1
Máu. Máu chảy khắp người nó. Cả người nó đều đau. Đau như thấm vào xương tủy. Chẳng hề gì, vì nó chịu đau quen rồi. Nhưng nó bị mất máu quá nhiều. Mắt nó hoa lên. Đầu nó choáng váng. Nếu không có những dây xích to bản quấn quanh người đang đỡ nó, chắc nó đã ngã gục rồi.
Nhưng ánh sáng trong mắt nó vẫn nhòa đi, tắt dần.
Nó thấy mình đang ở trong bóng đêm vô tận. Tối. Tối vô cùng. Thật quen thuộc. Nó chợt nhớ lại những đêm lúc nhỏ. Cứ mỗi khi bóng tối ập xuống, là đầu nó đau như búa bổ, trái tim đập mạnh bất thường. Mỗi đêm là một lần tra tấn. Lúc đầu, nó lăn lộn trên đất, cào vào chân giường, nước mắt nước mũi giàn giụa. Nhưng nó bị cô quản viện mắng vì ồn. Dần dần, đau nhiều thành quen, nó không còn la hét, không còn tỏ ra gì nữa, chỉ âm thầm chịu đựng. May mắn là, khi nó lớn lên, cơn đau cũng bớt đi, rồi không còn nữa.
Bóng tối rất lạnh. Nó cảm thấy thứ gì đi ra. Tối lắm, nó không nhìn thấy gì cả. Nhưng trong đầu nó chợt hiện lên hình ảnh một người thanh niên với đôi mắt đen tuyền, mái tóc cùng màu như hòa vào đêm đen.
_ Ngươi đã hiểu chưa?
Một giọng nam trầm. Nó không hiểu điều gì đang diễn ra. Người này là ai? Sao nó thấy quen quá? Dường như cơn đau đầu đang trở lại...
_ Chẳng ai yêu quý ngươi cả. Ai cũng ước gì ngươi chết.
Nó trở lại rồi. Đau quá. Nó mơ hồ nhớ lại lúc nhỏ. Nó không mẹ không cha, người ta nói rằng đôi mắt hai màu của nó thật quái dị, nên từ khi mới sinh nó đã được đưa vào cô nhi viện. Người trong cô nhi viện không ai ưa nó, từ cô quản viện, đến những đứa trẻ ở cùng. Những trận đòn roi, những lời chửi rủa là chuyện thường như cơm bữa.
_ Những người tưởng chừng như yêu quý ngươi, cuối cùng đều phản bội ngươi.
Nó nhớ lại khuôn mặt anh. Anh cười rất hiền. Anh là người khiến nó có niềm hi vọng với cuộc đời. Anh rất tốt. Anh chưa bao giờ kì thị nó. Rồi anh có người yêu. Nó hiểu rằng anh cũng có cuộc đời của riêng mình, chẳng thể nào bên cạnh nó mãi. Với một người ảm đạm như nó, niềm vui duy nhất chính là nhìn thấy anh cười. Anh cười thì nó cũng cười. Tuy nó là một đứa con gái, nhưng lâu rồi nó chưa khóc lần nào. Nó nghe anh tâm sự, động viên anh như những người bạn, là bờ vai cho anh dựa, là người ôm anh khi anh khóc. Giờ có người chăm sóc anh thay nó, nó vui còn chẳng hết.
Lâu lắm rồi, nước mắt mới chảy trên má nó.
_ Cô độc chính là số phận của ngươi. Ngươi không thể né tránh nó.
Chết rồi. Đầu nó càng ngày càng đau. Kí ức đang hiện về dồn dập. Những lời mắng chửi. Những lời chế nhạo. Những con mắt khinh thường. Còn những người thân thuộc, thì cứ mãi trôi xa dần, xa dần... Sau đó là những lời tán dương cho một thiên tài, nhưng ai cũng rì rầm sau lưng nó. Những lời ca ngợi giả tạo. Những ánh nhìn soi mói. Tim nó đập thình thịch trong lồng ngực, to đến nỗi màng nhĩ nó nhói lên.
Đau quá.
Đầu đau quá.
Ngực đau quá.
_ Tại sao ngươi phải là người chịu đựng tất cả?
Phải, tại sao? Tại sao là ta?
_ Chẳng ai biết nỗi đau của ngươi. Chẳng ai hiểu được nó. Tại sao ngươi phải là người hi sinh?
Tại sao? Tại sao? Nó luôn cố gắng để mọi người thừa nhận nó, nhưng tại sao? Tại sao nó không bao giờ có được hạnh phúc?
_ Thừa nhận đi! Ta với ngươi, chúng ta là một. Chỉ ta mới là kẻ ở bên ngươi tới cuối cùng. Chỉ ta mới hiểu ngươi. Bởi vì ta chính là ngươi!
_ Kí ức sâu thẳm của ngươi, nhận lấy nó. Thức tỉnh bản năng của ngươi, thức tỉnh bóng tối trong ngươi.
_ Vì bản chất của ngươi là...
.
.
.
.
... hủy diệt.
Nó bỗng ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng thét thê lương khiến mặt đất cũng run rẩy. Bầu trời tối sầm lại. Nó mở mắt. Không còn lòng trắng hay con ngươi, chỉ một màu đen u tối.
Từ trong góc, một bóng người hiện ra. Một người phụ nữ xinh đẹp. Nàng quỳ xuống, tay phải đặt lên ngực, nhẹ nhàng nói:
_ Mừng ngài trở lại, Chúa Tể.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro