Chương 3: Em vui là được !
Lục lão phu nhân cố gắng mở to đôi mắt yếu ớt của mình ra, trên khuôn
mặt đầy những nếp nhăn ấy hiển hiện nụ cười hài lòng. Bà nắm lấy tay Đan Nghi, nhìn sang Lục Thượng Hàn:
- Đây là thiên kim tiểu thư của Đan gia?
- Vâng, thưa bà.
Đan Nghi mỉm cười trả lời. Lục lão phu nhân run run tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống... khi mà Đan Nghi vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì bà đã đeo chiếc vòng ấy lên
tay cô rồi, bà nở nụ cười hiền từ: -Đây là bảo bối gia truyền của Lục gia ta, con hãy giữ gìn cẩn thận nhé!
Đan Nghi ngơ ngác, không biết nên phản ứng thế nào. Lục lão phu nhân
quay sang phía Lục Thượng Hàn: - Thượng Hàn, chuẩn bị phẫu thuật được rồi!
Lục Thượng Hàn thở phào nhẹ nhõm, như trút được một gánh nặng tích
trữ trong lòng bấy lâu nay.
Bà nội cuối cùng cũng chịu làm phẫu thuật... thật may!Đan Nghi đến
gần bên anh, cất tiếng: - Hàn thiếu gia, cái vòng ngọc này.... trả lại cho ngài... Đây là bảo bối gia truyền của nhà họ Lục nên lẽ dĩ nhiên là cô không thể
giữ được. Cô giơ tay tháo chiếc vòng nhưng kì lạ, chiếc vòng như bị gắn chặt vào
tay cô vậy, cơ bản là không thể tháo ra được. Lục Thượng Hàn nghiêng đầu nhìn cô,ánh nắng chiếu lên khuôn mặt
cô,mái tóc mỏng nơi bờ trán khẽ bay bay... đường nét khuôn mặt cô
càng trở nên mềm mại đáng yêu, cũng rất cuốn hút...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro