Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 98: mọi người tề tựu, An Nhiên biến mất



Chú ý đến vẻ mặt của An Nhiên, tay đang ôm ở bên hông An Nhiên hơi buộc chặt lại, Phó Quân Hoàng cúi đầu, hơi nhíu chân mày.

An Nhiên ngẩng đầu, sau khi cười cười với Phó Quân Hoàng, cũng chưa từng tiến lên đón, sau khi uống một ngụm sâm banh, nhàm chán ở cùng một chỗ với Phó Quân Hoàng.

An Nhiên không có chuyện gì, nhưng mà vẻ mặt Phó Quân Hoàng lại lạnh xuống.

Tầm mắt làm người khác khiếp sợ dời ra một chút từ cửa, anh cứ nhìn như vậy, trên ngũ quan cứng rắn lạnh lùng không có một chút biểu cảm nào.

Trong lòng An Nhiên hơi thở dài, cô từng điều tra lai lịch của người đàn ông mang mặt nạ, tiếc là chỉ tra được anh là người của EVE, nhưng mà cũng không tra được thân phận chính xác của anh chút nào.

An Nhiên bọn họ không biết sao lại trêu chọc người ta, người ta lại đến trêu chọc mình.

"Tiểu bảo bối, gần đây sống có tốt không?" Trong giọng nói hơi không tập trung chứa nồng đậm ý cười: "Hôm nay mèo con thật là xinh đẹp." Mặt nạ màu bạc ở dưới ánh đèn khúc xạ ra một mảng ánh sáng.

Vẻ mặt An Nhiên không thay đổi, chính là tựa ở trên người Phó Quân Hoàng, thoạt nhìn cả người đều là biếng nhác, trong đôi mắt màu trà mang theo một chút lành lạnh nhàn nhạt, lúc này cô đang không ngừng kiềm chế lửa giận trong lòng.

Cho dù như thế nào, bây giờ anh cũng là khách quý của Từ Tĩnh Ngưng, không thể sơ suất, nếu không thì đến lúc đó người khác liền nói nhà họ Phó tiếp khách tùy tiện không biết lễ nghi.

An Nhiên kéo Phó Quân Hoàng lại trước khi anh nổi giận, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.

Tầm mắt của người đàn ông mang mặt nạ dừng ở trên tay An Nhiên, trên khóe môi kéo lên một chút ý cười khó hiểu: "Sao vậy, mèo con em đây là không muốn nhìn thấy anh đến sao?"

"Xin lỗi, ở đây không có mèo con nào của anh. Nhưng mà anh đã có thiệp mời, dĩ nhiên là người nên đến, cùng với việc tôi muốn gặp hay không muốn gặp, đúng là không có một chút liên quan nào." An Nhiên lạnh lùng nói, toàn bộ quá trình vẻ mặt của cô đều là lạnh nhạt, không nhìn ra không biết lễ nghi chút nào.

Trên khóe môi người đàn ông mang mặt nạ không có cười, không khí xung quanh anh cũng hơi đè nén lại.

Bạn gái được anh đưa đến vẫn luôn bình thản nhìn tất cả, từ đầu đến cuối trên gương mặt tinh xảo kia đều mang theo một nụ cười hơi nhàn nhạt, thoạt nhìn, rất là làm cho người khác vui thích.

"Tiểu thư Phó sinh nhật vui vẻ." Ngay cả nghe giọng nói cũng cực kỳ êm tai: "Tôi tên là Khang Ni, Khang Ni – Ryton."

Khang Ni – Ryton? Bên môi An Nhiên xẹt qua một nụ cười mỉm, lấy tên này thật đúng là, hay.

Nhìn bàn tay duỗi ra trước mặt, An Nhiên cũng không có đưa tay ra, cô chỉ bình thản gật đầu với Khang Ni, rồi sau đó nói: "Cảm ơn."

Khang Ni cũng không để tâm An Nhiên thiếu lễ phép, trong mắt cô An Nhiên không muốn gặp mình là không có bất kỳ lý do gì, tiểu thư nhà họ Phó, đúng là thân phận cao quý hơn cô nhiều.

Cô bình tĩnh đưa tay của mình về, chỉ là lúc trở lại bên người, hai tay của cô bất giác nắm thật chặt vào nhau.

"Thiếu tướng Phó, đúng là chúng ta lại gặp mặt nha." Người đàn ông mang mặt nạ nâng cái ly tự mình mang đến với Phó Quân Hoàng, giọng nói vẫn biếng nhác như cũ, giàu sự từ tính (*).

(*) (Giọng nói) Từ tính: Giọng nói người nam phát ra trầm mạnh, vô cùng hấp dẫn, làm người khác thoải mái, là giọng nói rất thu hút người khác giới. Đặc trưng là nghe êm tai, trầm thấp, hơi khàn khàn.

Phó Quân Hoàng cũng không có động, Die nd da nl e q uu ydo n nhưng mà đôi mắt đông lạnh dừng ở trên người của anh, sau đó chậm rãi nói ra hai chữ: "Caesar."

Người đàn ông mang mặt nạ hơi ngẩn ra: "Thiếu tướng Phó đúng là không tầm thường, ngay cả tên của dòng họ tôi cũng tra được."

Philippe Swift Caesar, quyền quý nổi danh châu Âu, chỉ là từ trước đến nay anh làm việc khiêm tốn, ít khi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, ở trong toàn bộ dòng họ Caesar, chỉ có một mình anh được gọi là thẳng là Caesar, một người tàn nhẫn máu lạnh.

Tư liệu Phó Quân Hoàng lấy được cũng không nhiều, gần như chỉ tra được tên và địa chỉ của anh, gần như anh cũng không tra được sản nghiệp chủ yếu và thủ hạ của anh ta, bản lĩnh chống lại sự điều tra của anh ta, đúng là cao siêu.

Sau khi An Nhiên nghe thấy tên Caesar, vẻ mặt hơi khác thường.

Caesar? Ở trong trí nhớ của cô, người có thể lấy tên gọi là Caesar không phải là người đàn ông trung niên phúc hậu đó sao? Nếu bây giờ dựa theo tính toán, bây giờ người đó cũng đã là một ông già rồi.

Sao lại thành một tên nhóc như thế này chứ?

Cô nhớ rõ cậu bé bên cạnh lão Caesar nhưng là vượt quá độ tuổi này rồi, đứa nhỏ được lão Caesar đào tạo chính là một đứa bé trai tóc vàng, cũng không phải là tóc đen.

Có điều nếu đã biết anh là ai, như vậy chuyện gì cũng dễ giải quyết.

Bên môi An Nhiên gợi lên một chút nhàn nhạt cười, nói với Caesar: "Caesar, anh có biết Phó An Nhiên tôi là một người có thù phải trả."

"Ồ?" Ánh mắt sâu xa dừng ở trên người An Nhiên, Caesar bình thản lên tiếng: "Cô đây là muốn... trả thù tôi sao?"

"Làm sao sẽ vậy chứ, Phó An Nhiên tôi nhưng là người chưa bao giờ trả thù." An Nhiên nhàn nhạt cười: "Tôi đây là tuyên chiến... với anh mà."

Khóe môi Caesar nâng lên, tầm mắt gắt gao dừng ở trên người An Nhiên: "Thật không hổ là người phụ nữ tôi coi trọng."

"Caesar, không muốn mọi người đều khó chịu thì cút." Hơi thở quanh thân Phó Quân Hoàng đều rất lạnh, tầm mắt lạnh lẽo không che giấu chút nào dừng ở trên người Caesar.

Tầm mắt những người xung quanh vốn chính là dừng ở trên người Phó Quân Hoàng, mặc dù bọn họ đều đang làm chuyện của riêng mình, nói lời của mình, nhưng mà lỗ tai của bọn họ cũng đều duỗi thẳng hết sức có thể, chỉ sợ bỏ sót một chút tin tức.

Mà lúc nghe thấy Phó Quân Hoàng nói ra lời không nể mặt này, tất cả tầm mắt của mọi người đều bất giác dừng ở trên người đàn ông mang mặt nạ.

Bóng dáng người này ở trong vòng luẩn quẩn rất ít khi xuất hiện, hoặc có thể nói là, căn bản bọn họ cũng không có gặp qua anh, nhưng mà người như vậy lại dám chống lại Phó Quân Hoàng nhà họ Phó, có lẽ cũng là một nhân vật.

Nếu như bọn họ không có nghe lầm,
dường như là người đàn ông mang mặt nạ kia cảm thấy rất hứng thú với tiểu thư nhà họ Phó. Người nào ở trong vòng luẩn quẩn mà không biết không thể đánh chủ ý lên Phó An Nhiên chứ? Phó An Nhiên chính là mạng của Phó Quân Hoàng.

Người đàn ông này lại dám gọi Phó An Nhiên là tiểu bảo bối mèo con gì đấy ngay trước mặt Phó Quân Hoàng, đây không phải là hung hăng đạp vào ranh giới cuối cùng của Phó Quân Hoàng sao?

Người xung quanh đều bất giác lui về phía sau vài bước, khí thế trên người hai người quá lớn, bọn họ thật là không chịu nổi.

"Xin lỗi, lão soái ca nhà tôi chính là nói chuyện có hơi quá trực tiếp, nếu làm cho người khó chịu, như vậy anh có thể trực tiếp đi." An Nhiên thân thiết lôi kéo tay Phó Quân Hoàng, nhưng mà trên nét mặt mang theo nhàn nhạt cười.

Caesar nở nụ cười, anh nhìn một chút bạn gái bên cạnh mình, biếng nhác nói: "Khang Ni, em nói anh là một người dễ dàng tức giận như vậy hay sao?"

Khang Ni cười cười, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt của cô cũng không tốt như vậy: "Làm sao sẽ vậy chứ, tính tình của đại nhân người chính là nổi danh tốt mà."

Caesar cười ra tiếng ha ha, tiếp theo lại đưa mắt dừng ở trên người An Nhiên, cười nói: "Cô xem, Khang Ni cũng đều nói rồi, tôi không phải là một người bụng dạ hẹp hòi."

Vẻ mặt Lại Tư đi theo sau lưng Caesar bình thản, nhưng mà đáy lòng lại hung hăng châm chọc, dường như ở trước người Phó An Nhiên này, chung quy chủ nhân mình trở nên... không giống bình thường, liền giống như bị người khác nhập vào, quả thực chính là khiến cho người khác không nỡ nhìn thẳng.

Mọi người nhà họ Phó đang hỏi han với mọi người không phải là không có nhìn thấy tình huống bên này, chẳng qua là bọn họ lười phải qua đó đối phó, bọn họ tin tưởng An Nhiên và Phó Quân Hoàng có thể xử lý rất tốt, ngay cả Phó Quân Nghị muốn đi qua giúp vui cũng bị Từ Tĩnh Ngưng kéo lại.

Lúc Phó Quân Nhã đến, tìm Cố Hữu trong phòng tiệc đầy người, đến khi ông cụ Cố nói cho cô biết muộn một chút Cố Hữu mới đến được, cô mới ngừng lại.

Cô không hiểu vì sao phản ứng của ba đối với chuyện cô thích Cố Hữu lại lớn như vậy, rõ ràng Cố Hữu rất tốt, ông nội Cố cũng rất thích cô, sau này cô thành con dâu nhà họ Cố, không phải là rất tốt sao?

Cô rất là nghi ngờ đối với vấn đề này, nhưng mà hôm đó thấy bộ dáng như vậy của ba mình, cô không có tiếp tục hỏi thăm, cô biết, nếu như cô hỏi, ba sẽ vừa khó chịu vừa tức giận.

Cho nên cô nghĩ, chờ thêm một đoạn thời gian cô lại đi hỏi.

Do đó, lúc này Phó Quân Nhã liền mong ngóng đứng ở bên cạnh cửa, ánh mắt chờ mong vẫn đang nhìn người không ngừng đi vào cửa sảnh tiệc rượu, chờ Cố Hữu của cô.

Đột nhiên trong đám người phát ra một hồi tiếng hút không khí, trong nháy mắt toàn bộ tầm mắt của An Nhiên đều dừng ở mấy người vừa mới bước vào cửa phòng tiệc kia.

Trên tay người đàn ông đi ở phía trước mang một đôi găng tay da trắng tuyết, âu phục màu đen, ngũ quan âm nhu, trên người tản ra hơi thở người không phận sự đừng lại gần.

Môn chủ đương nhiệm của Tần Môn, Diêm Tử Diệp!

Sao người nhà họ Phó lại có liên quan với Diêm Tử Diệp chứ? Bọn họ đã sớm nghe nói giữa nhà họ Phó và Tần Môn có qua lại, nhưng mà kia tất cả đều nghe được, không thể tin, nhưng mà lúc này đây, bọn họ lại thấy được Diêm Tử Diệp ở trong tiệc rượu như vậy.

Diêm Tử Diệp, cũng không phải là tiệc rượu gì cũng sẽ tham gia.

Người ở chỗ này, có bao nhiêu người muốn gặp anh một lần cũng không dễ dàng? Có bao nhiêu người đưa tiền đi lên người ta cũng không muốn? Nhưng mà bây giờ Diêm Tử Diệp người ta lại tự mình đến tham gia tiệc rượu! Hơn nữa nhìn vẻ mặt của tiểu thư nhà họ Phó kia, rõ ràng là... không muốn gặp người ta.

Chỉ là nói đến cũng đúng, gia đình chính trị và Tần Môn này, tốt nhất vẫn là... ít qua lại thì hơn, nếu không thì đến lúc đó rơi vào trong miệng của người khác, vậy có thể sẽ... không ổn rồi.

Chỗ của Diêm Tử Diệp, người xung quanh ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám.

Mà vẻ mặt của rất nhiều người lớn tuổi lúc nhìn thấy Diêm Tử Diệp cũng đều là hiện lên vẻ hết sức sâu hiểm khó dò, lúc bọn họ nhìn về phía cụ Phó, ánh mắt cũng có chút thay đổi.

Nhà họ Phó này, quả nhiên không tầm thường.

Sau khi Diêm Tử Diệp ở cửa sảnh tiệc rượu quét mắt vài lần ở trong sảnh lớn phòng tiệc, tầm mắt liền dừng ở một chỗ góc hẻo lánh, chỗ đó, chỗ đó có người anh khao khát.

Anh nhìn không chớp mắt bước đi nhanh về phía An Nhiên, hai tay mang theo găng tay da màu trắng tự nhiên buông xuống ở bên người, chỉ là thoạt nhìn vẻ mặt của anh vẫn còn có chút căng cứng, Kiều Tử Du đi sau lưng anh hơi cắn môi, không ngờ, anh Diêm của cô cũng sẽ căng thẳng như vậy.

Phó Quân Nhã đứng ở cửa sững sờ nhìn Diêm Tử Diệp.

Người nọ rất cô quạnh.

Cô cảm giác được, trên dưới toàn thân anh đều tản ra hơi thở cô độc lạnh lùng, hơi thở kia còn phải nặng nề hơn so với anh họ, có một loại cô đơn lạnh lùng quyết tuyệt, giống như không ai có thể đến gần anh. Trên người anh họ cũng sẽ có hơi thở như vậy, nhưng mà mặc dù anh cô đơn lạnh lùng, nhưng không có quyết tuyệt như vậy, bởi vì ít nhất, bên cạnh anh Phó, còn có An Nhiên.

Lúc Caesar nhìn thấy Diêm Tử Diệp, ánh mắt sâu xa nặng nề lại, khóe môi nâng lên một ít độ cong.

Không ngờ, đúng thật là anh dám đến.

Cũng không sợ người nhà họ Phó trực tiếp bắn chết anh.

Người nhà họ Phó đối với Diêm Tử Diệp này, đúng là không thể nào khoan dung được.

Diêm Tử Diệp nhìn không chớp mắt bước dài đi đến trước người An Nhiên, không e dè ngay trước mặt của mọi người, quỳ một chân xuống trước người An Nhiên, cởi găng tay trắng trên tay xuống, nắm lấy tay An Nhiên, trong giọng nói thấm sự run rẩy không cách nào khống chế được:

"Gia, tối nay người, thật đẹp."

An Nhiên lạnh nhạt rút tay của mình về, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên mặt của anh: "Cút ngay." Bây giờ đối với Diêm Tử Diệp, cô là không có kiên nhẫn chút nào.

Người xung quanh nhìn cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

Vậy mà môn chủ Tần Môn Diêm Tử Diệp quỳ xuống với tiểu thư nhà họ Phó! Mặc dù này ở phương Tây là lễ độ, nhưng mà anh chính là môn chủ của Tần Môn! Người được gọi là Diêm vương Diêm Tử Diệp! Diêm Tử Diệp giết người như ma máu lạnh vô tình!

Mà càng làm cho bọn họ không nghĩ đến chính là, Phó An Nhiên lại dám nói chuyện với Diêm Tử Diệp như vậy! Vậy mà cô thẳng thắn bảo anh cút!

Càng làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên là, vậy mà Diêm Tử Diệp không có tức giận, ngược lại vẻ mặt là cuồng nhiệt nhìn Phó An Nhiên.

Một ít chuyện năm đó của Diêm Tử Diệp và môn chủ Tần Môn Tần Lam kia, hầu như không ai ở trong vòng luẩn quẩn này không biết, vì vậy lúc bọn họ nhìn thấy anh đối xử với Phó An Nhiên như vậy, trong lòng bọn họ chính là không chỉ dùng từ khiếp sợ là có thể hình dung.

Vừa rồi anh gọi An Nhiên là cái gì? Gia sao? Bọn họ đúng là chỉ nghe qua xưng hô này ở trên người Tần Lam, chỉ có cô gái giống như truyền thuyết kia, mới có thể được mọi người cung kính gọi một tiếng gia.

Mà bây giờ, vậy mà Diêm Tử Diệp kia gọi một con nhóc là gia, đây là tình huống gì chứ?

"Gia, tôi rất nhớ người." Diêm Tử Diệp cũng không có đứng dậy, anh vẫn quỳ một chân xuống đất như cũ, cuồng nhiệt nhìn An Nhiên.

Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, ánh mắt không hề chớp dừng ở trên người Diêm Tử Diệp, hai tay buông xuống ở bên người nắm thật chặt vào nhau, trong đôi mắt thấm đầy khổ sở.

Khang Ni có chút kỳ quặc nhìn Diêm Tử Diệp, tiếp theo đưa ánh mắt dừng ở trên người An Nhiên, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Người nọ là thích tiểu thư Phó sao?" Cô đây là đang hỏi Caesar.

Caesar không nói gì, nhưng mà đôi mắt sâu xa kia dừng ở trên người Diêm Tử Diệp, khóe môi hơi nâng lên, vô cùng lạnh nhạt như vậy.

Lúc Phó Quân Hoàng nghe thấy câu hỏi của Khang Ni, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

"Diêm Tử Diệp, nếu không muốn chết thì cút cho tôi." An Nhiên ở lúc Phó Quân Hoàng sắp nổi giận, trước tiên hừ lạnh nói.

Diêm Tử Diệp cười với An Nhiên: "Gia, tôi biết người là muốn cái gì, tôi không tranh, không đi giành, cứ như vậy nhìn người."

Đúng, anh sẽ chỉ nhìn cô như vậy.

Anh không cầu cô có thể lại nhìn anh, không cầu cô có thể lại ở bên cạnh anh, anh suy nghĩ cẩn thận rồi, chỉ cần, chỉ cần gia của anh có thể vui vẻ, chỉ cần gia của anh có thể hạnh phúc, tất cả đau khổ đều để cho mình anh chịu là được rồi.

Bây giờ anh không cầu cái khác, chỉ cầu gia của anh có thể đừng không để ý tới anh, đừng làm như không biết anh, anh, không chịu nổi, không chịu nổi sự lạnh nhạt của gia, không chịu nổi cô không muốn nhìn thấy anh.

Anh thà rằng gia đánh anh, mắng anh, cũng không muốn thấy gia đối với anh như vậy.

Cho nên: "Gia, tôi biết sai rồi, sau này thật sự tôi cái gì cũng không làm." Cái gì cũng sẽ không làm nữa.

Lại Tư đứng ở sau lưng Ceasar có chút kỳ quặc nhìn Diêm Tử Diệp, cơ hội đấu nhau giữa anh và Diêm Tử Diệp không phải là ít, có lẽ anh đối với thái độ làm người của Diêm Tử Diệp phải hiểu nhiều hơn một chút so với người bình thường, chính là bởi vì biết rõ, anh mới có thể ngạc nhiên như vậy.

Diêm Tử Diệp, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao sẽ làm ra tư thế như vậy, chỉ vì nhận được một ánh mắt hoặc một câu nói của cô?

Theo anh biết, trên đời này chỉ có một người có thể làm cho Diêm Tử Diệp như vậy, đó chính là Tần Lam, người phụ nữ trong truyền thuyết kia.

Nhưng mà hầu như tất cả mọi người đều biết, Tần Lam chết rồi, đã chết tròn mười bốn năm. Nhưng mà vừa rồi anh lại gọi Phó An Nhiên là gia... Chẳng lẽ tin tức bọn họ tra được kia là thật sao? Phó An Nhiên chính là Tần Lam? Tần Lam sau khi chết đi sao?

Như vậy, Tần Lam bị bọn họ nhốt lại kia là ai? Đã làm so sánh tất cả gen, Tần Lam kia là thật, ít nhất, thân thể của cô là thật, nhưng mà bên trong cô...

Tầm mắt Lại Tư thoáng nhìn qua ở trên người An Nhiên, hơi nhíu chân mày lại, đầu rũ xuống, trong ánh mắt xẹt qua vẻ sáng ngời.

Phó An Nhiên này, đúng là nên tra kỹ lại một chút.

"Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên!" Một giọng nói trong mềm mại mang theo nồng đậm vui mừng phá vỡ bầu không khí kỳ quặc giữa mấy người.

Lúc An Nhiên còn chưa lấy lại tinh thần, Die nd da nl e q uu ydo n một thân thể mềm mại đã nhào vào trong ngực An Nhiên, Tô Nặc núp ở trong ngực An Nhiên, cười ha ha.

"Tiểu Nhiên, mình rất nhớ bạn, chú nhỏ lái xe rất chậm, ở trên đường làm chậm trễ thật lâu." Cô đây là đang trước tiên tố cáo.

An Nhiên vững vàng ôm Tô Nặc, vẻ mặt hơi mềm mại lại: "Bao nhiêu người, còn hấp ta hấp tấp như vậy."

Sau khi Tô Nặc không kiêng nể cọ ở trong ngực An Nhiên, mới đi ra từ trong ngực của cô: "Tiểu Nhiên, đã thật lâu chúng ta không gặp nhau, mình rất nhớ bạn, bạn có nhớ mình không? Chú nhỏ là người xấu, chú cũng không cho mình đến tìm bạn, cũng không cho mình đến." Cô nhất định muốn Tiểu Nhiên biết, không phải là cô không đến tìm Tiểu Nhiên, mà là chú nhỏ không cho cô đến.

"Chú là người xấu? Chú không cho con đến sao? Hả?" Trong giọng nói tràn đầy từ tính mang theo một chút âm u, Tô Kình Thiên dễ dàng nhấc cô bé lên, sau đó một tay ôm chặt cô, tầm mắt dừng ở trên người Phó Quân Hoàng: "Sau này quản chặt người nhà anh, không có chuyện gì thì đừng lừa gạt bảo bối nhà tôi."

Phó Quân Hoàng vẫn không nói gì, cô nhóc bị Tô Kình Thiên ôm vào trong ngực liền không vui: "Chú nhỏ chú thật xấu! Vậy mà chú lại không cho Tiểu Nhiên tới tìm con! Chú lại không cho con có bạn tốt, chú đây là tiện mộ tật đố hận (*)! Từ tiện mộ tất đố hận này chính là cô nhóc vừa mới học được không bao lâu.

(*) Tiện mộ tật đố hận: ước ao ghen tị.

"Tô Kình Thiên, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung." An Nhiên vòng hai tay trước ngực tựa vào trong ngực Phó Quân Hoàng, tầm mắt trong trẻo lạnh lùng dừng ở trên người Tô Kình Thiên.

Tô Kình Thiên hừ lạnh, ôm Tô Nặc xoay người rời đi: "Chú nhỏ đến nói cho con biết, cái gì mới là hư thật sự."

Cô nhóc vốn còn đang giãy dụa ở trong ngực Tô Kình Thiên lập tức liền bất động, cô núp ở trong ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bàn tay mềm mại nắm chặt ở trên vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:

"Chú nhỏ, chúng ta, chúng ta không thể như vậy, hôm nay là tiệc rượu sinh nhật của Tiểu Nhiên, chúng ta phải hơn..."

Tô Kình Thiên cũng không nói cái gì, chính là ôm cô bước đi dài về phía ra ngoài phòng tiệc, dù sao cách lúc tiệc rượu còn có một đoạn thời gian, anh vẫn có thời gian làm tiếp chuyện chưa làm xong ở trên xe.

"Bảo bối, bây giờ chú nhỏ có hơi khó chịu, giúp chú nhỏ một chút, hả?" Lúc Tô Kình Thiên bước ra sảnh lớn tiệc rượu, đôi mắt hẹp dài thật sâu dừng ở trên người cô nhóc gương mặt đã sớm đỏ lên.

Tô Nặc nắm chặt quần áo trước ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn thật sâu ở trong ngực anh, dạ một tiếng gần như không thể nghe thấy.

Tô Kình Thiên cười ha ha ôm cô nhóc đi đến phòng dành riêng cho mình, khách sạn này là sản nghiệp trong tay Từ Tĩnh Ngưng, tình cảm của Tô Kình Thiên và hai người Phó Quân Hoàng làm cho Từ Tĩnh Ngưng để dành lại một căn phòng riêng cho anh trong khách sạn này.

Tô Kình Thiên một đường ôm cô nhóc đi vào phòng, nhân viên phục vụ đưa anh tới cửa phòng, chờ ở ngoài cửa, chờ anh cho gọi bất cứ lúc nào.

Chỉ là dần dần, bên trong gian phòng kia vang lên âm thanh làm cho nhân viên phục vụ nghe thấy cũng đỏ mặt tim đập nhanh...

Mà lúc này bên trong phòng tiệc.

Âm nhạc êm dịu đã ngừng lại, cụ Phó đi lên bục, thoạt nhìn gương mặt bình thường cực kỳ nghiêm túc lúc này lại cực kỳ hiền hậu, ông bây giờ không phải là ông cụ cấp trên mà chỉ là một ông cụ chúc mừng sinh nhật cho đứa nhỏ nhà mình.

"Vô cùng cảm ơn mọi người có thể nể mặt đến tham gia tiệc rượu lần này." Cụ Phó cười híp mắt nhìn mọi người: "Cháu của tôi Phó Quân Hoàng mọi người cũng đều biết, cả ngày thâm trầm im lìm, không biết nói chuyện, chỉ biết im lặng làm việc. Nếu như nó có chỗ nào trêu chọc mọi người không vui, mọi người liền đến tìm tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện đàng hoàng với đứa nhỏ này. Thoạt nhìn đứa nhỏ Quân Hoàng này hơi lạnh lùng, là hơi cứng nhắc, nhưng mà nó là một đứa nhỏ rất tốt."

Mọi người không ngờ cụ Phó vừa lên thì sẽ nói như vậy, không có ai lại nói đứa nhỏ nhà mình như vậy.

Đừng nói Phó Quân Hoàng chưa từng trêu chọc bọn họ, cho dù anh thật sự trêu chọc họ, trêu chọc bọn họ không vui, bọn họ cũng không thể thật sự đến tìm chỗ của cụ Phó, nhà họ Phó chính là nổi danh bao che khuyết điểm, nếu như bọn họ đây thật sự đi, không chừng còn sẽ bị cụ Phó chèn ép.

Người nhà họ Phó bao che khuyết điểm nhất, nhưng chỉ là cụ Phó.

"Tôi nghĩ đa số mọi người cũng đều biết An Nhiên nhà tôi là đi vào nhà họ Phó tôi như thế nào, con bé An Nhiên kia mạng khổ, là đứa nhỏ Quân Hoàng đưa về trong một lần nhiệm vụ, đứa nhỏ kia sợ chúng ta không thu nhận con bé, mới có thể nói đó là con của mình. Quân Hoàng đứa nhỏ kia là loại người gì, người trong nhà ai mà không biết chứ? Huống chi, khi đó đứa nhỏ kia nhỏ như vậy. Vì để cho con bé An Nhiên lớn lên thật tốt, chúng ta cũng vẫn nói cho nó biết như vậy, Quân Hoàng là ba của nó, chúng ta là người nhà của nó." Cụ Phó cười, lúc ban đầu, quả thực là như vậy, chỉ là bọn họ không biết, từ lúc vừa mới bắt đầu đứa nhỏ kia, đã biết đây toàn bộ là giả.

Mọi người không rõ ông cụ đây là muốn nói gì, vì vậy cứ tiếp tục chờ.

Tầm mắt Caesar trong đám người vẫn luôn dừng ở trên người An Nhiên, vẻ mặt không thay đổi.

Tầm mắt Diêm Tử Diệp từ lúc sau khi đi vào phòng tiệc, tầm mắt cũng chưa có dời đi khỏi từ trên người An Nhiên.

Tầm mắt Khang Ni theo Caesar dừng ở trên người An Nhiên, thoạt nhìn vẻ mặt có hơi sâu hiểm khó dò.

Mà cũng liền trong cùng một lúc, Tần Vũ Triết đã nói cho An Nhiên toàn bộ tình hình của (Khang Ni) Connie Ryton.

An Nhiên cũng không có nghe cụ Phó nói như thế nào, cô đang nghe Tần Vũ Triết báo cáo.

"Bối cảnh của Khang Ni này rất đơn giản, nhà Ryton chỉ là một nhà kinh doanh bình thường, sở dĩ Khang Ni có thể thông đồng với Caesar, là bởi vì ba của Khang Ni muốn cho cô ta leo lên giường Caesar, dụ dỗ được Caesar này, cứu vớt xí nghiệp sắp phá sản của dòng họ." Tần Vũ Triết nhìn tin tức vừa mới tra được, đọc từng chút một cho An Nhiên nghe.

An Nhiên không nói lời nào, dinendian.lơqid]on chỉ là tầm mắt thoáng nhìn qua ở trên người Khang Ni.

"Lão soái ca, có nhìn ra người phụ nữ kia giống ai không?" An Nhiên chọc chọc Phó Quân Hoàng bên cạnh đang tập trung tinh thần nghe cụ Phó phát biểu.

Phó Quân Hoàng nhanh chóng quay đầu lại, nhìn An Nhiên, vẻ mặt không hiểu, thoạt nhìn rất là ngốc nghếch dễ thương: "Hả?" Vừa rồi bảo bối có nói cái gì sao?

Đáy mắt An Nhiên xẹt qua một chút nhàn nhạt cười: "Anh xem người phụ nữ kia một chút, có nhớ đến người nào không?"

Phó Quân Hoàng theo ánh mắt An Nhiên nhìn, tầm mắt dừng ở trên người Khang Ni, sau đó hơi nhíu chân mày lại, anh khẽ lắc đầu: "Không biết."

"Có giống Kim Duy Hi hay không?"

Không sai, Kim Duy Hi.

Lúc cô mới nhìn Khang Ni, cô cho là Kim Duy Hi đến đây.

Mặc dù màu tóc và màu mắt thay đổi, nhưng mà ngoại trừ những thứ này ra, cả người cô hoàn toàn chính là Kim Duy Hi, người mất tích không thấy, Kim Duy Hi.

"Kim Duy Hi? Ai vậy?" Vẻ mặt Phó Quân Hoàng tiếp tục nghi ngờ.

An Nhiên thở dài, được rồi, cô nói nhiều như vậy toàn bộ là vô ích, rõ ràng lão soái ca đều đã quên hết người nhà họ Kim.

Lúc An Nhiên muốn thu tầm mắt lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt chào đón của Khang Ni, hai đôi mắt đối diện lẫn nhau, rõ ràng Khang Ni không ngờ cô có thể đối diện ánh mắt với An Nhiên, sau một thoáng ngây ngốc, cô căng thẳng cười với An Nhiên.

An Nhiên bình thản gật đầu, lần nữa đưa ánh mắt dừng ở trên người cụ Phó vẫn còn đang nói cái gì đó.

"... Giữa hai đứa nhỏ này là không có quan hệ máu mủ, con bé An Nhiên là chúng tôi cùng nhau chăm sóc đến lớn, Quân Hoàng đối với nó càng để tâm hơn bất kỳ ai, sự trân trọng của nó đối với đứa nhỏ An Nhiên kia đã làm cho chúng tôi không xen tay vào được. Thoạt nhìn hai đứa nhỏ cũng xứng đôi, gả An Nhiên ra ngoài, chúng tôi cũng sợ nó ra ngoài bị tủi thân, cho nên, chúng tôi liền bàn bạc, sẽ để cho con bé An Nhiên này gả vào nhà của chúng tôi, cứ như vậy, con bé cũng coi như danh chính ngôn thuận là người nhà họ Phó, miễn cho đến lúc đó có người nói lời khó nghe như con bé bảo bối nhà tôi là cái gì mà con gái riêng."

Từ đầu đến cuối lời nói của ông cụ đều rất điềm đạm.

Sau khi Hùng Sơn nghe thấy lời nói của ông cụ, sau lưng ông cũng không nhịn được mà bắt đầu chảy ra mồ hôi, quả thực hôm nay ông chính là phát điên mới có thể đưa con gái ông đến tham gia tiệc rượu long trọng như vậy, mặc dù là bây giờ ông cụ đã lui xuống, nhưng mà trọng lượng lời nói của ông cụ ở bên trên vẫn không phải là nhỏ, nếu như ông cụ bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách với ông, như vậy ông thật sự là... thật sự là muốn đánh chết con gái bảo bối của mình!

Lúc Hùng Linh Ngọc nghe thấy mấy chữ cuối cùng cụ Phó nói, cơ thể đều là bất giác cứng lên, sắc mặt chợt trắng lại.

Lúc đó cũng không có nhiều người nghe được, cô không tin Phó An Nhiên sẽ truyền lời này đến trong lỗ tai ông cụ, nhưng mà cho dù là Phó An Nhiên không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không truyền đúng không? Hình như cô... cô đã gây họa rồi, hơn nữa còn gây họa không nhỏ.

Hùng Linh Ngọc đã sắp muốn khóc, cô vẫn luôn là nghe nói Phó Quân Hoàng có một cô con gái rất lớn, nhưng mà căn bản cũng không có nghĩ đến cô con gái này lại không phải là con ruột, càng không nghĩ đến nhà họ Phó này sẽ cưới đứa nhỏ mình tự tay nuôi lớn về nhà mình.

Cô đưa tay đến chỗ Hùng Sơn, muốn tìm an ủi, nhưng mà bây giờ bản thân Hùng Sơn cũng buồn bực muốn chết, chỗ nào có thời gian đi quan tâm cô chứ? Lúc tay của cô còn chưa có đụng tới Hùng Sơn, Hùng Sơn cũng đã hất tay của cô ra, đôi mắt hổ kia hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, không khỏi lại nói:

Xem chuyện tốt con làm!

Toàn bộ người ở chỗ này lập tức hiểu rõ ý của ông cụ, từ lúc bắt đầu ông nói lời mở đầu dài như vậy, thật ra thì sau cùng mới là trọng điểm? Ông đây là đang giới thiệu đối tượng cho cháu của mình.

Ông chính là muốn lấy An Nhiên nhà họ Phó về nhà, làm cháu dâu của mình.

Tất cả mọi người đều là vô cùng hâm mộ nhìn An Nhiên, chẳng qua cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhưng mà từ nhỏ cô lại được nhà họ Phó ở đế đô che chở mà lớn lên, cô có người thân như Phó Quân Hoàng che chở, này trưởng thành, còn liền trực tiếp gả cho Phó Quân Hoàng.

Chuyện tốt cỡ này, sao cũng không để cho bọn họ gặp được chứ?

Phó An Nhiên buồn cười nhìn cụ Phó, cụ Phó cũng không ngại mệt mỏi, nói một tràng dong dong dài dài, chỉ là cô rất tò mò chính là, sao năm đó lão soái ca lại không nói lời nào liền ôm cô quay về nhà.

Sau khi An Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Phó Quân Hoàng, cả người cô đều ngây ngẩn tại chỗ.

Chỉ thấy tầm mắt Phó Quân Hoàng bình tĩnh dừng ở trên người cụ Phó, trong đôi mắt đen nhánh mà lại sâu xa mang theo quá nhiều cảm xúc, khiếp sợ, vui mừng, không thể tin, phấn khởi... Rất nhiều cảm xúc trộn lẫn vào nhau, An Nhiên rất ngạc nhiên vậy mà mình lại xem hiểu.

"Lão soái ca?" An Nhiên không xác định Phó Quân Hoàng đây thật sự là vừa mới biết đây là tiệc rượu đính hôn của bọn họ.

Nguồn tin của Phó Quân Hoàng còn nhanh hơn cô nhiều, giống như cô còn không có tra được chuyện của Caesar, nhưng mà người của anh lại tra được. Chuyện tiệc rượu đính hôn này rất nhiều người đều không sai biệt lắm biết trước, lão soái ca hẳn là đã biết càng sớm hơn.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt của anh bây giờ, rõ ràng, là vừa mới nghe được từ trong miệng cụ Phó.

Không sai, điều An Nhiên nghĩ là không sai, thủ hạ của Phó Quân Hoàng đầu tiên đã biết cái gọi là tiệc rượu sinh nhật trên thực tế là tiệc rượu đính hôn của hai người Phó Quân Hoàng và Phó An Nhiên, cũng là bởi vì bọn họ biết quá rõ ràng, cho nên bọn họ mới không tính nói cho Phó Quân Hoàng.

Đám người kia có suy nghĩ giống như An Nhiên, chuyện như vậy không thể nói cho lão đại nhà mình, nếu không lão đại sẽ trực tiếp bỏ qua lễ đính hôn, một đường đi đến lễ kết hôn.

Không nói cái khác kết hôn hay không kết hôn, nếu như thật sự nói cho lão đại của bọn họ, chờ đến lúc đó thật sự đến tiệc rượu chỗ này, lão đại của bọn họ nhất định rất không có tiền đồ mà căng thẳng.

Lúc đối mặt với chuyện của Phó An Nhiên, từ trước đến nay lão đại kia của bọn họ nổi danh trưởng thành bình tĩnh thận trọng, sẽ biến mất ở trong nháy mắt, biến thành một cậu bé ngốc nghếch, cậu bé hư cái gì cũng không biết làm như thế nào.

Vì suy nghĩ cho lão đại của bọn họ, dĩ nhiên là bọn họ lựa chọn im lặng không nói, cái gì cũng không nói.

Dù sao đối với lão đại mà nói thì không phải là chuyện gì xấu, người nhà họ Phó cũng đều sẽ chuẩn bị mọi thứ cho lão đại, dĩ nhiên là bọn họ không có gì phải lo lắng không phải sao?

Vì vậy liền tạo thành bộ dáng hoàn toàn ngây ngốc của Phó Quân Hoàng bây giờ.

Từ Tĩnh Ngưng thì đứng chỗ cách Phó Quân Hoàng không xa, trong đôi mắt của bà tràn đầy tình cảm dịu dàng.

Con của bà cũng tìm được hạnh phúc của mình rồi, thật tốt.

Lúc ánh đèn chiếu vào trên người của hai người, vẻ mặt An Nhiên vẫn dở khóc dở cười nhìn Phó Quân Hoàng, mà tầm mắt Phó Quân Hoàng vừa từ trên người cụ Phó trở về đến trên người An Nhiên, đôi mắt đen nhánh như mực, hút An Nhiên vào thật sâu trong đó.

"Sao vậy? Vẻ mặt này?" An Nhiên buồn cười nhìn Phó Quân Hoàng.

Phó Quân Hoàng đưa tay ra, tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng xoa ở trên gương mặt An Nhiên, giọng nói anh nghe rất là chầm chậm, thậm chí còn lộ ra chút không thể tin:

"Ông nội vừa mới nói, cho em gả cho anh."

"Ừ, đúng."

"Vậy, chúng ta là sắp kết hôn, phải không?"

An Nhiên không lên tiếng.

Cô nên trả lời câu này thế nào? Dù sao cô vẫn có một loại cảm giác, đó chính là nếu như sau khi cô trả lời là đúng, anh sẽ lập tức kéo cô đi làm thủ tục di dân, sửa lại quốc tịch của cô, hoặc là sửa lại tuổi của cô, chỉ vì, có thể nhanh chóng kết hôn với anh.

Vì vậy, An Nhiên mỉm cười nhìn Phó Quân Hoàng, dfienddn lieqiudoon nhẹ giọng nói: "Lão soái ca, chúng ta phải đính hôn trước. Em có nói qua với anh, em còn chưa đến tuổi lập gia đình."

Vẻ mặt Phó Quân Hoàng thay đổi: "Vì sao không trực tiếp kết hôn?" Đó chính là anh còn phải tiếp tục chờ, còn phải chờ thật lâu.

Người xung quanh nghe thấy thì cả người mồ hôi lạnh, xem ra quả nhiên là Phó Quân Hoàng này vô cùng yêu Phó An Nhiên này, này ngay cả đính hôn cũng không muốn, trực tiếp đi kết hôn.

Nhưng mà xem ra, Phó Quân Hoàng này rất nghe lời của An Nhiên, quả nhiên là tình yêu đích thực sao?

An Nhiên nghe xong câu hỏi của Phó Quân Hoàng, cô thở dài: "Em đã giải thích qua cho anh rồi." An Nhiên không biết nên nói cái gì, bây giờ lão soái ca đã hoàn toàn rơi vào vấn đề vì sao không kết hôn trước, lại đi làm thêm đính hôn.

Mặc dù An Nhiên cũng không hiểu vì sao không thể kết hôn trước, lại làm thêm đính hôn gì đó, dù sao hai kết quả này không phải đều giống nhau sao, cần gì ép buộc phiền phức như vậy chứ?

"Thằng nhóc thối, nếu như con còn dám hỏi câu ngu ngốc như vậy nữa, ông sẽ lập tức để cho con bé An Nhiên bay ra nước ngoài, làm cho con cả đời cũng không gặp được!" Cụ Phó đứng ở trên bục, lúc nói chuyện với Phó Quân Hoàng thì mười phần có lực, dĩ nhiên là cụ Phó nghe được rõ ràng lời nói của anh.

Đôi mắt đen nhánh thoáng chốc liền lạnh xuống, lúc anh nhìn về phía cụ Phó, trong ánh mắt thấm đầy ý cảnh cáo.

Nếu như ông dám động vào một sợi tóc của bảo bối, con không để yên cho ông!

Ái chà, dám kêu lên với ông già ông, bây giờ cụ Phó còn sợ ai? Bây giờ ông cũng không có điểm sơ hở nào, nhưng mà thằng nhóc thối này lại có xương sườn mềm, mặc dù con bé An Nhiên kia cũng là kỳ kỳ quái quái, nhưng mà dù sao vẫn tương đối kính trọng với ông già ông này, lời của ông nói cô cũng vẫn đều nghe.

Nếu là ông nói cái gì đó với con bé An Nhiên kia, thằng nhóc thối kia chịu đủ.

Quả nhiên là Phó Quân Hoàng cũng không hỏi vấn đề gì nữa, ngoan ngoãn kéo An Nhiên đi đến trên bục.

Hai người Từ Tĩnh Ngưng và Đào Ngữ Song cũng xuất hiện đứng ở trên bục, trong tay bọn họ bưng một cái mâm màu đỏ, trên mặt mâm là hai cái hộp nhỏ hình trái tim màu đỏ, đi lên cùng nhau còn có Phó Văn Thắng và Phó Văn An, Phó Quân Nghị thì đứng ở dưới bục, anh không có đi lên, chỉ là đôi mắt vẫn luôn lấp lánh nhìn An Nhiên.

Lúc Phó Quân Hoàng nhìn thấy cái hộp nhỏ kia, đôi môi mím chặt, anh không biết nên nói cái gì, cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, anh chỉ nắm thật chặt tay của An Nhiên, trên khóe môi mang theo nụ cười không nén lại được.

Không biết Cố Hữu là đi vào lúc nào, anh liền đứng ở trong đám người, tầm mắt yên lặng dừng ở trên người An Nhiên, chỉ là trong đôi mắt đen kia thấm nhàn nhạt u buồn, anh biết, bây giờ cô, rất hạnh phúc.

Dáng vẻ Caesar cười như không cười nghiêng người tựa ở trên cây cột lớn cực kỳ đẹp mắt, trong tay cầm một ly sâm banh, một tay anh ôm ngực, trong cái tay còn lại cầm một ly sâm banh.

Diêm Tử Diệp đứng ở chỗ cách Caesar không xa, trong ánh mắt cuồng nhiệt thấm đầy vẻ đau khổ, tay cầm trên cái ly nắm chặt lại với nhau.

"Môn chủ Diêm, anh nói tiệc rượu đính hôn này, có thể tiến hành bình thường đến cuối không?" Caesar cũng không có nhìn Diêm Tử Diệp, tầm mắt vẫn dừng ở trên người phụ nữ mang theo nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi kia.

Hình như anh chưa từng gặp qua cô cười như vậy.

Cười tự nhiên như vậy.

Đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng, mà không phải là nụ cười châm biếm, cũng không phải là nụ cười lạnh lùng, càng không phải là ngoài cười nhưng trong không cười, bây giờ cô... rất hạnh phúc, cười rất vui vẻ.

Nhưng mà tại sao, anh muốn cứ như vậy tự tay phá hủy nụ cười kia chứ?

Đối với anh mà nói thì nụ cười kia, thật sự là, vô cùng chướng mắt.

Ánh mắt đau khổ của Diêm Tử Diệp biến mất ở trong nháy mắt, anh nghiêng đầu qua, vô cùng lạnh nhạt nhìn Caesar.

"Chuyện anh làm với Tần Môn của tôi, Tần Môn của tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ." Lúc này Diêm Tử Diệp lại là tồn tại khiến cho người khác sợ hãi kia, không có suy sụp chút nào, không có lo lắng và tuyệt vọng chút nào, có chỉ là vẻ cô độc lạnh lùng.

Caesar cũng không bị ảnh hưởng, chỉ là biếng nhác nhìn anh, quơ quơ ly rượu sâm banh, sau đó Caesar nâng khóe môi nói thầm: "Cho dù là không có Phó Quân Hoàng, cũng sẽ không phải là anh."

Đôi tay chợt nắm chặt.

Nhưng mà anh cũng không có lấy súng ra, cũng không tính nảy sinh ầm ĩ với Caesar ở chỗ này, anh đang không ngừng tự nói với chính mình, hôm nay là lễ đính hôn của gia, người nuôi anh lớn lên, lễ đính hôn của gia người để cho anh sinh tồn được ở trên thế giới mạnh hiếp yếu này, anh không thể phá hỏng buổi lễ này.

Nhưng mà, anh không muốn phá hỏng, không có nghĩa là người khác không muốn phá hỏng.

Vẻ mặt Caesar càng ngày càng lạnh, dinendian.lơqid]on hơi thở toàn thân càng lạnh lẽo như băng hơn so với vừa rồi.

Caesar cười cười tự giễu, quả nhiên anh vẫn đánh giá cao chính mình, vốn cho là, anh có thể nhìn cô đeo nhẫn của người khác lên, nhưng mà lúc anh thật sự nhìn thấy hình ảnh như vậy, anh mới phát hiện, chính mình không chịu nổi.

Cho dù là anh cũng vẫn không có xác nhận được thân phận của người đó.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy thái độ của Diêm Tử Diệp đối với Phó An Nhiên, lúc nghĩ đến động tác và lời nói mà Phó An Nhiên đối với Diêm Tử Diệp, dường như trong lòng của anh đã có một đáp án.

Cô, quả nhiên là người anh tìm kiếm.

Anh bắt đầu thấy may mắn, may mắn năm đó anh là lấy bộ dạng của Diêm Tử Diệp ở cùng với cô lâu như vậy, chuyện này làm cho anh căm ghét lâu như vậy, lần đầu tiên làm cho anh cảm thấy may mắn.

Không sao, đây chỉ là đính hôn mà thôi, anh có thể chờ, anh còn có thể tiếp tục... chờ.

Bởi vì, sớm muộn gì cô cũng sẽ là của anh, mà cả đời cô cũng vậy, cô sẽ là của anh, một mình anh.

Lúc này, Phó Quân Hoàng đã cầm lên chiếc nhẫn dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm dịu dàng nhìn chiếc nhẫn trong tay, lúc này cái tay cầm súng kia vậy mà bởi vì cầm một chiếc nhẫn mà hơi run rẩy, điều này làm cho rất nhiều người đều nở nụ cười vang.

Phó Quân Hoàng ho nhẹ một tiếng, muốn mượn cái này che giấu sự bối rối của mình, cũng liền lúc anh muốn đưa tay đi nắm lấy tay An Nhiên, bỗng nhiên ánh sáng ở phòng tiệc trở nên tối om, theo sau đó, tiếng súng kéo dài không ngừng vang lên liên tục!

Trước tiên Phó Quân Hoàng đi kéo An Nhiên, nhưng mà trước người của anh đã không có người!

Trong đám người vang lên âm thanh mọi người thét chói tai!

Điện khôi phục rất nhanh, không có ai bị thương, nhưng mà tầm mắt của Phó Quân Hoàng đảo quanh một vòng trong cả đám người cũng không có phát hiện An Nhiên!

An Nhiên cô, không thấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro