Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

White & Yellow

•Dành tặng Tử Từ và Quỳnh Trúc. Yêu lắm cơ 😘
--------------------------------------------------------------------

Lý Nghệ Đồng mệt mỏi sau chuyến bay kéo dài nhiều giờ, bên ngoài luôn cố gắng tươi cười nhưng bên trong không ai biết cô mệt mỏi đến nhường nào. Nếu đã mệt mỏi như vậy thì theo lẽ vừa về ký túc xá cô đã quăng cái vali to đùng sang một bên rồi nhảy lên giường nằm ngủ, chính Lý Nghệ Đồng cũng đã nghĩ như thế. Nhưng, khoan đã Lý Nghệ Đồng còn có việc quan trọng hơn là ngủ cần làm ngay bây giờ.

Để vali sang một bên, thay một bộ đồ thoải mái, Lý Nghệ Đồng vơ lấy một cuốn tiểu thuyết nào đấy (mà cô còn chả quan tâm đến tên) trên kệ rồi đi tìm người ấy.

Cốc cốc...

"Về rồi sao?" Hà Hiểu Ngọc mở cửa phòng, đập vào mắt chính là nụ cười còn sáng hơn cả ánh dương của Lý Nghệ Đồng.

"Em vừa về tới thôi. Chị ấy có ở bên trong không?"

"Biết ngay mà, ngốc tử si tình! Mau vào đi, cậu ấy ở bên trong" Hà Hiểu Ngọc nép sang một bên nhường đường cho Lý Nghệ Đồng.

Lý Nghệ Đồng gật đầu "cảm ơn", sau đó liền không khách khí bay thẳng vào bên trong (chính xác là bay thẳng luôn đó). Vừa nhìn thấy mục tiêu, Lý Nghệ Đồng phấn khích một vòng tay ôm chầm lấy người đó từ phía sau còn tham lam vùi vào những lọn tóc để cảm nhận hương thơm quen thuộc mà cô nhớ mong bao ngày.

Hoàng Đình Đình đang thu dọn lại đồ đạc cho gọn gàng cũng không vì vòng tay của ngươi phía sau làm cho bất ngờ mà ngược lại còn điềm tĩnh tiếp tục việc đang làm. Một lúc sau Hoàng Đình Đình mới lên tiếng.

"Mệt như vậy còn chạy qua đây làm gì? Không nghỉ ngơi dưỡng sức đi" Lới nói tuy trách mắng nhưng ngữ khí lại thập phần ôn nhu.

Lý Nghệ Đồng cười nhẹ "Em nhớ chị"

Ba từ đơn giản lại gây được một trận rung động trong tim Hoàng Đình Đình. Xoay người, Hoàng Đình Đình vùi mặt vào hõm cổ Lý Nghệ Đồng để người kia không thấy hai má đang đỏ ửng của mình "Chị cũng vậy". Lý Nghệ Đồng mỉm cười hài lòng vì đã nghe được đáp án mình muốn nghe.

"Em ở đây đọc sách được chứ?"

"Được"

Cả hai luyến tiếc rời khỏi cái ôm. Lý Nghệ Đồng vẫn giữ nụ cười nhảy lên giường Hoàng Đình Đình đọc sách, chỗ lý tưởng là đây chứ đâu.

"Tớ đi đây" Hà Hiểu Ngọc đứng làm khách mời xem màn ân ân ái ái của Tạp Hoàng nãy giờ lên tiếng.

Hoàng Đình Đình vẫy tay chào "Nhớ gửi lời hỏi thăm của tớ tới Mạnh Nguyệt"

"Ok"

Lý Nghệ Đồng tay đang lật trang sách bỗng nhiên bất động.

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi" Với sự nhạy bén vốn có, Hoàng Đình Đình nắm lấy tay mỉm cười trấn an Lý Nghệ Đồng.

Lý Nghệ Đồng trầm mặc "Nhớ lúc trước tuy nhân khí không nhiều nhưng mọi người vẫn còn đầy đủ quay quần bên nhau rất vui vẻ, luôn nhắc nhở nhau phải cố gắng không được quên sơ tâm. Vậy mà bây giờ nhân khí cao như vậy lại xảy ra quá nhiều chuyện".

Hoàng Đình Đình không nói, trực tiếp đem Lý Nghệ Đồng ôm lấy dỗ dành. Cô hiểu cảm giác của em ấy, cô cũng rất đau nhưng chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi được nữa. Mang danh đội phó nhưng cô thấy mình thật vô dụng chỉ có thể ở đây hằng ngày cầu chúc bình an cho mọi người.

Níu lấy vạt áo của Hoàng Đình Đình, Lý Nghệ Đồng khẽ cất tiếng "Chị nhất định không được rời xa em, nếu chị làm vậy em thề dù có phải lật tung cả vũ trụ em cũng nhất quyết tìm bằng được chị đem về nhốt trong vòng tay em cả đời"

"Ngốc tử nhà em nói chuyện logic một chút đi! Em biết chị không thể rời xa em được mà"

"Em biết"

Hoàng Đình Đình mỉm cười. Lý Nghệ Đồng cũng mỉm cười.
--------------------------------------------------------------------
A/N: Cuộc sống này vỗn dĩ rất đơn giản, lạc quan một chút, cười nhiều một chút và hãy ngưng đặt áp lực cho bản thân. Bạn không biết ngày mai thế nào vì vậy cứ vui vẻ mà sống cho hiện tại.

•Cho bạn nào không hiểu tên fic: Thật ra fan của hai bạn thường gọi vui Kẹp Tóc là SuperWhite, còn Đình Đình thì đã tự nhận tên tiếng anh của mình là Yellow Stop Stop :v
___Đường___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: