Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1061-1080

Chương 1061: Cường Địch Phía Trước, Chú Ý Cảnh Giới

Tối hôm qua, trên mạng đột nhiên xuất hiện một tin tức kinh thiên động địa, thu hút toàn bộ sự quan tâm của dân cư mạng, công kích Tổng tài tập đoàn Y thị là con riêng, mẹ anh ta ác độc đến mức đưa ông chồng của mình vào ngục, hòng chiếm đoạt tập đoàn Y thị!

Tuy không trực tiếp chỉ rõ, nhưng lại nói thẳng là tài phiệt có tiền nhất Lạc Thành, cộng thêm thông tin "chồng vào tù" nữa, đáp ứng đủ những điều kiện này thì chỉ có Nhạc gia thôi.

Nhạc phu nhân mặt đần ra: "Đây là nói mẹ đấy à?"

Nhạc Thính Phong: "Còn không phải à? Con là con riêng của mẹ cơ đấy?" Nhạc phu nhân cầm điện thoại xem mấy dòng tin đó, thở dài: "Woa..."

Bà không tức giận chút nào hết, ưỡn ngực ngẩng cao đầu lên: "Mẹ... thật không dám tin đây là nói mẹ đấy, lợi hại như thế... chậc... Được người khác ca ngợi như vậy thật có chút ngại quá đi!"

Nhạc phu nhân bùi ngùi, nếu bà mà lợi hại như tin tức nói, làm sao mà phải chờ tới 30 năm chứ, nhất định sẽ chỉnh Nhạc Bằng Trình chết ngay từ lúc ông ta bước ra khỏi Nhạc gia rồi.

Hạ An Lan không kìm được nhìn Nhạc phu nhân nhiều một chút, bà ấy vẫn có thể... cười được sao?

Ông khẽ lắc đầu, IQ là đồ tốt, nhưng đáng tiếc là bà không có.

Yến Thanh Ti biết là ai làm, nhưng Du Dực bảo cô, giờ vẫn chưa nên để lộ ra, những chứng cứ này không hoàn toàn có tính áp đảo, bảo cô phải đợi thêm, ông ấy sẽ giải quyết nhanh thôi.

Hạ lão thái lòng nóng như lửa đốt, nhưng thấy Nhạc phu nhân hoàn toàn không để ý thì trong lòng nhẹ nhõm. Đứa trẻ này tâm thái thật tốt, không tồi, không tồi!

Bà nhíu mày nói: "An Lan, sao trên mạng lại có thể tùy tiện tung tin đồn nhảm như thế? Cũng nên chỉnh đốn lại rồi."

Hạ An Lan gật đầu: "Đã cho người đi xử lý rồi ạ!"

Du phu nhân đứng một bên xem mà kinh ngạc đến nỗi không thốt lên lời, việc này một khi đã lộ ra thì tất cả mọi người đều phải mắng chửi Nhạc phu nhân chứ? Danh tiếng của bà ta đã hỏng rồi nhưng bà ta lại không thèm để ý đến. Hạ lão thái cũng thế, hoàn toàn không để tâm, rốt cuộc bọn họ đang nghĩ cái gì vậy?

Một người phụ nữ có "tiếng xấu đồn xa" như thế có tư cách gả vào Hạ gia sao?

Yến Thanh Ti lạnh lùng quan sát Du phu nhân. Cô cảm thấy Du phu nhân đã không thế ngồi yên chờ chết nữa rồi, số lần bà ta ra tay ngày càng nhiều, sơ hở cũng ngày càng nhiều.

...

Người của Tô gia ai nấy đều có công việc của riêng mình nên cũng không thể ở lại Dung Thành quá lâu. Thế nên, sau khi bàn bạc xong, trước tiên đem chuyện hôn sự của hai đứa chốt lại, Hạ An Lan không muốn Yến Thanh Ti bị ủy khuất, tuy không thể tổ chức rầm rộ nhưng cũng không thể im hơi lặng tiếng, vì thế ông dùng một tối tổ chức lễ đính hôn quy mô nhỏ cho hai người tại Hạ gia. Còn về phần hôn lễ thì phải để xem thành ý của Nhạc phu nhân khi nào mới đả động tới Hạ An Lan?

Số người được mời đến tương đối ít, nhưng những người có thể đặt chân vào Hạ gia thì cùng toàn là người có địa vị và danh tiếng trong cả nước, đối với họ được mời đến cũng là một loại vinh hạnh.

Trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu, Yến Thanh Ti vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đụng phải một người đàn ông trung niên đến tham dự.

Ông ta chặn Yến Thanh Ti lại: "Ơ, sao tôi cảm thấy trước đây đã từng gặp Yến tiểu thư rồi nhỉ?"

"Nhận nhầm rồi."

Người đó lắc đầu: "Không, không đâu, tuyệt đối không có đâu, Yến tiểu thư xinh đẹp thế này sao tôi có thể nhận nhầm chứ? À, ta nhớ ra rồi khu... đèn... đỏ... nước M..."

Giọng nói Yến Thanh Ti trở nên lạnh lẽo: "Muốn chết?"

Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ hèn mọn đầy phấn khích, nhìn Yến Thanh Ti bằng một ánh mắt dâm tà: "Thật không ngờ cháu ngoại Hạ gia lại từng làm phò ở khu đèn đỏ nước M. Nếu nói ra ngoài, nhất định sẽ làm tất cả mọi người mắt tròn mắt dẹt ra mất."

--- O ---

Chương 1062: Bảo ĐảmCho Ông Sướng Muốn Chết Luôn

Ánh mắt Yến Thanh Ti tràn đầy sát khí, lạnh lẽo âm u, cô lặng im nhìn gã đàn ông đó.

Người đó cho rằngYến Thanh Ti sợ rồi nên lại càng to gan: "Vừa khéo, chỗ tôi lại... có vài bức ảnh, tin chắc rằng... đây chính là Yến tiểu thư?"

Ông ta móc điện thoại, mở ra vài bức ảnh, trong ảnh là một khu phố xa hoa trụy lạc, hàng ngàn cô tiếp viên ăn mặc nóng bỏng đứng xếp hàng chờ khách lựa chọn.

Có một người con gái đi giày cao gót, mặc váy đỏ, trang điểm đậm, đầu mang tóc giả đang muốn đi qua đường, khuôn mặt nghiêng đó chính là Yến Thanh Ti.

Trên mặt Yến Thanh Ti vẫn không có biểu cảm gì, nắm chặt lấy cái xắc trong tay, càng ngày càng chặt.

Người đó nhìn Yến Thanh Ti trên dưới đánh giá một lượt rồi bật cười một cách khoa trương, ánh mắt lộ vẻ tham lam: "Chậc, đúng là... duyên phận. Hạ gia, không tồi, gia tộc đứng đầu toàn quốc, nhưng sao lại có một tiểu thư phóng khoáng như Yến tiểu thư vậy chứ? Thật đúng là không ngờ."

"Cô nói xem, những người bên ngoài kia toàn là nhân vật tầm cỡ, nếu như họ biết được việc tốt của Yến tiểu thư đã làm, không biết sẽ nhìn Hạ gia... ngài Tổng thống như thế nào? Cũng không biết ngài Tổng thống có biết việc này không nữa? Ai dà, lão phu nhân từng này tuổi rồi, nếu như biết cô cháu ngoại của bà từng làm qua... công việc bẩn thỉu này, không biết... có tức tới mức cưỡi hạc đi luôn không nhỉ?"

Giọng của Yến Thanh Ti lạnh giá, không chút nhiệt độ: "Nói mau, muốn gì?"

Người đó cười hehe: "Yến tiểu thư, khuôn mặt này thật dễ nhìn, thật xinh đẹp, khiến người khác nhìn thấy là khó quên, tôi... đã nhung nhớ từ lâu rồi."

Yến Thanh Ti: "Tiếp tục nói."

Ông ta chà xát tay, mặt đầy thèm thuồng: "Yến tiểu thư quả nhiên là người từng trải, quá biết quy tắc rồi. Nếu đã không muốn để tôi nói ra hãy thì nghĩ phục vụ tôi như thế nào đi, khiến tôi vui vẻ, sung sướng thì tôi sẽ... không nói ra. Nếu không, ngày mai những tấm ảnh nàysẽ được đăng lên trang đầu các báo trên toàn quốc đấy."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, đi theo tôi, tôi sẽ đảm bảo ông sẽ sung sướng tới muốn chết luôn!"

Cô quay người bước đi, tên kia lập tức đi theo.

Đi vào nhà vệ sinh, Yến Thanh Ti đóng sầm cửa lại: "Cởi ra đi!"

Người kia ngẩn ra một chút, không ngờ Yến Thanh Ti lại trực tiếp như vậy. Nhưng ông ta cũng không nghi ngờ gì, vì ảnh hưởng của việc này quá lớn, Yến Thanh Ti tuyệt đối sẽ không thể để cho mọi người đều biết đến tiếng xấu của cô.

Ông ta haha cười lớn: "Yến tiểu thư quả nhiên sảng khoái, tôi đúng thật là... không đợi nổi nữa rồi. Nghĩ tới người bên ngoài đều đang đợi tổ chức nghi thức đính hôn cho cháu gái ngài Tổng thống và Tổng tài của Nhạc thị, ta lại ở đây hưởng thụ nữ nhân vật chính của bữa tiệc, cái diễm phúc này... nghĩ đã thấy sướng..."

Cái gã đó mau chóng tháo bỏ cà vạt, sơ mi vứt xuống đất, nhìn Yến Thanh Ti mà nước miếng đều muốn chảy xuống rồi.

Đợi ông ta cởi xong phần phía trên ra, Yến Thanh Ti lạnh mặt lại nói: "Tiếp tục đi, không cởi quần thì làm sao làm việc được?"

Nhân lúc ông ta cúi đầu, Yến Thanh Ti nhanh chóng cầm bình hoa để trên bệ rửa tay, dùng sức đập thẳng vào đầu ông ta. Bình sứ vỡ tan rơi xuống mặt đất, nhân lúc ông ta chưa phản ứng lại, Yến Thanh Ti đã nhanh chóng nhặt lấy chiếc cà vạt trên mặt đất, dùng lực thít lấy cổ ông ta.

Người kia chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, trước mắt đen sì, chất lỏng ấm nóng từ trên trán bắt đầu chảy xuống...

--- O ---

Chương 1063: DiễmPhúc Của Tôi, Ông Không Có Mệnh Mà Hưởng Thụ Đâu

Cổ người đàn ông bị siết chặt, hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt đỏ lựng!

Yến Thanh Ti ra tay không hề nhẹ, bất kể là phát đập lúc nãy hay là đang ghìm cổ gã, cô đều dùng toàn sức.

Phụ nữ trời sinh thể lực đã yếu đuối hơn đàn ông, cô muốn xử lý tên này thì bắt buộc phải nhân lúc gã chưa có phản ứng lại, nhanh chóng khiến gã mất đi sức đề kháng.

Bàn tay nắm cà vạt có chút đau, biểu cảm trên mặt Yến Thanh Ti ngày càng dữ tợn tàn nhẫn, cô nói với hắn: "Diễm phúc của tôi không phải ai cũng tiêu thụ được. Ông muốn thử... cũng phải trả giá mới được!"

Cái giá cô muốn là cái mạng của ông ta!

Tay người đàn ông kia khua khua loạn lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm chế của Yến Thanh Ti, ông ta khó khăn nói: "Cô... cô... không sợ... việc này... công bố... ra... ngoài ư?"

Yến Thanh Ti nhếch mép, nanh nọc y như một con rắn độc: "Sợ chứ, vì thế ông nhất định phải chết, như thế thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa."

"Cô... cô..."

Gã đàn ông đã sắp lâm vào tình trạng hôn mê, không có sức phản kháng nữa, cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi.

Cổ ông ta vừa nghẹo ra, tay thõng xuống, Yến Thanh Ti mới nới tay thả ông ta nằm xuống đất.

Cô nhìn người nằm trên đất bằng một đôi mắt dữ tợn, cố gắng đè nén sát ý đang cuồn cuộn trong lòng lại. Không thể giết người ở đây được, đây là Hạ gia, không thể làm bẩn nơi đây.

Người đến đây không giàu thì sang, chết tại Hạ gia là làm phiền cho bác An Lan.

Yến Thanh Ti nhấc chân đang giẫm lên phần phía dưới của ông ta, muốn sướng, vậy cho ông sướng đến chết!

Gã đàn ông đang hôn mê, theo bản năng mà co rúm người lại!

Yến Thanh Ti soi gương, sửa sang lại tóc tai, đưa tay mở cửa đi ra ngoài.

Tay vừa chạm vào cửa, cổ chân phải bỗng khựng lại, bỗng nhiên bị kéo bởi một lực cực mạnh, cả cơ thể cô mất đi trọng tâm mà ngã lăn ra đất.

Gã đàn ông vừa mới hôn mê đã tỉnh lại, khuôn mặt đầy máu, nén đau xông lên: "Con... con khốn, tao... hôm nay... làm cho mày chết... con khốn, giả... giả bộ thanh cao... gì chứ..."

Ý thức người này cũng không còn rõ ràng nữa rồi, Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn ông ta: "Xem ra, vừa rồi thật sự không nên nương tay."

Đàn ông cho dù không tỉnh táo nhưng sức khỏe của ông ta vẫn khiến cho Yến Thanh Ti nhất thời khó thoát. Ngửi thấy mùi trên người gã, Yến Thanh Ti cố đè nén cơn buồn nôn lại, trong lòng đang nghĩ cách nhanh chóng thoát ra khỏi đây.

Đột nhiên "rầm" một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, Nhạc Thính Phong cùng Du Dực xông vào, đồng thời nhấc chân một cước đá bay cái gã đang ép trên người Yến Thanh Ti ra xa.

Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, sao rồi?"

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Không sao... sao hai người lại tới đây?"

Thấy hai người, lúc này Yến Thanh Ti mới cảm giác được sự yếu đuối. Vừa rồi khi đối mặt người đàn ông kia, từ đầu tới cuối cô đều không cảm thấy chút sợ hãi nào!

Du Dực phát hiện Yến Thanh Ti chỉ có tóc là rối loạn một chút chứ trên người cũng không bị thương gì, lúc này mới thở phào yên tâm: "Chuyện này bây giờ không có thời gian nói, buổi lễ đính hôn của hai đứa bắt đầu rồi, Thính Phong, cậu mau dẫn Thanh Ti ra ngoài, người này cứ giao cho tôi."

Nhạc Thính Phong lạnh mặt, lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang bất tỉnh dưới đất. Anh không nói gì, đi qua, lấy chiếc áo nằm trên đất nhét vào miệng tên kia, hai tiếng "răng rắc" vang lên, dứt khoát phế bỏ cánh tay của cái gã đó.

Nhạc Thính Phong vuốt vài sợi tóc rối loạn của Yến Thanh Ti, giúp cô sửa sang lại y phục: "Đi thôi, buổi lễ đính hôn bắt đầu rồi."

Yến Thanh Ti mỉm cười: "Em không sao."

Du Dực gọi cô lại: "Thanh Ti, buổi yến hội hôm nay sẽ không yên ổn đâu, cháu phải cẩn thận!"

Yến Thanh Ti gật đầu: "Cháu biết, chú không cần lo lắng, cho dù phía trước có chông gai đến đâu... cháu đều có thể vượt qua!"

--- O ---

Chương 1064: Anh MuốnEm Làm Vợ Anh

Yến Thanh Ti vốn là người gặp càng đối thủ mạnh thì sẽ càng mạnh, khó khăn hay âm mưu... không một thứ gì có thể khiến cô khiếp sợ. Trên đời này, e rằng người có thể làm tổn thương cô chỉ có thể là người mà cô để ý thôi, vì trong mắt cô, những thứ cô không để ý đến thì không khác gì một hòn đá kê chân.

Thông thường, khi đối mặt với đá chặn đường, hoặc là bị vấp ngã hoặc là... giải quyết hòn đá một cách sạch sẽ.

Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này có phải chỉ là ngẫu nhiên nhận ra cô? Năm đó, cô vì trốn tránh sự truy sát của Yến Tùng Nam, bất đắc dĩ phải trốn vào trong khu đèn đỏ ngư long hỗn tạp. Đừng có nói là tiếp khách, ngay cả việc trốn dưới gầm giường cũng có thể bị phát hiện nữa là.

Tấm ảnh người đàn ông này đưa ra vốn không phải chụp cô, có lẽ có người chụp ảnh cả khu phố đúng lúc chụp tới cô!

Trong ảnh là lúc cô cảm thấy nguy hiểm gần như qua đi rồi liền trang điểm đậm chút, cải trang và rời khỏi nơi đó.

Năm đó, tại nơi đó, cô chỉ gặp qua một người da vàng, đó chính là Hạ Lan Phương Niên

Hạ Lan Phương Niên lúc đó đang tra một vụ án liên quan đến một băng nhóm xã hội đen địa phương, mà khu đèn đỏ đó lại bị băng nhóm ấy khống chế. Nơi đó tràn đầy các loại các dạng phạm tội, giết người, đấu súng, buôn lậu thuốc phiện... là nơi tụ tập tất cả những thứ đáng sợ nhất mà bạn có thể nghĩ tới.

Hạ Lan Phương Niên vì trốn tránh băng nhóm đó truy sát cũng như điều tra mà dứt khoát thâm nhập vào nơi đó, đúng lúc gặp được Yến Thanh Ti. Lúc đó, cả hai đều không nói cho đối phương biết tên thật của mình.

Đại khái, họ đều cảm thấy có duyên gặp nhau, không cần thiết tìm hiểu quá nhiều.

Nhưng Hạ Lan Phương Niên thật sự đã cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn, tối tăm nhất! Yến Thanh Ti nghĩ tới Hạ An Phương Niên, trong lòng thầm thở dài một tiếng, chuyện năm đó cứ y như chuyện của kiếp trước.

Cô biết, đoạn thời gian ở nước M, những việc cô đã từng làm sớm muộn cũng sẽ bị bóc ra. Trong lòng cô vẫn luôn lo lắng, căng thẳng; nhưng hôm nay đột nhiên bị lôi ra lại khiến cô không còn cảm thấy quá căng thẳng như cô nghĩ.

Đại khái là cái gì nên đến thì nó sẽ đến, giờ cô đã có thể thản nhiên đối mặt với tất cả.

Yến Thanh Ti nói với Du Dực: "Chuyện này nhất định là có người nói cho ông ta biết, phải hỏi cho ra nhẽ."

Du Dực gật đầu: "Yên tâm, chú sẽ không để cho ông ta có cơ hội nói ra."

Nhạc Thính Phong đảo mắt qua người đàn ông y như nhìn một cái xác, anh nắm lấy tay Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, đi thôi."

Yến Thanh Ti gật đầu, bám vào cánh tay Nhạc Thính Phong, đi vào phòng khách.

Nhạc Thính Phong giữ tay Yến Thanh Ti nói: "Thanh Ti, không cần sợ, bất cứ lúc nào anh cũng ở bên cạnh em."

Yến Thanh Ti biết, hôm nay rất nhiều chuyện cô không muốn đề cập tới có thể sẽ bị bại lộ trước mắt tất cả mọi người, cô nói: "Anh thật sự không để ý em đã từng làm cái gì ư?"

Nhạc Thính Phong cười: "Nếu để ý anh sớm đã để ý rồi, đâu cần đợi đến bây giờ."

"Thực ra... anh đã sớm biết, phải không?"

Nhạc Thính Phong cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô: "Cái này không quan trọng. Hôm nay là tiệc đính hôn của hai chúng ta, ai cũng không ngăn được, anh muốn em làm vợ anh."

Yến Thanh Ti khẽ cười, gật gật đầu: "Đúng, ai cũng không ngăn được."

Cô biết, Nhạc Thính Phong đã sớm biết mọi chuyện, ngay từ lúc biết cô và Hạ Lan Phương Niên có quen biết, anh chắc chắn đã điều tra ra rồi. Chẳng qua, cô không muốn đề cập tới thì anh cũng không hỏi.

Đây là sự tôn trọng của Nhạc Thính Phong dành cho cô, đồng thời cũng chứng minh anh lựa chọn tin tưởng cô.

Vì Nhạc Thính Phong biết, bất cứ ai khi trải qua quãng thời gian như vậy, có lẽ... sẽ không nguyện ý đề cập tới.

--- O ---

Chương 1065: Chờ ConThành Con Dâu Dì

Anh thích người con gái này, anh biết giới hạn của cô, cô đã không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép.

Hạ An Lan quay đầu, nhìn thấy Yến Thanh Ti, đưa tay ra hiệu cho cô tiến tới bên cạnh ông, Yến Thanh Ti nở nụ cười, bước tới.

Hạ An Lan giơ ly rượu lên, nói với mọi người trước mặt: "Hôm nay, muốn trịnh trọng giới thiệu với mọi người, Yến Thanh Ti là con gái của em gái tôi, cũng là đứa trẻ duy nhất của Hạ gia chúng tôi. Hôm nay là ngày đính hôn của nó và Tổng tài của Nhạc thị - Nhạc Thính Phong, cảm tạ các vị đã thu xếp thời gian tới tham gia tiệc đính hôn của hai đứa trẻ. Các vị đều là bạn bè thân thiết với Hạ gia, những lời khách sáo tôi không nói thêm nữa. Các vị đều là chú bác của Thanh Ti, sau này mong mọi người chiếu cố cho Thanh Ti nhà chúng tôi."

Bởi vì người tới tương đối ít, đa số đều là người Hạ An Lan quen biết đã lâu, ông nói không hề giống kiểu quan chức như bình thường mà rất tự nhiên tùy ý khiến người nghe không cảm thấy bị áp bức, nhưng lại đủ để chứng tỏ Yến Thanh Ti là bảo bối của Hạ gia, nếu đã biết địa vị của cô tại Hạ gia thì sau này đừng có mà gây phiền phức với cô.

Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Hạ An Lan, ông nắm tay cô giống như bố dắt tay con gái vậy.

Yến Thanh Ti cúi đầu có chút chua xót nói: "Bác, tiệc đính hôn hôm nay... chắc sẽ không yên bình lắm đâu, con... con... cũng hy vọng, lát nữa nếu có chuyện gì bị phơi bày ra, bác... sẽ không thất vọng về con quá..."

Hạ An Lan xoa xoa đầu Yến Thanh Ti: "Đứa ngốc này, bác là bác của con, là người thân của con, bác sẽ không thất vọng về con đâu. Bác chỉ thất vọng về bản thân thôi, bởi vì do bác đã không bảo vệđược con."

Nhạc phu nhân đứng bên cạnh Hạ lão thái nhìn Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, bà cảm thấy giống như nhìn thấy hai đứa đang kết hôn vậy, trong lòng vô cùng kích động

"Đây mà là hôn lễ thì tốt biết mấy..."

Hạ lão thái gật đầu: "Đúng vậy, hai đứa nhìn thật là đẹp đôi, dì mong tới hôn lễ của hai đứa nó lắm. Đương nhiên, còn con và Hạ An Lan nữa, sau này... cũng tổ chức cho hai đứa."

Nhạc phu nhân vốn đang tươi cười, nghe thấy thế thì không cười nổi nữa, muốn nói Hạ lão thái đừng chờ mong gì cả, bà với Hạ An Lan là không thể, nhưng liếc mắt thấy khuôn mặt như đưa đám của Du phu nhân đứng bên cạnh thì bà lại muốn phát hỏa. Tiệc đính hôn con trai và con dâu bà, mà bà ta bày ra bộ mặt như đưa đám đó để làm gì? Làm như ai cũng nợ tiền bà ta không bằng.

Nhạc phu nhân cười hì hì nói: "Vậy... con phải cảm ơn dì Uyển trước rồi. Về phần sính lễ, dì không cần cho con, cho Thanh Ti hết là được rồi, dù sao, sau này... đều là người một nhà, con giúp dì tiết kiệm tiền."

Hạ lão thái bật cười: "Đều cho, đều cho. Trước đây thật không ngờ cũng có một ngày những thứ ta nhét dưới đáy hòm còn có thể lôi ra lần nữa."

Nhạc phu nhân nhìn sắc mặt Du phu nhân càng ngày càng kém, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nói càng ngày càng trôi chảy: "Đó là trước đây dì không tìm được Thanh Ti, cũng không gặp được con! Chờ con thành con dâu dì, dì không cần sợ tiền của mình không xài được rồi. Dì yên tâm đi, con rất biết tiêu tiền."

Hạ lão thái bị Nhạc phu nhân chọc cho cười ha hả: "Nói đúng lắm, nói đúng lắm..."

Yến Thanh Ti đúng lúc đi tới nghe thấy những lời Nhạc phu nhân nói, cô ngẩng đầu liếc nhìn Hạ An Lan đang đi ở trước mắt, trong lòng thầm vỗ tay cổ vũ cho Nhạc phu nhân, bác gái, bác thực sự là... quá biết... nói chuyện!

Nhạc Thính Phong thì khóe miệng khẽ méo, mẹ... làm ơn... dừng lại dùm con cái! Phận làm con, con chỉ có thể ở đây thắp cho mẹ cây hương cầu bình an, chúc người... bảo toàn mạng sống!

--- O ---

Chương 1066: Bác Gái, Bác Lan Đang Khen Bác Đấy!

Hạ lão thái nhìn thấy Hạ An Lan liền vẫy tay nói: "An Lan, mau tới đây, vừa rồi Mi Mi còn nói không cần sính lễ, bảo mẹ để cho Thanh Ti hết.

Nhưng con thì không được, con nhất định phải chuẩn bị sính lễ cho nó."

Nhạc phu nhân nhìn thấy Hạ An Lan liền đỏ hết cả mặt, thật muốn chửi quá, vì sao mỗi lần đều bị Hạ An Lan bắt tại trận chứ, vì saoooooo?

Giờ bà chỉ muốn tìm góc để chết, mất mặt quá đi!

Vừa nãy bà còn nói, đợi bà thành dâu Hạ gia, trời ạ... ai cho bà một con dao bây giờ đi?

Con người xấu xa này chắc chắn đang thầm cười nhạo bà cũng nên? Hạ An Lan nhìn Nhạc phu nhân, nói: "Được thôi!"

Hai chân Nhạc phu nhân mềm nhũn, nhanh chóng túm lấy xe lăn của Hạ lão thái: "Khụ, khụ... không, không cần đâu."

"Là điều nên làm, không cần khách khí."

Nhạc phu nhân cắn răng, tôi... tôi không có khách khí với ông, ông phân rõ trọng điểm được không?

Yến Thanh Ti không nhịn nổi cười, những người thân nhất của cô hiện tại đều ở bên cạnh cô, cho dù có chuyện gì cô cũng sẽ không sợ.

Nhạc Thính Phong thấy mẹ mình lúng ta lung túng như vậy liền nói: "Khụ... mẹ, dù sao cũng sắp lên chức bà nội rồi, mẹ nói năng... chú ý chút."

Nhạc phu nhân nhanh chóng gật đầu: "Mẹ biết rồi, lần sau... nhất định không thế nữa."

Có đánh chết bà, bà cũng sẽ không nói như vậy nữa. Sau này trước khi nói nhất định phải nhìn trước ngó sau.

Có điều... mất mặt thì mất mặt, nhưng có thể nhìn mặt Du phu nhân trắng bệch như mặt người chết như thế, trong lòng bà cũng có chút thoải mái.

Hạ An Lan thản nhiên nói: "Bà nói cũng không sai." Nhạc phu nhân ngẩn người, đây... là ý gì?

Bà sờ sờ mũi: "Ông... có thể nói rõ được không?"

Yến Thanh Ti vội vàng giúp vui: "Bác gái, bác Lan bảo bác nói đúng đó. Đợi bác trở thành dâu của Hạ gia, chắc chắn có thể giúp bà ngoại tiêu bớt tiền. Bác con đang khen bác đó."

Nhạc phu nhân che mặt, bà vốn không nên hỏi.

Đúng lúc Nhạc phu nhân đang lúng túng gần chết, Du phu nhân nghe một cuộc điện thoại, sau đó đi tới, nói: "Chú, cô, Du Khiên tới rồi. Hôm qua, trong lúc gọi điện thoại con chỉ thuận miệng nhắc tới, không ngờ họ lại đến thật."

Du Khiên là chồng của Du phu nhân, bố của Du Hí.

Nụ cười trên mặt Hạ lão thái nhạt đi một chút: "Đã tới rồi thì đều là khách, tới đâu rồi?"

Du phu nhân đáp: "Sắp tới rồi ạ."

Yến Thanh Ti nhìn sang Du phu nhân, chuyện ngày hôm nay, cô không tin không có chút liên quan gì tới Du phu nhân. Có lúc, nhìn thấy bà ta, Yến Thanh Ti chỉ muốn cầm dao đâm cho một nhát. Con mụ khốn nạn này... cứ thấy bà ta, cô lại nghĩa nếu để bà ta tiếp tục sống thì quả thật là quá nhân từ rồi.

Người của Du gia rất nhanh có mặt, gồm bốn người, chồng Du phu nhân, một đôi vợ chồng và Du Dực.

Nhìn thấy Du Dực, Yến Thanh Ti sửng sốt. Sau khi xử lý tên kia xong, ông lại... nghênh ngang tiến vàocùng với người Du gia.

Du Khiên bước tới, nói với Hạ lão thái: "Hạ lão phu nhân, Hạ lão gia, xin lỗi, xin lỗi... Chúng con nên tới sớm một chút, vừa nghe thấy tin là lập tức lên đường luôn, ấy thế mà vẫn đến muộn rồi, thật xin lỗi hai vị."

Hạ lão thái cười nhạt: "Khách khí rồi, vốn cũng không có việc gì, hai đứa nhỏ đính hôn nên người trong nhà tổ chức một bữa tiệc nhỏ, người mình biết với nhau là được rồi, cũng không phải phô trương thanh thế."

--- O ---

Chương 1067: ConNgười Du Dực, Bà Ta Chưa Từng Hiểu

Lời của lão thái thái rất có ý tứ, người mình biết với nhau là được rồi, các người không phải người trong nhà nên không muốn các người biết.

Hạ lão gia gật đầu: "Đúng thế, việc này vốn không muốn làm lớn." Lời nói này có chút kỳ lạ, Hạ lão thái đưa mắt nhìn ông một cái.

Đối với thân phận của Yến Thanh Ti, kỳ thực Hạ lão gia vẫn luôn có chút hoài nghi. Mấy ngày nay ông rất ít lời, kể cả hôm nay, ngày đính hôn của Thanh Ti mà ông cũng rất ít khi để lộ nụ cười.

Du Khiên cười nói: "Vậy thì đó là do nhị lão châm chước cho đám vãn bối tụi con, nhưng chúng con cũng không thể không bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa này được. có thể tìm được Thanh Ti đúng là chuyện đáng vui mừng, con bé đính hôn, người làm bác như con cũng nên đưa chút lễ vật, đúng không ạ?"

Yến Thanh Ti đứng ở một bên cười lạnh, hoàn toàn không có ý chào hỏi.

Du phu nhân vẫn luôn chú ý tới Du Dực, bà không ngờ Du Dực cũng sẽ tới đây, trong điện thoại Du Khiên không nói tới chuyện này.

Với lại, từ trước tới giờ, Du Dực chưa từng tới Hạ gia lần nào, kể cả yến tiệc hay hội họp cũng không tham gia, sao lần này lại tới?

Du phu nhân chưa bao giờ hiểu được Du Dực, cho dù là trước kia hay bây giờ bà ta đều không hiểu rõ, người này tâm tư quá sâu.

Tự nhiên Du phu nhân cảm thấy bất an...

Đôi vợ chồng đứng sau Du Khiên là em họ ông ta.

Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy Yến Thanh Ti liền nhiệt tình nói: "Cháu chính là Yến Thanh Ti đúng không? Thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn trong tivi. Ngày nào cô cũng xem Tiêu Phòng Điện đấy, lúc Chiêu Quý Phi bị phạt vào lãnh cung, côkhóc ròng, cháu diễn hay thật đấy."

Yến Thanh Ti lãnh đạm nói: "Cảm ơn..."

"Thật không ngờ có thể thành người nhà với cháu, sau này cho cô xin ít chữ ký nhé?"

Yến Thanh Ti: "Để sau hẵng hay vậy."

Chồng bà ta kéo cánh tay bà ta lại: "Nói linh tinh gì thế?"

Khuôn mặt bà ta không vui: "Kí tên thì sao, họ làm minh tinh, chẳng phải là phải ký tên cho người khác sao?"

Mặt Yến Thanh Ti bỗng lạnh lại, cười cười nói: "Tay là của tôi, tôi thích thì ký, không thích thì không ký, hiện tại... tôi không thích."

Em họ Du Khiên vội nói: "Xin lỗi, Yến tiểu thư đừng trách tội, bà ấy vốn không biết nói chuyện, thật xin lỗi."

Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Người của Du gia chỉ thế này thôi thì quả thật khiến người khác... lo lắng."

Du Khiên là một doanh nhân thành đạt, những tình huống thế này là sở trường của ông ta. Ông ta nhanh chóng xin lỗi Yến Thanh Ti, sau đó lại khen Nhạc Thính Phong: "Vị này nhất định là Tổng tài của Nhạc thị rồi, đúng là một bậc anh tài, tuổi trẻ tài cao. Nhìn cậu thật sự khiến chúng ta cảm thấy mình đã già rồi."

Nhạc Thính Phong cười nhạt: "Không, vẫn còn rất nhiều chỗ phải thỉnh giáo Du tiên sinh đây. Mấy ngày nay tôi cũng đã học được không ít từ người của Du gia, đa tạ đã chỉ giáo."

Sắc mặt Du Khiên cứng lại, lập tức hiểu ra, chuyện Du gia liên tục tấn công Nhạc gia hai ngày hôm nay đã bị điều tra ra.

Ông không khỏi có chút hối hận, lúc đầu không nên nghe lời Hạ Như Sương đối phó với Nhạc gia, đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo...

Tất cả máy tính của Tổng bộ công ty hôm qua còn bị hack, đợi giải quyết xong khởi động lại, tài liệu của toàn bộ nhân viên công ty đã biến mất, hơn nữa không thể phục hồi, việc này khiến cho Du gia tổn thất rất lớn.

Ông ta điều chỉnh lại trạng thái bình thường, cười nói: "Cái này thật không dám, không dám... Thanh niên các cậu quật khởi nhanh quá, bọn ta đều cảm thấy áp lực quá lớn!"

Nhạc Thính Phong cười nói: "Không dám nhận, lời này có lẽ là đợi sau khi Nhạc thị nuốt trọn Du thị, tôi mới dám nhận. Nhưng nhìn thấy người của Du gia rồi tôi bỗng cảm thấy rất có tự tin vào việc này."

--- O ---

Chương 1068: Quả BomTrong Yến Tiệc

Khóe miệng Du Khiên giật một cái, cái gã Nhạc Thính Phong này có phần hơi cuồng vọng rồi đấy, cười nói: "Đúng là một thanh niên hóm hỉnh..."

Du Khiên mới nói cùng Nhạc Thính Phong vài câu đã bị anh bắt lỗi nên không dám cùng anh tiếp tục trao đổi nữa, ai biết được tiếp theo Nhạc Thính Phong sẽ nói ra cái gì?

Du Khiên cùng Hạ lão thái lại có chuyện để nói với nhau, hai người nhanh chóng vào chủ đề.

Yến Thanh Ti nhìn Du Dực, từ đầu đến cuối chú ấy không hề nhìn cô lấy một cái, cứ như không quen cô.

Yến Thanh Ti có chút lo lắng nhưng lại cảm thấy có nhiều cảm giác an toàn hơn. Lúc trước, khi cô chỉ có một mình, cô chưa từng sợ bất cứ cái gì, hiện giờ đã người bên cạnh bảo vệ, cô càng không thể sợ!

Cô quét mắt nhìn xung quanh một vòng, không biết tiếp theo sẽ phát sinh tình huống gì?

Không khí tại buổi tiệc rất bình thường, không nhìn ra có gì bất thường.

Yến Thanh Ti nhìn thấy có người đem trẻ con tới tham dự, trẻ con rất hiếu động, chạy tới chạy lui cười đùa trong đám đông, tiếng cười vang lên khắp nơi khiến tinh thần căng thẳng đến mấy cũng trở nên thả lỏng.

Trước mặt có một cậu bé cầm một hộp giấy chạy, phía sau là một cô bé khác đang đuổi theo.

Hai đứa trẻ chạy qua người Yến Thanh Ti, cô nhếch khóe miệng.

Nhạc Thính Phong ôm lấy bờ vai Yến Thanh Ti: "Sau này, con chúng ta còn đáng yêu và xinh đẹp hơn."

Yến Thanh Ti: "Đúng thế, con em chắc chắn là đáng yêu rồi."

Hạ An Lan thình lình nói một câu: "Thanh Ti, có thể suy nghĩ đến việc cho đứa bé mang họ Hạ."

Nhạc phu nhân nghiến răng, hừ một tiếng: "Nằm mơ à, cháu nội tôi sao phải mang họ của ông?"

Hạ An Lan liếc Nhạc phu nhân, nói nhẹ tênh: "Bà sắp làm dâu nhà họ Hạ rồi, mang họ Hạ là bình thường."

Nhạc phu nhân đỏ mặt, bà biết mà, chuôi của bà rơi vào tay ông ta rồi, sao ông ta lại không thể không dùng chứ: "Tôi... tôi... đó là nói bừa."

Hạ An Lan lắc lắc ly rượu: "Mẹ tôi lại cho là thật."

Yến Thanh Ti đứng bên cạnh không nhịn được mà cười trộm, lén lút nói: "Bác gái và bác Lan... thật hợp nhau."

Nhạc Thính Phong nói nhỏ: "Này, em có nghĩ đến việc nếu hai người họ thật sự thành thì em nên gọi mẹ anh là mẹ chồng hay bác gái?"

"Như nhau cả mà, xưng hô chỉ là hình thức, chỉ cần bọn họ..."

Yến Thanh Ti còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con khóc từ xa vọng lại. Cô quay đầu nhìn sang, thấy đứa bé trai vừa chạy lúc nãy đang nằm dưới đất, hộp giấy nó cầm cũng rơi xuống, đồ trong hộp rơi ra - khoảng mười mấy tấm ảnh.

Vợ em họ Du Khiên đứng gần đó, trên mặt không chút kiên nhẫn: "Cái đứa trẻ này thật là sao lại chạy loạn thế, là cháu đâm vào ta, còn khóc à... Ê, đây là ảnh gì thế?"

Bà ta cúi xuống nhặt lên một bức ảnh, một giây sau thì hét ầm lên như bị bom dội vậy. Bà ta mau chóng vứt bức ảnh đi, sau đó liên tục lùi lại, thất kinh ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thanh Ti.

Những người xung quanh nhìn thấy tấm ảnh cũng hết sức kinh ngạc nhìn Yến Thanh Ti.

Trong lòng Yến Thanh Ti vang lên âm thanh... tới rồi!

Cô mau chóng bước tới đó nhưng Nhạc Thính Phong nhanh hơn, cả Hạ An Lan theo ngay sát.

Nhạc Thính Phong nhặt hết chỗ ảnh trên đất lên, trong ảnh là một nam một nữ, toàn thân lõa thể, dâm ô, khó coi...

Mà khuôn mặt người nữ trong ảnh rõ ràng là... Yến Thanh Ti! Nhìn thấy ảnh, sắc mặt Nhạc Thính Phong tối sầm xuống!

--- O ---

Chương 1069:Bác, Bác Tin Con Không?

Yến Thanh Ti đi tới bên cạnh anh, đưa tay muốn cầm lấy mấy tấm ảnh, Nhạc Thính Phong gạt tay cô ra, nói: "Thanh Ti, em không cần nhìn, đây không phải là em."

Lúc Nhạc Thính Phong vừa nhìn thấy thì cả người chết sững, nhưng anh rất nhanh bình tĩnh lại, người trong ảnh tuyệt đối không thể là Yến Thanh Ti.

Anh tin cô, anh có một sự tín nhiệm vô điều kiện với Yến Thanh Ti. Yến Thanh Ti đưa tay ra, nói: "Đưa cho em!"

Cô nghe thấy người chung quanh đã xì xào bàn tán, ánh mắt mỗi người nhìn cô đều rất quái dị.

"Đó là... Thật không ngờ... cô ta... lại là người như vậy..."

"Nghe nói vòng giải trí rất hỗn loạn, không ngờ... là thật!"

"Hạ gia... lại có đứa cháu gái như vậy... thật... khiến người khác bất ngờ."

Nhạc Thính Phong biết Yến Thanh Ti là người vô cùng cố chấp, anh đành phải đưa ảnh cho cô.

Hạ lão thái, lão gia và Nhạc phu nhân đều sốt ruột nhìn về phía bên này, bọn họ đều chưa rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Yến Thanh Ti xem từng tấm vô cũng kỹ lưỡng, sắc mặc vẫn bình thường thản nhiên, dường như người trong ảnh không phải là cô vậy.

Gương mặt Hạ An Lan còn bình tĩnh hơn Yến Thanh Ti. Ông vẫy tay gọi Ngự Trì tới, thấp giọng dặn dò vào câu, Ngự Trì nhanh chóng gật đầu rời đi.

Du phu nhân cầm túi đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, tay có chút run run, thấp giọng hỏi Du Khiên: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Du Khiên nói nhỏ: "Cứ từ từ mà xem."

Yến Thanh Ti quay đầu đưa mắt nhìn Du phu nhân, nhìn gương mặt sốt ruột của bà, khẽ nhếch miệng khinh bỉ.

Bàn tay nắm túi Du phu nhân ngày càng chặt. Hạ An Lan đưa tay ra: "Việc này để bác xử lý."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Con không sao."

Cô ngẩng đầu hỏi: "Bác, bác tin con không?" Hạ An Lan không hề do dự: "Tin."

Trên mặt Yến Thanh Ti hiện lên một nụ cười yếu ớt: "Cảm ơn bác, con có cách giải quyết chuyện này."

Hạ An Lan xoa xoa đầu Yến Thanh Ti, ông quét mắt về phía đám người đang thầm thì xung quanh, đám người dần yên tĩnh lại, không có ai có thể không nghe lời dưới ánh mắt của Hạ An Lan.

Ông nói: "Một chuyện cỏn con mà thôi, mọi người không cần nôn nóng, cứ ngồi xuống, uống chén rượu, ăn chút đồ thưởng thức màn kịch đặc biệt mà người nào đó đã dày công chuẩn bị."

Yến Thanh Ti nói: "Để bọn trẻ con rời khỏi đây thôi. Ông ngoại... bà ngoại cũng đi nghỉ ngơi trước đi."

Hạ lão thái nói: "Không cần, bọn ta sẽ ở lại đây. Bọn ta là người nhà của cháu, bất cứ lúc nào bà ngoại cũng tin cháu."

Hai mắt Yến Thanh Ti có chút nóng lên, cười nói: "Cháu sẽ không làm mọi người thất vọng."

Cô giơ bức ảnh lên: "Tất cả mọi người nhìn thấy tấm ảnh này chắc chắn đều nghĩ đây là tôi, bởi vì khuôn mặt này, nhìn vào, quả thực rất giống tôi... Tôi cũng cảm thấy có chút giống, nhưng... chỉ là một chút mà thôi... Trong ảnh, toàn bộ đều là mặt nghiêng, hoặc nghiêng ¾ mặt, không hề có ảnh chính diện. Hơn nữa, mắt của tôi không nhỏ như vậy."

Có người chất vấn: "Yến tiểu thư, bọn tôi đều không muốn tin đây là cô, nhưng... cô nói như vậy có chút gượng ép đó."

Vợ em họ Du Khiên phụ họa: "Đúng thế, lúc lên giường... ai biết cô có hí mắt không?"

Chồng bà ta đứng bên cạnh dùng sức giật mạnh bà một cái: "Cô nói linh tinh gì thế, đây là nơi cô có thể nói ư?"

Yến Thanh Ti cười giễu một tiếng, trực tiếp vén váy lên, vén đến trên đầu gối, để lộ chân trái trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô nói: "Nhìn thấy vết sẹo bên chân trái rồi chứ? Không nghĩ tới người ám hại tôi lại hảo tâm giúp tôi sửa lại... vết sẹo này đấy!"

--- O ---

Chương 1070: Muốn TìmChết Thì Làm Ơn Có Đầu Óc Chút!

Yến Thanh Ti vừa dứt lời, toàn bộ đám đông chìm vào yên tĩnh.

Mấy tấm ảnh này không phải là photoshop mà thành, bởi vì đầu, cổ, cơ thể nối tiếp rất tự nhiên, ngay cả biểu cảm dục vọng ham muốn trên mặt cũng rất thật, người con gái trong ảnh đúng là có vài phần giống Yến Thanh Ti.

Hiện tại. kỹ thuật chỉnh hình, hóa trang hiện đại như thế, chỉnh sửa một chút thật sự có thể đánh tráo thật giả, mấu chốt là độ phân giải ảnh vô cùng cao, vừa nhìn vào thật sự nhìn không ra điểm khác biệt.

Nếu như không phải Yến Thanh Ti phát hiện ra trên chân trái người con gái trong ảnh không có vết sẹo, nói không chừng cô cũng thật sự cho rằng cô đã lên giường cùng người đàn ông khác rồi.

Lần này, Yến Thanh Ti không thể không cảm thấy may mắn. Không ngờ vết sẹo năm ấy Yến Minh Châu gây ra hôm nay lại giúp cô. Bởi vì vết sẹo đó mà rất ít khi Yến Thanh Ti mặc váy ngắn, nếu không phải là người thân thiết với cô thì không thể nào biết được.

Những người đứng gần xem qua ảnh, đều gật đầu, nói: "Vết sẹo của Yến tiểu thư không nhỏ, nếu chụp lại thì không thể không nhìn thấy. Người con gái trong ảnh trên chân không hề có sẹo, đây đúng là bị người khác chơi xấu."

"Người làm ra những tấm ảnh này đúng là có ý đồ xấu, muốn ám hại người khác. Nếu như trên chân Yến tiểu thư không có vết sẹo này, tất cả mọi người sẽ đều cho rằng người trong ảnh là cô ấy mất, thế thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được."

Những người khác cũng đồng loạt gật đầu phụ họa. Đây là Hạ gia, người đứng bên cạnh Yến Thanh Ti hiện giờ chính là đại Boss - người quản lý tất cả tiền đồ mọi người. Cho dù Yến Thanh Ti không phải bị oan uổng, họ cũng phải đứng ra nói giúp, huống hồ... người ta đây là bị oan thật.

Có vị lãnh đạo của cục cảnh sát nói: "Dùng thủ đoạn thấp hèn thế này để hại người, kẻ này cũng có chút thú vị. Mấy bức ảnh này có thể xuất hiện tại Hạ gia nhất định là do người có mặt ở buổi tiệc ngày hôm nay đem tới, một cô gái vô tội lại bị vu vạ như thế, đây là có ý gì? Tuyệt đối phải điều tra rõ ràng.

Đúng lúc, bên tôi vừa có một chuyên gia tội phạm tới, để tôi gọi điện cho anh ta tới đây, đảm bảo sẽ điều tra ra là ai làm ngay."

"Đúng, phải điều tra rõ. Loại việc này mà không làm rõ, đừng nói Yến tiểu thư bị ấm ức, bọn tôi cũng thấy ấm ức, bọn tôi không thể bị gắn tội danh đối tượng bị tình nghi lên trên đầu."

Vợ em họ Du Khiên lẩm bẩm một câu: "Ai biết mấy bức ảnh này có phải được chụp trước khi cô ta có vết sẹo chứ?"

Yến Thanh Ti cười khinh bỉ: "Cái sẹo này ở cùng với tôi mười mấy năm rồi. Bà nói xem, người trong ảnh là đứa trẻ vị thành niên đấy à? Nói gì thì cũng phải có trách nhiệm với lời nói của mình, muốn tìm chết thì tìm ai cũng được nhưng làm ơn... có đầu óc chút."

Em họ Du Khiên giơ tay cho vợ một cái bạt tai, mắng: "Đồ ngu, cô muốn chết à, đã bảo không cho cô đi rồi."

Vợ ông ta che mặt, tức giận nói: "Tôi cũng không phải là cố ý... Tôi chỉ là thuận miệng nói..."

"Thuận miệng cũng không được, mau xin lỗi."

"Tôi... xin lỗi."

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Tôi nghe thấy rồi nhưng tôi không chấp nhận."

Đối với người của Du gia, trừ Du Dực ra, Yến Thanh Ti không thể nào có cảm tình nổi.

Bà ta gào lên: "Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn thế nào?"

"Bà xin lỗi thì tôi phải tha lỗi cho bà à?"

"Cô..."

Du phu nhân vội vàng chạy tới, khuyên giải: "Thanh Ti, mọi người hiện ai cũng biết con bị oan ức, bác thay mặt em trai, em dâu xin lỗi con. Cô ta là người thẳng thắn, chất phác, có nhiều lúc nói năng không suy nghĩ, con xem... con đại lượng tha cho cô ta nhé..."

Thập Nguyệt Sơ

--- O ---

Chương 1071: Đánh Bà,Vậy Tôi Không Khách Khí Đâu!

Yến Thanh Ti từ từ nắm chặt tay lại: "Bà có thể xin lỗi hộ cô ta, vậy bà có thể chịu đòn hộ cô ta được không?"

Du phu nhân sững sờ, không ngờ Yến Thanh Ti lại có thể nói ra câu này ở trước mặt mọi người, bà ta nghĩ, có bao nhiêu người ở đây thế này, chắc Yến Thanh Ti cũng không muốn mọi người nghĩ cô là một đứa điêu ngoa đanh đá nên sẽ không đánh bà ta đâu, như vậy ít nhiều cũng giữ được chút thể diện.

Du phu nhân nói: "Được, nếu con đánh bác mà có thể khiến con không giận bác nữa, vậy bác..."

Bốp...

Du phu nhân còn chưa nói hết, Yên Thanh Ti đã ra tay: "Là bà nói đấy nhé, vậy thì tôi cũng không khách khí đâu."

Du phu nhân che mặt: "Bác..."

Yến Thanh Ti đưa tay ra, Nhạc Thính Phong rút giấy ăn au tay cho cô giống như hầu hạ một bà hoàng. Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn quanh một lượt, thân phận của từng người ở đây đều rất ghê gớm, nhưng thế thì có sao, sau lưng cô là Tổng thống đấy.

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Là ai mang bức ảnh đó vào đây, hôm nay buộc phải tra rõ. Con người tôi từ trước đến này một là một, hai là hai, chuyện tôi làm tôi sẽ không phủ nhận, nhưng không phải là tôi thì ai cũng đừng hòng đổ lên đầu tôi."

Hạ An Lan vẫn chưa hề nói gì, đợi Yến Thanh Ti trút giận xong, ông mới nói: "Buổi tiệc vẫn tiếp tục bình thường. Mọi người không cần quá để ý, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưngchuyện này lại xảy ra tại Hạ gia, ngay ở dưới mí mắt tôi, giờ nếu mà không đòi lại lẽ phải cho nó thì... tôi đúng là không xứng làm bác con bé rồi, ngay cả chức vị Tổng thống này cũng không cần làm nữa. Thế nên, trước khi tra rõ chuyện này, cái vị chỉ có thể ở lại đây, không ai được đi đâu hết."

Hạ An Lan nói như thể là chuyện này rất nhẹ nhàng, buổi tiệc vẫn tiếp tục, chân tướng vẫn phải tìm ra.

Nhưng ở đây ai cũng biết, ông thật sự tức giận rồi!

Hạ An Lan cười nhạt: "Ảnh do ai mang vào, tôi hy vọng người đó có thể chủ động đứng ra nhận. Nếu không, đợi tôi tra ra, sẽ không phải chuyện tốt đẹp gì đâu, vì... tôi sẽ không nương tay!"

Ông cười nhưng những người nghe thấy lại đều phát run.

Dưới ánh đèn pha lê, Hạ An Lan đứng phía sau Yến Thanh Ti y như một người bảo hộ chứ không phải là một nguyên thủ quốc gia.

Từ trước đến nay, đều là Hạ An Lan đứng ở vị trí đầu tiên, làm gì có ai dám đứng trước mặt ông chứ?

Ông làm như vậy chẳng qua đang nói với tất cả mọi người, chuyện của Yến Thanh Ti ông sẽ không để yên, nhất định tra đến cuối cùng.

Du phu nhân bưng mặt, không ngờ... con nhỏ Yến Thanh Ti này lại dám tát bà ta trước mặt mọi người, không ngờ cô lại ngang ngược đến mức này?

Giờ phút này, Du phu nhân cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người nhìn bà ta đều giống như kim châm, châm tới cả người bà ta đều đau nhức, mặt nóng rát, địa vị của bà ta tại Hạ gia trong mắt mọi người sẽ tuột dốc không phanh mất.

Du phu nhân nghiêng đầu nhìn Hạ lão gia, vành mắt bà ta đỏ lên, ngập ngừng muốn nói, dáng vẻ rất tội nghiệp.

Hạ lão gia vốn không muốn để mọi người thấy việc xấu trong nhà mình, lời khuyên giải ban nãy của Hạ Như Sương đối với người ngoài nghe có vẻ rất bình thường, nhưng một cái tát cả Yến Thanh Ti sẽ khiến mọi người cho rằng cô là một cô gái không biết tôn trọng người lớn, kiêu ngạo bốc đồng, sẽ không có ấn tượng tốt về cô.

Hạ lão gia cau mày: "Thanh Ti... Con làm gì thế, chuyện này không liên quan tới Như Sương, con xin lỗi ngay cho ông."

Sắc mặt Hạ lão thái bỗng lạnh xuống: "Hay để tôi xin lỗi nó thay Thanh Ti nhé?"

Hạ lão gia sững người, Hạ Như Sương vội nói: "Chú, cô, con không sao. Chỉ cần Thanh Ti có thể nguôi giận, con có bị đánh một cái... cũng không sao..."

Yến Thanh Ti phủi tay: "Nhưng tôi... vẫn chưa nguôi giận thì làm thế nào? Giờ tôi thấy ai cũng giống người hãm hại tôi hết, đặc biệt là... bà! Hay lại để tôi đánh thêm mấy cái nhé?"

--- O ---

Chương 1072: Sao TôiCứ Cảm Thấy Là Các Người Hại Tôi Vậy?

Du phu nhân nhất thời không biết nên nói thế nào tiếp, những gì Yến Thanh Ti nói hoàn toàn vượt qua phạm vi dự liệu của bà ta.

Sở dĩ, vừa rồi bà ta cầu tình là vì bà ta lo rằng... cô em dâu của mình sẽ nói ra điều gì ngu xuẩn không nên nói, bà ta nghĩ rằng ít nhất thì mình có thể khống chế được một chút cục diện.

Nhưng hiện tại, căn bản không thể khống chế được nữa rồi!

Mọi người xung quanh đang nhìn bà ta như một trò cười, bàn tay của Yến Thanh Ti bất kể lúc nào cũng có thể giáng xuống, Du phu nhân tức đến đau cả ngực, vừa đau mặt lại vừa còn mất thể diện, nhưng có thế nào thì bà ta vẫn phải cố tỏ ra thật độ lượng!

Du phu nhân hy vọng Hạ lão gia có thể giúp bà ta, nhưng Hạ lão thái lại bày ra vẻ mặt lạnh tanh trấn thủ ở bên cạnh, Hạ lão gia còn dám nói gì nữa? Đối với ông mà nói, tất cả mọi người trên thế gian này có hợp lại với nhau cũng không thể bằng lão thái thái nhà ông được.

Hạ lão gia lắc đầu thở dài, ông khẽ an ủi lão thái thái, để bà nguôi giận.

Hạ lão thái hừ lạnh một tiếng: "Nó là cháu gái tôi, nó có làm gì cũng đều đúng hết."

Hạ lão gia gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, Thanh Ti nhà chúng ta làm gì cũng đúng hết. Có An Lan ở đây, nó sẽ không để con bé chịu ấm ức đâu."

Hạ lão thái không nói gì, đã từ rất lâu rồi bà không tức giận như vậy. Thanh Ti đã trở lại Hạ gia, nhưng, có người... lại không muốn thấy nó có được sự cưng chiều của tất cả mọi người trong gia đình, cũng như nhìn thấy nó được bà cho tất cả số hồi môn của bà và tài sản của Hạ gia.

Du phu nhân đứng đó mà lúng túng muốn chết. Bà ta cũng đâu thể nói con đánh đi, chỉ cần con vui là được, bà ta mà nói vậy thì e là không biết sẽ có bao nhiêu kẻ ngồi cười nhạo bà ta nữa.

Bà ta nhìn về phía Du Khiên. Du Khiên lúc này mới đi tới, cười nói: "Thanh Ti, chúng ta đều biết giờ tâm trạng cháu như thế nào. Cháu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp cháu tìm ra kẻ hãm hại cháu, tuyệt đối sẽ không để cháu chịu oan ức vậy đâu..."

Yến Thanh Ti cười mỉa: "Giúp tôi? Sao tôi lại cảm thấy chính các người là kẻ đang muốn hại tôi vậy nhỉ?"

"Chúng ta là người một nhà, sao có thể hại cháu được?"

"Nói nghe như tôi với các người thân nhau lắm vậy? Ông họ Du, còn vợ ông chẳng qua cũng chỉ là con nuôi nhà họ Hạ, mà còn chẳng được xem là con nuôi thì có tư cách gì mà đòi làm người một nhà với tôi?"

Yến Thanh Ti là người rất ít khi kiêng kỵ điều gì, đã chọc vào cô thì đừng mong cô sẽ giữ thể diện cho mà sống.

Hôm nay, kể cả không tìm được bằng chứng chứng minh chính Du phu nhân là người hại cô, cô cũng phải xé rách mặt bà ta, để tất cả mọi người biết bà ta chẳng là cái thá gì trong Hạ gia cả, cái gì mà con nuôi nhà họ Hạ, đó chỉ là do bà ta tự tô son điểm phấn cho mình thôi.

Cô không tin, hôm nay xé rách mặt bà ta ở đây, sau này bà ta ra ngoài còn có thể sống yên thân được?

Du Khiên cau mày nói: "Cô... cô chỉ là kẻ bề dưới, chúng tôi không thèm so đo với cô, nhưng cô lại chẳng biết tốt xấu. Như Sương dù sao cũng là bề trên của cô, kể cả cô..."

Du phu nhân kéo tay Du Khiên, cúi đầu nói: "Được rồi, đừng nói nữa, đợi sau khi buổi tiệc kết thúc thì chúng ta về."

Du Khiên thở dài: "Được, đáng ra buổi đính hôn ngày hôm nay chúng ta... không nên tới đây."

Yến Thanh Ti cười cười: "Ông nói đúng rồi đấy, các người đúng là không nên tới đây. Có điều... nếu đã đến rồi, vậy cũng đừng hòng đi dễ dàng như vậy."

Lúc nên đi thì Du phu nhân không đi, giờ muốn đi, đừng tưởng dễ như thế!

Nhạc Thính Phong ôm lấy vai Yến Thanh Ti nói: "Thanh Ti, đừng giận nữa, so đo với những kẻ không đáng sẽ kéo thân phận của mình xuống đấy. Ngồi xuống uống chút gì đi, kẻ có thể mang tấm hình vào đây chắc cũng không thể chạy ra ngoài, anh tin cục cảnh sát nhất định có thể tra ra được, bọn mình cứ đợi tới cuối cùng rồi thu dọn tên xấu xa đó là được rồi."

--- O ---

Chương 1073: Tự BàThừa Nhận Hay Vẫn Muốn Tìm Đường Chết Đây?

Yến Thanh Ti gật đầu, lúc lướt qua Du phu nhân, Yến Thanh Ti nói khẽ bên tai bà ta: "Đừng vội, tôi không gấp thì bà gấp cái gì? Chuyện này rồi sẽ có cách giải quyết, người sau tấm màn kia là ai thì cũng không chạy được đâu."

Cả người Du phu nhân run lên, bà ta cắn răng, không dám ho he gì. Hạ An Lan nâng ly: "Mọi người đừng để ý, cứ tiếp tục đi!"

Yến Thanh Ti ngồi về chỗ cạnh Hạ lão thái nói chuyện với mọi người. Chuyên gia tội phạm tới lấy tấm hình đi, họ hỏi một lượt những người đã chạm vào tấm ảnh và những người có mặt tại đây, may mà ở đây cũng không có quá nhiều người.

Mắt Yến Thanh Ti cứ nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người tại buổi tiệc, sau chuyện vừa rồi, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, mặt ai cũng cười niềm nở, thật sự không nhìn ra là ai đã mang tấm hình vào.

Nhưng nhiều người như thế thì sẽ nhanh tìm được manh mối thôi.

Yến Thanh Ti thấy Du Dực nhặt được thứ gì đó trong góc, sau đó đưa cho các chuyên gia tội phạm.

Từ lúc Du Dực vào tới giờ, ông vẫn chưa hé răng nói một lời.

Yến Thanh Ti cảm thấy hơi lo lắng, người bị Du Dực đưa đi giờ sao rồi? Bỗng có một người biến mất khỏi buổi tiệc, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ cho mọi người?

Yến Thanh Ti chần chừ không biết có nên nói với Hạ An Lan không.

Nhạc Thính Phong tựa hồ biết cô đang nghĩ gì: "Đừng lo, bác cũng đã biết rồi."

Yến Thanh Ti thở phào, Nhạc Thính Phong ra tay cũng nhanh thật.

Hơn một tiếng đồng hồ qua đi, buổi tiệc vẫn tiếp tục diễn ra, sắc trời cũng dần tối, nhưng vẫn chưa tìm ra kẻ kia, đã bắt đầu có người tỏ ra sốt ruột trông thấy. Hạ An Lan vẫn tỏ ra bình thường, ông cùng vài người tụ lại thành cuộc họp nhỏ, thảo luận những vấn đề mà họ nghe không hiểu.

Hạ lão thái vỗ lên tay Yến Thanh Ti: "Ngày hôm nay mà không tra ra, tất cả mọi người ở đây đều không đi đâu được hết, con cứ yên tâm."

Yến Thanh Ti gật đầu: "Con không sao, con cũng không lo lắng gì hết, bà ngoại mệt rồi, bà đi nghỉ trước nhé."

Hạ lão thái cười: "Tinh thần bà vẫn tốt lắm, hôm nay bà rất vui, chờ thêm chút nữa đi."

Yến Thanh Ti biết, bà ở đây là muốn làm chỗ dựa cho cô, bà sợ nếu bà đi rồi sẽ có người ức hiếp cô.

Yến Thanh Ti cảm động, cô vòng tay khoác cánh tay bà, không nói nữa.

Một lát sau, Ngự Trì đi tới, anh ta đứng trước mặt Hạ An Lan nói: "Thưa ngài, tra ra rồi."

Hạ An Lan đang uống trà, nghe vậy cũng không kinh ngạc, cười hỏi: "À, ai thế?"

Tất cả mọi người ở xung quanh đều dựng đứng tai lên, nhìn chằm chằm về phía Ngự Trì, hy vọng có thể nghe thấy một cái tên từ miệng anh ta.

Nhưng Ngự Trì chỉ cúi đầu nói khẽ vào tai Hạ An Lan, không ai biết anh ta nói gì.

Từ đầu tới cuối, Hạ An Lan vẫn cứ mỉm cười: "Hóa ra là vậy à?"

Ông đứng dậy, nói với mọi người: "Muộn lắm rồi, cũng nên kết thúc thôi. Cảm ơn mọi người đã tới tham gia buổi lễ đính hôn của Thanh Ti và Thính Phong ngày hôm nay, tuy có xảy ra chút chuyện nhỏ nhưng cũng coi như kết thúc rồi. Trước khi mọi người ra về, hôm nay... chúng ta cùng giải quyết chuyện này cho xong vậy."

Tất cả đều đứng dậy, nín thở chờ xem Hạ An Lan sẽ nói ra ai!

Nhạc Thính Phong nắm tay Yến Thanh Ti, anh đưa tay cô lên môi mình, hôn một cái.

Hạ An Lan cười nhạt: "Như mọi người vừa nghe thì đã tra ra được là ai mang tấm ảnh vào hại Thanh Ti, tôi cũng đã biết là ai rồi, nói ra thì tôi cũng thấy rất bất ngờ, giờ người đó tự mình đứng ra thừa nhận, hay... tôi phải bảo người đưa thẳng tới đồn cảnh sát đây?"

Không ai lên tiếng, cũng không ai dám ho he một lời.

--- O ---

Chương 1074:Tôi Sẽ Không Tha Thứ Cho Những Kẻ Hại Mình

Hạ An Lan mỉm cười: "Bỏ đi. Nếu đã không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ là... sau này có Hạ gia chúng tôi ở đâu, nơi đó không thể chứa chấp được nhà các người nữa. Thật đáng tiếc, đứa trẻ còn nhỏ..."

Hạ An Lan thở dài, ông tỏ ra đầy tiếc nuôi, ông phất tay với Ngự Trì, "Đưa đi."

Ngự Trì còn chưa ra tay, một người phụ nữ từ trong đám người đã bổ nhào ra quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Cô ta đứng giữa một bé trai và một bé gái, chính là hai đứa trẻ đuổi nhau khi trước, lũ trẻ mờ mịt nhìn mẹ mình.

Người phụ nữ kia sau khi quỳ xuống bắt đầu khóc lóc: "Xin lỗi... xin lỗi... Ngài Hạ, cô Yến, tôi xin lỗi, là tôi... là... là tôi... đã mang tấm ảnh vào đây... Trước đó, căn bản tôi không biết ở trong đó có gì, là có người đưa cho tôi, bảo tôi mang vào. Tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi nhất thời bị ma ám, xin hai người tha cho tôi... Cầu xin hai người..."

Yến Thanh Ti nhìn mẹ của đứa trẻ khóc lóc vật vã, hai đứa trẻ đứng sau lưng thấy mẹ khóc cũng khóc theo, cả phòng chỉ toàn tiếng khóc.

Nhưng Yến Thanh Ti lại chẳng có chút nào đồng tình với họ cả, vì người phụ nữ này... đang nói dối!

Không biết ở trong có gì mà dám mang bừa vào Hạ gia? Lỡ trong đó có bom thì sao, lỡ có người muốn ám sát Hạ An Lan thì sao?

Cô ta nói chuyện không có chút logic nào hết, mắt lại láo liên, rõ ràng là đang muốn tìm cách chối bỏ.

Người phụ nữ này là con dâu của một bộ trưởng làm việc dưới trướng Hạ An Lan, lần này cùng bố mẹ chồng tới đây. Bố mẹ chồng của cô ta còn đang sững sờ, thật không ngờ tấm ảnh đó lại là do con dâu nhà mình đem vào.

Người phụ nữ khóc lóc cầu xin: "Cô Yến, cầu xin cô nể tình có hai đứa nhỏ ở đây mà tha thứ cho tôi, tôi xin cô đấy..."

Yến Thanh Ti cười: "Con cô thì có liên quan gì đến tôi? Chuyện cô làm cũng đâu liên quan gì tới chúng? Cô giết người rồi, chẳng lẽ lại bảo với pháp luật nể tình cô có con mà miễn tội giết người cho cô à?"

"Nhưng tôi không... không có giết cô mà. Hiện tại tấm ảnh này cũng được chứng minh là giả rồi, không phải là cô..."

Yến Thanh Ti bỗng cao giọng nói: "Tấm ảnh này là do chính tôi chứng minh là giả, không phải là cô. Chẳng lẽ không hại được tôi thì có thể xóa đi sai lầm mà cô đã làm ra chắc? Nếu trên người tôi không có vết sẹo đó, nếu tôi không thể chứng minh được sự trong sạch của mình, vậy tất cả mọi người đều sẽ cho rằng người trên tấm ảnh đó chính là tôi, dù cho tôi có muốn tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình cũng sẽ có người nói tôi quẫn quá làm càn. Cô nói sao dễ nghe thế? Lúc cô hại tôi sao cô không nghĩ tới chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì cho tôi hả? Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tôi là người thù dai, tất cả những kẻ đã hại tôi, tôi đều sẽ không buông tha cho ai hết."

Giọng Yến Thanh Ti vang lên khắp cả phòng, không ai nói gì, bọn họ là người đã lăn lộn trong chốn quan trường bao năm, không có ai là nhân từ thật sự cả. Họ đều rõ hơn ai hết, lời của Yến Thanh Ti chính xác đến thế nào.

Nếu vì chuyện này mà cô không thể rửa sạch được vết nhơ này, không chỉ riêng cô, ngay đến cả Hạ gia cũng sẽ gặp tai họa theo, đây không phải là chuyện nhỏ.

Thậm chí nó còn nghiêm trọng hơn cả việc giết một mạng người.

Thế nên không ai đồng tình với người phụ nữ đang khóc lóc sướt mướt kia cả.

Bố mẹ chồng cô ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tức đến xanh mặt, "Cô... cô... sao lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế? Thường ngày ở nhà cô có làm loạn thế nào thì thôi cũng được, chúng tôi cũng không so đo với cô, giờ cô lại muốn hại chết cả nhà này đúng không?"

"Ba mẹ, con xin hai người hãy giúp con cầu xin ngài Hạ, con thật sự không cố ý..."

--- O ---

Chương 1075: Không AiCó Thể Cứu Cô Hết

ừng bảo chúng ta cầu tình cho nữa, mất hết cả thể diện, giờ cô nói rõ mọi chuyện ra xem nào?"

Yến Thanh Ti lạnh lùng hỏi: "Cô nói tấm ảnh đó là người khác đưa cho cô, vậy là ai đưa?"

Người phụ nữ kia cúi đầu, mặt đầy khó xử: "Là... là..."

Yến Thanh Ti quát lớn: "AI?"

Người phụ nữ kia sợ quá run lên: "Là... là... là... La Thường... Tôi với cô ấy là chị em họ... là cô ấy cứ xin tôi, cứ xin tôi, nói rằng cô ấy bị cô hại rất thảm, nói cô là... là kẻ giả mạo, cô không phải cháu ngoại của Hạ gia, còn cho tôi xem kết quả so sánh ADN giữa cô và Hạ gia, vậy nên tôi liền... tin luôn. Tôi không biết tấm ảnh đó là giả... Cô ấy, cô ấy còn cho tôi một bộ trang sức bằng cẩm thạch."

Sau lần La Thường gây chuyện tại Hạ gia, La gia ngày càng khó sống tại Dung Thành.

La Thường ghi hận Yến Thanh Ti, thế nên cô ta mới bảo người đem tấm ảnh giả tới cố ý muốn hãm hại Yến Thanh Ti... Nhưng Yến Thanh Ti không tin một người như La Thường có thể làm ra nổi loại chuyện này và còn làm giả cả giấy xét nghiệm ADN.

Cha chồng người phụ nữ kia tức đến ngất xỉu, mặt xanh mét nói: "Gia môn bất hạnh mới rước phải loại con dâu này về nhà."

Ông nói với Hạ An Lan: "Thưa ngài, chuyện này là gia đình tôi không đúng, là tôi không quản kỹ người trong nhà nên đã mang đến cho ngài, mang đến cho Hạ gia phiền phức này. Trở về tôi sẽ viết đơn xin từ chức, còn về nó... tùy ngài xử lý, tôi tuyệt đối sẽ không oán giận nửa lời. Tôi không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại đây nữa, xin cáo từ."

Nói rồi, ông đưa vợ và hai đứa cháu nhanh chóng rời khỏi Hạ gia.

Người phụ nữ kia thấy mình bị bỏ lại, vừa hoảng vừa sợ, khóc ầm lên: "Ba, mẹ... Hai người đừng bỏ lại con... con xin hai người hãy cứu con với..."

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Không ai có thể cứu cô được nữa đâu."

Chuyện này không phức tạp, nhưng cũng không hề đơn giản, phía sau người này vẫn còn cả một đống người khác nữa.

"Nhưng chuyện này đều là... đều là do La Thường bảo tôi làm, tôi chỉ giúp cô ấy chút xíu thôi... tôi không cố ý, cô muốn đi trả thù thì đi mà tìm cô ấy."

"Chuyện này còn phải nhờ cô nhắc tôi chắc?"

Sau khi Ngự Trì tra ra, đã lập tức sai người đi khống chế cả La gia. Hiện tại, La Thường đã bị bắt.

Hạ An Lan liếc nhìn Ngự Trì: "Đưa đi đi." Ngự Trì gật đầu: "Vâng!"

Hạ An Lan nói với tất cả những người còn đang ở lại: "Chuyện đã rõ ràng, buổi tiệc kết thúc, mọi người có thể đi được rồi. Tại đây, tôi thành thật xin lỗi vì đã mang đến bất tiện cho quý vị."

Mọi người lần lượt tới chúc mừng Yến Thanh Ti, sau đó nói lời tạm biệt với Hạ An Lan.

Họ đều là những người đã lăn lộn quá nhiều năm trong chốn quan trường, am hiểu nhất là bo bo giữ mình, kể cả Hạ An Lan không nói, họ cũng biết rõ sau khi ra khỏi cánh cửa này, họ chỉ đến đây để tham gia một buổi lễ đính hôn, còn những chuyện khác đều chưa từng xảy ra.

Người ngoài nhanh chóng lần lượt rời đi, phòng khách chỉ còn lại Du gia, Tô gia, mẹ con Nhạc Thính Phong và người của Hạ gia.

Bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ dị, yên tĩnh lạ thường. Không ai nhúc nhích, cũng không ai nói gì.

Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn Du phu nhân, bà ta cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt hiện tại trông thế nào.

Du Khiên cảm thấy không được tự nhiên, ông ta tiến lên nói: "Nếu mọi chuyện đã kết thúc, chúng tôi cũng không làm phiền các vị nghỉ ngơi nữa, chúng tôi xin cáo từ trước. Như Sương, đi lấy hành lý của em đi, tối nay theo anh tới khách sạn, sáng mai chúng ta sẽ về Hải Thành, không làm phiền tới mọi người ở đây nữa."

--- O ---

Chương 1076: CácNgười Có Thể Đi, Nhưng Cô Ta Thì Không Thể

Du phu nhân gật đầu: "Vâng!"

Bà ta đang định lên lầu lấy hành lý, Hạ An Lan không nhanh không chậm nói: "Đợi đã..."

Du Khiên vội nói: "Xin hỏi, còn chuyện gì cần dặn dò sao?"

Khi đối diện với Hạ An Lan, Du Khiên luôn cảm thấy không thoải mái. Ông ta không dám gọi ông là anh rể, cũng không dám xưng anh em thân thiết, lại không tiện gọi ông là "ngài" như người khác.

Trước mặt Hạ An Lan, ông ta luôn có cảm giác kém hơn ông mấy bậc, mỗi lần tới Hạ gia, ông ta vừa mong Hạ An Lan không có nhà, lại vừa mong ông sẽ ở nhà.

Hạ An Lan đảo mắt nhìn Du phu nhân, nhàn nhạt đáp: "Các người có thể đi, nhưng cô ta thì không được."

"Tại... tại sao?"

Du phu nhân tỏ ra khó hiểu, hỏi: "Anh Lan, sao vậy? Có phải trong nhà còn chuyện gì cần em làm nữa không?"

Hạ An Lan mặt không đổi sắc: "Không dám làm phiền. Cô mà làm thêm chuyện gì nữa, Hạ gia chúng tôi... chắc tan đàn xẻ nghén hết mất!"

Mặt Du phu nhân trắng bệch: "Anh Lan... anh, anh... nói vậy là có ý gì?"

Tay Du phu nhân bất giác nắm chặt lại, móng tay găm vào da thịt, nhưng bà ta không cảm thấy gì hết.

Bà ta hơi hoảng loạn, Hạ An Lan là người nếu không nắm chắc chuyện gì hoàn toàn, ông tuyệt nhiên sẽ không để lộ bất cứ tiếng gió gì.

Yến Thanh Ti chậm rãi đứng dậy, cô từ từ bước tới: "Ý... ở trên mặt chữ đấy. Du phu nhân, bà làm bộ làm tịch lâu như vậy không cảm thấy mệt sao?"

Du phu nhân lùi lại một bước, bà ta thật sự rất sợ Yến Thanh Ti sẽ lại xông tới cho bà ta một cái tát nữa, một nửa mặt bà ta đã sưng lên, đau rát lắm rồi.

Du phu nhân nói: "Thanh Ti, bác không hiểu cháu đang nói gì? Nếu vì khoảng thời gian gần đây chung sống với nhau, bác có trót nói gì khiến cháu không vui thì cháu cho bác xin lỗi, nhưng bác hiểu..."

Yến Thanh Ti lắc đầu: "Nói chuyện với loại người như bà, thật sự nói cả trăm câu cũng chẳng bằng một cái tát!"

Du phu nhân theo phản xạ muốn chạy, nhưng lại bị Yến Thanh Ti tóm lấy tóc.

Ngay sau đó, Du phu nhân kêu thảm một tiếng, Yến Thanh Ti đã giật một cụm tóc trên đầu bà ta xuống.

Hạ lão gia kinh hoàng: "Thanh Ti, con đang làm gì vậy, mau dừng tay."

Hạ An Lan nhìn Hạ lão gia, nói: "Để con bé từ từ đánh, đánh tới khi nào nó vui rồi nói tiếp."

"Đều là người trong nhà cả, mấy đứa đang làm gì vậy hả? Nó làm ra chuyện gì thì cũng phải nói ra đã chứ?"

Hạ lão gia cảm thấy một đứa con gái như Yến Thanh Ti mà đánh nhau thế này trông thật chẳng ra làm sao, người của Tô gia và Du gia vẫn còn đang ở đây, thế chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?

Yến Thanh Ti bỗng mất hứng, cô buông Du phu nhân rồi đẩy bà ta ra, cô cười nhạo nói: "Chẳng lẽ ông ngoại không hề phát hiện ra bà ta... Thôi bỏ đi, có nói với ông những chuyện này cũng vô dụng, chỉ hy vọng sau này khi mọi chân tướng được lôi ra, ông đừng hối hận!"

Hạ lão gia đứng sững đó, ông thấy hơi bất ngờ về Yến Thanh Ti, ông cũng không hiểu sao bỗng nhiên cô lại nói như vậy.

Sắc mặt Hạ lão thái như phủ thêm một tầng sương lạnh, bà ngoảnh mặt làm ngơ Hạ lão gia.

Hạ An Lan nói: "Ngự Trì..."

Ngự Trì bước tới, nói: "Người của chúng ta đã khống chế tất cả người nhà họ La, bao gồm cả La Thường. Sau khi bị bắt cô ta cũng đã khai cả rồi, những tấm ảnh bôi nhọ cô Thanh Ti tuy đúng là do cô ta truyền ra... Nhưng La Thường cũng không đủ năng lực để làm ra những chuyện này. La Thường nói, những tấm ảnh đó là có người gửi qua mail cho cô ta, tôi đã cho người tra địa chỉ IP của đối phương, là từ Hải Thành, cảnh sát Hải Thành hiện tại đang điều tra người đã tải tấm ảnh đó lên, cũng đã có tin tức rồi, tin chắc rằng sẽ nhanh chóng bắt được người kia."

--- O ---

Chương 1077: Vây XemNhạc Thái Hậu Bùng Nổ!

Da đầu Du phu nhân đau đớn, tóc rơi lả tả dưới đất, bà ta khóc lóc nói: "Nhưng chuyện này... không liên quan tới tôi. Tuy trước đây tôi có sống ở Hải Thành, nhưng khoảng thời gian này tôi đều ở Dung Thành cơ mà."

Ngự Trì mặt lạnh nói: "Quên nói, người của tôi đã hack được mail của người đó, trong mail của người đó không cẩn thận phát hiện ra tấm ảnh có liên quan tới Du phu nhân."

Du phu nhân tỏ ra kinh hãi: "Sao tôi biết được trong mail của hắn ta có ảnh của tôi?"

Ngự Trì nói tiếp: "Vài ngày trước, có phải Du phu nhân đã ra ngoài vào nửa đêm đúng không?"

"Đúng... vậy... Tôi có ra ngoài, nhưng hôm đó chỉ là vì tâm trạng tôi không tốt, muốn ra ngoài uống vài li, tôi không làm gì hết." Lòng bàn tay Du phu nhân ướt sũng mồ hôi, bà ta đau đến suýt thì quên, Hạ An Lan sớm đã nghi ngờ bà ta rồi.

Ngự Trì: "Tối hôm đó, La Thường cũng đến quán bar đó."

"Tôi không biết, tôi không gặp cô ta."

Mặt Ngự Trì vẫn chẳng chút thay đổi, "Hai người một trước một sau cùng vào nhà vệ sinh, lúc La Thường ra, trong túi còn có thêm vài cọng tóc!

Chúng tôi đã tra ra, đó là tóc của cô Thanh Ti."

Du phu nhân cắn răng nói: "Tôi thật sự chưa từng gặp La Thường. Tôi thừa nhận tôi có nhận được điện thoại của La Thường... Cô ta hy vọng chú có thể nói đỡ giúp La gia, nhưng tôi không đồng ý, những chuyện này tôi đều đã nói với chú rồi, ông ấy biết đấy."

"Bà không đồng ý, nhưng ngay sau đó La gia đã thông qua một người bạn cũ của Hạ lão gia liên hệ được với ông. Sau khi chúng tôi điều tra cũng phát hiện ra, vị cố hữu kìa của Hạ lão gia lại... hoàn toàn không quen người nhà họ La, vậy nên người trung gian này chắc được Du phu nhân cung cấp không ít phương thức liên hệ đâu nhỉ?"

Du phu nhân vô cùng sợ hãi, bà ta gào lên: "Tôi... tôi không có, tôi thật sự không làm vậy... Chú, con có nói với chú là La gia có từng tìm con, nhưng con thật sự không biết, mấy ngày gần đấy số lần con ra ngoài ngày càng ít, sao con có thể làm ra những chuyện này được?"

"Chú, chú nói với mọi người đi, chú nói với họ đi, không phải là con, thật sự không phải là con mà..." Du phu nhân liên tục gọi Hạ lão gia, mong ông có thể giúp được bà ta.

Sắc mặt Hạ lão gia rất kém, ông nhớ tới lần trước người nhà họ La tới tìm ông, còn cho ông xem kết quả xét nghiệm ADN của Yến Thanh Ti với An Lan.

Lúc đó ông quá hồ đồ, căn bản không hề nghĩ tới hai chuyện, thứ nhất, sao La gia lại quen người bạn kia của ông? Thứ hai, sao bọn họ lại có thể lấy được ADN của Thanh Ti, còn cả... ADN của An Lan nữa.

Hạ An Lan là nguyên thủ của một quốc gia, ADN của ông là cơ mật, được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Giờ kỹ thuật phát triển tiên tiến như vậy, ADN của một người có thể làm ra rất nhiều chuyện, có bao người đang nhằm vào Hạ An Lan, hàng ngày không ngừng có người muốn ám sát ông. Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, sao La gia có thể có được bản mẫu xét nghiệm này?

Dù cho bản mẫu này là thật hay giả, trong nhà này chắc chắn là có... nội gián.

Hiện tại Hạ lão gia mới ý thức được sự hồ đồ của mình.

Du phu nhân khóc lóc tủi nhục đến cực điểm: "Chú, anh Lan, con chỉ là một người phụ nữ bình thường, con thật sự không làm những chuyện này... Xin mọi người hãy tin con. Thanh Ti... những chuyện này không phải là do bác làm, cháu..."

Du phu nhân còn chưa nói hết đã kêu thảm một tiếng.

Lúc ấy chỉ thấy một bóng đen nhảy tới, sau đó Du phu nhân bịch một tiếng ngã bệt xuống đất.

Nhạc phu nhân đè lên người Du phu nhân, bà cứ nhằm thẳng đầu và mặt mà đánh, vừa đánh vừa chửi: "Con khốn, ai cho mày hại Thanh Ti nhà tao hả? Con mẹ nó, bà đây sớm đã ngứa mắt mày lắm rồi..."

--- O ---

Chương 1078: MuốnChết Thì Nói Sớm, Cho Mày Toại Nguyện!

Từ khi tấm ảnh kia xuất hiện, Nhạc phu nhân vẫn không nói một lời, bà vẫn luôn nhìn Du phu nhân, nhìn chằm chằm vào bà ta.

Yến Thanh Ti nói với bà, Du phu nhân không phải là người tốt đẹp gì, cô cảm thấy chuyện ngày hôm nay tới tám phần là có liên quan tới bà ta.

Quả nhiên, sau khi tra ra thì đúng là "chuyện tốt" do con khốn này làm ra. Mẹ nó, lại còn vờ vịt khuyên răn Thanh Ti, còn bô bô kêu nếu có thể khiến con nguôi giận thì con cứ đánh đi nữa chứ.

Phì, thế mà cũng mở mồm ra nói được, làm ra loại chuyện bỉ ổi, hèn hạ, nham hiểm như thế, rõ ràng là muốn hại chết Thanh Ti của bà mà.

May mà trên người Thanh Ti có một vết sẹo nên có thể chứng minh được sự trong sạch mình, chứ nếu không thùng cứt này mà đổ lên người Thanh Ti, thì con bé coi như xong đời rồi còn gì?

Kể cả bà và con trai bà có tin, nhưng những người khác thì sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, danh tiếng và sự nghiệp của Thanh Ti đều sẽ bị hủy hoại trong nháy mắt mất.

Nhạc phu nhân càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận sôi người, lại công thêm việc trước đây Du phu nhân từng mắng bà là hoa tàn bại liễu, Nhạc phu nhân đánh càng hăng. Bà nhịn cơn giận này lâu lắm rồi, mãi mới có cơ hội được trút giận đấy.

Nhạc phu nhân dùng hết mọi tinh hoa đánh nhau mà mình biết, bà tát khẳng định không kém gì Yến Thanh Ti, may mà bà còn nuôi móng tay nữa.

Nhạc phu nhân bất chấp tất cả lao vào cào xé mặt, cổ và cánh tay của Du phu nhân, còn tóm tóc bà ta như một kẻ điên.

Bà chửi um lên: "Dám bắt nạt con dâu bà à? Mày muốn chết thì nói ra, cả ngày chỉ biết bày ra bộ dạng như cả thế giới này thiếu nợ mày, làm như mọi người đều có lỗi với mày không bằng. Hạ gia nuôi nấng mày bao năm sống trong vinh hoa phú quý, giờ mày báo đáp thế nào đây hả? Thanh Ti nhà tao làm gì chướng mắt mày, mày ức hiếp con bé đến nghiện có đúng không? Lòng dạ tao cũng độc ác lắm, nên tao... xuống tay cũng sẽ không nhân từ hơn mày chút nào đâu..."

Du phu nhân giờ không biết rõ được chỗ nào trên người mình đang đau nữa, Nhạc phu nhân hoàn toàn mất kiểm soát. Du phu nhân gào lên: "Không phải tôi... Không phải tôi... Thật sự không phải tôi làm. Tôi bị oan, cứu với... cứu với!"

Du Khiên và em họ ông ta há mồm kinh ngạc, một lúc sau mới chạy vội tới can ngăn.

"Có gì không thể từ từ nói được sao, đừng đánh nữa..."

"Còn đánh nữa là sẽ chết người đấy!"

Nhạc phu nhân ngẩng lên trừng mắt nhìn Du Khiên, bà nói: "Ông dám động vào tôi chỉ một chút thôi, tôi sẽ hét lên là ông có hành vi khiếm nhã với tôi đấy, ông có tin không?"

Du Khiên vừa nghe thấy vậy liền thu tay lại: "Nhạc phu nhân, bà bình tĩnh lại một chút, chuyện này có lẽ... có hiểu lầm gì đó. Chúng ta từ từ nói có được không?"

Nhạc phu nhân cứ thế cào móng tay xuống, trên cổ Du phu nhân xuất hiện mấy vết máu, bà cả giận nói: "Hiểu lầm? Tôi thấy đã rõ ràng lắm rồi, chính là vợ ông, con đàn bà chết tiệt này đã hãm hại Thanh Ti, làm ra cái ảnh buồn nôn đó để vu oan cho Thanh Ti, lại còn vào đúng buổi đính hôn của nó. Bà ta muốn hủy hoại con bé đúng không? Hai người là vợ chồng, tôi không tin chuyện" tốt "con khốn này làm ra mà không có liên quan gì tới ông!"

Du Khiên vừa nghe thấy vậy liền nói: "Bà đừng có vu oan cho tôi, chuyện này tôi hoàn toàn không biết gì hết. Nhạc phu nhân, trước khi sự việc chưa hoàn toàn được làm rõ, tôi khuyên bà nên bình tĩnh lại một chút. Tốt xấu gì bà cũng là một quý phu nhân danh giá, bà như vậy còn thành ra thể thống gì nữa?"

Nhạc phu nhân cười lạnh: "Con dâu tôi bị người ta ức hiếp đến thế, tôi còn bày ra dáng vẻ quý phu nhân gì nữa? Cứ tiếp tục tỏ vẻ thì để con tôi bị vu oan tới chết luôn à?"

Tô lão đại nhìn vợ mình.

Vợ ông gật đầu, ông vội tiến tới, tỏ ra can ngăn: "Mi Mi, đừng giận nữa, tức giận hại thân... Đừng đánh, đừng đánh nữa... Em ngừng tay lại đi..."

--- O ---

Chương 1079:Không Được, Tôi Phải Xé Rách Mặt Nó Ra!

Mợ ba nhà họ Tô cũng gật đầu: "Phải đấy, Mi Mi, đừng đánh nữa, chuyện này sao phải khiến em động tay chứ? Chị tin rằng Hạ gia sẽ nhanh chóng tra rõ được chân tướng chuyện này."

Hai người cùng tách Nhạc phu nhân và Du phu nhân ra, sau đó kéo bà đứng dậy.

Nhưng vừa mới đứng lên, Nhạc phu nhân lại xông tới, vừa đá vừa đạp Du phu nhân.

"Mi Mi... bình tĩnh, bình tĩnh lại..."

Nhạc phu nhân cắn răng: "Không được, em không nhịn được, em phải xé xác nó ra!"

"Mi Mi... chú ý tới hình tượng một chút!"

"Em còn cần hình tượng gì nữa, con khốn này không chết em mới bị tức chết đấy..."

Tô lão đại và mợ Ba tiến lên giúp đỡ can ngăn, nhưng khi hai người kéo Du phu nhân ra, lại không cho bà ta động đậy, ngược lại càng dễ để Nhạc phu nhân ra tay hơn.

Du phu nhân khóc lóc gào lên: "Cứu mạng... Thật sự không phải là tôi làm, chuyện này tôi bị oan mà! Tôi thật sự không làm gì hết..."

Bà ta biết giờ trông bà ta rất nhếch nhác, bà ta cũng không ngờ chuyện này sẽ bị tra ra nhanh đến vậy. Nhưng bà ta cũng biết, chứng cứ trong tay Hạ An Lan cũng không đủ để chứng minh do chính tay bà ta làm, lúc này dù có chết bà ta cũng không thể thừa nhận được.

Sự hung hãn của Nhạc phu nhân khiến mọi người đều sợ ngây người. Yến Thanh Ti nuốt nước bọt, bác Nhạc thật uy phong, muốn phất cờ hò hét quá đi mất.

Yến Thanh Ti khẽ liếc nhìn Hạ An Lan, được lắm, không ngờ ông bác cô còn đang cười kìa.

Cô sờ sờ mũi, bác gái, hình tượng bác trong lòng bác trai con đổ vỡ hết rồi bác ạ.

Cô thấy Nhạc phu nhân đã mệt đến nỗi thở gấp, cô tiến tới, nói: "Bác gái, nghỉ ngơi một chút!"

Yến Thanh Ti liếc nhìn Du phu nhân, chậc... đúng là... thảm không chịu nổi, không dám nhìn thẳng luôn, thấy ghê!

Nhưng mà thấy sảng khoái quá đi!

Cô muốn "like" cho Nhạc phu nhân một cái quá! Bác gái, bác lại thăng cấp rồi, quá tuyệt!

Du phu nhân không chống đỡ nổi nữa ngồi phệt xuống đất, mặt chảy máu như bị mèo cào, tóc không biết bị giựt hết bao nhiêu, bà ta ấm ức nói: "Thật sự không phải con mà. Con sống bao năm ở Hạ gia, mọi người đều nhìn con lớn lên, con là người thế nào, mọi người đều biết mà? Sao con có thể làm ra loại chuyện đó được chứ?"

Hạ lão thái đã mệt lắm rồi, bà nhàn nhạt nói: "Đúng là cô sống ở Hạ gia bao năm nay, nhưng người của Hạ gia, ngoài ông già này ra, tất cả mọi người đều biết cô là hạng người gì. Có làm ra chuyện này hay không, cô rõ, tôi cũng rõ."

Du phu nhân phát hoảng: "Cô, con xin cô, xin cô hãy tin con... Con thật sự không dám làm vậy đâu."

Hạ lão thái thở dài: "Chắc cô vẫn luôn hận tôi, hận tôi khi ấy không đồng ý cho cô lấy An Lan, còn hận tôi khi gả cô đi mà không cho cô của hồi môn khi tôi được gả vào nhà họ Hạ. Cô nghĩ cô cẩn thận sống tại Hạ gia bao năm, cô làm rất nhiều vì gia đình này, cô đối xử tốt với mọi người trong nhà, nhưng chúng tôi... lại không đối xử tốt với cô, chúng tôi ai cũng nợ cô có đúng không?"

Du phu nhân lắc đầu lia lịa: "Không, con thật sự chưa từng nghĩ vậy. Con biết nếu không có Hạ gia, giờ con chẳng là gì cả, con rất cảm kích, cũng rất cảm ơn mọi người... Từ trước đến giờ con chưa bao giờ nghĩ tới những thứ không thuộc về mình."

Nhạc phu nhân cười nhạo: "Ha ha, tao thấy mày từ sáng tới tối đều mơ tưởng tới những thứ không thuộc về mình đấy. Kết hôn bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn yêu thầm Hạ An Lan, mày còn mặt mũi mà nói vậy à?"

Bà nghiêng đầu nói với Du Khiên: "Có quỷ mới biết bà ta có cắm sừng ông mấy chục năm không? Về nhà, việc đầu tiên phải làm là xem xem con ông có phải là của ông thật không nhé!"

--- O ---

Chương 1080: Con TraiÔng Trông Giống Ông Hàng Xóm Lắm Đấy

Du Khiên nghe thế mặt liền tái mét, ông ta tức đầy một bụng nhưng lại không biết nên đáp trả thế nào.

Lúc này, Du Khiên căn bản không thể nói sang chuyện khác được, ông ta nói: "Cảm ơn Nhạc phu nhân đã quan tâm, nhưng tôi vẫn rất tin tưởng vào phu nhân nhà mình."

Nhạc phu nhân cười nhạo: "Ha ha... đáng đời ông từ trêu xuống dưới đều xanh mượt một màu." (Chơi chữ bên trung khi nói "đội mũ xanh" có nghĩa là bị cắm sừng, cả người xanh tức là bị cắm rất nhiều sừng.)

Tóc tai Du phu nhân tán loạn như một kẻ điên, váy của bà ta bị xé rách, mặt mũi thì bị cào rách nhìn không ra hồn người. Tình huống này ngày hôm nay là cực kỳ bất lợi đối với bà ta, bà ta thật sự rất hận Nhạc phu nhân và càng hận Yến Thanh Ti hơn. Nếu không phải vì hai người phụ nữ này xuất hiện, công sức bao nhiêu năm của bà ta sẽ không bị hủy trong chốc lát như vậy.

Du phu nhân không dám chạm vào mặt mình, giờ lòng bà ta cũng đang chảy máu như mặt mình vậy, bà ta cả giận nói: "Tô Ngưng Mi, bà đừng có ngậm máu phun người. Bà không ra gì thì tưởng tất cả mọi người đều sẽ giống bà chắc? Đúng là trước đây tôi có thích anh Lan, nhưng khi ấy còn trẻ, không phân biệt rõ được giữa thích và ngưỡng mộ, sau khi kết hôn tôi mới hiểu, sự yêu thích của tôi với anh ấy chỉ là sự sùng bái của một cô em gái với một người anh trai. Bà đừng tưởng tôi cũng có suy nghĩ đê hèn giống như bà."

Du phu nhân nhìn chằm chằm Nhạc phu nhân rồi nói: "Tôi không tin, bà ở góa ba mươi năm thì còn sạch sẽ được đến đâu?"

Lời giải thích của Du phu nhân trước đó cũng thật trơn tru, còn trẻ thì ngưỡng mộ anh trai đẹp trai cao lớn, tưởng đó là yêu thích, đây là chuyện rất bình thường, nói vậy ai cũng có thể hiểu được.

Nhưng lời bà ta nói Nhạc phu nhân lại có ý trách cứ.

Có điều, Nhạc phu nhân đã không còn là Nhạc phu nhân của ngày trước nữa rồi, nếu là trước đây chắc chắn bà sẽ tức phát khóc, nhưng bây giờ: "Xì, tôi có sạch sẽ hay không bà quản được chắc? Ít nhất con trai tôi với người cha đã chết của nó là máu mủ thật, con trai tôi có tiền đồ hơn thằng con chỉ biết tán gái tiêu tiền của bà nhiều."

Nhạc phu nhân lại khinh bỉ nói với Du Khiên: "Về nhìn kỹ lại hàng xóm xem, xem con trai ông giống ông hay giống ông ta nhé, đừng mất công làm chim sẻ bao năm rồi mà không biết."

Bà cố tình nói vậy, chọc cho đôi vợ chồng này tức chết, chết được cả đôi thì càng tốt.

Yến Thanh Ti nhịn không được vỗ tay mấy cái cổ vũ Nhạc phu nhân, sức chiến đấu của bà mẹ chồng tương lai của cô giờ đã dũng mãnh đến mức này rồi.

Yến Thanh Ti bỗng thấy mừng vô cùng, hoàn toàn không cần cô phải đứng ra, tự dưng cô thấy cuộc đời này... nhàm chán quá!

Yến Thanh Ti vừa cười vừa nói với Hạ An Lan đứng bên cạnh: "Bác... mẹ chồng tương lai của con ngầu quá nhỉ?"

Hạ An Lan cười nhạt: "Ngầu lắm!"

"Bác có thấy tự hào không?"

Hạ An Lan cúi đầu nhìn cô, Yến Thanh Ti sờ mũi: "Khụ khụ. là con tự hào, con cảm thấy rất kiêu hãnh và tự hào về bà mẹ chồng tương lai này của mình!"

Lúc này mặt Du Khiên tái mét y như bị trúng độc: "Không phiền Nhạc phu nhân phải bận tâm. Ai mà chẳng có quá khứ, kể cả khi ấy Như Sương có thật sự từng thích anh An Lan thì cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao anh ấy cũng là người xuất sắc như vậy, đáng được người người ngưỡng mộ, nhưng Như Sương cũng nói rồi, cô ấy chỉ sùng bái anh trai mình thôi, tôi tin cô ấy."

Du Khiên là kẻ lão làng trên thương trường. Dù trong lòng ông ta có nghi ngờ đi nữa, ông ta cũng biết vào lúc này vợ chồng ông ta không thể chia rẽ được.

Kể cả có phải ly hôn, phân chia tài sản đi nữa cũng là chuyện sau khi đã giải quyết xong chuyện này.

Yến Thanh Ti từ từ nói: "Chậc chậc, giờ lại thành sự ngưỡng mộ của em gái với anh trai cơ đấy? Lời từ miệng Du phu nhân liệu có câu nào là thật không?"

--- O ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hiendai