Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ông xã, chúng ta cùng nhau làm ruộng đi 2

Chương 11: Vô đề
Ăn cơm xong, bà đi vào bếp mở tủ chén lấy ra hai chén thịt kho tàu, cẩn thận đặt vào trong giỏ trúc. Tiểu Tú vuốt bụng tò mò hỏi: "Bà Hảo, bà định đem đi đâu vậy ạ?"

"Đưa một chén cho nhà chú Lưu, còn một chén thì đưa cho thím Thất."

"À." Tiểu Tú cảm thấy mình ăn quá no, nên đi một chút cho tiêu thực. Vì thế nhanh chóng đi theo bà Hảo đưa thịt kho. Dọc theo đường đi tiểu Hắc luôn quấn quýt chạy theo bên cạnh bà Hảo và tiểu Tú. Tiểu Hắc chính là con chó nhỏ mà chiến hữu của tiểu Tô đem tới, không biết có phải là do chó ở trong bộ đội thông minh hơn chó cỏ bên ngoài hay không, mà từ nhỏ tới giờ nó chỉ nghe lời tiểu Tô, ngay cả việc ăn uống cũng là do tiểu Tô cho ăn khiến cho tiểu Tú tức đỏ mắt. Bình thường khi tiểu Tú và tiểu Tô đi ra ngoài, tiểu Hắc sẽ ở nhà bám theo bà Hảo. Cho nên tiểu Hắc cũng rất được bà Hảo yêu thích.

Lúc đến nhà chú Lưu trời đã sụp tối, nhưng nhà chú Lưu cũng chỉ mới bắt đầu nấu cơm, chỉ có thím Lưu ở nhà một mình. Chú Lưu và a Tài đã đi đâu đó. Nhìn thấy bàHảo và tiểu Tú đến. Thím Lưu nhiệt tình mời hai người ở lại ăn cùng: "Thím, ăn cơm tối chưa? Cùng nhau ăn cơm nha?"

Đương nhiên là tiểu Tú và bà Hảo sẽ từ chối, tiểu Tú lấy từ trong giỏ trúc ra một chén thịt kho tàu đặt ở trên bàn. Bà Hảo chỉ vào thịt nói: "Trước kia đã làm phiền nhà hai người và đệ tử, cho nên lần này tiểu Tú mua ít thịt về nấu, hương vị cũng khá được, cho nên đem chén đến cho mọi người cùng nhau ăn." Dưới ngọn đèn dầu trong phòng, thịt kho tàu nhìn càng mê người, mùi thịt cũng xông vào mũi, chỉ nhìn thôi cũng đã đủ làm nước miếng chảy ròng ròng.

"Thím à, làm thế này sao được, chẳng qua chỉ là giúp chút chuyện, làm sao có thể mặt dày ăn đồ nhà thím được?" Thím Lưu luôn luôn khách sáo, nhưng làm sao mà Hảo không hiểu thím ấy nghĩ gì, chẳng lẽ chỉ vì vài câu khách sáo đó mà cho qua hay sao.

"Có gì đâu mà phải ngượng ngùng? Tiểu Tú vẫn phải gọi cô một tiếng thím cơ mà, coi như là nó có tấm lòng hiếu thảo đi." Nói đến nước này, nếu còn không lấy thì không được. Vì thế thím Lưu đành đi vào lấy cái chén trút phần thịt kia qua. Sau đó trả cái bát đã rửa sạch sẽ lại cho tiểu Tú. Tiểu Tú cười tươi nhận lại chén, sau đó đứng phía sau nhìn bà Hảo cùng thím Lưu nói chuyện. Nhưng sau khi nói chuyện phiếm vài câu với thím Lưu, bà Hảo liền phái tiểu Tú tự đi đưa thịt cho thím Thất. Tiểu Tú nhìn là hiểu, phỏng chừng là bà Hảo muốn nói gì đó với thím Lưu, mà tiểu Tú đứng bên cạnh thì không tiện lắm, vì thế tiểu Tú ngoan ngoãn xách giỏ trúc đi đưa thịt.

Nhìn tiểu Tú đi ra cửa, mãi cho đến lúc không thấy bóng dáng nữa, bà Hảo mới vội vàng xoay người tìm thím Lưu, thím Lưu đang ở phòng bếp vội vàng nấu cơm. Bà Hảo đến gần giúp trông lửa, như vậy thím Lưu không cần phải vừa trông lửa vừa nhìn nồi, dễ dàng không ít. Vì thế hai người một người canh lửa, một người xào rau, tốc độ nhanh không ít."Thím, sáng nay có gì chuyện gì vậy, sao lại mua thịt ăn?"

Bà Hảo cười nói: "Năm nay củ ấu trên sông chín sớm, buổi sáng tiểu Tú và con trai nhà họ Tô vớt được khá nhiều đem bán. Chắc là tiểu Tú thèm ăn thịt cho nên mới mua về." Mặc dù bà Hảo nói là tiểu Tú thèm ăn thịt, nhưng ý cười trên khuôn mặt không lừa được người khác.

"Tiểu Tú rất hiếu thảo với thím nha, thịt đã mua về, chẳng lẽ thím lại không ăn hay sao? Nếu là con thì con càng ăn tợn." Đảo qua đảo lại một hồi thím Lưu đã xào xong món ăn."Mà thím này, năm nay tiểu Tú cũng không còn nhỏ, thím định tính thế nào?"

Bà Hảo lại mở miệng: "Hôm nay tôi tới tìm cô, cũng là vì chuyện này. Cái thôn này, cho dù mọi người ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ gặp, cho nên tính tình mấy tên nhóc trong thôn này chúng ta đều biết rất rõ ràng, nhưng nếu so với tiểu Tú nhà tôi thì vẫn cảm thấy không xứng. Cho nên muốn nhờ cô hỏi thăm một chút xem có nơi nào tốt hơn chút hay không. Tôi cũng đã hơn bảy mươi rồi, chỉ có một đứa cháu gái là tiểu Tú, nên muốn cẩn thận chọn cho tốt mới có thể yên tâm nhắm mắt."

Thím Lưu nghe bà Hảo nói như vậy, vội khuyên nhủ: "Thím à, tuy rằng thím đã hơn bảy mươi rồi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ hơn sáu mươi mà thôi, mấy ngày nữa con sẽ về nhà mẹ đẻ xem, mấy đứa cháu họ bên nhà mẹ con cũng không tồi, con sẽ hỏi thăm một chút, sẽ giúp tiểu Tú chọn lựa kỹ càng. Đến lúc đó thím không chỉ nhìn tiểu Tú gả đi, mà còn phải đợi ôm cháu nữa chứ." Nghe thím Lưu nói như vậy, bà Hảo cảm thấy như mình thật sự sắp bế cháu đến nơi rồi, cho nên cười tít cả mắt lại.

Đang lúc bà Hảo cùng thím Lưu nói chuyện vui vẻ, thì tiểu Tú vội vã chạy vào."Bà Hảo, thím Thất bị bệnh, người nóng lắm." Bà Hảo cùng thím Lưu nghe thấy vội vàng chạy tới nhà thím Thất, tiểu Tú cũng chạy theo phía sau. Vừa rồi lúc tiểu Tú đi đưa thịt kho tàu cho thím Thất, vừa định gọi cửa thì phát hiện cửa nhà thím Thất không khóa, tiểu Tú đành đẩy cửa đi vào, nhưng khi tìm phía trước phía sau đều không không thấy bóng dáng thím Thất đâu, tiểu Tú định để chén thịt kia trên bàn rồi về, ai ngờ ngay khi tiểu Tú chuẩn bị đi lại nghe thấy tiếng người rên rỉ phát ra từ trong phòng. Tiểu Tú chạy vào thì thấy thím Thất nằm trên giường, không chỉ có mặt đỏ, mà ngay cả người cũng nóng rực.

Bình thường trong thôn có một thầy lang, nhưng hôm nay thầy lang đó lại đúng lúc đi ăn cưới người thân . Bệnh của thím Thất lại không thể chậm trễ, thương lượng đến thương lượng đi, đành phải mượn một chiếc xe đẩy lớn một chút, đành phải trải một cái đệm và đắp thêm một cái chăn, sau đó suốt đêm đưa thím Thất lên trấn trên tìm thầy thuốc. Vấn đề là ba người ở đây đều là phụ nữ, một người là bà lão, một người cũng đã hơn năm mươi tuổi, chỉ có tiểu Tú là còn trẻ. Nhưng để tiểu Tú tự đẩy xe một mình, chỉ sợ chưa đến đầu thôn đã kiệt sức rồi.

Nhìn thấy tiểu Hắc ngồi bên cạnh, tiểu Tú nhanh chóng nảy ra một kế sách. Tiểu Tú túm lấy tiểu Hắc chỉ chỉ hướng đến nhà mình, bảo tiểu Hắc chạy đi gọi tiểu Tô đến, sau đó hai người cùng nhau đưa thím Thất đến bệnh viện, còn bà Hảo thì ở lại chỗ này chờ chú Thất trở về. Trong nhà thím Thất chỉ có một đứa con gái, mấy năm trước đã ra khỏi thôn, hiện tại trong nhà chỉ có chú Thất và thím Thất ở.

Tiểu Tú vừa chạy đi mượn xe về xong thì tiểu Tô cũng kịp tới, xem ra tiểu Hắc nghe hiểu lệnh của tiểu Tú, điều này làm cho tiểu Tú rất vui vẻ, sờ sờ đầu tiểu Hắc, quyết định khi nào về nhà, lấy vài miếng tóp mỡ thưởng cho nó. Hai người cầm tiền nhanh chóng đẩy người đi, rốt cục đến khoảng tám chín giờ cũng đưa được thím Thất vào bệnh viện của trấn trên.

Khám bệnh là một bác sĩ trẻ tuổi, sau khi kiểm tra sơ bộ, thím Thất được chẩn đoán là bị viêm phổi. Bắc sĩ nhanh chóng cho thím Thất uống thuốc, châm cứu, rồi truyền nước biển, sau đó yêu cầu thím Thất nằm lại bệnh viện để điều trị tiếp. Tiểu Tú vừa nghe là viêm phổi thì thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng khi nghe qua thì thấy viêm phổi rất lợi hại, nhưng chỉ cần phát hiện đúng lúc thì sẽ không có vấn đề gì. Tiểu Tô cũng đang rất sốt ruột, nhưng bởi vì anh không hiểu nguyên nhân, mà lại nhìn không kịp khẩu hình miệng mà bác sĩ nói, vì thế đành phải lo lắng suông. Cũng maiy là một lúc sau tiểu Tú kể lại hết mọi chuyện cho anh, tiểu Tô nghe xong cũng thở dài nhẹ nhõm.

Bây giờ bọn họ lại có một vấn đề mới phát sinh, thím Thất phải nằm lại bệnh viện nhưng lại không mang theo gì cả. Đáng ra tiểu Tú vốn định giúp thím Thất xoa bóp đầu, sau đó tìm một ít nước giúp thím Thất lau người, như vậy sẽ giúp giảm sốt. Nhưng hiện tại cái gì cũng không có, nên muốn làm gì cũng không được, đành phải ngồi trông chừng không để nước biển truyền quá nhanh, nếu không thím Thất sẽ cảm thấy khó chịu.

Tiểu Tô kéo kéo tiểu Tú, muốn kêu tiểu Tú đi nghỉ ngơi một chút, để anh chăm sóc thím Thất là được. Kết quả tiểu Tú không chịu, nếu so sánh về việc mệt mỏi mà nói..., nhất định là tiểu Tô còn mệt hơn, ban ngày đã chạy đi chạy lại trên trấn rồi, đặc biệt lúc trở về còn là do tiểu Tô đẩy cô trở về, bây giờ lại là anh đẩy thím Thất đến đây. Thấy thế nào thì cũng là tiểu Tô cần nghỉ ngơi nhất.

Tiểu Tô thấy tiểu Tú không chịu, cũng không nhiều lời, kéo cái ghế sang cạnh chỗ tiểu Tú, ngồi nhìn cô ngây người. Tiểu Tú đang suy nghĩ chuyện gì? Tiểu Tú suy nghĩ xem làm cách nào có thể kiếm tiền! Trước kia, cho dù là ở bệnh viện nào thì gần đó sẽ có siêu thị, bán hoa tươi, bán vật dụng hàng ngày, còn có bán trái cây. Buôn bán những thứ này kiếm được khá nhiều tiền.

Nhưng nhìn lại hiện tại, bên cạnh bệnh viện trụi lủi, cái gì cũng không có, nếu như mình có thể ở mở một cửa hàng bán vật dụng hàng ngày, có thể kiếm được kha khá hay không? Tiểu Tú rất muốn biết. . . . . .
sssssssssssssss

Chương 12: Say rượu
Chờ tiểu Tú ra khỏi bệnh viện về nhà, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Vừa vào nhà là lập tức bay vào giường ngủ tới mức hôn thiên ám địa, tuy rằng ngày hôm qua chú Thất cũng tới bệnh viện, nhưng bảo một ông lão tuổi gần sáu mươi chăm sóc một bà lão cũng xấp xỉ tuổi đó, nhìn thế nào cũng sẽ khiến người khác lo lắng, vì thế tiểu Tú đành phải hy sinh ngồi trông việc truyền nước biển, vì nhìn từng tí một nên cả đêm không chợp mắt, mà tiểu Tô cũng ngồi trông nguyên đêm cùng tiểu Tú, vì thế đến sáng ngày thứ hai, hai người nhìn cứ như hai mẻ thỏ mới lấy ra khỏi lồng hấp.

Chờ tiểu Tú ngủ đủ thì đã là ba bốn giờ chiều rồi, ở nhà dạo một vòng, phát hiện bà Hảo không có ở nhà, vì thế tiểu Tú đành tự đi tìm ít đồ ăn. Đi ngang qua nhà kho nhỏ vốn là nơi cất trữ lương thực, đột nhiên tiểu Tú nhớ tới việc một thời gian ngắn lúc trước cô và bà Hảo có cùng nhau làm một ít rượu ngọt, tính ngày thì cũng đủ rồi, vì thế kích động đi vào đào bình rượu lên. Lấy chiếc đũa nhúng một chút nâng lên nhấm nháp. Lúc mới vào có mùi gạo nhàn nhạt, cẩn thận nếm thêm hai miếng thì cảm thấy có vị ngọt nơi đầu lưỡi, thật sự là thật ngon, tiểu Tú nhịn không được lại xới một ít cái lên ăn, ăn nhiều một chút làm cho dạ dày có cảm giác rất nóng. Thực thoải mái!

Đang ăn hào hứng, đột nhiên nhớ tới một ít trái cây có trong vườn, nếu uống một miếng rượu cắn một miếng trái cây nhất định là rất ngon. Vì thế tiểu Tú ôm luôn bình rượu đi ra vườn. Lần này không ngồi xổm xuống đất ăn, mà là vào giữa vườn, ngồi trên bàn đá ngay đó dùng chén ăn. Vừa ăn vừa uống rượu, tiểu Tú phát hiện đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ mảnh sân này.

Sân cũng không lớn, nhưng bố trí rất hợp lý, không chỉ có bàn đá, còn có một giàn nho tím. Phía sau giàn nho tím còn có một miệng giếng bằng đá. Mùa hè mà ngồi dưới giàn nho đó chắc chắn là rất mát. Tiểu Tú lẳng lặng ghé vào bàn ngẩn người như vậy. Hình như tình trạng hiện giờ của tiểu Tú không ổn lắm. Tuy rằng rượu tiểu Tú là vừa thơm vừa ngọt , nhưng uống nhiều cũng sẽ say, tiểu Tú chưa ăn sáng, cơm trưa cũng không ăn, đã vậy còn giải quyết hơn non nửa bình rượu, có thể không say sao?

Uống nhiều rượu là tiểu Tú cảm thấy rất hưng phấn, thần kinh bị kích thích làm cho cô đổ luôn phần rượu còn lại vào gốc nho, trong lòng suy nghĩ nho này đã được uống rượu, vậy sau khi lớn lên có thể biến thành rượu nho hay không? Tuy nhiên việc có thể kết thành rượu nho hay không vẫn là một ẩn số, nhưng có thể khẳng định là tiểu Tú đã say rồi, hơn nữa sau khi tỉnh rượu tiểu Tú còn phải tìm lý do giải thích cho bà Hảo vì sao một vò rượu đã biến mất rồi. . . . . .

Ngay lúc tiểu Tú say ngất trời, cô không phát hiện ra cây nho này có chút biến đổi, vừa rồi khi ngã vào cây nho, hơn phân nửa lượng rượu kia đã biến mất, một phần rượu biến mất cũng là lúc cây nho kết quả, quả nho vừa nhỏ vừa tròn, có màu xanh đen óng ả. Cho đến khi toàn bộ phần rượu đã ngấm hết vào đất, trên giàn quả nho đã lớn bằng đốt ngón tay út, chen chúc nhau nhìn rất đáng yêu.

Sau khi bà Hảo trở về, không nhìn thấy tiểu Tú ở trong phòng, tưởng rằng tiểu Tú đi ra ngoài, vì thế tính đi lấy gạo nấu cơm, lúc đi ngang qua nhà kho thì phát hiện cửa kho đang mở, mà tiểu Tú thì đang ôm cái bình rượu không dựa vào bao lúa trong kho ngủ say! Đến gần, lại phát hiện tiểu Tú không phải đang ngủ, mà là say. Bà Hảo dở khóc dở cười, còn tưởng rằng một mình tiểu Tú đã uống sạch một vò rượu rồi.

Một mình bà Hảo không có đủ sức để đưa tiểu Tú về phòng của cô, vì thế tìm tiểu Tô đến giúp đỡ. Tiểu Tô dễ dàng bế tiểu Tú lên, dùng đúng cách bế công chúa tiêu chuẩn cẩn thận đặt tiểu Tú lên giường, nhìn gương mặt đỏ ửng của tiểu Tú, tiểu Tô rất ngạc nhiên tiến lên chọt vài cái, kỳ thật tiểu Tô muốn làm động tác này rất lâu rồi, mặt tiểu Tú vẫn đỏ bừng, thoạt nhìn rất ngon miệng, tựa như quả đào vừa mới hái.

Đúng lúc đó tiểu Tú mơ hồ nhìn thấy tiểu Tô, liền kéo tiểu Tô xuống, sau đó chụt lên miệng tiểu Tô một cái, đầu tiên chỉ là hai phiến môi tiếp xúc, nhưng tiểu Tú cảm thấy như vậy chưa đủ, vì thế kéo tiểu Tô đặt dưới thân, sau đó vươn cái lưỡi thơm tho ra ăn tiểu Tô. . . . . . Sau khi ăn no, tiểu Tú mới buông tay tha cho tiểu Tô, nhưng vấn đề là hồn tiểu Tô đã bay đi phương nào rồi. . . . . .

Chờ tiểu Tô lấy lại tinh thần thì tiểu Tú đã ngủ mê man bất tỉnh rồi, vuốt vuốt phiến môi của mình, nhìn lại môi của tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy thời gian trôi qua lúc nào không biết. Vẫn cho là mình phải đợi có người gả cho mình, mới có thể cùng người con gái đó có tiếp xúc thân mật, lúc còn ở bộ đội thường xuyên nghe các chiến hữu của mình nói về vài chuyện tục tĩu, hoặc là kể về chuyện tình yêu của họ. Trong quân đội thì ngay cả con muỗi cũng chỉ là đực.

Lúc nghỉ ngơi rất nhiều người đều lấy thư nhà ra xem, còn nếu là thư người yêu gửi thì chắc chắn sẽ bị mọi người vây quanh. Đặc biệt là sau khi ra khỏi chiến trường, mỗi người đều lấy thư nhà ra đọc lại, để giải quyết áp lực trên chiến trường. Có một lần lúc quay về, chiến hữu tốt của anh Vương Đại Trụ đã nói với anh như vầy ."Tiểu đội trưởng, tôi nhớ lúc trước, khi được ra ngoài, tôi có hôn người yêu mình, người yêu tôi rất mềm mại, trên người thật là thơm. . . . . ."

Hiện tại đến phiên tiểu Tô có thể tự mình lĩnh hội rồi, lần đầu tiên cảm giác được cái gì là hương vị con gái, cái gì là lâng lâng. Liếc nhìn tiểu Tú còn đang ngủ khờ người, tiểu Tô không biết lúc tỉnh lại tiểu Tú có nhớ đến chuyện vừa xảy ra hay không, mà cho dù nhớ hay không nhớ rõ, tiểu Tô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì ánh mắt của anh không tự chủ được tập trung vào đôi môi của tiểu Tú, đã quên mất tư vị thân mật vừa rồi. . . . . .

Khi tiểu Tú tỉnh lại lần nữa thì đã qua thêm một ngày, tiểu Tú ngoan ngoãn ngồi trên bàn, ăn chén cháo hoa bà Hảo nấu, nghe bà Hảo lải nhải: "Tiểu Tú à, đâu phải bà không cho con uống rượu, sao con lại tự mình uống nhiều như vậy hả? Nếu con thích, sau này bà làm nhiều hơn là được mà. Ngày hôm qua con uống xong nằm ngủ trên mặt đất, nếu bà không tìm tiểu Tô giúp, thì chắc con nằm luôn đến hôm nay rồi."

Tiểu Tú cảm thấy hơi đau đầu, cũng may là hôm nay không có việc gì làm, cho nên ăn xong cháo, lai tiếp tục trở về phòng ngủ. Nhưng tiểu Tú cũng cảm thấy lạ, bình thường tiểu Tô đều sang đây ăn sáng, vì sao hôm nay lại không thấy đâu? Trở lại phòng, tiểu Tú cảm thấy đau đầu ngủ không được, vì thế đành đi vào vườn, không ngờ khi đi vào, tiểu Tú phát hiện có thay đổi. Trước kia bởi vì chỉ có một mình nên cô chỉ có thể mở được năm mẫu, nhưng bây giờ lớn ra không ít, ít nhất là lớn gấp đôi lúc trước. Hơn nữa trong đất còn nhiều trộn thêm một ít đất đỏ. Tuy không biết đất đỏ này khác gì đất thổ địa nhưng tiểu Tú vẫn cảm thấy vui vẻ, bởi vì không gian lớn, làm gì cũng tiện hơn.

Nhưng mà tiểu Tú rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao nó lại lớn hơn như vậy, là bởi vì cô đổ vào gốc nho nửa bình rượu hay sao?sssssssssssssss

Chương 13: Tai của tiểu Tô
Từ sau vụ ''cưỡng bức'' kia, bạn trẻ tiểu Tô nhìn thấy tiểu Tú sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cho dù tự nhiên hay không tự nhiên thì không phải là mỗi ngày đều xoay vòng vòng quanh tiểu Tú hay sao? Đơn giản là như việc sắc số thuốc an thần dùng để uống trong nửa tháng trước khi ăn. Nếu bảo tiểu Tô ra tiền tuyến đánh giặc thì tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng bảo anh tự tay đi sắc thuốc, vậy thì chờ cháy nhà luôn đi.

Từ lúc bắt đầu uống thuốc Đông y đến nay, mỗi một thang thuốc Đông y đều do tiểu Tú sắc. Cho nên mặc kệ tiểu Tô có chịu hay không, mỗi khi đến thời gian uống thuốc đều phải xuất hiện trước mặt tiểu Tú. Lúc mới uống tiểu Tô còn có thể chậm rãi từ từ chia một chén thuốc ra thành vài ngụm mà uống, nhưng khi đã uống quen rồi, tiểu Tô cũng trở nên chai hơn, mặc kệ là một chén hay nửa chén, chỉ đưa lên miệng đổ vào, không có chút do dự, tốc độ cực nhanh khiến người khác líu lưỡi.

Các thang thuốc càng ngày càng ít đi, rốt cục nửa tháng sau, thuốc này cũng đã uống xong, vì thế tiểu Tú và tiểu Tô lại đi tìm lão trung y, lần này vẫn như thói quen trước kia, đầu tiên là chuẩn bị đồ muốn bán, hơn nữa tiểu Tú lại xuống nước đi vớt củ ấu, lần này ngoài sông có, cái ao nhỏ trong vườn cũng có. Nhưng nói tóm lại, củ ấu trong ao ngon hơn trên sông, vì thế khi đi bán tiểu Tú cũng chia làm hai, củ ấu trong ao cao hơn củ ấu trên sông hai đồng.

Bán xong thì nhanh chóng đi tìm lão trung y xem bệnh. Lão Trung Y họ Hứa, tiểu Tú gọi luôn là Hứa bá."Hứa bá, hôm nay bọn con sẽ gặp sư phụ của người phải không?" Tiểu Tú nhớ trước kia Hứa bá từng nói qua, nếu ông thấy không tốt, sẽ mang tiểu Tô đi tìm sư phụ mình giúp đỡ.

"Ừ, tôi cũng đã nói qua với sư phụ về vấn đề của tiểu Tô rồi, sư phụ cũng cảm thấy hứng thú, đồng ý để tôi đưa tiểu Tô đi gặp người." Theo lời Hứa bá nói, sư phụ nhà ông là một người tài ba, cũng rất ham học hỏi, là người rất tôn kính. Hứa bá dọn sạp mang theo tiểu Tú và tiểu Tô đi tìm sư phụ của mình. Tiểu Tú chú ý thấy tiểu Tô có vẻ không thoải mái cho lắm. Mặc dù tiểu Tô chưa bao giờ nói đến việc không thèm để ý tai của mình có nghe được hay không, nhưng nhiều lúc, vẫn mong chờ tai của mình có thể tốt như trước. Chú ý tới điều này, tiểu Tú lặng lẽ vươn tay cầm tay tiểu Tô, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, sau đó buông ra rất nhanh.

Mà tiểu Tô cũng cảm giác được tay của mình bị một đôi tay ấm áp nắm lấy, cảm giác khó chịu trong lòng từ từ biến mất đi chút ít. Mặc dù là như thế nhưng cảm giác không yên lòng vẫn hơn hơn phân nửa. Nhà của sư phụ Hứa bá khá gần chợ, ngay tại trấn trên mà thôi, chỉ cần vòng qua quẹo lại một hồi đã đến nhà sư phụ Hứa bá. Khi đến gần cửa lớn, tiểu Tú mới nhớ đến việc cô và tiểu Tô đến nhà người ta có nên mang theo chút quà hay không, nếu chỉ đi tay không thì rất khó coi. Vì thế tiểu Tú dè dặt hỏi Hứa bá có thể chờ cô quay về chợ mua ít đồ rồi vào hay không, Hứa bá nở nụ cười.

"Đừng phí công vào mấy chuyện lặt vặt này, sư phụ tôi không thèm để ý mấy thứ đó đâu. Bây giờ nếu hai người đem theo thứ gì người cũng không nhận. Chờ tiểu Tô hết bệnh rồi mang quà qua, khi đó chắc chắn sẽ nhận, bây giờ thì miễn đi." Nghe Hứa bá nói như thế, tiểu Tú cũng không khách sáo nữa. Quay đầu nhìn tiểu Tô cười cười, quăng cho tiểu Tô cái nhìn đầy ẩn ý. Theo như ẩn ý trong câu nói của Hứa bá thì có lẽ tai của tiểu Tô sẽ có hy vọng.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy một ông cụ tóc trắng phau đang ngồi xổm ở một góc sân khuấy khuấy cái gì đó. Hứa bá kêu một tiếng: " Sư phụ, người lại đang làm gì với mớ dược liệu đó vậy? Mấy hôm trước con đã nói với người về bệnh nhân kia, hôm nay cũng dẫn lại đây, phiền người đến xem dùm." Nói xong ông cụ chậm rãi đứng lên. Điều đầu tiên tiểu Tú chú ý tới là ánh mắt của ông cụ đó, hình dung cụ thể thì tiểu Tú nói không được, ý nghĩa đơn giản là làm cho người ta có cảm giác an tâm, có ông ấy thì tất cả mọi việc không có vấn đề gì cả.

Nhìn thấy người như ông cụ, tiểu Tú không biết phải nói gì cho tốt. Một mặt là bởi vì trong lòng tràn đầy hy vọng với người thầy thuốc già này, mong rằng tai của tiểu Tô sẽ được chữa trị một cách tốt nhất, về phương diện khác cũng là bởi vì tiểu Tú cảm thấy ông cụ là người đã từng gặp phải mưa gió, chắc sẽ không vì vài lời mà đối xử phân biệt với người khác.

Nói thật, tiểu Tú cảm thấy Hứa bá nguyện ý đi ra bày quầy thuốc xem bệnh là rất dũng cảm. Tuy rằng hiện tại đã là năm 1982 rồi, mười năm náo động cũng đã trôi qua, nhưng một thế hệ phần tử trí thức đã bị đủ loại hãm hại không thể vì một hai câu mà nói rõ được, huống chi sự tổn thương này vẫn còn đọng lại trong lòng.

Tiểu Tú kéo tiểu Tô lại gần chào một cái lễ phép: "Lão sư phụ, nhờ người cẩn thận xem dùm. Bởi vì lúc đi đánh giặc cứu đồng đội nên tai của tiểu Tô nhà con bị điếc. Anh ấy còn trẻ nên con không nỡ lòng để anh ấy chịu như vậy cả đời." Nói xong tiểu Tú còn lấy một đống giấy tờ của bệnh viện từ trong giỏ ra đưa cho lão sư phụ.

Hứa bá nhận tất cả mớ đồ, nhưng không vội đưa cho lão sư phụ, mà trước tiên dìu lão sư phụ ngồi đàng hoàng xong mới đưa đồ qua. Lão sư phụ cẩn thận nhìn một chút bệnh án, rồi kêu tiểu Tô ngồi ở trước mặt người, bảo tiểu Tô vươn tay cho người bắt mạch. Lão sư phụ bắt mạch vô cùng cẩn thận, tay trái xem xong rồi đổi tay phải, bởi vì không biết tình hình cho nên tiểu Tú cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu rồi mà lão sư phụ vẫn bắt mạch không nghỉ, tóm lại tiểu Tú cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, lão sư phụ mới buông tay tiểu Tô ra.

Ngồi bên cạnh tiểu Tô không hiểu chuyện gì, Hứa bá cùng lão sư phụ tụ lại một chỗ thương lượng, phần lớn là lão sư phụ hỏi Hứa bá đáp, lão sư phụ còn nhìn đơn thuốc Hứa bá kê, cuối cùng, lão sư phụ và Hứa bá dùng tờ đơn mới kê lại các loại thảo dược nọ, sau đó lại bỏ thêm hai vị thuốc và tăng thêm liều lượng. Đổi xong mới ngoắc gọi bọn lại.

Lão sư phụ giải thích với tiểu Tú : "Cô gái à, tai của cậu ta tôi chỉ có thể thử, kết quả cụ thể tôi cũng không thể cam đoan. Hơn nữa ở đây cần một loại dược liệu rất hiếm có, tôi làm nghề y nhiều năm cũng chỉ có một ký để dành mà thôi, mà muốn thử xem có hiệu quả hay không, tuyết thảo cần ít nhất cần hai ký." Lão sư phụ cảm thấy khó khăn."Nếu như có thể chữa khỏi tai của cậu thì tôi cũng không tiếc rẻ số dược liệu này, nhưng bây giờ dược liệu không đủ, tôi sợ chỗ tuyết thảo này không có tác dụng."

"Sư phụ, tuyết thảo này sinh trưởng ở đâu, con có thể đi hái không?" Tiểu Tú cảm giác như mình bị người ta treo ngược giữa không trung. Hy vọng mãi mãi chỉ là hy vọng.

Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo không dễ tìm như vậy, nó vốn sinh trưởng mạnh ở mạn rừng phía Đông Bắc, là loại thực vật cực âm, có thói quen sinh trưởng cạnh nhân sâm, nhưng cũng không phải mỗi một gốc nhân sâm đều có thể mọc ra tuyết thảo. Ước chừng mười gốc nhân sâm mới có thể mọc ra một gốc cây tuyết thảo. Nay nhân sâm cũng khó tìm huống chi là tuyết thảo?"

Đông Bắc? Nhân sâm? Mười gốc mọc được một cây? Tiểu Tú có cảm giác như mình đang nghe thiên thư vậy, vì sao những gì lão sư phụ nói cô chưa từng nghe qua? Đông Bắc có nhân sâm, điều này tiểu Tú biết, nhưng tuyết thảo là cái gì vậy?"Sư phụ, tuyết thảo này có quý không? Nếu không con ra bên ngoài tìm mua?" Tiểu Tú yên lặng tính xem mình có bao nhiêu tiền, để chuẩn bị nếu như có thể mua được, chờ tiểu Tô hết bệnh rồi, nhất định phải bắt anh trả gấp đôi, không, phải là gấp mười lần kìa! Bây giờ một cây kem cũng chỉ năm đồng, tương lai một cây kem muốn ngũ mươi đồng lận. . . . . .

Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Tuyết thảo của tôi là do sư phụ của tôi truyền lại, chỉ sợ tuyết thảo này mua không được đâu." Lão sư phụ nói như thế, tiểu Tú trợn tròn mắt. Đơn thuốc trước mặt này, dược liệu khác cũng có, nhưng lại thiếu một vị thuốc quan trọng nhất, trước mắt có người có vị thuốc này, nhưng lại thiếu mất một nửa. Vấn đề khiến người ta chịu không nổi là cho dù có tiềng cũng mua không được, tự mình đi hái, cũng hái không nổi. Cái này gọi là cái gì? Cuối cùng tiểu Tú cũng chịu thua, đành phải nói: sư phụ, có thể cho con nhìn xem tuyết thảo ra sao không?"

Đối với yêu cầu này, lão sư phụ có thể thỏa mãn, kêu bọn tiểu Tú ngồi bên ngoài, còn mình đi vào bên trong lấy thuốc. Trong lúc ngồi chờ, tiểu Tú mặt đối mặt với tiểu Tô đem tình huống giải thích rõ ràng, cho dù là chuyện tốt hay xấu, cũng nên giải thích cho tiểu Tô. Ánh mắt của tiểu Tô theo lời giải thích của tiểu Tú nhòe dần, nghe xong câu cuối cùng, ánh mắt của tiểu Tô đã mờ mịt hẳn. Là muốn bỏ cuộc sao?

Ngay khi tiểu Tô và tiểu Tú đang cau mày, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Hứa bá nhanh chóng dọn dẹp hết đống giấy tờ ở trên bàn đi, sau đó nhỏ giọng dặn dò: "Lát nữa phải nói đây là nhà của ông hai người, là tới thăm người thân, đừng nói là đến khám bệnh. Hiểu không?" Tiểu Tú gật đầu. Hứa bá lại dọn dẹp một hồi, sau đó mới đi mở cửa.

Ngoài cửa là một đội ngũ sáu bảy người. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là bộ dạng của công nhân viên chức, vừa thấy Hứa bá mở cửa đã oang oang: "Sao bây giờ mới đến mở cửa? Nhanh chóng dẫn bọn tôi vào đi." Hứa bá sửng sốt một chút, nhưng nhìn phái đoàn này, cũng không dám nói gì thêm, khiến cho những người này vào được.

Tiểu Tú và tiểu Tô nhìn đám người kia tiến vào, nhanh chóng đứng dậy đi ra phía sau lưng Hứa bá. Nhóm người này, ngoại trừ một ông cụ, còn có ba người trung niên, còn lại đều là người trẻ tuổi. Những người này đều toát ra sự kiêu căng, làm như không muốn tiếp xúc với người bình thường. Vào sân liền đánh giá chung quanh, sau đó lại hỏi: "Không phải nói có một lão trung y sao, sao lại không có người?"

Hứa bá cười cười: "Ông cụ nhà tôi trước kia có học qua y, nhưng từ đó tới giờ không xem bệnh cho ai nữa, nếu mọi người cảm thấy không thoải mái, hay là đi bệnh viện khám còn tốt hơn." Tuy rằng náo động là quá khứ rồi, nhưng trên làm dưới theo còn cần một khoảng thời gian thích ứng, hơn nữa, không thể thay đổi quá nhanh, vẫn nên bảo thủ một chút thì tốt hơn!

"Ông lừa ai hả, những người đi ra đi vào không phải là vì xem bệnh hay sao." Nói xong người nọ liền chỉ vào tiểu Tú và tiểu Tô nói: "Hai người kia không phải bệnh nhân à? Vì sao bọn họ có thể xem còn bọn tôi thì không?" Tiểu Tú vừa thấy như vậy, đi ra nói: "Đây là ông của tôi, mẹ tôi bảo tôi đến thăm người . . . . . ."

Không ngờ người nọ nhếch miệng cười: "Cô bịa đặt, cô bịa chuyện tiếp xem, rõ ràng là một lão già cô đơn, ở đâu ra con trai, cháu gái. Cô toàn bịa đặt!"sssssssssssssss

Chương 14: Tranh chấp
Tiểu Tú vốn định nói thêm gì đó, nhưng tiểu Tô lặng lẽ giật nhẹ tay cô, chỉ chỉ lão sư phụ đang đứng ở cửa phòng, tiểu Tú không nên lên tiếng, người ta là chính chủ cũng đã đi ra, không cần người ngoài như họ xen miệng vào. Vì thế đành phải để tiểu Tô kéo về phía sau, để lão sư phụ tự mình ứng phó.

Lão sư phụ đưa gói nhỏ trên tay cho tiểu Tú, hỏi: "Là ai muốn tìm tôi?" Tiểu Tú nhanh chóng nhận lấy rồi giấu ra phía sau, sau đó ngoan ngoãn nhìn tiếp.

Người đàn ông kiêu căng mới vừa nói chuyện với tiểu Tú lên tiếng: "Là lão lãnh đạo nhà tôi muốn tìm ông. Nghe nói y thuật của ông rất tốt, cho nên tìm đến ông để xem." Người đàn ông kiêu ngạo nói thẳng ý đồ của mình, dáng vẻ như thể tìm lão xem bệnh là đã cho lão mặt mũi rồi."Lãnh đạo nhà tôi lập được chiến công, mà lão lãnh đạo nhà tôi nuôi nấng lãnh đạo nhà tôi thành tài không dễ dàng gì, cho nên ông nhất định phải cẩn thận khám cho lão lãnh đạo nhà tôi cho tốt! Đừng tự đạp hỏng bảng hiệu của mình."

Toàn bộ lời nói của người đàn ông kiêu ngạo kia nghe kiểu gì cũng không lọt tai nổi, lão sư phụ cũng là người rất khôn khéo, phối hợp ngồi xuống: "Tôi còn bảng hiệu thực cơ à? Không phải bảng hiệu của tôi đã bị mấy người đập phá rồi sao? Ngay cả thói quen dùng tên kiếm cơm trước kia cũng bị mấy người cướp mất, bây giờ đến tìm tôi khám bệnh, bảo tôi lấy gì xem? Dựa vào cái gì bắt tôi mở miệng?"

Rõ ràng là lão sư phụ muốn đòi nợ cũ, chuyện này cũng không lạ, gieo nhân gì thì gặp quả đó thôi. Năm đó khi người đàn ông kiêu căng này tham gia chính quyền chẳng những muốn phá bỏ hết những thứ trước đó, còn muốn công kích uy hiếp đám đầu trâu mặt ngựa, chỉ cần không thuận mắt của ông ta, sẽ đều bị lật đổ, năm đó vì không ưu tiên xem bệnh cho cụ bà nhà hắn, kết quả ông ta tìm cớ đuổi lão sư phụ ra khỏi bệnh viện, không những không có việc làm, còn phải ở chuồng bò. Hiện tại không còn tham gia chính quyền nữa, ngươi còn dám nhảy ra, dẫn người tìm tới tận cửa nữa, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Thấy lão sư phụ không để ý tới hắn, người đàn ông kiêu căng nóng nảy, lần này là cơ hội để lập công chuộc tội. Nếu như có thể chữa khỏi bệnh cho lão lãnh đạo , như vậy mọi chuyện trước kia có thể xóa bỏ, nghĩ về những ngày yên ổn sau này, bây giờ tên đàn ông kiêu căng đó cũng chỉ có thể chịu đựng, ôn tồn hạ giọng thương lượng với lão sư phụ: "Sư phụ, người xem, năm đó là tôi không đúng, nhưng tấm lòng của thầy thuốc cũng như tấm lòng cha mẹ mà. Người có thể giúp đỡ chút hay không?"

Nghe được câu này, lão sư phụ cũng không làm khó nữa, vì thế khoát tay gọi người lại. Lập tức, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuỗi đỡ một ông cụ hơn sáu mươi tuổi đến ngồi xuống vươn tay ra cho lão sư phụ bắt mạch."Lão sư phụ, trước giờ tai của ba tôi không tốt, trước kia có một lần xuống sông bắt cá, sau đó tai bị chảy nước, ba ta cũng không để ý, sau đó tai không chảy nước nữa, nhưng rồi dần dần không nghe còn được âm thanh." Người đàn ông trung niên chậm rãi giải thích cho lão sư phụ bệnh tình của ba mình.

Lão sư phụ vừa nghe vừa bắt mạch. Giống như lời tên đàn ông kiêu căng đó nói tấm lòng thầy thuốc cũng như tấm lòng của cha mẹ, tuy rằng có bất hòa với hắn, nhưng mọi chuyện không có liên quan gì đến ông cụ này, nên tận tâm thì vẫn phải tận tâm, bằng không thì có lỗi với lương tâm của mình.

Tiểu Tú đứng ở bên cạnh nghe xong, cảm thấy theo lời giải thích này thì có khả năng là Viêm tai giữa, nếu chuyện này đặt vào hoàn cảnh của tiểu Tú trước kia, nếu điều trị kịp thời thì không sao, sẽ không ảnh hưởng thính lực. Nhưng vị đại gia này ngay từ đầu đã không chịu điều trị, cho nên viêm tai giữa trở nên nghiêm trọng hơn, đến cuối cùng tai không nghe thấy nữa. Nhưng rốt cuộc là có phải như vậy hay không, tiểu Tú không dám khẳng định.

Thừa dịp lão sư phụ bắt mạch cho ông cụ kia, tiểu Tú lặng lẽ tiến lên, rẽ sang cạnh người đàn ông kiêu căng kia một phen: "Đó là lãnh đạo của nhóm các người à? Thoạt nhìn không tệ. Thực uy nghiêm!"

Đáng lẽ người đàn ông kiêu căng đó không để ý đến tiểu Tú , nhưng nghe tiểu Tú khen ngợi lãnh đạo nhà mình như vậy, cảm thấy mình cũng có chút thành tựu, đầu nâng cao lên: ''Đương nhiên, lãnh đạo của bọn tôi tuy rằng nhìn mới chưa tới bốn mươi, nhưng năm nay mới đi bộ đội về, cấp bậc doanh trưởng đấy. Lãnh đạo của bọn tôi cũng được danh hiệu anh hùng chiến đấu nữa."

"Vậy còn cậu?" Tiểu Tú tỉnh rụi nghe ngóng tình hình.

"Tôi làm ở xưởng. Người hôm nay tới là xưởng trưởng của bọn tôi." (Di: có cái chức vụ mà loạn cả lên, ai không hiểu hay thắc mắc ta cũng không biết nên giải thích sao đâu, cứ lướt qua đi )

"Ồ. . . . . ."

Hai người tán gẫu rất hăng hái, lão sư phụ cũng kê đơn xong rồi rồi, ngoắc tiểu Tú đi qua."Cô gái, bây giờ là tình huống như vầy. Tai của ông cụ này và tai của bạn cô đều có thể trị, nhưng đều phải dùng đến tuyết thảo, cụ ông chỉ có một tai nghe không được, mà bạn của cô là cả hai tai nghe không được, cho nên phương thuốc cũng cần phân lượng không giống nhau. Vừa rồi tôi cũng đã nói rõ, tôi cũng chỉ có một cân tuyết thảo. Nếu đưa hết cho cụ ông, như vậy vừa vặn đủ. Nếu đưa toàn bộ cho cô, như vậy còn thiếu mất một nữa. Nếu hai nhà chia nhau, vậy thì chẳng tai của ai khỏi cả. Vấn đề là chỗ đó, cụ thể phải làm như thế nào, hai nhà các người thương lượng đi. Phương thuốc là tôi kê, đặt trên bàn rồi, thuốc tôi cũng đã lấy ra, cũng đặt trên bàn, rốt cuộc là cho ai, các người tự thương lượng đi!" Dứt lời, lão sư phụ xoay người đi vào lấy ra một cái hòm nhỏ đặt trên bàn rồi bắt đầu sắp xếp.

Tiểu Tú kéo tiểu Tô lại gần nói tình huống trước mắt cho anh biết, muốn hỏi xem tiểu Tô định làm thế nào. Chỉ có một ít dược liệu như vậy, cho dù lấy được, cũng không thể xài, đối với tiểu Tô mà nói không có gì khác nhau. Vậy thì nên bỏ cuộc sao?

Không đợi tiểu Tú và tiểu Tô thương lượng xong, một người đàn ông vóc dáng quân nhân đi theo người đàn ông trung niên đột nhiên tiến lên lấy dược liệu trên bàn ôm lấy."Doanh trưởng, dược liệu này cũng chỉ có nhiêu đó, cho cậu ta thì không đủ dùng, chúng ta dùng thì vừa đủ, còn thương lượng cái gì?"

Vừa thấy động tác của người nọ, tiểu Tú liền nhấc chân xông lên phía trước muốn cướp dược liệu về, nhưng công phu mèo quào của tiểu Tú là sao có thể so sánh với một người đàn ông to lớn?"Làm gì có chuyện phân lượng không đủ thì bọn tôi không thể lấy? Bọn tôi không thể cầm trước, sau đó tự mình lại đi hái thêm à? Tiểu Tô nhà bọn tôi cũng vừa giả ngũ, nếu không phải vì cứu chiến hữu anh ta cũng không bị thương tai. Những thứ khác không nói, chỉ bằng việc tiểu Tô nhà chúng tôi trẻ hơn ông cụ nhà mấy người, chỉ cần chữa khỏi thì tương lai năm sáu chục năm nữa của tiểu Tô cũng tốt hơn. Tiểu Tô nhà bọn tôi có năng lực, nói thế nào thì cũng hữu dụng hơn ông cụ nhà mấy người." Tuy rằng lời của tiểu Tú không dễ nghe, nhưng từ góc độ thực tế mà nói thì cũng chính xác, nhưng là từ góc độ thân tình mà nói thì như thế có chút không lễ phép.

Thấy tiểu Tú và vị binh lính kia dây dưa một chỗ, tiểu Tô vội vàng tiến lên hỗ trợ, dùng hai ba động tác đã xách được tiểu Tú về. Cẩn thận kiểm tra xem trên người tiểu Tú có vết thương hay không, tiểu Tô mới nghiêm túc kéo tay tiểu Tú nói: "Không cần cướp, về nhà. Tai ra sao cũng được."

Vừa rồi lúc tiểu Tú dây dưa với vị binh lính kia thì không khóc, nhưng khi nghe tiểu Tô nói như thế, nước mắt bỗng rơi xuống . Cố gắng tranh giành là vì cái gì? Dựa vào cái gì mà mình phải nhường? Tiểu Tú chưa dám nói cho tiểu Tô biết, mấy ngày nay phát âm của tiểu Tô không còn rõ như trước, đôi khi một câu nói của anh, phải khiến cho tiểu Tú cẩn thận phân tích một hồi lâu mới biết được là có ý gì. Chẳng lẽ một người tốt như anh lại phải như vậy cả đời?

Cho nên tiểu Tú nói gì cũng không thể khiến tiểu Tô mất đi một cơ hội như vậy được. Dược liệu không đủ cũng không sao, trước giành lại đã rồi sẽ đi tìm, tiểu Tú không tin tìm khắp Trung Quốc cũng không đủ dược liệu,cùng lắm thì không tìm đủ dược liệu không về nhà là được.sssssssssssssss

Chương 15: Vô đề
Kết quả tranh chấp của hai người rất rõ ràng. Tiểu Tú muốn giành, nhưng bình thường có thể tiểu Tú nói khá nhiều, nhưng khi đến thời điểm quan trọng lại im như hến. Bây giờ tiểu Tô chẳng khác gì là nửa câm nửa điếc, cho dù người ta nói thì cũng không hiểu người ta nói cái gì. Chỉ dựa vào hai người thì làm sao có phần thắng? Vì thế, coi như tuyết thảo đều về tay những người kia.

Tiểu Tú nhìn những người đó cẩn thận mang tuyết thảo đi ra khỏi cửa nhà lão sư phụ, hận không thể xông lên cướp dù sao thì đó cũng chỉ là suy nghĩ. Lặng yên nhận vì đơn thuốc từ tay lão sư phụ, tiểu Tú kéo tay tiểu Tô chuẩn bị rời đi lại bị lão sư phụ gọi lại: "Cô gái, tôi còn giữ lại một ít tuyết thảo, đây vốn là thứ tôi định để lại để làm hàng mẫu, hay là hai người cầm làm mẫu đi, biết đâu tương lai có cơ hội tìm được chỗ có tuyết thảo."

Nghe lão sư phụ nói như vậy, tiểu Tú càng chặt bọc nhỏ trong tay, chỉ một ít tuyết thảo có thể dùng làm gì? Thở dài một tiếng, tiểu Tú cố gắng cười nói cảm ơn với lão sư phụ. Lão sư phụ lắc lắc đầu: "Còn nữa, tai của cậu ta tôi nghĩ có thể dùng phương pháp châm cứu thử xem, nhưng hiệu quả không cao. Không biết hai người có nguyện ý thử hay không?"

Tiểu Tú vừa nghe xong tinh thần lập tức hưng phấn hẳn, không nhất định phải uống thuốc mới có thể tốt, nói không chừng để cho lão sư phụ châm cứu vài lần, biết đâu tai của tiểu Tô có thể khá hơn thì sao? Vì thế tiểu Tú giải thích với tiểu Tô. Theo ý của tiểu Tú, dù sao cũng đã đến nước này rồi, cố hơn chút nữa cũng chẳng chết ai, nếu châm cứu có tác dụng, cho dù không nhiều, thì cũng nên kiên trì. Cho nên tiểu Tú mạnh mẽ khuyên tiểu Tô đồng ý để cho lão sư phụ châm cứu. Nhìn ánh mắt sáng ngời của tiểu Tú, tiểu Tô cũng chỉ có thể gật đầu nói được. Vì thế tiểu Tú và lão sư phụ hẹn nhau buổi sáng ngày mai lại đến, bởi vì lão sư phụ cần chuẩn bị một ít kim châm và dược liệu để châm cứu.

Hai người về nhà, đem chuyện tiểu Tô phải đi châm cứu nói cho bà Hảo biết, mặc dù bà Hảo cũng thấy tiếc vì đã bỏ lỡ chuyện tuyết thảo, nhưng nếu lão sư phụ đã chịu châm cứu cho tiểu Tô thì cũng tốt. Bà Hảo cũng đã nói: "Tiểu Tú, đây đây đều là số mệnh, nó đã sớm sắp xếp như vậy rồi. Không phải của con thì chớ cưỡng cầu, là của con thì nó nhất định sẽ về bên con."

Đối với ý kiến của bà Hảo, tiểu Tú cũng không đồng ý tất cả, giống như việc trái trên cây là của mình, nhưng nếu mình không hái xuống thì không được, trái cây không thể tự động nhảy vào miệng mình. Gặp được thứ tốt không tranh thủ một chút sẽ mất đi, đến lúc đó mình sẽ hối hận suốt đời.

Ban đêm, tiểu Tú vẫn vào vườn như cũ, ngồi xổm trước mười mẫu đất sững sờ. Nên trồng trọt cái gì thì tốt đây? Tuy rằng trước kia năm mẫu đất cũng đã đủ để thu hoạch, nhưng tiểu Tú cảm thấy không đủ. Nhớ lại mới cảm thấy kỳ lạ. Tiểu Tú hiểu được hai mươi năm nữa sẽ phát triển nhanh chóng tới mức nào và tiểu Tú cũng biết cô nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Nhưng tiểu Tú cần khai hỏa phát pháo thứ nhất trước, sau đó kiếm được món tiền đầu tiên thuộc về cô.

Lúc thím Thất nhập viện, tiểu Tú đã nghĩ đến việc mở cửa hàng tạp hoá, đến lúc đó kêu tiểu Tô cùng làm với cô, đến lúc đó tiểu Tô phụ trách nhập hàng, tiểu Tú trông tiệm, tiểu Tú tin nếu làm như vậy sẽ có một nguồn thu nhập đáng kể. Chờ sau khi kiếm được tiền thì mua phòng ốc, hiện tại nhà cửa rất rẻ, hai vạn đồng là có thể mua lấy một ngôi nhà hơn chín mươi mét vuông. Nếu so sánh với ngôi nhà hơn trăm vạn sau này mà nói, giá cả thật sự kém quá xa.

Mua nhà rồi có thể cho thuê một phần hoặc cho thuê hết. Tiền thu được hàng tháng là đủ sống rồi, nếu dư chút đỉnh thì có thể sống nhàn nhã qua ngày. Thời điểm bận rộn thì ở trong cửa hàng giúp đỡ chút đỉnh, khi rảnh rỗi thì tự mình đi ra ngoài du lịch, cái gì mà Cửu trại câu, Tây Tạng, Vân Nam.... tất cả đều đi một lần cho biết.

Đôi khi tiểu Tú lại nghĩ, nếu không ở cạnh bệnh viện mở một tiệm tạp hóa và cho thuê phòng, mà là lợi dụng không gian này, mở một tiệm làm vườn. Cửa hàng bán lẻ các loại hoa quả, lại nhờ quan hệ cung cấp thức ăn cho các cơ quan chính phủ, chỉ cần dựa vào không gian độc nhất vô nhị này của tiểu Tú cũng có thể phát tài.

Nếu hai phương án này không được, vậy thì nuôi heo sinh thái cũng được . Tiểu Tú cảm thấy nếu nuôi động vật bằng phương pháp chăn thả thì thời gian sinh trưởng và khả năng miễn dịch tốt hơn các loại thông thường nhiều. Đến lúc đó chỉ cần bắt tám chín con heo con, trước tiên nuôi trong chuồng dăm ba bữa, sau đó dùng mô hình nuôi chăn thả, bình thường cho uống nhiều nước hơn, nhất định sẽ sinh trưởng nhanh hơn bình thường. Chu kỳ sinh trưởng rút ngắn, tỷ lệ xuất chuồng cao, vậy còn sợ kiếm không ra tiền hay sao?

Nhưng bây giờ tiểu Tú phải đối mặt với tình huống không phải không thể nghĩ được phương pháp kiếm tiền, mà là không có tài chính để bắt đầu. Không có tài chính thì tất cả chỉ là hư vô. Cho nên trước tiên phải chuẩn bị nguồn tài chính.

Tiểu Tú vẫn ngồi xổm ở bên đống đất đỏ, lúc trước sau khi đổ hơn phân nửa bình rượu vào gốc nho, tiểu Tú đi lòng vòng trong đây nhưng không kiểm tra tỉ mỉ. Sau khi xuất hiện chút đất kia, tiểu Tú rất tò mò, ở nơi này vốn chỉ có loại đất đen có thể dùng liên tục trong một tháng, không những tốc độ trưởng thành nhanh, phẩm chất còn đặc biệt tốt. Nhưng đến bây giờ tiểu Tú cũng không biết đất đỏ này có tác dụng gì.

Tiểu Tú đang ngồi xổm cảm thấy có gì trong túi mình, cấn cấn khó chịu, móc ra thì là cái bọc nhỏ lão sư phụ đưa cho, bên trong là một ít tuyết thảo. Nói nửa ngày về tuyết thảo, tiểu Tú vẫn chưa từng thấy qua hình dạng của nó. Trong bao nhỏ là một ít tuyết thảo hoàn chỉnh, có cành có lá, tuyết thảo trắng giống như tuyết vậy. Phỏng chừng là do người ta căn cứ vào màu sắc mà đặt tên.

Nhìn tuyết thảo trong tay, tiểu Tú bỗng nảy ra ý tưởng, nếu đem tuyết thảo này trồng vào chỗ đất đỏ sẽ được gì? Mặc dù tiểu Tú biết tuyết thảo đã qua xử lý, khả năng sống không cao, nhưng tiểu Tú vẫn ướm thử một ít vào đất đỏ, rồi thuận tay ướm luôn mớ còn lại vào đất đen. Mặc dù biết lúc này gieo xuống thì hoàn toàn không có hi vọng sống, nhưng trong lòng tiểu Tú vẫn hi vọng bọn chúng có thể sống sót. Chỉ khi bọn nó sống sót rồi, tai của tiểu Tô mới có hi vọng.

Với tình huống hiện tại mà nói, nếu tiểu Tô và tiểu Tú tự mình chạy đến Đông Bắc tìm tuyết thảo để chữa trị tai là không có khả năng. Không từ mà biệt, khi bọn họ đi rồi về thì sau này bà Hảo phải làm thế nào? Sắp bắt đầu ngày mùa rồi, trong nhà chỉ có một mình bà trồng trọt, vậy thì khiến bà Hảo mệt chết được, hơn nữa chắc gì một mình bà Hảo có thể làm xong?

Trồng tuyết thảo xong tiểu Tú phải đi tắm giặt, sau đó ngoan ngoãn quay về phòng mình ngủ. Nằm ngủ chưa được bao lâu thì phát hiện bà Hảo đã thức dậy chuẩn bị nấu điểm tâm.sssssssssssssss

Chương 16: Bắt tay vào việc
Ăn xong điểm tâm, tiểu Tú xách gái ghế nhỏ ra ngoài hè ngồi nghĩ lung tung.

Bây giờ tuyết thảo đã gieo xuống rồi, nhưng có thể trưởng thành được hay không thì không biết , đối với phương diện này tiểu Tú cũng không quá để tâm, cái này là do ý trời. Bây giờ tiểu Tú chỉ tập trung nghĩ xem làm cách nào để mở rộng nơi này. Ở đây chỉ có hai người là cô và bà Hảo, bà Hảo đã gần bảy mươi tuổi, còn tiểu Tú bây giờ cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi. Làm sao có thể làm được?

Mà điều làm cho tiểu Tú không ngừng nghĩ ngợi là hiện tại đã là năm 82 rồi, mà đây là khoảng thời gian làm giàu tốt nhất. Số tiền mặt tiểu Tú hiện có bây giờ cũng chỉ được khoảng một trăm đồng, còn thứ đáng giá nhất là là tem phiếu mua khỉ, nhưng bây giờ còn chưa đến thời điểm tăng gấp trăm lần. Cho nên vì tương lai nho nhỏ của mình, tiểu Tú sẽ phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Nói thật ra, tiểu Tú cũng không biết dãy số trúng thưởng năm trăm vạn hay mấy ngàn vạn của sổ xố thời điểm này, cũng không nhớ rõ lúc này cổ phiếu nào tăng mạnh, cho nên tiểu Tú chỉ có thể dựa vào khoảng không gian độc đáo của mình mà quy hoạch. Nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt, nói dễ nghe một chút là nếu trong tương lai tiểu Tú làm ăn thất bại, vậy thì mảnh vườn kia là ván bài chưa lật của cô.

Tiểu Tú không khỏi thở dài một tiếng, mình nên làm gì bây giờ? Ngẩng đầu nhìn thấy bà Hảo mang cám cho heo ăn, hai mắt tỏa sáng, không bằng nuôi heo đi. Tiểu Tú là người nôn nóng, nói là làm."Bà Hảo, phải đi đâu mới mua được heo con?"

Bà Hảo vừa cho heo ăn vùa nói: "Tiểu Tú, con lại muốn làm gì? Trong nhà nuôi một con heo đã không đủ ăn, con còn muốn nuôi thêm? Hơn nữa, ở đây không có mà mua đâu, phải sang thôn bên cạnh mới mua được." Cho heo ăn xong, bà Hảo đặt cái máng sang một bên, kéo ghế ngồi bên cạnh, chuẩn bị nói chuyện với tiểu Tú.

"Tiểu Tú, con thật sự muốn nuôi heo sao?" Bà Hảo nghiêm túc hỏi.

"Bà Hảo, người nhìn xem, chuồng heo trong nhà lớn như vậy, đủ nuôi tới ba bốn con, hiện tại chỉ nuôi một con, không phải là lãng phí hay sao. Trong nhà này nuôi con đó đã nửa năm rồi, đã đến lúc bán, bây giờ mua thêm hai con để nuôi, đến qua mùa đông sang năm lại bán, trọng lượng nặng hơn, giá cao hơn." Tiểu Tú tính toán rất tốt.

"Còn nữa, bà Hảo, bà xem bây giờ trước cửa sau nhà chúng ta có nhiều đất bỏ không như vậy, con nghĩ một nửa chúng ta trồng rau cỏ để ăn, một nửa thì trồng cây ăn trái. Khi cây kết trái thì để lại một ít cho mình ăn, còn lại thì đem bán lấy tiền. Sau nhà làm thêm mấy cái chuồng, nuôi ít gà vịt, có trứng thì để mình ăn, chờ gà vịt lớn lên rồi thì bán đi!" Tiểu Tú vừa nói, vừa chạy tới chạy lui chỉ cho bà Hảo xem, phải trồng rau cỏ ở đâu, cây ăn trái thì trồng chỗ nào, gà vịt phải nuôi ở đâu.

Bà Hảo cười tủm tỉm nghe tiểu Tú nói, nghe xong thì gật đầu. Cuối cùng tất cả đều theo ý tiểu Tú, đối với bà Hảo mà nói, rau cỏ thì chỉ có một vài loại, bây giờ chia một nửa ra để trồng cây ăn trái thì là do tiểu Tú tham lam muốn ăn trái cây ướp lạnh mà thôi, vốn không nghĩ rằng tiểu Tú muốn dựa vào điểm ấy để kiếm tiền. Được bà Hảo cho phép tiểu Tú kích động chạy đi tìm tiểu Tô .

Tiểu Tô đang ở nhà mình sửa lại cái bàn. Lúc ăn cơm cái chân bàn có chút vấn đề, lần trước lúc nhờ a Tài đến tiểu Tú đã quên mất, bây giờ nếu chỉ vì việc nhỏ mà tìm người đến thì có chút phiền toái, vì thế tiểu Tô đành tự chuẩn bị sửa. Nhìn thấy tiểu Tú tới tìm mình, tiểu Tô liền bỏ dụng cụ xuống, lau mồ hôi, chờ tiểu Tú giải thích lý do đến.

Kết quả lại phát hiện tiểu Tú nhìn chằm chằm vào mình, tiểu Tô cúi đầu nhìn người mình, một cái áo lót ba lỗ được phát trong quân đội, một cái quần quân nhân, không có gì không đúng mà, vì sao tiểu Tú lại nhìn mình chằm chằm như vậy? Anh đành phải đi đến trước mặt tiểu Tú quơ quơ tay, thế mới làm cho tiểu Tú tỉnh lại.

Tiểu Tô vào nhà lấy giấy bút ra, trong khoảng thời gian này vừa vặn để tiểu Tú lau nước miếng. Dáng người tiểu Tô thật đẹp, cơ bắp trên cánh tay còn có cơ bắp trên lưng là nhìn thấy rõ nhất, bình thường đã quá xem thường tiểu Tô rồi. Nhưng mà, không biết tiểu Tô có cơ bụng sáu múi không nhỉ? Tiểu Tú cảm thấy mình sắp trở thành sắc nữ . . . . . .(Di: người ta gọi là mê trai =3=)

"Tiểu Tú, tìm tôi có chuyện gì vậy?" chữ viết của tiểu Tô rất ngay ngắn, lực viết làm chữ in hằn ra cả mặt sau của tờ giấy.

Nghe iểu Tô hỏi như vậy, tiểu Tú mới nhớ chính sự, vì thế kéo giấy qua, trên giấy ngoáy bút một lúc lâu, sau đó đem giấy đưa cho tiểu Tô xem. Mặc dù chữ tiểu Tú cũng không hẳn là đẹp, nhưng tiểu Tô vẫn hiểu. Đại ý là lấy khoảng đất trống giữa hai nhà trồng cây ăn quả và nuôi heo. Đối với ý nghĩ này của tiểu Tú, tiểu Tô đồng ý .

Vì thế hai người liền ngồi xuống cùng nhau thương lượng xem nên làm thế nào. Chẳng qua là tiểu Tú và tiểu Tô thương lượng qua giấy mà thôi. Bàn bạc một hồi lâu, rốt cục đạt thành hiệp nghị. Hai nhà cùng nhau nới lại cái chuồng heo nhà tiểu Tú cho rộng ta, như vậy tổng sản lượng có thể đạt tới sáu con một lúc.

Sau khi thương lượng, hai người cùng đi tìm bà Hảo, sau đó giải thích từng việc một cho bà Hảo nghe, bà Hảo vừa nghe vừa cười hì hì, những gì bọn họ nói bà không nghe rõ, chẳng qua là cảm thấy tiểu Tú và tiểu Tô ở cạnh nhau trông rất đẹp đôi, tiểu Tú càng lớn càng xinh, tiểu Tô cũng chẳng kém gì, càng nhìn càng cảm thấy bọn họ càng xứng. Vì thế không ngừng gật đầu, mà tiểu Tú và tiểu Tô tưởng bà Hảo đồng ý với ý kiến của bọn họ. Lần này đã được trưởng bối đồng ý, hai người cảm thấy cuộc sống tương lai rất tốt đẹp.

Người trẻ tuổi đều thuộc phái hành động, sau khi nói chuyện với bà Hảo xong, tiểu Tú và tiểu Tô chụm đầu lại, chia nhau công việc. Trong túi tiểu Tú còn tổng cộng một trăm ba mươi lăm đồng, mà tiểu Tô thì nhiều hơn một chút, sau khi giải ngũ, được cho một khoản trợ cấp, tổng cộng một ngàn đồng, hơn nữa bình thường tiểu Tô cũng có tiết kiệm, cho nên có tổng cộng một ngàn hai trăm mười một đồng. Như vậy toàn bộ gia tài của hai người là một ngàn ba trăm bốn mươi sáu đồng. Vì thế, xí nghiệp Tô thị được thành lập như vậy . . . . . .

Nếu sửa lại chuồng heo thì phải tìm chú Lưu, cuộc việc vẫn là do a Tài làm như cũ. Lần này a Tài mang theo người trong nhà đến giúp, hơn nữa tiểu Tô cũng là một chân lao động, ba người dùng ba ngày sửa lại chuồng hoe cực tốt. Theo ý tưởng của tiểu Tú, chuồng heo được trát xi măng toàn bộ, hơn nữa dưới đất còn phải hơi nghiêng, một bên góc còn phải làm một rảnh nước, rãnh nước này như toilet vậy, sau này rửa chuồng cũng dễ dàng hơn.

Đến khi cuộc việc chấm dứt, a Tài nói với tiểu Tú: "A Tú, chuồng heo nhà cô cũng có thể cho ở người được đấy." Tiểu Tú cười cười, so với việc phải sửa chữa trong tương lai, không bằng làm ngay từ đầu sẽ tốt hơn.

Công tác chuẩn bị đã làm tốt, bây giờ chỉ còn thiếu heo con và cây giống. Vì thế tiểu Tú và tiểu Tô quyết định đi chợ. Ở chợ nhất định sẽ có bán heo con, nhưng mục tiêu của tiểu Tú là mấy cây giống cơ. Cây cam, cây đào, cây hồng, cây lê đều là loại cây thông dụng, tiểu Tú lại muốn thêm vài loại cây khác , ví dụ như cây táo, cây lựu.... Nhưng có hay không thì phải xem vận may của mình.

Đến chợ, hai người chuyên tâm tìm thứ mình muốn, chưa đi được bao xa đã thấy nơi bán heo con, tiểu Tú không biết chọn heo như thế nào, cho nên lúc tiểu Tô chọn, tiểu Tú cũng không xen vào, cho dù chọn phải con có bệnh, ném vào chuồng một buổi tối, hoặc là cho nhiều nước một tý, thì đảm bảo trăm bệnh đều biến mất!

sssssssssssssss

Chương 17: Việc vặt
Mua heo con, chọn cây ăn quả, tiểu Tú và tiểu Tô xoay như chong chóng, tuy nhiên dù thế nào thì mỗi ngày tiểu Tú vẫn bắt tiểu Tô đến chỗ lão sư phụ tiến hành châm cứu, mặc kệ mảnh vườn nhà mình có thể trồng được tuyết thảo hay không, châm cứu có lợi cho việc khôi phục nên không thể thiếu dù chỉ một lần. Vì thế khoảng thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng.

Bây giờ trong chuồng đã có 1 lớn sáu nhỏ, bởi vì heo con còn nhỏ, cho nên tiểu Tô đã nhốt chung tất cả vào một chỗ. Mấy ngày nay, buổi tối tiểu Tú đều tự mình lấy cớ đi tiểu đêm nhìn tình hình của đám heo con, trên thực tế là vụng trộm đem đám heo con đó đuổi ra mảnh vườn phía sau để tiến hành cải cách thể chất, không chỉ như thế, nước uống của heo con cũng đã được tiểu Tú để sẵn ngoài vườn. Trải qua quá trình chăm sóc tỉ mỉ như thế, sau này đám heo con đó trở nên như thế nào, tất cả chỉ có thể do ông trời an bài.

Tiểu Tú vẫn thích ăn nho, mặc dù trong vườn có một giàn nho lớn như thế, nhưng nho kia vừa nhỏ lại có màu xanh, hơn nữa một tháng chỉ có thể thu hoạch một lần, vì thế để có thể che dấu việc bí mật ăn nho trong tương lai, tiểu Tú ra giàn nho bẻ lấy hai cành, sau đó đem trồng trước cửa nhà, chờ đến khi nho lớn, xách cái ghế ra, ngồi dưới gốc nho vươn tay hái ngon lành thoải mái.

Cây ăn quả giống đã được chở về, vì muốn sau này phát triển tốt hơn, hàng trên cùng chỉ trồng ba đến năm cây, sau đó phía sau trồng thêm bảy đến tám cây một hàng. Nghe nói có cây đào, cây lê, cây hồng, cây cam, cây bạch quả. . . . . . Ít nhất là ba đến năm cây, nhiều nhất là bảy đến tám cây, đây chính là hình thức chiếm hơn phân nửa đất nhà tiểu Tú và tiểu Tô.

Sau khi trồng xong số cây ăn quả đó, tiểu Tú đau lưng nằm lỳ ở trên giường rên rỉ, nhưng khi vừa nghĩ tới số cây ăn quả đó có thể ăn từ mùa hè đến mùa thu, muốn ăn lúc nào có thể hái lúc ấy thì tiểu Tú cảm thấy đáng giá. Đương nhiên lúc chọn giống cây ăn quả tiểu Tú cũng vụng trộm mua thêm mấy cây, đều trồng tại mảnh vườn nhỏ. Tiểu Tú đã tính kỹ rồi, trồng tại mảnh vườn chung coi như hoa quả bình thường để bán, trồng trong mảnh vườn nhỏ coi như vật phẩm trong nhà, tất nhiên là quý hơn!

Đang lúc tiểu Tú đang nghĩ ngợi vui vẻ, tiểu Tô bước vào, vừa đến gần thì nhìn thấy tiểu Tú nằm lỳ ở trên giường hữu khí vô lực, nên chủ động giúp tiểu Tú xoa bóp, tiểu Tú cũng không thèm tính toán nằm hưởng thụ, không để ý xem tiểu Tô ăn mất bao nhiêu đậu hũ của mình, từ bả vai đến eo, lại từ thắt lưng đụng đến hai bắp chân, tóm lại là tiểu Tú thư thái, tiểu Tô mệt mỏi.

Bà Hảo biết mấy ngày nay tiểu Tú mệt mỏi, nên làm trứng chần nước sôi cho tiểu Tú ăn, bà Hảo cảm thấy gần đây tiểu Tú gầy đi, da cũng đen hơn, rất đau lòng cho nên muốn tẩm bổ cho tiểu Tú. Làm xong trứng,dựa theo khẩu vị của tiểu Tú mà bỏ thêm chút đường vào nước, cẩn thận bưng đến cho tiểu Tú ăn.

Nhưng vừa thoáng thấy tiểu Tô đang ra sức giúp tiểu Tú mát xa, nhất thời bà Hảo không biết mình nên đi vào hay phải xoay người rời đi. Tiểu Tô và tiểu Tú có xứng đôi không? Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này một lúc, bà Hảo quyết định vẫn bưng chén trứng vào chờ tiểu Tô mát xa cho tiểu Tú xong, khi đó trứng chần nước sôi đã nguội từ lúc nào. . . . . .

Bà Hảo đành phải đi đổ thêm nước sôi cho nóng, sau đó đút cho tiểu Tú ăn, bà Hảo do dự hỏi: "Tiểu Tú, quan hệ giữa con và tiểu Tô tốt lắm à?"

Tiểu Tú đói bụng nên rất ngoan, nuốt liên tục, đang lúc cắn miếng trứng, nghe bà Hảo hỏi như vậy, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Chứ còn gì nữa ạ, người của tiểu Tô rất được, con rất thích." Nghe tiểu Tú nói thích, bà Hảo gật đầu, chờ tiểu Tú ăn xong rồi liền thu bát chạy lấy người. Mà người luôn luôn sơ ý như tiểu Tú căn bản không chú ý tới vẻ mặt của bà Hảo.

Bà Hảo về phòng lại bắt đầu lo lắng đến vấn đề tiểu Tú và tiểu Tô có phải là một đôi hay không. Thành thật mà nói, đối với bà Hảo, tiểu Tú và tiểu Tô vốn như ruột thịt của mình, tiểu Tú ngoan, tiểu Tú như tri kỷ khiến bà Hảo rất thích, bà Hảo vẫn cho rằng cho dù con gái của mình không qua đời, sinh được cháu gái thì ũng chỉ được như thế.

Còn tiểu Tô, bà Hảo đã nhìn từ nhỏ đến lớn, tuy rằng lúc nhỏ rất khỏe mạnh, nhưng cũng là một đứa nhỏ có số khổ, sau khi trở về từ trong bộ đội luôn giúp đỡ mình chạy đông chạy tây, nhìn ra được là một đứa nhỏ có thể chịu được cực khổ. Tuy rằng tai không nghe được gì, nhưng chỉ cần hai người đều thật lòng thì cũng không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa tiểu Tú cũng nói thích tiểu Tô. Nếu không lần khác đi tìm hiểu xem ý của tiểu Tô, nếu tiểu Tô cũng thích tiểu Tú, vậy như vậy là chắc rồi!

Mặc dù bà Hảo lớn tuổi rồi, nhưng vẫn rất có phong thái bốc đồng của tuổi trẻ, sau khi quan sát tiểu Tú và tiểu Tô ở chung trong hai ngày, cảm thấy ý tưởng của mình có thể khẳng định, vì thế quyết định tìm tiểu Tô nói chuyện. Sự trao đổi giữa bà Hảo và tiểu Tô không có vấn đề gì. Tiểu Tô chăm chú nhìn xem bà nói cái gì, sau đó lại chậm rãi đem ý nghĩ của mình nói cho bà Hảo. Hai người bọn họ trao đổi từ sau bữa cơm trưa. Trước khi bắt đầu bà Hảo phái tiểu Tú đi đổi ít bột về, nói là buổi tối ăn mì sợi.

"Tiểu Tô, con cảm thấy tiểu Tú nhà bà như thế nào?" Bà Hảo đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo luẩn quẩn, trực tiếp hỏi luôn.

Tiểu Tô thấy bà hỏi như vậy, mặt ửng đỏ, sau khi suy nghĩ cẩn thận một chút thì nói: "Tiểu Tú tốt lắm." Nhưng ngoại trừ câu tiểu Tú tốt lắmthì tiểu Tô không chịu nói nhiều hơn. Bà Hảo cảm thấy tiểu Tô đường đường là một người đàn ông lại ăn nói vụng về như vậy, hơn nữa người trẻ tuổi mà da mặt mỏng, ngượng ngùng như vậy liền cười cười thả tiểu Tô đi. Mà tiểu Tô thì tuy đầu bốc hơi nước nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng.

Ra cửa, tiểu Tô đứng dưới mặt trời ngẩn người, trong lòng nghĩ đến tất cả những lời bà Hảo nói..., tiểu Tú có tốt không? Tiểu Tú có tốt không? Tiểu Tú có tốt không? Tiểu Tú tốt lắm! Đã rất lâu rồi không có cảm giác cái gọi là nhà . Cha mẹ mất sớm, mình cũng tham gia quân ngũ rất sớm. Dựa vào thói quen sống cuộc sống tập thể, đã quên mất thế nào là hương vị nhà đích thực. Trước kia nhìn thấy bộ dạng chiến hữu hưng phấn khi nhận thư nhà, tiểu Tô đã cảm thấy đỏ mắt, thư nhà là như thế nào? Nếu cha mẹ còn sống có thể viết thư cho mình hay không? Không đúng, cha mẹ sẽ không viết chữ, hẳn là sẽ gửi cho mình quần áo .... Nói không chừng còn có thể gửi một ít mứt hồng tự làm mà mình thích, sau đó mình có thể chia sẻ với các chiến hữu. Sau đó lại viết thư nói với cha mẹ rằng mình muốn có nhiều mứt hồng hơn, bởi vì các chiến hữu đều thích ăn.

Nhưng tất cả điều này đều là do tiểu Tô tưởng tượng, chưa từng nhận được thư từ nhà, cũng không nhận được quần áo, cũng không có mứt hồng mà anh thích ăn, sau này khi tiểu Tô mang theo hai tai bị thương trở lại, trở lại ngôi nhà quen thuộc, về nhà, có bà Hảo hoan nghênh, còn có tiểu Tú thường xuyên chăm sóc, mặc dù không nói rõ, nhưng tiểu Tô vẫn cảm thấy đây chính là hương vị nhà. Tiểu Tú tốt vô cùng, sẽ làm cho anh đồ ăn ngon, sẽ đưa anh đi khám tai. Tiểu Tú tốt vô cùng. . . . . .

Sau khi tiểu Tú ra ngoài trở về thí thấy tiểu Tô đang cười ngây ngô ở trước cửa, liền đẩy tiểu Tô: "Đã là người lớn rồi, sao lại còn đứng trước cửa ngây người nữa vậy? Mau nhường đường cho tôi nào, lát nữa nấu cho anh một bát mì thập cẩn thật to!" Trên đường trở về tiểu tú đã tính toán kỹ rồi, hôm nay làm bánh canh(Di: ko phải bánh canh ở VN mình thì phải =3= cũng không hiểu sao trên ghi mì giờ xuống đây thành bánh canh) ăn. Tuy rằng nhà mình cũng không có mướp, nhưng sáng nay lúc đi vào xem xét phát hiện có mấy cái trái mướp non, vừa đúng lúc có thể hái xuống nấu ăn!

Tay tiểu Tú rất lạnh, cho dù là mùa hè hay mùa đông, theo như lời bà Hảo nói thì là người mang âm hàn, chờ gả xong sẽ tốt. Mặc dù tiểu Tú cũng không hiểu việc tay bị lạnh cùng việc lập gia đình có quan hệ gì, nhưng bà Hảo nói cái gì thì tiểu Tú nghe thế đấy.

Khi bàn tay lành lạnh của tiểu Tú chạm vào tay tiểu Tô, tiểu Tô mới phục tỉnh lại, nhìn thấy tiểu Tú đứng trước mặt mình, liền ngượng ngùng muốn chạy, nhưng vẫn bị tiểu Tú túm lại. Tiểu Tô khá mạnh, gọi anh đến nhào bột mì, như vậy thì lát nữa ăn mới ngon! Vì thế tiểu Tô nhào bột mì, tiểu Tú gọt mướp, hai người cùng nhau trong bận rộn phòng bếp, không khí đang tốt cho đến khi tiểu Tô không tự chủ được mở miệng hỏi một câu: "Tiểu Tú, tôi được chứ?"

Tiểu Tú đang gọt mướp, chuẩn bị cắt miếng, nghe được những lời này của tiểu Tô, thiếu chút nữa đã cắt phải tay mình. Không phải quá nhanh hay sao? Trong lòng lặp lại câu hỏi của tiểu Tô, tiểu Tú bỏ dao xuống, ném qua cho tiểu Tô làm, còn mình thì chạy ra đi hái cà chua. Ngồi xổm trong góc vườn, tiểu Tú đếm trên đầu ngón tay tính thời gian mình và tiểu Tô quen nhau. Một tháng trước, mình mang tiểu Tô đi gặp lão trung y, hai tháng trước tiểu Tô được chiến hữu dùng xe jeep chở về, hai tháng rưỡi trước, mình đang bề bộn cùng a Tài sửa chữa phòng ở của tiểu Tô. Vậy là còn chưa được ba tháng, mình đã thích một người đàn ông hay sao? Tiểu Tú theo bản năng bứt này bứt nọ, kết quả toàn bộ đám lá cà chua bên cạnh bị tiểu Tú bứt trụi. . . . . .

Mà lúc này tiểu Tô cũng đã làm xong việc, đang xách đống vỏ mướp ra, nhìn thấy tiểu Tú ngồi xổm một góc mà ngẩn người, chung quanh là từng mảnh từng mảnh lá và quả cả chua. . . . . .

Tiểu Tú không thích mình sao. . . . . .

sssssssssssssss

Chương 18: Vô đề
Từ sau khi trong nhà nuôi heo, tiểu Tú đã cảm thấy đám heo này ăn quá nhiều, mà chưa chắc ăn hết lương thực là có thể tăng thể trọng. Vì tiết kiệm bớt lương thực, tiểu Tú đành phải vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào cho heo ăn ngon, lại không cần tiêu phí nhiều. Thứ đầu tiên tiểu Tú nghĩ đến giun, cô nhớ mang máng là cho heo ăn thứ này kèm thức ăn gia súc sẽ khiến heo vừa tăng trọng vừa lớn nhanh.

Vì thế nhiệm vụ đào giun vĩ đại được giao cho đồng chí tiểu Tô, về phần đào được ra sao, tiến hành nuôi nấng như thế nào là một vấn đề khác. Đương nhiên tiểu Tú cũng không hề rảnh rỗi, trong ruộng trồng không ít khoai lang, mà dây khoai lang là thứ heo thích ăn nhất. Cho nên mỗi ngày tiểu Tú cũng phải đi đào không ít dây và lá khoai lang về, sau đó dùng dao băm nát, trộn với cám cho heo ăn.

Chẳng qua là bây giờ giữa tiểu Tô và tiểu Tú có chút không thoải mái, nói như thế nào nhỉ, ngày đó tiểu Tô hỏi tiểu Tú: "Tiểu Tú, tôi được không." Kết quả tiểu Tú chạy, không trả lời vấn đề này. Vì thế tiểu Tô cảm thấy rất khổ sở . Đã từng đi lính nên luôn có thói quen làm việc gọn gàng, một là tốt hai là không, chỉ cần cô cho anh một đáp án, thì chuyện này sẽ không kéo dài đến bây giờ. Vì thế tiểu Tô quyết định tìm thời gian nói chuyện với tiểu Tú.

Tiểu Tú và bà Hảo tổng cộng cũng chỉ có hai người, hưởng toàn bộ đống khoai lang tiểu Tú đào về có hơi nhiều, còn đám dây khoai lang lại không đủ cho một lớn sáu nhỏ ăn, vì thế có lúc tiểu Tú sẽ dùng một ít củ khoai để làm đồ nuôi heo, khi làm xong rồi, vừa vặn đi ngang qua đống đất đỏ kia, nhất thời nổi hứng chạy qua nhìn xem mớ tuyết thảo đã được gieo xuống có động tĩnh gì không.

Kết quả chạy tới thì thấy một chút gì đó giống như mầm rau hẹ, xanh mướt đang chui lên khỏi mặt đất. Tiểu Tú không xác định được thứ này có phải là tuyết thảo hay không, nên quay đầu lại tìm số tuyết thảo được gieo trên phần đất đen, nhưng nhìn qua nhìn lại thế nào cũng không thấy chút màu xanh nào. Vì thế tiểu tú ngồi hổm, bới chỗ đất đen lên, nhìn thấy số tuyết thảo vẫn còn đang bị vùi trong đất, không mốc meo nhưng cũng không nẩy mầm, lần này tiểu Tú thật sự không biết đây có phải là mớ mầm rau hẹ có chút giống tuyết thảo hay không. Nhưng tình huống hiện tại có vẻ giống như chữa ngựa què thành ngựa lành vậy. Mặc kệ nó là rau hẹ cũng được, là tuyết thảo càng tốt, cần phải chăm sóc nó tốt hơn, đây là hi vọng lớn nhất dành cho tai của tiểu Tô!

Tiểu Tú dùng tay bốc một ít đất đỏ lên, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận quan sát, số đất này cũng không phải đỏ hoàn toàn, chỉ là hơi hơi đỏ mà thôi. Đặt ít đất trên tay, tiểu Tú nhớ tới lần biến thành đất đỏ kia, nếu lại đổ chút rượu xuống giàn nho lần nữa, có thể hay biến thành đất đỏ nữa hay không?

Tiểu Tú nghĩ đến điều này cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, lập tức chạy đi tìm vò rượu bà Hảo ủ. Khệ nệ bưng vò rượu vào, cẩn thận đào một cái lỗ hình tròn dưới gốc nho, sau đó đổ rượu vào, bắt đầu chờ rượu thấm hết vào đất, uống đã rượu rồi gốc nho có thể biến chỗ đất đó thành màu đỏ nữa hay không? Tiểu Tú vô cùng tò mò.

Nhưng lúc này đây một vò rượu cũng không làm cho đất có chút thay đổi nào, tiểu Tú có hơi thất vọng. Không phải là đau lòng vì một vò rượu, mà là cảm mình có hơi tham lam. Đâu phải tùy tiện là có thể làm được. Có được thì nên cảm ơn, không nên nghĩ đến việc có thêm lần nữa. Tiểu Tú cảm thấy mình nổi lên lòng tham.

Mang theo tâm trạng thất vọng đi ra ngoài, tiểu Tú ngơ ngẩn ngồi cắt dây khoai lang, kết quả không cẩn thận bị dao cứa vào ngón tay một cái. Đau đến mức tiểu Tú phải vứt dao đứng lên. Vừa đúng lúc tiểu Tô ôm túi này túi nọ đi vào, nhìn đến tay tiểu Tú bị thương, vội vàng lấy tro định rải lên. Tiểu Tú đang đau, trong lòng đang phiền lại thấy tiểu Tô định rải tro lên tay mình, lập tức khó chịu: "Anh lấy gì thoa cho tôi vậy?"

Tiểu Tô hiểu tiểu Tú không yên tâm, cho nên đành phải nhỏ nhẹ khuyên: "Bị thương, phải cầm máu." Cũng may là miệng vết thương trên tay tiểu Tú không lớn, rải lên một ít tro rồi lấy mảnh vải sạch sẽ bao lại, như vậy là an toàn. Xử lý xong miệng vết thương, tiểu Tô kêu tiểu Tú ngồi nhìn, tự mình nhanh nhẹn cắt mớ dây khoai lang còn lại. Một người làm việc, một người ngồi ở đằng xa xem, không khí có chút cứng ngắc. Thật vất vả mới đợi được bà Hảo trở lại, nhìn miệng vết thương của tiểu Tú cảm thấy rất khó chịu.

Lại qua vài ngày, tiểu Tú và tiểu Tô lại đi chợ mua thêm một số thứ về. Vừa gà vừa vịt tổng cộng ba mươi con, bình thường nuôi thả torng vườn trái cây, chờ vịt lớn lên một chút thì thả bọn chúng ra sông, tự mình tìm đồ ăn. Thật ra ý của tiểu Tú khá tốt. Gà vịt thả nuôi trong vườn trái cây, bình thường thứ gà vịt bài tiết có thể trở thành phân bón cho cây ăn quả, cứ như vậy, cũng giải quyết xong vấn đề nuôi thả gà vịt. Nhất cử lưỡng tiện!

Số gà vịt mới mua về chỉ cần cho chúng ăn ít rau xanh băm nát là được, bởi vì số lượng nhiều, nên tiểu Tô giúp tiểu Tú bưng hộp đựng thức ăn, để cho tiểu Tú rải cho chúng ăn. Nhìn tiểu Tú nghiêm túc cho chúng ăn, tiểu Tô lại bật thốt lên hỏi: "Tiểu Tú, tôi được chứ?" Tay tiểu Tú run lên, toàn bộ mớ rau trong tay bị quăng lên đầu đám gà con, khiến cho chúng xông lại tranh giành!

******** ta là đường ranh giới ******** (Di: ta cũng nhân tiện đổi cách xưng hô)

"Tiểu Tú, anh được chứ?"

Tiểu Tô anh tốt lắm, sức khỏe tốt, tính tình cũng tốt, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà chúng ta mới quen nhau chưa được ba tháng, cứ như vậy mà kết luận có phải là quá sớm hay không? Anh mới hai mươi hai, em mới mười tám, đều còn rất trẻ, bây giờ cả hai chúng ta đều có cảm tình với đối phương, nhưng nếu một ngày nào đó anh hoặc là em gặp được một người có thể làm mình rung động, vậy làm sao bây giờ?

Tiểu Tú rất muốn hỏi tiểu Tô những lời này, nhưng không thể nào nói ra lời, nhìn ánh mắt sáng ngời của tiểu Tô, trong con ngươi trong suốt có thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu Tú, cảm thấy trên đời này không ai có ánh mắt trong veo đến thế, giống như ánh mắt của một thiên thần vậy, khiến cho không ai nỡ nhẫn tâm tđế ánh mắt ấy nhiễm một chút u sầu nào.

Vì thế tiểu Tú gật đầu: "Anh rất tốt. Em cũng rất thích. . . . . ." Vế sau chưa kịp nói, tiểu Tú còn đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, đã bị tiểu Tô ôm lấy.

"Em cũng thích anh! Em cũng thích anh!" Tiểu Tô cảm thấy hạnh phúc tới quá đơn giản, mạnh mẽ ghì chặt tiểu Tú vào trong ngực, hết bế lại ôm, chỉ tới bị bà Hảo thấy, lúc đó mới ngượng ngùng buông tay ra. Còn với tiểu Tú, những lời cô định nói với anh lúc nãy cũng đã bị những cái ôm của tiểu Tô đá văng đi đâu mất. Nhìn tiểu Tô tươi cười, tiểu Tú đột nhiên cảm thấy, kỳ thật như vậy cũng rất tốt, ít nhất thì tất cả mọi người đều rất vui vẻ.

Đêm xuống, bà Hảo kêu tiểu Tú và tiểu Tô ngồi xuống thương lượng một việc."Tiểu Tô, chuyện của con và tiểu Tú coi như đã định rồi, bà có một ý nghĩ, không biết con có đồng ý hay không?" Tiểu Tô chăm chú nhìn bà Hảo nói chuyện, thấy bà Hảo nói về mình, vội vàng gật đầu đồng ý.

"Bà cũng đã bảy mươi sáu rồi, sống đến chừng này tuổi bà cũng đã hài lòng, nhưng điều duy nhất không vừa lòng chính là tiểu Tú còn chưa về nhà chồng. Hiện tại con và tiểu Tú rất tốt, nhà con cũng không còn người lớn, bà nghĩ nên tranh thủ, nhanh chóng tổ chức cho con và tiểu Tú. Con thấy có được không?"

Tiểu Tô đang tiêu hóa những lời bà Hảo nói còn tiểu Tú đã sớm nhảy dựng lên: "Bà Hảo, con còn nhỏ mà, con mới có mười tám!"

"Mười tám không nhỏ nữa, năm đó khi bà sinh đứa đầu tiên cũng mới mười bảy!" Bà Hảo nhớ lại chuyện xưa của mình."Năm mười sáu tuổi bà đến Lý gia, mười bảy tuổi sunh con, lúc mười tám tuổi là chuẩn bị sinh đứa thứ hai rồi. Mười tám không nhỏ nữa đâu."

Tiểu Tú thấy bà Hảo không chịu, quay sang tiểu Tô: "Em không muốn kết hôn sớm như vậy!" Trong lòng tiểu Tô rất thích đề nghị của bà Hảo, nhưng thái độ của tiểu Tú như vậy khiến tiểu Tô cảm thấy khó khăn. Cuối cùng vẫn là bà Hảo nhượng bộ một chút. Không kết hôn, nhưng phải đính hôn, hơn nữa phải đặt tiệc rượu mời tất cả mọi người đến uống rượu!

Kỳ thật đính hôn hay kết hôn đều giống nhau , theo phong tục nơi này, cô gái đính hôn cũng có nghĩa là đã thuộc về nhà người ta, có thể ở đến cùng nhau, chẳng qua là thua kết hôn ở chỗ cái giấy chứng nhận thôi. Nhưng tiểu Tú không hiểu rõ phong tục nơi này, cho nên sau khi suy nghĩ thì đồng ý cùng tiểu Tô đính hôn.

Tiểu Tô ngây ngẩn cả người như say rượu từ lúc từ bên nhà tiểu Tú về, có chút hoài nghi không biết mình có đang nằm mơ hay không, một ngày trước còn đang không yên bất an sợ tình cảm của mình bị từ chối, sau một ngày bà Hảo đã nói muốn đem tiểu Tú gả cho mình, còn muốn làm làm tiệc đính hôn, hai bên thành một đôi chỉ trong một ngày, thật là quá hay!

Tiểu Tô cười toe toét nằm trên giường, tính toán xem lần này đính hôn phải mời người nào . Những chiến hữu trong bộ đội phải mời , còn có nguyên chính trị viên, liên trưởng, doanh trưởng, tính đi tính lại, cảm thấy một bàn hai bàn thì không ngồi được nhiều người như vậy. Đến lúc đó nhất định phải làm thêm mấy bàn mới được.

Nghĩ đến điều này tiểu Tô lại mở tủ treo quần áo lấy ra một bọc giấy nhỏ, trong gói giấy đều là mười đồng, năm đồng. Từ lúc tiểu Tú nói muốn cùng nhau làm vườn cây ăn quả, tiểu Tô đã lấy hết tiền trợ cấp tàn tật đưa cho tiểu Tú, hiện tại chỉ còn lại chút tiền này là do khi giải ngũ, doanh trưởng và liên trưởng cho, vốn định tìm cơ hội trả lại nhưng tiểu Tô biết tính tình của bọn họ, trực tiếp trả tiền lại bọn họ nhất định không lấy, không bằng nhân cơ hội này, mua nhiều thức ăn một chút, để cho bọn họ đánh chén no say là được!

Tiểu Tô lại moi từ trong tủ ra một cái túi nhỏ bằng tơ tằm, lấy ra một đôi vòng tay và một đôi bông tay hình hoa sen bằng ngọc. Nhìn hai thứ trang sức trên giường, tiểu Tô ở trong lòng tự nhủ: "Cha, mẹ, con đã tìm được người con yêu rồi, hơn nữa còn đính hôn, về sau con cũng đã có gia đình riêng của mình, hi vọng cha, mẹ ở trên trời có thể an nghỉ, con đang sống rất tốt!"

Gom tiền và trang sức cất đi, tiểu Tô nằm ngủ một giấc không mộng mị đến hừng đông.

Mà ở bên này, đêm nay tiểu Tú ngủ cùng bà Hảo, nghe bà Hảo kể về những chuyện trước kia của mình, kể lại cảm giác khi mình được gả vào Lý gia, rồi lại kể tiếp những năm ngọt bùi gian khổ. Nói đến khuya, đến khi bà Hảo ngủ quên mất, tiểu Tú vẫn chưa ngủ. Xoay người nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, tiểu Tú suy nghĩ, bản thân mình đã được xác định rồi sao?

sssssssssssssss

Chương 19: Ngày đính hôn
Mới sáng sớm bà Hảo đã dậy rồi, còn tiểu Tú thì vì ngày hôm qua ngủ trễ nên không biết bà Hảo dậy lúc nào. Bà Hảo là người đời trước, trước khi làm chuyện lớn thường hỏi ý kiến thần linh, tuy rằng mấy năm nay đã bị cấm không ít, nhưng vẫn có người lén lút làm, mà bà Hảo có quen một bà đồng, nên lấy giấy hồng viết ngày sinh tháng đẻ của tiểu Tô và tiểu Tú, mang theo một ít trứng gà, thịt, còn có một chút nhang đèn để cúng thần sau đó đi ra khỏi nhà.

Tiểu Tô cũng dậy lúc sáng sớm nhưng vẫn chậm hơn bà Hảo một bước, theo thói quen cất bước sang nhà tiểu Tú chuẩn bị ăn điểm tâm, lại phát hiện buổi sáng hôm nay bếp, lò lạnh lẽo, không có gì ăn. Tiểu Tô suy nghĩ không biết có phải bà Hảo và tiểu Tú đều hối hận rồi, cho nên dùng phương thức này để biểu đạt thái độ của mình hay không?

Ngay khi tiểu Tô đang nghĩ đông nghĩ tây, tiểu Tú vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng cuả bà Hảo, theo bản năng ôm dụng cụ rửa mặt đi vào phòng bếp múc nước. Nhưng khi vừa ngẩng đầu thì thấy tiểu Tô đang cau mày, không biết nghĩ cái gì, lúc này động tác thứ nhất của tiểu Tú chính là cúi đầu nhìn xem quần áo của mình có bị gì hay không, mất công lộ phần không nên lộ, khiến cho người ta nổi lửa thì không tốt.

Sửa sang lại quần áo, bước đến vỗ vỗ bả vai tiểu Tô, sau khi lay tỉnh tiểu Tô, tiểu Tú mới tiến hành múc nước rửa mặt. Đánh răng, rửa mặt vốn đều là việc tự nhiên, nhưng khi có tiểu Tô đứng trước mặt nhìn chăm chú vào từng bước mình làm, tiểu Tú cảm có chút gượng gạo, vì thế quay đầu nói với tiểu Tô: "Anh ra kia ngồi đi, em rửa mặt xong sẽ ra ngay."

Tiểu Tô biết mình không thể tỏ ra quá mức cho nên gật đầu, quy củ ngồi trước bàn cơm chờ tiểu Tú. Tiểu tú tăng tốc độ rửa mặt, rửa mặt xong mở ra nồi ra thì thấy trong nồi chẳng có gì, quay lại nhìn vẻ mặt chờ đợi của tiểu Tô, biết rằng nấu cháo sẽ không kịp, đành phải lấy cái rổ được đậy kín đang treo trên cao xuống nhìn xem có gì ăn được không.

Việc treo rổ được đậy kín trên cao là hai điều: thứ nhất là phòng ngừa mèo, thứ hai là có thể ở giúp đồ ăn được thoáng khí vào buổi tối. Ở trong rổ tiểu Tú tìm được thấy một chút cơm ngày hôm qua còn, hơn nữa còn có một chút đồ ăn thừa. Suy nghĩ một chút, tiểu Tú chạy tới hỏi tiểu Tô: "Anh muốn ăn gì? Cháo mặn? Hay là cơm chiên?" Kỳ thật hai loại đều ăn được cả, nhưng cơm chiên thì tốn dầu hơn thôi.

Tiểu Tô vẫn có thói quen ăn cháo buổi sáng, vì thế tiểu Tú liền thu xếp làm cháo mặn để ăn. Kỳ thật làm món này cũng rất đơn giản, đổ nước vào trong nồi, rồi đổ cơm nguội vào đun lên. Chờ thêm một lúc nữa thì đổ đồ ăn còn lại vào, rồi nấu tiếp, sau cùng khi đã được thì thêm một chút muối cho vừa ăn. Khi bỏ vào miệng sẽ cảm nhận được hương thơm của cháo.

Tiểu Tú không biết là lúc đi bà Hảo đã ăn điểm tâm hay chưa, vì thế múc một chén đặt ở trong tủ bếp, phần cháo còn lại tiểu Tú chỉ ăn một chén, còn lại do tiểu Tô bao trọn. Cũng may là số lượng không lớn, nếu không tiểu Tú sẽ nghi ngờ không biết vì sao tiểu Tô cao cao gầy teo lại có sức ăn lớn như vậy. Ăn xong, tiểu Tô giành việc rửa chén, tiểu Tú chưa hề nghĩ rằng là đàn ông thì không được vào bếp, cho nên buông tay để cho tiểu Tô đi rửa chén, coi như giúp tiểu Tô tiêu thực!

Ăn cơm xong, tiểu Tú cũng không có ý định nói chuyện tình yêu với tiểu Tô, chỉ huy tiểu Tô vác một cái cuốc, một cây đinh ba đi ra ruộng. Qua ít ngày nữa sẽ đến mùa gieo hạt rồi, trước khi gieo phải xới đất cho tơi mới được, cũng thuận tiện tìm ít rau cho heo ăn. Được một chốc thì đã tới giữa trưa, tiểu Tú phải về nhà nấu cơm.

"Tiểu Tú, con biết không, bát tự của con và tiểu Tô rất hợp nhau! Vị kia nói, con và tiểu Tô càng sống càng hạnh phúc, tương lai sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Bà ấy cũng đã chọn ra hai ngày lành cho các con. Một ngày là 10 tháng tám, một ngày là mười lăm tháng chạp. Hai ngày này đều tốt, nhưng mà ngày mười tháng tám có hơi nhanh, bà sợ đến lúc đó không chuẩn bị kịp. Nếu vậy thì mười lăm tháng chạp được không con?" Tiểu Tú về nhà đến nhà thì thấy bà Hảo đã về rồi, vì thế bà Hảo nhóm lửa tiểu Tú bắc nồi, thuận tiện nói luôn ngày đính hôn.

"Bà Hảo, mấy chuyện này con không hiểu đâu, bà xem rồi tự chọn cũng được." Tiểu Tú vừa xào rau vừa cùng bà Hảo nói chuyện: "Hơn nữa, con với bà là người thân mà, bà không giúp con thì ai giúp con bây giờ?" Bà Hảo cười tủm tỉm bỏ thêm ít củi vào trong lò, nghe tiểu Tú nói xong hài lòng gật đầu!

"Tốt lắm, vậy hai con đều nghe theo ý của bà đi, mười lăm tháng chạp. Đến lúc đó giết heo, rồi còn phải lội sông một phen, như vậy sẽ có cá, vừa cá vừa thịt là được rồi. Bà đã làm thì nhất định con sẽ vừa lòng."

"Đúng rồi, tiểu Tú à, bà cũng đã tìm được thợ may rồi, nửa tháng nữa sẽ gọi cô ấy tới giúp con và tiểu Tô làm mấy bộ quần áo. Cô dâu, chú rể mới làm sao có thể mặc đồ cũ được. Hơn nữa tiểu Tô và tiểu Tú nhà chúng ta đều rất đẹp, mặc đồ mới vào nhất định càng đẹp hơn." Bà Hảo ngồi dưới lò, nói liên tục những chuyện cần làm. Tiểu Tú thì túc tắc nghe.

Chờ lúc tiểu Tô trở về ăn cơm, bà Hảo đã nói với tiểu Tú rất nhiều chuyện rồi . Phải mời những người nào, chuyện này phải làm ra sao, có cả những phong tục tiểu Tú chưa từng nghe bao giờ. Vốn tiểu Tú định nói với bà Hảo là cùng nhau ăn cơm xong đã, nhưng nhìn thấy bộ dạng không thể ngừng nói của bà Hảo thì đành quên đi, coi như tốn chút tiền cho bà vui vẻ là được!

Những ngày bà Hảo bận rộn cũng dần qua đi, chớp mắt một cái đã đến tháng mười hai, trong thời gian đó tiểu Tô vẫn đến chỗ lão sư phụ chỗ châm cứu hằng ngày, nhưng vẫn không có thay đổi gì. Đối với kết quả này, mặc dù tiểu Tô không nói rõ, nhưng tiểu Tú vẫn nhìn ra được anh có chút khổ sở . Vì thế tiểu Tú dùng một câu cũ rích mà an ủi tiểu Tô: "Không có thay đổi chính là sự thay đổi tốt nhất!"

Ít nhất thì điều này cũng cho thấy tai của tiểu Tô cũng có không chuyển biến xấu đi. Trước kia tiểu Tú có đọc một bài báo, nói về một đứa nhỏ bị tổn thương tai, lúc ấy bác sĩ cũng nói không cứu được nữa, nhưng đứa nhỏ ấy vẫn để cho một vị lang trung giúp nó tiến hành châm cứu. Kết quả chờ khi đứa nhỏ trưởng thành, tiến hành phẫu thuật lại, giải bác sĩ phẫu thuật phát hiện thần kinh tai của nó không bị co rút, cho nên cuộc phẫu thuật tai tiến hành vô cùng thuận lợi!

Bây giờ điều tiểu Tú hy vọng chính là điều này, hi vọng việc châm cứu mỗi ngày có thể giúp thần kinh tai của tiểu Tô không bị co rút, như vậy cho dù tương lai có thể giảu phẫu cũng tốt, hoặc là chờ tuyết thảo rồi tiếp tục chữa bệnh cũng tốt, ít nhất vẫn duy trì một nền tảng tốt!

Kỳ thật trong khoảng đất mà tiểu Tú trồng, tuyết thảo đã cao lên rất nhiều, phiến lá cũng từ màu xanh non chuyển dần sang màu xanh lá, còn pha chút ánh bạc. Lần này tiểu Tú đã chắc rằng đây là tuyết thảo tiểu Tô cần dùng.

Vào tháng chạp rồi, trong thôn cũng náo nhiệt lên. Trong thôn có một con sông, thời điểm cuối năm người trong thôn thường xuống sông dùng lưới lớn bắt cá, sau đó lại tháo hết nước nhảy xuống sông mò cá. Mà mỗi lần như vậy, mọi người luôn vui vẻ , bởi vì không chỉ riêng việc có cá ăn, còn có thể chơi đùa. Tất cả đám con nít đều nhảy xuống sông mò cá.

Tiểu Tú nhìn mọi người mò cá khí thế ngất trời, trong lòng ngứa ngáy cũng muốn đi xuống chơi cùng, nhưng bà Hảo không cho, bảo rằng vài ngày nữa cô đã là cô dâu rồi, làm gì có chuyện nhảy xuống sông chơi với đám con nít nữa? Vì thế tiểu Tú đành phải ngồi xổm trên bờ sông nhìn mọi người mò cá, cũng may là người ta đem một ít cá nhỏ cho tiểu Tú, đều là loại cá chép nho nhỏ bằng nửa bàn tay hoặc bằng cả bàn tay.... Tiểu Tú thích ăn loại này nhất, về nhà làm sạch sẽ, bỏ thêm ít đậu tương vào kho, cả nồi cá thơm ngon vô cùng, ngay cả khi nồi canh cá đông lại rồi thì vẫn ăn rất ngon!

sssssssssssssss

Chương 20: Đêm trước ngày đính hôn
Mặc dù tiểu Tú không thể xuống sông chơi đùa, nhưng tiểu Tô thì có thể, anh mặc bộ áo mưa liền quần, đi theo hàng xóm láng giềng cùng nhau mang lưới quét một góc từ đông sang tây, vớt lên được vô số cá. Không biết vì đang có chuyện tốt trong lòng, hay là cảm thấy chuyện đánh lưới rất thú vị mà tiểu Tô cười rất vui vẻ.

Tiểu tú thấy tiểu Tô chơi vui vẻ thì tự mình về nhà trước, vài ngày nữa sẽ đính hôn, trong nhà còn có rất nhiều chuyện còn làm chưa xong. Bà Hảo cặm cụi thu xếp, thoáng chốc cả hai nhà đều đã quét tước xong, không mất công khách đến uống rượu lại cảm thấy chủ nhà là người lười, nhà có việc vui mà không chịu dọn dẹp sạch sẽ. Cho nên tiểu Tú bỏ ra hai ngày đem mọi ngóc ngách trong nhà, cả phía trước phía sau đều quét tước một lần. Ngay cả mạng nhện nơi góc cửa, tới dụng cụ trang trí cũng đều được lau chùi qua.

Chờ tiểu Tú bận rộn tổng vệ sinh xong, tiểu Tô mới kéo một túi lưới cá trở về. Sau đó dùng vẻ mặt quang vinh dùng bút nói chuyện với tiểu Tú: "Tú, có thiệt nhiều cá. Mọi người nói vì muốn giúp chúng ta làm tiệc rượu, cho nên cố ý cho nhiều một chút !" Tiểu Tú cúi đầu nhìn một chút, đúng thật là cố ý chăm sóc, phỏng chừng tới ba bốn ký cá lớn, chắc khoảng hai mươi con. Vì thế mắt tiểu Tú lóe sáng.

Trước đưa cho tiểu Tô một chén nước, sau đó tiểu Tú ôm hai con cá chạy đi rửa sạch. Tiểu Tô bưng chén trà đi theo sau tiểu Tú, ngồi xổm bên cạnh xem tiểu Tú làm việc, vỗ vỗ bả vai tiểu Tú, khoa tay múa chân hỏi: "Hai con cá này nên làm món gì?"

Tâm tình của tiểu Tú hiện đang vô cùng tốt : "Một con cá hai món ăn! Đầu cá đem nấu canh, mình cá thì đem ướp muối, mấy ngày nữa nướng cá muối ăn!" Buổi tối, ba người giải quyết sạch sẽ hai cái đầu cá lớn, ngay cả canh cá cũng ăn rất nhiều, ngay cả bà Hảo cũng nói hôm nay ăn nhiều hơn bình thường.

Ngày mười hai tháng chạp, bà Hảo mời đầu bếp sang nhìn trước. Lúc bấy giờ, khi mời khách thường phải chú ý đến lượng lớn cá và thịt, bình thường ăn không được bao nhiêu dầu mỡ, vì thế đi ăn tiệc là thời điểm tốt nhất để bổ sung dầu mỡ. Theo lời mọi người nói, không phải gia đình nào cũng làm tiệc đính hôn thật lớn, nhưng lần này là do bà Hảo bắt buộc cho nên đành phải làm thật hoành tráng.

Ngày mười ba, thợ giết heo đến, đem con heo trong chuồng kéo ra ngoài, dưới sự trợ giúp của tiểu Tô và đồ đệ tiến hành làm thịt rất lưu loát, giữa sân đã bày hai cái bếp lớn, bây giờ trên bếp cũng có sẵn hai nồi liên tục đun nước, có nước sôi thì mới cạo lông heo được, sau khi cạo sạch lông thì bắt đầu dùng nước muối xát lên để thịt được sạch hơn, ngâm khoảng mười phút rồi rửa lại bằng nước lần nữa. (Di: ta chém, chém rất mạnh á nha =_=)

Nhờ dao của thợ giết heo, tiểu Tú tiện thể chặt lấy một ít xương để hầm canh. Sau khi rửa sạch heo, tiểu Tô bắt đầu rửa tiếp phần bên trong. Ruột già được rửa sạch, xử lý tốt sau đó đem đi làm ruột già kho tàu là ngon nhất. Đến giờ cơm tối, tất cả hàng xóm láng giềng đến giúp đỡ đều ở lại nhà tiểu Tú ăn cơm, ruột già kho tàu, canh xương hầm, cải trắng xào, tuy rằng đồ ăn không nhiều lắm, nhưng đủ để ăn no, sau khi ăn xong càng hăng hái giúp đỡ.

Buổi tối mười bốn tháng chạp, các chiến hữu của tiểu Tô đến, có khoảng mười mấy người đàn ông, những người này mang vẻ mặt nhuốm màu mệt mỏi xuất hiện ở cửa lớn, tiểu Tô thiếu chút đã rơi nước mắt, anh nhanh chóng phi đến ôm chặt họ một hồi lâu, sau đó kéo bọn họ vào nhà ngồi. Tiểu Tú mang bồn rửa mặt sang, lấy luôn cả khăn mặt mới tinh, rót nước ấm, mời họ tẩy rửa bớt bụi bặm trên người.

Sau khi tiểu Tô vào nhà luôn luôn nở nụ cười ngây ngô, đợi đến lúc tiểu Tú lui ra sau nhà làm việc tiếp, bọn họ mới bắt đầu nhỏ giọng thảo luận ."Đội trưởng, vợ của tiểu Tô nhìn cũng xinh lắm, nhưng mà nếu so sánh với vợ của em thì vẫn kém một chút."

"Các cậu toàn là lũ thê nô. Tôi cảm thấy vợ của tiểu Tô khá tốt." Từ lúc bọn hắn vào nhà đến giờ, vợ của tiểu Tô làm việc không ngừng, đầu tiên là rót nước cho mọi người uống ấm bụng, lại múc nước cho họ rửa mặt, làm xong vài việc lại bắt đầu thu xếp cơm chiều.

Ngày mai là ngày chính rồi, trong nhà còn nhiều đồ ăn, nhưng tiểu Tú không biết phải nấu bao nhiêu cơm mới đủ, cô lo lắng trong chốc lát rồi quyết định nấu một nồi thật lớn. Tiểu Tô đã từng nói qua người trong bộ đội ai cũng ăn rất khỏe, cho nên cứ chuẩn bị nhiều một chút cho chắc. Vừa xử lý đồ ăn xong, bà Hảo lại tới thúc dục, tối hôm nay tiểu Tú phải tắm rửa nhanh, sau đó đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần chào hỏi khách khứa.

Tắm xong, bà Hảo kêu tiểu Tú đi ngủ. Nhưng mà lúc này tiểu Tú làm sao ngủ được? Thấy bà Hảo canh giữ trước giường, tiểu Tú đành phải giả bộ ngủ, qua một hồi lâu mới thấy bà Hảo giúp tiểu Tú chỉnh lại góc chăn. Chờ bà Hảo đi ra ngoài, tiểu Tú liền đi vào vườn. Tuy rằng đã là tháng mười hai rồi, nhưng giàn nho ngoài vườn vẫn bé như thế.

Ra khỏi vườn, tiểu Tú đứng nhìn chung quanh, vườn này không có bốn mùa rõ ràng, nhiệt độ không khí vẫn luôn là như vậy, cho nên rất nhiều loại đồ ăn đều có thể tìm được ở chỗ này. Rau hẹ, đậu cô-ve, bí đao, cà chua, đậu tương, cà tím. . . . . . Tuy rằng các nhánh dây leo đều lủng lẳng quả, nhưng nếu có thể đem mấy thứ này chuyển ra ngoài, như vậy tiệc đính hôn ngày mai sẽ rạng rỡ không ít . Nhưng nếu quả thật đem những này này ra ngoài, tiểu Tú sẽ không biết phải giải thích lai lịch mấy thứ này ra sao. Cho nên đành phải bỏ cuộc, tốt nhất vẫn là tìm thứ gì ăn.

Ngâm mình trong ôn tuyền, tiểu Tú gặm cà chua mới hái, chờ ăn xong hai quả cà chua, tiểu Tú cũng đi lên. Ngày mai còn một trận đánh ác liệt phải đương đầu cơ mà! Vừa nghĩ tới việc ngày mai sẽ có gần trăm người tới tham gia tiệc đính hôn, tiểu Tú cảm thấy không thoải mái!

Mặt khác, lúc này tiểu Tô đang cầm một chén nước cùng chiến hữu nói chuyện. Mặc dù lấy trà thay rượu là không tốt, nhưng ai cũng hiểu không thể để chú rể say rượu trước ngày đính hôn được .

"Tiểu Tô, Lý Lệ nói ngày mai cũng sẽ đến. Vốn hôm nay cô ấy định đi cùng bọn tôi, nhưng mẹ cô ấy không đồng ý, đành phải đợi ngày mai." Đội trưởng vừa há mồm ăn thịt nướng tiểu Tú làm, vừa cung cấp chút tin tức cho tiểu Tô.

Trước kia ở bộ đội, khi huấn luyện tiểu Tô không cẩn thận bị thương, đến phòng y tế thì gặp Lý Lệ. Sau lần đó, Lý Lệ thường xuyên đến tìm tiểu Tô, thỉnh thoảng mang một ít này nọ, cũng có đồ ăn. Người sáng suốt vừa nhìn là biết Lý Lệ có ý với tiểu Tô, nhưng tiểu Tô vẫn không tỏ thái độ gì. Mà khi tiểu Tô đính hôn Lý Lệ muốn tới, bọn họ không biết cô ấy có ý gì bởi vì Lý Lệ là một cô gái khá nóng nảy.

Một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm hôm sau tiểu Tú tỉnh dậy, thức dậy sớm cùng tiểu Tú còn có hai cô gái khác. Hai cô gái đó chính là người giúp đỡ cô dâu, bình thường đều do những người chị em tốt đảm đương. Mà tiểu Tú đã đến nơi đây lâu như vậy, đương nhiên cô cũng sẽ có tình cảm tốt với vài người, một người là tiểu Mai nhà chú Lý cuối thôn, còn người nữa là chị tiểu Yến đầu thôn đông.

Tiểu Mai và tiểu Yến đã qua từ sớm, giúp đỡ tiểu Tú chuẩn bị quần áo. Chiếc áo mà bà Hảo may cho tiểu Tú màu đỏ viền hoa có lót bông, còn quần là màu đen làm bằng vải nhung. Tóc tiểu Tú dài ngang lưng, được tiểu Mai và tiểu Yến tết thành hai bím hai bên, quấn thành kiểu bánh quai chèo, đuôi tóc giấu trong dây buộc, mặt của tiểu Tú cũng được thoa một lớp kem dưỡng da. Mùi kem dưỡng da thoang thoảng rất dễ chịu. Chỉ cần trang điểm một chút đã khiến tiểu Tú thay đổi hoàn toàn, nhìn xinh hơn trước rất nhiều.

Hôm nay tiểu Tú chỉ cần cười là được rồi, những chuyện khác đều không cần cô lo. Mấy ngày trước bà Hảo đã bàn bạc kỹ với một bà bác, hôm đính hôn, tất cả mọi việc đều do bà ấy sắp xếp. Bình thường bà ấy cũng rất hay giúp đỡ xử lý mọi việc trong tiệc cưới, cho nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Giao cho bà ấy, mọi người đều yên tâm.

sssssssssssssss

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #readoff