Chương 431-450
Chương 431: Anh đến đánh chết tôi sao
"Cậu Trần, cậu hơi kiêu ngạo rồi đấy, mới vừa trở về, cũng không xem người trong Lục gia ra gì,có phải cậu bành trướng quá rồi không?"Lục Minh hung hăng nói.Còn những người khác thì rối rít chào hỏi hai người họ, ngay cả Asgon cũng phải xưng em khiđứng trước mặt Lục Minh và Lục Hạo.
"Chó cùng rứt giậu?" Lục Trần cười cợt nhìn Lục Minh, năm ngoái khi Lục Minh đến Du Châumuốn ra tay với anh, lúc ấy Lục Trần không biết tình hình cụ thể nên cũng không tính toán so đovới anh ta, không ngờ hôm nay anh ta lại đến gây sự."Đồ chó nhà cậu, ai mới là chó cùng rứt giậu chứ? Bản thân cậu nóng vội mới quay trở về đúngkhông? Nhưng chỉ với một đứa con hoang như cậu mà còn muốn trở thành người thừa kế giatộc, cậu không sợ đã nghĩ nhiều rồi sao." Lục Minh bị Lục Trần châm chọc, ngay lập tức nổi giậnđùng đùng, nói lời khiêu khích."Vả vào miệng anh ta cho tôi." Lục Trần sắc mặt u ám, trong lòng hết sức phẫn nộ.Con hoang?Chỉ vì anh từ nhỏ không lớn lên trong gia tộc sao?"Cái gì, anh ta lại muốn bảo đàn em vả vào miệng Minh thiếu gia sao?"
"Gã này điên rồi à? Minh thiếu gia là người có năng lực cạnh tranh chức gia chủ nhất, cứ coi nhưcậu ta là con trai của gia chủ thì cũng không dám hung hăng càn quấy như thế chứ?""Mấu chốt nhất là cậu ta đang muốn tìm cái chết, Minh thiếu gia thực lực mạnh mẽ, mấy tên vệ sĩsao có thể đem ra so sánh được chứ."Lục Trần vừa dứt lời, mọi người lại tiếp tục xì xào bàn tán.Thấy Lâm Thông bước về phía Lục Minh và Lục Hải, trên khuôn mặt đám người Asgon đều tỏ ýnhư đang cười trên nổi đau của người khác.Nhất là Asgon, lúc trước hắn vừa bị Lâm Thông ném ra ngoài, mất hết thể diện, bây giờ nhìnthấy Lâm Thông sắp ra tay với Lục Minh, trong lòng hắn tràn đầy mong đợi.Lục Minh là một người có thực lực mạnh mẽ, xuất sắc nổi bật nhất trong số con cháu đời thứnhất của Lục gia, hắn không tin Lâm Thông là đối thủ của Lục Minh."Cậu lại bảo một tên đàn em đến vả vào mặt tôi? Cậu Trần, có phải cậu xem thường tôi quá rồikhông?" Thấy Lâm Thông thật sự đang bước về phía mình, Lục Minh nhìn Lục Trần, cười nói."Lục Trần, cậu cũng quá xem trọng vệ sĩ của cậu rồi đấy, cậu không sợ hắn bị anh Minh đánhchết luôn sao." Lục Hạo cũng cười nhạo phụ họa theo.Ngay sau đó, Lâm Thông đã đi đến bên cạnh Lục Minh, cậu ta không nói gì, vung tay tát thẳngmột bạt tai vào mặt Lục Minh.Khuôn mặt Lục Minh biến sắc, nổi cơn thịnh nộ, một người đàn em mà lại dám ra tay với hắn,đúng là tự tìm đường chết.Rắc rắc!
Lục Minh giơ tay lên muốn ngăn cản cánh tay của Lâm Thông, không ngờ chẳng những khôngthể nắm chắc được, mà trái lại tay Lâm Thông giống như một cây gậy sắt, hung hãn bẻ cổ taycủa anh ta, âm thanh rắc rắc vang lên, cổ tay của anh ta đứt gãy.Phải biết rằng, sau khi Lâm Thông uống thuốc tiến hóa gen, thực lực đã không thua kém so vớithực lực ban đầu của Lục Trần, mà thực lực của Lục Trần khi đó tuyệt đối là đỉnh cao, hùngmạnh gấp mấy lần so với Lục Minh.Cho nên Lục Minh sao có thể là đối thủ của Lâm Thông.Lục Minh đau đớn kêu rên, tức tối nhìn chằm chằm vào Lâm Thông, quả thực không dám tin vàocảnh tượng trước mắt.Còn đám người Lục Hạo cũng trợn tròn mắt kinh ngạc.Nhìn khuôn mặt đau đớn và cánh tay phải rũ xuống của Lục Minh, hiển nhiên âm thanh rắc rắcvừa nảy nhất định là được truyền tới từ cổ tay gãy của anh ta.
Cổ tay của Lục Minh bị gãy, vậy thì thực lực của vệ sĩ Lục Trần phải lớn mạnh đến mức nào chứ.Nhưng điều càng khiến bọn họ khiếp sợ là Lâm Thông lúc này chưa bỏ qua cho Lục Minh, chỉthấy cậu ta nâng tay lên, nhanh chóng tát thêm một bạt tai về phía Lục Minh.Bởi vì Lục Minh còn chưa định thần lại, một bạt tai này vững chắc giáng xuống mặt anh ta.Bốp!Lâm Thông ra tay tàn nhẫn, Lục Minh ăn một bạt tai bay thẳng ra ngoài.Nhìn thấy Lục Minh bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ sân golf yên lặng như tờ."Lục Trần, cậu muốn chết hả!" Một hồi lâu sau, Lục Hạo điên tiết lên.Lục Trần bảo vệ sĩ đánh Lục Minh trọng thương là đã chính thức gây sự với người thừa kế giatộc Lục gia, cứ coi như Lục Trần là con trai của Lục Thiên Hành thì cũng phải bị trừng phạt!"Anh đến đánh chết tôi sao?" Lục Trần giễu cợt nhìn Lục Hạo."Cậu!" Lục Hạo chỉ tay vào mặt Lục Trần, trong lòng mặc dù rất tức giận, nhưng thực lực của anhta không bằng Lục Minh, dĩ nhiên không dám thật sự đánh nhau với Lục Trần, anh ta cũng khôngmuốn bị vệ sĩ của Lục Trần làm bẻ mặt giống Lục Minh."Cậu chờ đó cho tôi, chúng tôi sẽ kể tội ác của cậu với ông nội và các trưởng lão trong gia tộc."Lục Hạo hung tợn trừng mắt nhìn Lục Trần, sau đó đở Lục Minh đứng lên rời khỏi sân golf.
Mọi người nhìn thấy vậy trong mắt không khỏi lóe lên sự vui mừng mong đợi, Lục Trần dám đểcho vệ sĩ đánh Lục Minh, cho dù anh có là con trai của Lục Thiên Hành thì cũng không thể bảođảm được an toàn.Bọn họ liếc nhìn Lục Trần một cái, rồi rối rít rời đi, đương nhiên bọn họ đang đợi xem Lục Trần bịgia tộc trừng trị theo gia pháp.Lục Luy Luy cũng do dự mấy giây rồi đưa theo Asgon rời đi.Lục Trung muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.Ông ấy biết tính cách của Lục Trần rất giống với Lục Thiên Hành, đều vô cùng cố chấp, ông cónói gì đi nữa cũng vô ích.Ngược lại, ông ấy dám khẳng định, với danh vọng và địa vị của Lục Trần bây giờ, nếu Lục giatrêu chọc anh thì rất có thể anh sẽ cắt đứt mối quan hệ với Lục gia.Ông ấy cũng biết lần này hội trưởng lão bảo Lục Thiên Hành gọi Lục Trần trở về nhận tổ quytông, chủ yếu là coi trọng sức ảnh hưởng của Công nghệ Di Kỳ.Kinh tế trên đảo Palau không khởi sắc, Lục gia muốn tiếp tục khống chế những người trên đảoPalau thì phải dẫn dắt họ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Cho nên bọn đặt chủ ý này vào Lục Trần.Sở dĩ Lục Thiên Hành bằng lòng gọi Lục Trần trở lại, chủ yếu là vì ông ấy cảm thấy hơi áy náy,năm đó ông ấy vốn là người thừa kế chức gia chủ được gia tộc coi trọng nhất, nhưng bởi vì ânoán cá nhân mà ông đã rời khỏi nhà tộc, bây giờ trở lại làm gia chủ, ông ấy cũng cảm thấy mìnhcần có trách nhiệm dẫn dắt gia tộc phát triển lớn mạnh."Sẽ không có chuyện gì chứ, hình như bọn họ muốn đi kể tội của anh với những người đứng đầutrong gia tộc đấy." Lâm Di Quân lo lắng nói.Lục Trần lắc đầu cười nói: "Không cần để ý đến bọn họ, nếu anh đã dám đến đây thì chẳngcó truyện gì lớn xảy ra đâu."Những điều anh nói đều là thật, anh biết rõ sau khi anh nhận tổ quy tông, Lục gia nhất định sẽđưa ra yêu cầu gì đó quá đáng, nếu không phải đã có chuẩn bị kỹ càng thì anh dám đưa ngườinhà tới nơi này sao?
Năm ngoái lúc Lục Tri Hành dẫn theo Lục Minh và Lục Hạo đến Du Châu bày tỏ ý đồ, mặc dù làbố của anh bảo anh trở về, nhưng chắc chắn chuyện không đơn giản như vậy.
Nghĩ lại hai năm trước lúc anh chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt, Lục gia có thể nhớ đến anh sao?
Bây giờ Công nghệ Di Kỳ của anh nổi tiếng toàn thế giới, ngay cả đế quốc M cũng kinh ngạctrước thực lực khoa học kỹ thuật của Công nghệ Di Kỳ, sức ảnh hưởng lớn nhất trên toàn cầunhư vậy mà Lục gia không động lòng mới là lạ.
Nhưng Lục Trần vẫn một câu nói kia: anh dám đến thì sẽ không sợ.
------------------------
Chương 432: Hội trưởng lão quyết định xử phạt Lục Trần
"Bố, dù là Lục Trần hay Lục Minh, chúng đều là cháu trai của bố. Con không muốn nói nhiều vềnhững lỗi lầm trước đây của chúng. Nhưng cậu ta đã dám để một người hầu đánh gãy tay LụcMinh. Đây rõ ràng là không muốn để Lục Minh cạnh tranh vị trí người thừa kế gia chủ với cậu tamà. "
Trong một biệt thự khác của Lục gia, bố của Lục Minh là Lục Hàn đến nơi ở của Lục Lăng Tiêuvới đôi nạng và đang nói với Lục Lăng Tiêu về chuyện đôi tay bị tàn phế của con trai mình.Lục Lăng Tiêu chính là tầng lớp gia chủ đời trước của Lục gia, là bố của mấy người Lục Hàn,Lục Thiên Hành.
Giờ đây, ông rút lui gia nhập hội trưởng lão, trở thành đại trưởng lão của giatộc."Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải hôm nay Lục Trần mới quay lại sao?" Lục Lăng Tiêunhìn Lục Hàn.
Mấy vị trưởng lão khác cũng lần lượt nhìn sang Lục Hàn. Thành thật mà nói, họ cũng đang thảoluận về quy định cho cuộc thi người thừa kế vị trí gia chủ đời tiếp theo vào buổi tối. Và Lục Minhcũng chính là thế hệ trẻ triển vọng nhất của họ.
"Cụ thể như thế nào con cũng không rõ. Con chỉ nghe nói rằng đã xảy ra một chút hiểu lầm trênsân golf, và sau đó Lục Trần đã để cho vệ sĩ của mình đánh gãy xương tay của Lục Minh." LụcHàn nói với sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng ông ta loé lên một vẻ giết chóc.Tuy rằng ông ta bị bệnh, cũng không xứng giữ mãi vị trí gia chủ, nhưng ông ta càng muốn truyềnlại vị trí này cho con trai Lục Minh của mình hơn.Không ngờ, ngay khi Lục Thiên Hành vừa quay lại, các trưởng lão đã thay đổi quan điểm, cứ thếgiao vị trí gia chủ của con trai ông ta cho Lục Thiên Hành.
Nếu như trong lòng ông ta cảm thấydễ chịu thì mới là chuyện lạ.Nhưng hôm nay, tên nghiệp chủng Lục Trần kia lại dám phế bỏ cánh tay phải của con trai mình,ông ta làm sao có thể buông tha cho Lục Trần.Gia quy của Lục gia rất nghiêm, Lục Trần dám để vệ sĩ của mình đánh Lục Minh, không chỉ cậuta bị phạt nặng, vệ sĩ của cậu ta càng phải bị xử tử.
"Không phải tu vi của Tiểu Minh khá ổn sao? Tại sao còn không thể đánh nổi một tên vệ sĩ ở bênngoài?" Lục Lăng Tiêu hơi thất vọng nói.Đều là cháu trai của ông ta, tuy rằng Lục Trần chưa từng trở về gia tộc, nhưng dòng máu đangchảy trong cơ thể cậu ta cũng chính là huyết thống của ông.
Hơn nữa, với sức ảnh hưởng hiệntại của Lục Trần, ông ta thật sự có chút không muốn trừng phạt Lục Trần.Nhưng chuyện Lục Trần để vệ sĩ của mình đánh Lục Minh bị thương, nếu ông ta không trừngphạt, vậy thì gia quy sẽ bị loạn mất."Có thể là do Lục Minh bất cẩn, nếu không, dựa vào tu vi của Tiểu Minh, làm sao ngay cả một vệsĩ cũng đánh không nổi chứ." Nhị trưởng lão nói."Nhưng chuyện này nhất định phải trừng phạt thật nghiêm, nếu không sau này quy củ sẽ rối tunglên." Tam trưởng lão cũng gật đầu nói."Ừm, vậy mọi người nghĩ nên xử lý như thế nào?" Lục Lăng Tiêu gật đầu. Lục gia dùng luật lệ đểlập pháp, đã truyền qua hàng ngàn năm, gia quy nghiêm khắc, đúng là không thể vì Lục Trần màphá lệ được."Theo ý kiến của tôi, hãy để cậu ta giao ra công nghệ Di Kỳ cho gia tộc, sau đó xử tử tên vệ sĩ đólà được." Nhị trưởng lão nói.
"Tốt nhất là huỷ bỏ luôn cả tư cách tranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ của cậu ta nữa mớiđược. Cậu ta như thế này rõ ràng là không coi quy định của gia tộc ra gì. Người như vậy, cho dùcậu ta có nỗ lực thế nào, cũng không thể chủ trì được cả gia tộc. " Nhị trưởng lão gật đầu nói."Tôi lại cảm thấy chú ba có chút quá nghiêm khắc rồi. Mọi người thử nghĩ mà xem, Lục Trần từnhỏ không lớn lên trong gia tộc, hôm nay mới vừa trở về, hẳn là còn biết rất ít về những phép tắctrong gia tộc. Nếu trong trường hợp cậu ấy biết chuyện, nhưng vẫn tàn nhẫn như vậy, thì huỷ bỏtư cách của cậu ấy cũng được. Nhưng tôi cảm thấy chắc chắn cậu ấy không hiểu về nội quy củagia tộc." Thấy đại trưởng lão khẽ nhíu mày, Nhị trưởng lão liền cảm thấy trong lòng Lục LăngTiêu vẫn không muốn hủy bỏ tư cách thi đấu của Lục Trần, vì thế ông ta đã nói như vậy.Chủ yếu là ông ta cũng muốn xem xem liệu Lục Trần có đủ tư cách kế thừa vị trí gia chủ haykhông.Nhỡ đâu Lục Trần ưu tú hơn Lục Minh, thì chẳng phải là đã bỏ lỡ mất một nhân tài rồi hay sao.
Ở đẳng cấp của họ, quả thực trong lòng chỉ có gia tộc, và tất cả những gì họ nghĩ chỉ là làm saođể gia tộc có thể được tiếp nối ngày càng tốt đẹp hơn.Vậy nên chắc chắn mọi thứ đều phải coi gia tộc làm đầu.Nếu thực lực của Lục Trần thực sự mạnh hơn Lục Minh, và tổng thể cũng xuất sắc hơn LụcMinh, thì họ có thể tha thứ cho Lục Trần ngay cả khi cậu ta phạm sai lầm."Ừm, cứ quyết như thế đi. Tôi cũng nghĩ Lục Trần nhất định là do không biết phép tắc gia tộc. Cócâu không biết không có tội, vậy nên cứ theo lời chú Tư nói, để cậu ấy sáp nhập công nghệ DiKỳ vào gia tộc ta, sau đó sau đó xử tử vệ sĩ của cậu ấy là được. Không cần thiết phải truất quyềntranh đoạt người thừa kế vị trí gia chủ. Chú Năm, chuyện này nhờ chú đích thân xử lý. "
Lục LăngTiêu gật đầu nói.Một số người cơ bản đã hiểu ý của Lục Lăng Tiêu, chủ yếu đều là muốn xem trình độ của LụcTrần như thế nào.Dù gì thì Lục Thiên Hành cũng là người vô cùng xuất chúng của Lục gia, con trai của ông chắcchắn sẽ không quá tệ.Tất nhiên, hiện giờ Lục Thiên Hành đang là gia chủ, mặc dù quyền lực của họ có thể gây ảnhhưởng đến địa vị của Lục Thiên Hành. Nhưng vì lợi ích của gia tộc, không vào thời khắc quánguy cấp, các trưởng lão sẽ không tuỳ ý đụng đến quyền hành của gia chủ."Được, giờ tôi sẽ đi xử lý."
Ngũ trưởng lão gật đầu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.Mấy người Lục Trần căn bản không bị Lục Minh và những người khác làm ảnh hưởng. Ngược lạisau khi họ rời đi, mọi người vẫn vui vẻ chơi đùa.Ngay cả Lục Trần bình thường cũng không có thời gian để chơi golf. Lần đầu tiên chơi, Lục Trầnđã chơi rất vui vẻ.Sau khi chơi mệt rồi, anh liền đến suối nước nóng của câu lạc bộ để ngâm mình trong đó. Khi trởra thấy đã gần đến giờ, anh liền đi thẳng về biệt thự của Lục Thiên Hành.Buổi tối gia tộc còn có tiệc tùng, cũng như nghi thức đón anh trở về nhận tổ quy tông. Tuy rằnghiện giờ anh vẫn chưa có nhiều cảm giác mình thuộc về Lục gia, nhưng dòng máu đang chảytrong người anh đích thực là huyết mạch của Lục gia, nên anh không từ chối chuyện nhận tổ quytông này.Vừa về đến nhà,
Lục Trần liền thấy Lục Trung đang vội vàng chạy vào."Thiếu gia, lão gia kêu cậu tới đó một chuyến. Phải rồi, mang theo cả mấy người đó nữa." LụcTrung do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía đám người Lâm Thông nói.Lâm Di Quân cau mày hỏi: "Chú Trung, lúc trước có phải bọn họ có đi kiện cáo với tiền bối Lụcgia về việc Lâm Thông đánh người không?"
Lục Trung gật đầu nói: "Đúng vậy, thiếu phu nhân. Ngũ trưởng lão cùng mấy người thi hành hìnhphạt đang ở chỗ lão gia, muốn trừng phạt thiếu gia."Lâm Di Quân mặt mày hơi biến sắc, cô biết kiểu gì cũng có chuyện mà.
Bởi vì lúc trước Lục Hạonói như vậy là vi phạm phép tắc gia đình, hơn nữa Lục Trần mới vừa quay về, những người ởđây đều không có thiện cảm gì với anh, chắc chắn là muốn đứng về phía Lục Minh rồi."Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lục Trần nắm tay Lâm Di Quân, cười với cô."Ừm, em tin ở anh." Lâm Di Quân gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.Lục Trần có thể một tay che trời ở Dư Châu, nhưng ở đây là đảo Palau, là thiên hạ của Lục gia.Người ta có nể mặt Lục Trần hay không cũng còn chưa biết được.
"Đi thôi, qua đó xem thế nào." Lục Trần nói với đám người Đỗ Phi rồi kêu Lục Trung dẫn đường.
------------------
Chương 433: Trưởng lão chấp pháp Lục Hải Anh
"Tiểu thiếu gia, có lẽ họ sẽ dựa theo quy định của gia tộc để nói chuyện. Đến lúc đó, lão gia cóthể không giúp được gì cho cậu. Trừ khi ông ấy không làm gia chủ nữa. Nhưng trong lòng lão giathì gia tộc là trên hết, nên rất có thể ông ấy sẽ không giúp cậu đâu." Trên đường đi, Lục Trung lolắng nói.
"Quy tắc gia tộc gì chứ? Lẽ nào Lục Minh cố ý chọc tức chúng ta thì hắn có lý hay sao?" Lâm DiQuân khó chịu nói."Quy với chả tắc, vẫn là ai có nắm đấm lớn hơn thì là người có tiếng nói. Nếu nắm đấm của bạnđủ cứng, thì bạn nói gì cũng xong, quy tắc gia tộc là công cụ tuỳ bạn sử dụng. Nếu nắm đấm củabạn không đủ cứng, thì quy tắc gia tộc chính là công cụ dùng để trừng phạt bạn." Lục Trần cườinói.
Lâm Di Quân gật đầu, đương nhiên cô có thể hiểu được lời nói của Lục Trần, nhưng trong lòngvẫn có chút không vui.Rõ ràng là Lục Minh tới khiêu khích anh trước, đánh hắn thì đã làm sao?
Bọn họ chỉ là thấy Lục Trần quay lại có thể uy hiếp đến địa vị hay gì đó của mình, nên cố ý đếngây phiền phức, đánh hắn chỉ là chuyện nhỏ thôi.Nhưng nhìn thấy khuôn mặt 'thành hay không là do mình' của Lục Trần, cô không nói thêm gìnữa.Cô tin vào Lục Trần.Thấy Lục Trần không coi chuyện đó ra gì, Lục Trung cũng không nói nhiều, lẳng lặng dẫn LụcTrần cùng những người khác đi đến phòng khách.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến phòng khách, mọi người nhìn thấy một ông lão chừng hơn sáumươi tuổi đang nói gì đó với Lục Thiên Hành, phía sau ông lão có bảy tám thanh niên dángngười vạm vỡ đang đứng.
Những người trẻ tuổi này trên người toát ra cảm giác trang trọng, bề ngoài trông họ cũng rấtnghiêm túc.Họ là thành viên của phòng chấp pháp của Lục gia, chuyên trừng trị các con em trong gia tộc viphạm nội quy gia tộc.Phòng chấp pháp do ngũ trưởng lão Lục Hải Anh phụ trách.Nhìn thấy Lục Trần và những người khác đi vào, ánh mắt của Lục Hải Anh và những người khácđều tập trung vào Lục Trần.Đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy Lục Trần.
Ít nhất họ đã từng nhìn thấy Lục Trần trên rất nhiều tờ báo.Mặc dù những bức ảnh trên báo còn hơi khác so với người thật, nhưng họ vẫn nhận ra Lục Trầnngay từ cái nhìn đầu tiên."Lục Trần, cậu có biết tội hay chưa?" Lục Hải Anh thấy ánh mắt của Lục Trần chỉ nhìn lướt quangười mình, không chú ý nhiều đến mình thì trong lòng rất không vui, ông ta vỗ bàn vài cái rồibắt đầu quát mắng."Ông là?"
Lục Trần nghe thế liền quay đầu lại nhìn Lục Hải Anh."Vị này là ngũ gia của con, là người phụ trách phòng chấp pháp của gia tộc. Rốt cuộc đã xảy rachuyện gì?" Lục Thiên Hành nhìn Lục Trần."Thì ra là ngũ gia. Ngũ gia, ông cũng là bậc ông của tôi. Ông đây cũng đang chuẩn bị ra uy vớiđứa cháu này hay sao? Hay là Lục gia cho tôi nhận lại tổ tiên thì cần phải làm một đứa cháu?"Lục Trần không đáp lại câu hỏi của bố mình mà nhìn sang Lục Hải Anh với vẻ mỉa mai.Lục Hải Anh không hỏi rõ đầu đuôi sự việc thì đã muốn hỏi tội anh, như thế rõ ràng là đứng vềphía Lục Minh rồi.Nếu như Lục Hải Anh đã công khai đứng về phía Lục Minh, vậy thì tại sao anh lại phải nể mặtLục Hải Anh chứ?Đừng nói Lục Hải Anh chỉ là ông họ của anh, ngay cả ông ruột của anh cũng không thể thiên vịnhư thế này.
"Hỗn xược, tát miệng cho ta!" Lục Hải Anh vô cùng tức giận, vội vàng đứng lên.Ông ta là người chấp pháp của gia tộc, trong gia tộc làm gì có thiếu gia tiểu thư nào không sợông ta. Lục Trần vừa mới trở về thì đã dám đối đầu với ông, không giữ cho ông ta một chút thểdiện nào.Nghe thấy lời mắng mỏ của Lục Hải Anh, một thanh niên phía sau ông ta liền đi về phía Lục Trầnvới vẻ mặt hung dữ.Nhưng Lục Thiên Hành lại cau mày, Lục Trần không nghe ông nói, nên trong lòng có chút bấtlực."Bất kính với Ngũ trưởng lão, tôi tát vào miệng cậu ba cái, hy vọng lần sau cậu biết điều hơn."Người thanh niên đi tới phía trước Lục Trần, lạnh lùng nói rồi giơ tay định tát vào mặt Lục Trần.Nhưng vừa giơ tay lên, Lâm Thông đã tiến lên một bước, giữ chặt ngay lấy cổ tay hắn."Buông ra!"
Người thanh niên mặt mày biến sắc, vừa định rút tay ra, nhưng trong nháy mắt, hắnphát hiện ra mặt mình đã đỏ lên, không thể nào rút tay ra khỏi tay Lâm Thông được.Khi Lục Hải Anh và những người khác nhìn thấy điều này, vẻ mặt của họ cũng thay đổi, khôngngờ, tên vệ sĩ này của Lục Trần lại có sức mạnh kinh khủng đến như thế.Điều quan trọng nhất là thái độ của Lục Trần.Nếu không phải Lục Trần cho phép, tên vệ sĩ này làm sao dám ra tay?"Lục Trần, cậu muốn làm phản sao?" Vẻ mặt Lục Hải Đình cực kỳ lạnh lùng."Ngũ trưởng lão nói gì vậy chứ? Phản loạn? Tôi làm loạn cái gì? Lục gia có cái gì đáng để tôi làmphản chứ? Hay ý ông là cái quốc đảo Palau này?"
Lục Trần giễu cợt cười hỏi, ánh mắt đầy mỉamai.Anh vốn đã không có cảm giác thân thuộc với nhà họ Lục, không ngờ rằng già trẻ lớn bé đều lầnlượt đến gây phiền phức, khiến cho chút cảm giác gần gũi ít ỏi đến đáng thương cũng hoá thànhcông cốc hết.Trở về một nhà họ Lục như vậy có ý nghĩa gì?Không cần cũng được."Mày! Nghiệp chướng!" Cơ thể Lục Hải Anh run lên, không ngờ Lục Trần lại dám không coi Lụcgia ra gì như vậy."Lục Trần, Không được vô lễ." Lục Thiên Hành cũng có chút không chịu được nữa, đành lêntiếng.
Nhưng ông cảm thấy áy náy với Lục Trần, nên cũng không thể nói gì nhiều.Thực lực của Lục Trần bây giờ không nhỏ, chỉ là mấy lão già cứng đầu này của gia tộc khôngnhìn ra được mà thôi.Đây cũng là lý do tại sao ông biết rõ đám người già nua cứng đầu này có ý muốn chiếm côngnghệ Di Kỳ, nhưng vẫn dám để Lục Trần quay về nhận lại tổ tiên.Bởi vì ông tin tưởng Lục Trần nhất định sẽ giành được vị trí người thừa kế chức gia chủ tiếptheo.Trong lòng ông cũng cảm thấy, vị trí gia chủ của Lục gia chắc chắn quan trọng hơn công nghệ DiKỳ. Cho dù công nghệ Di Kỳ có bị gia tộc lấy mất, nhưng một vài năm sau ông truyền lại chức giachủ cho Lục Trần rồi thì cũng sẽ lấy lại được thôi.Lục Trần nhún vai, sau đó nháy mắt với Lâm Thông. Lâm Thông buông cổ tay gã thanh niên ra.Gã thanh niên liếc nhìn Lâm Thông một cái sắc bén, nhưng ánh mắt vẫn có chút sợ hãi.
"Lục Trần, bởi vì cậu kêu thuộc hạ của mình ra tay đánh Lục Minh, đồng thời đánh gãy tay củaLục Minh. Nên hội trưởng lão quyết định, cậu buộc phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của giatộc." Lục Hải Anh nhìn Lục Trần, hít sâu một hơi, không muốn quá so đo việc Lục Trần không nểmặt ông ta nữa.Ông ta cũng đã nhìn ra, Lục Trần chính là một kẻ lỗ mãng không sợ trời không sợ đất.Lục Trần yên lặng nhìn Lục Hải Anh, chờ đợi những lời tiếp theo của ông ta. Anh cũng muốnxem xem cái gia quy chết tiệt gì đó sẽ trừng phạt anh như thế nào.
"Theo quyết định của hội trưởng lão, hình phạt dành cho cậu như sau:Thứ nhất, xung công toàn bộ tài sản của cậu vào gia tộc.Thứ hai, giết chết tên vệ sĩ đã ra tay đánh người khác của cậu.Nội quy gia tộc, bất cứ ai cũng không được làm trái! "Lục Hải Anh nhìn Lục Trần và nói một cách dõng dạc hùng hồn.Khi ông ta vừa nói ra điều này, Lâm Di Quân và những người khác không ai là không sửng sốt.Việc xung công toàn bộ tài sản của Lục Trần cũng là để Lục Trần phải cống hiến toàn bộ tậpđoàn công nghệ Di Kỳ cho Lục gia.
Nếu không có công nghệ Di Kỳ, Lục Trần ở Lục gia còn cótiếng nói gì nữa?Còn điều thứ hai việc Lâm Thông đánh gãy tay Lục Minh, họ liền muốn giết Lâm Thông, càngcho thấy Lục gia này hống hách tới cỡ nào.Đây rõ ràng là không coi Lục Trần ra gì mà.Tim Lâm Thông cũng giật bắn lên một cái, không ngờ Lục gia lại tàn nhẫn như vậy.Cậu ta bất giác nhìn sang Lục Trần.
Đỗ Phi và những người khác cũng nhìn Lục Trần trong vô thức.Mặc dù họ không tin rằng Lục Trần sẽ chấp nhận hình phạt nhảm nhí của nhà họ Lục, nhưngtrong lòng họ vẫn cảm thấy có chút kích động.
------------------
Chương 433: Trưởng lão chấp pháp Lục Hải Anh
"Nói xong chưa?" Lục Trần không hề tức giận, chỉ giễu cợt nhìn Lục Hải Anh.Lục Hải Anh tức giận nói: "Kiêu căng ngạo mạn, cậu còn dám vi phạm gia quy sao? Ông đâynhắc nhở cậu, theo gia quy của gia tộc, cho dù bố cậu là gia chủ, hôm nay ông ấy cũng khônggiúp được cậu đâu."
"Tôi không cần ông ấy giúp, cả đời này, trừ việc là bố tôi ra, quả thực ông ấy cũng chẳng giúp tôiđược gì nhiều. Trong lòng tôi, ông ấy không đủ tư cách làm bố." Lục Trần bình thản nói.Anh nói xong mấy lời này, nét mặt Lục Thiên Hành hơi mất tự nhiên.
Ông không phải là một người bố tốt, cũng không làm tròn danh nghĩa một người bố."Đó chỉ là chuyện giữa cậu và ông ấy, không liên quan đến gia tộc." Lục Hải Anh lạnh lùng nói."Đúng vậy, tôi thấy rất kì lạ, chuyện của Lục Trần tôi không liên quan đến gia tộc, vậy gia tộc dựavào cái gì mà muốn trừng phạt tôi? Các người có tư cách gì đòi trừng phạt tôi?" Lục Trần giễucợt nhìn Lục Hải Anh.Lục Hải Anh bị Lục Trần chất vấn như vậy, trong chốc lát liền ngây người."Trong người cậu chảy dòng máu của gia tộc, cậu phải nghe theo sắp xếp của gia tộc."
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, không ngờ Lục Hải Anh lại vô liêm sỉ tới vậy, đây là sống chếtcũng phải trừng phạt Lục Trần sao?Mấy người Đỗ Phi cũng nhận ra rằng Lục gia hiển nhiên là nhìn trúng Công nghệ Di Kỳ, vì vậymới để Lục Trần nhận tổ quy tông.Bọn họ lo lắng cho Lục Trần, không biết Lục Trần có thể chống lại được áp lực từ gia tộc haykhông.
Dẫu sao lời Lục Hải Anh nói không sai, đối với mấy đại gia tộc mà nói, huyết thống là tất cả, bạnmang trong mình dòng máu của gia tộc thì sẽ là một phần của gia tộc ấy, phải chấp nhận bị sắpđặt.Từ xưa đến nay đã luôn như vậy.Lâm Di Quân một tay giữ Kỳ Kỳ, một tay nắm lấy tay Lục Trần, cô lặng lẽ dùng lực muốn nói choLục Trần biết cô luôn đứng về phía anh, cho dù lựa chọn của Lục Trần là gì cô vẫn sẽ ủng hộ."Ha ha, ông năm, lời này của ông không hề sai." Lục Trần cười lớn, giơ ngón cái về phía Lục HảiAnh."Ông đã nói vậy, tôi sẽ coi mình như một phần của Lục gia. Thế thì, các người muốn tôi chịu phạtthế nào đây?" Lục Trần cười xong, khinh thường nhìn Lục Hải Anh.Lời của Lục Hải Anh khiến anh thay đổi chủ ý.
Đúng vậy, trong người anh chảy dòng máu của Lục gia, sự thật này không có cách nào thay đổiđược.Anh không thể làm chuyện cắt xương trả bố cắt thịt trả mẹ như Na Tra, nhưng anh có thể dẫmnát toàn bộ gia quy của Lục gia dưới chân!Sắc mặt Lục Hải Anh rất khó coi, Lục Trần hết lần này tới lần khác khiêu khích, đã đụng đếnđiểm mấu chốt của ông ta."Nghiệp chướng, xem ra hôm nay không cho cậu một bài học sâu sắc, trong mắt cậu căn bảnkhông có gia tộc này, không có tôn ti trật tư!"
Lục Hải Anh lạnh lùng quát, tiến lên phía trước, định tự mình tát Lục Trần.Bởi vì ông ta biết rõ đám con cháu của Chấp Pháp Đường phía sau ông ta vốn không phải là đốithủ của đám vệ sĩ bên cạnh Lục Trần, chỉ có thể đích thân ra tay.Đỗ Phi nhìn về phía Lục Trần, anh ấy cảm nhận được thực lực của ông già này quá mạnh, LâmThông thật sự không phải đối thủ của ông ta.Lục Trần khẽ gật đầu, cũng biết rõ nội lực của Lục Hải Anh rất mạnh, Lâm Thông khó có thểchống đỡ.Nhận được sự khẳng định của Lục Trần, Đỗ Phi ngay lập tức đứng che chắn ở phía trước LụcTrần.Anh và Lục Trần quen biết hơn mười năm nên hiểu rất rõ hàm ý của Lục Trần.Lục Trần nói đến mức độ này, tức là anh đã chuẩn bị tốt để náo loạn Lục gia một trận.
Nếu như không uống viên thuốc tiến hóa gen từ trước, đối mặt với kẻ mạnh như Lục Hải Anh,Đỗ Phi căn bản không dám ra tay.Nhưng lúc này, anh có niềm tin tuyệt đối có thể đánh bại Lục Hải Anh."Xem ra, cậu thực sự đã quen với thói buông thả bên ngoài rồi, nếu bố cậu không dạy dỗ đượccậu, vậy thì hôm nay ông năm đây sẽ dạy dỗ cậu tử tế." Thấy Đỗ Phi chắn trước người Lục Trần,Lục Hải Anh nhếch môi, cười lạnh lùng.Ông ta đã chuẩn bị ra tay dạy dỗ Lục Trần, không để tâm đến mấy vệ sĩ của Lục Trần.Tuy nhiên điều khiên ông ta càng giận dữ là Lục Trần lại dám để vệ sĩ ra tay, đây chính là coithường ông ta.Lục Thiên Hành vẫn không nói lời nào, biểu hiện hôm nay của Lục Trần khiến ông không vui lắm.Nói thế nào, Lục Trần cũng là con cháu của Lục gia, cho dù không phục phán quyết của gia tộc,cũng phải có thái độ đúng mực.Hơn nữa đương nhiên ông không thể ép buộc Lục Trần giao Công nghệ Di Kỳ cho gia tộc khichưa có sự đồng ý của Lục Trần.Nhưng Lục Trần quá cứng rắn, cũng không xem Lục Hải Anh ra gì, hành vi này chính là đạinghịch bất đạo.Lục Hải Anh là chú năm của ông ta, là ông năm của Lục Trần, bất luận thế nào, Lục Trần cũngkhông nên tranh cãi với Lục Hải Anh.Nếu như thái độ của Lục Trần tốt hơn, ông nhất định sẽ ra mặt nói giúp Lục Trần.Nhưng bây giờ Lục Trần lại còn muốn để vệ sĩ ra tay với Lục Hải Anh, vậy ông sẽ để Lục HảiAnh dạy dỗ Lục Trần trước rồi nói tiếp.
Ông cảm thấy Lục Trần trở nên vô lý như vậy cũng vì ông ta không giáo dục tốt từ nhỏ."Đừng phí lời nữa, ra tay đi, tôi cũng muốn xem thử thực lực của Lục gia các người có mạnh nhưmiệng hay không." Đỗ Phi mỉa mai."Oắt con, muốn chết!" Bị Đỗ Phi chế nhạo, Lục Hải Anh vô cùng tức giận, giơ tay đánh một đấmvề phía Đỗ Phi.Trong chớp mắt, chỉ thấy luồng sức mạnh kinh người, nhanh chóng lao về trước mặt Đỗ Phi.Lục Hải Anh đang muốn giết người, cú đánh này của ông ta ít nhất đã dùng tám phần lực, ông tamuốn giết chết Đỗ Phi.
Nếu là Lục Trần, ông ta sẽ không ra tay nặng như vậy, dù sao cũng chỉ muốn dạy dỗ Lục Trầnmột chút thôi.Nhưng ông ta cảm thấy, Đỗ Phi chỉ là vệ sĩ của Lục Trần mà lại dám khiêu khích ông ta, thật sựđáng chết!Rầm!Đối mặt với đòn hiểm của Lục Hải Anh, Đỗ Phi không hề né tránh.Ngược lại, thay vì tránh thoát anh đưa tay phải lên tạo thành nắm đấm, sải bước, đón lấy chiêuthức của Lục Hải Anh.Tốc độ ra tay của hai người rất nhanh, hai cú đấm va vào nhau, phát ra tiếng nổ chói tai nhức óc,mọi người chăm chú quan sát, chỉ thấy Đỗ Phi và Lục Hải Anh đồng thời lui lại phía sau.Nhưng điều khiến họ chấn động là Lục Hải Anh lại lùi hơn năm bước mới dừng lại.
Mà Đỗ Phi chỉ lùi về sau có một bước.Mặc dù chỉ là một chiêu, nhưng thực lực hai người đã phân cao thấp rõ ràng.Người bên phía Lục Trần chẳng có cảm giác gì, đều thấy chuyện Đỗ Phi đánh thắng Lục Hải Anhlà chuyện hợp tình hợp lý.Nhưng đám người bên Lục Hải Anh lại nhìn chằm chằm vào Đỗ Phi, vẫn không dám tin.Lục Hải Anh là người mạnh thứ năm của Lục gia, thế mà còn không bằng một vệ sĩ bên cạnhLục Trần?
Chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?Nhưng chuyện rành rành trước mắt.Ông ta bị một vệ sĩ bên cạnh Lục Trần dùng một chiêu đánh bại.Tuy rằng không bị thương, nhưng ông ta biết Đỗ Phi chưa dùng toàn lực, nếu đánh tiếp, ông takhông phải là đối thủ của Đỗ Phi.
Lục Thiên Hành đứng bật dậy.Ông ta sững sờ nhìn Lục Trần, cuối cùng cũng hiểu được thực lực của Lục Trần là thế nào.Thì ra bên cạnh nó có sức mạnh đỉnh cao, chẳng trách nó không xem Lục gia ra gì.
------------------------
Chương 435: Đây mới là sức mạnh của con
Nghĩ tới đây, cuối cùng Lục Thiên Hành cũng giật mình.Tính cách Lục Trần như thế nào, bản thân ông phải hiểu rất rõ mới đúng.Lục Trần biết rõ trong nhà họ Lục có người có ý xấu với công ty của mình, biết rõ rằng nhà họLục rất mạnh, vậy mà vẫn còn dám tới.
Việc đó cho thấy rõ anh có đủ năng lực để ứng phó vớichuyện này.Nhưng nếu chỉ riêng phần thực lực ấy, hiển nhiên là vẫn không đủ.Vậy thì
...Lục Thiên Hành nhìn về phía đám Từ Kinh, Tiêu Chiến, Thủy Hử Tam Kiệt, mắt ông hơi nheo lại.Tuy không dám phán đoán thực lực của năm người này, nhưng từ bọn họ, ông có thể cảm nhậnđược mùi của kẻ mạnh.Lục Trần làm thế nào mà có thể thu hút được nhiều kẻ mạnh đến bên cạnh mình tới vậy?
Đặc biệt là người vừa rồi, ngay cả Ngũ trưởng lão cũng không phải đối thủ. Tu vi cỡ ấy, ngay cảở những gia tộc ẩn thế cũng rất ít thấy.Ánh mắt của Lục Thiên Hành lại chuyển về phía con mình.
Ông phát hiện ra bản thân càng lúc càng không thể nắm bắt được đứa con trai này.
"Ngũ trưởng lão, ông còn yếu quá. Muốn ngăn được tôi thì để các vị trưởng lão khác ra vẫn hơn.Tiện để tôi xem xem nhà họ Lục chúng ta có đúng là ghê gớm như trong truyền thuyết không."
Lục Trần nhìn sắc mặt khó coi của Ngũ trưởng lão, nói mà chẳng hề nể nang gì.Cho dù đối phương có là ông Năm nhà mình, anh vẫn cứ nói chuyện một cách sắc bén như thế.
"Cậu!" Ngũ trưởng lão Lục Hải Anh tức đến hộc máu, ông ta không ngờ Lục Trần lại kiêu ngạotới vậy.Lục Trần vẫn cứ giữ nguyên nụ cười nhạt thản nhiên ấy. Anh không cáu gắt, cũng không có vẻ gìlà tức giận.Kỳ Kỳ vẫn còn đang nhìn anh mà.
Là một người cha, anh cần phải làm tấm gương tốt cho conmình."Đi mời Đại trưởng lão tới đây. Tôi không tin thứ nghiệp chướng này hôm nay có thể lật được cảtrời."
Lục Hải Anh quát một thanh niên phía sau.Người thanh niên kia gật đầu rồi lập tức rời khỏi đại sảnh nhà Lục Thiên Hành.Bấy giờ, Lục Trần mới cùng người nhà ngồi xuống.Anh yên vị ở phía đối diện với Lục Thiên Hành.
Lục Thiên Hành nhìn anh mà cảm thấy trong lòngphức tạp vô cùng.Ông thật sự càng lúc càng không nhìn thấu được đứa con này của mình.
"Kỳ Kỳ, con đói chưa?" Lục Trần hỏi con gái.Còn một lát nữa mới đến tiệc tối. Nhưng với tình hình hôm nay, khẳng định là chẳng có tiệc tốinào hết. Hiện giờ cũng vừa lúc gần tới giờ cơm rồi."Con không đói."
Kỳ Kỳ lắc lắc đầu, ngoan ngoãn đáp."Ừ, vậy đợi lát nữa ăn nha."Lục Trần gật gật đầu rồi nhìn về phía Lục Thiên Hành.
"Phải rồi, bố dặn người nấu cơm đi. Cả nhà họ Lục lớn thế này, không tới mức cả bữa cơm tốicũng phải ra ngoài ăn chứ?"
Lục Trần cười bảo.Lục Thiên Hành nhướng mày, bực mình đáp: "Lát nữa có tiệc tối của gia tộc, còn sắp xếp cơmnước cái gì.""Con sợ lát nữa không mở nổi tiệc tối ấy, hoặc là có thể mọi người sẽ không có tâm trạng để ăn.Vậy cho nên hay là thôi đi, ai tự lo bữa người đó." Lục Trần vẫn cười.Lục Thiên Hành ngẩn ra. Thấy Lục Trần bình tĩnh ung dung, tự tin đến thế, ông lại không nhịnđược mà liếc mắt về phía đám Tiêu Chiến, Từ Kinh.
"Mấy người bọn họ chính là sức mạnh của con đấy à." Lục Thiên Hành thản nhiên hỏi.Lúc này, sắc mặt Ngũ trưởng lão vẫn chưa tốt lắm. Ông ta cũng nhìn về phía đám Từ Kinh. Tuykhông nhìn ra được thực lực của bọn họ thế nào, nhưng ông ta biết mình không phải là đối thủcủa Đỗ Phi.
Nếu những người khác cũng mạnh tương tự Đỗ Phi, vậy thì thế lực phải đáng sợ tới cỡ nào đây!Từ đâu mà Lục Trần tìm được nhiều kẻ mạnh với thực lực hàng đầu như vậy?
"Phải, mà cũng không phải. Đương nhiên, chuyện đưa mấy người bọn họ tới cũng là có tính toáncủa con." Lục Trần nói.Lục Thiên Hành gật đầu, cơ bản có thể xác nhận được tất cả những người khác đều có thực lựcmạnh cả."Con tìm đâu ra nhiều người mạnh khủng khiếp như vậy làm vệ sĩ thế?" Lục Thiên Hành hỏithẳng điều mọi người đều đang thắc mắc trong lòng. Lục Hải Anh và mấy thanh niên còn lại cùngdỏng tai lên nghe ngóng."Bố nhìn họ có giống người đi làm vệ sĩ không?" Lục Trần cười bảo.Ai nấy đều ngẩn ra. Không phải vệ sĩ, vậy thì bọn họ làm gì mới được? Mời lính đánh thuê tới à?
"Họ đều là anh em của con. Trong đó có Thủy Hử Tam Kiệt là do chú Trung bồi dưỡng ra. Khi ấythì đúng là chú Trung chuẩn bị để họ bảo vệ con thật." Lục Trần cười cười, xoay người về phíađám Đỗ Phi. "Ngồi cả đi, không cần khách sáo đâu."Bốn người Từ Kinh, Đỗ Phi, Tiêu Chiến và Lưu Tử Tu lần lượt ngồi xuống. Lúc này, rốt cục mấyngười phía Lục Thiên Hành cũng tin lời của Lục Trần, rằng bọn họ thật sự không phải là vệ sĩcủa anh.Thủy Hử Tam Kiệt nghe thấy vậy cũng bước lên một bước, hành đại lễ với Lục Thiên Hành rồimới ngồi xuống theo mấy người Đỗ Phi. Lục Thiên Hành liếc về phía Thủy Hử Tam Kiệt, cũngkhông nhận ra được tu vi của bọn họ. Tuy vậy, ông vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽtuyệt thế từ ba người.
"Thiếu gia, hai năm trước ba người bọn họ vẫn còn yếu lắm mà. Sao mới hai năm không gặp đãmạnh thế này?" Lục Trung thắc mắc nhìn về phía Lục Trần.Năm đó, Thủy Hử Tam Kiệt vốn là ba đứa trẻ mồ côi.
Sau khi cứu họ, Lục Trung dạy cả ba tuluyện, rồi còn đem thế lực ngầm ở khu Đại Độ giao cho họ quản lí. Năng lực của Thủy Hử TamKiệt ở cỡ nào, trong lòng Lục Trung biết rất rõ ràng.Xa nhau hai năm, hôm nay gặp lại ba người. Ông có cảm giác mình không còn hiểu bọn họ baonhiêu nữa rồi.
"Chú Trung, cháu đột nhiên trở nên mạnh như vậy đều là nhờ công của thiếu gia cả. Thiếu gia đãgiúp bọn cháu thay đổi hoàn toàn." Sử Tiến giải thích."Công của thiếu gia?"
Lục Trung ngẩn ra, nhìn về phía Lục Trần.Cả đám người Lục Thiên Hành, Lục Hải Anh cũng lũ lượt nhìn sang bên ấy, trong lòng đều cóphần nghi hoặc.Chẳng lẽ Lục Trần có thể khiến tu vi của người khác tăng lên một cách đột ngột?
Đoạn bọn họ nhìn sang Đỗ Phi, có phần cảm thấy dao động. Nếu chuyện này là thật, vậy thì quảthực quá kinh khủng.Thế này thì đúng là dùng phương pháp rắn đào tạo kẻ mạnh rồi còn gì!"Đây mới là sức mạnh của con." Thấy mọi người đều nhìn mình, Lục Trần tự tin cười nói.
"Đúng vậy. Một lát nữa bố sẽ thấy được thực lực của con mạnh cỡ nào. Hoàn toàn không phải làđiều mọi người có thể tưởng tượng được đâu." Lục Trần không hề che giấu điều gì cả. Đã tớinước này rồi, tiếp tục che giấu là điều không cần thiết.Nhận được câu trả lời khẳng định từ Lục Trần. Bất kể là Lục Thiên Hành hay Lục Hải Anh cũngđều cảm thấy đầu mình ong ong.Bồi dưỡng ra kẻ mạnh khủng khiếp trong thời gian ngắn.
Thủ đoạn thế này hoàn toàn vượt rakhỏi tầm nhận thức của bọn họ.Nhà họ Lục tiếp nối và truyền đời đã hơn một ngàn năm. Tuy đều là lấy võ làm gốc, nhưng vẫnluôn là tiến bộ dần dần, tu luyện dựa vào thiên phú và nỗ lực.
Bọn họ cũng tin tưởng rằng, con đường luyện võ không có lối tắt, chỉ có nỗ lực và thiên phú màthôi.Nhưng ngày hôm nay, Lục Trần lại nói với bọn họ: anh có thể bồi dưỡng ra được kẻ mạnh tuyệtvời chỉ trong một thời gian ngắn. Chuyện này, khiến tinh thần cả bọn đều bị chấn động.Loại cảm giác đó thực sự không khác gì người thời cổ đại trông thấy máy bay trên bầu trời, làchuyện vượt ra khỏi khả năng lí giải.
Hơn mười phút đồng hồ sau, vô số người tiến về phía biệt thự của Lục Thiên Hành.Trong nháy mắt, tin tức vệ sĩ của Lục Trần đánh bại Ngũ trưởng lão chỉ bằng một quyền đã làmcho cả nhà họ Lục như gặp phải động đất. Chỉ cần là người trong gia tộc, về cơ bản đều chạyqua bên này gấp, ai cũng muốn xem xem chuyện có thật hay không.Bởi vì.Tin này thực sự quá gây chấn động!
----------------------
Chương 436: Thách đấu Tứ vị trưởng lão.
Họ Lục được công nhận là đệ nhất ẩn thân gia tộc, bởi vì người họ Lục là mạnh nhất.Mặc dù Ngũ trưởng lão Lục Hải Anh chỉ đứng thứ năm trong Lục Gia, nhưng thực lực của ông cóthể dễ dàng đè bẹp kẻ mạnh số một trong nhiều gia tộc ẩn thân.
Vì vậy, sau khi nghe tin Ngũ trưởng lão bị một trong những vệ sĩ của Lục Trần đánh bại, ngườinhà họ Lục vô cùng kinh ngạc và vội vàng chạy tới xem.Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người chạy tới khu nhà, Lục Thiên Hành nhíu mày, nhưngkhi hiểu ra thì cũng yên tâm.Không cần ông nói, Lục Trung đã đi ra ngoài để trấn an mọi người.Chỉ có bốn vị trưởng lão còn lại và những thành viên cao cấp khác của gia đình họ Lục vàophòng khách của Lục Thiên Hành.Phòng khách của Lục Thiên Hành khá rộng, hơn 60 mét vuông, mọi người vội vàng chuyển ghếqua."Ba, chú hai, chú ba, chú tư."
Nhìn thấy bốn vị trưởng lão đi vào, Lục Thiên Hành vội vàng đứngdậy chào hỏi.Nhìn về phía đại trưởng lão Lục Lăng Tiêu, mặc dù Lục Trần chưa gặp bao giờ, nhưng anh biếtđây là ông nội của anh.Bất kể hôm nay anh là ai, ở trước mặt ông nội, anh vẫn cần phải có lễ phép."Cháu Lục Trần xin chào ông và 3 vị thúc phụ." Lục Trần đứng dậy và chào bốn người họ.Sau đó anh ấy đưa Kỳ Kỳ lên để chào bốn người."Kỳ Kỳ, chào tứ gia gia đi con." Lục Trần nói."Con chào tứ gia gia ạ" Kỳ Kỳ ngoan ngoãn chào bốn người Lục Lăng Tiêu.Lục Lăng Tiêu và những người khác vốn là nhìn Lục Trần, nhưng lúc này họ phải gật đầu với KỳKỳ, và sự tức giận trên mặt họ như đã biến mất.
Dù thế nào đi nữa, Lục Trần và con gái, một người là cháu của họ và một người là chắt của họ,cho dù tức giận đến đâu, họ cũng sẽ không thể hiện sự tức giận của mình trước mặt một đứatrẻ."Tứ gia gia, đây là Lâm Di Quân, vợ cháu." Lục Trần lại giới thiệu Lâm Di Quân."Con chào Tứ gia gia." Lâm Y Thần chào bốn người Lục Linh Thiên."Ừ." Bốn người gật đầu rồi nhìn Ngũ trưởng lão.Đệ ngũ trưởng lão gật đầu, cuối cùng bốn người họ cũng tin rằng lời người thanh niên vừa nói lànói thật.
Khi đó bọn họ thật sự không thể tin được vệ sĩ Lục Trần lại có thể đánh bại Ngũ trưởng lão, màlại là chỉ một đấm, thực lực này có chút nghịch trời.Nhưng tại thời điểm này họ phải tin vào điều đó."Ngươi mang về một ít vệ sĩ có căn cơ tu luyện cường đại, muốn khoe khoang trong gia tộcsao?" Tứ trưởng lão nhìn Lục Trần, lạnh lùng nói.Ông có mối quan hệ tốt nhất với Đệ ngũ trưởng lão, và ông cảm thấy buồn nhất khi Đệ ngũtrưởng lão bị vệ sĩ của Lục Trần đánh bại."Ông là
... Tam gia gia hay tứ gia gia?" Lục Trần nhìn vị trưởng lão thứ tư hỏi."Ta là Tứ gia gia của ngươi, tại sao ngươi vi phạm gia quy vẫn không chịu trừng phạt của Giatộc, định đi ra khỏi gia tộc vin viễn sao?" Đệ tứ trưởng lão lạnh lùng nói.
"Ồ, nếu Tứ gia gia đã nói vậy. Nếu ông không thấy thuyết phục, ông có thể dùng vũ lực với cháu.Nhân đây, cháu xin nhấn mạnh rằng một số người trong số họ không phải là vệ sĩ của châu. Họđều là anh em vào sinh ra tử của cháu. Tất nhiên, nếu Tứ gia gia nghĩ họ không phải họ Lục,không thể xen vào chuyện nhà họ Lục, vậy thì cháu có thể chấp nhận bất kỳ thử thách nào củacác người. "Lục Trần nhìn bốn vị trưởng lão, Lục Lăng Tiêu và các vị lãnh đạo cấp cao khác của họ Lục.Nghe lời của Lục Trần, ba vị trưởng lão tức muốn nôn ra máu.
Còn Lục Lăng Tiêu và nhữngngười khác thì trong lòng thầm chế nhạo Lục Trần.Lục Trần còn dám thách thức một số trưởng lão, đây không chỉ đơn giản là không trung thành vàkhông xứng đáng là người nhà họ Lục, mà việc còn là tìm đến cái chết.Đại trưởng lão Lục Lăng Tiêu được công nhận là mạnh số một trong các gia tộc ẩn thế, Lục Trầnso với họ chỉ như một đứa trẻ, vậy tại sao lại dám thách đấu với các trưởng lão.
Điều quan trọng nhất, Đại trưởng lão còn là ông nội của Lục Trần, hắn đang muốn chọc giận ôngnội sao?"Đương nhiên, cháu có một điều kiện, hôm nay nếu Tứ gia gia đánh bại cháu, thì mọi việc cháusẽ nghe theo mọi người.
Nhưng nếu như mọi người đều bị cháu đánh bại, cháu sẽ kiếm soáttoàn bộ nhà họ Lục, được chứ?."Lục Trần bình tĩnh nhìn bốn vị trưởng lão và nói. Tuy rằng cả bốn người đều thuộc thế hệ củaông nội, nhưng trong số đó, vị đại trưởng lão lại là ông nội của chính mình.Nhưng nếu họ muốn đánh anh ta để chiếm đoạt lấy Công nghệ Di Kỳ, thì tại sao anh ta lại phảinể mặt họ?Như những người được gọi là anh em giải quyết mọi việc rõ ràng.Anh và nhà họ Lục không có nhiều cảm giác thân thuộc, với quá nhiều chuyện xảy ra ngày hômnay, ngay cả cảm giác thân thuộc đáng thương cũng bị xóa sổ.
Vì vậy, ngày hôm nay, hoặc là anh ấy sẽ mất đi Công nghệ Di Kỳ, hoặc anh ấy vẫn là ông chủcủa nó.Không có cách thứ ba để lựa chọn."Hắn điên rồi sao? Còn muốn khống chế cả nhà họ Lục. Hắn nghĩ hắn là ai?""Thằng nhóc này quá điên rồi, làm gì có chuyện? Đại trưởng lão là cường giả số một, hắn dựavào cái gì mà tự tin đấu lại được?"
Khiêu chiến Đại trưởng lão sao? Còn có nhị trưởng lão cùngđệ tam và đệ tứ trưởng lão, đều là những người nhất nhì thiên hạ, hắn là cái thá gì chứ?"Nghe thấy lời nói của Lục Trần, mọi người lập tức thảo luận, tất cả mọi người đều phẫn nộ, thậmchí mọi người đều muốn xông lên đánh Lục Trần.Lục Hàn cùng con trai Lục Minh từ trong đám đông có ánh mắt chế nhạo khi nghe những lời nóingạo mạn của Lục Trần.Lục Lăng Tiêu yêu cầu Lục Trần quay trở lại Palau nhậm tổ quy tông vào lúc này vì ông ấy muốnLục Trần tham gia vào cuộc bầu cử tiếp theo cho người kế vị của Gia tộc.
Nhưng hôm nay Lục Trần đã yêu cầu Lâm Thông đánh gãy tay Lục Minh. Điều mà Lục Hànmuốn nhất chính là hủy bỏ tư cách của Lục Trần, không ngờ Đại trưởng lão lại cho Lục Trần mộtcơ hội.Lúc trước hắn còn có chút không vui, nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Trần sắp đi vào con đườngchết như vậy, thì trên mặt hai cha con họ đều lộ ra nụ cười.Không có Lục Trần làm đối thủ, cơ hội trở thành người thừa kế tiếp theo của Gia tộc đối với LụcMinh là lớn hơn nhiều.
Thậm chí có thể nói rằng người thừa kế chính tiếp theo về cơ bản là của Lục Minh.Lục Trần phớt lờ những người khác, nhưng nhìn ông nội Lục Lăng Tiêu: "Ông nội, ông nghĩ gì vềđề xuất của cháu? Để cháu nói vậy. Nếu ông muốn Công nghệ Di Kỳ của cháu, đơn giản làkhông thể."
Vì vậy, cháu để cho ông một cơ hội để đánh bại cháu. Chỉ cần đánh bại được cháu,Công nghệ Di Kỳ là của ông "Lục Lăng Tiêu và ba người nhìn chằm chằm vào Lục Trần, và tất cả đều choáng váng trước tháiđộ và lòng dũng cảm của Lục Trần.
Họ thực sự không thể hiểu nổi, ai đã cho Lục Trần can đảm để thách thức bốn người họ?Vệ sĩ của Lục Trần đã đánh bại Ngũ trưởng lão. Họ tin rằng người cận vệ này có thể được LụcTrần mời với giá cao, nhưng bản thân Lục Trần thì sao?Một người không sinh ra trong một gia đình võ thuật.Người từ nhỏ không có luyện võ, sao hắn dám thách đấu Tứ trưởng lão?
"Các ông có dám hay không?" Lục Trần cười nhạt nhìn bốn người bọn họ.
-----------------------
Chương 437: Từ Kinh đánh bại Tứ trưởng lão
"Đồ ngạo mạn, hôm nay lão gia đây sẽ dạy cho ngươi một bài học!" Tứ trưởng lão tức giận muốnói ra máu, vội vàng bước lên, vươn tay túm lấy Lục Trần.Khi Lục Lăng Tiêu và những người khác nhìn thấy việc này, họ không nói hay ngăn cản, họ chỉnhân cơ hội này để xem liệu Lục Trần có thực sự mạnh mẽ hay không?
Nhưng ngay lúc Tứ trưởng lão định nắm lấy vai Lục Trần, một bàn tay bên cạnh đã kịp thời vỗvai, một tay chặn lấy tay của Tứ trưởng lão."Đối thủ của ông là ta."
Chính là Từ Kinh lên tiếng.Từ Kinh nhìn thấy Tứ trưởng lão cố ý kiểm tra thực lực của Lục Trần. Lúc trước Lục Gia đã đồngý điều kiện của Lục Trần, anh đương nhiên hiểu rõ Lục Trần nhất định sẽ không địch lại bọn họ.Sau đó, đã đến lúc anh ta phải hành động."Thiếu niên này, ngươi muốn tìm cái chết?"
Đệ tứ trưởng lão rất tức giận, Từ Kinh ra tay làm trái mục đích của lão khiến lão tức giận muốn óira máu, nội lực được đẩy đến cực điểm, sau đó xuất chưởng, vỗ vào phía trán của Từ Kinh.Từ Kinh khịt mũi, nghiêng đầu, tránh khỏi lòng bàn tay của Tứ trưởng lão, đồng thời đánh trả vàocổ tay của Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão xứng danh là người mạnh thứ tư trong nhà họ Lục, cho dù Từ Kinh đã được uốngviên thuốc tiến hóa gen, sức mạnh của anh tăng lên gấp bội, anh vẫn không thể dễ dàng đánhbại Tứ trưởng lão.Tuy nhiên, Tứ trưởng lão cũng không thể đả thương được anh, thực lực của hai người khôngchênh lệch bao nhiêu, nhất thời bất phân thắng bại.Khi mọi người trong nhà họ Lục nhìn thấy cảnh này, họ đều trợn tròn mắt.Tứ trưởng lão không chỉ mạnh thứ tư trong Lục gia, mà còn mạnh hơn Ngũ trưởng lão rất nhiều.
Mà nhìn lại vệ sĩ của Lục Trần, hình như chỉ có hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thậm chí có thểđấu ngang ngửa với Tứ trưởng lão.Làm thế nào mà thanh niên này có thể mạnh mẽ đến như vậy?Giờ phút này, mọi người đều nhìn vế phía Lục Trần. Bất kể thực lực của anh hay thực lực củađám vệ sĩ mà anh mang đến hôm nay cũng đủ để Lục Gia coi trọng.
Lục Lăng Tiêu và ba trưởng lão khác đồng thời nheo mắt.Đây là thiếu niên tài năng nhất bọn họ từng thấy, nếu nhà họ Lục cũng có thiên tài vô song nhưvậy, thì mấy chục năm hoặc một trăm năm nữa, nhà họ Lục sẽ có thể đứng trên đỉnh cao của thếgiới gia tộc ẩn thân.Thật đáng tiếc khi một người xuất chúng như vậy lại không xuất thân từ nhà họ Lục.Ba vị trưởng lão lại nhìn trận chiến trên sân, trong mắt hiện lên vẻ không tin.
Từ Kinh và Tứ trưởng lão chiến đấu càng lúc càng nhanh, hai người đập vỡ tan kính đại sảnh,lao hẳn ra ngoài sân.Đại sảnh chỉ sáu mươi mét vuông, quả thực không đủ để bọn họ phô diễn tài năng.Hai người đều gặp phải đối thủ hiếm thấy, lúc này khí lực được đẩy lên càng ngày càng mạnh,bọn họ căn bản đã quên sự việc ngày hôm nay.Vô số tên đàn em đứng trong sân nhà họ Lục nhìn thấy Tứ trưởng lão bị một thanh niên trạc tuổihơn hai mươi đánh ngang ngửa, bọn họ suýt chút nữa cũng hò re vì phấn khích."Người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể mạnh như vậy? Đó chính là Tứ trưởng lão, người mạnhthứ tư của Lục Gia chúng ta!""Đó là một trong những vệ sĩ Lục Trần. Nhìn hắn chỉ cỡ hơn hai mươi tuổi. Nhưng làm sao hắncó được sức mạnh như vậy?"
Lục Hàn đứng ở đám đông bị sốc hoàn toàn, thầm nghĩ."Xem ra trước đây người trong hội trường không hề nói dối. Vệ sĩ của Lục Trần đã đánh bại Đệngũ trưởng lão, nhưng cậu ta lại tuyển ở đâu ra nhiều vệ sĩ biến thái như vậy?"
Lục Minh kinhngạc đến cực điểm."Nếu đám vệ sĩ xung quanh anh ta đều năng lực như người thanh niên này, thì e rằng ngày naykhông ai trong họ Lục của anh có thể xử phạt tên con hoang đó" Asgon, chồng của Lục Lôi Lôinói.Hắn lúc trước đó đã bị Lục Trần làm nhục, thật là quá mất mặt.Sau đó, khi nghe tin nhà họ Lục muốn xử phạt Lục Trần, hắn cũng cao hứng tới xem.Nhưng nhìn thấy vệ sĩ của Lục Trần lúc này dũng mãnh như vậy, muốn xem khả năng Lục Trầnbị nhà họ Lục xử phạt càng ngày càng nhỏ. Thậm chí, trong lòng hắn còn có dự cảm không lành.Hôm nay trước mặt Lục Trần, nhà họ Lục có thể không áp dụng gia quy được."Ra ngoài xem một chút."
Đại trưởng lão Lục Lăng Tiêu nói, và bước ra bên ngoài.Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão gật đầu đi theo. Đệ ngũ trưởng lão cũng đi theo sau.Sau khi bốn trưởng lão đi ra ngoài, những người khác nhìn Lục Trần rồi lần lượt đi ra ngoài.
Hôm nay, bất ngờ mà Lục Trần mang đến cho bọn họ quá lớn, một vệ sĩ nhỏ con như vậy mà lạilà cường giả vô song. Võ công cao cường như vậy, làm sao có thể làm vệ sĩ của người khác chỉvì một ít tiền?Vì vậy, đây là điều khiến gia đình họ Lục bị sốc.
Lục Trần có sức hút gì mà có thể khiến một võ giả vô song lại phục tùng quy thuận như vậy?
"Chúng ta cũng đi ra ngoài xem một chút." Lục Trần liếc nhìn Đỗ Phi rồi bước ra ngoài.Đỗ Phi và những người khác gật đầu, sau khi uống viên thuốc tiến hóa gen, bọn họ biết thực lựccủa mình đã đạt tới một cảnh giới khác, nhưng vẫn không biết mình mạnh đến mức nào.Hôm nay tình cờ có mặt ở nhà họ Lục nên mới chứng kiến được.Lúc này, Từ Kinh và Tứ trưởng lão đã giao đấu hơn một trăm chiêu.Hai người hành động như gió, tốc độ nhanh đến cực điểm, đã biến những hiểu biết về võ họccủa mình đến cực hạn.Tuy nhiên, Tứ trưởng lão xứng danh là người mạnh thứ 4 trong dòng họ Lục. Dòng họ Lục đãtruyền qua hàng nghìn năm, và vẫn còn rất nhiều võ công được lưu truyền.
Nội lực của Tứ trưởng lão hiển nhiên không mạnh bằng Từ Kinh, nhưng ông chỉ dựa vào sự biếnhóa của các chiêu thức tinh tế khác nhau của Lục Gia mà thôi. Tuy nhiên, Tứ trưởng lão vẫn đã lớn tuổi, mọi người có thể thấy được. Còn Từ Kinh thì ra chiêumạnh hơn, dù sao hắn còn trẻ, nội lực lại thâm hậu, không bao lâu nữa có thể đánh bại Tứtrưởng lão.Chỉ cần Tứ trưởng lão thực sự tức giận mà không kìm chế được bản thân, mất đi tự tỉnh táo, Tứtrưởng lão nhất định sẽ thua.Đúng vậy, khi cả hai giao đấu thêm 30 chiêu nữa.
Tứ trưởng lão đã mồ hôi nhễ nhại. Từ Kinhnắm lấy cơ hội và dùng lòng bàn tay đập mạnh vào bụng của Tứ trưởng lão, ông lập tức bị đánhbay ra xa.Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thậm chí có người cảm thán, không ngờ Tứ trưởng lão thực sựthua. Mà lại thua trong tay một chàng trai tuổi đôi mươi.Khi đó, có mấy tên đàn em muốn đỡ lấy Tứ trưởng lão, Tứ trưởng lão đã đột ngột lật người từtrên không trung, sau đó vững vàng đáp xuống đất.Tất cả mọi người đều hoan hô, nhưng trên mặt Tứ trưởng lão không có một tia vui mừng.Bởi vì ông đã thua, ông hoàn toàn thua.
"Thế hệ trẻ thật sự tài cao, lão tử thua rồi." Tứ trưởng lão ôm quyền nói với Từ Kinh, không khỏilộ ra vẻ khâm phục."Đa tạ Tứ trưởng lão nương tay." Từ Kinh cũng đáp lễ Tứ trưởng lão, sau đó lui về phía sau LụcTrần.Nhìn thấy sự tôn kính của Từ Kinh đối với Lục Trần không phải giả, Lục Lăng Tiêu và nhữngtrưởng lão khác đều giật mình.
Người thanh niên này vừa đánh bại người mạnh thứ tư của Lục Gia, tại sao anh ta lại coi trọngLục Trần đến vậy?"Ông nội, ông còn nhớ lời hứa với con không?" Lục Trần hỏi lại Lục Lăng Tiêu.
-------------------------
Chương 438: Nội kình ngoại phóng
"Được, lão phu đồng ý với cậu."Bị Lục Trần ba lần ra chiến thư, Lục Lăng Tiêu nếu như còn không đưa ra phản ứng gì thì đạitrưởng lão lão đây cũng quá mất mặt rồi.Mọi người thấy đại trưởng lão đồng ý lời thách chiến của Lục Trần thì đều cười nhạt.Ban nãy mặc dù vệ sĩ của Lục Trần đã đánh bại tứ trưởng lão, nhưng bọn họ không tin tên vệ sĩđó là đối thủ của ba vị trưởng lão còn lại.
Ba vị trưởng lão còn lại đều mạnh hơn tứ trưởng lão.Hơn nữa lần này người xuất thủ lại là Lục Trần.Lục Trần từ nhỏ không trưởng thành từ trong gia tộc võ đạo, cho dù Lục Thiên Hành có đích thândạy võ cho anh thì anh có thể mạnh đến đâu chứ?
"Đại trưởng lão đồng ý với điều kiện gì của Lục Trần vậy?" Đám Lục Hải hỏi người trong nhánhchính vừa vào hội trường của Lục Thiên Hành.Bọn họ đều là nhánh bên, không có tư cách để vào nơi ở của Lục Thiên Hành, trừ khi được LụcThiên Hành cho phép"Tên này quá điên cuồng rồi, cậu ta dám đánh cược với đại trưởng lão, nói cậu ta có thể tiếpnhận thách chiến với bất cứ vị trưởng lão nào, nếu như thất bại thì sẽ giao cả Công nghệ Di Kỳra, cũng sẽ chịu sự trừng phạt của Lục gia, nhưng nếu như cậu ta thắng thì cả Lục gia sẽ do cậuta quản lý." Một người thành viên nhánh chính nói."Sao nó có thể ngạo mạn như vậy? Ai cho nó cái gan lớn thế, dám khiêu chiến mấy vị trưởnglão?" Lục Hải mở to mắt không dám tin.
"Đúng thế, cho dù vệ sĩ của cậu ta rất mạnh nhưng cũng không thể nào là đối thủ của đại trưởnglão." Lục Lôi Lôi kinh ngạc nói."Không phải là vệ sĩ của cậu ta, mà đích thân cậu ta sẽ tỉ thí." Thành viên nhánh chính nhấnmạnh nói.
"Đích thân cậu ta sẽ đấu sao?" Lục Lôi Lôi vẫn không dám tin, cô ta nhìn chằm chằm Lục Trần,Lục Trần dù sao cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, thậm chí còn không lớn hơn cô ta, hơn nữa từ nhỏcũng không trải qua quá trình huấn luyện của gia tộc, cậu ta lấy đâu ra tự tin vậy?Đúng thế, lúc này toàn bộ người của Lục gia đều nhìn Lục Trần, bọn họ rất muốn biết Lục Trầnlấy đâu ra sự tự tin này.Chỉ trừ Lục Thiên Hành và Lục Hải Anh.Lúc trước khi Từ Kinh còn chưa đánh bại tứ trưởng lão, mặc dù Lục Trần nói anh có cách bồidưỡng cường giả tuyệt thế, nhưng trong lòng họ vẫn còn sự nghi ngờ.Nhưng sau khi Từ Kinh đánh bại tứ trưởng lão thì bọn họ đã không còn bất cứ sự nghi ngờ nàovới lời nói của Lục Trần rồi.
Có lẽ Lục Trần thật sự có năng lực để chiến thắng đại trưởng lão.Nhưng bọn họ càng tin tưởng thì trong lòng càng chấn động.Bởi vì điều này thật sự quá sức và có tính lịch sử."Ông nội, ông quả nhiên không hổ là ông nội của cháu."
Lục Trần giơ ngón tay cái về phía LụcLăng Tiêu, ý là Lục Lăng Tiêu quả nhiên không sợ.Điều này khiến Lục Lăng Tiêu tức muốn thổ huyết.Đây là cháu trai ruột của ông ta, lại dám vô lễ với bề trên như vậy, ông ta tức giận đến mức muốnra tay dạy dỗ Lục Trần luôn bây giờ."Ông nội, ông với ông hai so bì thì ông mạnh hơn hay ông hai mạnh hơn?"
Lục Trần lại hỏi.Sắc mặt Lục Lăng Tiêu xanh đen lại không muốn trả lời câu hỏi này của Lục Trần nữa."Đương nhiên là ông nội cậu mạnh hơn, có điều cậu yên tâm, trận này đương nhiên không cầnđến ông nội cậu ra tay, nếu như cậu có thể đánh bại được tôi, thì cả Lục gia sẽ do cậu quyết."Nhị trưởng lão lạnh giọng nói."Không hổ là ông hai của tôi." Lục Trần lại giơ ngón tay cái về phía nhị trưởng lão, chỉ có nướcchưa nói "có khí phách", nhị trưởng lão tức giận hừ một tiếng.
"Nhị trưởng lão, ông nội tôi trong vòng ba mươi chiêu có thể đánh bại ông không?" Lục Trần lạihỏi."Cậu hỏi cái này làm gì?" Lục Lăng Tiêu tức giận quát."Ông nội, ông nói đi trong vòng ba mươi chiêu ông có thể đánh bại được ông hai không." LụcTrần dửng dưng cười nói."Đương nhiên không thể, tu vi của ông hai cháu và ta cũng sàn sàn như nhau."
Lục Lăng Tiêulạnh lùng trả lời."Vậy thì tốt, ông hai, cháu trai cũng không dám ức hiếp ông đã nhiều tuổi rồi, nếu như trong vònghai mươi chiêu tôi không thắng được ông vậy thì coi như tôi thua, tôi sẽ chấp nhận sự trừng phạtcủa gia tộc." Lục Trần tự tin nói.Anh vừa nói xong thì toàn bộ Lục gia đều bùng nổ, đây đích thị là coi thường nhị trưởng lão.
"Tên điên cuồng, sức mạnh của cậu có phải đều là chém gió?""Cậu chém gió ít một chút được không, chém lên đến tận trời xanh rồi.""Tên nhãi vô tri, loại nghiệp chủng không có gia giáo, nhị trưởng lão là ông hai của mày đó, làngười thân đó, ngay đến một chút tôn ti trật tự cũng không có, mày dám sỉ nhục nhị trưởng lãomày sẽ bị sét đánh đấy có biết không!"
"Một chút hổ thẹn cũng không có, ông đây hôm nay sẽ thay nhị trưởng lão dạy dỗ mày."Những người có mặt đều vô cùng tức giận, Lục Trần chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, rồi cũng chẳngthèm để ý đến bọn họ.Anh chỉ dửng dưng nhìn nhị trưởng lão."Đương nhiên ông hai, nếu như ông thấy tôi thật sự không lịch sự vậy thì cứ dùng sức mạnh đểđánh vào mặt tôi đi. Đến đi, chỉ cần ông đánh bại tôi hoặc chịu đựng được hai mươi chiêu trongtay tôi là ông thắng rồi." Lục Trần tiếp tục nói.
"Ha ha ha, nhóc, cậu không hổ là cháu của tôi, không hổ là người của Lục gia, hôm nay cho dùcậu có thua cũng không mất mặt Lục gia ta. Đến đi, để ông hai lĩnh giáo cao chiêu của cậu."
Nhịtrưởng lão rất tức giận, nhưng sau đó thấy Lục Trần không có chút gì giả dối nên ngược lại thậtsự có chút xem trọng Lục Trần.Khí chất này của Lục Trần không phải bất cứ người trẻ tuổi nào của Lục gia cũng có thể họcđược, cũng không phải là thứ bọn họ có được.Lục Minh không được, Lục Hạo càng không được.Nếu như Lục Trần hôm nay thật sự có thể đánh bại được ông ta, vậy thì giao cả gia tộc này choLục Trần thì có sao?
Lục Trần có năng lực này là đã đủ khiến Lục gia càng ngày càng lớn mạnh rồi."Nhị gia, ông là bề trên ông ra chiêu trước đi."
Lục Trần cởi áo khoác bên ngoài ra đưa cho LâmDi Quân.Sau đó anh bước về phía trước vài bước, bước chân hình chữ bát, hai tay tạo quyền, bắt chéotừ từ mở ra chiêu thức."Được vậy tôi ra tay đây." Nhị trưởng lão không khách sáo, bước ra một bước, cả người giốngnhư không có gió mà như tạo nên gió, quần áo bị một cỗ lực vô hình thổi bay về sau.Có thể thấy nội kình vô cùng thâm hậu, đã bước vào cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Nhị trưởng lão hai tay cũng tạo thành quyền, trong khoảnh khắc ông chập rãi giơ lên, giữa haitay có một cỗ lực đạo vô hình làm chấn động không trung tạo ra những tiếng răng rắc."Nội kình của nhị trưởng lão đã đột phá bước vào cảnh giới nhập thần rồi, tu vi e là không dướiđại trưởng lão!"
Mọi người chứng kiến cảnh này không ngừng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, tu vi của nhị trưởnglão mang lại cho họ sự cổ vũ và kinh sợ cực lớn.Đúng vậy, vẫn luôn tưởng rằng chỉ có nội kình của đại trưởng lão mới đạt đến cảnh giới nhậpthần, cũng chính là nội công ngoại phóng khiến cho đối phương bị thương trong vòng trăm bước.Không ngờ Nhị trưởng lão cũng đã đột phá lên được cảnh giới này rồi.
Vậy thì Lục Trần có thể đỡ được một chiêu của nhị trưởng lão không?Mọi người đều rất mong đợi, mong đợi nhị trưởng lão có thể cường thế đánh bại Lục Trần, khiếnLục Trần không thể tiếp tục kiêu căng ngạo mạn được nữa.
-----------------------
Chương 439: Đánh bại nhị trưởng lão
Đám người Đỗ Phi nhìn thấy nhị trưởng lão có thể phóng nội kình ra ngoài, trong lòng cực kỳkinh ngạc.Ông ta mạnh hơn bọn họ quá nhiều.Cho dù là bọn họ đã uống thuốc tiến hóa gen, nhưng so với nhị trưởng lão, bọn họ thấy bọn họcăn bản vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta.Bởi vì bọn họ vốn chưa đạt được đến trình độ phóng nội kình ra ngoài.
"Xem ra mấy vị trưởng lão nhà họ Lục thực sự rất mạnh!" Đỗ Phi thốt lên."Vâng, lúc trước em có thể thắng được tứ trưởng lão, cũng là nhờ trẻ tuổi, chiếm ưu thế lớn vềthể lực, nếu không chiêu thức võ thuật của Lục gia quá tinh diệu, không cẩn thận một cái là dínhchưởng ngay, nếu còn đánh tiếp, chưa chắc em đã thắng." Từ Kinh gật đầu nói."Tôi đoán là tam trưởng lão dù không mạnh bằng nhị trưởng lão, mấy người chúng ta cũng chưachắc đã là đối thủ của ông ta."
Tiêu Chiến nói.Mấy người lần lượt nhìn sang tam trưởng lão, gật đầu tán thành.Còn về Thủy Hử Tam Kiệt và Lưu Tử Tu, tu vi của bốn người họ so với ba người Đỗ Phi, Từ Kinhvà Tiêu Chiến còn kém xa, nên không nhìn ra điều gì cả.Nhìn thấy nhị trưởng lão có thể phóng ra nội kình, mắt Lục Trần sáng lên, cũng hơi bất ngờ.Anh cảm thấy ông nội anh có thể đạt đến trình độ phóng nội kình ra ngoài, nhưng không ngờ nhịtrưởng lão cũng có thể tu luyện đến giai đoạn này, lúc trước anh đúng là đã hơi xem thường mấyvị trưởng lão của Lục gia rồi.
Có điều anh không lo cho lắm.Bởi vì anh cũng có thể phóng nội kình ra ngoài, hơn nữa anh còn có lòng tin tuyệt đối là sẽ chiếnthắng nhị trưởng lão.Nhị trưởng lão giơ tay phải lên, ấn một chưởng về phía Lục Trần.Một chưởng này của ông ta nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng trước khi xuất chưởng ông đã ramột ấn chưởng cực mạnh.Ấn chưởng này là do chân khí của nội kình ngưng tụ lại mà thành, bên trong bao hàm một nănglượng cực lớn, chỉ cần bị dính một chưởng này, thì tảng đá năm chục cân cũng bị vỡ ra.Lục Trần không sợ cũng không vội, tay phải nắm lấy, không khí trong lòng bàn tay trong chốc látđã bị anh siết chặt lại, sau đó chỗ không khí bị siết chặt đó, đã nhanh chóng ngưng tụ lại, lan rabao lấy nắm đấm của anh,Một chưởng xuất ra, cũng khí thế hừng hực.
Ầm!Hai chưởng gặp nhau, phát ra một tiếng vang lớn đinh tai, một luồng năng lượng cực lớn vachạm từ hai chưởng tỏa ra, mọi người chỉ cảm thấy trong chớp mắt, áp lực không khí tăng cao,đến hít thở cũng thấy khó khăn.Nhị trưởng lão hơi run rẩy, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, ông ta không ngờ Lục Trần cũng có thểphóng nội kình ra ngoài.Phải biết là, trong cả cái giới ẩn thế, chỉ có ông ta và đại trưởng lão đột phá được đến cấp bậcnày, hơn nữa Lục Trần từ bé đã không được tu luyện theo hệ thống của gia tộc, sao có thể làmđược chứ?
Lúc đó mấy người đại trưởng lão cũng rất kinh ngạc.Lục Trần mới giao đấu với nhị trưởng lão 1 chiêu, nhưng đã khiến cho tinh thần bọn họ run rẩyrồi.Phóng nội kình ra, là đã bước vào cảnh giới hóa thần, đây là tu vi đỉnh nhất trong võ đạo.Lục Trần mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể mạnh tới như vậy?Hơn hai mươi tuổi đã tu luyện đến đỉnh điểm của võ đạo, trong lịch sử nghìn năm của gia tộc Lụcgia, bọn họ chưa từng thấy một ai!Trong lúc mọi người vẫn chưa hết kinh ngạc, Lục Trần và nhị trưởng lão đã giao đấu đến gần 10chiêu.
Cả hai đều là những cường giả có thể xuất nội kình ra ngoài, trong mỗi đường quyền đều cócảm giác long trời lở đất, trong mỗi đường quyền chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.Điều này thể hiện tốc độ ra tay đã đạt đến cực hạn.Nhưng vì cả hai người đều là tuyệt thế cường giả, nên sức lực mạnh đến nỗi không ai bì nổi.Mọi người chỉ nghe thấy trong hội trường không ngừng vang lên những tiếng vang lớn, nguồnnăng lượng tỏa ra càng lúc càng mạnh.Mọi người không ngừng phải lùi lại về phía sau mấy trượng.Đám người Đỗ Phi lần lượt đứng chắn trước mặt Lâm Di Quân và Kỳ Kỳ, sợ hai người đó bịnguồn năng lượng tỏa ra tác động vào người."Phải rồi, bọn họ đã đấu được mấy chiêu rồi?""Chắc là đã vượt quá 20 chiêu rồi."
"Đúng đúng, tốc độ của hai người đó nhanh như vậy, e là phải 30 chiêu rồi ấy chứ."Thấy Lục Trần mạnh như vậy, người nhà Lục gia không thể không chấp nhận sự thật này.Nhưng bây giờ bọn họ không thể để Lục Trần chiếm lấy gia tộc, nếu không bọn họ làm gì có cơhội quật khởi chứ.Đám người Lục Hạo thi nhau kêu la, vừa là muốn làm loạn tinh thần của Lục Trần, cũng vừa làđể nhắc nhở nhị trưởng lão, bọn họ nên dừng tay rồi.
"Mới mười sáu chiêu thôi." Tam trưởng lão nói.Mới mười sáu chiêu?
Nghe tam trưởng lão nói vậy, mọi người đều có chút kinh ngạc, bọn họ thực sự nhìn không ra haingười đã giao đấu được bao nhiêu chiêu, chỉ thấy hai người ra tay như điện giật sấm rền, cảmgiác như đã qua mấy chục chiêu rồi.
"Cũng chỉ còn 4 chiêu nữa thôi, nhanh ấy mà, dựa vào tốc độ ra tay của bọn họ, chắc cũng chỉmất mấy giây."Mọi người gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.Chỉ cần vượt qua 20 chiêu, thì Lục Trần coi như thua.Cái này là anh ấy tự nói, không ai ép cả.Đến lúc đó chẳng phải anh sẽ phải giao nộp Công nghệ Di Kỳ ra hay sao.Còn việc trừng phạt Lục Trần, mọi người không còn dám nghĩ đến nữa.Lục Trần mạnh như vậy, cho dù anh có thua dưới tay nhị trưởng lão, cũng là kẻ mạnh thứ 3 củagia tộc, trưởng lão có khi không những không trừng phạt anh, nói không chừng còn trọng thưởngấy chứ.Vớ vẩn bố của anh còn chưa lên chức trưởng lão, anh đã làm gia chủ rồi.
"Ông hai, thứ lỗi cho tôi vô lễ."Đúng lúc đó, thì nghe tiếng Lục Trần cất lên, mọi người đều giật nảy mình, thấy Lục Trần và nhịtrưởng lão đột nhiên tách ra.Lục Trần đứng trên mặt đất bất động, còn nhị trưởng lão phải nhảy lùi về sau hơn mười bướcmới đứng lại được.Nhị trưởng lão thua rồi sao?
Mọi người dường như không dám tin, nhị trưởng lão mà cũng thua sao.Thua dưới tay một Lục Trần mới hơn hai mươi tuổi.Sao anh ấy có thể biến thái như vậy cơ chứ!Phải rồi, bọn họ đã qua 20 chiêu chưa?Những người xung quanh đều nhìn nhị trưởng lão vẻ mong đợi, trong lòng thầm nghĩ chắc chắnlà phải qua 20 chiêu rồi.Nhưng vào giây phút đó, khi nhị trưởng lão cất tiếng nói, người nhà Lục gia tim như chết lặng.
"Tôi thua rồi, sau này Lục gia cậu nói sao thì là thế ấy." Nhị trưởng lão không muốn thừa nhận,nhưng không thể không thừa nhận.Thực lực của Lục Trần khiến ông ta hoàn toàn bái phục, thậm chí còn có chút vui mừng.Bất luận nói thế nào, Lục Trần cũng là nhánh chính của Lục gia, mang trong mình dòng máu củanhánh chính Lục gia.Cho nên giao Lục gia cho Lục Trần, bọn họ cũng không có ý kiến gì.Lục Trần tài giỏi như vậy, hoàn toàn có tư cách để quản lý toàn bộ Lục gia.
"Bố, chú hai thực sự vẫn chưa vượt qua được 20 chiêu sao?" Lục Tri Hành kinh ngạch hỏi."Không, mới có 19 chiêu, nhưng đó là do Lục Trần cố ý nhường, nếu như không phải Lục Trầncố ý nhường, vào chiêu thứ 12 là chú hai con đã thua rồi." Lục Lăng Tiêu nói."Không sai, thực lực của Lục Trần không cần phải nghi ngờ, tôi hoàn toàn không phải là đối thủcủa nó, không những tôi không phải là đối thủ của nó, mà cho dù là bố con đích thân ra tay, cũngkhông phải là đối thủ của nó, Lục Trần mới là cường giả số một của Lục gia.
Từ hôm nay trở đi,toàn bộ Lục gia, bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của Lục Trần, bất cứ ai cũng không đượcbằng mặt không bằng lòng!" Nhị trưởng lão nghiêm túc nói.
"Cháu không phục, cứ cho là võ công của cậu ta mạnh, cũng không có tư cách thống lĩnh Lụcgia!"Đúng lúc đó, Lục Minh lớn tiếng nói.
-------------------------
Chương 440: Còn ai không phục?
Mọi người đều nhìn về phía Lục Minh, chỉ thấy Lục Minh vẻ mặt quang minh chính đại đi vàogiữa sân.Anh ta ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Trần, trong lòng quả thật rất không có cảm tình.Nhưng anh ta càng không thể để Lục Trần tiếp quản cả Lục gia này.Lục Trần chẳng qua chỉ là một tên ngoài giá thú mà thôi, dựa vào cái gì mà vừa trở về đã có thểtiếp quản cả Lục gia chứ?Lục Trần cũng nhìn Lục Minh, khóe miệng khẽ nhếch lên trêu tức."Lục Minh, nói thử xem vì sao cháu không phục?
Cháu cũng muốn tỉ thí với Lục Trần sao?" Nhịtrưởng lão nhìn Lục Minh, Lục Minh lại dám phản kháng mệnh lệnh của ông khiến ông rất tứcgiận."Nhị gia, võ công của anh ta thứ nhất không phải là giả, nhưng thời đại bây giờ đã thay đổi rồi,đứng đầu võ đạo thì sao chứ, lẽ nào anh ta còn có thể đối đầu với cả quân đội sao?"
Lục Minhvẻ mặt chính trực nói.Mọi người trầm lặng.Không có ai tiếp lời nói của Lục Minh.Lục gia là truyền thống gia tộc võ đạo, nghìn năm trở lại chưa từng thay đổi di nguyện ban đầunày, lời này của Lục Minh chính là đại nghịch bất đạo.
"Bộp bộp bộp....."
Đúng lúc này, giữa sân vang lên tiếng vỗ tay, mọi người ngưng mắt nhìn lại, chính là Lục Trầnđang cười vỗ tay cho Lục Minh.Hành động này của Lục Trần đều khiến mọi người hoang mang không hiểu.Lục Minh đang tranh đấu với anh, anh lại tán thành với ý kiến của Lục Minh.Anh có ý gì?Ngay đến mấy người Lục Lăng Tiêu cũng có chút mơ hồ.
"Nói rất hay, xã hội hiện đại, thời đại ngày càng tiến bộ Lục gia chúng ta đương nhiên cũng phảiphát triển phù hợp với xã hội mới đúng.Đây chính là cái gọi là võ công có cao tới đâu cũng phải sợ dao thái rau.Ở thời đại của vũ khí lạnh, quả thật trong giới võ đạo, người có tu vi càng cao thì có thể lấy đượcthủ cấp của kẻ địch trong thiên quân vạn mã.
Nhưng bây giờ là thời đại của vũ khí nóng rồi, khoảng cách ngoài vạn dạm tôi chỉ cần dùng mộtquả tên lửa xuyên lục địa là có thể đánh đến tận phòng của anh rồi, võ công có cao cũng có tácdụng gì?Anh lẽ nào có thể chống lại cả súng đạn sao?Lấy Lục gia để nói đi, bỏ qua không nói đến tu vi của tôi, cũng không nói đến võ công của mấyngười anh em ở đây, tôi chỉ cần qua loa bán cho đế quốc M hoặc mấy cường quốc ở Châu Âumột vài kỹ thuật đỉnh cao, để họ phá hủy cả quần đảo Pallau, bọn họ chắc chắn không chút dodự gì mà phóng ra một quả vũ khí hạt nhân tới đây.
Với sức mạnh hiện tại của Lục gia, với hệ thống ngăn chặn hiện tại của đảo Palau, mọi ngườinghĩ có thể cản được đạn đạo tốc độ siêu âm của đố quốc M hay các cường quốc Châu Âukhông?"
Lục Trần nhìn mọi người, vẻ mặt khẽ mỉm cười.Lúc này mọi người mới hiểu ra vì sao Lục Trần lại vỗ tay cho Lục Minh, bởi vì anh đây là đang vảvào mặt Lục Minh.
"Anh Lục Minh, anh cảm thấy tất cả lực lượng quân sự mà Lục gia ta đang nắm trong tay có thểso sánh được với cường quốc mạnh như đế quốc M không?
Anh tuyệt đối đừng nghi ngờ quyếttâm của đế quốc M, dã tâm quyết có được những khoa học kỹ thuật đỉnh cao của bọn họ đãvượt qua chủ nghĩa nhân đạo rồi. Anh cũng đừng nghi ngờ sức mạnh Công nghệ Di Kỳ của tôi,có thể khiến bá chủ thế giới như đế quốc M phải nhượng bộ, anh nghĩ những công nghệ khoahọc đỉnh cao mà tôi cung cấp cho Hoa Hạ kia là đồ chơi sao?"
Lục Trần trêu tức nhìn Lục Minh.Sắc mặt của Lục Minh lúc này trở nên vô cùng khó coi, anh ta vốn dĩ muốn thuyết phục cáctrưởng lão trong gia tộc thu hồi lại mệnh lệnh, không để cho Lục Trần tiếp quản Lục gia.
Không ngờ Lục Trần người ta không những võ công cũng trấn áp được cả Lục gia, mà nhữngthế lực khác của anh cũng có thể trấn áp được cả Lục gia.Lúc này căn bản không còn ai có thể hoài nghi lời nói của Lục Trần nữa.
Nếu như Công nghệ Di Kỳ không có cái thực lực này thì bọn họ sao lại có ý định đánh Côngnghệ Di Kỳ chứ?Lục Trần nói không sai, nếu như anh muốn, cả thế giới vì muốn có được khoa học kỹ thuật đỉnhcao, các cường quốc sẽ thi nhau tình nguyện vì anh mà liều mạng.Bọn họ có thể không làm gì được Công nghệ Di Kỳ, nhưng vì những thiết bị khoa học đỉnh cao,thỉnh thoảng làm đao phủ cho Công nghệ Di Kỳ thì cũng có sao?Lúc này, ngay đến cả những người như nhị trưởng lão cũng không thể không tin, bọn họ trướcđó đã quá xem thường Lục Trần rồi.
Cho dù tu vi của Lục Trần không mạnh như vậy thì anh cũng có tư khách không phải sợ Lục gia.Nếu như ông ta làm cho anh tức giận lên, khiến anh không chịu đựng được nữa thì anh thật sựcó thể không màng đến tất cả.Đảo Palau rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn khoảng hơn 9000 ki-lô-mét, một quả bom cũng có thể khiến cảquần đảo phút chốc biến thành một đống đổ nát, không ai trên đảo còn có thể sống sót.Mặc dù chuyện nằm ngoài chủ nghĩa nhân đạo thì mấy nước Châu Âu có thể không dám làm.
Nhưng đế quốc M đã bị không quân Hoa Hạ áp chế thì sao, chắc chắn họ sẽ rất vui lòng giúpLục Trần làm việc này."Còn nữa, anh Lục Minh, có phải anh nghĩ Lục gia kiểm soát được lực lượng quân sự của đảoPalau là tôi không thể làm gì sao?
Lẽ nào anh không điều tra về tôi à, tôi có một đội ngũ SátThần ở Myanmar, chỉ cần tôi đồng ý, thì trong vòng một tháng cả Myanmar đều nằm trong tầmkiểm soát của tôi. Có phải anh còn không biết Đỗ Phi người dùng một chưởng đánh bại ngũtrưởng lão, anh em của tôi là lão đại số một trên phương diện quân sự ở Madagascar? Tiểuquốc vương của Madagascar cũng còn phải hành lễ với tôi, tôn trọng gọi tôi một tiếng quốc sư.
Àcó lẽ anh còn không biết tôi nắm trong tay toàn bộ nguồn tài nguyên của Madagascar, hơn mộtnăm nay đang phát tiển lực lượng quân sự lớn ở Madagascar? Anh cho rằng tôi sẽ phải để ýđến hòn đảo Palau nhỏ bé này sao?"Lục Trần cười mỉa mai nhìn Lục Minh, tông giọng nâng cao lên vài phần."Cái mà anh cho là mạnh mẽ đối với tôi không khác gì một đống rác rưởi bỏ đi, anh có tư cách gìmà đứng đó kêu gào với tôi?"
Lục Trần nói đến cuối cùng, chớp mắt trong ánh mắt hiện lên vẻkhinh thường.Sắc mặt Lục Minh trắng bệch, từng câu nói của Lục Trần đều không thể phản bác lại.Giây phút này anh ta mới hiểu ra khoảng cách giữa anh ta và Lục Trần.Trong lúc anh ta còn đang diễu võ dương oai dưới sự bảo hộ của gia tộc, thì Lục Trần nhỏ hơnanh ta mấy tuổi đã nắm trong tay những thế lực khủng bố như vậy.Hơn nữa tu vi võ đạo khiến anh ta kiêu ngạo trong mắt Lục Trần chỉ là một trò cười mà thôi."Còn ai không phục Lục Trần tôi nữa, có thể ra đây chúng ta từ từ nói chuyện."Lục Trần không thèm để ý đến Lục Minh nữa, ánh mắt quét một lượt tất cả mọi người, cho dù lànhững anh em họ hàng chi bên như Lục Hải, Lục Lôi Lôi hay đến chi chính như Lục Hạo lúc nàybị Lục Trần nhìn đến đều lần lượt cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Lục Trần.Ngay đến người bọn họ cho rằng là kiêu ngạo nhất gia tộc Lục Minh ở trước mặt Lục Trần cũngđều bị trấn áp trên mọi phương diện thì bọn họ làm sao dám chất vấn Lục Trần?Làm sao dám đối đầu với Lục Trần nữa?
Lúc này, ngay đến những trưởng bối bậc cha chú như Lục Tri Hành, Lục Hàn đứng trước khí thếmạnh mẽ của Lục Trần cũng không có ai dám đối diện với anh.So với Lục Trần, bọn họ đều quá kém cỏi.Còn mấy vị trưởng lão Lục Lăng Tiêu lúc này lại gật đầu tâm đắc từ tận trong đáy lòng.Sức mạnh của Lục Trần khiến cả gia tộc cảm thấy sợ hãi, cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng lại khiến các ông vô cùng vui mừng thanh thản.Trong gia tộc có người trẻ tài giỏi như Lục Trần, đây chính là phúc của gia tộc."Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi vị trí gia chủ, Lục Trần mới là sự lựa chọn phù hợp nhất cho vịtrí gia chủ."
Đúng lúc này, Lục Thiên Hành đứng ra, ông ấy nhìn Lục Trần một cái rồi nhìn về phía các vịtrưởng lão.
------------------
Chương 441: Con không có hứng thú với nhà họ Lục
Lúc này, tâm trạng của ông thực sự phức tạp.Nhưng trên cả điều đó, là sự vui mừng.Phải, hôm nay Lục Trần đã mang đến cho ông quá nhiều quá nhiều kinh ngạc, khiến ông quásức bất ngờ.Ông biết con trai mình rất xuất sắc, sau này chắc chắn sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trígia chủ.
Nhưng ông không ngờ...
Không ngờ được rằng Lục Trần lại xuất sắc đến mức này, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của ông!"Không cần đâu. Con không có hứng thú với vị trí gia chủ.
Hiện tại không, sau này cũng không.Con chỉ muốn mạch khoáng sản đất hiếm trên quốc đảo Palau."
Vào lúc này, câu nói của Lục Trần khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.Lục Trần chẳng thèm trở thành gia chủ nhà họ Lục, khinh thường nhà họ Lục. Rốt cục con ngườinày ngông cuồng tới cỡ nào đây?
Nhưng lúc này, bọn họ mới nhận ra, quả thực Lục Trần có vốn liếng để kiêu ngạo.Đầu tiên, về võ thuật, nhị trưởng lão còn không qua được hết hai mươi chiêu dưới tay anh. Điềunày đã có tính áp đảo rồi.Thứ hai, sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Công nghệ Di Kỳ cũng có thể phá hủy quốc đảoPalau chỉ trong chốc lát.
Việc này thực sự nằm ngoài dự liệu của họ.Tuy rằng họ chưa từng nghĩ đến những vấn đề đó, nhưng đúng là Công nghệ Di Kỳ có sức mạnhnhư vậy.
Lục Thiên Hành và năm vị đại trưởng lão cũng hơi ngẩn ra.Không phải lúc trước Lục Trần đã nói chỉ cần anh thắng thì sẽ giành lấy nhà họ Lục sao?
Bây giờ lại nói không hứng thú với nhà họ Lục?Lẽ nào trong mắt anh, toàn bộ nhà họ Lục không bằng một mạch khoáng sản đất hiếm à!Đúng vậy. Trong mắt Lục Trần, cả nhà họ Lục vẫn không bì nổi một mạch khoáng sản đất hiếm.
Anh vốn đã chẳng có bao nhiêu tình cảm với nhà họ Lục. Không ngờ hôm nay đến đây, nhà họLục lại động vào giới hạn của anh bằng đủ mọi cách, xóa sạch chút tình cảm vốn đã ít ỏi đếnđáng thương ấy.Trong mắt người khác, nhà họ Lục kiểm soát một quốc đảo, lại là gia tộc ẩn thế đầu tiên.
Nhữngthứ này đều là tồn tại tối cao.Nhưng với anh mà nói, một gia tộc không có tình cảm chính là một gánh nặng.Anh không dựa vào nhà họ Lục để kiếm tiền, cũng không muốn nuôi người nhà họ Lục.Vậy nên, chẳng bằng lấy thứ gì thực tế một chút.Vừa khéo, trước khi anh tới đây đã điều tra tình hình quốc đảo Palau.
Trên đảo có một mạchkhoáng Bastnaesite với hàm lượng cực lớn. Nó là sản phẩm phụ của mỏ than đá lớn nhất trênquốc đảo Palau.Quốc đảo Palau chủ yếu khai thác than đá, coi việc khai thác Bastnaesite là việc phụ.
Chủ yếu là vì nguyên nhân kỹ thuật nên rất ít khai thác. Chúng được các nước Châu Âu khácmua trực tiếp dưới dạng quặng thô.Bastnaesite là một loại khoáng sản hiếm vô cùng quan trọng, là nguyên liệu trọng yếu để chiếtxuất các nguyên tố đất hiếm từ nhóm Xeri.Nhóm nguyên tố Xeri thường dùng để chế tạo hợp kim, đề cao tính đàn hồi, độ dẻo và sức chịuđựng của kim loại. Chúng là linh kiện quan trọng chế tạo máy bay phản lực, máy bay chiến đấuđời 5 đến đời 6, các loại hỏa tiễn, động cơ và máy chịu nhiệt.
Nó có thể dùng làm lớp vỏ chống bức xạ,... Ngoài ra, nhóm nguyên tố Xeri còn có thể dùng đểchế tạo các loại thủy tinh màu.Loại quặng hiếm này chính là thứ mà công nghệ Di Kỳ cần.Cho nên mục đích cuối cùng của Lục Trần chính là mỏ quặng này.Loại quặng chính của mạch khoáng sản này là than đá. Nhà họ Lục giao cho Lục Trần cả dãy mỏthan, nhưng Lục Trần không cần.Anh đã không còn cần nó nữa.
Bởi vì họ sắp đưa ra kỹ thuật hạt nhân có thể khống chế; không còn cần nhiều tới những nguồntài nguyên không thể tái sinh như quặng than nữa rồi.Sau khi kêu Hứa Thư Đình tự mình đến quốc đảo Palau thành lập một công ty khoáng sản, LụcTrần bèn lập tức rời khỏi nhà họ Lục, rời khỏi quốc đảo. Tâm trạng của những người nhà họ Lục phức tạp vô cùng.Đặc biệt là năm vị đại trưởng lão.
Khi Ngũ trưởng lão nói Lục Trần có thể đào tạo cao thủ vôsong, họ đều có loại cảm giác rất đau lòng.Đây là tổn thất lớn nhất của gia tộc đó!Không nói đến tu vi của Lục Trần, chỉ riêng cái cách mà anh có thể đào tạo kẻ mạnh cũng đủ lậtđổ tất mọi cả gia tộc ẩn thế rồi.Bọn họ cũng hiểu ra được, tại sao những người bên cạnh Lục Trần đều mạnh như vậy. Nhữngngười đó không phải là kẻ mạnh từ gia tộc ẩn thế khác, mà tất cả đều là Lục Trần tự mình đàotạo ra.Nếu Lục Trần ở lại gia tộc, vậy tương lai nhà họ Lục sẽ có bao nhiêu kẻ mạnh hàng đầu đây?Ít nhất cũng có thể khiến cả gia tộc đạt đến đỉnh cao chưa từng có.Nhưng lúc này họ hối hận cũng muộn rồi.Vì cách làm của bọn họ đã khiến Lục Trần bị tổn thương. Thậm chí, cuối cùng ngay cả nghi thứcnhận tổ quy tông Lục Trần cũng không tham gia.Tuy rằng anh thừa nhận mình họ Lục, nhưng cũng thể hiện rất rõ ràng thái độ của bản thân.Sau này, việc sinh tử tồn vong của nhà họ Lục chẳng liên quan gì đến anh hết.
Ngay cả Lục Tri Hành và mấy người Lục Hàn cũng có chút tiếc nuối.Tuy chuyện cuối cùng Lục Trần không ở lại khiến hi vọng trong bọn họ lại bùng lên. Nhưng bọnhọ cũng biết rằng, Lục Trần không ở lại mới là tổn thất lớn nhất của cả gia tộc.Sau khi về đến Du Châu, mọi công việc đều được tiến hành như bình thường. Trong khoảng thờigian này, tập đoàn đất hiếm đã tích trữ một lô vật liệu hiếm. Lục Trần trực tiếp vận chuyển về DuChâu.Hiện tại, về các vật liệu quý hiếm mà tập đoàn đất hiếm tinh luyện mỗi ngày; ngoại trừ cung cấpcho các nhà kinh doanh vật liệu đất hiếm trong nước ra, Lục Trần không xuất khẩu ra nước ngoàidù chỉ một gram.Hoa Hạ là quốc gia có trữ lượng đất hiếm lớn nhất, nhưng vì không có kỹ thuật luyện nên trướckia chỉ bán quặng thô cho nước ngoài. Sau đó người bán vật liệu hiếm của Hoa Hạ lại đi mua vậtliệu hiếm đã tinh luyện từ nước ngoài về. Phần lãi lớn hầu như đều vào tay người nước ngoài cả.
Nhưng kể từ khi Lục Trần thành lập tập đoàn đất hiếm trong nước, toàn bộ quặng đất hiếm tạiHoa Hạ đều được cung cấp cho tập đoàn đất hiếm. Cho dù đế quốc M hay các nước lớn khácphản đối thế nào thì Hoa Hạ cũng chịu áp lực và không xuất khẩu thêm gram đất hiếm nào nữa.Mà những người kinh doanh vật liệu đất hiếm trong nước cũng không dùng tới số lượng lớn nhưvậy, cho nên phần lớn Lục Trần sẽ tích trữ lại hết để sau này dùng.Sau khi giải mã được nhiều kỹ thuật hàng đầu trong hạt, Lục Trần nhận thức được tầm quantrọng của vật liệu hiếm. Trong tương lai sẽ có vô số ngành công nghiệp phải dùng chúng, tích trữbốn năm năm chắc chắn lời nhiều.Hầu hết người trong công ty không hiểu, nếu Lục Trần xuất khẩu chỗ vật liệu hiếm này thì tậpđoàn đất hiếm có thể tăng gấp đôi lợi nhận trong thời gian ngắn.
Nhưng Lục Trần thà tích trữ chúng cũng không xuất khẩu, chuyện này ảnh hưởng đến lợi ích củarất nhiều người. Cho nên trong thời gian này, nhiều giám đốc điều hành của tập đoàn đất hiếmtrong nước, nhất là những người có số cổ phần danh nghĩa nhất định đều có lời phê bình kínđáo.Nhưng họ chỉ có quyền nhận hoa hồng chứ không có quyền cổ đông, nên tuy nhiều người có ýkiến thì cũng chẳng gây ra chuyện gì lớn.Về chuyện này, Hứa Thư Đình cũng đã tìm anh nói chuyện mấy lần, nhưng anh vẫn giữ vữngquan điểm của mình.
Không biết tại sao, Lục Trần luôn cảm thấy những năm sau này rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.Toàn bộ việc tích trữ vật liệu hiếm này chỉ làm theo bản năng, tựa như có thứ gì đó âm thầm điềukhiển ý thức và tư tưởng của anh. Anh rất kiên quyết trong việc tích trữ vật liệu hiếm.
Lục Trần nhận ra điều này nhưng anh không có bất kỳ ý thức hay nguyện vọng phản đối nào.Thậm chí trong hơn một năm nay, sự cố chấp của anh với quặng đất hiếm này còn vượt qua mọiloại nguyên vật liệu khác.
---------------------
Chương 442: Kế hoạch điên rồ
Kế hoạch năm nay của Công nghệ Di Kỳ đã được công bố tại cuộc họp thường niên, vì vậy mọingười đều biết rằng Công nghệ Di Kỳ sẽ cho ra mắt kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thểkhống chế trong quý đầu tiên của năm nay.Đây là công nghệ đỉnh cao làm thay đổi cuộc sống của con người, đồng thời cũng là dấu hiệucho thấy công nghệ nhân loại đã chính thức bước vào giai đoạn sau của nền văn minh bậc nhất.
Mọi người trên toàn thế giới đang mong chờ những thay đổi trong cuộc sống con người mà Côngnghệ Di Kỳ sẽ mang lại sau khi cho ra mắt kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khốngchế.Nhìn chung, trong hai năm qua, một số kĩ thuật dân dụng do Công nghệ Di Kỳ ra mắt đã thay đổinhiều thói quen sống của con người.Ví dụ, động cơ đa năng đã làm giảm giá thành của những chiếc xe hơi và giá xe nói chung cũngđã giảm xuống, số người làm công ăn lương vốn dĩ không biết lái xe cũng đã mua xe nhiều hơn.
Thứ hai là sự ra đời của người máy thông minh. Đầu tiên, nó thay thế người chuyển phát nhanhvà giao thức ăn nhanh. Mặc dù người chuyển phát nhanh và người giao thức ăn sẽ bị mất việcgây ra những chấn động không mong muốn, nhưng ngay sau đó Công nghệ Di Kỳ và bộ chínhphủ đã hợp lực, giải quyết vấn đề việc làm cho mọi người.Chỉ là chuyện này cũng cho mọi người một sự chuẩn bị, trong tương lai có khả năng sẽ có càngnhiều loại công việc bị người máy thay thế.Vì vậy lần này, cả thế giới đều tin rằng ngay khi Công nghệ Di Kỳ cho ra mắt kĩ thuật phản ứngtổng hợp hạt nhân có thể khống chế, toàn bộ lối sống của con người sẽ lại bị đảo lộn một lầnnữa.
Tất nhiên, chắc chắn là thay đổi theo chiều hướng tốt.Năng lượng mặt trời được sử dụng rộng rãi, các nguồn tài nguyên như dầu mỏ và than đá sẽkhông còn là nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống.Với việc thúc đẩy công nghệ không người lái, xe hơi cũng sẽ hướng tới việc lái tự động, thóiquen sinh hoạt của mọi người sẽ càng thay đổi bởi công nghệ Di Kỳ.Cuối tháng ba, Công nghệ Di Kỳ đã đưa ra một bản tin, kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân cóthể khống chế được mong đợi trên thế giới sẽ chính thức ra mắt trong cuộc họp báo được tổchức vào ba ngày sau.Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, thế giới lại bị chấn động, các nhà báo từ vô số quốc gia đãđổ xô đến Du Châu để tham gia buổi họp báo của Công nghệ Di Kỳ.
Tất nhiên, sau khi họ đưa ra tin tức này, Lưu Trường Phong cũng đã đến Du Châu trong ngàyhôm đó, cùng với Tạ Vĩ Hào thương lượng đàm phán với đám người Lục Trần về việc mua lạicông nghệ này.Cuối cùng, Lục Trần quyết định sẽ chuyển giao bằng sáng chế kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạtnhân có thể khống chế cho đất nước với giá mười tỷ nhân dân tệ.Mười tỷ vốn đã là con số lớn đối với vô số đại gia, nhưng với Lục Trần mà nói, thì đó chỉ là lợinhuận một năm của một chi nhánh công ty mà thôi, anh đều không quan tâm lắm.
Tất nhiên, anh cũng biết rằng để có được sự hỗ trợ và bảo vệ của nhà nước, với nhiều côngnghệ then chốt, thì anh bắt buộc phải tạo ra lợi ích.Đối với kĩ thuật dân dụng và thương mại, Lưu Trường Phong không có yêu cầu gì, Lục Trầncũng chưa chuẩn bị tung ra thị trường.Tuy nhiên, về trạm điện kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế thì đã có được sựhợp tác với nhà nước.Sau khi biết Bộ hàng không vũ trụ Hoa Hạ đã có được kĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân cóthể khống chế của Công nghệ Di Kỳ, một số cường quốc hàng không như đế quốc M đều rấtngưỡng mộ.Hoa Hạ là quốc gia đầu tiên thực hiện được giấc mơ vượt ra khỏi hệ mặt trời của loài người.Theo dữ liệu do Công nghệ Di Kỳ cung cấp, hiệu suất tính năng của động cơ tổng hợp hạt nhângấp mười lần động cơ có lực đẩy lớn nhất hiện nay. Nói cách khác, cục hàng không vũ trụ HoaHạ nghiên cứu phát triển nó trong hơn hai mươi ngày thì tàu vũ trụ có thể bay tới sao Hỏa.Về vấn đề này, các nước phương Tây đã đề nghị Hoa Hạ khám phá sao Hỏa, họ đều sẵn sàngcùng nhau đầu tư nguồn vốn và tài nguyên vào dự án này.Cục hàng không vũ trụ Hoa Hạ đã đưa ra một động thái lớn vào ngày thứ ba, kế hoạch thámhiểm sao Hỏa sẽ được khởi động trong năm tới, cũng hoan nghênh tất cả các quốc gia đầu tưvào.
Về vấn đề này, Lục Trần hơi bất ngờ, họ chỉ định bắt đầu dự án vào năm thứ tư của kế hoạchnăm năm, không ngờ đất nước lại khởi động sớm như vậy, điều này đã phá vỡ hoàn toàn kếhoạch của Công nghệ Di Kỳ.Lục Trần tạm thời phải tổ chức một cuộc họp cấp cao liên quan đến chuyện này."Cục hàng không vũ trụ đã khởi động kế hoạch thám hiểm sao Hỏa trước thời hạn, điều này đãphá vỡ hoàn toàn kế hoạch năm năm của chúng ta. Mọi người nghĩ sao về vấn đề này?" Tạicuộc họp, Lục Trần đưa ra câu hỏi trước."Khi tôi đề xuất kế hoạch năm năm này, cũng không ngờ cục hàng không vũ trụ lại như vậy, có lẽlà họ cố ý. Dù sao thì trên sao Hỏa hẳn có vô số tài nguyên quý hiếm.
Làm sao quốc gia có thểcho phép một doanh nghiệp tư nhân như chúng ta tổ chức hoạt động được? Cho nên ngay từđầu vừa mới công bố bọn họ đã đề nghị muốn mua đứt bằng sáng chế kĩ thuật phản ứng tổnghợp hạt nhân có thể khống chế của chúng ta, sau đó cũng là bên đầu tiên công bố kế hoạchthám hiểm sao Hỏa." "Đây là sai lầm của chúng ta, chúng ta đã quá bất cẩn, khi đề ra kế hoạch năm năm này, chúngta quả thực có phần quá tự tin, nghĩ rằng họ chưa sẵn sàng khám phá sao Hỏa, cho nên cũngkhông giữ bí mật. Nhưng bây giờ trong một khoảng thời gian ngắn thì không thể nghiên cứu pháttriển thiết bị thăm dò sao Hỏa được. Máy thám hiểm đòi hỏi một số lượng lớn vệ tinh để hỗ trợđịnh vị, vì vậy đề xuất của tôi là từ bỏ kế hoạch này ngay bây giờ. "
Vương Duy nói."Trên thực tế, tôi cảm thấy lúc này chúng ta có thể im lặng không làm gì cả, trước tiên không cầnquan tâm đến kế hoạch này nữa, tôi có linh cảm rằng mặc dù Cục hàng không vũ trụ đã có đượckĩ thuật phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể khống chế của chúng ta, nhưng công nghệ thăm dòkhông gian của họ có lẽ vẫn chưa đủ hoàn thiện. Có thể họ cũng đang chuẩn bị để chúng ta gianhập vào, hy vọng chúng ta có thể cung cấp công nghệ cho họ. Nếu không thì Cục hàng khôngvà vũ trụ sao có thể để đế quốc M và những quốc gia khác gia nhập vào được." Nhà khoa họcĐinh Đại Thành nói.Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Trần cũng gật đầu, cảm thấy phân tích của Đinh Đại Thành cólý."Vậy thì mọi người cảm thấy chúng ta có cần thiết phải gia nhập vào không?" Lục Trần nhìnnhững quản lý cấp cao rồi hỏi."Có, nhất định phải tham gia."
Đinh Đại Thành nặng nề gật đầu."Trước hết, chúng ta tham gia vào Cục hàng không vũ trụ, không cần biết họ có công nghệ hàngkhông vũ trụ hoàn thiện hay không, chuyện này đối với chúng ta đó chỉ có lợi chứ không có hại.Bởi vì Cục hàng không vũ trụ đang nghi ngờ chúng ta đang có một bộ công nghệ hoàn chỉnh,mục đích của họ chính là để chúng ta cung cấp công nghệ cho họ, nếu chúng ta không chủ độngtham gia sẽ khiến họ cảm thấy rằng chúng ta thực sự có nó, việc tham gia vào ít nhất có thể xuatan đi nghi ngờ của họ trước đó." Đinh Đại Thanh giải thích.
"Ừ." Lục Trần gật đầu, đồng ý với phân tích của Đinh Đại Thành.Đúng như câu nói cây càng cao thì gió càng mạnh, hai năm nay Công nghệ Di Kỳ quá lớn mạnh,có thể khiến nhiều ông lớn không hài lòng hoặc ghen tị, có khả năng sẽ gây khó dễ cho Côngnghệ Di Kỳ trên một số phương diện nào đó."Nếu đất nước đã có kế hoạch lên sao Hỏa, vậy thì chúng ta hãy thay đổi chiến lược của mình..."
Trong đầu Lục Trần chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, nguyên nhân là do kế hoạch này đã đượcnhiều nhà khoa học đề xuất, nhưng vì không có kỹ thuật hỗ trợ nên có thể mười năm tới nó sẽkhông thành hiện thực.
Nhưng thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều công nghệ đỉnh cao được Công nghệ Di Kỳ giảimã, vì vậy Lục Trần cảm thấy kế hoạch này tuy hơi điên rồ nhưng nó rất có tính khả thi.Miễn là anh đạt được mục đích, toàn bộ Công nghệ Di Kỳ sẽ trở thành công ty dẫn đầu nhânloại.
-------------------------
Chương 443: Thay đổi quan trọng của Công nghệ Di Kỳ
Trước sự phát triển nhanh chóng của Công nghệ Di Kỳ, khi những chuyên gia y khoa từ khắp nơitrên toàn thế giới đang ráo riết tìm cách giải mã virus sinh hóa D ở Đông Doanh, thì thế giới đãcó báo cáo về sự lây nhiễm virus D ở hơn 100 quốc gia.Trong số đó, các quốc gia khu vực Châu Á có số ca lây nhiễm đáng sợ nhất, chỉ riêng Hoa Hạ đãvượt qua con số hơn 10.000 ca bệnh.
Điều khiến người dân Đông Doanh tuyệt vọng nhất là chỉ trong vòng vài tháng, đất nước của họđã có hơn 200.000 ca nhiễm virus và hơn 80.000 ca tử vong.Theo thời gian, số lượng người nhiễm bệnh tử vong ngày càng nhiều, mỗi ngày đều theo chiềuhướng gia tăng nhanh chóng.Trong đội ngũ chuyên gia y tế, đã xuất hiện 15 trường hợp nhân viên nghiên cứu khoa học nhiễmbệnh, nhưng rất may tình hình này đã được kiểm soát ở một mức độ nhất định, nếu không toànbộ đội ngũ chuyên gia y tế đều sẽ sụp đổ.
Ngày càng có nhiều người bị nhiễm virus khiến cho toàn thế giới dần dần lâm vào cảnh khủnghoảng. Mặc dù các quốc gia ngay lập tức vào cuộc và cam kết rằng, các chuyên gia đã có nhữngđột phá trong việc giải mã gen virus và sẽ sớm tìm ra kháng thể tương ứng, nhưng toàn thế giớivẫn bị che phủ bởi một tầng bóng tối của sự hoảng sợ.Tháng tám, sau khi Công nghệ Di Kỳ cho ra mắt kỹ thuật 6G, Lục Trần một lần nữa tổ chức mộtcuộc họp cấp cao.Trong cuộc họp này, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc.
Bởi vì mọi người đều biết chủ đề của cuộc họp lần này là gì.Năm ngoái mọi người bắt đầu tiến hành giải mã virus D, nhưng mười tháng trôi qua vẫn khôngcó bất kì tiến triển nào. Ngược lại, theo con số thống kê chưa đầy đủ, trong vòng mười thángtrên toàn thế giới đã có hơn 500.000 người chết vì nhiễm virus D. Tất cả các quốc gia đều đangche giấu con số thật sự.Là một nòng cốt của viện nghiên cứu khoa học, Lục Trần hiểu rõ tình hình này hơn bất cứ ai.
Đốimặt với tình hình này, anh không thể ngồi im.Mười tháng nay không có bất kì đột phá nào, điều này cho thấy virus D dị thường cỡ nào.Điều khiến mọi người nhẹ nhõm một chút là virus D mặc dù dị thường nhưng không giống vớivirus T trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng về ngày tận thế, trong nháy mắt càn quét thếgiới, còn khiến tất cả mọi người trên toàn thế giới đều bị nhiễm virus.Mặc dù virus D đã càn quét thế giới, nhưng trước mắt nó chỉ lây nhiễm với những người có thểcơ địa yếu, tức là những người có tình trạng sức khỏe kém dễ bị lây nhiễm nhất.Nhưng điều này cũng không thể chứng minh những người có sức khỏe tốt không bị lây nhiễmvirus D.
Vì thế trước khi virus D biến đổi hoặc tiến hóa thêm thì Lục Trần hi vọng Công nghệ Di Kỳ có thểgiải mã được mật mã gen virus D trước."Tôi nghĩ rằng mọi người đã biết chủ đề của cuộc họp hôm nay là gì rồi. Đúng như suy đoán củamọi người, bây giờ là thời khắc mọi người trên thế giới đối mặt với khủng hoảng. Nhiệm vụ quantrọng nhất của chúng ta có lẽ là giải mã virus D, vì thế, tất cả công việc quan trọng của đội ngũnghiên cứu sẽ được thay đổi."
Lục Trần nhìn về phía trưởng chuyên gia khoa Đinh Đại Thànhnói."Giám đốc Đinh, phía anh có vấn đề gì không? Cho dù có vấn đề gì thì cũng gác lại cho tôi, toànbộ đội ngũ chuyên gia nghiên cứu khoa học của chúng ta đều bỏ hết hạng mục đang làm xuống,tất cả tập trung tinh thần vào việc giải mã virus D, đây chính là mệnh lệnh." Lục Trần kiên địnhnói.
Nếu như không có con người, thì kiếm được bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể tiêu.Đối với vấn đề này, Đinh Đại Thành cũng hiểu, tất cả mọi người đều hiểu.Nhưng có một vài người vẫn muốn đem việc này giao cho quốc gia xử lý, bọn họ vẫn cảm thấytruyện này không liên quan tới mình, đây là việc lớn của quốc gia.Đây cũng là nguyên nhân Lục Trần mở cuộc họp khẩn cấp lần này.Công nghệ Di Kỳ thành lập được 3 năm, đã có những phát triển không thể tưởng tượng nổi. Chodù là tầng lớp quản lí nào thì cũng có đủ kiểu người khác nhau, nên Lục Trần trước hết phảicảnh tỉnh mọi người.Kiếm tiền quan trọng, nhưng sinh mạng còn quan trọng hơn, tương lai của con người lại càngquan trọng."Không vấn đề gì, toàn bộ đội ngũ nghiên cứu khoa học đều sẽ tham gia vào việc giải mã virusD."
Đinh Đại Thành gật đầu thật mạnh."Tiếp theo chúng ta hãy thảo luận về các biện pháp mà chúng ta sẽ thực hiện nếu như sau nàykhông thể giải mã thành công virus D và cách đối phó với nó?" Lục Trần đưa ra vấn đề thứ haitrong cuộc họp ngày hôm nay.Chuyện này nói không quan trọng nhưng lại rất quan trọng, nếu như xuất hiện tình huống khôngthể giải mã virus D, vậy tương lai con người sẽ có khả năng đối mặt với nguy cơ diệt vong.Quốc gia làm cách nào ứng phó thì anh không biết, cũng không quan tâm, nhưng anh phải có kếhoạch và sắp xếp của riêng mình.Đối với những điều chưa biết, bất kỳ trường hợp nào cũng có thể xảy ra.Trong thời gian tiếp theo, mọi người đều trầm tư suy nghĩ vấn đề này.Nhưng càng suy ngẫm, tâm trạng của mọi người lại càng nặng nề.
Đế quốc M và Đông Doanh đã đi sai hướng, họ không nên đi nghiên cứu vũ khí sinh hóa, đâyhoàn toàn là đang dần dần đẩy loài người xuống vực thẳm của sự diệt vong.Những ảnh hưởng của việc công ty sinh hóa phát nổ, mặc dù những quan chức cấp cao củaĐông Doanh và đế quốc M đều đã từ chức, thậm chí bị phán là kẻ phản bội nhân loại, sẽ bị xử tửvào năm tới, nhưng căn bản chẳng có tác dụng gì.Căn bản không có cách nào làm bình ổn lòng dân.Điều này khiến cho cả thế giới phải dọn dẹp hậu quả giúp hai người đó.
Đối với câu hỏi Lục Trần nêu ra, các giám đốc điều hành cấp cao lần lượt đưa ra nhận xét, vàcuối cùng họ đã tổng kết ra một kế hoạch bí mật.Trước khi không gặp phải kết quả xấu thì kế hoạch này sẽ không được áp dụng.Tháng 12, số người trên toàn cầu bị nhiễm virus đã vượt quá một triệu người và số người tửvong vượt quá 400.000 người, đây là một tỷ lệ tử vong siêu khủng khiếp. Mặc dù mỗi quốc giađều giấu các con số thực, nhưng ngày càng nhiều người vẫn cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng.Thậm chí một vài quốc gia nhỏ ở Châu Âu đã xuất hiện hiện tượng bạo loạn.Cùng tháng, Lục Trần soạn một bản báo cáo trên trang chính của Công nghệ Di Kỳ, đại ý chínhlà nói với mọi người, Công nghệ Di Kỳ đã dừng thực hiện các hạng mục nghiên cứu trong tay,đang trong thời gian dốc toàn lực vào giải mã virus D, mặc dù bọn họ vẫn chưa tìm đượcphương án cụ thể, nhưng từ những con số của các hạng mục lâm sàng cho thấy những ngườicó sức khỏe tốt có tỉ lệ nhiễm bệnh thấp hơn một chút.
Lục Trần kiến nghị mọi người tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra một lần, sau khi xác định đượctình trạng của bản thân thì vẫn phải tăng cường luyện tập.Tin tức chính thức của Lục Trần lần này gần như khiến máy chủ và trang web chính thức củacông ty phải nổ tung với số lượt truy cập trong một ngày vượt quá 2 tỷ, quả là một lưu lượng truycập khủng khiếp.Toàn bộ nhân lực của Công nghệ Di Kỳ đều dốc sức mã phá virus D chính là tin tốt nhất chonhân loại trong những tháng gần đây.
Vì thế có rất nhiều người đều yêu cầu quốc gia cũng nên giống Công nghệ Di Kỳ, toàn lực thamgia vào việc giải mã virus D.Thậm chí còn đưa ra những khẩu hiệu như 'Nếu con người đều diệt vong, những người lãnh đạonhư các ông còn có thể lãnh đạo ai nữa', thi nhau yêu cầu quốc gia phải học tập Công nghệ DiKỳ.
Đối với việc này, Lục Trần không biết, cũng không bận tâm. Mấy tháng nay, anh cùng Đinh ĐạiThành và những người khác tập trung nghiên cứu virus D.Kỹ thuật của anh thậm chí còn vượt qua 50% các nhà khoa học.
-----------------------
Chương 444: Tuyệt vọng
Trong khoảng thời gian Tết đến, mọi người ở Hoa Hạ đều không tâm trạng suy nghĩđến chuyện đón năm mới, trong lòng rất nhiều người đều hơi hoảng hốt.
Năm nay toàn bộ thế giới đều bị bao phủ bởi một bóng đen, nhưng vẫn chưa có nhiều tìnhhuống bạo loạn, chủ yếu là bởi vì bây giờ mọi người vẫn tin tưởng vào các nhà khoa học.Nhưng niềm tin này chắc chắn sẽ thay đổi dần theo thời gian, lúc đó không ai biết được tìnhhuống bất ngờ nào sẽ xảy ra.Tâm trạng Lục Trần cũng rất tệ, nhất là sau khi anh tham gia giải mã virus D, trong lòng anh cómột loại cảm giác khó chịu không thể giải thích được.Virus D quá biến thái, căn bản là không thể giải mã bằng công nghệ hiện nay của con người.
Trong lòng Lục Trần đã lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.Cho nên, sau khi hết tết, anh đã tự mình rút khỏi việc nghiên cứu virus D, điều này cũng khiếnmột số nhà khoa học chuẩn bị sử dụng phương án dự phòng.Nhưng đúng hôm đó, Lục Trần nhận được một cuộc gọi từ Thành Hổ, trong điện thoại Thành Hổnói với anh rằng việc trồng hạt giống bồ đề rất thành công, họ tìm ra công nghệ để gia tăng tốcđộ phát triển của hạt giống bồ đề, đã đạt đến hơn một nghìn kg.Khi Lục Trần nhận được cuộc gọi này, anh lập tức muốn đến Đại Lý càng sớm càng tốt.Cho đến nay, theo như gì anh biết, chưa có võ giả nào ở Hoa Hạ bị nhiễm virus D, vì vậy anh dựđịnh sẽ tinh chế một lô thuốc tiến hóa gen để cải thiện thể chất cho những người bên cạnh anh.
Sau khi đến Đại Lý, Lục Trần không hề chậm trễ mà lập tức nhờ các chuyên gia y tế tinh chếnhững viên thuốc tiến hóa gen.Một cân hạt bồ đề lần trước, người ta đã chiết xuất ra mười viên thuốc tiến hóa gen, còn có mộtphần ba nguyên liệu đã bị loại bỏ.Tính theo cách này, lô đầu tiên của một nghìn hạt bồ đề có thể chiết xuất ít nhất khoảng mườinghìn viên thuốc.Tất nhiên, chờ đến khi bọn họ tinh chế vài lần, thì công nghệ đã trở nên hoàn thiện hơn trước,ước tính sẽ có khoảng hơn một nghìn viên nữa.Nhưng ngay cả khi nó có đến mười nghìn viên, cũng không đủ cho toàn bộ công ty tập đoàn.
Mà loại thuốc tiến hóa gen thần kỳ này chắc chắn sẽ khiến cả thế giới ghen tị đỏ mắt, nếu chỉdùng cho nhân viên của công ty mình thì chắc chắn là không được."Hãy nghiên cứu thử xem, chúng ta có thể giảm một nửa hiệu quả của thuốc sau đó gia tăng sảnlượng, mọi người xem thử có khả năng thực hiện được không?" Lục Trần nói với một số nhàkhoa học.Một năm sau sẽ thu hoạch lô bồ đề thứ hai, cho nên bây giờ anh không thể không làm theo cáchnày.
Mà dù đã nắm vững phương pháp gieo trồng nhưng tỷ lệ sống sót của hạt bồ đề vẫn rất ít, rấtkhó gieo trồng.Trong hơn một tháng tiếp theo, Lục Trần yêu cầu bên phía Đại Lý nghiên cứu công nghệ để giảmmột nửa hiệu quả của thuốc tiến hóa gen, đồng thời chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Mà trong một tháng nay, tình hình càng ngày càng trở nên tồi tệ, tin tức các nhà nghiên cứu khoahọc mắc virus D đã được lan truyền, sự hoảng sợ bị kìm nén suốt một năm cuối cùng cũng bùngphát. Một nửa các quốc gia ở châu Âu đột nhiên nổ ra hàng chục cuộc bạo loạn, nhiều cuộc bạoloạn xảy ra đến mức quân đội cũng không thể khống chế được.Ở châu Phi, chính phủ của các nước nhỏ bị cuộc bao loạn lật đổ.Tình hình ở đế quốc M cũng rất tồi tệ, các cuộc bạo động quy mô lớn đã xảy ra ở một số bang.Phía Hoa Hạ vẫn đỡ hơn một chút, nhưng các hoạt động tội phạm khác nhau đã nhiều hơn mườilần so với một năm trước.
Nhưng điều khiến Lục Trần lo lắng hơn cả là mạch khoáng sản đất hiếm ở Madagascar của anh,bây giờ hơi khó kiểm soát, có rất nhiều thợ mỏ đã bắt đầu tấn công và gây rắc rối, theo xuhướng gần như không thể khống chế được.
"Hãy để quân đội trấn áp đi, nếu không toàn bộ Madagascar sẽ hỗn loạn." Trong cuộc gọi, Đỗ Phiđã đưa ra đề nghị của mình.Sau khi có quá nhiều công nhân đình công, nhiều nhà máy của Công nghệ Di Kỳ ở Madagascarkhông thể không ngừng hoạt động, Đỗ Phi chỉ có thể tìm Lục Trần hỏi ý kiến.
"Nếu lúc này quân đội điều đi trấn ấp, thì toàn bộ người dân Madagascar sẽ căm thù chúng ta,cũng rất khó để kiểm soát. Vì vậy, khi chưa đến bước đường cùng thì đừng sử dụng quân đội,cậu nói với tiểu quốc vương của Madagascar rằng chúng ta sắp nghiên cứu xong thuốc khángthể chống virus D, đến lúc đó virus D sẽ được giải quyết."
"Để cậu ta thông báo cho cả nước, trước tiên phải ổn định tình hình rồi nói tiếp." Lục Trần nói."Ồ, Lục Trần, nói thật cho tôi biết, cậu chắc chắn làm sao giải mã được gen của virus D?" Đỗ Phithở dài hỏi."Không có gì chắc chắn, nhưng tôi đoán rằng thuốc tiến hóa gen có thể có tác dụng với virus D,cho nên chỉ cần những người đã từng uống thuốc tiến hóa gen thì khả năng cao là họ sẽ khôngbị nhiễm virus D, nhưng chúng tôi vẫn đang trong giai đoạn phỏng đoán, thực sự có tác dụng haykhông thì tôi vẫn chưa biết được, cho nên việc cậu phải làm đó chính là kéo dài thời gian, chúngtôi cần thời gian để thực hiện."
Lục Trần nói dối.Bởi vì anh nhận ra sự hoảng sợ trong lời nói của Đỗ Phi, đây chính là điều mà anh không muốnnhìn thấy nhất.Đỗ Phi là chỉ huy tối cao mà anh bố trí để canh giữ ở Madagascar, nếu Đỗ Phi mà rối loạn tinhthần thì toàn bộ Madagascar sẽ cách điểm kết thúc cuộc chơi không còn xa nữa.Vì vậy anh phải nói ra lời nói dối này trước để trấn an Đỗ Phi.Về phần thuốc tiến hóa gen có thể giải quyết được virus D hay không, Lục Trần cũng không biết,trước đây anh cũng đoán như vậy, nhưng chưa xác nhận được chính xác do đó cũng không dámnói.Lúc trước vốn dĩ còn sót lại một viên thuốc tiến hóa gen, nhưng Lục Trần đã để Kì Kì uống nó,mà trong thời gian này, họ chủ yếu nghiên cứu cách giảm thiểu dược liệu và chiết xuất viên thuốctiến hóa gen, cho đến giờ vẫn chưa có thử nghiệm nào cụ thể."Có lẽ, chúng ta có thể thử nghiệm từ hướng này." Sau khi cúp điện thoại của Đỗ Phi, Lục Trầnđột nhiên nghĩ đến điều này.Mặc dù không biết liệu thuốc tiến hóa gen có thực sự ức chế được virus D hay không, nhưngtheo phân tích của nhiều ca lâm sàng, đúng là rất ít người cơ thể sức khỏe cường tráng bị nhiễmbệnh.Mà anh sẽ nghiên cứu phiên bản rút gọn của thuốc tiến hóa gen, đồng thời cũng muốn sản xuấtnhiều phiên bản nhỏ hơn của thuốc tiến hóa gen, để có thể tăng cường thể chất cho nhiều ngườihơn.
"Nếu nó thành công thì sẽ là may mắn cho nhân loại!"Lục Trần âm thầm siết chặt tay, quyết định luyện chế ra một ít thuốc tiến hóa gen để thí nghiệm.Khi Lục Trần đang ở bên này chế luyện thuốc tiến hóa gen để đưa ra thử nghiệm thì nhómnghiên cứu khoa học toàn cầu làm việc về virus D ở Đông Doanh đã xảy ra chuyện. 2/3 nhàkhoa học đều bị nhiễm virus D và 1/3 số nhà khoa học còn lại thì phát điên đến một nửa.Tại thời điểm này, toàn bộ nhóm nghiên cứu khoa học đều đã bị xóa sổ.Hai mươi chuyên gia y tế hạng nhất do Công nghệ Di Kỳ cử đến cũng đã chết, không một aisống sót trở về.Đối với sự việc này, Lục Trần bày tỏ sự thương xót, công ty tập đoàn đã tổ chức một lễ tang lớncho họ, đối với mỗi thành viên gia đình chuyên gia hy sinh, công ty sẽ bồi thường một khoản tàichính lớn.
Nhưng sự việc này đã gây ra một cuộc khủng hoảng sự sống và cái chết của nhân loại.Toàn bộ nhóm nghiên cứu khoa học đã chết hết, thông báo với toàn bộ nhân loại đã không cókhả năng điều chế ra thuốc chống lại virus D, nhân loại sẽ dần dần bị tuyệt chủng dưới sự tànphá của virus D.Vào ngày này, toàn cầu bước vào cuộc bạo loạn tuyệt vọng lớn nhất trong lịch sử.
-----------------------
Chương 445: Loài người còn có hi vọng không?
Đảo Kyushu – Đông Doanh.Vào ngày nhóm nghiên cứu virut D bị xóa sổ, mấy chục nghìn người đã gây ra trận bạo loạn.Bọn họ điên cuồng gào thét tuyệt vọng, gặp người liền liên tục đánh giết, trước khi quân đội củađảo Kyushu được điều động thì nó đã chìm vào cơn bạo loạn.
Bạo loạn chỉ diễn ra một tiếng, khắp nơi của đảo Kyushu đều đã trở thành một nơi giống như địangục trần gian.Vô số cửa hàng bị đập phá, khắp nơi đều có thể nhìn thấy xác người.Trong những cái xác này số ít là nhiễm phải virut D chưa có thuốc chữa, mà nhiều hơn là nhữngngười không bị nhiễm.Điều đáng sợ nhất là những tên bao loạn này đã tuyệt vọng, vì thế cho dù bọn chúng chỉ cầmtheo một khúc gỗ cũng dám xông lên gắng gượng với quân đội, bọn chúng đã phát điên đến cựcđiểm.
Còn ở châu Âu, cảnh tượng giống vậy cũng đang diễn ra điên loạn, rất nhiều chính phủ quốc gianhỏ đã xảy ra bạo loạn từ sớm, cục diện vô cùng gay go.Ở địa bàn đế quốc M, cả châu Mỹ, châu Phi và các nơi khác, cuộc bạo động đẫm máu cũngđang diễn ra điên cuồng, cả thế giới đều bước vào trạng thái sắp mất khống chế.
Bên phía Hoa Hạ cũng đã xảy ra mấy cuộc bạo động, trước tiên Lục Trần công bố tình hình trênmạng, anh hứa nghiêm túc, nghiên cứu khoa học của họ đã có hiệu quả nhất định, xin người dâncả thế giới hãy tin tưởng họ, tương lai không bao lâu nữa, họ nhất định sẽ nghiên cứu ra khángthể virut D, xin mọi người xin toàn thể nhân loại đừng dễ dàng từ bỏ!Cũng không biết là do tính tình của người Hoa Hạ, hay động thái kịp thời của Lục Trần đã đóngmột vai trò nhất định, mấy cuộc bạo động của Hoa Hạ diễn ra không bao lâu thì đều được dẹploạn.
Nhưng lần này, bên Madagascar cũng không kiểm soát được nữa, cả nước đều đã xãy ra bạoloạn điên cuồng.Không còn cách nào khác, Đỗ Phi chỉ đành dùng quân đội trấn áp, nhưng điều khiến Đỗ Phi vôcùng tức giận là quân đội cốt lõi của Madagascar đã dẫn đầu bạo loạn, bọn họ vốn dĩ là ngườichấp hành, trong tay đều có vũ khí, đả thương người khác quả thực là hùng mạnh đến biến thái.Cả vương thất Madagascar sụp đổ giữa cơn ầm vang của bạo loạn.Vẫn may binh lính cốt lõi của Điện Sát Thần còn có thể ổn định, cuối cùng Đỗ Phi không thểkhông dẹp bỏ quân đội đã mất khống chế trước, sau đó mới khống chế cả San Juan.Còn về các tỉnh khác của Madagascar thì anh bất lực.
Nhưng trong tay anh có quân đội, trong thời gian ngắn San Juan cũng không đến mức sụp đổhoàn toàn.Nhận được điện thoại của Đỗ Phi, Lục Trần nhíu chặt mày lại, truyện này hoàn toàn đã không thểkiểm soát, may mà chưa xảy ra ở Hoa Hạ, nếu không thật sự sẽ xong đời.Có điều tình hình của Myanmar cũng vô cùng gay go.
..."Đứng vững! Đều đứng vừng hết cho tôi!""Chúng ta là những tinh anh của Điện Sát Thần, là binh chủng mạnh nhất trên toàn thế giới,trong từ điển của Điện Sát Thần từ trước đến này không có hai từ 'Sợ chết', giết hết cho tôi."Giọng Tiêu Chiến khàn khàn gào thét, phía trước là bạo quân đông gấp mười lần phe mình, phíasau là hơn mười nghìn người dân dũng cảm, bọn họ phải tiêu diệt đội quân bạo loạn này, nếukhông cả mấy chục nghìn người dân dũng cảm sẽ bị đội quân bạo loạn tàn sát.Sau khi biết được nhóm nghiên cứu đã chết, khắp Myanmar đều loạn lên, mà điều khiến TiêuChiến tuyệt vọng là tất cả quân phiệt của Myanmar lại vì báo thù Điện Sát Thần mà liên hợp lạitấn công Điện Sát Thần.
Tiêu Chiến không kịp gọi điện thoại cho Lục Trần, trước tiên phải khơi dậy tinh thần chiến đấucủa binh lính của Điện Sát Thần để tiến hành phản kích.
Tư lệnh không quân - Sử Tiến đã dành thời gian điện thoại cho Lục Trần, những không ai nghemáy, về sau cũng không có thời gian gọi lại.Cuộc chiến tranh này, bọn họ đã đánh một ngày một đêm.Các phương diện của Điện Sát Thần ban đầu đều có ưu thế tuyệt đối, nhưng bọn quân phiệt đãphát điên, cho dù bọn chúng có chết cũng phải thề quyết tâm kéo Điện Sát Thần xuống nước."Tư lệnh, bạo quân quá đông, chúng ta đã sinh gần hai nghìn anh em rồi!" Chặn chiếc xe chỉ huybọc thép, phó tướng tức giận nói.
"Tư lệnh, không xong rồi, người dân trong thành phố đã chém giết lẫn nhau, họ đã tuyệt vọng,phát điên hết rồi.Vào lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng lo lắng đến từ phía sau.Tiêu Chiến run rẩy, đôi mắt sắc bén lộ ra sự xót xa và phẫn nộ.Đế quốc M và Đông Doanh gieo gió gặp bão, đẩy tất cả con người đến bờ vực thẳm, con ngườicòn có khả năng tự cứu sao?Có lẽ còn có người tin tưởng, ví dụ như những nhân viên của Công nghệ Di Kỳ, nhưng lại cónhiều người lựa chọn tuyệt vọng và hủy diệt."Tư lệnh, giải tán thôi, cảnh bạo loạn này căn bản không ai có thể dẹp yên, khắp nơi trên toànthế giới đều chìm trong khủng hoảng tuyệt vọng, loại người tuyệt vọng, đã điên hết rồi!"
Phótướng nói một cách xót xa.Khi quân đội đã mất khống chế, đám binh linh bắt đầu mang súng tàn sát khắp nơi, hơn nữa đếncả người dân cũng bắt đầu bạo loạn, cuộc bạo loạn đã không ai kiếm soát nữa rồi.Bởi vì cả Myanmar đã chìm trong bạo loạn toàn diện, toàn bộ lòng dũng cảm đều lâm vào cuộcbạo loạn toàn diện.Bọn họ đã điên loạn, tuyệt vọng.Tiêu Chiến nắm chặt kính viễn vọng trong tay, anh ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rực trên khôngtrung, đột nhiên cảm thấy cả thế giới dường như đều trở nên hoang vắng.Loài người chúng ta còn có thể tự cứu lấy không?Lục Trần, tôi tin anh, giống như ban đầu tin anh có thể dựa vào sức lực của mình để bắt lấy HắcLong, anh nhất định sẽ tạo ra kỳ tích cho chúng tôi, đúng không?
"Lui về đại bản doanh, để bọn chúng cứ điên loạn tự chém giết nhau đi!"Tiêu Chiến hít sâu một hơi, sau đó nhận được mệnh lệnh lui binh.Bởi vì bọn họ giải tán, liên quân quân phiệt đã giết đỏ cả mắt lại điên cuồng đuổi theo.Nhưng Tiêu Chiến không quan tâm, mặc dù Điện Sát Thần chỉ còn không đến năm nghìn người,nhưng trang bị của bọn họ đều vô cùng hoàn mỹ, cộng thêm có lực lượng không quân của SửTiến trên không trung áp chế, liên quân quân phiệt đuổi tới bao nhiêu, dường như đều bị giết bấynhiêu.Sau khi lui về đại bản doanh Điện Sát Thần, dưới pháo đạn của Điện Sát Thần, liên quân thươngvong nặng nề, cuối cùng không thể không lui quân trở về.
Đến bước này, đã trải qua cuộc bạo loạn ba ngày ba đêm, Myanmar tạm thời bước vào giai đoạnbình ổn.Bởi vì người tuyệt vọng, muốn chết, phát điên đều đã chết không ít.Những người còn lại, mang theo chút hy vọng cùng khát khao, cẩn thận dè dặt sống tiếp.Sau mười ngày bạo loạn toàn cầu, đã có hơn hai mươi quốc gia nhỏ hoàn toàn lâm vào trật tựhỗn loạn không chính phủ, hơn một trăm quốc gia xảy ra những hoạt động bao loạn lớn nhỏ.
Mà sau mười ngày, Công nghệ Di Kỳ còn chưa thông báo bất kỳ động thái nào, ở Hoa Hạ, cuộcbạo động hủy diệt mạnh mẽ đang âm thầm diễn ra.Không chỉ riêng Hoa Hạ, mà tất cả các nước lớn còn khả năng khống chế cục diện, như đế quốcM, nước Tô, cường quốc châu Âu và các quốc gia lớn khác, những cuộc bạo loạn hủy diệt cuốicùng cũng đang âm thầm diễn ra.Đối với việc này, điện thoại chính phủ của Công nghệ Di Kỳ bị gọi liên tục, mà phía gọi đến, tất cảđều là người cấp cao của các nước lớn.Họ đã đem tất cả hy vọng gửi gắm vào Công nghệ Di Kỳ.Nếu Công nghệ Di Kỳ cũng không còn cách nào khác, vậy cả nhân loại có thể thật sự sẽ phảidiệt vong.
Bởi vì những người cấp cao này đều tin chắc rằng, cuộc bạo loạn có thể sắp xảy ra, sẽ trở thànhcuộc tấn công mang tính hủy diệt chưa từng có!
-------------------------
Chương 446: Quyết sách của phía trên
Khi đến Hoa Hạ, Lưu Trường Phong và Tạ Vĩ Hào gọi điện cho Lục Trần mấy lần, nhưng đềukhông có ai nghe máy, hai người bọn họ liền tự mình đi đến Công nghệ Di Kỳ.Nhìn thấy hai ông lớn đích thân đến công ty, Vương Duy vội vàng đi ra nghênh đón."Lục Trần đâu, cậu ấy có phải đang theo dõi các nhà khoa học giải mã virus D không?" LưuTrường Phong hỏi.
"À? Lục thiếu gia anh ấy không ở công ty?" Vương Duy có chút hoảng hốt, hai ông lớn này đíchthân đến công ty tìm Lục Trần, không biết có phải là đã đến khoảng thời gian khó khăn nhất rồikhông."Không ở công ty, vậy cậu ấy đi đâu?"
Tạ Vĩ Hào nhíu mày hỏi."Tôi cũng không biết, để tôi gọi điện hỏi anh ấy." Vương Duy lắc đầu, việc Lục Trần đột nhiên điđến Đại Lý, anh quả thực không biết, cũng không dám hỏi."Không cần gọi, chúng tôi gọi cậu ấy mười mấy cuộc rồi, đều không có ai bắt máy."
Tạ Vĩ Hào lắcđầu nói.Vương Duy ngẩn ra, trong lòng càng luống cuống. Lục Trần không nghe điện thoại của hai ônglớn này, chẳng nhẽ mọi chuyện thật sự vượt quá tầm kiểm soát rồi sao?Nhưng anh ấy vẫn theo bản năng gọi vào số Lục Trần, chỉ là điện thoại vẫn đổ chuông mà khôngcó ai nhấc máy.Mỗi khi nghe thấy tiếng tút tút, tim Vương Duy không hiểu sao lại đập nhanh hơn một chút.Cuối cùng không thể nối máy, trong nháy mắt nhịp tim anh đập với tần suất tăng nhanh thêmmấy lần.
Lục Trần vẫn không nghe điện thoại, đây là lần đầu tiên anh ấy như vậy, có khi nào anh ấy thựcsự đã xảy ra chuyện gì?Hay là khủng hoảng lần này không thể áp chế được, anh ấy tuyệt vọng rồi sao?"Cậu nhanh hỏi xem có ai biết cậu ấy đi đâu không? Vào lúc này, cậu ấy không thể nào đi ranước ngoài, vậy chắc chắn đang ở công ty nào đó trong nước của các cậu."
Lưu Trường Phongnhắc nhở nói."Vâng, tôi sẽ đi hỏi ngay." Vương Duy gật đầu, chuẩn bị gọi điện hỏi những người khác."Cậu có số điện thoại của vợ cậu ấy không, có lẽ Lâm Di Quân biết cậu ấy đang ở đâu." Tạ VĩHào đột nhiên nói."Đúng vậy."
Vương Duy vỗ đùi, vừa rồi tinh thần anh có chút hoảng loạn, nhất thời không nghĩđến việc này.Lục Trần đi xa nhất định sẽ nói cho Lâm Di Quân biết, anh biết Lục Trần rất quan tâm gia đình.Điện thoại Lâm Di Quân rất nhanh được kết nối, Vương Duy trực tiếp vào vấn đề."Giám đốc Lâm, cô biết giám đốc Lục đi đâu không? Anh ấy không nghe điện thoại, Tạ Vĩ Hàobọn họ tìm giám đốc Lục có việc." Vương Duy hỏi.
"Anh ấy đang ở công ty chi nhánh Đại Lý nghiên cứu virus D, đây có lẽ là thời điểm quan trọngnên anh ấy không có thời gian nghe điện thoại, hoặc là không để điện thoại bên cạnh." Lâm DiQuân nói, hai ngày trước Lục Trần nói rằng đã tìm ra phương án nghiên cứu, mấy ngày này cầndốc sức thử nghiệm, có thể không nghe được điện thoại của mọi người, để cô ấy đừng lo lắng,cho nên cô biết Lục Trần đang làm gì, cũng không gọi điện thoại cho Lục Trần.Vì để hai ông lớn không hoài nghi, Vương Duy đã bật loa ngoài, cho nên bọn họ đều nghe đượctiếng Lâm Di Quân nói.Cúp điện thoại, Tạ Vĩ Hào nói:
"Cậu có thể liên hệ với người phụ trách của Đại Lý không, bảoông ta nói với Lục Trần, chúng tôi sẽ đến đó tìm cậu ấy."
"Được ạ." Vương Duy gật đầu, gọi điện cho Thành Hổ, chuyển lời của Tạ Vĩ Hào nói với ThànhHổ.Tạ Vĩ Hào và Lưu Trường Phong sau khi rời khỏi Công nghệ Di Kỳ liền liên lạc với quân khu, đểbọn họ sắp xếp chuyên quân đưa hai người đến Đại Lý.Đại Lý cách Du Châu không xa, một tiếng sau, chuyên cơ hộ tống hai người đến Tập đoàn Dượcliệu Thành gia, Thành Hổ đích thân đứng ngoài cửa đón tiếp hai ông lớn.Không đợi Thành Hổ chào hỏi, Lưu Trường Phong đã mở miệng nói trước:
"Dẫn chúng tôi đi gặpLục Trần.""Được." Thành Hổ gật đầu, đưa hai ông lớn đi về phía phòng thí nghiệm.Ông ta đã nói việc này với Lục Trần, Lục Trần bảo ông đưa hai vị này đến đây.Đến khu vực nghỉ ngơi của phòng thí nghiệm, Thành Hổ sắp xếp chỗ ngồi cho hai người rồi đivào báo Lục Trần.Hai người ngồi trong phòng chờ đợi một lát tầm 10 phút thì nhìn thấy Lục Trần mặc bộ quần áokhử trùng xuất hiện.
Anh ấy thậm chí còn không thay quần áo bảo hộ chuyên dùng khi nghiêncứu khoa học.Nhìn thấy dáng vẻ râu ria lồm xồm lôi thôi lếch nhếch của Lục Trần, trong lòng hai người đều cómột sự kính nể. Lần này Lục Trần đích thân giám sát các chuyên gia giải mã virus."Hai người đích thân đến tìm tôi không nhẽ tình hình bên ngoài đã đến lúc không thể kiểm soátrồi sao?"
Lục Trần nhìn Lưu Trường Phong và Tạ Vĩ Hào, sau đó ngồi xuống trước mặt bọn họ.Lúc này, Thành Hổ mới tự mình bưng tới ba ly trà.Đây là nơi trọng điểm của nghiên cứu khoa học, những người khác không có tư cách vào, chonên chỉ có ông ta làm những việc bưng bê rót trà này.
"Cực kì tồi tệ, chúng tôi đã nhận thấy có ít nhất 10 mầm bệnh ngầm, rất có khả năng mấy ngàytới nó sẽ bùng phát, một khi chúng bùng phát, có khả năng mang tính hủy diệt, đến lúc đó e rằngkhông thể áp chế được. Cho nên, cậu hãy cho chúng tôi lời khẳng định, các cậu có nắm chắcrằng sẽ giải mã được virus D không?" Lưu Trường Phong nói.Từ sau khi tập đoàn nghiên cứu khoa học của Đông Doanh sụp đổ, không chỉ là Hoa Hạ mà toànthế giới đều đổ dồn sự chú ý vào Công nghệ Di Kỳ.Có thể nói, Công nghệ Di Kỳ chính là niềm hi vọng cuối cùng của toàn thế giới, nếu như bọn họcũng không có tự tin giải mã được virus D, thì mọi chuyện thực sự đã kết thúc.
"Vậy ông cũng phải cho tôi một lời khẳng định, nếu như chúng tôi thực sự không thể giải mãđược virus D, thì ứng phó thế nào với cấp trên?" Lục Trần nhìn Lưu Trường Phong, đây là vấnđề anh vẫn luôn quan tâm, trong đó chứa đựng quá nhiều quyết sách bí mật. Dưới tình hìnhchung, anh không có tư cách biết.
Nhưng thời khắc này, anh cảm thấy mình đã có tư cách để biết những việc này.Lưu Trường Phong nhìn Lục Trần, bốn mắt nhìn nhau, không có quá nhiều cảm tình, chỉ là mộtngười kiên định, một người bất ngờ.Lục Trần ánh mắt kiên định, anh muốn biết quyết sách của phía trên.Lưu Trường Phong có chút bất ngờ, ông không ngờ Lục Trần sẽ hỏi vấn đề này.Đúng vậy, hơn một năm trước, khi Công ty Sinh hóa đảo Cửu Châu Đông Doanh phát nổ, phíatrên đã ngay lập tức thực hiện các khoản khấu trừ khác nhau, và cũng đưa ra kế hoạch chonhững kết cục khác nhau.Đây là quyết sách tối cao của một quốc gia, không có mấy ai biết được, ngay cả ông cũng khôngcó tư cách được biết điều đó."Cụ thể như thế nào thì chúng tôi cũng không biết, nhưng chúng tôi khẳng định với cậu, nếu nhưtrong vòng hai năm tới con người thực sự không tìm ra cách giải mã virus D, thì phía trên sẽ đưara lựa chọn cuối cùng để cứu vớt nhân loại, con người chúng ta sẽ không bị tuyệt chủng.
Tấtnhiên, lựa chọn này là gì thì tôi không biết, tôi chỉ có thể suy đoán một cách điên cuồng."
LưuTrường Phong nói và chỉ tay lên đầu.Ông ta không nói rõ, nhưng cho dù là Lục Trần, hay là Tạ Vĩ Hào, thì họ cũng gần như đoánđược ý của ông ta ngay từ đầu.Nhưng sau khi đoán ra, trong lòng lại có chút kinh ngạc, bởi vì những khó khăn liên quan đến kỹthuật là quá nhiều, nên giờ anh không dám có những ý tưởng điên rồ như vậy.Xem ra anh đã quá xem thường kho tàng kỹ thuật của các quốc gia, kỹ thuật hàng đầu của họkhông mạnh bằng Công nghệ Di Kỳ, nhưng họ có một cây công nghệ liên tục được cải tiến quanhiều năm nên có thể hỗ trợ họ thực hiện những bước đi điên rồ như vậy.
Thế nhưng, chắc chắn cũng có những rủi ro đáng kể.
--------------------
Chương 447: Chúng ta thành công rồi!
"Vậy tôi cũng nói thật với ông, chúng tôi không có niềm tin rằng ít nhấttrong vòng hai năm sẽ giải mã được mật mã gen virus D, có lẽ là không thể giải mã nổi." LụcTrần nói.Anh ấy vừa nói, sắc mặt Tạ Vĩ Hào và Lưu Trường Phong đều tối sầm lại.
Nhưng rõ ràng Lục Trần đã cố gắng hết sức rồi."Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm được hướng đi đúng đắn, chính là nghiêncứu kháng thể. Tôi chắc chắn 80% rằng mình có thể nghiên cứu ra kháng thể huyết thanh đốivới virus D. Kháng thể này không phải là độc tố, mà là một loại thuốc có thể kích thích gen tiếnhóa.
Đương nhiên, các ông không phải lo kích thích gen tiến hóa sẽ có tác dụng phụ gì, tôi nói rõràng với các ông, một chút tác dụng phụ cũng không có. Tôi và mấy trợ thủ đắc lực, còn có congái tôi đã dùng loại thuốc này hơn một năm rồi. Vì vậy hai ông có thể thông báo với toàn thế giớirằng 3 ngày sau, nhiều nhất là 3 ngày, chúng tôi có thể nghiên cứu ra kháng thể huyết thanh."
"Đúng vậy, nó gọi là huyết thanh kháng thể virus D, đừng đề cập đếncác thuật ngữ gen tiến hóa gì đó, nó cũng không có tác dụng nhiều."Lục Trần nhấn mạnh nói.Bởi vì bọn họ đã đi sâu phân tích viên thuốc tiến hóa gen, trong viênthuốc này có một thành phần có thể khống chế sự lan rộng của virus D, đồng thời có thể phângiải dị hóa virus D.Nhưng thành phần này không có quá nhiều tác dụng kích thích gen, cho nên Lục Trần mới nhấnmạnh như vậy.
Tạ Vĩ Hào và Lưu Trường Phong nghe vậy trong mắt đều lộ ra một tiakinh ngạc, bọn họ biết Lục Trần đáng tin cậy, nhất định đáng tin cậy."Được, vậy quá tốt rồi, các cậu có bao nhiêu loại thuốc này quốc giasẽ mua toàn bộ của các cậu."
Lưu Trường Phong vội vàng nói."Trước mắt có thể phân giải được hàng trăm nghìn, sau đó đợi kỹthuật phân giải thành thục rồi chúng tôi sẽ bán cả kỹ thuật này ra ngoài." Lục Trần nói.Lưu Trường Phong gật đầu, có vài kỹ thuật mà quốc gia không đểCông nghệ Di Kỳ bán ra nước ngoài, nhưng đây là vấn đề liên quan đến sống chết của conngười, vì vậy nó chắc chắn phải được phổ biến toàn cầu.Nhà nước không những không ngăn cản những việc này, mà ngược lại còn phải thúc đẩy mạnhmẽ."Vậy cậu thông báo tình hình trên trang web chính thức của công tycậu đi. Hiện tại, những phát ngôn trong trang web chính thức của công ty cậu còn thuyết phụchơn nhiều phát ngôn của đại diện quốc gia. Sau đó chúng tôi cũng sẽ kết hợp với các cậu, cốgắng thực hiện hoạt động giải mã mầm bệnh ngầm lần này."
Lưu Trường Phong nói.Lục Trần gật đầu, liền kêu Thành Hổ mang cho anh một cái máy tính bảng.Lưu Trường Phong cũng quay đi gọi điện thoại về cho thành phố.Thành Hổ rất nhanh đã mang máy tính bảng đến, Lục Trần mở trangweb chính, đăng nhập vào tài khoản của anh, rồi bắt đầu viết.Nội dung anh viết không nhiều, chỉ có vài câu:Một bước đột phá đáng kể, niềm hi vọng của nhân loại!
Chúng tôi đã tìm ra cách tiêu diệt virus D, trong vòng ba ngày, chúngtôi có thể nghiên cứu ra kháng thể virus D. Mong mọi người cho chúng tôi thời gian ba ngày. Bangày sau, chính là thời điểm con người chúng ta thực sự đánh bại virus D.Đến lúc đó, chúng tôi định đem kỹ thuật kháng thể virus D bán ra toàn cầu.
Chỉ đăng lên vài câu ngắn ngủi, không cần nói quá nhiều, phía dưới ngay lập tức có rất nhiềungười reo hò cổ vũ.Có thể thấy được, những người này căn bản đều đang trong trangweb chính chờ đợi, mong đợi trạng thái của Công nghệ Di Kỳ.Có một người tự xưng là nhà báo đế quốc M, viết bình luận bằng tiếnganh 'Công nghệ Di Kỳ muôn năm, giám đốc Lục muôn năm', sau đó lại viết lại bằng tiếng Trungmột lần nữa.Rất nhiều người nhìn thấy bình luận này đều bày tỏ sự phấn khích.Những bình luận 'Anh hùng nhân loại', 'Người cứu thế giới' xuất hiện hàng loạt.
Ngay cả Vương Duy khi xem được trạng thái này của Lục Trần cũngkích động mà nhấn like, gửi bình luận 'nhân loại muôn năm'.Những nhân viên của Công nghệ Di Kì không có gò bó như VươngDuy, họ đều là những kiểu thích nịnh bợ Lục Trần.Trong vài phút ngắn ngủi, đã có hơn một triệu bình luận, có thể thấytoàn thế giới có biết bao người luôn chú ý tới hướng đi của Công nghệ Di Kỳ.Điều này cũng không lạ, dù sao thì Công nghệ Di Kỳ cũng có nhiều kỹthuật khoa học đạt trình độ cao nhất trên thế giới, nếu như đến cả Công nghệ Di Kỳ cũng từ bỏthì nhân loại căn bản cũng tiêu đời.Vì thế Công nghệ Di Kỳ sớm đã trở thành niềm hi vọng của toàn nhân loại.
Thấy Lục Trần viết thông báo sẽ đem toàn bộ kỹ thuật kháng thể bánra toàn cầu, thì tất cả mọi người bao gồm các quan chức cấp cao của đế quốc M đều kích độngnhảy lên reo hò.Bọn họ chỉ sợ Lục Trần giống như lần trước, không bán ra ngoài bất kìkỹ thuật nào. Đợi khi bọn họ có thể mua được kháng thể, thì cũng không biết phải đợi đến baogiờ."Công nghệ Di Kỳ, niềm hi vọng của nhân loại! Lục Trần, người cứu thế giới!"
Rất nhiều quan chức cấp cao liên tục tán thưởng từ tận đáy lòng,không hề có một chút giả tạo nào.Nghĩ đến trước kia, đế quốc M đã từng muốn phái sát thủ đi giết LụcTrần, bởi vì Lục Trần không bán kỹ thuật đạt trình độ cao nhất cho bọn họ. Thậm chí không chỉmột hai lần bọn họ phỉ báng Lục Trần, sắp đặt hành vi phạm tội phản nhân loại lên người LụcTrần.Nhưng lúc này, họ tán thưởng Lục Trần từ đáy lòng.Đứng trước những việc đại sự, Lục Trần không hề có tư tưởng vụ lợi.Công nghệ Di Kỳ rất vĩ đại.Cùng lúc đó, rất nhiều quốc gia đều tìm được số điện thoại của LụcTrần rồi lần lượt liên lạc với Lục Trần. Lục Trần đành phải để Thành Hổ nghe điện thoại của họ.Sau khi được Lục Trần chính miệng thừa nhận, các quốc gia trướctiên phát thông báo, hứa hẹn với người dân của đất nước mình, ba ngày sau cho dù phải trả giábao nhiêu, họ cũng sẽ mua được toàn bộ kỹ thuật của Công nghệ Di Kỳ, giải cứu những ngườidân bị nhiễm virus.Lúc này đây, khủng hoảng của các quốc gia xem như là đã được giảiquyết tạm thời. Chỉ cần 3 ngày sau Công nghệ Di Kỳ nghiên cứu ra kháng thể, thì khủng hoảnglớn nhất lịch sử nhân loại lần này sẽ được giải quyết.
Ngày thứ 2, các quan chức cấp cao của các quốc gia trên toàn thếgiới và vô số nhà báo lần lượt kéo đến Du Châu. Các quan chức cấp cao của những quốc gianày cũng là những người bất khả chiến bại. Khách sạn 5 sao không ở được, thì phải ở kháchsạn 4 sao, khách sạn 4 cũng không được liền ở khách sạn 3 sao, thậm chí có vài quốc gia đặtphòng muộn đến khách sạn 3 sao cũng đều đã bị đặt trước rồi. Nghe nói có rất nhiều quốc giachâu Phi phản ứng muộn hơn, chỉ có thể ở trong khách sạn bình thường.Toàn bộ ngành công nghiệp khách sạn ở Du Châu hoàn toàn bùng nổ.Tất cả mọi người đều sôi nổi chờ đợi động thái của Công nghệ Di Kỳ.Lục Trần và những người khác đương nhiên không biết tình hình cụ thể, anh không để ý tớichuyện này.Buổi tối ngày thứ hai, bọn họ hoàn toàn vượt qua tất cả thí nghiệm,thành công nghiên cứu chế tạo ra kháng thể virus D.
"Chúng ta thành công rồi!"Lục Trần và toàn bộ chuyên gia y khoa chuyên nghiên cứu về hạngmục này run run hạ nắm đấm, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm."Mọi người trước tiên nghỉ ngơi đi, tí nữa chúng ta đi ăn cơm, rồi đisuối nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thống kê lại kỹ thuật này một chút."
Lục Trần nói với mọi người, sau đó lấy điện thoại kêu Thành Hổ sắp xếp.Mọi người thi nhau gật đầu, mấy ngày nay bọn họ tăng ca, quả thực là ít ngủ, ai nấy đều có vẻcực kỳ mệt mỏi.Lục Trần mở lại trang web chính, viết một đoạn:
"Không làm mọi người thất vọng, chúng tôi thành công rồi!"Buồn ngủ quá, trước tiên ngủ một giấc, ngày mai sẽ gặp mặt mọi người.
----------------------
Chương 448: Thời gian hai năm
Dòng trạng thái vỏn vẹn có mười mấy chữ, mà cứ như là tiên âm vậy.Tất cả mọi người đều nhìn vào năm chữ 'chúng tôi thành công rồi',trong chớp mắt, bao nhiêu con mắt đã ướt lệ.
Bao nhiêu người bật khóc, biết bao người sắp sửa tuyệt vọng, giâyphút này đều ôm đầu khóc.Thật tuyệt vời!Các lãnh đạo cấp cao của tất cả các quốc gia đều thở phào nhẹnhõm, tối hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.Thời gian này, bọn họ cũng rất lo lắng, cứ vừa tỉnh dậy là bên cạnh lạiphát sinh ra bạo loạn.Ngày thứ hai, Lục Trần ngủ đến 10 rưỡi sáng mới dậy, mặc dù bênngoài có rất nhiều ông lớn đang chờ, nhưng bọn họ hoàn toàn không có ý định gọi Lục Trần dậy,tất cả đều ngồi im lặng ở Thành gia chờ đợi.
Có không ít ông lớn biết Lục Trần đang ở Đại Lý, tối hôm qua đã âmthầm đến Đại Lý.Bọn họ muốn gặp Lục Trần ngay để tìm hiểu rõ tình hình.Sau khi Lục Trần tỉnh dậy biết được có mấy ông lớn đang chờ mình,cũng không kịp ăn sáng, rửa mặt xong cái liền đi ra ngoài phòng khách.Nhưng Thành Hổ vẫn bảo người chuẩn bị cho Lục Trần chút điểmtâm, Lục Trần và các ông lớn chào hỏi xong, anh vừa ăn vừa trả lời các câu hỏi.Mọi người cũng không thấy có gì không thoải mái.Ý của Lục Trần rất rõ rồi, bọn họ có thể trong thời gian ngắn sản xuấtra gần năm trăm nghìn liều vacxin, mỗi liều vacxin có thể cứu một người nhiễm bệnh.
Nhưng nguyên liệu chủ yếu để chế vacxin là hạt bồ đề, cây mà Côngnghệ Di Kỳ tự nuôi trồng phải đợi đến sang năm, hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể điều chếđược khoảng 500 nghìn liều vacxin.Cho nên Lục Trần tình nguyện bán toàn bộ công thức.Còn về giá cả, Lục Trần không lấy tiền, mà muốn đổi bằng các nguyênliệu hiếm có trị giá tương đương một tỷ.Đối với những quốc gia này mà nói, các nguyên liệu hiếm đáng giámột tỷ hoàn toàn không thành vấn đề, đặc biệt là với các nước Âu Mỹ.
Cho dù là quốc gia nhỏ, cũng cắn răng, cố gom đủ chỗ nguyên liệu đó.Đối với đề nghị của Lục Trần, mọi người đều rất bất ngờ, điều đầu tiênbọn họ nghĩ đến là Công nghệ Di Kỳ có thể lại sắp có động thái lớn nào đó.Loại dược liệu hạt bồ đề này tuy rằng hiếm, nhưng nước nào cũng cómột lượng tích trữ, kể cả nước không có, cũng có thể mua lại từ các nước lớn.Nếu vẫn không được nữa, thì bọn họ có thể mua luôn vacxin từ các quốc gia đó.
Chả mấy chốc, sau khi Công nghệ Di Kỳ giao lại gần 500 nghìn liềuvacxin cho quốc gia, các ca nhiễm bệnh ở Hoa Hạ lần lượt có chuyển biết tốt, thậm chí cónhững ca đã phát triển đến toàn thân mưng mủ, chuẩn bị từ bỏ trị liệu, sau khi tiêm vacxin cũngdần dần có những dấu hiệu chuyển biến tốt.500 nghìn liều vacxin này, không thể nào đủ dùng cho tất cả nhữngngười nhiễm bệnh, do đó, các cơ quan ban ngành quốc gia liên tục kêu gọi thu mua hạt bồ đề đểchế vacxin.Bởi vì virus D vẫn chưa được giải mã, cho nên con người vẫn chưaloại bỏ triệt để được nguy cơ mắc virus D, mỗi người đều phải tiêm một liều vacxin mới có thểđảm bảo an toàn.Trong chốc lát, hạt bồ đề đã trở thành tiên dược của thế giới, nhưngchả mấy mà các nước đều tuyên bố hạt bồ đề thiếu nghiêm trọng.
Đúng vào lúc đó, Lục Trần lại đăng một trạng thái, nói đồng ý bán công nghệ gây trồng hạt bồ đề.Thế là trang web chính thức của Công nghệ Di Kỳ lại một lần nữa bùng nổ.Lần này, Công nghệ Di Kỳ lại trở thành đấng cứu thế của nhân loại,cho dù là các thế lực trước đây từng có thâm thù đại hận với Công nghệ Di Kỳ, cũng đã buôngbỏ mối hận thù.Ví dụ như Trương gia, Lưu gia và Tả gia ở Du Châu, bọn họ đều chủđộng cảm ơn Lục Trần, cảm ơn Công nghệ Di Kỳ trong thời kỳ khó khăn đã cứu vớt nhân loại.Lần này, Lục Trần cũng yêu cầu các quốc gia dùng nguyên liệu hiếmđể đổi, phương pháp gây trồng hạt bồ đề, cũng ra giá một tỷ, nhưng cũng phải dùng nguyên liệuhiếm có trị giá một tỷ để đổi.Về điều này, các quốc gia khác đều vui vẻ đồng ý, những nước nhỏgiữ nhiều nguyên liệu quý hiếm quá cũng chẳng để làm gì, còn những nước lớn, trữ lượngnguyên liệu hiếm ít nhất cũng phải cỡ trăm tỷ, bọn họ lăn tăn gì một hai tỷ này chứ.
Có điều các nước đều biết virus D còn tồn tại một ngày, thì nó chính làmối nguy hại tiềm tàng lớn nhất của nhân loại.Dân chúng cho rằng Công nghệ Di Kỳ nghiên cứu ra vacxin thì nhânloại sẽ được cứu, nhưng lãnh đạo cấp cao của các quốc gia đều biết, đây chỉ là tạm hoãn hainăm thôi.Theo dự đoán của Tổ chức Y tế Thế giới về môi trường, virus D còncó tác hại mang tính hủy diệt đối với các loài thực vật, nhiều nhất trong thời gian hai năm, có thểkhiến cho một nửa các loài thực vật trên thế giới lụi tàn, quá trình quang hợp cũng bị giảm đi,hàm lượng oxy trong không khí cũng càng ngày càng ít.Theo những tính toán đáng tin cậy, sau hai năm, nồng độ oxy trongkhông khí sẽ giảm từ 90% xuống dưới 19%, đây là một con số vô cùng nguy hiểm.
Bình thường, hàm lượng oxy trong không khí là 20,9%, nồng độ vượtquá 23,5% sẽ được coi là môi trường giàu oxy, đối với cơ thể con người cũng không tốt, nhỏhơn 19%, đã là vượt qua mức nồng độ nhỏ nhất mà cơ thể con người có thể chịu đựng được,có thể dẫn đến các loại vấn đề trên cơ thể con người, đặc biệt là hệ thống tuần hoàn như não bộvà phổi.Vả lại các thực vật có chức năng tiến hành quang hợp càng ngàycàng ít, thì oxy trong không khí cũng sẽ càng ngày càng ít, đến khi hàm lượng nồng độ oxyxuốngdưới 15%, thì nhân loại sẽ không có cách nào xoay chuyển được nữa.Cho nên toàn thế giới lại một lần nữa tổ chức một đội nghiên cứukhoa học chuyên nghiên cứu virus D.Trong vòng 2 năm, bắt buộc phải giải được mã gen của virus D.Không giải được mã gen, con người sẽ không có cách nào diệt đượcsố virus D đã lan truyền trong không khí.Đối với vấn đề này, Công nghệ Di kỳ cũng cho ra một đội chuyên gia,nhưng cứ điểm nghiên cứu lần này được xây dựng ở Du Châu.
Mọi người vẫn chủ động lấy những chuyên gia của Công nghệ Di Kỳlàm chủ đạo, bởi vì bọn họ đều tràn đầy lòng tin với Công nghệ Di Kỳ.Những truyện này không công bố ra ngoài, cho nên rất nhanh cả thếgiới lại khôi phục trở về trật tự bình thường, những nước nhỏ lúc trước bạo loạn dẫn đến quốcgia diệt vong, trong lòng vô cùng hối hận.
Nhưng lúc này cơ bản chẳng có quốc gia nào để ý đến bọn họ, cácnước mặc dù đã khôi phục trật tự bình thường, nhưng khủng hoảng lần này đã khiến cho toànthế giới tổn thất hàng nghìn tỉ đồng, các quốc gia đều vội vàng khôi phục lại hệ thống kinh tế củanước mình.Trong cuộc khủng hoảng lần này, Hoa Hạ là quốc gia khống chế tìnhhình tốt nhất, tổn hại kinh tế cũng nhẹ nhất.Điều này khiến Hoa Hạ trong chớp mắt đã trở thành quốc gia đứngđầu thế giới về kinh tế, bỏ xa lại các nước Âu Mỹ ở phía sau.Còn Công nghệ Di Kỳ mặc dù kiếm được nguyên liệu hiếm trị giáhàng trăm tỉ, nhưng bạo loạn ở Madagascar và Kokang cũng khiến bọn họ tổn thất nghiêm trọng.
Hai nơi này anh đều đầu tư mấy chục tỉ để xây dựng lại, vừa mới cóchút khởi sắc, thì lại bị cuộc bạo loạn lần này hóa thành một đống phế tích.Thông qua cuộc hội nghị mật cấp cao, cuối cùng Lục Trần vẫn quyếtđịnh từ bỏ hai nơi này, nhưng vẫn yêu cầu Đỗ Phi với Tiêu Chiến nhất định phải khôi phục lạihoạt động của các xưởng nguyên liệu lớn, số vốn đã đầu tư vào, anh đều dùng hết vào việc khôiphục sản xuất cho các xưởng nguyên liệu."Khởi động kế hoạch cuối cùng cấp SSS đi."
Trong cuộc hội nghị mật cấp cao, Lục Trần hạ lệnh.
--------------------------
Chương 449: Ngày 15 tháng 6
Từ sau khi Công nghệ Di Kỳ nghiên cứu ra kháng thể virus D, cả thế giới nhanh chóng khôi phụclại trật tự bình thường. Mọi thứ trông đều có vẻ tràn đầy hy vọng về tương lai phía trước.
Bầukhông khí hân hoan, hưng thịnh tràn ngập khắp nơi.Nhưng chỉ số ít người mới hiểu, tình trạng hiện tại chỉ có thể kéo dài hai năm. Nếu trong hai nămnày con người vẫn chưa giải mã được bộ gen của virus D, toàn bộ loài người sẽ bị tuyệt chủng.Thời gian trôi thực sự rất nhanh, chớp mắt đã qua một năm. Trong một năm này, đội nghiên cứukhoa học toàn cầu vẫn chưa phá giải được gen virus D. Nhưng họ biết, họ cách thành côngkhông còn xa nữa.Mà chuyện khiến tất cả các chuyên gia nghiên cứu ngã ngửa tại thời điểm này chính là virus Dđã tiến hóa.
Việc tiến hóa này hoàn toàn làm rối loạn mạch tư duy của họ. Trong một chốc lát, cảđội lâm vào tình trạng không biết nên bắt đầu từ đâu.Thế nhưng họ cũng hiểu rằng thời gian quý báu, họ vẫn còn thời gian một năm. Cho nên sau mộtngày chán nản, cả đội dành hết tâm sức cho công việc.Họ là hy vọng của nhân loại, là hy vọng của trái đất. Họ nhất định phải đứng vững.Vào thời khắc những nhà nghiên cứu truyền tin tức về đất nước của mình, các nhà lãnh đạo cấpcao trên toàn thế giới cũng rơi vào một thoáng thất thần.Một năm trôi qua, hàm lượng khí oxy trong không khí đã giảm xuống 19,7%, gần như chạm đếngiới hạn của cơ thể con người. Con người vẫn còn một năm, nhưng virus D đã tiến hóa, có lẽ nócòn có thể đẩy nhanh tốc độ tàn phá thực vật. Như vậy, rất có khả năng ngay cả thời gian mộtnăm cuối cùng cũng không có nổi.
Đến lúc hàm lượng khí oxy thấp hơn 19%, hầu hết mọi ngườisẽ phát hiện chuyện gì đang xảy ra.Một tầng bóng đen bao trùm lên tâm trạng của các nhà lãnh đạo cấp cao các nước.Trên thực tế, lúc này đã có không ít người nhận ra hàm lượng khí oxy giảm. Vì thực vật bị khôhéo từng mảng lớn, cây mới trồng lại không sống được. Những người cẩn thận tỉ mỉ đều nhậnthấy tình hình không ổn.Nhưng nghĩ đến nhân viên nghiên cứu toàn cầu vẫn đang dốc sức diệt virus D.Nghĩ đến những thảm họa khác nhau do bạo loạn một năm trước đem đến, những người hiểuđược tình hình hiện tại đều yên lặng giấu trong lòng.
Nhưng có thể giấu bao lâu, thì không nói trước được.Trong khoảng thời gian một năm này, Lục Trần cũng dốc hết tâm sức vào kế hoạch cấp SSS màanh đã thông báo một năm trước. Mọi người đều đang chạy đua với thời gian, anh cũng vậy,không để bản thân nghỉ ngơi một giây nào.Nhìn thấy Lục Trần liều mạng làm việc như thế, toàn bộ Công nghệ Di Kỳ cũng bị ảnh hưởngtheo. Trong năm này, gần như các loại chỉ tiêu đưa ra đều được hoàn thành vượt mức.Đương nhiên, phần thưởng cho nhân viên cũng càng ngày càng nhiều.
Lục Trần chưa bao giờ tiếc tiền. Chỉ cần mọi người có thể cống hiến 200% cho công việc, anh cóthể tăng gấp ba tiền lương.Cơ cấu lương này của Công nghệ Di Kỳ đã hoàn toàn kích thích các nhân viên. Năm nay, tất cảmọi người đều liều mạng mà làm việc.Tuy rằng có nhiều quản lí cấp cao nhận thấy sự việc có vẻ hơi nặng nề.
Nhưng họ cũng chẳnghỏi gì nhiều, mỗi ngày chăm chỉ làm việc là được rồi.Tháng năm, Lục Trần vừa giải mã được kỹ thuật hệ thống phản trọng lực từ trong hạt.
Vào lúctinh thần đang phấn chấn, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Lưu Trường Phong.Lục Trần vừa nghe máy đã nghe thấy Lưu Trường Phong lên tiếng:
"Ngày 15 tháng 6, ThầnChâu Thiên Cung sẽ cất cánh. Cấp trên cho cậu mười chỗ, cậu chuẩn bị đi. Hiện tại tin tức nàylà bí mật cấp SSS. Trước ngày 15 tháng 6 mong cậu đừng cho người thứ hai biết."Trái tim Lục Trần run lên. Cuối cùng anh cũng hiểu được kế hoạch của các nhà lãnh đạo cấp caolà gì rồi..
Thật ra, từ một năm trước anh cũng đã đoán được, nhưng không ngờ kỹ thuật cấp quốc gia đãđạt tới mức này. Tiến độ thực sự quá nhanh.
------------------------
Chương 450: Trước lúc bạo loạn
Ngày hôm sau, Lục Trần từ chối Lưu Trường Phong, bởi vì con số 10 người là quá ít, hơn nữacũng chưa phải thời khắc cuối cùng, anh vẫn chưa muốn bỏ cuộc.Nhưng từ ngày hôm nay, Lục Trần đã bắt đầu thu mua vật tư, thực phẩm các loại trên khắp thếgiới.Chỉ trong vòng nửa tháng, Công nghệ Di Kỳ đã thu mua được các loại vật tư chất đầy như núi.
Tất cả mọi người đều không hiểu.Nhưng có một số người đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.Ngày 14 tháng 6, Lục Trần cho hơn 15 nghìn binh sĩ của Điện Sát Thần đến bảo vệ viện khoahọc, cả bầu không khí ở viện khoa học bỗng trở nên kỳ lạ.Ngày hôm đó, Lục Trần thông báo với tất cả mọi người ở thương hội, kiến nghị bọn họ trướcbuổi trưa ngày mai đưa toàn bộ người nhà chuyển đến viện khoa học.
Đối diện với sự nghi ngờcủa tất cả mọi người, anh cũng không giải thích nhiều, chỉ nói là ngày mai mọi người sẽ hiểu.Tối ngày hôm đó Lục Trần hẹn gặp tướng quân Tư Đồ Kiếm đang canh gác viện khoa học.
Tư Đồ Kiếm là tướng quân của đại quân năm nghìn người được quân khu Tây Nam phái đếnbảo vệ viện khoa học, quân hàm đại tá, Lục Trần có từng hẹn anh ta ăn cơm mấy lần.
"Anh Từ Đồ, anh có phát hiện ra là, thời gian này không khí xung quanh có chút khác thườngkhông." Lúc gặp Tư Đồ Kiếm trong viện khoa học, Lục Trần đột nhiên hỏi.Tư Đồ Kiếm giật mình, trước đây Lục Trần luôn gọi anh ta là Tư Đồ tướng quân, hôm nay độtnhiên lại gọi là anh Tư Đồ, điều này khiến anh hơi bất ngờ.Anh ta không phải là nghĩ Lục Trần thay đổi cách xưng hô là có gì bất kính với anh ta cả, ngượclại, một ông lớn có cấp bậc như Lục Trần, đã có thể thừa nhận sự tồn tại của anh ta rồi."Lục, Lục tổng sao lại hỏi như vậy?"
Tư Đồ Kiếm tò mò hỏi, anh ta thấy mọi thứ vẫn bình thường,chẳng có chỗ nào khác lạ cả."Anh Tư Đồ, gần đây bên phía quân khu có liên lạc với anh không?" Lục Trần lại hỏi.Tư Đồ Kiếm lại giật mình, những lời của Lục Trần khiến anh càng lúc càng khó hiểu."Không có, đã hơn một tháng nay không liên lạc gì rồi." Tư Đồ Kiếm lắc đầu, thành thật nói."Anh thử gọi điện cho mấy đại tư lệnh hoặc mấy ông lớn ở quân khu hỏi xem có chuyện gì." LụcTrần nói.Tư Đồ Kiểm lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn ý thức lấy điện thoại ra, gọi cho lãnh đạo cấp trên củaanh ta.Điện thoại đổ chuông, nhưng mãi mà chẳng có ai bắt máy.Anh ta lại gọi cho mấy người có quan hệ tốt, tình hình vẫn vậy, mấy người có quan hệ tốt còn tắtluôn điện thoại của anh ta.Trong lòng Tư Đồ Kiếm dấy lên một dự cảm không lành, sắc mặt dần dần trầm xuống."Anh đã bị bỏ rơi rồi, toàn bộ quân đội của anh đều bị bỏ rơi hết, nói chính xác thì, mấy tỉ ngườitrên trái đất chúng ta đều bị bỏ rơi rồi."
Lục Trần lấy một điếu thuốc ra châm, chậm rãi nói."Hả?!" Tư Đồ Kiếm tinh thần run rẩy, nhất thời không kịp phản ứng."Bất kể anh có tin hay không, ngày mai, các lãnh đạo cấp cao các nước sẽ lên phi thuyền vũ trụThần Châu Thiên Cung rời khỏi trái đất." Lục Trần lấy một điếu thuốc đưa cho Tư Đồ Kiếm, bìnhthản nói."Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Tư Đồ Kiếm không nhận lấy điếu thuốc của Lục Trầnđưa, mà lắc đầu kiên định.Chỉ là cái lắc đầu của anh ta càng lúc càng mất tự tin, giọng anh ta cũng mang đôi chút mệt mỏivà bất lực.
"Bởi vì chỉ 3 tháng nữa thôi, là hàm lượng oxy trong không khí sẽ giảm xuống dưới 19%, đến lúcđó toàn bộ nhân loại sẽ dần chết đi. Thần Châu Thiên Cung đưa theo những con người ưu túcủa nhân loại, chuẩn bị tìm kiếm một hành tinh trong vũ trụ thích hợp cho con người sinh sống,đây là hi vọng duy nhất khiến con người có thể tiếp tục tồn tại, tôi cũng thật lòng chúc cho họthành công." Lục Trần bình tĩnh nói.Lần này, Tư Đồ Kiếm cũng không phản bác nữa, nhưng trên mặt anh ta cũng dần dần hiện lênvẻ tuyệt vọng.Ba tháng!Những người ở lại chỉ còn 3 tháng có thể sống thôi sao?"Anh, anh Lục, anh đã cống hiến cho quốc gia, cho nhân loại nhiều như vậy, tại sao bọn họkhông dành chỗ cho anh?" Tư Đồ Kiếm đột nhiên hỏi, trong lòng thấy bất bình thay cho Lục Trần.
Nói thật, mấy năm nay phụ trách bảo vệ viện khoa học, Tư Đồ Kiếm từng bước chứng kiến Côngnghệ Di Kỳ càng ngày càng lớn mạnh, không ngừng nghiên cứu ra các công nghệ đỉnh cao, giúpHoa Hạ lớn mạnh, cũng tạo phúc cho con người.Hơn nữa cuộc khủng hoảng virus D một năm trước, cũng là Công nghệ Di Kỳ vào lúc quan trọngnhất đã nghiên cứu ra vacxin, mới giải quyết được nguy cơ đó, nói không khoa trương chứ,Công nghệ Di Kỳ chính là đấng cứu thế của nhân loại.Nhưng một nhân vật được coi là đấng cứu thế như Lục Trần, Thần Châu Thiên Cung cũngkhông dành chỗ cho anh, quả thật là quá vô tình rồi."Có cho, tháng 5 họ có cho tôi 10 suất, nhưng con số 10 người này quá ít, tôi từ chối rồi." LụcTrần lắc đầu nói.
"Tại sao? Rời khỏi trái đất, ít nhất vẫn còn một tia hi vọng, còn ở lại, nhất định sẽ không còn hivọng nào nữa, tại sao anh lại muốn ở lại?" Tư Đồ Kiếm không hiểu, hỏi."Anh Tư Đồ, tôi hỏi anh một câu, sau ngày mai, cả trái đất sẽ không còn trật tự gì nữa, anh sẽlựa chọn làm gì? Dẫn theo quân đội của anh tàn sát khắp nơi, hay là tận dụng quyền lợi củamình để bảo vệ nhiều người vô tội hơn?" Lục Trần không trả lời câu hỏi của Tư Đồ Kiếm, mànhìn thẳng vào đôi mắt của anh ta."Là một quân nhân, đương nhiên phải lấy bảo vệ người vô tội làm trọng, đây là một chuyệnkhông cần phải cân nhắc. Mặc dù trong lòng tôi cũng rất tuyệt vọng, nhưng những con người ởlại ít nhất vẫn sống được ba tháng nữa mà phải không, chưa đến giây phút cuối cùng, tại sao lạiphải bỏ cuộc?" Tư Đồ Kiếm trầm tư một giây, rồi dứt khoát trả lời."Anh Tư Đồ không hổ là một quân nhân đáng kính. Vậy thì, giờ tôi trả lời anh, tôi không lựa chọn10 suất của Thần Châu Thiên Cung, là vì mấy lí do.
Thứ nhất, là con số họ cho tôi thực sự quá ít, mà các anh em thì lại quá đông.Thứ hai, Thần Châu Thiên Cung là do hơn 100 quốc gia cùng nhau góp sức chế tạo nên, lãnhđạo cấp cao của các nước đều có trên đó, tai họa tranh quyền đoạt lợi thực sự quá lớn, sớmmuộn cũng sẽ xảy ra chuyện.Thứ ba, Công nghệ Di Kỳ của tôi cũng đang chế tạo phi thuyền vũ trụ, trong vòng ba tháng chắcchắn có thể hoàn thành xong, hơn nữa phi thuyền của tôi cũng phải chứa được xấp xỉ một trămnghìn người."
Lục Trần nói.Tư Đồ Kiếm tròn xoe mắt, trong ánh mắt tuyệt vọng dần dần dâng lên một thứ được gọi là hivọng.
"Anh, anh Lục. Anh muốn tôi phải làm gì?" Tư Đồ Kiếm như đã hiểu ra lý do vì sao Lục Trần gọianh ta đến.Nhất định là có nhiệm vụ quan trọng nào đó muốn giao cho anh ta, đồng thời cũng không muốnquân đội của anh ta xảy ra bạo loạn.
"Khống chế cho tốt quân đội của anh, đi về trực tiếp nói với bọn họ sự tình, đồng thời bảo bọn họđón toàn bộ người nhà đến viện khoa học. Bắt đầu từ chiều mai, căn cứ chế tạo phi thuyền vũtrụ sẽ do anh phụ trách bảo vệ."
Lục Trần nói.Tư Đồ Kiếm gật đầu mạnh một cái, sau đó quay đầu rời khỏi viện khoa học.Lục Trần nhìn thời gian, rồi lấy điện thoại ra gọi cho bố anh.
----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro