Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 361-400


Chương 361: Làm mất mặt Từ Kinh 

"Chỉ dựa vào mấy người thôi sao? Còn kém xa lắm." Từ Kinh cười trêu tức, cậu takhông lùi lại mà còn tiến tới phía trước, chủ động nhảy tới phía bảy người trướcmặt.Từ Kinh vốn là bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn không phải là bộ đội đặc chủng bìnhthường, từ nhỏ cậu đã luyện võ, Từ Kinh thật sự là một binh vương đúng chuẩn. 

Lục Trần trọng dụng cậu ta tới vậy, chủ yếu là vì anh đã công nhận thực lực củacậu, thậm chí anh còn dám yên tâm để cho cậu đi bảo vệ Kỳ Kỳ, qua đó có thể thấyđược thực lực mạnh mẽ của Từ Kinh.

Mặc dù đối phương có bảy người cùng nhau bao vây tấn công cậu, nhưng sau khiđánh một hồi, không ngờ ngay cả góc áo của Từ Kinh cũng không chạm vào được,ngược lại có hai tên miệng rộng còn bị Từ Kinh đánh trúng, lập tức bị bay ra ngoài. 

Năm người còn lại cũng không kiên trì được tới một phút đồng hồ, thì cả đám đãnằm trên mặt đất kêu rên vì đau rồi.Nhìn thấy cảnh chưa tới một phút mà tất cả những vệ sĩ của thần tượng bọn họ đềubị đánh cho bò rạp trên mặt đất, Hồ Duyệt và tất cả fan hâm mộ đều trợn tròn mắt,bọn họ nhìn Từ Kinh, trong lòng họ không có bội phục mà chỉ có sự phẫn nộ.Nguyên nhân bọn họ phẫn nộ, không phải vì Từ Kinh đánh vệ sĩ của thần tượng bọnhọ. 

Mà là vì nhìn thấy Từ Kinh oai phong giống như chiến thần, còn bọn họ lại khôngdám ho he nửa lời.Vẻ mặt của Hồ Duyệt và trợ lý Lưu lúc này vô cùng khó coi, cô ta không ngờ rằngtám tên vệ sĩ của mình lại là vô dụng đến thế, khiến cho mặt mũi của cô ta mất hếtsạch.

"Lái xe tới đây, đón tiếp ngôi sao lớn đến điện tử Đông Giai." Lục Trần nói câu nàyvới Từ Kinh, rồi cùng Lâm Thông rời đi trước.Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lục Trần, trong lòng Hồ Duyệt cực kỳ khó chịu,nhưng đang ở trước mặt nhiều fan hâm mộ như vậy, cô ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua thôi, giờ cô ta đành đi đến điện tử Đông Giaitrước.Nhưng mà trong lòng cô ta cũng đã có cách, sau khi đến điện tử Đông Giai, cô ta sẽbáo thù này.Nhưng nhìn thấy chiếc xe Từ Kinh lái tới chỉ là xe nhỏ bốn chỗ, hơn nữa là loại xecó tầm triệu, cô ta lập tức không bước lên xe."Sao lại là chiếc xe rởm thế này?" 

Hồ Duyệt trừng mắt nhìn Từ Kinh ở ghế lái.Xe rởm?Từ Kinh cảm thấy câm nín, bây giờ các ngôi sao nổi tiếng có rất nhiều tiền, nhưnghọ có thật sự hiểu rõ giá trị của số tiền này không? Xe một triệu trong mắt cô ta trởthành xe rởm?Cô mau tới mà nhìn xem, anh Trần của chúng tôi tài sản mấy trăm tỷ, mà người tangay cả xe buýt cũng ngồi được. 

Người như cô ta, thật là không thể nói nối."Ừ, chỉ có xe này thôi, nếu cô không đi, vậy tự mua một chiếc xe sang trọng rồi đi tớiđó đi." Từ Kinh cũng phát cáu, Hồ Duyệt nhiều lần khiêu khích cậu ta, cũng đã khiếncậu có hơi tức giận rồi.Đây là cái thái độ gì vậy?

Hồ Duyệt nghe xong thì lập tức phát bực.Hai tay cô ta chống nạnh, vẻ mặt khó chịu nói: "Tôi không chụp cái quảng cáo nàynữa, ai muốn chụp thì đi mà chụp, lập tức mua vé máy bay về thủ đô cho tôi, tôimuốn trở về ngay bây giờ." 

Trợ lý Lưu thấy vậy thì vội vàng xoa dịu nói: "Hồ Duyệt, cô bớt giận đã, đây là hợpđồng được công ty ký với điện tử Đông Giai đấy, chúng ta không thể đơn phươnglàm trái quy định được, cậu ta cũng chỉ là một vệ sĩ mà thôi, cần gì tức giận với cậuta chứ.

"Đương nhiên trợ lý Lưu biết phí quảng cáo của điện tử Đông Giai rất cao, công tychắc chắn không thể vi phạm hợp đồng được.Vi phạm hợp đồng là phải bồi thường 30% đấy. 

Đây là một khoản tiền bồi thườngkhông nhỏ đâu.Còn nữa, nếu như vi phạm hợp đồng thì số tiền này chắc chắn phải do Hồ Duyệt chitrả."Được, vậy tôi không so đo với cậu ta nữa." Hồ Duyệt hừ mạnh một tiếng rồi mởcửa xe vào ngồi ghế sau.Trợ lý liếc nhìn những vệ sĩ kia, sau đó để cho bọn họ thuê xe đến điện tử ĐôngGiai, rồi anh ta cũng lập tức lên xe theo Hồ Duyệt.

Sau khi Từ Kinh chở Hồ Duyệt và trợ lý của cô ta đến Điện tử Đông Giai, cậu đưabọn họ tới đội quảng cáo của Điện tử Đông Giai, sau đó bản thân quay trở về Việnkhoa học công nghệ.Lục Trần cũng không quan tâm chuyện này nữa. 

Dù sao Lâm Di Quân cũng chỉ muốn anh bảo vệ Hồ Duyệt, Lục Trần thấy cô ta đã cótám vệ sĩ rồi, cũng không cần phải quan tâm nữa.Anh đã từng tiếp đón qua không ít nhân vật lớn, nhưng chưa từng gặp ai làm giágiống như Hồ Duyệt.Nói trắng ra là Hồ Duyệt cũng chỉ là một con hát mà thôi, lấy tư cách gì coi trời bằngvung trước mặt anh.

"Hội trưởng, ban nãy bố tôi có tới, bố bảo tôi hỏi anh xem tối nay anh có thời gianrảnh xem bóng không, là đội Hoa Hạ chúng ta và đội Cao Ly đá đấy." Trần Sơ Nhiênthấy Lục Trần đến thương hội thì bèn hỏi."Đá ở Du Châu chúng ta sao?" Lục Trần thuận miệng hỏi.Lúc lên đại học anh cũng rất thích bóng đá, cũng từng thường xuyên thức xuyênđêm xem bóng.

Về sau thấy các tuyển thủ của nước mình càng ngày càng kém, hơn nữa sau nàyanh cũng kết hôn sinh con, không còn thời gian xem nữa.Nhưng mà lời nói của Trần Sơ Nhiên đã khiến anh nhớ tới khoảng thời gian xembóng đá trước kia."Đúng thế, anh không biết hả, đá ở trong sân vận động của trung tâm thể thaoOlympic Du Châu chúng ta. 

Đây là cuộc thi nhánh nhỏ cúp Châu Á, nếu như hômnay nước mình thắng đội Cao Ly, thì chính là đội đứng hạng nhất nhánh nhỏ đấy."Trần Sơ Nhiên nói, trên mặt cô còn có vẻ kích động, có vẻ cô ấy cũng là một fanhâm mộ bóng đá."Được, nếu có vé xem thì tôi sẽ đi xem cùng ông ấy." 

Lục Trần gật đầu nói."Bố tôi mua vé có phòng, có thể ngồi mấy người cơ." Trần Sơ Nhiên nói."Được, vậy khi nào bắt đầu?" Lục Trần hỏi."Bảy rưỡi tối, ăn cơm tối xong thì có thể đi luôn, đúng rồi, hay là cùng đi ăn cơm tốiđi." Trần Sơ Nhiên nói."Ăn cơm thì bỏ qua đi, hôm khác ăn."

 Lục Trần cười, anh không muốn quá gần gũiTrần Sơ Nhiên.Ngay cả việc cô là trợ lý, Lục Trần cũng có hơi sợ Lâm Di Quân biết sẽ ghen.Lâm Di Quân đúng là trùm ghen tuông, lần trước anh đã được lĩnh hội.Trần Sơ Nhiên có hơi thất vọng, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt.Cô cười rồi nói:

 "Vậy thì đến lúc đó tôi sẽ điện thoại cho anh.""Không cần, tôi sẽ đến bên ngoài sân bóng đúng giờ, hai người ở đâu đó chờ tôi làđược rồi." Lục Trần lắc đầu."Ừ, được." Trần Sơ Nhiên khẽ gật đầu, cũng không kiên trì.

Sau khi xử lý xong chút chuyện ở thương hội, Lục Trần lại đến viện Khoa học côngnghệ, sau đó bàn bạc về tiến trình cho chip siêu cấp xong, thì mới quay về biệt thự.Lục Trần tựa lưng trên ghế sofa xem tin tức, thấy Lâm Di Quân trở về có vẻ khôngvui, thì lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Đúng là tức chết em." 

Lâm Di Quân ngồi xuống bên cạnh Lục Trần, cô oán giận nói:"Cái cô gái ngôi sao nổi tiếng tên Hồ Duyệt, cũng không phải kiêu căng bình thườngthôi đâu.""Hôm nay anh đã gặp qua cô ta, đúng là vô cùng kiêu căng, hay là lập tức đổi ngườikhác đi."

 Lục Trần nói."Bỏ đi, nếu vi phạm hợp đồng thì tiền đặt cọc của chúng ta đưa không lấy về được,hơn nữa mặc dù Hồ Duyệt có hơi khó hầu hạ, nhưng người ta đúng là ngôi sao nổitiếng, đám fan hâm mộ quá nhiều." Lâm Di Quân lắc đầu, cô cảm thấy tiếp tục dùngHồ Duyệt thì hơn.

Lục Trần cười rồi nói: "Nói thật, cái tên Hồ Duyệt này anh còn không biết ấy chứ, cólẽ cô ta cũng mới nổi mà thôi, nói không chừng một khoảng thời gian ngắn nữa là lạichìm xuống rồi. Hiện giờ anh thấy cô ta kiêu ngạo thế này, thì đoán chắc cô ta nổiđược nhiều lắm cũng chừng ba năm thôi."

"Vậy cũng đủ rồi, trong ba năm sản phẩm của chúng ta đã đổi mới lần nữa rồi." LâmDi Quân cười nói.Lục Trần cũng từ bỏ, không tiếp tục thảo luận đề tài này."Đúng rồi, lát nữa anh và Trần Quang Hưng đi xem bóng đá, đội tuyển quốc gia đávới đội Cao Ly, em có muốn đi chung không?" 

Lục Trần hỏi."Được rồi, mọi người đi đi, em không có hứng thú với bóng đá, đêm nay em cònmuốn tăng ca để chuẩn bị thêm cho quảng cáo nữa." 

Lâm Di Quân lắc đầu nói."Ừ." Lục Trần gật đầu, tiếp tục xem tin tức.Sau khi ăn xong cơm tối, anh lập tức lái xe đi tới trung tâm sân vận động.


--------------------

Chương 362: Thành lập quỹ bóng đá 

Lúc Lục Trần đến trung tâm thể thao Olympic, thì phát hiệnchỉ có một mình Trần Sơ Nhiên."Bố cô đâu rồi, sao còn chưa tới?" Lục Trần hỏi."Sao nào, sợ tôi ăn thịt anh hả?" Trần Sơ Nhiên nói vớigiọng điệu không tốt.Lục Trần không muốn nói giỡn cùng Trần Sơ Nhiên, anhnhún vai nói: 

"Vậy vào thôi, trận bóng cũng sắp bắt đầu rồi."Anh nói xong thì dẫn đầu đi đến cổng chính, anh đoán cókhả năng Trần Quang Hưng chính là một cái cớ của Trần Sơ Nhiên."Cái tên ngốc này." Trần Sơ Nhiên nhìn theo bóng lưng LụcTrần, cô cắn răng, trong lòng có chút khó chịu, cô chưa từng thấy người đàn ôngnào không hiểu chuyện tình cảm như vậy. 

Trần Sơ Nhiên âm thầm dậm chân, sau đó đi theo.Phòng riêng tốt thì tốt, nhưng mà cảm thấy khoảng cách cóhơi xa, người có thị lực không tốt chắc rằng cũng không thấy rõ cầu thủ trên sânbóng.Lúc này toàn bộ sân vận động đã kín đầy người, phải tầmnăm sáu ngàn người, vô cùng náo nhiệt. 

Nhưng xem bóng thì cần phải có bầu không khí náo nhiệtthế này.Không thể không nói, tuy rằng thực lực đội bóng Hoa Hạ không được tốt lắm, nhưng fan hâm mộ của Hoa Hạ lại có rất nhiều, đây mới chỉ làsân vận động nhỏ thôi, nếu là trận đấu cấp quốc gia, có hơn mấy ngàn chỗ ngồi, thìcó lẽ cũng có thể chật kín luôn.

Nhóm cầu thủ làm nóng người xong thì đang bước ra, cũngsắp bắt đầu trận đấu rồi.Trận đấu rất nhanh đã bắt đầu, Lục Trần vừa xem trận đấu,vừa nói chuyện phiếm với Trần Sơ Nhiên, thời gian trôi qua rất nhanh.Chỉ là cả trận thi đấu, đội Hoa Hạ không vào nổi một quảbóng, còn đội Cao Ly lại đá vào ba quả, điều này khiến cho fan hâm mộ của Hoa Hạrất khó chịu.

Nói thật, Lục Trần xem cũng rất bực bội.Nhất là vào thời khắc cuối cùng, lúc fan hâm mộ Hoa Hạđang ầm ĩ, thì đám cầu thủ Cao Ly dựng ngón út hướng về phía khán đài, quả thậtchính là sỉ nhục fan hâm mộ Hoa Hạ."Hai, không biết tới lúc nào bóng đá nước nhà chúng ta mớicó thể vực dậy." 

Lúc rời sân, Trần Sơ Nhiên cảm thán nói."Không mất bao lâu đâu, trong vòng mười năm sẽ vùng dậythôi." Lục Trần kiên định nói."Anh muốn đầu tư vào bóng đá hả?" Đôi mắt Trần Sơ Nhiênsáng lên, cô hỏi."Đang có suy nghĩ này." Lục Trần gật đầu.Nhìn thấy nền bóng đá nước nhà tuột lại phía sau, anh cảmthấy nên làm chút gì đó cho đất nước.

Để chống lại hành vi vừa nãy của mấy cầu thủ Cao Ly, anhcũng phải nghĩ biện pháp giúp cho nền bóng đá của Hoa Hạ phấn khởi lên."Anh muốn mua một đội bóng à, hay sao?" Trần Sơ Nhiênhơi tò mò hỏi.Lục Trần không nói gì, anh đang suy nghĩ chuyện này. 

"Đúng rồi, ở Du Châu có ông chủ đội bóng tên Tư Uy cũnggia nhập thương hội, năm nay thành tích đội Tư Uy không tốt, đã rơi xuống khugiáng cấp rồi, tôi nghe nói họ đang có ý định bán đội bóng đó." 

Trần Sơ Nhiên nói.Cô chính là fan hâm mộ điển hình, tuy rằng thực lực đội TưUy rất yếu, nhưng mỗi một trận đấu sân nhà cô đều đi xem.

"Cô thông báo cho mọi người, buổi sáng ngày mai mở họpsớm." Lục Trần nói với Trần Sơ Nhiên."Được." Tuy rằng Trần Sơ Nhiên không biết Lục Trần có kếhoạch gì hay không, nhưng cô cảm thấy cuộc họp Lục Trần mở vào ngày mai, hẳnlà có liên quan đến bóng đá rồi. 

Sở dĩ bóng đá Hoa Hạ vẫn luôn không vực dậy nổi, ai aicũng biết nguyên nhân.Không phải người Hoa Hạ không thích bóng đá, mà làkhông có cơ sở.Hơn nữa ở trong mắt những bậc cha mẹ, con cái trừ học tậpvẫn là học tập, bọn họ cho rằng những cái khác đều đang lãng phí thời gian, thế nêntừ xưa tớI nay mới không đào tạo được lớp cầu thủ trẻ tuổi ưu tú.Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu còn có vấn đề về cơchế.

Ngày hôm sau, Lục Trần chuẩn bị đi tới Tổng bộ thương hội,các hội viên đều tò mò nhìn Lục Trần, không biết vì sao anh đột nhiên thông báo mọingười mở họp.Dự án tiếp theo của Khoa học công nghệ Di Kỳ cần tới haitháng mới có thể thúc đẩy, chẳng lẽ chính phủ có dự án quan trọng nào muốn đưara sao?

Trong lòng mọi người nghĩ như vậy, ai cũng có vẻ bắt đầukích động.Dứn án có thể kinh động đến Lục Trần, nhất định là dự ánlớn.Lúc mọi người đang ầm thầm suy đoán đủ loại, cuối cùngLục Trần đã nói ra mục đích của mình. 

"Mọi người, tôi muốn thành lập một quỹ bóng đá, ủng hộbóng đá trong nước phát triển, dự định này tôi đã nghĩ vào tối hôm qua, nhắmchừng quỹ ngân sách cần trăm tỷ trở lên mới có thể vận hành được. 

Tôi thành lậpquỹ này không phải vì kiếm tiền, chỉ đơn thuần muốn bóng đá trong nước mauchóng phát triển. Liên đoàn bóng đá không làm được việc này, chúng ta sẽ tự mìnhlàm.

"Nghe Lục Trần nói xong, mọi người lập tức trầm mặc.Ý định của Lục Trần bọn họ đều hiểu rõ, nhưng mà đầu tưkiểu này hoàn toàn không có hồi vốn.Cái này tương đương với quỹ từ thiện."

Tôi quyên tặng 3 tỷ trước, mọi người bằng lòng quyên baonhiêu là tự nguyện, nhưng với tư cách là thành viên thương hội, cho dù chỉ quyênmột đồng cũng phải quyên, người không quyên, lập tức đá thẳng ra khỏi thươnghội." 

Lục Trần lại nói tiếp.Anh biết nếu chỉ dựa vào thương hội, thì không thể nàoquyên góp đạt tới mức trăm triệu trở lên, hơn nữa muốn phát triển nền bóng đá củaHoa Hạ, một trăm tỷ còn chưa chắc đủ.

Chẳng qua trước mắt có một trăm tỷ này, thì có thể thànhlập các cơ sở huấn luyện bóng đá ở nhiều thành phố lớn.Hơn nữa anh có lòng tin, quỹ ngân sách này được thànhlập, nhất định sẽ có rất nhiều người quyên tiền.

Dù sao có rất nhiều người đang hy vọng nhìn thấy nền bóngđá quốc gia mình có thể mau chóng phát triển.Là một bộ môn thể thao lớn nhất hiện nay, bóng đã đã lankhắp toàn bộ thế giới, không có fan hâm mộ nào không mong muốn nhìn thấy quốcgia mình xưng bá và được khen ngợi. 

"Trần gia chúng tôi quyên một tỷ." Với tư cách là phó hộitrưởng, Trần Quang Hưng là người thứ hai bày tỏ thái độ.Nửa năm nay vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp vớiKhoa học công nghệ Di Kỳ, Trần gia còn kiếm được không ít tiền, một tỷ đối với bọnhọ mà nói tuy có đau lòng thật, nhưng Trần Quang Hưng luôn luôn thích được biểudương tên tuổi nhờ hoạt đồng từ thiện này, ông khẽ cắn môi, vẫn quyết định lấy ramột tỷ.

Đương nhiên, ông dám quyên một tỷ, một là động viên choLục Trần, để cho các hội viên biết bước tiến của Trần gia và Lục Trần là giống nhau.Hai là, ông tin rằng ông phối hợp với Lục Trần như vậy, LụcTrần chắc chắn sẽ không bạc đãi Trần gia của ông.Thứ ba, sâu trong lòng Trần Quan Hưng, ông vẫn luôn hivọng bóng đá Hoa Hạ có thể vươn lên."Tôi cũng quyên một tỷ."

 Lệ Khuynh Thành là người thứ babày tỏ thái độ.Thấy Lệ Khuynh Thành lại quyên nhiều tiền như vậy, tất cảmọi người có hơi kinh ngạc, tuy rằng gần đây Lệ gia và Khoa học công nghệ Di Kỳký kết đơn đặt hàng lớn, nhưng những năm trước đây Lệ gia hỗn loạn và không ổnđịnh, mấy năm nay mới lấy lại được độ ổn định.Lệ Khuynh Thành có thể bỏ ra nhiều tiền tới thế để quyêngóp cho quỹ, chứng tỏ rằng thực lực Lệ gia vẫn còn rất mạnh, đã hoàn toàn đứnglên. 

Tiếp đó các hội viện đều sôi nổi bày tỏ muốn quyên tiền,công ty vài nhà đều quyên một trăm triệu, những người khác cũng đều bỏ ra mộttriệu đến tầm mấy chục triệu.Không còn cách nào khác, muốn làm ăn với Khoa học côngnghệ Di Kỳ, trước tiên phải chi ra một khoản trước.Hôm nay bọn họ cho Lục Trần thể diện, theo sát bước châncủa Lục Trần, ngày sau chắc chắn Lục Trần sẽ cho bọn họ lợi nhuận lớn hơn nữa.Đây gần như là suy nghĩ trong lòng của các hội viên. 

Nói thật, một hạng mục lớn, những khâu quan trọng nhấtđịnh sẽ nằm trong tay mấy công ty lớn, nhưng nếu bọn họ chia ra, thì những công tynhỏ này cũng có thể kiếm không ít lợi nhuận.Ít nhất so với việc nước canh cũng không được húp, thì vẫntốt hơn.

------------------

Chương 363: Thu mua đội bóng 

Việc thành lập quỹ bóng đá diễn ra rất suôn sẻ, tại cuộc họp, Trần Sơ Nhiên đã chủđộng xin phụ trách việc này, sau đó toàn bộ quỹ đều do cô lo liệu.

Vừa vặn cô cũng là một fan hâm mộ lâu năm của bóng đá,bản thân lại là đại tiểu thư của nhà họ Trần, mọi công việc liên quan tới bóng đá côđều có thể làm tốt.Tất nhiên, những việc đó cũng là công việc của Trần Sơ Nhiên, quỹ tiền đã giao cho cô, cô sẽ tự mình thành lập đội của mình, sau đó sẽnghĩ cách làm sao để tiêu số tiền này vào việc có ích.

Việc thành lập quỹ bóng đá Du Châu đã gây được sự chú ýlớn, nghe nói hôm đó đã thu được 8 tỷ đóng góp vào quỹ, ngay sau khi số tiền nàyđược công bố, toàn bộ người hâm mộ bóng đá Hoa Hạ đều bùng nổ.

Từ trước tới nay, Liên đoàn bóng đá luôn muốn giải quyếtnhững vấn đề cơ bản, nhưng vẫn không có đủ tiền, nên tiến độ đương nhiên kháchậm.Lâu ngày vẫn không thấy được sự hi vọng vực dậy nềnbóng đá, nên rất nhiều người đã bỏ cuộc. 

Đối với người hâm mộ Du Châu gần đây, điều phiền nãonhất đó là đội bóng của họ dần rơi sâu vào khu vực hạng thấp, vẫn còn năm trậnđấu trong mùa giải này, ít nhất phải có ba trận thắng, hai trận hòa, mới có thể thànhcông giữ vững vị trí hạng.Nhưng đội bóng đã thua năm lần liên tiếp, đổi huấn luyệnviên trưởng cũng không đảo ngược được tình thế. 

"Mọi người mau xem tin tức.""Tin tức gì?""Tin tức chính thức của Tư Uy.""Sao vậy, lại đổi huấn luyện viên hả?""Không phải, đội bóng đã được một ông chủ lớn thu muarồi.""Á? Tập đoàn nào đã thu mua vậy?"

"Công nghệ Di Kỳ, Lục Trần, ông chủ của Công nghệ Di Kỳđã hứa với người hâm mộ của chúng ta rằng nhất định đội bóng sẽ giữ hạng thànhcông, mùa tới nhất định sẽ chiêu mộ những chân sút tên tuổi để xây dựng lại độibóng.""Thật sao, để tôi xem."

Tin tức này đang được phát ở khắp mọi nơi của Du Châu.Rất nhiều người hâm mộ của Tư Uy đã khóc vì phấn khíchsau khi xem tin tức chính thức này.Đây chính là tình yêu của bọn họ dành cho Tư Uy, tình yêu của bọn họ dành cho bóng đá."Ông chủ Lục đã ra tay rồi, Tư Uy chúng ta được cứu rồi!""Mỗi lần ông chủ Lục ra tay, đều làm chấn động cả thế giới,lần này anh ấy có thể dẫn dắt Tư Uy của chúng ta làm chấn động cả thế giớikhông?" 

"Đúng vậy! Mặc dù bóng đá Hoa Hạ của chúng ta không tốtlắm, nhưng tôi tin ông chủ Lục, tôi tin anh ấy sẽ có thể mang đến cho tất cả ngườihâm mộ bóng đá Hoa Hạ chúng ta, thậm chí cả người hâm mộ bóng đá trên thế giớimột bất ngờ kinh ngạc."

Sau khi xem tin tức, một số người hâm mộ đã hàng loạt thảlike cho Lục Trần, vô số người đã vào trang web chính thức của Công nghệ Di Kỳ đểlại lời nhắn, cảm ơn Lục Trần đã ra tay cứu đội bóng của họ."Các fan bóng đá thật sự là những người vừa đơn thuầnvừa đáng yêu!"

Thấy lưu lượng truy cập trên trang web chính thức tăng độtngột, xuất hiện rất nhiều tin nhắn người hâm mộ bóng đá để lại cảm ơn, người trongCông nghệ Di Kỳ không khỏi cảm thán về hiện tượng này. 

Tin tức về việc mua lại đội Tư Uy của Lục Trần đã đượccông bố với giới truyền thông, tất nhiên mọi người tại Công nghệ Di Kỳ đều biết rõđiều đó.Đặc biệt đối với những người quản lý cấp cao, Lục Trần đãcho bọn họ cơ hội mua cổ phần, hầu như tất cả các nhân viên quản lý đều có một sốcổ phần trong tay mình.

Không phải Lục Trần không có tiền, thật ra anh chỉ bỏ ra 100triệu cho việc mua lại Tư Uy, ông chủ của Tư Uy vốn là một thành viên của thươnghội. Ngoài ra gần đây Tư Uy luôn thâm hụt vốn, ông ta cũng muốn bán nó đi, chonên một trăm triệu này đổi lấy một ân huệ của Lục Trần, chuyển nó sang cho LụcTrần.

Lục Trần để bên quản lý của Công nghệ Di Kỳ mua cổphiếu, thứ nhất muốn bọn họ kiếm được thêm chút tiền, thứ hai để kích thích sựnhiệt tình tích cực trong công việc của ban quản lý.Sau khi đưa ra thông báo chính thức, Lục Trần ngay lập tứcthông báo cho tổ huấn luyện của đội và tất cả các cầu thủ mở một cuộc họp khẩncấp.Nội dung của cuộc họp rất đơn giản, đó là để kích lệ mọingười, nhất định phải thành công giữ được hạng của đội bóng. 

Nếu giữ hạng thành công, từ huấn luyện viên đến cầu thủ,mỗi người sẽ có hai triệu tiền thưởng và sẽ có cơ hội ở lại với đội trong mùa giải tớivới mức lương cao.Cuộc họp này khiến cả đội bóng giống như uống chất kíchthích vậy, đối với trận thứ năm giữ hạng tiếp theo, bọn họ đều tràn đầy tự tin.

Sau khi tin tức được lan truyền, tất cả người hâm mộ Tư Uyđều rất phấn khích, lại tiếp tục tràn lên trang web chính thức của Công nghệ Di Kỳ.Mọi người đều không khỏi than thở kêu Công nghệ Di Kỳ giàu có, vô cùng lắm tiền.Điều này khiến cho ông chủ và huấn luyện viên của hai độikhác có khả năng rơi vào khu vực xuống hạng cảm thấy đau lòng không thôi.Nhưng bọn họ không dám nói năng tùy tiện trong cuộcphỏng vấn truyền thông. 

Việc này cũng có thể hiểu được, nếu Tư Uy không xuốnghạng, một trong số họ sẽ bị xuống hạng, tất nhiên bọn họ không thể dùng tiền nhưLục Trần để kích động các cầu thủ làm việc chăm chỉ bạt mạng được, vì vậy bọn họchỉ có thể chua xoát nói vài lời thôi.Sau khi họp xong, Lục Trần rời khỏi đội bóng, nhường lạikhông gian cho đội bóng."Thiếu gia, anh đi đâu vậy?" 

Lâm Thông thấy mới chỉ bốngiờ chiều, thì hỏi.Lục Trần nhìn qua thời gian, còn khá sớm để về nhà, bỗngdưng anh nhớ ra đã lâu không ghé thăm Điện tử Đông Giai, vì vậy anh chuẩn bị đixem sản phẩm mới mà bọn họ tung ra là gì.Mặc dù sản phẩm mới của Điện tử Đông Giai được pháttriển bởi nhóm nghiên cứu khoa học của Công nghệ Di Kỳ, nhưng cụ thể là gì thìLục Trần cũng chưa từng hỏi qua.Hôm nay vẫn còn thời gian, vừa lúc cũng muốn đi xem chút."Tới Điện tử Đông Giai." 

Lục Trần nói."Vâng." Lâm Thông gật đầu, rồi quay xe đi đến Điện tửĐông Giai.Chẳng mấy chốc đã đến Điện tử Đông Giai, Lục Trần ra khỏixe, anh định đi đến văn phòng của Lâm Di Quân, thì thấy Lâm Di Quân bước ra vớivẻ mặt buồn bã."Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à?" Lục Trần hỏi.

Thấy đó là Lục Trần, Lâm Di Quân lắc đầu nói: "Lại là cái côHồ Duyệt đó.""Cô ta làm sao?" Lục Trần hỏi, anh cảm thấy người phụ nữđó không đáng tin."Hôm nay không phải có họp báo sao? 

Hồ Duyệt trước đóđã đóng một bộ phim truyền hình, đóng vai bác sĩ, lúc nãy khi phóng viên phỏngvấn, cô ta nói rằng có kỹ năng y tế, sau đó ..." 

Lâm Di Quân cảm thấy hơi đau đầu,không muốn nói tiếp nữa.Lục Trần nhướn mày nói, "Sau đó phóng viên hỏi những câuhỏi liên quan đến y tế ngay tại chỗ. Cô ta không thể trả lời được phải không?""Đúng thế, cô ta căn bản là bị thiểu năng, biết sớm đã khôngdùng cô ta rồi." 

Lâm Di Quân gật đầu, cô bây giờ cảm thấy rất phiền muộn.Lục Trần khẽ cong môi, người phụ nữ này thật sự biết bày chuyện."Anh đi cùng với em xem sao." Lục Trần nói xong thì đi đếnsảnh tiếp tân với Lâm Di Quân, 

ở lối vào sảnh lễ tân có vô số phóng viên dùng microvà máy ảnh vây quanh.Lục Trần nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dángcủa Hồ Duyệt.Các phóng viên vội vã quay camera rồi nói: "Ngôi sao đanghot Hồ Duyệt, người tuyên bố có kỹ năng y tế, lúc đầu đã đóng vai bác sĩ phẫuthuật, cũng là một vai diễn đặc biệt, sau đây Hồ Duyệt sẽ thể hiện trước mặt mọingười, xin mọi người hãy cùng chờ xem."

Trong số phóng viên này, có một số đang ghi hình, một sốthì phát sóng trực tiếp.Lâm Di Quân dẫn Lục Trần đi vào từ cửa sau.Sảnh lễ tân vô cùng riêng tư, được chia thành nhiều gian,lúc này Lục Trần vừa bước vào hội trường, thì lập tức nghe tiếng quát mắng của HồDuyệt và người quản lý quan hệ công chúng của Điện tử Đông Giai phát ra từ phòngtrang điểm tạm thời."

Cô Hồ, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề nàycàng sớm càng tốt.""Xử lý? Các người định xử lý như thế nào đây!" Hồ Duyệtchỉ vào người quản lý quan hệ công chúng, quát mắng to, "Tôi thực sự không thểhiểu, làm sao mà cô có thể làm người phát ngôn công chúng được, các phóng viênnên hỏi gì, không nên hỏi gì, cô cũng không biết sắp xếp cho tốt? Sao hả? Ai yêucầu bọn họ hỏi những câu hỏi như vậy? 

""Nhưng cô Hồ, cô bỗng nhiên nói bản thân biết về y học,diễn theo bản sắc tự nhiên của mình, chuyện này không nằm trong kế hoạch củachúng tôi."Lục Trần ở bên ngoài nghe thấy điều này, anh không khỏicười lạnh.

Sự cố này nhất định là do Hồ Duyệt muốn giả vờ trước mặtphóng viên, vào thời điểm này thì bị bại lộ, nhưng cô ta lại đổ lỗi cho phía Điện tửĐông Giai, điều này thật sự vô lý mà.Anh lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, sau đó cùng Lâm Di Quânbước vào phòng thay đồ.

----------------

Chương 364. Ngôi sao thịnh hành phách lối 

Tôi muốn làm thế nào còn cần cô phải dạy sao!Hồ Duyệt tức giận nhìn chằmchằm vào người đẹp quản lý công chúng: Bây giờ thì cô phải xem nên xử lý chuyệnnày như thế nào, chứ không phải là đứng đây chất vấn tôi. 

Một người vô dụng nhưcô còn chưa có tư cách để chất vấn tôi!Bị Hồ Duyệt sỉ nhục trước mặt mọi người như thế, trong lòng quản lý côngchúng vô cùng khó chịu, nhưng cô ấy biết công việc của mình đương nhiên khôngthể đối đầu trực tiếp với Hồ Duyệt được.

Nhưng hiện tại cô ấy cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thếnào.Đúng vào lúc này, thì thấy Lục Trần và Lâm Di Quân bước đến, quản lý côngchúng vội vàng đi tới chào hỏi. 

Tổng giám đốc Lục, Giám đốc Lâm.Quản lý công chúng không biết nên xử lýthế nào cho phải.Chuyện này cô đi xử lý với bên truyền thông đi.Lục Trần nói.Dạ?Quản lý công chúng tỏ vẻ khó xử, như vậy thì cô ấy phải nói thế nào đây.Cô đi nói với các phóng viên, cứ nói Hồ Duyệt căn bản cũng không hiểu biếtvề y học, trước đó cô ta chỉ nói linh tinh mà thôi.

Lục Trần nói.Anh mới là người đang nói linh tinh đấy! Anh là ai hả? Chuyện này thì liênquan gì quái gì đến anh?Hồ Duyệt lập tức nổi cáu, cô ta quay sang Lâm Di Quânnói: Giám đốc Lâm, chuyện này cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng,nếu không tôi nhất định sẽ không làm người đại diện cho các cô nữa đâu!Thế đi đi, tôi đã không muốn để cô làm người đại diện từ lâu rồi.Lục Trầngằn giọng nói. 

Giám đốc Lâm, anh ta là ai? Tôi muốn anh ta phải lập tức xin lỗi tôi, nếukhông mấy người cứ tự giải quyết với nhau đi!Hồ Duyệt tức đến mức thở hổn hển,nói với Lâm Di Quân.Lâm Di Quân cũng bị Hồ Duyệt làm cho tức lây, cô vẫn chưa từng thấyngười phụ nữ nào không biết xấu hổ như thế này, thế mà còn là ngôi sao nổi tiếng,đây đúng là chuyện cười!

Anh ấy là chồng tôi, lời anh ấy cũng chính là lời của tôi, bây giờ tôi chínhthức thông báo với cô, quan hệ hợp tác giữa công ty tôi và công ty cô chấm dứt tạiđây.Lâm Di Quân lạnh lùng nói.Nghe Lâm Di Quân nói như vậy, Hồ Duyệt lập tức trở nên luống cuống,không ngờ Lâm Di Quân lại mạnh mẽ như thế, điều này không nằm trong dự kiếncủa cô ta. 

Trước kia thái độ của Lâm Di Quân vẫn luôn ôn hòa, cô ta còn cho là Lâm DiQuân dễ nói chuyện, rất để ý đến cô ta, không ngờ Lâm Di Quân còn dứt khoát quảquyết hơn cô ta nghĩ.Trợ lý Lưu cũng luống cuống, chuyện này đúng là bên cô ta làm không tốt,hoàn toàn là do Hồ Duyệt nói năng linh tinh mà thành, không có liên quan gì đếnĐiện tử Đông Giai.

Cho dù là đi kiện, thì bọn cô cũng không thắng nổi.Nhưng là trợ lý của Hồ Duyệt, trợ lý Lưu vẫn phải nói chuyện thay Hồ Duyệt.Giám đốc Lâm, chuyện này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô xem...Trợ lý Lưu còn chưa nói hết thì đã bị Lục Trần thẳng thừng cắt ngang: Khôngcần xem, biến đi.Anh!Hồ Duyệt không ngờ Lục Trần cứ thế bảo cô biến đi, việc này lập tứckhơi dậy lửa giận của cô ta.

Các người hay lắm, cứ chờ đấy cho tôi!Cô ta hừ lạnh một tiếng, bèn lấy điện thoại di động ra đăng một dòng trạngthái đăng lên mạng, ý là cô ta làm việc ở Điện tử Đông Giai, giúp Điện tử Đông Giailàm người đại diện cho sản phẩm mới, nhưng lại bị ông chủ của Điện tử Đông Giaiức hiếp, cô ta muốn một câu trả lời hợp lý từ Điện tử Đông Giai. 

Sau khi cô ta đăng trạng thái lên, lập tức có vô số người bay vào bình luậnbên dưới, gần như tất cả đều lên án Điện tử Đông Giai.Còn có rất nhiều người nói luôn từ giờ sẽ không dùng sản phẩm của Điện tửĐông Giai nữa, để cho Điện tử Đông Giai phải đóng cửa.Hừ, xem đi, đây chính là sức mạnh của người hâm mộ.

 Để tôi xem tới lúc đócòn ai dám mua sản phẩm của các người, còn ai dám làm người đại diện cho sảnphẩm của các người nữa!Nhìn thấy vô số người hâm mộ bình luận dưới trạng tháimình đăng, Hồ Duyệt đưa điện thoại di động cho Lâm Di Quân nhìn, vẻ mặt đắc ý vàkiêu ngạo.Ý của cô ta đơn giản là, đấu với tôi, tôi sẽ để cho các người phải hối hận.

Trợ lý Lưu cũng nhẹ nhàng thở ra rồi nói: Giám đốc Lâm, nếu như các cô nóixin lỗi với Duyệt Duyệt nhà tôi, thì việc này còn có thể cứu vãn được.Lâm Di Quân trưng ra vẻ mặt coi thường, cảm thấy hai người phụ nữ nàynhất định là đã điên rồi.Cô vừa muốn gọi bảo vệ đến để đưa hai người này ra ngoài, thì lại bị LụcTrần ngăn cản. 

Lục Trần tiến lên một bước, nhìn Hồ Duyệt rồi trêu tức nói: Cô muốn chơinhư thế đúng không, vậy tôi sẽ chơi cùng cô.Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Vương Duy:Ngay lập tức liên hệ lại với những ngôi sao năm ngoái cho tôi, bảo bọn họđến Du Châu làm người đại diện của tôi, phái chuyên cơ tới đón bọn họ.Đúng, chính là buổi tối hôm nay.

Sau khi cúp điện thoại của Vương Duy, anh lại gọi điện cho Hứa Thư Đình.Cô tạm thời dừng công việc lại đã, tôi không cần biết cô dùng cách nào, lậptức mua hết tất cả hotsearch cho tôi, thông báo với bên ngoài là ngôi sao thịnh hànhHồ Duyệt ăn nói lung tung, rõ ràng là không hiểu biết về y học nhưng lại phát ngônbừa bãi trên truyền thông, nói rằng cô ta từng học y. 

Phim truyền hình trước kiacũng là do người khác diễn.Cúp điện thoại của Hứa Thư Đình, Lục Trần lại gọi cho một dãy số thần bíkhác.Nói cho công ty quản lý Tam Giang biết, nói bọn họ bảo nghệ sĩ Hồ Duyệtdưới trướng lập tức xin lỗi Giám đốc của Điện tử Đông Giai, nếu không sẽ khiếncông ty bọn họ phải phá sản ngay lập tức.Lục Trần nói xong bèn cúp điện thoại.

Anh rất ít khi nổi giận, nhưng bây giờ Hồ Duyệt thật sự quá ngang ngược,chỉ là một nghệ sĩ nho nhỏ cũng dám giễu võ dương oai trên địa bàn của anh.Không phải là đang muốn chết sao?Không sai, Lục Trần hôm nay đúng là đang muốn khiến cô ta không cònđường thoát thân. 

Ban đầu thấy Lục Trần gọi từng cuộc điện thoại, Hồ Duyệt còn thấy hơi bốirối, nhưng cuối cùng lại thấy Lục Trần nói muốn khiến công ty quản lý của cô ta phảiphá sản gì đó, cô ta lại không nhịn được cười.Đúng là Điện tử Đông Giai rất có tiền, nhưng công ty quản lý của cô ta cònnhiều tiền hơn, nổi tiếng hơn Điện tử Đông Giai, cô ta căn bản không tin là một cáicông ty điện tử nho nhỏlại có thể đối đầu với công ty quản lý của cô ta.

Có phải anh bị tức đến váng đầu rồi không, vậy mà dám muốn tôi xin lỗi cácanh?Hồ Duyệt cười nhạo nói.Anh cho rằng anh là ai chứ, còn muốn làm cho công ty của chúng tôi phải phásản, có phải là anh chơi đồ giả nhiều quá rồi không?Trợ lý Lưu cũng châm chọc nói.Trợ lý Lưu, bây giờ cô lập tức gọi điện thoại cho công ty đi, nói là Điện tửĐông Giai muốn khiến công ty của chúng ta phá sản, nói bọn họ sỉ nhục công ty củachúng ta.

Hồ Duyệt độc ác nói.Theo lý thuyết thì chuyện này đúng là cô ta sai, nhưng cô không ngờ LụcTrần lại ngốc như vậy, cho cô ta một cơ hội phản kích rất đẹp.Cô ta cũng có thể mượn cơ hội này để đáp trả cho Lục Trần một cú, sau đóđẩy hết lỗi lầm lên người Lục Trần.Đến lúc đó coi như là có kiện tụng đi chăng nữa, thì cũng không liên quan gìđến cô ta.

Vâng.Trợ lý Lưu gật đầu, bèn lấy điện thoại ra gọi về cho công ty.Trong điện thoại, cô ta thêm mắm dặm muối, nói phóng đại về sự việc, đẩyhết tất cả trách nhiệm lên người Lục Trần.Giám đốc Lâm, quản lý của chúng tôi muốn cô nghe máy.Sau đó trợ lý Lưuđưa điện thoại cho Lâm Di Quân, trên mặt tràn đầy vẻ cười trên nỗi đau của ngườikhác. 

Lâm Di Quân nhận lấy điện thoại, bấm loa ngoài, sau đó liền nghe thấy âmthanh của một người phụ nữ nói: Giám đốc Lâm đúng không, chuyện công ty củacác cô bắt nạt nghệ sĩ của chúng tôi, chúng tôi cũng đã biết rồi, còn về chuyện côngty các cô muốn làm gì đó để công ty của chúng tôi phá sản, tôi cứ xem như làchuyện đùa vậy. 

Nhưng mà chuyện các cô khinh thường nghệ sĩ Hồ Duyệt củachúng tôi, thì chúng ta gặp nhau trên tòa án đi.Tút...một tiếng, đối phương trực tiếp cúp điện thoại.


---------------

Chương 365. Đảo ngược Hotsearch 

"Lâm tổng, dù gì cô cũng là bà chủ của một công ty lớn, vậy mà lại để chồngcô làm xằng làm bậy như thế, đây đúng là đáng đời hai người mà.

"Trợ lý Lưu saukhi trả lời điện thoại xong thì nói bằng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác.Thành thật mà nói, bọn họ có thể đảo ngược tình thế này cũng phải cảm ơnsự kích động của chồng Lâm Di Quân, nếu không bọn họ cũng không thể giải quyếttốt vấn đề này.

Lục Trần và Lâm Di Quân không buồn để ý đến hai người bọn họ, Lục Trầnngồi trên ghế hút thuốc chờ đợi tin tức bên kia, trong khi đó Lâm Di Quân nhờ quảnlý công chúng rót cho cô một tách cà phê nóng rồi từ từ nhấp từng ngụm.Bây giờ Lục Trần đã hành động rồi, vậy cô càng không cần bận tâm làm gì.Vào năm ngoái tại cuộc họp thường niên của Công nghệ Di Kì, Lục Trần chỉcần nói một câu thì lập tức có vô số siêu sao minh tinh đến tham dự. 

Một ngôi saolưu lượng nhỏ bé như cô ta thì có là thá gì.Thấy Lục Trần và Lâm Di Quân không quan tâm chút nào, trong lòng haingười Hồ Duyệt cảm thấy không được thoải mái.Thật ra cô ta thực sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng hai người Lục Trần bọn họbất lực cầu xin cô.

Nhưng hai người Lục Trần bọn họ lại chỉ coi các cô như một trò đùa, như thế thật sự là một sự sỉ nhục đối với các cô.Hồ Duyệt rất tức giận, cô ta lấy điện thoại di động ra đăng lên một dòng trạngthái, lại khóc lóc kể lể rằng thế lực bên Điện tử Đông Giai đã bắt nạt cô ta như thếnào.Ngay khi dòng trạng thái này của cô ta được đăng lên, lập tức nhận thu hútđược sự quan tâm của rất nhiều fan hâm mộ, bọn họ lên án mạnh mẽ hơn với phíaĐiện tử Đông Giai. 

Lúc này quản lý công chúng cũng nhìn thấy những dòng trạng thái mà HồDuyệt đăng lên, cô ấy khẽ cau mày, trong lòng có hơi lo lắng, vì vậy cô ấy mangđiện thoại di động đi đến trước mặt Lâm Di Quân, nét mặt cô có chút khó mang điệnthoại ra trước mặt Lâm Di Quân,

 "Giám đốc Lâm, cô xem qua thử."Lâm Di Quân cúi thấp nhìn xuống, trên màn hình điện thoại của quản lý côngchúng chính là những dòng trạng thái Hồ Duyệt vừa đăng lên trên mạng, trong mộtthời gian ngắn đã có gần 200 bình luận phía bên dưới.Bộ phim truyền hình mà Hồ Duyệt đang quay được chiếu vào giờ vàng, lúcnày lại đang vô cùng nổi tiếng, mọi động thái đều được quần chúng quan tâm theodõi.Phía dưới dòng trạng thái của cô ta, mọi người đều đồng loạt lên án Điện tửĐông Giai."

Điện tử Đông Giai không biết xấu hổ, lại dám bắt nạt Duyệt Duyệt củachúng ta, đúng là đồ cạn bã!""Điện tử Đông Giai thật bỉ ổi, nhất định phải tẩy chay hoàn toàn!""Đúng vậy, nhất định phải tẩy chay hoàn toàn tất cả các sản phẩm của Điệntử Đông Giai, không ngờ dám bắt nạt Duyệt Duyệt của chúng tôi!" 

"Điện tử Đông Giai rác rưởi, ngày mai tôi muốn các người phá sản!"Rất nhiều lời nói chửi rủa, lên tiếng phê phán nhảy trên màn hình, hơn nữanhững bình luận thế này đang tăng lên theo mỗi giây.Còn có fan hâm mộ kích động hơn nữa, trực tiếp nói rằng họ đang đến Điệntử Đông Giai, muốn gây rắc rối cho Điện tử Đông Giai, nhất định đòi lại công bằng từphía Điện Tử Đông Giai!Lâm Di Quân nhìn các bình luận rồi lắc đầu.

 Nếu hôm nay Lục Trần không ra tay, cô thật sự không biết phải đối phó nhưthế nào nữa, nói cho cùng thì cô cũng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, cũngkhông biết sức mạnh fan hâm mộ của một ngôi sao sẽ điên rồ đến mức nào.Nhưng Lục Trần đã hành động rồi, cô tin Lục Trần chắc chắn sẽ có thể xử lýmọi việc.Đây là niềm tin của cô đối với Lục Trần.

Hơn nữa Hồ Duyệt cũng chỉ là một diễn viên mà thôi, cô sợ gì chứ.Nhìn vào những bình luận bên dưới dòng trạng thái của chính mình, HồDuyệt liên tục cười khẩy."Điện Tử Đông Giai các người cứ chờ đấy, không phải lúc nãy các ngườimạnh miệng muốn công ty chúng tôi phá sản sao? 

Tôi không biết công ty chúng tôicó phá sản hay không. Nhưng tôi biết công ty của các người thật sự sắp phá sảnrồi!"Hồ Duyệt trêu chọc nói với Lục Trần và Lâm Di Quân, sau đó quay người bước ra ngoài.

Việc tiếp theo cứ để công ty của cô ta xử lý, cô ta chỉ cần không ngừng huyđộng lượng fan hâm mộ đến bao vây Điện Tử Đông Giai là được."Giám đốc Lâm, tình hình hiện giờ rất bất lợi cho chúng ta. Nếu các sảnphẩm mới được phát hành, nhất định sẽ bị một tập thể lớn tẩy chay, những lời vukhống cố ý của Hồ Duyệt cũng sẽ tạo cơ hội cho các công ty khác. 

Nếu bọn họ nhâncơ hội bỏ đá xuống giếng, thì chúng ta cũng rơi thẳng xuống vực thẳm."Nhìn haingười Hồ Duyệt nghênh ngang đi ra ngoài, ánh mắt của quản lý công chúng trànđầy lo lắng."Không sao đâu."

Lâm Di Quân lắc đầu nói, cho dù fan hâm mộ Hồ Duyệt cónhiều đi nữa, thì có thể nhiều hơn fan hâm mộ của các ngôi sao hàng đầu thế giớisao? Dưới sức ảnh hưởng lớn như thế, thì fan cô ta căn bản chẳng là gì cả, hơnnữa mối nguy này cũng không thể đeo bám Điện Tử Đông Giai mãi được.

Cô tin rằng Lục Trần chắc chắn sẽ khiến Hồ Duyệt trả giá đắt.Thế lực kinh tế sau lưng công ty của Hồ Duyệt rất mạnh, có thể không quantâm đến Điện Tử Đông Giai của cô, nhưng cả một Công Nghệ Di Kì thì sao? 

Công Nghệ Di Kì là công ty của chồng cô, Công Nghệ Di Kì mạnh mẽ nhưthế nào, cô tin rằng vô số doanh nghiệp trong và ngoài nước, thậm chí là nguyên thủquốc gia đều biết được, bọn họ thèm để ý một công ty diễn viên cỏn con sao?"Đừng lo lắng, họ sẽ quay lại sớm thôi,"

Lục Trần thản nhiên nói.Mặc dù biết rằng Lục Trần là ông chủ của Công Nghệ Di Kì, nhưng vào thờiđiểm như thế này, quản lý công chúng vẫn không quá tin vào lời nói của Lục Trần.Rốt cuộc những gì Lục Trần vừa nói khó có thể thực hiện được.

Lúc này, Hồ Duyệt và trợ lý Lưu cùng những người khác đi từ cửa sau rakhỏi khỏi sảnh tiếp tân. Bọn họ vốn nghĩ rằng có thể tránh các phóng viên đang đợibên ngoài.Không ngờ rằng đôi mắt của những phóng viên này cũng vô cùng nhanhnhạy, ngay lập tức đã phát hiện ra bọn họ."Ra rồi, ra rồi." 

"Đi, nhanh chóng hỏi bọn họ xem đã xảy ra chuyện gì."Một nhóm phóng viên nhìn thấy Hồ Duyệt đi ra ngoài, ngay lập tức vâyquanh cô.Hồ Duyệt có chút không vui, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến việc mượn ngòibút của cánh truyền thông để giáng cho Điện tử Đông Giai một đòn nữa, trên mặt côta xuất hiện một nụ cười."

Xin hỏi cô Hồ Duyệt, cô thật sự biết về y học sao?"Một phóng viên vội vànghỏi.Hồ Duyệt hơi ngẩn người, vẻ mặt có chút không vui, nhưng cô ta vẫn nói,"Câu hỏi này không phải lúc nãy đã nói qua rồi sao? Tôi không muốn trả lời lần thứhai." 

"Vậy xin hỏi cô Hồ Duyệt, nếu cô tình cờ gặp một bệnh nhân mắc bệnh timmạch vành, cô sẽ làm gì để giúp đỡ bệnh nhân đó?"Một phóng viên hỏi một câu hỏikhó.Câu hỏi này làm Hồ Duyệt choáng váng, vẻ mặt cô ta rất khó coi, một lúc lâusau cũng không có trả lời lại."Được rồi, hôm nay tôi sẽ chỉ nói đến đây thôi, những câu hỏi khác vào lầntới hẵng tiếp tục hỏi.

 Duyệt Duyệt của chúng tôi vừa mới bị Điện tử Đông Giai bắtnạt, tâm trạng không được tốt, phiền mọi người nhường bước."Trợ lý Lưu nhìn thấytình hình thì vẻ mặt có chút vội vàng, yêu cầu các phóng viên nhường đường sangmột bên.Một phóng viên hét lên từ phía sau:

 "Y học cái quần gì chứ, lại còn diễn theotự nhiên, các ngôi sao bây giờ chỉ biết ăn nói ba hoa vậy thôi sao?""Anh nói ai ăn nói ba hoa chứ? Anh nói lại một lần nữa xem, tôi sẽ kiện anhvì tội phỉ báng!"Hồ Duyệt không thể chịu đựng được nữa rồi, nếu những phóng viênnày viết lên báo, vậy vai diễn của cô không phải sẽ bị hủy hoại sao?

"Cô tự mình xem đi, tất cả hotsearch đều là những lời nói dối ba hoa của côđó."Một phóng viên nhếch mép cười trước tình hình thảm hại của Hồ Duyệt. 

Hồ Duyệt cau mày, cô ta rút điện thoại ra rồi tra tìm, khi cô ta vừa nhấp vàotrang web, thì lập tức nhìn thấy hơn một chục hotsearch, tất cả đều chỉ chích nhữnglời nói dối của cô.Khuôn mặt của Hồ Duyệt lập tức thay đổi, cả người cô ta cảm thấy như trờiđất quay cuồng.

"Là Điện tử Đông Giai, nhất định là bọn họ muốn bôi nhọ tôi, gây rắc rối chotôi!"Cô ta chợt nghĩ về những gì Lục Trần nói trong điện thoại trước đó, cả ngườilập tức lao như điên, cô ta lại quay lại sảnh lễ tân. 

Trợ lý Lưu không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không kịp lên mạng tra.Thấy tình hình như vậy, thì vội đuổi theo Hồ Duyệt

------------------

Chương 366. Lục tổng, xin anh giơ cao đánh. 

"Lâm tổng, các người cố ý bôi nhọ danh dự của tôi, chuyện này các ngườinhất định phải giải thích rõ ràng cho tôi!"Hồ Duyệt vô cùng tức giận, tất cả các hotsearch hiện tại đều là những chỉtrích về tin đồn của cô ta, đây là cố ý bôi nhọ danh tiếng của cô ta.Tuy rằng chuyện này là thật, cô ta thực chất cũng không phải đến bệnh việnđiều trị, trước đó đều là tung tin linh tinh. 

Nhưng đó là chuyện riêng của cô ta, cô ta cảm thấy Lục Trần làm tổn hại đếncô ta như vậy chính là cố ý nhắm vào mình, chuyện này nếu không xử lý ổn thỏa thìhình ảnh cá nhân của cô ta sẽ đi tong mất.Một khi hình ảnh bị sụp đổ, sự nổi tiếng của cô ta sẽ hoàn toàn sụp đổ, thậmchí còn có thể bị cả ngành giải trí khai tử."Cố ý bôi nhọ danh tiếng của cô?

"Lâm Di Quân nhíu mày, có chút không hiểunhìn Hồ Duyệt.Cô ấy không nhớ mình đã làm gì cô ta."Lâm tổng, cô tự mình xem đi, đây không phải là việc mà các người đã làmsao?"Hồ Duyệt tức giận đưa điện thoại đang cầm trong tay cho Lâm Di Quân."

Trước đây tôi nhớ rất rõ ràng là chồng cô đã đích thân gọi điện thoại mua lạitất cả hotsearch để cố ý hãm hại tôi, chúng tôi đều nghe rất rõ ràng, chuyện này cácngười dừng hòng che dấu được!"Hồ Duyệt nhấn mạnh từng chữ nói."Tại sao chúng tôi phải che đậy?"Lục Trần nhìn Hồ Duyệt trêu tức nói: 

"Chuyện này là tôi cố ý làm như vậy, bởi vì cô thực sự quá ngang ngược, dám làmcàn ở địa bàn của tôi, cô nghĩ mình là cái gì vậy? Được thôi, hôm nay tôi sẽ khiến côtuyệt đối không thể ngóc đầu lên được nữa."

"Hừ, anh tưởng anh có vài đồng tiền bẩn là nghĩ mình giỏi lắm sao? Cứ đợithư từ luật sự của công ty chúng tôi đi!"Hồ Duyệt hét lên."Đợi công ty của cô còn có cơ hội tồn tại tiếp rồi tính, nếu như tôi đoánkhông nhầm thì giờ phút này, ông chủ của cô có lẽ sắp gọi điện cho cô rồi đấy."LụcTrần cười nhạt nói với Hồ Duyệt. 

Hồ Duyệt đang định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại reo lên, Lâm Di Quânliền trả lại điện thoại cho cô ta, đó chính là giám đốc của công ty cô ta gọi đến.Trong lòng Hồ Duyệt chợt trào lên một dự cảm không lành, lẽ nào hắn thậtsự đã uy hiếp đến công ty rồi?"Chị Vương....."Hồ Duyệt cẩn thận nghe điện thoại, lúc này cô ta cũng khôngbiết tình hình thế nào, nếu như đúng như lời Lục Trần nói thì cô ta coi như xong đờirồi. 

"Hồ Duyệt, cô bị điên rồi sao? Lại dám đắc tội với ông chủ của Viện khoa họcDi Kỳ sao, cô muốn cả cái công ty này phá sản hay sao?"Hồ Duyệt vừa mở miệngnói, đối phương liền không ngừng mắng chửi cô ta."Hả? Chị Vương, chị nói cái gì vậy, tôi đắc tội gì với ông chủ của viện khoahọc Di Kỳ chứ, đến anh ta là ai tôi còn không biết mà."

Hồ Duyệt nói rồi khiếp sợ liếcnhìn Lục Trần một cái, trong lòng đã ngờ ngợ ra thân phận của Lục Trần.Cô ta dù có ngốc cũng có thể phần nào đoán ra Lục Trần có lẽ chính là ôngchủ của Viện khoa học Di Kỳ.Nếu không thì sao anh ấy có thể có được sức mạnh như vậy.Vừa nói lập tức mua lại tất cả các hotsearch, vài phút sau tất cả đã bị anh ấymua lại rồi.

Nói khiến công ty của cô ta phá sản, không đầy mười phút sau công ty củacô ta đã gọi điện thoại tới trách mắng cô ta dám đắc tội với người không thể đắc tội.Như vậy xem ra, người đàn ông lạnh lùng trước mặt bây giờ chắc chắn làông chủ của Viện khoa học Di Kỳ rồi. 

"Tôi nói cái gì à? Tai cô bị điếc rồi sao? Tôi nói cô lại dám đắc tội với ông chủcủa Viện khoa học Di Kỳ, người ta khiến công ty sắp phá sản rồi, bây giờ chỉ cònduy nhất một cách là cô phải lập tức cầu xin người ta tha lỗi cho, nếu không cả côvà cả cái công ty này đều sẽ không còn gì nữa, cô nghe rõ chưa!"Đối phương gầnnhư gào thét lên.Tinh thần Hồ Duyệt chấn động đến cực điểm, cô ta không ngờ lại có kết cụcnhư thế này.

Nhưng cô ta dù sao cũng là minh tinh nổi tiếng, fan club nhiều như vậy, cô tasao có thể quỳ gối xin lỗi được chứ!Nếu như hôm nay cô ta quỳ xuống xin lỗi, vậy con đường ngôi sao sau nàycủa cô ta cũng coi như hết rồi.Hơn nữa lúc này cô ta còn thấy rất nhiều phòng viên đang từ bên ngoài vào,sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi, cô ta cảm thấy tất cả đều do một tay Lục Trầnsắp đặt.

Không sai, những phóng viên này đều là do Lục Trần thông báo đến.Anh ấy cũng chưa từng gặp qua một minh tinh nào kiêu ngạo như vậy, đặcbiệt lại ở chính địa bàn của anh ấy nữa.Mặc dù việc phế đi con đường ngôi sao của Hồ Duyệt, chẳng có gì khác biệtnhư giết một con kiến, nhưng Hồ Duyệt đã thực sự chọc giận anh ấy rồi. 

"Cô vẫn chưa chịu xin lỗi sao? Cô vẫn chưa được ông chủ của Viện khoahọc Di Kỳ tha thứ sao? Cô có biết không, chỉ trong vòng hai phút đồng thôi mà cổphiếu của công ty chúng ta đã giảm 20% rồi, hơn nữa tình hình giảm này khôngngừng tăng lên, điều quan trọng nhất là tài khoản của công ty bị hacker tấn công rồi,năm triệu vốn lưu động trong nháy mắt đã bị người ta lấy đi rồi. Bây giờ lập tức cầuxin Lục tổng nương tay, nếu không cả công ty sẽ phá sản mất! 

Cô nghe thấy khônghả, cô có tin không chúng tôi sẽ lập tức khai trừ cô đấy!"Càng nghe đối phương nói, trong lòng Hồ Duyệt càng hỗn loạn đến đỉnhđiểm.Một bên là giám đốc công ty cô ta, một bên là người mà cô ta ghét.Hơn nữa còn phải quỳ gối trước mặt người mà cô ta ghét nữa.Đáng ghét nhất là anh ta còn gọi cả một đám phóng viên đến, nếu cô ta quỳthì sau này sẽ không thể ngóc đầu lên được."

Duyệt Duyệt, không hay rồi, hiện tại cả ngành giải trí đều đang nói nhâncách của cô có vấn đề, các đạo diễn lớn đều có động thái hết rồi, nói sau này sẽkhông mời cô đóng phim nữa, đạo diễn hợp tác với cô trước đó còn đang nói mắtanh ta đúng là mù rồi mới dùng người có phẩm chất kém như cô."Đúng lúc này thì trợ lý Lưu vô cùng hoang mang tay vẫn cầm điện thoại chạyđến thông báo, giơ màn hình điện thoại ra trước mặt Hồ Duyệt. 

Hồ Duyệt chỉ nhìn thoáng qua động thái của một vài đạo diễn tên tuổi, thiếuchút nữa là ngất ra đấy rồi.Đây đúng là đang muốn khai tử cô ta mà!Hồ Duyệt đến đây thì không còn thèm nghĩ ngợi gì đến thể diện, liền vộivàng chạy đến trước mặt Lục Trần, dừng lại một chút rồi quỳ hẳn xuống."Lục tổng, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, xin anh đừng chấpnhặt tôi ngu dốt!"

Hồ Duyệt sợ rồi, cô ta thật sự sợ rồi.Trước đây cô ta kiêu ngạo hung hăng như vậy, thậm chí còn chẳng thèm coibà chủ Lâm Di Quân của Điện tử Đông Giai ra gì, là bởi vì cô ta nghĩ công ty của côta lớn hơn điện tử Đông Giai, còn cô ta là nhân vật trọng điểm để công ty chăm sócvà đầu tư. Là cái cây hái ra tiền của công ty, công ty chắc chắn sẽ vì cô ta mà đốiđầu với Điện tử Đông Giai. 

Nhưng trước mặt Viện khoa học Di Kỳ, công ty của cô ta vốn cũng chỉ là mộtmẩu vụn nhỏ bé mà thôi.Trước đây cô ta biết Viện khoa học Di Kỳ rất mạnh, nhưng tất cả đều chỉ làphán đoán.Đến hôm nay cô ta mới được đích thân tận mắt chứng kiến sự trừng phạtcủa ông chủ Viện khoa học Di Kỳ, cô ta mới hiểu ra thế nào là một tay che trời, thếnào là hô mưa gọi gió.

Người ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã khiến một ngôi sao trên trời nhưcô ta trong nháy mắt rơi từ thiên đường xuống địa ngục rồi.Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đã đủ khiến công ty của cô ta biến mấthoàn toàn."Giơ cao đánh khẽ?"Lục Trần khinh bỉ nhìn Hồ Duyệt, một chút lòng thương hại cũng không có."Nếu như tôi đã ra tay, thì tuyệt đối không có chuyện nương tay."Bảo vệ đâu, lôi ra ngoài. 

Anh ấy vừa lên tiếng một câu, lập tức có đến mấy bảo vệ xông vào lôi HồDuyệt ném ra ngoài.Trợ lý Lưu đến lúc này mới phản ứng lại được.Hồ Duyệt xong đời rồi!Thời kỳ hoàng kim của cô ta hết rồi!"Đừng lôi tôi, tôi tự đi ra!"Nhìn thấy hai người bảo vệ đi đến phía mình, cô ta vội vàng mở cửa đi ra.Lục Trần đứng dậy nhìn đám phòng viên bên ngoài, sau đó ra hiệu cho LâmThông đưa cho mỗi người một phong bao. 

Chuyện này sau khi qua sự chau truốt chỉnh sửa của truyền thông nữa thìHồ Duyệt thật sự không còn cơ hội để trở mình nữa.

----------------

Chương 367. Trận đấu trụ hạng đầu tiên 

Chuyện của Hồ Duyệt đến đây là chấm dứt, Lục Trần cũng không chú ý đếnnữa. 

7 giờ tối hôm đó, liền có năm sáu minh tinh hạng A đến Công ty điện tửĐông Giai, đích thân làm người đại diện thương hiệu cho Điện tử Đông Giai.Hồ Duyệt và trợ lý Lưu vẫn đang ở ngoài cửa Điện tử Đông Giai để đợi tìmgặp Lâm Di Quân cầu xin giúp đỡ, khi chứng kiến có nhiều ngôi sao hạng A đếnĐiện tử Đông Giai để làm người đại diện như vậy thì trong lòng hối hận vô cùng.

Thứ nhất là Điện tử Đông Giai trả cát xê làm người đại diện cao hơn cáccông ty khác, thứ hai cô ta đã biết chủ nhân của điện tử Đông Giai là vợ của ôngchủ Viện khoa học Di Kỳ, mất đi hợp đồng này thật sự là một tổn thất quá lớn với côta.Nhưng hiện tại nghĩ đến những việc này cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi,bây giờ cô ta chỉ còn mong muốn nhờ Lâm Di Quân khuyên

 Lục Trần, để Lục Trầncó thể nương tay với cô ta, nếu không cô ta thật sự sẽ không có cơ hội để làm lạinữa.Trước mắt là các đạo diễn hàng đầu đã đồng loạt tẩy chay cô ta, tiếp đến làcác chỉ trích đầy trên các hotsearch, hình ảnh của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi. 

Hiện tại rất nhiều người hâm mộ đang rất tò mò không hiểu tình hình độngthái của cô ta, sao lại có thể có chuyện như vậy.Nhưng cô ta tuyệt nhiên không hề xuất hiện nói một câu nào.Bởi vì cô ta căn bản không hiểu một chút gì về ngành y, người khác chỉ cầntùy ý hỏi một câu thôi cô ta cũng có thể bại lộ ngay.Hôm sau, Lục Trần vừa đến viện khoa học thì Hứa Thư Đình đã đến vănphòng của anh ấy.Phòng làm việc này của Lục trần là do Lâm Thất chuẩn bị cho anh, bìnhthường anh cũng không làm việc ở đây.Phần lớn thời gian anh đến viện khoa học đều là để gặp Đinh Đại Thành nóichuyện về các vấn đề khoa học kỹ thuật mà thôi. 

Lục Trần thực sự rất có hứng thú với các khoa học kỹ thuật tiên tiến, hơnnữa khả năng học hỏi của anh rất nhanh nhạy, những ngày này cũng đã học đượckhông ít các kỹ thuật tiên tiến.Đương nhiên, việc anh ấy tìm hiểu về các kỹ thuật tiên tiến này hoàn toànđều là vì sở thích, có điều nhìn thấy thiên phú học hỏi của Lục Trần, nhà khoa họclớn như Đinh Đại Thành cũng cảm thấy tâm phục khẩu phục không thôi.Nhưng hôm nay Lục Trần lại đến văn phòng làm việc là vì có việc muốn hỏiHứa Thư Đình.

Trước đó anh ấy đã bảo Hứa Thư Đình tìm hiểu liên hệ một chút các mốiquan hệ bên phía Trung Hải, bởi vì tiếp theo anh ấy sẽ đầu tư 10 tỷ vào xây dựngtập đoàn đất hiếm ở Trung Hải.Trung Hải là đô thị cấp quốc tế, mà đất hiếm lại là tài nguyên quốc tế hóa,cho dù là sau này xuất khẩu nguyên liệu hay là nhập khẩu khoáng sản, thì anh ấyđều cần đến phương tiện giao thông thủy bộ thuận lợi mới được.

Du Châu ở sâu trong thềm lục địa, vận chuyển đường thủy thì chỉ có thể đếnTrường Sa, như vậy sẽ rất nhiều hạn chế, còn Trung Hải thì không như thế, DuChâu không thể so bì được với giao thông đường thủy ở đây. 

"Đại thiếu gia, cảnh sát Trung Hải nghi ngờ cái chết của Hạ Thụ và Địch DiệuHuy có liên quan đến anh, cho nên bây giờ chúng ta vẫn phải xử lý xong việc này,chỉ có xử lý xong việc này thì mới có thể tiến hành việc đàm phán được."Hứa ThưĐình đến trước mặt Lục Trần nói.

Lục Trần nhíu mày, Hạ Thụ và Địch Diệu Huy là do Lam Linh cử người ámsát, chẳng hề có một chút liên quan nào đến anh cả.Lúc đó tại khách sạn Du Châu, anh đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, Địch Quânvà Hạ Y không phải là do anh giết, là do Lam Linh giết, anh cũng đã cho Hạ Thụ vàĐịch Diệu Huy cơ hội để trở về Trung Hải rồi.

Chỉ là lúc đó anh ấy không ngờ được, hai người Hạ Thụ và Địch Diệu Huyvừa đến sân bay liền bị người của Lam Linh chặn giết.Có điều lúc này Lam Linh đã quy thuận anh ấy rồi, hiện tại đang huấn luyệnđội sát thủ ngầm cho Điện Sát Thần tại Kokang nên đương nhiên anh không thểgiao nộp Lam Linh được.Nên chỉ có thể để cho cảnh sát Trung Hải đi điều tra. 

Cùng lắm thì anh sẽ đặt tập đoàn đất hiếm ở một nơi khác, Thâm Quyếnchẳng hạn.Thâm Quyến cũng là một thành phố quốc tế lớn, giao thông thủy bộ hay làmức độ phát triển trong nước hay quốc tế đều không thua kém gì Trung Hải, TrungHải không muốn anh đầu từ vào thì anh sẽ không đến đó nữa."Ừ, cô xử lý việc đó trước đi."

Lục Trần gật đầu nói, chuyện này có thể hoãnlại vài ngày.Anh ấy đến nói chuyện với Vương Duy một lúc rồi đến sân bóng Tư Uy.Hôm nay đội nhà Tư Uy sẽ có trận đấu với đội Trung Hải, anh ấy phải đếnsân bóng để cổ vũ cho các cầu thủ.Đội Trung Hải hiện tại đang xếp vị trí thứ hai tại Hoa Siêu, cách đội dẫn đầuHằng Đạt chỉ ba điểm, vì trận đấu này nên hôm nay đội Trung Hải nhất định sẽ phải lấy được toàn bộ ba điểm này từ đội Tư Uy.

Lục Trần lại vừa mua lại đội Tư Uy, đương nhiên là hi vọng đội bóng củamình sẽ có một khởi đầu tốt đẹp rồi.Cũng có thể vì lí do mới được chuyển nhượng sang ông chủ mới, cũng cóthể vì hôm qua Lục Trần đã phát thưởng khích lệ cho tất cả mọi người, nên hôm naytrong lúc tập luyện trước giờ thi đấu, tất cả các cầu thủ đều thể hiện rất tốt, điều nàycũng khiến Lục Trần đang ở trên khán đài quan sát thở phào nhẹ nhõm. 

Nếu như anh ấy đã thưởng lớn như vậy mà toàn đội vẫn uể oải không tậptrung thì đúng thật như đang vả vào mặt anh ấy vậy.Sau khi toàn đội tập luyện xong, Lục Trần mở một buổi tiệc nhỏ cho mọingười, lần nữa khích lệ động viên các cầu thủ, sau đó chụp ảnh chung với mọingười rồi rời khỏi sân bóng.Vẫn còn ba tiếng nữa mới diễn ra trận đấu, cho nên giờ anh ấy ở lại sânbóng cũng chẳng để làm gì.

Trước khi đi, tổng giám sát đội bóng nói với anh ấy, tất cả vé đã được bánhết, ngay đến cả vị trí ghê lô cũng đã bán sạch rồi, tất cả đều được bán hết tronghôm nay.Đây đúng là một hiện tượng tốt, cho dù trận đấu thắng hay thua thì ít nhấtsau khi anh ấy mua lại đội bóng cũng đã bán hết chỗ rồi. 

"Lục tổng, Hồ tổng của đội Trung Hải cũng đến rồi, dựa theo quy định thìchúng ta phải mời anh ta ăn cơm, anh có thời gian không?"Giám đốc Lưu Nghị hỏi."Anh đi cùng anh ta đi, tôi chút nữa sẽ đến."

Lục Trần lắc đầu, mặc dù anh ấyđã mua lại đội bóng, nhưng không trực tiếp quản lý đội bóng, sau này anh ấy nhấtđịnh sẽ giao cho giám đốc chuyên nghiệp quản lý."Vâng."Lưu Nghị gật đầu rồi tiễn Lục Trần rời khỏi sân bóng.Lục Trần đến thương hội một chuyến, lúc này Trần Sơ Nhiên vẫn đang xử lýchuyện quỹ bóng đá, Lục Trần liền đến nói chuyện với cô ta."

Cô có thể giúp tôi một chuyện không?"Lục Trần nhìn Trần Sở Nhiên hỏi.Mắt Trần Sơ Nhiên sáng rực lên, đây là lần đầu tiên cô ta được chứng kiếnLục Trần mở miệng nhờ người khác giúp đỡ."Anh cứ nói đi."

Trần Sơ nhiên gật đầu, cô ta lúc này đã bớt đi sự ngây thơcủa thiếu nữ, ngược lại lúc này cô ta ăn mặc trông cũng đã ra dáng dân công sởchuyên nghiệp hơn rất nhiều."Giúp tôi tìm hiểu một quản lý nghiệp vụ bên Châu Âu, tôi muốn đưa độibóng cho người này quản lý."

Lục Trần biết bóng đá hiện nay thịnh hành nhất vẫn làở Châu Âu, cho nên anh ấy nghĩ một người quản lý chuyên nghiệp ở Châu Âu sẽquản lý đội bóng tốt hơn anh ấy.Vừa hay lúc này Trần Sơ Nhiên lại đang quản lý quỹ bóng đá, có quan hệ vớicác bậc tiền bối trong làng bóng đá trên thế giới nên nhất định có thể giúp được choanh ấy chuyện này. 

"Được, ngày mai tôi sẽ đến thủ đô, tôi sẽ giúp anh nghe ngóng, anh có yêucầu như thế nào, giá cả ra sao?"Trần Sơ Nhiên gật đầu hỏi lại."Đãi ngộ không phải là vấn đề, chỉ cần anh ta có đủ năng lực dẫn dắt tốt độibóng, anh ta muốn đãi ngộ thế nào cũng được."Lục Trần nói.

Thứ anh ấy cần là chiến thắng của đội bóng, đội bóng có thể không cần phảikiếm ra tiền, nhưng nhất định phải có thắng lợi.Hơn nữa anh ấy cũng đâu thiếu tiền."Được, vậy thì không thành vấn đề."Trần Sơ Nhiên gật đầu cười, nói: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, đi ăn tối xong làcũng vừa kịp, hôm nay anh phải mời tôi một bữa đấy." 

"Hoàn toàn không thành vấn đề."Lục Trần cười, trước đó anh ấy vẫn luôn từchối Trần Sơ Nhiên, hôm nay không thể tiếp tục từ chối cô ta nữa.

------------

Chương 368: Hồ Thông nhảy dựng lên 

Hiếm thấy sân nhà của đội Tư Uy lại được lấp đầy chỗ ngồinhư hôm nay.Hôm nay là trận đầu tiên của đội Tư Uy sau khi được Việnkhoa học Di Kỳ mua lại, tổng cộng có tất cả hơn 60.000 khán giả đã đến xem trậnđấu này, họ đến để xem sự hồi sinh của đội Tư Uy.Mặc dù đối thủ của họ hôm nay là đội đứng vị trí thứ haitrong C-League, đội Trung Hải, nhưng tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào độiTư Uy.

Nhờ vào thông báo treo thưởng hàng triệu tệ của Lục Trầnngày hôm qua đã khiến mọi người nhìn thấy được hi vọng.Muốn có trọng thưởng tất phải có sự dũng cảm, đứng trướcphần thưởng lớn như vậy mà đội Tư Uy còn không cố gắng hết sức thì chứng tỏbọn họ còn quá thiếu chuyên nghiệp.

Nhìn thấy Lục Trần đang đi về phía khu vực ghế ngồi, tất cảcác thành viên của thương hội đều lần lượt chào hỏi Lục Trần, Trần Quang Hưng vàLệ Khuynh Thành còn đích thân đến chỗ anh ấy để chào hỏi.

Lục Trần biết hai người này chẳng có hứng thú gì với bóngđá, nhưng hôm nay lại đích thân đến đây xem thế này chắc chắn cũng đã rất nể mặtLục Trần rồi."Lục tổng, không ngờ cậu cũng có hứng thú với bóng đá."Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, ăn mặcchỉnh tề, vẻ mặt vô cùng nhiệt tình giơ tay ra chào hỏi Lục Trần."Ông ấy là ông chủ của câu lạc bộ Trung Hải, Hồ Thông." 

Tổng giám sát Lưu Nghị đứng bên cạnh Lục Trần giới thiệu.Tối nay anh ta đã thay mặt đội bóng đi ăn tối cùng HồThông, Hồ Thông thấy Lục Trần không lới liền trực tiếp từ chối ăn tối với anh takhiến anh ta rất xấu hổ.

Nhưng anh ta biết mình và Hồ Thông không cùng đẳng cấp,dù có chịu thiệt thòi thì cũng chỉ giữ ở trong lòng, hi vọng tối nay đội bóng có thểđánh bại được đội Trung Hải."Là ông chủ Hồ sao, chào ông." Lục Trần nhìn đối phươngrồi nở nụ cười, cũng đưa tay ra bắt tay ông ta.

"Xin chào, xin chào, tôi đặc biệt tới để chào hỏi Lục Tổng,không nghĩ Lục tổng lại quá bận rộn như vậy, nhưng cũng may cậu cũng tới xemtrận đấu. Lục tổng, xin mời."

 Hồ Thông bằng mặt không bằng lòng cười giả lả nói.Lục Trần khẽ nhếch lông mày, tay này ăn nói đúng là có ýtứ.Có điều anh ấy cũng không để ý, ra ý cho Trần Quang Hưngvà Lệ Khuynh Thành cũng đến đây ngồi, cũng đến ngồi ở hàng ghế dành cho ôngchủ của hai đội bóng.Vừa ổn định chỗ ngồi được vài phút thì trận đấu chính thứcbắt đầu.

Thấy đội mình không ngừng cướp được bóng trong chân của đội Tư Uy, hơn nữa còn rất nhanh chóng tạo thành thế vây công đội đối thủ, HồThông không cần nói cũng biết đang vui mừng thế nào.Không ngừng reo hò bên cạnh Lục Trần.Lục Trần quay lại nhìn Hồ Thông một cái, rồi lại tiếp tục theodõi trận đấu như bình thường. 

Chỉ là mặc dù các cầu thủ của đội Tư Uy rất hết mình,nhưng kỹ thuật chuyên môn vẫn có chút vấn đề, hoàn toàn không thể qua nổi giữasân, mà vẫn luôn bị đội Trung Hải tấn công.Trong lòng Lục Trần thầm than, chênh lệch thực lực khônghề nhỏ mà.Trong lòng anh ấy đã có dự tính, sau khi mùa giải này kếtthúc, nhất định phải chiêu mộ thêm một vài cầu thủ nước ngoài có thực lực.

Đội Tư Uy cũng có một tiền đạo người nước ngoài, nhưngthực lực không ổn lắm, sau hơn hai mươi phút trận đấu trôi qua vẫn chưa có một cúsút nào, Lục Trần nhìn anh ta cứ như là người đang mộng du trên sân vậy.

Cuối cùng, đến phút thứ 30 của trận đấu, đội Trung Hải cuốicùng cũng phá được cục diện bế tắc, tiền đạo của họ đã đánh đầu ghi bàn thắngđầu tiền.Cả đội Trung Hải liền reo hò bùng nổ, Hồ Thông cũng đứnghẳn lên vỗ tay khích lệ các cầu thủ của mình.Lục Trần cũng vỗ tay chúc mừng mang tính tượng trưng.Còn cả đội Tư Uy thì trầm lặng cả xuống. 

"Lục tổng à, bộ môn bóng đá này không giống các ngànhnghề khác, rất nhiều người khác có thể hô mưa gọi gió bên ngoài, nhưng sau khitham gia vào thế giới bóng đá này lại mềm oặt như con tôm đấy." 

Sau khi ăn mừngxong, Hồ Thông ngồi xuống, quay sang nhìn Lục Trần vẻ mặt hồ hởi cười nói.Nói thật ra, ông ta bình thường rất ít khi đến cùng đội bóng,nhưng sau khi biết Lục Trần đã mua lại đội Tư Uy nên đã cố ý đến Du Châu này.Ban đầu ông ta muốn mượn cơ hội này để làm quen hơnvới Lục Trần, dù sao thì Lục Trần cũng là một nhân vật sừng sỏ quyền thế rất mạnhtrong nước, về mọi mặt đều vượt trên những thương nhân nhỏ như ông ta.

Nhưng không ngờ Lục Trần còn chẳng thèm dùng bữa vớiông ta, ông ta cho rằng bản thân đã bị sỉ nhục, cho nên lúc giám đốc của đội bóngTư Uy Lưu Nghị đến ăn cơm cùng ông ta, ông ta đã đuổi Lưu Nghị về.Thực ra Lục Trần vốn không có ý định đích thân quản lý độibóng, cho nên mới không muốn ăn cơm cùng Hồ Thông, chứ không phải là coithường Hồ Thông."Đúng thế, Hồ tổng nói như vậy tôi đúng là có chút có hứngthú rồi." Lục Trần cười nhạt nói."A, vậy thì xin chúc mừng trước Lục tổng, hi vọng đội Tư Uycủa cậu có thể bảo toàn được thành công." 

Hồ Thông cười ha ha nói.Ý của ông ta là sau mùa giải này đội Tư Uy sẽ rớt hạng từgiải vô địch quốc gia C-league xuống chơi giải ngoại hạng vào mùa tới rồi, dù LụcTrần cậu có năng lực tới đâu thì cũng phải ngoan ngoãn chơi ở giải hạng hai màthôi.Bị Hồ Thông coi thường, Lục Trần cũng chỉ cười nhạt,không nói gì, cũng không phản bác lại.Đội Tư Uy hôm nay chơi như vậy đúng là khiến anh ấykhông thể phản bác lại được gì.

Trận hôm nay mà thua thì bốn trận còn lại bắt buộc phảitoàn thắng thì bọn họ mới giữ được vị trí, nếu không sẽ bị tụt hạng.Trận đấu tiếp tục, nhưng đội Tư Uy đang bị dẫn trước mộtbàn dường như đã mất hết tinh thần, co đầu rụt cổ phòng thủ, bộ dạng cầu thủ nàocũng trông như chưa ăn cơm vậy.

Cuối cùng, trước khi hiệp một kết thúc, trung vệ của độiTrung Hải tung một cú sút xa long trời lở đất, lần nữa lại làm tung lưới đội Tư Uy.Nhìn Hồ Thông phấn khích vui mừng như dùng thuốc kíchthích bên cạnh, sắc mặt của Lục Trần cuối cùng cũng trở nên có chút khó coi.Anh ấy đứng lên, sắc mặt âm trầm, một mình đi vào phòngthay đồ của các cầu thủ. 

Giám đốc đội bóng Lưu Nghị nhìn thấy cũng chỉ đành đitheo.Đến phòng thay đồ, Lục Trần đứng bên ngoài cửa, LưuNghị nhìn sắc mặt của Lục Trần trầm lặng, cũng âm thầm đứng bên cạnh khôngdám lên tiếng.

Sau vài phút, các cầu thủ cũng trở lại phòng thay đồ, sắcmặt từng người đều giống quả bóng bị xì hơi vậy.Lúc bọn họ nhìn thấy Lục Trần đứng đó, trong lòng từngngười đều có chút sợ hãi.Hiệp một đã bị đối thủ dẫn trước hai bàn, hơn nữa còn là độiđứng vị trí thứ hai Trung Hải, cơ hội phản công trở lại của họ coi như không có rồi.

Dễ nhận thấy Lục tổng lúc này đến phòng thay đồ là rấtkhông hài lòng với biểu hiện trong hiệp một của bọn họ rồi."Lục tổng.""Lục tổng."Các cầu thủ đều cẩn thận rón rén chào hỏi Lục Trần.Lục Trần gật đầu với từng người, sau đó trực tiếp đến nóichuyện với huấn luyện viên trưởng.

Huyến luyện viên trưởng bất ngờ thấy Lục Trần sắc mặtcũng có chút hoảng sợ.Vì thắng lợi của đội bóng, Lục Trần đã bỏ ra nhiều tiền nhưvậy để treo thưởng, hơn nữa còn đích thân đến xem để cổ vũ tinh thần cho toàn đội.Vậy mà không ngờ mới được nửa trận đã bị đối thủ ghitrước hai bàn, căn bản không hề có cơ hội lội ngược dòng, khiến anh ta không cònmặt mũi nào nhìn Lục Trần. 

"Vào trong đã." Tổng giám sát Lưu Nghị nhíu mày nói.Biểu hiện của đội bóng hôm này có chút nằm ngoài dự liệucủa anh ta, khiến anh ta vô cùng không vui.

Mặc dù thể hiện của đội bóng không liên quan gì đến anhta, Lục Trần cũng không trách phạt gì nhưng trận đầu tiên sau khi Lục Trần mua lạiđội bóng lại có cục diện như thế này, anh ta cũng không dám đối mặt với Lục Trần.Tất cả các cầu thủ đều đang ngồi trong phòng chờ, đềukhông dám ngẩng đầu nhìn Lục Trần. 

Lục Trần nhìn mọi người rồi cuối cùng cũng từ từ lên tiếng.


------------------

Chương 369: Khích lệ 

"Nói thật lòng, tôi mua lại đội Tư Uy hoàn toàn không phảiđể kiếm tiền, tôi có thể nói thẳng với mọi người, cho dù đội Tư Uy có đạt được chứcvô địch toàn quốc, lấy được vị trí vô địch châu Á thì cũng không đem lại cho tôi thunhập được bao nhiêu, đối với chút lợi nhuận của giới bóng đá này, tôi vốn dĩ khôngquan tâm lắm."

"Như mọi người đã biết, hôm qua tôi đã đóng góp cho quỹbóng đá ba tỷ, vì tôi muốn nền bóng đá nước nhà có được một môi trường phát triểntốt, để các bạn nhỏ yêu thích bóng đá mà không có điều kiện được vào học tập vàrèn luyện tại các trường đào tạo bóng đá và có nơi để tập luyện miễn phí.""Ba tỷ, các cậu nghĩ đội Tư Uy cần thành tích như thế nào,mất bao nhiêu năm mới có thể kiếm về cho tôi ba tỷ?"

"Rõ ràng điều này là không thể, ít nhất trong vòng mười nămnữa tại trong nước thôi đã là điều không thể thực hiện được."Lục Trần nói rồi rút một điếu thuốc ra châm, lúc này tất cảcác cầu thủ bao gồm cả huấn luyện viên trưởng mới dám ngẩng đầu lên nhìn LụcTrần.Đối với việc làm từ thiện này của Lục Trần, trong lòng bọnhọ đương nhiên là cảm thấy vô cùng khâm phục rồi. 

Trong nước có nhiều người giàu như vậy, trong đó e là cũngcó những đại gia không hề thua kém Lục Trần, nhưng bọn họ lại không hề vung tiềnđể phát triển nền bóng đá Hoa Hạ.Còn Lục Trần lại chẳng tiếc bỏ ra nhiều tiền như vậy, lẽ nàotiền của anh ấy là nhặt được về hay sao?

Đáp án đương nhiên là không phải vậy, bởi vì anh ấy cũngyêu thích nền bóng đá Hoa Hạ.Anh ấy cũng muốn làm chút gì đó cho bóng đá Hoa Hạ."Tôi mua lại đội Tư Uy chỉ vì một suy nghĩ đơn thuần làmuốn đội Tư Uy trở thành con dê đầu đàn cho bóng đá Hoa Hạ, không ngừng dẫndắt bóng đá Hoa Hạ phát triển hơn.""Cái tôi muốn là thắng lợi, là tinh thần chiến đấu của từngcầu thủ."

"Nhưng màn thể hiện của các cậu trong hiệp một thật sựkhiến tôi quá thất vọng rồi!""Đội bóng của tôi, có thể thua, nhưng không được để mấtmặt!""Làm một người đàn ông, có thể bị đối thủ đánh bại, cũng cóthể bị đối thủ đánh ngã, nhưng chỉ cần còn một hơi thở cũng phải đứng lên chiếnđấu hết mình!"

"Nếu như các cậu vẫn còn là một người đàn ông, thì hãygiống như một người đàn ông, vực lại tinh thần của 120 phút đồng hồ cho tôi, chơithật tốt nửa trận còn lại cho tôi!""Cuối cùng cho dù có thua, cho dù đội chúng ta có bị tụthạng, thì ít nhất chúng ta cũng không cần phải nuối tiếc hay hối hận gì cả!" 

Giọng nói của Lục Trần từ ôn hòa nhẹ nhàng dần dần tăngâm lượng lên đến cuối cùng gần như hét lên vậy.Thanh âm của anh ấy phát ra như có một sức hấp dẫn kìlạ, nhanh chóng len lỏi vào trái tim của từng cầu thủ, khiến tất cả mọi người đều vôcùng xúc động.Đúng vậy, mỗi người đều có lòng tự trọng của mình, đềucần giữ thể diện cho mình.

Lời của Lục Trần tuy rằng rất thẳng thắn, thậm chí cònkhông nề hà giữ lại thể diện cho các cầu thủ.Nhưng ngược lại lại vực dậy tinh thần chiến đấu của bọn họ.Đàn ông sợ nhất điều gì?Đàn ông sợ nhất chính là bị người khác nói mình khôngđáng mặt làm một người đàn ông, anh không giống như một người đàn ông!Nhìn thấy trong ánh mắt các cầu thủ đang từ từ sôi sục lên ýchí chiến đấu hừng hực, Lục Trần biết đã sắp đến đích rồi, liền quay sang huấnluyện viên trưởng tiếp tục nói:"

Thua một quả cũng là thua, mà thua mười quả cũng làthua, sang hiệp hai tôi yêu cầu anh đổi sang chiến thuật tấn công, toàn lực tấn côngcho tôi, cứ cho là cuối cùng chúng ta vẫn thua thì vẫn còn hơn là bị người ta nói làrùa rụt đầu!" 

Lục Trần nói rồi rời khỏi phòng thay đồ, để thời gian còn lại cho các cầuthủ nghỉ ngơi."Các cậu có biết không, trong lúc đội Trung Hải sút vào lướichúng ta, ông chủ của đội Trung Hải đã ngang nhiên nói tước mặt Lục tổng các cậulà mấy con tôm mềm oặt đấy, điều này mới là lí do khiến Lục tổng vô cùng tức giậnnhư vậy. Các cậu nghĩ cho kỹ, muốn làm một người đàn ông ngẩng đầu ưỡn ngựcnắm lấy trận đấu, hay là muốn bị người ta chửi mắng là đồ bỏ đi sau khi kết thúctrận đấu?"

Giám đốc Lưu còn giáng thêm một đao nữa cho mọi người,sau đó cũng rời khỏi phòng thay đồ.Mặc dù Lục Trần và Lưu Nghị đã rời khỏi được vài phút rồinhưng cả phòng thay đồ vẫn im lặng đáng sợ.Tất cả mọi người đều đang bùng cháy lên ngọn lửa tứcgiận."Huấn luyện viên, bọn em thấy giám đốc Lưu nói đúng ạ,nửa trận còn lại chúng ta nhất định phải đổi chiến thuật, nhất định phải tấn công độiTrung Hải, nếu không một chút cơ hội phản công chúng ta cũng không có đâu!"

 Độitrưởng Tạ Phong nói.Các cầu thủ khác cũng lần lượt nhìn huấn luyện viêntrưởng, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ, cũng là cơ hội cuối cùng, bọn họ khôngthể khiến Lục Trần thất vọng nữa, càng không thể khiến hơn 60.000 người hâm mộhôm nay đến đây để cổ vũ cho họ thất vọng. 

"Được, sang hiệp hai này chúng ta sẽ hoàn toàn đổi sangchiến thuật toàn bộ tấn công toàn bộ phòng thủ, tất cả mọi người đều phải tham giavào tấn công, cũng phải tham gia vào phòng thủ, không có vấn đề gì chứ?" Huấnluyện viên trưởng kiên định nhìn mọi người

."Không vấn đề ạ!"Cho dù là đá chính hay dự bị, tất cả mọi người nhất thờiđều cùng nhau hô to quyết tâm."Tốt lắm, cơ hội lội ngược dòng hôm nay có thể nói rất khókhăn, nhưng chúng ta nhất định phải dốc hết sức, nhất định phải tạo nên được kỳtích, nhất định khiến Lục tổng và hơn 60.000 người hâm mộ trên khán đài nhìn thấyđược hi vọng! Vì trụ hạng, vì một ngày mai tốt hơn của chúng ta, chúng ta khôngđược từ bỏ!" Huấn luyện viên dồn hết quyết tâm và sức lực để hô hào.

"Vì vị trí nào cũng được, vì tương lai tươi đẹp hơn củachúng ta, hãy cùng nhau chiến đấu!"Tất cả mọi người đều nắm chặt vai nhau, cùng nhau dồnhết sức lực hô vang lên.Trong nháy mắt, bọn họ đều đã vực dậy tinh thần, tất cả ainấy cũng đều tràn ngập ý chí chiến đấu. 

......Lúc Lục Trần quay lại chỗ ngồi, Hồ Thông đang đứng dựavào hàng ghế, rút thuốc ra hút, vẻ mặt cười đắc ý nhìn thấy Lục Trần đi đến."Hai, Lục tổng, chắc cậu không dùng tiếp phần thưởng hàngtriệu tệ để khích lệ các cầu thủ chứ, hai, thật ngưỡng mộ người có nhiều tiền nhưcậu, có thể tùy ý muốn làm gì thì làm." Hồ Thông nói giọng điệu khó nghe."

Lúc các cầu thủ không có lòng tự tin thì chút khích lệ đúnglúc cũng không phải là khó khăn." Lục Trần lạnh lùng nói."Ồ, vậy thì cậu không biết rồi, có một vài cầu thủ chính là đồđê tiện, chính là đồ bỏ đi rẻ tiền, cậu có cho hắn nhiều phần thưởng, hắn cũngchẳng làm được trò chống gì đâu."

 Hồ Thông cười nói.Lục Trần cũng chẳng thèm ừ hử gì cả.Hiệp hai sắp bắt đầu rồi, nhìn các cầu thủ đang tiến vàosân, Hồ Thông lại sôi nổi cả lên."Lục Tổng, cậu mua lại đội Tư Uy này đúng là một vụ muabán hoàn toàn thất bại, đội Tư Uy có vị trí chót bảng như vậy thật sự rất có có thể giữ được thứ hạng đấy.""Hay là tôi bảo đội của tôi nhượng bộ một chút, để cho cáccậu thắng một trận thế nào?" 

Hồ Thông cười mỉa mai nhìn Lục Trần.Mặc dù Lục Trần là truyền kỳ trong giới kinh doanh, nhưngtrong giới bóng đá này, trong mắt Hồ Thông, hoàn toàn chỉ là một tên ngốc mà thôi.Đội Tư Uy rõ ràng là không có khả năng trụ hạng đượcnữa rồi, trong lúc này chỉ có kẻ ngốc mới đi bỏ tiền ra mua lại một đội bóng như vậy,hơn nữa còn mua với giá một tỷ.

Muốn mua thì cũng phải đợi sau khi mùa giải kết thúc, đợiđến lúc bọn họ bị rớt xuống giải ngoại hạng rồi hãy mua, đến lúc đó chỉ cần ba trămtriệu là đủ rồi.Lục Trần quay lại nhìn Hồ Thông, anh ấy đã bị những lờinói của Hồ Thông chọc giận rồi."Ông muốn chọc giận tôi như vậy sao?" 

Lục Trần nhìn HồThông ra vẻ cân nhắc, anh ấy đang nghi ngờ hôm nay Hồ Thông này chắc uốngnhầm thuốc rồi hay sao mà dám ba lần bảy lượt khiêu khích trước mặt anh ấy.Nhìn ánh mắt không có thiện cảm của Lục Trần lúc này,trong lòng Hồ Thông đột nhiên run lên, đột nhiên cảm thấy bản thân có chút hơi quárồi.

"Lục tổng nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi,chúng ta tiếp tục theo dõi trận đấu đi." Hồ Thông cười ha ha nói để che giấu đi sựbối rối trong lòng."Hay là chúng ta cá cược một phen đi." Lục Trần hờ hữngnói."Cược cái gì?" Hồ Thông nói theo bản năng. 

"Nếu hôm nay đội của ông mà thắng, tôi sẽ tặng lại miễnphí đội Tư Uy cho ông, nếu như đội của ông thua thì ông cũng miễn phí tặng lại độicủa ông cho tôi. Thế nào? Kích thích chứ, có dám cược một chút không?"Lục Trần châm chọc trêu tức nhìn Hồ Thông.

-----------------

Chương 370: Phản công 

Nhìn thấy nụ cười đùa giỡn trên mặt Lục Trần, trái tim Hồ Thông nhảy lên kịch liệt.Hắn nhìn chằm chằm Lục Trần, không biết Lục Trần đang nói đùa hay đang nghiêmtúc.Hắn nhìn lại diễn biến hiệp 1, thật sự không biết tại sao Lục Trần lại dám đánh cuộcnhư vậy với hắn.Đội bóng Tư Uy của Lục Trần đã bị dẫn trước 2 bàn, tuy có vẻ tiến bộ hơn tronghiệp 2 nhưng sức mạnh của Trung Hải vẫn đang ở phía trước, đội Tư Uy khó có cơhội lật ngược tình thế. 

"Ông chủ Lục, ông có nghiêm túc không?" Hồ Thông ngập ngừng hỏi.Thành thật mà nói, mặc dù đội Tư Uy đã an phận xuống hạng trong mùa giải nămnay, nhưng chỉ cần Lục Trần đầu tư một ít tiền vào năm sau và giới thiệu một vài cầuthủ tốt hơn, anh ấy tin đội bóng của anh ta cũng có thể vào Super League, đến lúcđó, giá trị thị trường sẽ là hơn 100 triệu."Tôi không đùa, nhưng chỉ có một trăm triệu thì tôi thua cũng không sao cả, chỉ sợ làông không có gan." 

Lục Trần cười nhạt nói."Ông chủ Lục, lời anh nói có chút làm tôi tổn thương. Tuy rằng anh là một trongnhững người giỏi nhất nước, tôi không có nhiều tiền hơn anh, nhưng anh không thểxúc phạm tôi. Nếu đã nhất định muốn như vậy, vậy thì tôi sẽ chơi cùng với anh. "HồThông vẻ mặt bực tức.

Hắn khác với Lục Trần, hắn thực sự cảm động trước đề nghị của Lục Trần, nhưnghắn sợ Lục Trần sẽ chơi với mình tới cùng.Hắn không dám cùng Lục Trần chơi, nhưng nếu Lục Trần chơi với hắn, hắn sẽkhông có việc gì làm nữa nếu như thua cuộc cá cược này."Được, trận đấu này sẽ phân thắng bại." 

Lục Trần nhẹ giọng nói."Được rồi, chúng ta không nên tìm công chứng viên sao?" Hồ Thông nói.Hắn nếu thua cũng không có gì là xấu hổ, nhưng nếu Lục Trần thua thì thực sự xấuhổ.Hắn dám khiêu chiến Lục Trần sao? Hắn thật sự không có lựa chọn khác. 

Bởi vì hắn tin rằng với tình trạng và thực lực hiện tại của Lục Trần, có thể dễ dànggiết chết hắn."Ông cho rằng việc đó cần thiết sao?" Lục Trần tinh nghịch nhìn Hồ Thông.Hồ Thông run lên và chợt có linh cảm không lành, nhưng hắn nhanh chóng thả lỏng.Dù sao, hắn nghĩ mình sẽ không thua hôm nay, bởi vì đội của hắn đã dẫn trước 2-0,và vẫn còn thời gian ở hiệp cuối, cho dù Lục Trần có treo thưởng lớn cho đội củamình đi chăng nữa thì Tư Uy cũng không thể lật ngược thế trận.

Cho nên chỉ cần hắn không thua, sẽ không thua, cùng lắm là lấy tài khoản của LụcTrần.Nghĩ đến chuyện này, Hồ Thông sẽ không coi trọng nữa, có lẽ Lục Trần sẽ thuatrong chốc lát, nếu không chuyển đội Tư Uy cho hắn thì cũng nên cho hắn một chútlợi ích.Ván bạc của hai người đàn ông lặng lẽ diễn ra, trợ lý bên cạnh cũng cảm thấy cóchút kinh hãi.

Đây là canh bạc quyết định số phận của đội bóng.Trên sân cỏ.Lúc này, đội Tư Uy thi đấu như một tập thể đầy tính đoàn kết, đầy tính đấu trí cao,nhiều lần bị phạm lỗi và chấn thương cũng không thể để các cầu thủ đội Trung Hảilấy được bóng.Tất cả cầu thủ trên sân như một bầy chó điên, đuổi theo và cắn xé trái bóng. 

Bóng đi đến đâu, cầu thủ Tư Uy đều lao vào một cách liều lĩnh, không cho đội TrungHải một cơ hội chuyền bóng thoải mái.Đội bóng Trung Hải tỏ ra hơi coi thường Tư Uy, và với lợi thế 2 - 0 hiện có, nhiềucầu thủ đã tỏ ra hơi chùng xuống trong hiệp hai.Bị ép bởi lối chơi cứng rắn của đội Tư Uy, đội Trung Hải có phần hoảng sợ, nhưng họ vẫn không để tâm đến điều đó, họ nghĩ rằng đây chỉ là một cuộc vùng lên yếu ớtcủa một đội bóng sắp xuống hạng.

Nhưng khi đến phút 60, đội Trung Hải bị Tư Uy chèn ép ở khu vực giữa sân và ngaylập tức để mất bóng.Khi cầu thủ Tư Uy có bóng dưới chân, tất cả các cầu thủ Tư Uy trừ một trung vệ đềukéo về phía trước để bảo vệ, và sau đó tiền vệ này thực hiện một cú chọc khe vôcùng sắc bén, và bóng ngay lập tức xuyên thủng toàn bộ hàng phòng ngự lỏng lẻocủa Trung Hải.

Có thể là cả trận, khi đã chơi đến giờ phút này, đội Trung Hải vẫn chưa đá bóng vềphía sau của họ lần nào, vì vậy các cầu thủ của đội Trung Hải đã hơi lỏng lẻo ở mộtsố vị trí và các vị trí phòng thủ của họ đã bắt đầu bị hỗn loạn.Lúc này, hai tiền đạo đuổi theo bóng một cách liều lĩnh và ngay lập tức vượt qua 2hậu vệ của Trung Hải.

Thấy thủ môn của đối phương lao ra cản phá, tiền đạo cánh trái chạy kéo sang tráivà tiền đạo cánh phải đang cầm bóng, thấy tiền đạo trái không việt vị nên anh takhông sút, thay vào đó anh ta chuyền ngang, tiền đạo cánh trái đẩy nhẹ và bóng đithẳng vào lưới!"Vào rồi!"Với tiếng gầm thét của bình luận viên, toàn bộ Trung tâm thể thao Olympic ngay lậptức bùng nổ bởi tiếng hò reo của hơn 60.000 cổ động viên.Hầu như tất cả mọi người đều nhảy dựng lên ăn mừng cùng với các cầu thủ trênsân. 

Trong suốt hiệp một, tất cả các cổ động viên Tư Uy đều nghẹt thở vì tức giận khichứng kiến đội bóng của họ bị đội Trung Hải đánh bại.Bàn thắng của đội Tư Uy ngay lập tức giúp họ trút bỏ nỗi phiền muộn.Giờ phút này, không ai còn quan tâm đến hình ảnh thất bại của hiệp 1 và đang hòreo ăn mừngTrần Sơ Nhiên thậm chí còn không giống một quý cô, nhảy và la hét ở đó như mộtcô bé.Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều hô vang tên cầu thủ ghi bàn.

Lục Trần cũng đứng lên tán thưởng nhiệt liệt các cầu thủ.Đây đúng là đội bóng mà anh ta muốn xem, ai cũng phải nỗ lực trong một trăm haimươi phút, kẻ địch phía trước dù mạnh đến đâu cũng phải xông lên.Đây là tinh thần đồng đội mà anh ấy muốn thấy!Vẻ mặt của Hồ Thông biểu hiện sự lo sợ, vừa rồi đánh cược lớn với Lục Trần và rồiđội bóng của hắn đã thua một bàn, điều này khiến tâm tình thư thái trước đó củahắn có chút dao động. 

Hắn cũng nhận thấy rằng động lực của đội Tư Uy lúc này cũng giống như đội TrungHải của hắn trong hiệp 1. Để giành chiến thắng, cách duy nhất đó chính là áp đảođối phương.Lúc này, đội Trung Hải của hắn đã hoàn toàn bị đội Tư Uy áp đảo, một đội bóng màtrong hiệp một đã thi đấu vô cùng sa sút và mất đi sự thông minh trong các tìnhhuống.Dù Trung Hải vẫn dẫn trước một bàn nhưng đây là dấu hiệu nguy hiểm.

Lục Trần có thể không chuyển đội cho hắn nếu anh ta thua.Nhưng nếu thua, hắn không dám chuyển đội cho Lục Trần sao?Ngay cả khi không có công chứng viên, Hồ Thông cũng không bao giờ dám làm nhưvậy.Trừ khi anh ta không muốn đối đầu với Lục Trần."Sếp Hồ, vừa mới ghi được có một bàn thắng, đừng căng thẳng như vậy." 

Lục Trầnnhìn Hồ Thông vẻ mặt ảm đạm cười nhạt.Lý do tại sao anh ta đặt cược cho trận đấu này là vì anh ta thấy rằng khi anh ta xuấthiện trong phòng thay đồ, tất cả các cầu thủ Tư Uy đang hừng hực khí thế chiếnthắng.Tinh thần của mọi người đều đã đạt đến đỉnh cao, nếu vẫn thua, vậy thì đội bóngnày không xứng để anh ta cải tạo. 

"Ông chủ Lục lo lắng quá rồi. Dù đội của anh đã ghi được bàn thắng, nhưng vẫn cònnửa tiếng nữa, chúng tôi vẫn dẫn trước một bàn. Hơn nữa, đội của chúng tôi hơnhẳn đội của anh. Ai sẽ thắng trận, kết quả vẫn chưa biết. "Hồ Thông phản công

-------------------

Chương 371: 15 phút cuối cùng 

"Cũng chưa chắc, lẽ nào ông không biết trên sân bóng chuyện gì cũngcó thể xảy ra hay sao?" Lục Trần cười nhạt nói.Hồ Thông lặng người, đúng thế, trên sân bóng mặc dù cơ hội thắng lợicủa bên có thực lực mạnh hơn rất lớn nhưng cũng không phải chắc chắn.Có nhiều khi đội yếu thế hơn cũng có thể lật ngược con thuyền lớn màlội ngược dòng.

Cứ nhìn đội bóng của ông ta thì biết, hiện đang là ứng cử viên tranhchức vô địch giải vô địch quốc gia, nhưng trước mắt họ cũng đang bị một đội đang tụt hạng lấnlướt.Giống như ở giải La Liga vài ngày trước, gã khổng lồ Bacelona tuy đãdẫn trước 1:0 nhưng đến cuối trận lại bị một đội non hơn lật ngược tình thế ghi ba bàn, cuốicùng đã thua trước tỉ số 1 .Nghĩ đến đây, trong lòng Hồ Thông lại dậy sóng lên.

Ông ta không thể thua được!Nếu như ngộ nhỡ thật sự thua thì phải làm sao đây?Đội bóng của ông ta lại là một trong những đội mạnh nhất tại giải vôđịch quốc gia, có giá trị chuyển nhượng lên đến hơn hai tỷ, đây là toàn bộ tài sản của ông ta."Không thể nào, tôi tin vào đội bóng của tôi, tôi tin các cầu thủ của tôi.Chút khó khăn này làm sao có thể làm khó họ được!" Hồ Thông chắc chắn nói.Lục Trần chỉ cười, không phản bác lại Hồ Thông gì nữa. 

Thực ra, mặc dù đội Tư Uy đã ghi được một bàn rồi những vẫn kémđội Trung Hải một bàn nữa, hôm nay muốn thắng trận đấu này bọn họ ít nhất phải ghi được thêmhai bàn nữa và không được để đội Trung Hải ghi thêm bàn thắng nào nữa.Các cầu thủ đội Tư Uy không ăn mừng quá lâu bởi vì họ biết đây vẫnchưa phải lúc thật sự được ăn mừng.Bọn họ nhanh chóng ôm bóng ra giữa sân đợi đội Trung Hải phátbóng.

Còi của trọng tài vang lên, trận đấu tiếp tục.Đội Trung Hải dẫn bóng, nhưng bọn họ vẫn không hề xem đội Tư Uy ragì.Chỉ mới một bàn thôi mà, bọn họ vẫn dẫn trước một bàn.Hơn nữa bọn họ tin chắc đội mình vẫn sẽ tiếp tục ghi bàn được nữa.Giữ cái suy nghĩ này nên các cầu thủ đội Trung Hải nhanh chóng lạibuông lỏng cảnh giác.

Dù sao hiệp 2 cũng chỉ còn lại ít thời gian, không cần thiết phải liềumạng.Trái ngược với đội Tư Uy.Vì vừa ghi được bàn thắng nên đã khiến bọn họ rất có lòng tin.Cho nên các cầu thủ trong lòng đều tràn đầy sự tự tin.Lúc này, tất cả những cảm xúc mạnh mẽ, sự nhiệt huyết của họ đềuđược một bàn thắng ban nãy nung nấu thêm, cho nên tất cả các cầu thủ đều tập trung tinh thần,đều hết sức cố gắng. 

Hai mươi phút miệt mài chạy trên sân đã nhanh chóng trôi qua nửahiệp rồi.Trong lúc bình luận viên đang đọc các kết quả của các đội khác thì mọingười lại thấy điều kỳ diệu."Cướp được bóng rồi, lại cướp được bóng rồi!""Vẫn là trung vệ, Dương Khả, anh ấy hoàn toàn đã chơi xuất thần ởhiệp 2 này, đây là lần thứ 8 anh ấy cướp được bóng trong chân của đội Trung Hải rồi!"

"Đến rồi, đội Tư Uy lại phản công rồi! lại là một cú sút thẳng, tuyệtđẹp!""Hàng phòng thủ của đội Trung Hải đang bán mạng bám theo, anh tacó thể cướp được bóng trong chân tiền đạo đội Tư Uy hay không?""Vu Chân cố lên!"

"Tuyệt vời! Vu Chân đổ người xuống, trước khi hậu vệ đội đối phươngcố phá bóng ra khỏi sân, anh ấy đã sút bóng góc chéo, tiền đạo đội Tư Uy Lý Phong đang bứttốc lao lên, anh ấy đã vượt qua được hàng phòng thủ đội Trung Hải, đang đuổi theo trái bóng!"

"Không hay rồi, thủ mốn phóng ra rồi......""Trời ơi, Tiêu Phong bật cả người lên, anh ấy muốn đoạt bóng trướcthủ môn sao.....""Một pha chọc khe! Lý Phong đã lừa được bóng đi qua giữa hai chânthủ môn, bóng đang từ từ lăn vào khung thành......""Vàooooooo!!!!!!"Hòa theo sự hò hét điên cuồng của bình luận viện, tất cả khán giả lạiđứng hết lên để ăn mừng cho cú sút này của Lý Phong. 

Vào rồi!Đội Tư Uy đã vượt qua được tất cả các cầu thủ đội bạn, khôngngừng cố gắng, không ngừng phấn đấu quên mình, cuối cùng đã cân bằng tỷ số rồi!2:2!Đây chính là trận chiến giữa đội tụt hạng với đội đứng vị trí thứ 2!Trong nháy mắt, tất cả các cầu thủ cùng những người hâm mộ đềurơi vào trạng thái điên cuồng cả lên, tất cả 60.000 người hâm mộ trong sân vận động đều cùngđồng lòng hát lên ca khúc của đội Tư Uy.

Tất cả người hâm mộ đều đang cảm thấy vô cùng tự hào với đội bóngcủa mình, đều hát vang bài hát cổ vũ tinh thần cho sự nỗ lực của các cầu thủ."Lục Trần, chúng ta san bằng tỷ số, san bằng tỷ số rồi!"

 Không biết từlúc nào mà Trần Sơ Nhiên đã chạy đến bên cạnh Lục Trần, ôm chặt lấy Lục Trần.Lục Trần hơi sững người, nhưng lúc này anh ấy cũng không để ý quánhiều, cũng phấn khích ăn mừng.Mặt khác, sắc mặt của Hồ Thông lúc này trở nên cực kỳ khó coi, bắtđầu mở miệng chửi mắng trung vệ đã để mất bóng.Vẫn còn 15 phút nữa, đội Tư Uy đã san bằng tỷ số rồi!

Còn đội của ông ta lại chưa ghi thêm được bàn thắng nào.Sạo lại khiến ông ta hoảng sợ thế này.Nếu như 15 phút cuối này đội của ông ta mà lại để thua thêm một bànthắng nữa thì ông ta thật sự sẽ thua cả đội bóng cho Lục Trần mất.Trong 15 phút cuối này ông ta cảm thấy chuyện gì cũng có thể xảy ra.Không chỉ mình ông ta thấy vậy mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy. 

Lúc này khí đội Tư Uy hừng hực như lửa cháy, sau khi chọc thủnglưới đội Trung Hải 2 bàn thì lại càng tràn đầy sự tự tin, tất cả mọi người đều có lòng tin trong 15phút cuối này bọn họ có thể thay đổi kết quả trận đấu.Chỉ cần bọn họ áp đảo được đội Trung Hải, vậy thì ngày mai bọn họnhất định sẽ lên trang nhất, sẽ là điểm tin nóng nhất của truyền thông toàn Hoa Hạ.Nhưng nếu như cuối cùng bọn họ vẫn thất bại thì sẽ không có ai nhớđến họ nữa.Lịch sử chỉ ghi nhớ kẻ chiến thắng mà thôi."

Thật quá xúc động, tôi tin là bọn họ nhất định sẽ vượt qua được độiTrung Hải, Dương Khả cố lên, Vu Chân cố lên, Lý Phong cố lên, cả đội Tư Uy cùng cố lên!" TrầnSơ Nhiên không ngừng nắm chặt tay vung vẩy hết sức nhiệt tình hò hét cổ vũ.Lục Trần không phấn khích như Trần Sơ Nhiên, nhưng anh cũng rấtvui mừng, không ngừng vỗ tay cổ vũ cho các cầu thủ.Trong lòng anh thực sự cũng cảm thấy rất xúc động.Nhưng lúc này vẫn phải chú ý một chút đến thân phận nên không tiệnđiên cuồng biểu hiện ra bên ngoài.

Trái lại Hồ Thông lúc này đã hoàn toàn mất đi sự khoa trương lúctrước, ông ta lúc này chỉ yên lặng ngồi im trên ghế, hi vọng trận đấu nhanh nhanh kết thúc, giữnguyên tỷ số này kết thúc cũng được, ông ta thật sự không dám nghĩ đến chuyện thắng đội TưUy rồi đi tranh chức quán quân nữa rồi.

Tim ông ta lúc này đang đập loạn xạ lên, chỉ cầu mong giữ nguyên tỷsố cân bằng, không để Lục Trần mất mặt, ông ta cũng sẽ không mất đi cả đội bóng.Lúc này ông ta đang rất hối hận vì đã đồng ý vụ cá cược với Lục Trần.Nếu ông ta không đồng ý thì cho dù có thua thì cùng lắm cũng chỉ mấtba điểm, không tổn thất lớn lắm. 

Nhưng ông ta đã quên mất đạo lý tham thì thâm rồi.Dưới sự nhắc nhở của huấn luyện viên trưởng, đội Tư Uy cũngkhông mất quá nhiều thời gian ăn mừng.Bởi vì họ biết lúc này mới chỉ cân bằng tỷ số thôi.Mục tiêu của bọn họ là thắng trận đấu, cho nên ít nhất bọn họ vẫn phảighi thêm một bàn thắng nữa, hơn nữa còn không được để đội Trung Hải ghi thêm bàn nào.Bây giờ chỉ còn lại 15 phút đồng hồ, tiền đạo Lý Phong chủ động ômbóng chạy vào giữa sân đợi tiếng còi của trọng tài vang lên.

---------------------

Chương 372: Nghịch chuyển sử thi siêu đẳng 

Trận đấu nhanh chóng tiếp diễn, đội Tư Uy càng tràn đầy sự tự tinhơn, xử lý bóng đủ các kỹ thuật, tấn công, phòng thủ đều xử lý rất nhuần nhuyễn, rất đúng lúcđúng chỗ.Ngược lại đội Trung Hải vì đã để đội Tư Uy san bằng hai bàn thắngnên tất cả các cầu thủ đều mất đi khí thế, hơn nữa còn xuất hiện xung đột nội bộ.Hậu vệ và thủ môn thì trách cứ trung vệ, nói bọn họ vô dụng nên mớiđể đội Tư Uy cướp mất bóng rồi mới tạo nên kết cục như bây giờ.

Kết cục như bây giờ chính là đội Trung Hải hiện giờ hoàn toàn đã rơivào thế đá luẩn quẩn, đã mất đi bố cục kết cấu, thậm chí hậu vệ có được bóng cũng khôngtruyền lên trung vệ mà trực tiếp chuyền dài cho tiền đạo.Đội họ lại đang bị đội Tư Uy vây hãm rồi, làm sao có thể nhận đượcbóng chứ.Cục diện lúc này giống như trong hiệp 1, đội tụt hạng là đội Tư Uy thếmà lại vây hãm được đội Trung Hải rồi.Đội Tư Uy hoàn toàn áp đảo, áp đảo toàn bộ đội Trung Hải ở hết phầnsân của họ, không ngừng tìm kiếm cơ hội. 

Cuối cùng ở phút 87, sau khi cầu môn đối phương chịu đựng hơn 10lần các kiểu tấn công thì trung vệ của đội Tư Uy Dương Khả tung một cú sút đầy mạnh mẽ tạichính vạch vòng cấm địa, một lần nữa lại xuyên thủng lưới đội Trung Hải."Vào rồi !!!!!!

"Cùng lúc bình luận viên hét lên sung sướng thì cả sân vận động lạimột lần nữa bùng nổ.Lúc này Lục Trần không còn kìm chế nữa, nhảy cẫng lên giơ tay lênvẫy thật mạnh nhiệt tình chúc mừng đội bóng.Lần này, tất cả các cầu thủ đội Tư Uy có thể thỏa thuê ăn mừng rồi,cầu thủ vừa ghi bàn Dương Khả quên hết cả mệt mỏi chạy vòng quanh sân tận hưởng nhữngtiếng hò hét chúc mừng đinh tai nhức óc điên cuồng của người hâm mộ trên khán đài.

Lúc này huấn luyện viên trưởng cũng không quản nữa, mà trực tiếpchạy vào sân ôm chầm lấy các cầu thủ cùng nhau ăn mừng, cho nên các cầu thủ dự bị cùng bacầu thủ ra sân thay người do bị chuột rút cũng khập khiễng sung sướng chạy vào tìm kiếm cácđồng đội của mình để cùng nhau ăn mừng.Bọn họ làm nên kỳ tích rồi!Bọn họ làm nên kỳ tích rồi!Mặc dù trận đấu vẫn còn vài phút nữa, nhưng giây phút này không aicho rằng đội Trung Hải có thể có được bất kỳ cơ hội cân bằng tỷ số nào nữa. 

Lần này, Hồ Thông mặt mày xám ngoét như tàn tro, ngồi tê liệt ở trênhàng ghế trong lòng vô cùng hoang mang lo sợ.Đội bóng của ông ta!Đội bóng có giá trị chuyển nhượng hai tỷ!Cứ như vậy mà thua Lục Trần sao?Ông ta không cam tâm!Đây là toàn bộ gia sản của ông ta rồi!Lần này, các cầu thủ đội Tư Uy ăn mừng đủ ba phút, đến khi trọng tàitới gọi bọn họ thì bọn họ mới dừng lại.Vẫn còn vài phút cuối cùng, trong vài phút cuối này tất cả người hâmmộ cũng có chút lo lắng.

Nếu như trong vài phút ngắn ngủi này mà bị đội Trung Hải ghi bàn thìbọn họ chẳng phải đã nghịch thiên bất thành rồi sao?Tất cả mọi người đều đứng lên để quan sát trận đấu, trong vài phútnày ngay đến cả Lục Trần cũng đứng lên, đứng để đợi kết quả cuối cùng.Bởi vì ban nãy đội Tư Uy đã mất khá nhiều thời gian ăn mừng, nêntrọng tài quyết định thời gian đá bù giờ là 5 phút, nhất thời dẫn đến sự bất mãn của nhiều cổđộng viên, tất cả các mọi người đều la ó phản đối trọng tài chính. 

Nhưng dù vậy cũng không thể khiến đội Trung Hải xoay chuyển đượcthế cục, ngược lại các cầu thủ đội Trung Hải còn càng nảy sinh thêm nhiều thay đổi lớn hơn,trong vòng cấm địa lại dùng chân ngáng tiền đạo Vu Chân của đội Tư Uy khiến anh ấy ngãxuống, nên lại để cho đội Tư Uy có thêm một quả phạt đền nữa.Vừa đúng lúc Vu Chân dễ dàng sút bóng vào lưới thì trọng tài chínhcũng ngay lập tức thổi còi kết thúc trận đấu.

Trong nháy mắt tấy cả các cầu thủ đều nằm nhoài xuống mặt sân cỏ,suốt cả hiệp 2 này họ đã dốc hết toàn bộ sức lực, có năm cầu thủ đã bị chuột rút, có ba cầu thủbị chấn thương nghiêm trọng đến mức phải thay người, Dương Khả và một trung vệ khác làkiên trì đến những giây phút cuối cùng.Đến khi tiếng còi kết thúc vang lên thì bọn họ không còn trụ thêmđược nữa, tất cả đều ngã nằm xuống đất. 

Cùng ngã quỵ xuống còn có thêm cả Hồ Thông nữa.Đội bóng của ông ta cuối cùng lại thua rồi.Bị một đội đang tụt hạng ghi bốn bàn thắng chỉ trong một hiệp 2, đâyđúng là một tai họa mà!Trận đấu đã kết thúc nhưng tất cả người hâm mộ vẫn ở lại sân vậnđộng, thật lâu không có ai ra về trước.Lục Trần trước tiên là đến phòng thay đồ để chúc mừng các cầu thủ,chúc mừng bọn họ đã tạo nên được kỳ tích, hơn nữa còn nói sau một tiếng nữa sẽ mời tất cảmọi người đi ăn khuya.

Lục Trần đích thân gọi điện đến Phỉ Thúy 36 để báo họ chuẩn bị riêngcho anh ấy một phòng, rồi sau đó đi ra ngoài tụ họp cùng nhóm Trần Quang Hưng.Hôm nay tất cả các thành viên của thương hội đều đã đến cổ vũ cũngnhư là giữ thể diện cho anh ấy, đương nhiên anh ấy phải mời mọi người đi ăn rồi.

Nghe thấy Lục Trần muốn mời mọi người đi ăn khuya, ai cũng vôcùng hào hứng vui vẻ.Mặc dù trong số họ có nhiều người không thích xem đá bóng, nhưngkhông thể phủ nhận rằng trong hiệp hai hôm nay đội Tư Uy thật sự đá rất khí thế, cách họ đá đãthể hiện ra được cái khí chất mạnh mẽ của người Du Châu.Đặc biệt trong suốt cả hiệp 2, khi chứng kiến sự hò hét cổ vũ điêncuồng của người hâm mộ bóng đá, các ông chủ lớn này cũng đã bị cuốn hút rồi. 

Thậm chí là trong khoảnh khắc đội Tư Uy ghi bàn thắng thứ 3, nhữngông chủ bình thường không thích bóng đá này cũng theo bản năng mà nhảy lên hò hét hòa cùngngười hâm mộ chúc mừng đội Tư Uy.Sau đó bọn họ mới phát hiện ra sau khi trút hết ra trong lòng lại có mộtcảm giác sảng khoái vô cùng, giống như đã trút bỏ được hết những áp lực công việc hàng ngàyvậy.Thậm chí còn có một vài ông chủ còn nghĩ đến việc liệu có nên mualại một đội bóng hay không nữa.

Sau khi Lục Trần gặp mặt các thành viên của thương hội thì lại pháthiện ra khuôn mặt đưa đám của Hồ Thông, anh ấy nhướn lông mày nói: 

"Ông chủ Hồ, vẫn nhớvụ cá cược của chúng ta chứ, trong vòng hai ngày chúng tôi sẽ đích thân đến Trung Hải tìmông."Nghe Lục Trần nói vậy, toàn thân Hồ Thông run lẩy bẩy, suýt chút nữalà đã ngã vật ra rồi.

"Ông có thể chuyển hết vốn lưu động của đội bóng sang chỗ kháccũng được, tôi chỉ cần đội bóng thôi." Lục Trần cũng không đuổi cùng giết tận, anh ấy nghĩ mộtđội bóng lớn như đội Trung Hải dù thế nào thì tài khoản ít nhất cũng phải có vài trăm triệu vốnlưuđộng, coi như để lại một con đường sống cho Hồ Thông.Dù sao anh ấy cũng chẳng thiếu chút tiền đó.

Nghe được những lời của Lục Trần, trong lòng Hồ Thông cũng từ từbình tĩnh lại được một chút, tài khoản đội bóng của ông ta hiện vẫn còn khoảng hơn hai trămtriệu vốn lưu động, là dùng để tháng sau chuẩn bị mua lại một số cầu thủ ngôi sao. 

Nếu như Lục Trần không nói vậy, thì đương nhiên ông ta cũng khôngdám chuyển hai trăm triệu này đi.Có điều lúc này mặc dù ông ta đã mất trắng cả đội bóng, nhưng ít nhấtvẫn còn lại hai trăm triệu, vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu."Cảm ơn Lục tổng lưu tình, họ Hồ tôi vô cùng cảm kích." 

Hồ Thôngkính cẩn cúi đầu đáp lễ Lục Trần một cái.Một cái cúi đầu này của ông ta hoàn toàn là cảm kích phát ra từ trongtim với Lục Trần.Nếu như đổi lại là người khác, ai thèm quan tâm đến sống chết củaông ta chứ, e là đến một đồng của đội bóng cũng chẳng để lại cho ông ta rồi.Lục Trần nhún vai, rồi cũng không để ý đến Hồ Thông nữa. 

"A, anh, anh đã mua lại đội Trung Hải rồi sao? Trần Sơ Nhiên tò mòhỏi.Những thành viên khác của thương hội cũng tò mò nhìn Lục Trần,trong lòng cũng cảm thấy Lục Trần đúng là cũng nhẫn tâm quá, người ta vừa thua trận anh liềnmua lại đội bóng của người ta luôn. 

Thảo nào mà nhìn mặt của ông chủ đội Trung Hải cứ như nhà có tangvậy.Lục Trần muốn mua lại đội bóng của ông ta, ông ta có thể từ chốisao?

-----------------------

Chương 373: Chuẩn bị đến Trung Hải 

Nhìn ánh mắt của mọi người, Lục Trần liền biết bọn họ đã nghĩ sai rồi.Anh ấy cười cười nói: "Ở hiệp 1 không phải đội bóng của tôi đã bị dẫntrước hai bàn đó sao? Tay này lại quá ngông cuồng, dám khua môi múa mép trước mặt tôi, trựctiếp chọc giận tôi nên tôi chỉ hỏi ông ta có dám cược với tôi một ván hay không.""Tiền cược là đội bóng sao?" 

Trần Sơ Nhiên mắt sáng lên hỏi.Lục Trần gật đầu nói: "Đúng, lúc đó tôi nói, nếu như đội của ông tathắng tôi sẽ chuyển nhượng miễn phí đội Tư Uy cho ông ta, còn nếu đội của tôi thắng thì ông tacũng phải chuyện nhượng miễn phí đội Trung Hải sang cho tôi. Kết quả thì các vị cũng đều biếtrồi, đội bóng của tôi cuối cùng cũng không để tôi mất mặt."

"Đâu chỉ không khiến anh mất mặt, bọn họ còn không để cả nhữngngười hâm mộ bóng đá ở Du Châu này mất mặt ấy chứ!"Trần Sơ Nhiên kích động nói: "Trận đấu hôm nay là trận đấu xuất sắcnhất, vui vẻ nhất trong suốt 10 năm qua của đội Tư Uy, là trận đấu khiến lòng người phấn khởinhất, sau trận đấu này tôi tin là những người hâm mộ đội bóng Tư Uy sẽ ngày càng nhiều lênđó!"

Lục Trần cười, mặc dù những lời nói của Trần Sơ Nhiên có chút khoatrương, nhưng không thể phủ nhận hôm nay đội Tư Uy đã chơi rất khí thế.Đặc biệt là sự điên cuồng ở hiệp 2, đối thủ bình thường sẽ phải sợ hãitrước khí thế của họ.Chỉ trong hiệp 2, cả đội Tư Uy, hai tiền đạo đã có hơn năm lần cướpđược bóng.Vậy mà đến lúc cần phòng thủ thì bọn họ lại giống như những hậu vệchạy bạt mạng về để bảo vệ lưới nhà. 

"Đúng rồi, một mình anh lại có hai đội bóng, hay là bán lại cho tôi mộtđội đi." Trần Sơ Nhiên đột nhiên nói."Có thể chuyển nhượng cho cô một phần cổ đông, nhưng tôi nóitrước, hai đội bóng này tôi không có ý định để họ kiếm tiền, tất cả tiền họ kiếm dược tôi đều đểđầu tư vào xây dựng đội bóng đó. Cho nên nếu như cô chuẩn bị sẵn sẽ chịu thiệt thòi thì tôi cóthể chuyển cho cô một phần cổ đông."Lục Trần nhướn mày nói.

Anh ấy vốn không có ý định dùng đội bóng để kiếm tiền, cho nên tiềnkiếm được từ đội bóng đều sẽ được anh ấy đầu tư vào xây dựng đội bóng, anh ấy chỉ muốnnhanh chóng đưa nền bóng đá Hoa Hạ phát triển, sớm ngày tiến ra Châu Á, sớm ngày bước rathế giới.Mặc dù dự định này tuy rằng sẽ khó khăn, rất khó khăn nhưng anh ấyvẫn muốn làm.Có vài người đương nhiên không hiểu suy nghĩ của Lục Trần sẽ chorằng anh ấy nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu. 

Nhưng đối với những người yêu bóng đá thì đều rất khâm phục sựcống hiến của Lục Trần.Rõ ràng biết việc này có rất ít khả năng thành công, nhưng anh ấy vẫnmuốn gánh vác lấy trọng trách phát triển nền bóng đá Hoa Hạ, muốn dùng một chút thực lựccủa bản thân mình để thúc đẩy nền bóng đá nước nhà đi lên. 

"Được, tôi đầu tư năm mươi triệu, anh xem cho tôi cổ phần cũngđược, tôi muốn có cổ phần trong đội Tư Uy." Trần Sơ Nhiên gật đầu nói.Cô ấy không vì việc gì khác, chỉ là vì muốn đội bóng mình thích càngngày càng tốt hơn nên cô ấy cũng muốn đóng góp 50 triệu này."Được vậy cho cô 40%." 

Lục Trần nói.Mặc dù đội bóng dưới sự lãnh đạo của anh ấy thì giá trị sẽ ngày cànggia tăng hơn nhưng anh ấy cũng chỉ tốn có 100 triệu để mua lại nên cho Trần Sơ Nhiên 40% làhợp lý rồi.Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi ra đến bãi xe thì đều lên xeđi đến Phỉ Thúy 36 dùng bữa.

Hôm nay Lục Trần mời nên đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua cơhội này rồi.Đối với địa vị thân phận hiện tại của Lục Trần, người bình thườngmuốn được ăn cơm với anh ấy một bữa đúng là khó như lên trời chứ đừng nói là lại còn đượcLục Trần mời.

Sau khi đến Phỉ Thúy 36, ông chủ của Phỉ Thúy 36 Lôi Đại Chí đíchthân đón tiếp đoàn Lục Trần vào phòng Đế Vương.Lôi Đại Chí cũng là một trong những thành viên của thương hội, hômnay cũng tới xem trận đấu, mặc dù Lục Trần cũng có cổ phần trong Phỉ Thúy 36, nhưng anh ấychọn nơi này để tổ chức tiệc mừng Lôi Đại Chí vẫn rất vui mừng.

Giám đốc Khâu Kiện sau khi nhận được điện thoại của Lôi Đại Chí thìđã sắp xếp các quản lý ở đây đón tiếp.Đoàn Lục Trần vừa đến cửa phòng King suite, tất cả tập đoàn đều đếnchào hỏi, sự phô trương này cũng khá lớn.Điều này càng khiến cho những thành viên của thương hội lần nữacảm nhận được địa vị tầm cao của Lục Trần.

Nếu như đổi lại là bọn họ, kể cả là Trần Quang Hưng hay là LệKhuynh Thành đang lên như diều gặp gió hiện nay cũng không thể có được sự phô trương này.Tiệc rượu đã được bố trí xong hết rồi chỉ còn đợi đoàn Lục Trần đếnmà thôi.Sau khi ổn định chỗ ngồi, Khâu Kiện lập tức sắp xếp những nghệ sĩgiỏi nhất của nhà hàng lên biểu diễn, sau đó mới lên rượu. 

Mọi người ăn uống được một lúc rồi thì đội bóng mới đến.Bọn họ gần như đã dùng đến những sức lực cuối cùng để thi đấu trậnhôm nay rồi, tất cả đều phải tuân theo chỉ đạo của các bác sĩ, nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ saumới được đi tắm, đi tắm xong rồi mới tới Phỉ Thúy 36.

Lục Trần mời rượu từng cầu thủ một trong đội bóng, đương nhiênanh ấy chỉ nhấp một ngụm chứ không uống cạn như các cầu thủ.Các cầu thủ này hôm nay mặc dù ở hiệp 1 thi đấu không được tốt,nhưng ở hiệp 2 họ đã thi đấu thực sự đáng để được người khác tôn trọng.Thấy ông chủ đội bóng đích thân tới mời rượu, các cầu thủ và banhuấn luyện đều có chút cảm động, lần lượt đứng dậy cụng ly với Lục Trần, có người thậm chícòn không thể ăn nói lưu loát được. 

Sau đó đến Trần Sơ Nhiên cũng đến mời rượu các thành viên trongđội, làm mọi người đều xúc động ngây ngất.Đây là lần đầu tiên bọn họ nhận được đãi ngộ như thế này.Hơn nữa Trần Sơ Nhiên còn là một mỹ nữ tuyệt sắc giai nhân, càngkhiến cho mấy cầu thủ trẻ tuổi này đỏ cả mặt.Bữa tiệc khuya này kéo dài đến gần rạng sáng, ngày hôm sau LụcTrần ngủ đến 9 giờ 30 sáng mới dậy.Việc đầu tiên trong ngày của anh ấy là bị Trần Sơ Nhiên gọi đến đểchuyển nhượng cổ phần đội bóng.

Vừa đến đội bóng, sau khi chuyển nhượng 40% cổ phần cho Trần SơNhiên, Lục Trần tuyên bố đội bóng sau này sẽ do Trần Sơ Nhiên quản lý.Đến lúc này các thành viên đội bóng mới biết hóa ra mỹ nữ hôm quavừa mời rượu bọn họ lại chính là cổ đông thứ hai của đội bóng, là bà chủ của bọn họ.Nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt thế của Trần Sơ Nhiên, các cầu thủ trẻlại nổi máu anh hùng, trong lòng nghĩ mỗi trận đấu sau này nhất định phải chơi hết sức mình,nhất định phải thể hiện mình thật tốt trước mặt vị chủ nhân xinh đẹp này. 

Buổi chiều Lục Trần liền đến viện khoa học, đến viện khoa học rồi anhấy vốn định tìm Đinh Đại Thành để nói chuyện về vấn đề khoa học kỹ thuật thì Hứa Thư Đình độtnhiên đến tìm anh ấy."Đại thiếu gia, phía bên cảnh sát Trung Hải đã có tin tức rồi, nói cáichết của Hạ Thụ và Địch Diệu Huy không liên quan đến anh, họ đã hủy bỏ việc điều tra anh rồi."Hứa Thư Đình nói."Ừ, vậy cô liên hệ với Lưu Kinh Tài chưa?" Lục Trần gật đầu rồi hỏi.

Lưu Kinh Tài là Bộ trưởng bộ Quốc Phòng của Trung Hải, anh muốnphát triển ở Trung Hải thì đương nhiên phải kết nối được mối quan hệ này.Điều anh muốn là hiệu suất nên đương nhiên anh không muốn mấtthời gian với các ban bộ khác nhau rồi."Đã liên hệ rồi ạ, ông ấy nói cũng rất vui mừng khi anh tới Trung Hảiđầu tư, ông ấy hỏi khi nào thì anh tới để hẹn gặp mặt ạ." Hứa Thư Đình nói. 

"Vậy thì ngay chiều nay đi, cô báo với ông ta trước 7 giờ tối nay tôi sẽtới Trung Hải." Lục Trần gật đầu rồi chuẩn bị hôm nay đên Trung Hải.Chuyện đất hiếm anh ấy muốn nhanh chóng tiến hành, cho nên phảinắm bắt thời gian mới được.

-----------------

Chương 374: Thế cục ở Trung Hải 

"Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Hứa Thư Đình gật đầu nhận lệnh."Ừ, đúng rồi, cô tạm gác lại những công việc hiện tại rồi cùng tôi đếnTrung Hải, tôi muốn dự án tập đoàn đất hiếm sau này sẽ do cô phụ trách, cô chuẩn bị tốt nhé."Lục Trần nói.Mắt Hứa Thư Đình sáng lên, nghiêm túc gật đầu.

Thực tế mặc dù cô ấy cũng là phó tổng ở viện khoa học Di Kỳ nhưngbên trên cô ấy còn có một Vương Duy nữa, rất nhiều chuyện cô ấy vẫn không quyết được.Lần này Lục Trần lại giao dự án tập đoàn đất hiếm cho cô ấy phụtrách vậy chính là trao quyền cho cô ấy rồi.Tập đoàn đất hiếm hẳn sẽ phải phải là công ty có vốn đầu tư hàngchục tỷ nhân dân tệ, mặc dù không thể so sánh được với tổng bộ Viện khoa học Di Kỳ, nhưngchắc chắn cũng phải xếp vị trí thứ hai. 

Hứa Thư Đình là một người phụ nữ mạnh mẽ hiếu thắng, quyết địnhnày của Lục Trần khiến trong lòng cô ấy vô cùng phấn khích.Chuyên cơ của Lục Trần đến Trung Hải mới là 4 giờ chiều, nhưng anhấy cũng không đến tìm Hồ Thông để chuyển nhượng đội bóng.Anh ấy dự định ngày mai mới đến chỗ ông ta.Cứ cho Hồ Thông chút thời gian chuẩn bị trước vậy.

Lần quay lại Trung Hải này Lục Trần đã dẫn theo cả một đoàn người,có điều chủ yếu chỉ có Hứa Thư Đình là đi làm việc cùng anh ấy thôi.Những người này tương lai sẽ là nền móng của tập đoàn đất hiếm,Lục Trần đã nói sẽ để Hứa Thư Định phụ trách tập đoàn đất hiếm này, cho nên Lục Trần cũngkhông can dự vào việc chọn người của Hứa Thư Đình, tốt hay xấu đều do cô ấy tự mình lựachọn, Lục Trần chỉ cần bọn họ có thể phát triển tốt tập đoàn cho anh ấy là được. 

Đúng thời gian 7 giờ tối đã hẹn trước với Lưu Kinh Tài, hai ngườicùng dùng bữa tại khách sạn Trung Hải, chủ yếu là bàn về kế hoạch các dự án mà anh ấy sẽđầu tư ở Trung Hải.Đối với việc Lục Trần đột nhiên đến Trung Hải đầu tư, trong lòng LưuKinh Tài chắc chắn là vui mừng rồi, chưa nói đến những cái khác, chỉ mới nửa năm ở Du Châu Lục Trần đã giúp Tạ Vĩ Hào lập được rất nhiều chiến tích, trước đây Tạ Vĩ Hào và ông ta cũngtừng cạnh tranh vị trí ở Trung Hải này, 

đến cuối cùng ông ta cũng đã thắng Tạ Vĩ Hào, nhưngnếuđem thành tựu hiện nay trở về thủ đô thì ông ta biết mình đã lạc hậu khá nhiều so với Tạ Vĩ Hàorồi.Vốn dĩ là ông ta đã định bỏ cuộc rồi, nhưng đúng lúc này Lục Trần lạitìm đến nên trong lòng ông ta lại dấy lên hi vọng có thể đấu lại với Tạ Vĩ Hào.

 Bữa cơm này hai người đã dùng hơn hai tiếng đồng hồ, thời gian chủyếu là để thảo luận về kế hoạch và cục diện của Viện khoa học Di Kỳ trong vòng 10 năm tới tạiTrung Hải.Hứa Thư Đình và thư ký của Lưu Kinh Tài đều làm nhiệm vụ của mìnhlà ghi chép lại nội dung buổi họp mặt hôm nay giữa hai bên.

Đến lúc ra về, Lưu Kinh Tài và Lục Trần đều rất hài lòng về buổi gặpmặt ngày hôm nay.Những thứ mà Lục Trần muốn Lưu Kinh Tài đều đồng ý đáp ứng,những thứ Lưu Kinh Tài hi vọng được thấy Lục Trần cũng cam kết tương lai vài năm tới nhấtđịnh sẽ đều được thực hiện.

Lần đầu tư này sẽ bắt đầu với 10 tỷ, sau đó sẽ tăng lên 15 tỷ.Đương nhiên đây là kế hoạch trong 10 năm tới, bước đầu kế hoạchmới chỉ đầu tư 10 tỷ vào xây dựng tập đoàn đất hiếm mà thôi.Tiếp theo đó sẽ là việc lựa chọn địa điểm và bố trí thông báo tuyểndụng nhân sự.Mặc dù hơn phân nữa những việc này Lục Trần không trực tiếp thamgia vào nhưng thời gian này anh ấy vẫn sẽ ở lại Trung Hải. 

Ít nhất có anh ấy ở Trung Hải trấn thủ thì công việc của Hứa Thư Đìnhcũng sẽ thuận lợi phát triển hơn rất nhiều.Hôm sau Lục Trần sau khi liên hệ với Hồ Thông xong thì dẫn theo lâmThông đi mua một chiếc xe.

Lần này anh ấy rất đại khái, chỉ mua một chiếc xe Land Rover giákhoảng một triệu, chủ yếu là những dòng xe khác không có hàng có sẵn, anh ấy cũng khôngmuốn phải đợi.Sau khi mua xe xong anh ấy liên đến chỗ đội bóng Trung Hải.Mặc dù không phải là người Trung Hải, nhưng Lâm Thông cũngnhanh chóng đã tìm ra được địa chỉ của đội Trung Hải.Lúc này Hồ Thông đã đợi Lục Trần tại văn phòng được một lúc rồi.

Thấy Lục Trần tới, sắc mặt của Hồ Thông trông cực kỳ đau khổ.Hai ngày nay ông ta đã hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, cuối cùng ôngta cũng nhận ra việc bị mất trắng đội bóng tất cả đều do mình tự gây ra.Nếu không phải ông ta cứ năm lần bảy lượt khiêu khích Lục Trần thìcũng sẽ không khiến Lục Trần nổi giận như vậy, không chọc giận Lục Trần thì anh ấy cũng sẽkhông đưa ra cái đề nghị cá cược này.Ông ta càng nghĩ càng thấy hối hận, càng hối hận thì trong lòng lạicàng không cam tâm. 

Nhưng khi nghĩ đến việc bản thân phải đối mặt với ông chủ của cảViện khoa học Di Kỳ, người tới đây sẽ đầu tư hàng chục tỷ đồng vào phát triển Trung Hải - LụcTrần thì ông ta lại nản lòng.Đối mặt với nhân vật đẳng cấp như vậy, ông ta tự thấy bản thân cănbản không có cách nào cũng không có chút sức phản kháng nào.

Lục Trần người ta vừa đến Trung Hải, vẫn chưa đầu tư tiền mà LưuKinh Tài đã đích thân đến đón tiếp Lục Trần, còn ông ta lăn lộn ở Trung Hải này hơn hai mươinăm rồi, thân phận cũng là đại gia có hơn hai tỷ nhưng cũng không có tư cách để được các lãnhđạo đi đích thân đón tiếp.Đây chính là sự khác biệt."Lục tổng." Thấy thư ký dẫn Lục Trần vào, Hồ Thông vội vàng đứngdậy chào hỏi."Ừ." 

Lục Trần đến đến ngồi trước mặt ông ta, ánh mắt quét một vòngnhìn quanh văn phòng làm việc của ông ta."Đề nghị trước đó của tôi thế nào, đã nghĩ kỹ chưa?" Lục Trần thu hồiánh mắt, nhìn Hồ Thông hỏi.Lúc trước khi anh ấy liên lạc với Hồ Thông nói muốn mời Hồ Thônglàm giám đốc đội bóng cho anh ấy, phụ trách việc vận hành các đội bóng, nhưng Hồ Thông nói ông ta muốn suy nghĩ thêm một chút.Đối với đề nghị của Lục Trần, 

Hồ Thông cũng có chút dao động.Bản thân ông ta kỳ thực cũng là một người yêu bóng đá, sau khi rờikhỏi đội Trung Hải, ông ta muốn mua lại một đội hạng trung nhưng hiện tại ông ta chỉ còn lại mỗihai trăm triệu, hơn nữa đây cũng là số tiền mà Lục Trần đã hào phóng giữ lại cho ông ta, nếukhông ông ta đã trắng tay rồi. 

Hai trăm triệu là đủ mua một đội hạng trung rồi, nhưng nếu như khôngcó đầu tư thêm vào thì cũng không thể mua được cầu thủ tốt, không mua được cầu thủ tốt thìcũng không thể nào phát triển được.Nếu như không thể vào được giải vô địch quốc gia thì đội bóng củaông ta rất khó sinh lời."Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tôi vẫn là không nỡ rời xa đội bóng." 

Hồ Thôngnói.Đội Trung Hải là do một tay ông ta dẫn dắt lên, đã hơn hai mươi nămrồi từ giải ngoại hạng đến giải vô địch quốc gia, cho tới thành tích ổn định ở vị trí thứ ba như hiệngiờ, thực sự đã tốn không ít sức lực của ông ta, ông ta quả thật cũng không nỡ rời đi như vậy."

Rất tốt, về vấn đề đãi ngộ ông cứ trực tiếp đưa ra đề nghị, tôi khôngcó ý định dùng đội bóng để kiếm tiền, tiền mà đội bóng kiếm được hơn 90% tôi đều sẽ đầu tưvào việc xây dựng đội bóng, cho nên ông có thể đề nghị đãi ngộ cao một chút cũng được." Dựđịnh ban đầu của Lục Trần là dùng toàn bộ lợi nhuận mà đội bóng mang về để đầu tư hết vàoviệc xây dựng phát triển các đội bóng.Nhưng đột nhiên Trần Sơ Nhiên lại mua lại 40% cổ phần của đội TưUy nên anh ấy lại dự định để lại 10%, cũng không thể để Trần Sơ Nhiên không kiếm được đượcđồng nào. 

Như vậy dần dần cũng sẽ làm hao mòn đi niềm yêu thích của Trần SơNhiên với bóng đá thôi.Trong kế hoạch của anh, anh muốn đội Tư Uy và đội Trung Hải sẽ xâydựng lên được một đội hình hoàn thiện, từ đó thông qua việc không ngừng bồi dưỡng các cầuthủ trẻ của mình rồi mới có thể nâng cao được tổng thể sức lực của nền bóng đá Hoa Hạ.

Anh hi vọng hai đội bóng này có thể trở thành hai tấm gương tốt đểcác đội bóng khác có thể noi theo, đến lúc tất cả hệ thống đều chú trọng việc bồi dưỡng các cầuthủ trẻ tuổi trong nước, thì chắc chắn nền bóng đá Hoa Hạ lúc đó có thể bước lên một tầm caomới. 

"Việc này..." Hồ Thông có chút kinh ngạc, không ngờ Lục Trần lại cósuy nghĩ như vậy.Dành tất cả lợi nhuận để đầu tư hết vào đội bóng, như vậy thì thựclực của đội bóng nhất định sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, chỉ là ông chủ như vậy đúng là lần đầutiên ông ta được thấy.Có điều nghĩ đến năng lực và thân phận của Lục Trần hiện nay thì ôngta cũng nhanh chóng hiểu được.Nếu người ta muốn kiếm tiền thì căn bản cũng chẳng để ý đến mảngbóng đá này.

----------------

Chương 375: Ra mắt động cơ vạn năng 

Sau khi nói chuyện với Hồ Thông xong, Lục Trần vấn tới chỗ đội bóngđể gặp mặt huấn luyện viên và các cầu thủ, đối với việc đội bóng tại sao đột nhiên lại đổi ôngchủ, mặc dù trong lòng mọi người rất hiếu kỳ, nhưng không có ai hỏi gì cả.Đội Trung Hải trận trước mặc dù ở Du Châu đã bị Tư Uy nghịchchuyển, nhưng đội Hằng Đạt đứng đầu vòng đấu trước cũng thua rồi, vậy là hai đội vẫn hơn kémnhau ba điểm.

Giải thi đấu vẫn còn 4 trận nữa, mà đối thủ cuối cùng của đội TrungHải chính là đội Hằng Đạt, nếu như cả bốn trận bọn họ đều thắng, thì sẽ có cơ hội đoạt giải quánquân.Do đó, Lục Trần đã đưa ra một cơ chế giải thưởng, nếu như sau cùngđội Trung Hải đoạt quán quân, những cầu thủ chủ lực được thưởng năm triệu, cầu thủ dự bị mỗingười hai triệu, huấn luyện viên trưởng đội đào tạo thưởng năm triệu, các thành viên khác mỗingười hai triệu.

 Chỗ tiền thưởng này trong mắt các đội bóng giàu có châu Âu không làcái gì cả.Nhưng đối với giải C-league của Hoa Hạ, thì thực sự rất cao rồi.Cho nên lúc nghe xong cơ chế giải thưởng của Lục Trần, tất cả mọingười đều reo hò.Với đội Trung Hải thì Lục Trần không cần phải nói nhiều, vì bản thânbọn họ đã có thực lực rồi.

Anh tin là hai ngày tới huấn luyện viên trưởng nhất định sẽ chỉ cho bọnhọ nguyên nhân tại sao lại bị đội Tư Uy nghịch chuyển.Đội bóng tiếp tục do Hồ Thông vận hành, chỉ có điều ông ta từ thânphận ông chủ đội bóng, giờ chỉ là giám đốc đội bóng thôi.Một tháng sau đó, Lục Trần gàn như là ở lại Trung Hải.Không thể không nói Hứa Thư Đình thực sự rất biết dùng người, cũngrất biết cách làm việc, trong một tháng này, tập đoàn đất hiếm xây dựng các phương diện đềurất nhanh, cũng rất thành công. 

Còn phần lớn thời gian Lục Trần đều dành cho đội bóng.Dưới sự treo thưởng của anh, đội bóng đã thể hiện thực lực vượt quatrình độ, bốn trận cuối cùng của mùa giải đều thắng hết rồi, tuy rằng trận sinh tử cuối cùng đá vớiđội Hằng Đạt đã gặp phải những khó khăn trước nay chưa từng có, nhưng sau cùng nhờ có cúđánh đầu tuyệt sát của hậu vệ nên đã thắng được giải quán quân.Còn bên đội Tư Uy, một tháng trước từ sau khi nghịch chuyển đượcđội Trung Hải, cả đội bóng đều khí thế hừng hực, bốn trận cuối mùa giải đạt thành tích 3 thắng 1hòa, trụ hạng thành công.

Vì đội bóng trụ hạng thành công, Lục Trần đã đầu tư năm trăm triệucho đội Tư Uy đê thu hút các thanh niên dần dần gia nhập xây dựng đội bóng.Mục tiêu Lục Trần đặt ra cho đội Tư Uy là mùa giải sau phải lọt đượcvào top 5, cho nên mùa hè này bắt buộc phải tuyển chọn lại một số cầu thủ có thực lực, thậmchí thay luôn cả huấn luyện viên.Còn mục tiêu của đội Trung Hải ngoài trụ hạng giải C-league, còn phảigiành cúp vô địch AFC. 

Nhưng muốn đạt được các mục tiêu đó, bắt buộc phải bỏ ra rất nhiềutiền để tuyển chọn, tiến hành bổ sung tất cả các vị trí.Đương nhiên, những phương án này đều là do đội bóng đề xuất, anhchị phụ trách bỏ tiền thôi.Mùa hè này, tổng cộng anh đã đầu tư vào hai đội bóng một tỉ, một phầndùng để duy trì, một phần dùng để xây dựng một đội cầu thủ trẻ.

Còn có đề xuất của Trần Sơ Nhiên xây dựng một sân nhà cho đội TưUy, Lục Trần đã dùng danh nghĩa quán quân để kêu gọi các doanh nghiệp đầu tư.Giống như sân nhà của dội Atletico Madrid vậy, cũng là được đầu tưxây dựng bởi một doanh nghiệp Trung Quốc, về sau sân bóng cũng được lấy tên theo tên doanhnghiệp đó.Trong những ngày này, Công nghệ Di Kỳ đang yên ắng mấy tháng vừaqua cuối cùng cũng đưa ra động thái.

Viện khoa học kỹ thuật vào ngày mùng 1 tháng 7, cũng là nửa thángsau, đã cho ra mắt động cơ ô tô vạn năng.Công nghệ của động cơ này đã áp dụng công nghệ điều khiển vectormới, có thể điều chỉnh động lực theo các loại hình xe khác nhau, phù hợp sử dụng cho rất nhiềuloại xe đang có trên thị trường thậm chí là chưa ra mắt. 

Chủ yếu là, loại động cơ vạn năng này, bất kể là tính năng hay chấtlượng, đều vượt xa loại động cơ ô tô tốt nhất hiện nay.Hơn nữa Công nghệ Di Kỳ cũng đã định giá cho nó, giá chỉ bằng cácloại động cơ tầm trung.Như vậy, loại động cơ vạn năng này một khi ra thị trường, nhất định sẽđược vô số các xưởng sản xuất ô tô ưa chuộng.

Loại động cơ vạn năng này hướng đến toàn thế giới, về sau tổng đạilý trong nước anh giao lại cho tập đoàn Khuynh Thành, còn tổng đại lý quốc tế thì giao lại choTrần gia.Sau đó các thành viên của thương hội sẽ hợp tác với Lệ gia và Trầngia.Nhưng tất cả những đơn hàng xuất khẩu đều phải do tập đoàn ViễnChâu Di Kỳ vận chuyển.Tập đoàn Viễn Châu Di Kỳ cũng chính là tập đoàn Viễn Châu ở Đại Lý,do nguyên giám đốc phòng nhân sự của Công nghệ Di Kỳ Đường Đại Long phụ trách.

Công nghệ Di Kỳ vừa đưa ra động thái chính thức này, mặc dù vẫnchưa khiến các nước đầu não chấn động, nhưng lại khiến cho tất cả các doanh nghiệp sản xuấtô tô trong nước kinh ngạc.Động cơ chính là trái tim của ô tô, là hệ thống động năng của ô tô, tínhnăng động cơ có tốt, thì nhãn hiệu ô tô mới không ngừng được phát triển.Vô số các doanh nghiệp sản xuất ô tô khi đọc được tin tức này từCông nghệ Di Kỳ, 

liền lập tức liên hệ với Công nghệ Di Kỳ, cuối cùng sau khi biết Công nghệ DiKỳ định xuất khẩu, thì các doanh nghiệp sản xuất ô tô nước ngoài, đặc biệt là châu Âu mới thởphào nhẹ nhõm.Ô tô châu Âu trước giờ luôn chiếm phần lớn trên thị trường ô tô thếgiới, nếu như bọn họ không mua được động cơ vạn năng này, thì các hãng xe ô tô của Hoa Hạ sẽ dần dần chiếm lĩnh thị trường của bọn họ.

Có điều động cơ vạn năng vốn là để kiếm lời, cho nên Lục Trần vẫnbán nó cho các doanh nghiệp sản xuất ô tô nước ngoài.Đế quốc M thấy Công nghệ Di Kỳ lại cho ra mắt công nghệ tiên tiến,công khai đứng ra nói sẽ ngăn chặn Công nghệ Di Kỳ, lí do là Công nghệ Di Kỳ phá vỡ thịtrường quốc tế. 

Nhưng bọn họ vừa phát biểu hùng hồn xong, thì đã bị bốn thành viênthường trực còn lại của Liên Hợp Quốc vả vào mặt.Bốn thành viên thường trực của Liên Hợp Quốc đã thống nhất ý kiến,ông đế quốc M có thể mua động cơ của người ta.Hơn nữa các nước vốn là liên minh của đế quốc M ở châu Âu, cũnglập tức đứng ra nhấn mạnh, bọn họ nhất định phải nhập khẩu động cơ vạn năng của Công nghệDi Kỳ.

Việc này cũng như vả một cái thật đau vào mặt đế quốc M.Cuối cùng đế quốc M cũng im lặng, thậm chí một vài doanh nghiệpsản xuất ô tô lớn trong nước họ ngang nhiên liên hệ với Công nghệ Di Kỳ bọn họ cũng coi nhưkhông biết.Đây chính là thực lực tuyệt đối.

Nếu như động cơ vạn năng của Công nghệ Di Kỳ chỉ là một động cơbình thường, không có sức đe dọa đến các loại động cơ của các nước khác, thì chỉ cần đếquốc M nói một tiếng, tất cả các nước liên minh đều sẽ lên tiếng ủng hộ,

 cũng sẽ phối hợp ápchế Công nghệ Di Kỳ.Nhưng điều khiến đế quốc M không ngờ tới, là động cơ vạn năng côngkích quá lớn vào thị trường ô tô, bọn họ căn bản không thể ngăn cản nổi, trừ phi bọn họ từ bỏtoàn bộ thị trường ô tô.Điều này là hoàn toàn không thể.Về chuyện này, 

Công nghệ Di Kỳ không hề đôi co, mà còn phách lốichế nhạo chính phủ đế quốc M.Lục Trần còn trực tiếp đăng một phát biểu lên trang web chính thức:Không có thực lực áp chế người khác, thì đừng có ra mặt khoác lác. 

Tin tức này ngay lập tức bùng nổ trên mạng, trở thành câu hot trendđể dân mạng châm biếm đế quốc M.Có điều đây chỉ là một trò đùa nhỏ, Lục Trần hoàn toàn không để tronglòng.Công nghệ Di Kỳ tương lại sẽ không ngừng đưa ra các công nghệ mũinhọn đỉnh cao, đế quốc M sẽ chỉ có càng ngày càng tuyệt vọng.Cho nên đối diện với lời đe dọa của đế quốc M, Lục Trần chỉ coi nhưmột câu nói đùa.Sau khi ra mắt động cơ vạn năng ngày mùng 1 tháng 7, Lục Trần nhậnđược một tin khiến anh rất bực mình.

------------------

Chương 376 Đến Madagascar 

Sau khi có được con đường khai thác đá thô bên phía Kokang, Lục Trần để tập đoàn đá thô KhaiThiên cử người đi sang Madagascar ở Châu Phi liên lạc với người nhà họ Châu.Lúc đầu, Madagascar lấy cái cớ tình hình bên đó không ổn định, đã từ chối hợp tác với ngườicủa tập đoàn đá thô Khai Thiên.Vừa hay mấy ngày nay, người của tập đoàn đá thô Khai Thiên đã điều tra được, thì ra là nhà họChâu luôn đứng đằng sau giở trò.

Người bọn họ hợp tác là một thổ vương, nghe nói người nhà họ Châu tìm được thổ vương kia,không biết đưa cho ông ta điều kiện gì để cho thổ vương tạm thời thay đổi hợp tác với tập đoànđá thô Khai Thiên.Nguồn tài nguyên thiên nhiên của Madagascar rất phong phú, trữ lượng than chì chiếm vị tríhàng đầu ở Châu Phi, ngoài ra còn có mica, uranium, chì, đá quý, vàng, bạc, đồng, kẽm, bô xít,crom, than đá, vân vân... 

Đây là con đường khai thác đá rất lớn, rất quan trọng với Công nghệ Di Kỳ hiện giờ.Đặc biệt Madagascar còn có một số mỏ đất hiếm, đây cũng là tài nguyên hiếm có rất cần thiếtcho sự phát triển của Công nghệ Di Kỳ.Cho nên Lục Trần quyết định tự mình đi bên Madagascar một chuyến.Sau khi Lục Trần gọi điện cho Đỗ Phi, liền đưa Lâm Thông và Từ Kinh đi Madagascar.Madagascar là một hòn đảo ở vùng biển châu Phi, diện tích chỉ bằng tỉnh Tây Xuyên, dân số gầnba mươi triệu người.

Madagascar trước đây là thuộc địa của Anh, sau khi liên tiếp trải qua các phong trào giành độclập, hai mươi năm trước mới thật sự có được tự do.Nhưng sau khi độc lập vẫn luôn ở trong cuộc nội chiến kéo dài, mãi đến mười năm sau thì mớikết thúc nội chiến, hòa bình được thiết lập, tiến vào giai đoạn phục hồi và xây dựng toàn bộ sauchiến tranh.

Trong các nước ở khu vực này, đây có thể coi là nơi rộng lớn và dân số đông nhất, nguồn tàinguyên khoáng sản, khí tự nhiên và dầu mỏ phong phú, lại cộng thêm quá trình xây dựng, bâygiờ trở thành một điểm nóng đầu tư, rất nhiều nước đã ào ào tham gia vào mạch khoáng sản củaquốc gia, khai thác nguồn tài nguyên như dầu mỏ, xây dựng các công trình cơ bản vân vân.Hoa Hạ, Đông Doanh, Cao Ly, còn có một số quốc gia ở Châu Âu cũng dồn dập hợp tác vớiMadagascar,

 nhưng dự án quốc gia trước mắt chủ yếu đặt ở công trình khoáng sản thép và dầumỏ, các khoáng sản hiếm vẫn trong giai đoạn khai phá.Có điều, Madagascar vừa mới kết thúc nội chiến không lâu, kinh tế còn rất lạc hậu, hiện giờ sânbay duy nhất do Hoa Hạ mở là sân bay quốc tế Thủ Đô. 

Lần này Lục Trần đi Thủ Đô trước, rồi từ Thủ Đô đến đảo Madagascar.Sau khi hoàn thành xong thủ tục thị thực, ngày năm tháng bảy, ba người Lục Trần lên đường đithủ đô.Nhưng chỉ có một chuyến bay từ thủ đô đi Madagascar, hơn nữa còn rất trễ.

Ba người họ đợi hơn hai tiếng đồng hồ mới cất cánh.Lâm Thông lần đầu tiên đến thủ đô, khi đến thì không để ý, lúc này ngồi trong khoang hạng nhất,từ cửa sổ máy bay nhìn xuống thủ đô, đây là thành phố lớn quốc tế mang đậm hương vị cổ kínhhòa hợp với hơi thở hiện đại hóa, có một cảm giác làm rung động lòng người.Đừng coi cậu là một đại ca khét tiếng, nội tâm cậu có lúc rất tinh tế, đặc biệt sau khi làm tài xếcho Lục Trần, kiến thức của cậu rất sâu rộng, 

trên người hầu như không nhìn ra được nửa vếttích của người có thế lực lớn mạnh.Thủ đô to lớn hùng vĩ quá, Du Châu của chúng ta hoàn toàn không sánh kịp". Lâm Thông ngồibên cửa sổ, nhìn thấy thủ đô phía dưới máy bay liền cảm thán. 

"Chắc chắn rồi, không thì làm sao có thể xứng tầm đô thị lớn quốc tế chứ." Từ Kinh gật đầu, cậuta từng ở Thủ Đô trong thời gian dài.Lục Trần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy dãy núi Thái Hành Sơn cao sừng sững uốn lượnquanh co, lao vun vút từ Nam ra Bắc.Về phía bắc thành phố, dãy núi Yên Sơn mênh mông bao quanh lấy thủ đô, giao nhau với dãyThái Hành Sơn, hội tụ lại giống như một con rồng bay khổng lồ.

Rừng cây che phủ dãy núi, sắc núi mờ mịt, khói mây tích tụ, nhưng lúc này nhìn từ máy bayxuống, giống như con kiến nhỏ bé bên cạnh chân voi to lớn.Trừ chuyến đi lần trước ra, anh đã nhiều năm không tới thủ đô.Theo lý mà nói, nơi này mới là quê hương của anh, còn có những hồi ức thời niên thiếu. 

Đáng tiếc thời gian như thoi đưa, ngày tháng đã không thể quay trở lại.Sau khi máy bay hòa vào mây, Lục Trần dựa vào ghế ngủ thiếp đi.Từ thủ đô đến Madagascar mất hơn mười giờ bay, lúc đến nơi trời đã tối, người phụ trách sẽ đếnđón bọn họ.Madagascar thuộc khí hậu nhiệt đới, thời tiết nóng bức.Ba người vừa mới xuống máy bay không cảm nhận được, bước ra khỏi sân bay, một làn khínóng phả vào mặt, nhiệt độ chênh lệch khá lớn, nếu không phải ba người Lục Trần đều là ngườiluyện võ, thể chất cường tráng hơn người bình thường, thì có lẽ sẽ thật sự không thể thích ứngnổi.

 Giám đốc dự án phụ trách bên này của tập đoàn đá thô Khai Thiên là Trần Tịnh, cũng là mộtngười phụ nữ mạnh mẽ như Hứa Thư Đình.Người trẻ, mới 28 tuổi, thông thạo tám ngôn ngữ, bao gồm cả tiếng Madagascar và một số ngônngữ địa phương ở đây.Dáng người và dung mạo của Trần Tịnh thuộc loại mỹ nhân cực phẩm, nhưng đáng tiếc khí chấtcủa cô ấy quá mạnh mẽ, vô số đàn ông muốn theo đuổi đành phải rút lui.

Trần Tịnh lái chiếc xe Honda việt dã đến, loại chỉ có giá mấy trăm nghìn tệ ở trong nước, tuy mớimua có mười ngày nhưng cảm giác khắp thân xe đều là bụi, rất bẩn thỉu.Đằng sau cô ấy là một vệ sĩ cấp cao được công ty sắp xếp cho cô.Vốn dĩ có bốn người, nhưng Trần Tịnh biết lần này bên phía Lục Trần có ba người đến, nên côchỉ đưa theo một người.Bốn vệ sĩ của cô ấy đều do Lục Trần đích thân tuyển chọn, thực lực rất mạnh mẽ."Xe chiều nay mới rửa, đi một chuyến lên núi liền thành ra bộ dạng này rồi." 

Thấy ba người bênLục Trần nhìn xe của cô một cách hiếu kỳ, Trần Tịnh mỉm cười giải thích."Môi trường bên này tệ như vậy sao? Người dân nước này thường xuyên ốm đau không, tôi thấydự tính mở một bệnh viện ở đây sẽ kiếm rất nhiều tiền." Lâm Thông tò mò nói."Hầu hết các nước đầu tư ở đây chỉ quan tâm đến khoáng sản của bọn họ, ai lại mở bệnh việnchứ, cũng không phải ở đây lâu." 

Trần Tịnh bật cười, tuy Lâm Thông cũng là một trong những cổđông của tập đoàn đá thô Khai Thiên, nhưng cô ấy lại không quan tâm lắm.Chủ yếu cô ấy biết vài cổ đông lớn đều là người khá hiền lành trước mặt nhân viên."Nhưng người Anh đã mở rất nhiều bệnh viện ở đây, nơi này từng là thuộc địa của Anh, nhiềungười Anh đã định cư ở đây rồi." Trần Tịnh lại cười nói. 

"Hai, xem ra thật sự có thể kiếm tiền." Lâm Thông mỉm cười."Hay là anh ở lại mở bệnh viện đi." Từ Kinh giễu cợt."Lên xe trước đã, nóng quá." Lục Trần nói rồi lên xe Honda việt dã của Trần Tịnh.Lâm Thông và Từ Kinh cũng lần lượt lên xe, còn vệ sĩ mà cô ấy đưa đến phụ trách lái xe."Chúng ta đi đâu?" 

Lâm Thông ngồi hàng ghế sau hỏi."Thành phố Marovoay tỉnh Mahajanga, thổ vương mà chúng ta cần hợp tác ở bên đó. Mất nămtiếng để tới thành phố Marovoay, hay là ngày mai hẵng đi?" Trần Tịnh quay đầu nhìn Lục Trần. 

Cô ấy không sợ mệt, là một người phụ nữ mạnh mẽ nên thể chất của Trần Tịnh cũng rất khỏe."Đi thành phố Marovoay trước." Lục Trần nói."Được." Trần Tịnh gật đầu, chiếc xe rời khỏi sân bay.Sau khi ra khỏi đó, đường hơi xấu, nhưng Vương Bảo Lai cũng là một tài xe lâu năm, lái xe rấtổn định.Vương Bảo Lai là vệ sĩ của Trần Tịnh, anh từng có kinh nghiệm trải qua mưa bom bão đạn ởTrung Đông. 

"Nói về chuyện mỏ đá đi." Lục Trần nói.

---------------

Chương 377 Người Cao Ly 

"Đối tác của chúng ta là một thổ vương, người có quyền chức cao ở đây, ông ấy nắm quyền mộtsố quặng mỏ, có rất nhiều công ty muốn hợp tác với ông ấy, ngoài chúng ta ra còn có người CaoLy, người Đông Doanh và người quần đảo Anh. Lúc đầu thổ vương Sambajilu chuẩn bị kí hợpđồng với chúng ta,

 nhưng không biết tại sao sang ngày hôm sau ông ấy bỗng thay đổi quyếtđịnh, còn nói đơn giá tăng lên gấp đôi mới chịu hợp tác với chúng ta. Sau khi chúng ta điều chỉnhgiá cả mới phát hiện Châu gia ở Trung Nguyên cũng có người đến đây, hơn nữa còn liên hệ vớithổ vương Sambajilu.

Vậy nên chúng ta mới biết chuyện này chắc chắn là do Châu gia giở trò ởphía sau." Trần Tịnh nói."Thổ vương? Xã hội phong kiến à?" Lâm Thông tò mò ngắt lời."Không phải, nhưng cũng rất phức tạp."Trần Tịnh khẽ cười giải thích: "Thổ vương chỉ là mấy vị thủ lĩnh bộ lạc lớn nhất của Madagascar,người ở đó thường quen gọi họ là Thổ vương."Nhiều nước ở châu Phi hoàn toàn khác với chế độ ở Hoa Hạ chúng ta, thậm chí cũng khác vớichế độ ở các quốc gia Âu Mỹ. Ngoài chính phủ thì bọn họ còn có một người cai trị tối cao phichính phủ đó là các Thổ vương.

Các Thổ vương đều có quyền lớn nhất trên địa bàn của mình, các hoạt động như khai thác mỏ,xây dựng và vận hành cảng, mua bán dầu mỏ đều do Thổ vương tự mình quyết định. Hơn nữahọ còn có thể sắc phong các cấp bậc của tù trưởng ở trong khu vực quản lý để những người đóhỗ trợ họ quản lý lãnh thổ và dân cư của mình.Các Thổ vương đều có cung điện riêng, nhưng binh lính riêng của họ mới là người làm cho bọnhọ có quyền lợi lớn như vậy, mặc dù không thể so sánh với quân đội của chính phủ nhưng cũngđủ để xông trận nếu chiến tranh cục bộ xảy ra." 

"Đúng là một đất nước kì lạ, lẽ nào đất nước của họ liên tục xảy ra nội loạn, hai thể chế thống trịkhông đồng nhất thì đất nước này mãi mãi không thể có được hòa bình chân chính." Từ Kinhnói.Bản thân cậu vốn xuất thân từ quân đội nên vẫn có một số quan điểm của mình về tình trạngnày."Ừ, nghe nói thổ vương Sambajilu bất hòa với hai vị thổ vương khác quanh đó, thường xuyênxảy ra các cuộc chiến nhỏ." Trần Tịnh gật đầu nói.

Lục Trần chợt nghĩ đến các quân phiệt ở Myanmar.Cũng liên tục xảy ra nội chiến với chính phủ, nhưng một vài quân phiệt lớn mạnh thường liên kếtvới nhau nên quân đội chính phủ không thể tiêu diệt được họ.Nghe Trần Tịnh nói vậy, anh nghĩ Madagascar có lẽ cũng không khác gì Myanmar là bao."Cuộc sống của người dân ở đất nước này cũng khổ quá nhỉ, thường xảy ra chiến tranh chắcchắn sẽ bị ảnh hưởng."

 Lâm Thông lắc đầu, thấy cảm thông với người dân ở đây, cuộc sống củahọ nếu không có người nước ngoài bảo vệ, đất nước này chắc cũng chẳng còn ai nữa."Đó là điều chắc chắn, nội chiến thường xuyên xảy ra, người dân là người bị tổn thương nhiềunhất. Chẳng phải từ xa xưa nước ta đã có câu thơ như vậy rồi sao: "Hưng thịnh, dân khổ, chếtchóc, dân khổ. Tôi nghĩ câu thơ này rất hợp với tình trạng hiện nay của Madagascar." Trần Tịnhnói. 

"Cũng phải, bất kể thổ vương nào thắng thì cuối cùng dân chúng cũng sẽ là người chịu tổn thấtnặng nề nhất." Từ Kinh gật đầu nói."Nước ta chắc có lãnh sự quán ở đây nhỉ?" Lục Trần chợt nói."Có đấy, nhưng đặt ở thủ đô Madagascar và một thành phố khác thôi, đại thiếu gia muốn tìm họđể nhờ giúp đỡ sao?" Trần Tịnh hỏi."Có bọn họ ra mặt tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều, các vị Thổ vương này đều thích hợp tác với phíachính phủ."

 Lục Trần gật đầu.Là một người làm ăn kinh doanh, tất nhiên anh biết sẽ không dễ dàng kiếm được tiền nếu đầu tưvào nơi này, rủi ro quá lớn, rất nhiều nhà kinh doanh đầu tư vào đây nhưng không kiếm đượctiền, chắc chắn phải bỏ của chạy lấy người. Điều này đối với các Thổ vương mà nói, thật sự chịutổn thất quá lớn, mà bọn họ cũng chẳng làm gì những thương nhân đó được.Nhưng nếu hợp tác với chính phủ thì rất nhiều thủ tục,

 trình tự đều phải nghe theo chính phủ,như vậy sẽ không xảy ra quá nhiều rắc rối.Trần Tịnh cũng nghĩ đến những vấn đề Lục Trần nghĩ.Cô đã đến đây hai lần, cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện. Giống nhiều doanh nghiệp ở Âu Mỹ, cácnhà kinh doanh sau khi đầu tư mới nhận ra không kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng trực tiếp bỏcủa chạy lấy người."Vậy không thì ngày mai chúng ta đến lãnh sự quán để nhờ họ giúp đỡ?" Trần Tịnh hỏi. 

"Trước tiên đừng đến nhờ họ, tôi sẽ nói chuyện với thổ vương trước rồi tính tiếp." Lục Trần suynghĩ hồi lâu, anh nghĩ vẫn nên tìm hiểu một chút về các vị Thổ vương rồi nói tiếp."Đúng rồi Lục thiếu gia, nghe nói mới phát hiện được một mạch khoáng sản đất hiếm trên lãnhđịa của thổ vương, tôi nghĩ Cao Ly và Đông Doanh có khả năng sẽ đến đây tìm người hợp tác đểkhai thác mỏ đất này." Trần Tịnh đột nhiên nói."Khoáng sản đất hiếm? 

Trữ lượng khoảng bao nhiêu?"Lục Trần nhướn mày hỏi.Với anh, khoáng sản đất hiếm có giá trị hơn nhiều so với đá thô.Đá thô chỉ là đồ để trang trí.Còn khoáng sản đất hiếm lại là vật liệu cần thiết cho Công nghệ Di Kỳ."Tôi không biết, ngày mai tôi sẽ đi nghe ngóng xem." Trần Tịnh lắc đầu, cô cũng mới nghe đượctin tức này vào hai ngày nay. Nhưng bọn họ chỉ cần đá thô, ngọc thạch thôi, nên cô cũng khôngđể ý nhiều đến chuyện mỏ đất hiếm. 

Trần Tịnh chỉ là giám đốc dự án của tập đoàn đá thô Khai Thiên, vẫn chưa được trở thành ngườiđưa ra quyết sách cho Công nghệ Di Kỳ.Vậy nên mặc dù gần đây Lục Trần đã thành lập một công ty tập đoàn đất hiếm ở Trung Hải,nhưng cô cũng không rõ chuyện bên đó.Nếu không cô chắc chắn sẽ đi nghe ngóng tin tức ngay lập tức.Lúc xe gần đến Marovoay, xa xa có thể thấy một toà cung điện thời trung cổ châu Âu được xâydựng trên mảng đất xanh phía trước cách đó không xa.

 Cung điện rất lớn, nói là cung điện chibằng nói là lâu đài thì đúng hơn.Xa xa có thể thấy cổng thành cung điện, mặc dù bây giờ đang là nửa đêm nhưng đèn điện vẫncòn sáng rực, trên tường thành cung điện đều có những người da đen cầm súng đứng gác."Đó là cung điện của thổ vương Sambajilu, công trình nguy nga nhất của Marovoay, biểu tượngtinh thần của người dân Mahajanga. Nghe nói mỗi năm thổ vương Sambajilu đều sẽ chọn một vương phi cho mình, các cô gái trẻ ở Mahajanga phải thông qua cuộc tuyển chọn để chọn ramười người, sau đó thổ vương Sambajilu sẽ chọn ra người cuối cùng xuất sắc nhất." Trần Tịnhnói.

"Vị thổ vương này cũng rất biết cách hưởng thụ cuộc sống đấy." Lâm Thông hâm mộ cười."Chắc có lẽ anh sẽ không thích mấy cô gái người da đen ở đây đâu, có cái gì mà hâm mộ chứ."Từ Kinh trêu chọc."Cũng chưa chắc đâu nhé." Lâm Thông nhướn mày, cậu ta vẫn thầm có suy nghĩ."Lâm tổng, không thì tôi đưa một người đến cho anh nhé?" Trần Tịnh cũng trêu cậu ta.

 Lục Trần chia cho bốn người Đỗ Phi, Thủy Hử và Tam Kiệt hơn một nửa cổ phần ở tập đoàn đáthô Khai Thiên, nhưng đừng thấy Lâm Thông chỉ là tài xế của Lục Trần mà lầm tưởng, hoa hồngmỗi tháng của cậu ta phải lên đến mấy triệu tệ."Thôi thôi, thẩm mỹ của chúng ta không giống nhau." Lâm Thông cười ha ha, vẫn không dámchọc vào mấy cô gái người da đen.Thấy Lâm Thông nhận sai, mấy người họ cũng bật cười.Marovoay là thủ phủ của Mahajanga, cũng là tỉnh lị, nhưng ở đây chỉ có hai triệu dân.

Không lâu sau mọi người đã đi vào Marovoay, Trần Tịnh dẫn ba người Lục Trần đến một kháchsạn của người quần đảo Anh, nói là khách sạn năm sao, nhưng thật ra quy mô của nó chỉ đạtđến chất lượng khách sạn ba sao là cùng.Ở Madagascar thường xuyên xảy ra các cuộc nội chiến, trị an không tốt nhưng có thể do trướcđây nơi này là thuộc địa của Anh, người quần đảo Anh lại thấy xây khách sạn ở đây là an toànnhất, mấy tên côn đồ đó cũng không dám đến đây gây chuyện.Vậy nên tất cả doanh nhân nước ngoài đến đây đầu tư đều thích ở lại khách sạn do người quầnđảo Anh mở này.

Mấy người Lục Trần vừa xuống xe thì ba chiếc xe việt dã bên đường cũng đi đến, sau khi dừnglại, một nhóm người đã say khướt bước xuống xe, nhóm người này đều là người Cao Ly, vừabước xuống xe bọn họ liên mồm nói bằng tiếng Cao Ly, cũng không biết bọn họ đang nói gì. 

Mấy người Cao Ly này cũng nhìn thấy nhóm Lục Trần, lúc họ thấy Trần Tịnh , ánh mắt từngngười đều sáng rực cả lên, dường như bỗng chốc tỉnh rượu, ánh mắt dung tục bước về phíamấy người Lục Trần.

-----------------

Chương 378 Xe bị trộm rồi  

"Cô gái đó nhìn hấp dẫn ghê, có lẽ là người Hoa Hạ." Một người đàn ông Cao Ly nói.Một người đàn ông say bí tỉ khác nhìn Trần Tịnh, sau đó gật đầu nói: 

"Rất hấp dẫn, người xinhđẹp nhất của Cao Ly chúng ta cũng không bằng một nửa cô ấy?""Anh ngốc à?" Cô gái này cũng bình thường thôi, sao có thể so sánh với người xinh đẹp nhất củaCao Ly chúng ta, nhưng mà dáng vẻ này quả thật hấp hẫn." Người đàn ông thứ ba lắc đầu, xemra anh ta uống chưa say lắm.Trần Tịnh quả thật không đẹp xuất sắc, nhưng khí chất mạnh mẽ, trông có nét xinh đẹp hơnnhiều nữ diễn viên, cũng khó tránh khỏi đám đàn ông Cao Ly này bị thu hút ngay lập tức. 

"Mấy người đàn ông bên cạnh cô ấy rất lạ mặt, có lẽ mới đến đây chưa lâu, các anh em, đêmnay có cần làm chút gì đó không."Ánh mắt dâm đãng của mấy tên Cao Ly nhìn chằm chằm vào Trần Tịnh, nói thì thầm bằng giọngCao Ly, sau đó thô lỗ bước qua.Quan hệ giữa bọn họ với người của quần đảo Anh ở đây không tệ, cho nên đều không coi nhàđầu tư của nước khác ra gì.Hơn nữa bọn họ còn có một tổ chức, nên càng có phần hung hăng càn quấy.Lục Trần liếc nhìn mấy người Cao Ly, sau đó đi về phía khác sạn, chỉ là mấy tên hề mà thôi.Trần Tịnh hơi nhíu mày, trong mắt có phần lo âu, nhưng cô ấy cũng không nói gì, đi theo bangười Lục Trần vào trong khách sạn.

"Mấy người này là người Cao Ly muốn tìm thổ vương Samba hợp tác." Trần Tịnh đuổi theo LụcTrần, nói nhỏ bên tai anh.Lục Trần gật đầu, căn bản cũng không để ý đến mấy người này.Đám người Cao Ly nhìn mấy người họ đi vào trong khác sạn, cũng theo vào sau.Phòng Trần Tịnh thuê cho bọn họ đều cùng một tầng, nhìn thấy mấy tên Cao Ly bám đuôi đến,trong lòng Trần Tịnh nhất thời hơi hoảng sợ.Không cần Lục Trần nói gì, thấy mấy tên Cao Ly đi đến, Từ Kinh và Lâm Thông đã cố ý đợi trướccửa phòng của Trần Tịnh.

 Đợi bọn chúng đến nơi, hai người họ không nói gì, đánh liên tiếp vào mấy tên say rượu, ngay cảngười của bọn họ mà chúng cũng dám nghĩ đến, mấy tên Cao Ly này không phải sống lâu quárồi chứ?"Được rồi, phế vật như vậy mà dám đến đây, nếu như ở Du Châu, ông đây sớm đã đánh chếtbọn mày rồi." Lâm Thông vỗ tay, nhổ nước bọt vào đối phương rồi nói.

Lúc này đám người đó ngã xuống hành lang, kêu rên ầm ĩ, khách ở khách sạn đều tỉnh dậy.Thấy Lâm Thông và Từ Kinh đều có vẻ mặt hung dữ, đến rắm cũng không dám thả, bọn chúngđứng dậy đi khập khiễng xuống tầng.Ngày hôm sau thức dậy, Lục Trần vừa mới tắm rửa xong thì nghe tiếng gõ cửa, anh ra mở cửanhìn thấy Lâm Thông và Từ Kinh cau mày đi vào."Chuyện gì vậy?" Lục Trần thắc mắc nhìn hai người họ. "Mẹ kiếp, xe của Trần Tịnh mà tôi lái ra ngoài bị mất rồi." Lâm Thông hấp tấp nói.

Tiền mua xe đó cũng không đáng là bao, hơn nữa công ty cũng đã hoàn trả lại cho Trần Tịnh,cậu ta chỉ cảm thấy hơi mất mặt.Sáng hôm nay cậu ta và Từ Kinh dậy từ rất sớm, thấy Lục Trần chắc còn đang ngủ, hai người đãlấy xe của Trần Tịnh ra ngoài đi dạo.Lần đầu tiên đến châu Phi nên bọn họ rất tò mò, gọi Trần Tịnh đưa chìa khóa xe cho bọn họ.

Toàn bộ nước Madagascar này tuy nghèo, nhưng đồ chơi kỳ lạ hiếm có thì không ít, hai ngườiLâm Thông rất hứng thú, nhìn đây nhìn đó, sau khi bọn họ mua rất nhiều đồ chơi mới rồi quay lạichỗ đậu xe, phát hiện chiếc xe việt dã không còn nữa.Lúc đó Từ Kinh đã báo cảnh sát, nhưng đợi bọn họ gần một tiếng phía cảnh sát mới đến, sau đóvì rào cản ngôn ngữ hai bên, phía cảnh sát cũng không quan tâm nữa.Sau khi nghe Lâm Thông kể lại toàn bộ quá trình, Lục Trần cũng cau mày, xe thì không đáng baotiền, chỉ là chuyện này quá mất mặt, hơn nữa không có xe ra ngoài cũng bất tiện."

Trị an nơi này tệ như vậy sao? Ban ngày ban mặt mà xe cũng dám trộm?" Lục Trần nói."Đúng, trị an nơi này rất lộn xộn, nhưng người địa phương thường không nhắm vào người nướcngoài đến đầu tư, vì chính quyền địa phương ở đây đã từng đánh tiếng, ở đây chỉ cần anh chitiền, thì có thể công khai mua hung thủ giết người."

 Lúc này, Trần Tịnh cũng đi vào phòng củaLục Trần nói."Tôi thấy rất có khả năng đám Cao Ly đã sai bảo người địa phương đi trộm xe." Trần Tịnh tiếptục nói, tối qua Từ Kinh và Lâm Thông đánh đám say rượu đó rất tàn nhẫn, mấy tên Cao Ly trảthù bọn họ cũng bình thường."Mẹ kiếp, nếu như thật sự bọn chó đó trộm xe, ông đây nhất định giết hết bọn chúng!"

 LâmThông tức giận nói.Từ trước đến giờ chị có cậu ta làm ra những chuyện này, chưa từng có ai dám trộm xe của cậu,quan trọng nhất là báo cảnh sát cũng không có tác dụng, càng khiến cậu thêm phẫn nộ."Ừ, rất có khả năng là bọn chúng, giờ chúng ta ra ngoài xem trước đã, xem thử có thể tìm ramanh mối nào không." 

Trong mắt Lục Trần cũng toát lên sự lạnh lùng."Thiếu gia, trời nóng như vậy, ra ngoài có lẽ cũng không có tác dụng, nếu như bọn chúng thật sựnhắm vào chúng ta, chắc sẽ đến khách sạn tìm chúng ta thôi."Lục Trần nghĩ ngợi, cảm thấy Trần Tịnh nói cũng có lý, ngoài kia thật sự rất nóng, không thíchhợp đi ra ngoài."Vậy thì cứ đợi đã." Lục Trần gật đầu, sau đó cùng mấy người họ xuống nhà hàng khách sạndùng bữa.Sau khi ăn xong, mấy người họ về phòng riêng của mình.Lục Trần lấy điện thoại xem một vài thông tin về nước Madagascar, cũng coi như tìm hiểu tìnhhình của quốc gia này.

Xem xong một hồi, Lục Trần mới phát hiện quốc gia này hỗn loạn hơn anh tưởng tượng nhiều,hằng năm đều xảy ra nội chiến.Anh vào trang web ở đây, sau khi dịch ngôn ngữ, mới đọc được tin tức, thổ vương Barr đưa ramức giá cao thuê một đội lính đánh thuê hơn hai nghìn người tấn công hoàng thất Madagascar,hoàng thất Madagascar đã cầu cứu bên quần đảo Anh, nước Anh liền phái một nhóm lính đánhthuê vài nghìn người tới chi viện, sắp đến trong mấy ngày nữa.Đây cũng là tình hình của nội chiến.

Lục Trần suy nghĩ một lát, rồi gọi điện cho Đỗ Phi, sau đó tiến hành sắp xếp.Hơn sáu giờ tối, Trần Tịnh gọi Lục Trần đi ăn cơm, Lục Trần liền hỏi: "Người Cao Ly kia khôngđến tìm mọi người à?""Không, cũng không biết có phải là bọn họ không." Trần Tịnh lắc đầu."Ừm." Lục Trần gật đầu, cũng thắc mắc, lẽ nào thật sự không phải người Cao Ly?"Buổi tối ở đây có chương trình giải trí nào không?" Lục Trần lại hỏi. 

"Có quán bar, khá nhiều quán bar ở đây được nhiều người nước ngoài yêu thích. Buổi tối bọn họthường đến quán bar chơi bời." Trần Tịnh nói."Vậy tối nay chúng ta đi quán bar lớn nhất xem sao, lát nữa thuê một chiếc xe." Lục Trần nói."Được, hôm nay tôi đã mua một chiếc xe rồi." Trần Tịnh nói.Trần Tịnh biết tính quan trọng của xe cộ, dù sao nhiều người như vậy, cho dù tìm được chiếc xeđó thì chiếc xe mới này cũng có thể dùng đến, cho nên hôm nay cô ấy đưa một số vệ sĩ đi muamột chiếc xe việt dã.

"Ừm, vậy thì được." Lục Trần gật đầu.Nghe nói tối nay đi chơi ở quán bar, mắt của Lâm Thông và Từ Kinh đều sáng rực lên.Bọn họ không quen với cách sinh hoạt bên này, buổi tối lại không có gì vui nên đi quán bar giếtthời gian cũng được.Uống ít rượu, tối về có thể ngủ một giấc ngon lành.

 Ăn cơm tối xong, thấy thời gian còn sớm, trời vẫn chưa tối muộn, mấy người họ lại đợi thêm mộttiếng đồng hồ, sau đó mới đi theo sự dẫn dắt của Trần Tịnh đến quán bar.


-------------------

Chương 379 Gặp người Cao Ly ở quán bar 

Quán bar Black Beauty là quán bar lớn nhất thành phố Marovoay, do một thương nhân Cao Lyvà con trai của tù trưởng ở khu này hợp tác mở.Trước sảnh là sòng bạc, ở đây người da đen đều thích đánh bạc, cứ đến tối là thích đến quánbar đánh vài ván, lúc này trên bàn đánh bạc sẽ có vô số người da đen vây quanh, vừa uốngrượu vừa đánh bạc, âm thanh ồn ào át đi cả tiếng âm nhạc.Trong đại sảnh còn có phòng nhảy và phòng hát, ở đây mỗi tối bàn nhỏ đều được ngồi chật kín,đàn ông da màu nào cũng có, có thể bạn không cẩn thận sẽ nhìn thấy tù trưởng và quan lớnhoàng cung ở đây.Dĩ nhiên, thổ vương nhất định sẽ không lộ diện ở những nơi như vậy. 

Đêm nay, với lời mời của con trai tù trưởng Lucca, Choi Yeong Jun cũng đã đến quán bar.Choi Yeong Jun là con trai tổng giám đốc tập đoàn Lotte của Cao Ly, lần này cũng đến đây bànchuyện hợp tác mạch khoáng sản đất hiếm.Bây giờ họ đang ngồi trên chiếc ghế dài cao cấp nhất uống rượu nói chuyện, nhìn những cô emda đen gợi cảm nhảy múa.

Đám người Lục Trần đi tới đại sảnh quán bar, tùy ý tìm một chỗ ngồi ở ghế dài, rót vài chén rượuvà bắt đầu quan sát khắp nơi.Chẳng mấy chốc, anh đã nhìn thấy đám người Cao Ly đó, mà bọn chúng rõ ràng cũng đã nhìnthấy bọn anh."

Chính là bọn họ, là bọn họ đã ra tay." Nhìn thấy mấy người Lục Trần, một người Cao Ly đứngbên cạnh Choi Yeong Jun lập tức lên tiếng.Bởi vì trong quán rượu hơi ồn ào, họ nói chuyện cũng hơi lớn tiếng."Được lắm, tôi muốn xem thử mấy con chó Hoa Hạ này có bản lĩnh gì, ngay cả người của tôicũng dám đánh." Sắc mặt Choi Yeong Jun bỗng chốc trở nên tối sầm lại.

"Ồ, có vấn đề gì vậy, có cần tôi ra tay không?" Lucca con hỏi.Lucca con chính là con trai tù trưởng Lucca, là một người đàn ông da đen một mét tám lăm, đámChoi Yeong Jun có hợp tác với bọn họ, cho nên quan hệ rất tốt."Mấy con chó Hoa Hạ tối qua đánh người của tôi, anh bảo mấy người đi dạy dỗ bọn họ một trậnđi." 

Choi Yeong Jun nói với Lucca con.Đây là địa bàn của Lucca con, hắn để Lucca con giúp đỡ, một là nhấn mạnh sự tồn tại của Luccacon, hai là tránh cho người của mình ra tay để lộ thực lực."Chỉ mấy người bọn họ sao?" Lucca con chỉ tay về phía mấy người Lục Trần hỏi."Ừm." Choi Yeong Jun khẽ gật đầu."OK. Tôi bảo người dẫn bọn chúng đến địa bàn của tôi, đến lúc đó không phải do bọn họ làm chủnữa." 

Lucca con lấy tay ra hiệu, rồi đứng dậy rời khỏi ghế.Đám người Choi Yeong Jun cũng đứng lên đi theo Lucca con rời khỏi quán bar.Bên kia, đám người Lâm Thông cũng đã nhìn thấy ánh mắt của đám Lucca con, lập tức hiểu raẩn ý của bọn chúng, chính là muốn gọi người xử lí bọn họ.

Trần Tịnh hơi hoảng sợ, lo lắng nói: "Đại thiếu gia, tôi cảm thấy mấy người Cao Ly đó có thể đãtìm người để đối phó với chúng ta rồi, người da đen ở đây, chỉ cần có chút thế lực thì trong tayđều có súng, hay là chúng ta về trước đi.""Có súng à, vậy thì vui rồi." 

Từ Kinh tự tin mỉm cười, Di Kỳ đã nghiên cứu phát minh một bộ áochống đạn cho họ, giống như một bộ áo giáp thời cổ đại, dao chém không đứt, bọn họ căn bảnkhông sợ bị đạn bắn trúng.Chỉ cần tránh được phần đầu, thì đạn không thể làm bọn họ bị thương.Áo chống đạn này đã vượt qua kỹ thuật áo chống đạn hiện đại rất nhiều, mặc trên người sẽkhông cảm nhận được, còn có thể tự động sinh ra năng lượng phản lực triệt tiêu viên đạn, 

giảmđi rất nhiều lực do viên đạn bắn vào.Nhưng áo chống đạn này giá thành chế tạo quá đắt, cao đến hơn ba triệu tệ một chiếc, căn bảnkhông thể nào sản xuất đại trà.Lục Trần cũng chỉ chế tạo cho mấy người quan trọng mỗi người một bộ.Nhưng quân đội vẫn đặt hàng chế tạo khoảng một trăm bộ, chủ yếu cho tướng lĩnh cao cấp mặc.Bởi vì áo chống đạn này còn có thể triệt tiêu uy lực của bom, rất hợp dùng trên chiến trường.

"Yên tâm đi, không sao đâu." Lâm Thông cũng không để tâm đến chuyện này lắm.Lục Trần khẽ gật đầu, tỏ ý bảo Trần Tịnh đừng lo sợ.Chưa nói đến kỹ thuật bắn súng của đám người châu Phi này không tốt lắm, cho dù kỹ thuật bắnsúng của họ rất chuẩn thì anh cũng hoàn toàn không coi chuyện này là chuyện gì to tát, chỉ cầntránh được bộ phận đầu, anh sẽ không cho đối phương cơ hội làm bừa lần thứ hai."Được rồi." 

Trần Tịnh giang tay ra, trên mặt nở nụ cười gượng gạo, nếu ông chủ còn không sợthì cô cũng không việc gì phải sợ.Tuy lúc này trong lòng cô cũng hơi bất anMấy người Lục Trần cùng nhau uống rượu nói chuyện, không để ý tới đám người Choi YeongJun.Hơn mười phút sau, có mấy người đàn ông da đen to lớn đi tới, mỗi người đều ẩn chứa vẻ dữtợn trong ánh mắt.

Mấy người đàn ông da đen đi đến trước mặt hai người Lục Trần, để lộ súng ngắn dắt bên hông,đồng thời dùng tiếng Anh nói: "Tù trưởng của chúng tôi muốn gặp mấy người, hãy đi theo chúngtôi."Lục Trần thấy súng bên hông đối phương cũng hơi sợ hãi. Lâm Thông và Từ Kinh khóe mắt lộ ravẻ giễu cợt.Tiếng Anh của Lục Trần tuy không tốt lắm, nhưng vẫn có thể đối thoại đơn giản, đại khái nghehiểu được ý của đối phương."Dẫn đường đi."

 Lục Trần dùng tiếng Anh trả lời một câu, rồi cùng ba người đứng dậy đi theo sauhọ ra ngoài quán bar.Mấy người này thì không cần nói, chính là người của tù trưởng gì đó rồi.Chỉ là điều khiến Lục Trần ngạc nhiên chính là kẻ ra tay không phải là vệ sĩ của người Cao Lymời mà lại là một tù trưởng, xem ra quan hệ của bọn họ không đơn giản.Đám đàn ông da đen dẫn hai người tới trước chiếc xe việt dã, tỏ ý bảo đám người Lục Trần lênxe.Mấy người họ ngồi vào trong xe, xe việt dã rất nhanh đã đi khỏi thành phố Marovoay, tiếp tục đivề phía nông thôn. 

Nhìn thấy xe càng đi càng lệch hướng, Trần Tịnh càng sợ hãi, cô đã tin chắc tối nay kiểu gì cũngxảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, họ đi tới một thôn làng, nơi đây có tên là thôn Campo.Thôn Campo là một thôn làng đậm chất nguyên sơ, nhà trong thôn dường như chỉ thuần một sắcmái cỏ hình nón, dùng bùn đất trát thành bốn bức tường, chỉ có một số ít căn nhà xây như biệtthự ở nông thôn. Trong đó có một căn nhà bằng đá hai tầng hướng tây nhìn có vẻ có khí thếnhất.

Ở giữa thôn là một quảng trường nhỏ, những căn nhà cỏ trong thôn đều vây quanh bốn phíaquảng trường, trung tâm quảng trường có một cây xoài cao chừng hai mươi mét, bên dưới cómột cái ô lớn, ánh đèn chiếu sáng rực.

Một người da đen vừa béo vừa đen, trên cổ đeo chiếc dây chuyền vàng thô bằng ngón cái, mườingón tay thì có sáu ngón đeo nhẫn vàng đá quý, tuổi chừng bốn mươi, đang ngồi uống rượudưới cái ô lớn.Đằng sau anh ta có ba cô gái da đen để lộ nửa thân trên đang ngồi, tuổi tác đều nhỏ hơn anh ta.

Mà ở bên cạnh anh ta, lại có mấy người Cao Ly đang ngồi.Mấy người Cao Ly nhìn chằm chằm vào Trần Tịnh vừa mới xuống xe, có mấy người lộ ra ánhmắt thù hận.Họ chính là người của Choi Yeong Jun.Mấy người Lục Trần cũng không bất ngờ khi thấy vậy.Một người da đen giơ tay đẩy Lục Trần, có ý giục Lục Trần đi nhanh lên.

Lục Trần chỉ lạnh lùng nhìn hắn, người đàn ông da đen lập tức run rẩy, sợ hãi lùi lại mấy bước liền.

--------------

Chương 380 Tù trưởng Lucca 

"To gan đấy, ăn trộm xe của bọn tôi, còn dám dẫn bọn tôi đến." Lục Trần nhìn người Cao Ly đầyvẻ trêu tức.Ánh mắt anh nhanh chóng khóa chặt vào Choi Yeong Jun, vì trong đám người Cao Ly này, thìvừa nhìn đã biết Choi Yeong Jun là người cầm đầu."Ăn trộm xe của các anh?" 

Choi Yeong Jun hỏi vặn lại: "Tôi nghĩ anh bạn Hoa Hạ này nhầm rồi."Nét cười trong mắt Choi Yeong Jun không đổi, hắn ta nói tiếng Trung, đám Lục Trần cũng hơi bấtngờ, không ngờ hắn ta lại biết tiếng Trung.Chỉ nghe thấy hắn ta tiếp tục nói: 

"Tôi là Choi Yeong Jun, người phụ trách ở Madagascar củaTập đoàn Lotte Cao Ly, mời mấy anh đến đây là vì nghe nói thuộc hạ của tôi và tiểu thư xinh đẹpnày xảy ra chút chuyện không vui vẻ, tôi muốn hôm nay trước sự chứng kiến của tù trưởngLucca, mọi người giải quyết hòa bình việc này.""Được thôi, chỉ cần các anh đưa hợp đồng khai thác mạch khoáng sản đất hiếm của núiMarovoay kí với thổ vương Samba ra, thì việc này bỏ qua luôn." Lục Trần tiếp tục nói.Anh đã biết, mạch khoáng sản đất hiếm kia của thổ vương Samba, đã hợp tác với người Cao Ly,với anh mà nói, giá trị của mạch khoáng sản đất hiếm chắc chắn có ích hơn nhiều khoáng thạchđá thô. 

Còn về việc trộm xe, chỉ cần lấy được hợp đồng này, có tặng họ thêm mười hay trăm chiếc xenữa cũng chẳng sao.Đương nhiên, Lục Trần cũng chỉ đùa Choi Yeong Jun thôi."Anh bạn này, có tham vọng là việc tốt, nhưng anh cảm thấy mình có thể cướp đồ ăn trongmiệng Tập đoàn Lotte bọn tôi sao?" 

Choi Yeong Jun nhìn Lục Trần trêu tức: "Hoa Hạ các anh cómột câu nói là nhổ râu bên miệng hổ, anh không thấy mình giờ đang nhổ râu bên miệng hổ sao?"Tập đoàn Lotte là một trong năm tập đoàn tài chính lớn của Cao Ly, thực lực hùng hậu, nên ChoiYeong Jun căn bản không coi Lục Trần ra gì.Vì vậy mới tự so sánh hắn ta với hổ, còn Lục Trần thì là thất phu muốn nhổ râu bên mép hổ."Thế à?" 

Lục Trần cười như không cười nhìn Choi Yeong Jun, nhếch mày nói: "Tôi muốn xemthử ai mới là hổ, ai mới là thất phu đây."Thấy hai bên miệng nam mô bụng một bồ dao găm, tù trưởng Lucca bèn đứng dậy nhiệt tìnhcười nói: "Hai vị khách quý đáng kính từ phương xa tới, xin cho phép tôi được tôi được tiếp đón." 

Tù trưởng Lucca nói câu này bằng tiếng Anh, Lục Trần hiểu đại khái ý của ông ta, nhưng thấy ẩnsau nụ cười nhiệt tình của ông ta là ý đồ xấu xa, bỗng ánh lên vẻ giễu cợt, không thèm để ý ôngta.

Với thực lực của họ hiện giờ, dù có ở Châu Phi xa xôi, ở trên địa bàn của người khác, anh cũngkhông cần nể mặt mấy người da đen này.Thấy Lục Trần không để ý mình, nét mặt tù trưởng Lucca thay đổi, ông ta vỗ tay, mười mấyngười đàn ông lực lưỡng da đen ở phía sau cây cổ thụ tiến lên, trong tay ai cũng vác súng, ánhmắt âm u.Dẫn đầu đám người này chính là Lucca con.Trên mặt Choi Yeong Jun lộ nụ cười trêu tức, nói:

 "Mấy anh chắc là lần đầu đến Châu Phi nhỉ,nên không biết quy củ của họ, các anh từ chối lời mời của họ chính là không nể mặt họ, tôikhuyên hai anh vẫn nên xin lỗi tù trưởng Lucca ngay thì hơn, nếu không việc này e là không dễgiải quyết.""Một tù trưởng con cỏn mà thôi, kể cả thổ vương Samba, tôi cũng không bận tâm, anh vẫn nên locho mình trước đi." Lục Trần thản nhiên nói, không thèm nhìn mấy người đàn ông da đen cầmsúng đang tiến đến. 

"Người Hoa Hạ các anh vẫn cứ tự cao tự đại mù quáng thế, anh phải nhìn rõ tình hình, hôm nayđã đến đây rồi thì anh không có quyền quyết định." Trong mắt Choi Yeong Jun xẹt qua vẻ nhamhiểm, khua tay, mấy người mặc đồ đen dẫn bọn Lục Trần đến đây lúc trước sáp lại gần bọn LụcTrần, đồng thời cũng rút súng ở hông ra.Sắc mặt Trần Tịnh thay đổi, sợ đến mức tái mét, bỗng chốc không biết phải làm sao."Ranh con, tối qua không phải bọn mày đánh giỏi lắm sao? Giờ mày đánh cho tao xem nào."

 Mộtngười Cao Ly tối qua bị Lâm Thông và Từ Kinh đánh tới tấp khinh thường nhìn hai người nói.Nhưng hắn nói bằng tiếng Cao Ly, Lâm Thông và Từ Kinh không hiểu gì hết, chỉ có Trần Tịnhnghe hiểu, bọn Lục Trần chỉ có thể đoán được từ biểu cảm của hắn, chắc chắn đang chế giễu gìđó.Lục Trần cười khẩy một tiếng, nhoáng cái đã xông ra như một viên đạn. 

Tốc độ của anh rất nhanh, nhanh vô cùng, khi mọi người phản ứng được thì tay phải anh đã bópcổ tù trưởng Lucca, dồn sức, tù trưởng Lucca đột nhiên bị bóp cổ ư hử một tiếng.Cùng lúc đó, Từ Kinh và Lâm Thông cũng ra tay, hai, ba chiêu đã đánh gục mấy người đàn ôngmặc đồ đen phía sau họ, từ đầu chí cuối, đối phương không cả kịp bóp cò.Còn bọn Lucca con thấy bố Lucca của mìnhrơi vào tay Lục Trần, thì ai cũng không dám manhđộng, có điều tất cả họng súng thoáng cái nhắm thẳng vào Lục Trần.

"Anh... người luyện võ Hoa Hạ?" Mặt Choi Yeong Jun khác hẳn, nhìn Lục Trần với vẻ u ám, tùtrưởng Lucca và những người khác thì kinh ngạc không thôi, hiển nhiên là không ngờ Lục Trầnlại lợi hại vậy, trong tình trạng vô vàn khẩu súng nhắm vào thế mà có thể khống chế ông tanhanh như chớp.Tốc độ xông đến vừa nãy của Lục Trần, đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của họ.Với họ, Hoa Hạ là một đất nước kì bí,

 có vô số truyền thuyết khó tin.Trong đó võ giả Hoa Hạ là một trong những truyền thuyết mà những người nước ngoài này khóhiểu nhất.Rõ ràng Lục Trần vừa thi triển võ thuật thần thánh của Hoa Hạ trong lời đồn.Những người Cao Ly khác nghĩ đến thủ đoạn kinh khủng của Lâm Thông và Từ Kinh tối qua, aicũng sợ mất mật."Ở địa bàn của tôi, cậu không sợ tôi giết cậu à?" 

Tù trưởng Lucca mặc dù rơi vào tay Lục Trần,nhưng ông ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, ông ta tin người thanh niên Hoa Hạ này mặc dùđáng sợ nhưng chắc chắn không dám giết ông ta. 

"Ông quá tự tin rồi đó. Ông tưởng tôi giết ông rồi thì những người kia của ông có thể giết đượctôi à?" Lục Trần cợt nhả nói, tiếng Anh của anh mặc dù không tốt, nhưng giao tiếp đơn giản thìkhông có vấn đề gì."Giỏi, vậy kể cả người của tôi không giết được cậu thì cậu tưởng cậu giết tôi rồi, đất nước cáccậu sẽ tha cho cậu chắc? Cậu phải biết là tôi là tù trưởng, là thổ vương đích thân phong, thổvương chắc chắn sẽ ngay lập tức truy nã các cậu."

 Tù trưởng Lucca uy hiếp."Thổ Vương Samba? Có phải ông không xem tin tức không, ông ta sắp đánh nhau với thổ vươngkhác rồi, còn để ý sống chết của ông chắc? Hơn nữa, ông ta sẽ đến xin tôi giúp ông ta, ông có tinkhông?" Lục Trần nói với vẻ giễu cợt.Thổ vương Samba sắp cướp hoàng gia Madagascar, đã giành được hợp tác với một đội línhđánh thuê hùng mạnh, mấy hôm tới chắc sẽ xảy ra nội chiến toàn diện.

Thổ vương Samba là tùy tùng trung thành của hoàng gia Madagascar, liên quân thổ vương Barrtấn công kinh đô của Madagasca, chắc chắn sẽ từ tỉnh Mahajanga qua, vậy thì thổ vươngSamba sẽ là vật cản đường của họ, kiểu gì cũng phải diệt thổ vương Samba trước. 

Nên Lục Trần mới dám nói dù anh giết tù trưởng Lucca thì Samba cũng không có thời gian giảiquyết việc này.Mấy hôm nay, tâm tư của Samba sẽ chỉ đặt vào việc làm sao để chống lại liên quân của thổvương Barr."Vậy... vậy cậu muốn sao?" Lucca đương nhiên cũng biết những việc này, nghe thấy thế chợtthấy hơi sợ.

---------------------

Chương 381 Lật ngược tình thế 

"Không muốn chết thì bảo đám thuộc hạ của ông vứt vũ khí rồi cút sang một bên." Lục Trần lạnhlùng nói."Bỏ hết vũ khí xuống, lùi lại." Tù trưởng Lucca không cần nghĩ ngợi gì mà quát với Lucca con -con trai mình luôn.

 Lucca con mặc dù chỉ muốn giết chết Lục Trần, nhưng bố anh ta đang ở trong tay Lục Trần, anhta cũng không dám manh động, hừ mạnh một tiếng rồi bỏ khẩu súng trong tay xuống trước tiên,từ từ lùi về sau.Không cần Lục Trần dặn dò, Từ Kinh đã nhanh chóng tiến lên phá hết súng. 

Việc nhỏ này với cậu ta mà nói chỉ là trò trẻ con, nhoáng cái đã biến tất cả súng thành sắt vụn.Bọn Lucca con nhìn Từ Kinh phá súng của họ, biểu cảm của ai cũng thay đổi, những khẩu súngnày bọn họ chi rất nhiều tiền mới mua được.Nước Madagascar của họ vô cùng lạc hậu, không có lấy một cái xưởng chế tạo vũ khí hẳn hoi,toàn phải mua ở chợ đen.

Còn giá chợ đen lại cực kì cao.Bọn Lucca con xót hết cả ruột, nhưng ai cũng chỉ dám giận mà không dám nói.Lúc này Trần Tịnh cuối cùng cũng thở phào, trong ánh mắt nhìn Lục Trần tràn ngập kinh ngạc vàkính trọng.Đây chính là ông chủ của cô ấy, quá lợi hại luôn.Đối mặt với hàng loạt súng của đối phương, anh không những không sợ mà còn nhanh chóngkhống chế tù trưởng của đối phương, lật ngược tình thế trong nháy mắt.Đây không phải là điều người thường có thể làm được.Thậm chí cô ấy còn cảm thấy ngoài Lục Trần ra, chắc không ai làm được đến mức này. 

Lúc này Lục Trần buông tù trưởng Lucca ra, tù trưởng Lucca thở phào, vội vàng lùi về sau mấybước, giữ một khoảng cách nhất định với Lục Trần.Còn Lục Trần thì huênh hoang ngồi xuống chỗ lúc trước của tù trưởng Lucca.Tù trưởng Lucca thấy thế thì sắc mặt cực kì khó chịu, nhưng lại không nói gì.Ông ta coi như đã hiểu ra, loại người như Lục Trần, đúng là không phải kẻ ông ta chọc vàođược."Nào, nào, nào, giờ đến chúng ta tính sổ hẳn hoi rồi."

 Lục Trần dựa vào chỗ của tù trưởng Lucca,lấy một điếu thuốc ra châm, chuyển mắt sang nhìn Choi Yeong Jun.Sắc mặt Choi Yeong Jun khá là khó coi, cục diện vững chắc bỗng chốc bị Lục Trần lật ngược,việc này khiến lòng hắn ta thoáng cái đánh mất sự tự tin.Thực ra người của hắn ta ăn trộm xe chỉ là việc nhỏ, giờ trong lòng hắn ta đột nhiên sợ xảy raviệc khác.

Vì lúc trước người thanh niên Hoa Hạ này có nhắc tới việc hợp tác đất hiếm với Samba.Hắn ta có dự cảm chẳng lành, người thanh niên Hoa Hạ này rất có thể đến vì khoáng sản đấthiếm.Bình thường người có thể tinh luyện khoáng thạch đất hiếm đều là những tập đoàn tài chính lớnnhư Tập đoàn Lotte của bọn họ mới có khả năng làm, chẳng lẽ người thanh niên Hoa Hạ nàyđến từ tập đoàn tài chính lớn nào của Hoa Ha?

Nhưng không lâu sau Choi Yeong Jun đã phủ định suy nghĩ này.Tập đoàn Lotte của họ cũng có đầu tư ở Trung Hải, Hoa Hạ, nhưng chưa nghe nói về việc HoaHạ có tập đoàn tài chính nào tinh luyện đất hiếm. 

Kĩ thuật tinh luyện đất hiếm, ở Châu Á chỉ có Cao Ly bọn họ và Nhật Bản là có trình độ cao nhất,đất hiếm của Hoa Hạ đa phần đều bán cho bọn họ, sau đó lại mua nguyên liệu hiếm trong tay họ.Vì thế hắn ta cảm thấy Lục Trần chắc không định nhắm vào đất hiếm.Nghĩ vậy, tâm trạng căng thẳng của Choi Yeong Jun đỡ hẳn, chỉ cần không nhắm vào đất hiếm,thì hắn ta cảm thấy đền cho đối phương chút tiền là có thể giải quyết được."

Anh bạn này, tôi phải công nhận anh là người Hoa Hạ quyết đoán và có thực lực nhất mà tôitừng gặp, nhưng tôi vẫn phải nhắc anh một câu, đây là Châu Phi, không phải Hoa Hạ, người CaoLy chúng tôi ở đây cũng nhiều hơn Hoa Hạ các anh rất nhiều, hơn nữa chúng tôi không chỉ cóquan hệ tốt với thổ vương ở đây, mà còn có quan hệ hợp tác tốt đẹp với vương thấtMadagascar, nên nếu anh cứ cố tình làm quá lên được thì các anh không có ưu thế gì lớn hết."Choi Yeong Jun nhìn Lục Trần, tự tin nói.

Trong mắt hắn ta, lúc này đã bước vào thời gian đàm phán, nếu đã là đàm phán thì đương nhiênphải khiến đối phương biết thực lực của mình, sau đó mới có cơ hội cò kè mặc cả."Ồ, thế thì sao?" Lục Trần nói rồi nhìn về phía Choi Yeong Jun nhả khói, trêu tức: 

"Tôi vẫn câunói kia, dù có là hoàng gia, tôi cũng sẽ không để anh vào mắt.""Ngông cuồng!" Mấy người Cao Ly sau khi nghe hiểu Lục Trần nói gì thì lần lượt trợn mắt, đềucảm thấy Lục Trần đúng là ngông cuồng tột độ."Anh bạn này, anh ngông cuồng vậy, chỉ có thể gia tăng mâu thuẫn giữa hai nước chúng ta, đếnlúc đó nếu lãnh sự quán hai nước ra mặt, thì không phải là việc gì hay ho đâu nhỉ?" Choi YeongJun định lấy lãnh sự quán ra để dọa Lục Trần. 

"Anh muốn lãnh sự quán ra mặt giải quyết việc này?" Lục Trần nhìn Choi Yeong Jun với vẻ giễucợt, cảm thấy Choi Yeong Jun có phải hơi ngu không.Hoa Hạ lúc này, đến cả đế quốc M cũng không nể mặt, sao có thể nể mặt nước nhỏ như CaoLy?Mà Hoa Hạ đột nhiên có thực lực mạnh và uy tín quốc tế thế này, nguyên nhân chính là donhững vũ khí chết người mà Công ty khoa học công nghệ Di Kỳ mang đến cho quân đội hơn mộtnăm rưỡi nay, đó là vũ khí chết người có thể đè bẹp hoàn toàn vũ khí của đế quốc M. 

Máy bay chiến đấu thế hệ 6.0, công nghệ chip AI siêu cấp, tên lửa đạn đạo điện từ siêu âm.Chỉ ba thiết bị vũ khí này thôi đã có có thể khiến đế quốc M không dám khiêu khích Hoa Hạ,những nước khác thì càng khỏi nói.Hoa Hạ lúc này, mặc dù vẫn chưa phải bá chủ thế giới, nhưng đến cả bá chủ thế giới thời giannày cũng ngoan ngoãn không dám phát biểu gì nhắm vào Hoa Hạ nữa.Vậy với việc này, lãnh sự quán của Hoa Hạ ở Madagascar, sẽ nể mặt Cao Ly ư?Hiển nhiên là không rồi."Nếu anh gây chuyện thái quá, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác." Choi Yeong Jun xòe taynói."Nói có lí ghê cơ", 

Lục Trần cười ha hả, nói: "Tính tôi luôn rất dễ nói chuyện, thế này đi, các anhăn trộm xe của tôi, vậy nhường hợp đồng khoáng sản đất hiếm các anh kí với thổ vương Sambacho chúng tôi đi, như vậy mâu thuẫn giữa đôi bên có thể bỏ qua, thấy sao?"Sắc mặt Choi Yeong Jun thay đổi, không ngờ mục đích của Lục Trần lại là nhắm vào khoáng sảnđất hiếm của họ thật."Có phải anh nghĩ nhiều quá rồi không, dám nhắm vào hợp đồng khoáng sản đất hiếm của Tậpđoàn Lotte chúng tôi? Anh biết mấy chữ Tập đoàn Lotte có nghĩa là gì không?"

 Một thanh niênCao Ly ở bên cạnh Choi Yeong Jun khinh thường nhìn Lục Trần.Tập đoàn Lotte là một trong năm tập đoàn tài chính lớn nhất Cao Ly, họ khinh thường rất nhiềudoanh nhân Hoa Hạ.Tập đoàn tài chính lớn như họ, thực lực mọi mặt đều cực kì kinh khủng, đây cũng là nguyênnhân họ không coi Lục Trần ra gì.

 Vì họ cảm thấy họ hơn hẳn các anh một bậc, đặc biệt là trước mặt những thương nhân Hoa Hạnày.Điểm này người đến Hoa Hạ đều biết, Tập đoàn Lotte của họ có đầu tư ở Trung Hải, Hoa Hạ,những thương nhân Hoa Hạ hợp tác với Tập đoàn Lotte bọn họ, ở trước mặt họ đều như bọncon cháu.Vì vậy, lúc này dù Lục Trần đã đảo ngược tình thế, thì họ cũng không để Lục Trần vào mắt. 

"Anh bạn này, nếu anh không chân thành, thì để lãnh sự quán hai nước giải quyết đi." ChoiYeong Jun lạnh lùng hừ một tiếng, rồi đi về phía chiếc xe sang.

-----------------

Chương 382 Chọc giận Choi Yeong Jun. 

"Việc các anh trộm xe của chúng tôi chỉ là chuyện nhỏ, nếu chỉ vì chuyện đó mà đến tìm lãnh sựquán, thì quá là chuyện bé xé ra to, thổ dân Cao Ly, hay là chúng ta nói chuyện tử tế đi?" 

LụcTrần chế giễu cười."Anh!"Thấy Lục Trần gọi bọn họ là thổ dân Cao Ly, đám người Choi Yeong Jun mặt liền biến sắc.Bọn họ ghét nhất là bị người Hoa Hạ gọi bọn họ như thế, trong mắt bọn họ, điều này là một sự sỉnhục, là một hành động chọc tức bọn họ.Đúng thế, Lục Trần đúng là cố ý chọc tức đám người Choi Yeong Jun. 

Anh đúng là muốn làm lớn chuyện, để xem xem tập đoàn Lotte như thế nào.Đương nhiên là anh biết tập đoàn Lotte, đó quả thực là một tập đoàn có thực lực rất lớn mạnh,kế hoạch phát triển trong tương lai của anh, cũng sẽ không bỏ qua thị trường Cao Ly, đến lúc đónói không chừng năm tập đoàn lớn của Cao Ly sẽ liên kết lại để áp chế Công nghệ Di Kỳ củaanh.

Cho nên hôm nay, anh muốn mượn cơ hội này thử xem ý của tập đoàn Lotte, xem bọn họ sẽ cóthái độ như thế nào."Hừ, một đám heo Hoa Hạ, các người cứ chờ đấy, ngày mai gặp ở lãnh sự quán tại kinh đôMadagascar." Choi Yeong Jun tức tối hừ một tiếng, rồi lên xe đi, không cả buồn chào hỏi tùtrưởng Lucca.Còn có một người Cao Ly định lái chiếc xe việt dã đã chở mấy người Lục Trần đến đây đi, liền bịTừ Kinh tát cho một cái bay ra xa."Các người muốn chết à!" 

Choi Yeong Jun tức giận trợn mắt nhìn Lục Trần, không ngờ ngườicủa Lục Trần lại ra tay trước.Từ Kinh đánh người, đương nhiên là do nhận chỉ thị của Lục Trần, những việc có thể dễ dàng bịlôi lên lãnh sự quán như vậy, Từ Kinh đâu dám tự ý đánh người Cao Ly bừa bãi."Làm sao, tôi muốn chiếc xe này, không phục sao?" Lục Trần chế giễu nhìn Choi Yeong Jun, đâylà hành động khiêu khích một cách trắng trợn, hoàn toàn không coi Choi Yeong Jun ra gì.Lục Trần cũng muốn chiếc xe này, vậy là bọn họ chỉ còn cách về bảo tù trưởng Lucca kiếm chohọ cái xe khác. 

Hơn nữa Choi Yeong Jun trộm xe việt dã của bọn họ, chiếc xe này coi như là tìm lại chiếc xe đãmất.Đương nhiên, sự việc chắc chắn sẽ không dừng lại ở đó.Bất kể là Lục Trần hay là Choi Yeong Jun, đều sẽ không kết thúc chuyện này ở đó."Anh được lắm, ngày mai gặp!" Toàn thân Choi Yeong Jun run lên, dẫn theo người của hắn láinhững chiếc xe khác rời đi trước.Thấy đám người Choi Yeong Jun rời đi trong trạng thái tức tối mà bất lực, tù trưởng Lucca mặtcũng vô cùng khó coi, mặc dù Lục Trần và Choi Yeong Jun đều nói tiếng Trung, nhưng từ biểucảm của hai người ông ta có thể nhìn ra Choi Yeong Jun giao chiến với Lục Trần hoàn toàn đãrơi vào thế hạ phong rồi. 

"Người, người bạn phương xa này, để tôi tiếp đãi mọi người có được không?" Lucca thấy LụcTrần quay ra nhìn, liền đổi sang vẻ mặt tươi cười, nhiệt tình nói.Cho dù ông ta là tù trưởng do thổ vương Samba bổ nhiệm, nhưng cũng là người mềm nắn rắnbuông, thấy đám người Lục Trần mạnh hơn người Cao Ly, trong chớp mắt liền thay đổi thái độ."Thôi khỏi phải tiếp đãi, mai mốt quản con ông cho tốt, tốt nhất là đừng đến quấy nhiễu tôi, nếukhông tôi không ngại làm mấy chuyện khiến bố con ông hối hận đâu." 

Lục Trần lạnh lùng nhìn tùtrưởng Lucca một cái, rồi quay người đi về phía chiếc xe việt dã.Đúng là không nể mặt tù trưởng Lucca một chút nào.Đương nhiên, thế lực của ông ta như vậy, đời nào anh thèm để ý chứ.Nếu như đem so với tình hình của Myanmar, thì Samba chỉ như một cánh quân phiệt, 

còn Luccakhông có binh lính trong tay, trong mắt anh, ông ta chỉ như một tên bù nhìn.Dựa vào thân phận hiện tại của anh, đương nhiên không cần phải giữ thể diện cho một tên bùnhìn.Nhìn đám người Lục Trần lái xe rời đi, ánh mắt Lucca hiện lên một tia sát khí, khuôn mặt phẫnnộ.Nhưng phải sau khi xe của Lục Trần rời đi rồi, bọn họ mới dám biểu lộ sữ tức giận ra ngoài. 

Nghĩ đến cảnh Lục Trần lấy tay siết chặt cổ ông ta, nghĩ đến sức mạnh vô hạn của cánh tay LụcTrần, ông ta vẫn còn thấy tim đập thình thịch."Bố, cứ vậy mà cho qua sao? Bọn chúng đã hủy hết súng của chúng ta rồi." Lucca con khôngcan tâm nói.Mười mấy cây súng đó lúc trước bọn họ đã phải tốn rất nhiều công sức mới mua lại được từtrong tay người Cao Ly với giá cao, lúc này tất cả đều đã biến thành một đống phế liệu, anh takhông cam lòng. 

"Đương nhiên không thể cho qua như thế được, đám heo Hoa Hạ đó dám đắc tội với Choi YeongJun, Choi Yeong Jun nhất định sẽ không tha cho bọn chúng, hơn nữa bọn chúng tới đây, chắcchắn là dể tìm thổ vương Samba để hợp tác, ngày mai bố sẽ vào trong thành nói lại chuyện nàyvới thổ vương, 

để cho bọn chúng khỏi hợp tác gì được nữa." Ánh mắt tù trưởng Lucca lóe lên sựhung ác, hôm nay Lục Trần làm ông ta quá mất mặt, sao ông ta có thể bỏ qua dễ dàng cho mấyngười Lục Trần chứ."Đúng đúng, tôi nghĩ nên nhờ thổ vương bắt bọn chúng lại để hỏi tội. Ông là tủ trưởng do đíchthân thổ vương bổ nhiệm mà, hắn ta lại dám không coi ông ra gì, chính là không coi thổ vươngra gì, thổ vương của chúng ta lại là người trọng thể diện, tôi tin là thổ vương chắc chẵn sẽ bắtbọn chúng." 

Vợ của tù trưởng Lucca cũng chen vào.Lúc trước Lục Trần quá mạnh, vừa bắt đầu đã khống chế được cục diện, khiến bà ta sợ quá đếnthở cũng không dám thở mạnh.Giờ đám người Lục Trần đi rồi, bà ta mới dám lên tiếng.Mắt tù trưởng Lucca sáng lên, thấy ý kiến này của vợ mình rất hay."Ừ, chuẩn bị một chút, mai tôi vào thành gặp thổ vương, nhất định sẽ thuyết phục ông ấy." Tùtrưởng Lucca gật đầu, ông ta cũng khá là hiểu tính thổ vương, muốn nhờ thổ vương việc gì, nhấtđịnh phải biếu một món quà mới được, nếu không thổ vương cùng lắm là làm qua loa thôi.

Thổ vương Samba là một người thực tế như vậy đấy.......Trên đường về, mặc dù việc tối nay đã giải quyết rất thuận lợi, nhưng trong lòng Trần Tịnh vẫnthấy căng thẳng.Theo ý của Choi Yeong Jun, bọn họ ngày mai sẽ bảo lãnh sự quán Cao Ly ra mặt giải quyết việcnày, nhất định sẽ rất phiền phức, đến lúc đó bọn cô lại phải tạo quan hệ với lãnh sự quán rồi.

Với cương vị là giám đốc dự án, cô rất hiểu tầm quan trọng của các mối quan hệ, cũng biết đượcsự khó khăn trong việc tạo dựng các mối quan hệ, cô biết ở Madagascar này, tập đoàn đá thôKhai Thiên của bọn họ không có mối quan hệ nào cả, phải tạo dựng lại từ đầu, thực sự rất phiềnphức.Cái chính là, bọn họ không có chứng cứ rằng người Cao Ly trộm xe của bọn họ, nhưng ngườinhà cô thì lại quang minh chính đại cướp một chiếc xe việt dã của người Cao Ly, chuyện này nóithế nào, bọn họ cũng đuối lý. 

"Đại thiếu gia, sau khi về thành phố, hay là cứ trả lại chiếc xe này cho người Cao Ly đi, nếukhông bọn họ tố ngược lại là chúng ta cướp xe, thì không hay cho lắm." Trần Tịnh nhắc nhở LụcTrần."Bọn họ muốn tố thì cứ để bọn họ tố." Lục Trần cười nhạt, anh không để tâm lắm."Vâng ạ." 

Ông chủ lớn đã nói như vậy rồi, Trần Tịnh còn sợ gì chứ, cùng lắm là đi nhiều hơn mộtchút, tới kinh đô nhiều hơn vài chuyến, mời đám quan chức đó ăn cơm thêm vài bữa.Chả mấy mà đến thành phố, lúc bọn họ đang ở cửa khách sạn định đi vào trong hầm để xe, thìcó một chiếc xe từ dưới hầm để xe đi lên, Lục Trần liếc một cái, người trong xe chính là ChâuTuân Phi

------------------

Chương 383: Gặp lại Châu Tuân Phi 

Đột nhiên nhìn thấy Châu Tuân Phi, Lục Trần hơi nheo mắt lại, nếu như không phải là Châu giađến gây chuyện, anh sao lại phải chạy tới tận Madagascar này chứ.Nhưng Lục Trần cũng không xuống xe chạy đi tìm Châu Tuân Phi, dù sao anh cũng đến đây rồi,giờ có tìm hay không tìm Châu Tuân Phi cũng vậy thôi, dù sao Châu gia cũng đã nói với anhkhông biết rồi coi như xong, cho dù có không gặp được Châu Tuân Phi nữa, đợi khi nào vềnước, anh cũng nhất định đến Châu gia ở Trung Nguyên một chuyến. 

Mà Châu Tuân Phi lúc này, đương nhiên là cũng nhìn thấy Lục Trần, đặc biệt là lúc nhìn thấy nụcười đầy ẩn ý của Lục Trần, tim gan phèo phổi của ông ta như muốn nhảy ra ngoài.Năm ngoái ông ta vốn định đi Du Châu tìm Lục Trần để cướp lại nguồn hợp tác, còn bắt cóc congái Kỳ Kỳ của Lục Trần để uy hiếp anh.Không ngờ cuối cùng bị Lục Trần lật kèo, nhốt ông ta ở một căn hầm hơn một tuần, Sau đó bốông ta phải đến đền cho Lục Trần một tỉ,

 ông ta mới có thể thoát khỏi bản tay của Lục Trần.Lần này ông ta đến Madagascar, vốn dĩ là vì cho rằng Lục Trần chắc sẽ không để ý đến nguồncung đá thô ở đây, vì năm ngoái sau khi Lục Trần lấy được hợp đồng hợp tác với thổ vươngSamba, đến tận bây giờ vẫn chưa liên hệ với ông ấy, Châu gia nhà bọn họ bèn nghĩ rằng LụcTrần không thèm đếm xỉa đến nguồn cung này. 

Hơn nữa trong thời gian gần một năm nay, Công nghệ Di Kỳ phát triển quá nhanh, hoàn toànvượt qua dự liệu của bọn họ, thế nên bọn họ nhất quyết cho rằng Lục Trần thực sự không cầnđến nguồn cung này nữa.Cho nên bọn họ muốn lén lút hợp tác với thổ vương, khôi phục lại sức ảnh hường của Châu Giatại Trung Nguyên.Thật sự thì, kể từ lúc nguồn cung đá thô của Châu gia bọn họ rơi vào tay Lục Trần, 

bọn họ vẫnchưa nhập khẩu đá thô, không chỉ bọn họ phải nhập khẩu đá thô từ người khác, mà toàn bộ cáccửa hàng châu báu ở Trung Nguyên cũng phải nhập khẩu đá thô từ nguồn khác, việc này đãkhiến sức ảnh hưởng của Châu gia xuống dốc thê thảm.Đây cũng là nguyên nhân khiến Châu gia chấp nhận mạo hiểm đơn phương đến mời thổ vươngSamba tái hợp tác. 

Nhưng bây giờ đột nhiên lại thấy Lục Trần cũng đến Marovoay, sắc mặc Châu Tuân Phi bỗng táinhợt đi.Sự biến thái của Lục Trần, chỉ những ai đã từng đấu với anh mới lĩnh hội được sâu sắc.Mà ông ta, chính là người đã từng đấu với Lục Trần, hơn nữa còn chịu cay đắng dưới tay LụcTrần."Không đi bar nữa." Châu Tuân Phi sầm mặt nói.Ông ta đã hẹn con trai của Samba đi bar, giờ nhìn thấy Lục Trần, ông ta đâu còn tâm trạng gìnữa."Hả? Vậy về khách sạn sao?" Tài xế khó hiểu hỏi. 

"Không, đi ra sân bay luôn." Châu Tuân Phi lắc đầu, biết đám người Lục Trần cũng ở khách sạnnày, ông ta nào dám ở lại đây nữa, bắt buộc phải lập tức rời khỏi đây, tránh Lục Trần càng xacàng tốt, ông ta định hôm nay sẽ nghỉ lại ở sân bay, sau đó đặt vé máy bay ngày mai về thẳngnước.Còn việc chưa bàn bạc hợp tác xong với thổ vương, Châu gia bọn họ cũng chỉ còn cách từ bỏ,nếu không sẽ đắc tội chết với Lục Trần, về nước rồi Lục Trần cũng sẽ không tha cho bọn họ.Lục Trần không biết Châu Tuân Phi bị anh dọa cho bỏ chạy, sau khi xuống xe, liền nói với TrầnTịnh: 

"Ngày mai hẹn gặp mặt thổ vương Samba đó đi.""Hả, đại thiếu gia, thế nhỡ mai lãnh sự quán đến tìm chúng ta thì sao? Trần Tịnh nghi hoặc hỏi,cô ấy biết đám người Choi Yeong Jun nhất định tối nay sẽ nói chuyện này với lãnh sự quán CaoLy, đến lúc đó lãnh sự quán Cao Ly chắc chắn sẽ tìm đến lãnh sự quán Hoa Hạ, bắt bọn họ phảiđi hòa giải.""Kệ bọn họ, xử lý xong việc bên này đã rồi tính, mấy việc đó chỉ là chuyện nhỏ." Lục Trần lắcđầu, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Tạ Vĩ Hào hoặc là Lưu Kinh Tài ở Trung Hải, anh tin là hai ônglớn này nhất định sẽ vui vẻ giúp đỡ anh liên hệ với lãnh sự quán bên này."Vâng ạ, tôi lập tức đi liên hệ." 

Trần Tịnh gật đầu, chỉ còn cách lấy điện thoại ra liên hệ với ngườicủa thổ vương Samba.Lục Trần về khách sạn tắm rửa xong, vừa bước ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa của TrầnTịnh.Thật ra Trần Tịnh đã gõ cửa hai lần rồi, vì cô ấy cảm thấy việc này rất quan trọng, cần phải nóivới Lục Trần ngay mới được.Cửa phòng vừa mở, thấy Lục Trần mặc quần áo ngủ, dáng vẻ vừa tắm xong đi ra, Trần Tịnh đỏmặt.Mùi hương sữa tắm trên người Lục Trần, khiến cho tim cô hơi loạn nhịp."Liên hệ được rồi à?"

 Lục Trần cho Trần Tịnh vào, anh biết lý do cô ấy tìm anh là gì.Trần Tịnh lắc đầu, nói: "Tôi liên hệ được rồi, nhưng bọn họ không muốn gặp chúng ta, khôngmuốn hợp tác với chúng ta."Lục Trần cau mày, Samba này không định nể mặt anh sao?"Ừ, cô đi về nghỉ ngơi đi, nếu như ngày mai lãnh sự quán gọi điện đến, thì cô làm việc với bọn họnhé, tôi đích thân đi gặp Samba." Lục Trần gật đầu, anh định ngày mai sẽ đích thân đi cung điệncủa thổ vương gặp Samba.

 "Dạ? Nhưng bọn họ đâu muốn gặp chúng ta." Trần Tịnh kinh ngạc nói, cô ấy cảm thấy vừa nãyông chủ không nghe rõ những lời cô ấy nói."Tôi biết rồi, thế nên mới phải tới cung điện của ông ta." Lục Trần cười."Há!" Trần Tịnh há hốc miệng, cảm thấy thật sự không hiểu nổi tư duy của ông chủ."Vậy, liệu ông ta có cho chúng ta vào không? Ông ta đã bày tỏ rõ thái độ là không hợp tác vớichúng ta rồi mà." Trần Tịnh nói."Ông ta sẽ hợp tác." 

Lục Trần cười tự tin nói."Đại thiếu gia, anh không định dùng biện pháp mạnh ép buộc đấy chứ?" Trần Tịnh hơi khó tinnhìn Lục Trần, cô cảm thấy ông chủ của mình bị điên rồi.Cô tin là ông chủ của cô rất giỏi, nhưng Samba là thổ vương trong tay có hàng vạn binh lính, ôngchủ của cô định dùng biện pháp mạnh để uy hiếp thổ vương Samba, đây khác gì lấy trứng chọiđá."Có thể nói là biện pháp mạnh, cũng có thể nói là uy hiếp Samba, nói chung còn phải xem thái độcủa ông ta ngày mai nữa, tôi đối đãi ông ta thế nào, chủ yếu là do vào ông ta thôi." Lục Trần hờihợt nói.Trần Tịnh há miệng, ánh mắt tràn đầy sự khó tin. 

Ông chủ điên thật rồi, anh định xông vào cung điện của thổ vương thật sao!Trần Tịnh không còn nhớ mình đã rời khỏi phòng Lục Trần như thế nào, chỉ biết là đến tận khi côtrở về phòng của mình rồi vẫn chưa định thần được.Xông vào cung điện của thổ vương!Như vậy điên quá rồi!Cô thực sự muốn mở phanh lục phủ ngũ tạng của Lục Trần ra xem rốt cuộc tim gan anh to tới cỡnào, đến cái việc điên khùng như vậy mà cũng làm được.

Cả buổi tối, Trần Tịnh gần như không ngủ, vì cô phân vân không biết ngày mai lúc Lục Trần xôngvào cung điện của thổ vương, cô có nên đi cùng không.Ngày hôm sau, khi Từ Kinh và Lâm Thông biết Lục Trần định xông vào cung thổ vương, haingười đều hết hồn. 

Tối hôm qua bọn họ đã không coi tù trưởng Lucca ra gì, là bởi vì tù trường Lucca vốn không cóuy lực gì.Nhưng cung điện thổ vương đâu có như vậy, nó là nơi Diêm La có bao nhiêu binh lính cố thủ,bọn họ xông vào đó, khác gì xuống địa ngục chứ."Đại, đại thiếu gia, hay anh cân nhắc lại một chút, đợi sau khi quân đội của Đỗ Phi đến, chúng tahẵng đi tìm thổ vương nói chuyện." Lâm Thông có ý tốt đề nghị.Xông vào cung điện thổ vương, khác nào khiêu chiến chứ!"Không cần, hôm nay đi luôn." Lục Trần lắc đầu, rồi đi xuống dưới tầng. 

Lâm Thông và Từ Kinh nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự bất an trong ánh mắt của đốiphương, cùng nhau đuổi theo.Lục Trần còn chẳng sợ, bọn họ đương nhiên không thể chùn bước rồi.

-----------------

Chương 384 : Sự lựa chọn của Trần Tịnh

Trần Tịnh nhìn Lâm Thông và Từ Kinh, cô nghiến răng rồi cùng đi theo.Nên biết là, vấn đề này, sự lựa chọn này, cô gần như đã phải suy nghĩ cả đêm hôm qua. 

Cuối cùng cô đã lựa chọn tin tưởng Lục Trần.Dù sao cô cũng chỉ là một giám đốc dự án cỏn con, Lục Trần là ông chủ lớn của cả công ty tậpđoàn, đến một người trâu bò như vậy còn không sợ chết, vậy thì cô còn sợ cái gì chứ? 

Nếu như cô cược đúng, nhất định sẽ được Lục Trần chú ý hơn, đến lúc đó cơ hội cô vào đượccông ty tập đoàn sẽ càng lớn hơn.Còn nếu như cược sai...Trần Tịnh không dám nghĩ tiếp nữa.Bởi vì tình huống đó quá khó, khó đến đáng sợ.Cô sợ nghĩ tiếp, bản thân sẽ chùn bước.

Lúc này, cô đợt nhiên nhớ tới một câu nói nổi tiếng:Cuộc đời con người chính là một canh bạc, cược đúng thì sẽ lên như diều gặp gió, còn cược sai,thì làm lại từ đầu!Ánh mắt của Trần Tịnh hướng vế bóng dáng kiên định chính trực của Lục Trần, trong lòng nghĩ:Có khi nào ông chủ cũng đang cá cược không?Có phải trong lòng anh cũng đang nghĩ nếu cược thua sẽ như thế nào không?"Cô không cần đi, chờ điện thoại của lãnh sự quán đi." 

Đến hầm để xe, thấy Trần Tịnh cũng đitheo, gương mặt biểu cảm xem thường cái chết, Lục Trần cười."Đại thiếu gia, tôi biết một chút về tình hình của cung điện, tôi nghĩ rằng tôi đi theo các anh có thểsẽ có ích, hơn nữa thổ vương Samba cũng từng gặp tôi, tránh lát nữa có hiểu nhầm gì." 

TrầnTịnh nghĩ một lúc, vẫn quyết định theo Lục Trần cược một ván.Lục Trần nhìn Trần Tịnh, sau đó hỏi: "Cô không sợ chết à? Chúng tôi đi xông vào cung điện đó,làm không tốt là sẽ mất mạng đấy."Anh nhìn vào mắt Trần Tịnh, câu nói này phần nhiều là để thử lòng gan dạ của Trần Tịnh.Anh không phải là người lỗ mãng, anh dám xông vào trong cung điện, đương nhiên là đã nắmchắc tuyệt đối rằng thổ vương sẽ hợp tác với anh, anh mới làm vậy. 

Nếu không anh chắc chắn sẽ không mạo hiểm như vậy."Sợ." Trần Tịnh gật đầu, cô thành thật nói."Nhưng đại thiếu gia là ông chủ lớn còn không sợ, tôi có sợ thế nào, cũng không thể làm yếu đikhí thế của đại thiếu gia." Trần Tịnh kiên định bổ sung."Lên xe đi." Lục Trần giơ tay like mạnh cho Trần Tịnh, không thể không thừa nhận, anh tương đốikhâm phục lòng dũng cảm của Trần Tịnh.Anh dám xông vào cung điện, đương nhiên là có lòng tin và có hậu phương giúp đỡ.Còn một người phụ nữ như Trần Tịnh hoàn toàn chỉ là cược theo anh, cảm giác như giao cả tínhmạng vào tay anh. 

Nhưng nói gì thì nói, lần này Trần Tịnh cược đúng rồi.Cô ấy đã thành công trong việc tạo ấn tượng với Lục Trần.Lục Trần định sẽ xem xét lại Trần Tịnh, nếu như thực lực của cô tốt, có thể cân nhắc tăng lươngcho cô.Thấy một cô gái như Trần Tịnh còn không sợ, Lâm Thông và Từ Kinh liền đỏ mặt.Bọn họ là nam nhi đại trượng phu, hơn nữa tay cũng từng nhuốm máu.Vậy mà trước đó còn chẳng dũng cảm bằng một cô gái như Trần Tịnh.

Hai người đều thấy xấu hổ.Nửa tiếng sau, bốn người đến trước cung điện của Sambajilu, có mấy tên da đen tay cầm súngđứng gác trước cửa lớn của cung điện, ai nấy vẻ mặt đều nghiêm túc.Thấy xe của mấy người Lục Trần, lập tức chặn lại, sau đó dùng ngôn ngữ của nước họ bô lô bala cái gì đó."Đại thiếu gia, bọn họ bảo chúng ta dừng xe, bắt buộc phải có lệnh của thổ vương, mới chochúng ta vào, nếu không bọn họ sẽ nổ súng." Trần Tịnh chột dạ giải thích. 

"Nói với bọn họ, bảo bọn họ đi thông báo với Samba, nói tôi có cách giúp ông ta đánh bại đạiquân của thổ vương Barr, còn nữa, nếu như 10 phút sau ông ta vẫn không cho qua, tôi sẽ xôngvào đấy." Lục Trần nói với Trần Tịnh.Trần Tịnh gật đầu, rồi phiên dịch lại những lời của Lục Trần cho tên thị vệ nghe.Đương nhiên, cô không phiên dịch phần Lục Trần nói sẽ xông vào.Tên thị vệ hơi nghi ngờ, 

nhưng bọn họ cũng biết chuyện thổ vương Barr muốn tạo phản, đến lúcđó bọn họ cũng phải đối mặt với quân đội của thổ vương Barr, cho nên bọn họ không dám khinhthường, vội vàng thông báo cho cấp trên.Rất nhanh sau đó có một vị tướng quân tầm tuổi trung niên bước ra, trông anh ta khoảng chừnghơn 30 tuổi, một người da đen điển hình, cao một mét chín, vẻ mặt rất nghiêm túc. 

Mấy tên thị vệ đều tôn kính hành lễ với anh ta, nhìn cái là biết người quan trọng.Anh ta bước lên nhìn ba người Lục Trần ngồi trong xe, rồi nhìn sang Trần Tịnh đã bước xuốngxe."Các người là ai?" Người da đen hỏi giọng quân lệnh.Trần Tịnh nhìn Lục Trần, Lục Trần nói: "Nói với bọn họ, chúng ta là lính đánh thuê, nghe nói bọnhọ có nội chiến, nên đặc biệt đến hỏi xem thổ vương Samba có muốn hợp tác không, phải rồi,quân đội của tôi ngay mai sẽ đến Marovoay." 

Trần Tịnh vừa nghe là biết ông chủ của cô muốn lừa thổ vương Samba, trong lòng khó tránhcảm thấy lo lắng.Nhưng đã đến nước này rồi, cô chỉ còn cách phối hợp với Lục Trần diễn kịch thôi.Đối phương nghe Trần Tịnh phiên dịch xong, vị tướng lĩnh người da đen liền biến sắc, một lầnnữa quay đầu ra xe nhìn Lục Trần.Nhìn chăm chú đúng 3 giây, anh ta mới quay sang Trần Tịnh, thái độ cũng thay đổi hoàn toàn:"Xin hỏi, quân đội của các vị có bao nhiêu người?" 

"Anh ta hỏi chúng ta có bao nhiêu binh lực?" Trần Tịnh quay lại phiên dịch cho Lục Trần."10 nghìn người." Lục Trần nói.Thật ra anh chỉ bảo Đỗ Phi đưa có bốn nghìn người đến, nhưng vì muốn hù dọa thổ vươngSamba, anh thấy sức uy hiếp của 10 nghìn lớn hơn 4 nghìn rất nhiều.

Samba có tổng cộng chưa đến 20 nghìn người, hơn nữa mấy binh sĩ đó của ông ấy, trang bị lạchậu hơn so với lính đánh thuê không biết bao nhiêu lần, nói không chừng 10 nghìn người cònđánh không lại 1 nghìn của người ta.Tổng binh của Lục Trần ở Điện Sát Thần Kokang đã phát triển đến 10 nghìn người, nhưng anhkhông chiêu binh nữa, anh cảm thấy 10 nghìn người là đủ rồi. 

Chiến tranh thời hiện đại, binh chỉ cần tinh nhuệ chứ không cần nhiều, chiến tranh chủ yếu phụthuộc và độ tiên tiến của vũ khí và người điều hành.Cho nên không cần phải phát triển quá nhiều binh lực, binh lực mạnh quá, ngược lại còn tạo choNaypyidaw áp lực càng lớn.Anh chỉ muốn phát triển hòa bình ở Myanmar, không muốn phát sinh chiến tranh quá nhiều.

"10 nghìn lính đánh thuê?" Vị tướng lĩnh người da đen hít một hơi sâu, đương nhiên anh ta biếtsức chiến đấu của lính đánh thuê như thế nào, hoàn toàn không thể so với mấy binh lính quèntrong cung điện thổ vương bọn họ, 10 nghìn lính đánh thuê, có thể tiêu diệt sạch bọn họ."Các vị, mời các vị chờ một chút, tôi đi bẩm báo với đại vương điện hạ." 

Vị tướng lĩnh hành lễ vớiTrần Tịnh, ánh mắt chợt đổi sang vẻ tôn kính.Trần Tịnh giật mình, mãi mà vẫn không định thần lại được, cô không hiểu vị tướng lĩnh da đenlàm vậy là có ý gì."Anh ta nói sao?" Lục Trần hỏi."Anh ta nói chúng ta đợi chút, anh ta đi bẩm báo với thổ vương Samba... Phải rồi, đại thiếu gia,có khi nào thổ vương phát hiện ra chúng ta lừa ông ta, rồi cưỡng chế bắt giữ chúng ta lạikhông?"

 Trần Tịnh hơi lo lắng nói.Cô vẫn không biết thực lực của Lục Trần ở Kokang.Nói chính xác, thì về Lục Trần, cô ấy chỉ biết anh là ông chủ lớn của công ty tập đoàn, còn LụcTrần có bao nhiêu thế lực, cô cũng chỉ mới nghe đồn đại, chứ chưa được xác thực.

------------------

Chương 385: Sambajilu 

"Không đâu, nói không chừng lát nữa ông ta còn nhiệt tình tiếp đón chúng ta vào cung điện ấy."Lục Trần cười.Từ trong lời nói của Trần Tịnh, anh gần như đoán ra vị tướng lĩnh da đen kia đã bị kinh sợ rồi,hơn nữa sau khi anh ta nói tin này với Samba, bất kể là thật hay giả, Samba cũng nhất định sẽđến gặp bọn họ ngay lập tức.Dẫu gì cũng là 10 nghìn lính đánh thuê, không phải con số nhỏ, thế lực siêu cấp đó có thể trựctiếp tiêu diệt ông ấy.

Quả nhiên, không lâu sau, thổ vương Samba dẫn theo hơn 20 thị vệ, cùng với các quan viêntrong cung điện của ông ấy đi ra.Samba là một người da đen hơn 50 tuổi, nhưng nhìn qua, trông ông ấy như đã hơn 60 tuổi.Cũng không biết vì ông ấy quá lao lực, hay là bản thân người da đen nhanh già, dù sao thì vị thổvương này trông có vẻ yếu lắm rồi."Điện hạ, chúng ta lại gặp rồi." 

Nhìn thấy Samba đi ra, Trần Tịnh lập tức bước tời chào hỏi.Ba người Lục Trần cũng chuẩn bị xuống xe, dù sao đối phương cũng là thổ vương, anh cũngphải nể mặt chứ.Nhưng lúc này Sambajilu nhìn thấy Trần Tịnh, đột nhiên có cảm giác như vừa bị lừa vậy.Ông và Trần Tịnh đã gặp nhau 1 lần, đương nhiên biết Trần Tịnh chỉ là một thương nhân.Mà vữa nãy thuộc hạ của ông nói đối phương là một vị tướng quân có 10 nghìn lính đánh thuê,ông ấy mới vội vàng chạy ra nghênh đón, đây chẳng khác nào vả vào mặt ông ấy."Bắt chúng lại cho tôi!" Sambajilu tức giận hét lên một tiếng, trong hơn 20 tên thị vệ đứng đằngsau ông, lập tức có 10 tên xông tới chỗ mấy người Lục Trần.Trần Tịnh thấy tình hình như vậy, tâm thần run lên, mặt cắt không còn một giọt máu. 

Cô luôn có một dự cảm không lành rằng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ xảy ra chuyện thật.Giờ rơi vào tay của thổ vương, còn không biết thổ vương sẽ xử lý bọn họ như thế nào.Nếu như khiến cho thổ vương tức giận, nói không chừng thổ vương sẽ giết luôn bọn họ.Nơi đây là châu Phi xa xôi, cách Hoa Hạ 18 nghìn dặm, Samba có âm thầm giết họ, thì cũng sẽchẳng có ai biết.Giây phút này, đầu óc Trần Tịnh bắt đầu suy nghĩ lung tung, trông cô như sắp khóc đến nơi. 

Đột nhiên cô thấy hơi hối hận, nhưng giờ đây hối hận cũng muộn rồi.Cô cược sai rồi, lại chọn đường chết cho bản thân.Lục Trần thấy thế, hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, đột nhiên từ đằng sau phát ra tiếng súng giảmthanh, nhắm bắn vào mười tên thị vệ đó.Lâm Thông và Từ Kinh trong chớp mắt cũng rút súng lục giảm thanh, lần lượt nổ súng.Kỹ năng bắn súng của bọn họ rất chuẩn xác, hơn nữa đối phương cũng không được chuẩn bị,bất ngờ đánh cho đối phương trở tay không kịp. 

Đợi đến lúc bọn họ phản ứng lại, thì mười tên thị vệ vừa lao tới đã trúng đạn ngã ra đất rồi.Bọn họ chỉ mới nổ vài phát súng, nhưng tất cả đều đang ngồi trên xe việt dã.Trần Tịnh thấy tình hình đó, sợ hãi hét lên một tiếng, rồi ôm đầu ngồi xuống đất."Bảo vệ đại vương!"Mười mấy tên thị vệ còn lại lần lượt lôi súng ra nã đạn về phía ba người Lục Trần.Tiếc là ba người đều là người luyện võ, thân thủ nhanh nhẹn, một cú nhảy rồi lăn tròn, là tránhđược hết đợt đạn đó, bọn họ còn nhân khoảng nghỉ này, 

bắn liền pằng pằng pằng ba phát súng,lập tức có mấy người ngã xuống.Sau đó khi đối phương nã đạn tiếp, bọn họ lại đổi vị trí, rồi lại một lượt bắn, mấy tên thị vệ lại ngãtrong vũng máu.Cuối cùng còn mấy tên thị vệ mặt biến sắc, nhưng bọn họ vẫn liều mình đứng chắn trước mặtthổ vương Samba.Còn mấy tên đại thần trong hoàng cung sớm đã sợ đến nỗi khóc cha kêu mẹ, vắt chân lên cổchạy rồi. 

Có điều là ba người Lục Trần không giết bọn họ, nếu không đừng hòng có ai chạy thoát.Trong có hơn một phút ngắn ngủi, hai mươi mấy tên thị vệ Sambajilu dẫn theo đều bị ba ngườiLục Trần xử hết rồi.Đám người Sambajilu nhìn ba người Lục Trần đi tới chỗ bọn họ, mặt thẫn thờ, bọn họ nào đãbao giờ được nhìn thấy cảnh tượng này, ba người Lục Trần trong mắt bọn họ, cứ như là sát thầnhạ phàm vậy.Phải biết rằng hai mươi mấy tên thị vệ này đều là những lính tinh nhuệ đã được chọn lọc kỹlưỡng, thế mà lại bị ba người Hoa Hạ xử đẹp trong vòng một nốt nhạc.Đây chính là sự khác biệt! 

"Các cậu, các cậu muốn làm gì? Tôi là đại vương đấy, các cậu dám động vào tôi, nước chúng tôisẽ không tha cho các cậu đâu!" Samba mặt mày nghiêm túc nhìn ba người Lục Trần.Lục Trần cười nhẹ, đi đến trước mặt Samba, cất súng đi, bình thản nói: "Thổ vương không cần lolắng, chúng tôi chỉ là muốn hợp tác với ông thôi, động dao động súng làm gì, lại mất hòa khíkhông phải sao."Nhìn nụ cười trên mặt Lục Trần, đám người Samba có cảm giác như ma quỷ. 

Tên nhóc này vừa giết bao nhiêu thị vệ tinh nhuệ, giờ lại ngang nhiên nói động dao động súnglàm mất hòa khí, như vậy không phải là tự tát vào mặt mình sao?Nhưng thấy Lục Trần thật sự có vẻ không định giết bọn họ, Samba và đám đại thần của ông ấyliền thở phào nhẹ nhõm.Chỉ cần giữ được tính mạng, những việc khác có thể từ từ thương lượng.Đúng rồi, Lục Trần nói tiếng Anh, cho nên đám người Samba nghe cũng hiểu.Madagascar bị quần đảo Anh thống trị mười mấy năm, mặc dù giờ bọn họ đã độc lập rồi, nhưngngoài ngôn ngữ gốc của nước họ ra thì vẫn dùng tiếng Anh. 

"Sao, thổ vương điện hạ không hoan nghênh bọn tôi sao? Hay là muốn bàn chuyện hợp tác ởđây luôn?" Lục Trần đùa cợt nhìn Samba."Những người Hoa Hạ tôn kính, xin mời vào bên trong!" Samba nghe vậy vội vàng nghênh tiếpLục Trần, trong mắt có vẻ kính sợ.Mấy vị đại thần của ông ấy ánh mắt nhìn Lục Trần càng sợ hãi hơn.Lúc này hai mươi mấy tên thị vệ kia vẫn đang nằm trước mặt bọn họ, mặt đất vương đầy máu,nhìn mà kinh hãi."Dẫn đường đi." 

Lục Trần cười, rồi nghênh ngang đi theo Samba về phía cung điện của ông ấy.Lúc này hai chân của Trần Tịnh vẫn mềm nhũn.Mấy tiếng súng kịch liệt vừa nãy, khiến cô sợ đến nỗi hét lên, ba hồn như rơi mất một rồi.Đặc biệt là bây giờ nhìn thấy mấy thi thể nằm trên đất, cô cảm thấy bản thân đi đường mà khôngbước nổi ấy.Đi theo ông chủ lớn làm việc, thật là hết hồn hết vía.Có điều nhìn ba người Lục Trần được Samba dẫn vào trong cung điện,

 cô cắn răng đi theo.Không biết vì sao, lúc này cô cảm thấy rời khỏi chỗ này mới là an toàn nhất.Nhưng chân cô như không nghe lời sai bảo, cứ thế tiến vào trong.Cung điện của Samba vô cùng hào hoa, không hổ là vua của một tỉnh, đi đến đâu cũng thấynhững vật được chế tạo từ vàng và ngọc thạch.Ba người Lục Trần đi theo sau đám người Samba, cảm giác như đi vào trong hoàng cung cổ đạivậy.Đâu đâu cũng có binh sĩ đứng gác, còn có rất nhiều người hầu, nhưng ba người bọn họ đềukhông để ý. 

Trên thực tế, Samba cũng không dám bảo mấy tên thị vệ đó ra tay bắt giữ Lục Trần.Bởi vì ông ấy không dám lấy tính mạng của mình ra cược, cược là trước khi ba người Lục Trầnbị đám thị vệ của ông giết chết, sẽ không giết ông ấy trước.Ban nãy ba người Lục Trần thủ đoạn như ma quỷ sát thần, còn làm kinh động đến tâm thần củaông ấy và đám đại thần.Đến Hoàng cung đại điện, cái đầu tiên đập vào mắt, chính là chiếc ngai vàng được chế tạo từvàng ròng. 

Mà việc khiến Lục Trần bất ngờ là, Samba còn định để Lục Trần ngồi lên ngai vàng của ông ấy.

-----------------

Chương 386: Ký lại thỏa thuận 

Lục Trần liếc nhìn chiếc ngai vàng, và bác bỏ thiện ý của Samba.Kỳ thực anh chỉ là muốn hợp tác chứ không muốn ra tay giết chóc. Một là vìSamba đã ra tay động thủ trước, hai là anh muốn nhân cơ hội này chấn chỉnhSamba.Về phần ngôi vị này, anh thực sự không nhắm đến. 

Thấy Lục Trần từ chối, Samba không biết Lục Trần thật sự từ chối hay giả vờ từchối. Thấy Lục Trần ngồi ở phía dưới ngai vàng cùng thừa tướng của mình, hắncũng không dám đi lên bậc thềm ngồi trên ngai vàng. Hắn yếu ớt và có chút losợ rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Lục Trần.Vài phút sau, những người hầu gái đã dâng trà lên.Lục Trần không uống trà một cách hấp tấp, ngay cả khi họ nhìn thấy Sambauống nó trước, họ cũng không uống một cách vội vàng.Lúc này chắc anh không còn niềm tin vào Samba nữa, lỡ Samba đầu độc thìchẳng phải họ tự tìm đến cái chết sao? 

"Trước tiên xin tự giới thiệu về bản thân. Tôi tên là Lục Trần. Tôi là chủ sở hữucủa Công nghệ Di Kỳ ở Công viên Khoa học Đầu tiên Trung Quốc. Máy baychiến đấu thế hệ thứ sáu Mi-100 rung chuyển bầu trời được phát triển bởi Côngnghệ Di Kỳ ..." Nói xong, anh hơi dừng lại, mắt anh ấy quét về phía Samba vànhững người khác.Anh ấy muốn xem liệu Samba và những người khác có nghe nói về Công nghệDi Kỳ của anh ấy hay không.

Xét cho cùng, quốc đảo Madagasca đã quá lạc hậu.Nhưng những biểu hiện của Samba và những người khác ở thời điểm này khiếnanh rất hài lòng. Khi Samba và những người khác nghe Lục Trần tự giới thiệu, biểu cảm của họđã thay đổi rất nhiều.Tất nhiên, họ biết Công nghệ Di Kỳ, trong sáu tháng qua, tên tuổi của Công nghệDi Kỳ đã lan rộng khắp thế giới, những quốc gia có Internet, không ai không biếtCông nghệ Di Kỳ. 

Công nghệ Di Kỳ đã liên tiếp phát triển một số công nghệ đỉnh cao, ngay cả Đếquốc M cũng chưa phát triển được nó, đặc biệt là máy bay chiến đấu thế hệ thứsáu, siêu chip AI, tên lửa điện từ siêu thanh, Đế quốc M đã bị đàn áp hoàn toàn,không dám phát ra mệnh lệnh nào gây khó dễ và nhắm vào Trung Quốc nữa.Bốn chữ Công nghệ Di Kỳ đơn giản là cơn ác mộng của Đế quốc M và các nướclớn khác, tất nhiên họ cũng biết người đứng đầu của Công nghệ Di Kỳ.Mà người thanh niên trước mặt hóa ra lại là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ, làmsao có thể không làm họ kinh ngạc.

"Anh ta thực sự là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ?"Vào lúc này, mặc dù Samba và những người khác đang bị sốc, nhưng họ cũngnghi ngờ lời nói của Lục Trần.Họ không thể tin rằng ông chủ lớn của một tập đoàn siêu cấp Công nghệ Di Kỳnhư Lục Trần lại đích thân đến đất nước nhỏ bé của họ với những cuộc chiếnliên miên. 

"Sở dĩ tôi tới đây là bởi vì hợp đồng hợp tác của ônh với nhà họ Châu đang ởtrong tay ta, ông đã phá vỡ hợp đồng không hợp tác với tập đoàn đá thô KhaiThiên của tôi. Thổ Vương, xin hãy cho tôi biết lý do của chuyện này." "Lục Trầnlại nói.Anh ta nói một cách đơn giản, nhưng những gì anh ta nói vào tai của Samba vànhững người khác khiến tâm trí họ run rẩy.Đây là một luồng khí vô hình, một áp lực vô hình."Các bạn đến từ Trung Quốc thân mến, tôi nghĩ đây chắc là một sự hiểu lầm, bởivì chúng tôi không biết tập đoàn Khai Thiên là gì? Và gia đình họ Châu lại tìmđến chúng tôi. 

Họ nói rằng tập đoàn Khai Thiên là một công ty chuyên lừa đảo.Chúng tôi đừng tin vào họ. Như anh đã biết, nhiều người đến với Madagascacủa chúng tôi để đầu tư và họ thường không bỏ tiền ra nếu không kiếm đượctiền. Vì vậy, chúng tôi không tin vào những công ty xa lạ. Nhưng anh có thể yêntâm rằng chúng tôi sẽ ký lại hợp đồng với anh với một mức giá nhất định. Nóthậm chí còn thuận lợi hơn những gì đã ký với gia đình họ Châu." 

Nghe thấy câuhỏi của Lục Trần, Samba vội vàng giải thích.Thậm chí, ông ta còn sợ hãi trước khí chất của Lục Trần, thậm chí còn dùng tênkính trọng là 'bạn' trong tiềm thức.Có thể thấy, lời giới thiệu bản thân vừa rồi của Lục Trần vẫn hữu dụng.Bất kể Lục Trần có phải là chủ sở hữu thực sự của Công nghệ Di Kỳ hay khôngnhưng đã khiến Samba sợ hãi rồi."Tốt lắm, ông biết rõ thời thế như vậy, hơn hai mươi thị vệ của ông sẽ không hysinh vô ích." Lục Trần cười nhạt nói.Anh ấy rất hài lòng với sự thực tế của Samba. 

Sắc mặt của Samba hơi thay đổi, sự chế giễu của Lục Trần khiến ông ta khá xấuhổ.Nhưng Lục Trần nói thật, nếu ông ta không để đám thị vệ động thủ trước thì họđã không chết.Hơn hai mươi thị vệ tinh anh, Samba cảm thấy hơi đau đớn khi nghĩ về điều đó.Cần rất nhiều tiền để đào tạo một thị vệ ưu tú.Điều quan trọng nhất không phải là bạn có thể đào tạo ra một thị vệ tinh anh nếubạn không có tiền."Vậy thì ký lại thỏa thuận thôi." Lục Trần yêu cầu Trần Tịnh tiến lên và ký lại thỏathuận với Samba.Hai bên thương lượng lại, cuối cùng Samba đưa thêm 10% đơn giá.Về vấn đề này, Lục Trần sẵn sàng đồng ý. 

Sau khi ký xong hợp đồng, Samba và những người khác cuối cùng cũng thởphào nhẹ nhõm.Đến lúc này, họ đã hoàn toàn tin rằng Lục Trần và những người khác thực sự chỉmuốn hợp tác với họ."Thổ Vương, tôi nghe nói hàng xóm của ông, Thổ Vương Barr sắp nổi loạn. Hắnlàm loạn, e rằng không buông tha cho ông, ông định giải quyết như thế nào?"Lục Trần lấy ra một điếu thuốc châm, bất kể là nơi nào. Kể cả đây là cung điệncủa nhà vua.Vẻ mặt của Samba thay đổi, ông ta nhìn Lục Trần ngây người, ông không biếtLục Trần có ý gì.

 "Đội quân 20.000 lính của tôi đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Barr thực sự dámnổi loạn, chúng tôi chắc chắn có thể ngăn chặn quân nổi dậy và đẩy lui chúng từtỉnh Mahajanga", Samba tự tin nói."Ồ, ông không biết rằng Barr đã hợp tác với Đô đốc Miller ở Trung Đông? Ôngnên biết Đô đốc Miller là vua của lính đánh thuê ở Trung Đông. Ông ta có hàngchục nghìn lính đánh thuê dưới quyền, và vũ khí cũng rất tân tiến, ông nghĩ cóthể đánh bại lính đánh thuê của Miller sao? 

"Lục Trần khịt mũi cười."Chúng ta có sáu tỉnh ở Madagasca và năm Vương Gia thống trị 5 vùng đấtkhác. Cho dù Barr có phản loạn, cũng có bốn Vương Gia trung thành với Hoàngtộc. Tất cả các Vương Gia gộp lại có hơn trăm vạn quân. Cho dù Miller có tới 20vạn lính đánh thuê, hắn cũng sẽ bị chúng ta tiêu diệt hết ". Samba bất mãn nói.Kỳ thực, đó không phải là lời nói thực lòng của Samba.Thứ nhất, Hoàng Gia không có nhiều quân như vậy. 

Thứ hai, các vị Vương Giakhác nghe nói có người đã bí mật liên minh với Barr, nếu binh lính bản địa củaBarr đến tấn công thì ông ta còn có thể chống đỡ được chút ít, nhưng nếu làMiller's cùng với lính đánh thuê, ông ta thực sự không thể chống lại.Khoảng cách sức mạnh giữa hai bên quá lớn, họ vẫn sử dụng vũ khí đã bị loạibỏ hơn 20 năm trước, làm sao họ có thể chống lại chúng?Chiến tranh hiện đại không còn chiến thắng bằng con số."Có vẻ như Thổ Vương rất tin tưởng vào thực lựa của mình? Vậy thì tôi sẽ nóiđiều này, tôi hy vọng ông có thể bảo vệ tỉnh Mahajanga của ông khi cuộc nộichiến nổ ra. Đừng để hợp đồng của chúng ta được ký kết một cách vô ích.

" LụcTrần nhún vai và mỉm cười.Khuôn mặt của Samba và những người khác có chút u ám, chủ yếu là vì họthậm chí không biết Lục Trần muốn làm gì."Không lẽ họ muốn bán vũ khí cho ta à?"Samba thầm nghĩ thế, nhưng rồi cũng không tin vào điều đó.Ngay cả khi Lục Trần muốn bán vũ khí cho họ, thì đã quá muộn. 

"Đi thôi, cuối cùng chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Lục Trần vừa nói vừa đứng dậybắt tay Thổ Vương, bước ra ngoài đại điện."Thượng khách, xin dừng bước."Lúc này, Samba cuối cùng cũng hét lên.

------------------

Chương 387: Điều kiện của Lục Trần 

Từ những lời nói của Lục Trần, Samba biết rằng Lục Trần đã có một kế hoạchnhất định.Nhưng ông cũng tin tưởng nếu như Lục Trần có kế hoạch về chuyện này, thì anhta sẽ có thực lực nhất định. Vì vậy, ông muốn đánh cược xem liệu Lục Trần cóthực sự giúp được họ hay không.Lục Trần nhìn lại Samba, Samba do dự và hỏi: "Anh có thể làm gì để giúp tôiđánh lại Thổ Vương Barr?"Lục Trần cười và nói, 

"Đúng vậy, tôi đã quên nói với mọi người. Tôi có một danhtính khác. Mọi người đã nghe nói về Điện Sát Thần ở Kokang chưa? Tôi là Tổngtư lệnh của Điện Sát Thần. Khi tôi chỉ có 2.000 binh lính dưới tay, tôi đã chiếnđấu với đội quân có 20.000 người, và bây giờ tôi đã có hơn 10.000 quân và vôsố vũ khí tối tân, thử đoán xem quân của Điện Sát Thần tôi mà đến thì sẽ cóchuyện gì? "" Cái gì, anh là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần?

 "Samba sửng sốt, không dámtin vào lời Lục Trần nói nữa.Các bộ hạ của hắn cũng há to mồm, không thể tin được thanh niên trước mặt lạichính là người ra tay giết chết người trấn thủ điện Kokang.Vụ lật đổ đó đã trở nên nổi tiếng vào thời điểm ấy, điều này cũng gây chấn độngdư luận. 

Nhưng những nước lớn đó đều biết đến Myanmar, năm nào cũng có nội chiến.Nhưng đối với một quốc gia nhỏ bé như Madagasca, Điện Sát Thần cũng là mộtthế lực đủ để khiến hoàng tộc của họ phải phục tùng.Bởi vì Điện Sát Thần có vô số vũ khí tối tân, cũng như có các máy bay chiến đấuthế hệ thứ ba và thứ tư.Những máy bay chiến đấu này là rác rưởi đối với các nước lớn, nhưng đối vớicác nước nhỏ của họ, chúng là báu vật.

Các nước nhỏ không thể trang bị một bộ hệ thống không chiến hoàn chỉnh phùhợp với máy bay chiến đấu.Trần Tịnh cũng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Lục Trần và không thể tin được.Mặc dù không biết gì về Myanmar, nhưng cô ấy tin điều gì đó từ lời nói của LụcTrần, từ phản ứng của Samba và những người khác.Đó là những gì Lục Trần đã nói trước đây rằng anh ta có một vạn xe tăng, đúnglà không nên khoe khoang, nhưng đó lại là sự thật.Nếu không thì Samba và những người khác không thể ngạc nhiên như vậy.Ông chủ này thật quá kinh khủng so với tưởng tượng của cô. 

Nghe nói công tytập đoàn có quân đội bảo vệ, nhưng trong tay lại còn có cả quân đội, đây là lầnđầu tiên cô nghe nói về một doanh nhân có thế lực mạnh như vậy."Quân đội của tôi có thể đến cảng Marovoay vào ngày mai. Hợp tác hay không làtùy thuộc vào các người."

 Lục Trần nhún vai nói.Những lời nói của anh ấy tương đương với việc thừa nhận sẽ ủng hộ trực tiếpcác vấn đề của Samba và những người khác.Ý tứ đã rõ, ta là tổng chỉ huy của Điện Sát Thần, ngày mai đại quân của ta sẽđến, ngươi không tin thì có thể đợi đến ngày mai."Nếu anh có thể giúp chúng tôi chống lại quân đội của Vua Barr, tôi có thể lấymột mỏ than và quặng sắt khác cho anh khai thác. Đơn giá chắc chắn thấp hơnnhững cái khác." Thổ Vương Samba nói.Dù sao, hai người hiện đang trong tình trạng thương lượng. Samba không thể kểhết những lợi ích cùng một lúc.Điều tiếp theo là cách Lục Trần mặc cả với ông ta. 

Samba không còn nghi ngờ Lục Trần nữa.Vì Thổ Vương Barr có thể nổi loạn bất cứ lúc nào nên ông không thể chờ đợiđược, nếu ông không thể chống lại quân đội của Vua Barr thì ông sẽ phải chếtvà cả gia đình ông cũng sẽ bị tiêu diệt.Trừ khi ông ta tìm nơi ẩn náu và tránh giao tranh với Vua Barr ngay bây giờ.Nhưng ông luôn có hiềm khích với vua Barr. Ngoài ra, gia tộc Samba của họ luôntrung thành với hoàng tộc, không thể phản bội hoàng tộc."Không, không, không."Lục Trần duỗi ngón trỏ tay phải lắc lắc, nói:"

Thứ tôi muốn là quyền khai thác của tất cả tài nguyên khoáng sản ở tỉnhMahajanga, đơn giá chỉ có thể bằng 70% giá thị trường. Tôi sẽ đầu tư xây dựngđường xá và xây dựng cảng ở thành phố Marovoay. Sau khi đánh bại Vua Barr,cảng Marovoay phải được cho tôi thuê với thời hạn một trăm năm. "" Điều này là không thể!". Samba lắc đầu.

Lục Trần là tổng chỉ huy của Điện Sát Thần, dưới trướng có hơn 10 vạn quân,cho hắn thuê cảng, quân đội của hắn đóng ở Cảng Marovoay lúc nào không hay,cảm giác này giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm. Chắc chắn sẽ vô cùng khóchịu.Ngoài ra, tài nguyên khoáng sản trong toàn bộ quyền hạn Thổ Vương của ông tasẽ được giao cho Lục Trần khai thác, và huyết mạch kinh tế của toàn bộ tỉnhMahajanga bị kẹt trong tay Lục Trần, điều này sẽ hạn chế quyền hạn của ông taở mọi nơi. 

"Tôi có thể cung cấp vô số việc làm cho những người dưới trướng của ông vàviệc tăng lương có thể tăng gấp đôi mức trung bình hiện tại của bạn. Ngoài ra,tôi có thể xây dựng một lò luyện trên lãnh thổ của ông cho mọi loại khoáng sản.Đồng thời, nó sẽ thúc đẩy sự phát triển kinh tế của lãnh thổ của ông. Tôi chắcchắn rằng nền kinh tế trên lãnh thổ của ông tăng gấp đôi qua từng năm, ông cóthể ghi thêm điều này vào hợp đồng. 

"Lục Trần trầm ngâm nhìn Samba một lúc.Anh tin rằng với điều kiện hấp dẫn và món hời lớn như vậy, sẽ rất khó để Sambavà những người khác từ chối.Xét cho cùng, họ quá nghèo, và nhìn thấy sự thịnh vượng của các nước pháttriển lớn từ Internet, họ phải cấp bách nhất để cho phép nền kinh tế lãnh thổ củachính đất nước mình phát triển nhanh chóng

Nhưng sau bao nhiêu năm, họ vẫn thế này, nay Lục Trần đã hứa sẽ giúp họ pháttriển kinh tế, chắc chắn họ sẽ rất phấn khởi.Tất nhiên, nếu Lục Trần làm được điều này, Samba sẽ ngày càng trông cậy vànhờ vào anh nhiều hơn trong tương lai.Chắc chắn, kế hoạch của Lục Trần ngay lập tức khiến Samba và những ngườikhác im lặng, thậm chí một số bộ trưởng còn có ánh mắt vui mừng, nếu khôngnghĩ rằng họ vẫn đang đàm phán, có lẽ họ đã trực tiếp thuyết phục nhà vua đồngý.Nhìn thấy Samba và những người khác chìm vào suy nghĩ,

 Lục Trần không thúcgiục họ, mà lấy ra một điếu thuốc và đợi họ tiêu hóa hết nội dung của mình vừatruyền đạt trước.Chỉ là sau khi hút xong một điếu thuốc, không nhận được sự đáp lại của Samba,Lục Trần liền dẫn người rời khỏi hoàng cung.Sau khi bước ra khỏi cung điện và lên xe, cuối cùng Trần Tịnh cũng thở phàonhẹ nhõm.

Đối với cô hôm nay, việc bước ra khỏi một cánh cổng ma cũng tương tự nhưvậy, sự phấn khích này, cô nghĩ có lẽ cả đời mình sẽ không thể trải qua lần nữa.Nếu không phải vì trái tim của cô ấy vẫn còn lớn, cô ấy cảm thấy rằng cô ấy cóthể còn ngất xỉu vào lúc này. 

Trước đó, cô tin rằng hầu hết mọi người sẽ sợ hãi và ngất xỉu."Anh Trần, nếu Samba không đồng ý với điều khoản của anh, anh sẽ để anh Phiquay về chứ?" Lâm Thông lái xe, Trần Tịnh ngồi trong khoang hành khách, TừKinh ngồi ở phía sau cùng nhìn Lục Trần có chút tò mò. 

Anh ta biết rằng Lục Trần đã để cho Đỗ Phi và những người khác đến đến đây,và anh ta nhất định sẽ không dừng lại cho đến khi có được thứ gì đó.Nhưng bây giờ Thổ Vương Samba dường như không đồng ý với kế hoạch hợptác của Lục Trần."Anh Trần, nếu Samba thực sự không đồng ý, anh có quay lại ủng hộ Vua Barrkhông?" Từ Kinh rất tò mò về điều này.


-----------------
Chương 388: Đến Lãnh Sự Quán

"Không, bởi vì Barr chắc chắn tin dùng Miller hơn và họ có cơ hội lớn hơn đểgiành được Marovoay, thủ phủ của Madagasca. Vì vậy, chúng ta sẽ không nhậnđược bất kỳ lợi ích nào khi làm việc với họ. Nhưng nếu chúng ta giúp Hoàng GiaMadagasca đánh bại Barr, đó sẽ là một món quà đặc biệt, và sau đó chúng tanhất định sẽ có được một cuộc gặp gỡ khác" 

Lục Trần lắc đầu nói."Ý của anh là, nếu Samba không đồng ý, chúng ta sẽ ủng hộ Hoàng Gia?" TừKinh sáng mắt nói.Rõ ràng, hỗ trợ Hoàng Gia tốt hơn nhiều so với hỗ trợ một vị vua bản địa."Samba, hắn không đồng ý, vậy thì chúng ta đi giúp Hoàng Gia." Lục Trần cườinhạt.Rõ ràng, mục tiêu của anh ta là phần lớn tài nguyên của toàn bộ Madagasca, và anh ta không chỉ quan tâm đến tỉnh Mahajanga.

Chỉ cần giúp Hoàng Gia đánh bại vua Barr, anh ta tin rằng hơn một nửa tàinguyên của toàn bộ Madagasca sẽ dần dần rơi vào tay mình.Nếu chuyển hết nguồn lực này ra thì xương xương cũng phải là hàng trăm tỷđồng lợi nhuận, một con số khổng lồ.Điều quan trọng nhất là Công nghệ Di Kì của anh ấy cũng có rất nhiều tàinguyên, đặc biệt là nguyên liệu hiếm. 

Nhưng ở Trung Quốc, nhiều vật liệu quý hiếm bị hạn chế sử dụng, trừ khi chúnggiúp quân đội hoặc quốc gia này nghiên cứu và phát triển.Đây cũng là lý do tại sao Lục Trần yêu cầu Đỗ Phi mang quân của mình lần đầutiên đi xa khi biết tình hình ở Madagasca.Với hàng ngàn quân và rất nhiều vũ khí hạng nặng, thật sự rất khó cho anh taxuất phát từ lãnh hải của Myanmar, băng qua Thái Bình Dương và Ấn Độ Dươngđể đến Madagasca.

May mắn thay, có một số tàu chở hàng siêu lớn thuộc Tập đoàn Viễn Châu Di Kỳđã thực hiện việc di quân này, tất cả binh lính đều ăn mặc như thương nhânhoặc thủy thủ, hoặc thậm chí là lính đánh thuê đi cùng con tàu, nếu không họ rấtdễ phát hiện.

Khi Lục Trần liên lạc với Đỗ Phi vào buổi sáng, Đỗ Phi nói rằng mọi việc diễn rasuôn sẻ và cậu ấy đã đến được Ấn Độ Dương, và sáng mai cậu ấy sẽ đến cảngcủa tỉnh Mahajanga."Đỗ Phi sẽ tới Marovoay, thủ phủ của Madagasca rồi ở lại đấy trước. Nếu Sambaliên lạc lại với cô, cô hãy nói rằng điều kiện của tôi sẽ không thay đổi. Nếu ôngấy đồng ý, hãy liên lạc lại với tôi". Lục Trần nói với Trần Tịnh"Được." Trần Tịnh gật đầu.Trước tiên Lâm Thông đưa Trần Tịnh về khách sạn, sau đó trực tiếp đếnMarovoay.

Mahajanga cách Marovoay khoảng 4 giờ đi ô tô, đi tàu sẽ chậm hơn.Chưa kể đường sắt cao tốc ở đây không có tàu tốc hành, điều này cho thấy nềnkinh tế của họ lạc hậu như thế nào.Vào lúc này ở Marovoay, Choi Yeong Jun đã mời các lãnh sự của Hàn Quốc điăn tối.Tối hôm qua hắn như đã bị Lục Trần tát thẳng vào mặt, cho nên hắn đã nhờ lãnhsự quán để giúp tìm lại thể diện.Người của anh ta đã đánh cắp xe của Lâm Thông, nhưng anh ta tin rằng LụcTrần không có bằng chứng.Thay vào đó, Lục Trần không thể tranh cãi với việc Lục Trần đã bị đánh cắp mộttrong những chiếc xe của mình ở nơi công cộng.Đây cũng là sự tự tin thúc giục Choi Yeong Jun buộc Lãnh sự quán Hoa Hạkhiến Lục Trần phải xin lỗi. 

"Được, nếu mọi chuyện đúng như lời anh nói, Lãnh sự quán Hoa Hạ nhất địnhsẽ không thể công khai bảo vệ cho thằng nhóc họ Lục đó được. Mà anh cũngphải tìm cách để Tù trưởng Lucca đứng lên làm chứng cho anh. Cho nên tôiđoán Lãnh sự quán Hoa Hạ không có gì để nói. "Tổng lãnh sự của Lãnh sự quánHàn Quốc, Jin Zhi Yong, nói sau khi nghe những gì Choi Yeong Jun nói."Được rồi, tôi sẽ gọi cho Tù trưởng Lucca ngay." 

Choi Yeong Jun gật đầu, sau đólấy điện thoại di động ra gọi cho Lucca.Anh ta tin rằng với tầm ảnh hưởng của mình và mối quan hệ hợp tác của họ,Lucca chắc chắn sẽ đến Marovoay từ thành phố Heat.Nhưng điều khiến Choi Yeong Jun hơi khó chịu là sau khi gọi liên tục 3 cuộc,Lucca không hề trả lời cuộc gọi của anh.Lúc này Lucca đang bị Samba chửi cho một trận, và tất nhiên ông ta thậm chíkhông thèm trả lời cuộc gọi của Choi Yeong Jun mà không cần suy nghĩ.Lucca đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật, và đưa con trai của mình, Lucca con vàocung điện, định yêu cầu Vua Samba tiến hành việc bắt Lục Trần và những ngườikhác.Lúc đầu, Samba thấy Lucca đã dâng cho mình nhiều quà tặng nên sẵn sànggiúp đỡ Lucca. 

Nhưng khi nghe Lucca nói người muốn bắt là Lục Trần, anh đã tát vào mặtLucca và yêu cầu phải xin lỗi Lục Trần, đồng thời phải được Lục Trần tha thứ,nếu không anh ta sẽ mất chức Tù trưởng của mình.Lucca và con trai chết lặng.Samba đã tự mình trải qua nỗi kinh hoàng khi đối mặt Lục Trần, vậy thì làm saoông ta có gan dám xúc phạm Lục Trần.Điều quan trọng nhất là họ đang thảo luận xem có đồng ý đề xuất của Lục Trầnvà hợp tác với Lục Trần hay không?Mặc dù ông ấy chưa quyết định, nhưng ông ấy có thể thấy rằng các bộ trưởngcủa ông ấy đã bị cám dỗ.

Thật ra mà nói, Samba cũng không phải bị dụ, chỉ là yêu cầu của Lục Trần thựcsự quá mức mà ông ta chấp nhận được, ông ta còn cảm thấy có chút muốnnhân cơ hội này mà tiêu diệt Lục Trần.Nhưng ông ta không thể làm được điều đó, sau cùng, ông không có hy vọngchống lại quân đội của Barr.Hiện tại ông ta đang đợi, ngày mai chờ xem quân của Lục Trần có thực sự đếncảng Marovoay hay không, nếu mọi điều Lục Trần nói là sự thật, ông ta sẽ đếntìm Lục Trần và hợp tác với Lục Trần càng sớm càng tốt. 

"Chết tiệt, Lucca không nghe điện thoại của tôi, hay là đến Lãnh sự quán Hoa Hạtrước đi, khi nhìn thấy cuộc gọi lỡ, ông ấy nhất định sẽ gọi lại cho tôi." ChoiYeong Jun nói."Không sao. Thật ra, cho dù không có Lucca đích thân đến làm chứng thì Lãnhsự quán Trung Quốc cũng không dám bảo vệ cho thằng nhóc họ Lục." Jin ZhiYong gật đầu.Mấy năm nay, anh thường đối phó với Lãnh Tư Hoàng, tổng lãnh sự của Lãnhsự quán Trung Quốc, biết Lãnh Tư Hoàng có chút sợ hãi với mình cho nên chỉcần họ có thái độ cứng rắn hơn, chắc chắn Lãnh Tư Hoàng sẽ biến chuyện lớnthành chuyện nhỏ."Vậy thì xin Lãnh sự Jin hẹn gặp Lãnh Tư Hoàng.

 Chúng ta sẽ gặp họ vào buổichiều." Choi Yeong Jun gật đầu.Jin Zhi Yong liền yêu cầu cấp phó của mình liên hệ với Lãnh sự quán Hoa Hạ.Lúc này, ba người Lục Trần đã đến Marovoay, hơn mười phút cuối cùng cũngđến lãnh sự quán.Sau khi nhận được cuộc gọi của Lục Trần, Lãnh Tư Hoàng đã đến gặp trực tiếpLục Trần.Tối hôm qua, một ông lớn ở thủ đô đã gọi điện thoại cho anh ta và đề nghị anh tahợp tác với Lục Trần khi anh ta ở đây.

Lãnh Tư Hoàng biết Lục Trần là ai, cần phải nói rằng cả thế giới đã biết rằng anhta là ông chủ đằng sau Công nghệ Di Kỳ.Lãnh Tư Hoàng, vị nhân viên nhỏ bé này tuy là lãnh sự nhưng lại không cóquyền gì, đương nhiên phải chiếu cố Lục Trần.Khi được sắp xếp làm việc tại đây, họ biết rằng đây là dấu chấm hết cho cuộcđời mình, bởi vì đây là sự phân quyền và lưu vong mãi mãi."Lãnh Tư Hoàng, tôi đã làm phiền anh rồi." 

Sau khi Lục Trần xuống xe, nhìn thấyLãnh Tư Hoàng đang đến gần, liền chủ động bắt tay với anh."Không phiền, không phiền, anh Lục khách sáo rồi." Lãnh Tư Hoàng không ngờLục Trần lại lịch sự như vậy."Thôi, vào trong rồi nói tiếp đi." Lục Trần rút tay về, cười nói.Bên ngoài nóng như vậy, ngay cả Lục Trần cũng không chịu nổi."Lãnh sự Hoàng, anh không cần khách sáo như vậy, cứ để cấp phó ra đónchúng tôi là được."Đúng lúc này, xe của Yong Jun và Jin Zhi Yong cũng đến lãnh sự quán. Vừaxuống xe, nhìn thấy Lãnh Tư Hoàng, Jin Zhi Yong nghĩ là Lãnh Tư Hoàng đíchthân ra đón mình nên cũng có chút thấy mình trịnh thượng.

---------------------

Chương 389: Lucca Trở Mặt

Đúng là không thể trách Jin Zhi Yong về suy nghĩ tự cao này của anh ta được.Ở Madagasca có quá ít nhà đầu tư Trung Quốc, trước đây thì có một gia đình họChu ở Trung tâm Plains.Tuy nhiên, có một số công ty ở Hàn Quốc có đầu tư vào Madagasca, vì vậy lãnhsự quán Hàn Quốc lại càng được người dân Madagasca yêu thích hơn.Vì vậy, trước Lãnh Tư Hoàng và các lãnh sự ở các nước khác, anh ta có tưtưởng mình là người phải vượt trội hơn. 

Lãnh Tư Hoàng nhíu mày, anh biết mục đích của Jin Zhi Yong, anh nhìn LụcTrần, và sau đó một nụ cười hiện lên trong mắt anh.Trước đây, Jin Zhi Yong thường tỏ vẻ và ra oai trước mặt anh, lần này, anh sẵnsàng tát vào mặt Jin Zhi Yong."Xin lỗi, anh nghĩ nhiều quá rồi. Đương nhiên tôi không có thời gian tiếp anh. Mànày, anh tìm tôi có việc gì sao?" Lãnh Tư Hoàng cười nhạt.Jin Zhi Yong sắc mặt hơi thay đổi, và Lãnh Tư Hoàng thực sự đã nói những điềunhư vậy, điều này khiến anh hoàn toàn xấu hổ trước mặt Choi Yeong Jun. 

Anh ta đã từng khoe khoang trước mặt Choi Yeong Jun rằng Lãnh Tư Hoàng rấtsợ hắn và chắc chắn sẽ bị hắn dắt mũi, nhưng lúc này, anh ta phát hiện ra rằngLãnh Tư Hoàng đã thay đổi phong cách trước đây và không cho mình một chútthể diện nào của lãnh sự Hàn Quốc."Lãnh Tư Hoàng, người Trung Quốc ăn trộm xe của người Hàn chúng ta, ngươiphải giao hắn cho ta." Vẻ mặt Jin Zhi Yong thay đổi, lạnh lùng nói."Người Trung Quốc chúng tôi ăn trộm xe của người Hàn Quốc các anh?"

 LãnhTư Hoàng khẽ giật mình, rồi mỉm cười.Hắn biết Lục Trần có mâu thuẫn với người Hàn Quốc, nhưng không ngờ đámngười Hàn Quốc lại tìm ra cái cớ khập khiễng như vậy.Đây là tỷ phú của Trung Quốc và là chủ sở hữu của Công nghệ Di Kỳ. Nếu nói ralà anh ta đi ăn trộm xe thì chắc mọi người sẽ cười phá lên mất.Khi ba người Lục Trần nghe thấy những lời của Jin Zhi Yong, một nụ cười hiệntrên khuôn mặt của họ, và họ ngay lập tức biết chuyện gì đang xảy ra. 

Họ nhìn lại, kia không phải là Choi Yong Yun đã bị họ đánh đêm qua sao?Lúc này, Choi Yeong Jun cũng nhìn thấy ba người Lục Trần, trên mặt đột nhiênlộ ra một tia nộ ý."Đại sứ Jin, đó là ba người họ." Choi Yeong Jun chỉ vào ba người của Lục Trầnvà nói.Jin Zhi Yong nhìn ba người Lục Trần, rồi nói với Lãnh Tư Hoàng: "Đúng vậy, là 3người bọn họ. Họ đã ăn trộm chiếc xe hơi của chúng tôi ở thành phố Marovoayvào đêm qua."

"Đây là chiếc xe đã bị đánh cắp." Choi Yeong Jun nói rồi chỉ vào chiếc xe địahình mà Lục Trần đã lái qua."Không phải trộm, là cướp." Lục Trần cười nhạt, hoàn toàn không thèm nhìn lấyChoi Yeong Jun và Jin Zhi Yong.Lời nói của Lục Trần ngạo mạn đến mức Jin Zhi Yong và Choi Yeong Jun ngaylập tức tức giận."Lãnh Tư Hoàng, mặc dù người Hoa Hạ của anh rất kém, nhưng đừng làm mấtmặt của anh, sao lại có thể đi ăn trộm được? Các người này là người Hoa Hạ,thật là không biết xấu hổ sao?" 

Jin Zhi Yong lập tức chỉ vào Lãnh Tư Hoàng mỉamai."Không liên quan gì đến tôi. Ông Lục nói đó là một vụ cướp. Điều đó phải do ôngấy biện minh." Lãnh Tư Hoàng nhún vai, không quan tâm chút nào.Anh ấy có thể không quan tâm không?Đây là ông chủ của công nghệ Di Kỳ, đích thân ông chủ của ông chủ trực tiếp gọiđiện nói với anh, đương nhiên anh không dám không quan tâm."Anh!"Jin Zhi Yong tức muốn nôn ra máu, dậm chân hét lên giận dữ: "Lãnh Tư Hoàng,Tù trưởng Lucca của làng Campo, thành phố Marovoay cũng đã tận mắt chứngkiến điều này. 

Anh thực sự định bảo vệ bọn trộm Trung Quốc của mình sao? "Đại sứ Lãnh, tôi có thể gọi cho Tù trưởng Lucca ngay lập tức và để ông ấy nóichuyện trực tiếp với ông." Choi Yeong Jun cũng nói.Lãnh Tư Hoàng nhìn Lục Trần và thấy trên mặt Lục Trần có một nụ cười yếu ớt,anh ta gật đầu nói: "Anh gọi đi."Choi Yeong Jun lại gọi cho Lucca.Lần này, Lucca cuối cùng cũng trả lời điện thoại của anh. 

"Tù trưởng Lucca, phiền ông nói với Lãnh sự Lãnh Tư Hoàng, mới tối hôm qua,ông có nhìn thấy người của Hoa Hạ ăn trộm xe của tôi không."Ngay khi Lucca kết nối, Choi Yeong Jun vừa bật loa ngoài vừa nói."Cái gì? Anh đang nói về vị khách quý người Trung Quốc của tôi, Lục Trần?"Giọng nói ngạc nhiên của Lucca vang lên, và mọi người có chút ngạc nhiêntrước phản ứng của ông ta.Đặc biệt là Choi Yeong Jun, từ giọng nói của Lucca, anh ấy có cảm giác rất bấtan cho chuyện này."Đúng vậy, là Lục Trần, người đàn ông Trung Quốc đã trộm xe của tôi đêm qua?Ông quên rồi sao? Anh ta còn suýt giết bạn tôi. Là anh ta, ông nói cho lãnh sựquán Trung Quốc biết anh ta là con người như thế nào đi". 

Choi Yeong Jun thúcgiục."Con mẹ mày, rõ ràng là mày ăn trộm xe của anh Lục. Anh Lục tìm đến mày. Màykhông những chối tội mà còn muốn làm ô uế thanh danh của anh Lục. Mày vàngười Hàn Quốc đều là có tính nết này sao? Đây là Hàn Quốc của mày sao?Mày có phải con người không? Choi Yeong Jun, tao nói cho mày biết, từ hômnay, mọi hợp tác giữa chúng ta, kể cả người Hàn Quốc đều bị hủy bỏ! "Lucca gắtgao cúp điện thoại.Ông ta đã bị Samba chửi mắng giống như một con chó, còn bắt ông ta phải đicầu xin Lục Trần tha thứ. Ông ta nghe nói muốn nói chuyện điện thoại với Lãnhsự Hoa Hạ. Mặc dù ông ta không biết rằng Lục Trần ở đó, nhưng ông ta đangđối thoại với Lãnh sự Hoa Hạ. Anh ta phải cho Lãnh sự Hoa Hạ biết quyết tâmủng hộ Lục Trần của ông ta.Vì lý do này, ông ta đã không ngần ngại hoàn toàn xúc phạm Choi Yeong Junđến chết.Đây cũng là lý do trước đây ông ấy không gọi lại cho Choi Yeong Jun.Không thể nào, nếu ông ta không thể nhận được sự tha thứ của Lục Trần, thìchức Tù trưởng của ông ta cũng sẽ bị mất.Khuôn mặt của Choi Yeong Jun lúc này trông xấu xí đến cực điểm.Jin Zhi Yong mở to mắt, và anh không thể tin được giọng nói mình nghe thấytrên điện thoại nhắc nhở Yong Jun.Đây thực sự là đồng đội sao?Choi Yeong Jun trước đây đã nói rằng anh ấy có mối quan hệ tốt với Lucca,nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã chứng minh mọi việc không giống như ChoiYeong Jun đã nói. 

"Lãnh sự Jin, anh có nghe thấy không? Chính các người Hàn Quốc kia mới làngười đã ăn trộm xe của người Hoa Hạ chúng tôi. Anh còn muốn nhờ Tù trưởngLucca đến làm chứng để chống lại người Hàn Quốc các anh sao?"Mặc dù không biết tại sao Lucca đột nhiên quay lưng lại với Choi Yeong Junnhưng Lãnh Tư Hoàng sao có thể bỏ qua cơ hội này.Jin Zhi Yong sắc mặt khá là xấu xí, chuyện hôm nay đã khiến anh ấy hoàn toànxấu hổ trước mặt Lãnh Tư Hoàng, nếu không phải vì là việc của Yeong Jun thìhắn đã mất bình tĩnh từ lâu rồi. 

"Chúng ta vẫn cần phải điều tra kỹ càng chuyện này. Rốt cuộc là chuyện gì đãxảy ra, lúc đó chúng ta sẽ thương lượng lại." Jin Zhi Yong vẻ mặt ủ rũ nói.Choi Yeong Jun mặt đã biến thành màu gan lợn, ánh mắt của hắn nhìn Lục Trần,trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.Hắn không ngờ Lucca đột ngột quay lưng lại với hắn. Hắn nghi ngờ rằng đằngsau sự việc này, Lục Trần đã đe dọa Lucca."Thằng nhãi là ai? Tại sao lại dám vô pháp như vậy ở trên nước Madagascanày?" 

Choi Yeong Jun thầm nghĩ và cảm thấy trước đây mình đã đánh giá thấpLục Trần. Hắn định quay lại điều tra Lục Trần trước khi xử lý chuyện này.Khi Lãnh Tư Hoàng nghe thấy câu chuyện như vậy, anh ta nhìn Lục Trần, tấtnhiên anh ta muốn nghe Lục Trần lên tiếng để giải quyết chuyện này.

------------------

Chương 390: Uranium 

"Bảo bọn chúng cút đi, việc này để sau này về nước rồi từ từ xử lý." Lục Trần nhìn Choi YeongJun lạnh nhạt nói.Mục đích anh ấy đến Madagascar là vì nguồn tài nguyên khoáng sản ở đây, căn bản không có ýđịnh so tài gì với người Cao Ly.Hơn nữa anh ấy cũng chẳng coi Choi Yeong Jun là gì.Tập đoàn Lotte dù rất lớn mạnh ở Cao Ly, nhưng trong mắt anh ấy cũng chỉ có vậy mà thôi."Hừ, chúng ta cứ chờ xem." 

Choi Yeong Jun hừ lạnh một tiếng rồi quay người bước lên xe.Kim Ji Yong ném một cái nhìn sắc lẹm cho Hoàng Hải Đào rồi cũng lên xe."Cậu Choi, chuyện này....." Kim Ji Yong sau khi lên xe quay lại nhìn Choi Yeong Jun đang ngồi ởghế sau.Choi Yeong Jun đang định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại của hắn reo lên.Là cung điện Samba gọi đến nên hắn liền bắt máy.

"Ngài Choi Yeong Jun, sau khi tìm hiểu nghiên cứu thì cung điện chúng tôi quyết định trừ khi CaoLy các anh có thể giúp chúng tôi đánh bại thổ vương Barr, nếu không chúng tôi sẽ chính thứcdừng lại toàn bộ hợp tác giữa chúng ta."Vừa nghe điện thoại, Choi Yeong Jun cả người có chút choáng váng.Hắn vừa ký xong thỏa thuận hợp tác khai thác khoáng sản quý hiếm với Thổ vương Samba,chẳng phải chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi sao vậy mà giờ Samba lại đột nhiên đưa ra yêucầu này."Không thể nào, đó là nội chiến của các anh, người ngoài chúng tôi không thể can thiệp vàođược."

 Choi Yeong Jun lạnh lùng nói.Chưa nói đến việc hắn không có sức ảnh hưởng đến cuộc nội chiến Madagascar, cho dù có thìcuộc nội chiến này bên phía Cao Ly bọn hắn cũng không dám nhúng tay vào.Hắn có nguồn tin hành lang cho biết cuộc nội chiến lần này của Madagascar thực chất phía saucầm đầu chính là liên minh da trắng của đế quốc M nên không ai có thể nhúng tay vào.Cho nên hắn ta mới vội vã ký hợp đồng với bên Samba là vì muốn sau khi chiến tranh kết thúcsẽ từ từ đàm phán điều kiện với bên chiến thắng."Vậy thì xin lỗi rồi, hợp tác giữa hai bên chấm dứt tại đây." 

Đối phương tiếc nuối nói."Đợi đã." Thấy đối phương chuẩn bị tắt máy, Choi Yeong Jun vội nói: "Các anh muốn hợp tác vớiai? Theo như tôi được biết thì cho dù là người Anh Quốc hay là Nhật cũng đều không thể canthiệp vào cuộc nội chiến của các anh đâu.""Bọn họ nhát gan thì tự nhiên sẽ có người đủ can đảm." Đối phương nói rồi liền ngắt máy.Choi Yeong Jun nhíu mày, hắn không thể biết được ai dám nhúng tay vào cuộc nội chiến này.Sau lưng lẽ nào có bóng dáng của người da trắng."Lẽ nào là hắn?"

 Choi Yeong Jun liền nghĩ đến gương mặt khiến hắn nổi điên lên, trong mắt lộ ramột tia khiếp sợ."Sao có thể chứ, anh ta sao có thể nhúng tay vào cuộc nội chiến của Madagascar? Ngay đến cảHoa Hạ cũng không muốn can thiệp vào chuyện này, anh ta có tư cách gì mà dám đụng vàomiếng bánh của liên minh da trắng?"Choi Yeong Jun mắt sáng lên, hắn không tin nhưng liên tưởng đến sự phản bội của Lucca, độtnhiên hắn ta liền đoán được người này chính là tay họ Lục người Hoa Hạ."Cậu Choi, cậu nói ai dám nhúng tay vào nội chiến Madagascar? Người Hoa Hạ sao?" 

Kim JiYong đang lái xe cũng tò mò hỏi."Ừ, chính là tên ban nãy, nhất định là anh ta, tôi rất tò mò ai cho anh ta cái gan lớn như vậy màdám can thiệp vào nội chiến của Madagascar?" Kim Yeong Jun cười mỉa mai."Người Hoa Hạ vẫn luôn cuồng vọng tự đại, hơn nữa hiện tại bọn họ đã phát minh ra máy baychiến đấu 6.0, ngay đến đế quốc M họ cũng chẳng coi là gì, nhưng bọn họ lại không biết chỉ dựavào mỗi máy bay chiến đấu 6.0 này thì sao bọn họ có thể là đối thủ của đế quốc M chứ?

Cho dù sức mạnh không phận bị đàn áp bởi máy bay chiến đấu 6.0 này nhưng về các bộ binhkhác thì đế quốc M vẫn cách biệt họ rất xa, đây chính là nguyên nhân quân đội Hoa Hạ không cóbất cứ hành động nào.Tay đó nhìn qua là biết chỉ là một doanh nhân, anh ta chắc định mời một đội lính đánh thuê gì đó,nhưng đối với cục diện này cho dù anh ta có giúp được Madagascar hay không thì chắc chắncũng đem lại phiền phức lớn cho Hoa Hạ thôi." 

Kim Ji Yong phân tích nói."Ừ, chúng ta cứ đợi xem đi." Choi Yeong Jun gật đầu, trong mắt lộ ra nét châm chọc.Từ xưa tới nay, thương nhân cũng chỉ là thương nhân thôi, nếu thế hệ này bị trộn lẫn những thứkhông tinh khiết vào thì kết cục cuối cùng cũng chỉ dẫn tới diệt vong mà thôi."Đúng rồi, cậu Choi, hôm nay chúng ta nhất định phải rời khỏi Madagascar, trong ngày hôm nayngười Cao Ly chúng ta bắt buộc phải rời đi toàn bộ." Kim Ji Yong đột nhiên nói."Người da trắng đã bắt đầu hành động rồi sao?" Choi Yeong Jun hỏi."Đúng vậy, cơ quan tối mật cho biết, thời gian khai khiến chắc sẽ là ngày mai cho nên chúng taphải rời khỏi đây trong hôm nay." 

Kim Ji Yong nói."Bọn họ không lấy thổ vương Barr làm chuẩn sao? Barr ngày mai nhất định là không kịp tới SanJuan rồi." Choi Yeong Jun nói."Cậu Choi, rất nhiều thông tin cơ mật không phải người có cấp bậc như tôi có thể biết được, bêntrên báo nội trong ngày hôm nay chúng ta phải rời khỏi Madagascar." Kim Ji Yong lắc đầu nói.

Dù sao ở Madagascar cũng có đến mười mấy nhà đầu tư người Cao Ly, hắn đều đã thông báohết rồi, đây là việc cấp bách."Ừ, vậy thì hôm nay rời khỏi đây." Choi Yeong Jun gật đầu nói, những gì Kim Ji Yong nói đều làsự thật."Lục tổng, anh đích thân đến Madagascar cũng có chút nguy hiểm rồi, mấy ngày tới đây tạiMadagascar nhất định sẽ xảy ra nội chiến."

 Hoàng Hải Đào đích thân rót trà cho Lục Trần nói."Ừ, nhưng nơi đây có nguồn khoáng sản phong phú, Viện khoa học Di Kỳ của tôi hiện đang thiếumột nguồn lớn tài liệu quý hiếm thể khai thác nghiên cứu, cho nên không thể không đến được."Lục Trần nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói."Lục tổng, anh có biết nguyên nhân chủ yếu của cuộc chiến tranh lần này không?" Hoàng HảiĐào đột nhiên tỏ vẻ thần bí nói."Lẽ nào không phải bởi vì Madagascar đã phát hiện được một mỏ dầu phong phú sao?" Lục Trầnngẩng đầu nhìn Hoàng Hải Đào.Hoàng Hải Đào lắc đầu, ngồi xuống chiếc sofa trước mặt Lục Trần cười nói: 

"Nửa tháng trước,một tay thương nhân người Anh quốc đã phát hiện ra một mỏ uranium ở khu núi San Juan, nghenói trữ lượng uranium ở đó vô cùng dồi dào.Anh cũng biết đó, tài nguyên quý hiếm như uranium là nguyên liệu không thể thiếu trong phảnứng hạt nhân, là nguyên liệu trọng yếu đối với các quốc gia đang sản xuất vũ khí hạt nhân.

 Vốnban đầu tay thương nhân người Anh đó đã chuẩn bị bỏ tiền ra để mua đứt lại khu núi đó rồi,nhưng sau khi vương thất Madagascar biết được tin tức này bọn họ đương nhiên sẽ khôngmuốn bán giá thấp, thương nhân người Anh phát hiện ra vương thất Madagascar quá tham lamđưa ra cái giá quá cao, nên liền tìm đến thổ vương Barr, cuối cùng đã thuyết phục được thổvương Barr tạo phản, chuẩn bị lật đổ vương thất Madagascar, 

cái giá để trả cho việc giúp đỡ thổvương Samba lật đổ Madagasca là để họ được hoàn toàn miễn phí khai thác mỏ quặnguraniumm đó."Lục Trần nhíu mày, đây chính là nỗi đau xót của các quốc gia nhỏ, không có thực lực tuyệt đốinên ngay đến cả một tên doanh nhân cũng có thể khiến họ bị hủy diệt. 

"Như vậy xem ra, đô đốc Millet từ Trung Đông là do thương nhân người Anh mời đến đúng chứ."Lục Trần nói."Ừ, có điều truyện này không đơn giản như vậy, rất có khả năng sau lưng còn có sự can thiệpcủa liên minh da trắng nữa, dù sao thì trữ lượng mỏ uranium này cũng quá lớn mà." 

Hoàng HảiĐào nói."Vậy bên phía thủ đô có ý định như thế nào với chuyện này?" Lục Trần hỏi.Hoàng Hải Đào lắc đầu nói: "Trước mắt không có ý định gì, bởi vì mặc dù chúng ta đã đoánđược phía sau còn có liên minh da trắng, nhưng bọn họ căn bản đến nay vẫn chưa xuất binh.""Ai nói bọn họ chưa xuất binh?" 

Lục Trần suy nghĩ, liên minh da trắng này tính toán thật cẩn thận.Có điều chủ yếu vẫn là vương thất Madagascar này vẫn quá ngốc nghếch.

---------------------

Chương 391: Vương thất 

Madagascar từ chối hợp tác"Hả? Không có báo cáo nào nói người da trắng đã xuất binh mà?" Hoàng Hải Đào lắc đầu có vẻkhông hiểu nhìn Lục Trần."Có phải Vương thất Madagascar đã mời phía Anh Quốc xuất binh giúp đỡ bọn họ rồi đúngkhông?"

 Lục Trần cười nói.Hoàng Hải Đào ngây người, nhất thời không kịp phản ứng lại.Vương thất Madagascar đúng là đã cõng rắn cắn gà nhà rồi!Anh Quốc đúng là đã phái đi một đội binh lính đến chi viện cho vương thất Madagascar, nghe nóiđêm nay sẽ đến nơi.Madagascar để quân đội của Anh Quốc đến bảo vệ bọn họ như vậy chẳng phải là đường đườngchính chính dẫn sói vào nhà, sau đó để sói ăn thịt luôn hay sao?"

Lục tổng, nếu như những gì anh đoán là đúng vậy thì hôm nay chúng ta phải di dời kiều bàokhỏi đây thôi, nếu không sẽ không kịp mất." Sau khi sự kinh hãi qua đi, Hoàng Hải Đào vội vàngnói.Lục Trần gật đầu, anh ấy nhìn đồng hồ rồi nói: "Hoa Hạ chúng ta có tất cả bao nhiêu người ởMadagascar? Những thành phố khác thì chắc là sẽ di dời kịp thời, nhưng ở San Juan e là khôngkịp nữa rồi."Bây giờ đã là 5 giờ chiều rồi, nếu như có nhiều người thì trong vòng vài tiếng đồng hồ căn bảnkhông thể di dân được hết, quá đột ngột rồi.Người ít thì cũng vẫn không kịp.

Đêm nay quân đội của Anh Quốc mà đến chắc chắn sẽ hành động ngay, nếu như trong chớpmắt bọn họ có thể khống chế được vương thất Madagasca thì đơn giản, chứ nếu không khốngchế được vương thất thì toàn bộ sẽ phát động chiến tranh, cả tỉnh San Juan sẽ rơi vào tình trạngchiến tranh hỗn loạn."Nhưng cho dù thế nào thì bây giờ chúng ta cũng phải tập hợp tất cả kiều bào lại." Hoàng HảiĐào kiên định nói."Ừ."

 Lục Trần gật đầu.Hoàng Hải Đào tạm biệt Lục Trần rồi liền đi sắp xếp.Di dời kiều bào không phải là một chuyện nhẹ nhàng, chiến tranh chưa khai hỏa thì còn dễ nói,một khi phát động chiến tranh rồi thì có khả năng sân bay sẽ bị kiểm soát, vậy thì chỉ có thể đóndân bằng thuyền chiến của Hoa Hạ ngoài biển thôi.Sau khi Hoàng Hải Đào đi ra, Trần Tịnh cuối cùng cũng gọi điện cho Lục Trần.Trong điện thoại Trần Tịnh nói cuối cùng thổ vương Samba cũng đã tìm đến cô ấy, nói đồng ý vớinhững điều kiện trước đó của Lục Trần, chỉ cần Lục Trần có thể giúp họ bảo vệ được tỉnhMahajanga thì ông ta sẽ đồng ý tất cả những điều kiện của Lục Trần. 

Nhưng cũng ra đề nghị là tối nay phải thấy quân đội của Lục Trần.Đối với việc này Lục Trần cũng không ngạc nhiên, bởi vì anh ấy biết Samba không còn bất cứlựa chọn nào khác.Chỉ có anh ấy mới có thể giúp Samba chống lại liên quân Barr thôi.Sau khi nghe điện thoại của Trần Tịnh xong, Lục Trần liền gọi cho Đỗ Phi.Trước đó nhóm người Đỗ Phi vẫn luôn khống chế tốc độ, dự kiến sáng mai mới tới bến cảngMahajanga.

Bây giờ tình hình đã thay đổi nên anh ấy trước tiên báo Đỗ Phi gia tăng tốc độ mau chóng tớinơi."Đại thiếu gia, chúng ta cũng phải rời khỏi San Juan chứ?" Lâm Thông hỏi.Lục Trần lắc đầu nói: "Không cần."Lâm Thông không hiểu liền nói: "Không phải anh đã nói tối nay ở đây sẽ xảy ra chiến tranh sao,chúng ta có ở lại cũng không có tác dụng gì mà." 

"Chúng ta ở lại vừa có thể giúp đỡ đồng bào hoa kiều di tản, cũng có thể ngồi xem trận chiếngiữa vương thất Madagascar và quần đảo Anh Quốc, đợi đến lúc thời điểm mấu chốt chúng tacó thể giúp đỡ một chút cho vương thất Madagascar đổi lấy cơ hội hợp tác." Từ Kinh giải thíchnói."Hóa ra là vậy." Lâm Thông gật đầu, cuối cùng cũng đã hiểu ra.Lục Trần đúng là có ý định này.Anh ấy ở lại một mặt để giúp các kiều bào, 

mặt khác chính là để tìm kiếm cơ hội.Nếu như có cơ hội giúp vương thất Madagascar xoay chuyển thế cục, vậy thì vương thấtMadagascar bắt buộc phải hợp tác với anh ấy.Mỏ quặng uranium ở núi San Juan anh ấy nhất định phải có được.Viện khoa học Di Kỳ sắp phát triển kỹ thuật công nghệ phản ứng nhiệt hạch rồi, uranium lànguyên liệu quan trọng nhất.

 Ở trong nước uranium bị nhà nước kiểm soát hết rồi nên anh ấy chỉcó thể khai thác ở nước ngoài mà thôi.Vốn ban đầu đến đây anh ấy chỉ muốn thực hiện hợp đồng khai thác đá thô mà thôi, sau đó mớixem xem có nguồn quặng quý hiếm nào có thể hợp tác không.Không ngờ ở đây lại có một mỏ uranium lớn như vậy nên đương nhiên anh ấy không thể bỏ lỡđược rồi.Hoàng Hải Đào nhanh chóng sắp xếp việc di dời kiểu bào xong liền đến chỗ ba người Lục Trần. 

"Lục tổng, các anh còn người ở Mahajanga đúng không, khi nào thì bọn họ sẽ tới đây?" HoàngHải Đào hỏi."Bọn họ không cần tới, tôi đã sắp xếp ổn thỏa bên phía Mahajanga rồi." Lục Trần cười nói.Đỗ Phi dẫn hơn 4000 quân lính đêm nay sẽ tới bến cảng Mahajanga, cho dù thổ vương Barr vàliên quân Millet đêm nay có phát động chiến tranh thì bọn họ vẫn có thể bảo vệ được Mahajanga.

"Vâng, vậy đi, bên phía San Juan tôi dự tính phải đến 8 giờ tối nay mới có thể toàn bộ tập trungđược, đến lúc đó chúng ta đến sân bay trước." Hoàng Hải Đào gật đầu nói.Lục Trần gật đầu rồi đột nhiên nói: "Lãnh sự Hoàng, anh có thể liên hệ được với Vương thấtMadagascar không? Giúp tôi liên hệ với bọn họ nói chúng ta có thể giúp họ vượt qua khó khănnày.""Hả?"

 Hoàng Hải Đào kinh ngạc nhìn Lục Trần, lời nói của Lục Trần khiến anh ta nhất thời khôngkịp phản ứng."Lục tổng, ý của anh là gì? Chúng ta giúp họ bằng cách nào? Chính phủ chỉ bảo tôi phải cố gắngdi tản kiều bào, họ không có ý định can thiệp vào truyện của Madagascar." Hoàng Hải Đào vộigiải thích."Lãnh sự Hoàng hiểu nhầm ý của tôi rồi."Lục Trần cười nói: "Anh có biết Điện Sát Thần ở Kokang không?""Biết."Hoàng Hải Đào gật đầu, kinh ngạc nhìn Lục Trần: 

"Nghe nói Điện Sát Thần là do một người HoaHạ thành lập nên, lẽ nào Lục tổng quen bọn họ sao, có thể thuê họ đến Madagascar sao?"Lục Trần nhướn mày nói: "Tôi chính là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần, người của tôi đêm nay sẽđến cảng Mahajanga."Chuyện anh ấy là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần bên phía quốc phòng và chính phủ đều biếtcho nên cũng không cần thiết phải giấu diếm."Hả!"Hoàng Hải Đào khiếp sợ há hốc miệng không dám tin vào sự thật này.Nhưng nghĩ đến việc các lãnh đạo ở thủ đô coi trọng Lục Trần như vậy nên anh ta cũng nhanhchóng hiểu ra.Lục Trần không chỉ đơn giản là ông chủ của Công nghệ Di Kỳ mà còn là tổng tư lệnh của ĐiệnSát Thần. 

"Lục tổng đợi chút, tôi lập tức liên lạc với họ." Hoàng Hải Đào sau khi hoàn hồn xong thì lập tứclấy điện thoại ra gọi cho vương thất Madagascar.Điện thoại nhanh chóng có người nghe.Sau khi hai người nói chuyện xong, anh ta rất không vui tắt điện thoại.Bởi vì bên phía Madagascar căn bản không thèm để ý đến đề nghị của Hoàng Hải Đào.Nói thế nào đây, bọn họ cho rằng với quân đội của Anh Quốc là đã đủ để giúp họ dẹp loạn đượccuộc nội chiến này rồi."Lục tổng, vừa rồi anh cũng nghe thấy hết rồi, bọn họ không cần chúng ta giúp đỡ, thậm chí cònnghi ngờ chúng ta có ý đồ xấu, đúng là không thể thuyết phục được."

 Hoàng Hải Đào cúp máyrồi buông tay cười nói.Ban nãy anh ta mở loa ngoài điện thoại nên Lục Trần cũng đã nghe được thái độ của bên vươngthất Madagascar rồi.Bọn họ đúng là không tin người Hoa Hạ, cũng không muốn hợp tác với người Hoa Hạ.Thậm chí còn trực tiếp nói trong điện thoại Lục Trần không phải là người tốt, có ý đồ phá hoạimối quan hệ giữa bọn họ và Anh quốc. 

"Hai, bọn họ không cần sự giúp đỡ của chúng ta thì thôi vậy, đợi đến lúc bọn họ bị Anh Quốcquay lại cắn cho thì bọn họ mới hiểu ai mới thực sự là lòng lang dạ sói." Lâm Thông bực bội nói.Lục Trần lắc đầu, vốn dĩ anh ấy muốn giúp đỡ Madagascar bảo vệ vương thất nhưng bọn họ lạikhông có lòng cảm kích thì thôi vậy.

-------------------------

Chương 392: Bị chặn cướp rồi 

Buổi chiều sau khi nhận được thông báo của Lãnh sự quán, kiều bào Hoa Hạ tại San Juan liêntục đi đến lãnh sự quán.Đúng 6 giờ 30 chiều cuối cùng San Juan cũng bắt đầu loạn, khắp nơi đã bắt đầu vang lên nhữngtiếng bom đạn.Vậy là quân đội Anh và Vương thất Madagascar đã khai chiến rồi.Chiến tranh đến thật nhanh, dân chúng đều rất hoảng loạn.Ngay đến cả người như Hoàng Hải Đào cũng cảm thấy hoảng.

"Lục tổng, chiến tranh đã phát động rồi, chắc chắn cả San Juan đã loạn rồi, chúng ta không biếtcó thể an toàn đến sân bay được hay không, tôi muốn nhờ anh bảo vệ chúng tôi đến sân bay."Hoàng Hải Đào đến phòng của Lục Trần nhờ vả."Người của tôi phải hai tiếng đồng hồ nữa mới tới cảng Mahajanga, đến lúc đó bọn họ có thểđiều một vài máy bay trực thăng đến, nhưng ít nhất cũng phải 9h tối mới có thể đến đây." LụcTrần nói. 

"Không sao, chúng tôi có thể đợi đến 9h tối, đây là đại sứ quán Hoa Hạ, bọn họ chắc chắn khôngdám làm loạn ở đây." Hoàng Hải Đào nói."Vậy 9 giờ tối đến sân bay còn có ý nghĩa gì nữa? Cướp máy bay sao, thế còn đường thủy thìsao?" Lục Trần buông tay nói."

Tôi đã liên hệ với hải quân rồi, bọn họ sẽ phái hai chiếc máy bay trực thăng đến sân bay đónchúng tôi, chúng tôi chỉ cần đợi ở sân bay là được, bọn họ dự tính tầm rạng sáng sẽ tới sân baySan Juan." Hoàng Hải Đào nói."Được, vậy bảo mọi người đợi đến 9 giờ tối rồi tính tiếp." Lục Trần gật đầu nói."Vâng, vâng, tôi xin thay mặt toàn bộ đại sứ quán, thay mặt toàn bộ kiều bào Hoa Hạ cảm ơn Lụctổng sâu sắc." 

Hoàng Hải Đào nghe vậy thì sắc mặt mới giãn ra, cúi người cảm ơn Lục Trần.9 giờ 30 tối, Lục Trần báo với Hoàng Hải Đào có thể xuất phát rồi.Nghe Lục Trần báo vậy, Hoàng Hải Đào thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng thông báo tin tứccho mọi người.Lúc này tập trung ở lãnh sự quán có khoảng hơn 30 doanh nhân, 

thêm cả nhân viên của lãnh sựquán tổng cộng có hơn 50 người.Trong thời gian vài tiếng đồng hồ này mọi người không ngừng nghe thấy tiếng đánh bom bênngoài vọng đến, trong lòng đều rất lo lắng, đều sợ chiến tranh sẽ lan đến lãnh sự quán.Lúc này cuối cùng nghe được tin có thể rời khỏi đây rồi, mọi người mặc dù không hò hét ra ngoàinhưng ai cũng thở phào nhẹ nhõm.Lúc ba người Lục Trần đến bãi đỗ xe thì thấy tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong hết rồi, liềnnói với Hoàng Hải Đào: 

"Ba người chúng tôi sẽ đi trước, các anh đi theo sau là được.""Được được, làm phiền Lục tổng rồi." Hoàng Hải Đào vội vàng gật đầu."Đại sứ Hoàng, chỉ có ba người bọn họ bảo vệ chúng ta ra đến sân bay sao?"Đúng lúc này một người phụ nữ xinh đẹp liếc nhìn ba người Lục Trần một cái rồi hỏi đầy vẻ nghingờ.Lục Trần quay lại nhìn người phụ nữ, khoảng hai bảy hai tám tuổi, cao khoảng trên dưới một métbảy, ăn mặc thời thượng, còn đang đeo một cặp kính râm trông rất xinh đẹp nhưng vẻ mặt đằngsau cặp kính có chút lạnh nhạt."

Đại sứ Hoàng, anh đừng có đùa chứ, chỉ dựa vào một tên nhỏ con thế này một mình tôi có thểđánh mười tên như vậy cũng không thành vấn đề, anh ta làm sao bảo vệ được nhiều người nhưvậy đến sân bay chứ?" Đứng phía sau người phụ nữ kiều diễm là một tên vệ sĩ chuyên nghiệpbước lên quan sát Lục Trần rồi cười nhạo nói.Trước đó Hoàng Hải Đào đã tôn ba người Lục Trần lên thành thần với mọi người rồi nên lúc nàykhi vừa trông thấy ba người Lục Trần thì bọn họ có chút coi thường các anh ấy.Những doanh nhân khác cũng ngờ vực nhìn ba người Lục Trần, cả tỉnh San Juan này đều đangcó chiến tranh khắp nơi, bọn họ cũng không tin chỉ dựa vào ba người này có thể bảo vệ mấychục người bọn họ an toàn đến sân bay.

Nhưng bọn họ biết lúc này bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của lãnh sự quán, nếu không thậtsự có thể sẽ bỏ mạng lại nơi này, cho nên không có ai trực tiếp lên tiếng chất vấn giống tay vệ sĩkia.Hoàng Hải Đào vừa nghe được mặt mày liền biến sắc, anh ta đương nhiên biết Lục Trần còn cóquân đội đến đón bọn họ nữa cho nên rất tin tưởng vào Lục Trần. 

Nhưng những người này lại không biết thân phận của Lục Trần.Anh ta cũng không tiện công bố thân phận của Lục Trần ra, vậy mà lúc này mấy người này lại nóinhững lời thiếu suy nghĩ như vậy rõ ràng đã đắc tội với Lục Trần rồi, ngộ nhỡ Lục Trần tức giậnthì sẽ không có ai bảo vệ bọn họ nữa, bọn họ căn bản không dám tự mình đến sân bay."Câm miệng, không muốn đi thì cứ việc ở lại hoặc tự mình đến sân bay đi!" Hoàng Hải Đào trợnmắt quát tay vệ sĩ của người phụ nữ xinh đẹp kia."Đại sứ Hoàng, xin lỗi chúng tôi không có ý vậy, xin anh hãy bỏ qua cho." Người phụ nữ xinh đẹpthấy Hoàng Hải Đào tức giận như vậy thì cũng biến sắc, vội chủ động xin lỗi. 

"Tiểu thư Lý, những người này là những người chúng ta không thể chất vấn nghi ngờ được, chonên tôi khuyên cô hãy xin lỗi Lục tiên sinh ngay đi, nếu không đêm nay các người sẽ rất khó đếnđược sân bay." Thấy mỹ nữ lên tiếng xin lỗi, Hoàng Hải Đào hừ lạnh một tiếng rồi nói.Mỹ nữ vừa nghe xong trong lòng bỗng run sợ, Hoàng Hải Đào biết thân phận của cô ta, nhưngHoàng Hải Đào lại bảo cô ta đi xin lỗi vậy thì người thanh niên mà cô ta vừa coi thường kia lànhân vật mà cả Lý gia của cô ta không thể đụng chạm được đến rồi.Nếu không Hoàng Hải Đào sẽ không thể nào bảo cô ta đi xin lỗi, hơn nữa còn nói thẳng nếu nhưkhông có sự giúp đỡ của thanh niên này thì đêm nay cô ta sẽ không thể đến được sân bay. 

"Thật sự xin lỗi, vừa rồi chúng tôi đã lỗ mãng rồi, xin anh hãy bỏ qua cho!" Cô ta lạnh lùng vộivàng tháo mắt kính cúi đầu xin lỗi Lục Trần.Cô ta cũng là một doanh nhân, nếu như đã đoán ra được thân phận của Lục Trần cao quý hơncô ta rồi thì sao có thể dám đắc tội với một nhân vật lớn như vậy được chứ.Cô gái kiều diễm tên Lý Hương Di, là trưởng nữ của Lý gia ở thủ đô, tuổi còn trẻ như vậy mà đãgánh vác sản nghiệp của gia đình rồi, lần này đến Madagascar cũng là để hợp tác vớiMadagascar về việc khai thác khoáng sản.Cô ta vừa xin lỗi rồi trộm quan sát Lục Trần,

 Lục Trần thật sự quá trẻ, cô ta sinh ra ở thủ đô lại làmột trong những gia tộc lớn nên cũng biết rất nhiều chuyện, mặc dù cô ta đã lựa chọn tin tưởngHoàng Hải Đào những trong lòng vẫn không tránh khỏi sự nghị ngờ.Một thanh niên trẻ tuổi như vậy lại khiến Hoàng Hải Đào vô cùng tôn kính, ngay đến cả ngườicủa Lý gia cũng không coi là gì thì thật không dám tưởng tượng.Chỉ là, anh ta rốt cuộc là ai? 

Lý Hương Di trong lòng vô cùng tò mò.Tay vệ sĩ ban nãy vừa lên tiếng chất vấn Lục Trần cũng vội vàng xin lỗi, mặt trắng bệch ra.Ngay đến chủ nhân của anh ta cũng đã xin lỗi rồi thì rõ ràng đối phương lớn mạnh hơn chủ nhâncủa anh ta rất nhiều.Anh ta chắc chắn chỉ còn cách phải xin lỗi thôi.Lục Trần nhìn Lý Hương Di, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi lên xe.Lý gia có thể có chút thế lực ở thủ đô, nhưng đối với Lục Trần lúc này đã không còn e sợ bất kỳsự uy hiếp của gia tộc nào nữa rồi.

Bị Lục Trần không đếm xỉa đến, sắc mặt Lý Hương Di khẽ thay đổi, cảm thấy vô cùng xấu hổ.Nhưng người khác thấy Lục Trần chẳng thèm trả lời Lý Hương Di thì cũng cảm thấy có chút bấtbình thay cho cô ta.Nhưng bọn họ cũng không có ai dám lên tiếng nói gì nữa."Tất cả đoàn xe đều bắt buộc phải bám theo phía sau xe của ba người Lục tiên sinh." 

Nhìn mọingười đã chuẩn bị lên xe, Hoàng Hải Đào một lần nữa nhấn mạnh nhắc nhở.Mọi người đều lần lượt gật đầu rồi lên xe khởi động xe của mình.Chiếc xe việt dã của ba người Lục Trần dẫn đầu đoàn, đoàn xe của lãnh sự quán từ từ lái ra khỏilãnh sự quán.Sau hơn hai mươi phút sau, đến một ngã tư Lâm Thông vừa rẽ sang đi được khoảng 20 mét thìmột đội binh lính khoảng hơn 100 người dàn hàng ngang ra hiệu cho bọn họ dừng xe.Đám binh lính này toàn bộ đều là binh lính của Anh Quốc.Những người ở xe phía sau thấy đột nhiên xuất hiện binh lính ai nấy mặt mũi cũng đều trắngbệch, từ từ dừng xe lại.

 Lục Trần nhìn đám binh lính đang cản đường, một luồng sát khí từ từ hiện lên trong mắt anh ấy.


-----------------
Chương 393: Đây đích thực là chiến thần! 

Rõ ràng trên xe của họ có cắm cờ Hoa Hạ, vậy mà quân đội Anh Quốc lại dám chặn xe của họlại đây rõ ràng là có ý khiêu khích Hoa Hạ sao?Hay là không coi bọn họ ra gì?"Đại thiếu gia, rõ ràng bọn chúng thấy trên xe của chúng ta có cắm quốc kỳ mà vẫn dám cảnđường, đây là cố ý khiêu khích." Lâm Thông vừa dừng xe vừa nói."Bọn chúng có lẽ là lính đánh thuê." Từ Kinh nói."Ừ, cũng có thể, nếu như là không phải là lính đánh thuê thì nhìn thấy quốc kỳ của chúng ta có lẽkhông dám lộ liễu chặn đường như vậy, được rồi, mặc kệ chúng có phải là lính đánh thuê haykhông, chúng ta chuẩn bị chiến đấu đi, chỉ cần kiên trì được mười phút là được." 

Lục Trần gậtđầu, ánh mắt lóe lên tia sát khí.Anh ấy nói xong liền gọi điện cho Đỗ Phi, báo anh ấy chuẩn bị cử hai chiếc máy bay chiến đấuđến chi viện."Đại sứ Hoàng, làm sao đây, những người này hình như đều là người của tổ chức cực đoan, nếunhư chúng ta rơi vào tay chúng thì hậu quả đúng là không dám nghĩ tới!" một nhân viên đi cùngxe với Hoàng Hải Đào lo lắng nói."Để xem Lục tổng xử lý thế nào, anh ấy nói người của anh ấy đã đến San Juan rồi, chắc là sẽkhông sợ những phần tử cực đoan này đâu." Hoàng Hải Đào thần tình nghiêm trọng nói.

 Thực ra anh ta cũng không biết Lục Trần có thể giải quyết được hay không, mặc dù anh ta biếtngười của Lục Trần có lẽ đã đến rồi nhưng vẫn chưa thấy bọn họ xuất hiện thì anh ta vẫn chưacó cơ sở để hi vọng.Cho nên trong lòng thực ra vẫn rất nghi ngờ."Lý tổng, những người này hình như là tổ chức cực đoan, nếu như rơi vào tay bọn chúng thì kếtcục sẽ rất thảm!" 

Sắc mặt thư ký của Lý Hương Di trắng bệch, trong lòng sợ hãi tột độ, có ai làkhông sợ những phần tử khủng bố này chứ."Nếu như Hoàng Hải Đào đã nói bọn họ có thể bảo vệ được chúng ta đến sân bay, vậy thì chắchọ đã có sự chuẩn bị, yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chúng ta phải tin vào anh ta."Lý Hương Di trấn an nói, kỳ thực trong lòng cô ta cũng rất sợ hãi, kết cục khi rơi vào tay nhữngphần tử cực đoan này là gì không cần động não cô ta cũng biết hậu quả sẽ rất thê thảm rồi.Nhưng giây phút này, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn tin vào người thanh niên này có thể tạo nênkỳ tích mà thôi."Chỉ sợ Hoàng Hải Đào vì muốn nhanh chóng đến sân bay mà lừa dối chúng ta thôi. 

Nếu khôngchỉ dựa vào ba người kia chắc chắn không thể đụng vào đám phần tử cực đoan này rồi." Thư kýlắc đầu nói.Lý Hương Di im lặng không nói gì, nhưng trong lòng cô ta đã cũng tin những gì thư ký nói.Nhưng hiện tại cô ta cũng chẳng làm được gì, sống hay chết cô ta chỉ có thể chọn tin tưởng vàoba người họ mà thôi."Lý tổng, chị nhìn kìa, ba người bọn họ xuống xe rồi, lẽ nào bọn họ có thể thuyết phục được đámphần tử cực đoan này, để họ thả chúng ta đi hay sao?" Thư ký đột nhiên chỉ về phía trước kinhngạc nói.Lý Hương Di cũng hơi kinh hãi, chăm chú nhìn về phía trước nói: 

"Chắc là đi đàm phán, hi vọngbọn họ có thể thuyết phục được đám phần tử cực đoan này......"Lời cô ta còn chưa nói xong bàn tay liền vô thức đưa lên che miệng lại, ánh mắt vô cùng chấnđộng.Chỉ thấy ba người Lục Trần chưa nói đến câu thứ hai liền trực tiếp ra tay.Trong nháy mắt mấy tên khủng bố đã bị ba người họ giết rồi.Việc này đúng như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, lập tức đã chọc giận cả tất cả đám lính đánh thuê,chúng ồ ạt nổ súng về phía ba người Lục Trần.Trên dưới 100 tên lính đánh thuê cũng không phải là chuyện đùa, tất cả mọi người chứng kiếncảnh này đều đều thất thanh kinh ngạc, 

bởi vì ba người Lục Trần đã thu hút sự chú ý của tất cảđám lính đánh thuê cho nên không có viên đạn nào bắn về phía họ nếu không e là bọn họ đã bịdọa cho tè ra quần rồi.Có điều, điều khiến mọi người khiếp sợ hơn là ba người Lục Trần rõ ràng đã ở giữa làn mưa đạnnhưng không có ai ngã xuống, còn ôm súng đứng giữa đám khủng bố bắn trả."Lẽ nào bọn họ chính là lính đặc chủng trong truyền thuyết?"

 Lý Hương Di thì thào lên tiếng, bàn tay đang che miệng run rẩy.Từ lúc bọn họ xuống xe mới khoảng 2-3 phút đồng hồ, vậy mà khoảng 20-30 tên phần tử cựcđoan được trang bị vũ khí đầy mình đã chết trong tay họ rồi, nếu không phải tận mắt chứng kiếnthì có đánh chết cô ta cũng không dám tin đây là thật."Lý tổng, cơ thể bọn họ đều làm bằng thép sao? Rõ ràng tôi đã nhìn thấy họ bị bắn vào người rồimà sao chẳng hề hấn gì vậy!" 

Thư ký run giọng nói, nhìn thấy ba người Lục Trần đang đánhnhau với đám lính đánh thuê, trong mắt cô ta vừa sùng bái vừa khiếp sợ.Tay vệ sĩ lái xe mở to mắt, nghĩ đến những lời nói ngông cuồng trước đó của mình mà trong lòngvô cùng sợ hãi, cảm thấy rất hổ thẹn. Chỉ dựa vào ba người Lục Trần mà đấu với gần 100 tênlính đánh thuê, sự dũng cảm này là thứ cô ta không thể nào có được.Đây mới thực sự là những kẻ mạnh!

Tên vệ sĩ trong lòng tự giễu nói: Mình còn cuồng ngôn nói một mình đánh 10 tên thanhh niênnhư vậy, rõ ràng là một mình anh ta đánh mười tên như mình mới đúng!Doanh nhân và những nhân viên đại sứ quán của Hoàng Hải Đào đều bị một màn này của bangười Lục Trần làm cho chấn động, anh ta nghĩ đến rất nhiều tình huống xử lý nhưng không thểnghĩ đến việc ba người Lục Trần lại dùng cách trực tiếp nhất, liều mạng nhất và cũng hiệu quảnhất này.Thật sự quá điên cuồng rồi, đây đúng là trận chiến lấy một đánh một trăm mà!Mọi người đều chấn động không thôi, tất cả đều cùng cầu nguyện cho ba người Lục Trần. 

Thời khắc này, tất cả người Hoa Hạ đều hi vọng ba người Lục Trần có thể tạo nên được kỳ tích.Giây phút này tất cả người Hoa Hạ đều cảm thấy tự hào vì ba người bọn họ."Đại sứ Hoàng, ba người họ còn mạnh mẽ hơn cả lính đặc chủng trong truyền thuyết, anh xemnhiều súng đạn thế kia mà cũng không thể khiến họ bị thương, bọn họ còn có thể né tránh đượccả đạn nữa thật sự quá mạnh rồi. Đây lẽ nào là những võ sĩ cường giả trong truyền thuyết củaHoa Hạ sao!" 

Một nhân viên bên cạnh Hoàng Hải Đào khiếp sợ nói.Lúc này ba người Lục Trần quả thực là đại sát tứ phương, bởi vì cả ba người họ đều mặc trênmình áo chống đạn của viện khoa học Di Kỳ, chỉ cần không bắn vào từ cổ trở lên thì đều khôngthể khiến họ bị thương được.Còn đối phương thì chỉ ngắm bắn vào tim họ nên đương nhiên không mảy may một chút thươngtổn nào giữa làn mưa đạn này.

Một màn này cũng đã khiến tất cả những lính đánh thuê còn lại khiếp sợ.Rõ ràng bọn chúng nhìn thấy đối phương đã bị trúng đạn, nhưng lại không có bất cứ phản ứngnào, cứ cho là mặc trên mình áo chống đạn tốt nhất thế giới đi thì nhiều đạn như vậy nhất địnhchúng phải mất đi chiến lực chứ, dù sao thì phản xung lực của làn mưa đạn như vậy không phảilà người bình thường có thể chịu đựng được.Nhưng cả ba người Hoa Hạ này dường như chẳng ai làm sao nên đã dọa cho bọn chúng sợxanh mật. 

"Đây có phải là người không?"Mấy chục tên lính đánh thuê còn lại nháo nhác nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ vô cùng khiếpsợ."Rút đi, đây rõ ràng không phải cuộc chiến giữa người với người!"Có vài tên lính đánh thuê lùi lại, những tên khác cũng lần lượt tháo chạy.Bọn chúng không phải quân đội chính quy, căn bản không có kỷ luật của quân đội chính quy,thấy có người bỏ chạy thủ lĩnh cũng không kiểm soát được, trước mắt thấy không thể cứu vãnđược nữa nên liền quay người bỏ chạy.Nháy mắt hơn năm mươi tên lính đánh thuê toàn bộ tản hết ra các phố lớn ngõ nhỏ, trốn sạch sẽkhông còn một tên nào. 

Những người phía sau thấy vậy thì mới lấy lại bình tĩnh không ngừng thở phào.Ba người họ, quá mạnh rồi!Đây đích thực là chiến thần!

-----------------

Chương 394: Quay lại Marovoay 

Ba người Lục Trần cũng không nghĩ đối phương lại yếu ớt như vậy, vẫn còn hơn một nửa quânsố nhưng đều đã tháo chạy hết rồi."Mẹ kiếp, nếu Đỗ Phi và Tiêu Chiến mà huấn luyện Điện Sát Thần trở nên nhát cáy thế này, tôinhất định sẽ giết cả hai." Lục Trần phủi tay đùa vui."Không thể nào, Đỗ Phi rất nghiêm khắc, không thể nào lại huấn luyện ra đội quân không có tổchức không có kỷ luật được." Từ Kinh cười nói. 

"Ừ, Anh cũng tin quân lính mà họ dẫn dắt sẽ không thể nào lại ham sống sợ chết như vậy, đithôi, tiếp tục đến sân bay." Lục Trần gật đầu, đừng nói là ban đêm, cho dù có là ban ngày thì anhấy cũng không đuổi theo đám lính đánh thuê đó.Có điều nhìn đám lính đánh thuê tham sống sợ chết kia anh ấy lại càng có niềm tin vào Điện SátThần hơn.Nếu như đã phát động chiến tranh, vương thất Madagascar chắc cũng đã bị người Anh Quốckhống chế rồi.Vậy thì tiếp theo đây anh ấy muốn thu lợi từ trong đó, hay là muốn có được quyền khai thácuranium thì anh ấy bắt buộc phải tiêu diệt được quân đội Anh Quốc.Hơn nữa đây vẫn là một việc cần tính toán cẩn thận. 

Điện Sát Thần của anh ấy không thể trựctiếp khai chiến với quân đội Anh Quốc, bắt buộc phải có lí do, nếu không truyện này sẽ có khảnăng kích động đến liên minh người da trắng.Sau khi Lục Trần lên xe liền bảo Từ Kinh báo cho Đỗ Phi không cần đến nữa rồi suy nghĩ về vấnđề này.Lâm Thông lại tiếp tục lái xe dẫn đoàn đến sân bay.Bởi vì chiến tranh đã nổ ra rồi nên trên đường không có người cũng không có xe, cho nên tốc độcủa họ rất nhanh.Nhưng bọn họ vừa vào đường cao tốc thì Lục Trần nhận được điện thoại của Hoàng Hải Đào gọiđến.

"Lục tổng, không hay rồi, vương thất Madagascar đã thất bại rồi, sân bay đã rơi vào tay phần tửcực đoan, phi hành đoàn của chúng ta đã bị phần tử cực đoan khống chế rồi, chỉ có một thànhviên tổ bay rời khỏi được sân bay thôi, máy bay hình như cũng bị chúng phá hủy rồi." 

Hoàng HảiĐào nghiêm trọng nói trong điện thoại.Sắc mặt Lục Trần trầm xuống, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc bén, anh ấy trầm giọng trả lời:"Vậy thì quay về Marovoay."Quân đội của anh ấy hiện đang ở Marovoay, hiện giờ chỉ có thể về Marovoay để bàn bạc kỹ hơn.Sau khi Hoàng Hải Đào chuyển lại chỉ đạo của Lục Trần cho mọi người, mặc dù cũng có lo lắngnhưng lần này không có ai nói gì nữa đều lần lượt đi theo về Marovoay.Chỉ là, đến Marovoay là sẽ an toàn sao?Trong lòng mỗi người đều đã bị một nỗi sợ bao vây.Dân chúng ở San Juan hiện giờ toàn bộ đều nơm nớp lo sợ trốn trong nhà, cả thành phố ngoàikhói lửa rợp trời ra thì không có bất cứ bóng dáng người dân nào.

Lâm Thông lái chiếc xe địa hình băng băng trên đường phố trống trơn, bọn họ muốn trở vềMarovoay thì phải đi qua trung tâm thành phố.Nhưng đúng lúc bọn họ vừa vào đường cao tốc đến Marovoay thì đột nhiên phía trước có haichiếc xe vũ trang chở hai tiểu đội binh lính đi đến, những binh lính này đều là người da trắng,nhìn quân phục của chúng thì có lẽ đều là quân lính của Anh Quốc đang đi tuần tra. 

Lâm Thông bèn tấp xe vào lề đường để nhường cho bọn chúng đi qua, đoàn xe Hoàng Hải Đàophía sau cũng dạt sang một bên.Nhưng mọi người không ngờ đoàn xe vũ trang cũng dừng lại, tiếp theo một vài binh bính nhảy từtrên xe xuống đến gõ vào cửa kính xe của Lâm Thông.Thấy tình hình như vậy thì mọi người phía sau đều có chút hoảng sợ."Anh Trần, có thể bọn chúng biết chúng ta rồi, có lẽ đến để kiểm tra chúng ta." Từ Kinh cảnh giácnói."Ừ, anh thấy bọn chúng cũng chỉ có hai chiếc xe vũ trang thôi, chỉ có vài tên lính, nếu không ổnthì cứ trực tiếp xử lý hết." Lục Trần gật đầu nói."Vâng." 

Từ Kinh và Lâm Thông đều gật đầu nhận lệnh, sau đó đều cầm sẵn súng phía sau lưng."Một lát nữa có thể sẽ có xung đột, anh báo mọi người ở yên trong xe không được ra ngoài." LụcTrần gọi điện dặn dò Hoàng Hải Đào."Tôi biết rồi." Hoàng Hải Đào đáp lời một tiếng rồi tắt máy.Lúc này một tên lính đã đi đến bên cạnh xe của Lục Trần."Các người là người của quốc gia nào, ở đây làm gì?" Lâm Thông hạ cửa kính xuống, một tênlính nói tiếng Anh hỏi."Hoa Hạ, doanh nhân." 

Lâm Thông không biết tiếng Anh, Từ Kinh ngồi bên cạnh ngắn gọn lêntiếng trả lời.Tên lính quay lại nói gì đó đó với tay sĩ quan đang ngồi trong xe, sau đó liền quay trở lại."Xuống xe, dẫn đi." Tên lính quay lại liền yêu cầu nhóm Lục Trần xuống xe, bọn chúng muốn dẫnba người Lục Trần đi.Đồng thời khoảng 10 tên lính nữa cũng đang lần lượt tiến về phía đoàn xe Hoàng Hải Đào, rõràng cũng muốn bắt họ xuống xe.Lục Trần phát ra một luồng sát khí, anh ấy cười lạnh một tiếng rồi mở cửa xe bước xuống, mộttên lính huých báng súng vào người Lục Trần tỏ ý bảo anh ấy di chuyển.

Lục Trần thuận tay đoạt luôn súng của tên lính rồi giáng báng súng lên đầu tên tính, tên lính kêulên một tiếng rồi ngã gục xuống.Những tên lính khác thấy vậy thì điên cuồng lập tức xả súng về phía Lục Trần.Nhưng tốc độ của chúng vẫn chậm mất nửa nhịp, súng vừa mới giơ lên chưa kịp bắn thì đãtrúng đạn của Lâm Thông và Từ Kinh rồi.Lục Trần bước từng bước về phía trước, trên người anh ấy bao phủ một luồng sát khí, giơ súnglên bắn mấy tên lính đang chạy tới.Trong nháy mắt, khoảng 7-8 tên lính đã ngã xuống vũng máu."FUCK!"Đám lính còn lại trên xe vũ trang thấy thế vừa chử bới vừa đồng thời bắn trả về phía ba ngườiLục Trần.Cả ba người khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, cuộn mình một cái liền tránh được tấtcả đạn, đồng thời giơ lên khẩu súng trường trong tay bắt đầu bắn tỉa. 

Đối phương không đông lắm nên căn bản các anh ấy không hề coi ra gì.Kỹ thuật bắn súng của ba người đều cực chuẩn, qua một lượt bắn khoảng trên dưới 10 tên línhtrên chiếc xe vũ trang đầu tiên đã bị bắn chết."Giết hắn!""Giết hắn!"Mặt mũi của đám lính còn lại trên chiếc xe thứ hai biến sắc, ba người Lục Trần lại dám nổ súngbắn bọn chúng, đây rõ ràng là hành vi không coi quân đội Anh Quốc ra gì.Dưới mệnh lệnh của tên sĩ quan, tất cả binh lính trên xe đều nhảy xuống, nấp sau phía sau xeđấu súng với ba người Lục Trần, nhưng bọn họ đã quá coi thường năng lực của ba người LụcTrần rồi.Ba người không những kỹ thuật bắn súng chuẩn mà còn là những cao thủ võ nghệ, về cơ bản họđều có thể phán đoán được quỹ đạo viên đạn bắn tới, nên bọn chúng rất khó bắn trúng được bangười.

Bọn chúng vừa thò đầu ra là chắc chắn sẽ bị bắn trúng.Lúc này tên sĩ quan trong xe vẫn chưa xuống xe, Lục Trần thấy vậy liền bắn một phát vào cửakính xe, tên sĩ quan ngồi trong xe chưa kịp phản ứng gì đã bị một súng của Lục Trần bắn trúngđầu.Thấy đám lính còn lại đều đang trốn sau hai chiếc xe vũ trang không dám thò đầu ra, cả bangười liền vứt lại súng trường, rút súng lục có gắn giảm thanh ra rồi từ từ tiến tới.Khoảng cách giữa hai bên không xa lắm, ba người nhanh chóng vừa nổ súng vừa lẻn đến bêncạnh xe vũ trang.Lục Trần nhìn Lâm Thông và Từ Kinh ra hiệu, hai người hiểu ý liền thu súng về, sau đó hai taybám vào xe vũ trang dùng lực đẩy lên. 

Ầm!Chiếc xe vũ trang bị Lâm Thông và Từ Kinh đẩy lật ngửa lên đồng thời cũng vang lên tiếng kêurên thất thanh của đám binh lính.Sau khi Lục Trần ném một quả lựu đạn xuống dưới ra phía sau xe vũ trang liền kéo hai ngườichạy về lên xe.Bọn họ vừa lên xe thì chiếc xe vũ trang nổ ầm một tiếng vang trời, 7, 8 tên lính nấp sau xe cũngbị nổ tung, chân tay văng khắp nơi.Đám người Lý Hương Di chứng kiến cảnh này đều không khỏi hoảng sợ.Vài phút sau, dư âm của vụ nổ tan đi, Lâm Thông lần nữa khởi động xe việt dã, dẫn đoàn xe tiếptục đi về hướng Marovoay.

------------------

Chương 395: Samba chiếm đánh vương thất 

Sau khi trở lại Marovoay, tuy rằng mọi người đều ở cùng Lục Trần trong một khách sạn, nhưngđường trở về lại bị đứt đoạn, đám người thương nhân đều có vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.Bọn họ không biết chiến tranh lần này kéo dài bao lâu, sinh ra ở một quốc gia hòa bình, nên cănbản những người này chưa từng chứng kiến cảnh chiến tranh tàn khốc. 

Lúc này ở nơi chiếntranh lạc loạn, tất cả mọi người đều có cảm giác bóng dáng thần chết luôn xuất hiện trên đỉnhđầu.Quan trọng nhất là bọn họ cũng không biết thành phố Marovoay này có an toàn hay không.Nếu thành phố Marovoay cũng xảy ra chiến tranh, vậy bọn họ lại trốn đi đâu đây?Tin tức vương thất ở San Juan bị đánh chiếm nhanh chóng truyền khắp cả nước Madagascar,mấy vị thổ vương, tù trưởng cùng với dân chúng cả nước Madagascar đều hết sức khủnghoảng.

Nhất là đám thổ vương, vương thất bị đánh chiếm, có nghĩa rằng sẽ có người mới lên nắmquyền lại một lần nữa thay đổi đất nước họ, đến lúc đó đám thổ vương này sẽ bị loại bỏ, hoặcphải lựa chọn quy thuận.Hầu như ngày tin tức ở đây được truyền ra, một nửa thổ vương ở đất nước Madagascar đều sôinổi hưởng ứng, thề chiến đấu quyết tử với kẻ xâm lược cho tới cùng.Lúc này, thổ vương Barr tuyên bố nắm giữ đất nước Madagascar, nhận chức quốc vương. 

Đồng thời ông ta còn tuyên bố, chỉ cần những thổ vương khác quy thuận ông ta, bọn họ có thểlàm thổ vương như cũ, vẫn có thể tiếp tục quản lý địa bàn của mình.Tin tức này vừa đưa ra, mấy thổ vương lớn trước đây còn muốn báo thù, đều lựa chọn im lặng.Thổ vương Samba cũng nhận được cuộc điện thoại của quốc vương Barr.Barr không phát động chiến tranh tới tỉnh Mahajanga của Samba, mà sử dụng lính đánh thuê củaMillet để che dấu, lặng lẽ đưa quân mai phục của ông ta tiến vào San Juan, khi quân đội Anh mởcuộc tấn công bất ngờ vào San Juan, bọn họ đều hưởng ứng, ngay lập tức mượn quân đánhvào San Juan.Đây cũng là nguyên nhân trước đây đám người Lục Trần đã gặp phải quân đôi của quần đảoAnh, sau đó lại gặp phải lính đánh thuê ở San Juan. 

Thổ vương Samba đầu tiên không đồng ý quy thuận dưới trướng Barr, nhưng ông ta cũng khôngnói không đồng ý, mà lại nói phải cân nhắc một chút.Ở bên này thổ vương Samba vừa cúp điện thoại của quốc vương Barr, chợt nghe thuộc hạ báolại, Lục Trần đã tới bên ngoài cung điện.Trong lòng thổ vương Samba kinh sợ, không biết lúc này Lục Trần tới đây để làm gì, nhưng vẫnvội vàng đi theo thuộc hạ ra ngoài nghênh đón.

Ông ta biết Lục Trần nắm giữ hơn bốn nghìn quân đội, đã ẩn nấp ở quanh thành phố Marovoay,hơn nữa ông ta cũng thấy, quân đội của Lục Trần, mọi mặt trang bị đều tốt hơn nhiều so vớiquân đội của ông ta.Ông ta dám tin rằng, nếu xảy ra chiến tranh, mười hai mươi nghìn quân của ông, cũng không thểlà đối thủ của bốn nghìn binh lính của Lục Trần.Đây chính là chênh lệch đẳng cấp ở phương diện trang bị."Tư lệnh Lục đáng kính, mời vào bên trong." Thổ vương Samba tự mình mở cửa xe cho LụcTrần, hết sức cung kính, bởi vì tin rằng Lục Trần có thân phận là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần,ông ta đến xưng hô cũng thay đổi."Ừ." Lục Trần gật đầu, đi trước vào cung điện, đám người Samba đi sau anh.Sau khi đi vào cung điện, Lục Trần ngồi xuống một cái ghế da: 

"Đất nước của các ông bị vươngthất đánh chiếm, các ông có cách gì không?"Sau khi Barr tiến quân vào San Juan, Lục Trần liền biết sự việc tồi tệ hơn.Nói thật, nếu như không biết trên núi San Juan có một mỏ quặng Uranium trữ lượng rất lớn, cănbản anh không quan tâm ai đến nắm giữ Madagascar.Nhưng bây giờ anh đã nắm được quyền khai thác mỏ quặng Uranium kia, nhất định phải để mộtquốc vương tin phục anh đến nắm giữ Madagascar.Như vậy anh cảm thấy Samba chính là lựa chọn tốt nhất.Anh muốn nâng đỡ Samba ngồi trên ngai vàng của Madagascar.Vì thế, anh đã bảo Tiêu Chiến đưa ba nghìn binh lính đến Madagascar."

Tư lệnh Lục yên tâm, chỉ cần Samba tôi còn có thể làm thổ vương, sự hợp tác với các cậu sẽkhông thay đổi." Thổ vương Samba cho rằng Lục Trần lo lắng chuyện mỏ quặng Uranium, lậptức đảm bảo.Không còn cách nào, thực ra ông ta muốn đổi ý, bởi vì trước đây ký hợp đồng với Lục Trần đốivới ông mà nói là truyện rất tệ, quan trọng nhất là ông ta cho Lục Trần mượn cả bến cảngMahajanga, lúc này đội quân khủng bố của Lục Trần đang ở bến cảng, giống như một thanhkiếm bất cứ lúc nào cũng có thể kề sát lên cổ ông ta.Nhưng ông ta căn bản không dám đổi ý, bởi vì sức mạnh của Điện Sát Thần quá mạnh mẽ, cănbản không phải là một nơi mà thổ vương như ông ta có thể chọc vào.Samba sở dĩ có suy nghĩ này, chủ yếu là vì Barr không dám tấn công ông ta, không chỉ như vậy,Barr còn muốn thu phục ông ta. 

Cho nên ông ta hơi dao động, đến lúc đó đầu quân dưới trướng Barr, ông lại bởi vì ký với LụcTrần nhiều hợp đồng bất bình đẳng như vậy, ông ta không đổi ý mới là lạ."Ý của thiếu gia chúng tôi là hỏi ông có muốn chiếm lại San Juan hay không, sau đó bản thânông sẽ làm quốc vương." Lâm Thông tức giận nói."Cái này...."Samba đã bị hỏi trúng vấn đề trọng điểm, do dự không trả lời, ông ta biết lần này đất nước củamình do quân đội Anh của liên minh da trắng đánh chiếm, có cho ông ta mười lá gan đi nữa thìông ta cũng không dám công khai gây chiến với liên minh da trắng.Lục Trần liếc mắt nhìn Samba, trong lòng không ngừng khinh thường, mẹ kiếp Samba này đúnglà nhát gan sợ chết. 

"Tỉnh Mahajanga nằm cạnh San Juan, lửa của quân xâm lược đánh chiếm rất nhanh sẽ lan đếnMahajanga, ông cho rằng ông có thể chỉ lo cho thân ông hay sao? Nếu muốn báo thù cho đấtnước giành lại San Juan, thiếu gia của chúng tôi vẫn có thể trợ giúp ông một tay, nhưng nếu ôngmuốn làm con rối của kẻ xâm lược, chúng tôi sẽ lập tức rời đi. Đương nhiên, cũng cần ngườikhác đồng ý cho ông làm con rối này." Từ Kinh trầm giọng nói."Tư lệnh Lục, đây là một chuyện lớn, để tôi suy nghĩ kỹ lại." 

Samba nói với vẻ mặt như đưa đám."Vậy ông từ từ nghĩ đi." Lục Trần không kiên nhẫn đứng lên, xoay người đi ra ngoài cung điện.Vốn dĩ anh muốn để cho Samba ra quân, anh có thể che dấu thân phận của mình, sau đó giúpđỡ Samba một chút, trực tiếp mượn cơ hội này để ông ta làm quốc vương của Madagascar, đếnlúc đó là có thể thoải mái chiếm mỏ quặng Uranium làm của riêng. 

Nhưng nhìn thấy Samba nhát gan sợ chết, không quyết đoán như vậy, Lục Trần đã mất hết ýđịnh nâng đỡ ông ta.Vẻ mặt Samba xấu hổ tiễn hai người Lục Trần ra khỏi cung điện, có điều muốn nói nhưng vẫnnói không được."Thiếu gia, Samba này rất hèn nhát, nếu không thì chúng ta tìm một thổ vương khác hợp tác đi."Trên xe, Lâm Thông nói."Vương thất Madagascar đều bị đánh chiếm, chắc chắn không ít thổ vương muốn báo thù." TừKinh gật đầu nói. 

"Cũng khó nói, chiêu này của Barr hơi tàn nhẫn, trực tiếp thu phục được năm thổ vương khác,hơn nữa nếu ông ta lên làm quốc vương, phía sau ông ta còn có lính đánh thuê của Millet cùngvới quân đội của quần đảo Anh, những thổ vương khác dám tuyên chiến với ông ta khôngnhiều.""Samba đã biết thân phận của tôi, tôi có bốn nghìn quân đi tới thành phố Marovoay, ông ta cũngkhông dám tuyên chiến, mấy thổ vương khác thì chưa chắc."Lục Trần lắc đầu nói.

-----------------


Chương 396: Thủ đoạn tàn nhẫn của Barr 

Động thái của Barr trực tiếp làm gián đoạn kế hoạch của Lục Trần.Là một thế lực nước ngoài, tất nhiên anh ta không thể trực tiếp tấn công Barr, nếu không anh tasẽ trở thành một đội quân xâm lược.Khi đó, đại bản doanh của quân đồng minh liên minh da trắng sẽ có cớ để điều quân, tuy rằngĐiện Sát Thần rất điên cuồng và mạnh mẽ nhưng cũng dễ bị quân đồng minh liên minh da trắngtấn công. 

Vì vậy, anh ta chỉ có thể hỗ trợ Thổ Vương và giúp họ lật đổ sự thống trị của Vua Barr với tưcách là lính đánh thuê.Đây là cách duy nhất để anh ta có được chỗ đứng trong Madagasca."Vậy thì chúng ta phải làm sao? Nếu những Thổ Vương khác không dám hợp tác với chúng ta?Vậy chúng ta ở đây để làm gì?" Lâm Thông bất đắc dĩ nói."Đúng vậy, điều quan trọng nhất là mỏ uranium là một điều đáng tiếc. Hiện tại Công nghệ Di Kỳđang phát triển vượt bậc, và vật liệu đất hiếm là ưu tiên hàng đầu". Từ Kinh cũng nói. 

Anh ấy rõ ràng biết nhiều hơn Lâm Thông, và anh ấy cũng biết về Công nghệ Di Kỳ nhiều hơnLâm Thông."Tôi quay lại khách sạn và để Hoàng Hải Đào liên lạc với các Thổ Vương khác." Vì Hoàng HảiĐào là lãnh sự chính ở đây nên anh ấy phải quen với tất cả các Thổ Vương. Với việc anh ấy rangoài, Lục Trần cảm thấy cơ hội thành công có thể cao hơn nhiều.Sau khi trở lại khách sạn, trước khi Lục Trần tìm Hoàng Hải Đào, Hoàng Hải Đào đã tự mình đếngặp anh."Lục tổng, cuộc chiến này nhất thời sẽ không kết thúc, phi hành đoàn của chúng ta đều ở trongtay bọn họ, chuyện này làm sao xử lý tốt được?" Hoàng Hải Đào chua xót nói. 

"Ông không báo cáo lại tình hình?" Lục Trần hỏi ngược lại."Báo lại? Bắc Kinh đang gây sức ép với liên minh da trắng, nhưng những người đó là tổ chứccực đoan. Dù họ đều biết họ là đàn em được Đế quốc M nuôi dưỡng ở Trung Đông, nhưng chắcchắn họ sẽ không được Đế chế M công nhận, vì họ sợ các tổ chức cực đoan trực tiếp không bỏphiếu ủng hộ họ", Hoàng Hải Đào lo lắng."Không được, muốn không được bỏ phiếu ủng hộ, bọn họ sẽ trực tiếp giết phi hành đoàn chứkhông chỉ bắt giữ, bọn họ sẽ sớm liên hệ với ông thôi." 

Lục Trần lắc đầu.Những người lính đánh thuê đó là lính của Miller. Họ thường chỉ xin tiền, giết một vài người HoaHạ cũng chẳng ích gì, ngược lại còn khiến Hoa Hạ tức giận. Cho dù Hoa Hạ không phái quân ramặt, hắn nhất định sẽ bí mật hỗ trợ.Hơn nữa, Hoa Hạ nhất định sẽ nói chuyện với đế quốc M càng sớm càng tốt, cho dù đế quốc Mkhông thừa nhận cũng sẽ gọi điện cho Miller, vì vậy không tội gì mà trở mặt với Hoa Hạ trực tiếpvì những chuyện tầm thường như vậy.Vì vậy, Lục Trần tin tưởng Miller nhất định sẽ không ngốc như vậy, đi giết một ít người TrungQuốc để tự mình hủy hoại chính mình."Chà, tôi cũng mong vậy." Hoàng Hải Đào thở dài."Nhân tiện, Lãnh sự Hoàng, ông có biết vài Thổ Vương khác không?" 

Lục Trần hỏi."Chúng tôi đã liên hệ, có chuyện gì vậy?" Hoàng Hải Đào gật đầu hỏi."Ông nên có một số hiểu biết về những vị Thổ Vương đó, hãy liên hệ cho tôi một vị Thổ Vươngmà ông cho là đáng tin cậy và nói rằng tôi có thể giúp họ khôi phục đất nước của họ." Lục Trầnđột ngột nói.Rõ ràng là đáng tin cậy hơn khi để vấn đề này cho Hoàng Hải Đào. Sau cùng, cả anh và TrầnTịnh đều không biết nhiều về các vị Thổ Vương của Madagascas."Lục tổng muốn giúp họ tấn công Vua Barr? Hoàng gia Barr hiện được hỗ trợ bởi quân đội Anhvà lính đánh thuê của Miller." Hoàng Hải Đào ngạc nhiên hỏi. 

"Đúng vậy, chỉ bằng cách để những người ta tin tưởng thống trị Vương Thất Madagascas, chúngta có thể sẽ đạt được lợi ích lớn hơn ở đây." Lục Trần gật đầu nói.Doc95 nhanh tại Vietwiter.netAnh ta phải lấy mỏ uranium ở Marovoay. Nếu không, chuyến đi tới Madagasca của anh ta sẽkhông có nhiều ý nghĩa."Người ta nói rằng quân đội của Barr cộng với quân đội của Anh và Miller có tổng cộng 50.000quân. Nếu các vị Thổ Vương khác không hợp lực, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của ônh ta.Vì vậy chỉ cần một vị Thổ Vương sẵn sàng chống lại Barr là vô nghĩa." Hoàng Hải Đào lắc đầu,cảm thấy kế hoạch của Lục Trần có chút điên rồ."Đừng lo lắng, đội quân 50.000 của họ chỉ có 10.000 lính đánh thuê của Miller và 10.000 quâncủa Anh. Chỉ cần bị đánh bại, đội quân 30.000 của Barr cũng không có gì đáng ngại." Lục Trầncười nhạt.Hoàng Hải Đào há hốc mồm, không biết phải nói gì, ngoại trừ kinh ngạc và sửng sốt.Thấy Lục Trần không có vẻ gì là đang nói đùa, anh ấy cân nhắc và nói: 

"Thổ Vương Kuba, tôi đãtiếp xúc với ông ấy nhiều lần. Ông ấy là Thổ Vương muốn thân với Hoa Hạ nhất trong tất cả cácThổ Vương.Khi Thổ Vương Kuba còn nhỏ, ông ấy học tại Đại học Yenching vài năm, ông ấy nói rằng ông ấyrất thích phong tục của đất nước chúng ta. Vài năm trước, trong một cuộc nội chiến giữa ThổVương, cha ông ấy đã bị bắn chết. Tôi nghĩ ông ấy sẽ rất sẵn lòng hợp tác với Lục tổng."Tuy nhiên, ông ta chỉ có một đội quân khoảng 15.000 người, dự kiến sẽ không được sử dụngnhiều."Nếu ông ta có tham vọng khôi phục đất nước, hãy để ông ta đến gặp tôi và nói rằng tôi có thểgiúp ông ta khôi phục đất nước." 

Lục Trần gật gật đầuAnh không cần một Kuba cường hãn, chỉ cần một Kuba có tham vọng lật đổ Barr.Lúc này Barr đã chiếm cứ Mahajanga nhờ có quân đội Anh cùng Miller hỗ trợ. Quả thực rất ítThổ Vương dám thách thức Barr, ngoài ra Barr cũng đã ra lệnh nên chắc sẽ không có nhiềungười dám thách thức Barr.Nhưng nếu Kuba thực sự dám thách thức Barr, Lục Trần sẽ có đủ tự tin để giúp đỡ Kuba lênngôi."Tôi có nên nói cho họ biết anh là ai không?" "Hoàng Hải Đào hỏi." Chà, ông có thể nói với ông ta rằng 10.000 binh lính của tôi ở Điện Sát Thần đã đến thành phốMarovoay. " 

Lục Trần gật đầu, nhất định phải nói cho Kuba biết thực lực của bọn họ, nếu khôngKuba nhất định không dám thách thức Barr."Được rồi." "Hoàng Hải Đào gật đầu. Anh ấy không biết những gì Lục Trần nói có đúng không,nhưng anh ấy nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho anh ấy nếu làm được điều gì đó cho Lục Trần.Sau khi Hoàng Hải Đào đi ra ngoài,

 Lục Trần rút ra một điếu thuốc. Anh bấm máy, đứng dậy điđến bên cửa sổ, mở rèm nhìn những cư dân của thành phố Marovoay với vẻ mặt căng thẳng vàlo lắng, ánh mắt anh từ từ nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong lòng có chút cảm giác chiếntrường nó như là một trung tâm mua sắm. Bạn không thể mắc sai lầm trong một bước đi, và mỗibước đi đều chứa đựng vô số cảm giác hồi hộp.Với thành tích hiện tại, anh ta có thể giữ vững bước chân của mình. 

Anh ta biết chưa phải lúc để dừng lại, dù muốn dừng lại, nhưng anh ta không thể.Với rất nhiều công nghệ cao siêu, cho dù anh có muốn dừng lại, quốc gia cũng không cho anhdừng lại.Điều quan trọng nhất là anh ấy cũng muốn đóng góp nhiều hơn cho đất nước và nhân loại bằngcông nghệ Di Kỳ của mình trong cuộc đời mình.Do đó, Công nghệ Di Kỳ tại thời điểm này không chỉ còn là Công nghệ Di Kỳ của anh ấy nữa."Anh Trần, anh đang nghĩ gì vậy?" 

Lúc này, Từ Kinh mở cửa bước vào bên cạnh Lục Trần.Lục Trần quay lại nhìn Từ Kinh, lắc đầu và cười nói: "Anh không nghĩ ngợi gì cả?""Anh Trần, em nghe nói quân đội hoàng gia đã bị đánh bại bởi lính đánh thuê của Miller ở khuvực sân bay, đang tháo chạy về Mahajanga. Thôi, hay là chúng ta đi tìm tướng lĩnh của họ, emnghĩ họ nên muốn giành lại Marovoay hơn ai hết. "Từ Kinh nói.

------------------------


Chương 396 Samba chiếm đánh vương

Nước cờ này của Barr trực tiếp làm gián đoạn kế hoạch của Lục Trần.Thân là một thế lực bên ngoài, anh đương nhiên không thể trực tiếp tấn công Barr, nếu không sẽtrở thành quân xâm lược.Đến lúc đó, trụ sở chính của người da trắng mượn cớ xuất binh, anh tuy rất ngông cuồng, ĐiệnSát Thần cũng rất mạnh, nhưng trước mặt quân đội của người da trắng lại không chịu nổi mộtđòn.Cho nên anh chỉ có thể nâng đỡ thổ vương ở đây, giúp bọn họ lật đổ sự thống trị của vương thấtBarr dưới thân phận lính đánh thuê.Đây là cách duy nhất để anh đứng vững ở Madagascar."Phải làm sao đây, nếu như mấy thổ vương khác cũng không dám hợp tác với chúng ta thì sao?Vậy chúng ta uổng công đến đây rồi à?" Lâm Thông không cam lòng nói.

"Đúng vậy, điều then chốt chính là quá tiếc cho mỏ quặng Uranium, hiện giờ khi công nghệ Di Kỳthật sự phát triển mạnh mẽ, tài nguyên hiếm là ưu tiên hàng đầu." Từ Kinh cũng lên tiếng.Từ Kinh đương nhiên hiểu rõ hơn Lâm Thông, đồng thời cũng biết nhiều về công nghệ Di Kỳ hơncậu ta."Về khách sạn bảo Hoàng Hải Đào liên hệ với các thổ vương khác." Nếu Hoàng Hải Đào đã làtổng lãnh sự bên này, chắc chắn có quen biết với các thổ vương lớn, chỉ cần anh ta ra mặt, 

LụcTrần cảm thấy xác suất thành công có thể cao hơn nhiều.Sau khi về khách sạn, Lục Trần chưa tìm Hoàng Hải Đào thì anh ta đã đích thân tìm đến."Lục tổng, trận chiến này nhất thời sẽ chưa kết thúc, giờ thành viên phi hành đoàn của chúng tađều nằm trong tay bọn chúng, chuyện này nên làm sao mới được đây?" Hoàng Hải Đào mặt màyđau khổ nói."Anh chưa báo lên cấp trên à?" 

Lục Trần hỏi lại."Báo cáo rồi, thủ đô đang gây sức ép với người da trắng, nhưng nhóm người đó là tổ chức cựcđoan, tuy biết bọn chúng là đàn em được đế quốc M đào tạo ở Trung Đông, nhưng đế quốc Mchắc chắn không thừa nhận, chỉ sợ tổ chức cực đoan trực tiếp giết con tin." Hoàng Hải Đào lolắng nói."Không đâu, nếu như bọn chúng muốn giết con tin, thì đã giết toàn bộ thành viên phi hành đoàn,sẽ không khống chế bọn họ, bọn chúng có lẽ sắp liên hệ lại với anh rồi." Lục Trần lắc đầu.Những người lính đánh thuê đó đều là binh lính của Millet, thường chỉ cần tiền, 

với lại giết mấyngười Hoa Hạ cũng vô nghĩa, ngược lại do vậy mà chọc giận Hoa Hạ, cho dù Hoa Hạ khôngxuất binh ngoài mặt, bên trong chắc chắn sẽ ra sức ủng hộ những nước thù địch với họ để loạibỏ họ.Hơn nữa thủ đô Hoa Hạ khẳng định sẽ liên hệ với người da đen nắm quyền, cho dù bọn họkhông thừa nhận cũng sẽ gọi cho Millet, tội gì vì chuyện không đáng kể này mà trực tiếp trở mặtvới Hoa Hạ.Cho nên Lục Trần tin Millet chắc chắn sẽ không ngu ngốc như vậy, vì giết mấy người Hoa Hạ màtự hủy hoại mình. 

"Ừ, hi vọng như vậy." Hoàng Hải Đào thở dài."Đúng rồi, Hoàng lãnh sự, anh có quen biết các thổ vương khác không." Lục Trần hỏi."Trước kia từng liên hệ, sao thế?" Hoàng Hải Đào gật đầu hỏi."Anh chắc hiểu biết mấy thổ vương lớn này, liên hệ cho tôi một người đáng tin cậy nhất, nói tôicó thể giúp bọn họ dành lại đất nước." Lục Trần đột nhiên nói.Chuyện này giao cho Hoàng Hải Đào xử lý, rõ ràng đáng tin cậy hơn, suy cho cùng bất luận làanh hay Trần Tịnh cũng không hiểu rõ mấy ông thổ vương ở Madagascar này."Lục tổng đích thân giúp bọn họ đánh vương thất Barr sao? Vương thất Barr hiện giờ được línhđánh thuê của Millet và quân đội Anh chi viện đấy." Hoàng Hải Đào kinh ngạc hỏi. 

"Đúng, chỉ cần khiến người tin tưởng và nghe theo tôi khống chế vương thất Madagascar, chúngta càng có thể thu được lợi ích lớn hơn ở đây." Lục Trần gật đầu nói.Anh phải lấy được mỏ Uranium ở San Juan.Nếu không lần này anh đến Madagascar chẳng còn ý nghĩa gì lớn."Nghe nói đại quân của Barr kết hợp với quân đội của Millet và nước Anh có tổng cộng nămmươi nghìn quân, nếu như các vị thổ vương khác không liên minh lại với nhau, căn bản khôngphải đối thủ của ông ta, cho nên nếu như chỉ có một vị thổ vương tình nguyện phản kháng Barrcũng vô nghĩa."

 Hoàng Hải Đào lắc đầu, cảm thấy dự định của Lục Trần có phần ngông cuồng."Yên tâm, đội quân năm mươi nghìn người của bọn chúng chỉ có mười nghìn lính đánh thuê củaMillet và quân đội mười nghìn người của Anh có sức chiến đấu, chỉ cần đánh bại từng bên mộtthì đại quân ba mươi nghìn người của Barr không có gì đáng ngại." 

Lục Trần thản nhiên cười.Hoàng Hải Đào há hốc mồm, không biết nói gì nữa, ngoại trừ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.Thấy Lục Trần không giống như đùa giỡn, anh ta cân nhắc nói: "Thổ vương Koopa, tôi từngnhiều lần tiếp xúc với ông ta, ông ta là thổ vương muốn gần gũi Hoa Hạ nhất trong các vị thổvương."

"Khi thổ vương Koopa còn trẻ từng học tại đại học Yến Kinh nhiều năm, ông ta nói rất thích vănhóa phong tục của nước chúng ta, trong cuộc nội chiến giữa các vị thổ vương mấy năm trước,bố của ông ta vô tình bị bắn chết, ông ta thay thế vị trí của thổ vương Koopa cũ, tôi nghĩ ông tacó thể đồng ý hợp tác với Lục tổng.""Có điều, ông ta chỉ có đội quân khoảng mười lăm nghìn người, ước tính cũng không có nhiềutác dụng.""Nếu như ông ta có tham vọng khôi phục đất nước, để ông ta đến gặp tôi, cứ nói tôi có thể giúpông ta phục quốc." 

Lục Trần gật đầu.Anh không cần sức mạnh của Koopa, anh chỉ muốn Koopa dám có có ý chí quyết đấu đến cùngvới Barr.Lúc này, Barr đã chiếm đóng San Juan, nắm giữ thiên thời địa lợi, có sự tiếp viện của Millet vànước Anh, chắc chắn không có vị thổ vương nào dám thách thức với Barr.Thêm nữa Barr cũng đã bảo các thổ vương khác quy thuận ông ta, cho nên bên dám thách thứcvới Barr có lẽ không nhiều.Nhưng nếu như Koopa thật sự dám thách thức Barr, anh có niềm tin giúp Koopa trở thành quốcvương."Tôi có nên nói thân phận của anh không?" Hoàng Hải Đào hỏi.

"Ừ, anh có thể nói cho ông ta, đại quân mười nghìn người của Điện Sát Thần tôi đã đến thànhphố Marovoay rồi." Lục Trần gật đầu, nhất định phải nói thực lực của họ cho Koopa, nếu khôngKoopa chắc chắn cũng không dám thách thức Barr."Được rồi." Hoàng Hải Đào gật đầu, cũng không biết Lục Trần nói thật hay không, nhưng anh tacảm thấy giúp Lục Trần làm ít việc chắc chắn sẽ là chuyện tốt.Sau khi Hoàng Hải Đào rời đi, Lục Trần lấy ra một điếu thuốc, quay người đi tới cửa sổ. 

Anh vén tầm rèm che, nhìn những cư dân thành phố Marovoay với gương mặt lo lắng và căngthẳng phía dưới, mắt anh nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong lòng thương cảm ngậm ngùi.Thương trường chính là chiến trường, từng nước cờ không thể đi sai, mỗi nước đi đều chứađựng vô số nguy hiểm.Với thành tựu hiện giờ của anh, anh có thể dừng bước được rồi.Nhưng anh không thể.Anh biết lúc này không phải lúc dừng bước, cho dù anh muốn dừng bước cũng không có ai bảoanh dừng lại.

Nhiều người theo anh như vậy, bọn họ có thể khiến anh dừng lại sao?Nắm giữ nhiều công nghệ siêu việt như vậy, cho dù anh muốn dừng, đất nước cũng không đểanh ngừng nghỉ.Quan trọng là anh cũng muốn công nghệ Di Kỳ của mình có thể cống hiến nhiều hơn cho đấtnước và nhân loại trong cuộc đời của mình.Cho nên công nghệ Di Kỳ hiện giờ không chỉ đơn giản là công nghệ Di Kỳ của một mình anhnữa. 

"Anh Trần, anh đang nghĩ gì vậy?"Lúc này đây, Từ Kinh đẩy cửa đi vào, đến bên cạnh Lục Trần.Lục Trần quay đầu nhìn Từ Kinh, lắc đầu cười: "Không có gì.""Anh Trần, nghe nói nhóm quân vương thất Madagascar bị lính đánh thuê của Millet đánh bại ởsân bay trước đây đã bỏ chạy về thành phố Marovoay rồi, hay là chúng ta đi tìm tướng quân củabọn họ, tôi nghĩ bọn họ có lẽ càng muốn giành lại San Juan hơn bất kì ai."Từ Kinh nói.

  --------------------------

Chương 397: Chiêu hiểm của BaBarr 


Ánh mắt Lục Trần sáng rực lên, quân đào ngũ của vương thất Madagascar, càng mong muốngiết Barr để báo thù hơn so với các thổ vương lớn.Nhưng nếu quân đào ngũ không có các thành viên của vương thất Madagascar, thì sẽ khôngquang minh chính đại đến giúp đỡ cho bọn họ.Những đều này đều không phải là mấu chốt, Lục Trần tin rằng vương thất Madagascar không cókhả năng đều bị Barr giết chết hết, chỉ cần còn lại vương thất chính thống hoặc nhánh phụ, thìkhẳng định có thể có được sự ủng hộ của quân đào ngũ. 

Tuy nhiên bây giờ Lục Trần không có ý định đi thẳng tới thành phố Marovoay để tìm quân đội củavương thất, bọn họ chạy tới thành phố Marovoay, chắc chắn là muốn tìm thổ vương Sambajiluđể hợp tác, Lục Trần biết rằng với bộ dạng sợ hãi của thổ vương Samba kia, chắc chắn sẽkhông hợp tác với quân đào ngũ.Anh dự định chờ sau khi quân đào ngũ thảo luận với Samba, anh sẽ tiếp tục đi gặp thủ lĩnh củaquân đào ngũ, cơ hội thành công sẽ tăng thêm nhiều."Đám người Đỗ Phi truyền đến tin tức rồi đúng không?" Lục Trần hỏi."Đúng vậy, là tin tức nhóm người anh Phi gửi đến." Từ Kinh nói."Ừ, cậu bảo Đỗ Phi sắp xếp vài người trông chừng ở phía trước cung điện của Sambajilu, xemkhi nào quân đào ngũ liên lạc với Samba, bảo cậu ta báo cho tôi ngay." 

Lục Trần gật đầu sắpxếp."Anh Trần, lỡ may Samba hợp tác với quân đào ngũ thì sao? Nghe nói có hơn mười nghìn quânlính vương thất chạy tới thành phố Marovoay, nhưng cũng có không ít quân lính chạy tới các tỉnhkhác, nếu chúng ta không chủ động liên hệ với bọn họ, thì cũng là một tổn thất đối với chúng ta."Từ Kinh nói.Lục Trần do dự trả lời, 

"Quân đào ngũ này chắc chắn mong muốn Samba giúp bọn họ giành lạivương thất, chống lại Barr, tôi thấy Samba đã không còn ý chí và lòng dũng cảm để chống lạiBarr, ông ta rất có thể sẽ đầu hàng Barr, quân đào ngũ chắc chắn sẽ không hợp tác với ông ta."Đối với điểm này, Lục Trần vẫn còn tự tin, Samba là một kẻ nhát gan, mà mong muốn từ đầu củaquân đào ngũ chắc chắn là báo thù.Cho dù bọn họ sắp bị các thổ Vương thu phục đồng hóa, cũng chắc chắn cần không ít thời gian,cuối cùng thì sau khi hết hi vọng báo thù, mới có thể nói chuyện đồng hóa và hợp nhất với cácthổ vương. 

"Ừ, được rồi, vậy tôi đi báo cho anh Phi." Từ Kinh gật đầu, cảm thấy phân tích của Lục Trần rấthợp lý.Đổi lại nếu là cậu ta, thì cũng không thể nào mới có chút như vậy mà đã hợp tác với Samba.Hơn nữa lúc này mặc kệ là quân đào ngũ hay Samba, đều có thực lực không thu kém nhau làbao, muốn nói đồng hóa thì không thể làm được trong vài ngày, điều này lại còn ảnh hưởng đếnlợi ích của hai thế lực lớn, làm không tốt, thì một hai tháng cũng không bàn bạc được.

Lúc mười giờ tối, Hoàng Hải Đào cuối cùng cũng liên lạc với thổ vương Koopa, địa bàn của thổvương Koopa là tỉnh Mahajanga, cách Marovoay sáu trăm kilomet, ngày hôm sau thổ vươngKoopa ngồi máy bay trực thăng đi thành phố Marovoay, sau khi biết Koopa đi vào địa bàn củamình, Samba cho rằng Koopa tới để tìm ông ta, nên ông ta cố ý rời khỏi cung điện, trốn tránhKoopa, bởi vì ngày hôm qua Koopa đã gọi điện thoại cho ông ta.

Koopa tuổi còn trẻ, chưa đến bốn mươi, đúng là độ tuổi tràn đầy tham vọng, ông ta khá phấnkhởi, khi nghe tin có người Hoa Hạ có ý muốn giúp ông ta dành lại đất nước.Cho nên còn chưa hỏi rõ ràng thực lực ở phía sau Lục Trần, đã đi thẳng tới thành phố Marovoay. 

Bởi vì Hoàng Hải Đào gọi điện thoại, ông ta còn tưởng rằng quân đội Hoa Hạ muốn trợ giúp bọnhọ.Cho nên khi gặp Lục Trần, ông ta còn hơi kích động.Thậm chí còn lầm tưởng rằng Lục Trần chính là người đại diện cho quân đội Hoa Hạ, là ông trùmchân chính, nên trong lòng ông ta cũng thêm tôn kính hơn đối với Lục Trần."Koopa xin chào đại nhân tôn kính!"

 Koopa cung kính hành lễ với Lục Trần.Ông ta là một trong số những thổ vương muốn giành lại vương thất của mình nhất.Thậm chí khi Barr gọi điện thoại cho ông ta, ông ta đều từ chối Barr thẳng thừng, còn mắng chửiBarr một trận. 

"Thổ vương khách sáo quá rồi, ngồi đi." Lục Trần gật đầu với Koopa, hết sức thân thiện hiềnlành.Koopa thấy Lục Trần không kiêu ngạo giống như đám ông trùm kia, thiện cảm trong lòng dànhcho Lục Trần cũng tăng lên không ít.Ông ta ngồi xuống đối diện Lục Trần, chờ Lục Trần nói."Tôi muốn biết, ông có bao nhiêu lòng tự tin đánh bại được Barr?" Lục Trần mở lời hỏi trước.Koopa nhìn Lục Trần, cũng không biết Lục Trần có ý gì, ông ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có độiquân Hoa Hạ hỗ trợ, đánh bại Barr chắc chắn là một chuyện rất nhẹ nhàng."Lục Trần nghe vậy thì lập tức biết rằng Koopa có thể đã hiểu lầm ý của anh.Anh duỗi hai tay ra, nói: 

"Ngài thổ vương, tôi cảm thấy ông có thể là đã hiểu nhầm thân phận củatôi. Được rồi, bây giờ tôi giới thiệu bản thân một chút.""Tôi tên Lục Trần, là tổng tư lệnh của Điện Sát Thần, đồng thời cũng là ông chủ của công ty khoahọc công nghệ lớn nhất Hoa Hạ - Công nghệ Di Kỳ.Tôi không phải đại diện cho quân đội Hoa Hạ, quân đội Hoa Hạ cũng không thể giúp ông giànhlại vương thất.Nhưng tôi có lòng tin giúp ông đánh bại Barr, giúp ông bước lên ngôi vua của Madagascar." 

"A?" Koopa vừa nghe thấy Lục Trần không phải là quân đội Hoa Hạ, thì hơi thất vọng, thậm chíông ta còn có cảm giác bị mắc mưu.Mặc dù trong lòng khá thất vọng, nhưng thân phận của Lục Trần vẫn khiến ông ta không thểkhông tôn trọng.Điện Sát Thần là một tổ chức quân phiệt vũ trang quốc gia ở Myanmar, nghe nói bọn họ có đượcsự hỗ trợ của quân đội Hoa Hạ, vũ khí và trang bị đều vô cùng tân tiến, còn tân tiến hơn cả đámngười lính đánh thuê. 

Tổng tư lệnh của Điện Sát Thần có thể còn có thanh danh lớn hơn nhiều so với thổ vương nhưông ta.Thậm chí không khách khí mà nói rằng, quốc vương của bọn họ cũng phải tự mình tiếp đónnhững ông trùm như vậy.Hơn nữa, ông chủ của Công nghệ Di Kỳ mới là ông trùm lớn thật sự.Mỗi một khoa học kỹ thuật tân tiến, đều có thể làm cho đế quốc M cảm thấy lạnh run lẩy bẩy,thậm chí nghe nói đế quốc M và các cường quốc phương Tây, đang chuẩn bị muốn ám sát ôngchủ của Công nghệ Di Kỳ.Một ông trùm như vậy, không phải một thổ vương nho nhỏ như ông ta dám làm càn. 

"Hóa ra là tư lệnh Lục, nhưng mà tư lệnh Lục này, người của Điện Sát Thần tới Madagascar rồisao, cậu thật sự có lòng tin có thể đánh bại Barr ư? Phải biết rằng ở đằng sau Barr còn có độiquân vương quốc Anh và đội quân của Millet." Sau khi kinh ngạc, Koopa nói ra nghi vấn tronglòng."Điện Sát Thần chúng tôi đã có bốn nghìn quân đi vào Marovoay, muộn nhất là buối tối ngày mai,sẽ còn có mấy nghìn quân lính tới, về phần thực lực của Điện Sát Thần, thì ông không cần phảihoài nghi, chắc chắn đám binh lính của ông có thể đem ra so sánh được.""Nhớ kỹ, tôi giúp ông giành lại San Juan, thậm chí dùng hết sức giúp ông lên làm quốc vương vàthống nhất Madagascar là một vụ giao dịch." 

"Đất nước của các ông phải cho chúng tôi khai thác mạch khoáng sản đất hiếm và mỏ dầu,chúng tôi sẽ tự xây lên tất cả các cơ sở hạ tầng và cơ sở thiết bị, nhưng giá khai thác mạchkhoáng sản đất hiếm và dầu mỏ chắc chắn phải thấp hơn thị trường."Lục Trần dựa người vào ghế sofa, nhìn thổ vương Koopa và nói ra điều kiện của anh.Đây là giao dịch.Nếu đã là giao dịch, vậy thì đương nhiên trước sau gì chuyện quan trọng cũng cần phải nói rõràng.Thậm chí còn phải ký kết hiệp ước.Anh không thích phiền toái, không thích sau khi giúp Koopa gây dựng đất nước, Koopa lại đếnnói chuyện điều kiện với anh.Cho nên chỉ cần Koopa đồng ý, ký kết hiệp ước, anh có thể danh chính ngôn thuận ra quân giúpKoopa tấn công San Juan

-----------------------------


 Chương 398: Phò tá tiểu hoàng tử


"Nếu Lục tư lệnh thực sự giúp tôi lên làm quốc vương, vậy những yêu cầu cậu đưa ra không làgì hết, chúng tôi có thể chấp nhận. Hơn nữa các công trình xây dựng sau chiến tranh sẽ ưu tiênkhoán cho Hoa Hạ các cậu." 

Koopa cười nói, ông ta căn bản không tin Điện Sát Thần của LụcTrần có đủ năng lực, nên không để ý lắm.Điện Sát Thần có thể thao túng cục diện Myanmar, đúng là rất mạnh, nhưng lần này người đứngsau Barr là Anh và Millet.Dù Anh không ra mặt trực tiếp, nhưng thực lực mười nghìn lính đánh thuê kia của Millet cũng rấtmạnh.Hơn nữa Anh chắc chắn cũng sẽ đứng sau ủng hộ cho Millet, cuối cùng quân đội của Điện SátThần và Millet ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.Ngoài ra, mấy chục nghìn quân của Barr cũng mạnh hơn quân đội của ông ta rất nhiều.

Cho nên đây chính là nguyên nhân ông ta không tin Lục Trần lắm.Nhưng nếu Điện Sát Thần của Lục Trần đã đến rồi, thì ít nhiều gì chắc chắn cũng sẽ có ích vớiông ta, cái ông ta muốn chủ yếu vẫn là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Lục Trần, có thể nhâncơ hội này mua vũ khí từ Lục Trần.Lục Trần đồng thời còn là ông chủ của khoa học công nghệ Di Kỳ, khoa học công nghệ Di Kỳ củahọ chắc chắn cũng đang nghiên cứu các loại vũ khí tân tiến.Nếu ông ta có thể mua được một lô vũ khí hiện đại trong tay Lục Trần, 

thì sau này khi quân độiAnh và Millet rút lui, ông ta vẫn có cơ hội từ từ đánh với Barr.Nội chiến của Madagascar bọn họ không thể giải quyết một lần là xong, nên ông ta không mongđợi nhiều lắm với việc giành lại hoàng gia, có thể khiến ông ta giữ được vị trí thổ vương đã là kếtquả tốt nhất mà ông ta có thể chấp nhận rồi. 

Với Koopa mà nói, trận chiến này không dễ đánh, quân số của họ không nhiều, vũ khí khônghiện đại như lính đánh thuê của Millet, thậm chí đến cả máy bay chiến đấu cũng không có, cómấy cái trực thăng vũ trang, cũng chỉ là hàng kém chất lượng các nước da trắng đào thải, cănbản không có ích gì cả.Đây cũng là nguyên nhân tại sao hoàng gia Madagascar dễ dàng bị liên quân của Anh và Milletlật đổ chỉ trong một đêm."

Được, vậy hôm nay kí một cái thỏa thuận đơn giản trước đi." Lục Trần thản nhiên cười nói.Lục Trần đầy tự tin, Koopa thì lại hơi chần chừ.Chẳng lẽ... cậu ta thực sự có tự tin giúp mình giành lại San Juan?Koopa không trả lời Lục Trần luôn, mà ngẩn người nhìn Lục Trần."Lục tư lệnh định hỗ trợ tôi thế nào, Điện Sát Thần của các cậu có tên lửa xuyên lục địa không?"Lặng im chốc lát, Koopa hỏi.Đều biết tên lửa xuyên lục địa tiên tiến nhất của Hoa Hạ có thể bao phủ bất kì khu vực quốc gianào trên toàn cầu

, nếu Hoa Hạ chịu chi viện tên lửa, vậy hi vọng giành chiến thắng trận chiếnnày của họ sẽ rất lớn."Ông nghiêm túc đấy à?" Lục Trần ngớ ra, nhìn Koopa.Nếu đây là lời nói đùa còn đỡ, nếu nghiêm túc thì anh cảm thấy Koopa chẳng có thường thức gìcả.Tên lửa xuyên lục địa là vũ khí chiến lược của các nước lớn, đều là vũ khí hạt nhân, ai lại dùngnó trên chiến trường bình thường.Hơn nữa, chỉ nước nhỏ như Madagascar, một tên lửa mười đầu đạn là có thể hủy diệt hết bọnhọ rồi.Hơn nữa, dù anh có cống hiến lớn lao thế nào với đất nước thì chính phủ cũng sẽ không chophép anh sở hữu vũ khí hạt nhân."Việc này có vấn đề gì sao?" 

Koopa khó hiểu nhìn Lục Trần, cảm thấy lời mình nói chắc là khôngcó vấn đề gì."Ông đi tra thử tên lửa xuyên lục địa là cái gì rồi chúng ta bàn chuyện hợp tác tiếp." Lục Trầnmỉm cười, không có ý định tiếp tục nữa.Anh cảm thấy Koopa quá ngu ngốc, người thế này ngồi lên ngai vàng của quốc vươngMadagascar rồi, thì ông ta có thể giữ nổi không?Anh không muốn Madagascar xảy ra nội chiến liên miên đâu, như vậy ảnh hưởng quá lớn đếnanh.Nên mặc dù anh muốn nâng đỡ một quốc vương mới, nhưng cũng cần quốc vương này có bảnlĩnh một chút mới được.

Koopa chẳng hiểu ra sao, vừa nãy còn nói chuyện bình thường, sao tự nhiên Lục Trần lại thôi?Lúc Koopa rời đi, còn chưa mất hết hi vọng.Nhưng ông ta cảm thấy Lục Trần chắc chắn không có năng lực giúp đỡ ông ngồi vào ngai vàngcủa quốc vương, nên đến cuối cùng mới đổi ý.Nhưng ông ta cũng không thất vọng lắm, ông ta cảm thấy hôm nay ông ta và Lục Trần nóichuyện cũng được, sau này chắc vẫn còn hợp tác nhiều.Trước khi về ông ta nhắc đến việc mua vũ khí của viện khoa học công nghệ với Lục Trần, mặcdù Lục Trần không đồng ý luôn, nhưng cũng không từ chối ông ta.

Có điều tuy cảm thấy Koopa không thích hợp làm quốc vương, nhưng Lục Trần vẫn định hợp tácvới Koopa, dù sao Koopa cũng là một thổ vương, là thổ vương dám chống đối Barr.Hơn nữa trong tay Koopa cũng có hơn mười nghìn binh sĩ, có thể giúp anh khá nhiều.Sau khi Koopa rời khỏi khách sạn, Từ Kinh lại đến phòng Lục Trần. 

"Anh Trần, tướng quân bỏ chạy đến Marovoay của hoàng gia tên là Jesse, lúc trước ông ta đãđến bái kiến Samba, nhưng khoảng nửa tiếng là ra ngoài. Lúc đi ra, em thấy sắc mặt ông takhông tốt lắm, chắc là không có hợp tác thực chất gì với Samba." Từ Kinh nói."Ừ, bảo Đỗ Phi liên hệ ông ta, nói chuyện hẳn hoi với ông ta, nói cho họ biết chúng ta có thể giúphọ giành lại hoàng gia.""Dạ." Từ Kinh gật đầu rồi đi ra ngoài.

Tối hốm đó, Đỗ Phi đã mang đến cho anh tin tức tốt, tướng quân Jesse trước khi bỏ chạy thế màđã cứu một tiểu hoàng tử, đây cũng là đối tượng họ định nâng đỡ.Tiểu hoàng tử mới 13 tuổi, có thể nói là vẫn chưa hiểu việc gì, nguyên nhân bọn Jesse nâng đỡcậu ta, thứ nhất là thực sự muốn giành lại hoàng gia, một nguyên nhân khác chắc chắn cũng làphò tá tiểu hoàng tử thành quốc vương bù nhìn.Nhưng nếu để tiểu hoàng tử đăng cơ thì rõ ràng càng danh chính ngôn thuận hơn.

 "Cậu nói xem, chúng ta có thể phò tá khiến Jesse thành bù nhìn không?" Lục Trần nhìn Đỗ Phi,đưa ra một đề nghị to gan."Nếu thực sự đi đến bước đó, thì quân đội của chúng ta chắc chắn phải để lại Madagascar mớiđược." Đỗ Phi giật mình, cảm thấy đề nghị này của Lục Trần đúng là quá điên cuồng."Ừm, đến lúc đó nói sau đi, hơn nữa trong tay Jesse có nhiều lính thế chắc chắn cũng không tùytiện trở thành bù nhìn của chúng ta, xem thử họ có muốn hợp tác không đã." Lục Trần cười nói.

Đề nghị vừa nãy của anh thực sự chỉ là bất chợt nghĩ đến."Ừ, họ nói ngày mai sẽ trả lời chúng ta, dù gì điều kiện cậu đưa ra không phải người bình thườngnào cũng chấp nhận được, họ đồng ý rồi thì mạch máu kinh tế cả nước đều rơi vào tay cậu, họchắc chắn phải cân nhắc cẩn thận." Đỗ Phi nói.Lục Trần mỉm cười, anh hơi ác thật, nhưng anh cảm thấy anh có khiến thống nhất Madagascar,kéo cả nền kinh tế của họ đi lên, c

hắc chắn có lương tâm hơn các thương nhân khác.Anh tin nếu là thương nhân khác thì sẽ chỉ khiến Madagascar ngày càng lạc hậu.Không nghi ngờ gì, ngày hôm sau, Jesse liền đáp ứng mọi điều kiện của Lục Trần, đồng thờichuẩn bị dẫn tiểu hoàng tử của họ đích thân đến khách sạn chào hỏi Lục Trần.Đến lúc này Lục Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Vì cuối cùng anh cũng tìm được đối tượng có thể nâng đỡ.Có thể danh chính ngôn thuận ra quân đánh Barr.Sau đó chỉ cần đánh bại Barr, vậy mục đích chuyến đi đến Madagascar lần này của anh đã tối đahóa lợi ích.


 -------------------------
Chương 399: Ép Samba thoái vị.


Tiểu hoàng tử duy nhất còn lại của hoàng gia Madagascar là Pianeo, cũng không biết có phảiJesse dạy cậu ta không, lúc thấy Lục Trần, tiểu hoàng tử vô cùng tôn kính Lục Trần.Lục Trần đánh giá tiểu hoàng tử từ trên xuống dưới, cảm giác thằng bé này sau khi trưởng thànhắt cũng không bình thường, nhưng nếu đã vậy, thì họ cũng có thể làm một lần rồi.Jesse dẫn tiểu hoàng tử đến gặp Lục Trần, thứ nhất là muốn xác nhận quyết tâm giúp ông ta củaLục Trần, thứ hai cũng muốn nhanh chóng kí kết thỏa thuận văn bản với Lục Trần. 

Như vậy mới có lợi cho việc họ giành lại hoàng gia.Bại quân của hoàng gia hiện giờ còn mấy chục nghìn người phân tán xung quanh San Juan, chỉkhi họ xác định trả thù, thì mới thu gom những quân lính bỏ chạy đó về.Nếu thời gian kéo dài lâu quá, các bại quân hoặc là giải tán, hoặc là bị thế lực địa phương thunạp, như vậy nếu muốn trả thù thì sẽ chàng khó khăn hơn.

Thấy Jesse nóng ruột như vậy, vừa hay đúng ý Lục Trần.Lục Trần cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau đó có thể về nước sớm chút.Sau khi kí thỏa thuận bằng văn bản với tiểu hoàng tử, Lục Trần lại bảo Hoàng Hải Đào gọi Koopađến.Hôm qua Koopa còn muốn Lục Trần giúp ông ta lên làm quốc vương, nhưng ông ta biết Jesse vàLục Trần đều muốn phò tá tiểu hoàng tử lên ngôi, cũng âm thầm từ bỏ mong muốn hôm qua rồi.

Trong lòng ông ta mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng cũng biết tiểu hoàng tử Pianeo mới là dõng dõichính thống của hoàng gia Madagascar, chỉ có tiểu hoàng tử ngồi lên ngai vàng thì mới chặnđược lời đàm tiếu của người trong thiên hạ.

Sau khi được Jesse khuyên nhủ, Koopa cũng quyết định phò tá tiểu hoàng tử lên ngôi.Mặc dù trong lòng ông ta vẫn còn do dự, đối mặt với năm mươi nghìn quân của Anh và Millet,quân đội tạp nham của họ có thể đánh được không?Nhưng nghĩ đến nếu họ thắng thật thì ông ta sẽ là thổ vương đầu tiên dưới quốc vương, ông taquyết định liều một phen."Vậy tiếp theo, chúng đến cung điện của Samba một chuyến đi." Lục Trần đề nghị."Lục tư lệnh muốn khuyên Samba gia nhập chúng ta sao?"Jesse lắc đầu, nói: "Samba hơn nửa là sẽ đầu hàng Barr, vô ích thôi."Hôm qua ông ta vừa đi gặp Samba, nên biết ý của Samba. 

"Không phải khuyên, mà là ép." Lục Trần cười nói."Ép ông ta xuất binh đánh Barr?" Mắt Jesse sáng bừng, cảm thấy suy nghĩ này của Lục Trần rấtto gan."Đúng, chỉ khi Samba quy thuận chúng ta, thì chúng ta mới yên tâm, nếu không Marovoay là đạibản doanh của chúng ta, cũng là địa bàn của Samba, chúng ta có thể an tâm tấn công Barr sao?Đi thôi, hôm nay phải chiếm được Marovoay." Lục Trần nói rồi bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Jesse và Koopa nhìn nhau một cái, đều thấy được sự bàng hoàng trong mắt người kia.Nhưng hai người vẫn dẫn tiểu hoàng tử theo Lục Trần ra ngoài.Lúc Lục Trần dẫn bọn Jesse đến cung điện của Sambajilu, Sambajilu vẫn chưa về, nhưng LụcTrần bảo họ gọi điện cho Samba, bảo ông ta về ngay, người trong cung điện bó tay, chỉ đành dẫnbọn Lục Trần vào cung điện trước.Cảnh tượng ba người bọn Lục Trần giết mấy chục thị vệ lúc trước những vị quan này chứng kiếntận mắt, hơn nữa họ cũng biết thân phận của Lục Trần, đương nhiên không dám qua quýt vớiLục Trần.Trong lòng họ, Lục Trần như thiên thần, thánh A la, họ sao dám chống lệnh chứ.

Nửa tiếng sau, Samba rầu rĩ về cung điện, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng nụ cười rõ ràng làgiả."Lục tư lệnh, để cậu chờ lâu rồi." Samba trước tiên là xin lỗi Lục Trần, sau đó mới chào hỏiKoopa và Jesse.Koopa rõ ràng là hơi mất tự nhiên, dù gì họ cũng đến cướp quyền."Samba, đây là tiểu hoàng tử, ông còn không chào hỏi tiêu hoàng tử?" Jesse nhìn Samba với vẻmặt không khó chịu, hôm qua ông ta đến tìm Samba hợp tác, thế mà bị Samba từ chối thẳngthừng, việc này khiến ông ta vẫn rất tức tối.Samba giật mình, ánh mắt lúc này mới chuyển sang tiểu hoàng tử Pianeo, thoáng cái ông ta nhớra, đây đúng là tiểu hoàng tử.

 "Tham kiến tiểu hoàng tử." Samba vội vàng hành lễ.Pianeo gật đầu, tỏ ý miễn lễ cho Samba."Samba, giao binh quyền của ông ra, sau khi chiến tranh chấm dứt, tôi đảm bảo ông có thể tiếptục làm thổ vương của Mahajanga." Sau khi hai người chào hỏi thì Lục Trần chuyển mắt sangnhìn Samba nói thẳng.Samba rõ ràng là muốn theo Barr, nên Lục Trần phải thu phục ông ta, nếu không anh làm saoyên tâm đi tấn công Barr.Nên cách an toàn nhất là phế truất Samba luôn."Hả?" 

Samba ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm, vì ông ta biết tiếng Anh của Lục Trần khônggiỏi lắm.Jesse và Koopa cũng giật mình, không ngờ Lục Trần lại thẳng thắn thế.Đây vẫn là ở trong cung điện của Samba đó, trong cung điện của Samba ít nhất có hàng trăm thịvệ, Samba ra lệnh một cái, họ sẽ chết ở đây luôn."Lúc trước vốn định giúp ông, giúp ông lên làm quốc vương, nhưng ông đúng là không phù hợpđể cai quản một đất nước. 

Cho ông một phút suy nghĩ, nếu giao binh quyền ra thì ông yên ổn ởtrong cung, không thì chết." Lục Trần lạnh nhạt nói."Lục tư lệnh, thế không hay lắm đâu." Sắc mặt Samba thay đổi hẳn, không ngờ Lục Trần lạinghiêm túc vậy."Còn ba mươi giây." Lục Trần không để ý Samba, lạnh nhạt nói."Cậu giết tôi rồi, cậu tưởng thuộc hạ của tôi sẽ nghe cậu sao?" 

Giọng Samba u ám, ông ta xuatay, mấy chục thị vệ trong cung thoáng cái lao ra, súng trong tay ai cũng nhắm chuẩn vào nhómLục Trần.Sắc mặt Lục Trần không thay đổi, Lâm Thông và Từ Kinh thì lại nhanh chóng rút súng lục ra.Còn ba người Jesse, tiểu hoàng tử và Koopa thì biến sắc, thế này là muốn ép Samba giết chếthết bọn họ sao?

Koopa và Jesse lần lượt rút súng ra, họ biết chiêu này của Lục Trần không đáng tin, bỗng nhiênhọ hơi hối hận vì đã đến cung điện của Samba cùng Lục Trần.Nếu tiểu hoàng tử bị Samba giết thì họ trả thù thế nào?Còn động lực gì để trả thù chứ?"

Samba, đừng có manh động, Lục tư lệnh vì giúp chúng ta giành lại San Juan. Ông phải biết làLục tư lệnh là danh nhân Hoa Hạ, còn là tư lệnh của Điện Sát Thần, hàng chục nghìn binh línhcủa Điện Sát Thần đang ở Marovoay, nếu Lục tư lệnh gặp chuyện gì ở đây thì họ chắc chắn sẽtiêu diệt cả cung điện của ông!"Jesse khuyên nhủ, ông ta sợ Samba không kiềm chế được mà hạ lệnh nổ súng thật."Lục tư lệnh, cậu muốn cá chết lưới rách thật sao?" 

Samba nhìn chằm chằm Lục Trần, mặc dùông ta sợ Lục Trần, nhưng nếu Lục Trần muốn ông ta giao binh quyền ra thì chẳng khác gì đẩyông ta vào chỗ chết, ông ta chắc chắn không đồng ý.Hơn nữa, sau khi Lục Trần chết, Điện Sát Thần của anh cũng chưa chắc có thể tiêu diệt cungđiện của ông ta."Ông vẫn không xứng để cá chết lưới rách với tôi." 

Sắc mặt Lục Trần bình tĩnh, dựa vào ghếkhông làm gì cả.Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên, trong khi mọi người kinh ngạc,chỉ thấy mấy chục thị vệ lao vao cùng điện của Samba lần lượt trúng đạn ngã xuống đất.Chưa đến một phút, cả cung điện máu chảy thành sông, trở thành địa ngục trần gian.Mà lúc này, mọi người mới thấy một nhóm người mặc đồ đen tay cầm súng tiểu liên đứng bênngoài cung điện.Bọn Samba không ai là không trợn tròn mắt, tâm trạng hoảng sợ! 

-------------------
Chương 400: Tuyển chiến


 Đám người mặc đồ đen này đều là người Hoa Hạ, vì lúc này, mọi người đều đã kéo khăn chemặt xuống, tất cả đều là gương mặt của người Hoa Hạ.Người đi đầu là một cô gái hơn hai mươi tuổi, mặt lạnh tanh.Cô ta dẫn tất cả người mặc đồ đen đi vào cung điện.Nhìn những người mặc đồ đen giẫm lên xác hàng chục thị vệ của Samba bước đến, dù làSamba hay Koopa, Jesse, thì trong mắt cũng ánh lên vẻ hoảng sợ.

Hai chân vô thức run rẩy."Tổng tư lệnh!"Dưới sự chỉ huy của cô gái trẻ tuổi, mọi người lần lượt hành lễ với Lục Trần.Cô gái này chính là Lam Linh.Ngày trước nhà họ Lam ép Lam Linh, bảo cô cướp khoa học công nghệ Di Kỳ của Lục Trần, LamLinh bó tay, cuối cùng liên thủ với Lục Trần, giết chết đại công tử của nhà họ Lam, khiến LụcTrần lấy được viên trân châu thần kì đó.

Sau đó Lục Trần đưa Lam Linh đến Kokang, ở Điện Sát Thần, Lam Linh huấn luyện một độiquân thần bí, toàn bộ đều là những người giỏi võ, cũng có thể nói là tổ chức sát thủ.Tổ chức sát thủ này chỉ nghe lệnh Lục Trần, đến cả Đỗ Phi cũng không ra lệnh được cho họ. 

Sau khi nhận được thông báo của Lục Trần, Lam Linh hôm qua đã dẫn đội quân thần bí của côđến Marovoay, với năng lực của họ, muốn đột nhập vào cung của thổ vương, chẳng khó chútnào.Cũng vì có sự sắp xếp này nên Lục Trần mới dám phế truất Samba.Thấy đối phương là người của Lục Trần, ba người Jesse, Koopa và cả tiểu hoàng tử cuối cùngthở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời cũng kinh ngạc vì thủ đoạn của Lục Trần, đây đúng là cảm giác thần không biết quỷkhông hay khống chế cả cung điện của Samba.Đương nhiên, thực lực mạnh mẽ mà Lục Trần thể hiện khiến họ cuối cùng cũng an tâm.Năng lực của Lục Trần càng mạnh thì cơ hội đánh bại Barr của họ càng lớn.Lục Trần gật đầu với đám Lam Linh, sau đó đứng dậy bước về phía Samba."Cậu... cậu muốn làm gì?" 

Samba nhìn Lục Trần đi tới, sợ hãi nhìn Lục Trần.Lúc trước ông ta còn ôm thái độ cá chết lưới rách, lúc này, trong lòng ông ta chỉ có tuyệt vọng.Lời Lục Trần nói không phải giả, Samba ông ta đúng là không có tư cách cá chết lưới rách vớiLục Trần."Cho ông cơ hội cuối cùng, hoặc là giao binh quyền ra, yên tâm làm thổ vương của ông, hoặc làchết." 

Lục Trần lạnh lùng nhìn Samba.Những người khác đều nín thở.Lúc này, không ai nghi ngờ lời Lục Trần nói.Samba cũng không nghi ngờ, lúc giờ cả cung điện của ông ta đều nằm trong sự khống chế củaLục Trần, nếu Lục Trần giết ông ta thì cũng chỉ là việc chớp nhoáng.Cuối cùng Samba thỏa hiệp, buộc phải thỏa hiệp.Ông ta giao binh quyền ra, mọi quân đội của cung thổ vương đều thuộc quyền quản lý của ĐiệnSát Thần.

Lục Trần bảo Đỗ Phi khống chế hết tướng lĩnh quân đội của Samba, nên các vị trí trên chức tiểuđoàn trưởng đều đổi thành người của Điện Sát Thần, sau đó lại lắp cho họ vũ khí hiện đại màTiêu Chiến mang đến.Hai ngày sau, gần hai mươi nghìn quân của Samba, đều bị Điện Sát Thần đồng hóa, cả cungđiện Samba về cơ bản đều bị Lục Trần tước hết quyền lực.

Từ hôm nay trở đi, cả Mahajanga, mặc dù Samba mới là thổ vương, nhưng lời Lục Trần nói mớilà thánh chỉ cuối cùng.Thấy một loạt thủ đoạn của Lục Trần, thì dù là Koopa hay Jesse cũng sợ hãi Lục Trần từ tận đáylòng.

Ngày thứ ba Lục Trần khống chế Samba, Barr lại gọi điện cho Samba, cho ông ta thông điệp cuốicùng, muốn ông ta phải đầu hàng trong hôm nay, nếu không sẽ tấn công Mahajanga.Mahajanga và San Juan gần như vậy, Barr đương nhiên phải đối phó Samba trước tiên.Samba ngay lập tức báo cho Lục Trần, lúc này ông ta đã chỉ còn là thổ vương trên danh nghĩa,không thể làm chủ nữa rồi.

Lục Trần bảo Samba tuyên chiến với Barr, đồng thời Jesse và Koopa cũng tuyên chiến với Barrcùng lúc, ba bên đều lấy chiêu bài phò tá tiểu hoàng tử Pianeo lên ngôi.Nói Barr là kẻ phản bội, tiểu hoàng tử Pianeo mới là dòng chính thống, đồng thời kêu gọi ba thổvương khác cũng tuyên chiến với Barr.Chiến thư vừa ra, Barr tức đến ói máu, ba thổ vương khác mặc dù không hưởng ứng ba ngườiKoopa, nhưng họ chắc chắn cũng trong trạng thái quan sát. Đến lúc đó nếu liên quân trả thù chiếm ưu thế, thì họ chắc chắn cũng sẽ gia nhập. 

Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của bọn Lục Trần, cuối cùng mười nghìn quân hoàng gia của Jesse tấncông vào hướng thành đông của San Juan.Đỗ Phi dẫn mười nghìn quân hỗn hợp tấn công thành tây, cũng chính là hướng sân bay.Koopa dẫn mười lăm nghìn quân tấn công thành nam.Tiêu Chiến dẫn mười nghìn quân hỗn hợp tấn công thành bắc.

Lục Trần thì dẫn tám nghìn quân hỗn hợp bảo vệ tiểu hoàng tử, đồng thời bảo đảm sự ổn địnhchiến trận cho Jesse.Chiến tranh hết sức căng thẳng.Nhìn một người Hoa Hạ như Lục Trần, thế mà lại sắp xếp ổn thỏa hai thổ vương và hơn mườinghìn quân hoàng gia, những thương nhân Hoa Hạ ở cùng một khách sạn với Lục Trần ai cũngxuýt xoa.

So với Lục Trần, họ đúng là quá yếu.Đỗ Phi dẫn mười nghìn quân hoàng gia tấn công sân bay, chẳng qua là để cứu con tin Hoa Hạ,mục đích của họ không chỉ là muốn chiếm sân bay, mà hơn hết là cứu con tin Hoa Hạ.Trong kế hoạch của Lục Trần, không hề nghĩ đến việc gióng trống khua chiêng đánh một trận ácliệt với họ, kế hoạch của anh là hành động chặt đầu, đánh thẳng vào hoàng gia San Juan,

 chémgiết bọn Barr, đến lúc đó quân đội của Barr chắc chắn đại loạn.Đội quân của Lục Trần vừa đến trạm thu phí thì nghe thấy khắp nơi ở San Juan truyền đến tiếngsúng, tiếng pháo nổ, có thể thấy, chiến tranh đã triển khai toàn diện, mấy đội quân về cơ bản đềutiến đến bên ngoài San Juan ngay. 

Lúc này trong hoàng gia, bọn Barr đang căng thẳng chỉ huy chiến trận.Nhưng cùng với việc thời gian chiến đấu ngày càng dài, sắc mặt bọn thổ vương Barr đã trở nêncực kì khó coi lâu rồi.Vì dù quân đội Anh, hay lính đánh thuê của Millet, đều lần lượt tháo chạy.

Quân hoàng gia của ông ta phân làm hai đội quân, một là đội bảo vệ thành nam, một đội bảo vệthành bắc, bên thành nam còn đỡ, nhưng bên thành bắc vậy mà lại là trận chém giết đơnphương."Đại vương, là quân đội Hoa Hạ, thành tây và bắc đều là quân đội Hoa Hạ, quân số ở thànhđông nhiều hơn, có hơn hai mươi nghìn người, quân Anh đã không trụ được nữa rồi!" Phó tướngcủa Barr lo lắng nói.

"Chết tiệt, sao chúng lại mời được Hoa Hạ giúp đỡ?" Barr tức giận vỗ lên bàn, rất không camtâm.Có quân đội Hoa Hạ tham chiến, còn đánh đấm gì nữa?Lần này Điện Sát Thần mang đến hơn mười chiếc máy bay trực thăng vũ trang, vô số đạn tênlửa và lựu đạn, dù là quân lính Anh, hay lính đánh thuê của Millet, bị hàng loạt đạn tên lửa và lựuđạn oanh tác,

 thì thoáng cái cũng loạn đội hình, tiếp đó càng không thể ngăn được hỏa lực tiếncông của Điện Sát Thần, bốn cửa thành lớn không lâu sau sẽ thất thủ mất.Nhìn hàng chục nghìn quân địch đánh vào trung tâm thành phố, không ngừng truy sát binh línhcủa mình, tướng quân của Anh và Millet đã không còn ý định tiếp túc chiến đấu. 

"Là Điện Sát Thần, họ trang bị tốt hơn chúng ta, giờ cách duy nhất của chúng ta là rút lui, rút vềlãnh địa của ông trước rồi nói sau." Millet nói với Barr.Barr rất không cam lòng, ông ta vừa mới ngồi lên ngai vàng, nếu cứ thế rút lui thì ông ta mãi mãicũng không còn cơ hội lên làm quốc vương nữa.

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro