Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 123

Tề Trừng đến sống ở Thụy Sĩ, nơi giao thông không mấy thuận tiện, nhưng nhà họ có xe riêng và tài xế, ngôn ngữ không thạo cũng chẳng sao vì luôn có phiên dịch đi theo. Cả gia đình sống trong một biệt thự trang viên siêu lớn.

Trải qua chuyến bay dài, Phạn Phạn không tránh khỏi cảm giác khó chịu bồn chồn. Lúc này, bé cưng không muốn ai khác ngoài được nằm trong lòng ba, áp má lên ngực ba. Bé không khóc lớn mà chỉ phát ra những tiếng "hừ hừ" nho nhỏ bằng giọng trẻ con đáng yêu, nhưng chính như vậy lại càng khiến người lớn xót xa.

Tề Trừng dịu dàng vuốt ve má con, ánh mắt đầy yêu thương. Khi không có chồng bên cạnh, cậu theo bản năng "gồng mình" thành một chỗ dựa vững chắc, bảo vệ cho con trai. Cậu cúi xuống hôn lên trán Phạn Phạn, giọng nói ôn nhu:

"Chúng ta đang đi chơi mà, phải không nào? Đợi đến nơi, ba sẽ chơi xe với con, rồi cùng đi ngắm hoa nha?"

"Ba ba!" Phạn Phạn đáp lại bằng giọng mềm mại, đáng yêu.

Tề Trừng nhẹ nhàng vuốt lưng Phạn Phạn, dỗ dành một lúc, cuối cùng bé cũng ngủ say trong vòng tay cậu.

May là khoang hạng nhất, không gian thoải mái, nhưng dù sao chuyến bay dài mười mấy tiếng cũng khiến ai nấy đều mệt mỏi. Tâm trạng mọi người thay đổi từ hào hứng sang chán chường, rồi lại ngủ một lúc, sau đó thức dậy chơi game offline xem video.

Phạn Phạn rất ngoan, ngủ trong lòng ba một giấc rồi tỉnh dậy lại tràn đầy năng lượng. Lúc này, Lộ Dương bế bé cưng sang, cùng xem phim hoạt hình.

"Lộ Dương thật kiên nhẫn, sau này nếu kết hôn có con, chắc chắn sẽ là một người ba tuyệt vời." Châu Châu nhìn mà không khỏi cảm thán, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

Với vẻ ngoài cuốn hút như Lộ Dương, cộng thêm khả năng kiếm tiền ổn định, luôn nỗ lực vươn lên, tương lai chắc chắn rất rộng mở. Nhưng tiếc là, Lộ Dương lại không hề có cảm giác đặc biệt với cô. Thỉnh thoảng trong các buổi chụp hình, Lộ Dương toát ra vẻ đẹp siêu quyến rũ khiến Châu Châu không kìm được mà thốt lên "Anh ấy đẹp trai quá!", thậm chí còn trêu đùa những lời hài hước, nhưng lạ lùng là, giữa họ lại không hề có "nhiệt" nào của tình yêu.

Thật là tiếc quá!!!

Châu Châu thở dài tiếc nuối, nếu không gần gũi quá dễ dàng rồi.

Có lẽ Lộ Dương quá đẹp trai, khiến cô cảm thấy đứng bên cạnh không xứng đôi.

"Em không muốn kết hôn." Lộ Dương vừa xem hoạt hình cùng Phạn Phạn, vừa thả nhẹ một câu.

Châu Châu: !!!

Lộ Dương vậy mà là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao? Cô thấy từ "không kết hôn" này thật quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.

Nhưng không thể nhớ ra, cô nàng thôi không nghĩ nữa.

Sau chuyến bay dài 15 tiếng, cuối cùng họ cũng tới nơi. Thụy Sĩ không phải một quốc gia lớn, nhưng vào tháng Bảy trời nắng như đổ lửa ở các thành phố lớn, giữa trưa còn có thể cảm nhận được sự oi ả. Nhưng ở đây, nhiệt độ lại dễ chịu như mùa xuân.

Xuống máy bay, lên xe tới  trang viên đã sắp xếp sẵn.

Châu Châu: "Em..." Cô cố gắng nuốt lại từ thô tục, vì có Phạn Phạn ở đây.

"Đây là nơi chúng ta ở sao?" Nếu không biết, chắc sẽ tưởng đây là một lâu đài cổ đó.

Khách quen và trợ lý nhỏ cũng có vẻ mặt tương tự.

"Mọi người không quen thì có thể ở khách sạn cũng được," Tề Trừng chưa nói xong thì bị cắt lời.

"Không cần đâu, em rất thích ở đây, ông chủ, anh thật là tốt quá. Quyết định đến studio làm việc là lựa chọn đúng đắn nhất!" Châu Châu vui mừng đến mức không thể kiềm chế.

Mọi thứ ở đây đều đã được sắp xếp chu đáo. Mọi người ai về phòng đó, nghỉ ngơi một lúc, còn chú Quyền thì không ngủ được, đi đi lại lại một vòng, ghé qua bếp kiểm tra xem thử trong tủ lạnh có gì. Dì Trịnh gọi về nhà báo bình an.

Phạn Phạn thì đang bám vào chân ba.

"Đi thôi, hai ba con mình ra ngoài đi dạo một vòng." Tề Trừng cũng không ngủ được, muốn vận động một chút. Khu trang viên này nằm ở chân núi, bao quanh là cây cối xanh tươi, phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp. Nhìn ra xa, những ngọn núi trùng trùng điệp điệp, trên đỉnh còn phủ tuyết trắng.

Tề Trừng định bế Phạn Phạn, nhưng vừa đưa tay ra thì bắt gặp ánh mắt ngây thơ của bé cưng. Là ba ruột của Phạn Phạn, Tề Trừng đành cắn răng nói: "Lại đây, cục cưng của ba, hôm nay ba sẽ bế con, không rơi đâu."

"Phụp!" Phạn Phạn nép vào lòng ba, ban đầu có vẻ hơi chống cự, nói là muốn khóc, nhưng sau đó lại nhõng nhẽo, má mũm mĩm dính vào má ba, cằm tựa lên vai ba, rồi nở nụ cười ngọt ngào.

Tề Trừng ôm Phạn Phạn, lắc lắc một chút, rồi nói: "Ba nói với con này, chúng ta sẽ ra ngoài chơi một thời gian, rất nhanh nữa thôi sẽ gặp lại ba lớn, trong thời gian này, ba và con phải luôn bên nhau, ai cũng không được khóc nha."

"Là anh muốn khóc thì có." Lộ Dương đứng bên cạnh nói.

Tề Trừng: ......

Nói cái gì vậy hả!

"Em độc thân, em không hiểu đâu." Tề Trừng phản kích.

Lộ Dương chỉ khẽ nhếch miệng, không nói gì. Trang viên này rất rộng, phong cảnh cũng tuyệt vời, hai người đi bộ dọc theo con đường nhỏ một vòng, vệ sĩ đi theo phía sau. Chưa đầy mười phút, Tề Trừng quay sang Phạn Phạn, nói: "Xuống đi nào, đi bộ một chút nha? Con nhìn kìa, những côn trùng nhỏ dễ thương quá."

Phạn Phạn với cánh tay mũm mĩm lập tức quấn chặt lấy cổ ba.

Tề Trừng ho khụ khụ mấy tiếng.

"Để em bế cho." Lộ Dương theo đến đây chính là vì chuyện này. "Chú Lộ bế con được không?"

Phạn Phạn nhìn ba rồi lại nhìn chú Lộ, dù không muốn rời vòng tay ba, nhưng chú Lộ đẹp trai quá! Bé cưng ngập ngừng một lúc, rồi cuối cùng quyết định giang tay nhào vào lòng chú Lộ.

Tề Trừng: "... Cái thân hình của em, cũng chẳng mạnh hơn anh đâu." Miệng thì cứng, nhưng trong lòng lại có chút buồn cười.

Lộ Dương không nói gì, chẳng thèm cãi lại.

Khi đi dạo, Lộ Dương từ đầu đến cuối ôm Phạn Phạn, Tề Trừng im lặng không nói gì nữa. Là một người bình thường chỉ thích ở nhà như cậu, làm sao có thể so với Lộ Dương, người trước kia là học bá chuyên đi đánh nhau khiêng đồ, cơ bắp rắn chắc nhờ vào những năm tháng luyện tập trong cuộc sống.

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ và có người phiên dịch, mọi người nghỉ ngơi hai ngày, rồi studio bắt đầu bước vào công việc.

Tề Trừng không đi theo, dù sao đây là một đất nước xa lạ, Phạn Phạn vào ban đêm ngủ đều thiếu an toàn cực kỳ phụ thuộc vào cậu. Nếu cậu đi, dù có dì Trịnh và chú Quyền ở đây cũng không thể dỗ được Phạn Phạn, bé sẽ sợ hãi.

Múi giờ ở đây chênh lệch với trong nước 7 giờ, nhưng cuộc gọi hàng ngày vẫn theo giờ của Tề Trừng, khiến cậu cảm thấy không có gì khác biệt.

Tối đó, Phạn Phạn nằm trong lòng ba, Tề Trừng cầm iPad, phóng to hình ảnh của ông xã.

"Ba lớn!" Phạn Phạn mắt tròn xoe, trông rất hưng phấn.

Tề Trừng làm biểu cảm giống hệt, "Ông xã ơi!"

Bạch Tông Ân bên kia cười, nhìn thấy một lớn một nhỏ như vậy, mọi thứ đều tan biến.

Cuộc gọi video trước khi ngủ chẳng nói gì quan trọng, chỉ là bàn về hôm nay ăn gì, mua cho Phạn Phạn một chiếc xe nhỏ, rồi kể về việc thấy con côn trùng, Phạn Phạn sợ hãi ôm chặt chân ba bò lên người ba.

"... Suýt nữa thì kéo tụt quần của em rồi đấy." Tề Trừng cười ngặt nghẽo, kể lại cho ông xã "chiến tích" của Phạn Phạn.

Phạn Phạn lấy tay nhỏ che tai, đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt mũm mĩm mềm mại, nhìn vô tội như thể "Con không biết gì hết, không phải con đâu."

"Ha ha ha ha, anh nhìn nó giả vờ kìa."

Bạch Tông Ân cười nói: "Không phải lỗi của Phạn Phạn, là con côn trùng làm Phạn Phạn sợ, phải không nào?"

Không phải lỗi của ba, cũng không phải là lỗi của bé, vậy thì chỉ có thể là lỗi của con côn trùng thôi.

Phạn Phạn gật gật đầu.

Đúng là như vậy rồi!

Tề Trừng thấy con đã che tai rồi, sao có thể nghe thấy được? ngón tay mũm mĩm không chạm vào nhau. Thật là đứa ngốc.

Cứ như vậy trôi qua gần nửa tháng, studio đã đi qua vài quốc gia, mỗi ngày đều có người trong nhóm gửi hình. Một ngày, Tề Trừng nhìn thấy một góc mặt rất quen thuộc.

Người đó là Lưu Tư Niên sao?

Châu Châu: Đúng vậy, anh Lưu đã đến đây từ ba ngày trước, hình như là để tham gia triển lãm nghệ thuật.

Tề Trừng: À, à, vậy thì đúng là trùng hợp nhỉ.

Cậu cũng không để tâm nữa, sau đó lại tiếp tục nói về việc chụp ảnh. Trong suốt khoảng thời gian này, thực ra Tề Trừng vẫn luôn chú ý đến tin tức trong nước, vì cách đây một tuần, đã bắt đầu quảng bá về buổi họp báo công nghệ trí tuệ nhân tạo.

Tề Trừng cảm thấy rất căng thẳng.

Mãi đến khi xác nhận được thời gian, mới biết là vào ngày kia.Cậu định xem toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp, vì vậy xem bình luận trên màn hình.

~Trí tuệ nhân tạo? Cái này chẳng phải đã có từ lâu rồi sao? Có gì mới mẻ đâu?~

Cái sự kiện rùm beng này, cậu tìm hiểu thì mới biết là do một công ty mới tổ chức.

~Tên gì mà "Tông Trừng", nghe thật quê mùa.~
(Không biết sub tên sao cho đúng nhưng nó đồng âm với tên công thụ)

Tề Trừng: !!!

~Mới không quê mùa đâu đâu! Tông Trừng mới là công ty mạnh nhất!~

Rồi bắt đầu tranh cãi.

Người ngoài chỉ thấy sự ồn ào, còn người trong cuộc mới hiểu được giá trị. Mặc dù có không ít người đam mê công nghệ chưa biết trí tuệ nhân tạo của công ty này phát triển đến đâu, nhưng chỉ cần nhìn vào những khách mời ngồi ở hàng ghế đầu trong buổi ra mắt hôm nay, họ cũng nhận ra đây là một đối thủ không thể xem thường.

Tất cả đều là những tên tuổi dẫn đầu trong lĩnh vực công nghệ trong nước.

Tề Trừng bình luận động viên ông xã: ~Cố lên, cố lên, ông xã là tuyệt vời nhất!~

~Bạch Tông Ân cố lên! Tông Trừng cố lên!~

Những người chế giễu cứ coi như không thấy, đợi lát nữa ông xã chứng minh thực lực, sẽ khiến họ phải câm miệng. Tề Trừng ngồi trong phòng livestream, buổi ra mắt diễn ra đúng giờ. Đến giờ, ánh sáng tắt đi, ngay lập tức trên sân khấu xuất hiện một hình ảnh 3D của một chú chó điện tử.

Cứ như thể nó thật sự tồn tại vậy.

Tề Trừng: !!!

Chó ngốc!

Đây là đại Nga Tử nhà mình mà.

~Hình ảnh 3D? Là như vậy à?~

~Mặc dù nó có vẻ rất sống động và chân thực, nhưng cái này thì có gì liên quan đến trí tuệ nhân tạo chứ?~

~Mọi người có thể đừng spam loạn lên như vậy không, buổi ra mắt mới chỉ bắt đầu chưa đầy một phút mà các người đã biết hết mọi thứ rồi sao?~ Có người không chịu nổi, đứng ra lên tiếng. Tề Trừng lặng lẽ bấm like cho người này.

Chó ngốc lên sân khấu rồi, giọng nói vẫn là một đứa trẻ.

"Chào mọi người, tôi là Chó ngốc, là anh cả trong nhà."

"Xin chào đón ba lớn của tôi, Bạch Tông Ân."

!!!!

Tề Trừng bình luận: ~Ông xã là người đẹp trai nhất, ông xã sắp xuất hiện rồi!~

Gửi xong, cậu mới giật mình nhận ra mình đã viết "ông xã" , nhưng khi nhìn thấy mọi người trong phòng chat cũng đang spam, cậu nghĩ chắc không sao đâu. Thế là vội vàng ẩn mình một chút.

Bạch Tông Ân mặc áo sơ mi, quần tây giày da, ống tay áo xắn lên lộ ra bắp tay săn chắc. Anh cao ráo, đứng trước ống kính với vẻ ngoài điển trai đến mức khó mà tin được đây là tổng giám đốc của một công ty công nghệ.

Trong tay anh còn cầm một cây gậy, bước đi không hề chậm, cứ như một người bình thường tiến tới giữa sân khấu.

Tề Trừng ngẩn ngơ: "Đẹp trai quá, sao ông lại đẹp trai như vậy chứ?"

Rồi cậu lại nghĩ, ông xã đẹp trai thế này mà lại là của mình! Lòng tự hào bỗng trỗi dậy. Cậu liếc qua phòng chat, thấy mọi người đang xôn xao: ~Đây là giám đốc sao? Không phải chứ? Tôi phải gọi bạn gái đến xem ngay!~, ~Đẹp trai quá!~, ~Công ty này tên gì vậy? Tôi phải có thông tin của tổng giám đốc này ngay lập tức!~...

Tề Trừng đáp lại: "Các người đừng có mà mơ!"

Tề Trừng suốt cả buổi chỉ chăm chú ngắm ông xã, ngẩn ngơ chẳng nghe được ông xã đang nói gì. Ban đầu, Tề Trừng còn cố gắng chú ý nghĩ là mình đã hiểu, nhưng ngay khi ông xã bắt đầu nói về những thuật ngữ chuyên ngành, Tề Trừng chỉ biết: ...

Ông xã đẹp trai quá đi mất!

Tác giả có lời muốn nhắn: Hôm nay Tề Trừng chính là "kẻ cuồng sắc mê trai"!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro