Chương 13: Ko kịp tiêu tan chứng cứ
Trước khi Tinh Trản bỏ đi hắn tùy tay giúp nàng chuẩn bị nước ấm. Trong nước có mùi mật ong làm nàng mê say ngâm mình trong đó.
Sáng sớm ngày thứ 2, nàng bị ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào làm tỉnh dậy. Theo thói quen nàng từ bên trái nhích ra ngoài —— đây là cách không quấy rầy đến giấc ngủ của sư phụ. Nàng vừa cử động một cái liền nhận thấychỗ nằm bên cạnh lạnh lẽo... Không có ai bên cạnh nàng hết, nàng vội lật chăn lên mới phát hiện sư phụ không ở trên giường.
"Còn chưa trở về sao?" Nàng nhìn về vị trí bên cạnh mình, nhớ tới sư phụ bị thiên binh thiên tướng gọi đi gặp Ngọc đế; lại nhớ đến Tinh Trản vì "Giúp" nàng xác nhận cảm giác nàng đối sư phụ nên cùng nàng làm chuyện thẹn thùng cuối cùng mạc danh kỳ diệu tức giận rời khỏi, nhưng vẫn hảo tâm lấy nước ấm cho nàng tắm rửa; nàng lại không cẩn thận ngủ ở trong bồn tắm... Bỗng nhiên ngây người.
Nếu sư phụ không trở về... Vậy, là ai đem nàng bế lên giường? Phong sư phụ? Hay là Tinh Trản?
Mặc kệ là Phong sư phụ hay là Tinh Trản, đều thật mất mặt a! Ong mật lập tức vươn tay lấy áo yếm cùng tiết khố đặt ở trên bàn lại thông qua cửa sổ nhìn thấy bóng dáng màu trắng quen thuộc đón gió mà đứng...
Sư phụ?!
Đột nhiên một trận da đầu run lên, ong mật nhanh nhẹn bắt đầu mặc quần áo, sửa sang lại giường, ngậm trà hương, lau mặt, chải tóc sau đó kiểm tra xem mình có nơi nào thất lễ không mới hít một hơi thật lớn, kiên trì chạy đến sau lưng sư phụ nhẹ giọng nói: "Sư phụ..." Hơi thở ức chế.
Ối! Bên chân sư phụ hình như có thứ gì màu đen đen bị đốt cháy nhưng thứ đó là cái gì? Sư phụ rất ít dùng hỏa thuật. Nghe Phong sư phụ nói, sư phụ là thể chất thủy, chỉ có lúc tức giận mới có thể sử dụng hỏa thuật. Bình thường nàng đun nóng nước đều là Phong sư phụ cung cấp đá lửa. Cho nên hiện tại sư phụ đang tức giận? Nàng cẩn thận nhìn rõ, nhìn đến cái thứ kia có một góc chưa bị đốt tới hiện lên màu xanh lục. Là... lục bào của Tinh Trản cho nàng?
Thân ảnh màu trắng đang đứng không động đậy chút nào.
Ong mật khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, vươn tay kéo kéo ống tay áo sư phụ, lại nhỏ giọng kêu: "Sư phụ?"
Lưu Vân tựa hồ mới biết sự hiện diện của nàng nên nghiêng đầu nhìn thẳng mặt nàng, đôi mắt đen nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.
Ong mật không biết vì sao tim đập lại nhanh hơn. Ong mật vừa muốn buông ống tay áo ra thì tay bị nắm lấy, sau đó toàn bộ thân mình bị hướng về phía trước kéo đi, nàng nhắm hai mắt chờ đợi sư phụ trừng phạt, sau nửa ngày chỉ nghe được sư phụ nói: "Nhẫn hỏng rồi?"
Lưu Vân một tay nắm bàn tay mềm mại của nàng, tay kia thì nhẹ vuốt chiếc nhẫn bên tay phải nàng, đôi mắt chuyên chú nhìn chằm chằm chiếc nhẫn tổ lục giác.
Ong mật cảm thấy tay mình bắt đầu nóng lên... Là ảo giác của bản thân nàng hay là sư phụ muốn thiêu luôn cái đồ đệ này là nàng? Không dám thu hồi tay, cũng không biết phảitrả lời thế nào...
"Hả?" Lưu Vân nâng mi, đôi mắt chậm rãi từ cánh tay, nhìn về phía nàng thân thể cứng ngắc lại chỉ biết cúi đầu không nói. Không muốn bị hắn chạm vào sao? Hắn nhẹ nhàng buông tay nàng ra, lắc lắc cổ tay áo, nhắm mắt lại, phát giác chính mình thế nhưng không chút nào buồn ngủ! Vậy...thì đọc sách đi. Hắn không có thói quen nằm trên chiếc ghế dưới tàng cây, mới phát hiện ra vị trí ghế nằm bị thay đổi, nằm trên đó, coi như thoải mái, tùy tay lấy cuốn sách trên bàn lên: "Ai đưa tới? Nói lời cảm tạ chưa?" Thanh âm rất nhẹ, giống như đối phương có trả lời hay không đều không liên quan tới hắn.
Ong mật không biết vì sao bắt đầu cảm thấy ủy khuất, nhìn bàn tay mình bị buông ra, tay trái cũng vậy, nàng chỉ biết đứng tại chỗ không có lên tiếng trả lời. Rốt cuộc sao lại thế này? Sư phụ chạm vào nàng, nàng cảm thấy nóng; sư phụ buông nàng ra, nàng vì sao lại cảm thấy cả người lạnh như thế?
Liên tục hỏi ba câu đều không có người trả lời Lưu Vân nheo lại đôi mắt, hắn đem cuốn sách vứt về chỗ cũ. Nhìn đồ nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, nội tâm liền cảm thấy phiền chán. Ngồi dậy, trầm giọng kêu: "Lại đây"
Ong mật bước đến bên người Lưu Vân. Cúi đầu, chỉ biết vuốt chiếc nhẫn của mình.
Giận dỗi? Bởi vì hắn đốt cái thứ chướng mắt kia? Lưu Vân liếc mắt nhìn về phía đám tro tàn cách đó không xa lại nhìn ngón út của nàng: "Không muốn đeo nhẫn ta liền giúp ngươi bỏ nó ra."
"Không được!" Ong mật lập tức trả lời, đồng thời đem tay giấu ra sau lưng. Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Lưu Vân liền thẹn muốn cúi đầu, lại bị Lưu Vân nắm sau gáy nàng dùng sức bắt nàng ngồi chồm hỗm ở bên chân hắn.
Buông gáy nàng ra, hắn nắm cằm của nàng không cho nàng né tránh, Lưu Vân nghiên cứu vẻ mặt nàng thật lâu, mới nói: "Ngươi rốt cuộc sao lại như vậy?"
Cái gì sao lại như vậy? Ong mật cắn môi không biết nên trả lời thế nào. Chỉ lộ ra khuôn mặt ửng hồng, thậm chí không dám hít thở.
"Ta không muốn dùng đọc tâm thuật." Lưu Vân tay kia không cho nàng cắn môi, "Nói chuyện!"
Thanh âm hơi nghiêm khắc làm cho ong mật mím môi lại, càng không biết vì sao mũi lại đau xót, nước mắt bắt đầu rơi xuống từng giọt, rơi vào trên tay Lưu Vân.
Lưu Vân cảm thấy tay hắn bị nước mắt nàng làm cho bỏng rát, nhíu mày muốn thu tay lại thì ong mật đột nhiên nhào vào người hắn khóc lớn: "Sư phụ... Sư phụ..."
Tay đã thu lại ở giữa không trung ngừng trong chốc lát. Hắn thở dài đem tay đặt ở phía sau lưng nàng vỗ nhẹ: "Ta chưa bao giờ làm sư phụ cho nên nếu ngươi cảm thấy ủy khuất thì trở về tổ ong đi." Đã dạy nàng biến hình thuật , trở về nơi nàng sống có lẽ là tốt nhất đi? Như vậy mới có thể trở thành công chúa ong, cho dù muốn duy trì hình người thì có thủy tiên hoa thần "Yêu thương" không phải sao? Trong đầu hắn hiện lên cảnh nàng cùng Tinh Trản ở Hồ Tiên phủ đệ vui đùa ầm ĩ, bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng nàng dừng lại.
Quả nhiên sư phụ ghét bỏ nàng! Ong mật mạnh ngẩng đầu, nhào vào trong ngực sư phụ ôm chặt lấy: "Đừng đuổi con về, đừng đuổi con... Con sẽ ngoan ngoãn pha trà, cho dù bị thiêu chết cũng sẽ phụng dưỡng sư phụ."
"Ta khi nào thì muốn đốt ngươi ?" Lưu Vân nhìn đám tro tàn phía xa xa. Hắn thiêu hủy chỉ có vật mới nhìn qua liền chán ghét!
"Không phải sư phụ... Là nơi này." Ong mật khóc thút thít chỉ ngực của mình, "Sư phụ chạm vào con, nhìn con, nói với con, nơi này đều thực nóng. Nhưng nếu không nhìn thấy sư phụ... Con sẽ rất lạnh ." Nàng một lần nữa như thiêu thân lao đầu vào nhào vào lòng hắn.
Lưu Vân nhìn thân thể trước ngực mình ngây người, nhẹ nhàng hỏi: "Cho nên cùng thủy tiên hoa thần sưởi ấm?" Vẫn nghĩ tạo sao nàng không cho hắn ôm ngủ nên vội vàng từ chỗ Ngọc đế trở về muốn tiếp tục hỏi, hắn vừa đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy nàng trong bồn tắm lần thứ hai cùng áo bào Tinh Trản mặc dính cái gì đó nhớp nháp nằm trên ghế. Hắn lập tức hiểu đã xảy ra cái loại sự tình gì, 1 cái chỉ tay làm cho tang vật bay ra khỏi thảo đường của hắn rồi đem nàng mê man từ trong bồn ôm đi ra, lau khô người rồi mới đặt trên giường. Ngồi ở trước bàn, hắn một chút cũng không có ý định ngủ mà ngồi nhìn nàng ngủ thẳng đến trời sáng. Nhìn đến lục bào chướng mắt ở bên ngoài hắn mới nhanh mở cửa đi ra, nhóm lửa thiêu nó!
Ong mật dừng khóc, ở trong ngực hắn ấp úng mở miệng: "Tinh Trản chỉ là muốn giúp con xác nhận... Đối sư phụ chỉ có ỷ lại hay là..." Thích.
"A a a a! Đây là vào lúc sinh ly tử biệt mới biết chân tình sao?" Một thanh âm nhàn nhã từ xa xa vang lại đánh gãy lời nói ong mật thật vất vả chuẩn bị thốt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro