Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yên nghỉ nhé....SungMin


"Dinh dong...ding dong..." tiếng chuông cửa reo lên .
- Ôi trời!! SungMin đó sao!?

- Buổi sáng Chủ Nhật vui vẻ nha , Park Seong.

- Mau vào nhà đi .
Seong cầm tay SungMin kéo vào với vẻ mặt hớn hở .

- Chà! Có vẻ như là năm nay cậu sẽ ở lại Daegu này với tớ nhỉ ?
Seong cười nhìn SungMin .

- Ừ , tại ba mẹ tớ phải đi công tác ở nước ngoài . Sợ tớ không thể chăm sóc được nên cho ở nhà cô chú !

- Vậy thì tuyệt quá rồi , tớ có rất nhiều thứ muốn cho cậu xem !!

- Ừ...tớ cũng thế ...

- Này , bạn của tớ !Sao mặt mày ũ rũ thế kia? Có chuyện gì sao ?

- Ơ không...không có gì đâu....

Sau khi rời nhà Seong . SungMin cứ nghĩ mãi đến từ "bạn" của Seong .
Thực là từ khi Seong và SungMin còn nhỏ. Hai đứa là bạn thân với nhau. Chẳng biết từ bao giờ , SungMin đã thầm thương Seong .
Từ khi bà của SungMin mất , SungMin phải chuyển về Busan .
Hàng ngày , hàng giờ , SungMin luôn có suy nghĩ rằng sẽ có ngày gặp lại được Seong
- Seong à , đợi tớ nhé...

Sáng hôm sau.
Lớp trưởng:
-Cả lớp trật tự ! Hôm nay lớp chúng ta sẽ có một thành viên mới . Seong cậu ngồi xuống ngay cho tôi!!

- Xì , gì chứ ?
Seong tỏ vẻ không quan tâm .

Một người con trai cao ráo bước vào . Những đứa con gái bắt đầu ồ lên.
- Xin chào , tớ là Kim SungMin .

-KIM SUNGMIN!!
Seong trợn tròn mắt hét lên

- Chà ! Chúng ta thành bạn cùng lớp rồi Seong à .
SungMin cười nhìn Seong .

- Seong , cậu ngồi đây nè ! Chỗ tôi còn trống !!

Trong giờ học , Seong ngủ gật , SungMin nhìn Seong mãi .Cậu mỉm cười .
-Seong à, sao cậu ngủ mà cũng có thể dễ thương vậy chứ ? -SungMin nói thầm .

-Kim SungMin , cậu đang mất tập trung đó ! Tập trung nghe giảng ngay ! - Thầy giáo nói.

Trời ơi , làm sao SungMin có thể tập trung lên bảng được trong khi Seong trong mắt cậu cứ dễ thương như vậy?
Giờ tan học , Seong nhìn SungMin .
-Này , MinYoung nhìn xinh lắm đúng không? Tớ định cưa nó

-Ừ...xinh lắm .
SungMin nghe Seong nói vậy cậu buồn lắm nhưng vẫn cố cười. Bỗng trong SungMin có cảm giác rất lạ . Cậu thấy nhói nhói đau , cảm giác như cậu đang đánh mất một thứ gì đó .... Đó chính là ghen . SungMin đang ghen. Nhưng vì SungMin đang owe vị trí là bạn thì éo có thể ghen được chứ . SungMin chỉ biết lặng im .

Và cứ như thế, 3 tháng đã trôi qua . Sáng nào SungMin đều qua đón Seong để cùng đi học . Rồi bỗng 1 hôm , SungMin đang đến nhà Seong thì thấy 1 em gái tóc nâu hạt dẻ , dáng người nhỏ nhắn đứng trước cửa nhà Seong . Thì ra là YuJin - một em khối dưới đây mà .
- Em ấy đứng trước cửa nhà Seong có việc gì ta? Chẳng lẽ em ấy là.... Cậu hốt hoảng nhìn YuJin.

-Ơ, SungMin. Cậu đến rồi! -Seong bước ra ngoài .
- Đây là bạn gái tớ , YuJin . Chắc cậu cũng biết

- À ừ , tớ biết chứ .
SungMin cười . Cậu cười nhưng thực ra cậu đau lắm , nhưng chỉ biết đứng đó nhìn 2 người nắm tay nhau.
-Seong à...chúc cậu hạnh phúc
...

Khoảng vài tuần tiếp đó , Seong bị YuJin "đá" .SungMin đã đến an ủi Seong .
-Biết thế tớ đã không yêu cô ta . Thứ con gái cần tiền chứ không cần tình . Tớ ghét loại người đó .

-Thôi nín đi nào bạn tớ . Cô ta không đáng để cậu yêu .

-Tớ thà yêu con trai còn hơn yêu loại con gái đó! - Seong hét lên

-Vậy...nếu tớ nói tớ thích cậu...cậu có đồng ý làm người yêu của tớ chứ....? -SungMin ngập ngừng.

-SungMin... - Seong tròn mats nhìn SungMin.

-Ý .... Ý cậu sao...?

-.....cái này....tớ xin lỗi....

-Cậu không đồng ý cũng không sao ... Tớ làm bạn cậu cũng đủ rồi . SungMin nhìn Seong cười .

Từ hôm đó , Seong có vẻ như tránh xa SungMin hơn . Cậu không nói không rằng với SungMin.
SungMin đã khóc...Cậu trách bản thân cậu đáng lẽ ra không nên nói ra. Hàng ngày , SungMin đều đi theo Seong như con cún đi theo chủ. Seong bắt đầu thấy khó chịu với SungMin .
-KIM SUNGMIN!! ĐỪNG ĐI THEO TÔI NỮA , CẬU BIẾN KHỎI ĐÂY NGAY !!! CẬU LÀM TÔI THẬT KHÓ CHỊU !! -Seong hét lên với SungMin

-Nhưng...tôi chỉ muốn ở bên cậu thôi mà... - SungMin đáp

-NHƯNG TÔI KHÔNG THÍCH , CẬU ĐỪNG Ở ĐÂY NỮA !! CẬU LÀM TÔI THẤY NGỨA MẮT RỒI ĐÓ !!

-Vậy...xin lỗi...tôi đã làm phiền cậu.. -SungMin nói xong lập tức chạy đi

Seong không thèm quay lại nhìn SungMin chạy đi.
-Thật bực mình quá mà , haiz

Ngày hôm qua , SungMin đã không đến trường . Hôm sau nữa vẫn vậy , SungMin vẫn biến mất . Tiếp tục vài ngày nữa , SungMin biến mất. Cứ thế đã gần 1 tháng không thấy bóng dáng của SungMin .
-Chết tiệt !! Kim SungMin ! Cậu ở đâu rồi chứ...

Seong gọi điện cho SungMin
" Số máy của quý khách hiện không liên lạc được , vui lò....."
-CHẾT TIỆT!! -Seong đập điện thoại xuống.
-Kệ cậu ta , mình không quan tâm - Seong nghĩ thầm.

Cứ tưởng rằng mặc kệ SungMin dễ như vậy . Nhưng không , ngày nào Seong cũng nhớ đến SungMin, đều nghĩ đến SungMin .
SungMin SungMin SungMin SungMin SungMin , cái tên SungMin đó như đang ám lấy Seong .
- Cái gì vậy chứ ? Cảm giác khó chịu trong người đó là gì vậy chứ ? Mình..mình chưa bao giờ...nhớ cậu ấy đến vậy...
Hẳn rằng ...Seong đã lỡ yêu SungMin . Vô lý , hoàn toàn vô lý . Seong không thể yêu SungMin được . Nhưng trớ trêu thay , số Trời đã định , cậu đã yêu SungMin.

-SungMin..có lẽ tớ yêu cậu mất rồi...quay về đi...

Ngày 30/8 , sinh nhật SungMin . Seong đã mua bánh

Vài ngày sau đó , bỗng có một cuộc điện thoại gọi tới .

-Alo ? Ai vậy?

-Chào Seong , còn nhớ tớ chứ?

-Là SungMin sao?.... Cái tên này , cậu có ổn không? Cậu đang ở đâu? Tớ sẽ đến đón cậu ngay !

-Không cần...tớ đang ở 1 chỗ mà cậu sẽ không tìm thấy tớ...

-Kim SungMin , cậu giải thích đi. Suốt thời gian qua , cậu đã đi đâu , làm gì , giờ cậu nói đi !!

-Tớ đi đâu và làm gì là việc của tớ. Cậu không cần phải quan tâm đâu...

-Kim SungMin , cậu biết tớ lo cho cậu thế nào không? Cậu có biết tớ nhớ cậu thế nào không? .....Tớ yêu cậu.... -Seong nghẹn ngào

-Seong....

-Tớ đã lỡ yêu cậu rồi đấy SungMin .... quay về đi.....quay về với tớ.....EM YÊU ANH RỒI KIM SUNGMIN!!

-Xin lỗi em , Seong....anh không thể....

-Tại sao chứ??

-Anh bị nhiễm trùng máu...sắp chết rồi...

-Cái gì cơ..... -Seong sốc

Cậu thẫn thờ, đờ người ra .
-Anh đang ở chỗ nào?

-Bệnh viện gần khu mua sắm...

Seong vội lấy áo khoác chạy đến. Khi đến , Seong thấy SungMin nằm trên giường bệnh nở nụ cười . Seong khóc.
-Seong , lại đây nào...

Seong lại gần giường bệnh SungMin , nước mắt cậu vẫn rơi
-SungMin....

-Seong à...Nếu anh tỏ tình với em một lần nữa...em.có đồng ý không?... - SungMin nói

-Có...tất nhiên là em đồng ý rồi...có chứ..em đồng ý
Seong ôm chặt lấy SungMin , hôn SungMin.

-Cảm ơn em đã xuất hiện, Seong~

......

-Kim SungMin, yên nghỉ nhé...

-------------------THE END------------------

- đây là lần đầu viết truyện nên có gì mong nhận được những nhận xét của các senpai ạ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl