Chương 451-480
Chương 451: Tạ Vĩ Hào bị bỏ lại
Ngày 15 tháng 6, hôm nay là một ngày đặc biệt, Lục Trần gọi tất cả những người trong nhà đếnViện khoa học kỹ thuật, anh cũng nhờ Vương Lôi thông báo cho gia đình Kì Giang Vương để họđến Viện khoa học công nghệ vào sáng sớm mai.
Đến khoảng 12 giờ trưa, anh đều gọi những người có liên quan đến anh, bao gồm người thân,nhân viên của các chi nhánh công ty, thậm chí là tất cả cầu thủ và nhân viên của Tư Uy và TrungHải đến Viện khoa học công nghệ.
Rất nhiều người nghi hoặc và không hiểu có chuyện gì, nhất là sau khi họ đến Viện khoa học kỹthuật, Lục Trần trước tiên để họ sinh sống ở trong này.Bởi vì cho đến nay, có rất ít người biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.Lúc này, điện thoại của Lục Trần kêu lên, là Tạ Vĩ Hào gọi tới.
Lục Trần ngẩn ra, sao Tạ Vĩ Hào lại gọi điện cho anh vào giờ này, ông ta bị bỏ lại rồi sao, hay làtrước lúc đi nói lời tạm biệt cuối cùng với anh?Trong lòng anh có chút hoài nghi, nhận điện thoại.
"Tiểu Lục à, tình hình bên cậu là sao, mua một lượng lớn vật liệu rồi gọi toàn bộ nhân viên đếnViện khoa học công nghệ, xảy ra việc gì rồi sao?" Tạ Vĩ Hào hỏi mối nghi ngờ lớn nhất trong đầuông ta mấy ngày nay.Mấy ngày này những hoạt động của Công nghệ Di Kỳ thực sự là khác thường, mãi đến ngàyhôm nay, ông ta không nhịn được gọi điện hỏi thăm."Ông hiện tại đang ở Thủ đô hay là Du Châu?"
Lục Trần thăm dò hỏi."Ở Du Châu, sao thế?" Tạ Vĩ Hào hỏi."Tôi hiểu rồi, ông hãy lập tức đến Viện khoa học công nghệ, đưa cả người nhà hay những ngườiông tín nhiệm đến đây, chậm trễ sẽ có biến, mau chóng đến đây rồi tôi sẽ nói ông biết đã xảy rachuyện gì." Lục Trần nói."Tiểu Trần, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tạ Vĩ Hào vội vã hỏi, lời của Lục Trần khiến ông ta run sợ.Lục Trần biết nếu như không tiết lộ một chút tin tức cho ông ta, với thân phận của ông ta thì nhấtđịnh sẽ không dễ dàng đưa người nhà đến Viện khoa học công nghệ.Anh và Tạ Vĩ Hào giúp đỡ lẫn nhau, mấy năm nay không ngừng tạo ra những huyền thoại về thunhập thuế, giữa hai người là quan hệ bạn bè và quan hệ đối tác, cho dù ông ta bị ruồng bỏ thìLục Trần chắc chắn sẽ đưa ông ta đi."
Chiều ngày hôm nay, những quan chức cấp cao trên thế giới sẽ đem niềm hy vọng cuối cùngcủa nhân loại rời khỏi trái đất. Chậm nhất là ngày mai, thế giới sẽ bước vào trạng thái hỗn loạnmất trật tự, những cái khác còn cần tôi nói không?" Lục Trần bình thản nói.Tạ Vĩ Hào run lên, tay cầm điện thoại suýt nữa làm rơi xuống đất.Ông ta bị ruồng bỏ rồi!Nhưng điều khiến ông ta cảm thấy nực cười là ông ta có rất nhiều bạn ở thủ đô, vậy mà thờikhắc cuối cùng người nói cho ông ta sự thật lại là Lục Trần, người ông ta mới quen mấy nămnay.Ánh mắt Tạ Vĩ Hào tràn đầy tức giận nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Ông ta hiểu nguyên nhân tại sao những quan chức cấp cao lại bỏ rơi ông ta.Bởi vì trong tình hình này, một chính trị gia chẳng được công nhận như ông ta mãi mãi không cótác dụng bằng những nhân tài kỹ thuật. Ông ta dám khẳng định, những quan chức cấp cao củacác quốc gia chắc chắn thà rằng mang theo một vài nhân tài kỹ thuật còn hơn là mang theonhiều chính trị gia.Sau khi ngắt cuộc gọi của Tạ Vĩ Hào, Lục Trần đột nhiên nghĩ rằng ngay cả Tạ Vĩ Hào cũng bịruồng bỏ, vậy tư lệnh quân khu Vu Quang Chính thì sao?90% ông ta cũng bị bỏ rơi?Lục Trần cảm thấy rất có khả năng, trừ phi ông ta có quan hệ rộng, nếu không khả năng bị bỏ rơicũng là 100%.
"Gọi giúp tôi Tư Đồ Kiếm đến đây." Lục Trần nói với Từ Kinh bên cạnh.Từ Kinh gật đầu, liền lấy điện thoại gọi cho Tư Đồ Kiếm.Tư Đồ Kiếm chưa sử dụng công nghệ màn hình ba chiều nên không thể gọi điện video.Mười phút sau, Tư Đồ Kiếm chạy tới Viện khoa học công nghệ."Tìm cách giúp tôi liên lạc với Vu Quang Chính." Lục Trần nói.Từ Đồ Kiếm gật đầu, liền hiểu mục đích của Lục Trần.Vu Quang Chính vẫn còn gần 20 nghìn binh lực, nếu như ông ta bị bỏ rơi, thì khi đó mối nguyhiểm tiềm ẩn lớn nhất sau cuộc bạo loạn có lẽ là ông ta.Vu Quang Chính đã từng là cấp trên của Tư Đồ Kiếm, Tư Đồ Kiếm có cách liên lạc với ông ta.Sau khi điện thoại của Tư Đồ Kiếm được nối máy, Lục Trần trực tiếp nghe điện thoại."Tư lệnh Vu, là tôi, Lục Trần."
Lục Trần nói trước."Là Lục tổng sao, sao cậu lại nhớ đến gọi điện cho tôi vậy?" Vu Quang Chính có chút kinh ngạc."Tư lệnh Vu, thời gian rất cấp bách, nếu như ông tin tôi thì bây giờ hãy đến Viện khoa học côngnghệ, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông." Lục Trần nói."Ngay bây giờ?" Vu Quang Chính ngẩn ra, thái độ của Lục Trần làm ông ta có dự cảm xấu tronglòng."Đúng, ngay bây giờ, ông đừng lái oto mà ngồi máy bay trực thăng đến đây đi." Lục Trần kiênđịnh nói.Từ quân khu đến đây mất ít nhất nửa giờ đồng hồ, nếu đi máy bay trực thăng đến thì bảy, támphút là có thể đến rồi."Lục tổng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Vu Quang Chính trong lòng vô cùng nghi hoặc."Ông đến rồi sẽ biết, Tạ Vĩ Hào cũng sẽ đến đây."
trong điện thoại Lục Trần không nói rõ tìnhhình thực sự cho Vu Quang Chính, anh sợ Vu Quang Chính nhất thời mất khống chế thì tiêu."Được thôi, vậy bây giờ tôi sẽ đến đó." Vu Quang Chính cũng không biết chuyện gì, nhưng ôngta vẫn định gọi điện cho Tạ Vĩ Hào trước.Ông ta gọi vào số của của Tạ Vĩ Hào, nhưng điện thoại đang bận.Ông ta nhíu mày, yêu cầu cấp phó sắp xếp cho ông ta một chiếc máy bay trực thăng đến Việnkhoa học công nghệ.Những gì Lục Trần nói rất đúng, ông ta cũng cảm thấy có thể xảy ra chuyện lớn, cũng khôngdám hỏi nhiều.Mấy phút sau, Vu Quang Chính ngồi máy bay trực thăng vũ trang đến Viện khoa học công nghệ,ông ta vừa xuống trực thăng thì Tạ Vĩ Hào gọi tới."Lão Tạ, ông bây giờ có ở Viện khoa học công nghệ không?" Vu Quang Chính hỏi.Tạ Vĩ Hào bên này biết có thể Lục Trần cũng liên lạc với Vu Quang Chính, liền nói: "Tôi đangchuẩn bị tới, ông đến rồi sao?""Ừ, ông có biết Lục Trần gọi chúng ta đến đây có việc gì không?" Vu Quang Chính hỏi.
"Cậu ấy chưa nói cho ông biết à?" Tạ Vĩ Hào hỏi lại."Ừ, bỏ đi, cậu ấy đến rồi, để tôi hỏi cậu ấy." Vu Quang Chính nói xong liền ngắt điện thoại.Nhìn thấy Lục Trần đang đợi mình ở phía trước, Vu Quang Chính liền bước nhanh về phía LụcTrần."Lục tổng......"Khi Vu Quang Chính chào hỏi Lục Trần thì ông ta nhìn thấy ánh sáng kì lạ phát ra từ chiếc nhẫntrên ngón tay Lục Trần.Lục Trần gật đầu về phía Vu Quang Chính, liền mở màn ảnh ba chiều ra, trước mặt anh xuấthiện một quầng sáng, trong quầng sáng đó hiện ra bóng dáng Đinh Đại Thành.
"Lục tổng, cậu mau đến trung tâm điều khiển đi, chúng ta phải bay rồi." Đinh Đại Thành nói."Được."
Lục Trần gật đầu, chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, quầng sáng liền biến mất.Trong lòng Vu Quang Chính có chút kinh ngạc về kỹ thuật thông tin của Lục Trần khi nhìn thấycảnh tượng kì diệu này.Công nghệ màn hình ba chiều chưa được Lục Trần quảng bá ra ngoài, chỉ liên lạc trong nội bộcông ty, nên người lần đầu tiên thấy cái này cảm thấy kinh ngạc cũng là chuyện thường.
"Tư lệnh Vu, đi thôi, trước tiên tôi đưa ông đi xem cái này, ông sẽ hiểu nguyên nhân tôi tìm ông."
Lục Trần gật đầu với Vu Quang Chính, rồi đi đến trung tâm điều khiển trước.
------------------------
Chương 452: Thần Châu Thiên Cung rời đi
Tại trung tâm điều khiển, đám người Đinh Đại Thành đang tự mình theo dõi tín hiệu phát sóngtrực tiếp từ máy bay không người lái.Công nghệ máy bay không người lái của Công nghệ Di Kỳ đứng đầu thế giới, đặc biệt là kỹ thuậttàng hình, hiện tại không có bất kì rađa của quốc gia nào có thể phát hiện được nó.
Hơn nữa vào thời điểm này, sự chú ý của các quan chức cấp cao trên toàn thế giới đều đặt trênphi thuyền Thần Châu Thiên Cung, cũng không có ai nghĩ rằng máy bay không người lái củaCông nghệ Di Kỳ đang giám sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Lúc này, thông qua hình ảnh máy bay không người lái truyền đến, chỉ nhìn thấy cửa trên nóc phithuyền Thần Châu Thiên Cung đã mở ra, lộ ra toàn bộ diện mạo của Thần Châu Thiên Cung.Theo dữ liệu cho thấy, phi thuyền Thần Châu Thiên Cung với tổng chiều dài 2.100 mét, rộng 524mét và cao 20 mét, là phi thuyền vũ trụ lớn nhất mà con người tạo ra.Phi thuyền này đã tập hợp vật lực, nhân lực và tài chính của hơn 100 quốc gia trên thế giới, sẽ làhy vọng cuối cùng của nhân loại.Lúc này Lục Trần dẫn theo Vu Quang Chính đến, chỉ vào màn hình, ra hiệu Vu Quang Chínhnhìn trước."Đây là?"
Vu Quang Chính nhìn thấy phi thuyền Hiệu Thiên Cung Thần Châu đang chuẩn bị cấtcánh, kinh ngạc hỏi.Không có ai trả lời ông ta, bởi vì lúc này mọi người đều đang tập trung nhìn vào màn hình.Trên màn hình phát ra một tiếng động lớn, đó là dấu hiệu cho thấy động cơ tổng hợp hạt nhân cóthể điều khiển được đánh lửa.Phi thuyền lớn như vậy, nếu nó muốn thoát khỏi lực hút của trái đất và bay vào vũ trụ, chỉ có mộtđộng cơ tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển được.
Sau vài giây, mọi người đều nhìn thấy đồ vật khổng lồ trên màn hình đột nhiên từ dưới đất baylên, xung lực cực lớn của phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển khiến toàn bộ phithuyền lao lên bầu trời, càng lúc càng nhanh. Nó di chuyển khỏi trái đất với tốc độ nhanh vànhanh chóng trở thành một chấm nhỏ trên màn hình."Đây là phi thuyền vũ trụ sao?"
Vu Quang Chính kinh ngạc nói."Đúng vậy, đây chính là hy vọng cuối cùng của nhân loại, được gọi là phi thuyền Thần ChâuThiên Cung, tất cả các quan chức cấp cao của hơn 100 quốc gia đều đang trên đó, họ đem theoniềm hy vọng cuối cùng của nhân loại rời khỏi trái đất." Lục Trần nói."Đây, đây..."
Vu Quang Chính dường như vẫn còn chút khó tin, ông vội vàng rút điện thoại gọicho một người quen ở thủ đô, nhưng gọi bao nhiêu cuộc thì đều tắt máy.Thân hình ông lảo đảo, sắc mặt toát lên vẻ phẫn nộ tột cùng.Hiển nhiên, cho dù là ai, khi lần đầu tiên biết được mình bị cấp trên bỏ rơi cũng đều khó mà chấpnhận được sự thực này.
"Lục, Lục tổng, các cậu có thể giải mã được virus D đúng không?" Vu Quang Chính ngẩng đầunhìn Lục Trần.Lục Trần lắc đầu."Nhân loại chúng ta cứ như vậy mà bị diệt vong sao?"
Vu Quang Chính lộ vẻ không cam lòng.Lục Trần vẫn lắc đầu, nói: "Tôi không biết, nhưng trước khi hàm lượng oxy dưới 19%, phi thuyềncủa tôi có thể rời khỏi trái đất, bất kể tương lai ra sao, không cần biết con người chúng ta có cơhội sống tiếp sau khi rời trái đất hay không. Nhưng có thể sống thêm được một khoảng thời gian,còn tốt hơn ở lại đây đợi chết có đúng không?"
"Đúng, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải đi vào vũ trụ một lần, cho dù cuối cùng tất cả đềuchết trong vũ trụ, cũng còn tốt hơn ở lại đây nghẹt thở mà chết gấp trăm lần!"
Vu Quang Chínhvội vã gật đầu."Vậy tư lệnh Vu hiểu nguyên nhân tôi đưa ông đến đây rồi chứ." Lục Trần nói."Ừm, lúc này thế giới đã lâm vào cục diện mất trật tự, chỉ cần truyền đi thông tin các quan chứccấp cao trên toàn thế giới bỏ lại người dân rời khỏi trái đất, chỉ cần thông tin không có cách nàogiải mã virus D bị rò rỉ, thì toàn thế giới sẽ xảy ra cuộc bạo loạn trước nay chưa từng có tronglịch sử. Đặc biệt bạo loạn trong quân đội, mới là điều đáng sợ nhất."
Vu Quang Chính nhấnmạnh."Đúng vậy, giấy không gói được lửa, sẽ không lâu nữa, có lẽ là đêm nay, cùng lắm là ngày mai,tin tức này nhất định sẽ lan truyền khắp thế giới, và chậm nhất là ngày mai, thảm họa của cảnhân loại nhất định sẽ xảy ra. Cho nên, tôi cần tư lệnh Vu ngay tối nay đưa tất cả các loại vũ khí,tên lửa của quân khu Tây Nam đến Viện khoa học công nghệ."
Lục Trần gật đầu nói.Quân khu Tây Nam bao gồm rất nhiều loại tên lửa tiên tiến, còn có những 6 thế hệ máy baychiến đấu.Mặc dù vũ khí hạt nhân chắc chắn đã bị các quan chức cấp cao mang đi toàn bộ, nhưng các loạitên lửa được bố trí xung quanh chắc chắn vẫn còn.Một khi bạo loạn xảy ra, tất cả đều có khả năng xảy ra."Đây là nhiệm vụ vô cùng to lớn, nhưng Lục tổng yên tâm, cho dù không thể đem toàn bộ vũ khícỡ lớn chuyển đến đây, tôi cũng nhất định nghĩ cách hủy diệt toàn bộ!"
Vu Quang Chính gật đầuthật mạnh, ánh mắt tràn đầy kiên định."Đúng rổi, tôi chỉ cho ông 1000 người, ông tự mình sắp xếp." Lục Trần nói.Vu Quang Chính gật đầu, sau đó quay người đi ra khỏi phòng điều khiển.Ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời không một gợn mây, ánh mặt trời nóng rát.Ông ta hít sâu một hơi, liền đi về phía máy bay trực thăng.Lục Trần có thể cho ông ta số lượng 1.000 người, là rất xem trọng ông ta, những người này cũngđủ để đến quân khu Tây Nam thành phố Xuyên Đô hoàn thành nhiệm vụ.Đương nhiên, trước khi đến Xuyên Đô, ông còn phải sắp xếp đưa người nhà đến Viện khoa họccông nghệ, mang toàn bộ vũ khí của quân khu Du Châu đến đây.Thời gian rất gấp, Vu Quang Chính chỉ hy vọng những tin tức này đừng bị lộ ra trước ngày mai.Sau khi Vu Quang Chính rời khỏi, Lục Trần liền mở cuộc họp video với những giám đốc điềuhành biết rõ nội tình."Vương Duy, bây giờ có bao nhiêu người đến Viện khoa học công nghệ, đã thống kê đượcchưa?"
Lục Trần nhìn màn hình của Vương Duy.Quân đội có 21.125 nhân viên an ninh, nhân viên của công ty và các thành viên trong gia đìnhcủa họ có tổng cộng 30.287 người, bằng một nửa con số 100.000 của chúng ta." Vương Duy nói.Các nhân viên trong công ty anh, bao gồm các nhân viên chính của Phòng Thương mại và giađình của họ, các cầu thủ đội bóng cùng người nhà, có thể nói là, hiện nay tất cả số người đangởViện khoa học công nghệ tổng cộng là hơn 51.000 người.Phi thuyền của Lục Trần có thể chứa khoảng 130.000 người, nhưng anh chỉ dự định đưa100.000 người ra khỏi trái đất.
Vì năng lượng của phi thuyền vũ trụ có hạn nên nó sẽ tiêu tốn nhiều nguyên liệu và năng lượnghơn, nếu tăng thêm 1.000 người thì rất khó tính toán."Vậy đối với 50.000 người còn lại, các anh có đề nghị gì không? Lục Trần lại hỏi.
"Lục tổng, với 50.000 người còn lại tôi cảm thấy chúng ta chỉ có thể dành cho nhân tài kỹ thuật,anh phải biết rằng, trong vũ trụ, con người bình thường hoàn toàn là gánh nặng, nhưng nhân tàikỹ thuật lại có thể là niềm hy vọng cứu vớt được các khủng hoảng khác nhau.
Đối với chúng tamà nói, vũ trụ là điều mới mẻ, chúng ta không biết đến khi nào có thể tìm thấy hành tinh sốngthích hợp, hơn nữa dựa vào kỹ thuật bây giờ của chúng ta, đám người chúng ta khó có thể tìmđược hành tinh sống thích hợp." Đinh Đại Thành nói."Ừm, tôi đồng ý với ý kiến của giám đốc Đinh."
Lục Trần gật đầu nói."Tôi cũng đồng ý.""Tôi cũng đồng ý."Những người khác cũng thi nhau gật đầu.
"Lục tổng, tôi có chút ý kiến về việc chọn lựa 50.000 nhân tài kỹ thuật còn lại."Lúc này, Trần Sơ Nhiên đột nhiên nói.
--------------------
Chương 453: Kiến nghị của Trần Sơ Nhiên
Thân là là trợ thủ của Lục Trần tại thương hội, lại còn là hội trưởng quỹ tài trợ bóng đá, Trần SơNhiên nghiễm nhiên trở thành người có tiếng nói trong công nghệ Di Kỳ.
"Cô nói đi", Lục Trần gật đầu nói."Chiếc phi thuyền này đã được đặt cho cái tên "Hi Vọng" nên nó không chỉ là hi vọng của riêngchúng ta, mà còn là hi vọng của toàn nhân loại. Chúng ta chưa biết rõ rốt cuộc có bao nhiêu mẫutinh trùng của loài người được bảo quản trong kho, cho nên tôi đề nghị 50 ngàn nhân tài trongngành kỹ thuật mà chúng ta đưa theo phải chọn từ các chủng tộc khác nhau, các màu da khácnhau.
Hơn nữa, còn phải là những người trẻ khỏe, tỷ lệ giữa nam và nữ cũng phải cân bằng",Trần Sơ Nhiên nói.Nghe ý kiến của Trần Sơ Nhiên, mọi người ban đầu đều gật đầu tán thưởng nhưng rồi ai nấyđều trầm tư suy nghĩ.Cùng là con cháu Hoa Hạ, bọn họ nên đưa nhiều đồng bào của mình đi cùng hơn mới phải.
Nhưng loài người sắp bị diệt vong, lúc này trên thế giới đã chẳng còn tồn tại biên giới thì cớ saophải suy nghĩ đến vấn đề này cơ chứ?"Được, vậy cô hãy làm một bản thống kê đi.
Sau đó, tôi sẽ để Đỗ Phi căn cứ theo kết quả thốngkê của cô đi khắp thế giới tìm những nhân tài như vậy. Nhớ kỹ, các cô chỉ có thời gian 1 tháng.Hết 1 tháng, dù thế nào chúng ta cũng phải rời khỏi đây", Trần Lục đáp.
Mặc dù theo tính toán, hàm lượng oxy trong không khí phải tới cuối năm mới xuống thấp tới hơncả mức con người có thể chịu đựng là 19% nhưng phi thuyền này hiện giờ chỉ cần lắp thêm hệthống điều chỉnh phản trọng lực là hoàn thành. Thời gian lắp đặt ước tính khoảng 1 tháng."
Lúc phóng Thần Châu Thiên Cung, động cơ của nó là một máy tạo phản ứng tổng hợp hạt nhâncó thể khống chế tạo ra lực đủ mạnh nhấc bổng cả chiếc phi thuyền lao đi ngược hướng trọnglực. Tuy nhiên, sau khi Lục Trần giải mã được hệ thống phản trọng lực liền quyết định sẽ khôngsử dụng máy tạo phản ứng nhiệt hạch hạt nhân làm động cơ nữa.Bởi nếu cứ dùng loại máy này, khi phi thuyền cất cánh sẽ phải chuẩn bị thêm khoảng 100 ngànbộ đai an toàn, việc này khá phiền phức.
Hơn nữa, nó còn có nguy cơ làm hỏng hệ sinh thái tuầnhoàn không khí trong phi thuyền.Kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế được tìm ra là bước đệm thuận lợi choviệc sản xuất ra không khí.Hệ thống tuần hoàn là hệ thống có khả năng chuyển hóa, tạo nên các loại chất khí khác nhautheo đúng tỷ lệ các khí trong bầu khí quyển.Công trình này cần tới rất nhiều nhiên liệu hạt nhân, các hệ thống cũng vô cùng phức tạp. Có thểcoi nó là kết tinh của trình độ khoa học kỹ thuật hiện đại nhưng bấy nhiêu đó cũng khó khăn lắmmới bảo vệ được môi trường khép kín nhỏ bé bên trong phi thuyền.
Thậm chí có nhà khoa học từng nghĩ đến việc đem hệ thống này phổ biến cho toàn thế giới thìngay sau đó cũng tự cảm thấy đây là một nhiệm vụ bất khả thi.Bởi vì muốn làm được điều này, ít nhất phải mất từ 5 đến 10 năm làm công tác dự trữ khoa học.Nhưng loài người sẽ không thể trụ nổi 5 năm nữa. Đừng nói là 5 năm, thậm chí chỉ vài tháng saulà có thể tan thành cát bụi rồi.Trở lại vấn đề chính, cái gọi là hệ thống phản trọng lực chính là tạo cho vật thể một gia tốcngược hướng với trọng trường Trái Đất, khiến cho lực hấp dẫn của Trái Đất tác động lên vật thểnày bị triệt tiêu hoàn toàn. Do đó, vật thể này có thể trôi bồng bềnh trong không gian.
Thực chất, các loại xe đệm từ đều sử dụng kỹ thuật tương tự. Chỉ có điều, trước đây kỹ thuậtnày chưa được hoàn thiệnCũng chưa đủ trình độ tạo thành một hệ thống có thể điều khiển được cho nên chỉ sản xuất ranhững sản phẩm như xe đệm từ mà thôi.Đến nay phi thuyền Hi Vọng sẽ dùng kỹ thuật phản trọng lực để rời khỏi Trái Đất, lợi dụng phảntrọng lực để điều khiển tốc độ phi thuyền và tiết kiệm được rất nhiều nhiên liệu.Lục Trần tin rằng, đến cả các nhà lãnh đạo cũng biết sự quý giá của nguồn nhiên liệu hạt nhâncho nên trước khi rời khỏi Trái Đất, anh ấy đã quyết định thu thập toàn bộ số nhiên liệu hạt nhâncó thể để mang đi cùng.
Vì nguồn nhiên liệu này rất có hạn, cho nên đương nhiên anh sẽ phảichờ đến khi lắp đặt xong bộ điều chỉnh phản trọng lực mới có thể rời khỏi đây.Thời gian lặng lẽ trôi qua, sau khi Thần Châu Thiên Cung rời khỏi Trái Đất 4 tiếng, rốt cuộc tintức về nó cũng bị lọt ra ngoài. Sau đó giống như một bệnh dịch, tin này đã được lan truyền rakhắp thế giới.Nhiều nhất là nửa năm nữa, hàm lượng oxy trong không khí sẽ xuống thấp hơn mức 19%, conngười sẽ chết vì thiếu không khí.
Các nhà lãnh đạo của đất nước cũng đã bỏ rơi người dân để lên những chiếc phi thuyền rời khỏiTrái Đất. Chúng ta đã bị bỏ rơi rồi!Vào đêm mà hai thông tin này được lan truyền trên mạng, tất cả mọi người đều đổ dồn đi tìmchứng cứ xác thực cho chúng.Đêm hôm đó, cuối cùng cũng có người tập hợp một nhóm người đi tới chất vấn chính phủ. Lúcđó, họ mới phát hiện ra nơi ấy chật ních người.Sau đó, bạo loạn nhanh chóng bùng phát dữ dội.Ai ai cũng trở nên tuyệt vọng, điên cuồng, hung bạo...Đặc biệt là quân đội, đây là lần đầu tiên quân đội trở nên mất kiểm soát như vậy.Bọn họ lập thành nhóm sát hại người vô tội, đập phá nhà cửa, làm mọi thứ để giải tỏa cảm xúccủa mình.Những người còn sống sót xung quanh đó 3 ngày sau cũng dường như phát điên mà giết hại lẫnnhau.
Nhưng đây không phải sự chết chóc ươm mầm cho một sự hồi sinh khác mà sẽ là cái chết dẫntới sự tuyệt diệt của loài người
...Trong 3 ngày này, bên ngoài công nghệ Di Kỳ khắp nơi đều là xác chết.Bọn họ chợt nhận ra có lẽ công nghệ Di Kỳ là hi vọng cuối cùng của mình cho nên tất cả lao nhưđiên về phía trung tâm công nghệ này.
Nhưng các binh sĩ trong trung tâm nghiên cứu đó đã biết rằng bọn họ có phi thuyền vũ trụ, cũngbiết rằng chỉ trong một tháng nữa họ có thể rời khỏi hành tinh đầy tuyệt vọng này.Cho nên họ không hề tham gia bạo động mà ngoan ngoãn nghe lời chỉ huy, không chút do dựbắn gục những kẻ đã mất hết lý trí đang bạt mạng xông tới.
May mắn thay, toàn bộ số vũ khí hạng nặng trong khu vực do Tư lệnh Quang Chính chỉ huy đãđược đưa vào viện khoa học công nghê nên không rơi vào tay đám quân bạo loạn.Nếu không thì hơn 10 ngàn binh sĩ ở điện Sát Thần có lẽ đã thương vong vô số.Mặc dù vậy, trong 3 ngày bạo loạn, điện Sát Thần cũng đã mất đi hơn 500 người.Đứng trên tòa nhà cao tầng, lặng người trước cảnh tượng chém giết phía bên ngoài công ty, LụcTrần tâm trạng hết sức phức tạp. Nhưng rất nhanh, anh lấy lại sự điềm nhiên vốn có của mình.Bởi anh biết đây là hệ quả tất yếu cho sự sụp đổ của nền văn minh nhân loại. Khi người ta tuyệtvọng đến cùng cực ắt sẽ vùng lên chống trả. Đây có lẽ là sự điên cuồng và phát tiết cuối cùngcủa cả một nền văn minh.
Chỉ cần chống chọi thêm vài ngày nữa, tình hình sẽ khá hơn thôi.Nhưng việc mà anh không thể lường trước là...Đến ngày thứ 5, khi mọi người đều nghĩ bạo loạn đã kết thúc, thông tin về việc công nghệ Di Kỳđang chế tạo phi thuyền vũ trụ bị truyền ra ngoài nên có ngày càng nhiều người kéo đến đây.Bọn họ đứng rất đông ở bên ngoài.Lần này, bọn họ không làm càn, cũng không gây bạo loạn nữa.Họ đứng cách viện khoa học công nghệ khoảng 1 dặm một cách có tổ chức, có kỷ luật.
Ở nơi đó, họ vẽ một đường biên màu đỏ, không ai được phép vượt qua ranh giới này.Trong tay họ ngoài nước và lương khô ra chẳng còn thứ gì khác.Bọn họ mỗi ngày đều cầm các băng rôn khẩu hiệu ngồi ngoài đó bất kể nắng gắt hay mưa giông."Lục tổng, anh là anh hùng nhân loại, là đấng cứu thế của chúng tôi. Một năm rưỡi trước, anh đãcứu chúng tôi một lần. Lẽ nào, lần này không còn hi vọng nào cho chúng tôi nữa sao?
Nếu cómột tia hi vọng được sống, xin anh hãy đưa chúng tôi theo!"Lục Trần đứng trên tòa nhà cao tầng nhìn thấy cảnh tượng này chẳng nói chẳng rằng, trên mặtcũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì.Nhưng Vương Duy thì khác, anh không ngừng lặp đi lặp lại với vẻ tức tối:
"Đúng là vô đạo đức,rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã làm lộ thông tin ra ngoài? Tốt nhất đừng để tôi tìm ra, nếu khôngtôi sẽ hủy hoại danh tiếng cả nhà hắn!"
"Người đâu, nội trong hôm nay nhất định phải tìm cho ra kẻ làm lộ thông tin ra ngoài!"Vương Duy giận dữ dặn dò thuộc hạ của mình.Anh ấy thực sự tức giận rồi!
---------------------------
Chương 454: Kẻ tiết lộ thông tin
Vương Duy thực sự cảm thấy phẫn nộ. Công nghệ Di Kỳ đã đem đến cơ hội sống cho nhiềungười đến thế, vậy mà bọn họ chẳng những không cảm kích, lại còn tiết lộ thông tin ra ngoài.Đúng là một đám vô ơn điên rồ, ăn cây táo rào cây sung.
Kẻ như vậy, anh nhất định phải xử lí.Lục Trần không phản đối, như vậy tức là ngầm chấp nhận phương pháp xử lí của Vương Duy.Đây là vấn đề liên quan đến kỷ luật.Tuy biết tin tức sớm muộn gì cũng sẽ bị truyền ra ngoài, nhưng anh không hi vọng rằng chuyệnsẽ bị lộ ra từ phía mình.Sau này, giữa vụ trụ mênh mông, trên chiếc phi thuyền duy nhất này, tất cả mọi người cần phảiđoàn kết mới được.
Những ai không biết nghe lời, cho dù có là người nhà của nhân viên, anhcũng sẽ không đưa theo cùng.Chẳng mấy chốc chuyện đã được điều tra rõ. Là mẹ của một nhân viên đã khoe với đồng nghiệpcủa bà ta khi nói chuyện điện thoại, sau đó thì thông tin bị lộ.Khi Vương Duy tra ra được truyện này thì lập tức khai trừ nhân viên kia không chút do dự, đuổicả nhà bọn họ ra khỏi Viện khoa học công nghệ.
Mặc cho nhân viên kia và người nhà có cầu xin thế nào, thậm chí mẹ của nhân viên ấy còn quỳxuống lạy lục không ngừng, Vương Duy cũng không chút mềm lòng.Bởi nếu không giải quyết cho tốt chuyện này, có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn.Từ giờ đến lúc hệ thống phản trọng lực được lắp đặt và thử nghiệm xong còn khoảng chứng mộttháng nữa. Trong vòng một tháng ấy, còn không biết có bao nhiêu người sẽ tới Viện khoa họccông nghệ để xin đi theo nữa.
Mọi người ai nấy đều cảm thấy tức giận.Chuyện cả nhà nhân viên kia bị đuổi khỏi Viện khoa học công nghệ nhanh chóng lan rộng, toànbộ người nhà của những nhân viên khác đang ở tạm trong lều bạt cũng cảm thấy choáng váng.Ai nấy đều nghĩ: may mà lúc trước mình không tiết lộ tin tức ra ngoài.Nhất là lúc đầu, phía Công nghệ Di Kỳ có cho họ biết tin tức này, đồng thời cũng dặn dò mọingười không được tiết lộ ra ngoài. Khi ấy có rất nhiều người chẳng hề coi chuyện này ra gì. Hiệngiờ thấy cả nhà nhân viên kia bị đuổi khỏi đây, những người ấy đều thầm cảm thấy sợ hãi.
Sự việc này cũng chỉ là một khúc đệm bên trong mà thôi.Có nhân viên cảm thấy công ty vô tình, nhưng phần đông vẫn nhận định rằng nên làm như vậy.Bạo loạn qua đi, Viện khoa học công nghệ đã là thế lực cuối cùng còn duy trì trật tự của loàingười rồi. Thân là người nằm trong thế lực ấy, đương nhiên họ cũng hi vọng cấp trên sẽ nghiêmkhắc một chút.Bởi vì điều đó tốt cho tất cả mọi người.Mấy ngày này, càng lúc càng có nhiều người đi tới khu vực bên ngoài Viện khoa học công nghệ.
Bọn họ đều là những nhóm người đã tránh được đại nạn trong cơn bạo loạn. Hiện giờ Côngnghệ Di Kỳ chính là hi vọng cuối cùng của họ, vậy nên mọi người lũ lượt kéo tới.Mười ngày trôi qua, số người tụ họp về đây đã vượt quá năm trăm ngàn, một con số vô cùngkhủng khiếp.Mà mọi người trong Viện khoa học công nghệ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.Biết bao nhiêu người tụ tập bên ngoài như thế, nếu bọn họ xông vào, hơn mười ngàn binh sĩ củađiện Sát Thần không thể nào ngăn lại nổi.Lúc này, người của điện Sát Thần cũng chột dạ, sợ đám người bên ngoài nổi loạn."Trong năm ngày cuối cùng, bất kể thế nào, anh cũng phải lắp đặt xong hệ thống phản trọng lựccho tôi!"
Lục Trần ra mệnh lệnh cuối cùng cho Đinh Đại Thành. Anh biết, những người ngoài kianhất định sẽ nổi loạn.Chỉ là hiện giờ bọn họ biết Hi Vọng còn khoảng hai mươi ngày nữa mới có thể cất cánh. Vậy nênhiện tại bọn họ mới nhịn xuống, chỉ kéo biểu ngữ chứ không làm chuyện gì chọc giận phía Côngnghệ Di Kỳ.Tới khi ấy, nếu Lục Trần không đưa bọn họ theo cùng, cả đám người nhất định sẽ bùng nổ, chônvùi cả Viện khoa học công nghệ trong nháy mắt.Lúc này, mọi người trong Công nghệ Di Kỳ cũng đã phát hiện ra: sau đám người kia, vô số tênlửa đang nhắm thẳng về phía Viện khoa học công nghệ.
"Bố cảm thấy, nếu con có thể đưa thêm một nhóm võ giả theo, vậy thì sau này những người đócó thể trở thành nòng cốt cho quân đội. Con phải tin rằng, trong vũ trụ, bất kỳ chuyện gì cũng cóthể xảy ra. Bất luận lính của điện Sát Thần hay năm ngàn quân phòng vệ của Tư Đồ Kiếm cũngchỉ là binh lính bình thường. Thể chất của họ vốn kém, con lãng phí thần dược như thuốc tiếnhoa gen vào bọn họ thực sự rất đáng tiếc."
Lục Thiên Hành tiến tới gần Lục Trần. Nhìn đám đôngbên ngoài Viện khoa học công nghệ, ông đột nhiên lên tiếng.Lục Trần nhướng mày. Lúc trước, đúng là anh chưa xem xét về vấn đề này, giờ cảm thấy chamình nói cũng có lí.Cả nhà họ Lục có tới hơn một ngàn võ giả, nhưng như vậy vẫn không đủ."Bố có ai để tiến cử không?" Lục Trần hỏi."Nhà họ Tiêu. Tuy là bố có có chút lòng riêng, nhưng không thể không nói rằng: thực lực củatổng thể nhà họ Tiêu rất mạnh. Nếu như bọn họ vẫn chưa sụp đổ sau bạo loạn thì là vậy."
LụcThiên Hành trả lời.Lục Trần nhíu mày. Anh từng có va chạm với nhà họ Tiêu. Chẳng những anh từng giết Tiêu BiệtTình, mà còn giết cả thiên tài nhà họ là Tiêu An Nghi. Nhà họ Tiêu mà trông thấy anh, phản ứngđầu tiên có lẽ sẽ là muốn giết chết anh ngay.Nhưng anh cũng nhanh chóng thoải mái trở lại.Hiện giờ đã tận thế tới nơi, nhà họ Tiêu làm sao còn ghi thù nhớ hận như vậy được. Hơn nữa,nếu anh cho nhà họ Tiêu cơ hội sống, vậy thì sẽ là ân nhân lớn nhất của gia tộc, bọn họ cảm ơncòn chẳng kịp."Vậy chuyện này làm phiền bố lo liệu."
Lục Trần gật gật đầu. Hiện giờ, anh không thể rời khỏiViện khoa học kỹ thuật được, anh nhất định phải ở lại trấn thủ.
..."Anh, mau lên. Những người đó sắp đuổi tới nơi rồi!"
Trên một ngã tư tại thành phố TrungNguyên, khắp nơi đều hoang tàn đổ nát, Châu Thần Thần kêu lên với Châu Tuân Phi lúc nàyđang thở dốc."Thần Thần, em mau đi đi. Anh không đi nổi nữa rồi. Anh ở lại giữ chân bọn họ một lát!" ChâuTuân Phi cúi xuống chống tay lên gối, miệng thở hổn hển.
Gương mặt hắn trắng bệch, hai mắt tràn ngập tuyệt vọng.Trong cơn bạo loạn mười ngày trước, nhà họ Châu bọn hắn cũng không tránh được nạn. Mấychục người trên dưới nhà họ Châu, chỉ có hắn và em gái là trốn thoát.Tiếc rằng, hai người họ tránh đông tránh tây, hôm nay vẫn gặp phải đám côn đồ.
"Anh, anh cố gắng lên, chúng ta nhất định phải trốn được mấy kẻ bạo loạn đó!" Thể chất củaChâu Thần Thần vốn mạnh hơn Châu Tuân Phi nhiều, cô ta quay lại đỡ lấy anh mình."Thế thì đã sao? Qua mấy tháng nữa, chúng ta đều phải chết cả. " Châu Tuân Phi lắc đầu đáp."Không, không đâu. Công nghệ Di Kỳ đang lắp đặt phi thuyền. Chỉ cần chúng ta có thể kịp tới DuChâu trong vài ngày cuối cùng thì vẫn còn hi vọng!" Châu Thần Thần nói một cách kiên định.Mấy năm trước, Lục Trần đột nhiên xuất hiện, cứu cô ta thoát khỏi bàn tay của Lâm Phá Quân.Cô ta tin rằng, hiện giờ, chỉ cần hai anh em kịp tới Du Châu, Lục Trần hẳn là sẽ cứu bọn họ."Được rồi. Vậy thì chúng ta cũng phải tìm chỗ nghỉ ngơi cái đã."
Châu Tuân Phi gật đầu, sau đócũng xốc lại tinh thần, tiến về phía không người cùng với Châu Thần Thần.Nhưng vào đúng lúc này, tiếng quát tháo của mười mấy gã đàn ông vang lên. Tiếp theo, bọn họxuất hiện ngay trong tầm mắt cả hai.
"Ha ha ha, là một cô em. Tuy rằng mặt mũi lấm lem, nhưng chỉ cần là con gái là được rồi! Mấyngày nay chưa được nếm hàng tươi rồi, giờ phải chơi lấy hai ba ngày!
Ha ha, anh em đâu, bắtlấy nó!"Cả đám hô hào, xông về phía hai anh em.Châu Thần Thần sợ tới mức mặt mũi tái nhợt. Châu Tuân Phi chợt thấy hai mắt hoa lên, thiếuchút nữa ngất lịm.
-------------------------
Chương 455: Anh em Châu gia
Cầm đầu là một tên to cao khoảng trên dưới 1 mét 85, hắn điên cuồng kêu gào, giơ khẩu súngđang cầm trong tay bắn về phía Châu Thần Thần đang quay người bỏ chạy.Châu Thần Thần nghe thấy tiếng súng, cả hai người Châu Tuân Phi đều dừng lại.Cả hai người đều vô cùng sợ hãi.
Thấy đám côn đồ càng ngày càng đến gần, nhìn ánh mắt khát máu điên cuồng của bọn chúng,hai anh em chân tay run lẩy bẩy."Anh em, bắn chết tên đàn ông rồi chặt hắn ra làm củi đốt." Tên cầm đầu cười khả ố nói.Tiếp đó hắn giơ súng nhắm vào Châu Tuân Phi.Châu Tuân Phi run sợ, chuẩn bị từ bỏ chống cự.Trong mắt Châu Thần Thần lộ lên vẻ tuyệt vọng.Cô ngẩng đầu nhìn lên trởi, trong lòng rất hi vọng lần này cũng có một anh hùng xuất hiện cứulấy cô.
Thế mà ông trời lại để cho cô thất vọng.Nhưng đúng lúc này, đằng sau cô đột nhiên vang lên vài tiếng súng, chỉ thấy mười mấy tên cônđồ bên cạnh lần lượt trúng đạn ngã xuống.Trong lòng hai người thất kinh, quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp trang bị vũ khí đầymình, khí chất anh hùng đang nhìn mình.Đằng sau cô gái cũng là mấy thanh niên được trang bị vũ khí đầy đủ.
"Anh, anh có nhận ra họ không, người con gái kia trông quen quá, hình như đã gặp ở đâu đórồi." Châu Thần Thần nói.
"Đó là Lam Linh, là đệ nhất mỹ nhân của Trung Nguyên năm đó, anh vẫn nhớ cô ta." Châu TuânPhi nói.Năm đó hắn cũng để ý đến Lam Linh, đáng tiếc Lam Linh hoàn toàn không có một chút cảm tìnhnào với hắn.
"À, hóa ra là cô ta, thảo nào em lại thấy cô ta quen thế."Châu Thần Thần gật đầu, xoay người cúi đầu cảm ơn Lam Linh đã cứu mạng mình.Đáng tiếc khi cô ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Lam Linh đã dẫn ngưởi bỏ đi rồi."Lam Linh, tôi là Châu Thần Thần, xin cô hãy cứu chúng tôi!"
Châu Thần Thần thấy vậy liền vộivàng la lớn lên cầu cứu.Lam Linh hơi sững người lại, đã mấy năm cô không xuất hiện tại Trung Nguyên rồi, không ngờvẫn có người nhận ra cô.Cô quay người lại nhìn Châu Thần Thần, mới từ từ nhớ ra hóa ra là người của Châu gia, trướcđây cũng có người lấy hai người ra so sánh, nói hai người là cái gì mà Trung Nguyên song kiềugì đó.
Nhưng cô trước nay chưa từng để ý đến Châu Thần Thần.Có điều lúc này nhìn một lượt Châu Thần Thần chỉ thấy cả người cô ta bẩn thỉu nên cô cũngkhông nhận ra được.Thấy Lam Linh dừng lại, Châu Thần Thần và Châu Tuân Phi vội vàng chạy tới."Vừa nãy cảm ơn cô nhiều."
Châu Thần Thần cảm kích nói."Không cần." Lam Linh lắc đầu, cuối cùng cũng nhận ra hai người Châu Thần Thần và ChâuTuân Phi."Cô, các cô định đi đâu vậy, đi Du Châu sao?" Châu Thần Thần đột nhiên hỏi.Mấy người Lam Linh không những có súng, mà cả người còn đều được trang bị đầy đủ vũ khí,vừa nhìn đã biết là một đội rất lợi hại, nếu như có thể đi cùng với Lam Linh thì Châu Thần Thầncảm thấy bọn họ sẽ có hi vọng đến được Du Châu.
"Đúng, hai người muốn đến Du Châu tìm vận may sao?" Lam Linh quan sát Châu Thần Thầnnói."Ừ, ít nhất ở đó chúng tôi còn có hi vọng có thể tiếp tục sống sót." Châu Thần Thần gật đầu thậtmạnh nói."Đúng thế, Lục Trần bây giờ là hi vọng cuối cùng của nhân loại chúng ta, rất nhiều người đều hivọng anh ấy có thể cứu vớt nhân loại thêm lần nữa."
Lam Linh nói."Ừ, anh ấy chính là đấng cứu thế của nhân loại chúng ta, anh ấy nhất định sẽ cứu vớt chúng tôi,chúng tôi tin anh ấy sẽ không thể nhìn chúng tôi diệt vong đâu." Châu Thần Thần gật đầu nói."Cô thấy anh ấy là một người dễ mềm lòng sao?" Lam Linh nhướn mày hỏi.
"Ừ, tôi tin anh ấy nhất định sẽ không đứng nhìn toàn bộ nhân loại chúng ta đều bị diệt vong."Châu Thần Thần nói."Vậy được, hi vọng cảm giác của cô là đúng, tôi sẽ dẫn cô đến Du Châu." Lam Linh khẽ nhếchmiệng cười nhạt, rồi quay người đi về phía trước.Chỉ là trong ánh mắt đầy oán hận của cô ấy có một chút gì đó buồn bã.Cô không màng đến tất cả để ở bên cạnh Lục Trần, vốn cho rằng có thể đổi lại một tình yêu màcô mong muốn, nhưng đáng tiếc trái tim của người đàn ông đó đúng là làm bằng sắt đá. Mặc chocô đã nỗ lực nhiều thế nào, không hề oán hận, nhưng mấy năm nay anh ấy vẫn giữ khoảng cáchvới tất cả những người phụ nữ không phải là vợ anh ấy.
Lần này Lam Linh nhận lệnh đi tìm võ giả, cô là người Trung Nguyên nên Lục Trần mới giaonhiệm vụ đến Trung Nguyên tìm kiếm này cho cô, đáng tiếc Trung Nguyên vốn chẳng có mấy võgiả, hơn nữa còn xảy ra bạo loạn nhiều ngày như vậy rồi, những người có năng lực một chúthoặc là đều bị biến thành côn đồ hết rồi, hoặc là đã chết trong bạo loạn, cuối cùng đến một tênvõ giả cô cũng không tìm được.Đúng lúc đang định rời khỏi đây thì lại vô tình cứu được hai anh em Châu gia.
Dù sao với thân phận của cô, dẫn thêm theo hai người chắc cũng không có vấn đề gì, cho nêncô mới quyết định dẫn theo hai anh em họ Châu.Về quá khứ trước đó của Châu Tuân Phi và Lục Trần cô cũng lười không muốn nghĩ đến nữa.Nhân loại sắp bị diệt vong rồi, còn ai chú ý đến việc đã qua kia nữa.
"Nhìn thấy đám người bình thường như con kiến dưới kia không? Bọn họ cũng đang đợi LụcTrần đến cứu vớt bọn họ đấy." Ở trên máy bay trực thăng, Lam Linh chỉ đám người líu ríu bêndưới nói.Châu Thần Thần và Châu Tuân Phi cùng cúi đầu nhìn xuống, cảnh tượng vô cùng chấn động,đám đông bên dưới bọn họ nghĩ không đến một triệu dân nhưng cũng phải mấy trăm nghìn dân.
"Đáng tiếc, Lục Trần lại không hề có ý định đưa bất cứ người nào đi, bọn họ cũng rất tin tưởngLục Trần, Lục Trần thậm chí còn đã trở thành một tín ngưỡng của họ rồi, nhưng đến cuối cùngtín ngưỡng của họ không thể không bỏ lại họ." Lam Linh lạnh nhạt cười nói."Chuyện Công nghệ Di Kỳ đang chế tạo tàu vũ trụ là thật hay không vậy?"
Châu Thần Thần độtnhiên hỏi."Đúng, hôm nay là ngày cuối cùng rồi, trưa mai là có thể cất cánh rồi, cho nên hai anh em côđúng là may mắn, đúng lúc tôi đang định rời đi thì lại gặp hai người." Lam Linh nói.Hai anh em Châu Thần Thần trong lòng thầm run lên, toàn thân vui đến mức run rẩy.
Bọn họ quả thực quá may mắn rồi, nếu như không gặp được Lam Linh, bọn họ chắc chắn đãchết trong tay đám côn đồ rồi, cũng coi như bị hủy diệt rồi."Cám ơn cô." Châu Thần Thần lại lần nữa gật đầu thật mạnh với Lam Linh."Cô nên cảm ơn Lục Trần mấy hôm trước đột nhiên lại giao cái nhiệm vụ này cho tôi, bảo tôi đitìm vài võ giả, nếu không các người cũng chẳng thể gặp được tôi."
Lam Linh dửng dưng nói.Lại là Lục Trần, đây là lần thứ ba rồi, thật sự trùng hợp như vậy sao?!Trong lòng Châu Thần Thần rất cảm kích, hai lần trong lúc cô tuyệt vọng nhất thì người cứu côđều là Lục Trần.Trong đầu cô ta lại hiện ra hình bóng xa lạ đó lúc này trở nên vĩ đại như vậy.
Sau khi trực thăng của Lam Linh về đến Viện khoa học Di Kỳ, tất cả những trực thăng khác rangoài thực hiện nhiệm vụ cũng đều quay về rồi, lúc này Lục Trần ra một mệnh lệnh tất cả mọingười chuẩn bị lên phi thuyền.Mệnh lệnh này vừa ra cả Viện khoa học kỹ thuật Di Kỳ coi như thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày này càng ngày càng có nhiều người đến bên ngoài Công nghệ Di Kỳ, những ngườibên trong viện đều có cảm giác sợ hãi khiếp đảm, bởi vì bọn họ đều rất lo lắng rằng nhữngngười bên ngoài sẽ đột nhiên xông vào, xông vào phá vỡ đi hi vọng duy nhất của bọn họ.
Nhưng tình hình của Công nghệ Di Kỳ cũng không giấu diếm được người ngoài, bọn họ đã đoánra được phi thuyền của Công nghệ Di Kỳ thật sự có thể sắp bay lên rồi.
Công nghệ Di Kỳ cũng sắp bỏ rơi bọn họ rồi.Khi tin tức này được truyền ra ngoài tới hàng triệu người, tất cả đểu vô cùng hoảng loạn.
------------------------
Chương 456: Là hy vọng hay là diệt vong?
Những người may mắn ở trong Công nghệ Di Kỳ đều lần lượt được đưa đi, binh sĩ nói với họ, "hivọng" ngày mai có thể bay nên toàn bộ đêm nay đều phải vào phi thuyền.Nửa tiếng sau, mọi người đã đến nơi cần đến.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, đều mang một ánh mắt kinh ngạc lẫn ngẩnngơ nhìn về phía trước, trước mặt mọi người là một khoảng không rộng mênh mông tới nỗikhông thể tưởng tượng nổi, mọi người đều phóng tầm mắt ra xa nhưng cũng không nhìn thấyđược đâu là điểm cuối, đây giống như một thế giới nhỏ dưới lòng đất vậy.
Ở vị trí trung tâm của quảng trường dưới lòng đất này là một chiếc phi thuyền vũ trụ cũng tokhông thể tin nổi, vị trí mọi người đang đứng là trước cửa, cao hơn so với quảng trường phíadưới ước chừng khoảng 1-2m, trước mặt họ là một chiếc cầu thang lớn và một thang máy.
Đây là chiếc phi thuyền vũ trụ mà Công nghệ Di Kỳ dùng kế hoạch cấp SSS để chế tạo ra – tênlà Hi Vọng!Nhưng đứng ở vị trí cao như thế này nhìn xuống thì gần như là không nhìn thấy ranh giới của tàuHi Vọng, dựa trên thị giác để phán đoán thì chiếc phi thuyền này có độ dài ít nhất khoảng nghìnmét, cũng có thể là mấy chục nghìn mét, cũng không biết lớn hơn bao nhiều lần so với mấy loạitàu bay, quả thực có thể nói là một phi thuyền có quy mô tương đương với một thành phố nhỏ.
Độ cao của phi thuyền ít nhất cũng phải hơn một đến hai trăm mét, bởi vì khi phóng tầm mắtnhìn thẳng lên thì điểm cao nhất của phi thuyền đã vượt ra ngoài tầm nhìn của mọi người, haynói cách khác ít nhất cũng cao hơn tầng tượng của toàn nhà này.
Một phi thuyền quy mô vĩ đại như thế này mà Công nghệ Di Kỳ có thể tạo ra trong thời gian ngắnnhư vậy, đây đúng là một kỳ tích.Là kỳ tích lớn nhất trong lịch sử nhân loại.
Công nghệ Di Kỳ đã công bố video con tàu Thần Châu Thiên Cung lúc rời khỏi, mọi người đềuđã được nhìn thấy toàn cảnh con tàu Thần Châu Thiên Cung rồi, nếu đem nó so sánh với contàu Hi Vọng này thì không phải chỉ là nhỏ hơn gấp một gấp hai.Lục Trần đã dùng công nghệ vacxin của virus D và công nghệ gây trồng hạt bồ đề để đổi lại vôsố những nguyên liệu quý hiếm, những nguyên liệu này đều được dùng để chế tạo ra phi thuyềnHi Vọng này.Trên thực tế, phi thuyền Hi Vọng chỉ có độ dài 5000 mét, rộng 1000 mét, cao 200 mét, giống nhưmột chiếc thắt lưng da vậy.Cũng không có cách nào khác, với khoa học công nghệ hiện nay đây đã là cực hạn kỹ thuật màCông nghệ Di Kỳ có thể tạo ra rồi, căn bản không thể nào làm ra được những phi thuyền vũ trụtrong những bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.Nhưng phi thuyền Hi Vọng vẫn là tinh hoa chắt lọc nhất của Công nghệ Di Kỳ trong mấy nămnay.
Lục Trần mấy năm nay không ngừng tìm kiếm các loại khoáng sản và các nguyên liệu quý hiếm,cuối cùng cũng tạo ra được phi thuyền Hi Vọng.Một phi thuyền vũ trụ to như vậy làm sao để có thể bay được lên?Trong giai đoạn đầu thiết kế đã trang bị hơn một ngàn động cơ hạt nhân có thể khống chế, lúcchuẩn bị cất cánh thì những động cơ hạt nhân có thể khống chế này sẽ cùng kích hoạt.
Nhưng một tháng trước Lục Trần lại giải mã được hệ thống phản trọng lực, cuối cùng Lục Trầnthay đổi chủ ý, để hệ thống phản trọng lực khởi động đẩy phi thuyền rời xa địa cầu.Đến lúc đó nhiều nhất cũng chỉ kích hoạt mấy chục động cơ điều khiển thôi, sẽ tiết kiệm được rấtnhiều năng lượng.Phi thuyền Hi Vọng chia thành 5 tầng, mỗi tầng cao 40 mét, đều có hệ thống mô phỏng trọng lực,hệ thống mô phỏng môi trường sinh thái và hệ thống lưu thông không khí.Với ba hệ thống lớn này, con người ở trong phi thuyền này cũng giống như ở trên địa cầu, cảmgiác khác biệt không quá lớn.
Tầng 1 chồng chất những vật tư và nguồn năng lượng, tầng 2, 3, 4 là để cho người ở.Đương nhiên, trước mắt, ngoài quân nhân và người nhà thì còn có các ban lãnh đạo cao cấpcủa Công nghệ Di Kỳ, những người khác toàn bộ đều ở tầng thứ 2, bọn họ được phát cho rấtnhiều lều bạt, tạm thời chỉ có thể dựng lều lên để ở mà thôi, bởi vì liên quan đến vấn đề thời giannên việc xây dựng nơi ở có hạn chế, trước mắt chỉ có thể cung cấp nơi ở cho những nhân vậtcấp cao và quân nhân.
Chỉ đành đợi sau khi rời khỏi địa cầu rồi mới từ từ xây dựng nơi ở chonhững người ở tầng thứ 2.Lúc những người may mắn này lần lượt tiến vào phi thuyền Hi Vọng, thì những người bên ngoàiCông nghệ Di Kỳ bắt đầu bạo động.Bởi vì bọn họ đã phát hiện ra hành động của Công nghệ Di Kỳ, bọn họ đã nghi ngờ Công nghệDi Kỳ sẽ bỏ rơi lại bọn họ để đi tìm con đường sống."Mọi người mọi người, chúng ta phải vực lại tinh thần, Công nghệ Di Kỳ muốn vứt bỏ lại chúngta, chúng ta không thể cứ ngồi yên không làm gì được!"
"Hiện tại hàm lượng oxy trong không khí càng ngày càng thấp, thời gian của loài người chúng takhông còn nhiều nữa."
"Công nghệ Di Kỳ là hi vọng cuối cùng của chúng ta, chúng ta coi họ là đấng cứu thế, chúng tacoi Lục Trần là người anh hùng cuối cùng của nhân loại chúng ta, nhưng hiện tại đấng cứu thếvà người anh hùng cuối cùng của chúng ta đã bỏ rơi chúng ta rồi!""Vì để được sống sót, vì để tồn tại chúng ta không thể chờ nữa, chỉ cần có một người xông đượclên phi thuyền vũ trụ cũng là chiến thắng rồi!""Mọi người xông lên!"
Trước mặt đám đông, Trương Đạo Nhân cầm loa phóng thanh đang kích động đám đông bạoloạn, chuẩn bị cầm đầu xông vào Công nghệ Di Kỳ.Nhưng đúng lúc này, cánh cổng của Công nghệ Di Kỳ từ từ mở ra, một chiếc xe không có mui từtừ chạy ra, trên xe là Lục Trần đang đứng thẳng tắp như một hình mẫu.Nhìn thấy bóng dáng của Lục Trần, đám đông bạo loạn đột nhiên dừng lại, còn người cầm đầubạo loạn Trương Đạo Nhân cũng há hốc mồm kinh ngạc.
"Các vị đồng bào, lâu như vậy mới ra gặp mặt mọi người, xin mọi người tha lỗi."Trước mặt Lục Trần là năm chiếc micro, giọng nói của anh được máy phát thanh truyền đi khiếnhơn hơn một triệu dân dúng đều có thể nghe được giọng nói của anh."Đúng như những gì mọi người đã suy đoán, tôi đã tạo ra một phi thuyền vũ trụ, tôi lấy tên hiệu làHi Vọng, bởi vì tôi hi vọng nó có thể gánh vác được hi vọng của nhân loại chúng ta, đưa chúng tatìm được một ngôi nhà mới."
"Nhưng tôi rất lấy làm tiếc phải nói với mọi người, con tàu Hi Vọng không thể chứa đủ nhiềungười như thế này, tôi không thể đưa tất cả mọi người cùng đi. Hơn nữa chúng tôi dù có bayđược lên không trung, cũng không biết có thể sống được trong bao lâu, bởi vì nguồn năng lượngnguyên tử hạt nhân trên địa cầu đều nằm trong tay của quốc gia, một tháng trước bọn họ đãmang theo nguồn năng lượng này rời đi rồi, số lượng để lại cho tôi quả thật rất ít, tôi cũng khôngchắc chắn con tàu Hi Vọng có thể bay ra ngoài hệ mặt trời được hay không, cho dù là có thể bayra khỏi hệ mặt trời thì cũng không biết ngôi nhà trong tương lai ở đâu."
"Cho nên, mọi người lên hay không lên tàu Hi Vọng cũng đều như nhau, có thể kết cục sẽ đềunhư nhau."
"Không, kết cục có thể không giống nhau, bởi vì ở bên trong Công nghệ Di Kỳ tôi đã để lại toànbộ những khoa học kỹ thuật mà chúng tôi đã nghiên cứu phát minh ra cho tới thời điểm hiện tại,tôi cũng đã xây dựng xong hệ thống tuần hoàn không khí cho mọi người, hi vọng mọi người ởtrong hệ thống tuần hoàn không khí này có thể nhanh chóng tạo ra nhiều những tàu vũ trụ khác,rồi có thể bay ra ngoài hệ mặt trời để tìm kiếm một ngôi nhà thứ hai phù hợp cho loài người sinhsống."
"Cho nên, có thể sau khi mọi người kế thừa lại Công nghệ Di Kỳ của tôi, ngược lại trở thànhnhững đấng cứu thế chân chính của nhân loại, còn chúng tôi rất có thể sẽ trở thành người tiênphong tìm ra được ngôi nhà mới cho nhân loại.
"Vậy thì bây giờ, tôi mong mọi người hãy bình tĩnh, đợi đến ngày mai rồi hãy vào Công nghệ DiKỳ, tôi đảm bảo sau khi con tàu Hi Vọng rời đi sẽ để lại toàn bộ viện khoa nghọc cho mọi người,bảo đảm mọi người ở trong viện khoa học có thể tránh được tình trạng thiếu oxy.
"Nhưng nếu mọi người đi ngược lại với những lời tôi vừa nói, tôi sẽ cho phá hủy toàn bộ việncông nghệ, bao gồm cả hơn một triệu người ở đây."Lục Trần nói xong, Lâm Thông liền quay xe từ từ đi vào.Hơn một triệu dân còn lại thì thào bàn tán.Nhưng Lục Trần đã để lại cho bọn họ một hi vọng sống sót, cho nên Lục Trần tin bọn họ cuốicùng chắc chắn sẽ lựa chọn tin vào lời anh nói.5 giờ 30 sáng ngày hôm sau, tất cả 110 nghìn người tiến vào phi thuyền vũ trụ Hi Vọng.
Kế hoạch ban đầu là 100 nghìn người nhưng sau đó đã tăng thêm vài nghìn võ giả.Điều khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm là hơn một triệu dân chúng cuối cùng cũng vẫnlựa chọn tin tưởng vào lời của Lục Trần.Bởi vì lòng tin của dân dành cho Lục Trần rất cao, thậm chí một nhóm nhỏ Trương Đạo Nhânmuốn phản loạn cũng đã bị mọi người đánh chết rồi.
Lục Trần ngồi ở vị trí hạm trưởng, đằng sau lần lượt là những thân tín của anh như Từ Kinh.Còn Đỗ Phi và Tiêu Chiến cùng các nhà khoa học ai nấy cũng đã ở vị trí của mình sẵn sàng chờLục Trần hạ lệnh."Tôi hạ lệnh, khởi động hệ thống phản trọng lực, phi thuyền số hiệu Hi Vọng chuẩn bị xuất phát.""Hạm trưởng ra lệnh, khởi động hệ thống phản trọng lực, chuẩn bị xuất phát!""10, 9, 8......3, 2, 1!"
Khi giây cuối cùng trôi qua, cả mười lò phản ứng hạt nhân ở toàn bộ khu căn cứ đều cùng lúckhởi động phát ra năng lượng, sau khi rung nhẹ, cả phi thuyền chậm rãi lơ lửng mà chắc chắn,bay về phía bầu trời.Đối với tất cả những nhân viên trong phi thuyền mặc dù không thể nhìn thấy phi thuyền từ bênngoài, nhưng khi trận rung động vừa phát ra khi nãy cũng khiến họ phải nín thở, bọn họ biết thờigian quyết định mệnh lệnh của họ đã đến rồi.Cả triệu dân bên ngoài viện khoa học cũng đều bị trận rung động vừa nãy làm cho bừng tỉnh,giống như một trận động đất vậy, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn vào Công nghệ Di Kỳ.Bọn họ lúc này rất muốn xông vào Công nghệ Di Kỳ, nhưng nhớ lại lời của Lục Trần hôm quanên tất cả mọi người lại lựa chọn đứng đợi xem thế nào.Nếu như cuối cùng điều mang lại là sự hủy diệt vậy thì bây giờ họ xông vào Công nghệ cũng đãlà việc vô bổ rồi.Bọn họ chỉ hi vọng Lục Trần vẫn là một vị anh hùng cuối cùng xứng đáng với lòng tin của bọn họ.Trong phi thuyền Hi Vọng, trong mắt của đám người Lục Trần, tốc độ của phi thuyền càng ngàycàng nhanh, bởi vì hệ thống phản trọng lực đã khiến phi thuyền thoát khỏi lực hấp dẫn của TráiĐất mà bay vào không trung, hơn nữa còn càng ngày càng cao, đã đạt đến độ cao hàng ngànmét, hơn trăm ngàn mét, hàng triệu mét......cả phi thuyền đã bay ra ngoài vòng khí quyển củaTrái Đất, nhưng tốc độ lúc này lại bắt đầu chậm lại.Khi phi thuyền vũ trụ bay vào không trung càng ngày càng xa, hàng triệu dân nhìn con quái vậtkhổng lồ kia dần dần rời xa, ánh mắt ảm đạm đau thương hiện lên một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.Còn bên trong phi thuyền, Lục Trần ra lệnh mở hết tất cả những nơi có thể nhìn ra bên ngoàikhông gian, rất nhiều người đều đứng bên cửa sổ nhìn về tinh cầu màu xanh càng ngày càngnhỏ lại.Sau đó nước mắt âm thầm rơi xuống.Tất cả những nhân vật cấp cao của công ty tập đoàn như Lâm Di Quân, Lâm Di Giai, Trần SơNhiên, Lệ Khuynh Thành, Lam Linh, Hứa Thư Đình, Trần Tịnh, Vương Duy, Đường Đại Long giờkhắc này tất cả cũng đều rơi lệ.Ly biệt cũng là một sự khởi đầu mới.Nhưng sau khi vào trong vũ trụ mênh mông mù mịt, không có ai biết rốt cuộc là sự khởi đầu mớihay là sẽ chôn thây giữa vũ trụ sao trời cô đơn này."Vĩnh biệt trái đất! Vĩnh biệt gia đình!""Vĩnh biệt nơi sinh ra tôi nuôi dưỡng tôi!""Sẽ có một ngày Lục Trần tôi nhất định sẽ dẫn nhân loại tìm được một người mẹ ấm áp dịu dàngnhư trái đất.""Khởi tạo lại một ngôi nhà mới cho nhân loại!""Truyền lại niềm hi vọng mới cho con người!"Mắt của Lục Trần ươn ướt, nhìn hành tinh màu xanh dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cuối cùnganh ngồi ngay ngắn lại, truyền đạt xuống một mệnh lệnh."Tôi ra lệnh khởi động toàn bộ động cơ hạt nhân có thể khống chế, tăng tốc tối đa rời khỏi tráiđất, mục tiêu tiếp theo, Sao Hỏa!""Hạm trưởng mệnh lệnh, khởi động toàn bộ động cơ phản ứng nhiệt hạch, tăng tốc tối đa tới SaoHỏa!"
-------------------
Chương 457: Hành trình giữa biển sao.
Cuối cùng cũng đã bước chân vào hành trình giữa biển rộng các hành tinh.Trong lòng Lục Trần cảm khái, nếu như cho anh thêm thời gian 10 năm nữa anh sẽ có thể nắmchắc chinh phục được cả hệ mặt trời.Nhưng bây giờ, chỉ một chủng virus D đã ép anh ấy không thể không nhảy cóc 10 năm mà bướcvào con đường chinh phục các hành tinh khác đầy rẫy nguy hiểm và những điều không thể biếttrước được này.Lâu thật lâu, tâm tình của Lục Trần vẫn còn nặng trĩu.Thời khắc này, nhìn về địa cầu càng ngày càng trở nên bé hơn, chỉ còn lại một chấm màu xanhgiữa không trung bao la.Cảm xúc của mọi người đều rất phức tạp.
Trong hành trình này, phía trước đều đầy rẫy những hiểm nguy và những điều không biết trướcđược.Hành trình này, không còn khả năng trở lại với vòng tay của hành tinh mẹ Trái Đất nữa rồi.Hành trình này có lẽ cũng sẽ là sự diệt vong.Lục Trần không hề nuốt lời, anh ấy đã để lại hi vọng cuối cùng cho những người ở lại kế thừaCông nghệ Di Kỳ.Nhưng hi vọng đó có chút mong manh xa vời.Bởi vì hệ thống tuần hoàn không khí hoàn toàn do phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chếtạo ra, mà nguyên liệu quý hiếm anh ấy để lại viện khoa học cực kỳ ít.Nhiều nhất cũng chỉ đủ cho hệ thống tuần hoàn không khí duy trì trong một năm, nếu như nhữngngười kế thừa lại viện khoa học trong vòng một năm không thể tìm ra được thêm nguồn tàinguyên quý hiếm nữa thì bọn họ cuối cùng cũng vẫn phải chết.
"Hi vọng mọi người có thể tạo ra được kỳ tích." Lục Trần quay đầu lại, cũng phấn chấn lại tâmtrạng ưu phiền của mình."Tất cả những lãnh đạo cấp cao vào phòng hội nghị, chúng ta họp." Lục Trần nói vào kênh chỉnhững lãnh đạo cấp cao mới nghe được, rồi đứng lên đi đến phòng hội nghị.Trước khi vào phòng hội nghị, anh chuẩn bị lấy một điếu thuốc ra hút, Từ Kinh và Lâm Thôngvẫn đi theo sau anh.Còn trợ lý của anh, Trần Sơn Nhiên lại vào phòng hội nghị trước.Lục Trần đưa cho hai người mỗi người một điếu thuốc, mặc dù trước đó bọn họ đã mua rất nhiềuthuốc lá rồi, nhưng bắt đầu từ hôm nay, thuốc lá chắc chắn đã trở thành xa xỉ phẩm rồi."Hai người các cậu, bình thường thường xuyên đến khu vực tầng 2 xem xét, nghe ngóng xemmọi người có suy nghĩ như thế nào để chúng ta bên trên cũng dễ dàng sắp xếp."
Lục Trần châmthuốc rồi nói."Bọn họ dám có suy nghĩ gì chứ, chúng ta đã cho bọn họ hị vọng sống tiếp rồi họ phải cảm kíchcũng không kịp ấy chứ." Lâm Thông lơ đễnh nói."Cậu hiểu cái quái gì, tôi không nói khoa trương đâu, 110 nghìn dân ở trên tàu Hi Vọng này rất cókhả năng là hi vọng của nhân loại chúng ta. Tàu Thần Châu Thiên Cung trước đây có rất nhiềukỹ thuật không được hoàn thiện, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được 10 năm, 10 năm saumà vẫn chưa tìm ra được hành tinh phù hợp cho sự sống thì bọn họ rất có thể sẽ bị diệt vong.Cho nên chỉ cần vẫn còn một chút hi vọng, chúng ta đều phải tiếp tục kiên trì, bởi vì 110 nghìndân này chính là những truyền nhân cuối cùng của nhân loại chúng ta."
Lục Trần trừng mắt nhìnLâm Thông nói."Anh Trần, anh nói với cậu ta những lời này hoàn toàn giống như đàn gảy tai trâu thôi." Từ Kinhcười nói.
"He he, thì tôi vốn chỉ là một tên quê mùa thô kệch, làm sao mà hiểu được những đạo lý lớn laothế này, anh cứ trực tiếp hạ lệnh xuống là được." Lâm Thông cười khì khì nói.Lục Trần liếc xéo Lâm Thông một cái, có điều Lâm Thông nói cũng đúng, anh có nói những điềunày cũng vô dụng.Hút thuốc xong, Lục Trần liền đi vào phòng hội nghị.Lúc này mọi người đã ngồi kín phòng hội nghị, những người cần đến đều đã đến rồi.Lục Trần ngồi vào vị trí hạm trưởng, mọi người bên dưới đều yên lặng.
"Chúng ta đã rời khỏi Trái Đất rồi, cũng đã không còn khả năng quay về Trái Đất nữa, bây giờtoàn bộ hi vọng của chúng ta chính là sức mạnh, chúng ta có 110 nghìn con người ở đây, nhưngtôi tin rằng tương lai 10 năm nữa, 20 năm nữa quần thể này của chúng ta sẽ từ từ gia tăng, vậythì tôi hi vọng có một chính phủ để dẫn dắt 110 nghìn con người cuối cùng của chúng ta, để đemlại cho chúng ta một xã hội phi thuyền có trật tự, mọi người có ý kiến gì không?"
Lục Trần nhìnmọi người.
"Tôi đồng ý!"
"Tôi đồng ý!"
Tất cả những thành viên cấp cao đều tán thành.Trước đó mặc dù bọn họ chưa từng thảo luận qua chuyện này, nhưng tất cả mọi người đều hivọng có một trật tự ổn định để duy trì cuộc sống.Nhất là những người dân bình thường ở tầng 2, bọn họ càng đặc biệt hi vọng như vậy hơn.Mặc dù ở trên phi thuyền không thể nào khôi phục được thói quen sinh hoạt như trên Trái Đất,nhưng nếu như tất cả mọi người đều tuân thủ quy chế pháp luật, có một cơ cấu chính phủ giúphọ giải quyết các vấn đề thì mọi người mới có thể yên ổn sống tiếp.
"Vậy thì, hôm nay chúng ta phải chọn ra ban lãnh đạo chính phủ, ban lãnh đạo này chỉ có tráchnhiệm giải quyết các vấn đề phổ thông của mọi người, không có quyền can thiệp vào các quyếtđịnh của con tàu Hi Vọng, chỉ có tôi mới có thể quyết định được vận mệnh của tàu Hi Vọng, cònnữa, nếu như có quyết sách gì thật sự trọng đại cũng bắt buộc phải được tôi phê duyệt thì mớiđược chính thức thông qua."
Lục Trần nói tiếp.Đối với sự chuyên quyền độc tài này của Lục Trần, mọi người không ai có bất cứ ý kiến dị nghịnào.Ngược lại, nếu như trên con tàu Hi Vọng này mà xuất hiện những tiếng nói bất đồng thì ắt sẽ làmầm mống để nổi lên đại loạn.Số người còn lại ít như vậy không thể để bất cứ một ai bị thương được.Còn trên cả con tàu Hi Vọng này cũng chỉ có Lục Trần là người có danh vọng cao nhất, không ailà không tín phục anh.Cho nên người có tầm nhìn xa còn hi vọng Lục Trần độc tài, ít nhất là trước khi tìm thấy tinh cầuphù hợp để sinh sống.
"Tôi tiến cử Tạ Vĩ Hào làm thủ tướng, ông ấy vốn là người đứng đầu của Du Châu, hơn nữa DuChâu dưới sự dẫn dắt của ông ấy từ thành phố trực thuộc trung ương đứng thứ 4 đã phát triểnlên vị trí thứ 2, có thể thấy năng lực chính trị của ông ấy rất tốt."
Vương Duy đầu tiên tiến cử TạVĩ Hào.Tôi cũng đề cử Tạ Vĩ Hào, tôi thấy Tạ Vĩ Hào là sự lựa chọn hợp lý nhất."
Nguyên tư lệnh quânkhu Vu Quang Chính nói.Vào ngày bạo loạn đó, ông ta đã mạo hiểm hoàn thành nhiệm vụ mà Lục Trần giao phó, cũngthuận lợi gia nhập vào ban quản lý của phi thuyền Hi Vọng.
"Tôi cũng tán thành,""Tôi cũng tán thành."
Những người khác cũng đều gật đầu đồng ý, quả thật chỉ có Tạ Vĩ Hào là sự lựa chọn tốt nhấtcho vị trí này.Ánh mắt Tạ Vĩ Hào sáng rực, vỗn dĩ ông ta cảm thấy vào được đội ngũ quản lý của tàu Hi Vọnglà đã chiếm được sự chú ý của Lục Trần rồi, bởi vì quan hệ giữa ông ta và Lục Trần vẫn rất tốt,quan hệ với lãnh đạo cấp cao của Công nghệ Di Kỳ cũng không tồi, không ngờ lại có cơ hội trởthành người quyết định sách lược.
Mặc dù người quyết định sách lược này chỉ có thể quản lý con người, quyền lực không thể sosánh được với Lục Trần, nhưng cũng có quyền lực rất lớn."Được, vậy bây giờ tôi tuyên bố bổ nhiệm Tạ Vĩ Hào trở thành thủ tướng chính phủ nhiệm kỳ đầutiên, Trần Sơ nhiên ghi chép lại rồi lát nữa đăng thư bổ nhiêm lên toàn mạng lưới, thông báo chotất cả dân chúng nắm được."
Lục Trần nhìn Tạ Vĩ Hào rồi nói với Trần Sơ Nhiên.Trần Sơ nhiên gật đầu sau đó nhấp vào màn hình tin tức ba chiều bắt đầu ghi chép lại."Cảm ơn các vị đã tín nhiệm, Tạ Vĩ Hào tôi tuyệt đối sẽ không khiến mọi người thất vọng."
Tạ VĩHào đứng lên hành lễ gửi lời chào tới mọi người."Được, tôi tiến cử Vương Duy làm phó thủ tướng, sau đó hai người tự thành lập nên bộ máychính phủ bên dưới của hai người, về việc hai người muốn bổ nhiệm ai thì tự mình lựa chọn vàquyết định, tôi không can thiệp vào." Lục Trần gật đầu nói, một lần nữa sắp xếp công việc củaVương Duy.
"Vâng!" Vương Duy đứng lên nhận lệnh.Mọi người đều vỗ tay chúc mừng Tạ Vĩ Hào và Vương Duy."Vậy thì bây giờ chúng ta thảo luận đến vấn đề thứ hai nhé." Lục Trần nói tiếp.
-----------------------------
Chương 458: Sao Hỏa và mục tiêu của con người
"Vấn đề thứ hai chính là chúng ta không còn nhiều vật liệu quý hiếm, chúng không thể giúpchúng ta tách khỏi hệ mặt trời, càng chưa nói đến việc tìm địa cầu mới. Cho nên, chúng ta phảikhai thác nhiều vật liệu quý hiếm hơn trong hệ mặt trời."
Lục Trần nói vấn đề thứ hai của cuộchọp ngày hôm nay.Trên phi thuyền Hi Vọng chỉ có anh và Đinh Đại Thành biết vấn đề này, và có lẽ các nhà nghiêncứu khoa học quản lý vật liệu quý hiếm cũng biết.Trước kia ở Viện khoa học công nghệ, Lục Trần nói không sai, vật liệu quý hiếm trên trái đất đềubị phi thuyền Thần Châu Thiên Cung mang đi. Trên trái đất chắc chắn vẫn còn khoáng sản quýhiếm, nhưng bọn họ không có thời gian khai thác.
Năm hệ thống chính của phi thuyền Hi Vọng gồm có hệ thống năng lượng, hệ thống động lực, hệthống phản trọng lực, hệ thống cân bằng sinh thái và hệ thống chuyển đổi không khí thích ứngvới hô hấp của con người, đều được điều khiển bởi động cơ tổng hợp hạt nhân có thể điềukhiển. Nguyên liệu quan trọng của động cơ tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển là đồng vị củahydro: Deuterium và Tritium.
"Trước kia tôi và thuyền trưởng đã thảo luận vấn đề này, mục tiêu của chúng ta là ProximaCentauri b, cách chúng ta 4 năm ánh sáng, đây là ngôi sao C ở Cổng Nam Nhân Mã II, đó là cáchành tinh tiếp giáp với các ngôi sao.Theo quan sát phỏng đoán, Proxima Centauri b là hành tinh giống như trái đất, rất có thể phùhợp với môi trường sinh tồn của con người, mục tiêu của Thần Châu Thiên Cung chắc chắncũng là Proxima Centauri b.Khoảng cách 4 năm ánh sáng nói xa thì không xa, mà nói không xa, thì lại rất xa.Hiện tại, với tốc độ tối đa của chúng ta cần khoảng thời gian 10 năm mới đến được ProximaCentauri b.
Nếu tốc độ của chúng ta có thể đạt tới tốc độ ánh sáng theo cách này, hoặc nếuchúng ta phát triển công nghệ điều hướng theo độ cong, thì chúng ta có thể đến hành tinh nàytrong một hoặc hai năm.Dù vậy, đến lúc đó, năng lượng của chúng ta sẽ không còn.Tôi có thể nói thật với mọi người, uranium của chúng ta chỉ có thể được tiêu thụ tối đa trong nửanăm, vì thế, chúng ta sẽ dọn dẹp hệ mặt trời trước và sau đó đến Proxima Centauri b, vừa haychúng ta cũng có thể sử dụng thời gian này để nghiên cứu điều hướng theo độ cong."
Đinh ĐạiThành tiếp lời Lục Trần.Việc này chỉ có anh ta và Lục Trần bàn bạc với nhau, cho nên anh ta nhân cuộc họp ngày hômnay thông báo cho mọi người hiểu một chút kế hoạch tương lai của phi thuyền Hi Vọng.
Chỉ khi quản lý cấp cao hiểu hơn về kế hoạch thì hiệu quả làm việc của cả đội ngũ mới càng hiệuquả.Suy cho cùng thì chả ai muốn ở trên phi thuyền Hi Vọng cả đời.Chỉ có hành tinh, mới là ngôi nhà của con người.Chỉ có đặt chân xuống mặt đất, mới có thể khiến con người cảm thấy an toàn.
Vì thế, cho dù là phi thuyền Thần Châu Thiên Cung, hay là phi thuyền Hi Vọng, thì đều có cùngmột mục tiêu, đó chính là dẫn dắt con người tìm kiếm một hành tinh phù hợp để sinh sống.
"Cho nên, điểm dừng chân tiếp theo của chúng ta chính là Sao Hỏa. Thực tế chứng minh rằngtrên mặt trăng không có nhiều vật liệu quý hiếm, vì vậy chúng ta chỉ có thể lên Sao Hỏa để khámphá. Dựa vào nhiều lần phân tích bản đồ, Sao Hỏa chắc chắn là nơi có khoáng sản hiếm thấy, vìvậy trạm cung cấp đầu tiên của chúng ta sẽ là Sao Hỏa."
Lục Trần tiếp lời Đinh Đại Thành."Đúng vậy, với tốc độ hiện tại của chúng ta, chỉ cần mười ngày là có thể đến được quỹ đạo củaSao Hỏa. Bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về cách thăm dò và khai thác khoáng sản hiếm có trênSao Hỏa."
Đinh Đại Thành nói.Đinh Đại Thành đưa hai tay lên không trung vẽ, chỗ anh ta vẽ qua đột nhiên xuất hiện một quầngsáng, trên quầng sáng hiện ra rất nhiều hình ảnh Sao Hỏa.Những bức ảnh này đều là quan sát bằng kính thiên văn, sau đó được máy tính tổng hợp lại, độchính xác lên tới hơn 90%, cho nên nó không khác so với hình ảnh thật của Sao Hỏa thật là bao.
Đinh Đại Thành chỉ vào những bức ảnh để phân tích tình hình cụ thể của Sao Hỏa. Mặc dù nhiềungười nghe không hiểu lắm, nhưng đại khái cũng biết tình hình trên Sao Hỏa như thế nào.Bằng mắt thường có thể nhận thấy, Sao Hỏa là một ngôi sao màu đỏ nổi bật, vào những thờiđiểm khác nhau khoảng cách của nó với trái đất cũng thay đổi khác nhau, vì thế chúng ta nhìnthấy độ sáng của Sao Hỏa cũng thay đổi rất nhiều.
Sao Hỏa cách mặt trời trung bình 1,524 đơn vị thiên văn và độ lệch tâm quỹ đạo của nó là 0,093.Nó là một hành tinh lớn có quỹ đạo tương đối bằng phẳng.
Hồi đó, nhà thiên văn học Kepler đã đưa ra kết luận rằng quỹ đạo của hành tinh này là hình elipthông qua việc nghiên cứu chuyển động biểu kiến của sao Hỏa. Chu kỳ xoay quanh của saoHỏa là 687 ngày và tốc độ quay quanh quỹ đạo của nó là 24 km/s; chu kỳ tự quay của nó là 24giờ 37 phút, rất gần với trái đất; độ nghiêng của trục quay là 23 ° 59 ', chỉ lớn hơn 32' so với TráiĐất.
Ngoài ra, phía ngoài của nó còn được bao bọc bởi một lớp khí quyển mỏng, do đó, sao Hỏakhông chỉ có sự phân chia theo mùa rõ ràng mà còn có thể chia bề mặt thành năm khu vực giốngnhư trái đất (tức là các khu vực nhiệt đới, ôn đới phía nam và phía bắc, các vùng băng giá phíanam và phía bắc).
Sao Hỏa có bán kính xích đạo là 3395 km, bằng một nửa kích thước Trái đất. Thể tích bằng 15%thể tích Trái đất và khối lượng bằng 11% khối lượng Trái đất. Hiện tại, người ta đã tìm thấy saoHỏa có hai vệ tinh tự nhiên -- Phobos 1 và Phobos 2.
Nhưng hai vệ tinh này đều rất nhỏ, đoán chừng cũng không có bất kì khoáng sản quý hiếm nào.Sau đó mọi người đưa ra kết luận rằng có 90% khả năng là không có sự sống trên sao HỏaVậy sẽ không có nguy hiểm tiềm ẩn nghiêm trọng với con người.
Nhưng cuối cùng, Lục Trần vẫn đề nghị để phi thuyền Hi Vọng ở lại quỹ đạo của sao Hỏa và chomột tàu con thoi xuống trước để khám phá sao Hỏa, sau khi xác định có thể khai thác khoángsản quý hiếm thì sẽ sắp xếp khai thác.Cuộc họp kết thúc sau khi quyết định kế hoạch và mục tiêu, nhưng Lục Trần vẫn yêu cầu nhữngngười trong quân đội ở lại.
Tại thời điểm này, mặc dù có 20 nghìn binh lính trên phi thuyền Hi Vọng, nhưng hầu hết nhữngngười lính này đều là người bình thường, và vẫn chưa biết liệu họ có thể thích nghi với cuộcchiến tranh giữa các vì sao hay không.Chỉ huy đầu tiên của quân đội là Đỗ Phi, phó chỉ huy là Tiêu Chiến và Vu Quang Chính, Tư ĐồKiếm là sĩ quan cao cấp của quân đội Phòng vệ và Sử Tiến là sĩ quan cao cấp của quân độiThiên Thái, chức vị này được xác định trước khi phi thuyền Hi Vọng cất cánh.
"Lần này đến Sao Hỏa, mặc dù nơi đây không có sự sống, nhưng người trong quân đội các anhvẫn phải đi mở đường để đảm bảo an toàn cho những kỹ thuật viên. Đương nhiên, trước khi mấyngười xuống, chúng tôi sẽ để cho một đoàn người máy xuống khảo sát tình hình. Nhưng vẫnphải chuẩn bị tâm lý cho mọi người, và đừng để xảy ra bất kì sự cố nào khiến cho toàn bộ tìnhhình vượt quá tầm kiểm soát.
Trong không gian bên ngoài này, cho dù tất cả mọi người đều mất kiểm soát, thì quân đội cácanh không bao giờ được mất kiểm soát. Chúng ta không thể bỏ cuộc cho đến giây phút cuốicùng." Lục Trần nhìn những nhà lãnh đạo của quân đội dặn dò.
"Đã rõ!" mấy người lần lượt gật đầu."Được, vậy các anh thu xếp đi, những người đi xuống lần này nhất định phải là người tài, khôngai được đánh mất cơ hội này."
Lục Trần lại nói."Đã rõ!" mấy người đó lại gật đầu, sau đó lần lượt rời khỏi phòng họp.Ra ngoài phòng họp, Lục Trần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền ngăn Trần Sơ nhiên lại nói:
"Đúng rồi, thông báo cho Tạ Vĩ Hào và Vương Duy thành lập chính phủ càng sớm càng tốt, sauđó tuyển hai nghìn đến năm nghìn công nhân lên sao Hỏa khai thác khoáng sản."
"Vâng." Trần Sơ Nhiên gật đầu, liền liên lạc với Tạ Vĩ Hào và Vương Duy.
--------------------------
Chương 459: Đến quỹ đạo Sao Hỏa
Sau khi Lục Trần rời khỏi phòng họp, liền đi tìm bố của anh là Lục Thiên Hành.Trước kia Lục Thiên Hành đề nghị với anh, lại tìm ra hơn hai nghìn chiến binh, những người nàyđều là thành viên của gia tộc ẩn thế.Trong vũ trụ tương lai, họ chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm chưa biết trên đường đến ProximaCentauri b.
Cho nên Lục Trần sẽ huấn luyện hơn 2 nghìn chiến binh trở thành một lực lượng siêu cấp.Và bố anh là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức chỉ huy lực lượng này.Bởi vì mấy người đó đều là do Lục Thiên Hành tìm đến, hơn nữa sau khi Lục Thiên Hành uốngviên thuốc tiến hóa gen thì sức lực càng mạnh, những chiến binh này không thể không bội phụcông ấy.Điều mà mọi người lo lắng nhất là liệu họ có chạm trán với người ngoài hành tinh hay không.
Khi Lục Trần và Lục Thiên Hành bàn bạc về việc huấn luyện lực lượng siêu cấp, thì Tạ Vĩ Hào vàVương Duy đang ra sức thành lập chính phủ mới, bọn họ tuyển dụng rất nhiều cốt cán, thành lậplên một bộ máy chính phủ đơn giản.
Bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, nhưng vì tuyển dụng người đến Sao Hỏa khai thác khoángsản, nên không thể không đặt những công việc khác sang một bên.
"Anh à, em tìm được việc rồi, chính phủ mới đang tuyển một lượng lớn công, công nhân có thểđược ở trên tầng 3, tầng 3 có rất nhiều phòng đã được sửa chữa, đúng rồi, bọn họ bây giờ đangcó thông báo tuyển người, anh có muốn đi thử không?"
Trong chiếc lều bạt ở tầng 2, Châu ThầnThần đầy hưng phấn nói chuyện với Châu Tuân Phi.Mặc dù hai người được Lam Linh đưa lên phi thuyền Hi Vọng, nhưng bọn họ không đủ tư cáchđể ở tầng 3, chỉ có thể ở trong lều bạt ở tầng 2.Mỗi ngày đều cầm thẻ quân đội phát tập trung ở nhà ăn để ăn cơm, do thiếu hụt nguồn nước,nên những người ở tầng 2 không có nước tắm.
Là con nhà giàu, nhưng là con nhà giàu không có năng lực, nên Châu Tuân Phi khó có thể thíchứng với cuộc sống này ngay lập tức, vì vậy những ngày này hắn cảm thấy hơi suy sụp."Làm công nhân có lợi ích gì? Cũng ở phòng riêng sao?"
Châu Tuân Phi lấy lại tinh thần rồi hỏi.Mấy ngày nay chỉ ở trong lều, anh ta đã không chịu nổi nữa rồi."Có chứ, nhưng em nghe nói sau khi lên Sao Hỏa mới được sắp xếp."
Châu Thần Thần gật đầunoi.Châu Tuân Phi gật đầu, hắn ta đã nghe qua việc phía trên quyết định đến Sao Hỏa khai tháckhoáng sản để bổ sung năng lượng, chỉ là lúc đó không có thông báo tuyển người.Châu Tuân Phi và Châu Thần Thần cùng nhau lên tầng 3, liền nhìn thấy lối vào tầng 3 có hơn 10binh lính đứng gác.
"Các người đến ứng tuyển phải không, đi xuống lối này, đừng có đi lung tung, ở đâu cũng cónhân viên điều khiển và giám sát, đến lúc đó bị bắt lại không bao giờ có cơ hội lên tầng 3 đâu."Một binh lính nói."Vâng, vâng, chúng tôi hiểu rồi, sẽ không đi lung tung."
Châu Thần thần vội vã nói."Đi đi." Những binh lính gật đầu rồi để bọn họ đi.Châu Thần Thần đã đến đây lần thứ 2, đương nhiên không thể đi sai đường, cô ta nhanh chóngđưa Châu Tuân Phi đến nơi tuyển người của chính phủ mới.Hôm nay có hai địa điểm tuyển dụng, một dành cho nhân viên dân sự của chính phủ, và một làdành cho công nhân.
Điều kiện và chế độ đãi ngộ của hai bên đều được ghi rõ ràng.Mặc dù đãi ngộ của nhân viên dân sự hấp dẫn hơn nhưng yêu cầu cũng khắt khe hơn, vì vậy ởnhững nơi tuyển dụng công nhân lại có nhiều người đến hơn.Những công nhân này đều sẽ làm việc trên Sao Hỏa nên có yêu cầu cao về thể chất."Trước kia làm công việc gì trên trái đất?"
Một người tuyển dụng nhìn Châu Tuân Phi hỏi."Tôi........" Châu Tuân Phi cười khổ, trong lòng nói rằng trước kia hắn ta chỉ ăn chơi lêu lổng,nhưng những lời này hắn không dám nói.
"Thưa anh, anh tôi trước kia học môn võ tán thủ, sức lực rất mạnh, nhất định có thể thích ứngđược với công việc này." Châu Thần Thần vội vàng nói."Phải không?" Mấy người phụ trách tuyển dụng nhìn về phía Châu Tuân Phi. Châu Tuân Phiphản ứng lại, vội vã gật đầu."Điền thông tin vào đây, trước 12h trưa mai đến đây báo danh."
Người tuyển dụng nhìn thấyChâu Tuân Phi gật đầu liền yêu cầu anh ta điền thông tin.Phi thuyền Hi Vọng có hệ sinh thái trái đất mô phỏng. Mặc dù phi thuyền Hi Vọng sắp tiếp cậnsao Hỏa nhưng nó vẫn sử dụng hệ thống tính thời gian trước đó.Điền xong thông tin, Châu Tuân Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã không còn là con nhà giàu nữa rồi, cho nên bây giờ, hắn phải dựa vào sự cố gắng củabản thân để thay đổi số mệnh của mình và em gái.Hắn ngẩng đầu nhìn khu vực nhiều phòng ở phía xa, thầm thề trong lòng nhất định phải chiếmđược một phòng trên tầng này.
Hắn nghe nói những ngôi nhà này tuy chỉ có hai tầng nhưng đều được xây dựng như những ngôinhà bình thường trên trái đất, tuy không thể so sánh với những ngôi biệt thự trên trái đất nhưngtrên phi thuyền Hi Vọng, và trong cuộc sống lâu dài ở vũ trụ, có thể nhìn thấy được căn phòngnhư này chính là một điều xa xỉ.
Trưa ngày hôm sau, Châu Tuân Phi đến nơi chỉ định ngày hôm qua đúng giờ, sau đó dưới sựsắp xếp của nhân viên, bọn họ đều được kiểm tra sức khỏe.Châu Thần Thần không nói dối, Châu Tuân Phi trước kia luyện qua tán thủ, thể chất của hắncường tráng hơn người thường rất nhiều, thậm chí hắn còn được coi là một võ sĩ tương đối giỏi.Nếu không phải Châu Tuân Phi học qua tán thủ, thì hắn cũng không có khả năng bảo vệ ChâuThần Thần trong thời gian xảy ra bạo loạn.Nhìn thấy số liệu khám sức khỏe của mình đều vượt yêu cầu, Châu Tuân Phi âm thầm nắm chặttay.Khi việc tuyển dụng và thành lập chính phủ mới đang diễn ra sôi nổi, Lục Trần và những ngườikhác ở tầng 4 cũng không hề nhàn rỗi.
Phi thuyền Hi Vọng chỉ còn cách Sao Hỏa một ngày nữa, các nhà khoa học lần lượt phóng 16 vệtinh nhân tạo lên sao Hỏa, lần đầu tiên sử dụng vệ tinh nhân tạo để thăm dò sao Hỏa ở cự lygần.Theo dữ liệu phân tích mà vệ tinh nhân tạo truyền về, trên Sao Hỏa thực sự có rất nhiều khoángsản.Một ngày sau, phi thuyền Hi Vọng tiến vào quỹ đạo Sao Hỏa, nhưng để đảm bảo an toàn, phithuyền Hi Vọng đã xoay quanh Sao Hỏa bên ngoài bầu khí quyển của Sao Hỏa.
"Khởi động máy thăm dò để tiến hành kiểm tra đánh giá tại chỗ nơi này." Lục Trần nói với ĐinhĐại Thành.Mặc dù con người đã phóng một chiếc máy thăm dò lên sao Hỏa, nhưng dữ liệu cụ thể đều nằmtrong tay NASA, và giờ đã bị phi thuyền Thiên Cung Thần Châu lấy đi, cho nên Lục Trần phảiphóng chiếc máy thăm dò lên bề mặt Sao Hỏa một lần nữa.
Ngoài ra còn có một số robot đơn giản trên máy thăm dò, nó chỉ có thể phân tích dữ liệu đơngiản, cho nên công việc phía sau vẫn cần con người tự mình làm.Vốn dĩ, công nghệ robot thông minh của Công nghệ Di Kỳ vốn đã rất tốt, nhưng vì virus D gây hạitrên trái đất trong hai năm qua, nên phần lớn năng lượng của chúng đã được dồn để giải mãvirus D, bao gồm cả công nghệ thông minh, v.v., đều bị cạn kiệt.
Sau khi phi thuyền Hi Vọng ổn định hơn, những công nghệ kỹ thuật này nhất định sẽ đượcnghiên cứu tiếp.Trong tương lai, robot thông minh chắc chắn là lực lượng lao động tốt nhất trong vũ trụ các vìsao.Nó cũng có thể bảo vệ con người.
----------------------------
Chương 460: Khắc ghi thời khắc lịch sử của nhân loại
Năm ngày sau, xe thăm dò sao hỏa gửi tới những con số vô cùng hữu dụng, cũng tìm được mấymạch khoáng sản hiếm.Trong đó có Monazit và Bastnasite.Còn có Hematit, hay còn gọi là sắt oxit.Sắt oxit có thể phân giải thành sắt tinh luyện và oxy, tác dụng của oxy quá lớn rồi, có thể làmthành các loại chất dẫn cháy, cũng có thể giảm thiểu tiêu hao nguồn năng lượng của hệ tuầnhoàn không khí.
Sau khi nhìn những con số này, mấy người Lục Trần và Đinh Đại Thành vô cùng hưng phấn, đâychính là nguồn tài nguyên mà bọn họ đang tìm kiếm."Đã xác định là trên sao Hỏa không có sinh vật ngoài hành tinh nào đe dọa đến chúng ta rồichứ?"
Lục Trần hỏi Đinh Đại Thành."Phải, trên sao Hỏa chủ yếu toàn là cát bụi, các dạng sự sống mà chúng ta biết căn bản khôngthể tồn tại, cho nên điểm này thì chúng ta không phải lo, chỉ cần bộ đồ du hành vũ trụ không bịhỏng, thì sẽ không gây ra thương vong gì về con người cả." Đinh Đại Thành nói."Vậy được." Lục Trần gật đầu, ấn vào màn hình ba chiều của Đỗ Phi."Đội tiền trạm chuẩn bị xuất phát, cho các anh nửa tiếng chuẩn bị."
Lục Trần hạ lệnh."Rõ!" Đỗ Phi gật đầu, sau đó tắt màn hình ba chiều.Đỗ Phi nhìn rồi lựa chọn ra hai nghìn đội tiền trạm, biểu cẩm rất nghiêm túc."Mọi người, vừa nhận được mệnh lệnh của hạm trưởng, nửa tiếng nữa hai nghìn đội tiền trạmnày sẽ hạ cánh xuống sao Hỏa, các anh sẽ trở thành những người mở đường đầu tiên trongnhân loại đặt chân đến một hành tinh ngoài trái đất, lịch sử nhân loại sẽ mãi mãi ghi nhớ thờikhắc này, hi vọng các anh sẽ không để thuyền trưởng thất vọng, không để tất cả chúng tôi thấtvọng.
Bây giờ, các anh đã sẵn sàng chưa?""Sẵn sàng rồi!" Hai nghìn đội tiền trạm dưới sự dẫn dắt của Sử Tiến, lớn tiếng hô vang."Rất tốt."Đỗ Phi gật đầu, nói tiếp:
"Trên tàu con thoi, có một máy liên lạc công suất cao, máy liên lạc côngsuất cao đó sử dụng công nghệ đỉnh cao chế tạo nên, công suất của nó cực kỳ lớn, trong bất cứmôi trường từ trường cao, bị phủ kín hay nhiễu sóng, đều có thể tiến hành liên lạc ngay lập tứcvới Hi Vọng mà không gặp trở ngại gì.
Nhưng có một điểm yếu vô cùng quan trọng, chính là bản thân nó sử dụng chương trình mã hóalượng tử, do sự thiếu hụt về công nghệ, khiến cho chương trình mã hóa lượng tử này không thểbẻ khóa được, cho nên mỗi tàu con thoi đều sẽ có một chuyên gia mật mã đi cùng, các anh phảibảo vệ thật tốt chuyên gia mật mã này, nếu không sau khi tàu con thoi của các anh xảy rachuyện, các anh sẽ không thể liên lạc được với tàu Hi Vọng, mà tàu Hi Vọng cũng sẽ không biếtcác anh xảy ra chuyện gì, không thể nào ngay lập tức tiến hành giải cứu được.Được rồi, lên tàu bay thôi!"Cũng vì virus D, mà Công nghệ Di Kỳ gặp trở ngại với việc phát triển công nghệ lượng tử, dẫnđến bây giờ vẫn còn nhiều thiếu sót.
"Rõ!"Mọi người lần lượt gật đầu rồi đi lên tàu con thoi.Tàu con thoi là một loại máy bay sau này mới nghiên cứu và phát triển ra để đi vào vũ trụ, côngnghệ bắt nguồn từ công nghệ máy bay chiến đấu thế hệ 6.0 cải tiến và nâng cao, nếu như ở TráiĐất, cũng có thể coi là máy bay chiến đấu thế hệ 6.5.Có điều tàu con thoi có thể chứa năm mươi người, không giống như máy bay chiến đấu chỉ chứađược mấy người.Mỗi một vị trí đều có một bộ tranh phục du hành vũ trụ tinh chế, sau khi các binh sĩ bước lên tàucon thoi, lần lượt mặc bộ đồ du hành vũ trụ vào, thắt chặt dây an toàn, rồi chờ xuất phát.
"Cửa cầu tàu đầu tiên chuẩn bị đóng lại, những nhân viên đứng gần lập tức rời khỏi khu vực đó,sau 30 giây sẽ mở cửa khoang ngoài, tiến hành cân bằng áp lực..."
"Bệ phóng đầu tiên di chuyển tới quỹ đạo của cầu tàu, đang quét độ thông thoáng của đườngngoài quỹ đạo... độ thông thoáng 100%, khởi động hành trình nạp điện cho bệ phóng đầu tiên,dự kiến 30 giây sau sẽ hoàn thành..."
"Đếm ngược 30 giây đến khi phóng, 29, 28,..."
Lúc này trên con tàu Hi Vọng, một trăm nghìn người đều ra khỏi lều, ai nấy cũng nhìn chăm chúvào màn hình lớn trên tường, nhìn hình ảnh tàu con thoi đang từng chiếc từng chiếc phóngxuống sao hỏa.Tất cả mọi người đều biết rằng đội tiền trạm là những con người đầu tiên đặt chân đến sao hỏa,đây là lần đầu tiên con người đặt chân đến một hành tinh khác ngoài trái đất.
Khung cảnh ngày hôm nay, sẽ mãi mãi được khắc ghi trong sử sách của nhân loại.Lúc này tất cả mọi người đều đang âm thầm khấn vái và cầu nguyện, cầu nguyện theo các tínngưỡng và tín niệm khác nhau, hi vọng tàu con thoi vận hành ổn định, hi vọng trên sao hỏa cóthể tìm được tất cả tài nguyên, hi vọng tài nguyên ở đây có thể giúp tàu Hi Vọng bay đếnProxima Centauri b.
Bởi vì mọi người đều biết, Proxima Centauri b rất có thể sẽ là nơi con người sinh sống và pháttriển trong tương lai.Hiện giờ dưới sự thúc đẩy tốc độ cao của kỹ thuật hạt nhân có thể khống chế được, tốc độnhanh nhất của tàu Hi Vọng đã gấp 0,5 lần tốc độ ánh sáng, trái đất cách Proxima Centauri bkhoảng 4 năm ánh sáng, cho dù sau này tốc độ của tàu Hi Vọng có không tăng lên được, thìcũng chỉ mất tầm 8, 9 năm để con người có thể đến được Proxima Centauri b.Thời gian 8, 9 năm, đối với cuộc đời của một con người mà nói thì có hơi dài, nhưng đối với việctiếp diễn sự phát triển của loài người, thì vô cùng ngắn.
Cho nên lần khai thác tài nguyên trên sao hỏa này, chính là việc quyết định xem con người cóthể ra khỏi hệ mặt trời hay không.Có quá nhiều hi vọng, hi vọng của một trăm nghìn con người, tất cả đều tập trung vào từng chiếctàu con thoi nhỏ bé, tất cả đều gửi gắm vào hai nghìn đội tiền trạm này, trọng trách nặng trìnhtrịch.
Cuối cùng, 30 giây đếm ngược cũng kết thúc, tàu con thoi phóng ra một dòng điện phía đuôi tàu,sau đó bay theo quỹ đạo ra khỏi tàu Hi Vọng với tốc độ cực nhanh, tàu con thoi đi thẳng vào tầngkhí quyển theo góc mà máy tính trung ương đã tính toán từ trước, một ngọn lửa bùng lên, tàucon thoi và tầng khí quyển ma sát mạnh tạo ra nhiệt, khiến cho cả con tàu như biến thành màuđỏ.Hiện tượng này đã được các nhà khoa học tính toán cả rồi, cho nên vỏ tàu toàn bộ đều là dùngcác vật liệu hiếm để chế tạo.
Nhưng những người bình thường không hiểu, bọn họ chỉ nhìn thấy một cảnh tượng đỏ rực, aicũng cho rằng tàu con thoi có thể đã bị thiêu cháy rồi.Tất cả những con người trên phi thuyền đều hồi hộp đến nín thở, nhưng sau đó không phát sinhvấn đề gì cả, tàu con thoi đâm xuyên qua tầng khí quyển, đi thẳng vào bên trong tầng khí quyểncủa sao Hỏa.
Vào lúc này, những nhân viên điều khiển tàu con thoi đã được huấn luyện lần lượt tiếp nhậnquyền điều khiển, cùng lúc đó, hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi khởi động, những chiếctàu con thoi vốn đang hối hả rơi xuống bỗng dưng cân bằng trở lại, sau đó duy trì trạng thái songsong, từ từ bay xuống bề mặt sao Hỏa.
Mà ngọn lửa bao quanh tàu con thoi đang định cháy bùng lên cũng vì con tàu giảm tốc độ mà lụitắt."Thành công rồi!"110 nghìn con người, thông qua chiếc camera giám sát bên ngoài tàu Hi Vọng, quan sát trạngthái song song của tàu con thoi, tất cả mọi người đều biết thời khắc nguy hiểm nhất của tàu conthoi đã qua rồi, trước mắt đã sử dụng hệ thống phản trọng lực,
sẽ không có nguy cơ xảy ra tainạn gì nữa, tất cả mọi người đều lập tức reo hò, có nhiều người thậm chí còn ôm nhau mà khóc,trong khoảnh khắc tàu Hi Vọng đã trở thành một biển niềm vui.Còn những công nhân chuẩn bị lên sao Hỏa khai thác khoáng thạch thì nắm chặt nắm tay, thànhcông của đội tiền trạm đã cho bọn họ thêm lòng tin và dũng khí.
Vài tiếng sau, từng chiếc từng chiếc tàu con thoi cuối cùng cũng hạ cạnh an toàn xuống sao Hỏa,tất cả mọi người lại một lẩn nữa reo hò.Lục Trần cũng giơ mạnh nắm đấm lên.
Con người, cuối cùng cũng đã đặt chân lên một hành tinh khác ngoài trái đất rồi!Đây đúng là một thời khắc đáng được khắc khi trong lịch sử nhân loại!Nhưng cũng chính vào lúc đó, Đinh Đại Thành đột nhiên kết nối với Lục Trần.Lục Trần đang xúc động, nhưng vẫn ngay laaoj tức mở màn hình đa chiều lên, hình ảnh củaĐinh Đại Thành liền hiện lên.
"Hạm trưởng, không hay rồi, toàn bộ tàu con thoi đều đồng loạt mất liên lạc, cũng có thể nói là,chúng ta trong chốc lát đã mất tín hiệu của bọn họ!"
Đinh Đại Thành gấp gáp nói.Lục Trần lại nhìn lên màn hìn hlớn, chỉ thấy hình ảnh của tàu con thoi vừa hạ cánh xuống saoHỏa toàn bộ đều biến mất.Sắc mặt của Lục Trần thay đổi, trong lòng bất giác dâng lên một dự cảm không lành.
-----------------------------
Chương 461: Mất liên lạc với đội tiền trạm
Các nhà khoa học trên tàu con thoi cũng phát hiện bọn họ đã mất liên lạc với Hi Vọng. Cho dù họcó điều chỉnh mật mã lượng tử thế nào cũng không thể liên lạc nổi với Hi Vọng.Tình huống thế này, tựa như có một thế lực thần bí trong bóng tối nào đó đã cắt đứt mọi tín hiệumà bọn họ truyền ra ngoài vậy.
Trên cả việc ấy, điều khiến tất cả mọi người sợ hãi hơn là: bọn họ phát hiện ra toàn bộ các tàucon thoi cũng không liên lạc được với nhau nữa.Cho dù khoảng cách giữa các bên không xa, nhưng tín hiệu được gửi đi cũng bị chặn ngang."Sử tướng quân, phải làm sao đây? Tại sao Hỏa có một luồng tín hiệu thần bí, cắt đứt toàn bộ tintức mà chúng ta gửi đi rồi."
Các nhà khoa học trên cùng tàu con thoi với Sử Tiến thi nhau nhìn vềphía cậu ta.Sử Tiến cũng có chút luống cuống. Nhưng qua những lần dẫn dắt binh lính của điện Sát Thần,cậu ta cũng đã trở nên chín chắn, chững chạc hơn nhiều, sự luống cuống kia chỉ thoáng quatrong thời gian ngắn.
Cậu ta thầm hít sâu một hơi: "Tôi nhớ rằng chúng ta sử dụng công nghệ thông tin lượng tử. Cókhi nào là do ở sao Hỏa không thuận lợi cho việc truyền thông tin theo cách này không?"
"Không thể nào. Chưa kể lúc trước phóng máy thăm dò cũng là sử dụng công nghệ thông tinlượng tử, đâu có gặp tình trạng này." Một nhà khoa học lắc đầu, phủ nhận phán đoán của SửTiến."Còn có một khả năng nữa. Đó là vệ tinh lượng tử được phóng lên lúc trước đã hỏng. Có điềuxác suất xảy ra chuyện này rất thấp. Bởi vì vệ tinh thông tin lượng tử do chúng tôi nghiên cứu vàphát minh đều có chất lượng rất cao, ít nhất cũng có thể sử dụng trên hai mươi năm."
Một nhàkhoa học khác lên tiếng.Sử Tiến nhíu nhíu mày. Gặp phải tình huống thế này, cậu ta cũng không biết phải xử trí sao chophải."Vậy thì hiện giờ ngoài kia chắc cũng không có gì nguy hiểm đâu nhỉ. Chúng ta có thể ra ngoàitrước, dựng trại gì đó trước, chuẩn bị tốt cho những người tới sau. Sau khi phía Hi Vọng pháthiện không bắt được tín hiệu từ chúng ta nhất định sẽ tìm cách. Không có chuyện họ bỏ mặcchúng ta đâu."
Sử Tiến nói."Ừ. Dựa theo số liệu phân tích từ trước, tên sao Hỏa không có sinh vật ngoài hành tinh nào. Cóđiều chúng ta cũng phải cẩn thận bão cát tầng trên đó. Bão cát trên sao Hỏa dữ dội hơn ở tráiđất nhiều." Một nhà khoa học gật đầu nói."Được, vậy chúng ta ra ngoài xem thử." Sử Tiến cũng gật đầu, ra lệnh mở tàu con thoi.Tuy rằng không gửi được tín hiệu đi xa, nhưng vô tuyến ở cự ly ngắn vẫn có thể sự dụng được.Việc đối thoại của Sử Tiến và các nhà khoa học cũng là thông qua hệ thống vô tuyến trên trangphục du hành.Có điều, bọn họ đã thử vài lần. Ở khoảng cách trên hai mươi mét, những người khác trên tàucon thoi về cơ bản là không thể bắt được tín hiệu từ họ, và bọn họ cũng không thể thu được tínhiệu từ đối phương.Khu mà Sử Tiến phụ trách là khu mỏ quặng Hematit.
Mọi người bước ra khỏi tàu con thoi, chânbước trên nền cát sao Hỏa, trong lòng ai nấy đều có một cảm giác kỳ lạ.Cảm giác kỳ quái ấy, nguyên nhân chính là do lực hấp dẫn trên sao Hỏa không lớn bằng ở TráiĐất.Lực hấp dẫn ở Trái Đất lớn hơn sao Hỏa những 2,67 lần.
Vậy nên hiện giờ, khi đứng trên saoHỏa, mọi người đều có cảm giác lơ lửng, như thể nhún một cái là có thể bật cao bốn năm métvậy.Ngoài ra, cảm giác khi giẫm lên cát sao Hỏa cũng rất đặc biệt.Là cái cảm giác tầng tầng lớp lớp cát vàng, chân bước lên mềm mềm, mang theo cảm giác mịnmịn của cát.
Vậy nhưng phía dưới lại vô cùng chắc chân, không hề có cảm giác bị lún xuống.Sau khi người đầu tiên bước ra ngoài, những người con lại cũng nối gót ra khỏi tàu con thoi. Bọnhọ cầm vũ khí trên tay, cẩn thận đề phòng bốn phía xung quanh. Có điều, họ cũng không trôngthấy vật thể nào đang hoạt động. Hiện tại đang là ban ngày trên hành tinh này, ánh mặt trời chóichang chiếu lên sa mạc, khiến mọi thứ lọt vào trong tầm mắt đều dao động. Trong một thoángnhìn còn có cảm giác nơi này là sa mạc nào đó trên Trái Đất nữa kìa, chẳng hề mang nét độcđáo riêng của hành tinh khác gì cả.
"Mười người các cậu, năm người thành một tổ. Lần lượt điều khiển xe sao Hỏa đi thông báo chohai khu mỏ khác. Dặn họ là đừng lo lắng, hoàn thành nhiệm vụ cái đã. Hi Vọng sẽ sớm sửa chữathiết bị truyền tin." Sử Tiến căn dặn mười binh lính cạnh mình."Rõ!" Mười người gật đầu đáp lại."Năm người tới khu mỏ Mozanit. Đây là bản đồ chỉ đường.
Chỗ đó cách đây khoảng năm mươidặm. Nếu các cậu không lạc đường, hoặc không gặp phải trở ngại như núi non gì thì có thể tớiđược đó trước khi mặt trời lặn." Một nhà khoa học lấy tờ bản đồ sao Hỏa ra đưa cho một binh sĩ.Binh sĩ ấy nhận lấy bản đồ, sau đó đưa theo năm người khác quay về tàu con thoi lấy xe."Còn năm người qua khu mỏ Bastnasite, cách đây chừng ba mươi dặm. Trên đường đi của hẳnlà sẽ không có gì cản trở. Chúc mọi người thành công." Nhà khoa học đưa ra một tấm bản đồsao Hỏa khác, giao cho binh lính tổ còn lại.Binh sĩ ấy nhận bản đồ xong thì cũng đưa năm người khác rời đi.Những người còn trên tàu con thoi cũng lần lượt đi ra, nhanh chóng tụ tập ở phía bên này.
"Trước hết là dựng trại đã. Trước khi trời tối, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ." Sử Tiến phâncông.Tiếp theo đó, mấy trăm binh lính lũ lượt kéo nhau quay về tàu để lấy lều bạt.Và rồi, khi mọi người bận bịu với việc của mình, sắc trời dần tối. Trong bóng đêm, trên mặt đấtcủa sao Hỏa, cồn cát khắp nơi cũng bắt đầu dao động.Nếu như có người chứng kiến hình ảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, cảnhnày trông hệt như lúc những tu sĩ biết phép độn thổ trong phim tiên hiệp đang di chuyển dướiđất.
Mà phương hướng di chuyển, chính là ở ba khu mỏ lớn.Sau khi toàn bộ công nhân viên dựng xong lều trại, để các nhà khoa học ở lại tàu con thoi nghiêncứu vấn đề thông tin hoặc chờ phía Hi Vọng xử lý được vấn đề truyền tin, Sử Tiến lệnh cho mọingười vào trong lều nghỉ ngơi.Thời gian sắp tới, họ đều sẽ phải ngủ trong lều trại cùng với các nhân viên.
Loại lều này là lều đặc biệt được thiết kế để dùng ngoài vũ trụ, bên trong còn có một hệ thốngkhông khí nhỏ, có thể duy trì dưỡng khí đủ cho mấy chục người hô hấp.Bởi vì đang ở trên sao Hỏa, nhiệt độ ban đêm khá thấp, do đó Sử Tiến không có sắp xếp ngườitrực bên ngoài.Nửa đêm, khi mọi người đều đang say ngủ, đột nhiên Sử Tiến và toàn bộ những binh lính trongcùng lều với cậu ta đều mở choàng hai mắt, ngồi dậy khỏi thảm.Không hiểu vì sao, trong lòng mọi người đều cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ.
"Đoàng, đoàng..."Bỗng nhiên, một tràng âm thanh nho nhỏ vang lên. Giờ phút này, xung quanh yên lặng như tờ,do đó mọi người đều có thể nghe được tiếng vang. Âm thanh kia vang lên ở bên ngoài lều, hơnnữa dường như cách lều cũng không còn xa.
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy tóc gáy dựng lên hết cả. Ngay cả người ăn to nói lớnnhư Sử Tiến lúc này cũng không nói được lời nào.Không biết sau đó mấy giây đồng hồ, thần kinh đang căng lên của mọi người đột nhiên bị mộttiếng hét thảm thiết làm giật mình.
Sử Tiến cầm lấy cây súng bên người theo bản năng: "Ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì. Cònnữa, đánh thức mọi người dậy."Sử Tiến nói xong liền lập tức đứng lên. Ngay vào lúc ấy, trước mắt cậu ta xuất hiện một khungcảnh khiến lòng người chấn động.
---------------------
Chương 462: Quái vật kinh hoàng
Ngay lúc Sử Tiến vừa đứng dậy, đột nhiên một tiếng nổ vang lên ngay trước mặt cậu làm đất cátbay mù mịt. Ngay lúc đó, dưới lớp cát đột ngột đâm ra những thanh màu nâu giống như kim loại."Cẩn thận!",
Sử Tiến không kịp nổ súng đã bị ngã lộn ngược về phía sau.Nhưng những người khác không phản ứng nhanh nhạy như Sử Tiến, trong đó có một người línhđã bị ống kim loại kia đâm trúng.
Ống kim loại đó không biết được tạo nên bởi chất liệu gì mà chém rất ngọt, xuyên thủng cả bộ đồdu hành vũ trụ, xuyên qua cả thân thể người lính. Xác người lính đó bị xuyên qua, nhấc hẳn lêncao.Sau đó, trước mắt tất cả mọi người hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng khác .
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thi thể người lính đó biến thành một cái xác khô...Tất cả nước trong cơ thể anh ta bị hút cạn chỉ trong nháy mắt!Tất cả mọi người đều kinh hãi đến độ trợn mắt, há hốc miệng không nói nên lời.
Trước mắt tất cả mọi người, từ tầng cát dưới chân dần trồi lên một con quái vật thân hình bằngphẳng, dài khoảng 3-4 mét, rộng khoảng 2-3 mét nhưng bề dày chỉ như một tờ giấy.Con quái vật có lớp vỏ ngoài màu nâu, cảm giác giống như một lớp kim loại. Nó không có miệnghay chân tay nhưng bọc quanh thân thể nó là các vòng tạo bởi các ống kim loại lớn.
Ngoàinhững thứ đó ra, loài sinh vật này dường như không có bộ phận gì khác kể cả mắt!Vậy mà lúc này, con quái vật sao Hỏa kia sau khi đã hút cạn nước trong thi thể người lính lại bắtđầu sinh sản ngay trước mắt Sử Tiến và những người khác!Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này kinh hãi đến chết lặng. Con quái vật không tấn công nữamà giữa phần cơ thể bằng phẳng của nó đang nhô ra cái gì đó. Cùng lắm là trong vài giây, mườimấy con quái vật con kích thước nhỏ hơn con mẹ mấy chục lần lúc nhúc chui ra.
Những con quái vật con này cứ như có mắt vậy, chúng lao với tốc độ kinh người vào đám ngườicủa Sử Tiến.Dù Sử Tiến đã kinh qua không biết bao nhiêu khó khăn gian khổ, bao nhiêu trận đánh mà sinh tửchỉ cách nhau trong gang tấc.
Nhưng giây phút này, cậu ta chỉ cảm thấy da đầu mình như tê dại, toàn thân nổi hết da gà.Đến Sử Tiến còn sợ hãi như vậy thì những người khác càng không chịu nổi.Nếu không phải bọn họ đã được huấn luyện trong thời gian dài và cũng là những binh sĩ tinh anhtừng trải qua các trận chiến sinh tử thì giờ phút này e là đứng còn không vững nữa.Sử Tiến là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta hét lên: "Nổ súng, bắn chết con quái vật chết tiệtnày đi!"Sau đó, những tiếng nổ đoàng, đoàng, đoàng vang lên, Sử Tiến cầm súng nã đạn vào đàn quáivật con.Trước đó, Công nghệ Di Kỳ đã nghiên cứu ra súng Gauss, đây là một loại súng dùng từ tính cókhả năng sát thương cao hơn gấp mấy lần so với súng đạn thông thường. Nhưng loại súng nàykhông những chẳng xi nhê gì mà dường như còn làm lũ quái vật hung bạo hơn. Bọn chúng tăngtốc, bổ nhào về phía đoàn người.
"Tấn công vào phần lồi ra ở giữa cơ thể chúng!", Sử Tiến vừa hét, vừa nổ súng bắn vào phầnnhô ra trên mình con quái vật.Pằng!Phần nhô lên trên mình con quái vật phát nổ, một chất dịch màu xanh lá cây bắn ra tung tóe.
Chất lỏng đó không may dính vào bộ đồ du hành vũ trụ của một binh sĩ. Bộ đồ của anh ta phát ratiếng kêu tí tách rồi chẳng mấy chốc bị ăn mòn đến quá phân nửa.Không chỉ có vậy, khi binh sĩ đó kịp nhận ra, chất lỏng màu xanh đã bắt đầu ăn mòn cơ thể anhta. Anh ta thét lên đau đớn rồi rất nhanh sau đó biến thành một vũng máu me bầy nhầy.Tất cả mọi người đều sợ đến tê dại cả người nhưng điều khiến họ nhẹ nhõm phần nào là đànquái vật tạm thời đã bị vũng máu kia thu hút, lũ lượt kéo tới chỗ vũng máu đó."Lui về phía sau, nổ súng!"Sử Tiến một lần nữa hét lớn.Những người trong đoàn đều là các binh sĩ tinh anh cho nên họ nhanh chóng gạt nỗi sợ sangmột bên, bắt đầu nổ súng vào phần nhô lên trên mình con quái vật.
Pằng! Pằng! Pằng!Dù vẫn còn run sợ nhưng kỹ thuật bắn súng của những binh sĩ tinh anh này vẫn khá chuẩn. Rấtnhanh, lũ quái vật hơn trăm con đã bị bắn chết hết.Nhưng ngay lúc đó, trên người con quái vật mẹ lại tủa ra những thanh kim loại lớn với tốc độ cựckỳ nhanh.Nhưng con quái thú ấy nhanh thế nào thì Sử Tiến còn nhanh hơn thế!
Cậu ta đưa tay lên, nhắm thẳng vào phần nhô ra trên mình con quái vật mà nổ súng liên tục.Con quái thú rống lên một tiếng hết sức ghê rợn, phần nhô ra trên mình nó phát nổ. Những thanhkim loại lúc nãy suýt xuyên thằng vào người Sử Tiến cũng rụng ra và rơi xuống.Sử Tiến thở hắt ra một tiếng nặng nề, quay lại lớn tiếng thông báo với mọi người: "Bây giờ chúngta hãy quay về tàu con thoi. Bây giờ chỉ có ở trong tàu con thoi mới là an toàn nhất!"Sử Tiến vừa nói vừa dẫn đầu đoàn người bước ra khỏi lều vải. Trong các lều vải khác khôngngừng vọng ra tiếng kêu thảm thiết.
"Mọi người mau chóng trở về tàu con thoi, ở đó an toàn!", Sử Tiến cố gắng sử dụng thiết bịthông tin không dây trong bộ đồ du hành vũ trụ của mình để liên lạc với những người xungquanh nhưng vì tín hiệu không thể truyền đi quá xa nên rất nhiều người không nhận được mệnhlệnh của cậu.Sử Tiến cũng không nghĩ được nhiều như vậy, mặc cho vô cùng nguy hiểm, cậu ta chạy tới từnglều vải.Vừa chạy vừa lệnh cho mọi người sẵn sàng nổ súng bắn vào phần giữa trên mình con quái vật,cũng nhắc nhở họ không được để chất lỏng màu xanh của nó bắn vào người, vv...
Trên đường về tàu con thoi, đoàn người của Sử Tiến còn bị quái vật tấn công thêm vài lần nhưnglũ quái vật này sau cùng đều bị tiêu diệt.Dù trời đã tối nhưng vì trong bộ đồ du hành vũ trụ của họ có trang bị đèn pin nên vẫn có thể quansát rất rõ tình hình xung quanh.Hơn 10 phút sau, cuối cùng tất cả mọi người đều đã lao ra khỏi lều vải.
Lúc này cũng chẳng đếmđược bao nhiêu người đã hy sinh, Sử Tiến phăm phăm dẫn đoàn người lao về phía chiếc tàucon thoi.May mà khu vực họ dựng lều vải cũng không cách tàu con thoi quá xa, chỉ khoảng 100 - 200m.
Nhưng trên quãng đường ngắn ngủi này, hàng chục binh sĩ đã bị lũ quái vật hút cạn thành xáckhô.Sau khi mọi người kéo vào trong tàu con thoi, Sử Tiển điểm lại quân số.
Con tàu này đã mất đi11 binh sĩ.Các nhà khoa học sau khi biết tin bên ngoài có một loại quái vật rất nguy hiểm, mặt ai nấy đềutrắng bệch. Cũng may là trước đó bọn họ không rời khỏi tàu con thoi, không thì có lẽ những conngười tay không tấc sắt, cũng không có kinh nghiệm đánh trận như họ sẽ không thể sống sót trởvề.
Ở trong tàu con thoi, mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng cát ngoài sa mạc thổi. Chỉ cần nghenhững tiếng động này cũng biết có lẽ ngoài kia có thêm rất nhiều con quái vật đang cố gắng đụcthủng vỏ chiếc tàu này."Tư lệnh Sử, làm thế nào đây? Chúng ta phải ngăn lũ quái vật này lại", một nhà khoa học nói.
"Đúng, theo tính toán của tôi, sáng ngày mai bọn họ sẽ đổ bộ lên Sao Hỏa. Đến lúc đó, chắcchắn thương vong sẽ rất lớn mà chúng ta lại không thể liên lạc để cảnh báo cho họ. Giờ chúng tachỉ có cách duy nhất là quay trở lại phi thuyền Hi Vọng", một nhà khoa học khác nói.Sử Tiến trầm ngâm trong tíc tắc rồi ra lệnh: "Được, chúng ta hãy quay về đó trước!"
Mặc dù quyết định này đi ngược lại với mệnh lệnh của phi thuyền Hi Vọng nhưng thân là ngườidẫn đầu của đội tiền trạm lần này, cậu ta buộc phải đưa ra một quyết định đúng đắn.Nhưng khi Sử Tiến ngồi vào buồng lái của chiếc tàu con thoi, cậu phát hiện ra một việc có thểkhiến cho tất cả những con người trên chiếc tàu này tuyệt vọng.Hệ thống phản trọng lực không thể khởi động, chiếc tàu này không cất cánh được nữa rồi.
------------------------
Chương 463: Cơn thịnh nộ của Sử Tiến
"Sao hệ thống thông tin lại không hoạt động? Khôngphải chúng ta đã ứng dụng công nghệ thông tin lượng tử vào thiết bị nàysao? Thậm chí nó còn có cả mật khẩu đặc biệt có thể thay đổi theo tìnhhuống. Sao đột nhiên nó lại không hoạt động?
"Trong phòng họp chính của phi thuyền Hi Vọng, nétmặt Lục Trần xám mét nhưng vẫn đầy vẻ giận dữ.Đây quả thực là lần đầu tiên anh nổi cơn thịnh nộnhư vậy với Đinh Đại Thành và các nhà khoa học khác.
Đã mất liên lạc với tàu con thoi hơn 10 tiếng rồi màđám người đó vẫn không tìm ra vấn đề nằm ở đâu. Ở dưới đó còn có 2ngàn đội tiền trạm, Lục Trần có thể bình tĩnh được sao?Bây giờ toàn nhân loại chỉ còn lại có 110 ngànngười, bất cứ sự hi sinh nào cũng là một tổn thất rất lớn.
"Hạm trưởng cũng không cần quá lo lắng, chúng tôicơ bản có thể khẳng định trên sao Hỏa không có sinh vật ngoài hành tinhnào cho nên họ ở dưới đó chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa,nếu như gặp nguy hiểm, họ nhất định sẽ trở về phi thuyền Hi Vọng", mộtnhà khoa học khác bổ sung.
"Ừm", Lục Trần gật đầu tỏ vẻ đồng ý dù trong lònganh vẫn có một dự cảm chẳng lành. Tuy nhiên, anh cũng cảm thấy nếudưới đó có gì nguy hiểm, chắc chắn Sử Tiến sẽ đưa cả đoàn quay trở về.
...Lúc này trên sao Hỏa, tất cả những người quay lạitàu con thoi đều đã biết việc hệ thống phản trọng lực bị mất kiểm soát.Nghe thấy tiếng "gõ cửa" không ngừng của lũ quáivật bên ngoài vỏ con tàu, ai nấy đều cảm thấy tuyệt vọng.Bọn họ đều biết những ống kim loại trên người lũquái vật này vô cùng sắc nhọn, chúng đã dễ dàng đâm thủng bộ đồ duhành vũ trụ thì liệu có đâm thủng được lớp vỏ ngoài của con tàu này haykhông?
Đó là câu hỏi không ai trong số họ biết câu trả lời.Một điều khác càng khiến họ tuyệt vọng hơn nữa làphi thuyền Hi Vọng vẫn chưa sửa chữa hệ thống thông tin. Điều đó càngkhiến họ không biết truyện gì đang xảy ra.Thậm chí có người còn đột nhiên nghĩ đến một giảthuyết đáng sợ.
Đó là phi thuyền Hi Vọng đã phát hiện ra lũ quái vậttrên sao Hỏa nên đã bỏ rơi chiếc tàu con thoi này rồi!Dù đó chỉ là một ý nghĩ thoáng qua vô căn cứ,nhưng nhiều người vẫn không thể gạt nó ra khỏi đầu.
Nếu nghĩ đến chuyện nàyThì chẳng phải ngay từ đầu 2 chiếc phi thuyền ThầnChâu Thiên Cung và Hi Vọng cũng đã bỏ rơi rất nhiều người ở Trái Đấtsao?Dẫu là vì mục đích duy trì sự tồn tại của loài người,Thần Châu Thiên Cung và Hi Vọng buộc phải để lại rất nhiều người trênTrái Đất nhưng vẫn không thể phủ nhận việc họ đã bỏ mặc rất nhiềungười đến chết.
Cho nên, trong tình hình này, việc phi thuyền HiVọng sẽ hi sinh chiếc tàu con thoi này cũng không phải hoàn toàn vô căncứ.Nghĩ vậy, rất nhiều người trong chiếc tàu con thoiđều cảm thấy bất lực đến mức ngồi bệt xuống, trên gương mặt họ trànđầy nỗi tuyệt vọng."Sử tướng quân, tôi muốn hỏi anh câu này. Nếu phithuyền Hi Vọng phát hiện ra lũ quái vật trên sao Hỏa, liệu bọn họ có đếncứu chúng ta không?",
một binh sĩ ở bên cạnh Sử Tiến đột nhiên hỏi.
"Tôi nghĩ nếu họ biết lũ quái vật đó đáng sợ đếnmức nào, nhất định sẽ không đến cứu chúng ta. Hệ thống phản trọng lựckhông thể hoạt động trên sao Hỏa. Nếu họ đáp xuống đây thì cũng sẽkhông thể bay ra ngoài sao Hỏa được nữa", một binh sĩ khác cướp lời.Một binh sĩ khác lắc đầu, nói: "Chắc chắn là vậy rồi.Hạm trưởng của chúng ta suy cho cùng cũng là một kẻ lòng lang dạ sói.Cậu còn nhớ lúc Trái Đất đang bạo loạn, mấy tên phản loạn đó lao vàoviện khoa học, anh ta chẳng thèm nghĩ ngợi đã ra lệnh giết sạch nhữngkẻ đó.
Chỗ đó cũng phải mấy trăm ngàn người chứ đâu có ít, hơn nữa đasố họ còn không có vũ khí. Có thể thấy, vào thời khắc quan trọng thì hạmtrưởng của chúng ta không việc gì là không làm được.""Ngậm cái miệng thối của cậu vào!",
Sử Tiến độtnhiên quay người, trừng mắt quát 2 binh sĩ đang nói chuyện lúc nãy. Mấychục binh sĩ trong trong con tàu này đều là vệ binh thân cận của cậu ta,cũng có thể coi là những người bạn thân thiết nhưng Sử Tiến thật khôngngờ họ lại nói ra những lời quá quắt như vậy."Sử Tiến này đi theo thiếu gia nhiều năm như vậy,thiếu gia tuyệt đối sẽ không làm những việc như vậy. Nếu thiếu gia quảthực là người như các cậu nói thì liệu các người có cơ hội bước chân lênphi thuyền Hi Vọng không?",
Sử Tiến thầm trách.Những binh sĩ đi cùng Sử Tiến đa số đều là nhữngngười quả cảm. Có điều, dù họ đã sát cánh cùng nhau vài năm, nhưngvẫn chẳng mấy người hiểu được con người thiếu gia Lục Trần."Sau này dù cho có phải chết, các người cũng khôngđược phép nghi ngờ thiếu gia! Kẻ nào còn dám làm chuyện đó, tôi sẽ bắnchết không tha!",
Sử Tiến tức giận quát lớn.Thấy Sử Tiến đột nhiên nổi giận thì ai nấy đều imbặt không nói thêm gì nữa.Mặc dù bình thường lúc bọn họ tập luyện khôngnghiêm túc, Sử Tiến cũng có lúc tỏ vẻ tức giận nhưng mọi người đều biếtthực ra cậu ấy không thực sự để bụng.Nhưng lúc nãy, quả thật mọi người đã chứng kiếncơn giận ngút trời của Sử tư lệnh."Xin lỗi tư lệnh, chúng tôi sai rồi, sau này chúng tôikhông dám nghi ngờ hạm trưởng nữa!"Mọi người đều xoay người lại, nói lời xin lỗi với SửTiến.Cơn giận của Sử Tiến có vẻ đã nguôi đi không ít,cậu nói với cả đoàn: "Mọi người yên tâm đi, vỏ của chiếc tàu con thoi nàylàm từ vật liệu rất đặc biệt, vô cùng kiên cố. Đám quái vật chết giẫmngoài kia không thể đục thủng được đâu. Mọi người hãy ngủ một giấcđã, sáng mai tiếp tục ra ngoài diệt quái vật."Mọi người đều gật đầu, ai nấy chuẩn bị quay lại ghếcủa mình để nằm nghỉ ngơi một lát. Đã một lúc lâu, đám quái vật bênngoài dường như đã nhận ra vỏ con tàu này xuyên không thủng cho nêncũng dừng lại.
"Thôi, vẫn nên đội mũ của bộ đồ du hành vũ trụ lênthì hơn", Sử Tiến thấy có vài người vừa đi lấy mũ bảo hộ vừa nhắc nhởnhau.Mặc dù trong tàu con thoi có hệ thống tuần hoànkhông khí nhưng lỡ đâu có chuyện gì đột xuất xảy ra thì họ cũng ở trongtrạng thái sẵn sàng tác chiến."Thiếu gia, anh nhất định là đang nghĩ cách để cứu chúng tôi đúng không?"
Sử Tiến nằm trên chiếc ghế của mình và dần chìmvào một giấc mộng.Mặc dù thể lực của Sử Tiến rất tốt nhưng hôm nayphải chiến đấu với nhiều quái vật như vậy, thể lực của cậu cũng đã tiêuhao không ít.Nếu không phải cậu liều chết giết bằng được conquái vật kia thì có lẽ thương vong của đội tiền trạm này còn nghiêm trọnghơn rất nhiều.
"Sử Tiến, Sử Tiến, tôi là Lục Trần! Nhận được tínhiệu hãy trả lời!""Sử Tiến, Sử Tiến, đây là phi thuyền Hi Vọng, nhậnđược tín hiệu hãy trả lời!"Trong cơn mơ màng, Sử Tiến đột nhiên nghe thấygiọng nói của Lục Trần. Cậu giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng đangdang dở.
-----------------------
Chương 464: Biện pháp giải cứu
"Thiếu gia! Là anh sao? Thực sự là anh sao?"Sử Tiến không dám tin vào tai mình, cậu sợ rằngđây chỉ là một giấc mơ.Mặc dù Sử Tiến tin rằng Lục Trần sẽ không bỏ rơi họnhưng trước khi phi thuyền Hi Vọng thực sự đến giải cứu thì không truyện gì là không thể xảy ra.
"Là tôi đây, các cậu vẫn an toàn chứ? Tình hình dướiđó thế nào?", từ trong chiếc bộ đàm vọng ra lời hỏi han ân cần của LụcTrần. Một người cứng rắn như Sử Tiến nghe được những lời này bỗngnhiên lại bật khóc.Chẳng lẽ Sử Tiến không lo sợ sao?Không, thực ra cậu ấy cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng là một người chỉ huy, cậu ấy không đượckhiến cho những người khác mất niềm tin, không thể để lộ ra dáng vẻmệt mỏi như sắp ngã quỵ của mình trước mặt cấp dưới. Bởi vậy, Sử Tiếnđành phải kìm nén những cảm xúc này lại.
Cho dù là tới thời khắc cuối cùng hay những giâyphút tuyệt vọng nhất cậu cũng không thể để các binh sĩ khác nhìn thấydáng vẻ yếu đuối của mình.Nhưng giây phút này đây, khi nghe được lời hỏi hanân cần của Lục Trần, tất cả những cảm xúc bị kìm nén chợt vỡ òa. SửTiến không thể điều khiển cảm xúc của mình nữa."Sao vậy? Tín hiệu không ổn sao?", mãi không nghethấy Sử Tiến trả lời, Lục Trần cất tiếng hỏi lại.
"Haha, không sao, không sao cả, chỉ là tôi hơi xúcđộng một chút", Sử Tiến cười hắc hắc nói.Lục Trần đảo tròng mắt, lại nghe thấy tiếng Sử Tiếnnói: "Thiếu gia, ở trên sao Hỏa có quái vật. Những con quái vật đó rấtđáng sợ. Mình nó dẹt và phẳng như phiến lá, nhưng trên người có thểmọc ra các ống kim loại. Chỉ trong vài giây, nó đã có thể hút cạn nướctrong cơ thể con người, biến họ thành một cái xác khô..."
"Cái gì? Vậy tình hình các cậu giờ sao rồi?", Lục Trầnvà những người trên phi thuyền Hi Vọng nghe Sử Tiến báo cáo thì vôcùng thảng thốt, mặt ai nấy đều biến sắc.Trước đây họ đã tiến hành khảo sát, phân tích rấtnhiều lần. Rõ ràng là trên sao Hỏa không hề có sinh vật ngoài hành tinhnào sinh sống cơ mà?
Hơn nữa, máy thăm dò sao Hỏa trước đây cũng đãtiến hành thăm dò thực địa, không phát hiện dấu vết của bất cứ sinh vậttrong phạm vi trên 100 km đều có thể nhận được tín hiệu, bất kể ngườinhận tín hiệu đó đang để dải tần số của mình ở mức nào."
"Thưa mọi người, tôi là Sử Tiến. Phi thuyền Hi Vọngđang chuẩn bị tới giải cứu chúng ta. Người phụ trách của mỗi tàu conthoi hãy báo cáo cho tôi tình hình cụ thể của các cậu, thương vong là baonhiêu?"Mọi người nghe thấy thông báo của Sử Tiến xongđều thở phào nhẹ nhõm.
Đêm qua chẳng mấy ai ngủ được ngon giấc. Đa sốđều tuyệt vọng và lo sợ nhưng khi nghe được thông báo này, họ cảm thấynhư phép màu đang xảy ra vậy."Lần này thương vong quá lớn, đã hi sinh mất hơn500 binh sĩ. Tất cả đều là lỗi của tôi!"
Lúc này, Lục Trần đang ngồi trong phòng họp lớncủa phi thuyền Hi Vọng. Xem xong báo cáo của Sử Tiến, anh không khỏitự trách mình.Ngoại trừ Mặt Trăng, con người chưa thực sự đặtchân lên bất cứ hành tinh nào ngoài Trái Đất. Bởi vậy, dù có phái ngườilên các hành tinh khác thăm dò trước thì lần đầu tiên cũng không nên cửquá nhiều binh sĩ đi như vậy.
Đáng lẽ chỉ nên phái khoảng 10 người đi tiền trạmmà thôi, Lục Trần nghĩ.Nhưng anh đã phái đi 2 nghìn binh sĩ, đây quả thựclà một sai lầm lớn.Mọi người đều im lặng, đặc biệt là Đinh Đại Thànhvà các nhà khoa học khác.Lục Trần đứng trên bục phát biểu trong phòng họp,gương mặt đầy vẻ ưu tư, nói:
"Toàn bộ thông số của hệ thống phản trọnglực đã được chuyển cho mọi người. Các vị, tôi biết hệ thống này là do tôigiải mã nhưng bây giờ tôi lại muốn các vị nghiên cứu giải quyết vấn đềnày cùng tôi. Việc này có thể khiến mọi người khó chịu.
Nhưng chúng ta thực sự không còn nhiều thời giannữa. Ở dưới đó còn 1500 nhà khoa học và các binh sĩ tinh nhuệ củachúng ta. Trong đó có một Tư lệnh chỉ huy và rất nhiều Trung tá. Họ đềulà những con người ưu tú sẽ bảo vệ 110 nghìn người trên phi thuyền HiVọng này. Do vậy, chúng ta phải tìm ra cách giải cứu họ trong thời gianngắn nhất.
Dù bên trong tàu con thoi có hệ thống tuần hoànkhông khí nhưng số lương thực mà đội tiền trạm mang xuống đó là cóhạn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì số lương thực đó chỉ đủ dùng trong 2ngày. Đã 40 tiếng trôi qua, chắc chắn họ đã hết lương thực.
Đến sángngày mai mà chúng ta vẫn không nghĩ ra cách thì họ sẽ bắt đầu bị đói.Tôi nghĩ rằng tất cả những người khác trên phithuyền Hi Vọng này đều không muốn những con người quả cảm đó bịchết đói trên sao Hỏa đúng không?
Cho nên, mặc dù có rất nhiều người ngồi đây khônghiểu rõ về hệ thống phản trọng lực thì tôi vẫn hi vọng các vị có thể dồnhết tâm huyết nghiên cứu nó, tranh thủ từng giây từng phút để giải quyếtvấn đề này."
--------------------------
Chương 465: Lục Trần đích thân dẫn quân
Lần này những nhà khoa học được Lục Trần gọiđến, phàm là có chút liên quan đến tinh cầu, tàu con thoi, sinh vật học,khí tượng các kiểu, gần như là đều có mặt hết.
Nói thật thì, hệ thống phản trọng lực này thuộc về kỹthuật vật lý, trong số bọn họ thực ra có rất nhiều người không am hiểulắm.Lục Trần làm như vậy, cũng là vì có bệnh phải vái tứphương.Phải, bản thân anh cũng đã nghĩ cả một đêm, cũngkhông thể nghĩ ra được rốt cuộc thì hệ thống phản trọng lực có vấn đề ởchỗ nào, theo như những con số Sử Tiến gửi đến, tất cả mọi thứ đều bìnhthường.
Trong khi đó tại một phòng họp lớn khác, còn cóhàng nghìn các công nhân viên kỹ thuật lành nghề, bọn họ cũng nghiêmtúc nghe tất cả những gì Lục Trần nói thông qua video.Đám người Đinh Đại Thành mặc dù là nhà khoa học,nhưng bọn họ chỉ giỏi về lý thuyết, tiến hành thao tác thực tế là nhữngcông nhân kỹ thuật này, cũng có thể nói là những nghiên cứu sinh haynhững thạc sĩ tiến sĩ vừa mới tốt nghiệp.
Bọn họ muốn gia nhập vào đội nghiên cứu chínhthức, còn phải trải qua mấy năm thực tập mới có tư cách.Đinh Đại Thành trầm ngâm một lúc, rồi đứng dậynói: "Về vấn đề lần này, tôi chỉ nói đơn giản 3 vấn đề, thứ nhất, tại sao lúcđầu khi đặt máy dò không người lái không phát hiện ra tình trạng hệthống phản trọng lực bị vô hiệu hóa? Thứ hai, nguyên nhân khiến hệthống phản trọng lực này bị vô hiệu là gì?
Có cách gì có thể giải quyếthay không?""Hơn nữa, nếu như thấy tình hình có gì không đúng,tôi sẽ lập tức báo về Hi Vọng." Lục Trần bổ sung."Nhưng mà...""Không nhưng nhị gì cả, chỉ có tôi đích thân dẫnquân mới là thiết thức nhất, còn những việc chưa biết trước, khả năngchịu đựng của tôi mạnh hơn mọi người mà." Lục Trần giơ tay, chặn lời ĐỗPhi.
"Không phải, ý tôi là chú Thiên Hành làm hạmtrưởng ủy quyền tốt hơn tôi, tôi vẫn quen chiến đấu với anh em hơn." ĐỗPhi cười khổ."Không, không, không, lần này, đội quân siêu cấpcủa chú mới là chủ lực, chú phải đích thân ra trận mới được."
Lục ThiênHành lắc đầu.Lục Trần gật đầu nói: "Bố tôi nói đúng đấy, hơn nữa,trên tàu Hi Vọng, danh tiếng của ông ấy vẫn không lớn bằng cậu, ngoàitôi ra thì danh tiếng của cậu là lớn nhất, mà cậu còn là chỉ huy quân đội,có cậu trấn thủ, ngộ nhỡ có xảy ra truyện gì cũng có thể trấn áp được.""Đỗ tư lệnh, anh đừng thoái thác nữa, mặc dù chúngtôi biết anh rất muốn đích thân ra trận giải cứu các anh em, nhưng hạmtrưởng đã kiên quyết muốn dẫn quân, trên tàu Hi Vọng đúng là chỉ cònanh có đủ danh tiếng để trấn áp tất cả mọi người thôi."
Vu Quang Chínhcũng gật đầu nói.Về điểm này, trong lòng anh cũng hiểu rất rõ, Đỗ Phitrước giờ vẫn là tư lệnh của Điện Sát Thần, đã lập được rất nhiều chiếncông hiển hách, hơn nữa còn là anh em tốt của Lục Trần, mọi người aicũng tín nhiệm anh.Thêm nữa, anh bây giờ cũng là nhân vật có quyềnlực thứ hai trên tàu Hi Vọng chỉ sau Lục Trần, nếu như Lục Trần có thựcsự xảy ra bất trắc gì, cả con tàu Hi Vọng sẽ phải do anh đứng ra chỉ đạo.Đỗ Phi cau mày, vẻ mặt bị ép buộc, nhưng cuối cùngnói không lại với mọi người, anh chì còn cách gật đầu nói:
"Được thôi, vậytôi sẽ ở lại đây, đợi tin tốt của mọi người. Chúc mọi người mã đáo thànhcông, đánh cho mấy con quái vật sao Hỏa đáng ghét đó một trận tơibời!"Cứ như vậy, sau khi bố trí người xong, mọi người bắtđầu đi chuẩn bị.
Trước mắt chỉ có 20 tàu con thoi, nhiều nhất chỉ có thể đưa 1000 người đi, 1000 người này, LụcTrần định dẫn theo toàn bộnhững võ giả mà Lục Thiên Hành đã huấn luyện trong thời gian vừa rồi.Trong đợt hành động ứng cứu lần này, những binh sĩbình thường không ăn thua.Chủ yếu là bọn họ bây giờ đang ở trên tầng khíquyển của sao Hỏa, cách sao Hỏa một độ cao hơn 1000 ki-lô-mét, máybay chiến đấu thế hệ 6.0 căn bản bay không tới sao Hỏa.
Ban đầu thiết kế máy bay chiến đấu thế hệ 6.0 Hủydiệt – 100 là thiết kế dựa trên điều kiện của Trái Đất, chắc chắn khôngthể dùng trong chiến tranh ngoài vũ trụ.
Có điều thông qua những điều kiện này, Lục Trầncũng nghĩ kỹ rồi, máy bay chiến đấu tinh không mới đảm bảo được chocon người.Thời gian trên tàu Hi Vọng chầm chậm trôi đi, từnggiây từng phút, toàn bộ 110 nghìn người trên chiếc phi thuyền đều biếttrên sao Hỏa có những con yêu quái rất kinh khủng, đội tiền trạm đã gặpphải rắc rối rồi.
Nhưng phần lớn những thành viên trên tàu con thoiđều còn sống sót, trước mắt đang chờ đợi người đến cứu.Bọn họ đã hết lương thực rồi, mà bọn họ vẫn cònphải chờ hơn 10 tiếng đồng hồ nữa mới có người của Hi Vọng đến giải cứu.Ai nấy cũng đều hi vọng có thể cứu tất cả bọn họ trở về tàu Hi Vọng.
--------------------------
Chương 466: Đánh cuộc một trận
"Tướng quân Sử, chúng ta hết thức ăn rồi, hơn nữamọi người đã đói rồi, quan trọng nhất là, đến cả nước chúng ta cũngkhông có!"
Một nhà khoa học tới bên Sử Tiến nói, bọn họ đãnhiều giờ chưa ăn chút gì rồi, lúc này môi ai nấy đều đã bắt đầu khô nứt.
"Tôi biết." Sử Tiến gật đầu, tất nhiên cậu ta biết làkhông có thức ăn, nhưng mà cậu ta cũng biết ý của nhà khoa học này,chính là muốn cậu ta hối thúc Hi Vọng, mong bọn họ có thể mau chóngnghĩ ra cách giải quyết hệ thống phản trọng lực.Nhưng cậu ta tin tưởng thiếu gia nhà mình chắcchắn đang nghĩ cách, cho nên không muốn thúc giục Hi Vọng."Ôi!"
Nhà khoa học thở dài, lại ngồi về vị trí củamình.Thật ra đây đã là lần thứ ba hắn hỏi Sử Tiến như vậyrồi, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng hắn tin Sử Tiến hiểu rõ ý hắn.Có mấy binh sĩ trộm nhìn Sử Tiến, muốn nói gì đó,cuối cùng cũng lựa chọn im lặng."Có ai không sợ chết không?"
Sử Tiến bỗng nhiênnhìn về phía tất cả các binh sĩ trong khoang tàu con thoi.Mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Sử Tiến, bọnhọ hiểu ý của Sử Tiến.Bên ngoài vẫn còn một ít đồ ăn trong lều, Sử Tiếnmuốn đưa bọn họ đánh ra ngoài để lấy lại đồ ăn trong lều.Mặc dù bây giờ bọn họ đã an toàn, nhưng họ cũngbiết rằng những con quái vật kia chắc chắn vẫn đang mai phục bênngoài, chắc chắn đang đợi bọn họ mở cửa tàu con thoi, sau đó cho bọnhọ một kích trí mạng.
"Tôi không sợ chết!""Dù sao trước sau cũng chết, tại sao trước khi chếtkhông giết thêm mấy con quái vật cơ chứ!""Phải phải, giờ chúng ta phải đánh ra, đến lều lấythức ăn, nếu không tất cả chúng ta có thể chết đói ở đây!"
Mọi người lần lượt đứng lên.Ai là người không sợ chết?Nào có ai là không sợ chết.Chỉ là đôi khi bạn không muốn chết cũng khôngtránh được.Cho nên vào thời khắc mấu chốt này, dù sao cũng làmột lần chết, mọi người đương nhiên có thể bỏ lại chuyện sinh tử sangmột bên.Nhìn tất cả binh sí đều mang khí thế thấy chếtkhông sờn, các nhà khoa học không khỏi xúc động.Bình thường bọn họ chỉ tập trung nghiên cứu, nênbiết quá ít về những người lính này.Giờ phút này, trong lòng bọn họ đều cảm thấy mộtsự chấn động, cũng nhìn ra tâm huyết trong những binh sĩ này mà ngườithường không có.
"Được, đợi tôi hỏi những người trên tàu con thoikhác!" Sử Tiến gật đầu, phát tần số cho tất cả các tàu con thoi trong khuvực khai thác mỏ này."Mọi người, bên kia mọi người như thế nào rồi? Còncó thể kiên trì bao lâu nữa? Bên này chúng tôi không có thức ăn, chúngtôi định ra ngoài lấy thức ăn trong lều, mọi người có muốn đi cùng nhaukhông?"
Những truyện thế này, Sử Tiến cũng không mong tất cả mọingười có thể tham gia.Bởi vì sau khi bọn họ rời khỏi đây, đối với đa sốngười mà nói thì chắc chắn là cục diện thập tử nhất sinh.Cho nên nếu không muốn ra ngoài đánh một trận,cậu ta cũng không cưỡng cầu.Sống chết do số thôi.
"Sử Tiến, chúng tôi lập tức xuất phát đây, bảo mọingười gắng kiên trì thêm một lát, chừng hai tiếng nữa là được rồi, chúngtôi mang thức ăn nước uống đến cho mọi người." Lục Trần nói."Được, được!"Sử Tiến kích động tới mức hét lên với mọi người:"Các anh em, hạm trưởng đã đích thân đến cứu chúng ta, bọn họ mangtheo thức ăn và nước uống, tối đa hai giờ là đến nơi, mọi người cố gắngthêm một lúc nữa!""Hạm trưởng muôn năm!""Hạm trưởng muôn năm!"Tất cả mọi người nghe vậy đều hoan hô không ngớt,vốn đang tuyệt vọng âm u, nhưng giờ đây đã trở thành một biển reo hò.
"Được rồi, được rồi, mọi người nên tiết kiệm sức lực.Hai tiếng nữa chúng ta sẽ cùng đội hạm trưởng nghĩ cách giết sạch đámquái vật Sao Hỏa chết tiệt này." Sử Tiến vội vàng nói.Sau đó tất cả mọi người đều gật đầu, trở về vị trínằm xuống nghỉ ngơi.Các nhà khoa học nghe tin Lục Trần đích thân dẫnđội tới giải cứu họ, trong lòng đều có hơi kích động, một cảm xúc khógiải thích lan tỏa trong cơ thể họ.Lúc này trên Hi Vọng, người bên Lục Trần đều đã tớitrước tàu con thoi.
Một nghìn người được chia thành ba đội, đích thânLục Trần dẫn một đội, mục tiêu là khu khai thác mỏ.Lục Thiên Hàng dẫn một đội nhắm vào khu khaithác mỏ Monazit.Tiêu Chiến dẫn đầu một đội, tới khu vực khai thácmỏ Bastnasite.
"Chuẩn bị xuất phát!"Lục Trần hét lớn một tiếng, bước đến tàu con thoicủa mình trước.Mọi người lần lượt lên tàu con thoi, mặc vào bộquần áo du hành vũ trụ tinh giản, chờ cùng xuất phát.Bộ đồ vũ trụ mà họ mặc đã không còn kém như khicon người đặt chân lên mặt trăng vài năm trước.Lúc này, bộ đồ vũ trụ vẫn được cung cấp oxy bởibình khí, nhưng tất cả các mặt kỹ thuật đều đã được hoàn thiện rất nhiều,cho nên những bộ đồ du hành vũ trụ này cũng có thể dùng như đồ chiếnvũ trụ bản đầu tiên.
"Cổng của đài chỉ huy thứ nhất sắp đóng lại, cácnhân viên gần đó lập tức rời khỏi khu vực, sau 30 giây, mở cửa khoangngoài của tàu, tiến hành cân bằng áp suất..."
"Thiết bị phóng đầu tiên di chuyển đến quỹ đạo đàichỉ huy, tính năng bảo vệ của đầu bên ngoài của đường ray được quét...mức độ bảo mật là 100%, chương trình nạp điện bệ bắn đầu tiên khởiđộng, dự kiến hoàn thành sau 30 giây..."
"Phóng lên đếm ngược ba mươi giây, hai mươi chín,hai mươi tám..."
Giờ phút này, trên toàn bộ Hi vọng, một trăm mườinghìn người đều bước ra khỏi lều, tất cả đều không chớp mắt mà nhìnvào màn hình lớn trên tường, nhìn hình ảnh từng chiếc từng chiếc tàu conthoi chuẩn bị phóng lên sao Hỏa trên màn hình .Bọn họ biết rằng hai mươi chiếc tàu con thoi tiến lênSao Hỏa là để nghĩ cách cứu viện quân đội đi trước, trong lòng ai cũngthầm chúc phúc, chúc cho nhóm hạm trưởng giải cứu thành công mọingười trở về Hi Vọng.
Từng có kinh nghiệm phóng thành công lần trước,lần này, không ai lo lắng điều gì, dù sao mọi người vẫn rất tin tưởng ViệnHàn lâm Khoa học.Ngay cả một quái vật khổng lồ như Hi Vọng cũngbay được lên trời, về mặt kỹ thuật, họ còn gì phải lo lắng chứ."Vù!"
Theo chiếc tàu con thoi thứ nhất bắn ra từ đài chỉhuy, mười chín chiếc tiếp theo cũng lao theo, sau đó cổng đài chỉ huyđóng lại hoàn toàn.Mà hai mươi chiếc tàu con thoi cứu viện cũng đãmang theo quán tính cực đại bay đến sao Hỏa.
-------------------------------
Chương 467: Đại Chiến
Lục Trần cảm thấy rất áp lực, từ sau khi tàu con thoicủa bọn họ rời khỏi Hi Vọng, trong lòng anh liền cảm thấy vô cùng áp lực,loại cảm giác này rất khó để hình dung, cũng giống như cảm giác phảiquyết chiến sinh tử vậy, không cẩn thận một chút là toàn quân sẽ bị tiêudiệt.
Trong lòng anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ,trên Sao Hỏa nhất định có mối nguy hiểm không rõ đang chờ bọn họ, hơnnữa mối nguy hiểm không rõ này không phải là loài quái vật mà đội SửTiến đi trước gặp phải.Loài quái vật kia tuy rằng rất kinh khủng, nhưng LụcTrần cảm thấy nếu lần này bọn họ đi xuống,
rất có thể sẽ gặp phải thứcòn kinh khủng hơn loại quái vật kia.Trong lòng Lục Trần gần như dám chắc chắn nhưvậy, đương nhiên, đây cũng chỉ là dự cảm của anh mà thôi, cho nên anhcũng không nói không nói ra, tránh để ảnh hưởng đến tâm trạng củangười khác, hạ thấp tinh thần của mọi người.
Hai mươi chiếc tàu con thoi cứ như vậy tiến lêntrong bầu không khí trầm mặc.Dĩ nhiên, mọi người đều biết chuyến đi này sẽ phảiquyết chiến sinh tử với quái vật ngoài hành tinh, cho nên không một ainói chuyện.Thế nhưng cũng không có nghĩa là mọi người thờ ơ đối với truyện này.Ngược lại, tất cả mọi người đều đang quan sát bênngoài tàu con thoi, quan sát bề mặt sao Hỏa ngày càng gần hơn.
Mặc dù chỉ là một sa mạc màu vàng đơn điệu,nhưng cảm giác ở ngoài hành tinh này vẫn khiến cho nhiều người có cảmgiác kỳ quái trong lòng.Nếu không biết rằng đây là sao Hỏa, nếu không biếtrằng trên đó có vô số quái vật chưa rõ đáng sợ đang chờ đợi họ, thì vàolúc này, chắc hẳn rất nhiều người đã muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh rồi.Mặc dù điện thoại di động đã không còn tác dụng gìtrên Hi Vọng, nhưng mọi người đã quen nên vẫn mang theo bên mình.Lúc này đang là buổi sáng của ba khu mỏ lớn trênSao Hỏa, mặt trời vừa mới mọc không bao lâu, ánh nắng bên ngoài cũngchưa quá nóng.Để có thời gian chuẩn bị, nên tàu con thoi của bênLục Trần hạ cánh cách tàu con thoi của bên Sử Tiến năm mươi mét.
Dưới lực đẩy ngược lại, sáu tàu con thoi dừng lạichắc chắn ở bãi cát vàng trên bề mặt sao Hỏa.Lục Trần trước tiên cầm súng lục đứng lên, sau đóLâm Thông và Từ Kinh bước nhanh tới cửa khoang tàu con thoi, làmđộng tác mở cửa, những người khác cũng tới tấp giơ vũ khí trông tay lên."Mở." Lục Trần nói, Lâm Thông mở mạnh cửakhoang ra, nhưng lại giúp cho mọi người thở phào nhẹ nhõm, không thấybóng con quái vật nào trên cát cả."Cẩn thận một chút, có thể chúng nấp dưới biểncát."
Lục Trần nhắc nhở.Từ Kinh và Lâm Thông gật đầu, bước lên trước.Ra khỏi tàu con thoi.Sau khi hai người bước ra khỏi tàu con thoi, cũngkhông gặp phải tập kích, nhưng họ vẫn cẩn thận quan sát xung quanh.Lục Trần sau đó cũng bước ra khỏi tàu con thoi, haichân giẫm lên cát sỏi, ánh mắt hướng về đoàn con thoi cách đó nămmươi mét.
Hơn bốn mươi võ giả theo sau cũng bước lên.Ra khỏi tàu con thoi, mặc dù là võ giả, nhưng nhữngngày qua họ chủ yếu huấn luyện súng và các phương pháp sử dụng, nêntư thế cầm súng cũng rất giống, dần dần đã có chút đặc điểm của quânnhân rồi.Tất nhiên, sức chiến đấu thực tế của họ mạnh hơnnhiều so với quân nhân, thậm chí còn mạnh hơn cả bộ đội đặc chủngbình thường.Đây là sức mạnh của chính bọn họ quyết định.
"Bọn chúng tới rồi, chuẩn bị chiến đấu!"Đúng lúc này, Lục Trần đột nhiên nhìn về phía bãicát cách đó năm mươi mét, ngay bên ngoài tàu con thoi của Sử Tiến.Chỉ thấy cát nơi đó, giống như bị cày ngược lên, cátdâng lên cuồn cuộn lao về phía họ.Theo lời nhắc nhở của Lục Trần, mọi người đều thấyđược sự thay đổi bất thường của cát.Bọn họ đều là võ giả, giác quan thứ sáu nhạy bén,đương nhiên binh lính bình thường không thể so sánh.Tiếp đó mọi người lấy ra những quả lựu đạn trangbị, sau khi Lục Trần ra lệnh, bắt đầu ào ào ném lựu đạn trong tay ra.Uy lực của những quả lựu đạn này cực kỳ lớn, mộtquả lựu đạn nổ, có thể phá hủy tất cả năm mét xung quanh, ở chính giữacó thể nổ một cái hố sâu một đến hai mét."Ầm ầm ầm!"
Theo những trái lựu đạn nổ trên mặt cái, khoảngcách giữa tàu con thoi của bên Sử Tiến và tầm mắt mọi người, đã hoàntoàn bị cát nổ lên nhấn chìm.Họ không biết có bao nhiêu quái vật đã bị nổ chết,nhưng khi cát bụi tan đi, bọn họ dường như thấy quái vật tràn lên giảm đikhông ít.Sau vụ nổ lựu đạn này, lũ quái vật lần lượt bị thổicho hiện ra, lúc này, Lục Trần và mọi người cuối cùng cũng thấy rõ đámquái vật Sao Hỏa kinh khủng này.
Đây là loại quái vật gì?Nhìn qua cứ như là từ cơn ác mộng chạy ra vậy!Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìnthấy quái vật.Cơ thể dẹt như một tấm thép mỏng, không có mắt,không có miệng, không có bất kỳ cơ quan bên ngoài chỉ ra trước, sau,trái, phải của cơ thể, chỉ có những thứ gớm ghiếc như một ống hút bằngthép quanh thân.Mà những cái như ống hút đó lại có thể dễ dànglàm thủng một bộ đồ du hành không gian cực dày, đám ống hút này chắcchắn cực kỳ sắc bén.
Khủng khiếp hơn nữa là vô số con quái vật nhỏ,chúng di chuyển nhanh hơn, hơn nữa chỉ to bằng lòng bàn tay, thật sự làác mộng đối với những võ giả mới tập sử dụng súng được vài ngày.Vì kỹ thuật bắn súng của họ, khó mà nhắm vàođược những con quái vật nhỏ này.Cơ mà, dù những con quái vật nhỏ này nhanh đếnmức gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng bọn họ lại lànhững võ giả, có giác quan thứ sáu nhạy bén, có thể bù đắp được phầnnào cho kỹ thuật bắn súng chưa đủ.Khi mọi người bắn một loạt đạn, hơn mười con quáivật nhỏ bị bắn nhừ.Bọn họ đã biết cách đối phó với những con quái vậtnày trước, thế nên mỗi một súng đều nhắm ngay trong tầm 0,2m quanhngười.Nhưng năm mươi người cùng nổ súng, lại chỉ trúngcó mười sáu con.Nhìn thấy vô số quái vật lớn nhỏ lao qua vòngphong tỏa đạn, ào ào nhào về phía mọi người.Trong mắt Lục Trần xuất hiện một tia sát ý.
Anh rất nhanh đã tập trung tinh thần và sức mạnh,bước vào một cảnh giới kỳ diệu.Anh cảm thấy xung quanh mình hoàn toàn yên lặng,thậm chí cả tiếng súng cũng biến mất, anh chỉ cảm thấy tiếng tim mìnhđập, và cả đám quái vật đang điên cuồng lao tới trước mặt.Hơn nữa trong mắt anh, tốc độ của những con quáivật đột nhiên chậm lại...Đúng vậy, đó chính một cảnh giới võ đạo vô cùngtĩnh lặng, ở cảnh giới này, mọi thứ xung quanh trong mắt anh đều độtnhiên trở nên thật chậm, giống như thời gian của bạn đều phải ngừng trôivậy.Đoàng đoàng đoàng!
Cây súng nhỏ trong tay Lục Trần không ngừng bópcò, mỗi lần bóp cò thì một con quái vật nhỏ bị anh bắn nổ tung.Lượng nạp đạn của súng lục Gauss này đã nạp tới100 viên, một số lượng đáng kinh ngạc, nhưng vèo một cái đã bị LụcTrần bắn hết.
Nhưng trên người anh ấy còn mang theo một khẩuSMG nữa, anh ném khẩu súng lục xuống đất, tháo khẩu súng tiểu liêntrên lưng xuống, đối mặt với đám quái vật đã tràn vào chúng cách đóchừng mười mét.Mà lúc này, Lâm Thông, Từ Kinh cùng hơn bốn mươivõ giả cũng đã tháo khẩu súng tiểu liên trên lưng xuống, bắn điên cuồng.
Cuối cùng, sau hơn mười phút, sau khi thay tới hailượt băng đạn, cuối cùng bọn họ cũng phá được một con đường máu đểđi tới bên ngoài tàu con thoi của bên Sử Tiến.Ngay lúc đó, nhóm Sử Tiến bên đó cũng mở tàu conthoi đi ra.Nhưng đúng lúc này, tâm thần Lục Trần bất chợtchấn động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
----------------------------
Chương 468: Sự kinh hoàng
Lục Trần đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.Đúng vậy, anh có một cảm giác kinh hãi."Mọi người mau tránh ra, hãy chú ý dưới chân của mình!"Lục Trần đột nhiên hét lớn, sau đó anh mạnh mẽ rút lui ra phía ngoài.
Nhưng đúng vào lúc này, tại chỗ bọn họ vừa đứng, xuất hiện một luồng gió nhỏ giống như lốcxoáy bay thẳng lên, trong nháy mắt đột nhiên bao phủ hơn mười mấy người.
Trong số hơn mười người này, có hai chiến binh phản ứng chậm, còn có 10 binh lính cận vệ củaSử Tiến, cùng với 3 nhà khoa học của Lục Trần.Trong tầm mắt của mọi người, một "đóa hoa" làm bằng xương và mai đang bật ra khỏi mặt đất.
"Đóa hoa" mở ra, những mảnh xương "cánh hoa" khép lại, hơn mười người này biến mất ngaygiữa "đóa hoa" đó. "đóa hoa" bằng xương khổng lồ này cứ như thể chỉ vừa nuốt chửng một conruồi bình thường.Tiếp theo, trung tâm của "hoa" bằng xương khổng lồ này bùng nổ dữ dội, tất cả hơn chục ngườibị nó nuốt gọn hoàn toàn bị nổ thành từng mảnh và biến thành thức ăn cho con quái vật mới này!
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi!Dự cảm chưa biết kia của Lục Trần cơ bản đã xảy ra cực kỳ đáng sợ. Khi một cơn lốc xoáy xuấthiện trên mặt đất, anh đã dự cảm thấy sẽ một cuộc khủng hoảng diễn ra đầy dữ dội.Nhưng vẫn chậm hơn một bước, con quái vật xuất hiện quá đột ngột, trước đó chắc hẳn nó đãnằm bất động dưới lòng đất, cho nên đến thời khắc mà nó phát động tấn công, Lục Trần mớicảm nhận được sự kinh khủng của nó.
Loại cảm giác khủng hoảng thuần túy vô song này không hề có một chút tạp chất nào. Nhưnganh chỉ phát hiện ra khi con quái vật tung đòn tấn công, điều này cho thấy khả năng chịu đựng vàtốc độ tấn công của con quái vật này nhanh như thế nào.Anh nhìn con quái vật đáng sợ này, nó là một loại sinh vật có xương và mai giống như một bônghoa.Phía dưới là thân rễ, trên cùng lại là cái miệng hé ra thật lớn, có hình dáng giống như nhữngcánh hoa, toàn thân được tạo nên từ lớp xương mai trông rất kinh hãi và đáng sợ.Điều đáng sợ nhất chính là sự khổng lồ của nó, sau khi nuốt trọn hơn mười người vừa rồi, thânthể của nó không ngừng to lên, nhanh chóng phát triển đến mức không thể tưởng tượng nổi.Khi nó đứng thẳng lên, chiều cao ít nhất là 100 mét, miệng giống như cánh hoa có đường kínhkhoảng 20 mét, khi há ra càng to hơn, giống như cái miệng lớn đầy máu của một con quái thú.Không có gì ngạc nhiên khi nó có thể nuốt chửng cả mười người sống đang sống sờ sờ trướcmắt chỉ bằng một lần há miệng.
"Phóng tên lửa bắn vào gốc rễ của nó, không thể để nó mọc lại, nhất định phải làm nổ tung gốcrễ của nó cho tôi!"Lục Trần hét lớn một tiếng, liền lấy súng tiểu liên bắn vào gốc rễ của con quái vật.
Có khoảng 10 người xung quanh gốc rễ của nó, trông rất là đáng sợ.Nhưng khi bắn đạn Gaussian thì từng viên đạn xuyên thủng qua cơ thể nó, chứng tỏ cơ thể củacon quái vật này không quá cứng, và tên lửa chắc chắn có thể làm nó nổ tung.Lúc này, bệ phóng tên lửa không còn là thuốc súng thuần túy nữa mà đã bổ sung thêm nguyên lýnổ điện từ, sức công phá của nó mạnh hơn nhiều lần so với bệ phóng tên lửa trước đó.
Đùng đoàng!"Con mẹ nó, chết đi cái đồ khốn nạn!"Đám người Sử Tiến đều điên cuồng gào thét, chĩa đạn tên lửa vác trên vai vào thân rễ của quáivật làm nó nổ tung.Trong số hơn mười người vừa bị con quái vật này nuốt chửng, hầu hết đều là những vệ binh đãở bên cạnh cậu ta mấy năm, mặc dù giữa họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Nhưng trong thâm tâm, cậu ta sớm đã coi những vệ binh thân cận này là anh em của mình.Thế nên làm sao mà cậu ta không phát điên cho được!Tên lửa bắn vào thân rễ của nó ngay lập tức phát nổ, đồng thời làm nổ tung thân rễ của con quáivật hoa to lớn này thành từng mảnh, trực tiếp làm phá vỡ sự liên kết giữa cánh hoa và thân rễcủa nó.
Rầm!Chẳng bao lâu, con quái vật to lớn trên không trung rơi xuống mặt đất, tạo ra những trận gió cátmịt mù.Một lúc sau, mọi người đều thấy thân rễ của con quái vật vặn vẹo điên cuồng. Một chất lỏng màuxanh lá cây bắt đầu phun ra khắp nơi, và đột nhiên khí ăn mòn bắt đầu khuếch tán, và toàn bộcát bị ăn mòn biến thành những cái hố rải rác ở khắp mọi nơi.
Mọi người nhìn thứ chất lỏng màu xanh lá cây trào ra từ cơ thể con quái vật vô cùng kinh hãi,trong nháy mắt liền tránh thật xa."Bên tôi có sáu chiếc tàu con thoi đã được cải tạo, anh nên thu xếp đưa họ về trước." Lục Trầnnói với Sử Tiến.Những con quái vật trên sao Hỏa mạnh đến nỗi những binh lính bình thường này không thể đốiphó được. Chi bằng anh ấy và hàng trăm chiến binh này tự mình bảo vệ họ.
"Được." Sử Tiến cũng biết rằng binh lính của mình ở lại là vô ích và có thể sẽ có thêm thươngvong, vì vậy anh ấy phải để họ trở về.May mắn là những người lính còn lại trong khu mỏ này chỉ khoảng 300 người, sáu con tàu conthoi đã được cải tạo này có thể đưa tất cả bọn họ trở về.Khi Sử Tiến đi sắp xếp, Lục Trần yêu cầu các chiến binh canh gác bênh ngoài.
Trong khi đó anhđưa Từ Kinh và Lâm Thông đi vào tàu con thoi của Sử Tiến.Anh tự mình kiểm tra xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.Trước khi ở trên phi thuyền Hi Vọng, họ chỉ nghe các nhà khoa học ở đây mô tả về vấn đề hỏnghóc hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi, họ chưa tận mắt chứng kiến điều này và chắc chắnrất khó để đánh giá điều đó.
Lục Trần là người giải mã ra hệ thống phản trọng lực, anh mở giao diện hệ thống, nhập mộtchuỗi mật khẩu và nhanh chóng vào phòng điều khiển trung tâm của hệ thống.Lục Trần mở phòng điều khiển trung tâm, bắt đầu tiến hành kiểm tra từng cái một.Những chương trình hướng dẫn của hệ thống phản trọng lực rất phức tạp. Thường thì mỗichương trình nhỏ sẽ có hơn mười chức năng, số lượng kỹ thuật của nó thì khá lớn."Mẹ kiếp, hóa ra là bị ngắt điện!"
Lục Trần cuối cùng cũng tìm ra được vấn đề nằm ở đâu sauhơn hai giờ kiểm tra.Vì hệ thống phản trọng lực sử dụng năng lượng điện nên chỉ khi có dòng điện chạy qua thì phảntrọng lực hoặc trọng lực mô phỏng tương ứng mới được tạo ra.Nếu như vào lúc này, có những nguyên nhân đặc biệt làm tăng điện trở của vòng dây trên tàucon thoi, hoặc một từ trường nào đó có tác động đến điện áp, thì khi đó hệ thống phản trọng lựcsẽ bị hỏng hoặc yếu đi.Hệ thống phản trọng lực trên tàu con thoi không bị hư hỏng, nó vẫn đang được vận hành nhưngkhông thể phát sinh ra phản trọng lực.
Đây có lẽ là nguyên nhân duy nhất khiến cho tàu con thoikhông thể bay lên."Có vẻ như lý do lớn nhất chính là do từ trường của Sao Hỏa. May mắn thay, tàu con thoi cuốicùng đã thất bại khi hạ cánh xuống đây, nếu không thương vong e rằng sẽ càng nghiêm trọnghơn." Lục Trần tự nói với chính mình.
"Anh Trần, quái vật nhỏ xuất hiện ngày càng nhiều, một số chiến binh bên phía chúng em đã hysinh."
Lúc này, Từ Kinh bước vào và nói.Lục Trần nhíu mày, nhìn đồng hồ, tàu con thoi có lẽ mới đến phi thuyền Hi Vọng. Vậy bọn họ bắtbuộc phải chiến đấu ở đây hơn hai giờ nữa.Trừ phi bây giờ anh có thể giải quyết vấn đề nhiễu từ trường trên Sao Hỏa.
------------------------------
Chương 469: Giải quyết vấn đề hệ thống phản trọng lực
"Hơn nữa, tình hình ở hai khu mỏ khác cũng gần như vậy. Tôi vừa mới liên hệ thử với họ. Chỗbên ấy cũng đang bị một số lượng lớn quái vật tấn công.
Nếu đợi thêm hai tiếng nữa, chỉ e sẽkhông chống đỡ nổi. Quan trọng là, quái vật ở sao Hỏa quá đông, đạn dược của chúng ta khôngđủ. Nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được một giờ thôi."
Từ Kinh nói thêm."Ừ, đợi tôi suy nghĩ một chút." Lục Trần trầm ngâm, nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể tiêutrừ được sự quấy nhiễu của từ trường sao Hỏa với hệ thống phản trọng lực.Đôi mắt Lục Trần đột nhiên sáng lên, sau đó chuyển kênh sang kênh của Đinh Đại Thành.
Đây làtần số mà anh đã nói với Đinh Đại Thành từ trước khi xuống tàu."Đinh Đại Thành, có đó không?" Lục Trần hỏi."Có. Hạm trưởng xin cứ nói."
"Tôi phát hiện ra vấn đề của hệ thống phản trọng lực rồi. Là do điện trở bị từ trường của sao Hỏalàm nhiễu." Lục Trần bảo.
"Thì ra là vì lí do này. Thế thì dễ rồi. Chúng ta chỉ cần thay đổi từ trường của sao Hỏa là tàu conthoi lại có thể cất cánh." Đinh Đại Thành hưng phấn nói."Phải, hiện giờ tôi muốn các anh bắn pháo điện từ, oanh tạc hai đầu cực sao Hỏa. Trong vòngnửa giờ có thể làm được chứ?" Lục Trần nói.
"Không thành vấn đề. Có điều, anh tính cần thay đổi đến mức nào mới có thể hóa giải được tìnhtrạng nhiễu từ trường này?" Đinh Đại Thành hỏi lại."Ừ. Để nghĩ xem nào. Tôi cảm thấy thế này, chỉ cần tùy ý thay đổi cường độ từ trường hiện tại làcoi như ổn rồi. Cảm giác như cường độ của từ trường sao Hỏa vừa khớp có thể gây ảnh hưởngđến trị số điện trở ấy."
Lục Trần đáp lời.Lúc trước, khi xử lí hệ thống phản trọng lực, Lục Trần có biết rằng việc giá trị điện trở khác nhaucó thể ảnh hưởng đến vấn đề phản trọng lực. Nhưng khi ấy còn ở Trái Đất, từ trường ổn định,giá trị điện trở cũng cố định.
Có điều, cường độ từ trường của sao Hỏa hiện giờ rõ ràng là yếu hơn hẳn so với Trái Đất, vậynên giá trị điện trở mới bị ảnh hưởng."Xem ra về sau vẫn còn phải tiếp tục nghiên cứu hệ thống phản trọng lực. Hơn nữa, vấn đề điệntrở cũng nhất định phải giải quyết mới được."
Lục Trần thầm cảm khái trong lòng."Nói với họ gắng gượng thêm nửa giờ nữa rồi hãy vào tàu con thoi, quay về Hi Vọng."
Lục Trầnnói với Từ Kinh."Được." Từ Kinh gật đầu rồi thử điều chỉnh tần số, truyền đạt lời Lục Trần cho mọi người.Giải quyết được vấn đề phản trọng lực, cuối cùng Lục Trần nặng nề thở ra một hơi.Nếu không, bao nhiêu tàu con thoi như thế đều phải bỏ lại sao Hỏa, quả thực đúng là lãng phíkhủng khiếp.Cần phải biết rằng, lần này bọn họ tới sao Hỏa khai thác quặng, chẳng những không lấy được tàinguyên gì mà ngược lại còn bị tổn thất nghiêm trọng.
Nếu dựa theo tiêu chuẩn ở Trái Đất năm năm về trước, mấy chiếc tàu con thoi này cũng phải cógiá hàng tỷ. Trên thực tế, các tài nguyên hiếm cũng rơi vào con số ngoài năm tỷ.Có điều, nếu hiện giờ có thể lái số tàu này về Hi Vọng, vậy coi như là giảm bớt được không ít tổnthất.Lục Trần rút khẩu súng của mình ra, bước khỏi khoang thuyền lần nữa. Lâm Thông và Từ Kinhtheo sát ngay cạnh anh.Lúc trước, khi Lục Trần xem xét trình tự của tàu con thoi thì hai người cũng ở ngay bên cạnhcanh phòng.Lúc này, ba người bước ra khỏi tàu con thoi, thoáng chốc đã bị cả đàn quái vật dày đặc xungquanh làm sững người.
Đủ loại quái vật sao Hỏa tràn ngập khắp bốn phương tám hướng.Hiện tại, hàng trăm võ giả đang điên cuồng nổ súng.Có điều, cho dù hỏa lực của bọn họ có mạnh, cũng có không ít quái vật vượt qua được làn đạn,vọt tới gần mọi người.Sau đó, có vài võ giả không kịp phản ứng, lập tức bị quái vật hút khô.Có điều, việc khiến Lục Trần thả lỏng được hơn một chút là các võ giả phản ứng rất nhanh. Chodù thỉnh thoảng có quái vật đột phá được vòng vây thì cũng rất ít con làm họ bị thương.
"Đinh Đại Thành, đã bắn pháo điện từ chưa? Chỗ chúng tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi,quái vật quá đông." Lục Trần chuyển qua kênh liên lạc với Đinh Đại Thành, hô lên.
"Đang khởi động hệ thống bắn. Vì pháo điện từ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, còn chưagiao cho quân đội nên chúng ta vẫn chưa dựng hệ thống phóng tự động, chỉ có thể làm thủ côngthôi." Đinh Đại Thành giải thích.
"Ừ." Đáp lời xong, Lục Trần chỉnh kênh qua bên Đỗ Phi."A Phi, có đó không?" Lục Trần hỏi."Có.""Chúng tôi đã tìm được cách giải quyết hệ thống phản trọng lực rồi. Cậu báo cho những ngườivừa mới lên tàu con thoi đừng xuống nữa."
Lục Trần bảo."Được, đã rõ." Đỗ Phi đáp.Lục Trần tắt bộ đàm đi, mắt nhìn về phía đám quái vật đang điên cuồng xông lên rồi cũng gianhập vào đoàn võ giả đang chiến đấu.Khả năng bắn súng của Lục Trần, Từ Kinh và Lâm Thông đều khá tốt.
Ba người vừa gia nhập đãcó cả đám quái vật bị bọn họ xử đẹp.Mười phút sau, cuối cùng thì làn sóng tấn công điên cuồng của đám quái vật cũng bị áp chế. Mọingười đều khẽ thở phào.Phía trước mặt họ là hàng đống băng đạn đã rỗng tuếch.
Nên biết rằng, những băng đạn Gauss ấy đều là hàng trăm viên một băng. Có thể nhận ra được,trong khoảng thời gian vừa rồi, cả đám đã bắn chết bao nhiêu quái vật.Lúc này, cho dù bọn họ có là kẻ mạnh, là võ giả thì cả đám cũng đã đánh giết tới đỏ cả hai mắt.Ánh mắt tràn ngập cảm giác chết chóc và tàn nhẫn.
Nếu đổi thành binh lính bình thường, phải chiến đấu trong thời gian dài như vậy thì đã sớm mệttới gục ngã rồi.Còn bọn họ, tuy rằng giữa đôi mày có thoáng hiện nét mệt mỏi, nhưng rõ ràng thể lực vẫn cònrất dồi dào."Hạm trưởng, sợ là phía chúng tôi không chống đỡ được tới hai mươi phút cuối cùng đâu.
Ở đấyxuất hiện một con quái vật vô cùng đáng sợ, như là một nụ hoa khổng lồ ấy. Loáng cái đã nuốtchửng hơn ba mươi võ giả, thực sự rất đáng sợ. Chất lỏng màu xanh mà nó phun ra, ai dínhphải cũng mất mạng. Chỉ mới một lát đó thôi đã có hơn trăm võ giả bị nó giết rồi."Đúng lúc ấy, giọng Tiêu Chiến vang lên trong bộ đàm của Lục Trần.Lục Trần sững người. Hơn mộ trăm võ giả, đây quả thực là tổn thất cực kỳ nặng nề. Mẹ nó, thếnày đúng là thiệt hại quá lớn.Sau khi nghe được lời Tiêu Chiến, Lục Trần bèn chỉnh tần số sang kênh mật, sau đó lớn tiếngnói:
"Con quái vật mà anh nói tới ấy, lúc nãy chúng tôi cũng gặp phải. Nếu nó đứng thẳng dậy thìcứ nhắm vào phần rễ ấy. Chỉ cần bắn tung phần gốc nó sẽ chết ngay.""Sao con không nói sớm. Chỗ bố bên này cũng có hơn năm mươi võ giả bị loại quái vật đó giếtrồi."Đúng lúc này, giọng nói đầy trách móc của Lục Thiên Hành vang lên.Những võ giả này đều là do ông huấn luyện ra cả. Mặc dù tổng cộng có tới hơn ba ngàn người,nhưng mỗi người đều rất đáng quý. Dù chỉ có một người hi sinh cũng đã là tổn thất lớn rồi.
"Là lỗi của con, con quên không báo với mọi người sớm. Mọi người cố gắng kiên trì thêm haimươi phút nữa nhé. Hai mươi phút sau, phía Hi Vọng sẽ bắn pháo điện từ xuống sao Hỏa, lúcđó chúng ta có thể lên tàu con thoi rời đi."
Lục Trần chủ động ôm trách nhiệm về mình.Đúng là anh đã sơ suất.Tuy rằng lúc trước là do sốt ruột đi giải quyết vấn đề phản trọng lực nên bị phân tâm, nhưng đâyđúng là sơ suất lớn của anh.Hơn một trăm võ giả đấy.
Hơn nữa, những người hôm nay Lục Thiên Hành chọn ra đều là những võ giả có thực lực xuấtchúng. Lần này, hơn trăm người phải bỏ mạng, có thể thấy được sinh vật ngoài hành tinh khủngkhiếp tới mức nào."Anh Trần, không ổn rồi. Con quái vật kinh khủng kia lại tới, hơn nữa còn là rất nhiều con!"
Đúng vào lúc này, Từ Kinh báo lại với Lục Trần.Lục Trần cất bộ đàm đi rồi nhìn lại. Phía xa xa cách đó chừng hơn ngàn mét, vài chục con quáivật mang hình dáng nụ hoa đang nhanh chóng lao về phía bọn họ.Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh gáy.
-------------------------
Chương 470: Chạy thoát thành công
"Mẹ kiếp!"Lục Trần thấy vậy lại một lần nữa chửi thề.Anh rất ít khi chửi thề, nhưng lúc này thật sự không thể nhịn nổi nữa.Anh rất rõ loài quái vật đó khủng khiếp như thế nào, nếu như chỉ có một vài con thì bọn họ còncó thể đối phó được.Nhưng một lúc lại mấy chục con thế này thì có chút khó khăn rồi.
"Pháo phản lực còn lại bao nhiêu?" Lục Trần hỏi."Trước đó em đã tính toán rồi, còn hơn một trăm quả, chắc sẽ đủ dùng." Sử Tiến nói."Ừ, vậy giết chúng đi." Lục Trần ra lệnh."Vâng."
Sử Tiến gật đầu, sau đó bảo 15 vệ binh thân cận cuối cùng của cậu ta khiêng pháo phảnlực ra.15 vệ binh thân cận này năng lực cũng tương đương với võ giả.Việc dùng pháo phản lực đều do 15 vệ binh này tiến hành, bởi vì ở trên chiến trường bọn họchính là những cao thủ sử dụng pháo phản lực.Pháo phản lực đạn dược có hạn, lại là vũ khí sắc bén để giết bọn quái vật khổng lồ này, nênkhông thể để lãng phí dù chỉ một quả.
"Oanh! Oanh! Oanh!"Theo mệnh lệnh của Sử Tiến, vệ binh lần lượt phóng pháo phản lực.Mỗi quả pháo phản lực được bắn ra đều mang theo âm thanh gào rú, bắn nhanh về phía mấychục con quái vật.Đám quái vật rõ ràng muốn tránh né, nhưng có lẽ do bọn chúng quá ngốc nên đợi đến lúc bọnchúng có hành động phản ứng thì pháo phản lực đã bắn đúng vào rễ của chúng rồi.Nhưng rễ của chúng quá lớn, một quả pháo phản lực không đủ để khiến chúng nổ tung.
Nhưng có thể thấy rằng mười lăm con quái vật bị trúng đạn cử động rõ ràng đã giảm, còn phầnthân trên cao vút của chúng có cảm giác lung lay sắp đổ."Bắn tiếp đi, bắn mạnh vào, bắn đúng vào một vị trí!" Sử Tiến hét lên nói.15 vệ binh nhanh chóng lắp pháo phản lực, lần nữa mở ra ống ngắm tự động, nhanh chóng tìmđược mục tiêu mà ban nãy bọn họ vừa bắn.
"Bùm! Bùm! Bùm!"Lại đúng 15 phát pháo phản lực nữa bắn nhanh ra, trong nháy mắt chỉ trông thấy 15 cái rễ củaloài quái vật vừa bị bắn hai lần nổ tung rầm rầm, thân thể khổng lồ ầm ầm đổ xuống.Mặc dù cách xa cả ki-lô-mét nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, một dòng chất lỏngmàu xanh lục ào ào chảy ra, nhanh chóng ăn mòn một phiến đá lớn tạo thành một cái hố rất to.
"Không biết chất lỏng màu xanh kia là thứ gì, tính ăn mòn thật khủng khiếp!" Từ Kinh kinh ngạcnói.
"Nó giống như axit hiện nay nhưng mạnh hơn rất nhiều, đáng tiếc không có vật chứa, nếu khôngtôi cũng muốn thu thập một chút đem về tàu Hi Vọng nghiên cứu một phen." Lục Trần nói.
"Cái thứ đó e là không có vật chứa nào có thể chịu được đâu, em thấy nó có thể ăn mòn bất cứthứ gì." Từ Kinh nói.
"Ừ." Lục Trần gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, nếu như bọn họ có thể đem chất lỏng này vềnghiên cứu thì ngành khoa học hóa học có thể sẽ thu hoạch được bước tiến lớn mang tính thựctế."Thực ra, chúng ta có thể bắt con quái vật con mang về nghiên cứu, trong cơ thể chúng cũng cóchứa chất lỏng có tính ăn mòn mạnh này."
Từ Kinh đột nhiên nói.Ánh mắt Lục Trần sáng lên, đúng là trước đó anh chưa nghĩ đến vấn đề này.Trong lòng anh cũng rất tò mò, cơ thể loài quái vật này làm sao có thể chứa đựng được chấtlỏng như vậy."Dụ một con con đến đây." Lục Trần nói.Sau đó mấy người bên cạnh anh đặc biệt cố ý dẫn dụ một con quái vật tới.Con quái vật nhỏ đó thấy không còn cách mấy người Lục Trần bao xa nữa cũng không biết cóphải là có chút hưng phấn quá độ hay không mà đột nhiên đâm vào một tảng đá, dáng vẻ độtnhiên có chút kích động.Lục Trần thấy vậy liền bắn mấy phát súng vào vòi hút vô cùng nhỏ của nó.
Mặc dù đống vòi hút bằng kim loại trên cơ thể loài quái vật này rất nhỏ, nhưng vẫn dễ dàng bịđạn Gaussian bắn trúng.Ống hút kim loại bị bắn đứt, ngoài chất lỏng màu xanh trong cơ thể con quái vật nhỏ ra thì khôngcòn bộ phận nào còn sức uy hiếp nữa.Vài phút sau, Lâm Thông lấy ra một cái thùng thiếc ở trong tàu con thoi ra, sau đó dùng một cáikẹp kẹp lấy con quái vật nhỏ không còn vòi hút bỏ vào trong thùng thiếc."Trông coi nó cẩn thận cho tôi nhé." Lục Trần nói với Lâm Thông.
"Vâng." Lâm Thông vâng lệnh một tiếng rồi đích thân trông coi chiếc thùng.Hơn mười phút sau, 15 vệ binh đã diệt sạch toàn bộ mấy con quái vật khổng lồ xông đến cáchđó khoảng mấy trăm mét, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm."Đinh Đại Thành, bom Gaussian còn lại bao nhiêu thời gian nữa mới tới sao Hỏa?" Lục Trần kếtnối với kênh liên lạc của Đinh Đại Thành hỏi.Vài phút sau, giọng của Đinh Đại Thành truyền đến:
"5 phút nữa, vì để đạt được hiệu quả lớnnhất lần này chúng ta đã bắn toàn bộ số bom Gaussian mà mới được nghiên cứu về phía namcủa sao Hỏa, đến lúc đó nhất định sẽ khơi ra các loại thiên tai dị biến của sao Hỏa, ví vụ như núilửa phun trào hay là động đất 9 cấp độ, cho nên các anh cuối cùng phải vào trong tàu con thoitrước một phút, nếu như hệ thống phản trọng lực khôi phục lại mọi người phải lập tức rời khỏisao Hỏa, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm.""Mẹ kiếp, anh thật độc ác!" Lục Trần giật mình, nói.Uy lực của bom Gaussian có thể nói gần như vũ khí hạt nhân, nhưng không có chất phóng xạ,chính là lợi dụng lực sát thương điện từ để tạo thành sự phá hủy khủng khiếp.Phòng khoa học nghiên cứu vũ khí trước đây đã nghiên cứu phát minh ra được 5 quả bomGaussian, chưa từng thử nghiệm qua, không ngờ đến hôm nay lại được đem toàn bộ ra oanh tạcvào sao Hỏa rồi."Tôi cũng sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, cho nên đã cho sử dụng hết rồi, tôi đang định nói vớianh chuyện này." Đinh Đại Thành nói.
Lục Trần nhìn thời gian, sau khi ngắt kết nối với Đinh Đại Thành, rồi hết sức hét lớn lên nói vớimọi người: "Anh em, kiên trì thêm 4 phút nữa chúng ta có thể trở về tàu con thoi rồi, mọi ngườikiên trì chịu đựng!"
Mặc dù những con quái vật khổng lồ trông thì có vẻ đáng sợ, nhưng loài quái vật gầy gò có vòihút bằng này mới thật sự đáng sợ.Bởi vì số lượng của chúng quả thật quá nhiều, cho dù là võ giả chiến đấu liên tiếp mấy giờ đồnghồ cũng sớm phải rơi vào tình trạng cạn kiệt sức lực.Có điều sau khi nghe được lời của Lục Trần, mọi người lại mạnh mẽ vực dậy lại tinh thần.Nếu không thì nhìn mấy con quái vật giết mãi không hết này mọi người cũng suýt nữa là đã bỏcuộc rồi.
Lục Trần lại kết nối với kênh liên lạc tư mật khác, nhắc nhở người đang ở hai khu vực khai tháckhác: "Còn 4 phút nữa, các cậu nhanh chóng vào tàu con thoi, đến lúc đó hệ thống phản trọnglực sẽ hồi phục, mọi người chuẩn bị quay lại tàu Hi Vọng."
Nghe Lục Trần nói vậy, những người ở hai nơi khai thác khác cũng vui mừng hẳn lên.Bọn họ bên này thậm chí còn không chịu nổi so với bên Lục Trần.
Bởi vì trước đó họ không biết làm thế nào để đối phó với lại quái vật siêu cấp giống như nụ hoanày, có thể nói là thương vong trầm trọng, đều đã ảnh hưởng lớn đến tinh thần của mọi người.4 phút sau, Lục Trần ra lệnh tất cả mọi người đều phải quay về tàu con thoi, sau đó vừa yểm trợvừa vào tàu con thoi.
Đúng lúc tất cả mọi người đều đã ngồi trong tàu con thoi, đóng xong cửa tàu, thắt chặt dây antoàn thì đột nhiên phát hiện ra hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi đã hồi phục rồi.Ngay sau đó liền cảm thấy tàu con thoi đang từ từ rung nhẹ.Lục Trần biết đó là chấn động từ Sao Hỏa sau khi bị bom Guassian bắn tới cực nam của nó gâynên.Bởi vì tốc độ lan truyền của đợt chấn động này nhanh hơn cả sóng âm, cho nên bọn họ vẫnchưa nghe thấy tiếng nổ gầm rú ngập trời.
"Mọi người chuẩn bị, quay về tàu Hi Vọng!"Lục Trần ra mệnh lệnh cuối cùng ở trên sao Hỏa, sau đó khởi động hệ thống phản trọng lực.Sau đó, tàu con thoi bị bao vây bởi vô số quái vật to nhỏ từ từ bay lên, rời khỏi sao Hỏa.
--------------------------
Chương 471: Tiếp theo làm thế nào đây
"Anh Trần, có không ít bọn quái vật nhỏ bám vào thân tàu con thoi." Sau khi tàu con thoi bay lên,Từ Kinh nhìn qua màn hình toàn bộ hình ảnh của tàu con thoi liền phát hiện ra có vô số con quáivật bám lên thân tàu không chịu buông ra, cứ thế này sẽ cùng lên tàu Hi Vọng mất.Lục Trần nhìn qua một cái rồi nói:
"Kệ chúng, lát nữa tăng tốc sẽ đốt chúng thành tro bụi thôi."Bọn họ vẫn chưa ra khỏi tầng khí quyển của sao Hỏa, chỉ cần tốc độ đạt đến một mức độ nhấtđịnh là toàn bộ thân ngoài của tàu con thoi sẽ nóng rực lên, đến lúc đó những con quái vật đangbám vào thân tàu bên ngoài nhất định sẽ bị đốt chết toàn bộ.
Đến khi tàu con thoi bay lên độ cao nghìn mét thì cuối cùng mọi người cũng đã nghe thấy nhữngtiếng nổ khủng khiếp phát ra từ sao Hỏa, còn có thể nhìn thấy phía cực nam, đám mây hình nấmnăm cánh khổng lồ bay lên thẳng lên không trung.
Năm quả bom Gaussian cùng lúc nổ tung tại cực nam sao Hỏa, không những trong chớp mắtlàm thay đổi từ trường của sao Hỏa, mà còn có thể khiến quỹ đạo của sao Hỏa bị lệch khỏi quỹđạo vài độ.Lục Trần ước đoán sẽ mất khoảng ít nhất 50 đến 60 năm để sao Hỏa có thể khôi phục lại quỹđạo của nó."Tất cả tàu con thoi, điều chỉnh hệ thống phản trọng lực, gia tăng tốc độ rời khỏi sao Hỏa, đốtsạch lũ quái vật đang bám vào thân tàu cho tôi.!"Lục Trần hạ mệnh lệnh sau đó điều chỉnh trước hệ thống phản trọng lực tàu con thoi của mình.Rất nhanh cả tàu con thoi mạnh mẽ tăng tốc độ phi hành lên đến 50 ki-lô-mét mỗi giây, dưới sựma sát cực lớn với tầng khí quyển của sao Hỏa, cả thân tàu đều bị nung nóng đỏ rực lên.
Sau đó mọi người lại quan sát qua màn hình thấy lũ quái vật đang bám vào thân tàu lần lượt rơixuống.Mặc dù không thể đốt chết hết tất cả bọn chúng, nhưng cũng có thể đuổi hết chúng ra khỏi thântàu.Sau đó Lục Trần lại ra lệnh giảm tốc độ, để tốc tộ giảm xuống chỉ còn 20 ki-lô-mét mỗi giây.
Tốc độ nhanh quá, thân ngoài của tàu con thoi đã nóng không thể chịu được nữa rồi.Đến khi tàu con thoi vào đến cửa của phi thuyền Hi Vọng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.Khi bọn họ từ trên tàu con thoi xuống đều có thể thấy sự xúc động và sức sống trong ánh mắtnhau.Nhớ lại trước đó khi phải đối mặt với đám quái vật khủng khiếp trên sao Hỏa, trong mắt của mọingười đều ngập tràn sự tuyệt vọng.
Cho đến giây phút này mới có một tia sinh khí.Mặc dù đã dẫn mọi người thành công rời khỏi sao Hỏa, nhưng tâm tình Lục Trần vẫn luôn cảmthấy không ổn.Sau khi anh đưa chiếc thùng nhốt con quái vật nhỏ cho Đinh Đại Thành xong thì một mình đếnphòng hạm trưởng.Còn về phía mấy người Từ Kinh và một số võ giả, Lục Trần đều bảo họ về nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này Đỗ Phi đang đợi anh ấy ở phòng hạm trưởng."Làm cho anh chút gì để ăn đi." Lục Trần vừa vào phòng hạm trưởng, thấy Lâm Di Quân đang lolắng nhìn mình, liền nói với cô ấy đi làm đồ ăn, từ lúc đến sao Hỏa, anh đã rất lâu không được ăngì rồi, ngay đến cả nước uống cũng phải đợi khi trở về tàu con thoi mới được uống một chút.
Sau khi Lục Trần đi sao Hỏa, Lâm Di Quân yêu cầu được vào phòng hạm trưởng để đợi LụcTrần, bởi vì chỉ có ở phòng hạm trưởng mới có màn hình liên lạc trực tiếp với sao Hỏa.Có điều cũng chỉ có hai người Lâm Di Quân và Trần Sơ Nhiên mới có tư cách để vào.Hai người họ một người là vợ của Lục Trần, một người là trợ lý của Lục Trần, những người khácmuốn vào đều bắt buộc phải được sự cho phép.
Lâm Di Quân gật đầu rồi đi ra chuẩn bị đồ ăn cho Lục Trần."Đúng rồi, nấu cho anh một bát mì là được, lát nữa còn phải họp." Lục Trần nhìn theo Lâm DiQuân nói.Lâm Di Quân gật đầu rồi đi ra khỏi phòng hạm trưởng."Thông báo tất cả các lãnh đạo cấp cao, nửa tiếng nữa sẽ họp."
Lục Trần nói với Trần Sơ Nhiên."Vâng." Trần Sơ Nhiên gật đầu rồi đi thông báo với mọi người."Cho tôi một điếu thuốc." Lục Trần nói với Đỗ Phi.Đỗ Phi lấy ra một điếu thuốc đưa cho Lục Trần rồi nói: "Lần này tới sao Hỏa, tổn thất quá trầmtrọng rồi, những binh sĩ phổ thông đã hi sinh hơn 800 người, võ giả cũng hi sinh mất hơn 140người, quan trọng là không thu được bất cứ cái gì có ích."
"Đúng thế, mẹ kiếp, tại sao trên sao Hỏa lại có loại quái vật như thế chứ, bọn chúng làm sao cóthể tồn tại được trên môi trường khắc nghiệt như vậy? Quá thần kỳ, đợi Đinh Đại Thành nghiêncứu kỹ con quái vật nhỏ kia vậy." Lục Trần rít một hơi thuốc rồi nói."Các cậu mang quái vật từ sao Hỏa về sao?"
Đỗ Phi có chút lo lắng hỏi.Trước đó bọn họ đã biết năng lực sinh sản của loài quái vật đó cực siêu việt, chỉ cần chúng cóthể hút được dinh dưỡng từ cơ thể con người là bọn chúng có thể nhanh chóng sản sinh ra mộtlượng lớn những con quái vật nhỏ.Việc này nếu như làm không tốt, sẽ có khả năng khiến tàu Hi Vọng rơi vào đại nạn khủng khiếp.
"Ừ, có điều không sao, nó đã không còn sức uy hiếp nữa rồi, không thể trở thành mầm mốnghiểm họa được." Lục Trần biết trong lòng Đỗ Phi lo lắng nên nói.
"Vậy thì tốt." Đỗ Phi gật đầu nói.Sau khi Lục Trần hút xong điếu thuốc vài phút thì Lâm Di Quân bưng đến một tô mỳ gà còn nónghổi đến phòng hạm trưởng.Cô vừa đặt bát mỳ xuống trước mặt Lục Trần, anh liền ăn ngon lành.Nói thật anh thật sự đã đói không chịu nổi rồi.Chủ yếu là do đã phải tiêu tốn quá nhiều thể lực ở trên sao Hỏa rồi.
Sau khi ăn mỳ xong, Lục Trần lau miệng rồi cùng mấy người đến phòng họp.Phòng họp bình thường chỉ để mở mấy cuộc hội nghị cấp cao, bao gồm cả bên phía tân trưởngquan chính phủ Tạ Vĩ Hào và phó trưởng quan Vương Duy thì tổng cộng có hơn 10 người.Mấy người Lục Trần và Đỗ Phi sau khi đến phòng họp thì tất cả các thành viên khác đã đến rồi.
"Các vị, chuyến đi sao Hỏa lần này, chúng ta không những không tìm được bất cứ nguồn khoángsản nào mà còn tổn thất rất nghiêm trọng, tiêu hao các nguồn tài nguyên cũng rất lớn, với nguồndự trữ tài nguyên hiện tại của chúng ta thì càng chưa nói đến việc đến được Proxima Centauri bcách xa hệ mặt trời 4 năm ánh sáng, mà ngay cả những ngày tháng tiếp tới của nhân loại chúngta cũng rất có khả năng diệt vong bất cứ lúc nào."
Lục Trần nhìn tất cả mọi người bên dưới nói."Vậy bây giờ chúng ta có thể lợi dụng năng lượng mặt trời để bù đắp các loại năng lượngkhông?" Hứa Thư Đình hỏi.Những người khác có người thì nhìn Lục Trần, có người thì nhìn nhà khoa học chủ chốt Đinh ĐạiThành.Lục Trần không trả lời, Định Đại Thành lắc đầu nói:
"Không được, người trên tàu Hi Vọng quánhiều, nguồn năng lượng mặt trời hấp thụ bởi diện tích bề mặt của nó chỉ đủ cung cấp cho mộtphần ba dân chúng sử dụng tuần hoàn thôi.
Cũng có thể nói mỗi ngày chúng ta vẫn phải gánh vác năng lượng sử dụng cho hơn 70.000 conngười, và bao gồm cả 2/3 năng lượng của phi thuyền, những việc này đều cần tiêu hao đếnnguồn năng lượng dự trữ.Đương nhiên, nếu cung cấp toàn bộ năng lượng mặt trời cho hệ sinh thái ở tầng thứ 5 thì cũngphải tiêu hao năng lượng cho cả hệ sinh thái.
Trên thực tế, nguồn năng lượng mặt trời mà phi thuyền Hi Vọng có thể hấp thụ được ban đầu chỉđược chuẩn bị cho việc tiêu thụ năng lượng bổ sung của khu sinh thái thôi.Chúng ta không những không dự trữ được năng lượng mặt trời, mà đợi đến sau khi dời khỏi hệmặt trời, chúng ta cũng không thể hấp thu năng lượng mặt trời nữa, đến lúc đó tất cả năng lượngtiêu hao đều phải dựa vào nguồn năng lượng dự trữ, vậy thì đó sẽ là một con số không thể đếmđược rồi."
"Vậy phải làm thế nào? Sao Mộc và sao Thổ đều là những hành tinh thể khí, chúng ta căn bảnkhông thể lợi dụng được nguồn năng lượng của chúng. Đúng rồi, sao Thiên Vương và sao HảiVương cũng đều là những hành tinh thể khí, bây giờ cũng ta cũng vẫn chưa biết trên đó liệu cóquái vật ngoài hành tinh giống như ở sao Hỏa hay không, càng chưa nói đến việc khai thác tàinguyên năng lượng từ chúng."
Tạ Vĩ Hào đưa ra nghi vấn.Đúng thế, vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào để bổ sung đây?Nếu như không bổ sung được nguồn năng lược, chúng ta có thể an toàn rời khỏi hệ mặt trờikhông?Chúng ta có thể an toàn đến được Proxima Centauri b không?Mọi người đều đang vô cùng lo lắng bối rối trước vấn đề này.
----------------------------
Chương 472: Mục tiêu mới
Sau khi rời khỏi Trái Đất, tất cả mọi người mới phát hiện ra khi gặp phải rất nhiều khó khăn đềucó một cảm giác bất lực.
Cái cảm giác này phải nói như thế nào nhỉ.Giống như một người luôn dựa dẫm vào bố mẹ, đột nhiên phải rời xa vòng tay của bố mẹ để tựlập, ra ngoài lang bạt kiếm sống vậy, khi phải đối mặt với những khó khăn đều có một cảm giácbó tay chịu trói.
"Các vị, dựa theo sự quan sát và phân tích của chúng ta, chúng ta vẫn còn một cơ hội cuối cùng,đó chính là khai thác và sử dụng vệ tinh Titan."Trong lúc mọi người đang có chút tuyệt vọng thì Đinh Đại Thành đột nhiên nói.
"Vệ tinh Titan? Vệ tinh thứ 6 của sao Thổ sao?" Có người hỏi."Đúng vậy." Đinh Đại Thành bấm nút trên điều khiển, màn hình hiện ra ảnh của vệ tinh Titan vàcác loại tư liệu khác.
"Dựa trên sự phân tích của chúng tôi, vệ tinh Titan có nguồn tài nguyên phong phú, chúng ta cóthể đến đó để tiến hành khai thác thu thập trên quy mô lớn, sau đó rồi mới rời khỏi hệ mặt trời."Đinh Đại Thành nói."Ừ, cho nên lần này thành hay bại cũng phải xem trên vệ tinh Titan có hay không những sinh vậtngoài hành tinh mà chúng ta đã chiến đấu cùng."
Lục Trần tiếp lời nói."Đương nhiên, khai thác vệ tinh Titan chắc chắn cũng có những nguy hiểm, mặc dù dựa trên tấtcả những tư liệu chúng tôi nắm được cho thấy trên vệ tinh Titan không có bất cứ sự sống ngoàihành tinh nào tồn tại. Nhưng thông qua chuyến đi sao Hỏa vừa rồi, tôi tin chắc mọi người sẽkhông dựa trên những tư liệu bên ngoài về các hành tinh này để đưa ra những phán đoán chắcchắn nữa.
Cho nên bây giờ mọi người hãy bỏ phiếu có đi vệ tinh Titan khai thác hay không." LụcTrần lại nói.Mọi người đều im lặng một lúc, nhưng nghĩ đến việc phi thuyền Hi Vọng không được bổ sungnguyên liệu, vậy thì chỉ có thể chuyển động một vòng quanh hệ mặt trời, cuối cùng sẽ tiêu haohết sạch năng lượng, tất cả nhân loại đều sẽ phải chết trên phi thuyền này.
Cho nên chỉ im lặng vài phút rồi gần như tất cả mọi người đều tán thành việc đi khai thác vệ tinhTitan, bởi vì quả thực đó là hi vọng cuối cùng của nhân loại rồi."Được, vậy quyết định thế đi, mục tiêu tiếp theo, vệ tinh Titan, mặc cho có những nguy hiểm vàhi sinh như thế nào, chúng ta đều bắt buộc phải chinh phục được nó." Lục Trần đập tay quyếtđịnh."Vậy thì với tốc độ hiện tại của phi thuyền chúng ta phải mất bao lâu nữa mới tới vệ tinh Titan?"Đột nhiên có người hỏi.
"Toàn lực di chuyển thì cũng rất nhanh, bởi vì tốc độ nhanh nhất của Hi Vọng bây giờ có thể lêntới 0,4 lần tốc độ ánh sáng, nhưng như vậy sau khi chúng ta tới được vệ tinh Titan thì căn bảnchẳng còn lại bao nhiêu năng lượng.Cho nên chúng tôi dự định sẽ để tốc độ giảm xuống còn 1 tuần nữa sẽ tới vệ tinh Titan, như vậychúng ta có thể lợi dụng chiếc dây cung là lực hấp dẫn của sao mộc để tăng tốc một lần, có thểgiảm bớt được tiêu hao năng lượng khá lớn.
Ưu điểm khi làm như vậy là nếu như chúng ta có khai thác thất bại vệ tinh Titan thì vẫn còn mộtcơ hội cuối cùng đó là vẫn còn đủ nguồn năng lượng để bay tới vành đai Kuiper, rồi xem xem cóthể gặp được vài hành tinh hoặc tuệ tinh nhỏ có chứa nguồn năng lượng khoáng sản lớn ở vànhđai Kuiper hay không.Đương nhiên việc này hoàn toàn hoàn toàn phải xem có gặp may mắn hay không, bởi vì hiện tạichúng ta vẫn còn rất lạ lẫm với vành đai Kuiper." Đinh Đại Thành nói.Mọi người đều gật đầu, là những nhân vật cấp cao của viện khoa học trước đây, bọn họ đươngnhiên cũng không phải là những tay mơ, cũng có những hiểu biết nhất định về vành đai Kuiper.
Cái gọi là vành đai Kuiper này là một khu vực hình đĩa rỗng với các thiên thể dày đặc trong hệmặt trời nằm ngoài quỹ đạo của Sao Hải Vương (cách mặt trời khoảng 30 AU), gần mặt phẳnghoàng đạo.Cũng chính là rìa của hệ mặt trời.Nó được đưa ra dựa trên quan điểm của nhà thiên văn học người Ireland trên Trái Đất trước đâyGerald Kuiper (GPK).
Tất nhiên, sau nhiều năm nghiên cứu, người ta đã chỉ ra rằng Vành đai Kuiper chứa đầy các vậtthể băng giá nhỏ bé, đó là tàn tích của tinh vân Mặt trời nguyên thủy và là nguồn gốc của cáchiện tượng sao chổi chu kỳ ngắn.Theo lý mà nói thì chắc sẽ có nhiều nguồn tài nguyên khoáng sản.Nhưng đó cũng chỉ là trên lý thuyết.Những tài nguyên khoáng sản này cũng không phải dễ dàng khai thác sử dụng.Cho nên, lần này con người chỉ còn cơ hội đến vệ tinh Titan để thực hiện việc tiếp viện nhiên liệumà thôi.Sau khi cuộc họp kết thúc,
Lục Trần trở về nghỉ ngơi, anh thật sự quá buồn ngủ rồi.Những việc khác do nhà khoa học Đinh Đại Thành hoàn thành nốt.Ví dụ như chế tạo các vệ tinh nhân tạo quanh vệ tinh Titan như vệ tinh liên lạc, khí tượng, quansát v.v.Bước đầu sắp xếp chuyến đi này, bọn họ dự định sẽ tạo 28 vệ tinh nhân tạo bay quanh để giámsát theo dõi vệ tinh Titan trên toàn bộ các phương diện khí hậu, sau đó cho xe thăm dò và ngườimáy đi khảo sát thực địa trước, rồi mới cử khoảng 10 đội tiền trạm đi kiểm tra thực địa.Cuối cùng sau khi xác định được vệ tinh Titan hoàn toàn an toàn thì mới bắt đầu điều động côngnhân quy mô lớn xuống để khai thác.Lục Trần ngủ một giấc 17 tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh dậy anh đi tắm, Lâm Di Quân đi nấu cơm.
"Bố." Kỳ Kỳ đang đọc sách thấy Lục Trần đi từ trong phòng ra liền chạy tới.Quay qua quay lại Kỳ Kỳ đã 10 tuổi rồi, nếu như còn ở trên Trái Đất thì đã vào lớp 5 lớp 6 rồi."Dạo này con học vẫn tốt chứ." Lục Trần xoa đầu con gái, nhẹ nhàng cười."Vâng ạ, à bố, con nghe mẹ nói, mục tiêu tiếp theo của tàu Hi Vọng chúng ta là sẽ tới vệ tinhTitan, vệ tinh Titan đó cũng to như Mặt Trăng sao ạ?" Kỳ Kỳ tò mò hỏi.Vấn đề này hôm qua cô bé cũng hỏi qua mẹ mình Lâm Di Quân, nhưng Lâm Di Quân bìnhthường không chú ý đến vũ trụ không gian, cho nên khi cô bé hỏi thì cô cũng không biết.
"Ừ, vệ tinh Titan còn to hơn cả Mặt Trăng, nó là vệ tinh to thứ 2 trong hệ mặt trời, đường kính là4828 nghìn mét, đường kính của Mặt Trăng là 3476 nghìn mét." Lục Trần đi đến ngồi xuống sofarồi nói."Vậy vệ tinh lớn nhất trong hệ mặt trời là vệ tinh nào ạ?" Kỳ Kỳ lại hỏi."Là Ganymede, đường kính là 5262 nghìn mét." Lục Trần cười trả lời."Con nghe ông Vân nói, sao Mộc cách chúng ta gần nhất, hơn nữa vệ tinh sao Mộc còn là vệ tinhlớn nhất, vậy sao chúng ta không tới sao Mộc để tiếp viện nhiên liệu ạ?" Kỳ Kỳ tò mò nhìn LụcTrần hỏi.
"Bởi vì trên sao Mộc không có năng lượng mà chúng ta cần, hơn nữa từ trường trên sao Mộckhông ổn định, có thể ảnh hưởng đến tính ổn định của hệ thống phản trọng lực, cho nên chúngta mới đi vệ tinh Titan." Lục Trần vẫn rất nhẫn nại giải thích cho cô bé.Càng lớn những điều mà Kỳ Kỳ hiểu được càng ngày càng nhiều, những thứ thắc mắc cũngngày một nhiều lên, hoàn toàn là một bé cưng có một ngàn lẻ một câu hỏi vì sao.Đây chủ yếu cũng là do hai năm trở lại đây Lục Trần quả thực quá bận rộn, không có nhiều thờigian để ở bên cạnh con, còn cho dù nhà bà ngoại Kỳ Kỳ hay là Lâm Di Quân và ông Vân cũngđều rất khó khăn trả lời được những câu hỏi kỳ quái của Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ rất tò mò với vũ trụ bao la, mặc dù mới chỉ 10 tuổi thôi nhưng mỗi tối cô bé đều tự mìnhquan sát bầu trời qua kính viễn vọng, cho nên tất cả những câu hỏi tại sao của cô bé căn bảnđều có liên quan đến vũ trụ tinh không.
Trong lúc hai bố con một người hỏi một người trả lời thì Lâm Di Quân đã nấu cơm xong rồi."Hôm nay khi em đi dạo ở tầng 3 nghe được rất nhiều người đang thảo luận về vấn đề bồithường cho những binh sĩ đã hi sinh, bây giờ mọi người đều rất lo lắng tân chính phủ liệu có bồithường cho những người nhà của những binh sĩ đã hi sinh hay không."
Trong lúc ăn cơm, LâmDi Quân nói.
------------------------
Chương 473: Cải cách, đến vệ tinh Titan
"Chắc chắn chúng ta phải bồi thường cho họ, chút nữa anh sẽ nhờ Tạ Vĩ Hào và mọi người bànbạc về vấn đề này."
Lục Trần gật đầu nói."À. Đúng rồi, hiện nay trên phi thuyền Hi Vọng có 110 nghìn người, giống với quy mô dân số củamột thành phố nhỏ. Nếu hệ thống kinh tế không được thiết lập, em e rằng theo thời gian sẽ xảyra rắc rối."
Lâm Di Quân đột nhiên nóiLục Trần ngẩn người, theo lý mà nói, là một thương nhân, anh hẳn là có thể nghĩ đến việc này.Nhưng trong thời gian này anh lại quá bận rộn không thể nghĩ đến điều đó."Được rồi, đây là một ý kiến hay. Tại cuộc họp chiều nay, anh đề nghị em phụ trách việc này. Emcó thể nhờ Trần Quang Hưng và Lệ Khuynh Thành giúp đỡ. Cả hai người họ đều là nhữngdoanh nhân ưu tú có đôi mắt tinh tường."
Lục Trần nói."Vậy vấn đề tiền tệ thì sao? Chúng ta vẫn dùng nhân dân tệ à?" Lâm Di Quân nghi hoặc hỏi LụcTrần.Lục Trần gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai từ tốn, vấn đề này cần được xem xét thật kĩ.
"Theo em thấy, bây giờ chúng ta đã không còn ở trên Trái Đất nữa, mà đang ở trên vũ trụ, hơnnữa trên phi thuyền có khoảng hơn nửa số người không phải là người Hoa Hạ. Cho nên, tốt nhấtlà không dùng nhân dân tệ." Lâm Di Quân nói."Ừ, em nói đúng, bây giờ không còn là thời đại của Trái Đất. Con người chúng ta đã bước vàothời đại của vũ trụ, việc sử dụng nhân dân tệ một lần nữa thực sự là không phải ý kiến hay. Vậythì dùng
..... vũ trụ tệ?" Lục Trần gật đầu nói."Vũ trụ tệ? Tên này có chút khoa trương, hay là đến cuộc họp chiều nay thì quyết định vấn đềnày?" Lâm Di Quân cười nói."Được, vậy để mọi người cùng quyết định, dù sao thì cũng chỉ là một cái tên, anh không bận tâmlắm." Lục Trần nói.Ăn xong, Lục Trần liền đi đến phòng hạm trưởng.Trong phòng hạm trưởng, ngoài trợ lý của anh, Trần Sơ Nhiên thì còn có Đỗ Phi. Nhìn thấy LụcTrần đến, cả hai đều đứng dậy chào hỏi."Cậu vừa mới ngủ dậy à?"
Đỗ Phi hỏiLục Trần gật đầu, ngồi xuống vị trí của hạm trưởng, sau đó lấy một điếu thuốc ra châm lửa."Tôi nghe nói có rất nhiều người đang thắc mắc liệu rằng chúng ta có bồi thường cho gia đìnhcủa những người lính đã hy sinh trên sao Hỏa không, có vẻ như vấn đề này hơi rắc rối."
Đỗ Phinói."Chắc chắn phải bồi thường chứ, hơn nữa còn phải bồi thường theo tiêu chuẩn cao. Họ đã hysinh vì sự duy trì của con người chúng ta, họ nên được ghi tên trong sử sách, và gia đình họ nênđược hưởng mức bồi thường cao." Lục Trần phả ra vòng khói nói.Hôm qua anh quá mệt nên đi ngủ trước, nhưng lúc đó anh không đề cập đến chuyện này khôngcó nghĩa là anh không quan tâm.Lục Trần nhìn Trần Sơ Nhiên, nói:
"Hãy chuẩn bị một bản báo cáo thông báo đầy đủ cho toàn bộphi thuyền, nói với tất cả mọi người, chúng ta sẽ không chỉ bồi thường ở mức cao cho tất cả cácgia đình chiến binh đã hy sinh trên sao Hỏa lần này, mà còn tiến hành một lễ chôn cất tập thể lớncho những chiến binh đã hy sinh vì nhân loại sau khi rời Titan.""Vâng."
Trần Sơ Nhiên gật đầu, rồi ghi chép lại lời nói của Lục Trần."Còn nữa, thông báo đến các lãnh đạo, 3 giờ chiều nay sẽ mở cuộc họp." Lục Trần nói.Mặc dù không biết điều gì sẽ xảy ra sau khi đến Titan, nhưng anh cảm thấy rằng có một số việccần được giải quyết ngay bây giờ.Ví dụ như vấn đề cuộc sống của những người bình thường ở tầng 2. Hiện tại, những người bìnhthường ở tầng 2 vẫn sống trong lều. Mỗi ngày họ đều phải tập trung xếp hàng ở nhà ăn để lấythức ăn. Ngày hai bữa lương khô, một bữa cơm kéo dài trong thời gian dài quả thực không phảilà giải pháp tốt.Phải biết rằng những người này đều là những người có tài khi họ còn ở trên trái đất.
Nếu cứsống như thế này qua nửa tháng chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.Cuộc họp lần này là cuộc họp lớn nhất kể từ khi phi thuyền Hi Vọng rời khỏi trái đất. Có hơn 100người tham gia, nhiều người không có tư cách tham gia trước đó như Trần Quang Hưng, LệKhuynh Thành và những người khác, cũng được mời tới cuộc họp lần này.
Chủ đề chính của cuộc họp lần này chính là việc cải cách, tất cả đều xoay quanh việc làm thếnào để giải quyết các vấn đề về cuộc sống của những người bình thường trên tầng hai.Đầu tiên, Lâm Di Quân đưa ra vấn đề ban đầu của việc khôi phục hệ thống kinh tế và tiền tệ.Cô nhấn mạnh một việc, đó là sau khi khôi phục lại hệ thống kinh tế và giải quyết vấn đề tiền tệ,thì tiếp theo cần giải quyết được vấn đề việc làm của hàng triệu người trong thời gian ngắn.
Đối với vấn đề này, Lục Trần cũng xác định có thể giao một số dự án cho các doanh nhân tưnhân hoàn thành, điều này cũng có thể giảm áp lực cho bộ phận nghiên cứu và chế tạo.Vấn đề này nhanh chóng được thông qua, và cuối cùng tên tiền tệ đã được đặt thành tiền củacon người.Việc phát hành tiền của con người chủ yếu do hoạt động của hệ thống kinh tế quyết định.Nhưng điều quan trọng là tất cả mọi người đều có đủ tiền của con người để phục vụ cuộc sống.
Sau đó, Lục Trần đã giao việc những việc trồng trọt và chăn nuôi ở tầng năm cho chính phủ mớiđiều hành, đồng thời cung cấp rất nhiều việc làm cho chính phủ mới.Sau một số cuộc thảo luận, Tạ Vĩ Hào và Vương Duy hứa sẽ cung cấp 30 nghìn việc làm cho bộphận tư nhân.Cộng với 10 nghìn công việc trong bộ phận thương mại của Lâm Di Quân.
Trong một khoảng thời gian ngắn, có thể giải quyết khoảng 40 nghìn việc làm.Không cần nói mọi người cũng biết đây đã là giới hạn của phi thuyền Hi Vọng.Hơn nữa, đây cũng là lý do tại sao Lục Trần hủy bỏ nhiều công việc của robot, nhường lại cho tưnhân làm việc.Để xảy ra tình trạng này, Lục Trần cũng không còn cách nào khác.Anh ấy biết rằng một khi hệ thống hoạt động, nhiều người sẽ không thể yên tâm, trừ khi họ thựchiện biện pháp cứu trợ của chính phủ.
Nhưng đây không phải là cách hay, theo thời gian chắc chắn sẽ nhiều người nảy sinh tâm lý lườibiếng.Dù sao mọi người đều biết chính phủ sẽ giúp đỡ bọn họ, sẽ không để bọn họ chết đói, cho nênlàm việc hay không làm việc thì đều như nhau.Tất nhiên, một điều nữa là quá trình hoạt động của robot cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng.Vừa hay bây giờ lại đang là thời kì khan hiếm năng lượng, nên sẽ để con người thay thế chúnglàm việc.Mỗi ngày, mức tiêu thụ năng lượng của 110 nghìn người đều là một con số thiên văn. Hiện tại, nóvẫn nằm trong hệ mặt trời và năng lượng mặt trời chiếm khoảng một phần ba, nhưng một khi họrời khỏi hệ mặt trời, họ sẽ phải dựa vào nguồn cung cấp của vệ tinh Titan lần này trên đườngđến các thiên hà lân cận.
"Tôi hy vọng vệ tinh Titan này sẽ là niềm hy vọng của con người chúng ta!"Nhìn bầu trời đen đầy sao bên ngoài, vẻ mặt Lục Trần có chút ngưng trọng.Có thể nói, chuyến đi tới vệ tinh Titan này thực sự có thể quyết định tương lai của loài người.Liệu 110 nghìn con người cuối cùng có thể vượt qua khó khăn này hay không, và liệu họ có thểđến Proxima b thành công hay không phụ thuộc vào chuyến đi tới vệ tinh Titan lần này.
Thời gian trôi nhanh thật nhanh, dù đang ở trên vũ trụ đầy sao, nhưng với những ai bận rộn thìthời gian trôi qua cứ như phi thuyền đang bay, phi thuyền Hi Vọng bất giác đã đến được quỹ đạocủa vệ tinh Titan.Sau khi mọi người biết tin thì tất cả đều chú ý đến vấn đề này lần đầu tiên.Có thể thành công hay không phụ thuộc vào trận chiến lần này.
--------------------
Chương 474: Phát hiện lớn
Vệ tinh Titan có một bầu khí quyển dày, tổng khối lượng của nó thậm chí còn cao hơn cả bầu khíquyển của trái đất, với thành phần chính là nitơ, cao tới 95%.
Với nồng độ bầu khí quyển như vậy có nghĩa là khi tàu con thoi đi vào bầu khí quyển của vệ tinhTitan, nó sẽ tạo ra ma sát khí quyển dữ dội, thậm chí còn dữ dội hơn cả khi ma sát với bầu khíquyển của sao Hỏa."Kết quả điều tra hiện trường của họ cho thấy trên vệ tinh Titan không có sự sống và không cónguy hiểm." Đinh Đại Thành nói với Lục Trần.
Quân đội đã cử mười binh sĩ và hai nhà khoa học đến khám phá vệ tinh Titan trong ba ngày vàkhông có nguy hiểm gì xảy ra.Sau đó Đinh Đại Thành chiếu bản đồ ba chiều của vệ tinh Titan mà họ đã vẽ dần dần hiện ratrước mắt Lục Trần.
Trên bản đồ này, Đinh Đại Thành đã đánh dấu các địa hình khác nhau trên vệ tinh Titan, chẳnghạn như đâu là núi, đâu là núi lửa, đâu là khu vực giàu sắt, đâu là khu vực giàu silic, đâu là khuvực ao hồ, khu vực nào là đất liền v.vLục Trần gật đầu, sau đó cẩn thận xem bản đồ.Sau khi phân tích kỹ lưỡng, cuối cùng cả hai người cũng chọn được một nơi.Khu vực Thượng Đô, còn được gọi là Shangri-La, đây là một khu vực bức xạ ánh sáng ở báncầu trước của vệ tinh Titan, có kích thước to bằng Australia.
Theo lý luận truyền thống cho rằng đây là một hồ mêtan khổng lồ, nhưng Đinh Đại Thành đã bácbỏ nhận định này sau khi quan sát thực địa.Xuyên qua bầu không khí dày đặc, điều kiện bề mặt của khu vực Thượng Đô lọt vào ống kính,những gì hiện ra trước mắt Lục Trần là một thế giới huyền diệu.Ở đây có bề mặt rắn, có hồ, nhưng không lớn lắm, đồng thời có các con sông đều được tạothành từ mêtan lỏng chảy chậm, giống như trên Trái Đất.
Báo cáo khảo sát địa chất cho thấy, ở một khu vực nào đó của Thượng Đô có rất nhiều quặngsắt phong phú, Lục Trần và Đinh Đại Thành suy đi tính lại, cuối cùng chọn địa điểm này là nơi hạcánh.Đúng vậy, bởi vì vệ tinh Titan rất an toàn nên họ quyết định bay phi thuyền Hi Vọng đến vệ tinhTitan.Vì tài nguyên trên vệ tinh Titan quá phong phú nên họ dự định phát triển ở trên này từ một đếnhai năm rồi mới rời đi.Vì vậy, năng lượng cần thiết để phi thuyền Hi Vọng xoay quanh vệ tinh Titan là một con số thiênvăn đáng kinh ngạc, đủ để chúng có thể bay ra xa khỏi hệ mặt trời.Hơn nữa, với nguồn tài nguyên phong phú như vậy, thì việc dùng tàu con thoi vận chuyển đếnphi thuyền Hi Vọng là rất phiền phức.
Mọi người đều có chút phấn khích khi nghe tin phi thuyền Hi Vọng sắp đến vệ tinh Titan. Đã hơn20 ngày rồi họ không được đặt chân xuống mặt đất, và nhiều người hy vọng sẽ có cơ hội làmviệc trên vệ tinh Titan.Không chỉ có thu nhập cao mà còn có thể ra khỏi phi thuyền Hi Vọng hít thở không khí bên ngoài.Sau khi điều chỉnh tốc độ hạ cánh, phi thuyền Hi Vọng đã rời khỏi trái đất hơn 20 ngày cuối cùngsẽ đáp xuống mặt đất một lần nữa.Dưới lực ma sát tốc độ cao, thân tàu vũ trụ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. Nhưng tất cảnhững điều này đều nằm trong dự kiến, và chẳng có ai lo lắng về trình độ công nghệ hiện tại.Độ cao đang giảm liên tục từ 3 nghìn km, 1 nghìn km, đến 100 km và bay thẳng vào tầng đối lưucủa khí quyển vệ tinh Titan. Tốc độ bắt đầu giảm mạnh theo tuyến tính từ 2 km/s đến 1.5 km/s, 1km/s, 600 m/s
....Tất nhiên, những tốc độ này hoàn toàn được điều chỉnh bởi hệ thống phản trọng lực, khi toàn bộphi thuyền sắp hạ cánh xuống mặt đất, có cảm giác như đang bay lơ lửng.Trong màn sương trắng dày đặc, phi thuyền Hi Vọng giống như người bất tử từ chín tầng mây hạcánh an toàn xuống bề mặt của vệ tinh Titan.Tất cả mọi mọi người đều reo lên vui sướng.Khi màn sương trắng tan dần, Lục Trần ra lệnh mở cửa phi thuyền.Sau đó đội quân đã được chuẩn bị từ lâu bước ra trước tiên.Họ nhanh chóng kiểm tra tình hình xung quanh để đảm bảo an toàn cho toàn bộ phi thuyền HiVọng.Sau đó, Lục Trần và một nhóm các quan chức cấp cao cũng bước ra khỏi phi thuyền Hi Vọngtrong bộ đồ vũ trụ.
Đập vào mắt mọi người là một thế giới kỳ diệu.Lúc này trên vệ tinh Titan đang là bầu trời đêm, tối đen như mực.Trong bầu khí quyển dày đặc này, không thể nhìn thấy được các ngôi sao trên bầu trời, chỉ cóthể quan sát thấy được một số ngôi sao sáng.Ngoài ra trên vệ tinh Titan còn có một "mặt trăng" khổng lồ.Đó là sao Thổ có màu kaki.Nhìn trên vệ tinh Titan, rất dễ nhận thấy hình dáng khổng lồ của 'mặt trăng' này.Kích thước của nó giống khi đứng trên Trái Đất nhìn mặt trời.Sao Thổ cách vệ tinh Titan 1,22 triệu km.Khoảng cách này đủ để sao Thổ bao phủ vệ tinh Titan trong từ trường riêng của nó, giúp chốngchọi lại sức gió từ mặt trời.Vệ tinh Titan quay quanh sao Thổ trong khoảng 16 ngày.Trái Đất bị bao phủ trong bóng tối bao la, về cơ bản có thể hình dung như là bị mất tầm nhìn, nếuđứng trước phi thuyền Hi Vọng mà không bật đèn pin thì sẽ không thể nhìn thấy gì.Lục Trần cầm ống nhòm nhìn ban đêm lên nhìn, ngay sau đó, một cảnh tượng kinh ngạc hiện ratrước mắt anh.
Trước mặt anh là một hồ nước, chỉ cách phi thuyền Hi Vọng 1 km.Đó là một hồ nước khổng lồ, dưới những cơn gió thổi trên vệ tinh Titan, trên mặt hồ xuất hiệnnhững gợn sóng đung đưa, có và con sóng vỗ vào bờ hồ tạo nên những âm thanh ào ạt.Họ đã phân tích hồ nước này trước đó, chỉ là quan sát nó gần như vậy, mà con người vẫn cócảm giác nó cực kì đẹp.Bên cạnh hồ nước có một con sông ngoằn ngoèo, có một số chất lỏng không biết từ đâu đang từtừ chảy vào trong hồ nước.Dưới chân, là một bề mặt hơi gồ ghề, nó trông giống như cát, và một vài viên đá tương tự nhưsa mạc Gobi trên trái đất.
"Chúng ta hãy quay trở lại phi thuyền nghỉ ngơi. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu chính thức khaiphá vệ tinh này". Lục Trần cất ống nhòm nhìn ban đêm, rồi ra lệnh cho tất cả lãnh đạo cấp caoquay trở lại phi thuyền Hi Vọng.Nhưng hàng nghìn binh sĩ vẫn phải ở bên ngoài để tuần tra.Năm giờ sau, ánh sáng ban ngày của vệ tinh Titan xuất hiện.
Bầu trời của vệ tinh Titan mang một màu xanh đậm, rất đẹp.Khi vệ tinh Titan di chuyển về phía sao Thổ đối diện với mặt trời, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu vàovệ tinh Titan. Sau khi phần lớn ánh sáng mặt trời bị bức xạ, một phần nhỏ ánh sáng mặt trời sẽchiếu xuống mặt đất. Sau sự phản xạ khuếch tán của bầu khí quyển dày trên vệ tinh Titan, bầutrời sẽ biến thành màu xanh lam như thế này.Nguyên lý tương tự như bầu trời xanh trên trái đất.Vào lúc này, vô số thợ mỏ và nhà địa chất lần lượt ra khỏi phi thuyền Hi Vọng.
Bởi vì họ đã xác định được có một quặng oxit khổng lồ và hồ mêtan gần đó, họ sẽ khai thácquặng oxit và thu thập khí mêtan lỏng đầu tiên.Mêtan lỏng là nguyên liệu thô có cùng đồng vị hydro với deuterium, và deuterium là năng lượngcần thiết cho phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể điều khiển.Ngoài hai khu vực này này, các nhà khoa học cũng đã phát hiện ra một số nơi có khoáng sản vậtchất quý hiếm.
Trong một đến hai năm tới, phi thuyền Hi Vọng sẽ trải qua quá trình xây dựng và phát triển trênvệ tinh Titan.
----------------------------
Chương 475: Mười tiếng cuối cùng
Trời mưa rồi.Vào ngày thứ hai của cuộc khai phá lớn, trời bắt đầu rơi những cơn mưa nhỏ.Đúng vậy, ở vệ tinh Titan cũng có mưa.Nhưng mưa trên Titan không phải được hình thành từ nước, mà là từ khí me-tan dạng lỏng.
Còn có ao hồ, các dòng sông nhỏ, tất cả đều được tạo thành từ me-tan lỏng.Mưa lớn dần, công nhân đành phải quay về lều để nghỉ ngơi nên việc khai thác được tạm dừngtới khi hết mưa.Nhìn cơn mưa trắng trời này, khiến người ta có một loại cảm giác kì diệu.
Giống như quay lại quá khứ, quay về thời đại mà mọi người có thể sinh sống vô lo vô nghĩ trênTrái Đất."Chúng ta không còn quê hương nữa rồi."Lục Trần chán nản nghĩ: "Loài người cũng chẳng còn bao nhiêu."
"Một trăm mười ngàn người chúng ta, có thể kiên trì tới khi nào đây!"Mưa rơi tầm tã, suy nghĩ của Lục Trần cũng đã trôi đi rất xa.Lần đâu tiên anh buông bớt được công cuộc khai phá, xây dựng đầy cuồng nhiệt, bắt đầu có tinhthần để suy nghĩ tới những việc khác.
Ban đầu, vì Công nghệ Di Kỳ của anh phát triển mạnh mẽ, cộng thêm chế độ trong nước, khiếnnhiều kỹ thuật đỉnh cao trong Công nghệ Di Kỳ không thề bán cho đế quốc M và các nước châuÂu hùng mạnh. Dẫn đến việc bọn họ bất bình, muốn đi đường tắt hòng vượt qua anh bằng cáchnghiên cứu vũ khí sinh hóa.Vậy nhưng không ngờ lại tạo ra virus D, khiến cho loài người không thể sống trên trái đất, chỉ cóthể lưu lạc trong các vì sao trên vũ trụ.Tất cả những điều này tựa như đã được ngầm sắp đặt sẵn từ trước.
Lẽ nào, trong bóng tối thật sự có đôi tay đang điều khiển sự sống chết của loài người sao?Lục Trần ngước lên nhìn trời. Qua màn mưa, bầu trời vẫn xám xịt.Chỉ là không biết vì sao, tâm trạng của anh hơi nặng nề.Hạt thần kì, công nghệ của tương laiTất cả những điều này, tựa như có một bàn tay điều khiển nhà họ Lam, cố ý đặt những thứ nàyvào tay anh.
Không cần biết người khác có tin hay không, Lục Trần tin rằng trong vũ trụ vẫn còn loài ngườikhác hoặc là sự tồn tại của các khác ở sinh vật cấp cao hơn.Chỉ cần dựa vào hạt thần kì mà anh giữ.Anh có thể khẳng định rằng trừ một trăm mười ngàn người bọn họ ra, trừ Thần Châu Thiên Cungra, trong vũ trụ vẫn còn sự tồn tại của nền văn minh cao cấp khác.
Nếu không, chẳng có cách nào để giải thích rõ ràng về hạt thần kỳ này được cả.Trận mưa lớn lần này kéo dài tận ba ngày.Lượng nước ao hồ tăng lên thiếu chút nữa thì tới tận tàu Hi Vọng.Nhưng đám người Lục Trần không hề lo lắng chút nào, bọn họ rất tự tin với độ kín của phithuyền. Hơn nữa, sớm muộn gì nước hồ cũng rút. Nhân lúc này, bọn họ có thể thu thập me-tanlỏng để dự trữ.Me-tan lỏng ở đây thật sự là nguồn tài nguyên không cạn kiệt, đủ để bọn họ phân hủy luyện ranguyên liệu Deuterium đi tới Proxima Centauri b.Hơn một năm tiếp theo, Lục Trần và những người khác ở Titan lấy quặng, luyện quặng, sửachữa Hi Vọng, sửa phòng cho người dân ở tầng hai.
Có thể nói, trừ một số ít người cao tuổi ra,tất cả mọi người của phi thuyền này tất cả đều làm việc.Hơn một năm này, họ còn khai phá được những mạch khoảng sản lớn như thiếc, vàng, bạc, silic, thép, ni-ken.v.v.Để kéo dài sự sống của loài người, để đủ năng lượng bay tới Proxima Centauri b trong vài nămtới, mọi người đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình.Hơn một năm này, khoa học kỹ thuật của viện khoa học lại cũng những bước phát triển nhấtđịnh. Trong đó tiêu biểu nhất chính là nâng cấp robot thông minh. Chúng đã có thể thay thế nhâncông khai thác dưới đáy hang.Hơn nữa, nhiều công việc có độ khó cao cũng đều giao hết cho robot thông minh làm.
Chỉ là chi phí chế tạo robot còn khá cao. Vậy nên nên tính đến nay, trong hơn một năm, họ chỉmới tạo ra được hơn 500 con robot thông minh.Nhưng với độ phong phú về tài nguyên cùa Titan, Lục Trần dự định sẽ ở đây phát triển thêm hainăm, sau đó mới rời đi.Sau khi đi khỏi Hệ Mặt Trời, chỉ có thể chờ đến Proxima Centauri b rồi mới có thể bổ sung thêmtài nguyên. Vừa hay có thể nhờ vào tài nguyên đa dạng trên Titan để phát triển khoa học kỹthuật.Lúc này, trong cả Hi Vọng, về cơ bản người dân ở tầng hai đều có một căn phòng. Hơn nữa, vềcòn thể dùng để tắm rửa rồi.
Quãng thời gian vừa bắt đầu, vì vấn đề thiếu hụt năng lượng nên ngay cả nước của quản lí cấpcao cũng bị hạn chế, chứ đừng nói đến dân thường ở tầng hai.Cho dù là vấn đề tiết kiệm năng lượng, trừ những người lao động nặng nhọc, không thì cũng lànhững nhân viên đi làm mỗi ngày đều sẽ ra mồ hôi, những người khác đều bị hạn chế hai ngàytắm một lần.Chẳng còn cách nào nữa cả. Đây là trên phi thuyền vũ trụ, tất cả đều phải chuyển hóa nănglượng.
Cho dù hiện tại năng lượng dồi dào cũng không thể sử dụng vô tội vạ được.Tuy nhiên, khi thu thập được càng lúc càng nhiều năng lượng, hệ sinh thái khép kín ở tầng nămcũng hoàn thiện hơn. Những thực phẩm xa xỉ trước đây như thịt, trứng, sữa các loại dần dần cómặt trên thị trường nông sản ở tầng hai. Những người dư dả đang dần có thể ăn những món xaxỉ."Hạm trưởng, có một tin xấu. Tôi nghĩ anh nên qua đó xem ngay."Lục Trần đang tuần tra ở khu vực khai thác quặng thì nhận được tin của Đinh Đại Thành.
"Được. Tôi sẽ về Hi Vọng ngay." Lục Trần đáp, bước đến xe tuần tra Titan, kêu Lâm Thông đưaanh về.Trong một năm này, họ đã chế tạo ra rất nhiều xe vận chuyển, chủ yếu dùng để vận chuyểnquặng sắt.Đương nhiên, họ cũng tạo ra vài chiếc xe tuần tra. Thường là để quản lí cấp cao dùng cho việctuần tra.Khi về đến Hi Vọng, Lục Trần đi thẳng đến phòng nghiên cứu.
Sau đó, anh thấy đám người ĐinhĐại Thành đang ở trước kính viễn vọng quan sát thứ gì đấy.Nhìn thấy Lục Trần trở về, Đinh Đại Thành chỉ màn hình máy tính và nói: "Chúng tôi phát hiệnmột hành tinh nhỏ đang lao về hướng Titan với tốc độ rất nhanh. Hành tinh này có đường kínhkhoảng 20km, chỉ cần nó đụng vào Titan thì toàn bộ hệ thống nơi đây đều sẽ bị thay đổi.
Mặc dù Titan sẽ không phát nổ, nhưng chắc chắn sẽ có một trận động đất lớn từ cấp 11 trở lên.Đến lúc đó, có khả năng Hi Vọng cũng sẽ bị phá hủy."Lục Trần nhìn chăm chú vào màn hình máy tính. Trên đó, một hành tinh nhỏ đang bay nhanh vềphía Titan."Còn bao lâu nữa nó sẽ bay tới Titan?" Lục Trần hỏi."Một ngày. Hay chính xác hơn, nhiều nhất mười hai tiếng." Vẻ mặt Đinh Đại Thành vô cùngnghiêm trọng.
"Mười hai tiếng? Vậy mà bây giờ các anh mới phát hiện?" Lục Trần nhíu mày."Hành tinh này có hơi kỳ lạ, quả thực trước đây chúng tôi không hề nhận ra sự tồn tại của nó.Hơn nữa nó đến bằng cách nào, từ đâu chúng tôi cũng không biết. Cảm giác giống như độtnhiên xuất hiện vậy."
Đinh Đại Thành bất lực.Chân mày Lục Trần nhíu chặt hơn.Theo lý mà nói, với trình độ khoa học kỹ thuật của họ và độ tiên tiến của kính viễn vọng hiện giờ,họ đã có thể quan sát được rất nhiều vì sao bên ngoài dải ngân hà. Không đến nỗi không pháthiện được một hành tinh bên trong hệ mặt trời.Hơn nữa chỉ còn cách họ mười hai tiếng mới phát hiện ra.
Đây quả thật là chuyện không thể tinnổi.Đừng nói công nghệ hiện tại của họ, cho dù là kỹ thuật quan sát trước khi rời Trái Đất cũng đủphát hiện quỹ tích di chuyển của một hành tinh nhỏ trong vòng vài năm hoặc mười năm sau đó."Lẽ nào, hành tinh nhỏ này thật sự là đột ngột xuất hiện sao?"
Lục Trần nhíu mày, trong lòng có một dự cảm không lành.
---------------------------
Chương 476: Lục Trần bị thương
"Xác xuất nó va vào vệ tinh Titan là bao nhiêu" Lục Trần hỏi."100%, nó đã bị lực hấp dẫn của vệ tinh Titan tác động vào rồi, 12 giờ nữa là sẽ va vào vệ tinhTitan." Đinh Đại Thành nói.
"Mẹ kiếp, vậy tức là chúng tôi chỉ còn thời gian trên dưới 10 tiếng để sơ tán, có rất nhiều xe côngcụ và các vật dụng khác làm sao mà di tản kịp." Lục Trần khó mà kìm chế để không phát ra mộttiếng chửi thề, trong lòng vô cùng buồn bực.
Vốn là anh còn định sẽ khai thác ở trên vệ tinh Titan 1, 2 năm nữa, không ngờ lại bị bức đếnnước không thể không rời khỏi đây được.Cảnh tượng này cảm giác giống như ở trên Trái Đất trước đây, nếu như có thể cho bọn họ thêmthời gian vài năm phát triển nữa, thì bọn họ chắc chắn sẽ có đủ thời gian để thu thập thêm nhiềunguồn tài nguyên hơn, phát triển được những công nghệ khoa học tốt hơn.Nhưng đến cuối cùng, khi họ vừa mới có năng lực để rời khỏi Trái Đất thì virus D đã bức họ buộcphải rời khỏi Trái Đất trước, buộc phải bước vào hành trình trôi nổi giữa mênh mông vũ trụ baola.
Còn bây giờ, bọn họ khó khăn lắm mới tìm được vệ tinh Titan có nguồn tài nguyên phong phúnày để mở rộng khai thác thì lại gặp phải chuyện một vệ tinh nhỏ sắp va vào vệ tinh Titan,chuyện này có cần phải trùng hợp như vậy không."Hi vọng lần này thật sự chỉ là sự trùng hợp!"Trong lòng Lục Trần thầm than, nếu như chuyện này không phải là sự trùng hợp mà do có thếlực nào âm thầm sắp xếp thì thật sự quá khủng bố rồi.
Nếu thật sự như vậy thì tương lai của nhân loại sẽ là cái gì đây?Anh không biết, cũng không dám nghĩ đến."Mệnh lệnh cho tất cả mọi người, lập tức dừng toàn bộ công việc đang làm, thu dọn tất cả cáccông cụ về tàu Hi Vọng, chúng ta chỉ có thời gian 10 tiếng nữa thôi, sau 10 tiếng lập tức rời khỏivệ tinh Titan."
Lục Trần sau khi liên hệ với Tạ Vĩ Hào thì trầm giọng nói.Chuyện này toàn bộ đều do tân chính phủ sắp xếp nên Lục Trần để Tạ Vĩ Hào đi xử lý."Có chuyện gì lớn sắp xảy ra sao?" Tạ Vĩ Hào nghe giọng điệu của Lục Trần không được bìnhthường bèn hỏi.
"Ừ, có một tiểu hành tinh đường kính 20 ki-lô-mét trong vòng 12 giờ đồng hồ tới sẽ va vào vệtinh Titan, đến lúc đó toàn bộ vệ tinh Titan sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất, chúng ta nếu khôngtranh thủ thời gian rời đi e là phi thuyền Hi Vọng sẽ bị hủy diệt mất." Lục Trần nói.
"Được, tôi lập tức sắp xếp." Tạ Vĩ Hào nói rồi vội vàng cúp máy.Đúng lúc này thì đột nhiên dưới chân mọi người xảy ra một đợt chấn động kịch liệt, tất cả mọingười đều ngã nhào xuống đất, hơn nữa sự chấn động còn càng ngày càng lớn, cả phi thuyềnHi Vọng đều bị rung lắc kịch liệt
......Động đất?
Hay là......
Trận động đất tiếp diễn trong khoảng ba đến bốn phút đồng hồ, trên thực tế, chỉ có trong một haiphút đầu là rung lắc rất khủng khiếp, về sau lại dần dần giảm dần, đến khi hoàn toàn dừng lại thìtổng cộng thời gian địa chấn là gần 5 phút đồng hồ.Sau khi trận động đất hoàn toàn dừng lại, mọi người mới quan sát rõ ràng tỉ mỉ xung quanh mộtlượt thì đã phát hiện ra một đường khe nứt lớn trên mặt vệ tinh Titan.
Đây chính là động đất trên vệ tinh Titan.Phải biết rằng, mặt đất ở khu vực này được làm bằng xi măng, không phải là nền đất ban đầucủa vệ tinh Titan, hơn nữa còn đã được thông qua những kiểm nghiệm nghiêm khắc của độichuyên gia, tuyệt đối không phải loại công trình kém chất lượng sụp đổ sau ba ngày mưa, ngayđến nền đất ở đây còn bị nứt ra thế này thì có thể tượng tượng trận động đất trước đó rốt cuộc làmạnh đến mức nào.
Còn ở khu khai thác quặng mỏ lại không được may mắn, trận động đất bất ngờ lần này đã khiếnhang mỏ bị sập.Những công nhân đang làm việc đều đã bị chôn vùi bên trong.
Lục Trần càng không may mắn hơn, anh đang nói chuyện với Tạ Vĩ Hào, căn bản không ý thứcđược sẽ có động đất xảy ra, phi thuyền Hi Vọng trong lúc động đất kịch liệt xảy ra đã bất ngờ bịngiêng nên dẫn đến phần đầu của Lục Trần đập mạnh vào một chiếc thùng hợp kim.Cho dù anh có là cao thủ tuyệt thế thì trong nháy mắt cũng thật sự không tránh kịp.
Mặc dù anh cảm nhận được trước nguy hiểm thì cũng vậy, cho nên anh gần như hôn mê trongvài phút đồng hồ, mãi đến khi trận động đất kết thúc, đầu óc anh vẫn có chút không tỉnh táo,phần đầu chảy rất nhiều máu, trông vô cùng đáng sợ.Lúc này mọi người xung quanh cũng mới tỉnh lại sau biến động bất ngờ xảy ra.Từ Kinh phát hiện ra Lục Trần bị thương đầu tiên, cậu hô lên một tiếng rồi xông đến, lập tức đỡLục Trần lên đồng thời ánh mắt đỏ ngầu gào lên gọi: "Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ! Bác sĩ đang ở chỗquái nào thế, không thấy đâu là sao?"
"Tôi không sao." Lục Trần lắc đầu, sau đó quay lại nhìn mấy người Đinh Đại Thành, lúc này mấyngười Đinh Đại Thành cũng bị thương nhưng chỉ là những vết thương nhỏ."Mau đi kiểm tra tàu Hi Vọng, xem xem có bị tổn thất nào không, mẹ kiếp trận động đất này bấtngờ quá!" Lục Trần trầm giọng nói.
"Vâng." Đinh Đại Thành gật đầu, rồi đích thân đi sắp xếp nhân viên kiểm tra tàu Hi Vọng.Nếu như tàu Hi Vọng có bất cứ sơ xuất gì thì coi như xong rồi.Bọn họ chỉ có thời gian 10 tiếng đồng hồ, trong thời gian này không thể xảy ra bất cứ sai sót gì,nếu không 110 nghìn con người cuối cùng này sẽ hoàn toàn phải chôn thân ở vệ tinh Titan.
"Thiếu gia!" Lâm Thông vội vàng mang đến một miếng vải trắng, băng lại vết thương trên đầucủa Lục Trần, miếng vải nhanh chóng chuyển thành màu đỏ tươi.Cũng may mấy phút sau thì bác sĩ đã tới, bọn họ vội vàng tiến hành sơ cứu đơn giản cho LụcTrần.
"Hạm trưởng, vết thương trên đầu anh hơi dài, bắt buộc phải khâu, xin mời anh trở về phòng ytế." Một nữ bác sĩ nói."Không cần đâu, khâu ngay tại đây luôn đi." Lục Trần nói."Việc này, thôi được rồi, vậy tôi tiêm thuốc tê cho anh trước nhé."
Nữ bác sĩ đành nói."Không cần, cứ như vậy khâu đi." Lục Trần lắc đầu, lúc này đang là thời khắc quan trọng, liênquan đến tàu Hi Vọng, liên quan đến hi vọng cuối cùng, anh đương nhiên không thể hôn mêđược.
Chỉ còn 10 tiếng cuối cùng, anh lại càng phải xác nhận tất cả mọi thứ thuận lợi mới yên tâmđược.Cho nên, anh không muốn tiêm thuốc tê, cũng không thể tiêm thuốc tê.
"Hạm trưởng, vết thương của anh rất dài, cũng rất sâu, nếu không tiêm thuốc tê thì khi chúng tôirửa vết thương thôi anh đã rất đau rồi......" Nữ bác sĩ nói."Đừng nói nhiều nữa, chút đau đớn này có là gì chứ."
Lục Trần trừng mắt, lớn giọng quát.Nữ bác sĩ sững người, không dám nói gì thêm nữa, vội vàng bảo trợ lý của cô rửa vết thươngcho Lục Trần trước.
Mấy y tá thấy Lục Trần không cho tiêm thuốc tê mà bắt bọn họ trực tiếp rửa vết thương thì cũngkhông biết do bọn họ sợ hãi hay là do sự kính sợ với Lục Trần mà tay cứ run run.Lục Trần kêu khe khẽ, nhưng cũng không nói gì, anh nhìn Từ Kinh nói: "Lấy cho anh điếu thuốc."
Từ Kinh gật đầu, lập tức châm cho Lục Trần một điếu thuốc.Lục Trần dựa mình lên ghế, rít một hơi thật dài, nhìn về phía trước không chớp mắt.Điều này khiến mấy y tá kinh ngạc hết sức.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp bệnh nhân như Lục Trần, không chịu tiêm thuốc tê mà cứ để chobọn họ xử lý vết thương.Hơn nữa còn chịu được nỗi đau như vậy, ngay đến một tiếng kêu đau anh cũng không kêu.Đúng lúc này, thiết bị liên lạc trước người anh kêu lên.Mọi người chưa kịp phản ứng anh đã nghe rồi, là Tạ Vĩ Hào gọi.
-------------------
Chương 477: Cứu viện
"Hạm trưởng, không hay rồi! Khu mỏ khai thác Hematit sập rồi! Có hơn 400 công nhân bị chônsống dưới đó. Nếu đào mỏ để cứu họ thì không biết phải đào mất bao lâu, cũng không biết baonhiêu người có thể trụ được cho tới khi được cứu.
Bây giờ chúng tôi không biết phải giải quyếtvấn đề này thế nào!"Tạ Vĩ Hào hoảng hốt nói.Ông ta cùng với Vương Duy và vài chuyên gia khác đã bàn bạc sơ bộ với nhau. Muốn giải cứunhững công nhân đó vô cùng khó. Hơn nữa, hiện giờ còn không biết có bao nhiêu người sốngsót.
"Cái gì cơ?", Lục Trần kinh ngạc bật dậy."Tôi xin lỗi, hạm trưởng. Tôi thực sự không cố ý!", miếng bông trong tay nữ y tá đang dính chặtvào miệng vết thương của Lục Trần đột nhiên bị bật ra ngoài.Lục Trần đau đớn cắn chặt răng sau đó hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu tỏ ý không trách nữ y tá.
"Nếu chúng ta cử người đi đào hầm mỏ đó có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian. Chúng ta sẽ khôngcó đủ thời gian để thu thập các vật liệu khác nữa. Quan trọng hơn là, mỏ Hematit là mỏ sâu nhất,độ sâu của nó đạt tới hơn 30 mét. Chỉ trong vài tiếng thì không thể đào xong", Tạ Vĩ Hào tiếp tụcnói.
Những vật liệu đó có thể không cần nữa nhưng nhất định phải cứu cho bằng được 400 côngnhân. Cho dù là 400 thi thể thì cũng phải đưa họ lên đây, chôn cất cho tử tế!",
Lục Trần kiênquyết đáp.Những người trên phi thuyền này đã được lựa chọn cẩn thận, mất 1 người cũng là tổn thất lớn.Hơn nữa, vẫn còn hi vọng cứu sống họ thì sao lại không làm? Kể cả không còn hi vọng nào cũngphải cứu.
Cho đến khi tiểu hành tinh đó đâm vào vệ tinh Titan, anh sẽ không từ bỏ bất cứ hi vọngnào.400 người công nhân đó là vì giúp nhân loại tiếp tục tồn tại mới bị chôn sống dưới hầm mỏ. Lẽnào Lục Trần có thể trơ mắt đứng nhìn họ phải chết sao?Chưa đến giờ phút cuối cùng, anh nhất định sẽ không từ bỏ!Nghe những lời chắc như đinh đóng cột của Lục Trần, các y tá và bác sĩ ở đó đều cảm thấy vôcùng xúc động.
Đây chính là hạm trưởng của họ!Đây chính là hi vọng và niềm tin được tiếp tục sống của tất cả mọi người!"Mau khâu vết thương lại cho tôi!", Lục Trần nhìn nữ bác sĩ nói.Việc này không thể làm qua loa, Lục Trần phải đến tận mỏ giám sát.
"Vâng ạ, vâng ạ", nữ bác sĩ cẩn thận rửa vết thương cho Lục Trần. Quả nhiên nữ bác sĩ nàykhéo léo hơn mấy y tá nhiều. Chẳng mấy chốc, vết thương đã được rửa sạch sẽ.Vết thương trên đầu Lục Trần phải khâu tổng cộng 12 mũi.
Nếu là người bình thường ắt sẽ phảiở lại bệnh viện điều trị.Nhưng ngay sau khi nữ bác sĩ khâu và băng xong vết thương, Lục Trần đã dẫn theo Lâm Thôngvà Từ Kinh lên xe tuần tra rời khỏi phi thuyền Hi Vọng, đi thẳng đến khu mỏ Hematit.Lúc này ở khu mỏ Hematit đang rất hỗn loạn. Biết tin hầm mỏ sập, người thân của các côngnhân vội vàng chạy tới cùng đào để giải cứu những người bên dưới.
Nhưng khu mỏ này là nơi được khai thác sớm nhất, cũng là hầm mỏ sâu nhất cho nên sẽ phảiđào rất rất lâu.Tạ Vĩ Hào cũng đang đích thân giám sát hầm mỏ này.
Thái độ của Lục Trần kiên quyết như vậynên đương nhiên ông ta không dám ý kiến gì.Đám Vương Duy và Đỗ Phi thì lại phụ trách việc di tản mọi người ở các khu mỏ khác.
Bọn họ đều biết mình chỉ có 10 giờ đồng hồ, ai nấy đều vô cùng vội vàng và lo lắng.Khi người nhà các công nhân thấy Lục Trần tới liền kéo tới vây quanh anh."Hạm trưởng, anh nhất định phải cứu con trai tôi. Nhà họ Trương chúng tôi chỉ có duy nhất đứacon trai này. Để nhân loại có thể tiếp tục tồn tại, suốt một năm nay nó đã làm việc bạt mạng ởkhu mỏ. Nó đã cống hiến không ít cho nhân loại, cho phi thuyền Hi Vọng!
Anh nhất định phải cứunó ra!" - một bà cụ ngoài 60 tuổi quỳ rạp trước mặt Lục Trần vừa khóc vừa kể lể."Xin bà hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không từ bỏ họ đâu!", Lục Trần vội đỡ bà cụ đứngdậy rồi khẳng định chắc nịch."Hạm trưởng, anh không được bỏ rơi họ. Họ đều là những anh hùng của nhân loại. Dù chỉ là thithể của họ thì cũng phải đào lên!"Người thân của các công nhân vây lại ngày càng nhiều. Họ đã biết tin có một tiểu hành tinh đangnhằm hướng vệ tinh Titan mà lao tới.
Bọn họ chỉ còn 10 giờ trước khi phải rời vệ tinh Titan nàynếu không tất cả sẽ chết hết.Cho nên họ đều lo sợ những nhà lãnh đạo kia sẽ từ bỏ việc giải cứu những công nhân bị chônsống.Những người đang bị chôn vùi dưới kia đều là người thân của họ. Có người là chồng, có ngườilà cha, có người là con nên họ đương nhiên không chấp nhận việc từ bỏ cuộc giải cứu này."Hạm trưởng, tôi xin anh! Nhất định phải cứu anh trai tôi!
Tôi sống được đến bây giờ, được lênphi thuyền Hi Vọng này đều là nhờ anh ấy. Lúc Trái Đất đang bạo loạn, là anh ấy liều mạng bảovệ tôi. Tôi không thể để anh ấy chết như vậy! Hạm trưởng, chúng tôi tin tưởng anh, anh nhấtđịnh sẽ có cách cứu họ ra đúng không?", Châu Thần Thần quỳ rạp xuống trước mặt Lục Thần.Lục Trần dìu cô gái đứng lên, đang định an ủi vài câu thì nhận ra đây chính là Châu Thần Thần.Mặc dù anh chỉ gặp cô ta đúng một lần nhưng trước giờ trí nhớ của Lục Trần rất tốt, phút chốcanh đã nhớ ra đây chính là em gái của Châu Tuân Phi.
Hồi trước, Châu Tuân Phi gây sự với Lục Trần, anh đã cho nhà họ Châu một bài học. Thật khôngngờ, nhà họ Châu ở tận vùng hạ du sông Hoàng Hà mà Châu Tuân Phi có thể đưa em gái mình,Châu Thần Thần đến tận Du Châu.Điều quan trọng nhất là, bọn họ còn vào được trong Viện khoa học công nghệ."Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ lại ai cả. Anh cô đã bảo vệ được cô sống sót qua cơn bạo loạn,chứng tỏ mạng của anh ta cũng lớn. Lần này, anh ta chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu",
LụcTrần lựa lời an ủi Châu Thần Thần đang khóc nức nở rồi đi tới chỗ Tạ Vĩ Hào.Nghe thấy tiếng của Lục Trần, mọi người nhanh chóng nhường đường.Lục Trần đi tới đứng cạnh Tạ Vĩ Hào, nói với ông ta:
"Các ông đào như thế này thì giải quyếtđược gì? Đợi khi đào được đến nơi thì họ đã chết gần hết rồi. Bây giờ mau đi bảo đội chế tạo lắpráp một chiếc máy đào rồi đưa tới đây. Chúng ta có sẵn linh kiện rồi, trong vòng 1 tiếng nhất địnhsẽ lắp xong."
Tạ Vĩ Hào mắt sáng lên, vội vã gật đầu.Vì quá gấp gáp nên ông ta quả thực chưa kịp nghĩ tới cách này.Dường như tất cả mọi người đều đang bận nghĩ đến tiểu hành tinh sắp đâm vào vệ tinh Titannày nên không thể sáng suốt suy xét đến những vấn đề khác.Hơn 40 phút sau, cuối cùng Tạ Vĩ Hào cũng lắp ráp xong một chiếc máy đào rồi cho người lái nótới khu mỏ.Nhìn thấy máy đào, mọi người đều thở phào một tiếng.
Chỉ cần chưa bị quặng sắt rơi trúng thìnhững người công nhân kia vẫn còn hi vọng sống.Bởi bọn họ đều mặc bộ đồ du hành vũ trụ, cho nên nếu không bị quặng sắt rơi trúng thì sẽ cầmcự được 7, 8 tiếng.Bây giờ máy đào đã đến, ai nấy tâm trạng đều nhẹ nhõm đi phần nào. Mọi người vội vàngnhường chỗ cho máy đào vào làm việc.
Nửa tiếng sau, lại một đội nữa lái một chiếc máy đào tới. Hai chiếc máy đào cùng làm việc hếtcông suất trong 5 tiếng đã đào tới đáy của hầm mỏ.Khoảng cách còn lại sẽ phải đào thủ công vì sợ làm bị thương những người công nhân bêndưới.
Lại thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng xẻng đào cũng chạm vào một bộ đồ du hành vũ trụ. Ai nấyđều vui mừng hoan hỉ, xúm vào bới lớp đất ở đó ra một cách cẩn thận.Mọi người bu lại xung quanh, ai cũng tò mò xem những người công nhân còn sống hay đã chết.
----------------------------
Chương 478: Cực hạn
"Tránh ra tránh ra, đừng cản đường. Đưa về Hi Vọng để cứu chữa, họ vẫn còn cơ hội sống sót."Mấy nhân viên y tế hét lên, người nhà vây quanh đồng loạt lùi sang hai bên.Sau đó, người ta đưa từng công nhân được đào ra lên xe.
Nhưng mà bọn họ còn sống hay đã chết, thật sự là không biết được."Hạm trưởng, chỉ còn hai tiếng cuối cùng, hành tinh nhỏ kia sắp va chạm tới nơi rồi. Nếu cònchần chừ thêm nữa, lúc bay lên, Hi Vọng sẽ bị ảnh hưởng."
Đúng lúc ấy, Đinh Đại Thành liên lạc được với Lục Trần.Lục Trần ngây ra. Nhìn hơn một trăm công nhân mới được đào lên kia, trong lòng anh dâng lêncơn giận không thể giải thích được.Anh cũng không biết cơn giận này từ đâu mà tới, chỉ là rất tức giận mà không nói được tại sao.
"Chờ thêm chút nữa. Trước nửa tiếng cuối cùng, nhất định sẽ bay!" Lục Trần trầm giọng nói."Hạm trưởng, như vậy quá nguy hiểm. Cho dù chúng ta tránh được hướng đi của hành tinh nhò,nhưng nếu nó va vào Titan vẫn sẽ tạo ra năng lượng cực lớn, có thể khiến cho Hi Vọng bị hư hạinặng nề.
Chỉ cần sơ sảy một chút thôi, Hi Vọng sẽ bị phá hủy." Đinh Đại Thành nhấn mạnh.Lục Trần im lặng. Ở đây còn hơn ba trăm công nhân chưa được đào ra. Chỉ còn khoảng hai tiếngnữa, tiểu hành tinh kia sẽ tới nơi. Kế hoạch của bọn họ chính là nhất định phải rời khỏi Titanngay bây giờ.
Nếu không cho dù Hi Vọng đã bay lên rồi, cũng sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.Hoặc nó sẽ bị phá hủy bởi năng lượng khủng khiếp được giải phóng do va chạm của hai hànhtinh.Tốc độ sóng điện từ kinh khủng đó chắc chắn nhanh hơn tốc độ của Hi Vọng, sẽ lập tức đuổi kịpHi Vọng ngay!
"Làm sao đây? Thật sự phải bỏ lại ba trăm công nhân sao?" Trong mắt Lục Trần xuất hiện sựtranh đấu, đây là lần đầu tiên anh rơi vào trạng thái này.Ban đầu, lúc còn trên Trái Đất, khi anh chọn từ bỏ phần lớn loài người, mí mắt anh cũng chưatừng chớp.Nhưng giờ phút này, anh do dự rồi, nội tâm anh bắt đầu đấu tranh.Lựa chọn này thật sự quá khó khăn!
Những người khác cũng dần nhận ra, đã đến thời gian dự định.Khoảng thời gian này đã được quyết định từ trước, mọi người nhất định phải quay về Hi Vọng đểrời đi.Nhưng lúc này vẫn còn ba trăm công nhân chưa được tìm thấy.Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ về phía Lục Trần.Nhất là khi nhìn thấy sự đấu tranh trong đôi mắt của Lục Trần, trái tim mọi người đều khẽ run lên.Bọn họ biết hạm trưởng sắp đưa ra quyết định rồi.Hạm trưởng thật sự muốn từ bỏ sao?
Đặc biệt là người nhà của những người còn chưa được đào ra, hai chân thậm chí phát run.Bọn họ thật sự không cam tâm, cho dù chỉ là nhìn những người thân yêu của họ lần cuối cùngcũng được.Đến lúc này, mọi người đều đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cho dù họ tự tay đào lên được thì cơ hộisống cũng không lớn.Họ chỉ đang ôm lấy sự cố chấp, tìm kiếm một sự "lỡ như".
Lỡ như người thân vẫn có thể cứu được thì sao?"Hạm trưởng, anh ra lệnh đi. Chúng tôi không trách anh, chỉ trách ông trời không cho con ngườichúng ta đường sống thôi!" Một ông lão nhìn thấy vẻ mặt đầy đấu tranh của Lục Trần bèn chủđộng nói với anh."Hạm trưởng, anh ra lệnh đi.
Những người còn lại như chúng ta vẫn phải tiếp tục sống. Chúng tađã làm hết sức rồi, chỉ có thể trách số mệnh họ như vậy thôi!""Đúng vậy hạm trưởng. Anh đừng do dự nữa, ra lệnh đi!""Hạm trưởng, lấy đại cuộc làm trọng, chúng tôi hiểu tâm trạng của anh. Ra lệnh đi!"
Trong phút chốc, tất cả người nhà của người gặp nạn đều rối rít xin Lục Trần, xin anh hãy lấy đạicuộc làm trọng, dẫn tất cả mọi người rời khỏi đây trước.Hốc mắt Lục Trần hơi ướt, một dòng chất lỏng chảy xuống dọc theo gò má anh, là màu đỏ. Cũngchẳng rõ là mồ hôi hòa dính máu hay là nước mắt hòa với máu.Anh hít sâu một hơi, nói với Đinh Đại Thành:
"Trong mười phút, hãy tính cho tôi nếu Hi Vọng củachúng ta bay đến quỹ đạo sao Thổ, chỗ có mặt chắn trước Titan thì liệu có thể chặn được sóngxung kích năng lượng điện từ đến từ Titan không?"
"Vâng, tôi lập tức gọi nhà thiên văn học tính ngay!" Đinh Đại Thành đáp.Lục Trần nhìn nhóm người ở trước mặt, lớn tiếng nói:
"Thưa đồng bào, người nhà của nhữngngười gặp nạn. Tôi đã kêu nhà khoa học hàng đầu của chúng tôi là Đinh Đại Thành tự mình tínhtoán, có khả năng chúng ta sẽ trốn ở phía sau sao Thổ. Nếu như chúng ta có thể tránh phía sauhành tinh này và mượn nó để chặn thảm họa khủng khiếp mà Titan sắp mang lại. Vậy thì chúngta sẽ có cơ hội cứu tất cả đồng bào còn đang bị vùi dưới đất ra!Họ cũng là anh chị em của tôi, cho dù chỉ còn một tia hi vọng mỏng manh.
Lục Trần tôi tuyệt đốicũng sẽ không vứt bỏ họ.Tương tự, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ lại bất kỳ một ai!Xin mọi người hãy đợi mười phút nữa.Sau mười phút, tôi sẽ lập tức ra lệnh!"Tất cả mọi người đều run lên. Lúc bọn họ bước lên con tàu Hi Vọng, thì họ đã xem Lục Trần là hivọng của mính, coi là tín ngưỡng của họ.Lúc này, nghe được lời nói chân thành của Lục Trần, cho dù hôm nay không thể cứu người thân,họ cũng sẽ không thất vọng.Đây là giới hạn mà hạm trưởng có thể làm được, họ có thể chấp nhận sự thật này.
"Các vị, tranh thủ trong mười phút này, mọi người hãy cố gắng ra sức, tranh thủ cứu thêm nhữnganh hùng nhân loại ra đi!" Lục Trần lại la lớn.Mọi người lại tiếp tục thi nhau đào bới.Chẳng mấy chốc, họ lại đào ra được vài công nhân từ hang động. Mọi người mặc kệ người đósống hay chết, chỉ trực tiếp đưa lên xe y tế, sau đó tiếp tục làm việc.
Bảy phút sau, Đinh Đại Thành liên hệ lại với Lục Trần: "Hạm trưởng, theo nhiều lần tính toán củachúng tôi: Nếu không dùng hệ thống phản trọng lực, mà đổi lại dùng động cơ hạt nhân để khởiđộng, chúng ta có thể xuất phát trước nửa tiếng cuối cùng, nửa giờ sau sẽ đến quỹ đạo sao Thổ,đồng thời ẩn mình hoàn toàn sau hành tinh này."
"Được. Vậy bây giờ các anh hãy chuẩn bị tốt mọi thứ để cất cánh. Nửa tiếng cuối cùng nhất địnhphải bay." Lục Trần trầm giọng nói."Vâng." Đinh Đại Thành trả lời, sau đó cúp máy.Lục Trần nhìn về phía nhóm người đang bận rộn, cất tiếng nói lớn trên kênh công cộng: "Mọingười, chúng ta có thể tránh phía sau sao Thổ, cho nên chúng ta còn một tiếng mười phút.
Mọingười gắng ra sức lên, tranh thủ cứu tất cả các vị anh hùng ra!"Trong lòng mọi người đều rung động khi nghe thấy lời này, tất cả cùng nhấc tay, nghiến răng bắtđầu đào tiếp.
Nhất là người thân của những người gặp nạn, tâm trạng của họ vô cùng kích động, liều cả mạngđể đào.Cuối cùng, với sự nỗ lực đồng lòng của mọi người, trong vòng một tiếng đồng hồ, tất cả cáccông nhân đều đã được đào ra, cũng không có ai kiểm tra xem bao nhiêu người may mắn sốngsót nữa.
Lúc này, họ thấy chỉ còn hai mươi phút, ai cũng vội quay về Hi Vọng.Thậm chí còn trực tiếp bỏ lại rất nhiều công cụ.Lục Trần ngồi trong phòng hạm trưởng, thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tin tất cả mọi ngườiđều thành công trở về Hi Vọng.
"Tôi ra lệnh, khởi động động cơ hạt nhân có thể khống chế, rời khỏi Titan!""Lệnh của hạm trưởng, khởi động tất cả động cơ hạt nhân..."Ngay khi lệnh của Lục Trần vừa đưa ra, tất cả các động cơ hạt nhân được đốt lên.
Sau đó, ầmmột tiếng, Hi Vọng lập tức bay lên bầu trời.Mà lúc này, họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng, tiểu hành tinh khổng lồ kia đang lao rất nhanh về phíaTitan.
-----------------------
Chương 479: Khởi hành một lần nữa
Hình ảnh nhìn qua rất chấn động, nhưng lúc này Lục Trần chẳng có tâm tư nào để chiêmngưỡng nó nữa.Điều anh muốn là bay đến phía sau của sao Thổ càng sớm càng tốt.
Nửa giờ sau, dưới sự gia tốc tối đa của hàng chục động cơ tổng hợp hạt nhân có thể khố chế,cuối cùng Hi Vọng đã thành công đi vào quỹ đạo của Sao Thổ, sau đó lợi dụng lực hấp dẫnkhổng lồ của Sao Thổ để đẩy Hi Vọng về phía sau Sao Thổ.
Lúc này, giữa Hi Vọng và Vệ tinh Titan cách nhau một sao Thổ khổng lồ, nguồn năng lượng cuồncuộn sắp phóng ra trên Vệ tinh Titan cũng sẽ bị sao Thổ chặn lại.Hi Vọng cuối cùng cũng không cần lo lắng phải chịu ảnh hưởng rồi.Lúc này, nhóm Lục Trần chỉ có cách sử dụng kính viễn vọng khúc xạ trên đỉnh Hi Vọng, để quansát tình hình trên Vệ tinh Titan thông qua vệ tinh liên lạc mà họ đã phóng lên Vệ tinh Titan trướcđó.
"Mười, chín, tám ... hai, một!"Mọi thứ đều như mong đợi.Hành tinh nhỏ va chạm mãnh liệt với Vệ tinh Titan.Đương nhiên là cảnh này, Lục Trần đã để cho Học viện Khoa học phát sóng trực tiếp, để mọingười trên Hi vọng cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục của hành tinh nhỏ vavào tinh cầu đồ sộ trên màn ảnh rộng.Lúc này, trên đường di chuyển của hệ mặt trời, ánh sáng từ mặt trời gần như đã bị che lấp bởinửa còn lại của sao Thổ, nên là trên Hi Vọng bây giờ là màn đêm.
Nhưng mà, trong bóng tối, ở phía chân trời vô tận xa xăm, có một nguồn sáng khổng lồ đột nhiênxuất hiện, cường độ của nó cao gấp mấy lần so với ánh sáng mặt trời mà Sao Thổ phản chiếu!Nguồn sáng khổng lồ này ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ hệ Sao Thổ.Hình ảnh này chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, sau đó tín hiệu bị ngắt.
Lục Trần và mọi người đều biết, đó là vệ tinh nhỏ mà bọn họ phóng lên Vệ tinh Titan, đã trực tiếpbị nóng chảy bởi bức xạ mạnh từ Vệ tinh TiTan rồi.Đây là nỗi kinh hoàng khi hành tinh nhỏ va vào tinh cầu, năng lượng giải phóng ra quả thựckhông thể tưởng tượng được.
Nguồn ánh sáng mạnh mẽ, nguồn nhiệt và tia năng lượng cao bắn ra có thể trực tiếp làm khuấyđảo long trời lở đất sao trời bốn phía.Nếu không có Sao Thổ khổng lồ che mưa chắn gió, thì lúc này hẳn là Hi Vọng đã bị nguồn nănglượng cường đại do Vệ tinh Titan phóng ra phá hủy rồi.
Trong lịch sử, bá chủ trái đất từng là thời đại của loài khủng long, và chỉ vì một hành tinh nhỏ vavào trái đất đã làm cho toàn bộ khủng long tuyệt chủng.Theo nghiên cứu, ngay khi hành tinh nhỏ kia va chạm với địa cầu, đã gây ra lượng bụi vô tậnbao phủ toàn bộ bầu khí quyển của trái đất, làm cho toàn bộ trái đất chìm vào bóng tối.
Sự mất cân bằng của áp suất không khí đã gây ra một trận siêu bão trên trái đất ngay lập tức,sức gió mạnh đến cuốn đá vụn vào quỹ đạo của trái đất.Đồng thời, chỗ bị va chạm trên địa cầu nhanh chóng bị tan chảy bốn phía, nham thạch, đất cát bịđun nóng chảy thành hồng thủy đỏ sậm, tàn sát bừa bãi trên mặt đất.Sóng thần khổng lồ, siêu sao Hỏa, vô vàn trận động đất...
Trực tiếp xóa sổ toàn bộ thời đại khủng long.Có thể tưởng tượng, nếu Hi Vọng còn dừng lại trên Vệ tinh Titan như trước, thì sẽ là một khungcảnh như thế nào.
Nếu bọn họ không trốn được ở phía sau Sao Thổ, nếu bọn họ rời đi muộn hơn hai tiếng thôi,cũng sẽ bị nguồn năng lượng khủng khiếp từ Vệ tinh Titan giải phóng ra bắt kịp.Đối mặt với sức mạnh kinh thiên động địa này, một trăm mười nghìn người trên Hi Vọng hoàntoàn không dám nhúc nhích, chỉ lẳng lặng núp sau sao Thổ, lặng lẽ quan sát tất cả.
Lục Trần bắt đầu cảm thấy may mắn vì bọn họ đã làm ra quyết định đúng đắn này.Nếu như không tìm thấy tấm khiên Sao Thổ to lớn này, e rằng bây giờ toàn bộ Hi Vọng đã trởthành một vũng sắt thép nóng chảy.
Bước chân của các tia bức xạ cao không ngừng lại chút nào, sau khi đi qua quỹ đạo của SaoThổ trong chớp mắt, chúng tiếp tục bay về mọi phía với tốc độ ánh sáng."Theo quan sát, phía bắc của Sao Thổ đã bị năng lượng từ Vệ tinh Titan giải phóng đánh sâuvào, sao Thổ sắp tạo ra hoạt động khổng lồ, đẩy một luồng gió mạnh từ Sao Thổ lên không gianvũ trụ, chúng ta chỉ có thể khởi hành sau khi gió Sao Thổ đi qua."
Đúng lúc này, Đinh Đại Thành nói.Khái niệm gió Sao Thổ với gió mặt trời không khác nhau là bao, đều là năng lượng cao mangtheo những hạt electron lưu chuyển.Tốc độ của các electron mang năng lượng cao chậm hơn nhiều so với tốc độ ánh sáng, khoảng4 triệu km một giờ.
Hơn nữa hướng nó thổi cũng là hướng mà Hi Vọng đang hướng tới, nên phải đợi gió sao Thổthổi qua thì bọn họ mới có thể xuất phát."Loạt gió sao Thổ lần này dài bao lâu?"
Lục Trần hỏi."Khoảng năm đến sáu tiếng, hẳn là đứt quãng." Đinh Đại Thành nói."Được rồi, vậy thì chờ gió sao Thổ đi qua rồi xuất phát."Sáu tiếng sau, sau khi xác định lửa trên bề mặt Sao Thổ đã dịu đi, Lục Trần một lần nữa hạ lệnhkhởi hành.Đây là lần cuối cùng rời xa mặt trời, lần này đi rồi, sẽ không quay trở lại.Dưới sự gia tốc của hàng chục động cơ phản ứng nhiệt hạch, Hi Vọng nhanh chóng rời khỏi hệmặt trời với vận tốc 0,4 lần ánh sáng.Theo khoảng cách ngày càng xa, mặt trời càng lúc càng ảm đạm, tâm trạng Lục Trần và mọingười bỗng trở nên có chút nặng nề không rõ lý do.
Con đường phía trước còn dài, thứ đang chờ đợi loài người sẽ chính là một hành trình dài 4,2năm ánh sáng, là một chuyến đi ước chừng dài khoảng mười năm.Trong cuộc hành trình bạn sẽ gặp những điều kì lạ gì? Bạn sẽ gặp phải những nguy hiểm gì?Không ai biết.Nhưng Hi Vọng không thể không lên đường.Con người có nguồn gốc từ hành tinh lục địa, cũng được định sẵn để bắt rễ trên các hành tinhlục địa.
Và Proxima b là hành tinh thích hợp định cư gần trái đất nhất.Theo nhiều nguồn tư liệu, Proxima b cũng có bầu khí quyển tương tự như ở Trái Đất, sơ sơngười ta suy đoán hàm lượng oxy là 20%, chính xác là hàm lượng oxy mà con người cần.Hơn nữa trên đó có cả núi và đại dương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Proxima Centauri b sẽlà ngôi nhà mới của nhân loại trong tương lai.Lúc này, Trần Sơ Nhiên cũng đưa tới một bản báo cáo, đó là bản báo cáo về vụ sập mỏ.
Theo báo cáo, trong số bốn trăm công nhân được giải cứu lần này, có một trăm hai mươi tưngười không thể cứu được.Trong lòng Lục Trần có chút đau đớn, dù là chuyến đi đến sao Hỏa hay chuyến đi tới Vệ tinhTitan, đều đã hy sinh không ít người, có thể thấy chỗ đáng sợ vũ trụ, chính là khắp nơi đều đầyrẫy những nguy hiểm đến tính mạng."Tăng thêm phần thưởng cho các công nhân, đồng thời thay mặt tôi, xin lỗi người nhà của nhữngngười đã hy sinh." Lục Trần nhìn báo cáo nói.
"Phần thưởng tăng thêm bao nhiêu?" Trần Sơ Nhiên hỏi.
"Cô để nhóm Tạ Vĩ Hào xem đi, đương nhiên, không thể làm rét lạnh cõi lòng của mọi người, lầnnày chúng ta đã khai thác được nguồn năng lượng lớn, không cần phải keo kiệt."
Lục Trần nói.Lần này thu hoạch được ở trên Vệ tinh Titan tương đối nhiều, cũng nên cho dân chúng một chútphần thưởng tử tế.
"Được." Trần Sợ Nhiên gật đầu."Đúng rồi, phát một thông báo, ba ngày sau sẽ tổ chức đại lễ chôn cất những người tử nạn trênSao Hỏa và Vệ tinh Titan."
Trước đó Lục Trần đã hứa rằng khi rời khỏi Vệ tinh Titan, anh sẽ tổ chức một buổi lễ tang longtrọng cho các anh hùng của nhân loại, giờ đã đến lúc rồi.
---------------------
Chương 480: An táng, tiếp tục tiến về phía trước
"Nổ súng! Mặc niệm! Cúi chào!"Theo tiếng đạn hơi vang lên, hơn một nghìn chiếc quan tài từ đài chỉ huy bay vào vũ trụ.Tất cả đều là di hài của những anh hùng nhân loại đã hy sinh trên sao Hỏa và Vệ tinh Titan.
Hôm nay, Hi Vọng đã vì họ mà tổ chức một nghi lễ an táng trọng đại.Trong đám đông, có hàng ngàn người đã rơi lệ.Mọi người xung quanh cúi đầu mặc niệm, tất cả những binh sĩ có mặt ở đây đã đưa tiễn theonghi thức quân đội.
Hi Vọng, đại diện cho hi vọng cuối cùng của nhân loại.Một trăm mười nghìn người đã bước lên Hi Vọng, và chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi, đã cóhơn một nghìn người hy sinh rồi.Đối mặt với hành trình cô đơn trong mười năm tới, liệu nhân loại có bao nhiêu người có thể đếnđược Proxima Centauri b an toàn?Sẽ có bao nhiêu người may mắn tiếp tục kéo dài sự truyền thừa cuối cùng của loài người ởProxima Centauri b?
Không ai biết!Không ai dám nghĩ đến vấn đề nặng nề như vậy.Theo phong tục người Hoa Hạ, ngày thứ bảy sau khi người chết được gọi là Đầu thất.Nhưng Hi Vọng quá khó khăn, Lục Trần không thể không hoãn ngày an táng đến tận hôm nay.Mọi người đều tập trung trong sảnh bên ngoài đài chỉ huy, cử hành màn an táng đầu tiên trên HiVọng.
"Nghỉ!"Theo một tiếng kèn hiệu thật lớn, tất cả quân nhân cùng hạ tay chào xuống, thế nhưng không aicử động hay nói lời nào.Tất cả đều hướng ánh mắt của mình vào vũ trụ sâu thẳm.Những chiếc quan tài vẫn như ẩn như hiện, ánh mắt ai ai cũng sâu thẳm, nét mặt đượm buồn...
Đặc biệt là các chiến sĩ sống sót sau kiếp nạn sao Hỏa, ánh mắt của họ kiên nghị, cứ như băngđá vạn năm vĩnh viễn không bao giờ tan.Chỉ khi họ nhìn những người thân bên cạnh và dân chúng trên Hi Vọng, băng đá mới như tanchảy, biến thành một làn gió nhỏ ấm áp.
Trong suốt nghi lễ, Lục Trần không nói gì.Cũng không có bất kỳ lãnh đạo cấp cao nào bao gồm cả Tạ Vĩ Hào và Vương Duy từ chính phủmới, tất cả họ đều không nói một lời.Toàn bộ nghi lễ cứ như vậy diễn ra rất trang nghiêm cho đến khi kết thúc.
Ngoại trừ những người thân trong gia đình và một ít dân chúng, những người còn lại đều im lặngrời đi, tất cả đều có vẻ không giống người thường."Sao các anh không nói gì đó, tôi nghĩ phải nói chút gì đó, coi như là an ủi gia đình thân nhân."
Trên đường về, Trần Sơ Nhiên khó hiểu nói.Theo cô hiểu, cô nghĩ rằng vào thời khắc đặc biệt hôm nay, gia đình các anh hùng hy sinh cầnnhất là được an ủi."Nói cái gì chứ? Nói chiến công của những anh hùng nhân loại ấy sao?
Đây chỉ là một sự sỉ nhụcđối với họ!" Lục Trần lắc đầu nói.Vấn đề này, Tạ Vĩ Hào và Vương Duy cũng đã thảo luận với anh trước đó, nhưng cả hai đều bịanh và quân đội nhất trí phản đối.Không phải là những chiến sĩ đã trải qua kiếp nạn sao Hỏa, không phải là những binh sĩ đã chiếnđấu trong máu lửa.Không ai hiểu những chiến sĩ đã hy sinh đó anh hùng như thế nào.Trên sao Hỏa, họ chiến đấu một mất một còn với quái vật sao Hỏa.Bọn họ hăng hái chiến đấu, bọn họ nỗ lực, bọn họ hy sinh ...Bọn họ như vậy đã là những anh hùng thật sự, vì vậy phải dùng vinh quang anh hùng để đối đãivới họ!Vậy nên, trong trường hợp này, nói bất kỳ chiến công thành tích gì.Cũng là không tôn trọng đối với các anh hùng!Cũng là một sự sỉ nhục đối với bọn họ!"Được rồi, là tôi hiểu lầm."
Trần Sơ Nhiên gật đầu, đối với những lời Lục Trần nói như hiểu nhưkhông."Lưu trữ lại tất cả tên tuổi, công việc và video ghi lại các trận chiến của họ vào bảo tàng." LụcTrần đột nhiên nhìn về phía Trần Sơ Nhiên, vẻ mặt nghiêm túc."Đồng thời, video chiến đấu phải sao lưu vào máy tính trung tâm, trao tặng huy chương cao quýnhất, huy chương anh hùng nhân loại."
"Chúng ta phải để cho con cháu đời sau của chúng ta, để cho toàn bộ nền văn minh nhân loạinhớ đến họ, biết rằng sự hy sinh của họ là để kéo dài nền văn minh của nhân loại chúng ta!" LụcTrần vừa đi vừa nói.Trần Sơ Nhiên vừa gật đầu, vừa ghi lại tất cả những gì Lục Trần nói.Cơ mà Lục Trần vừa nói vừa ho khan, dọa cho Trần Sơ Nhiên giật mình."Anh, anh làm sao thế?"
Cô ngừng ghi lại, hỏi.Lục Trần khoát tay cắt ngang, nói:
"Không sao, vết thương lần trước có hơi nhiễm trùng, tôi đi xửlý lại một chút."Mặc dù vết thương của anh lần trước đã được khâu lại rồi, nhưng ba ngày nay anh quá bận rộn,thậm chí mỗi ngày ngủ còn chưa đến năm tiếng.Mặc dù thể chất của anh tốt, nhưng vất vả quá nhiều, nghỉ ngơi quá ít cũng đã khiến vết thươngcủa anh ấy bị nhiễm trùng, lại kéo thêm cả cảm mạo.
Nhưng trong thời gian tới, anh sắp sửa nghỉ ngơi tử tế rồi, tiếp đó bọn họ đã có đầy đủ tàunguyên để đi đến Proxima Centauri b, cho nên anh cũng không cần quá lo lắng.Về phần nghiên cứu khoa học, đã có Đinh Đại Thành ở đây, trong lòng anh cũng yên tâm khôngít.
"Đi, để tôi đi cùng anh đến bộ y tế xem một chút trước." Trần Sơ Nhiên nói, kéo Lục Trần đi vềphía bộ y tế.Lục Trần vốn cũng định đến bộ y tế khám, mỉm cười rồi đi theo Trần Sơ Nhiên đến bộ y tế.Trải qua quá trình xử lý tỉ mỉ và dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bác sĩ.
Trong vài ngày tới, Lục Trần phải ngoan ngoãn ở nhà để nghỉ ngơi phục hồi sức khỏe.Nhưng anh luôn luôn là người không thể ngồi yên.Nhất là sau khi anh kiên quyết mang theo một trăm mười nghìn người rời khỏi trái đất để tìm mộtngôi nhà mới.Anh không còn nhàn rỗi được nữa rồi.Không phải là anh không thể cho mình nhàn rỗi, mà là cho dù thực sự bị bệnh, anh cũng khôngmuốn để cho mình nhàn rỗi.
Bởi vì...Con đường phía trước còn dài, chờ đợi anh chính là một hành trình dài dằng dặc tới 4,2 nămánh sáng, là một quãng thời gian dài đằng đẵng đến mười năm.Trong vũ trụ, bốn năm ánh sáng không là gì cả.Nhưng đối với con người mà nói, mười năm là một khoảng thời gian rất dài.
Bởi vì cuộc đời có mấy cái mười năm.Đây là một khoảng thời gian đủ để khiến con người trở nên cô đơn và điên cuồng.Hơn nữa...Trong cuộc hành trình, sẽ gặp phải những chuyện nguy hiểm gì? Sẽ gặp gỡ những điều gì?Lục Trần không biết.Nhưng trong nháy mắt khi bọn họ bay ra khỏi địa cầu ấy, nhân loại đã không còn sự lựa chọnnào khác.
Không cần biết tương lai nguy hiểm đến đâu, không cần biết tương lai của loài người sau nàynhư thế nào, là huy hoàng, hay là diệt vong?Anh chỉ có thể đưa một trăm mười nghìn con người cuối cùng này, tiếp tục tiến lên phía trước.
Thực tế chính xác mà nói, khoa học kỹ thuật hiện tại trên Hi Vọng, chỉ bằng 0,4 lần tốc độ ánhsáng, xét về tuổi thọ ngắn của con người mà nói, chỉ có thể nói là đã có năng lực di chuyển liênhành tinh.Bởi vì với tốc độ của năng lượng phản ứng nhiệt hạch hiện tại của bọn họ, thời gian du hànhgiữa các vì sao kéo dài hàng thập kỷ và hàng trăm năm, đủ để giết chết tất cả các sinh vật cótuổi thọ dưới một nghìn năm.Mà nhân loại chỉ được mấy chục trăm năm mà thôi.
Cho nên, trong thời gian tới, Lục Trần chuẩn bị dốc toàn lực để nghiên cứu công nghệ tốc độ.Chưa nói đến việc vượt tốc độ ánh sáng, thì ít nhất cũng phải tăng tốc độ lên khoảng 0,7 đến 0,8lần tốc độ ánh sáng mới được.
Chỉ có như vậy, tương lai khi gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào trên Proxima Centauri b, bọnhọ mới có nhiều lựa chọn để ứng phó hơn.Hồi ở Trái Đất, các nhà khoa học loài người đã từng thực hiện tính toán đo lường.Ngưỡng thấp nhất để du hành liên sao là đạt được một nửa tốc độ ánh sáng.
Nhưng cho dù như vậy, toàn bộ hệ ngân hà lớn đến mức làm người ta nghi ngờ nhân sinh, vớiđường kính 160 nghìn năm ánh sáng và hàng trăm tỷ ngôi sao.Ngay cả khi tốc độ di chuyển của loài người đạt tới tốc độ ánh sáng, cũng phải mất thời gian160nghìn năm để đi từ bên này sang bên kia hệ ngân hà.
--------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro