
[Chs] USA x UK
YÊU CẦU: ĐỌC CHẬM - ĐỌC HIỂU!
Tác giả không giải thích gì thêm!
___________________________________________
Phía trên mỗi trang giấy có những túi nylon dùng để chứa ảnh, có từ bốn đến sáu túi trên từng trang, từng túi đó lại chứa một kỉ niệm nhỏ bé, mỗi một nụ cười hiện trên gương mặt ấy là cả cuộc đời người dùng để gìn giữ.
Quyết định lắp camera khắp nhà là của New Zealand với mục đích chụp lại càng nhiều khoảnh khắc bên nhau của gia đình nhỏ càng tốt, bây giờ người cảm thấy bản thân đã đúng khi đồng ý với lời đề nghị ấy ngây thơ của đứa con gái nhỏ. Nhờ như vậy, lúc này người mới có cơ hội được ngắm lại những lúc người ở bên gia đình mình, thấy chính bản thân đã cười nhiều thế nào nhờ những đứa con.
Cả sinh mạng của người dường như nằm hết trong quyển album nhỏ này.
So với những người khác, kể cả là những đứa con ruột của mình, thời gian người tồn tại chẳng đáng là bao. Nhưng đối với người những năm tháng ấy vô cùng dài, bản thân chẳng biết đã chán nản đến mức muốn bỏ cuộc bao nhiêu lần.
Chỉ có những kỉ niệm này bên những đứa con của mình, chúng cho người động lực để tiếp tục đồng hành cùng tụi nhỏ. Nếu không có những đứa trẻ mà người luôn gọi là con, từ lâu cũng chẳng còn có người, nhân quốc và lãnh thổ của United Kingdom, trên bản đồ thế giới.
Tuy có những lúc hoài nghi chính mình, nhưng mấy nụ cười như ban mai của mấy đứa trẻ trên từng tấm ảnh đã giúp người gạt đi hết mọi thứ.
- Và ngươi đã tham lam cướp hết chúng, mãi mãi giữ chúng cho riêng mình.
Giọng của chính mình vang lên khiến người giật mình, theo bản năng đóng chặt quyển album lại như một cách để bảo vệ nó.
- British? Sao không ở nhà ngủ mà lại qua đây? Có chuyện gì sao?
Người nhìn vào đồng hồ để trên tủ đầu giường, đã hơn mười hai giờ đêm, lại nhìn lão với ánh mắt đầy khó hiểu.
Chẳng bao giờ người thấy British Empire chủ động tới nhà người, chính xác là lão chưa bao giờ tới đây, ép thế nào cũng không chịu vì không muốn gặp người, gặp chính lão. Hôm nay tới đột ngột, còn là giữa đêm như vậy, người thấy lạ cũng chẳng sai. Bỗng người cảm thấy lo lắng, đừng nói là lão cảm thấy gì đó nguy hiểm nên chạy qua đây chứ? Đã có chuyện gì rồi sao?
Nhà của người khá đặc biệt, nó có một lớp bảo vệ do con trai lớn của người thiết lập, nhằm ngăn chặn bất kì ai tấn công khi người đang không chút đề phòng ở nơi an toàn nhất của người một cách tuyệt đối. Ngoài người và hắn, chỉ có lão biết chuyện này. Nếu lão tới đây vì một lí do gì đó, chỉ có thể là bị đe doạ đến mức phải trốn sau lớp bảo vệ này.
- Không có gì hết, chỉ là hôm nay ta muốn ở đây thôi.
Lão lắc đầu, rất tự nhiên đi đến bên giường người và nằm xuống, mắt nhắm lại như đang ngủ.
Đêm nay lão không sử dụng hình dạng nữ thường thấy, mà là dùng dạng gốc. Mái tóc bạc không được cột lại bằng ruy băng, gương mặt giống hệt người với sắc thái khi nhìn vào khiến bất kì ai cũng phải cảm thấy rét run.
Người cất quyển album vào tủ, kéo chăn đắp lên cho lão vì lo lão sẽ bị cảm. Có chút bất an vì lão thường hay bị đau vào giữa đêm, nếu đau lúc này thì sẽ chẳng có hắn ở đây với lão, nhà người cũng không có thuốc hay cái gì đó giúp lão giảm đau.
- UK, nếu ta muốn, ngươi có trả lại mọi thứ cho ta không?
Lão đột nhiên hỏi khiến bàn tay đang định vén gọn tóc cho lão của người dừng lại giữa không trung, con ngươi run run nhìn chính mình với ánh mắt không rõ cảm xúc.
Người luôn phải học cách kìm chế rất nhiều loại cảm xúc của bản thân, không phải là che giấu, mà phải làm cho nó không được phép tồn tại từ nơi nó sinh ra. Nếu không như vậy, lão sẽ bám vào những cảm xúc đấy mà chiếm lại quyền điều khiển cơ thể. Dẫu sao thì, lão và người là một cá thể duy nhất.
Lão mạnh hơn người rất nhiều, chỉ cần bắt được một kẽ hở, nhỏ người sẽ đánh mất sự tồn tại của bản thân. Thà là bỏ qua một vài cảm xúc, người cũng không muốn rời xa những đứa con của mình.
Nhưng lúc này, câu hỏi của lão khiến những lưỡi dao lí trí giết chết cảm xúc của người mòn đi, một chút gì đó, dường như là sợ hãi đang len vào tim. Nhưng rất nhanh, lí trí của người lại thắng, cảm xúc đó nhanh chóng biến mất như bao lần khác. Người thu tay lại, mỉm cười nhìn lão thật nhẹ nhàng.
- Ngươi luôn muốn như vậy có phải không, British?
Chưa bao giờ lão ngừng mơ, một ngày nào đó sẽ lấy lại thứ thuộc về mình, quyền lực, địa vị, lãnh thổ, cả đứa con của lão. Nhưng chừng nào siêu cường thế giới lúc này còn tồn tại, lão quá lắm chỉ có thể chiếm được cơ thể của lão trong một khoảng khắc ngắn ngủi hắn không chú ý, rồi phải trả lại cho người nếu không muốn kẻ biến mất chính là lão.
- Phải. Đó vốn dĩ là thứ thuộc về ta! Ngươi có nó là vì ngươi đã cướp nó khỏi ta.
Lão nhìn người với đầy sự thù hằn và ganh ghét, những cảm xúc ích kỉ mà lão không nên có với chính bản thân mình.
Chính lão đã vứt bỏ những thứ ấy, trước khi vứt còn đập nát chúng. Là người đã bất chấp việc bản thân bị thương đến nổi không thể lành lại, nhặt chúng lên và bù đắp cho chúng bằng chính những mảnh cắt từ cơ thể người.
Nhưng lúc này nói những thứ đó cũng chẳng có ích gì, vì chính người cũng nghĩ rằng bản thân là kẻ cướp, một thứ gì đó đến từ ánh sáng cướp đoạt báu vật trong bóng tối. Vì người chính là lão, có cùng suy nghĩ là đương nhiên.
- Nếu ta trả hết cho ngươi, có thể hứa đừng tổn thương chúng được không?
Ý nghĩa của lời nói đó thật sự quá nặng nề, đến mức lão tin chắc rằng bản thân đang tưởng tượng, người lại nói ra quá nhẹ nhàng, như cách người luôn nở nụ cười.
Lúc này lão đột nhiên cảm thấy mình không thể thấy được suy nghĩ của bản thân đang ở phía đối diện, tâm trí và cả linh hồn người đã dừng lại và một giây phút khiến cả hai mất đi liên kết trong thoáng chốc, hoặc mãi mãi.
Lão không đáp không rằng, cứ đinh ninh là người chỉ đang nói đùa, quay lưng về phía người và nhắm mắt ngủ. Người sẽ không từ bỏ một cái gì đã thuộc về mình, đó chính là bản chất.
Khi ý thức lão chỉ còn một màu đen, người cười một cách nhẹ nhõm, vẫn là nụ cười bình thường cả thế giới thường thấy ở người, nhưng đêm nay đó không chỉ là một nụ cười nữa.
Tháo sợi ruy băng màu xanh dương mà con trai cả đã ngẫu hứng tặng mình, cột hờ lên tóc lão để tránh khi ngủ lão đè lên mà bị đau. Khẽ chạm vào mặt dây chuyền bằng ngọc lục bảo trên cổ lão, người vẫn nhớ như in từng chi tiết ngày Thập Tam Châu bé nhỏ tặng nó cho cha mình. Cả hai món quà, hai thời gian, lão và người đều từng không thể buông bỏ.
Nhưng mai này, cái gì cũng phải buông được thôi. Thời gian chính là lưỡi dao thật sự của tình cảm.
Xin đừng tổn thương bọn nhỏ, chúng chỉ là những đứa trẻ thôi.
Một ý nghĩ loé lên rồi vụt tắt, người nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ như thể chưa từng có cuộc đối thoại nào của hai người.
Ngày hôm sau lão tỉnh dậy, con đại bàng gào rú bên ngoài sẽ khiến lão nhanh chóng rời khỏi đây, mặc kệ sự xuất hiện của thứ đáng ra phải nằm trên mái tóc người đang ở trên vai mình. Lão không muốn hắn biết mình đã ở nhà người đêm qua.
Người cũng chẳng nói gì, xem như chưa từng có đêm qua và tiếp tục cuộc sống của mình, sáng ăn nhẹ một chút với một li trà nóng, bắt đầu công việc của mình trong phòng, không ra ngoài, cả bữa trưa cũng không thèm quan tâm. Khi công việc đã xong, người gửi chúng cho những người cần chúng để tiếp tục các công đoạn tiếp theo, UN, chính phủ đất nước người và nhiều người khác.
Duy chỉ có những công việc liên quan đến nước Mĩ rộng lớn, người vẫn chưa động đến, người muốn để chúng cho ngày mai. Khi Mặt Trời lần nữa ló dạng, người chắc rằng chúng sẽ được hoàn thành tốt nhất có thể.
Bây giờ người muốn đi cắt tỉa vườn hồng đang phát triển tươi tốt đến nổi mọc vô tổ chức khiến chúng không còn quá thẩm mĩ. Cắm một ít hoa hồng đang nở hái từ vườn vào một chiếc bình thật đẹp, đặt nó trên bàn, sau đó sẽ vừa uống trà ăn chút bánh ngọt vừa ngắm hoa ngoài sân vườn.
Vì người thường xuyên cắt tỉa cho chúng nên không mất quá lâu. Nhưng lọ hoa vừa đặt lên bàn thì Mặt Trời đã bắt đầu lặn, hơn năm giờ chiều rồi, mùa đông nên ngày ngắn thật. Nhưng người không định hoãn lại kế hoạch sẵn có của mình, vào pha chút trà và lấy bánh, sắp xếp mọi thứ thật gọn gàng trên những khay đựng bằng vàng.
Bộ khay đựng bánh này USA vừa mua tặng người cách đây không lâu, công việc bận rộn nên đây là lần đầu người dùng tới nó. Cũng đã hứa là sẽ dùng, không thể thất hứa được.
Vừa uống trà vừa ngắm hoàng hôn, không nằm trong dự định nhưng cũng hay.
Vườn hồng đã trông gọn gàng hơn nhiều so với lúc đầu. Thời gian này người đã bỏ bê tụi nó quá nhiều, không có ai chăm sóc thường xuyên khiến vài chiếc lá đã có dấu hiệu khô hoặc héo, cánh hoa cũng bớt mềm mại đi đôi chút. Nhưng nhìn tổng thể thì chúng vẫn rất đẹp, cũng không cần phải để ý nhiều như vậy.
Uống thêm một ngụm trà, người bỗng nhận ra làn khói mỏng đã thôi bốc lên từ mặt nước, nhiệt độ quanh thành cốc không còn đủ để làm ấm tay, chỉ biết cười khổ.
- Trời lạnh quá, mới đó mà trà đã nguội rồi.
Người không thích uống trà nguội, như vậy sẽ thiếu đi một chút độ ngon vốn có của nó, không hiểu sao hôm nay lại tiếp tục uống đến khi trà trong bình cạn đáy.
Phải uống cho hết, vì bản thân sẽ không bao giờ uống trà nữa. Ừ, người không thích uống trà, mỗi lần uống lại làm người nhớ về một kí ức không hay ho lúc trước, trà làm bỏng tay đứa con dễ thương của người và để lại sẹo. Lâu nay uống là để ép bản thân nhớ về nó, để không một lần nào làm tổn thương thằng bé nữa.
Sau này thành thật với bản thân hơn một chút sẽ tốt hơn.
Vẫn là bánh ngọt ngon hơn, vị của đường trên đường trôi xuống dạ dày thấm một ít vào tim khiến nó mềm mại hơn, an ủi thứ đã đập một cách máy móc suốt bao ngày tháng. Sẽ sớm thôi, trái tim sẽ đập bằng thứ đã tạo ra kết nối vô hình giữa nó và lí trí.
Mặt Trời thôi đỏ rực nơi chân trời lúc người vẫn đang đắm chìm vào sắc thắm của hoa hồng, người đột nhiên lại muốn ra biển cùng hắn. Cùng hắn đón nhận làn gió mặn thổi tới, quan sát bọt biển vỡ ra trên đầu những con sóng nhấp nhô vào bờ, khuấy động bãi cát trắng chỉ có mình người và hắn lúc đêm xuống.
Tay nâng dĩa đựng bánh ngọt đã được ăn hết dừng lại giữa chừng, chợt nhận ra bản thân chưa từng một lần được cùng hắn đi biển, mọi trải nghiệm người nhớ chỉ có trong những kí ức xưa cũ của lão và hắn.
Lại cười khổ, dẹp mấy suy nghĩ ngốc nghếch qua một bên, dọn sạch bàn uống trà mà mình vừa mới bày bừa ra, cất cái khay mà hắn tặng vừa được rửa sạch và lau khô vào trong cái hộp được dùng để đựng nó lúc mới mua. Không chỉ chiếc khay nhiều tầng đó mà là tất cả những thứ hắn tặng, ngoại trừ vườn hồng, để hết vào cốp xe.
Đã đến lúc nên trả lại chúng.
- Ngươi đem đống đó tới đây làm gì hả?
- Thôi mà, giúp ta một chút thôi. Bây giờ ta có chuyện cần làm nên tạm thời phải dọn chỗ đồ này đi, giữ một thời gian thôi.
Lão nhìn đống đồ chất trong cốp xe mà người nhờ lão đem vào phụ mình, khó chịu ra mặt. Nhưng không hiểu sao lại vẫn giúp người đem vào và sắp xếp chúng khi biết đó toàn là đồ của USA tặng.
Đôi lúc lão sẽ nhìn người với ánh mắt nghi ngờ vì cả ngày hôm nay lão không thể nhìn thấy bất kì kí ức nào của người ngoại trừ lúc người làm việc, giống như người đã ngủ cả ngày hôm nay.
Nhưng vì lâu lâu cũng có hiện tượng này nên lão không quá để ý, nhanh chóng gạt đi mà tập trung chuyện khác.
- Đừng nói với ai là ta nhờ ngươi giữ dùm mấy thứ này được chứ?
Người nói với lão trước khi bước vào xe.
- Biết rồi.
Lão đáp cho có rồi quay vào nhà, khoá cổng và các cửa trong nhà, lên phòng tắt đèn đi ngủ. Còn rất sớm nhưng không hiểu sao cả ngày hôm nay lão liên tục cảm thấy mệt mỏi, đi ngủ có lẽ sẽ tốt hơn.
Trên đường về nhà, người ghé mua một bộ dụng cụ làm vườn mới, bộ cũ đã đem qua nhà lão. Sau khi đóng cổng nhưng không khoá, điều đầu tiên người làm là điều mà người chưa bao giờ dám tưởng tượng tới, dọn sạch vườn hồng mà người đã tốn công tốn sức cắt tỉa rồi còn ngồi ngắm nó cả chiều này.
Mỗi cái gốc của những khóm hoa bị đào lên, cánh hoa lại rụng xuống một ít vì tác động mạnh. Cảnh hoa mỏng rất dễ tổn thương, tay người lỡ đụng vào đã khiến nó dập nát. Nhưng người đã không quan tâm nữa, vẫn tiếp tục đào lên những cái rễ còn lại đang cắm sâu vào đất.
Từng cánh hoa rơi xuống, máu đỏ đang nhỏ trên kí ức của người, người có thể thấy rõ bộ dáng hắn oán hận buông hàng ngàn lời trách móc nặng nề cho hành động của người ở trước mặt, là hắn bất lực ôm lấy những đoá hồng còn sót lại như đang ôm lấy chút hi vọng rằng người sẽ dừng lại khi thấy hắn đau đớn.
Nhưng hôm nay người bỗng tuyệt tình đến lạ, ngoảnh mặt làm ngơ dáng vẻ vỡ nát của hắn, đoá hồng mà người trân quý nhất, bông hồng người dùng cả sinh mạng chăm sóc nó tươi tốt đang bị người vung lưỡi cuốc huỷ hoại.
Hắn không biết gì hết, cứ mãi đinh ninh với những gì mình thấy mà quên mất rằng người giỏi che giấu đến nhường nào. Người đâu khác gì lão, vì người chính là lão, một khi đã tàn nhẫn sẽ chẳng ai tuyệt tình bằng.
Khi vườn hồng đã được đào lên sạch sẽ, người gom hết chúng vào một chỗ, dọn sạch đống đất vương vãi trên thảm cỏ xanh mướt. Bàn tay người từ bao giờ đã đỏ ửng vì khí lạnh lúc đêm khuya, đầu ngón tay bốc từng chút đất lẫn trong cỏ đã bị cỏ cứa đến bật máu.
Màu đỏ trên đầu ngọn cỏ, giống như máu đang chảy trong viên ngọc lục bảo.
Người không đeo bao tay, người muốn cảm nhận cảm giác phá huỷ những thứ mình yêu quý nhất, những gì hắn tặng người một cách chân thật nhất. Nhưng không có gì rõ ràng như người nghĩ, nó chẳng đau cũng chẳng tiếc nuối, không có tí nước mắt nào như người đã tưởng.
Vậy có lẽ, bản thân đã không yêu hắn nhiều như người nghĩ.
Một thực thể sinh ra hoàn toàn nhờ phép thuật, tất nhiên không thể có một tình cảm nào đó đủ sâu đậm. Hẳn là lão đã đúng, bản thân đã giả tạo với chính mình trong một thời gian dài, đến mức chính bản thân cũng phải ghê tởm mình.
Dọn sạch đất thừa trên bãi cỏ, người đi lại chỗ tàn dư của vườn hồng bị phá hư mới nãy, bật lửa nhỏ đốt cháy một góc mảnh giấy trong tay, ném nó vào đống cây, vì là cây cối nên chúng rất dễ cháy, không cần quá nhiều công sức để đốt trụi chúng. Ngọn lửa lớn bùng lên trong đêm khi mảnh giấy giữ lửa vừa đến gần, sao băng vút qua bầu trời nhưng người chẳng ước gì với nó.
Người đứng xem ngọn lửa thiêu đốt những khóm hồng dập nát, bao gồm cả số hoa người đã cất công hái chiều này, thiêu sạch mọi tâm tư hắn đặt vào đó cho người. Đôi mắt người lạnh lẽo hệt như đôi mắt lão, chỉ khác mỗi màu sắc, còn đâu vẻ ấm áp mà hắn luôn thấy trong viên đá quý mà hắn ngỡ là viên duy nhất có hơi ấm trên thế gian này.
Cái ngày mà một mình người dùng một mồi lửa, đốt sạch cung điện của British Empire, nơi chứa bao kí ức đau khổ của hắn cũng không lạnh bằng lúc này.
- Nếu có thể dùng được phép thuật như British thì tốt rồi, không cần đứng đây.
Người thở dài với chính mình, vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt ấy dần biến mất khi ngọn lửa lụi tàn. Vườn hồng xinh đẹp chính tay hắn lai tạo trong ba năm để tặng riêng cho người, loại bỏ gai vì sợ gai làm người bị thương, chỉ còn một đống tro tàn do chính tay người tạo ra.
Ngày đốt cung điện, có một USA sẵn sàng đứng sau chờ người quay lại, choàng áo cho người vì lo người thấy lạnh. Hôm nay người đốt thứ đại diện cho trái tim hắn dành tặng người, không có USA đứng sau chờ và choàng áo cho người nữa.
Vậy cũng tốt, người không muốn hắn ở đây rồi thấy cảnh này.
Khói tan hết vào không khí, người quay lưng đi vào nhà. Căn nhà vẫn giống như mọi khi, là kiểu bày trí mà người thích, thiếu đi một vài món đồ hắn tặng chẳng tạo ra cảm giác trống trải hơn.
Người đi hết một lượt ngôi nhà, tay người chạm vào những nơi có những kỉ niệm người vẫn chưa quên, muốn khắc thật sâu hình dáng nơi này vào tim.
Phòng khách nơi đứa trẻ đó suốt ngày ôm eo người rồi làm nũng với người, căn bếp hắn từng dạy người nấu những món người thích rồi thành cả hai nấu ăn cùng nhau khi rảnh, phòng làm việc mà hắn sẽ nhìn người đắm chìm trong giấy tờ còn mình ngồi uống trà chờ người, phòng ngủ là chỗ đôi lúc hắn sẽ chui vào chăn người, ôm người ngủ mỗi khi gặp ác mộng.
Nghe như một thói quen lặp đi lặp lại hơn.
Đi hết một vòng, người lại quay về phòng khách. Trước mặt người hiện ra một cái bảng màu xanh lơ lửng, bảng điều khiển toàn bộ căn nhà. Bấm vào một cái nút được đặt ở góc màn hình như không muốn người ta lỡ tay ấn vào, cả căn nhà quay trở lại trạng thái lúc người mới tới đây, không còn là cấu trúc mà người thích, chẳng phải nơi chứa kỉ niệm nào, mật khẩu trên ổ khoá cũng về mặc định.
Nút 'reset'.
Như một cách để xoá bỏ những gì còn sót lại, người không muốn còn đọng lại chút gì.
Khi ngón tay ấn vào nút mọi thứ tưởng như không hề xảy ra, đầu ngón tay chưa từng chạm vào nút ấy. Lúc xung quanh mất đi cảm giác quen thuộc vài giây trước, người cảm thấy thật vui vẻ.
Người đi lên sân thượng, ở đó người sẽ làm xong việc cuối cùng.
Nhưng con đại bàng đang nghiêng đầu đậu trên ban công nhìn người lại khiến hành động người khựng lại.
Đôi tay run run vươn tới vuốt cái đầu trắng của nó, chú chim lớn lúc nào cũng rất ngoan ngoãn mỗi khi ở bên người, không hú hét, không quậy phá, không bay lung tung. Nó giống như một bản sao của đứa trẻ đó vậy.
- Gogon... Con chờ ta à? Con không nên ở đây đâu...
Người nhẹ giọng nói, nụ cười trên môi như ánh trăng chiếu vào đôi mắt đại bàng, dịu dàng mà lạnh cóng, chỉ là vay mượn của Mặt Trời. Dù là nói vậy, người lúc này lại không nỡ đuổi nó đi.
Mái tóc bạc vén gọn trên vai bị gió thổi bay lộn xộn, con đại bàng thấy vậy thì trườn người tới, muốn dùng cái mỏ của mình vuốt gọn tóc người, đôi mắt nhìn người đang hỏi sợi ruy băng chủ nó tặng mà người luôn dùng để cột tóc đâu rồi.
Người chỉ biết lắc đầu, chặn và đẩy miệng nó ra khỏi mình, cúi người khẽ hôn lên đầu nó. Người chỉ có thể làm thế này thôi, nếu nói gì ra người nghĩ mình sẽ khóc mất.
Lùi ra giữa sân thượng, dưới chân người hiện lên một vòng tròn phép thuật với cấu trúc giống hệt lão nhưng màu trắng. Giống như người vậy, thuần khiết như ánh trăng trắng tinh, nhưng chỉ là bản chép lại đầy lỗi.
Đâu ai nghĩ phép thuật duy nhất cả những thiên tài như British Empire và USA không làm được, lại thuộc quyền sở hữu của một kẻ không dùng được phép thuật như người. Thật nực cười...
Từ trong từng chi tiết của vòng tròn, nổi lên những sợi tơ đỏ, chúng quay quanh người như một cơn lốc xoáy nhỏ khoảng năm phút trước khi phóng đi khắp nơi. Mỗi sợ tơ đó ứng với một người đang sống trên thế giới này, là con người và countryhumans.
Vòng tròn phép thuật trắng tinh biến mất, đêm nay trăng sáng đến chói mắt nhưng cũng sắp đến giờ phải tắt, đêm gần tàn rồi.
Cả cơ thể người ngã rạp xuống đất mà không chịu bất kì sự chống chịu nào từ chủ nhân. Con chim lớn ngoan ngoãn quan sát người từ nãy giờ không có động tĩnh gì đã bị khung cảnh này doạ sợ đến bay loạn xạ, gào thét không kiểm soát, dường như nơi khoé mắt của con chim lớn đang chảy ra những dòng lệ.
Đêm nay là đêm duy nhất, người trải qua cả đêm dài mà không cần quyển album chứa toàn kỉ niệm của người.
Cuốn album dày vẫn nằm gọn trong tủ đầu giường, người đã quên đưa nó cho British Empire, hoặc người không nỡ đưa cho bất cứ ai hiện thân của sinh mạng người. Một sợi tơ đỏ từ hư không xuất hiện, rơi trên bìa quyển sách, im lìm nằm ở đó và sẽ chẳng có ai nhận ra.
Ngày mai, khi Mặt Trời lần nữa trở lại vị trí của mình, con đại bàng đã thôi khóc và lại quậy phá bên cửa sổ phòng hắn, đánh thức siêu cường của thế giới dậy trước khi đồng hồ báo thức kêu như mọi khi.
Hắn vẫn như vậy, đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng cho mình, ăn xong thì xem lại một ít tài liệu trước khi đi họp ở trang viên.
Thời điểm trước khi ổn định để bắt đầu họp, phòng họp lớn lúc nào cũng hỗn loạn với những tiếng nói nói cười cười hoặc cãi nhau của mọi người, chỉ riêng người thường ngày đi sớm nhất vẫn chưa thấy đâu. Hắn vui vẻ tám chuyện với China, như thể việc người mà hắn mở miệng gọi là cha đến trễ đã là điều quá quen thuộc.
Không chỉ riêng hắn, mọi người dường như không có thắc mắc gì với điều kì lạ này. Có lẽ lúc này, nếu cha của USA đến sớm mới trở thành vấn đề cho mọi người bàn tàn.
Khi chỉ còn một phút nữa là cuộc họp bắt đầu, UN đang định thông báo mọi người ổn định thì cửa lớn mở ra, bước vào mà không tạo ra chút khác biệt gì cho những người ở đây. Ruy băng xanh dương cột mái tóc bạc vén qua vai, bộ vest đen với chiếc kính độc nhãn bằng vàng.
Mọi thứ đều thuộc về một người. Nhưng...
- British nè, sao hôm nay không đi chung với con trai cưng vậy?
France ngồi bên cạnh nhâm nhi li trà gừng, hỏi với ý châm chọc.
Đôi mắt đỏ như hồng ngọc liếc nhìn y, hờ hững và lạnh nhạt, không chút quan tâm đến câu hỏi của y, chỉ cảnh cáo y yên lặng để mình tập trung vào cuộc họp.
Mọi thứ đều thuộc về một người. Nhưng đã không còn là người đêm qua. Từ bao giờ, British Empire đã trở thành cái tên thường gọi theo cách châm chọc của United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.
Cuộc họp kết thúc, mọi người ồ ạt ra về, hắn có đường riêng nên cũng không cần phải chen lấn trong đám đông, chạy vội ra ngoài sân vườn bên hướng Tây của trang viên, ở đó có một vườn hồng lớn được trồng bởi hắn lúc mới thành lập nơi này, điểm đến của British Empire, đúng hơn là UK.
Khi hắn tới thì cha hắn đang ngồi ở bộ bàn ghế dùng để tụ tập uống trà hay tám chuyện gì đó, lặng người nhìn những đoá hoa đang nở rộ, đôi mắt lại như không nhìn về một hướng cố định, không có tách trà nào trên bàn.
Hắn ngồi xuống ghế đối diện, tự rót cho mình một tách trà, uống một tí để làm ấm cổ họng trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện với cha mình.
- Sao hôm nay lại muốn đi riêng vậy? Có chuyện gì à?
Bình thường lão thường đi chung với hắn đến trang viên để họp, không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên muốn tự đi. Nếu chỉ vậy thì hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì, nhưng giọng lão khi nói chuyện với hắn qua điện thoại cứ lẫn lộn giọng này giọng kia, dù rất giống nhau nhưng hắn vẫn nhận ra vài điểm khác biệt, còn hơi run run ở cuối câu nên hắn thấy hơi lo.
- Không biết nữa. Sáng dậy thì thấy giọng cứ lạ lạ, cả mắt cũng cứ đổi màu liên tục. Ta định không đi họp rồi, nhưng gần tới giờ thì bình thường lại nên ta lên.
Lão lắc đầu, xoa xoa đuôi mắt, hai đầu lông mày nhíu lại, có vẻ vẫn còn khó chịu vì cảm giác lúc sáng. Giọng không có quá nhiều lạnh lẽo như lúc trước, nhẹ nhàng hơn nhưng cũng chẳng có bao nhiêu dịu dàng.
- Đổi màu? Mắt chứ có phải cái đèn đâu mà nói đổi là đổi.
Hắn nhướng mày đầy hứng thú, vị của trà dường như cũng ngon hơn.
- Ta không biết! Ta mà biết lí do sao nó như vậy thì đã không chật vật cả buổi sáng để chờ nó bình thường lại.
Lão khó chịu, tiện chân đá cho hắn một phát vì dám nói móc nói mỉa mình. Lão có thể không quan tâm người khác đang mỉa mai mình, nhưng riêng thằng nhóc này thì không bao giờ được phép làm vậy, vì lời của hắn có sức sát thương lớn hơn những kẻ lão không để vào mắt nhiều.
- Không phải do phép thuật của ông bị loạn lên sao? Vì cái thứ đó ấy.
Hắn khẽ nhìn vào bụng lão, ám chỉ thứ đã khiến lão phải mang thai và sinh con.
- Không phải, cả buổi sáng nay năng lượng của ta vẫn luôn ổn định, nó cũng không có dấu hiệu hoạt động. Vấn đề của mắt ta hình như là vì lí do bên ngoài.
Hắn chống cằm nhìn lão đầy suy tư sau khi nghe câu trả lời, không thể lí giải hiện tượng chưa từng xảy ra này.
Mọi thứ nhanh chóng rơi vào bế tắc, lão hôm nay đi riêng nên cũng phải về riêng vì không thể vứt xe ở trang viên. Hắn về sau, lúc định rời khỏi vườn lại bị một sợi dây leo với đầy gai nhọn phóng lên từ mặt đất quấn chặt chân, trên đó còn có thêm vài cánh hoa hồng dập nát.
Hắn khó hiểu nhìn quanh rồi lại nhìn sợi dây leo đang quấn chặt chân mình, gai của nó cứa vào khiến da ở cổ chân hắn rách ra, không hiểu sao lại đau một cách khó hiểu. Hắn cố nghiến chặt răng cũng không thể ngăn tiếng kêu đau của mình.
Không có giọt máu nào chảy ra từ chân hắn, mà hắn cảm thấy sợi dây leo này mới là thứ đang nhỏ máu.
Nhưng hắn mặc kệ, trước hết phải gỡ cái thứ quỷ đang đâm ngày càng sâu vào chân hắn ra đã, để thêm tí nữa có khi chân hắn bị thứ này đâm cho liệt cả chân luôn mất. Gai quái gì mà có thể kéo dài được thế!?
Hắn quên mất cả lí do tại sao mình lại nán ở lại thêm vài giây để rồi dính phải cái thứ quỷ này, cứ thế mà đi thẳng một mạch ra chỗ đậu xe, phóng cái vèo về nhà.
Ừ... Về nhà... Đúng là hắn đi về nhà, nhưng nhà này không phải nhà hắn, nhà cho ma thì có.
Nơi xe hắn dừng lại là một căn nhà cơ bản, loại chưa có ai vào ở trong thế giới này, cánh cổng đang đóng nhưng không hề khoá, sân vườn bằng cỏ giả trông vô cùng nhàm chán.
Hắn nhớ rõ là mình lái xe về nhà, rõ ràng là bản thân đi trên đường về, không hiểu sao lúc bước khỏi xe lại đứng trước căn nhà này. Đang định lên xe đi về nhà lần nữa thì hắn lại nghe thấy tiếng con thú cưng của mình hú ở xung quanh căn nhà này, hoang mang ngẩng đầu nhìn thì đúng là nó đang lượn lờ trước cửa sổ tầng hai thật.
- Gogon! Mày ở đây làm gì đấy?
Hắn hỏi lớn, lòng cảm thấy ngờ ngợ.
Con chim này bình thường chỉ biết bay khắp nơi trên trời, quậy phá ở nhà hắn hoặc cha hắn, thế quái nào hôm nay lại xuất hiện ở căn nhà này? Trên đường đi đến căn phòng mà con chim của hắn đang lượn lờ phía trước, hắn cố tìm một lí do nào đó đã thu hút thú cưng của mình tới đây nhưng không thấy gì.
Nó rõ ràng chỉ là một căn nhà đơn giản như bao căn khác chưa có người sống ở đây.
Khi đến trước cửa phòng, hắn có thể nghe rõ tiếng Gogon đang gào thét vô cùng tuyệt vọng, giống như đang bất lực vì không thể làm được một điều gì đó để cứu vãn tình hình đã quá tồi tệ, cũng giống như nó đang khóc thương cho một cái gì đó mà bản thân đã đánh mất. Hắn chưa từng nghe thấy nó như vậy trước đây, chẳng có gì đủ quan trọng để nó phải như vậy cả.
Đi vào trong, vừa mở cho nó bay vào vừa hỏi nó. Nhưng chưa kịp hỏi xong thì nó đã xông vào phòng, vút qua hắn mặc kệ bộ móng sắc nhọn mà hắn không nỡ cắt đi và cặp cánh to tướng của nó đập thẳng vào mặt có thể khiến hắn bị thương.
- Gogon à, mày hét cái gì-Này! Mày lên cơn cái gì vậy hả Gogon!?
Hắn gào lên đầy tức giận.
Nhưng cơn giận nhanh chóng bị sự tò mò lấn át khi thấy nó cứ bay vòng vòng phía trên cái tủ đầu giường. Để thoả lòng tò mò, hắn đi lại và mở hộc tủ đầu tiên ra. Thứ ở bên trong khiến hắn mở to mắt kinh ngạc.
Có một quyển sách được cột bằng một sợi tơ đỏ mỏng thắt nơ nằm bên trong. Nhưng rõ ràng đây là một nơi chưa có ai ở, sao có thể có một đồ vật cá nhân thế này ở đây?
Hắn khẽ nhìn qua con chim từ bao giờ đã đậu trên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn hắn, không còn bộ dáng mất kiểm soát như lúc nãy. Nhẹ tháo sợi tơ ra, không hiểu sao lúc hắn định cắt sợi tơ thì con thú cưng cứ liên tục gầm gừ như muốn sống chết với hắn, để không phải đánh lộn với một con vật thì hắn đành phải chiều theo nó.
Bên trong quyển sách không phải chi chít những dòng chữ như hắn nghĩ, nó chỉ có rất nhiều ảnh, mà toàn là ảnh của hắn với cha mình, hoặc là một người giống cha mình.
Tay hắn run run chạm vào một tấm hình chỉ chụp mỗi ông già nhà mình đang cười rất vui vẻ, đôi mắt xanh như cả một khu rừng rộng lớn tràn đầy hạnh phúc, có lẽ là vì trò đùa gì đó của New Zealand và chính hắn ở tấm ảnh bên cạnh.
Không phải ích kỉ hiện rõ trong viên hồng ngọc lạnh lẽo thường thấy, cha hắn trong tấm ảnh này có biết bao dịu dàng mà hắn chưa từng biết dẫu cho hắn đã ở trong tấm ảnh đó và là nguyên nhân khiến cha cười như vậy.
Đôi mắt xanh đó tràn đầy hơi ấm, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá soi sáng cả khu rừng, không thể đếm xuể những bao dung mà đôi mắt đó có mỗi khi hướng về hắn. Giống như khu rừng, bao dung và dịu dàng của nó là vô bờ bến.
Đó là lần đầu hắn có suy nghĩ, một viên ngọc cũng có thể toả ra hơi ấm, một viên ngọc lục bảo ấm áp nhất.
Rõ ràng trong ảnh là hắn, là ba đứa em của hắn, có luôn Gogon bên cạnh, người đó cũng có ngoại hình giống hệt ông già nhà hắn, cả sợi ruy băng hắn ngẫu hứng tặng lão cũng ở nguyên trên mái tóc bạc. Nhưng dù nhìn lướt qua hay nhìn kĩ, hắn đều không thể tin đó là cùng một người.
Có vài tấm đôi mắt hắn xanh như bầu trời nhìn người đong đầy yêu thương và trân trọng, hắn trong những tấm hình này hẳn là đã yêu người ấy rất nhiều, thậm chí hơn rất nhiều tình yêu hắn của lúc nhỏ dành cho ông già nhà mình.
Lòng hắn bỗng tràn ra mặt biển rì rào vô tận, bọt biển vỡ ra nơi đầu ngọn sóng, đôi chân trần khuấy động cát trắng mặc kệ vỏ sò sắc nhọn cắt vào da, tiếng cười vui vẻ bỏ qua mọi quy tắc lễ nghi bản thân luôn tuân theo, nắm lấy tay hắn hoà vào biển lớn.
Trong lòng biển lạnh, hắn thấy bóng dáng mờ nhoà ấy trở thành bọt biển mà tan ra, còn lại mình hắn trong bóng tối của biển cả lạnh lẽo.
Tiếng đại bàng hét bên tai kịp thời đánh thức hắn, tỉnh lại, hắn đã ở một nơi tối đen như mực, không thể xác định phương hướng vì ở đâu cũng như nhau.
Một loại phép thuật mà chính lão cũng phải sợ hãi khi đọc tới, chưa bao giờ dám dùng vì sợ nó sẽ quay lại cắn ngược vào mình. Thứ phép thuật mà Thập Tam Châu chỉ mới mười hai tuổi đã vô tình kích hoạt, bị nó đeo bám tới tận bây giờ, Vùng Tối.
Rất hiếm khi hắn bị kéo vào vùng tối của mình, vì hắn có thể hoàn toàn kiểm soát nó cho đến tận hiện tại. Không thể hiểu hôm nay có chuyện gì mà bao nhiêu chuyện kéo tới ám quẻ hắn.
Một phần bóng tối của nơi này quấn hờ quanh cổ hắn, giống như đang chỉ về một nơi nào đó ở phía trước và muốn hắn đi tới đó.
Hắn theo ý nó, liên tục đi thẳng về phía nó chỉ, tới một nơi nào đó giống hệt nơi hắn vừa đứng, bóng tối quanh cổ hắn dường như sợ hãi thứ sắp xuất hiện phía trước nên nhanh chóng hoà vào thế giới đen tối này.
Nhưng phía trước cũng chỉ có một màu đen thôi, chẳng có gì đặc biệt hoặc đủ đáng sợ để chính bản thân hắn phải sợ hãi chạy trốn như vậy.
Hắn tiếp tục bước về phía trước, kể cả khi chân cảm thấy rất mỏi cũng không dừng lại. Càng đi xa, càng chạy nhanh, hắn càng cảm thấy ở ngay phía trước chính là nơi hắn đang muốn tới, chính là thứ hắn đang muốn gặp.
Dù bản ngã tội ác của hắn đã sợ hãi mà bỏ chạy từ lâu, hắn vẫn có thể cảm nhận được trái tim mình muốn nhìn thấy thứ ở phía trước nhiều đến mức hắn có thể bỏ lại tất cả để chạm đến nó.
Thấy rồi!
Hắn muốn hét lên thật lớn để thể hiện sự vui mừng của mình, nhưng nỗi kinh ngạc đã chèn ép thanh quản của hắn đến mức không từ nào có thể được thốt ra.
Một tia sáng! Một tia sáng đang tồn tại trong bóng tối tuyệt đối! Bên trong hắn!
Chỉ vừa nhìn thấy nó, hắn liền cảm thấy bản thân muốn giữ mãi nó ở đây để nó không bao giờ rời xa mình, nhưng cũng muốn nó đừng ở đây vì như vậy nó sẽ bị vấy bẩn bởi bóng tối đáng sợ của hắn. Tia sáng phát ra của nó cứ mãi lập loè như ngọn nến trước gió, có thể bị bóng tối của hắn thổi tắt bất kì lúc nào.
Hắn từ từ tiến lại gần luồng sáng đó, đưa hai tay muốn ôm lấy nó nhưng không dám chạm vào nó.
Bằng một cách nào đó hắn dám chắc với chính mình rằng thứ này có liên quan gì đó với người giống ông già nhà hắn trong quyển album kia, nhiệt độ của những luồng sáng len lỏi qua từng kẽ tay giống như những gì hắn thấy trong đôi mắt như khu rừng của người đó.
Nó thật ấm áp, ấm đến mức hắn chẳng muốn rời khỏi nó nửa bước. Bóng tối cũng không cố nuốt chửng hắn khi hắn ở gần thứ này, như thể nó đang bảo vệ hắn bất chấp việc bản thân còn yếu ớt hơn hắn.
Rồi hắn thấy ở trung tâm nguồn sáng có một thứ giống hệt thứ ở cạnh quyển album trong hộc tủ. Sợi tơ đỏ ở bên trong luồng sáng lại càng đỏ hơn, đỏ như sinh mệnh một người đang tồn tại hiu hắt vì một ai đó vậy.
___________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro