chương 77: Đấu trí cứu người
An Nhiên cảm thấy đầu óc mình oanh một tiếng -----
Liền nổ.
Trong nháy mắt xung quanh yên tĩnh.
Đám người Ngốc Ưng, Báo Đốm, Ngân Lang toàn bộ đều cứng người, bọn họ giống như bị điểm huyệt, nhìn Phó Quân Hoàng như nhìn thấy quỷ.
Huấn luyện viên tính đùa cái gì!
Cái này quả thực là điên rồi.
Người xung quanh cũng nhất thời điên rồi nhìn Phó Quân Hoàng, tầm mắt mọi người đảo tới đảo lui trên người Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên.
Vừa nãy vị huấn luyện viên kia nói cái gì? Anh là của Phó An Nhiên? Anh cùng Phó An Nhiên liên quan thế nào ?
Mẹ nó, người đàn ông này chính là tuyên bố với mọi người quyền sở hữu của anh đối với Phó An Nhiên !
“ Này, tiểu tử thúi!” Người đàn ông trung niên vừa chạy đến thở không ra hơi, phì phò trừng Phó Quân Hoàng, bởi vì chạy quá vội, đến mũ ông cũng chưa kịp đội, trên đầu thưa thớt tóc nhìn càng buồn cười.
" Thủ trưởng ! " Đám người Ngân Lang lập tức cúi chào người đàn ông trung niên, thân thể đứng thẳng tắp.
Vẻ mặt Ngốc Ưng rất kích động, đây chính là lão thủ trưởng của hắn.
" Kêu cái rắm ! Nhìn cái cục diện rồi rắm này, tôi xem các người làm sao để thu dọn ! " Vẫy vẫy tay, mặc kệ ! Vậy để đám tiểu thử thúi này tự dằn vặt đi !
Đám người Ngân Lang nhìn nhau, cục diện rồi rắm này, bọn họ cũng không biết nên thu dọn như thế nào.
Trong đây không ít thiên kim, thiếu gia, bọn họ biết Phó Quân Hoàng không nhiều, thế nhưng đối với vị huấn luyện viên đẹp trai này bọn họ cực kì sùng bái, bọn họ nghe được nhiều truyền kì về vị huấn luyện viên này, nhưng anh ta cùng Phó An Nhiên có quan hệ thế nào.
Ánh mắt của Vũ Giang Nam đảo một hồi rồi nhìn trên người Phó Quân Hoàng, người này ----
Phó Quân Hoàng !
Không sai, người này chính là Phó Quân Hoàng, là người họ Phó, Phó Quân Hoàng !
" Các người đứng ngốc ở chỗ này làm gì ! Còn không nhanh đi tập hợp ! " Vị Thủ trưởng nguyên bản đã rời đi không biết tại sao quay lại, đá một đá vào đùi Ngốc Ưng, động tác rất lưu loát và sạch sẽ.
Nghe được mệnh lệnh, mọi người cũng không muốn trêu chọc huấn luyện viên của mình không vui, vẫn là dỗ lãnh đạo trước a !
" Tập hợp, tập hợp ! "
" Tiếp tục tập hợp ! "
" Tập hợp tất cả ! "
………..
Âm thanh của huấn luyện viên hô to nhất thời làm mọi người hoàn hồn, chỉ là trên mặt bọn họ có tia mờ mịt không hiểu, thân phận của Phó An Nhiên là gì ?
Nhóm trợ lí của hội học sinh nguyên bản có biết chút tin tức nhìn Phó Quân Hoàng, vẻ mặt của bọn họ lại là kinh hỉ, thời gian trước lúc Phó An Nhiên đại náo ở hội học sinh, bọn họ có chính mắt thấy Phó Quân Hoàng, khi đó anh ta giống như tu là địa ngục, ánh mắt băng hàn, xung quanh toàn sát khí, làm cho mọi người không dám hô hấp, nhưng lúc nay biểu cảm của anh ta nhu hoà, tâm của bọn họ cũng run lên.
Phó Quân Hoàng cảm giác được, bảo bối nhà mình không có nguôi giận, ngược lại lửa giận ngày càng lớn, thậm chí vừa nãy cô còn dùng tay nhéo tay anh, nếu cảm giác của anh không sai, nơi đó hẳn bị bầm rồi.
A….
Chẳng lẽ anh lại làm sai? Lí giải của anh sai? Bảo bối rất không thích để người khác biết quan hệ giữa bọn họ? Nhưng… Nếu không nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ, thì có nhiều ruồi sẽ đến a?
Vẫn là chờ huấn luyện xong, anh đi tìm bảo bối hảo hảo mà nói chuyện, A… Vậy lúc ấy, bảo bối sẽ không tức giận nữa chứ?
An Nhiên biết, làm sao không biết?
Lão soái ca làm như vậy nếu rơi vào tai người có ý không tốt, đến lúc đó sẽ làm anh gặp không ít phiền toái, anh đến cùng có hiểu hay không đây?
Cô làm sao không biết anh lo lắng chuyện gì? Trước mặt cô anh giống như một tờ giấy trắng, mọi tâm sự đều hiện trên mặt, cô ở chung với anh được 14 năm, làm sao không hiểu anh đang suy nghĩ gì?
Chỉ là Lão soái ca có phải là nghĩ nhiều rồi không? Cô làm sao mà có thể coi trọng đám nhóc này? Ở trong mắt cô, mặc dù đám nhóc này có vẻ trưởng thành hơn so với tuổi nhưng trong mắt cô chỉ là một đám nhóc chưa lớn, chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Cô làm sao có thể có tình cảm với những người này?
“ Giải tán.” Ngốc Ứng đứng trước đội ngũ, ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, “ Ở trên xe, những chuyện nên nói tôi đều nói, cuộc sống kế đến, tôi hi vọng mọi người kiên cường cùng nỗ lực, ở nơi này, nước mắt không có tác dụng gì! Đừng tưởng rằng ở nơi này, thì các nữ sinh sẽ có đặc quyền! Trong mắt tôi, khi trên chiến trường chỉ phân biệt quân địch và đồng đội, không có phân chia nam nữ, hiểu chưa!”
“ Đã rõ!”
“ Rất tốt, các người đi tìm kí túc xá của bản thân, hôm nay tôi cho các người thời gian sắp xếp, sáng sớm mai đúng 6 giờ chính thức tập hợp.”
Ngốc Ưng vừa nói dứt lời, đội ngũ lập tức tản đi, mà lúc đội ngũ tản đi, trong nháy mắt mọi người bao quanh An Nhiên.
“ Nữ thần, nữ thần, cậu cùng huấn luyện viên hai người có quan hệ như thế nào?”
“ Lẽ nào, các người chính là già trẻ luyến ( trâu già gặm cỏ non ak)? Cũng không phải huấn luyện viên xem ra cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu.”
“ Trách không được nữ thần cậu đối với nam sinh trường chúng mình không hứng thú, nguyên do là cậu đang cất giấu một cực phẩm nha.”
“ Thoạt nhìn người nọ đối nữ thần cậu tốt lắm nha, thế nào, dạy cho chúng tôi làm sao tìm được người cực phẩm như thế nha?”
Các nữ sinh vậy quanh An Nhiên líu ríu hỏi, sắc mặt của An Nhiên bất động, mày có chút nhíu lại, sắc mặt có chút đen.
Thế nhưng, người ở Thất ban tới nói rất bình thường, chính vì cảm thấy không thể bình thường hơn được, bởi vậy mọi người không chút kiêng dè, không ngừng hỏi.
“ Cố thiếu, lúc đầu cậu đã biết thân phân của Phó An Nhiên?” Thiệu Văn Cẩm đang đi đến kí túc xá nhìn Cố Hữu không nói lời nào.
Cố Hữu một tay cầm ba lô, sắc mặt thoạt nhìn không kiên nhẫn, “ Lắm lời.”
Thiệu Văn Cẩm hơi dừng lại, lập tức nghĩ đến thân phận của Cố Hữu, buồn cười vỗ trán của bản thân một cái, hắn thật đúng là nhiều chuyện, trong các mối quan hệ của họ Phó, toàn bộ Đế Đô đều rõ ràng, Cố Hữu này chính là cùng An Nhiên lớn lên, bằng không Cố Hữu cũng không vô duyên vô cớ là chọn Thất ban.
“ Uy Uy, các người đang nói cái bí mật gì đấy?” Béo Ca mang ba lô của bản thân, có chút gian nan đi theo phía sau hai người, “ Hai người nếu như không nói cho tôi biết, thì hai người chính là kì thị Béo ca tôi.”
Thiệu Văn Cẩm đứng lại, một mặt trêu ghẹo nhìn Béo ca, “ Nha? Chẳng lẽ chúng tôi sẽ bị trời phạt?”
Béo ca nhìn Thiệu Văn Cẩm cười gian xảo, “ Tất nhiên là không phải.” Nói xong liền cầm ba lô vung ra sau Tô Vô Ưu, Thiệu Văn Cẩm không ngờ tới, ngã xuống đất, sau đó đặt mông ngồi xuống!
“ Béo ca, cái mông của cậu!” Thiệu Văn Cẩm kinh ngạc thốt lên, Béo ca ngồi trên người hắn mà lắc qua lắc lại! “ Tôi cho anh kỳ thị người mập! Béo ca tôi sẽ ngồi ở đây không đi đâu hết! Đè chết anh!”
“ Gia, Béo gia, béo ca, béo đại gia, tôi sai rồi, thật sự sai rồi, cậu mau đứng lên, tôi sắp bị cậu đè chết rồi!” Thuộc Văn Cẩm bị béo ca đè đến muốn thở không được.
Hiện tại Béo ca còn nỗi giận, có đứng lên mới là lạ.
“ Cố thiếu, cứu mạng, cứu tôi!” Thiệu Văn Cẩm không còn cách, bắt đầu tìm viện binh.
Ánh mắt Cố Hữu lạnh lùng rơi vào Thiệu Văn Cẩm, để cho hắn một ánh mắt đáng đời, xoay người rời đi.
“ Béo ca cậu cố lên” Trước khi đi, Cố Hữu còn để lại năm chữ chân ngôn.
Béo ca được người khác ủng hộ, chơi đùa càng high, “ Nói cho anh, hiện tại cho dù anh kêu tôi là ông nội tôi cũng sẽ không đứng lên!”
Làm Thiệu Văn Cẩm kêu thảm thiết, phía bên kia Lí Vi cả người xông lên ôm lấy An Nhiên, “ Nữ thần, tớ và cậu ở cùng một phòng, ôi chao, ai, ôi!” ( Mấy người ở Thất ban ta sẽ edit xưng hô với An Nhiên là cậu – tớ nha)
“ Ôi ôi, tớ nói cậu đừng làm như cậu có đãi ngộ khác biệt nha, trong đây còn có tờ cậu không thấy hả?” Hứa Anh Thiến tìm được giường của bản thân, bày đồ trong ba lô để gọn gàng, trừng mắt nhìn Lí Vi không buông An Nhiên, hừ lạnh.
“ Đúng vậy, đúng vậy, có nữ thần ở đây thì lớp trưởng đại nhân cậu không có tác dụng gì.” Ánh mắt Lí Vi cong cong, thoạt nhìn rất đáng yêu.
An Nhiên gạt Lí Vi đang bám trên mình xuống, đi với giường có dán tên bản thân, giường dưới sát cửa sổ, giường trên là Lí Vi, đối diện là giường của Hứa Anh Thiến.
Một phòng có 6 người, có 3 người không tìm đến.
“ Nữ thần, hiện tại không có người khác, cậu nói cho chúng tớ biết vị huấn luyện viên thần bí kia cùng cậu có quan hệ thế nào.” Hai chân Lí Vi ngồi xếp bằng trên giường An Nhiên, hai mắt lấp lánh nhìn An Nhiên.
An Nhiên nhíu mày nhìn Lí Vi đang ngồi ở giường của mình, cô tựa như đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng thở dài, lấy cái gì đó trong ba lô ra, đi tới lấy chậu rửa mặt ở cuối giường.
“ Nữ thân, đừng tưởng cậu không nói lời nào, cậu có thể trốn tránh.” Lí Vi chưa từ bỏ ý đinh, cô ( Lí Vi) tuỳ rằng người nhỏ nhắn, nhưng ý chí của cô là vô cùng lợi hại.
“ Người nhà.” Lạnh nhạt nói ra hai chữ dung hợp một chỗ, làm Lí Vi nghe được hương vị gì trong đó, nói thế nào đây rất ôn nhu, thế nhưng biểu cảm không thay đổi làm cho cô cảm giác thấy là lạ.
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến cái hành vi ngây thơ đến ấu trĩ của Phó Quân Hoàng ngày hôm nay, cô hận không thể nhéo anh hết sức!
“ Ôi chao, ai, ôi? Người nhà sao? Thật lợi hại!” Ánh mắt của Lí Vi ngày càng sáng, “ Nữ thần, cậu cùng huấn luyện viên đã kết hôn rồi sao? Ở độ tuổi này cậu có thể lĩnh giấy kết hôn được sao? Hình như nữ phải 22 tuổi mới được mà, có điều…”
“ Được rồi!” Hứa Anh Thiến thật sự là không nghe nỗi nữa, lấy một quyển sách trong ba lô, vỗ vào của Lí Vi đang tính nói tiếp, “ Không cần ở trước mặt chúng tớ làm bộ thông minh!”
Lí Vi uỷ khuất ôm đầu, đáng thương hề hề nhìn An Nhiên “ Nữ thần, lớp trưởng khi dễ người ta!”
Hứa Anh Thiến nhíu mày, lập tức ngồi ở giường của mình, hừ lạnh “ Bổn tiểu thư chưa bao giờ khi dễ người!”
Ánh mắt Lí Vi bỗng chốc trừng lớn, “ Nữ thần! Cái này hẳn là mắng tớ không phải người!”
“ Ơ, lúc này lại có chút đầu óc.”
Lí Vi khó thở, trực tiếp từ giường của An Nhiên chạy đến giường của Hứa Anh Thiến quấn lấy cô ( Hứa Anh Thiến)!
Ngay lúc hai người chơi đến vui quên mất trời đất, thì của phòng bị đẩy ra, chỉ thấy 2 nữ sinh hệ công trình gỗ đẩy cửa vào.
Là Vũ Giang Nam cùng một nữ sinh khác, chính là người thấy An Nhiên rất chướng mắt, Quý Yến.
Quý Yến nhìn thấy An Nhiên trong phòng, nháy mắt biểu cảm thay đổi.
Làm sao xui xẻo như vậy cùng đám người kia ở chung một chỗ.
Ngược lại biểu cảm của Vũ Giang Nam không chút biến hoá, gia thế của ả tuy rằng lớn, nhưng nếu so sánh với họ Phó, thì chính là một cái trên trời một cái dưới đất, ả không chọc cô được, đặc tội cũng không thể.
Khi không biết thân phận thật sự của cô ( Phó An Nhiên), có thể ngông cuồng nhắm vào, tuy nhiên khi biết được thân phận, cùng bối cảnh thật sự của Phó An Nhiên, mà lại đối đầu với cô, vậy ả chính là đi tìm cái chết, làm cho gia đình ả rơi vào khốn cảnh.
Hai bên đạm mạc chào hỏi, Hứa Anh Thiến ngày từ đầu đã không thích Vũ Giang Nam, Lí Vi tuy rằng nhìn bọn họ cười cười, nhưng nụ cười đó rất giả.
Cuối cùng đi vào là một nữ sinh hơi mập ở Thất ban, “ A a, không nghĩ tới sẽ cùng các cậu ở chung một phòng, thật hạnh phúc.” Nữ sinh này tên là Trương Tĩnh, là người Đông Bắc, là một cô gái lanh lẹ.
Lí Vi vỗ vỗ giường của Hứa Anh Thiến, không quản là phía trên dán tên không phải tên mình, trực tiếp kéo xuống, “ Lẳng Lặng mau mau, cùng tớ đổi giường.”
Lúc Vũ Giang Nam đi đến giường của bản thân, nhìn về phía An Nhiên cười cười, tầm mắt của An Nhiên lành lạnh rơi vào người ả, khoé môi của ả bỗng chốc cứng lại.
Vào buổi trưa, mọi người còn hưng phấn, nhưng khi hưng phấn qua đi, mọi người nằm trên giường của bản thân ngủ say như chết.
Thời gian sau đó, biểu hiện của An Nhiên cũng không thay đổi, cô đi theo chỉ thị của Ngốc Ưng mà từng bước một làm theo, dưới cái nhìn của cô không nhất thiết phải liều mạng như thế, chỉ cần dựa theo tiêu chuẩn là tốt nhất.
Gần đây Phó Quân Hoàng cũng không xuất hiện, cũng không biết là anh có nhiệm vụ gì, vẫn là sợ hãi nhìn thấy An Nhiên. Mặc kệ là nguyên nhân gì, di động của An Nhiên bị mất cũng không thể liên lạc với Phó Quân Hoàng.
Đêm dài thời gian yên tĩnh, trong phòng cực kì yên tĩnh, giường trên của An Nhiên truyền đến tiếng ngáy của Lí Vi, Vũ Giang Nam cùng người bạn của ả cũng ngáy đến động trời, An Nhiên thở dài, vừa định nhắm mắt, cô bỗng nhiên xoay người, nâng tay hướng người bên cạnh đánh tới!
Tay bị gắt gao nắm giữ, truyền đến hơi thở quen thuộc, trong lòng An Nhiên kinh ngạc, nương theo ánh trăng, An Nhiên thấy rõ được người ngũ quan người đàn ông đứng bên cạnh giường của bản thân.
Ánh mắt xẹt qua một tia khiếp sợ, lão soái ca đến đây làm gì!
An Nhiên trừng anh!
Phó Quân Hoàng đứng bên cạnh giường của An Nhiên, con ngươi sâu thẳm dừng trên người An Nhiên, nhìn không hề chớp mắt.
Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng ngồi trên giường, lúc An Nhiên nhìn chằm chằm anh, trực tiếp ôm cô vào lòng, giam cầm cô, ôm chặt, không nói một câu nào liền ngủ.
Trong mấy ngày nay, anh vẫn luôn muốn cô, anh nghĩ không ra vì sao cô lại tức giận, nghĩ đi nghĩ lại, anh không làm sao ngủ được.
Hiện tại anh rất mệt, cần một giấc ngủ. Cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp leo cửa sổ vào, đi đến phòng của bảo bối, đem người mà anh nhớ lâu như vậy ôm vào ngực, lúc này đáy lòng mới hạ xuống.
An Nhiên thở dài, khi cô muốn nói cái gì, thì vang bên tai tiếng của anh hít thở, cô lúc này mới phản ứng, lão soái ca đã ngủ thiếp đi.
Xem ra, gần đây anh không có nghĩ ngơi tốt.
Quên đi, muốn ngốc liền ngốc đi, anh không nghĩ tới mọi chuyện, cô nghĩ là tốt rồi.
Ngẫm lại trong mấy ngày nay đối với lão soái ca không tốt, bản thân cô cũng khó chịu, quả nhiên, đã yêu, chính là phải chịu đựng.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, Phó Quân Hoàng đã đi mất, nghĩ đến anh sáng sớm đã rời khỏi. Mà những ngày sau đó, cơ hồ là mỗi buổi tối, trong khi mọi người đã ngủ, bên giường An Nhiên đều xuất hiện một bóng người, yên lặng không nói, nhìn chằm chằm cô, sau đó mới lên giường ôm lấy cô, ngủ.
Quân huấn như thường lệ tiến hành, khi quân huấn vào ngày thứ 17, tiến hành huấn luyện bắn bia.
Bắn bia chỉ có học sinh cấp ba trở lên mới có thể tiến hành, còn các học sinh còn lại vẫn tiến hành huấn luyện thông thường.
Ngốc Ưng mang theo học sinh của mình đi đến trường bắn, bắt đầu tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp.
Bắn bia là một hạng mục bên trong của quân huấn, hạng mục mọi người thích nhất, ít nhất, đối với nam sinh mà nói, bọn hắn thích nhất.
Trường bắn không lớn, thế nhưng cũng không nhỏ, một lần có thể tiến hành khoảng hơn 30 người, vừa vặn đủ một lớp. Nhưng bởi vì khi bắn bia, sức giật rất mạnh, sẽ làm bị thương bả vai, nhiều nữ sinh cũng không dám thử,lớp ( lớp của quân đội) của An Nhiên, chỉ có 15 người tham gia.
Bắn bia không phải là hạng mục bắt buộc, được tính là một môn tự chọn, không muốn tiến hành bắn bia có thể qua một bên quan sát, không cần tiến hành huấn luyện.
Một lần có thể tiến hành cho 30 người luyện tập bắn bia, thừa lại 15 người chờ các nam sinh bù vào, vừa đúng chính là nhóm người của Cố Hữu cùng Thiệu Văn Cẩm.
Ngốc Ưng làm mẫu cho mọi người một hồi, khi làm mẫu xong thì nói những lí thuyết cơ bản, giảng giải xong, vài binh lính cầm súng trong tay giao cho mọi người, phân chia xong, các binh lính lui ra.
“ Mỗi người có 15 viên đạn, tôi mặt kệ các người dùng phương pháp nào, phải bắn hết 15 viên đạn cho tôi, nếu như không chịu nỗi, có thể báo cáo, đừng liều chết chống đỡ, bằng không đến lúc đó cánh tay bị phế, không cần tìm tôi để kêu cha gọi mẹ!” Lời nói của Ngốc Ưng có chút nặng, nhưng hắn thật sự không có khuyếch đại, mà phải nói cho bọn họ rõ, đừng để có chuyện xảy ra.
Bia ngắm cách không xa, chỉ khoảng 15m.
An Nhiên nhìn súng trong tay, lại nhìn bia ngắm, trên mặt là biểu cảm cao thâm khó đoán.
“ Sao vậy? Không muốn bắn?” Thiệu Văn Cẩm liền ghé bên người An Nhiên, hắn điều chỉnh lại súng, hướng về phía An Nhiên cười.
An Nhiên không thèm để ý tới hắn, nhìn nhìn cây súng, nhìn về phía bia ngắn, bằng một tiếng, phát súng đầu tiên vang lên, không biết đạn bay đi đâu rồi.
Thiệu Văn Cẩm muốn cười, nhưng không thể đả kích An Nhiên, bởi vậy, hắn đem chính mình chôn giữa hai tay, tiếng cười phát lên, hai bả vai không ngừng run run.
“ Không sao, chúng ta còn 14 viên đạn, không cần nản lòng, không cần buông tay.” Sau khi cười xong, Thiệu Văn Cẩm nỗ lực làm biểu cảm của mình nghiêm túc, nhưng mà, đáy mắt của hắn đã bán đứng hắn.
Lành lạnh không chút biểu cảm nào, ánh mắt rơi trên người Thiệu Văn Cẩm, ngay lúc Thiệu Văn Cẩm ngây người, chỉ nghe âm thanh bằng bằng liên tục vang lên, lập tức Cố Hữu đi tới, ngay lúc Thiệu Văn Cẩm kinh ngạc, Cố Hữu đã đến bên người An Nhiên, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Thiệu Văn Cẩm trong lòng điên cuồng gào thét: Mẹ nó! Cố thiếu này không sợ sức giật hay sao? Khi hắn bắn một phát súng cảm thấy được bả vai đã tê rần, làm sao có người lại không có chuyện gì xảy ra!
Nhìn thấy Cố Hữu đứng bên cạnh, An Nhiên nhíu mày, “ Bắn xong?”
Cố Hữu gật đầu.
“Thành tích thế nào?” An Nhiên cười.
Cố Hữu nhíu mày, có hai phát ở vòng 8, còn lại đều trúng ở vòng 9 hồng tâm, thế nhưng chỉ có hai phát là chân chính trúng hồng tâm.
Xem ra thành tích này không làm vừa lòng tâm của tiểu tử này.
“Muốn biết thành tích của tôi?” An Nhiên hỏi.
Cố Hữu không nói.
Thiệu Văn Cẩm ở một bên quan sát, viên thứ nhất của An Nhiên đã bay ra ngoài! Viên đại không biết bay nơi nào! Cố Hữu vẫn cùng người này so tài? Có lầm hay không!
Khi hắn ( Thiệu Văn Cẩm) trợn mắt, An Nhiên lắc đầu, thở dài nhìn bia ngắm, sau đó liên tục bắn 14 viên đạn ra ngoài.
Tiếng súng liên túc là Ngốc Ưng chú ý, mà khi hắn nhìn thấy người nọ là An Nhiên, khoé môi không tự chủ giật giật, nếu tiểu quái vật bắn không trúng vậy mới coi là thú vị.
Cố Hữu không biết từ nơi nào lấy được ống dòm quân dụng, khi cậu nhìn thấy vị trí của hồng tâm, đồng tử trong nháy mắt co rút lại.
An Nhiên vỗ vỗ tay, bỏ súng trong tay, tha thứ cho cô là không thể làm cách nào để bắn không trúng bia ngắm hoặc là trúng vòng ngoài của bia ngắm, năm rồi, lúc cô chưa tham gia huấn luyện bắn bia, thứ nhất cảm thấy rất tẻ nhạt, thứ hai là cảm thấy lãng phí thời gian, thứ ba không có người lôi kéo cô cùng đi.
Lần này là do Lí Vi muốn thử nên phải lôi kéo An Nhiên cùng đi, nói là cho cô ( Lí Vi) thêm can đảm, An Nhiên không chịu nổi âm thanh ồn ào của cô (Lí Vi) nên mới thoả hiệp.
“ Quả bưởi nhỏ, có phải rất đả kích?” An đã nói, cô thích làm một chuyện nhất đó chính là đùa Cố Hữu.
Trên bia ngắm ở xa, không nhìn thấy các vết đạn khấc, chỉ có một lỗ ở chính giữa hồng tâm, nếu là người khác nhìn, tất nhiên sẽ cho là Phó An Nhiên đánh bậy đánh bạ cũng trúng, nhưng trong mắt Cố Hữu, cũng biết rõ là mỗi viên đạn của Phó An Nhiên đều bắn cùng một vị trí.
Cố Hữu không lên tiếng, cậu yên tĩnh nhìn An Nhiên trêu đùa, ánh mắt xẹt qua một tia quật cường.
“ Không sao, chúng ta có thể tiếp tục nổ lực. Yên tâm, yên tâm, tôi vẫn luôn đứng phía trước chờ cậu.” An Nhiên như trấn án vỗ vỗ bả vai Cố Hữu, sau đó liền theo đội của mình đi nghỉ ngơi.
Khi An Nhiên ngồi xuống, mới phát hiện tầm mắt mọi người nhìn cô.
Ngốc Ưng biết Cố Hữu, đời thứ ba của họ Cố, một tiểu tử không tệ.
Ngốc Ưng bảo tiểu binh phía sau chạy đi lấy kết quả, tiểu binh hiểu ý, chạy chậm đến phòng nhỏ của bãi bắn, một lát, cầm hai tờ giấy lấy ra, sắc mặt có chút quái dị nhìn An Nhiên.
Ngốc Ưng nhận lấy, mày nhíu nhíu không có bất ngờ gì xảy ra, khi nhận kết quả của Cố Hữu, mày của hắn cũng nhíu nhíu.
Mấy đứa nhỏ hiện tại đều lợi hại như vậy? Tiểu quái vật còn chưa tính, thằng nhóc Cố Hữu này làm sao cũng quái vật như thế?
Cố Hữu yên lặng ngồi ở bên cạnh Phó An Nhiên, khi cậu chưa ngồi được bao lâu, thì bên cạnh hắn lại ngồi xuống một người, cậu biết cậu ta, là Tô Vô Ưu thành viên trong lớp của bọn họ.
Bên cạnh An Nhiên trừ bỏ cậu, thì nam sinh này là người duy nhất An Nhiên cho phép đến gần.
Khi Ngốc Ưng nhận kết quả của Tô Vô Ưu khi bắn bia, biểu cảm cũng vài lần thay đổi, Ngân Dực có định kì tập bắn hay sao? Làm sao mà hai người này đều giống thần súng.
Ngốc Ưng giống như muốn kích thích người khác, hắn lấy kết quả của ba người An Nhiên, Cố Hữu cùng Tô Vô Ưu nói ra, khi mọi người nghe được đều thấy thần kì, khi mọi người còn náo động trong nháy mắt đều nghiêm túc đứng lên, ở trong này học nhiều phương pháp rất hay, ít nhất cũng giống dáng đứng.
Béo ca bắn rất high, cậu ta bắn một phát rồi lại một phát, cảm thấy chán, cậu cảm thấy nữ thần cùng Cố thiếu bắn đạn nhìn rất soái, cậu cũng muốn chơi một hồi, nhưng kết quả là cậu cảm giác được vai của cậu nhường như không còn là của cậu nữa, đau đớn vô cùng.
Nữ thần quả nhiên là nữ thần, không phải phàm phu tục tử nào có thể chế ngự được.
Béo ca rất nhanh liền đen đạn bắn hết, bắn xong cậu không lập tức đi, mà trực tiếp ngồi tại chỗ bất động.
Ngốc Ưng tiến lên phía trước, đá một đá vào người cậu, đá đá cậu, “ Đứng lên, đừng ở chỗ này giả chết.”
“ Huấn luyện viên, xin ngài thương xót, liền để em ở đây có chết cũng chịu.” Hiện tại cậu một chút cũng không muốn di chuyển, nghĩ đến trực tiếp ngũ tại đây.
Mấy ngày nay, sáng sớm không tới 5h30 cậu phải rời giường, nếu cậu theo 5h50 rời giường, sáu giờ tập hợp là tuyệt đối không được! Gần như 12 giờ đêm mới ngủ, sáng 5h30 phải thức dậy, đối với giấc ngủ cần đủ 8 tiêng, sao mà đủ? Bởi vậy, mỗi ngày cậu đều xuất phát từ trạng thái mê mang.
Ngốc Ưng nhất thời cười, gần đây tên béo này không phải là người trong đội của hắn để làm trò cười, tuy rằng hiện tại hắn không quản, nhưng vị huấn luyện viên kia cả ngày đều nói nhiều chuyện của tên mập này, pha trò ra sao.
Khi tên mập này đùa thì không ai có thể quản nỗi.
Bắn bia còn huấn luyện trong thời gian dài, nên Ngốc Ưng cho mọi người tự hoạt động một chút, tất nhiên đã giới hạn phạm vi hoạt động.
Hiện tại đang là đầu tháng 12, trong không khí đã có hơi lạnh làm An Nhiên xoa xoa lòng bàn tay, trên vành tai của cô có một chiếc khuyên tai kim cương màu xanh ngọc, lúc trước An Nhiên cũng có một chiếc nhưng đã bị Diêm Tử Diệp lấy đi, chiếc này là do Tần Vũ Triết làm lại cho cô, bên trong có thiết bị định vị, chỉ cần hắn muốn tìm cô, thì ở bên hắn rất nhanh có thể định vị được vị trí của cô.
Nếu đối với Tần Vũ Triết không có sự tín nhiệm hoàn toàn, cô cũng sẽ không mang cái khuyên tai này.
Vành tai truyền đến một cảm giác khác thường, con ngươi hơi động, An Nhiên đứng dậy, bước đến chỗ ít người đi lại, tay nhẹ nhàng chạm vành tay.
“ Nói.”
Bên kia truyền đến âm thanh hưng phấn của Tần Vũ Triết, “ Gia, tôi biết ngài hiện đang quân huấn, quân huấn có cảm giác thế nào? Có phải là cảm giác hưng phấn khi đã kích nhóm tân binh? Nhưng mà tôi thật muốn trong thấy Gia…”
“ Bớt nói nhảm.” Gần đây cô nhận được càng nhiều loại báo cáo vô nghĩa thế này.
Tần Vũ Triết nhất thời im miệng, “ Được rồi, Gia ngài thật không có chút thú vị nào, đã lâu không có liên lạc với tôi, mà khi liên lạc chỉ bảo tôi chú ý đến đám người đó. Được rồi, tôi biết ngài muốn tôi im miệng, tôi đây sẽ nói những gì nên nói.”
Câu này làm An Nhiên xuất hiện hắc tuyến.
“ Gia, những gì ngài bảo tôi tra, tôi đều chuyển đến cho ngài, gần đây việc ngài bảo tôi chú ý đến Kim Ân Thánh người đứng đầu họ Kim, ông ta đi đến gặp Thủ lĩnh của “ Hành Hương”, tôi đoán không sai thì chính là ông ta muốn hợp tác với Hành Hương, sau đó cùng nhau đối phó họ Phó, đối Phó ngài.”
Ánh mắt An Nhiên xẹt qua một tia băng hàn.
“ Kết quả.”
“ Lúc đầu, Tiểu Dã Long không đồng ý, nhưng sau hắn lại đồng ý.” Tần Vũ Triết cũng cảm thấy có chút kì quái, “Thời gian giữa rất kì quái, không điều tra được nguyên nhân, khi Kim Ân Thánh tìm Tiểu Dã Long, hai người có mâu thuẫn, Kim Ân Thánh suýt chút nữa đã cùng Tiểu Dã Long đánh nhau, nhưng sau này Tiểu Dã Long cho người tìm Kim Ân Thánh.”
Hả?
“ Chú ý chuyện bên đó nhiều chút.” Tiếng nói của An Nhiên nhàn nhạt, không nghe được rõ cảm xúc.
“ Sau cùng, gia, như ngài dự đoán, có người tìm đến đây.”
“ Giữ hắn lại.”
“ Biết.” Hắn không phải là kẻ ngốc, tất nhiên biết là phải giữ được người đó, thoạt nhìn người đó giống như người có địa vị cao, nhưng Bàn gia này là ai? Liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra được người đó chính là đi làm việc thay cho người khác, người đứng phía sau người đó không có lộ diện, hắn luôn tìm cách giữa người đó lại.
“ A, đúng rồi gia, suýt nữa quên nói, đám người kia có xảy ra chút chuyện, khi nhóm người kia chưa cùng đi quân huấn, có không ít người xuất hiện tại Ngân Dực, tựa như bọn họ đang muốn tìm thứ gì.”
An Nhiên nhíu mày.
Bên nhóm trao đổi Anh quốc không hề rời khỏi, bọn họ tự động kéo dài thời gian trao đổi, nói là rất thích Ngân Dực, cho nên bọn họ muốn đem thời gian kéo dài ra thêm.
Đối với nhóm học sinh có phong độ thân sĩ, mọi người ở Ngân Dực không tìm ra được một khuyết điểm nào, thậm chí năm người kia ngay cả tranh cãi cũng không có, càng là người như vậy, càng cho thấy có nhiều vấn đề.
Từ khi nhóm người này bước vào Ngân Dực, An Nhiên đều cho người theo dõi bọn họ.
“ Tiếp tục theo dõi.” Nói xong, An Nhiên tắt bộ đàm ( cái khuyên tai á).
Cô vừa xoay người, liền thấy Cố Hữu đứng cách mình không xa, đứng thẳng người đưa lưng về phía cô.
“ Quả bưởi nhỏ, cảnh giác rất cao nha.” An Nhiên sờ sờ cái ót của cậu, cười nói, thật tốt, còn biết canh gác cho cô.
Cố Hữu trừng cô, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt cô có ý cười, sự khó chịu trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Luyện tập bắn bia làm cho nhiều người chưa đã nghiền, thậm chí không ít nam sinh mượn dây buộc tóc của nữ sinh giả làm súng bắn, làm bọn họ nhận được ánh mắt xem thường của các nữ sinh.
Khoảng 2h chiều có buổi huấn luyện chạy 10km, tiếng chuông báo đồng thời cũng là mệnh lệnh của huấn luyện viên , tập hợp mọi người.
Mười mấy ngày nay, huấn luyện làm cho bọn họ có thể tiết kiệm đủ thể lực, không đến mức quá mệt, nhưng cái gì đến cũng sẽ đến.
Cuối cùng cũng tới cái gọi là trừng phạt, cả buổi trưa còn đứng tư thế quân đội.
Liên đội của An Nhiên luôn thích tụ tập, bọn họ không nhanh không chậm chạy, nhất định phải bảo toàn tốc độ, lúc này An Nhiên không phải chạy theo đội, mà ngược lại An Nhiên chạy ở phía sau của đội, theo lời Lí Vi chính là nhường mọi người là tụt lại phía sau.
Chạy việt dã lúc đầu là 2km, từng bước một kéo dài đến 10km.
Mọi người cũng đã hình thành được thói quen, oán hận cũng vô dụng, chửi cũng vô dụng, chỉ có thể kiên trì mà chạy.
Trong đội không có người nào nói chuyện, đều bảo tồn thể lực.
Phía trước bọn họ không có đội nào, phía sau cũng không có người đuổi theo, xem như bảo tồn thể lực của các cô là không sai.
Đột nhiên, một tiếng “pằng” vang lên.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng An Nhiên đột nhiên dừng bước chân.
Mọi người chạy phía trước cơ bản là không có chú ý đến An Nhiên, An Nhiên nhìn thấy tốc độ của đội, mày nhíu lại, sau đó tầm mắt hướng đến nơi phát ra âm thanh, ánh mắt hơi híp lại.
Con đường này không phải là lần đầu nhóm người An Nhiên chạy, thế nhưng là lần đầu tiên xuất hiện âm thanh như vậy, nếu An Nhiên không nghe sai thì đó chính là tiếng súng.
Không yên tâm, cô vẫn đi đến nói phát ra âm thanh.
An Nhiên đi đến một con đường nhỏ, bên tay phải của cô có một cái núi nhỏ giả không cao lắm, hiện tại đã bắt đầu vào mùa đông, nhưng trên là cây thông có chút lạ.
Pằng, Pằng ------
Tiếng súng liên tục vang lên, làm bước chân của An Nhiên bước nhanh hơn, cô biết gần đây không hề thiếu mộ địa ( nghĩa địa), tất nhiên không khó đoán ra được chính là có người nổ súng, nhưng nếu cô nhớ không nhầm, gần đây Lão soái ca thường đến đây.
“ Là mày bức tao, là mày bước tao.” Tiếng nói hoảng loạn vang lên, “ Tao không nghĩ đến, chỉ cần mày không đến, tao sẽ không nổ súng bắn mày, đây là mày tự tìm đến!”
Tiếng nói đó là tiếng nói của một người đàn ông trung niên, An Nhiên nấp ở một cái cây, cô hướng đến người phát ra âm thanh đó, con ngươi co rút lại!
Ở đó có 4 gã đàn ông, họ mặc trang phục bình thường, mà bên cạnh bọn họ là một người đàn ông nằm trong vũng máu.
Người đó trúng đạn!
Nhìn lên khuôn mặt người nằm trên mặt đất, An Nhiên nhìn ra người nọ không phải là Phó Quân Hoàng sao, cô muốn bước ra, nhưng cô suy nghĩ, trong lòng không khỏi lo sợ, cô không thể nào nghĩ ra khả năng Lão soái ca trúng đạn? Nhưng anh chính là Phó Quân Hoàng!
An Nhiên thấy không là không có người nào có lòng tốt, tất nhiên cũng sẽ không để ý đến loại chuyện này, trong nháy mắt cô hơi động người, viên đạn bay thẳng đến chỗ cô!
“ Ai! Đi ra! Bằng không tao sẽ lấy mạng mày!” Tiếng nói kinh hoàng vang lên.
An Nhiên nhíu mày, nếu không phải được cái cây này chắn đạn, thì cái viên đạn kia chắc chắn gim vào người cô.
An Nhiên chỉ có thể gắt gao che dấu ở phía sau cây đại thụ.
Pằng, pằng, pằng -----
Tiếng súng vang lên dồn dập, ngay cả hô hấp của An Nhiên cũng ngừng lại, súng trên người cô đã không còn trên người, mà súng mang theo khi chạy đã bị cô lấy ra khi đi vào khu rừng này, hiện tại có thể nói là tay cô không có tất sắt, hiện tại nếu cô đi ra chỉ còn con đường chết.
Nhưng trốn tránh như vậy cũng không phải là biện pháp tốt.
An Nhiên hít một hơi sâu, nghe thấy một tiếng kì dị vang lên, An Nhiên biết súng đã hết đạn.
Trong nháy mắt An Nhiên giơ hai tay, từ phía sau cậy bước ra, gấp gáp nói, “ Không cần bắn nữa, tôi đi ra!” Giống như một nữ sinh đang rất sợ hãi.
Sắc mặt của bốn người nguyên bản đang căng thẳng khi nhìn thấy được người bước ra từ phía sau cây nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Người đang cầm súng chĩa vào cô cũng buông súng, tầm mắt dừng trên người An Nhiên, “ Mày đến đây để làm gì!”
“ Tôi... Chúng tôi đang chạy việt dã, tôi, tôi...” Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, lòng cô đang lo sợ nhìn người đang nằm trong vũng máu, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ cùng hoảng loạn, âm thanh phát ra đều run run.
“ Muốn đi đường tắt?” Một người cao gầy đứng trong bốn người cười nhạo nhìn An Nhiên, “ Hiện tại các mày mới chỉ là học sinh, mày nói nếu mày là thành thực chạy cùng đám bạn của mày thì giờ sẽ không xảy ra chuyện không phải sao? Mày nói mày..”
“ Không, tôi sẽ không nói cái gì cả, van các người thả tôi đi, tôi nhất định, tôi cam đoan, tôi không nói thứ gì hết.” An Nhiên nói xong, cô từng bước đi về phía trước, biểu cảm thoạt nhìn rất sợ hãi, hai tên giơ lên còn run run.
Trong mắt bốn người này, mười phần chính là một học sinh phổ thông, nhìn thấy ngũ quan diễm lệ của An Nhiên ở dưới vành nón, trong mắt của bốn người đều phát chút ánh sáng.
“Hửm? Tao dựa vào cái gì để tin mày?”
An Nhiên cúi đầu, ánh mắt xẹt qua một tia ngoan lệ, xem này, ai cũng có lòng tham. Nhưng khi An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và sợ hãi.
“ Tôi, Tôi, cái gì đều bằng lòng, tôi.... Tôi không muốn chết, tôi..” Nói xong, tầm mắt của cô còn dừng trên người đang nằm trên mặt đất quan sát thật kĩ, nhưng nhìn rõ ngũ quan người đó, An Nhiên hơi giật mình.
Người này không phải là người của U Linh, nhưng hắn cũng là một trong những huấn luyện viên, hắn chưa chết, ít nhất hô hấp vẫn còn.
Thấy phản ứng của An Nhiên, bốn người nọ cho là cô bị dọa đến choáng váng.
“ Hửm? Mọi thứ đều nguyện ý?” Một gã đàn ông trung niên tay còn đang cầm súng nhìn An Nhiên, trong mắt mang theo ý ghê tởm nhìn cô.
An Nhiên đi về phía trước vài bước, hiện tại khoảng cách giữa cô và gã trung niên đó chỉ khoảng 2m.
Cô quan sát, trong bốn người này, chỉ có tên đàn ông trung niên là cầm súng, khẩu súng của hắn đã thay đạn, khi cô giơ hai tay đi ra thì hắn đã đổi đạn, động tác cực nhanh, hiển nhiên hắn đã có luyện qua.
An Nhiên chỉ cần đánh bại một người này.
“ ... Dạ, đúng vậy, cái gì cũng bằng lòng! Chỉ cần, chỉ cần các người không giết tôi, mọi thứ tôi... Mọi thứ đều bằng lòng làm.”
Người đàn ông trung niên bật cười, ngay khi hắn khom người muốn kéo An Nhiên,nháy mắt An Nhiên xoay người, làm gã đàn ông đó hơi khiếp sợ, cô nhanh chóng bắt lấy tay của gã, đứng dậy, nhấc chân, đầu gói hung hăng đá trên bụng của gã!
Trong nháy mắt, súng trong tay của gã hiện tại đang nằm trong tay của An Nhiên.
Nháy mắt, cục diện đã thay đổi hoàn toàn.
Sắc mặt của ba người còn lại đều thay đổi, nhưng cái tên cao gầy nhìn An Nhiên, biểu cảm vẫn mang theo châm chọc như trước, “ Tao nói này cô gái nhỏ, mày có biết cái đó sử dụng thế nào không? Nếu làm bậy, đến lúc đó---“
Pằng----
Viên đạn trực tiếp ghim trên đùi của tên cao gầy đó!
Cả người An Nhiên toát lên vẻ điềm tĩnh, khóe môi mang theo tia cười nhạt, “ Mày nói, tao sẽ dùng thế nào?”
Gã đàn ông trung niên ôm bụng của bản thân, ngoan độc nhìn An Nhiên, đe dọa nói, “ Hiện tại mày nên trả khẩu súng lại cho nhóm của tao, chúng tao cho mày một con đường sống, nếu...” Câu nói kế tiếp hắn chưa nói xong, nhưng ý của hắn thì mọi người đều biết.
“ Hiện tại, chúng mày nên ngẫm lại, tao chính là không tha cho chúng mày.”
An Nhiên đã nhìn rõ được tình huống hiện tại, cũng đã thông với bộ đàm, nếu Tần Vũ Triết không ngu ngốc, thì hắn sẽ biết cô hiện tại muốn làm gì.
“ Nữ thần, cậu làm sao ở trong này? Chúng tớ hiện tại đang tìm cậu----”Lí Vi từ ngoài bước vào, khi cô nhìn thấy An Nhiên,biểu cảm nhất thời vui vẻ nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong tay của An Nhiên cùng với bốn người đàn ông cùng một người đang nằm trong vũng máu, mọi lời nói cô chuẩn bị nói đều ngừng lại.
An Nhiên nhất thời sủng sốt, trong nháy mắt, gã trung niên nguyên bản đang nằm trong đột nhiên đứng dậy, lập tức bắt lấy Lí Vi, cười lạnh nhìn An Nhiên.
“ Này, mày ngoan ngoãn đưa súng lại, nếu không, tao sẽ lấy mạng của đứa nhỏ này!”
An Nhiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lí Vi một cái, rồi sao đó dừng trên người gã đàn ông trung niên đó.
“ Tin tôi không?” Lời nói này của An Nhiên cho nói với Lí Vi.
Hiện tại Lí Vi đã bị sớm dọa đến choáng váng, An Nhiên chính là sự đảm bảo duy nhất đối với cô( Lí Vi) hiện tại, cô ( Lí Vi) không la lên, cũng không khóc, trừ bỏ ánh mắt có sự hoảng sợ, cô nhìn An Nhiên, cổ tay của cô ( Lí Vi) hiện đang bị nắm chặt nên không thể động đậy.
“Tốt”
Ngay lúc bốn người kia đang suy nghĩ An Nhiên sẽ làm gì, chỉ thấy An Nhiên đột nhiên nâng tay, ngay sau đó -----
Pằng----
Lí Vi run lên, có một thứ gì đó nóng nóng phun lên mặt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro