng Niệm Nhân ướm lời: "Một trăm vạn?"
Diệp Thiều Quang nhìn hắn, chỉ cười mà không nói gì.
--- O ---
Chương 1263: AnhKhông Đẹp Trai Bằng Chồng Người Ta, Càng Không Có Tiền Giống Chồng Người Ta
Ánh mắt Tằng Niệm Nhân lạnh lùng, không ngờ lại gặp phải một tên giỏi công phu sư tử ngoạm. Nhưng muốn mua tin tức từ trên người hắn, 100 vạn đúng là không nhiều.
Nếu không hắn ra ngoài lại nói Tằng gia ngay cả chút tiền đó cũng không bỏ ra được.
Tằng Niệm Nhân lại chồng thêm 100 vạn nữa: "200 vạn?"
Diệp Thiều Quang vẫn không nói lời nào, khóe môi cong lên cực kỳ khinh miệt, tựa hồ như muốn nói: A a a, nhà họ tằng ngay cả chút tiền cỏn con ấy cũng ki bo.
200 cũng không được, Tằng Niệm Nhân hối hận vì đã nói chuyện với Diệp Thiều Quang, hắn cắn răng ra một cái giá khác: "500 vạn?"
Diệp Thiều Quang bĩu môi, mở tay nhún vai, tỏ vẻ tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.
Tằng Niệm Nhân đâm lao phải theo lao, chốt hạ: "800 vạn, không thể nhiều hơn. Anh chỉ bán một cái tin tức mà đã đòi giá trên trời. Tôi cảnh cáo anh, tiền... không dễ kiếm như thế đâu."
Diệp Thiều Quang nói đầy hèn mọn: "Anh cho tôi còn không bằng một phần ngàn Yến Thanh Ti cho, thế mà dám nói là giá trên trời? Sao anh không nói anh là một con dễ nhũi?"
Tằng Niệm Nhân sắc mặt âm trầm: "Cô ấy cho anh cái gì?"
Diệp Thiều Quang cong môi, nụ cười vừa yêu nghiệt vừa rất đáng ăn đòn, đáp: "Cô ấy... cho tôi một báu vật vô gái, anh không đấu lại được đâu."
Yến Thanh Ti cho anh Quý Miên Miên, đó là hạnh phúc cả nửa đời sau của anh, cái này không phải là báu vật vô giá nữa, mà là bao nhiêu tiền cũng không mua nổi.
Tằng Niệm Nhân giờ mới ý thức được là mình bị người ta chơi khăm. Tên này từ đầu tới cuối chỉ muốn đùa bỡn hắn, anh ta không hề nghĩ tới chuyện sẽ giúp mình, chỉ muốn cười nhạo mình mà thôi.
Tằng Niệm Nhân nhìn Diệp Thiều Quang xoay người rời đi, ánh mắt hắn dần trở nên hung ác, nham hiểm và lạnh như băng.
Diệp Thiều Quang vừa đi vừa nói: "Anh không có cửa đâu, đừng có mơ tưởng nữa. Anh không có tiền như chồng người ta, không đẹp trai như chồng người ta, quan trọng là... anh không hào phóng như chồng người ta. Đương nhiên, nếu anh thật sự muốn giống như chồng mình, muốn tìm chết thì cứ tới."
...
Buổi tối, Yến Thanh Ti vẫn không thấy Tiểu Từ đâu, cô nhắn tin cho cậu nhưng cũng không thấy hồi âm.
Cho nên, trong bữa cơm chiều, chỉ có Yến Thanh Ti và Quý Miên Miên, Diệp Thiều Quang ăn với nhau.
Yến Thanh Ti nói với Diệp Thiều Quang: "Anh chú ý giúp tôi tên Tằng Niệm Nhân đó một chút."
Tằng Niệm Nhân đối với cô tốt như thế làm cô thật sự thấy lạnh cả người.
Một người bình thường, nếu thấy em gái mình bị làm nhục như thế thì sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách báo thù, sao có thể xử sự thế này được?
Nhưng Tằng Niệm Nhân lại bày ra một bộ cô hành hạ em gái tôi, nhưng cô không giống mấy con khốn chỉ được cái mẽ ngoài, tôi rất để tâm tới tâm tình của cô, đây không phải là có âm mưu sao?
Sở dĩ tới giờ bọn họ không dám đụng tới cô là vì bọn họ biết quan hệ của cô với Hạ gia.
Như thế càng làm cho người ta thêm cảnh giác.
Tằng Niệm Nhân biết cô đã kết hôn mà còn dở trò ve vãn, chỉ có hai lý do, thứ nhất là coi trọng thế lực của Hạ gia, muốn sau khi dụ dỗ được cô thì sẽ trèo lên được Hạ gia. Thứ hai, chính là muốn bôi nhọ Hạ gia nên muốn vu khống cô, đầu tiên là dùng mỹ nam kế để cô mê mẩn hắn, sau đó sẽ thu thập cô.
Diệp Thiều Quang gắp cho Quý Miên Miên một miếng thịt gà, đáp: "Yên tâm đi, tôi đã thử nói chuyện rồi, quả nhiên không phải kẻ tốt đẹp gì, đáng tiếc lại... gặp phải tôi."
Quý Miên Miên không nhịn được hỏi: "Gặp phải anh thì sao?"
Diệp Thiều Quang nhìn cô cười đáp: "Bởi vì anh còn xấu xa hơn hắn ta chứ sao."
Yến Thanh Ti gật đầu, lời này... nói cũng quá đúng rồi. "Lời này quá đúng, anh đúng là còn xấu xa hơn hắn nhiều." Diệp Thiều Quang: "Tôi nghĩ cô cũng ngang bằng tôi thôi."
--- O ---
Chương 1264: Đắc TộiAi Cũng Đừng Đắc Tội Bà Cô Này
Qúy Miên Miên...
Diệp Thiều Quang liếc nhìn Yến Thanh Ti một cái: "Nhạc Thính Phong để tôi tới đây còn là vì để mắt tới cô. Trước đây tôi còn nghĩ kết hôn rồi thì làm gì còn có chuyện gì... chậc, không ngờ tới đây tôi mới phát hiện ra... Trách không được Nhạc Thính Phong lại lo lắng thế..."
"Ý anh là gì?"
Diệp Thiều Quang cười nói: "Chả có ý gì. Vì mị lực của cô lớn quá, đám nam nhân ánh mắt tốt một chút đều sẽ không bỏ qua."
Yến Thanh Ti nheo mắt: "Miên Miên... đêm nay em ngủ với chị."
Ánh mắt Quý Miên Miên sáng lên, trời ạ, nữ thần muốn ngủ với mình, thật đáng kích động. Cô liên tục gật đầu: "Vâng vâng..."
Diệp Thiều Quang...
Cái miệng của mình thật thối...
Đêm thứ hai tới đây đã phải ngủ một mình sao?
Diệp Thiều Quang nhìn Yến Thanh Ti, từ trong ánh mắt cô, anh đọc được một câu rất ẩn ý: Từ nay về sau còn đắc tội tôi thì tối đến anh sẽ ngủ một mình.
Diệp Thiều Quang thở dài, đắc tội ai cũng đừng đắc tội tới bà tổ cô này.
...
Trước khi đi ngủ, Yến Thanh Ti lại gọi điện nấu cháo điện thoại với Nhạc Thính Phong.
"Bà xã, công ty còn nhiều việc cần giải quyết quá, anh không sang đó ngay được, em có nhớ anh không?" Nhạc Thính Phong vốn tưởng sẽ nhanh chóng giải quyết hết việc, không ngờ việc cần giải quyết chất cao như núi.
Yến Thanh Ti mím môi cười: "... Có"
Một chữ này đủ làm cho Nhạc Thính Phong mất ngủ cả đêm, anh nói: "Anh cũng thế, ngày nào cũng phải ôm gối mới ngủ được."
"Đúng rồi, là anh bảo Diệp Thiều Quang tới đây à?"
"Ừ, vụ án của anh ta xong rồi, những người khác của Diệp gia ở Lạc Thành đều có thể sẽ gặp chuyện không may, nên anh bảo anh ta tránh đi một thời gian. Hơn nữa, chính anh ta cũng rất muốn ở cạnh Quý Miên Miên, thế nên anh bèn đưa anh ta tới chỗ em."
Tuy ngày nào cũng gọi điện thoại nhưng càng gọi lại càng thấy nhớ.
Mỗi ngày tới công ty, Nhạc Thính Phong đều thấy việc chất cao trên đầu, thế là lại càng dễ phát cáu.
Yến Thanh Ti cười tươi, cô có cảm giác nói chuyện qua điện thoại thế này không khác nào đang trong giai đoạn yêu đương với mối tình đầu vậy.
Hai người nói chuyện một hồi, Nhạc Thính Phong nói: "Ngày kia anh tới thủ đô công tác, tiện thể sẽ thăm mẹ."
Yến Thanh Ti kinh ngạc: "Mẹ tới thủ đô rồi à?"
Đề cập tới chuyện này là Nhạc Thính Phong muốn nổi điên: "Đúng thế, bị lão hồ li Hạ An Lan kia bắt theo tới thủ đô rồi. Lần trước còn thề son sắt rằng mẹ chỉ ở lại một tuần rồi về, giờ em xem, đã lâu thế rồi, chưa thấy trở lại mà còn theo lão hồ li ấy tới tận hang ổ của lão. Anh nghĩ bà đã không rời được con hồ li ấy rồi."
Yến Thanh Ti chợt nhớ tới cuộc điện thoại lần trước với mẹ chồng: "Bác hình như sẽ không buông tha bà đâu."
Bác của cô là thần đen tối, đã tính kế thì sao có thể nhả ra được. Xem ra, sau này bọn họ tốt nhất không nên ở chung với nhau.
Nhạc Thính Phong dặn dò Yến Thanh Ti: "Bà xã, có chuyện gì thì cứ bảo Diệp Thiều Quang đi làm. Bình thường em cũng phải để anh ta đi theo. Anh đưa anh ta qua đó là để giúp em dẹp bớt mấy tên bụng dạ xấu xa đi, như thế anh mới có thể yên tâm một nửa được."
Yến Thanh Ti không nhịn được cười rộ lên, lời này của Nhạc Thính Phong nghe qua giống như đưa tới một con chó dữ giữ nhà vậy.
"Có một nửa thôi à, anh cũng không tin Diệp Thiều Quang à?"
Nhạc Thính Phong lập tức nói: "Đương nhiên không tin. Anh không thể tận mắt trông giữ em, giao cho ai cũng thấy không yên lòng."
--- O ---
Chương 1265: Anh CóThể Theo Đuổi Em Không?
Yến Thanh Ti cười dịu dàng: "Em rất tốt, không có ai dám đụng tới em đâu..."
"Anh không nói em, em chính là cái nam châm hút phiền toái, cứ phải cẩn thận. Chút nữa anh sẽ gọi điện cho Diệp Thiều Quang, bảo anh ta đừng suốt ngày quấn quýt lấy Quý Miên Miên."
Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên vẻ mặt bát quái ở bên cạnh, nói: "Đêm nay Miên Miên ngủ với em."
Cho nên bọn họ có muốn cũng không quấn quýt được.
Nhạc Thính Phong rất vui sướng trong lòng, vốn dĩ anh rất buồn bực khi nghĩ Diệp Thiều Quang suốt ngày được ở bên Quý Miên Miên, còn mình thì phải tách ra khỏi bà xã.
Quả nhiên vẫn là bà xã hiểu anh: "Bà xã, làm tốt lắm." Hai người buôn chuyện thêm một hồi lâu mới cúp máy.
Quý Miên Miên ở bên cạnh không nhịn được đã ngủ say, Yến Thanh Ti đắp chăn cho cô rồi mới nằm xuống.
Trước khi ngủ, trong đầu cô nghĩ ngày mai phải gọi điện cho mẹ. Bà theo bác tới thủ đô mà lại chẳng nói cho cô biết.
Bị Yến Thanh Ti nghĩ tới nên Nhạc phu nhân còn chưa ngủ, đột nhiên thấy ngứa mũi nên hắt xì một cái.
Hạ An Lan: "Nhìn đi, cảm lạnh rồi, lại đây, nằm xuống đi." Nhạc phu nhân hừ một tiếng: "Không thèm."
Hạ An Lan vẫn kiên nhẫn: "Ngoan, lại đây ngủ đi, khuya rồi."
Nhạc phu nhân quay đầu không nhìn ông: "Ông tự ngủ đi, quản tôi làm gì."
Hạ An Lan đi tới, ngồi xuống cạnh bà, giữ lấy bả vai bà: "Sao lại tức giận rồi, nói cho anh nghe xem nào? Đã muộn thế rồi mà còn không chịu ngủ, sẽ không tốt cho da đâu."
Nhạc phu nhân nổi giận đùng đùng: "Ông gạt tôi."
"Anh lừa em cái gì?" Hạ An Lan ôm lấy bả vai bà.
Nhạc phu nhân gạt bàn tay đang vuốt ve trên vai mình ra: "Ông nói ông không thích các cô gái trẻ, nhưng tôi ở đây nửa ngày liền thấy ở chỗ ông bao nhiêu là nữ thư ký, y tá trẻ."
Hạ An Lan sửng sốt, sau đó nở nụ cười, ông còn tưởng bà làm sao, hóa ra là vậy.
Tức giận như thế là vì... ghen sao?
Ánh mắt Hạ An Lan mềm mại xuống, nhẹ giọng nói: "Mấy cô gái đó làm việc cho anh nhiều năm rồi..."
Nhạc phu nhân vừa nghe đã xoay người lại, chỉ vào ông: "Ông... ông... Hừ, tôi nói rồi, ông không phải người tốt gì cả, tôi sẽ không ở đây với ông nữa... Tôi muốn về nhà..."
Bà muốn đứng lên rời đi nhưng lại bị Hạ An Lan ôm chặt vào lòng, ông cười nói: "Đến giờ anh gặp được em mới phá giới. Nếu anh thích mấy cô gái trẻ thì còn chờ em tới bây giờ sao?"
Nhạc phu nhân giật mình, hình như ông ấy nói rất đúng.
Nhưng bà vẫn làm ra vẻ giận, nói: "Nói thật dễ nghe... Thực ra ông chê tôi cao tuổi chứ gì?"
Lúc phụ nữ tức giận đúng là rất khói nói lý lẽ.
Nói cũng không ăn thua, chỉ có thể dùng hành động.
Hạ An Lan ôm chặt Nhạc phu nhân, ngăn lời nói của bà nơi cửa miệng.
Nhạc phu nhân giãy giụa hai cái nhưng không được, bị hôn tới mức dần ý loạn tình mê.
Một hồi lâu sau, Hạ An Lan buông bà ra, nhẹ hôn lên trán bà: "Nếu anh thật sự là người như thế thì em có thể thích anh sao?"
Nhạc phu nhân đỏ mặt: "Ai thích ông, ông đừng quá tự tin như thế."
Kỳ thực trong lòng bà rất ngượng ngùng, đến tuổi này rồi mà còn so đo với mấy cô gái trẻ.
Trước kia bà chưa từng yêu, chưa từng biết mùi vị của tình yêu thế nào. Nhưng hiện tại, bà lại cảm nhận được hương vị khó thể nói thành lời này. Hạ An Lan ôm lấy Nhạc phu nhân: "Anh có thể theo đuổi em không?"
--- O ---
Chương 1266: Ông ĐâyMất Hứng Nên Muốn Tìm Người Hành Hạ
Nhạc phu nhân vội vàng tránh khỏi Hạ An Lan: "Chuyện này... nói sau đi. Hiện tại tôi không cho ông theo đuổi tôi gì hết, dù sao bụng ông rất đen tối, không phải người tốt. Tôi chờ một tháng đi qua, xem biểu hiện của ông thế nào đã."
Hạ An Lan gật đầu: "Tốt, em sẽ được như ý."
Kỳ thực, ông đã chắc chắn trong lòng rằng, dù có hết một tháng cũng sẽ không buông tay.
Dù sao, đã chia cách nhiều năm, giờ mới được gặp lại, sao ông có thể buông tay được?
...
Diệp Thiều Quang một mình lăn lộn trên giường, nhìn trần nhà tối đen như mực, nghe tiếng mưa tí tách bên ngoài mà phiền não vô cùng.
Anh muốn cùng Quý Miên Miên nói chuyện thân mật, không ngờ lại bị con hồ ly tinh Yến Thanh Ti kia cướp mất.
Đêm nay rất dài, chỉ có hai cô gái kia là ngủ ngon mà thôi.
Diệp Thiều Quang cứ trằn trọc lăn qua lăn lại làm chiếc giường kêu cọt kẹt, nghe thấy âm thanh đó lại nghĩ tới thanh âm hai người chiến đấu đêm hôm qua.
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Thiều Quang lấy điện thoại cầm tay ra xem giờ, thấy đã 1 giờ sáng.
Tiếng mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi, Diệp Thiều Quang tâm tình phiền chán, cuối cùng ngồi dựng dậy.
Anh đẩy cửa sổ ra, mưa phùn lập tức hắt vào. Đêm mưa nhưng không quá lạnh, Diệp Thiều Quang đứng đấy để gió thổi vào người một hồi, trong lòng càng không thoải mái.
Anh lẩm bẩm: "Mất hứng thật, cần có người chia sẻ mới đúng. Nên tìm ai đây?"
Diệp Thiều Quang nheo mắt lại, đóng cửa sổ lại, sau đó lấy từ trong va li ra một cái áo gió màu đen, mặc vào và đi ra ngoài.
Ông mất hứng nên phải tìm kẻ nào đó mất hứng cùng mới được. Làm gì có chuyện chỉ có mình anh không ngủ ngon chứ?
Đêm đã khuya, mọi người trong khách sạn đều đã ngủ, Diệp Thiều Quang không nghĩ tới còn có thể gặp được người khác còn thức.
Anh thấy Tiểu Từ ngồi ở hành lang, bên chân có hai, ba vỏ chai rỗng, nhìn là biết cậu ta mượn rượu giải sầu.
Khóe miệng Diệp Thiều Quang giật giật một chút, nửa đêm không ngủ còn ở ngoài này uống rượu, sao không vào phòng mà uống chứ?
Anh ta quên luôn rằng chính mình cũng nửa đêm không ngủ còn ra ngoài "đi dạo".
Diệp Thiều Quang định không để ý tới Tiểu Từ mà cứ thế đi qua, nhưng lại bị Tiểu Từ cản lại: "Anh muốn đi đâu?"
"Ra ngoài, liên quan gì tới cậu chứ?"
"Hiện tại anh là trợ lý của chị Thanh Ti, không thể làm xằng làm bậy được. Hơn nữa, tôi không tin anh ra ngoài làm chuyện gì tốt." Tiểu Từ biết Diệp Thiều Quang không phải người tốt, người này nửa đêm ra ngoài chắc chắn là để làm chuyện xấu.
Diệp Thiều Quang nở nụ cười, đúng là rất hiểu biết nhau đấy.
Quả thực giống hệt Quý Miên Miên hay nói, đã ra ngoài chắc chắn không phải làm chuyện gì tốt.
"Chính vì là trợ lý của cô ấy nên mới phải đi làm chuyện này." Diệp Thiều Quang đi vòng qua trước Tiểu Từ.
Đi được vài bước, bỗng nhiêu anh lại quay lại: "Tâm tình không tốt à?"
Tiểu Từ cắn răng, hỏi thế này là cười nhạo cậu phải không? Không phải tất cả vì anh mà ra sao?
Diệp Thiều Quang hất cằm: "Mất hứng thì đi làm gì đó cao hứng đi. Đi theo tôi."
Tiểu Từ...
Hai người ra khỏi khách sạn, mưa phùn lất phất làm quần áo nhanh chóng bị ướt. Trên người Tiểu Từ chỉ mặc một bộ đồ mỏng nên nhanh chóng bị rét run.
Cậu vuốt nước mưa trên mặt: "Này, anh muốn làm gì?"
Diệp Thiều Quang mặc một cái áo gió màu đen có thể chống thấm, cả người một cây màu đen như hòa lẫn với bóng đêm, nhìn giống hệt một tuyệt thế cao thủ. Xung quanh đều đã tắt hết đèn, cả thị trấn chìm trong tĩnh lặng.
--- O ---
Chương 1267: Đêm ĐenGió Lớn, Thích Hợp Làm Chuyện Xấu
Diệp Thiều Quang thản nhiên đáp: "Đương nhiên là làm chuyện cậu không muốn làm rồi."
"Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh làm chuyện gì bất lợi cho chị Thanh Ti thì tôi sẽ không tha cho anh."
"Tuy rằng tôi vẫn muốn làm gì đó cô ta, nhưng nếu tôi làm thực thì không đến phiên cậu ra tay, Nhạc Thính Phong cũng sẽ giết chết tôi."
Thanh âm Diệp Thiều Quang trong đêm tối có chút thờ ơ như là nói đùa vậy.
Tiểu Từ cắn răng, tiếp tục theo sau, cậu muốn nhìn xem Diệp Thiều Quang định làm gì.
Chỉ là ra ngoài mà quên mang theo áo khoác.
Mười phút sau, đi vòng vèo qua hai khu phố, cuối cùng cả hai đứng trước khách sạn đắt tiền nhất của thị trấn.
Tiểu Từ khó hiểu: "Sao lại tới đây?"
"Đương nhiên tới đây có việc rồi."
Diệp Thiều Quang tùy tiện lấy một cây gậy lớn bằng cổ tay đàn ông dựng ở góc tường, dài hơn một thước và đưa cho Tiểu Từ.
"Anh... làm gì?"
"Cầm lấy, chút nữa có việc cần, theo tôi tới đây."
Tiểu Từ nhận lấy, sau đó liếc nhìn thấy Diệp Thiều Quang đi tới bên tường, thở dài một tiếng: "Nếu có Quý Miên Miên ở đây thì tốt rồi." Anh ta sẽ không phải leo tường.
Tiểu Từ khó hiểu, sau đó... ánh mắt cậu trợn to, nhìn thấy Diệp Thiều Quang nhanh nhẹn bay qua tường mà vào trong.
Sau khi vào trong rồi, anh liền mở cổng ra. Diệp Thiều Quang: "Vào đi."
Tiểu Từ nắm chặt gậy trong tay, nuốt nước miếng một cái rồi đi vào.
Phòng ở đây kiến tạo giống như một tứ hơp viện, không có lầu cao. Diệp Thiều Quang nhìn một vòng sau đó dừng lại ở một cánh cửa.
"Nói khẽ thôi, đi theo tôi."
Tiểu Từ rón rén đi theo Diệp Thiều Quang, đứng ở cửa nghe thấy hình như bên trong có tiếng người nói chuyện.
Diệp Thiều Quang làm vài động tác ra hiệu cho Tiểu Từ, ý bảo: chút nữa tôi gõ cửa, cửa mở thì cậu nhớ dùng gậy đánh đấy nhá!
Tiểu Từ giận dữ, mẹ nó, anh để tôi đánh, trong này rốt cuộc là ai vậy? Cậu còn chưa kịp hỏi thì Diệp Thiều Quang đã giơ tay lên.
Tằng Niệm Nhân còn chưa ngủ, hắn đang gọi điện.
"Trong hai ngày đem thứ tôi muốn tới đây, phải, nhất định phải là liều cao, tôi sẽ cho anh nhiều chỗ tốt... Chờ tôi ra tay được rồi, chẳng phải cô ta sẽ tùy tiện để tôi khống chế sau, anh có muốn dùng tôi cũng..."
"Cộc cộc cộc!" tiếng gõ cửa vang lên ngắt ngang lời Tằng Niệm Nhân.
Hắn sửng sốt một chút, giờ này ai còn có thể tới đây tìm hắn chứ, chẳng lẽ là Khả Nhân?
Do dự một chút, hắn đứng dậy ra mở cửa.
Trong một khắc khi cửa kia mở ra, Diệp Thiều Quang né sang bên cạnh, khoa tay múa chân ra hiệu cho Tiểu Từ.
Tay Tiểu Từ run run, thân thể cũng run run, cậu không dám.
Tằng Niệm Nhân mở cửa ra thì thấy bên ngoài không có người. Mắt thấy Tiểu Từ không dám ra tay, Diệp Thiều Quang mắng thầm một tiếng, sau đó cởi áo gió ra, nhanh chóng trùm lên đầu Tằng Niệm Nhân.
Tằng Niệm Nhân chỉ cảm thấy gió vù vù, sau đó trước mắt tối sầm lại, không nhìn thấy gì nữa. Trên đầu hắn bị thứ gì đó trùm lên, ngực tê rần, rõ ràng vừa bị người ta đá cho một cái.
Diệp Thiều Quang đá Tằng Niệm Nhân vào phòng sau đó bắt lấy hai cánh tay áo gió buộc chặt đầu hắn lại, đề phòng hắn cởi ra, đầu gối tì lên người hắn đề phòng hắn giãy giụa.
Tằng Niệm Nhân bối rối kêu lên: "Ai... ai...?"
Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng: "Đương nhiêu là người muốn giết mày rồi."
Tằng Niệm Nhân sợ hãi tới run rẩy: "Anh bạn... chúng ta có thù oán sao? Nếu anh bạn muốn tiền thì muốn bao nhiêu cũng được, tôi có thể cho anh."
"Lão tử là người thiếu tiền sao? Hôm nay muốn cho mày hiểu, đã là một con cóc thì đừng mơ tưởng con thiên nga không thuộc về mày, nếu không thì chết đấy." Nói xong, Diệp Thiều Quang một cước giẫm lên đũng quần Tằng Niệm Nhân.
--- O ---
Chương 1268: Nửa ĐêmRất Thích Hợp Hủy Thi Diệt Tích
Tằng Niệm Nhan đau tới mức há mồm muốn hét lên, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị Diệp Thiều Quang bịt miệng lại.
Tiểu Từ sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, mẹ ơi, tàn bạo quá, quá tàn bạo...
Diệp Thiều Quang nhìn Tiểu Từ, ý giục cậu mau động thủ, còn chần chừ đứng đó làm gì? Đây là địa phương nào chứ, không đánh nhanh rồi chạy lấy người, nếu bị phát hiện ra thì toi, nơi này còn có Tằng Khả Nhân và trợ lý của cô ta ở đó.
Tiểu Từ cắn răng một cái, tên khốn này dám có ý đồ với chị Thanh Ti, đáng đánh...
Vì thế, Tiểu Từ nổi điên lên, tay cầm gậy gỗ đánh thẳng xuống đầu Tằng Niệm Nhân.
Tằng Niệm Nhân đau tới run rẩy, trong đầu chỉ đang nghĩ một cước kia có làm anh ta đoạn tử tuyệt tôn hay khong, sau đó chỉ nghe trên đầu kêu "ong" một cái, gáy lĩnh nguyên một gậy.
Trước mắt tối sầm, cả người hắn mềm oặt.
Tiểu Từ sợ tới mức quăng luôn gậy đi, kêu lên: "Chết rồi... đã... hôn mê rồi. Chúng ta mau chạy tôi. Nếu bị người ta phát hiện ra sẽ không hay đâu."
Diệp Thiều Quang chậm rãi đứng lên: "Đi cái gì mà đi. Cởi hết quần áo của hắn ra, khiêng đi."
Tiểu Từ trừng mắt: "Anh đi mà làm."
Diệp Thiều Quang duỗi duỗi tay, đá Tằng Niệm Nhân một cái, xác định hắn thật sự hôn mê mới nói: "Không phải cậu chẳng lẽ tôi à? Làm nhanh lên."
Tiểu Từ cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Thiều Quang một cái. Nửa đêm bị anh ta lôi tới đây làm chuyện xấu, sớm biết thế này đã không đi.
Tiểu Từ lo lắng bị người khác phát hiện ra, chỉ có thể nhanh chóng cởi hết quần áo của Tằng Niệm Nhân, chỉ để lại đúng cái quần lót: "Thế này được chưa?"
Chứ không lẽ...
Diệp Thiều Quang lại nói: "Tiếp tục cởi, cởi hết..."
"Anh... biến thái à?"
"Bảo cởi thì cứ cởi đi, nói nhiều câu vô nghĩa thế làm gì?"
Tiểu Từ cắn răng, cuối cùng túm lấy cái quần lót của Tằng Niệm Nhân lột ra. Nhìn thằng bé của Tằng Niệm Nhân, cậu ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nói với Diệp Thiều Quang: "Kỳ thực... Anh không cần đá đâu."
Lần này, Diệp Thiều Quang đồng tình với lời nói của cậu: "Đúng là không cần đá thật. Không ngờ lại là phế vật, chỉ để làm trang trí mà thôi."
Đúng là chỉ được cái mẽ ngoài nhìn có tí nam tính, không ngờ của nả lại chả ra làm sao, không biết trước đây hắn ngủ với người khác có xơ múi được gì không?
Tiểu Từ khiêng Tằng Niệm Nhân cả người lõa thể lên: "Có thể đi chưa?"
Diệp Thiều Quang gật đầu, nhìn dấu chân mình lưu lại trên mặt đất, tùy tiện túm lấy quần áo của Tằng Niệm Nhân lau lau, sau đó mới rời khỏi phòng.
Trong ngoài viện vẫn một mảng tối đen, mưa lướt thướt xóa đi mọi dấu chân, hai người thuận lợi ra tới ngoài cửa.
Cả người Tiểu Từ ướt đẫm, cả giận mắng: "Sao anh bắt tôi khiêng hắn hả?"
Diệp Thiều Quang tâm tình rất tốt, nói: "Đương nhiên là hủy thi diệt tích."
Tiểu Từ sợ tới cả người mềm nhũn, hất Tằng Niệm Nhân trên vai xuống, kinh hô: Anh... Anh có biết giết người là phạm pháp không hả?"
"A... thế giờ không phải là đang làm chuyện phạm pháp à? Cậu với Yến Thanh Ti chưa từng làm chuyện gì phạm pháp à?"
"Tôi... đó không phải là đi giết người."
Diệp Thiều Quang liếc cậu một cái, tiếp tục đi về phía trước.
"Tôi bị anh hại chết rồi." Tiểu Từ lại cõng Tằng Niệm Nhân lên, vội vàng đuổi theo.
Đi về phía bắc thị trấn, Diệp Thiều Quang nói: "Đi thôi, quăng hắn đi."
Tiểu Từ nhìn bãi rác trước mặt, dù trời mưa nhưng vẫn tản ra mùi rất kinh khủng: "Cái này..."
Diệp Thiều Quang hất cằm: "Không phải cậu không muốn giết người sao? Thế thì quẳng hắn ở đây đi."
Tiểu Từ nghe tới mấy chữ "không phải giết người" thì vội vàng lẳng Tằng Niệm Nhân lên bãi rác.
--- O ---
Chương 1269: Đừng ĐểBà Xã Tôi Biết Tôi Ngủ Cùng Với Một Người Đàn Ông
Đây là nơi tập kết rác của trấn, mỗi ngày sẽ có một xe rác tới đây chuyển rác đi.
Bỏ lại Tằng Niệm Nhân, cả người Tiểu Từ nhẹ nhõm hẳn.
Quay đầu nhìn một gã đàn ông nằm dạng chân tay trên bãi rác, mưa rơi khắp người, cậu hỏi: "Mưa suốt đêm thế này liệu có làm sao không?"
Diệp Thiều Quang ngáp một cái, duỗi duỗi lưng, quay người ra về. "Dù sao cũng đã xảy ra chuyện rồi."
"Ờ... Thôi... Coi như tôi chưa hỏi."
Trở về khách sạn, khắp nơi vẫn vắng hoe, hai người không ai nói chuyện mà tự trở về phòng của mình.
Bởi vì thể lực tiêu hao nhiều nên hai người thay đồ xong là nằm lăn ra ngủ ngay.
Diệp Thiều Quang trước khi ngủ còn nhắn cho Nhạc Thính Phong nói: "Tôi giúp cậu thu thập tình địch, nhớ là cậu nợ tôi một cái nhân tình."
Nhạc Thính Phong bị tin nhắn đánh thức, mở ra nghe được giọng của Diệp Thiều Quang thì tâm tình tốt vô cùng.
Anh liếc mắt nhìn người ngồi đối diện, nhất thời cảm thấy đau đầu: "Hạ Lan à, tôi cầu xin cậu đấy, tôi là người đã có vợ, để cô ấy biết hơn nửa đêm tôi vẫn ở cùng một người đàn ông khác thì cô ấy sẽ lột da tôi mất."
Hôm nay Hạ Lan Phương Niên tới Nhạc gia, trong nhà chẳng còn ai, chỉ có hai thằng đàn ông với nhau.
Nhạc Thính Phong không về phòng ngủ, nếu có bị vợ hỏi thì anh sẽ nói là ngồi ở sô pha phòng khách cả đêm.
Hạ Lan Phương Niên không nói chuyện, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Nhạc Thính Phong hỏi dò: "Tôi hỏi thật, cậu chỉ vì một nữ nhân mà phải chạy trốn tới mức này sao? Người ta cũng không bắt cậu chịu trách nhiệm, cũng không đuổi theo cậu, sao cậu phải khổ thế hả?"
Hạ Lan Phương Niên: "Tôi..."
Vừa mở miệng, anh lại không biết phải nói gì.
Nhạc Thính Phong nói tiếp: "Tôi mặc kệ cậu, sau này đừng có nói cho Thanh Ti biết đêm nay tôi cho cậu ngủ lại. Tôi mệt rồi, kệ cậu đấy, thích ở thì cứ ở lại chỗ này, nhưng đừng có tới phòng ngủ của tôi."
Vừa lên lầu, Nhạc Thính Phong liền gọi điện cho Giang Lai.
Giang Lai bị đánh thức cực kỳ cáu kỉnh, nhưng điện thoại của ông chủ, anh có thể không nghe sao?
Chợt nghe ông chủ nói: "Giang Lai, nói với Lý Nam Kha, người ở chỗ tôi, qua đây mà đón về đi."
"A?"
"Đừng có a ê gì, nhanh đi, nửa giờ nữa, tôi hy vọng cô ta có thể tới mang Hạ Lan Phương Niên ra khỏi nhà tôi."
"A..."
Trên thực tế, chưa tới nửa giờ sau, chỉ chừng 20 phút, Nhạc Thính Phong đã nghe thấy chuông cửa kêu.
Sau đó, anh cười rất gian xảo, chờ Hạ Lan Phương Niên đi mở cửa, trong nhà liền lập tức yên tĩnh lại.
Nhạc Thính Phong cũng chẳng thèm quan tâm dưới nhà xảy ra chuyện gì, ôm gối của Yến Thanh Ti trùm chăm ngủ luôn.
...
Hừng đông, Yến Thanh Ti ăn xong bữa sáng liền đi quay phim, lại phát hiện hôm nay đoàn làm phim không biết đang nói tới chuyện gì mà có vẻ hưng phấn lắm.
Quý Miên Miên chạy đi hỏi xong liền quay về, vui vẻ kể cho cô: "Chị, chị không biết đâu, chuyện về tên Tằng Niệm Nhân vẫn bám dính lấy chị đấy."
"A... Hắn làm sao?"
"Sáng nay công nhân thu rác phát hiện thấy hắn trần truồng nằm trên bãi rác, mấy con chó hoang còn vây quanh hắn, trên người bị cắn mấy nhát, đã được đưa tới bệnh viện rồi. Chị, chị đoán xem có thể là ai làm chứ, quả thực quá dã man rồi."
Yến Thanh Ti vừa nghe đã hỏi lại: "Tối qua à?"
"Đúng thế, tối hôm qua, em đã nói tên đó không phải là người tốt mà, chắc lại đắc tội ai rồi."
Yến Thanh Ti chậm rãi liếc mắt nhìn Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang nhún vai một cái tỏ ý không liên quan, tôi vô tội. Miệng Yến Thanh Ti co rút một chút, không phải là anh mới lạ đó.
--- O ---
Chương 1270: Tôi VớiTình Địch Liên Thủ Ngược Tên Khốn Đó
Người này chắc là tối qua vì không có Quý Miên Miên ngủ cùng nên không ngủ được, chạy ra ngoài làm chuyện xấu rồi?
Yến Thanh Ti lấy cớ sai Quý Miên Miên đi lấy giúp mình ít đồ.
Cô nói: "Anh làm thế mà không nghĩ tới hậu quả à? Anh làm như thế, Tằng gia nhất định sẽ nghĩ là tôi làm. Lỡ như Tằng Niệm Nhân còn chưa có ý định làm gì tôi, giờ bị anh kích thích thế, hắn thúc đẩy xuống tay với tôi thì làm sao?"
Diệp Thiều Quang ngồi bên cạnh Yến Thanh Ti, cười nói: "Tôi nói cho cô nghe, một gã đàn ông có ý định làm chuyện xấu với phụ nữ thì không cần cái gì kích thích cả đâu. Từ ánh mắt của hắn cũng thấy là sớm muộn gì hắn cũng sẽ xuống tay với cô. Nếu thế, sao chúng ta không động thủ trước. Tôi cũng phải cho Nhạc Thính Phong biết là tôi đến đây không phải chỉ để trang trí."
Yến Thanh Ti nở nụ cười: "Anh chắc không?"
"Chắc rồi. Cô nghĩ tôi và cô là người dễ bị người ta tính kế thế sao? Đàn ông, nhất là cái loại đàn ông tâm tư âm trầm như hắn tôi rất hiểu, nếu hôm qua tôi không ra tay, có lẽ... đêm nay hắn sẽ xuống tay với cô." Tối hôm qua Diệp Thiều Quang nghe được cuộc điện thoại của Tằng Niệm Nhân, dù chỉ nghe được một câu nhưng anh cũng cam đoan rằng Tằng Niệm Nhân đang chuẩn bị để đối phó với Yến Thanh Ti.
Đàn ông như thế bên ngoài nhìn sáng sủa nhưng trong lòng lại bẩn thỉu không gì sánh bằng.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Nói cũng đúng, một mình anh làm à?"
Diệp Thiều Quang nhún vai: "Đương nhiên không phải, cô cảm thấy tôi có thể khiêng Tằng Niệm Nhân đi xa thế sao?"
Yến Thanh Ti nhìn Diệp Thiều Quang, cười hỏi: "Chẳng lẽ anh còn có người trợ giúp à?"
"Đúng thế."
"Ai?"
"Tình địch của tôi."
Yến Thanh Ti ngửa đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua.
Thế giới này thật là kỳ diệu. Hôm qua Tiểu Từ còn là tình địch của anh ta, sau một đêm mưa lại chạy đi làm chuyện xấu với nhau... thật sự là... rất dễ khiến người ta choáng váng. Bỗng nhiên cô thấy thương cảm thay cho Tằng Niệm Nhân.
Yến Thanh Ti kéo cằm Diệp Thiều Quang: "Anh có chắc tối hôm qua anh chạy đi thu thập hắn không phải vì anh ngủ một mình buồn chán quá đấy chứ?"
Diệp Thiều Quang thản nhiên thừa nhận: "Đúng thế, tôi nằm một mình chán quá nên khó tránh khỏi ngứa chân ngứa tay. Nhưng nếu hôm qua Miên Miên ở đó thì tôi cũng sẽ kéo cô ấy đi cùng. Dù sao, cùng nhau làm chuyện xấu, cùng có chung bí mật mới có thể thân thiết hơn... giống như cô và Nhạc Thính Phong ấy."
Yến Thanh Ti...
Nhạc Thính Phong đã dạy anh ta cái khỉ gì thế này?
Nhưng không bị Tằng Niệm Nhân quấy rầy, tâm tình Yến Thanh Ti rất tốt, ruồi bọ bay đi rồi, thế giới trở nên rất tươi mát.
Quay phim xong, cô gọi điện cho Hạ An Lan, mấy ngày qua không hỏi tới tình hình của Du Dực nên cô cũng thấy hơi nhớ ông.
"Con không phải lo lắng, bác nhớ kỹ chuyện này mà. Nếu không có gì bất ngờ thì tuần này có thể ra ngoài rồi."
Yến Thanh Ti vui mừng suýt nhảy cẫng lên: "Thật ạ? Thế thì tốt quá, đợi chú Du ra ngoài rồi, bác phải báo cho con ngay đấy."
Lần trước Du Dực nói chờ ông ra ngoài sẽ tới đây tìm cô.
Nghĩ tới chuyện có thể nhanh chóng gặp ông, Yến Thanh Ti cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng cô, người đáng quan tâm nhất vẫn là Du Dực. "Yên tâm đi, cậu ấy cũng rất nhớ con."
"Cảm ơn bác."
"Con bé này, tự con phải biết chăm sóc bản thân đấy. Ông bà ngoại rất nhớ con."
"Vâng, con biết, sau đợt này con có thời gian nghỉ ngơi, sẽ về thăm bà ngoại... Bác, bác âm thầm đưa mẹ con tới thủ đô như thế, chừng nào bác mới đưa mẹ con đi đăng ký đây ạ?"
--- O ---
Chương 1271: Nếu BàẤy Đồng Ý Thì Lúc Nào Cũng Được
Yến Thanh Ti cười gian xảo: "Con nghĩ bác cứ làm tới đi, mẹ con đơn thuần thế thôi nhưng là người hiếm có khó tìm. Bác, bác phải biết quý trọng đấy."
Hạ An Lan gật đầu: "Ừ... Cái này bác biết chứ."
Hạ An Lan lắc đầu cười, bút máy trong tay đặt xuống. Trên giấy trắng viết ba chữ rất nắn nót: TÔ NGƯNG MI
Ba chữ này với ông mà nói quen thuộc như từ lâu đã khắc sâu vào trong lòng. Ông nhìn một hồi, cẩn thận cất tờ giấy vào trong ngắn kéo, sau đó gọi điện thoại cho thư ký: "Chuyện của Du Dực thế nào rồi?"
"Tốt thưa tiên sinh."
...
Ban đêm ở Dung Thành thời tiết rất tốt, thời tiết cuối thu không khô hanh như ở phương Bắc, không khí mát mẻ thanh lương.
Rạng sáng, đêm tối vẫn chưa tan hết.
Cổng của trại giam mở ra, Du Dực bước ra ngoài.
Trước cổng có một chiếc xe, lái xe xuống mở cửa cho ông.
Ông quay đầu liếc nhìn nơi mình đã ở nhiều ngày qua, sau đó xoay người lên xe.
Xe chậm rãi lăn bánh rồi biến mất trong đêm đen.
Cổng trại giam sở cảnh sát lại đóng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chờ trời sáng, truyền thông sẽ đưa tin người bị tình nghi giết người Du Dự đã phát bệnh tim và qua đời đêm qua. Huyết án chấn động một thời sẽ khép lại.
Trên ghế sau có một túi hồ sơ, lái xe nói: "Du tiên sinh, giấy tờ mới của ngài ở đây, tất cả những gì cần thiết cũng ở bên trong. Ngài xem còn cần gì nữa thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm giúp."
Du Dực cầm túi hồ sơ lên, lấy ra đọc, bên trong có tiền mặt và giấy chứng nhận các kiểu, còn có thẻ ngân hàng, Hạ An Lan đã chuẩn bị đầy đủ cho ông.
Du Dực cất thẻ căn cước đi, nói: "Cảm ơn, tôi đã chết rồi, đừng gọi tôi là Du tiên sinh nữa."
Đêm qua đi, trên đời này sẽ không còn ai tên là Du Dực nữa.
Tâm tình của ông cũng rất bình thản. Nếu nói trên đời này còn có gì đáng giá với ông, vậy chắc chỉ có thể là Yến Thanh Ti.
Ông nhìn ra ngoài, ánh đèn đường mờ mờ, cho dù trong đêm tối thì thành phố này cũng chưa bao giờ ngủ say.
Lái xe dừng một chút, nói: "Vâng."
"Cậu cho tôi ra ngoại thành, đến ngoại ô thì cho tôi xuống."
"Ngài muốn đi đâu? Tôi nhận được mệnh lệnh phải đưa ngài tới nơi ngài muốn tới."
"Nơi tôi muốn tới ở ngoại thành."
"Vâng..."
"Còn nữa, tin tức tôi ra ngoài tạm thời đừng nói cho Thanh Ti."
"Vâng, tôi sẽ nói lại với tiên sinh."
Xe ra tới ngoại thành, Du Dực xuống xe. Ông mang một túi hành lý đơn giản, mặc một bộ quần áo bình thường, bước đi trên đường.
Lái xe cũng không rời đi ngay, anh ta nhìn thân ảnh cô đơn của Du Dực dần xa cho đến khi biến mất hoàn toàn, sau đó anh ta mới quay trở về.
Du Dực đi bộ giống như một khách lữ hành, chỉ có một mình, vừa đi vừa nghỉ.
Ông vừa đi vừa đón bình minh, có thể thấy được trên đường chân trời xa xa, mặt trời từ từ ló dạng.
Tay Du Dực chậm rãi sờ lên cổ, đụng tới chiếc nhẫn kia.
Có nó ở đây, Du Dực như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Ông nhìn ánh bình minh ló dạng: "Anh dẫn em đi gặp Thanh Ti, chờ gặp nó xong, chúng ta sẽ đi tới những nơi em chưa từng tới..."
--- O ---
Chương 1272: Chú ẤyĐi, Sao Lại Không Nói Cho Tôi Biết?
Hôm sau, giữa giờ ăn trưa, Quý Miên Miên sau khi lướt weibo liền cảm khái than: "Trời ạ... Đã chết rồi sao?"
Yến Thanh Ti thuận miệng hỏi: "Ai chết?"
Quý Miên Miên: "Chính là Du nhị gia, người đã giết chị dâu mình, ồn ào một thời gian trước đó chị..."
Trong lòng Yến Thanh Ti nảy lên: "Em nói ông ấy làm sao cơ?"
"Chết rồi. Đây, chị xem đi, báo chí cũng tung tin rồi này." Quý Miên Miên đưa di động cho Yến Thanh Ti xem.
Yến Thanh Ti lập tức cầm lấy, quả nhiên đọc được một dòng tít ngắn: Người bị tình nghi Du Dực tối qua đã lên cơn đau tim và qua đời.
Cốc nước trên tay Yến Thanh Ti rơi xuống "choang" một tiếng, vỡ tan tành. Quý Miên Miên hoảng sợ, hỏi: "Chị, chị sao thế?"
Diệp Thiều Quang không nói gì, ngồi yên nhìn biểu hiện của Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti ý thức được mình vừa thất thố bèn chữa cháy: "Không sao, không sao..."
Sau khi kích động trong lòng, Yến Thanh Ti nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Đây chính là kế Kim Thiền thoát xác mà bác nói, chắc Du Dực đã ra ngoài rồi.
Yến Thanh Ti không còn tâm tình ăn cơm nữa. Mặc dù cô cảm thấy khả năng Du Dực đã được ra ngoài là rất lớn, nhưng... Vì sao hôm qua lúc nói chuyện, bác không nói gì với cô? Ông ấy không lừa dối cô chứ?
Trong lòng nghi hoặc và kích động, cô rất lo Du Dực thực sự có chuyện. "Chị no rồi, mọi người cứ từ từ ăn đi."
"A, chị, chị đi đâu thế?"
"Chị đi gọi điện thoại, sẽ về ngay."
Yến Thanh Ti cầm di động, nhanh chóng ra ngoài gọi điện cho Hạ An Lan.
Thư ký của Hạ An Lan tiếp máy, anh ta nói với cô rằng Hạ An Lan đang tiếp khách, hiện tại không thể nghe máy được.
"Không sao, chắc anh cũng biết chuyện tình của chú Du. Vì sao hôm nay tôi đọc tin thấy bảo là chú ấy qua đời vậy?"
Thư ký nói với cô: "Tiểu thư, cô không cần kích động, không có chuyện đó đâu."
Trong lòng Yến Thanh Ti thở phào một cái: "Ý của anh là... chú ấy ra ngoài rồi phải không?"
Thư ký gật đầu: "Đúng thế, tiểu thư, tối qua đã ra ngoài rồi."
"Chú ấy ở đâu? Làm sao để gặp chú ấy?" Tâm tình Yến Thanh Ti kích động vô cùng. Du Dực đã ra ngoài thì cô nhanh chóng có thể gặp lại ông rồi.
Thư ký trầm mặc một hồi. Hôm qua lúc đi, Du Dực đã dặn không cần cho Yến Thanh Ti biết, anh ta không biết có nên nói hay không nữa.
Thấy thư ký mãi không nói gì, Yến Thanh Ti không khỏi bối rối: "Sao thế? Anh nói cho tôi biết, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Cuối cùng, thư ký đáp: "Tiểu thư yên tâm, không có chuyện gì cả. Chỉ là... Du tiên sinh hy vọng cô không cần nhớ tới ông ấy nữa, ông ấy sống rất tốt."
"Nhưng người đâu? Làm sao để tôi tìm được chú ấy?"
"Chuyện này... Hiện tại chúng tôi cũng không tìm thấy ông ấy. Hôm qua người của chúng tôi đưa ông ấy đến ngoại ô, sau đó ông ấy tự mình đi... Tôi nghĩ... có lẽ ông ấy tới tìm cô, muốn cho cô một vui vẻ bất ngờ chăng?"
Thư ký nói thực uyển chuyển, không ai biết hiện tại Du Dực ở đâu. Ông ấy giống như đêm đen vậy, trời vừa sáng liền biến mất luôn.
Yến Thanh Ti hoảng hốt: "Sao lại thế? Chú ấy... sẽ không thể không nói cho tôi biết được..."
"Tiểu thư, cô đừng lo lắng quá. Du tiên sinh đã có thân phận mới, ông ấy bây giờ không thích hợp để xuất hiện trước thông tin đại chúng."
--- O ---
Chương 1273: Con SẽLàm Cho Cô Ta Biến Thành Một Con Chó Ở Bên Chân Con
"Dù sao... Nếu ông ấy bị phát hiện giống người vừa giết người kia thì sẽ rất phiền toái."
Yến Thanh Ti thất vọng: "Tôi... tôi biết rồi, cảm ơn, giúp tôi cảm ơn bác."
"Đây là việc của tôi. Hẹn gặp lại tiểu thư."
"Hẹn gặp lại."
Cúp điện thoại, Yến Thanh Ti đưa mắt nhìn trời, thời tiết mùa thu thật đẹp.
Trong lòng cô mất mát, nhưng nhìn trời thì lại dần vui vẻ trở lại, không sao... Chỉ cần chú ấy có thể bình yên ra ngoài, không phải thụ án, không phải ngồi tù, cô tin là sẽ có ngày họ gặp lại nhau.
Hơn nữa, giờ cô đang ở phim trường, dù không bị truyền thông tiếp cận nhưng có nhiều du khách tới đây, còn có nhiều phóng viên ngầm, đó là một vọng thị phi luẩn quẩn. Nếu Du Dực không tới cũng tốt. Kỳ thực, cô không nhất định phải gặp được ông, cô chỉ muốn tận mắt thấy ông được bình an, được tự do mà thôi.
Dù thế nào, Du Dực có thể ra ngoài, đối với cô mà nói cũng là chuyện đáng mừng nhất rồi. Tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng biến mất.
Buông lỏng tâm tình, buổi chiều Yến Thanh Ti quay phim càng thêm hào hứng.
Cuộc sống ở phim trường rất vất vả và buồn tẻ, nhưng Yến Thanh Ti lại có cảm giác chính mình đang sống, đang cố gắng làm việc.
Nhưng tâm tình của Yến Thanh Ti chỉ tốt được hai ngày, sau đó cô lại có cảm giác là lạ, giống như sau lưng có người nhìn chằm chằm vào mình.
Buổi chiều, kết thúc công việc trở về, Yến Thanh Ti quay đầu nhìn ra sau, chỉ thấy có đám công nhân thu dọn thiết bị máy móc, hai bên đường là xe đưa đón các diễn viên.
Yến Thanh Ti nói với Quý Miên Miên: "Sao chị cứ có cảm thấy có người nào đó đang nhìn mình."
Quý Miên Miên quay đầu nhìn, đáp: "Không có mà."
Yến Thanh Ti hỏi Diệp Thiều Quang: "Anh thì sao?"
Anh cười đáp: "Cô làm nhiều chuyện xấu như thế, có người nhìn chằm chằm cũng là bình thường mà."
Yến Thanh Ti nhíu mày, Quý Miên Miên đá Diệp Thiều Quang một cái: "Nói chuyện tử tế vào."
Diệp Thiều Quang quay đầu nhìn xe của Tằng Khả Nhân rồi lại quay đầu cười đáp: "Anh nói thật mà."
Trong xe của Tằng Khả Nhân có vài người đang ngồi, có cha mẹ của cô ta và Tằng Niệm Nhân đã biến mất hai, ba ngày nay.
Tằng Niệm Nhân rất chật vật, trên mặt có vài vết cào giống như bị móng vuốt của con vật cào lên vậy, vết thương đã kết thành vảy.
Hai mắt hắn hung ác nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti ở đằng xa. Ông Tằng hỏi: "Đứa con gái kia là Yến Thanh Ti à?"
"Đúng vậy, chính là cô ta."
Ông Tằng tiếc nuối nói: "Cô ta thật cuồng vọng. Nhà họ Tằng nhiều năm nay chưa bị ai làm nhục mặt đến như thế, nếu cô ta không phải cháu ngoại của Hạ An Lan thì tốt quá rồi..."
Tằng Niệm Nhân nói với giọng âm lãnh: "Yến Thanh Ti, con với cô ta không chết không thôi."
"Anh, anh phải cẩn thận."
Trong ánh mắt Tằng Niệm Nhân tràn ngập vẻ điên cuồng: "Mọi người cứ chờ xem, con sẽ nhanh chóng biến cô ta thành một con chó bên chân con."
...
Buổi tối, Diệp Thiều Quang đánh thức Quý Miên Miên: "Miên Miên... Đừng ngủ nữa."
Quý Miên Miên cố gắng hé mắt ra hỏi: "Sao thế?"
"Theo anh ra ngoài bàn bạc chuyện này."
"Ra ngoài á?"
Diệp Thiều Quang bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô: "Đúng thế. Nếu em không muốn đi thì chúng ta bàn bạc trên giường cũng được."
"Khụ khụ... Thôi cứ ra ngoài đi. Nhưng anh muốn đi đâu?"
Diệp Thiều Quang ôm lấy cô hôn một cái: "Đương nhiên là đi làm chuyện xấu. Dù sao anh cũng là người xấu, làm chuyện tốt thì không hợp với thân phận của anh lắm."
--- O ---
Chương 1274: Bí MậtCủa Chúng Ta
Qúy Miên Miên vừa nghe thì hai mắt liền sáng lên: "Được... Đi, đi thôi!"
Trách không được lúc nãy nằm ngủ, Diệp Thiều Quang chỉ ôm cô cắn cắn một hồi mà không làm gì cả.
Chuyện kia lúc nào chẳng được, còn phải bảo tồn thể lực để tối ra ngoài "tăng ca".
Diệp Thiều Quang búng trán cô: "Xem em vui vẻ chưa kìa? Nếu lúc làm chính sự với anh em có thể nhiệt tình thế này thì tốt rồi."
Quý Miên Miên nhanh nhẹn mặc quần áo vào: "Đừng sờ nữa, nhanh chút đi nào."
Diệp Thiều Quang thở dài một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề vào.
Quý Miên Miên mặc một bộ quần áo thể thao màu xám dễ vận động, trên chân đi một đôi giày thể thao.
Diệp Thiều Quang cười nói: "Xem ra em rất thích làm chuyện xấu nhỉ?"
"Tất nhiên rồi, nữ thần đã dạy dỗ tôi rất tốt chuyện này. Đi thôi, có cần gọi nữ thần không?"
"Đừng gọi cô ấy, ban ngày cô ấy quay phim mệt rồi, đêm nay coi như chuyện bí mật của chúng ta đi."
"Nói đúng, anh đúng là chu đáo thật!"
Diệp Thiều Quang gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Anh có cảm giác mình càng ngày càng giống một viên trợ lý, vì Yến Thanh Ti mà lo lắng đông tây.
Từ trong khách sạn lặng lẽ chuồn ra ngoài, Diệp Thiều Quang mang theo Quý Miên Miên tới nơi mà hôm trước anh và Tiểu Từ đã tới.
"A, nơi này, không phải,... là nơi Tằng Khả Nhân ở sao?"
"Em biết à?" Diệp Thiều Quang kinh ngạc.
Quý Miên Miên gật đầu: "Đương nhiên biết, tôi còn cố ý tới đây hỏi thăm mà."
"Cố ý?"
"Đúng thế, cô ta rất đáng ghét, tôi đã từng đem bao tải tới đây rồi..." Diệp Thiều Quang...
Được rồi, không hổ danh là cô gái mà anh thích.
Quý Miên Miên xắn tay áo, hưng phấn nói: "Anh muốn tôi vào khiêng Tằng Khả Nhân ra ngoài hả?"
Diệp Thiều Quang giữ chặt tay cô: "Không..."
"Thế định làm gì?"
"Anh muốn xác định một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Trước tiên chúng ta nghĩ cách đi vào đã."
Quý Miên Miên vỗ ngực: "Cái này giao cho tôi, anh tránh ra, tôi vào trước."
Diệp Thiều Quang lập tức tránh. Có bạn gái max bạo lực thế này rất tốt, ít nhất không phải tự mình trèo tường.
Quý Miên Miên nhảy lên đầu tường, nhưng rất nhanh lại nhảy xuống, nhỏ giọng nói: "Mẹ nó, trong đó có chó."
Diệp Thiều Quang nhíu mày, xem ra sau chuyện lần trước, Tằng Niệm Nhân đã cảnh giác hơn nên còn đem cả chó tới. Xem ra đêm nay không thể hành sự rồi.
Quý Miên Miên nói: "Giờ không chuẩn bị kịp rồi. Đợi ban ngày tôi đi mua thuốc chuột, ngày mai ta lại tới, đầu độc chết lũ chó đó."
Diệp Thiều Quang nuốt nước bọt: "Thôi, thôi đi... Chúng ta có biện pháp khác mà..."
"Biện pháp gì?"
Diệp Thiều Quang nói: "Đi, qua phòng bếp bên kia xem xem."
Tứ hợp viện có chỗ tốt là nhà bếp ở riêng một khu, không dính liền với khu nhà ở.
Diệp Thiều Quang nhìn một hồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dây điện trên tường.
"Nghĩ ra biện pháp chưa?"
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Có rồi, nhưng... hơi cao, mang thang tới đây đã..."
Nói xong, Diệp Thiều Quang thấy hai chân hơi đau, không ngờ đã bị Quý Miên Miên khiêng lên vai từ lúc nào. "Còn tìm cái gì, tôi an toàn hơn cái thang nhiều, anh nhanh chút đi."
Diệp Thiều Quang...
Anh... Anh còn có thể nói cái gì đây? Có cô bạn gái bạo lực quá mức thế này, anh làm sao mà theo kịp chứ?
Nhưng cũng may, anh đã sớm quen rồi, bằng không đã bị shock mà chết.
--- O ---
Chương 1275: ĐượcLão Bà Cõng Trên Vai
Qúy Miên Miên nhỏ giọng: "Anh nhanh lên..."
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Ừ, được rồi, sắp xong rồi đây..."
Hơn nửa đêm, được một cô gái công kênh trên vai, trong lòng Diệp Thiều Quang vừa rối rắm lại vừa kiêu ngạo.
Rối rắm là vì đường đường là đàn ông mà lại để nữ nhân cõng lên.
Kiêu ngạo là vì mình có cô bạn gái lợi hại, còn ai có bạn gái lợi hại hơn anh đây?
Diệp Thiều Quang hành động rất nhanh, không bao lâu sau đã xong, bèn ra hiệu cho Quý Miên Miên bỏ mình xuống.
"Sao, có mệt không?"
Quý Miên Miên khí phách đáp lại: "Không hề gì, anh nhẹ tênh." Diệp Thiều Quang sờ sờ mũi, được rồi, coi như anh chưa hỏi gì.
Một lúc sau, Quý Miên Miên thấy dây điện bắt đầu bắt lửa, có thể nghe thấy thanh âm nổ tanh tách.
Diệp Thiều Quang đánh lửa liên hồi, một lúc sau đã thấy có lửa bốc lên, cháy bùng bùng như một bó đuốc.
Quý Miên Miên nhìn ánh lửa thì hiểu ra: "A, tôi biết rồi, anh muốn thiêu chết bọn chúng hả?"
Diệp Thiều Quang xoa xoa đầu cô: "Nha đầu ngốc này, tưởng tượng gì thế, tất nhiên không phải rồi, chúng ta không thể giết người, giết người là phạm pháp đó."
Quý Miên Miên khó hiểu: "Vậy anh đốt làm cái gì? Chiếu sáng à?"
Trong không khí tràn ngập mùi nhựa cháy, ánh lửa dần dần bùng lên, Diệp Thiều Quang tính thời gian, nói: "Đương nhiên là... có ích rồi. Chờ ánh lửa lớn hơn một chút, chúng ta ra ngoài quăng đá cho chó sủa ầm lên."
Quý Miên Miên buồn bực: "Để làm gì? Sao lại làm cho chó kêu, chó kêu thì người bên trong dậy hết à?"
"Chính là muốn làm bọn họ tỉnh dậy đó."
Quý Miên Miên thấy đầu óc quay mòng mòng: "Diệp Thiều Quang, sao tôi cảm thấy mù mờ thế hả? Anh không làm thì bỏ đi, người đã làm chuyện xấu lại còn muốn đánh thức người khác, anh cố ý cứu bọn họ tỉnh phải không?"
Diệp Thiều Quang nhìn ánh lửa bùng cháy, khóe môi cong lên: "Chút nữa anh sẽ nói cho em nghe. Bảo bối, em cứ làm theo lời anh nói là được rồi."
"Chuyện đó... Thôi được rồi... Anh chắc là không làm ảnh hưởng tới chị Thanh Ti chứ?"
"Đương nhiên không rồi. Anh là trợ lý của cô ấy, phải giúp cô ấy chứ."
"Ờ... Tôi tin anh, anh tuyệt đối không được làm hại chị Thanh Ti, nếu không tôi không tha cho anh đâu."
"Yên tâm đi. Nếu anh gây bất lợi cho cô ấy, chỉ sợ có nhiều người muốn giết anh lắm."
Chờ ánh lửa bùng lên cao, Quý Miên Miên cầm lấy mấy tảng đá ném vào trong sân, sau đó âm thanh chó sủa tăng vọt lên.
Tiếng chó sủa vang dội vô cùng, quả thực có thể đánh thức nửa thị trấn nhỏ này.
Quý Miên Miên ghé vào đầu tường, lộ ra một chút đầu, nhìn thấy điện các phòng lần lượt bật sáng, sau đó nhanh chóng có vài người lao ra ngoài.
Quý Miên Miên thấy Tằng Niệm Nhân, Tằng Khả Nhân, còn có ba trợ lý của cô ta, còn sáu, bảy người khác thì cô không biết, tất cả bọn chúng đều là đàn ông.
Rất nhanh, có người kêu lên: "Cháy rồi, mau dập lửa, gọi cứu hỏa..."
Diệp Thiều Quang túm lấy Quý Miên Miên: "Miên Miên thấy rõ người không, xuống đây đi."
Quý Miên Miên ngồi thụp xuống.
"Thấy rõ mấy người đó không?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Thấy rõ, ngoại trừ Tằng Niệm Nhân, Tằng Khả Nhân và trợ lý của cô ta thì còn 6 người đàn ông nữa, tôi chưa gặp ai trong số đó. Nhìn bọn họ đều cao to lực lưỡng cả."
"Đi."
Diệp Thiều Quang vừa nghe xong liền kéo Quý Miên Miên bỏ chạy.
--- O ---
Chương 1276: TằngTiện Nhân Đã Trở Lại
Hai người chạy thục mạng vào một ngõ nhỏ, sân của nhà trọ nơi bọn Tằng Khả Nhân ở đã mở ra, người bên trong đều chạy đi dập lửa.
Một đường chạy về đến khách sạn, Quý Miên Miên đặt mông ngồi xuống, thở hồng hộc: "Diệp Thiều Quang, rốt cuộc anh định làm gì?"
Diệp Thiều Quang thong thả đi lấy cho cô một chai nước, đợi cô uống vào hai ngụm rồi mới nói: "Anh muốn xác định xem Tằng Niệm Nhân có trở lại không? Vừa rồi... em thấy rõ hắn chứ?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Thấy rõ ràng. Anh mặc một cái quần cộc chạy ra ngoài."
Diệp Thiều Quang nhận lại chai nước từ tay Quý Miên Miên: "Em thấy... đúng là anh ta không?"
Quý Miên Miên nhớ tới mấy người đàn ông khác: "Tất nhiên rồi, ánh mắt tôi rất tốt. Còn có 6 người đàn ông lạ nữa, hẳn là... không phải chủ nhà nơi đó chứ?"
Diệp Thiều Quang ngửa đầu uống hai ngụm nước.
Đám người đó không phải chủ nhà, mà chính là vệ sĩ do Tằng Niệm Nhân thuê để bảo vệ tòa nhà. Chủ nhân ngôi nhà đã có tiền trong tay và chuyển đi xa làm ăn, sao có thể trở về được.
Nhưng Tằng Niệm Nhân đã trở lại mà không lộ diện, hơn nữa còn đưa không ít người tới.
Xem ra, tiểu tử này muốn làm chuyện gì đó rồi.
Quý Miên Miên vẫn không hiểu được Diệp Thiều Quang định làm gì: "Nửa đêm anh ra ngoài để nhìn bọn họ thôi à?"
Diệp Thiều Quang gật đầu: "Đúng thế, chính là nhìn bọn họ thôi. Em yên tâm, trong lòng anh đã tính toán cả rồi."
Sau đó, anh cởi quần áo, mặc đồ ngủ vào và nằm xuống.
Quý Miên Miên lay cánh tay anh ta: "Tính toán cái gì, anh nói tôi nghe xem nào."
Diệp Thiều Quang vươn tay ôm cô vào lòng: "Em nghĩ xem, Tằng Niệm Nhân đã trở lại nhưng lại không lộ diện, em không thấy kỳ quái à?"
Quý Miên Miên ngẫm nghĩ: "Đại khái có thể là... vì anh ta từng bị người ta lột sạch đồ ném ra bãi rác cho nên... ngại xuất hiện chăng?"
"Ngại xuất hiện, nếu thế thì cần gì quay lại đây. Nếu em bị mất mặt ở một nơi nào đó, cảm thấy tất cả mọi người đều cười nhạo em, vậy em có nghĩ sẽ quay về không?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Đúng thế, vậy hắn còn quay về làm gì?"
"Khẳng định là có chuyện còn muốn làm..."
"Chuyện muốn làm... Ý anh là... Hắn muốn làm hại chị Thanh Ti."
"Trừ lý do này, anh cũng chưa nghĩ ra lý do nào khác hợp lý hơn."
Diệp Thiều Quang thấy hơi đau đầu, Tằng Niệm Nhân này chắc chắn muốn làm một quả lớn rồi... Haizz, anh tới nơi này rốt cuộc cũng chẳng được an nhàn mấy ngày.
Quý Miên Miên cọ quậy trong lòng Diệp Thiều Quang: "Vậy đêm nay chúng ta không nên tha cho hắn mới đúng. Người này thật đáng ghét."
Nói xong, mặt lại bị nhéo một cái: "Em ngốc quá. Hôm nay em cũng thấy bên cạnh hắn có người khác theo giúp đỡ, hai chúng ta qua đó để chịu chết à?"
Quý Miên Miên nghĩ tới mấy gã đàn ông kia, trong đêm tối dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy rõ thân hình bọn họ rất to khỏe.
Tuy rằng cô có võ thật nhưng đối phó với một, hai người còn tự tin, chứ nhiều người như thế thì không bõ nhét kẽ răng cho họ.
Quý Miên Miên gật đầu: "Ừm... cũng đúng, vậy làm sao đây? Chẳng lẽ... chúng ta không làm gì sao?"
"Đương nhiên không phải không làm gì. Vừa rồi chúng ta đã đi thám thính, ít nhất cũng biết Tằng Niệm Nhân đã quay về, còn tìm người khác giúp đỡ, chuẩn bị khá chu đáo."
"Ngày mai tôi sẽ nói cho chị Thanh Ti biết chuyện này."
Diệp Thiều Quang vuốt lưng Quý Miên Miên, do dự một hồi lại nói cho cô biết một chuyện mà mình thực sự không muốn nói ra.
--- O ---
Chương 1277: Có ThểNgủ Cùng Nữ Thần Rồi
Anh nói: "Từ ngày mai, em phải ngủ với Yến Thanh Ti, buổi tối phải thật cảnh giác."
Quý Miên Miên gật đầu: "Ừ, hiểu rồi."
Bỗng nhiên cô cười, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi phát hiện ra anh rất lợi hại nhé. Sao anh biết Tằng Niệm Nhân đã quay lại vậy?"
"Chỉ nghi ngờ thôi, cho nên đêm nay mới muốn đi xem một chút."
Hôm nay lúc Yến Thanh Ti nói có cảm giác bị theo dõi nên anh đã hơi nghi ngờ, bởi vì theo anh được biết, Yến Thanh Ti là cô gái cực kỳ nhạy cảm và sâu sắc, bình thường sẽ không mắc phải sai lầm gì.
Anh cũng thấy xe riêng của Tằng Khả Nhân kéo kín cửa nên trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ.
Bình thường, sau khi kết thúc công việc, xe của diễn viên luôn mở ra để thu thập đồ đạc, trang phục, nếu đã đóng chặt như thế là vì không muốn bị người khác thấy bên trong.
Quý Miên Miên ngẩng đầu hôn lên cằm của Diệp Thiều Quang một cái: "Lần này anh giúp nữ thần của tôi, xong việc tôi sẽ cho anh phần thưởng."
Diệp Thiều Quang chỉ thấy trong lòng cực kỳ vui sướng.
"Vậy anh phải cố gắng hơn nữa mới được... Thế thì em sẽ càng tốt với anh hơn."
Quý Miên Miên vỗ vỗ hai má Diệp Thiều Quang: "Cái này còn phải xem xét biểu hiện của anh. Ngủ đi."
Diệp Thiều Quang kéo chăn: "Ngủ... ngủ... Ngày mai anh đã phải một mình một giường rồi."
...
Tiểu viện mà Tằng gia thuê lửa cháy ngút trời, một đám người mất sức chín trâu hai hổ mới dập tắt được đám cháy.
Tằng Niệm Nhân nhìn cái bếp đã bị thiêu ra tro, nói: "Lửa này xuất hiện rất kỳ quái."
Một người đàn ông đáp: "Có thể mạch bị chập nên phát sinh lửa điện. Cũng có thể do chuột cắn, tôi đã xem xét rồi, đám cháy xuất phát từ dây điện sau tường."
Tằng Niệm Nhân vội vàng nói: "Nhưng tôi vẫn thấy không đúng lắm, anh nói xem, có phải đám người Yến Thanh Ti vào đây không?"
"Không đến mức đó đâu, nếu người của cô ta vào trong sân thì đám chó đã sủa rồi. Lần này sau khi lửa bùng lên chúng mới sủa."
"Trong lòng tôi vẫn thấy không yên, vốn định đợi thêm chút nữa... nhưng giờ xem ra đừng chờ nữa."
"Đợi trời sáng, đi xem xét một chút nguyên nhân gây cháy. Nếu là tự nhiên thì có thể chờ một chút, còn nếu là vì..."
"Được, chờ trời sáng kiểm tra xong rồi hãy nói."
...
Quý Miên Miên nghĩ chuyện này mãi, trời vừa sáng liền đi tìm Yến Thanh Ti.
Đúng lúc Yến Thanh Ti cũng đã dậy, cô trêu: "Hôm nay dậy sớm thế, xem ra tối qua hai người ngủ rất ngon nhỉ?"
Quý Miên Miên đóng cửa lại: "Chị, tối qua em ngủ không ngon, mãi mới ngủ được một chút."
Yến Thanh Ti kỳ quái: "Không tốt? Sao không nghe thấy động tĩnh gì vậy? Chẳng lẽ hai người đổi giường à?"
"Chị, chị nói cái gì vậy, tất nhiên không phải rồi..." Quý Miên Miên nói xong thì mặt đã đỏ bừng. "Tối hôm qua Diệp Thiều Quang và em đi thăm dò tình hình quân địch."
"Tình hình quân địch? Cái gì mà tình hình quân địch?"
"Chính là tên Tằng Niệm Nhân đó, hắn trở lại rồi, còn dẫn theo vài tên rất cao to. Diệp Thiều Quang lo lắng hắn sẽ làm hại tới chị nên từ hôm nay em sẽ ngủ với chị luôn.
Yến Thanh Ti vừa nghe thì vẻ tươi cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất: "Em nói là Tằng Niệm Nhân đã trở lại à?"
Quý Miên Miên gật đầu: "Đúng thế, tối qua bọn em..."
Sau đó cô kể chuyện phóng hỏa đốt bếp tối qua cho Yến Thanh Ti nghe. Sắc mặt Yến Thanh Ti trở nên thận trọng: "Được rồi, chị biết rồi."
Thực ra cô không ngạc nhiên lắm, anh em Tằng Niệm Nhân chắc chắn sẽ không dừng tay. Cô luôn cảm thấy sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ động thủ với mình.
--- O ---
Chương 1278: KhôngPhải Cố Gắng Vì Người Khác, Chỉ Cần Cố Gắng Vì Mình
Yến Thanh Ti cười đáp: "Xem ra lần này phải cảm ơn Diệp Thiều Quang rồi."
Quý Miên Miên cười: "Không cần cảm tạ hắn đâu chị."
"Mấy hôm nay mọi người cẩn thận chút nhé!"
"Vâng, em biết rồi!"
Yến Thanh Ti nghĩ nghĩ rồi gọi điện cho Hạ An Lan.
Tuy rằng hiện tại không có chứng cớ chứng minh Tằng Niệm Nhân muốn đối phó với mình, nhưng cô cũng không dám mạo hiểm. Trước kia cô chỉ có một mình thì không có cách nào khác, nhưng giờ đã có nhiều người thân như thế, cô không cần phải chống đỡ một mình nữa.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Yến Thanh Ti nói: "Bác, bác có thể sắp xếp người tới chỗ con không... Đúng, ở chỗ con đang quay phim ấy."
Hạ An Lan lập tức bắt được điểm chính: "Sao thế, xảy ra chuyện gì đúng không?"
"Con cảm thấy, một, hai ngày tới sẽ có người làm hại mình. Tuy con không quá chắc chắn, nhưng... con nghĩ cẩn thận vẫn hơn. Bên cạnh con có ít người quá, con sợ nếu gặp chuyện không may gì đó."
"Được, bác biết rồi, bác sẽ lập tức cho người tới chỗ con."
"A, đúng rồi, bác bảo bọ họ cứ tới lặng lẽ thôi." Nếu gióng trống khua chiêng mà tới, nếu để Tằng Niệm Nhân biết bên người cô có bảo vệ thì sẽ thay đổi sách lược hoặc lùi kế hoạch về sau.
Mặc kệ tốt hay không tốt, Yến Thanh Ti cảm thấy mình cứ nên chuẩn bị chu đáo, phòng bị Tằng Niệm Nhân nhưng sẽ không để hắn biết.
"Bác biết... Bác cho con một số điện thoại, một khi xảy ra chuyện thì lập tức gọi điện cho anh ta. Anh ta sẽ điều động cảnh lực gần nhất tới cứu con." Hạ An Lan vẫn không quá yên tâm, đọc cho Yến Thanh Ti một số điện thoại, là số của cục trưởng cục cảnh sát nơi cô đang quay phim.
"Cảm ơn bác. Đúng rồi, mẹ con có đó không, con muốn nói chuyện với bà."
Hạ An Lan đáp: "Bà ấy còn ngủ. Chờ bà ấy tỉnh, bác sẽ nói bà ấy gọi cho con."
Yến Thanh Ti cười xấu xa: "Bác... cũng không còn trẻ nữa... chú ý điều độ... Khụ khụ... con nói xong rồi, hẹn gặp lại bác."
Nói xong, cô vội vàng cúp máy.
Hạ An Lan cười, con bé này đúng là...
Ông gọi Ngự Trì đến: "Ngự Trì, cậu đem theo vài người tới chỗ Thanh Ti, giả trang làm du khách, nhất định phải bảo vệ nó an toàn."
"Vâng, tiên sinh."
"Đi trực thăng tới, không nên lãng phí thời gian."
"Vâng."
...
Quý Miên Miên ở một bên nghe Yến Thanh Ti gọi điện thoại thì trong lòng không khỏi thầm tán thưởng, xem ra bác của chị Thanh Ti rất lợi hại, thế thì tốt, an toàn của nữ thần cũng được đảm bảo hơn.
Một lúc sau, Tiểu Từ mang bữa sáng tới.
Sau hai ngày yên lặng tự chữa thương, trạng thái của Tiểu Từ đã tốt hơn trước rồi, nhưng cũng chưa khả quan lắm.
Sau khi Quý Miên Miên ăn xong bữa sáng liền hỏi: "Tiểu Từ, cậu bị sao thế, chưa khỏi à?"
Tiểu Từ dừng một chút, nhìn cô, ánh mắt lại liếc sang Diệp Thiều Quang, cúi đầu: "Không sao..."
Mặc dù cậu không muốn thừa nhận nhưng cậu thật sự không thể so được với Diệp Thiều Quang.
Không có ngoại hình đẹp như anh ta, cũng không có tiền như anh ta, càng không quyết đoán bằng anh ta.
Yến Thanh Ti thở dài, tiểu tử này không biết đến bao giờ mới thoát khỏi sự ám ảnh này đây?
Ăn cơm xong, Quý Miên Miên và Diệp Thiều Quang trở về phòng thu thập đồ đạc, Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: "Tiểu Từ, không cần so mình với người khác. Thứ Diệp Thiều Quang có có thể em không có, nhưng những thứ em có chưa chắc anh ta đã có. Em còn một chặng đường dài phải đi, nếu cảm thấy chính mình không tìm được người mình thích thì thôi, không cần vì người khác mà sống, cứ sống vì mình thôi."
--- O ---
Chương 1279: NgoạiTrừ Chồng, Tôi Chẳng Có Hứng Thú Với Người Đàn Ông Khác
"Đối với chị..."
"Em rất tốt, thứ em thiếu chính là lòng dũng cảm, vài năm lịch lãm mà thôi. Về nhà rồi chị sẽ để em đi theo chị Mạch."
Tiểu Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Chị Thanh Ti, chị... chị muốn... cho em đi làm người đại diện sao?"
"Chẳng lẽ em định làm trợ lý cả đời à?" Tiểu Từ lắc đầu.
Yến Thanh Ti vỗ vỗ vai cậu: "Chị rất coi trọng em, đừng làm chị thất vọng."
"Chị Thanh Ti, em sẽ không làm chị thất vọng đâu."
...
Hôm nay quay phim, Yến Thanh Ti phát hiện tâm trạng của Tần Cảnh Chi không tốt, bị NG hai lần, chuyện này với anh ta mà nói đúng là rất hiếm hoi.
Lại thêm một lần NG, lúc Quý Miên Miên trang điểm lại cho cô, cô hỏi: "Sao lại mất hứng vậy?"
Tần Cảnh Chi nhíu mày: "Mẹ tôi tới đây."
"Tới tham quan à?"
"Đúng thế."
"Anh không muốn bà ấy tới à?" Theo lý thuyết, có người thân tới thăm thì phải vui mới đúng chứ? Cô rất muốn Nhạc Thính Phong tới đây, nhưng anh thực sự quá bận bịu chuyện ở công ty.
Tần Cảnh Chi cười khổ một tiếng: "Cô cảm thấy có Tằng Khả Nhân ở đây, tôi muốn bà ấy tới thật sao?"
Yến Thanh Ti hiểu ra: "Anh không nói thì tôi cũng không nhận ra, hôm nay không thấy cô ta tới. Chẳng lẽ cô ta..."
"Đưa mẹ tôi đi tham quan trấn."
Yến Thanh Ti cười cười: "Đúng là con dâu tương lai tốt." Tần Cảnh Chi chán nản: "Tới rồi kìa..."
Yến Thanh Ti đưa mắt theo ánh nhìn của anh ta thì thấy được Tằng Khả Nhân đang đi cùng một người phụ nữ tuổi trung niên, trên mặt luôn là vẻ tươi cười dịu dàng và thân mật, ai không biết còn tưởng họ là hai mẹ con.
Yến Thanh Ti không quan tâm, dù sao cũng chẳng liên quan gì tới cô. Trang điểm lại xong, Tống Thanh Ngạn bảo mọi người tiếp tục quay.
Cảnh hôm nay là cảnh thổ lộ của nam chính với nữ chính, cuối cùng là cảnh nam chính ôm lấy nữ chính.
Vỗ tay hai cái, Tống Thanh Ngạn thông báo cảnh quay đã xong.
Tần Cảnh Chi không muốn gặp mẹ mình và Tằng Khả Nhân nên lấy lý do đi toilet rồi chuồn mất.
Nhưng Yến Thanh Ti không ngờ, Tằng Khả Nhân lại dẫn Tần phu nhân tới trước mặt mình: "Chị Thanh Ti, đây là mẹ của anh Cảnh Chi, bác Tần."
Thanh âm của cô ta khi gọi "Chị Thanh Ti" làm như thể quan hệ của hai người rất tốt đẹp vậy.
Yến Thanh Ti khách khí chào: "Chào Tần phu nhân."
Tần phu nhân đánh giá cô một cái: "Cô chính là Yến Thanh Ti kia à? Đúng là xinh đẹp, thảo nào Cảnh Chi luôn nhớ thương cô mãi."
Yến Thanh Ti liếc nhìn Tằng Khả Nhân một cái, ánh mắt cô lạnh như băng.
"Cảm ơn đã để ý tới tôi. Nhưng tôi với Tần Ảnh Đế chỉ là bạn diễn, bà nói như thế sẽ gây hiểu nhầm đấy. Huống chi, tôi là người đã kết hôn, ngoại trừ với chồng ra, tôi không có hứng thú với người đàn ông khác đâu."
Tần phu nhân vừa nghe xong đã nhíu mày: "A, kết hôn rồi sao, nếu đã kết hôn thì phải xem lại đi..."
Yến Thanh Ti nở nụ cười, bà ta nói cô không biết kiềm chế sao?
Đây là lý do Yến Thanh Ti không thích mấy bà phu nhân nhà giàu, lúc nào cũng cảm thấy mình cao quý hơn so với người khác.
Yến Thanh Ti đột nhiên hỏi: "Tằng tiểu thư đây là con dâu bà chọn phải không?"
"Tất nhiên rồi. Tôi cực kỳ vừa lòng Khả Nhân, mặc kệ..."
Không đợi bà ta nói xong, Yến Thanh Ti liền ngắt lời: "Lại nói tiếp, mẹ chồng tôi và gia đình bà vẫn là họ hàng xa, có thời gian thì mời bà tới gặp mẹ tôi ôn chuyện nhé!"
"Mẹ chồng cô là?"
"Tô Ngưng Mi..."
Tần phu nhân nghệt mặt ra, Yến Thanh Ti lại châm biếm nói tiếp: "Còn nữa, tôi cảm thấy bà nên học hỏi mẹ chồng tôi nhiều hơn. Chọn con dâu cho cẩn thận, đừng có rước họa vào nhà, phả mở to hai con mắt ra mà nhìn cho kỹ."
--- O ---
Chương1280: Kiểu Gì Mẹ Tôi Cũng Nói Đáng Đời Bà
Tằng Khả Nhân đắc ý, nụ cười trên mặt rất xán lạn, nhưng vừa nghe tới lời này thì mặt mày nhăn nhó. Yến Thanh Ti dám nói cô ta là người không đứng đắn. Trên đời này làm gì có cô gái nào bị nói là không đứng đắn mà thấy đẹp mặt đâu.
Mặt mũi Tần phu nhân dần trở nên khó coi, sao bà ta không nghe ra ý châm chọc trong lời Yến Thanh Ti cơ chứ.
Tằng Khả Nhân từng nói qua về Yến Thanh Ti cho bà ta nghe, giờ gặp càng thấy không thuận mắt, chỉ cảm thấy cô gái này ngoại trừ gương mặt ra thì chẳng được mẽ gì, nhất là tâm địa quả thực rất tệ.
Tần phu nhân tỏ ý không bằng lòng: "Yến tiểu thư, mong cô hãy giải thích những lời cô vừa nói cho tôi nghe?"
Yến Thanh Ti cười vang: "Tần phu nhân, ý của tôi rất rõ ràng, bà cũng lớn tuổi rồi, ánh mắt thường kém. Người ta mua đồ ăn còn kén tới kén lui, bà chọn con dâu lại quá tùy tiện, chọn ngay phải cái mặt hàng này, trong mắt mẹ chồng tôi thì chẳng đáng một xu."
Tằng Khả Nhân phẫn nộ quát lên: "Yến Thanh Ti, cô đừng có quá phận. Tôi biết cô vẫn không ưa tôi, ở đâu cũng đối đầu với tôi. Nhưng bác Tần thì có oán thù gì với cô đâu, dù gì cô cũng là người còn trẻ, sao có thể thiếu tôn trọng cơ bản với người lớn tuổi như thế hả?"
Yến Thanh Ti xem thường: "Tóc cô dài nhanh quá nhỉ? Tằng Khả Nhân, ở trước mặt tôi thì bớt giả bộ đi. Cô cố tình bày ra cái vẻ này làm gì, tôi nhìn đã thấy ghê tởm rồi. Đúng thế, tôi chính là không ưa cô, ai mà chả biết chuyện đó, tôi cần gì phải giả vờ giả vịt với cô làm gì. Đã nói với cô rồi, đừng có chọc tôi, sao cô vẫn không đổi được cái tính chó thích la liếm này của mình thế hả?"
Diệp Thiều Quang đứng một bên cười: "Cái này cô làm sao mà biết được, có vài người cầm tinh con chó, sửa thế nào cũng không được đâu."
Tằng Khả Nhân run rẩy cả người, mặt hết đỏ lại trắng: "Cô... các người... quá đáng rồi đấy..."
Tần phu nhân tức giận mắng: "Yến Thanh Ti, tôi nghĩ tính tình cô quá mức xấu xí rồi. Tôi không ngờ cô lại không có giáo dưỡng như thế..."
Yến Thanh Ti thấy phiền muốn chết, ngắt lời bà ta: "Tần phu nhân, tôi cảm thấy bà tốt nhất đừng có xen vào. Tôi là hạng người gì thì liên quan tới bà ư? Nếu khong phải bà chạy tới trước mặt tôi kiếm chuyện thì tôi nghĩ hai chúng ta cũng chẳng cần nói tới mức này."
"Còn nữa, tôi không có giáo dục, có gây họa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nhà bà. Mẹ chồng tôi còn chưa nói gì, tới phiên bà lắm chuyện à? Có thời gian thì không bằng quay lại mà nhìn lại cô con dâu bà chọn đi."
Tần phu nhân tức tới mặt mũi tái nhợt: "Cô... cô... Được, được, cô lợi hại, chuyện hôm nay nhất định tôi sẽ nói với Tô Ngưng Mi. Bà ta có con dâu tốt lắm, ngay cả việc tôn trọng trưởng bối cũng không biết..."
Yến Thanh Ti lại ngắt lời bà ta một lần nữa: "Bà cũng thật có ý quá đấy, chạy tới đây còn chưa biết mặt mũi thế nào đã đòi nhận làm trưởng bối, còn nói tôi không biết tôn trọng bà. Sao bà không động não xem bà có gì để tôi phải tôn trọng? Nếu tôi phải tôn trọng với một người ngay cả tốt xấu cũng không biết phân biệt thì không phải bà không có đầu óc mà là tôi ngu."
Tần phu nhân run rẩy cả người, chỉ vào Yến Thanh Ti: "Cô... cô... cô..."
Yến Thanh Ti cười ha ha: "Tôi khuyên bà nên sớm chạy đi nói cho mẹ chồng tôi biết đi... nhất định bà sẽ nói bà là đáng-đời-bà."
Biểu tình của Yến Thanh Ti làm Diệp Thiều Quang không biết mô tả thế nào, nhưng thực sự là... rất đáng đánh đòn.
--- O ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro