1201-1220
Chương 1201: Bác Hãy Giúp Con Cứu Chú Ấy Đi
Hạ An Lan vỗ vỗ vai cô an ủi: "Hiện tại, ít nhất cũng có một chỗ tốt là Hạ Như Sương đã chết. Cô ta chết tốt hơn là để cô ta tiếp tục sống."
Do dự vài giây, ông lại hỏi: "Thanh Ti, bác biết con và Du Dực quen nhau, nhưng con và ông ta quen nhau thế nào vậy?"
Hạ An Lan biết Yến Thanh Ti và Du Dực có liên hệ, cũng biết Du Dực đã nhiều lần giúp cô.
Cho nên, nếu không có gì nguy hiểm, ông cũng sẽ không hỏi gì.
Hơn nữa, ông đã điều tra, nhiều năm trước, Du Dực từng công tác ở một cơ quan bí mật của chính phủ, nhân phẩm không tệ lắm.
Hạ An Lan biết Yến Thanh Ti sẽ không bao giờ chủ động nói cho mình chuyện này, có lẽ con bé không muốn nhiều người biết.
Yến Thanh Ti nói: "17 năm trước, Du Dực yêu mẹ của con, sau đó rời đi, đến khi trở lại tìm thì mẹ con đã mất rồi. Chú ấy không biết mẹ đã mất, vẫn luôn đi tìm mười mấy năm qua, không hề cưới người nào. Đến khi... đến khi con tới Hải Thành quay phim và gặp chú ấy, chú ấy theo con tới tận Lạc Thành, sau đó... Sau đó con nói cho chú ấy biết mẹ bị người ta hại chết, chú ấy lại giúp con truy tìm hung thủ..."
Đây là những gì cô biết về Du Dực, chính bản thân cô cũng cảm thấy Du Dực vì mẹ mà hy sinh tới mức này thật không đáng chút nào.
Nếu là cô, chắc chắn cô không làm được như Du Dực.
Yến Thanh Ti nhìn Hạ An Lan, trong ánh mắt tràn đầy kỳ vọng: "Bác, Du Dực chỉ muốn giúp con. Hạ Như Sương kéo tay con đâm dao vào người bà ta, sau đó nhảy xuống lầu, trên dao đã có dấu vân tay của con. Chú ấy nhảy xuống giết người trước mặt bao nhiêu người như thế cũng là vì giúp con xóa dấu vân tay trên dao. Chú ấy không muốn con bị kéo vào chuyện này. Chú ấy có thể không cần làm, tình cảm với mẹ con cũng chỉ là đơn phương, đáng lẽ chú ấy không cần phải làm thế vì con, nếu cảnh sát muốn bắt thì cũng phải bắt con mới đúng."
"Con chưa từng nợ ai nhân tình quá lớn như thế, bác... bác giúp con có được không?"
Hạ An Lan vội vàng trấn an Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, con đừng sốt ruột. Bác hiểu rồi, bác sẽ cứu cậu ta. Chính Hạ Như Sương phải chết, huống chi những gì cậu ta làm đều vì Hạ gia chúng ta, bác sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu. Con cứ yên tâm đi."
Hạ An Lan nhìn Yến Thanh Ti vò đầu bứt tóc tự trách mình thì không dám nói cho cô biết, hiện tại, ảnh chụp Du Dực giết người rất rõ ràng, hơn nữa người làm chứng tại hiện trường cũng rất nhiều, thêm vào với tốc độ truyền bá tin tức của mạng Internet, vì thế áp chế chuyện này đi rất khó.
Hạ Như Sương rõ ràng là tự tử, nhưng trước khi bà ta tắt thở, cảnh sát lại chứng kiến người này dùng dao cắt đứt cổ bà ta, đây chính là nhân chứng tốt nhất rồi, không cần thêm bất kỳ chứng cớ nào nữa.
Tất cả đều vô cùng bất lợi đối với Du Dực, nếu chuyện bị làm lớn lên nữa thì sẽ rất đáng để người ta chú ý.
Hạ An Lan vỗ vai Yến Thanh Ti: "Thính Phong, con đưa Thanh Ti về trước đi, để con bé bình tâm lại một chút. Chuyện này bác sẽ bố trí, các con đừng xen vào."
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Cảm ơn bác!"
Rồi anh nhẹ giọng gọi: "Thanh Ti, chúng ta về trước đã, anh tin bác có thể xử lý được chuyện này."
Anh đỡ Yến Thanh Ti đứng lên, cô nhìn Hạ An Lan, nói: "Bác... Bác phải hứa với con là cứu chú ấy nhé!"
Hạ An Lan gật đầu: "Yên tâm, bác đã hứa với con thì sẽ không nuốt lời."
Sau khi Yến Thanh Ti rời khỏi, Hạ An Lan gọi thư ký tới, dặn dò: "Gọi Du gia tới nhận thi thể Hạ Như Sương, không cho bọn họ khám nghiệm tử thi... À không, cậu hãy bố trí người đại diện cho Du gia tới lĩnh thi thể rồi đưa đi hỏa táng luôn."
--- O ---
Chương1202: Ân Oán Nhà Giàu, Em Chồng Giết Chị Dâu
Vết thương trên người Hạ Như Sương nếu để người khác biết sẽ càng bị chú ý, đến lúc đó nguyên nhân cái chết của bà ta cũng sẽ càng bị người ta lưu tâm hơn.
Nếu Thanh Ti vì vậy mà bị bại lộ thì sẽ mất nhiều hơn được, phải mau chóng xử lý thi thể.
Thư ký gật đầu: "Vâng."
"Bên ngoài đã ồn ào tới mức nào rồi, có thể khống chế được không?"
Thư ký lắc đầu: "Chỉ có thể khống chế truyền thông, còn tin tức phát tán trên mạng đã bùng nổ quá nhanh, đã có người nhận ra thân phận của Du Dực.
Sau khi Du gia nhận được tin tức Hạ Như Sương chết thì đã liên lạc với đối thủ của ngài... Hiện tại mới chỉ bắt đầu, e là sau đó sẽ còn có một loạt chuyện khác."
Về sau, nếu tạo áp lực cho truyền thông và các trang web cá nhân bắt bọn họ hạ những tin tức nãy uống, chỉ sợ sẽ càng bị dân tình kêu ca, nghi ngờ sau lưng Du Dực có một tấm màn đen, có người quyền cao chức trọng muốn che chở cho hung thủ.
Nếu Hạ An Lan trực tiếp ra mặt làm việc với cục cảnh sát để bọn họ phóng thích hoặc giảm án thì sẽ bị đối thủ nắm lấy nhược điểm này công kích ông.
Hạ An Lan nhíu mày, sắc mặt lạnh như băng: "Nếu không thể áp, vậy nhất định phải định hướng dư luận, bôi đen Hạ Như Sương và Du gia, để dư luận nghiêng về phía mình, có hiểu không?"
"Vâng, tôi sẽ lập tức đi làm."
"Đợi đã... Còn nữa, nghĩ biện pháp truyền lời cho Du Dực, hướng dẫn cậu ta nên viết lời khai thế nào."
"Vâng."
...
Nhạc Thính Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là đưa Yến Thanh Ti về ở cạnh mẹ mình.
Lão thái thái và lão thái gia tuổi tác đã cao, chuyện này nếu Hạ An Lan muốn nói cho họ biết thì sẽ tự nói. Trạng thái hiện tại của Thanh Ti không thích hợp để về đó.
Sau khi về, Nhạc Thính Phong lặng lẽ nói mọi chuyện cho Nhạc phu nhân, để bà ở bên an ủi Yến Thanh Ti, vỗ về cô một hồi.
Nhạc phu nhân vừa nghe thì hốc mắt đã đỏ, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Chết đáng đời, tiện nhân, đã muốn chết mà còn lôi kéo người khác. Mẹ chưa từng gặp người đàn bà nào ghê tởm hơn bà ta."
Nhạc Thính Phong thở dài một tiếng: "Chuyện xảy ra quá đột nhiên, là chuyện ngoài ý muốn mà chúng ta không thể dự đoán trước được."
Nhạc phu nhân hỏi: "Vậy chuyện này... Hạ An Lan hẳn phải giúp được chứ?"
Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Có đôi khi chức tước càng lớn thì trói buộc càng nhiều. Bị cả nước nhìn chằm chằm vào mỗi ngày như thế, chỉ cần đi nhầm một bước thôi sẽ bị kéo xuống ngay lập tức... Chuyện này Hạ An Lan tất nhiên sẽ giúp, nhưng không thể trực tiếp ra tay được. Dù sao bác ấy cũng là một lão hồ ly, nếu đã có thể ngồi lên vị trí này thì sao người bình thường có thể so sánh được. Chắc chắn bác ấy có biệt pháp."
Đến tối, chuyện Du Dực giết người đã truyền khắp Internet, thân phận của Du Dực cũng bị một số "kẻ có lòng" bới móc ra.
Du gia Hải Thành, nhị gia của Du Gia giết chị dâu của mình. Hào môn, giết người, em chồng chị dâu...
Vài từ ngữ quan trọng bị xâu chuỗi vào một chỗ cũng đủ làm cho quần chúng tự biên thêm 10 vạn chữ của một câu chuyện ân oán tình thù.
Các loại truyện tự soạn, các loại phỏng đoán đều được đưa ra, mọi chuyện đều được hâm nóng lên đến đỉnh điểm.
Có người nói nhà mẹ đẻ của Hạ Như Sương cực kỳ lớn, bà ta tới Dung Thành dưỡng thương, bệnh viện vì để bà ta nghỉ ngơi đã phong tỏa cả một tầng, không ngờ bệnh chưa khỏi đã bị em chồng lẻn vào làm càn... sau đó còn giết chết chị dâu.
Có người nói Du phu nhân muốn cướp đoạt tài sản, đuổi Du nhị gia ra khỏi nhà, Du Dực tức tối chạy tới giết bà ta.
Còn có rất nhiều phiên bản khác, ví dụ như hai người này có bí mật không thể nói với người ngoài...
--- O ---
Chương 1203: TôiGiết Bà Ta Vì Bà Ta Đáng Chết
Có lẽ hắn nổi sắc tâm, vừa mắt chị dâu nên có âm mưu quấy rối, nhưng chị dâu hắn liều chết chống lại nên nhảy lầu tự vẫn. Sau đó hắn thẹn quá hóa giận nên đã giết người.
Nhưng tuyệt đại đa số người trên mạng vẫn đồng tình với Hạ Như Sương. Đầu năm nay gương thánh mẫu có rất nhiều, tất cả đều nói dù có ân oán gì thì cũng không thể giết người như thế được.
Huống chi còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, cắt gân tay, chân, đây không phải quá biến thái rồi ư?
Kẻ biến thái như thế bị bắt là tốt nhất, miễn cho sau này lại tiếp tục đi gây họa khắp nơi.
Rất nhiều người la hét đòi tử hình, còn nói tốt nhất nên để cho hung thủ nếm thử cảm giác bị cắt gân chân, gân tay cho biết.
Mãi sau đó, trên mạng lại có người bắt đầu phản pháo, không đồng tình với việc làm của người đàn bà kia. Bà ta buôn lậu, trốn thuế, rửa tiền, đút lót, giết người, máu trên tay bà ta cũng không ít, không chuyện phạm pháp nào không làm.
Sau đó càng lúc càng có nhiều người đưa ra chứng cớ phạm pháp của Hạ Như Sương, đỉnh điểm chính là chuyện có một kế toán cũ của tập đoàn Niết Bàn phát hiện ra việc rửa tiền của tập đoàn này, hôm sau cả nhà người đó liền bị giết, ngay cả hai đứa con sinh đôi 3 tuổi của họ cũng không thoát khỏi nạn này.
Bùn đen trát lên người Hạ Như Sương càng lúc càng nhiều, hướng gió trên mạng đã bắt đầu thay đổi.
Nhưng dù có thay đổi thế nào thì chuyện Du Dực giết người cũng không có khả năng cứu vãn.
Yến Thanh Ti đọc tin trên di động, hai mắt nhắm lại, ngón tay run run.
Sự tình đã lớn tới mức này, kể cả bác có nhúng tay vào thì cũng có thể cứu nổi Du Dực không? Yến Thanh Ti gọi điện cho Hạ An Lan: "Bác... Con muốn gặp chú ấy..."
"Không được. Hiện tại con không thể gặp cậu ta."
"Bác... Con xin bác, hãy giúp con gặp chú ấy một lần đi."
"Thanh Ti..."
Một lát sau, Hạ An Lan thở dài một tiếng: "Được, bác sẽ cho người đi sắp xếp."
...
Tại cục cảnh sát, đến tận tối mới tiến hành thẩm vấn Du Dực.
Cục trưởng cục cảnh sát đã nhận được lệnh của cấp trên, một cổ hai tròng, một bên thì muốn tra cho rõ ràng, phải nghiêm trị kẻ hành hung giữa ban ngày.
Một bên khác lại muốn chuyện này từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không có gì, xử lý bằng cách nhẹ nhàng nhất, không cần làm lớn chuyện.
Hai bên này đều không thể đắc tội, áp lực quá lớn, vì thế sau khi Du Dực bị áp giải về vẫn chưa lập tức tiến hành thẩm vấn.
Cảnh sát hỏi tính danh, tuổi tác một cách đơn giản, sau đó hỏi: "Vì sao giết người."
Du Dực trả lời rất đơn giản, cực kỳ bình tĩnh: "Vì bà ta đáng chết." Ông mang còng tay, ngồi đó, máu trên mặt đã sạch, khí định thần nhàn,
không một chút kinh ngạc nào, rất yên tĩnh, cả người đều không toát ra vẻ gì sợ hãi, nhìn không giống kẻ giết người chút nào, cứ như đang ngồi ở nhà mình vậy.
Cảnh sát ngồi đối diện rất kinh ngạc về vẻ lạnh nhạt đó của ông.
Cảnh sát lại hỏi: "Có đáng chết hay không không phải do ông quyết định mà là do pháp luật quyết định. Ông có biết giết người phải đền mạng hay không?"
Du Dực: "Biết."
"Ông biết? Ông biết mà còn giết người, tôi thấy ông không muốn sống nữa rồi đúng không?"
Du Dực thản nhiên đáp: "Cũng có thể coi là như thế."
Đối với ông, hiện tại, sống hay chết cũng có gì khác nhau đâu.
Cảnh sát cảm thấy rất bất đắc dĩ, lại hỏi: "Ông... Nói rõ một chút, ông bảo bà ta đáng chết, vậy tại sao bà ta lại đáng chết?"
"Tôi kể cho các anh một chuyện cũ, còn các anh có tin hay không thì tùy."
"Chị dâu Hạ Như Sương của tôi là được người ta nhận về nuôi, năm đó bà ta mới 8 tuổi. Gia đình nhận nuôi bà ta năm đó có một cô con gái vừa tròn ba tuổi..."
Du Dực kể rất chậm, toàn bộ chuyện xưa được nói ra không khác nào ông tự lăng trì nội tâm của mình thêm một lần nữa.
--- O ---
Chương 1204: Vì MộtNgười Mà Sống, Vì Một Người Mà Tử
Cảnh sát nghe xong thì chết lặng, mãi một hồi lâu sau cũng không biết phải nói cái gì. Chuyện này thật... dọa người.
Hồi lâu sau, một cảnh sát mới nói: "Ý của ông là... Hạ Như Sương từ năm 10 tuổi đã có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế, hại chết con gái ruột 5 tuổi của người ta, qua nhiều năm sau phát hiện đứa bé mình bắt cóc năm đó không chết mà đã lớn lên lại tiếp tục hại người ta một lần nữa?"
Du Dực: "Phải."
"Trời ạ... Lời của ông nói là thật ư? Sao nghe giống tiểu thuyết quá vậy!" Du Dực: "Chính bà ta đã thừa nhận như thế."
Cảnh sát sau khi trải qua sự khiếp sợ cũng đã tỉnh táo lại, hỏi: "Vậy thì liên quan gì tới ông?"
Du Dực ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: "Bà ta hại chết người phụ nữ mà tôi yêu nhất, cậu nói xem chuyện này có quan hệ thế nào?"
Hai cảnh sát kia sửng sốt: "Chuyện này... nếu là thật, vậy sao ông không báo án?"
"Báo án ư? Cùng lắm tòa án chỉ cho bà ta một viên đạn, chết cũng chẳng đau đớn gì. Tại sao phải cho bà ta chết thoải mái như vậy được chứ?"
Du Dực nói như lẽ thường phải làm với giọng điệu thản nhiên, thoải mái, trên mặt bình tĩnh, không có sự thô bạo, không có sát khí, sau khi báo thù thì sát khí đã thu liễm hết lại, lời nói khiến cho người ta có cảm giác lông tóc dựng đứng.
Cảnh sát không biết phải hỏi gì tiếp theo, kiểu phỏng vấn này họ chưa từng gặp bao giờ, dường như người bị hiềm nghi mới là chủ thẩm vậy.
Cảnh sát lại hỏi: "Vậy nữ nhân kia là ai?"
Du Dực: "Tôi không thể nói được. Tôi không muốn chuyện cô ấy đã mất nhiều năm như thế còn bị đào bới lên, trở thành đề tài trong miệng người khác."
"Cả đời này, tôi vì cô ấy mà sống, cũng vì cô ấy mà chết."
Ông không muốn Nhiếp Thu Sính lại bị quấy rầy, cô ấy là người thích sự tĩnh lặng, thích đơn giản, cuộc sống của cô ấy thế nào cũng không cần người khác bàn luận.
Giọng nói của Du Dực trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi không có gì tiếc nuối, đây là nguyên nhân tôi giết người đàn bà đó."
Hai cảnh sát nhìn nhau, người này thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy... ngoài ý muốn.
Giết người có mục đích, vì người mình yêu đã chết 17 năm trước mà báo thù.
Vì người đó mà sống, cũng vì người đó mà chết. Thật sự làm người ta cảm thấy... chua xót trong lòng.
...
Hôm sau, Hạ An Lan an bài để Nhạc Thính Phong đưa Yến Thanh Ti đến gặp Du Dực.
Yến Thanh Ti không cho Nhạc Thính Phong vào, cô muốn cùng Du Dực nói chuyện riêng.
Đợi một hồi, cuối cùng cũng gặp được Du Dực. Vừa nhìn thấy ông, nước mắt Yến Thanh Ti đã chảy ra.
Trên người ông vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, hôm nay đã hơi nhàu nhĩ, ông vẫn bình tĩnh như lúc đó, giống như không có chuyện gì có thể đả động tới mình.
Du Dực mỉm cười: "Con bé ngốc, khóc cái gì mà khóc?"
Nước mắt Yến Thanh Ti như mưa, âm thanh nghẹn ngào: "Chú giúp con nhiều như thế, con sẽ không để chú xảy ra chuyện gì."
"Con có làm cái gì đâu, người là do chú giết, quốc có quốc pháp, gây ra cái gì thì phải trả lại cái đó, đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm."
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Con không làm được, con không chịu được... Con không thể nhìn chú chết thay con được, nếu vậy thì cả đời con cũng không thể sống an ổn."
"Chú không phải chết thay con. Hạ Như Sương là do chú giết, tất cả mọi người đều trông thấy."
Nước mắt Yến Thanh Ti vẫn không ngừng rơi, cô nói: "Dù không có một dao cuối cùng kia của chú, Hạ Như Sương cũng sẽ chết. Sao chú còn cố ý làm cho người ta thấy điều đó? Chú muốn cứu con đúng không?"
--- O ---
Chương 1205: QuanTrọng, Chú Rất Quan Trọng Với Con
Yến Thanh Ti biết Du Dực tính toán điều gì. Ông đã báo được thù nên không còn gì tiếc nuối, cũng không có gì vướng bận, đời ông bây giờ sống cũng được mà chết cũng chẳng sao, ông không quan tâm, chẳng quan tâm cái gì hết.
Không tuyệt vọng, không thất vọng, không sa sút tinh thần, mà là... bất kỳ kẻ nào, chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có cách nào kích khởi lên hy vọng sống trong lòng ông ấy.
Cho nên, ông muốn giúp cô dẹp bỏ chướng ngại, trừ bỏ nguy hiểm. Nhưng điều này Yến Thanh Ti không muốn.
Du Dực nhẹ nhàng đáp: "Không phải..."
Yến Thanh Ti nức nở: "Chú Du, con không cần chú làm thay con cái gì, chính con cũng có thể làm điều đó. Con không cần..."
Tay Du Dực đặt lên tóc Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, con nghe chú nói, chú không phải vì con mà là vì cô ấy. Con là con gái duy nhất của cô ấy, con là hy vọng còn lại duy nhất trên đời này của cô ấy. Con không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể, chú cũng sẽ không cho phép điều đó xảy ra."
Cổ họng Yến Thanh Ti nghẹn đắng, nói không ra lời, lần đầu tiên cô nhận ra mình lại có nhiều nước mắt như vậy.
Nếu để bảo đảm cô an toàn mà ông ấy lại xảy ra chuyện thì cô chẳng cần.
Yến Thanh Ti lau nước mắt, nói: "Giờ con sẽ đi tự thú, con sẽ không để chú phải thay con..."
"Bốp!" Một âm thanh thanh thúy đánh gãy lời Yến Thanh Ti. Đầu cô nghiêng đi, trên mặt truyền tới một trận đau đớn nhè nhẹ.
Du Dực siết lấy bả vai cô: "Nếu con dám đi, có tin là chú sẽ đánh chết con ngay lập tức không hả?"
Quen Du Dực lâu như thế, đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti thấy ông nghiêm khắc với mình, giống như người cha đang dạy dỗ một đứa con gái ngỗ nghịch, không chịu nghe lời vậy.
"Cha đẻ của con cũng chưa từng dám đánh con, sao chú dám đánh con cơ chứ?" Yến Thanh Ti đột nhiên khóc òa, khóc lớn như một đứa con nít. Cô rất ít khi khóc, cho dù khóc cũng chỉ là khóc thầm mà thôi.
Cô chưa từng khóc bi thương thế này bao giờ, khóc một cách khổ sở, thương tâm.
Du Dực nhẹ vỗ lên vai cô, nói: "Chú không phải cha của con, nhưng chú có thể thay mẹ con dạy dỗ con một chút. Đừng làm ra chuyện khiến cô ấy đau lòng nữa, đừng làm chuyện điên rồ khiến cho mọi hy sinh của chú trở thành bọt biển."
Yến Thanh Ti ôm lấy Du Dực, cô khóc thút thít, nói: "Nhưng con không muốn thế này. Nếu cái chết của bà ta phải đánh đổi bằng cái chết của chú thì con không cần. Con không thể nhìn chú chết, càng không thể nhìn chú đền mạng cho bà ta được."
Hạ Như Sương đáng chết, chết một trăm lần, một nghìn lần cũng không có gì quá đáng, chẳng ai phải phụ trách với cái chết của bà ta cả.
Hiện tại Yến Thanh Ti cực kỳ hối hận, sao không sớm giết chết người đàn bà đó đi?
Nếu bà ta chết sớm một chút thì sẽ không có chuyện bây giờ.
Du Dực vuốt ve đỉnh đầu Yến Thanh Ti: "Lúc này, chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa."
Ông nhìn Yến Thanh Ti vì mình mà khổ sở, thương tâm như vậy, trong lòng không biết là nên vui mừng hay lo lắng nữa.
Với ông mà nói, có thể giúp Yến Thanh Ti một lần cuối cùng này cũng đã là rất tốt rồi, ông rất vui, còn có thể vì con bé làm một chuyện tốt cuối cùng này.
Nhưng nếu chuyện này khiến con bé bi thương như thế, ngày sau nó sẽ luôn tự trách mình, sống trong thống khổ, vậy thì ông sẽ không an lòng được.
Ông muốn Yến Thanh Ti sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường như bao cô gái khác, không cần vì sự tồn tại hay rời đi của ông mà thay đổi.
"Quan trọng, với con rất quan trọng." Yến Thanh Ti khóc không thành tiếng nữa, thanh âm run rẩy, cả người cô cũng run run.
Cô không biết phải nói thế nào để Du Dực hiểu rằng, ở trong lòng cô, ông là một người rất quan trọng.
Cô đã sớm coi ông như người thân, vì vậy ông cũng rất quan trọng với cô.
--- O ---
Chương 1206: NamNhân Này Không Phải Cha Cô, Nhưng Lại Cho Cô Toàn Bộ Tình Thương
Dù hai người bọn họ thật sự không có quan hệ máu mủ nào, nhưng tất cả những gì Du Dực đã làm, sao cô có thể nhắm mắt coi như không thấy cho được?
Con người ai cũng có trái tim, Yến Thanh Ti cũng vậy.
Cô là người, đối mặt với địch nhân có thể độc ác, tàn nhẫn, không lưu chút tình cảm nào, dùng mọi thủ đoạn để đối phó. Nhưng khi người thân gặp chuyện không may, cô không thể nào thờ ơ lạnh nhạt, cho rằng chẳng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh mà sống cuộc sống của mình, tiếp tục đi quay phim được?
Cô biết có tự thú cũng vô ích, cô cũng biết đây là chuyện cực kỳ ngu xuẩn, nhưng nếu dùng mạng của ông để đổi lấy cuộc sống an ổn của mình thì cô thà làm một đứa ngốc còn hơn.
Không có ai nên vì ai mà hy sinh cả.
Du Dực vỗ vỗ đầu Yến Thanh Ti: "Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi, con đừng làm rối mọi chuyện lên nữa, cũng đừng tự trách mình. Đối với chú, có thể tự tay giết chết người đàn bà kia đã là một chuyện cực kỳ vui vẻ rồi, coi như thành toàn cho chú đi. Thật đấy! Nếu con mà dám đi làm chuyện ngốc nghếch kia thì chú sẽ tức giận thật đấy."
Yến Thanh Ti gật đầu, nói: "Con sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn, cũng sẽ không buông tha chuyện của chú. Con không thể đứng nhìn chú đi tìm chết thay con, như thế cả đời con cũng sẽ không an tâm được, sẽ áy náy, tự trách suốt đời mất."
Bản chất của Yến Thanh Ti kỳ thực là một cô gái cực kỳ lương thiện, con gái của Nhiếp Thu Sính sao có thể xấu xa được chứ?
Cô là bị ép phải trở nên mạnh mẽ, bị ép phải nhẫn tâm, vì sinh tồn mà phải che giấu bản chất thật sự của chính mình.
Du Dực thở dài một tiếng, nhẹ vỗ về Yến Thanh Ti, nói: "Thanh Ti, con không cần tự trách, con chỉ cần biết rằng con sống tốt, con hạnh phúc thì chính là an ủi lớn nhất với chú và mẹ của con."
Yến Thanh Ti khóc, thanh âm khàn khàn: "Không phải, nếu con thật sự như chú nói thì mẹ con mới thất vọng về con đấy. Nếu con đối xử với người thân của mình như thế, máu lạnh như thế thì con... và Hạ Như Sương có khác gì nhau đâu."
Trong lòng Du Dực khó chịu vô cùng. Kỳ thực, ông chưa từng nghĩ Yến Thanh Ti sẽ vì mình mà khổ sở như thế, ông cũng không nghĩ rằng con bé lại để tâm nhiều như thế.
"Con gái ngốc, con không phải bà ta, con thiện lương hơn so với bất kỳ ai... Con rất tốt, chú biết tâm ý của con như thế là đủ rồi."
Yến Thanh Ti lắc đầu, cô không muốn ông ấy biết tâm ý của mình thế nào, cô chỉ muốn được nhìn ông ấy tiếp tục sống.
Yến Thanh Ti buông Du Dực ra, quệt nước mắt trên mặt, nhìn ông nói tiếp: "Hạ Như Sương đáng chết, huống chi bà ta vốn dĩ cũng sẽ chết, một dao kia không có cũng chẳng sao, không cần ai phải đền mạng cho bà ta cả. Không ai trong chúng ta phải phụ trách cái chết của bà ấy, chú càng không phải, chon sẽ không để chú bị xử tử, dù có phải làm bất cứ chuyện gì con cũng sẽ không để chú chết. Con nhất định sẽ cứu chú."
Yến Thanh Ti không chờ Du Dực nói gì nữa liền quay người rời đi rất nhanh.
Người đàn ông này không phải cha ruột của cô, dù là cha đẻ của cô cũng chưa từng yêu thương cô.
Vậy mà người đàn ông chẳng có quan hệ máu mủ gì với cô này lại dành cho cô toàn bộ tình yêu thương của một người cha.
Đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti cảm nhận được tình thương của cha, cảm giác rất... nặng nề, nặng nề tới mức cô hy vọng rằng thà mình chưa từng gặp ông, có lẽ cũng sẽ chẳng xảy ra những chuyện thế này.
Nếu ông vẫn sống và vẫn cứ tìm kiếm, vẫn cho rằng Nhiếp Thu Sính còn sống, ít nhất như vậy ông sẽ không lâm vào tuyệt vọng.
Cô bước đi vài bước rồi lại quay đầu, gương mặt đầy nước mắt nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ, nói với Du Dực: "Chú yên tâm, con nhất định sẽ không làm chuyện ngu ngốc."
--- O ---
Chương 1207: Vì ConBé, Mọi Chuyện Ông Làm Đều Đáng Giá
Nhìn Yến Thanh Ti rời đi, Du Dực thở dài một tiếng, ông chỉ hy vọng Yến Thanh Ti đừng làm chuyện gì điên rồ.
Nhưng nếu con bé đã nói như vậy, chắc sẽ không đâu.
Huống chi, còn có Hạ An Lan, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ông biết, Thanh Ti là đứa nhỏ trọng tình cảm, người như thế thường không bao giờ chấp nhận được chuyện người khác vì mình mà hy sinh.
Chính vì cô như thế nên Du Dực mới càng cảm thấy ấm áp trong lòng. Cô khiến cho ông cảm thấy mọi chuyện mình làm đều đáng giá.
Nhạc Thính Phong sốt ruột chờ ở bên ngoài, thấy Yến Thanh Ti đi ra liền nhanh chạy tới đón: "Thanh Ti..."
Anh thấy nước mắt trên mặt cô còn chưa kịp khô, vành mắt sưng đỏ, bên má trái còn hằn nguyên dấu một bàn tay thì sắc mặt liền thay đổi: "Em làm sao thế? Thanh Ti, ai đánh em?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Em không sao... Về thôi!"
Một cái tát kia của Du Dực chỉ hơi đau một chút, căn bản không có chút khí lực nào, so với cái tát cô dùng để đánh người khác thì yếu hơn nhiều lắm.
Quan trọng là cái tát kia của ông đã làm cô tỉnh táo lại.
Cô muốn cứu Du Dực nhưng không phải là đi tự thú, không được đem mình kéo vào chuyện này.
Nếu vì tiện nhân Hạ Như Sương kia mà phải làm thế thì thật không đáng.
Du Dực đã thay cô làm đẩy sự việc tới tình trạng này, nếu cô vẫn cố chấp không buông thì chẳng phải giẫm lên tâm ý của ông, làm cho mọi công sức của ông đều uổng phí hết hay sao? Nếu cô tự thú mà có thể giúp Du Dực ra ngoài, vậy thì Du Dực cũng sẽ giống cô, không bao giờ tha thứ cho bản thân mình được.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, trong lòng Yến Thanh Ti càng thêm sáng sủa, có lẽ sẽ có biện pháp, chắc chắn là có.
Nhạc Thính Phong giữ chặt Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, em thật sự không sao đấy chứ?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Em không sao, không đau đâu."
Nhạc Thính Phong nhìn dấu bàn tay trên mặt cô, đau lòng không thôi, nhìn cô khác anh lại càng đau lòng, nhưng cô quá quật cường rồi.
Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào.
Trên đường về, anh nhìn sắc mặt Yến Thanh Ti đã đỡ hơn một chút, có lẽ đã bình tĩnh lại, bèn hỏi: "Anh biết em muốn cứu Du Dực, nhưng chuyện này sợ là khó đấy."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Em biết, nhưng... biện pháp là do con người nghĩ ra, sẽ có thôi..."
"Em đừng nghĩ ra biện pháp gì ngu xuẩn đấy nhé!" Yến Thanh Ti nở nụ cười: "Em mà thế sao?"
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Đúng thế đấy."
Anh quá hiểu Yến Thanh Ti rồi. Trước đó, nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, anh thật sự rất lo lắng, lo rằng cô sẽ không quan tâm tới hậu quả mà chạy tới cục cảnh sát nói rằng người là do mình giết.
Yến Thanh Ti cười nói: "Xin lỗi. Để anh phải lo lắng rồi."
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt mặt cô: "Sao lại xin lỗi anh. Chỉ cần em không sao là tốt rồi, nếu cần anh làm cái gì thì phải nói cho anh biết."
"Ừm, em biết rồi, sẽ không khách khí với anh đâu."
"Về tìm bác trước nhé?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không, về tìm bà ngoại trước."
Yến Thanh Ti sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười: "Không sai, tìm bà ngoại có vẻ tốt."
...
Chuyện Du Dực giết người hiện đã lớn tới mức ai cũng biết, sau khi Yến Thanh Ti rời đi chừng một giờ thì Du Khiên đến.
Hắn là anh cả của Du Dực, là người thân nên muốn gặp mặt cũng là lẽ thường.
Hai anh em cuối cùng cũng gặp mặt nhau. Trên mặt Du Khiên không có vẻ khốn khổ của người vừa mất vợ. Du gia đã sớm buông tay với Hạ Như Sương, bà ta chết đối với Du gia lại là một chuyện tốt. Như thế, nhiều chuyện từ trước tới giờ đều có thể đổ lên người bà ta, dù sao người chết rồi thì không còn đối chứng, bà ta cũng không nói được nữa.
Trong lòng Du Khiên kỳ thực có chút khó chịu, nhưng Du gia nhị lão vẫn rất nhớ thương Du Dực, vì thế bắt hắn nhất định phải tới thăm em trai mình.
--- O ---
Chương 1208: Tôi TớiCứu Chú Mà Chú Còn Không Biết Tốt Xấu
Đồng thời, cũng chuyển lời mà bọn họ đã thương lượng tới Du Dực, để Du Dực phối hợp cùng.
Nhưng Du Khiên vừa thấy Du Dực không hề tỏ ra sợ hãi thì hiểu rằng em trai mình hoàn toàn không coi cái chết ra gì nữa.
Sau khi ngồi xuống, Du Dực không nói chuyện, cũng không gọi một tiếng anh trai.
Vẫn là Du Khiên không nhịn được hỏi: "Du Dực, vì sao chú lại làm chuyện đó. Như Sương là chị dâu của chú, sao chú có thể tàn nhẫn ra tay như thế được?"
Du Dực châm biếm: "Tôi giúp Du gia trừ bỏ Hạ Như Sương, chẳng lẽ không được sao? Trong lòng anh thật ra là đang rất vui vẻ, cần gì giả vờ giả vịt trước mặt tôi?"
Tâm tình của Du Khiên bị chọc phá, không nhịn được vỗ tay xuống bàn: "Vô liêm sỉ, Du Dực, tao hỏi mày, mày làm vậy là có ý gì?"
Du Dực thản nhiên đáp: "Không liên quan gì tới anh."
"Cái gì mà không quan hệ với tao? Hiện tại Du gia đứng ở bên bờ tồn vong, chuyện mày làm đã liên lụy tới cả gia tộc."
Du Dực không muốn nhiều lời với Du Khiên, khinh thường nói: "Cho nên tôi giết Hạ Như Sương chính là sự báo đáp cuối cùng của tôi đối với Du gia."
Du Khiên lạnh mặt, nói: "Mày thân là người Du gia, giúp Du gia chẳng lẽ không đúng sao? Ba mẹ bắt tao phải tới đây thăm mày, dùng mọi khả năng để cứu mày ra, đây là thái độ mày đền đáp lại Du gia, mày không sợ làm ba mẹ thất vọng sao?"
Du Dực khinh thường, trong lòng ông hoàn toàn hiểu người nhà mình. Du Khiên tới đây thăm mình nhất định còn một nửa lời chưa nói ra, câu nói kế tiếp có lẽ mới là mục đích chính hắn tới đây hôm nay.
"Sau đó thì sao? Còn muốn lợi dụng tôi làm cái gì?"
Gương mặt Du Khiên cứng đờ: "Cái gì mà lợi dụng? Hôm nay tao tới thăm mày đúng là còn một chuyện khác, nhưng cũng là vì cứu mày mà thôi, đương nhiên cũng là cứu Du gia của chúng ta. Chúng ta đã ở trên thế đối đầu với Hạ An Lan, giờ mày chỉ cần nói là mày bị..."
Du Khiên còn chưa nói xong, Du Dực đã không muốn nghe tiếp bèn trực tiếp ngắt lời: "A... Một hồi rồi ân oán cá nhân từ lúc nào đã thành cuộc chiến chính trị vậy?"
Có người nói, trên đời này, bẩn thỉu nhất chính là chiến trường chính trị. Hiện tại quả nhiên không sai.
Du Khiên nói như lẽ đương nhiên: "Hạ gia muốn giết chết chúng ta, chúng ta phải tìm một ngọn núi khác mà dựa vào thôi, bằng không cả nhà chúng ta đã bị bắt rồi, sao tao có thể tới đây gặp mày được?"
Du Dực nói một cách nhàm chán: "Yên tâm, anh cũng nhanh thôi."
Lúc trước Du gia dựa vào thanh danh của Hạ An Lan mà tác oai tác quái, hiện tại người ta muốn xử trí liền xoay người đầu quân cho địch nhân của ông.
Cho nên mới nói, trên đời này không có ai thực sự sạch sẽ cả. Du Khiên cả giận hỏi: "Có ý gì?"
Du Dực khiêu mi đáp: "Đương nhiên là vào đây với tôi rồi."
Du Khiên cả giận: "Khốn kiếp... Rốt cuộc mày mang họ gì hả? Đừng cho là tao không biết, chắc chắn Hạ Như Sương gây uy hiếp gì tới mày nên mày mới giết cô ta đúng không?"
"Nói rất đúng, nếu không phải bà ta đắc tội tôi, ai thèm quản sự sống chết của các người."
Du Khiên thở hồng hộc, tức giận mắng: "Mày... Tao nói cho mày biết, Du Dực, đây là cơ hội sống sót duy nhất của mày, mày đừng tự mình tìm đường chết như thế."
Du Dực thản nhiên: "Tôi thực sự đang muốn chết mà."
Bằng không, sao ông lại đi giết người trước mặt nhiều người khác như thế.
Du Khiên chỉ biết người em trai này của hắn chẳng khác nào cục đá, mình rõ ràng muốn cứu nó mà nó lại không thức thời chút nào.
"Mày thực sự là gian ngoan mất linh..."
Du Dực nói chậm rì rì: "Tôi vẫn muốn hỏi anh một chuyện, nếu anh thành thật nói với tôi thì có lẽ tôi sẽ giúp anh đấy."
--- O ---
Chương 1209: KhôngPhải Người Nào Chết Cũng Có Thể Được Tha Thứ
Du Dực hỏi: "Anh có biết, Hạ Như Sương và Diệp Kiến Công mấy năm nay vẫn thường xuyên liên lạc không?"
Du Khiên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Biết... Nhưng bọn họ vẫn liên hệ một cách kín đáo."
Du Dực tiếp tục hỏi: "17 năm trước, Hạ Như Sương tới Lạc Thành một chuyến, bảo Diệp Kiến Công giết một người phụ nữ. Anh có biết chuyện này không?"
Du Khiên lập tức đáp: "Chuyện này tao không biết."
"Quên đi, vậy chúng ta chẳng có gì để nói với nhau."
Du Khiên vội vàng nói: "Được được, tao nói, tao nói. Kỳ thực, tao vẫn hoài nghi hai đứa nó có tư tình với nhau. Tao đã tìm người điều tra, nhưng bọn họ cũng chỉ là lén gặp mặt nhau chứ chưa từng đi quá giới hạn nên tao cũng không để ý nữa. Đúng là tao có biết 17 năm trước cô ta sai Diệp Kiến Công giết một người phụ nữ, nhưng tao không biết đó là ai. Huống chi, người ta chẳng có quan hệ gì với tao, tao quản nhiều thế làm gì."
Du Khiên và Hạ Như Sương trước giờ đều ở trước mặt người ngoài bày ra bộ dạng vợ chồng hòa hợp, nhưng kỳ thực đằng sau vẫn có những điều không hợp nhau.
Cùng nhau buôn lậu, cùng nhau kiếm tiền nhưng lại phòng bị lẫn nhau. Du Dực nhìn hắn: "Anh... hóa ra... anh có biết..."
Du Dực chậm rãi đứng lên.
Du Khiên nghĩ như thế này là xong rồi: "Những gì mày muốn biết tao đã nói rồi, vậy chuyện mày đã đáp ứng với tao thì sao?"
Du Dực gật đầu: "Đồng ý... Đương nhiên là đồng ý rồi..."
Du Dực tung một quyền đánh lên mặt Du Khiên. Du Khiên kêu thảm thiết một tiếng rồi té nhào trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Lúc đó, cảm giác duy nhất của Du Khiên chính là như bị một cái chùy sắt đánh vào mặt, lỗ tai lùng bùng một trận, xương cốt như vỡ vụn. Du Khiên gào lên: "Du Dực, thằng chết tiệt..."
Du Dực một cước đạp lên tay hắn: "Hẳn là anh nên cao hứng vì anh chỉ biết có thế này, nếu không... đánh lên người anh không phải là nắm đấm đâu, mà chính là dao đấy."
"Mày có ý gì?"
Du Dực bước qua người hắn: "Đừng nghĩ tới chuyện lợi dụng tôi. Sống chết của Du gia không liên quan gì tới tôi."
"Du Dực, mày là người họ Du."
Đáng tiếc, Du Dực đã không thèm để ý tới hắn.
...
Yến Thanh Ti quay về Hạ gia, còn chưa đi tới phòng khách đã nghe thấy thanh âm của lão gia tử.
Âm thanh của ông ngoại mang theo chút lấy lòng, nói: "Bội Uyển, bà xem nó cũng đã chết rồi, không bằng... xin lấy thi thể về mai táng đi. Dù thế nào thì người cũng đã chết, ân ân oán oán này cũng nên bỏ qua, có phải không?"
Yến Thanh Ti nhấc chân đi vào, cười nói: "Ông ngoại thật tốt bụng, người ta giết con gái của ông, thiếu chút nữa hại chết cả vợ của ông, vậy mà ông còn lấy ơn báo oán, con thật sự rất bội phục."
Vẻ mặt giận dữ của lão thái thái lập tức tan đi khi thấy Thanh Ti.
Lão gia tử thấy Yến Thanh Ti tới thì có điểm kích động: "Thanh Ti... Con... con đã trở lại rồi?"
Yến Thanh Ti mang theo vẻ tươi cười, ánh mắt nhìn thẳng vào ông ngoại của mình: "Con thật sự không hiểu, Hạ Như Sương rốt cuộc tốt đến mức nào mà có thể khiến cho ông ngoại bỏ qua nhiều chuyện như thế, còn muốn làm ma chay cho bà ta?"
Lão gia tử thở dài, nói: "Ông không quên, ông chỉ cảm thấy người đã chết cũng đã chết rồi, chúng ta không thể tiếp tục cứ so đo cừu hận này mãi được..."
Trong mắt Yến Thanh Ti hiện lên vẻ châm chọc: "Bà ta đã làm bao nhiêu chuyện xấu, chết đi rồi là có thể xóa hết sao? Ông ngoại nhân từ, xin thứ cho con không thể đồng ý, huống chi... nhà chồng bà ta còn chưa quản, ông lại đòi quản tới, không phải là rất không thích hợp sao?"
Lão gia tử không biết nên nói cái gì cho đúng: "Ông... Không phải thế... Ông nghĩ, dù sao người cũng đã chết..."
--- O ---
Chương 1210: Ông ChoBà Ta Tình Yêu Thương, Nhưng Bà Ta Lại Cho Con Gái Của Ông Cái Chết
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đúng vậy, người đã chết rồi, nhưng ông có biết bà ta chết thế nào không?"
Lão gia tử căn bản không dám nhìn vào mắt Yến Thanh Ti: "Không phải là... bị... bị em chồng giết sao?"
"A... Xem ra... bác cũng không nói với ông rồi." Lão thái thái hỏi: "Nói cái gì?"
Yến Thanh Ti vẫn nhìn thẳng vào ông ngoại mình, cô đáp: "Nói rằng kỳ thực Hạ Như Sương không phải do Du Dực giết, mà là bị con giết, cũng không đúng, không phải là bị con giết, mà là bà ta bắt lấy tay đang cầm dao của con chĩa vào chính mình, sau đó từ trên tầng 4 của tòa nhà nhảy xuống. Ông có biết sao bà ta lại làm thế không? Bởi vì bà ta muốn hãm hại, bà ta muốn kéo con làm đệm lưng. Bà ta mà chết, trên con dao lại có dấu vân tay của con, ông nói xem, con không phải là hung thủ thì là gì đây?"
Nghe tới đây, sắc mặt của hai ông bà lão đều thay đổi.
Nhạc Thính Phong định ngăn cản Yến Thanh Ti, nếu Hạ An Lan đã không nói gì thì tạm thời cũng không nên để hai ông bà biết quá nhiều chuyện này.
Anh kéo tay Yến Thanh Ti, thế nhưng cô không động, vẫn tiếp tục nói: "Mà Du Dực vì giúp con nên mới từ trên lầu nhảy xuống, rút con dao kia ra, xóa đi dấu vân tay của con, sau đó... trước khi Hạ Như Sương tắt thở đã cho bà ta một dao cuối cùng... Ông chắc cũng không biết, trước khi chết, bà ta còn nói mấy điều..."
"Bà ta nói, bà ta hận tất cả người của Hạ gia, vì ai nấy đều giẫm lên bà ta, vì mọi người không coi bà ta là người, bởi vì mọi người yêu thương mẹ của con hơn bà ta, bởi vì bà ta cảm thấy mẹ ta là đồ bỏ đi, một thứ bỏ đi thì dựa vào cái gì mà được yêu chiều đến thế? Cho nên bà ta muốn trả thù, muốn cướp lấy, bà ta cấu kết với cha đẻ của mình và Diệp Kiến Công bắt cóc mẹ của con. Đáng tiếc mẹ con mệnh lớn không chết, nhưng cũng vô dụng bởi nhiều năm sau, bà ấy vẫn bị tìm ra, vẫn phải chết trong tay người đàn bà kia..."
Yến Thanh Ti nhìn gương mặt vàng như đất của lão gia tử, chìa tay ra: "Ông nghĩ ông đã làm một chuyện tốt là đưa bà ta ra khỏi trại trẻ mồ côi thì bà ta sẽ phải mang ơn ông đúng không?"
"Đáng tiếc, người ta chưa từng cảm kích ông. Ở trong mắt của bà ta, sự nhân từ của ông chính là lòng thương hại, đại khái những gì ông làm với bà ta đều là chuyện thừa thãi, giẫm đạp và vũ nhục bà ta. Ông cho bà ta tình thương thì ba ta lại giơ dao vào con gái của ông. Ông nuôi sống con sói dữ này chính là để nó ăn thịt con gái của mình."
Yến Thanh Ti hướng về phía ông ngoại hơi hạ thấp người, đầu cúi thấp, nói: "Xin lỗi, con không muốn kích thích ông, đối với người như ông có lẽ chút ân oán này nếu đã chết thì coi như xí xóa, đúng là có chút nhân từ, nhưng cũng quá tiện nghi cho người đàn bà đó rồi."
Hận thù của cô với Hạ Như Sương không thể vì bà ta chết đi mà phai nhạt được.
Những điều ác bà ta đã làm không thể vì cái chết đó mà coi như là không có được.
Lão gia tử nghe những lời Yến Thanh Ti nói xong thì cả người ngồi ngây ngốc tại chỗ, thật lâu sau mới nâng tay che mặt, nước mắt chảy dài.
Yến Thanh Ti nhìn về phía lão thái thái, trên mặt bà không có biểu tình gì khác, vẫn là vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn có một giọt nước mắt lăn ra.
Trong lòng Yến Thanh Ti cũng rất không thoải mái, cô đi tới trước mặt lão thái thái, ngồi xổm xuống nói: "Bà ngoại, thực xin lỗi, bác không muốn ông bà phải nghe thấy mấy chuyện này, nhưng con không khống chế được."
Giờ thì tốt rồi, hai vị lão nhân đại khái cũng đã mất con gái nhiều năm, tuy rằng lần kích thích này rất lớn nhưng cũng may chưa tới mức ngất đi.
Yến Thanh Ti cũng không phải tức giận mà nói ra chuyện này, mà cô vì muốn giải quyết một chuyện khác nên nhất định phải nói ra.
--- O ---
Chương 1211: Đây LàKỷ Vật Duy Nhất Mà Bà Lưu Lại, Chú Hãy Giữ Lấy Làm Kỷ Niệm
Bằng không, sao bà ngoại có thể giúp cô tạo áp lực với bác được cơ chứ.
Yến Thanh Ti biết chuyện này chỉ có thể dựa vào Hạ An Lan, tuy rằng ông nhất định sẽ không để mặc kệ nhưng cô không quên, bác mình cũng là một chính khách.
Nếu ở khắp nơi đều tạo áp lực thì cũng có những chuyện bác thật sự không làm được, khi đó, có thể bác sẽ cố kỵ mà không giúp Du Dực nữa.
Lão thái thái không ngăn được những giọt nước mắt của mình, lấy khăn lụa lau qua rồi cầm tay Yến Thanh Ti, nói: "Nó đáng chết... chết cũng không đủ..."
Thanh âm lão thái thái giống như gió rít qua khe đá, mang theo sát khí mãnh liệt.
Yến Thanh Ti nhìn lão thái thái, nói: "Bà ngoại, Du Dực vì con nên mới bị bắt, nếu không có chú ấy thì hiện tại con mới là người đang bị thẩm vấn ở cục cảnh sát."
Lão thái thái vuốt ve khuôn mặt Yến Thanh Ti, hỏi: "Con muốn cứu cậu ấy phải không?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Con không thể để chú ấy chết được."
"Cậu ta cứu con chính là giúp Hạ gia chúng ta, chuyện này bà ngoại sẽ bảo bác con giúp."
Khóe môi Yến Thanh Ti hơi cong lên: "Cảm ơn bà ngoại."
Lão Thái Thái vỗ vỗ Yến Thanh Ti: "Đây là Hạ gia nợ cậu ấy, người ta có nghĩa, sao chúng ta có thể vô tình."
Buổi tối, Hạ An Lan trở về, lão thái thái tìm ông nói chuyện chừng một giờ.
Sau khi ra ngoài, Hạ An Lan nói với Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, con yên tâm, bác sẽ cứu cậu ta. Nhưng pháp luật không phải trò đùa, cho nên phải qua một vài trình tự pháp lý, nhưng bác cam đoan với con là cậu ta sẽ không sao."
Yến Thanh Ti biết đây chính là cam đoan của Hạ An Lan dành cho cô, trong lòng cô mới cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút.
...
Hai ngày sau, độ nóng của chuyện Du Dực giết người ở trên mạng chỉ tăng chứ không hề giảm
Bên này Hạ An Lan liên tục tuôn ra các bằng chứng bôi đen Hạ Như Sương, tuyệt đại đa số người trên mạng đều cảm thấy bà ta đáng chết.
Nhưng đối thủ của Hạ An Lan cũng không nhàn rỗi, luôn luôn kích động giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, pháp luật tôn nghiêm sẽ không thể tha thứ.
Trong lòng Yến Thanh Ti vẫn không bình tĩnh lại được, cho đến tận khi Nhạc Thính Phong nhận được bưu kiện do Diệp Thiều Quang gửi tới.
Anh đem chiếc nhẫn tới, cuối cùng Yến Thanh Ti cũng nhìn thấy nó, thực sự rất bình thường và quê kệch, không có gì đặc sắc, là một cái nhẫn thô không có hoa văn gì cả.
Nhẫn đã sớm không còn lưu chút dấu vết nào của cái vòng cổ kia nữa.
Yến Thanh Ti vuốt ve chiếc nhẫn, mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh trước đây cô từng nghịch chiếc vòng cổ hình lá ngân hạnh của mẹ.
Nhiều năm qua đi, hình ảnh trước đây như vừa mới xảy ra trước mắt.
Nhạc Thính Phong cầm tay cô, nói: "Tuy rằng không còn dấu vết của chiếc vòng cổ năm xưa nhưng nó vẫn là đồ của mẹ vợ, vẫn nên đưa tới cho em là tốt nhất."
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Trước kia, em rất muốn giữ kỷ vật duy nhất này của mẹ lại, nhưng hiện tại..."
"Em định..."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Phải, em muốn cho chú ấy."
Yến Thanh Ti cầm lấy nhẫn, đi tới gặp Du Dực.
Nhìn thấy Du Dực, hốc mắt Yến Thanh Ti vẫn không kìm được mà đỏ lên: "Hai ngày nay chú có khỏe không?"
"Rất tốt." Tinh thần của Du Dực vẫn rất ổn định, không hề tiều tụy. "Hôm nay con tới là muốn đưa cái này cho chú."
Yến Thanh Ti lấy nhẫn ra đưa cho Du Dực. "Đây là..."
Yến Thanh Ti nói: "Đây là vòng cổ mà mẹ con từng mang trước kia, sau khi bà mất đã bị Diệp Kiếm Công lấy đi. Ông ta không dám vất đi nên đã sai người đánh chiếc vòng cổ thành chiếc nhẫn này. Đây là kỷ vật duy nhất mà mẹ lưu lại, chú cầm lấy... làm kỷ niệm."
--- O ---
Chương 1212: Nếu HọChưa Từng Bỏ Lỡ Nhau Thì Tốt Rồi
Yến Thanh Ti không biết nên làm thế nào để Du Dực có động lực muốn sống tiếp, cô hy vọng chiếc nhẫn này có thể cho ông một chút niềm an ủi.
Nhẫn đưa cho Du Dực vẫn tốt hơn là để lại chỗ của cô.
Cô cũng không biết cho ông cái gì, có lẽ chỉ có chiếc nhẫn này là ông sẽ không từ chối.
Du Dực nhìn chiếc nhẫn: "Tốt... Cảm ơn con."
Ông vươn tay nhận lấy, lúc chạm vào chiếc nhẫn, cô có thể thấy tay ông run rẩy.
Đây là vật duy nhất liên quan tới cô ấy mà ông được chạm vào trong những năm gần đây.
"Bác đã đồng ý với con là sẽ cứu chú."
Du Dực nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nói: "Về đi, sau này cũng đừng tới đây nữa. Thân phận hiện tại của con, nếu bị người khác chụp được con xuất hiện ở nơi này thì rất không tốt."
Với ông mà nói, sinh tử không còn là chuyện quan trọng nữa, việc nên làm ông cũng đã làm xong, không có gì lưu luyến cả.
Hiện tại, điều duy nhất làm ông lo lắng chính là Yến Thanh Ti. Ông lo rằng Yến Thanh Ti sẽ vì chuyện của ông mà tự trách mình.
"Không tốt thì mặc kệ không tốt. Dù sao, liên quan tới con làm gì có tin tức gì hay ho đâu." Lời này của Yến Thanh Ti giống như lời nói dỗi của bé gái vậy.
"Đừng nói ngốc vậy, con còn có giấc mơ muốn thực hiện cơ mà."
"Giấc mơ? Giấc mơ của con là một ngày có thể lên làm diễn viên. Con mong rằng... Mẹ con đã không thể nhìn con lớn lên, đạt được thành công, con mong rằng chú có thể thay bà ấy chứng kiến điều đó." Yến Thanh Ti nhìn Du Dực, vẻ mặt đầy chờ đợi, giống như một đứa nhỏ mong chờ được trưởng bối khen ngợi vậy.
Nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Yến Thanh Ti, Du Dực khong biết phải từ chối thế nào.
Ông nói: "Được..."
"Vậy... Chú có thể đồng ý với con, không cần..."
"Yên tâm, chú sẽ không tự sát. Không phải con nói còn muốn chú nhìn thấy con thành công, lớn lên ư?"
Vẻ lo lắng trên mặt Yến Thanh Ti nhanh chóng biến thành mỉm cười.
Du Dực đã đồng ý với cô chuyện này nghĩa là cô sẽ không phải mỗi ngày sống trong lo lắng, sợ hãi một ngày nào đó sẽ nhận được tin tức ông mất đi truyền tới từ cục cảnh sát nữa.
Cô chỉ muốn được nhìn thấy ông còn sống.
Yến Thanh Ti không biết tình thương của người cha là như thế nào.
Nhưng hiện tại cô biết, kỳ thực trong lòng cô luôn có khát vọng được biết điều đó. Nếu 17 năm trước, mẹ có thể cùng với Du Dực ở chung một chỗ thì tốt rồi.
...
Cục cảnh sát có một nữ cảnh sát biết được chuyện cũ của Du Dực nên rất cảm động, sau đó liền viết một bức tâm thư đưa lên mạng.
Sau khi kể lại tất cả những gì Du Dực đã trả qua, ở cuối cùng còn viết thêm: "Những lời đối thoại trên đều là khẩu cung, đáng lẽ không được nói ra, nhưng án đã thành, người bị tình nghi cũng đã nhận tội nên mới dám đăng lên.
Tôi ở cục cảnh sát đã lâu, chưa có án nào chưa được chứng kiến, dạng nào cũng có, nhưng chưa bao giờ gặp một người phạm tội thế này. Ông ấy rất bình thản, không tìm luật sư, không khiếu nại, ông nói khi ông quyết định làm chuyện đó cũng đã chuẩn bị xong hết thảy. Thế giới này không còn điều gì làm ông ấy quyến luyến nữa, sống hay chết cũng như nhau. Những lời thong dong, lạnh nhạt như thế thật sự làm người ta cảm thấy chua chát trong lòng.
Tôi biết làm cảnh sát là phải nghiêm túc chấp pháp, bất luật kẻ phạm tội nào cũng phải nhận được sự trừng phạt thích đáng, thế nhưng..."
Đến đây, nữ cảnh sát không viết gì nữa, bức tâm thư tới đây là kết thúc.
Lúc đầu, người chú ý tới bức tâm thư này không nhiều lắm, nhưng vì vụ án của Du Dực rất được để ý, nên sau vài giờ, tốc độ chia sẻ bức tâm thư này đã cực kỳ kinh khủng.
Có người chia sẻ liên tục nên độ nóng của bức tâm thư này cũng lên cao không khác gì tin tức về vụ án mạng trước đó.
Yến Thanh Ti cũng liên tục lên mạng, sau khi cô đọc được bức tâm thư này liền bảo Nhạc Thính Phong bỏ tiền thuê người làm công tác truyền thông để càng nhiều người đọc được. Cô phải làm một cái gì đó thì trong lòng mới bình tĩnh lại được.
--- O ---
Chương 1213: Con CóThể Ôm Chú Một Cái Được Không?
Hiệu quả là...
Bức tâm thư giống như một quả bom oanh tạc khắp thế giới mạng. Tâm lý người thường đều là người thích chính nghĩa, gặp được chuyện thế này sẽ đều tự biết đưa ra lựa chọn của mình.
#Nếu đây là sự thật mà không phải tiểu thuyết, tôi nghĩ tiện nhân kia chết là đáng lắm. Tuy rằng chúng ta phải tuân thủ pháp luật, nhưng tôi vẫn mong được nhìn thấy kỳ tích, Du Dực không nên chết. #
#Sau khi xem xong đã tự hỏi một câu: Tiện nhân kia bị chôn ở đâu, tôi muốn tới đó nhổ một bãi nước miếng quá rồi. Giống tầng trên, Du Dực không nên chết. #
#Rốt cuộc cũng biết được thế nào là rắn rết, người như thế chết mới khiến người ta hả lòng hả dạ, mẹ nó. Vì một người mà sống, cũng vì người đó mà chết... Tôi thừa nhận, tôi khóc mất rồi. #
#Đã sớm nói rồi, lúc ông ấy giết người bình tĩnh như thế rõ ràng không phải vì chuyện thù hận cá nhân cỏn con được. Thì ra lại có ân oán sâu nặng thế này. Thực sự đồng cảm với người phụ nữ bị hại cả một đời kia, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng tôi cũng khóc rồi. #
Yến Thanh Ti đọc rất lâu, quả nhiên đại đa số người đều đứng ở phía Du Dực, đối với Hạ Như Sương thì căm hận tới tận xương tủy.
Hạ An Lan cũng khống chế rất tốt, khi dư luận nghiêng về phía Du Dực thì đối thủ của ông cũng làm một ít động tác, nhưng cũng không thể văng ra được nhiều nước bọt lắm.
Hạ An Lan có thể ngồi đến vị trí này thì thủ đoạn của ông không phải ai cũng có thể đối phó lại được.
Yến Thanh Ti thở phào một hơi, pháp luật vô tình nhưng quan tòa cũng là người. Nhiều người đã cầu tình cho Du Dực như thế, hơn nữa còn có Hạ An Lan tạo áp lực, Hạ Như Sương lại vướng vào nhiều tội nặng như thế, đến lúc đó, có lẽ quan tòa cũng phải xem xét...
Những chuyện cần làm đều đã làm, nhưng Yến Thanh Ti biết, chuyện này không thể có kết quả nhanh như thế được, trình tự tư pháp nhất định phải tuân thủ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Du Dực sẽ giữ được mạng.
Hơn nữa, Hạ An Lan đã cam đoan với cô, cho dù quan tòa có thật sự phán án tử hình thì ông cũng có cách giúp Du Dực thoát nạn, nhưng chỉ sợ lúc đó Du Dực sẽ phải thay đổi hình dạng, mãi mãi không thể quay về nước nữa.
Mặc kệ thế nào, ít nhất chuyện của Du Dực cũng đã có chút khởi sắc rồi, mà cô cũng không còn nhiều thời gian ở đây nữa. Trước đó cô đã đồng ý với Tống Thanh Ngạn tham gia vào bộ điện ảnh đầu tiên do anh ta và Tần Cảnh Chi hợp tác sản xuất.
Giờ đã sang tháng mười, đoàn làm phim đã chuẩn bị khai máy, Tống Thanh Ngạn và Tần Cảnh Chi đã nhiều lần gọi điện cho cô, nói rằng cả đoàn đang đợi nữ chính là cô tới.
Yến Thanh Ti không thể để cả đoàn làm phim đợi mình được, cô rất thích kịch bản phim này, cũng không thể thất tín với người ta được.
Lo lắng một hồi, cuối cùng Yến Thanh Ti quyết định tiếp tục cuộc sống quay phim bình thường của mình.
Trước khi đi, cô tới gặp Du Dực thêm một lần.
"Con phải đi quay một bộ điện ảnh, kịch bản này con đã nhận rồi, cũng rất thích. Còn nữa, bộ "Trấn Hồn Khúc" mà con đóng đã chiếu hai ngày trước, được đánh giá rất tốt, chú có biết không?"
Điều này làm cho Du Dực cảm thấy yên tâm, vậy là cuộc sống của cô lại quay về với quỹ đạo trước đây. "Vậy con cứ đi thôi, bỏ hết lo âu lại, hướng về phía giấc mơ của con mà chạy đi."
Yến Thanh Ti đáng được sống cuộc sống bình thường của một cô gái, cô còn nhỏ, còn chưa trải qua rất nhiều chuyện đẹp đẽ.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng."
Phải rời đi, bỗng nhiên không biết nói gì, hai người trầm mặc một hồi, cuối cùng Yến Thanh Ti lấy hết dũng khí, hỏi: "Trước khi đi... con có thể... ôm chú một cái, được không?"
Du Dực đứng lên, mở rộng hai cánh tay, ôm lấy Yến Thanh Ti: "Con gái ngốc, đương nhiên có thể rồi."
--- O ---
Chương1214: Cảm Ơn Chú Đã Yêu Thương Con
Hiện tại Du Dực rất gầy, Yến Thanh Ti nhớ rõ lần đầu tiên ôm ông, bờ vai của ông rất rộng lớn, nhưng giờ đây lại vô cùng đơn bạc. Cô thấy hoảng hốt trong lòng.
Yến Thanh Ti nâng tay ôm lấy ông, ánh mắt có chút ướt, cô nói: "Trước đây, nhìn lũ trẻ được cha của chúng ôm trong lòng, bế lên, nắm tay, con vô cùng hâm mộ, luôn mong ước giá như con cũng có một người cha như thế thì tốt rồi... Đáng tiếc, con lại không có..."
Cha của cô là một kẻ... chưa bao giờ cho cô tình yêu thương, Yến Tùng Nam và hai chữ "yêu thương" đó chẳng có quan hệ gì với nhau, người cha này với cô có cũng như không mà thôi.
Sau khi cô lớn lên, xảy ra nhiều chuyện, Yến Thanh Ti càng cảm thấy, tình thương của người cha đúng là một chuyện đáng cười nhất trên đời, nó luôn nhắc nhở cô rằng, cha của cô đã giết người duy nhất yêu thương cô.
Cho tới bây giờ, Yến Thanh Ti cũng không nghĩ rằng có một ngày mình lại gặp được một người có thể cho cô tình yêu của một người cha.
Nước mắt của cô chảy ra ướt đẫm một bên vai áo của Du Dực, cô nói: "Cảm ơn chú đã yêu thương con, giúp con lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa của hai chữ "tình cha" là như thế nào."
Du Dực sửng sốt, trong lòng bỗng run lên... Cha...
Yến Thanh Ti buông ông ra, nói tiếp: "Con đi đây, con sẽ chụp ảnh gửi cho chú xem."
Du Dực gật đầu: "Đừng lo lắng cho chú, đi đi."
Yến Thanh Ti cắn môi, rốt cuộc trước khi rời đi cũng nói: "Con... con... coi chú như cha mình, con hy vọng lần sau gặp lại chú đã tại ngoại rồi."
Trên mặt Du Dực hiện lên một nụ cười: "Được..."
Trong lòng Yến Thanh Ti còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng rốt cuộc cô vẫn phải rời đi. Cô tới Dung Thành đã quá lâu, lâu tới mức cô suýt nữa quên mình là một diễn viên.
Chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chẳng ai có thể vĩnh viễn đứng im tại chỗ cả. Cô vẫy vẫy tay nói với Du Dực: "Hẹn gặp lại..."
"Hẹn gặp lại."
Du Dực nhìn Yến Thanh Ti rời đi, lần này cô ra về có vẻ thoải mái hơn lần trước rất nhiều.
Nhưng càng làm cho ông cảm thấy vui vẻ chính là lệ khí trên người cô so với lần đầu tiên gặp mặt đã nhạt đi rất nhiều, càng lúc càng giống một cô gái bình thường.
Du Dực nhớ tới câu nói coi ông là cha của cô, ông cúi đầu, tay mân mê chiếc nhẫn đeo trên cổ lên, cảm giác ấm áp xâm chiếm khắp tâm hồn ông.
Nếu mẹ con bé còn sống, nhìn thấy con gái của mình vĩ đại như thế, nhất định cô ấy sẽ rất cao hứng.
...
Yến Thanh Ti phải đi quay phim, lão thái thái không nỡ, cầm tay cô mãi không muốn buông ra.
"Thanh Ti, không đi có được không, bà ngoại có tài sản, mọi thứ của Hạ gia đều cho con có được không? Bà ngoại đã nhiều tuổi thế rồi, sợ nhất một ngày nào đó ngủ không dậy nổi nữa."
Yến Thanh Ti ôm lấy lão thái thái, nói: "Bà ngoại, con có cuộc sống của con, có công việc, hơn nữa, bây giờ giao thông liên lạc cũng rất tiện lợi, con cam đoan mỗi ngày sẽ đều gọi điện về cho bà. Con sẽ dạy bà cách dùng điện thoại, chúng ta còn có thể nhìn thấy mặt nhau khi nói chuyện nữa."
Lão thái thái nói: "Nhưng mà... nhìn thấy qua điện thoại cũng không bằng gặp mặt..."
Yến Thanh Ti ghé tai lão thái thái, thầm nói: "Hay là... Bà tới Lạc Thành đi, để mẹ con chăm sóc cho bà, đến lúc đó, bà còn có thể tác hợp cho mẹ con và bác nữa."
Yến Thanh Ti biết lão thái thái không nỡ để mình đi nên quyết định tạo công việc cho bà luôn.
Ánh mắt lão thái thái sáng lên: "Nói cũng đúng... Chuyện của bác con còn chưa thấy có ti
--- O ---
Chương 1215: MongÔng Chăm Sóc Bà Thật Tốt
"Bà phải bồi dưỡng cho khỏe, chờ thân thể của bà tốt hơn rồi còn có thể theo con với mẹ tới đoàn làm phim chơi nữa. Con có phải đi luôn đâu, còn sẽ thường xuyên về mà."
Hốc mắt lão thái thái đỏ lên: "Bà biết, trong lòng con quan trọng vẫn là..."
Yến Thanh Ti trấn an bà lão: "Con cũng sẽ rất nhớ bà, nếu có thời gian thì nhất định con sẽ về thăm."
"Tốt!"
Buổi tối, lão gia tử tìm Yến Thanh Ti, muốn cùng cô nói chuyện.
Hai người ra ngoài, thời tiết buổi tối rất lạnh, Yến Thanh Ti phải khoác một chiếc áo khoác thật dày.
Lão gia tử nói: "Thanh Ti... ông biết con rất ghét ông, ông không đồng tình với Như Sương, cũng không quên Tiểu Ái, ông chỉ nghĩ đã sống thì không nên ôm hận thù, mọi người nên học bao dung, thiện lương, con nói có đúng không?"
Yến Thanh Ti nghe lão gia tử nói xong bèn đáp: "Con biết, lòng dạ ông lương thiện, nhưng lương thiện cũng phải có điểm mấu chốt, bao dung cũng phải nhìn đối tượng xem có đáng để mình bao dung hay không. Nếu tối hôm đó bà ta thực sự xuống tay thành công với bà ngoại, con không biết hôm nay ông còn có thể nói ra được hai chữ bao dung này hay không?"
Yến Thanh Ti cũng không biết mình nên đối với ông ngoại như thế nào, cảm tình của cô với ông thực có chút phức tạp.
Cô không muốn sau nhiều năm như vậy còn đi trách người khác, nhưng cô lại không thể không nói. Năm đó, nếu không phải ông ngoại tới trại trẻ mồ côi mang Hạ Như Sương về thì sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Lão gia tử thở dài một tiếng, đôi khi chính ông cũng cảm thấy rất khó nghĩ.
Yến Thanh Ti cười cười, nói: "Kỳ thực, con rất hiểu, con gái nuôi 5 năm với con gái nuôi hơn mười năm khác nhau rất nhiều. Trong lòng ông, có lẽ cảm tình dành cho người đàn bà đó rất tốt đúng không?" Hạ lão gia ngẩng đầu kinh ngạc: "Ông..."
"Mỗi người đều có sở thích khác nhau, có lẽ Hạ Như Sương thực sự hiếu thuận, tôn kính với ông, nhưng... Mong ông ít nhất hãy nhớ rõ ràng một chút, con đi rồi, hy vọng ông có thể chăm sóc bà ngoại thật tốt.
Yến Thanh Ti không muốn nói chuyện nhiều với lão gia tử, đại khái vì cô cảm thấy nhân sinh quan của hai người quá khác nhau.
Kỳ thực, cô hiểu tâm lý của Hạ lão gia. Người như ông trước đây cô cũng đã từng gặp, những người này đối với con nuôi nhiều khi còn tốt hơn con đẻ, huống chi Tiểu Ái vừa 5 tuổi đã bị hãm hại, vài thập niên về sau người bên cạnh ông cũng chỉ có Hạ Như Sương.
Tình cảm con người thường là thế, vì vậy ông ngoại đối với người đàn bà kia có ít nhiều thiên vị cũng không khó lý giải.
Nam nhân vốn không giống nữ nhân vì họ không phải mang thai 10 tháng, không có loại cảm giác sinh con khắc cốt ghi tâm như phụ nữ.
Nhưng...
Đối với loại tiện nhân như Hạ Như Sương, Yến Thanh Ti có thể hiểu được ông ngoại nhưng không thể nào thông cảm cho ông được.
Bởi vì cô thật sự rất ghét mấy kiểu tỏ ra thánh mẫu, càng chán ghét kiểu thánh phụ, cảm thấy thật sự không chịu nổi hai loại người này.
...
Buổi tối trước hôm rời đi, Yến Thanh Ti tới gặp Hạ An Lan: "Bác, gần đây nhiều việc nên con quên nói với bác cái này."
Hạ An Lan ngoắc tay gọi cô tới, nói: "Là chuyện mà Hạ Như Sương nói rằng sau lưng cô ta còn có người khác phải không?"
Yến Thanh Ti gật đầu: "Đúng ạ, trước khi bà ta nhảy ra ngoài cửa sổ đã nói, con sẽ vĩnh viễn không biết được bí mật đó. Con đang nghĩ chẳng lẽ phía sau bà ta thật sự còn có người khác sao?"
Mấy hôm nay Yến Thanh Ti chỉ bận tâm tới chuyện tình của Du Dực, nay chuyện đó đã tạm coi như ổn, giờ bình tĩnh lại cô mới nhớ ra chuyện của Hạ Như Sương.
Hạ An Lan chỉ vào ghế dựa ở đối diện mình, nói: "Ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút."
--- O ---
Chương 1216: ChẳngLẽ Bà Ta Là Kỳ Tài Ngút Trời Ư?
"Con cảm thấy sau lưng cô ta còn có người khác sao?"
Yến Thanh Ti lắc đầu: "Con không biết, nhưng... Bác cảm thấy một đứa nhỏ mới 10 tuổi có thể... có thể nghĩ ra thủ đoạn lợi hại như thế sao? Lúc con 10 tuổi đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng bắt đầu tính kế Yến Minh Châu, nhưng những thủ đoạn của con so với Hạ Như Sương vẫn chỉ là trò trẻ con."
Hạ An Lan gật đầu: "Đúng thế, con đã là đứa nhỏ cực kỳ, cực kỳ thông minh, con cảm thấy lúc con 10 tuổi còn không bằng Hạ Như Sương lúc 10 tuổi, vậy thì chỉ có thể nói cô ta là kỳ tài. Người lợi hại như thế, sau bao nhiêu năm trôi qua, lịch duyệt tăng, của cải trong tay cũng nhiều lên, đáng lẽ phải lợi hại hơn nữa mới đúng chứ?"
Yến Thanh Ti gật gù: "Đúng thế, bà ta phải lợi hại hơn mới đúng... nhưng... sao lại có thể bị con lừa dễ dàng như thế được? Ý của bác là năm đó Hạ Như Sương chắc chắn được người khác chỉ điểm?"
Hạ An Lan lắc đầu: "Cũng không chắc lắm. Sau khi Hạ Như Sương chết, bác đã phái người đi thăm dò, những chuyện từ lúc cô ta và Diệp Kiến Công quen nhau đều tra ra hết. Mười năm trước, Hạ Như Sương liên hệ với cha đẻ của cô ta, sau đó để ông ta tới Lạc Thành tìm Diệp Kiếm Công khi đó vẫn còn đang điều hành băng nhóm xã hội đen. Trong 10 năm lăn lộn ở Lạc Thành, Diệp Kiến Công như có quý nhân phù trợ đã đổi đời, cổ phiếu, bất động sản, dược phẩm, kinh doanh cái gì là phát cái đó."
Yến Thanh Ti tò mò hỏi: "Chuyện này Thính Phong cũng đã từng nói qua với con. Chẳng lẽ Diệp gia chưa từng thất bại lần nào sao?"
"Không một lần nào. Lần nào lợi nhuận cũng đều rất khổng lồ."
"Vì sao?"
Hạ An Lan nói với Yến Thanh Ti: "Diệp Kiến Công nói tất cả đều do Hạ Như Sương nói với hắn, mua bán cái gì, mua miếng đất nào, cùng công ty nào hợp tác, đều là Hạ Như Sương nói hết."
Yến Thanh Ti kinh ngạc, trợn to hai mắt: "Cái gì? Bà ta... là thần chắc?"
"Nhưng loại chuyện tốt này chỉ xảy ra trong khoảng 10 năm. 10 năm sau, Diệp gia đã phát rồi, Hạ Như Sương lại không chỉ điểm gì nữa."
Yến Thanh Ti nhíu mày: "Bác... Chuyện này có phải hơi kỳ quái không?"
Hạ An Lan gật đầu: "Đúng vậy, rất kỳ quái. Con nói xem, một người nếu là thiên tài, chẳng lẽ lại chỉ được làm thiên tài trong 10 năm hay sao? Những năm tháng cô ta ở Hạ gia, Hạ gia chưa từng quá keo kiệt trong việc cho cô ta đi học, không ngờ cô ta lại khác người như thế."
"Ý bác là...?"
Hạ An Lan tiếp: "Trên người Hạ Như Sương chắc chắn có giấu bí mật không muốn người khác biết. Nhưng đứng sau cô ta có ai không thì còn chưa chắc lắm. Con có bao giờ nghĩ, có lẽ cô ta cố tình nói như vậy trước khi chết để con luôn phải canh cánh trong lòng. Con chấp nhất báo thù như thế, nếu cảm thấy thù của mẹ mình vẫn chưa báo được, hung thủ vẫn chưa bị bắt hết thì đó là một loại tra tấn với con hay không?"
Yến Thanh Ti giật mình, đúng là cô chưa từng nghĩ tới điều này.
Chuyện của Du Dực đã giải quyết tạm ổn, Yến Thanh Ti lại bắt đầu suy nghĩ tới chuyện mà Hạ Như Sương nói. Trong lòng cô, chuyện đó như một cái gai không nhổ ra được, cô vẫn luôn cảm thấy mình vô dụng, vẫn tiếp tục muốn tra ra chuyện này.
Nếu như vĩnh viễn không tra ra cái gì, theo thời gian trôi qua, cái gai đâm càng lúc càng đau, trở thành một thứ công cụ tra tấn cô mỗi ngày.
Điều này làm cho Yến Thanh Ti cảm thấy lạnh sống lưng. "Nhưng nếu không phải khả năng này thì năm đó... thật sự là có người lợi hại ở sau lưng giúp đỡ bà ta. Nếu có người đó, lần trước Hạ Như Sương cho một địa điểm nhưng ở đó giờ chẳng còn ai, vậy thì chỉ sợ tìm ra người này rất khó."
--- O ---
Chương 1217: Nửa Đêm Đến Không Phải Chỉ Để Hôn MộtCái
Hạ An Lan an ủi Yến Thanh Ti: "Nếu người đó có tồn tại, phạm vi tìm kiếm nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Dù sao, người dám giúp nàng chắc chắn thực lực không tệ, chỉ cần liệt kê ra các gia tộc có thế lực ở thời kỳ đó, sắp xếp điều tra một chút là có thể tìm ra manh mối.
Nhưng chỉ sợ thời gian điều tra sẽ kéo dài. Con cứ yên tâm đi quay phim đi, không cần lo chuyện này."
Nghe Hạ An Lan nói xong, trong lòng Yến Thanh Ti cũng thư thái hơn một chút. "Bác quả nhiên là bác, so với cháu thì bác vẫn thấu đáo hơn nhiều."
Hạ An Lan lo lắng Yến Thanh Ti sẽ để trong lòng chuyện này nên phải giải thích với cô cho rõ ràng.
Ông vỗ nhẹ lên tóc Yến Thanh Ti: "Mau về ngủ đi, đừng có vừa đi là đã quên bác là được."
"Bác yên tâm đi, con làm sao mà quên được. Con về ngủ trước đây."
Yến Thanh Ti đứng lên, lại nói: "Chuyện của chú Du nhờ bác để ý giúp con."
"Cậu ta có ơn với Hạ gia, tất nhiên bác sẽ làm hết sức mình."
"Cảm ơn bác, chúc bác ngủ ngon!" Yến Thanh Ti ra ngoài, nhớ ra một chuyện lại đẩy cửa, thò đầu vào nói: "Nhưng mà... bác... con đi là mẹ con cũng đi đấy, bác... thật sự đồng ý à?"
Không đợi Hạ An Lan nói xong, cô đã rụt đầu ra và khép cửa lại. Hạ An Lan ngồi ở đó hồi lâu không nhúc nhích.
Cuối cùng, ông gọi Ngự Trì vào. "Tiên sinh, ngài có gì cần dặn dò?"
"Chuẩn bị xe."
"Đi đâu ạ?"
"Khách sạn."
"Khách sạn nào ạ?"
Hạ An Lan ngẩng đầu liếc anh ta một cái, Ngự Trì hiểu ra ngay lập tức, không dám nói nhiều thêm một câu: "Lập tức chuẩn bị."
Ngự Trì mang theo gương mặt không cảm xúc lái xe đưa Hạ An Lan đến khách sạn mà Nhạc phu nhân đang ở.
Vẫn như cũ, không hề khó khăn để lấy được chìa khóa ở chỗ lễ tân.
Theo thang máy đi lên, đến nơi, Hạ An Lan vươn tay, Ngự Trì lập tức dẫn theo hai vệ sĩ rời đi.
"Các anh lui xuống đi."
"Vâng!"
Hạ An Lan mở cửa phòng, trong phòng tắt đèn, bên giường chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra, hình như có người đang xem phim truyền hình, còn có tiếng nhạc trầm lắng.
Hạ An Lan nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước lên tấm thảm dày, lặng yên đi tới.
Nhạc phu nhân ngồi tựa ở đầu giường xem "Trấn Hồn Khúc", vừa đến chỗ Yến Thanh Ti bị gã phụ thân háo sắc giở trò đồi bại.
Nhạc phu nhân vừa xem vừa cười không ngừng, còn lẩm bẩm: "Thanh Ti diễn tốt thật, thoạt nhìn không khác tên sắc quỷ kia lắm."
Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới thanh âm: "Đúng thế, rất tốt."
"Chẳng thế, tôi đã nói rồi, Thanh Ti nhà chúng ta diễn cái gì là giống cái đó. Tôi chưa từng gặp nữ diễn viên nào mà... mà..."
Thanh âm của Nhạc phu nhân đột nhiên nhỏ dần rồi tắt hẳn, sắc mặt bà trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người phát run, nửa đêm xem phim ma, không phải gặp ma thật đấy chứ?
Bà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt ở ngay trên đầu mình thì há mồm hét chói tai.
Ngay lập tức, Hạ An Lan cúi đầu, nhanh chóng dùng miệng chặn tiếng thét của bà.
Nhạc phu nhân còn chưa định thần lại thì đã bị Hạ An Lan hôn, bà quên luôn cả giãy giụa.
Hạ An Lan càng hôn càng mạnh mẽ, thân thể cao lớn của ông bao phủ cả người Nhạc phu nhân, há miệng nhẹ cắn lấy môi Nhạc phu nhân, quấn quýt nơi đầu lưỡi bà làm cho Nhạc phu nhân có cảm giác cả người như sắp bị ông nuốt trọn.
Bên tai vẫn còn thanh âm đối thoại và tiếng nhạc của phim "Trấn Hồn Khúc".
Nhưng kệ... chuyện đó thì quan trọng gì đâu.
Một tay Hạ An Lan đè tay của Nhạc phu nhân xuống, nụ hôn càng sâu, một tay đã vén áo ngủ của bà lên.
--- O ---
Chương 1218: Gặp BàRồi Thì Tôi Sẽ Không Buông Tay Đâu
Trước khi tới đây, Hạ An Lan cũng không nghĩ tới sẽ làm thế này. Ở tuổi này của ông, định lực đã lợi hại hơn cả thần tiên rồi.
Nhưng... lại vẫn có người trở thành ngoại lệ.
Ông không hề nghĩ rằng vừa thấy Nhạc phu nhân đã muốn hôn bà, càng không nghĩ tới hôn rồi thì không thể khống chế nổi mình nữa.
Sự tình đã phát triển ra ngoài dự liệu của ông, mà chính ông cũng muốn phóng túng một lần, hoặc là nói... gặp bà ấy rồi, ông không muốn kiềm chế chính mình nữa.
Cả đời này ông luôn rất kiềm chế bản thân, trước kia ông cảm thấy phụ nữ với mình có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng sau vài chục năm lại gặp lại bà ấy, Hạ An Lan mới biết, những nữ nhân mà ông cho rằng không trọng yếu kia đơn giản vì họ không phải người ông muốn đợi.
Chỉ có bà ấy...
Nhạc phu nhân cảm nhận được bàn tay của Hạ An Lan đã chui vào trong áo mình, cũng cảm nhận được cái lạnh truyền tới da thịt...
Bà không kiềm chế được run lên. Cái tay kia của Hạ An Lan vì cầm bút nhiều năm mà trên ngón tay có một tầng chai, tay ông hơi lạnh, vậy mà khi chạm vào da thịt bà làm cho bà có cảm giác nóng tới mức muốn hét lên.
Nhạc phu nhân muốn đẩy Hạ An Lan ra, trong lòng bà vô cùng kinh hãi. Lần này, thái độ của Hạ An Lan không giống những lần trước.
Lần trước ông ấy đến, tuy rằng cũng hôn nhưng không giống bây giờ, nụ hôn lần này quá mức xa lạ, quá mức mạnh mẽ, cũng quá mức đáng sợ.
Nhạc phu nhân cảm thấy thân thể mình có một loại khát vọng khó hiểu nhưng trong lòng bà vẫn gào thét là không thể, nhất định phải cự tuyệt, không thể phát sinh chuyện hồ đồ với Hạ An Lan được, bằng không ông ấy sẽ cho bà là người đàn bà thiếu đứng đắn.
Nhạc phu nhân càng giãy giụa thì Hạ An Lan càng giữ chặt.
Áo ngủ bị vén lên đến tận ngực, bàn tay ông đặt lên đó, thân thể Nhạc phu nhân càng run rẩy hơn.
Hạ An Lan trượt từ môi của bà hôn dần xuống, miệng được tự do, Nhạc phu nhân lập tức nói: "Hạ... An Lan, ông mau buông... Ông không thể như thế, tôi sẽ căm hận ông... Ông không thể, ông không được xúc phạm tôi..."
Âm thanh vừa cất lên, chính Nhạc phu nhân cũng phải giật nảy người. Giọng của bà khàn khàn, run run, kèm theo tiếng thở dốc hấp dẫn khiến cho không gian càng thêm ám muội, rõ ràng không giống kháng cự mà còn như đang mời gọi.
Hạ An Lan hơi ngừng lại, mặt Nhạc phu nhân đỏ bừng bừng, bà tưởng Hạ An Lan sẽ buông tha cho mình, ai ngờ ngay sau đó ông lại há miệng cắn lên xương quai xanh của bà.
Khí lực của Hạ An Lan không lớn cũng không nhỏ, Nhạc phu nhân cảm thấy hơi đau đau, nhưng cảm giác xấu hổ còn nhiều hơn, bà không nhịn được cắn môi: "Ưm..."
Bà cố đè nén xao động trong cơ thể mình, thận lực đẩy Hạ An Lan ra: "Ông... không thể như vậy. Hạ An Lan... mau buông..."
Hạ An Lan đột nhiên dùng sức cắn một cái, Nhạc phu nhân kêu to: "A..."
"Ông... Dù ông có thực sự làm thì tôi cũng... tôi cũng... tôi cũng sẽ không tiếp nhận ông..."
Hạ An Lan vẫn không nhúc nhích, vẫn tiếp tục hành động, làm ngơ với mấy lời cảnh báo của Nhạc phu nhân.
Nhưng... thật lâu sau, Hạ An Lan lại buông bà ra, thân thể dán chặt trên người bà, trừ bước cuối cùng ra, những gì cần làm ông cũng đã làm hết rồi.
Nhạc phu nhân há miệng thở dốc vài tiếng, áo ngủ trên người đã trễ xuống tận vai để lộ ra da thịt trắng như tuyết, váy bị cuốn lên tận hông, cả người cơ hồ đều lộ ra hết...
--- O ---
Chương1219: Đêm Nay Tôi Muốn Ngủ Với Bà
Hốc mắt của Nhạc phu nhân hơi đỏ, thân thể vẫn run rẩy, Hạ An Lan cúi đầu, thanh âm khàn khàn: "Bà càng như vậy càng làm cho tôi cảm thấy bà đang muốn quyến rũ tôi đấy."
Nhạc phu nhân đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng nảy lên lửa giận, đẩy mạnh Hạ An Lan ra: "Cút... Cút... Tôi cho ông hôn tôi à? Ai cho phép ông động tay động chân với tôi? Ông nghĩ tôi là loại người thế nào? Tôi cho ông vào phòng của tôi à? Ông vụng trộm đến nghiện rồi phải không?"
Hạ An Lan đứng dậy, trực tiếp cởi áo khoác ngoài ra, đáp: "Đúng thế, nghiện rồi."
Rồi lại liếc bà một cái: "Lá gan nhỏ như thế mà còn xem phim ma?"
Nhạc phu nhân đỏ mặt, kéo chăn che người, cảm giác cánh môi đã sưng lên, mẹ nó, cứ có cảm giác mình không còn là mình vậy.
Nghe Hạ An Lan nói thế, trong lòng bà run lên nhưng vẫn cố tỏ ra gan dạ tiếp tục xem phim. Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy trên màn ảnh có một gương mặt ma nữ trắng bệch ở ngoài cửa sổ, Nhạc phu nhân sợ hãi suýt hét lên. Nhớ ra Hạ An Lan xuất hiện không hề có chút thanh âm nào, rất dọa người, hơn nữa mấu chốt là bà cảm thấy hôm nay ông rất không giống mọi ngày.
Nhạc phu nhân còn đang phẫn nộ chợt thấy lạnh cả người, run run tắt ti vi đi, hỏi: "Ông... ông... ông... là người hay ma?"
Hạ An Lan nở nụ cười: "Vừa mới gần gũi, bà nói xem tôi là người hay ma?"
"Hay là... bà có thể tưởng tượng tôi là Thanh Ti, tới sờ một chút xem, sẽ biết ngay."
Mặt Nhạc phu nhân đỏ lên, vừa rồi toàn thân bà đã bị... bị sờ rồi, nhìn khuôn mặt nghiêm trang kia của Hạ An Lan, trong lòng bà hận nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng: "Tôi không thèm sờ ông."
"Tôi... sờ bà cũng thế thôi." Nói xong, Hạ An Lan lập tức đặt tay lên cánh vai trần của Nhạc phu nhân, khẽ vuốt ve mấy cái.
Da thịt vừa tiếp xúc, Nhạc phu nhân run rẩy một cái, cái cảm giác toàn thân tê dại lại quay trở về, bà vội túm lấy tay Hạ An Lan: "Hạ An Lan, ông đừng có đùa giỡn lưu manh nữa. Vừa rồi tôi cứ coi như mình bị chó cắn, tôi không thèm so đo với ông. Nhưng tốt nhất ông nên chạy xa một chút luôn đi.
Đường đường là một người có thân phận, ông chạy tới đây trêu đùa lưu manh cái gì hả? Có tin tôi đem bộ mặt thật của ông nói cho tất cả mọi người biết, để mọi người nhìn xem ông là cái loại người hỗ đản gì không?"
Hạ An Lan nhanh tay nắm lấy một góc chăn kéo ra, Nhạc phu nhân dùng lực kéo trở về.
Hạ An Lan ngồi xuống, ôm lấy cả chăn lẫn người, cười một tiếng: "Tôi không nhớ pháp luật có điều nào quy định người có thân phận thì không được phép theo đuổi người phụ nữ thích mình."
Nhạc phu nhân ngây ngóc, sau đó vươn một bàn tay chỉ vào ông: "Hạ An Lan, ông... ông còn có mặt mũi không đấy hả? Ông nói ai thích ông, ông nói ai hả?"
Nhạc phu nhân giận dữ nên quên cả giữ chăn, cũng quên là váy ngủ trên người còn chưa kéo xuống, Hạ An Lan nở nụ cười, đột nhiên dùng sức kéo chăn ra, ôm lấy thắt lưng bà: "Chính bà đấy."
Mặt Nhạc phu nhân đỏ như gấc, dùng cả hai chân để đá: "Ông tránh ra, ai thích ông? Ông cút ngay và luôn, tôi không thích đâu đâu nhá, thấy ông là tôi thấy phiền rồi. Ông có thể biến nhanh đi được không?"
Ông thản nhiên đáp: "Đi? Không được đâu."
Ánh mắt Nhạc phu nhân không khỏi lo lắng nhìn từng cử động nhỏ của Hạ An Lan, lo lắng hỏi: "Vì sao không được. Đây là phòng của tôi cơ mà."
Hạ An Lan ngạo nghễ nhìn bà một cái: "Bởi vì đêm nay tôi muốn ngủ với bà."
--- O ---
Chương 1220: Bà Dễ Dàng Bị Người Ta Quyến Rũ LắmSao?
Ngày mai bà ấy đi rồi, cho nên hôm nay ông phải tới, hơn nữa đã tới thì sẽ không đi.
Trên cổ Hạ An Lan đã bị cào mấy cái, ông buông Nhạc phu nhân ra, ngồi dựa vào đầu giường, thân thể cao to dựa sát vào Nhạc phu nhân, giống như chắn ở trước mặt bà, vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.
Ông chậm rãi cởi từng cúc áo, động tác tao nhã, vô hình trung lộ ra một loại dụ hoặc trí mạng.
Nhạc phu nhân cắn môi, trong lòng chửi thầm một tiếng, còn muốn câu dẫn bà ư? Xí... Bà là người dễ bị quyến rũ đến thế à? Định lực của bà cực kỳ tốt đấy.
Nhạc phu nhân vụng trộm ngắm Hạ An Lan, mẹ nó, thật đúng là rất quyến rũ, không trách ông ta tự tin như thế...
Bà vội vàng vuốt áo ngủ xuống, xác định trên người không còn chỗ nào hở hang mới hất cằm: "Đúng thế, ngày mai tôi đi rồi, chờ tôi đi rồi, hừ... Tôi sẽ đi tìm vài tên phi công trẻ, thích loại nào có loại đó, nhưng tuyệt đối sẽ không chọn loại mặt người dạ thú như ông."
Vừa dứt lời thì người đã nặng trịch, Hạ An Lan xoay người đè lên bà, đôi mắt ông tối đen, lộ ra hàn ý lạnh như đêm: "Bà có thể thử xem."
Thanh âm bình tĩnh không nửa phần tức giận, không có cảm tình, nghe qua cứ như đang trò chuyện bình thường vậy.
Nhưng không hiểu sao Nhạc phu nhân lại thấy lạnh người, nhưng bà vẫn cứng cổ nói: "Tôi sẽ thử... Tôi sẽ thử ngay lập tức. Chẳng những muốn thử mà còn phải thử thật nhiều. Ông nghĩ ông là ai, ông không phải chồng tôi thì lấy tư cách gì quản lý tôi, ông dựa vào cái gì chứ?"
Nhạc phu nhân tâm loạn như ma, Hạ An Lan bữa nay quá dọa người rồi. Ông ấy làm cho bà cảm thấy lúc nào mình cũng có thể mất mạng vậy.
Hạ An Lan không nói chuyện, nhìn bà chằm chằm một hồi làm Nhạc phu nhân cả người toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, Hạ An Lan nói: "Tới Cục dân chính đi."
Nhạc phu nhân nhất thời không biết phản ứng thế nào: "Hở? Làm... làm gì?"
"Đăng ký." Hạ An Lan đứng dậy, xuống giường, lại đóng cúc áo vào.
Tròng mắt Nhạc phu nhân suýt nữa thì rớt ra ngoài: "Ha ha... Nửa đêm ông phát bệnh gì thế hả, giờ này còn người sao?"
Hạ An Lan liếc nhìn bà một cái: "Vậy thì bảo họ mở cửa là được."
Biểu tình của Hạ An Lan bình tĩnh tựa hồ như đang muốn nói: Bà có lo lắng thì cũng đừng lo lắng chuyện vớ vẩn này.
"Ực." Nhạc phu nhân nuốt vào một ngụm nước miếng, ông giỏi, ông trâu bò, đối với ông chuyện này là chuyện nhỏ.
Nhạc phu nhân lại một lần nữa quấn chặt chăn thành một cái kén, rúc đầu vào trong: "Ông... Ông tăng ca thì kệ xác ông, tôi không đi? Vì sao tôi phải đi đăng ký với ông chứ? Ông nói muốn đăng ký là đăng ký, ông coi tôi là cái gì hả? Ông tưởng ông đẹp thì có thể lừa gạt tôi dễ dàng như thế sao? Tôi không phải tiểu cô nương mười bảy, mười tám tuổi, tùy tiện bị ông mê hoặc là muốn sống muốn chết theo ông. Tôi nói rồi, tôi không thích ông."
Trong lòng Nhạc phu nhân cực kỳ mất tự nhiên và mâu thuẫn, lại còn tự ti, cảm thấy bản thân mình rất ổn.
Bà không muốn tùy tiện quyết định nửa đời sau của mình như thế, trước đây vì gặp phải tên khốn như Nhạc Bằng Trình mà bà đã mất hết tin tưởng vào hôn nhân rồi.
Nhất định bà sẽ không tùy ý gả cho một người nào khác nữa.
Hạ An Lan rất vĩ đại, bà biết, nhưng bà cũng không thể vì thế mà cứ gả cho ông ấy được.
Tại sao chỉ vì ông ấy muốn mà bà phải thế chứ?
Tuy rằng... bà cũng có chút hảo cảm với ông ấy, nhưng cũng chỉ có một chút thôi. Chút hảo cảm đó thật sự không đủ để bà tùy tiện quyết định hạnh phúc tuổi già của mình. Hôn nhân này nọ, bà đã sớm mất hết niềm tin vào nó rồi.
--- O ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro