Chương 90: An Nhiên gặp nguy, bốn bề động
Khi Kim Ân Thánh bước đến lãnh thổ của Hoa Hạ, thì mọi hành tung của ông ta đã bị An Nhiên khống chế.
Nhưng cô không nghĩ đến, là Kim Ân Thánh là tìm đến cô.
An Nhiên vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, đèn trong phòng sáng choang, ở bên ngoài phòng bệnh, có một vài người đứng bên ngoài phòng bệnh, mà trong đó Ngân Lang mặc trang phục bệnh nhân trong tay hắn có một khẩu súng lục, biểu cảm lạnh lẽo đứng ở cửa.
Phó Quân Hoàng muốn động, lại bị ánh mắt của An Nhiên trừng mà đứng tại chỗ.
Bệnh nhân mà muốn lộn xộn cái gì?
Tình huống bất ngờ như vậy là ba người họ bị doạ sợ, bọn họ hoàn toàn không tính đến xảy ra tình huống như thế.
“Không nói?” An Nhiên mỉm cười chĩa chĩa súng, di dời khẩu súng ở mi tâm của hắn, “Tốt lắm.”
Nói xong, An Nhiên không chút khách khí, trước mặt đồng bọn của hắn mà trực tiếp nở súng.
Pằng---
Súng có thiết bị giảm thanh nên tiếng súng không lớn, nhưng cái tên Đại Hàn kia lại bị An Nhiên làm cho thủng một lỗ trên đầu! Mà mấy người đứng ở cửa làm như không thấy chuyện đó, bọn họ che chắn ở cửa ra vào, biểu cảm bất động.
“Cô giết hắn!” Một tiếng nói kinh sợ vang lên.
An Nhiên cảm thấy rất hưng thú, không nghĩ tới người này có thể nói được tiếng Hoa, tuy rằng không lưu loát, nhưng tốt xấu gì cũng nói được mà phải không?
Hai gã người Hàn này có biểu cảm đẹp mắt, bọn họ không nghĩ An Nhiên lại lớn mật như vậy, cái gì cũng không nói, trực tiếp liền … Trực tiếp giết chết sư huynh của bọn hắn!
Sư huynh là người mà sư phụ coi trọng nhất, nếu biết sư huynh đã chết, Phó An Nhiên nhất định không có cái kết tốt!
Thủng một cái lỗ trên đầu không biết có cảm giác thế nào, nhưng trên quần áo của An Nhiên dính máu, từ trước đến giờ không biết thế nào nhưng cô không thích màu máu.
“Không nên gấp gáp, chẳng mấy chốc sẽ đến các người.” Từ trong tay Ngân Lang tiếp lấy một cái khăn ướt màu trắng, khoé môi của An Nhiên gợi lên một tia người lãnh huyết.
Phó Quân Hoàng ngồi trên sofa mặt không chút biểu cảm, đối với anh mà nói, mặc kệ An Nhiên như thế nào, đều là bảo bối của anh, mặc kệ là cô hung tàn đến cỡ nào, ác độc thế nào, cũng đều là bảo bối là anh trân quý nhất.
Anh hết sức chăm chú nhìn An Nhiên, đáy mắt là một mảnh ánh sáng dìu dịu, khi Ngân Lang thấy được ánh mắt đó thì đột nhiên trong đáy lòng xuất hiện trong trận phát lạnh.
Hắn nghĩ, nếu quân chủ muốn giơ súng giết huấn luyện viên thì huấn luyện viên sẽ tự động lên nòng súng, sau đó đưa khẩu súng đó cho quân chủ…
“Không, tôi không muốn chết.” Tên kia nói tiếng Hoa, người không tự chủ lắc đầu, tuy rằng hắn có võ, nhưng đối mặt với súng thật thì hắn làm sao có thể chống cự được với cái thứ đó?
Trên thế giới này không có người nào là không sợ chết, hắn cũng như thế.
Hiện tại, hắn mới hai mươi mấy tuổi, cuộc đời của hắn mới bắt đầu, tuy rằng sư phụ là người đào tạo hắn, nhưng hắn cũng không thể vì sư phụ mà mất đi tính mạng của bản thân, một người nếu không còn tính mạng thì sẽ không có cái gì cả.
“Hửm?” An Nhiên cười cười, “Có người không muốn chết.”
“Tôi, tôi có thể nói cho cô biết sư phụ đang ở đâu, cô…”
Tên còn lại có vẻ ngoài cường tráng hình như hiểu được một ít tiếng hoa, khi hắn nghe thế, hắn kéo người kia, biểu cảm cực kì phẫn nộ, hắn hướng về người kia lớn tiếng nói.
“Tôi không muốn chết!” Tên người đại hàn kia sợ chết kêu to, hắn đẩy tên người đại hàn cao lớn ra, sau đó nhìn An Nhiên lớn tiếng hô, “Tôi biết sư phụ tôi đang làm cái gì, tôi có thể nói cho các người nghe, với điều kiện là không thể giết chúng tôi.”
An Nhiên nhíu mày, “Hiện tại, các người không có tư cách nói điều kiện.”
Cô không cần bọn họ nói cho cô biết Kim Ân Thánh đang ở đâu, hiện tại người của Vô Xá đang theo dõi ông ta. Điều duy nhất cô tò mò là, sau lưng Kim Ân Thánh ở Đế Đô là ai.
Khi Kim Ân Thánh ở Nhật Bản tìm người hợp tác, là Tiểu Dã Long ở Hành Hương, nhưng một Tiểu Dã Long làm sao có thể ảnh hưởng được Hoa Hạ?
“Kim Ân Thánh đã cùng ai tiếp xúc?” Súng trong tay An Nhiên chuyển động, ánh mắt của An Nhiên dừng trên người nọ, biểu cảm lạnh nhạt.
Hai người Đại Hàn không nghĩ đến An Nhiên lại hỏi như vậy, biểu cảm của hắn hơi cứng lại, “Tôi không biết. Tá Đằng Quang đang ở bên cạnh sư phụ, Tá Đằng Quang rất lợi hại, rất nhiều chuyện là ông ta liên hệ, bao gồm chuyện các ngời đang nằm bệnh viện, là do Tá Đằng Quang nói với sư phụ.”
Tá Đằng Quang? Cô có chút ấn tượng với người này, là người mà người của cô điều tra.
Hai người này nhất định là không đem lợi ích cho nhau rồi.
Cô hướng đến Ngân Lang liếc mắt ra hiệu, lập tức Ngân Lang đứng ở cửa phất tay với những người bên ngoài, mọi người tiến lên, trực tiếp kéo hai người kia ra bên ngoài.
Một tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, là điện thoại của An Nhiên.
“Nói.” An Nhiên không kiêng dè Phó Quân Hoàng mà trực tiếp nghe điện thoại.
An Nhiên vừa dứt lời, Lam Nhược Khê ở đầu bên kia nặng nề nói:
“Quân chủ, không thấy Kim Ân Thánh cùng Tá Đằng Quang.
“Chờ chút!” An Nhiên hướng ra bên ngoài hô lên, những người kia cùng lúc dừng lại, An Nhiên đi đến, “Xảy ra chuyện gì.”
“Khi chúng tôi đi vào phòng của bọn họ, thì trong phòng không có ai. Thế nhưng, mấy người theo dõi bên ngoài cũng không thấy nhóm người Kim Ân Thánh ra ngoài.” Hô hấp của Lam Nhược Khê có chút bất ổn, tựa như là ở nơi nào đang chạy đến.
An Nhiên vẫn chưa tắt điện thoại, mặt cô lạnh xuống, hỏi hai người Đại Hàn, “Kim Ân Thánh có nói cho các người biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì gặp nhau ở đâu không?”
Tên người Hàn cường tráng oán hận nhìn An Nhiên, giống như muốn nuốt sống cô.
“Sư phụ có nói, chỉ cần chúng tôi thành công, liền tới…” Tên người Hàn sợ chết, cũng không nói hoàn chỉnh một câu, hắn biết nếu hắn nói ra, thì hắn nhất định sẽ bị giết chết, “Không, tôi không nói. Tôi có thể mang các người đến đó, nhưng đến lúc đó các người phải thả tôi đi.”
Bên môi của An Nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, “Được, chỉ cần mày mang tao đi, tao nhất định sẽ thả mày.”
“Cô nên giữ lời.”
The Newest in IoT
Find inspiration in the Intel® Software Developer Zone for IoT.
Tìm hiểu thêm
“Phó An Nhiên tao, chưa từng nuốt lời.”
“Được, tôi mang cô đi.”
Phó Quân Hoàng muốn đi cung An Nhiên, nhưng lại bị An Nhiên trừng trở về, “Em sẽ xử lý chuyện của Kim Ân Thánh nhanh chống, đến lúc đó sẽ trở về với anh.”
”Anh cùng em.” Phó Quân Hoàng nắm lấy góc áo của cô mà kéo, biểu cảm bất động, con ngươi đen nhánh nhìn cô.
”Không được.” An Nhiên cự tuyệt, “Trên người anh bị thương, anh cần tĩnh dưỡng.”
”Đã tốt.” Môi anh nhếch lên. Anh làm sao có thể cho phép bảo bối của anh một mình đối mặt với nguy hiểm? Anh muốn ở bên cạnh cô, anh không thể chấp nhận được bảo bổi của anh có một chút chuyện nào xảy ra.
An Nhiên làm sao không biết anh đang suy nghĩ cái gì? Nhưng lúc này là không được.
”Phó Quân Hoàng! “ Cô tức giận.
Lúc bình thường, anh sẽ nhanh chóng thoả hiệp, nhưng lúc này biểu cảm của anh bất động, ngay cả lực đạo trên tay cũng tăng lên nhiều.
”Rất nguy hiểm.” Khi nói ra ba chữ này, An Nhiên liền hối hận, không thể tự tát vào mặt mình.
”Muốn đi.” Đã nguy hiểm, vậy càng muốn đi, anh không chịu nổi khi bảo bối gặp bất kì nguy hiểm nào.
”Phó Quân Hoàng, anh đừng nháo, hiện tại anh đang bị thương. Nếu miệng vết thương nhiễm trùng thì sao? Đến lúc đó anh bị nặng hơn thì sao bây giờ? Anh…”
”Em sẽ bảo vệ anh.” Anh có một bí mật, chính là anh thích nhìn bảo bối sốt ruột vì anh, anh thích nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đó vì anh mà trở nên gấp gáp, vì anh mà cô xuất hiện nhiều biểu cảm khác nhau.
Một câu nói, năm chữ đơn giản lại đem toàn bộ lời của An Nhiên muốn nói trở về.
Cô bảo vệ anh sao? Tất nhiên là vậy.
Ngoại trừ cô bảo vệ anh, còn có thể làm gì? Những việc cô làm không phải là muốn cuộc sống sau này của anh và cô đơn giản hơn sao? Không phải vì để an tâm cho cuộc sống ngày sau sao?
Cây to đón gió, họ Phó ở Đế Đô có thể nói là quyền thế ngập trời, may mắn là người họ Phó cực kì ngay thẳng, chính phái, không can dự vào các cuộc tranh đấu, giữ mình trong sạch, là một dòng dỗi độc lập. Nhưng có một câu nói, nước quá trong ắt không có cá, họ Phó cũng chính là một miếng thịt béo bở ở trước mặt bọn người kia, bọn người đó làm sao không thèm được?
Thế nhưng ăn không được, thì cũng không thể để người khác ăn, đây là thứ tâm lý nắm giữ nhiều người, đến lúc đó họ Phó sẽ gặp tình thế thế nào?
Phó lão gia tử cả đời là người thanh liêm, Phó Văn Thắng kế thừa tính khí của ông, nếu họ Phó không phải có một kì tài buôn bán là Từ Tĩnh Ngưng, thật không biết họ Phó nên làm gì.
Họ Từ ở giới kinh doanh rất có tiếng nói, mà hiện nay Từ Tĩnh Ngưng một Đổng sự trưởng, cô nữ cường nhân mạnh mẽ vang dội.
Khi ở trong nhà, Từ Tĩnh Ngưng là một hình mẫu mẹ hiền, thậm chí ở trước mặt Phó Văn Thắng, bà ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ, là một người phụ nữ động một chút là khóc, nhưng người phụ nữ đó đang âm thầm giúp đỡ nhiều việc.
Tất nhiên, chuyện này nếu như bị Phó lão gia hoặc Phó Văn Thắng biết được, không biết là sẽ mắng thế nào.
Lúc đầu khi An Nhiên biết hành động của Từ Tĩnh Ngưng, thì hơi kinh ngạc nhưng sau đó suy nghĩ lại, cũng thông suốt, người họ Phó quả nhiên không ai ngồi không.
“Bảo bối?” Phó Quân Hoàng kéo góc áo của An Nhiên, mày nhíu lại.
An Nhiên thoả hiệp, “Được, anh theo em, nhưng anh chỉ có thể ngồi trên xe mà chờ.”
Anh cười, “Được.” Hiện tại đáp ứng trước, sau đó đến chỗ thì nói không được?
An Nhiên thở dài, cô cẩn thận đỡ Phó Quân Hoàng, liếc mắt cảnh cáo Ngân Lang một cái, “Anh ở nơi này nghỉ ngơi cho tôi.”
Thân thể thẳng tắp của Ngân Lang nhất thời mềm xuống, hắn chỉ là gãy xương mà thôi, gãy xương nho nhỏ thôi mà.
“Nếu anh muốn sau này trở thành người tàn tật thì đi theo.”
Uy hiếp, mà uy hiếp trắng trợn!
Nếu hắn dám đi theo, quân chủ nhất định sẽ triệt để đánh gãy đùi hắn.
Ngân Lang lắc đầu, dùng sức lắc đầu, hắn còn muốn giữ gìn cái chân này để ra chiến trường.
Phó Quân Hoàng muốn nói miệng vết thương của anh không nghiêm trọng, ít nhất đối với sức khoẻ của Phó Quân Hoàng mà nói, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, hơn nữa không có loại đau đớn nào, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Nhưng mà An Nhiên bên cạnh anh vẻ mặt rất nghiêm túc, anh cũng chấp nhận tựa đầu vào vai của An Nhiên, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, biểu cảm cực kì sung sướng.
Gã sợ chết người Đại Hàn tên là Tống Chính Hạo, là một trong những đồ đệ của Kim Ân Thánh, hắn là một người rất ham học hỏi, rất được Kim Ân Thánh yêu thích, mà gã cường tráng có tên là Lưu Quang Tú, cũng là đồ đệ của Kim Ân Thánh, nhưng hắn là một người ngay thẳng đến ngốc nghếch.
“Đến lúc đó, cô thật sự sẽ thả tôi, phải không?” Tống Chính Hạo vẫn lo lắng quay đầu, nhìn An Nhiên, hỏi xác định.
An Nhiên nhíu mày, “Nếu còn nói nhiều lời vô nghĩa, tao lập tức giải quyết mày.”
Lưu Quang Tú có một chuỗi lời muốn nói, biểu cảm thoạt nhìn rất kích động, hắn không tin nhìn An Nhiên, thậm chí đối với chuyện Tống Chính Hạo đang làm, hắn rất phẫn nộ.
Nếu không phải hai tay của hắn đang bị trói ngược ra phía sau thì hắn nhất định sẽ xông đến Tống Chính Hạo cho hắn một quyền.
“Cô sẽ làm gì với Kim Ân Thánh?” Đột nhiên, Tống Chính Hạo lớn tiếng nói.
Lưu Quang Tú bị doạ bới Tống Chính Hạo lớn tiếng nói, hắn (Lưu Quang Tú) kinh ngạc nhìn hắn (Tống Chính Hạo), Tống Chính Hạo đột nhiên không nói nữa, nhưng con ngươi lại mang nét thù hận rõ ràng.
An Nhiên nở nụ cười, cô đã nói đúng, vì sao Tống Chính Hạo lại nói chuyện, nguyên do là có chuyển ẩn tình.
Tống Chính Hạo cùng Kim Ân Thánh xảy nhiều chuyện, chuyện không nhỏ, hay là cả Kim Ân Thánh cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
Lưu Quang Tú có chút kinh ngạc nhìn Tống Chính Hạo, hắn nói mấy câu, nhưng Tống Chính Hạo chưa trả lời hắn câu nào.
Khi Kim Ân Thánh bước đến lãnh thổ của Hoa Hạ, thì mọi hành tung của ông ta đã bị An Nhiên khống chế.
Nhưng cô không nghĩ đến, là Kim Ân Thánh là tìm đến cô.
An Nhiên vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, đèn trong phòng sáng choang, ở bên ngoài phòng bệnh, có một vài người đứng bên ngoài phòng bệnh, mà trong đó Ngân Lang mặc trang phục bệnh nhân trong tay hắn có một khẩu súng lục, biểu cảm lạnh lẽo đứng ở cửa.
Phó Quân Hoàng muốn động, lại bị ánh mắt của An Nhiên trừng mà đứng tại chỗ.
Bệnh nhân mà muốn lộn xộn cái gì?
Tình huống bất ngờ như vậy là ba người họ bị doạ sợ, bọn họ hoàn toàn không tính đến xảy ra tình huống như thế.
“Không nói?” An Nhiên mỉm cười chĩa chĩa súng, di dời khẩu súng ở mi tâm của hắn, “Tốt lắm.”
Nói xong, An Nhiên không chút khách khí, trước mặt đồng bọn của hắn mà trực tiếp nở súng.
Pằng---
Súng có thiết bị giảm thanh nên tiếng súng không lớn, nhưng cái tên Đại Hàn kia lại bị An Nhiên làm cho thủng một lỗ trên đầu! Mà mấy người đứng ở cửa làm như không thấy chuyện đó, bọn họ che chắn ở cửa ra vào, biểu cảm bất động.
“Cô giết hắn!” Một tiếng nói kinh sợ vang lên.
An Nhiên cảm thấy rất hưng thú, không nghĩ tới người này có thể nói được tiếng Hoa, tuy rằng không lưu loát, nhưng tốt xấu gì cũng nói được mà phải không?
Hai gã người Hàn này có biểu cảm đẹp mắt, bọn họ không nghĩ An Nhiên lại lớn mật như vậy, cái gì cũng không nói, trực tiếp liền … Trực tiếp giết chết sư huynh của bọn hắn!
Sư huynh là người mà sư phụ coi trọng nhất, nếu biết sư huynh đã chết, Phó An Nhiên nhất định không có cái kết tốt!
Thủng một cái lỗ trên đầu không biết có cảm giác thế nào, nhưng trên quần áo của An Nhiên dính máu, từ trước đến giờ không biết thế nào nhưng cô không thích màu máu.
“Không nên gấp gáp, chẳng mấy chốc sẽ đến các người.” Từ trong tay Ngân Lang tiếp lấy một cái khăn ướt màu trắng, khoé môi của An Nhiên gợi lên một tia người lãnh huyết.
Phó Quân Hoàng ngồi trên sofa mặt không chút biểu cảm, đối với anh mà nói, mặc kệ An Nhiên như thế nào, đều là bảo bối của anh, mặc kệ là cô hung tàn đến cỡ nào, ác độc thế nào, cũng đều là bảo bối là anh trân quý nhất.
Anh hết sức chăm chú nhìn An Nhiên, đáy mắt là một mảnh ánh sáng dìu dịu, khi Ngân Lang thấy được ánh mắt đó thì đột nhiên trong đáy lòng xuất hiện trong trận phát lạnh.
Hắn nghĩ, nếu quân chủ muốn giơ súng giết huấn luyện viên thì huấn luyện viên sẽ tự động lên nòng súng, sau đó đưa khẩu súng đó cho quân chủ…
“Không, tôi không muốn chết.” Tên kia nói tiếng Hoa, người không tự chủ lắc đầu, tuy rằng hắn có võ, nhưng đối mặt với súng thật thì hắn làm sao có thể chống cự được với cái thứ đó?
Trên thế giới này không có người nào là không sợ chết, hắn cũng như thế.
Hiện tại, hắn mới hai mươi mấy tuổi, cuộc đời của hắn mới bắt đầu, tuy rằng sư phụ là người đào tạo hắn, nhưng hắn cũng không thể vì sư phụ mà mất đi tính mạng của bản thân, một người nếu không còn tính mạng thì sẽ không có cái gì cả.
“Hửm?” An Nhiên cười cười, “Có người không muốn chết.”
“Tôi, tôi có thể nói cho cô biết sư phụ đang ở đâu, cô…”
Tên còn lại có vẻ ngoài cường tráng hình như hiểu được một ít tiếng hoa, khi hắn nghe thế, hắn kéo người kia, biểu cảm cực kì phẫn nộ, hắn hướng về người kia lớn tiếng nói.
“Tôi không muốn chết!” Tên người đại hàn kia sợ chết kêu to, hắn đẩy tên người đại hàn cao lớn ra, sau đó nhìn An Nhiên lớn tiếng hô, “Tôi biết sư phụ tôi đang làm cái gì, tôi có thể nói cho các người nghe, với điều kiện là không thể giết chúng tôi.”
An Nhiên nhíu mày, “Hiện tại, các người không có tư cách nói điều kiện.”
Cô không cần bọn họ nói cho cô biết Kim Ân Thánh đang ở đâu, hiện tại người của Vô Xá đang theo dõi ông ta. Điều duy nhất cô tò mò là, sau lưng Kim Ân Thánh ở Đế Đô là ai.
Khi Kim Ân Thánh ở Nhật Bản tìm người hợp tác, là Tiểu Dã Long ở Hành Hương, nhưng một Tiểu Dã Long làm sao có thể ảnh hưởng được Hoa Hạ?
“Kim Ân Thánh đã cùng ai tiếp xúc?” Súng trong tay An Nhiên chuyển động, ánh mắt của An Nhiên dừng trên người nọ, biểu cảm lạnh nhạt.
Hai người Đại Hàn không nghĩ đến An Nhiên lại hỏi như vậy, biểu cảm của hắn hơi cứng lại, “Tôi không biết. Tá Đằng Quang đang ở bên cạnh sư phụ, Tá Đằng Quang rất lợi hại, rất nhiều chuyện là ông ta liên hệ, bao gồm chuyện các ngời đang nằm bệnh viện, là do Tá Đằng Quang nói với sư phụ.”
Tá Đằng Quang? Cô có chút ấn tượng với người này, là người mà người của cô điều tra.
Hai người này nhất định là không đem lợi ích cho nhau rồi.
Cô hướng đến Ngân Lang liếc mắt ra hiệu, lập tức Ngân Lang đứng ở cửa phất tay với những người bên ngoài, mọi người tiến lên, trực tiếp kéo hai người kia ra bên ngoài.
Một tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, là điện thoại của An Nhiên.
“Nói.” An Nhiên không kiêng dè Phó Quân Hoàng mà trực tiếp nghe điện thoại.
An Nhiên vừa dứt lời, Lam Nhược Khê ở đầu bên kia nặng nề nói:
“Quân chủ, không thấy Kim Ân Thánh cùng Tá Đằng Quang.
“Chờ chút!” An Nhiên hướng ra bên ngoài hô lên, những người kia cùng lúc dừng lại, An Nhiên đi đến, “Xảy ra chuyện gì.”
“Khi chúng tôi đi vào phòng của bọn họ, thì trong phòng không có ai. Thế nhưng, mấy người theo dõi bên ngoài cũng không thấy nhóm người Kim Ân Thánh ra ngoài.” Hô hấp của Lam Nhược Khê có chút bất ổn, tựa như là ở nơi nào đang chạy đến.
An Nhiên vẫn chưa tắt điện thoại, mặt cô lạnh xuống, hỏi hai người Đại Hàn, “Kim Ân Thánh có nói cho các người biết, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thì gặp nhau ở đâu không?”
Tên người Hàn cường tráng oán hận nhìn An Nhiên, giống như muốn nuốt sống cô.
“Sư phụ có nói, chỉ cần chúng tôi thành công, liền tới…” Tên người Hàn sợ chết, cũng không nói hoàn chỉnh một câu, hắn biết nếu hắn nói ra, thì hắn nhất định sẽ bị giết chết, “Không, tôi không nói. Tôi có thể mang các người đến đó, nhưng đến lúc đó các người phải thả tôi đi.”
Bên môi của An Nhiên lộ ra một nụ cười quái dị, “Được, chỉ cần mày mang tao đi, tao nhất định sẽ thả mày.”
“Cô nên giữ lời.”
“Phó An Nhiên tôi, chưa từng nuốt lời.”
“Được, tôi mang cô đi.”
Phó Quân Hoàng muốn đi cung An Nhiên, nhưng lại bị An Nhiên trừng trở về, “Em sẽ xử lý chuyện của Kim Ân Thánh nhanh chống, đến lúc đó sẽ trở về với anh.”
”Anh cùng em.” Phó Quân Hoàng nắm lấy góc áo của cô mà kéo, biểu cảm bất động, con ngươi đen nhánh nhìn cô.
”Không được.” An Nhiên cự tuyệt, “Trên người anh bị thương, anh cần tĩnh dưỡng.”
”Đã tốt.” Môi anh nhếch lên. Anh làm sao có thể cho phép bảo bối của anh một mình đối mặt với nguy hiểm? Anh muốn ở bên cạnh cô, anh không thể chấp nhận được bảo bổi của anh có một chút chuyện nào xảy ra.
An Nhiên làm sao không biết anh đang suy nghĩ cái gì? Nhưng lúc này là không được.
”Phó Quân Hoàng! “ Cô tức giận.
Lúc bình thường, anh sẽ nhanh chóng thoả hiệp, nhưng lúc này biểu cảm của anh bất động, ngay cả lực đạo trên tay cũng tăng lên nhiều.
”Rất nguy hiểm.” Khi nói ra ba chữ này, An Nhiên liền hối hận, không thể tự tát vào mặt mình.
”Muốn đi.” Đã nguy hiểm, vậy càng muốn đi, anh không chịu nổi khi bảo bối gặp bất kì nguy hiểm nào.
”Phó Quân Hoàng, anh đừng nháo, hiện tại anh đang bị thương. Nếu miệng vết thương nhiễm trùng thì sao? Đến lúc đó anh bị nặng hơn thì sao bây giờ? Anh…”
”Em sẽ bảo vệ anh.” Anh có một bí mật, chính là anh thích nhìn bảo bối sốt ruột vì anh, anh thích nhìn khuôn mặt lạnh nhạt đó vì anh mà trở nên gấp gáp, vì anh mà cô xuất hiện nhiều biểu cảm khác nhau.
Một câu nói, năm chữ đơn giản lại đem toàn bộ lời của An Nhiên muốn nói trở về.
Cô bảo vệ anh sao? Tất nhiên là vậy.
Ngoại trừ cô bảo vệ anh, còn có thể làm gì? Những việc cô làm không phải là muốn cuộc sống sau này của anh và cô đơn giản hơn sao? Không phải vì để an tâm cho cuộc sống ngày sau sao?
Cây to đón gió, họ Phó ở Đế Đô có thể nói là quyền thế ngập trời, may mắn là người họ Phó cực kì ngay thẳng, chính phái, không can dự vào các cuộc tranh đấu, giữ mình trong sạch, là một dòng dỗi độc lập. Nhưng có một câu nói, nước quá trong ắt không có cá, họ Phó cũng chính là một miếng thịt béo bở ở trước mặt bọn người kia, bọn người đó làm sao không thèm được?
Thế nhưng ăn không được, thì cũng không thể để người khác ăn, đây là thứ tâm lý nắm giữ nhiều người, đến lúc đó họ Phó sẽ gặp tình thế thế nào?
Phó lão gia tử cả đời là người thanh liêm, Phó Văn Thắng kế thừa tính khí của ông, nếu họ Phó không phải có một kì tài buôn bán là Từ Tĩnh Ngưng, thật không biết họ Phó nên làm gì.
Họ Từ ở giới kinh doanh rất có tiếng nói, mà hiện nay Từ Tĩnh Ngưng một Đổng sự trưởng, cô nữ cường nhân mạnh mẽ vang dội.
Khi ở trong nhà, Từ Tĩnh Ngưng là một hình mẫu mẹ hiền, thậm chí ở trước mặt Phó Văn Thắng, bà ấy chỉ là một người phụ nữ nhỏ, là một người phụ nữ động một chút là khóc, nhưng người phụ nữ đó đang âm thầm giúp đỡ nhiều việc.
Tất nhiên, chuyện này nếu như bị Phó lão gia hoặc Phó Văn Thắng biết được, không biết là sẽ mắng thế nào.
Lúc đầu khi An Nhiên biết hành động của Từ Tĩnh Ngưng, thì hơi kinh ngạc nhưng sau đó suy nghĩ lại, cũng thông suốt, người họ Phó quả nhiên không ai ngồi không.
“Bảo bối?” Phó Quân Hoàng kéo góc áo của An Nhiên, mày nhíu lại.
An Nhiên thoả hiệp, “Được, anh theo em, nhưng anh chỉ có thể ngồi trên xe mà chờ.”
Anh cười, “Được.” Hiện tại đáp ứng trước, sau đó đến chỗ thì nói không được?
An Nhiên thở dài, cô cẩn thận đỡ Phó Quân Hoàng, liếc mắt cảnh cáo Ngân Lang một cái, “Anh ở nơi này nghỉ ngơi cho tôi.”
Thân thể thẳng tắp của Ngân Lang nhất thời mềm xuống, hắn chỉ là gãy xương mà thôi, gãy xương nho nhỏ thôi mà.
“Nếu anh muốn sau này trở thành người tàn tật thì đi theo.”
Uy hiếp, mà uy hiếp trắng trợn!
Nếu hắn dám đi theo, quân chủ nhất định sẽ triệt để đánh gãy đùi hắn.
Ngân Lang lắc đầu, dùng sức lắc đầu, hắn còn muốn giữ gìn cái chân này để ra chiến trường.
Phó Quân Hoàng muốn nói miệng vết thương của anh không nghiêm trọng, ít nhất đối với sức khoẻ của Phó Quân Hoàng mà nói, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, hơn nữa không có loại đau đớn nào, hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Nhưng mà An Nhiên bên cạnh anh vẻ mặt rất nghiêm túc, anh cũng chấp nhận tựa đầu vào vai của An Nhiên, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, biểu cảm cực kì sung sướng.
Gã sợ chết người Đại Hàn tên là Tống Chính Hạo, là một trong những đồ đệ của Kim Ân Thánh, hắn là một người rất ham học hỏi, rất được Kim Ân Thánh yêu thích, mà gã cường tráng có tên là Lưu Quang Tú, cũng là đồ đệ của Kim Ân Thánh, nhưng hắn là một người ngay thẳng đến ngốc nghếch.
“Đến lúc đó, cô thật sự sẽ thả tôi, phải không?” Tống Chính Hạo vẫn lo lắng quay đầu, nhìn An Nhiên, hỏi xác định.
An Nhiên nhíu mày, “Nếu còn nói nhiều lời vô nghĩa, tao lập tức giải quyết mày.”
Lưu Quang Tú có một chuỗi lời muốn nói, biểu cảm thoạt nhìn rất kích động, hắn không tin nhìn An Nhiên, thậm chí đối với chuyện Tống Chính Hạo đang làm, hắn rất phẫn nộ.
Nếu không phải hai tay của hắn đang bị trói ngược ra phía sau thì hắn nhất định sẽ xông đến Tống Chính Hạo cho hắn một quyền.
“Cô sẽ làm gì với Kim Ân Thánh?” Đột nhiên, Tống Chính Hạo lớn tiếng nói.
Lưu Quang Tú bị doạ bới Tống Chính Hạo lớn tiếng nói, hắn (Lưu Quang Tú) kinh ngạc nhìn hắn (Tống Chính Hạo), Tống Chính Hạo đột nhiên không nói nữa, nhưng con ngươi lại mang nét thù hận rõ ràng.
An Nhiên nở nụ cười, cô đã nói đúng, vì sao Tống Chính Hạo lại nói chuyện, nguyên do là có chuyển ẩn tình.
Tống Chính Hạo cùng Kim Ân Thánh xảy nhiều chuyện, chuyện không nhỏ, hay là cả Kim Ân Thánh cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
Lưu Quang Tú có chút kinh ngạc nhìn Tống Chính Hạo, hắn nói mấy câu, nhưng Tống Chính Hạo chưa trả lời hắn câu nào.
Ở một bên khác.
Trong lúc An Nhiên đang bị tập kích ở phòng bệnh, tin tức được truyền đi bốn phương.
Trong căn phòng mang phong cách châu Âu.
“Lại Tư, cậu nói xem, trên thế giới này sao lại có người có thú vui khi đi tập kích tiểu ác ma vậy?” Người đàn ông mang mặt nạ màu bạc ngồi phía dưới ánh đèn, chiếc mặt nạ khúc xạ thành một dòng ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm.
Lại Tư luôn đứng phía sau người đàn ông đó không chút biểu cảm, “Không biết.”
“Phó Quân Hoàng này thật đúng là chướng mắt, mặc kệ là ở đâu đều có sự xuất hiện của anh ta, thật đúng là chán ghét.” Xem tập văn kiện cùng ảnh vừa mới nhận fax, gương mặt phía dưới mặt nạ màu bạc tràn đầy sự bất mãn.
“Giết anh ta.” Lại Tư nói thẳng.
Con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc, “Lại Tư, cậu đúng là càng ngày càng bạo lực.”
Lại Tư không chớp mắt nhìn phía trước, nhưng vẻ mặt của hắn có chút biến hoá nhỏ.
BOSS nói hắn bạo lực? Khoé miệng hắn run nhẹ.
Xe chạy chậm đến gần lối đi bộ, lão Lưu lấy đồ vừa mới nhận được, xoay người, đem vật trong tay giao cho người ngồi phía sau:
“Môn chú, mới nhận được tin.”
Diêm Tử Diệp hận lấy đồ của lão Lưu giao cho hắn, khi nhìn thấy nội dung bên trong, gương mặt xẹt qua một tia lạnh lẽo, “Ai làm?”
“Nếu tôi đoán không sai, chính là Kim Ân Thánh làm”. Lão Lưu thở dài nói.
Xem ra, vận mệnh của họ Kim sắp kết thúc.
Trong một căn phòng tối, khi một thiếu niên nhận được tin tức, cậu ta suýt chút nữa đã nhảy lên, cậu ta cầm di động, nhưng lại hướng về cầu thang chạy đi, ngay cả cửa phòng cũng không gõ mà trực tiếp đẩy cửa vào, vội vàng nói:
“Chị, chị, cô ấy bị thương, cô ấy bị tập kích, cô ấy…”
Bách Lí Lan mặc một thân váy ngủ thở dài, cô đến trước mặt của thiếu niên đang vội vàng đó, ôm cậu ta vào trong lòng, ôn nhu nói, “Đứa nhỏ ngốc, cô ấy đã không sao.”
“Không sao rồi ư?” Cậu ta không tin, cậu ta mới nhận được tin, sao là chị gái lại nói không có việc gì cả?
Bách Lí Lan kéo cậu ta đến giường của bản thân, nhẹ nhàng vỗ về cậu ta, “Thân ái, sự bình tĩnh thường ngày của em chạy đi đâu rồi?”
Thiếu niên ngẩn ra, “Chị…”
Bách Lí Lan nở nụ cười, “Em đừng quên, người trong lòng em là ai. Cô ấy là Phó An Nhiên, một người kém cõi thì làm sao có thể tổn thương đến cô ấy? Yên tâm đi, cô ấy là một tiểu hồ li giảo hoạt.”
“Nhưng mà…” Nhưng tin tức cậu nhận được, là nói cô bị thương.
“Nào, thân ái, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều, em cảm thấy Phó An Nhiên là người thế nào?” Đây là lần đầu tiên Bách Lí Lan hỏi chính diện cậu ta câu này.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn cô ta, không hiểu.
“Được rồi, vậy chị hỏi em một vấn đề, em cảm thấy trên thế giới này, ai có thể làm tổn thương cô ấy được?”
“Phó Quân Hoàng.” Đó là một người đàn ông trong truyền thuyết.
Cậu chưa từng thấy Phó Quân Hoàng, nhưng biết được sự tồn tại của anh.
Anh ta đối với An Nhiên có sự ảnh hưởng rất lớn, cậu nghe không ít chuyện về Phó Quân Hoàng, đồng thời còn biết nhiều chuyện về An Nhiên là Phó Quân Hoàng, mà những chuyện đó làm cậu rất hâm mộ.
Cậu hâm mộ đồng thời cũng đố kị với Phó Quân Hoàng, đố kị anh ta có thể dễ dàng được An Nhiên tín nhiệm.
Cậu biết rõ, có thể được An Nhiên tín nhiệm là chuyện không dễ dàng, nhưng mà cô ấy lại tín nhiệm anh ta không điều kiện.
Bách Lí Lan không ngờ em trai của cô ta cho một đáp án như vậy.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, trên thể giới này người chân chính có thể tổn thương An Nhiên, chỉ sợ ngoài Phó Quân Hoàng thì không có một ai.
Tổn thương trên thân thể có là cái gì, chỉ có một vết sẹo, ngoài ra sẽ không có chuyện gì. Nhưng trên thế giới này, ngoại trừ Phó Quân Hoàng, không có kẻ nào có thể tổn thương đến nội tâm của Phó An Nhiên.
“Vậy em cảm thấy anh ta sẽ làm tổn thương cô ấy sao?” Bách Lí Lan tiếp tục hỏi.
Thiến nên cắn chặt môi dưới, không nói lời nào.
Chính cậu ta cũng hiểu được, nên cậu ta không nói chuyện.
Cậu ta nói không nên lời, mặc dù là lừa mình hay dối người, thì cậu cũng không nói được.
“Anh ta sẽ không tổn thương Phó An Nhiên, vậy em còn lo lắng cái gì?” Bách Lí Lan một lần nữa ôm thiếu niên vào lòng, “Thân ái, em quá chú ý cô ấy rồi, sớm hay muộn thì có một ngày em bị tổn thương.”
Hai tay ôm lấy cô, “Em không sợ.” Cậu ta sẽ giống như bươm bướm, biết rõ bay vào sẽ chết, thế nhưng cậu ta không nhịn nỗi, nhịn chú ý không được, muốn rút ngắn khoảng cách với cô ấy.
Đại khái, đây chính là yêu đi, cái tình cảm mà cậu từng xem thường.
Bách Lí Lan chỉ ôm cậu như vậy, ánh mắt rơi vào bức tường trắng xám, làm người ta không nhìn ra biểu cảm của cô ta lúc này.
Một âm thanh nén lực vang lên.
Cửa phòng được mở ra.
Nơi này là một phòng thí nghiệm, trong phòng thí nghiệm không có ai, người tới mang theo một túi văn kiện trong tay, thoạt nhìn hắn cho chút kích động, hắn đến cuối phòng thí nghiệm, mở một cánh cửa thông tới một phòng riêng.
“Lão đại, Phó An Nhiên vừa mới bị tập kích.”
“Kết quả.” Tay người nọ không ngừng làm thí nghiệm, biểu cảm bất động.
“Cô ấy không xảy ra chuyện gì, nhưng lại mang Phó Quân Hoàng từ bệnh viện đi ra, không biết làm cái gì, tôi đã phải người đi theo.”
“Tiếp tục đi. Ai làm?”
“Là tổ chức Hành Hương của Nhật Bản còn cóKim Ân Thánh của Đại Hàn.”
“ Phế bỏ.” Bên trong tiếng nói tràn đầy quyền lực.
Người cầm tập tin run run, lập tức tỉnh ngộ, ý của lão đại của mình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chuyện hiện tại hắn cần làm chính là tìm thời gian thích hợp, sau đó tiêu diệt tổ chức Hành Hương cùng họ Kim.
“Đợi chút.”
“Lão đại?”
“Chuyện giết người liên hoàn lúc trước là do người của Hành Hương làm?” Hắn dừng thí nghiệm trong tay, ánh mắt dừng trên người đến.
“Đúng vậy. Hình như là bọn họ đang tìm kiếm thứ gì.”
“Tra ra không?”
“Không được. Nhưng người của chúng ta đã vào được tổ chức Hành Hương, hẳn sẽ có tin tức sớm.”
”Đi xuống đi.”Vẫy vẫy tay, một lần nữa tiếp tục làm thí nghiệm của bản thân.
Nhìn thấy lão đại đã bận trở lại, hắn không nên quấy rầy, tuy rằng hắn muốn hỏi lão đại cùng Phó An Nhiên có quan hệ thế nào, nhưng khi hắn muốn hỏi thì lão đại tìm mọi lí do bảo hắn đi.
Lão đại vì Phó An Nhiên, làm không ít chuyện.
An Nhiên không biết bản thân mình bị tập kích mà lại bị nhiều người biết được như vậy, đồng thời cũng không biết được những người đó vì cô mà sắp xếp nhiều người ngầm theo cô.
Khi Tống Chính Hạo dẫn An Nhiên đến biệt thự, biểu cảm của An Nhiên luôn lạnh.
Khi An Nhiên tới, người của An Nhiên đều chờ ở nơi tốt, An Nhiên cũng không để
Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo lại đây, tuy cô không muốn giấu diếm lão soái ca cái gì, nhưng người của cô vẫn không nên xuất hiện trước mặt anh.
“Chính là nơi này.” Tống Chính Hạo chỉ chỉ biệt thư, hít một hơi sâu, khi hắn nhìn về An Nhiên biểu tình có chút e ngại, “Tôi không lừa cô, thật sự không lừa cô.”
Trong mắt Lưu Quang Tú xẹt qua một tia châm chọc, chỉ bằng vài người này có thể đối phó được với sư phụ? Chỉ cần bọn họ gặp được sư phụ, nhóm người này chỉ có một con đường chết.
Tầm mắt của An Nhiên nhìn xung quanh một vòng, thấy một ánh sáng mỏng manh ở một khu bóng tối, An Nhiên thở dài, tiền đà nhìn Phó Quân Hoàng nói:
“Lên xe chờ em, đến lúc đó… “
An Nhiên còn chưa nói hết lời, Phó Quân Hoàng đã mở cửa xe đi xuống.
Đáy lòng An Nhiên hoảng hốt, vội vàng xuống xe, lập tức nắm lấy tay anh, ánh mắt gắt gao trừng anh!
Trong màn đêm quá tối, An Nhiên không thấy rõ biểu cảm của Phó Quân Hoàng, nhưng cô cảm thấy, biểu cảm của anh hiện là đang cười.
“Đi nhanh đi.” Anh nắm tay cô, sau đó đem tay cô để vào túi áo của bản thân, đem ấm áp cho cô.
Nửa đêm mùa đông, đương nhiên là rất lạnh.
An Nhiên biết bản thân mình đã sai, sai chính là đánh giá thấp sự chấp nhất của Phó Quân Hoàng,nhưng cô cũng suy nghĩ được, đã đến nơi này thì làm sao không lên đây?
Bất đắc dĩ, chỉ có thể tuỳ theo anh.
“Một lát nữa phải cẩn thận.”Đao pháp của Tá Đằng Quang cực kì lợi hại, nhưng kĩ thuật đao pháp có lợi hại đến đâu có thể so với súng sao?
Mà Kim Ân Thánh, người không có trong kế hoạch của An Nhiên, nói cách khác, Kim Ân Thánh hoàn toàn bị cô xem nhẹ.
Tay Lưu Quang Tú bị trói, miệng bị băng lại, bị kéo đi lên, mà người trói hắn chính là sư huynh đệ đồng môn của hắn Tống Chính Hạo.
Mà lúc này, trong biệt thự, đám người Kim Ân Thánh chờ đến chán, ông ta muốn nhấc chân rời đi.
“Ông muốn đi đâu?” Tá Đằng Quang đột nhiên đứng dậy, ngăn trước đường đi của Kim Ân Thánh.
“Tôi muốn đi tìm bọn họ.” Đó là đồ đệ của ông ta, là đứa nhỏ mà một tay ông ta nuôi lớn, ông ta không thể vì con của ông ta mà để cho ba tính mạng bị mất.
Nhất thời ông ta hồ đồ nên mới phái ba đứa đó đến tìm Phó An Nhiên.
“Kim Ân Thánh, tôi thấy ông là ông già hồ đồ rồi.” Tá Đằng Quang cười lạnh,“Ông cảm thấy đến giờ mà cả ba người học trò của ông chưa về là có nguyên nhân gì?”
“Bọn họ sẽ không thất bại.” Người của ông ta chưa từng có ai thất bại.
“Tôi có nói gì sao?” Tá Đằng Quang giễu cợt nói, “Lần này nếu thất bại sẽ không có gì, chỉ cần những lần tiếp theo không cần ngu ngốc như vậy là được.”
“Muốn nói cái gì?”Nguyên bản Kim Ân Thánh còn đang phiền lòng nôn nóng chờ, hơn nữa bị Tá Đằng Quang kích thích, hiện tại ông ta đối với Tá Đằng Quang là tràn đầy địch ý, chỉ cần hắn ta nói thêm một câu, ông ta nhất định sẽ không khách khí mà động thủ.
Cũng đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Sắc mặt của Kim Ân Thánh vui vẻ, đây là đồ đệ của ông ta cho ám hiệu.
“Tôi nói rồi, người của tôi, cho đến bây giờ đều không có thất bại.” Nói xong, Kim Ân Thánh hừ lạnh ra tiếng, đi đến mở cửa.
Trước khi Kim Ân Thánh mở cửa, Tá Đằng Quang đi trước ông ta một bước, biểu cảm không thoải mái giống Kim Ân Thánh, ngược lại càng căng thẳng.
“Ai” Tá Đằng Quang dùng ánh mắt ngăn cản Kim Ân Thánh, hắn kề sát trên cửa, cầm tay vặn cửa, âm thanh trầm thấp.
“Sư phụ, là con.” Ngoài cửa, là tiếng của Tống Chính Hạo.
Nghe được âm thanh của đồ đệ, Kim Ân Thánh một tay kéo Tá Đằng Quang ra, “Tá Đằng Quang, đừng quá đáng!“. Vừa nói, ông ta đi mở cửa.
Nhưng vẻ mặt của Tá Đằng Quang không thả lỏng, mà trực giác nói cho hắn biết, trong này có vấn đề, nguy hiểm đang đến gần.
Nghề này của bọn họ giống như là đang đi trên lưỡi hái tử thần, mà bọn hắn từ trước đến nay đều vô cùng tin trực giác của bản thân, rất nhiều lần, chính trực giác đã cứu hắn.
Mà lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đến.
Lần này, có thể là hắn suy nghĩ nhiều, nếu người của Kim Ân Thánh đúng là thất bại, thì người của ông ta cũng không có cơ hội về đây, tiếng nói của người nọ không giống như bị uy hiếp hay gì cả, bên trong tiếng nói là một thái độ ung dung.
Xem ra, Phó An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng đã bị giải quyết xong.
Kim Ân Thánh mở cửa, nguyên bản ông ta còn vui sướng, nhưng nhìn thấy Tống Chính Hạo cùng Lưu Quang Tú, nhưng Lưu Quang Tú bị trói, mặt ông ta hoàn toàn trầm xuống.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Sư phụ, là con có lỗi với thầy.” Đột nhiên Tống Chính Hạo quỳ xuống, biểu cảm được xem là bi thương, “Là con không bảo về tốt cho sư huynh, mới có thể..” Câu nói kế của hắn không nói tiếp, đầu cũng đã cúi thấp xuống.
Kim Ân Thánh mới phát hiện thiếu người, ông ta nhất thời cả kinh, “Thái Hi đâu? Thái Hi thế nào rồi?”
“Khi chúng con ám sát Phó Quân Hoàng, sư huynh vì bảo vệ chúng con…” Sau lời nói đó là một âm thanh nghẹn ngào thay thế.
Biểu cảm của Kim Ân Thánh khẽ biến, “Phó Quân Hoàng cùng Phó An Nhiên là các người chia nhau ám sát?”
“Dạ, là chia nhau làm. Nhưng mà sư huynh, anh ấy..” Tống Chính Hạo còn muốn nói thêm, thì Kim Ân Thánh đã cắt đứt.
“Không sao, các con không còn tự trách. Sư huynh của các con cũng là anh dũng ra đi.” Kim Ân Thánh trấn an Tống Chính Hạo, tiền đà xoay người lại, cười lạnh nhìn Tá Đằng Quang, “Tá Đằng Quang, về sau có thể im miệng. Đồ đề của Kim Ân Thánh tôi, không có thất bại.”
Trong mắt của Lưu Quang Tú tràn ngập bất khả tư nghị (khó mà tin nỗi), hắn bình tĩnh nhìn Kim Ân Thánh, đây cũng là một sinh mệnh, một cái mạng ngời, tại sao sư phụ có thể như vậy? Lẽ nào, ông ta không thương tâm, không khó chịu hay sao?
Tống Chính Hạo cúi thấp đầu, khoé môi trương lên nụ cười quái dị.
Mày của Tá Đằng Quang nhíu lại, hắn luôn cảm thấy có cái gì đó rất quái lạ, nhưng chỗ nào quái lạ hắn lại không nói được.
Kim Ân Thánh dường như đã quên hỏi tại sao mà Tống Chính Hạo lại trói Lưu Quang Tú, hiện tại ông ta rất hưng phấn, hiện tại ông ta đang nghĩ đến Phó An Nhiên đã chết, vậy thế lực trong tay cô ta ai sẽ tiếp nhận, Phó Quân Hoàng đã chết, đến lúc đó Hoa Hạ này khẳng định sẽ náo loạn.
Ít nhất hắn có lý do để tin rằng, người của Hoa Hạ sẽ tra không được chuyện của hắn cùng họ Kim có liên quan với nhau, mặc dù muốn tra, cũng sẽ là tổ chức Hành Hương ở Nhật Bản, đến lúc đó mọi chuyện sẽ nhắm đến Hành Hương, mà hắn cùng họ Kim không có một chút liên quan nào.
“Sư phụ, thầy không thương tâm sao?”Đột nhiên, Tống Chính Hạo nhìn Kim Ân Thánh đang đưa lưng về phía hắn, trầm giọng hỏi.
Kim Ân Thánh sửng sốt, đáy mắt hưng phấn còn chưa kịp che giấu, ông ta đi đến nâng Tống Chính Hạo dậy, “Đứa nhỏ ngốc, thầy biết con cùng sư huynh có tình cảm anh em rất sâu đậm, nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường, chỉ là sư huynh của con đi trước bọn con một bước thôi, con không cần …”
“Cho nên, một điểm thầy cũng không thương tâm đúng không?” Tống Chính Hạo nhìn ánh mắt của Kim Ân Thánh, lại một lần hỏi.
“Thái Hi chết, tâm của thầy rất đau. Nhưng thầy không biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì chuyện đó không cần thiết, chúng ta chỉ cần nhớ đến, vì đứa trẻ đó mà báo thù. Nhưng thù đó không phải chúng con đã báo rồi sao? Hiện tại, chỉ cần các con sống khoẻ mạnh, thay Thái Hi mà sống tốt.”
Nghe xem, là lời nói đường hoàng đến thế? Nói dễ nghe đến mức nào.
“Cho nên, năm đó chị gái của tôi cũng là chết, đúng không?” Tống Chính Hạo cúi thấp đầu đột nhiên nói.
Sắc mặt của Kim Ân Thánh khẽ biến, tiện thể một lần nữa an ủi hắn, “Đứa nhỏ ngốc, thầy không phải từng nói với con sao? Năm đó cũng vì thầy, nếu như thầy đến sớm một bước, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Khoé môi của Tống Chính Hạo trương lên một nụ cười càng quái dị, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Kim Ân Thánh, “Nhưng mà sư phụ, vì sao tôi lại nghe được tin là chuyện không giống vậy? Ông vẫn luôn muốn biết Lý tổng làm sao lại chết không? Hắn ta là do tự tay tôi giết chết, ông nhất định không biết, hắn ta đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm đó nói cho tôi biết, ông nhất định là không biết, nếu không, tôi cũng bị ông giết chết.”
“Chính Hạo! Con có biết là con đang nói gì không?” Biểu cảm của Kim Ân Thánh đại biến, là lần đầu tiên ông ta quát lớn bảo hắn ngừng lại.
Tống Chính Hạo có một chị gái tên là Tống Huệ, là một cô gái thông minh, rất đẹp, rất được người ta yêu thích.
Lúc đó, Kim Ân Thánh xã giao rất nhiều, ông ta thường xuyên mang Tống Tuệ ra ngoài xã giao, rất nhiều ông chủ đều coi trọng cô gái thông minh này. Chỉ là một lần sau một tiệc rượu, ông ta không tìm được Tống Tuệ, cuối cùng lại thấy được Tống Tuệ đang uống say ở phòng của Lí tổng, lúc đó ông ta vẫn chưa nổi lên ý đồ xấu, nhưng sau đó Lí tổng lại thuyết phục ông ta, cuối cùng liền cùng Lí tổng đem cô gái nhỏ đó biến trở thành một người đàn bà.
Sau khi Tống Tuệ tỉnh dậy, không thể chấp nhận cái sự thật này, cô ta không thể chấp nhận nổi người làm bẩn cô ta chính là sư phụ người cô ta tôn trọng nhất!
Lúc đó đầu óc của cô ta trống rỗng, sau khi cô ta hoàn hồn, thì cô ta đã đứng ngoài ban công, sau đó cô ta liền nhảy xuống ----!
Tống Tuệ chết, làm cho Kim Ân Thánh nhất thời bối rối, nữ đệ tử bị ông ta ngủ qua không ít, nhưng Tống Tuệ là người đầu tên tự sát.
Cuối cùng ông ta cùng Lí tổng tính toán, sẽ để người thế thân của bọn họ vào ngục giam. Nhưng sau sự việc này không lâu lắm, Lí tổng liền bị tai nạn xe cộ mà chết đi.
Không nghĩ tới, Lí tổng là bị Tống Chính Hạo giết chết!
“Biết, tôi làm sao không biết tôi đang nói gì? Trong sư môn không ít các sư huynh đề bị mất tích, ông cũng không nói cho chúng tôi biết bọn họ đi đâu, có phải là bọn họ cũng như sư huynh mà chết rồi chứ? Kim Ân Thánh, sao là tâm của ông lại nhẫn tâm như vậy?”
Lưu Quang Tú kinh ngạc nhìn Tống Chính Hạo, chuyện của Tống Tuệ năm đó hắn cũng nghe nói, nhưng là cô ấy chết cùng sư phụ có quan hệ gì? Chẳng lẻ..
không, sẽ không, sư phụ không phải là người như vậy.
Hai tay Tá Đằng Quang khoan trước ngực, đứng tại chỗ, hắn ta giống như đang xem diễn kịch, không nghĩ tới, Kim Ân Thánh lại xuống tay đối với đồ đề của mình, chậc chậc.
“Tống Chính Hạo! Tao mặc kệ làmày nghe được những chuyện này ở đâu, bây giờ mày nên quên toàn bộ! Tao là sư phụ của mày, là tao nuôi chúng mày lớn, nếu không có tao, chúng mày đã sớm chết đói ở đầu đường!”
“Vâng, tôi biết. Nếu không phải vì những chuyện đó, từ bốn nắm trước tôi đã giết ông, sư phụ.” Ánh mắt của Tống Chính Hạo nhìn thẳng tắp Kim Ân Thánh.
Bốp, bốp, bốp.
Đột nhiên, ba tiếng vỗ tay vang lên, chỉ thấy An Nhiên đứng ở trước cửa, khoé miệng cong lên, giòn tan nói:
“Được rồi, mặc kệ là trước đây các người có ân oán gì, tôi muốn tính chuyện của chúng ta trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro