Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Oneshot] Vợ Có Muốn Lăng Nhăng Với Chồng Không?

Sân bay chiều cuối đông vắng người 1 ngày ảm đạm . Lan Ngọc kéo chiếc vali đi thẳng ra cửa chính,tay còn lại đang bật điện thoại lên và thực hiện 2 cuộc gọi ,tất nhiên là cho mẹ .Sau đó ....là cho người con gái cô mong gặp lại nhất ... Lâm Vỹ Dạ

Đó chính là người phụ nữ thứ 2 sau mẹ cô. Và là người đầu tiên ...

"Cho Dạ cái này này"-cô bé Lan Ngọc giấu cái gì đó trong cái bàn tay bé xíu đang nắm chặt lại ở đằng sau rồi vừa sụt sịt cái mũi nói với bé Vỹ Dạ

"Cái gì vậy?" -Vỹ Dạ tròn xoe đôi mắt ngây ngô nhìn Lan Ngọc chờ đợi

"Thì phải xòe tay ra , cả 2 tay mới đủ" - Lan Ngọc lấy 1 tay quệt qua mũi nói

"Không phải là con ếch chứ?"-Vỹ Dạ chớp mắt , mặt hơi sợ sệt nhìn Lan Ngọc

"Sao lại là con ếch , Dạ sợ ếch mà" - Lan Ngọc nói to khẳng định lại chắc chắn không phải là con ếch , cô bé tròn xoe mắt nhìn Vỹ Dạ



" Vậy cho Dạ đi " -Vỹ Dạ hào hứng xòe đôi bàn tay

Lan Ngọc không nói gì cả , đặt vào tay Vỹ Dạ 1 quả cà chua đỏ trót , rồi lại quệt mũi 1 cái lau vào áo (Con Au nhảy dzô hô to: Team chơi dzơ.. Team chơi dzơ. 7 nụ cười xưn được phát sóng lúc 21h thứ 2 hàng tuần trên htv bãi~~~~😌😌😌)

"Cà chua à?Dạ đâu biết ăn "-Vỹ Dạ nhìn quả cà chua ngơ ngác

"Ai bảo với Dạ đây là quả cà chua , đây là trái tim của Ngọc"-Lan Ngọc nói 1 cách rất là ngô nghê nhưng lại vô tư kì lạ

"Vậy trái tim của Ngọc là quả cà chua à ?"-Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc tò mò

"Ừ , trên tivi người ta bảo , phải trao trái tim cho người mình yêu nên Ngọc mang cho Dạ đấy"-Lan Ngọc phấn khởi nói

Cái tuổi bé thơ bắt chước trên ti vi , Lan Ngọc nào biết được trái tim không thể là quả cà chua, nhưng cô bé chỉ thầm hiểu được trái tim màu đỏ được vẽ trên tivi giống như quả cà chua vậy nên cô bé mang đến tặng cho bé Dạ người mà cô bé rất thích .

Nhưng chỉ vài ngày sau đó , cô bé thấy Vỹ Dạ ngồi khóc ở thềm cửa , quả cà chua héo quắt xấu xí trên tay làm Vỹ Dạ khóc thút thít trông đến là thương, Lan Ngọc ngồi xuống bên cạnh mặt cũng nghền nghệt ra



"Trái tim của Ngọc chết rồi"-Vỹ Dạ khóc đưa quả cà chua nhăn nhúm héo khô ra

"Dạ đừng lo , Ngọc nhiều trái tim lắm , để Ngọc về tủ lạnh lấy cho Dạ nhé"-Lan Ngọc an ủi Vỹ Dạ rất nhanh

"Ơ !!vậy trái tim của Ngọc mà Dạ quên không để trong tủ lạnh nên nó mới chết đấy"-Cái giọng nói , cái suy nghĩ ngây thơ của Vỹ Dạ

"Vậy lần này nhớ để tủ lạnh cho nó không chết"

Lan Ngọc dặn dò Vỹ Dạ. Vỹ Dạ lại nhe răng ra cười ngay. Vậy là Lan Ngọc liền kéo tay Vỹ Dạ chạy về nhà mình để lấy 1 trái tim cà chua khác .. sự ngây ngô trong trẻo của cả 2 khiến những kỷ niệm đó mãi mãi không thể nào có thể nhòa đi được

Quán café 1 buổi chiều trong vắt .. nắng như hè đã sang nhưng vẫn khiến người ta thấy lạnh rùng rợn .Lâm Vỹ Dạ ngồi trong quán cafe chiều đông đúc nhưng ai cũng thích,chọn ngày hôm nay là 1 buổi gặp lại ..

Từ góc bàn phía trong nàng đã thấy Lan Ngọc rồi .. sau nhiều năm không gặp .. trông cô ra dáng gái Mỹ chứ không phải gái Việt Nam nữa . Hình như cô nhận ra nàng ngay vì nàng trông không khác gì so với những bức ảnh cô vẫn thường ngắm trên facebook và cũng không khác gì nhiều với những ngày còn bé .. chỉ là... Lâm Vỹ Dạ của cô nay đã lớn .. cái nét đẹp hồi bé bây giờ không còn nữa .. chỉ còn ở đó là nét đẹp quyến rũ của 1 cô gái đã trưởng thành qua bao năm tháng .

"Em đợi lâu chưa?"

"Em đợi lâu lắm rồi , từ hồi Ngọc về lại Việt Nam cơ"

"Ngọc cất đồ xong là tót ra đây với em luôn đấy"

"Ờ .. sao bảo 18 tuổi thì Ngọc sẽ về đây để ở với ba?"

"Ngọc không thể về đây và để mẹ Ngọc một mình được"

"Ơ .. thế mẹ của Ngọc có chồng mới rồi hả?"

"Ừm .. hehe .. may là Ngọc không phải ở với mẹ đến già"

"Thế có đưa cô nào về cùng không?"

"Ngọc không ..."

"Sao thế .. không thích gái Mỹ à?"

"Thế em yêu ai rồi?"

"Em à .. 2 năm nay em vẫn đang yêu 1 người .. hihi"

Đột nhiên câu trả lời của Vỹ Dạ khiến không khí im lặng.Vỹ Dạ có chút buồn gì đó trong cách nàng trả lời rồi cười.Nàng cúi mặt khuấy loạn ly café sữa trong tay điều ấy gợi lên trong Lan Ngọc những lo lắng không biết từ đâu đến

"Người ấy có tốt không?" - Lan Ngọc nói rồi cười mỉm

"Không ..Chị ấy là người lăng nhăng"-Lan Ngọc ngạc nhiên im lặng nhìn Vỹ Dạ

"Nhưng chị ấy yêu em .. và em cũng vậy"

"Em có hạnh phúc không?" -Lan Ngọc xen vào

- Em có cảm thấy"- Vỹ Dạ cười .

Cái nụ cười nhạt hết sức có thể cười của nàng làm Lan Ngọc thở dài.Vỹ Dạ cụp mắt nhấp 1 ngụm café sữa còn ấm ..
Cuộc nói chuyện vẫn tiếp .. nhưng dường như nó đã trầm đi trông thấy . Lan Ngọc và Vỹ Dạ...Từng như là 1 đôi nhưng thật ra lại chưa bao giờ thực sự là 1 đôi . Chỉ có cái gì đó đã qua trong quá khứ đôi khi hiện về chân thực khiến 1 trong cả 2 lầm tưởng.Nhưng ở Lan Ngọc....đó thật sự luôn là tình cảm đáng trân trọng .. và nó sẵn sàng lớn dần lên bất kì lúc nào .


Giờ tan tầm , sau những ngày mưa tầm tã buồn thối lòng con người ta .Lâm Vỹ Dạ ngồi sau xe tựa đầu vào lưng Hương Giang. Tay nàng đút vào túi áo cô nhìn ra phía những dòng xe đang hối hả.Hương Giang vừa đón Vỹ Dạ tan làm.Cả 2 nhìn vào thì quá đỗi hạnh phúc.Ai biết được sau lưng Vỹ Dạ, Hương Giang đã có nhiều lần quên lối về

Bên cạnh con người đào hoa này còn có quá nhiều cô gái . Và Lâm Vỹ Dạ là người con gái duy nhất luôn tha thứ và yêu thương cô một cách quá tuyệt vời,có lẽ đó là điều duy nhất khiến Hương Giang không bao giờ muốn rời bỏ Vỹ Dạ, người con gái yêu cô hơn cả tự trọng của mình . Nên cô cũng cố gắng đáp trả, cố yêu thương nàng nhiều hơn . Nhưng rồi dù cố thế nào , dù nàng luôn là người cô yêu nhất , vậy mà không hiểu sao .. đam mê vẫn không phải là thứ khiến cô dễ dàng nhớ đường quay về . Để rồi sau bao nhiêu tổn thương cô gây ra nàng vẫn ở bên cô và cô .. vẫn chọn nàng là người sẽ ở cạnh cô suốt cuộc đời .

Lâm Vỹ Dạ đã khóc rất nhiều . Nhưng cô gái vị tha này luôn bỏ qua tất cả . Vì nàng chỉ biết yêu cô là đủ . Chỉ cần có cô trong cuộc đời mình là nàng nghĩ mình sẽ sống tốt . Luôn chỉ cần dù đi đâu với ai ..cô cũng sẽ quay về với mình.Nàng ấy đã quên mất sự tự kiêu con gái của mình để yêu cô. Và đó chính là điều khiến cô yêu nàng nhiều hơn ai hết

"Lan Ngọc về rồi Giang à" -Vỹ Dạ đột nhiên nói sau lưng Hương Giang

"Lan Ngọc nào nhỉ?"

"Bạn từ bé của em ấy"


"Là ai nhỉ?"- Hương Giang vẫn không nhớ ra dù Vỹ Dạ đã không ít lần nhắc đến Lan Ngọc

"Sao những cái em kể Giang không bao giờ nhớ nhỉ?"

"Giang chỉ nhớ cái quan trọng thôi"

"Lan Ngọc cũng quan trọng mà"

"À thế hả .. thế thì hay rồi"

"Haha .. đồ hâm"

"Về rồi thì sao?"

"Em nói thế cho có câu chuyện thôi,xấu tính"

"Ơ!!em biết Giang xấu tính thì em đừng nói ra chứ"

"Sao mà không nói?"

"Người ta biết thì lại khổ em thôi"

Rồi ngày mưa chuyển mùa tầm tã lại đến.Ngày Vỹ Dạ lại sững sờ khi nhận được những tin nhắn của cô gái đang quen Hương Giang.Vỹ Dạ không biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng khó xử 1 cách đau khổ như thế này.Nàng có bao giờ dám trách những người con gái ấy,họ cũng chỉ là người giống như nàng cũng sẽ đau đớn không ít. Nàng trách Hương Giang thì ít mà trách bản thân thì nhiều.Trách bản thân đã không thể làm Hương Giang thấy đủ

Nhưng rồi hôm nay như ngày được chọn để vỡ oà.Vỹ Dạ thấy mình khổ thân biết nhường nào.Thấy mình đáng thương biết nhường nào.Yêu 1 người đến ngu dại,tình cảm trải qua năm tháng như trải xuống đường để người ta dẫm đạp lên

"Đây là lần cuối cùng , thật đấy"-Hương Giang cố giải thích

"Em muốn tin đây là lần cuối cùng lắm" -Vỵ Dạ cố gằn lòng lại

"Giang thật sự không muốn mất em đâu ,Giang sẽ thực sự thay đổi"

"Giang không muốn mất em sao Giang cứ đối xử với em như thế?"

"Giang sai rồi mà,Giang xin em,bỏ qua 1 lần nữa thôi"

"Ừm được rồi , Giang về đi"

"Em đừng buồn được không?"

"Để em yên vài ngày đi"

Rồi Hương Giang về và trả khoảng yên lặng cho Vỹ Dạ. Nếu như mọi lần , chỉ cần vài ngày,hay 1 tuần là Vỹ Dạ sẽ lại ngậm họng bỏ qua rồi mọi chuyện lại như cũ . Nhưng dường như không có điều gì là không có giới hạn . Tình yêu cũng vậy , nó là thứ nghiêm ngặt nhất , đôi lúc như không có giới hạn xong lại vạch giới hạn cực kì rõ ràng

"Sao hôm nay không thấy em đi làm"-Lan Ngọc lo lắng gọi cho Vỹ Dạ

"Ngọc đến quán em à?" - Giọng Vỹ Dạ run lên vì lạnh

"Ngọc đến mua đồ , em sao thế,em đang ở đâu vậy?"

"Em vừa tan ca .. em đang đi bộ về"

"Mưa như thế này , em sao thế?" - Lan Ngọc hét lên trong tiếng mưa

"Em buồn chết mất Ngọc à..."

"Em đứng yên chỗ đấy đừng đi đâu"

Lan Ngọc cúp máy . Đột nhiên mọi đớn đau cố giấu  bao nhiêu ngày tháng qua trào ra,Vỹ Dạ ngồi ôm gối bên lề đường dưới mưa tầm tã.Trông nàng như đứa trẻ bơ vơ không biết đi về đâu đang chờ 1 sự cứu rỗi

Rồi Lan Ngọc cũng đến . Không biết nhờ điều gì mà Lan Ngọc tìm thấy Vỹ Dạ nhanh đến thế.Lan Ngọc cũng ướt hết rồi,mưa lạnh như thế này,Lan Ngọc phải tìm Vỹ Dạ để làm gì?

"Có chuyện gì thế?Lạnh chết bây giờ"- Lan Ngọc cởi áo mình khoác sang cho Vỹ Dạ ,dù cái áo đã ướt đẫm nhưng Lan Ngọc vẫn mong nó sẽ làm Vỹ Dạ ấm hơn .

"Ngọc này!!"

"Sao em?"

"Mình lăng nhăng với nhau đi"

Lan Ngọc ôm vai Vỹ Dạ chết lặng . Đó là 1 câu đề nghị hay là sự van xin? Lan Ngọc thấy khó hiểu nhưng lại không muốn nghe lí do .Cô chỉ muốn lôi nàng về ngay lập tức .

"Về rồi nói sau"

"Em không về nhà đâu" -Vỹ Dạ lại bật khóc


"Thế thì về nhà Ngọc"

Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ bực bội trào lên mắt. Cô lôi nàng lên xe, 2 đứa lao đi trong mưa.Vỹ Dạ dựa đầu vào lưng Lan Ngọc ôm lấy lồng ngực mình nước mắt lẫn vào mưa.Thật khó hiểu cái con người này,nếu chấp nhận yêu như thế thì tại sao phải đau khổ thế này .. tại ai chứ? . Tại nàng mà thôi .

Lan Ngọc đưa Vỹ Dạ cái áo len của mình và cái quần rộng

"Em tự thay hay để Ngọc thay hộ?"- Lan Ngọc tỏ vẻ lạnh lùng

"Ai thèm"-Vỹ Dạ vẫn có thể xị mặt lè lưỡi

"Nhanh lên Ngọc lạnh lắm rồi đấy"

"Biết rồi , nói ít thôi"

Lâm Vỹ Dạ đóng rầm cửa nhà tắm lại.Ánh đèn vàng trong phòng Lan Ngọc khiến nàng ấm lại,Lan Ngọc ngồi cầm khăn lau đầu.Cô bật điều hoà cho nhiệt độ cao rồi cởi áo ra lau người

"Ngọc ơi , em không mặc vừa cái quần này đâu"-Vỹ Dạ đáp cái quần lên giường , cái áo len nàng mặc trông như là váy rồi.Nàng tự leo lên giường đắp chăn mà không cần suy nghĩ gì .

"Này , leo lên giường người ta mà như không ấy"-Lan Ngọc ngơ ngác ngại ngùng quát

"Ngọc mặc áo vào đi không lại xảy ra chuyện bây giờ"

"Hả!!!! linh ta linh tinh"-Lan Ngọc lấy quần áo đã để sẵn trên giường đi vào phòng tắm

Lan Ngọc ngồi cạnh nhìn Vỹ Dạ đã thiếp đi ngủ từ lúc nào .. Cô cho quần áo nàngvào máy giặt rồi phơi lên cho khô .


"Ngọc này"- đột nhiên Vỹ Dạ nắm lấy tay Lan Ngọc

*Giật mình*

"Trước đây Ngọc thích em lắm hả?"- Vỹ Dạ đột nhiên hỏi

"Ngo.. Ngọc... thích em...bao giờ?"-Lan Ngọc lúng túng

"Giúp em việc này đi"

"Ừm"

"Sao chưa biết việc gì đã ừm rồi?"

"Ờ .. thế việc gì?"

"Lăng nhăng với em đi"

Câu ấy làm Lan Ngọc lại im lặng nhìn vào mắt Vỹ Dạ

"Còn người yêu em thì sao ?"

"Mình chỉ lăng nhăng với nhau thôi , không phải là người yêu"

"Điều ấy làm em vui hơn à ?"

"Ừm .. 1 chút"

"Vậy thì làm thôi"

Vỹ Dạ ngước mắt lên nhìn Lan Ngọc. Mắt Lan Ngọc rõ ràng có điều gì đó rất lạ . Rồi Lan Ngọc từ từ ghé sát lại,Vỹ Dạ chớp mắt và biết là Lan Ngọc chuẩn bị hôn mình . Điều mà nàng không nghĩ đến là..nàng cũng muốn hôn cô.
Rồi họ hôn nhau ở đó . Như thế là họ đang yêu nhau nồng nàn hơn bao giờ hết .. Cái hôn như kéo dài mãi ..
Họ thật sự đã lăng nhăng với nhau mất rồi .

11h đêm .. trời đã tạnh mưa, ánh đèn đường vàng lạnh đổ rực trên nền đường,từ nhà Lan Ngọc về nhà Vỹ Dạ chỉ là từ đầu đường đến cuối đường,2 người  đi bên nhau ngại ngùng điều vừa xảy ra . Không ai nói gì 1 lúc lâu . Chỉ thi thoảng Lan Ngọc lại đánh mắt sang thăm dò Vỹ Dạ nhưng nàng vẫn chỉ im lặng lúc nhìn lên lúc nhìn xuống không có biểu hiện gì khác . Đường ngắn càng thêm ngắn ....cuối cùng cũng đến nhà Vỹ Dạ rồi ..

"Em vào nhà đi"-Lan Ngọc không biết nói gì ngoài câu ấy

"Ngọc về cẩn thận nhé"-Vỹ Dạ cười

"Từ đây về kia có gì nguy hiểm à?"

"Hihi em phải nhắc thế"

"Ừm .."

"Thế em vào nhé?"

"À .. em ..."

Lan Ngọc như đang định nói điều gì đó nhưng chợt dừng lại vì đằng xa 1 đứa con gái đang tiến tới , khuôn mặt chỉ toàn là sự khó chịu,Vỹ Dạ cũng ngạc nhiên không kém vì sự xuất hiện đột ngột của người đó...Là Hương Giang,Hương Giang đang khó chịu vì mãi giữa khuya Vỹ Dạ mới về và đi cạnh 1 người con gái lạ . Hương Giang nhìn Vỹ Dạ như muốn hỏi "Cô ta là ai ?"

"Đây là Lan Ngọc, còn đây là Hương Giang"-Vỹ Dạ giới thiệu 2 người với nhau

"Chào chị" - Lan Ngọc cười thân thiện dù Hương Giang chẳng khác gì tình địch của mình lúc này hoặc là Lan Ngọc mới là tình địch của Hương Giang

"Sao em về muộn thế?"- Hương Giang không quan tâm đến lời chào của Lan Ngọc

"Em qua chơi nhà Ngọc "-Vỹ Dạ nhìn sang Lan Ngọc

"Vỹ Dạ sang ăn cơm với ba tôi thôi,chị không phải lo đâu"- Lan Ngọc hiểu ánh mắt Vỹ Dạ muốn mình sẽ nói gì

"Em mệt chưa?"-Hương Giang vẫn không để ý đến Lan Ngọc

"Ừm .. mệt rồi"-Vỹ Dạ cúi mặt đánh mắt sang nhìn Lan Ngọc rồi đánh đi

"Vậy em vào nhà nghỉ sớm đi , mai Giang đón em đi làm"- Hương Giang vỗ nhẹ vào má Vỹ Dạ

"Ừm ..Ngọc về nhé"-Vỹ Dạ quay sang nhìn Lan Ngọc tạm biệt

"Em vào nghỉ đi"- Lan Ngọc cười

Nói rồi cả Lan Ngọc và Vỹ Dạ đều quay lưng đi . Hương Giang đợi Vỹ Dạ  vào đến nhà ,cô liền quay mặt về phía Lan Ngọc

"Lan Ngọc"- Hương Giang gọi đủ để cho Lan Ngọc nghe thấy

Lan Ngọc dừng lại không bước tiếp nữa ..

"Trước đây Vỹ Dạ có thể thích em nhưng bây giờ khác rồi,em đừng xen vào giữa chúng tôi được chứ?"

Lan Ngọc khẽ cười . Rồi cô quay lưng lại nhìn Hương Giang .. nụ cười vẫn chưa tắt

"Vỹ Dạ chưa bao giờ nói là thích tôi cả"

Chỉ nói có vậy thôi , Lan Ngọc lại quay lưng đi tiếp . Cô không quan tâm Hương Giang sẽ nghĩ gì hay muốn nói cho cô hiểu cái gì , cô chỉ biết Hương Giang có không muốn cô xen vào cũng không được vì Vỹ Dạ đã kéo cô vào rồi ...và cô sẽ không dừng lại đến khi nào Vỹ Dạ đẩy cô ra khỏi chuyện này .

Cái lạnh hôm nay loãng dần ra bởi nắng.Thời tiết đẹp dần lên trông thấy sau những ngày mưa đến khó chịu .
Lan Ngọc đang đứng nấu nướng trong bếp . Cô cầm quả cà chua lên cười 1 cách dễ hiểu ,cô đang chuẩn bị thái "trái tim mình" ra nấu ăn ,nghĩ đến đây cô lại cười ..
Nhẽ ra thì Lan Ngọc phải về đây khi tròn 18 tuổi . Ngày ba mẹ cô ly dị,cuối năm cấp 2 mẹ cô đã dẫn cô đi Mỹ . Toà xử mẹ của Lan Ngọc có thể nuôi cô đến năm cô tròn 18 tuổi sau đó cô sẽ có quyền chọn sẽ sống với ai . Giờ khi đã 22 tuổi , mẹ cô đi bước nữa,cô quyết định về ở với ba để có thể chăm sóc người ba vẫn cô độc suốt bao năm tháng qua . Cô yêu mẹ và không bao giờ ghét người ba đã làm tan nát gia đình này những ngày ấy.Giá như ba cô không đam mê người khác khiến mẹ cô phải đau khổ rồi đến những ngày cuối đời không có ai ở cạnh ông cả . Nên Lan Ngọc quyết định sẽ sống với ba.. và 1 phần khác ..cô muốn quay về đây vì người con gái ấy . Người dù ở cạnh bất kì cô gái nào ... đều khiến cô hờ hững ..

"Alo" -Lan Ngọc nghe điện thoại của Vỹ Dạ

"Ngọc đang làm gì đấy?" -Vỹ Dạ thì thầm

"Ngọc đang đảm đang cơm nước"

"Hihi.. cho em 1 phần với"

"Ngọc đón em nhé?"

"Biết em ở đâu không mà đón?"

"Thì ở đâu cũng đón"


"Ở ngay trước cửa nhà Ngọc này"

Vỹ Dạ cúp máy rồi . Còn Lan Ngọc thì cười vì bó tay bởi Vỹ Dạ làm Lan Ngọc ngạc nhiên nhiều quá .

"Em đánh hơi nhanh quá" -Lan Ngọc mở cửa rồi nói

"Ý Ngọc bảo em là chó hả?"- Vỹ Dạ càu nhàu

"Haha Ngọc bảo đâu , em tự nghĩ ra mà"

"Ba Ngọc đâu rồi?" -Vỹ Dạ ngó quanh nhà

"Về bây giờ ấy mà"

Vỹ Dạ đi theo Lan Ngọc xuống bếp,2 người cùng làm nốt rồi dọn lên nhà để chờ ba về ăn cùng . Đang hí hoáy bê đồ lên,Vỹ Dạ nghe tiếng lạch cạch cửa đoán là ba Ngọc đã về nàng chạy lên đón ông .
Ông đâu lạ gì Vỹ Dạ đâu . Nhưng Vỹ Dạ qua đây thật sự cũng làm ông ngạc nhiên nhiều lắm .. Vì ông tưởng 2 người đã quên nhau rồi .

"Ơ!!con bé Dạ đấy à?"

"Cháu đây bác , sáng nào cũng mua đồ ăn sáng đây ..hihi"

"Mày kể công à hahahha"

"Vâng .. bác trả công cho cháu đi"

"Ừm .. tao cho mày con bé Ngọc đấy .. bế nó đi đi"

Mọi người lại nhìn nhau cười . Từ lúc Lan Ngọc về . Ba có vẻ vui lên rõ ràng .. ông sôi nổi hẳn lên với mọi người . Trước sáng nào Vỹ Dạ đi làm cũng mang đồ ăn sáng cho ông , ông cũng chỉ cười rồi cám ơn,cứ như ông đang thấy tủi thân và không thể nói thêm điều gì nữa . Ai cũng thương ông già cả côi cút,nhưng giờ thì hết rồi vì có Lan Ngọc rồi , cuộc sống của ông dần đã ý nghĩa hơn .

"Hai đứa mày yêu nhau đấy hả?"- Trong lúc ăn cơm ông đột nhiên hỏi

"Ba hỏi linh tinh"-Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ rồi quay sang ông cười

"Tao thấy hết rồi .. hôm nọ 2 đứa mày chả .." -Ông lấp lửng

"Thấy gì cơ ạ?" - Cả Lan Ngọc và Vỹ Dạ trợn mắt nhìn ông

"Tình hình này có cháu bế rồi"-Ông vừa ăn vừa gật gù không để ý đến sự choáng váng của 2 đứa

Thật ra thì ông đã hiểu lầm . Cái hôm mưa ấy, ông lên phòng Lan Ngọc định gọi con xuống xem bóng đá với mình thì nghe tiếng Vỹ Dạ, ông hé cửa nhìn thấy con gái mình thì không mặc áo còn Vỹ Dạ thì không mặc quần nên ông tưởng 2 đứa nó có chuyện vui rồi.Từ hôm ấy , thảo nào Lan Ngọc thấy ba mình cứ nhìn mình rồi tỏ thái độ phấn khởi 1 cách khó hiểu,cô chỉ cho rằng ông vui vì cô ở đây mà thôi .. ai ngờ đâu .. ông suy diễn dã man đến thế .

"Không như ba nghĩ đâu , không có chuyện gì đâu ba"- Lan Ngọc giải thích

"Đúng rồi bác , bọn cháu không có chuyện gì đâu"-Vỹ Dạ cũng cuống lên

"Ơ!!!ăn đi .. không có thì thôi .. ăn đi:- Ba Ngọc lại cười 1 cách như không cần hiểu điều bọn nó nói

Lan Ngọc và Vỹ Dạ ngồi nhìn nhau ngơ ngác , không biết giải quyết việc này như thế nào

"Hôm nay em có muốn lăng nhăng với Ngọc nữa không?"

"Hả ????"- Vỹ Dạ giật mình quay sang Lan Ngọc đang đứng rửa bát cạnh mình

"Em lại nghĩ linh tinh hả?"- Lan Ngọc nhíu mày

"Đâu .. em nghĩ đâu?" -Vỹ Dạ cúi xuống tránh cái nhìn của Lan Ngọc

"Là đi hẹn hò ấy, không phải như em nghĩ đâu"-Lan Ngọc cười

"Em nghĩ gì đâu,Ngọc bựa nhỉ?"- Vỹ Dạ lúng túng

"Lát đi xem phim nhé?"

"Ừm"

"Không thích hả?"

"Em bảo không thích bao giờ?"

"Thế là thích hả?"- Lan Ngọc ghé sát tai Vỹ Dạ

Vỹ Dạ biết Lan Ngọc đang trêu mình, nàng đưa bàn tay đầy xà phòng lên định áp vào má Lan Ngọc.. 2 người vui đùa chạy lòng vòng trong bếp cùng nhau .....

Lan Ngọc chở Vỹ Dạ trên xe,2h chiều đường vắng , nắng khiến ai cũng cảm thấy ấm áp đến tận trong lòng .. Vỹ Dạ ngồi sau luyên thuyên đủ thứ truyện với Lan Ngọc .. cười giòn tan cả đường

"Sao em không ôm Ngọc?" -Lan Ngọc khẽ quay đầu lại

"Ngọc bị hâm hả?"- Vỹ Dạ đánh vào vai Lan Ngọc

"Đã lăng nhăng rồi .. thì làm thật đi"

Lan Ngọc nói .Cô muốn nàng ôm cô nhưng lại đổ cho đã lăng nhăng thì phải như thế mới là lăng nhăng,1 cái ôm thì trở thành kẻ lăng nhăng sao ? Nếu vậy .. lăng nhăng thật là dễ .

Rồi Vỹ Dạ vòng tay ôm Lan Ngọc thật . Lan Ngọc kéo tay Vỹ Dạ để nàng ôm cô chặt hơn nữa.Cái ôm xiết lại khiến cả 2 người đều có cảm giác thật lạ ...cái cảm giác hạnh phúc len vào cả sống lưng,khẽ run lên trong tim 1 cảm xúc khó tả . Đó có phải là cái CẢM GIÁC LẠ khi ngoại tình không ? Vỹ Dạ đang dần cảm thấy .. sao người ta lại thích ngoại tình đến thế ..

Chiều nay , rạp chiếu phim đông như ngày Tết . Vỹ Dạ đứng chôn chân không bước tiếp đứng nhìn quang cảnh đông ngịt mà choáng.Nàng sợ rồi , đông thế này kiểu gì cũng có bạn Hương Giang ...không thì cũng là ai đó biết Hương Giang

"Này!Em sao thế?"- Lan Ngọc quay lại nhìn Vỹ Dạ

"Em ...."-Vỹ Dạ lắp bắp

"Sợ ai thấy hả?"-Lan Ngọc cười

" Ừm"

"Sợ thì sao còn muốn làm?"-Lan Ngọc tiến lại gần và vẫn cười như thế

"Em không biết"

"Làm thì làm tới cùng đi không thì dừng lại ở đây"

"Ai sợ chứ??"

Vỹ Dạ bước đi luôn bỏ Lan Ngọc đứng lại đó,Lan Ngọc cười , vì không nghĩ Vỹ Dạ vẫn dễ bị khích như thế .Cô đi theo nàng.
Vậy là cả hai có một buổi xem phim bình thường như bao cặp đôi khác . Và chẳng có ai để ý xem có phải nàng đang lăng nhăng hay không , chỉ là nàng quá lo sợ mà thôi .. nhưng nếu đã không sợ nữa .. Thì đúng là .. chẳng có gì phải sợ

Vỹ Dạ tắt máy cả 1 ngày . Cả 1 ngày ở bên cạnh Lan Ngọc, Lan Ngọc biết cách để Vỹ Dạ không nghĩ đến Hương Giang, có lẽ ngày hôm nay là ngày đầu tiên từ khi yêu Hương Giang  nàng không nghĩ đến cô ấy

Cả hai về đến đầu ngõ,Lan Ngọc  muốn Vỹ Dạ  tự đi vào nếu không bất ngờ gặp Hương Giang  nữa thì khổ và 1 phần khác không ai hiểu vì sao Lan Ngọc  muốn thế . Chẳng phải nếu Hương Giang  thấy 2 người đó chấm dứt thì Lan Ngọc là ngư ông đắc lợi sao?Nhưng Lan Ngọc lại không làm thế .

Nhưng khi Vỹ Dạ đang định đi thì Lan Ngọc  đột nhiên giật tay Vỹ Dạ lại là ôm chặt,Lan Ngọc áp sát Vỹ Dạ  vào phía tường và quay lưng mình ra .. im lặng ..Vỹ Dạ cũng không hiểu nổi Lan Ngọc đang muốn làm cái gì ..


"Ngọc làm gì thế?"

"Yên lặng , đừng nói gì cả"

Rồi 1 tiếng xe vụt qua lưng . Là Hương Giang  .. Vỹ Dạ vội dấu mặt vào trong lồng ngực Lan Ngọc . Đến khi Hương Giang  đi xa,Lan Ngọc vẫn chưa buông Vỹ Dạ  ra ..

"Sao Ngọc phải làm thế?"- Vỹ Dạ vẫn đứng trong vòng tay Lan Ngọc

"Chẳng phải , nếu Hương Giang  thấy .. em sẽ quay về với chị ấy và bỏ rơi Ngọc sao?"

"Sao Ngọc lại nghĩ như thế?"

"Em chỉ lăng nhăng với Ngọc thôi ..,,người em yêu là Hương Giang "-Lan Ngọc  nói

"Ngọc đừng như thế" –Vỹ Dạ khẽ đẩy Lan Ngọc ra



"Ngọc xin lỗi....em về đi" -Lan Ngọc  nói rồi lên xe nổ máy đi về trước

Vỹ Dạ nhìn theo Lan Ngọc đi,ánh mắt vừa rồi chẳng phải rất chắc chắn rằng Lan Ngọc không muốn mất Vỹ Dạ  sao?Vỹ Dạ thấy lòng mình rối tung lên .Nàng đi từng bước thật chậm về .. Cái nàngđang không thể giải thích nổi ngay lúc này là ..nàng đang làm sai .. hay đúng ?

Nhưng đúng như là một cuộc sắp đặt của định mệnh ,chẳng có cái kim nào trong bọc không đến ngày lòi ra ..

Quán café vắng lặng bên thềm thành phố,Lan Ngọc ngồi cạnh Vỹ Dạ  , 2 người  hí hoáy chơi cái gì đó trên ipad .Thi thoảng Lan Ngọc  lại vờ nắm lấy tay Vỹ Dạ như tình cờ xong lại cố tình 1 cách trắng trợn ,Vỹ Dạ chỉ lặng đi chớp mắt nhìn Lan Ngọc , trong tíc tắc ấy .. nụ cười của Lan Ngọc khiến Vỹ Dạ thấy lòng mình nhẹ nhõm bao sự cứng nhắc trong tình cảm lăng nhăng này . Lan ngọc khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên môi Vỹ Dạ  , như 1 cơn gió thoảng qua môi còn đọng mùi capuchino ấm rồi lại mát nhè nhẹ khiến con tim Vỹ Dạ run lên những hoài niệm xa vời ..

Hơn 7 năm về trước ........

"Ngọc cầm tay Dạ được không?"

"Ừm" -Vỹ Dạ đưa cho cô bé Lan Ngọc năm lớp 8

"Dạ có thích Ngọc không ?"-Lan ngọc nắm tay Vỹ Dạ chặt như không thể buông

"Vậy Ngọc thì sao ?"-Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc rơi nước mắt



"Chờ Ngọc quay lại nhé ..Ngọc hứa sẽ quay lại"

"Ừm .. Dạ sẽ chờ"

Vỹ Dạ giật mình rụt tay lại khỏi Lan Ngọc ,nàng như nhận ra điều gì đó đến sợ hãi . Ánh mắt nàng rối loạn rơi xuống khoảng không trên mặt bàn,thật ra nàng nghĩ đến đoạn những lời nói ngày xưa ấy.Thì thật ra ....người nàng đã lăng nhăng không phải Lan Ngọc mà người nàng phản bội lại chính là Lan Ngọc ... và người nàng lăng nhăng lại chính là Hương Giang .Thật ra ngày ấy nàng đã thích Lan Ngọc đến như thế nào nhưng đến khi có thể hiểu được và nói ra nàng lại không còn cơ hội.Nàng cũng đã chờ đợi nhưng rồi lại dừng lại sự chờ đợi ... Nàng đến với Hương Giang những ngày còn nhớ về Lan Ngọc ... Rồi khi Lan Ngọc quay về nàng như trở về bên Lan Ngọc .. thật ra nàng mới là người không ra gì đúng không?

Vỹ Dạ gục đầu xuống bàn vì đầu óc đang dày vò tâm trí,nàng rối loạn trong hàng đống những suy nghĩ nát ruột .

"Em sao thế , đau đầu à?" - Lan Ngọc đặt tay lên lưng Vỹ Dạ

"Em không sao" -Vỹ Dạ vẫn úp mặt lắc đầu

"Này , đứng dậy đi"-Lan Ngọc huých Vỹ Dạ 1 cách vội vã

"Sao thế?"- Vỹ Dạ ngẩng mặt dậy

"Hương Giang kìa"-Lan Ngọc vội đứng dậy

Vỹ Dạ cũng vội vã đứng dậy, Lan Ngọc cầm tay Vỹ Dạ kéo vào bên trong,2 đứa vội vàng đi lên tầng trên .. Nhưng khi đi đến cầu thang đột nhiên Vỹ Dạ  dừng lại...

"Sao phải trốn chứ?"- Vỹ Dạ  nói

"Em không sợ Hương Giang  thấy sao?"-Lan Ngọc ngạc nhiên




"Không có gì phải sợ cả"

Vỹ Dạ nói không nhìn thẳng vào Lan Ngọc rồi nàng quay lại đi ra chỗ Hương Giang với người bạn nữa của cô ấy

"Ơ .. em không đi làm à?"-Hương Giang  nhìn thấy Vỹ Dạ cũng ngạc nhiên ra mặt

"Em không ...."-Vỹ Dạ  đột nhiên lại lúng túng, nàng hít vào lấy dũng khí

"Em đi với ai thế?"- Hương Giang cười dịu dàng nhìn Vỹ Dạ

Câu nói của Hương Giang vừa dứt thì Lan Ngọc tiến lại . Lan ngọc không cười , chỉ nhìn Hương Giang, Vỹ Dạ biết Hương Giang đã trông thấy Lan Ngọc, Vỹ Dạ cúi mặt chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra

"Hai người đi uống nước à?"-Hương Giang  vẫn bình thường hoặc giả đang cố tỏ ra bình thường

"Không ..." -Vỹ Dạ  trả lời ngay lập tức - bọn em đang định trốn Giang

"Gì cơ?"-Hương Giang như nghe nhầm

"Chúng em hẹn nhau ở đây" -Vỹ Dạ nhìn thẳng vào Hương Giang

"Hai người đang làm gì sau lưng Giang ?"- Hương Giang cố giữ bình tĩnh

"Yêu nhau" -Vỹ Dạ  cố không rơi nước mắt

"Em ..." - Hương Giang  không biết nói gì vì cô không thể tin nàng có thể làm thế

"Vậy Giang có tha thứ được không ?"-Câu Vỹ Dạ muốn nói nhất là câu này

Lan Ngọc nhìn Vỹ Dạ vì không ngờ nàng lại nói câu ấy . Đột nhiên cô thấy đau . Cô cảm giác ... nàng đã lợi dụng cô 1 cách quá trớn . Cô cảm thấy tổn thương . Rồi người bỏ đi lại không phải là Hương Giang mà là Lan Ngọc

Vỹ Dạ không nghĩ người ra khỏi nơi này lại là Lan Ngọc. Nàng không nghĩ nàng đã làm tổn thương đến Lan Ngọc... khi người nàng muốn làm tổn thương lại là Hương Giang. Nàng nhìn theo Lan Ngọc đi mà chết lặng ánh mắt theo Lan Ngọc ... Nước mắt rơi ra nhanh đến mức không thể tin ..

"Giang tha thứ , em đừng đi theo Lan Ngọc "-Hương Giang  vội vã giữ tay Vỹ Dạ lại ôm nhanh lấy Vỹ Dạ vào lòng vì cảm giác Vỹ Dạ sẽ chạy theo Lan Ngọc ngay bây giờ. Vỹ Dạ đứng lại trong vòng tay Hương Giang  .. ánh mắt nàng vẫn nhìn về phía cửa .. lòng nàng đau .. nhưng lần này .....đau vì là kẻ gây ra tổn thương chứ không phải là kẻ chịu tổn thương ..

Sáng hôm ấy , gió mùa về lạnh tê cả cảm xúc . Lan Ngọc như cảm thấy sự tổn thương đóng băng lại ở trái tim cô..Cô dậy để đi siêu thị mua đồ vì tủ lạnh không còn cái gì nữa cả . Mấy hôm nữa là đi nhận việc , vì chuyển về đây nên phải luân chuyển công tác sang chi nhánh của công ty bên này... Lan Ngọc không phải là 1 người rảnh rỗi .Và không muốn lúc nào rảnh rỗi ,ngoài gia đình và công việc dường như cô không còn thú vui nào khác . Vết thương ba cô mang đến đã khắc vào trái tim 2 mẹ con, khiến Lan Ngọc luôn nhắc bản thân phải là 1 người tốt và trong lòng Lan Ngọc cứ canh cánh đến hạnh phúc của 1 người con gái duy nhất trong đời.. .. nhưng cuối cùng thì .....Lan Ngọc đã không phải là người được chọn .

Vừa mở cửa Lan Ngọc  đã ngạc nhiên khi trước cửa là 1 giỏ cà chua , quả nào cũng đỏ và lớn ,Lan Ngọc  cười .. nụ cười hắt ra như chợt khiến cô thấy nhẹ nhõm. Cô lấy tấm thiệp trong giỏ cà chua để xem người gửi có ý đồ gì .. xin lỗi ư ???

"Em đã khóc rất nhiều khi quả cà chua đầu tiên Ngọc tặng em bị héo (Au: v~~ cả héo =]]]]]]]]]) . Và em sẽ còn khóc nhiều hơn nữa .. khi trái tim Ngọc phải tổn thương vì em"

Lan Ngọc thấy càng buồn hơn nữa .. sự an ủi này khiến cô khổ tâm .
Cô cất giỏ cà chua và khoá cửa tiếp tục đi .

Sáng những ngày sau ấy,ngày nào Lan Ngọc cũng nhận đựoc 1 giỏ cà chua với 1 tấm thiệp . Mỗi ngày là 1 tấm thiệp xin lỗi .. cà chua chất đầy trong bếp ....

Ba cô phải hét lên rằng con gái mình định mở cửa hàng bán cà chua tại nhà chăng??

Rồi 2 tuần cũng trôi qua .Sáng nào đi làm , Lan Ngọc cũng nhận đc 1 giỏ cà chua như thế . Cô biết là của Vỹ Dạ, sáng hôm ấy cô dậy sớm hơn mọi khi .. ngồi ngủ gà ngủ gật trước cửa đợi kẻ mang giỏ ấy đến để tóm ==" .. Rồi tiếng chân khiến Lan Ngọc đột nhiên giật mình.Cô mở cửa và đúng là Vỹ Dạ vẫn chưa đi,dường như nàng đứng để đợi cô. Chiếc giỏ trên tay nàng không phải là giỏ cà chua .. mà là 1 chiếc giỏ đầy những trái tim gấp bằng giấy màu đỏ ..

"Em không phải xin lỗi Ngọc nữa đâu, Ngọc không giận"

"Ngọc không giận em nữa thật hả?"- Vỹ Dạ cười

"Tại nhà Ngọc  sắp thành kho cà chua rồi , em đừng khủng bố ba Ngọc nữa"

"Hì .. em xin lỗi"-Vỹ Dạ  cười nhạt rồi cúi mặt

"Em về đi .."-Lan Ngọc  mím môi

"Em có thể ôm Ngọc  được không?"-Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc hỏi

"Không"-Lan Ngọc trả lời thẳng thừng

Vỹ Dạ cúi mặt ....nàng để giỏ trái tim xuống đất bước đi ..

"Nhưng Ngọc có thể ôm em"

Vỹ Dạ quay lại nhìn Lan Ngọc ngạc nhiên . Đôi mắt long lanh nước của nàng.. khiến Lan Ngọc  nao lòng .Lan Ngọc tiến lại ôm lấy Vỹ Dạ  nhẹ nhàng như chưa hề bị tổn thương 1 chút nào .. Vỹ Dạ cũng vòng tay ôm Lan Ngọc thật chặt .. cái ôm ấy có lẽ là cái ôm đầu tiên cả 2 cùng cảm nhận như thế ...


Vài tuần trước tại quán café


Vỹ Dạ  khẽ rời khỏi vòng tay Hương Giang. Nàng cố nhìn Hương Giang thật lâu ...

"Em phản bội Giang  thật rồi" –Vỹ Dạ nói

"Em .. và Lan Ngọc " - Hương Giang thật sự quá ngạc nhiên

"Không ..." -Vỹ Dạ  đột nhiên mỉm cười

"Giang không để ý đâu , em đừng nghĩ gì ..Giang.. "- Hương Giang cố giải thích điều gì đó

"Thật ra .... tình yêu của em với Giang , nó đã chết lâu rồi .."

"Không phải đâu"-Hương Giang  cố ngăn Vỹ Dạ lại

"Thật ra ...thì chỉ còn là trách nhiệm,là thói quen có nhau mà thôi ..Giang .."

"Không , em đừng nói như thế .. em có yêu Giang và Giang cũng thế"

"Đúng .. em có yêu Giang... nhưng sau những lần Giang  lừa dối em .. tình yêu ấy nó cũng khác đi quá nhiều rồi .. tại em đã quá cố níu kéo những thứ không thể nào như lúc đầu được nữa ..


"Giang xin lỗi ... Giang  .."

"Em mới phải xin lỗi .. em là đứa đã làm hư Giang ."

Hương Giang cay đắng nhìn Vỹ Dạ ..


"Em cứ bỏ qua lần này lần khác nên đã làm hư Giang .. tình yêu đã hết nhưng em đã lầm tưởng giữa tình yêu và thói quen .. em đã yêu Giang quá trách nhiệm .. và nghĩa vụ"

Hương Giang buông tay Vỹ Dạ  .. lặng yên cụp mắt không nhìn Vỹ Dạ nữa .Vỹ Dạ đi khỏi quán .. đó chính là lần đầu tiên nàng nhận ra và công nhận tình cảm của mình đã hết . Tình yêu trải qua thời gian khiến người ta lầm tưởng tình yêu và nghĩa vụ . Họ yêu ai đó như 1 nghĩa vụ phải yêu.. phải yêu như thế chứ thật tâm trái tim họ không hề tự nguyện như thế . Họ nghĩa vụ với người đã ở bên mình 1 thời gian dài .. và thói quen ấy .. khiến họ làm tổn thương chính họ và người họ đã yêu ..


Nhưng Vỹ Dạ và Lan Ngọc vẫn không đến với nhau . Thời gian Lan Ngọc đợi chờ ngày quay về với Vỹ Dạ  cũng khá dài nên chờ thêm dường như cũng không sao .. Lan Ngọc cố gắng chăm lo cho sự nghiệp của mình ..
Đã có rất nhiều lần , cô gợi ý với nàng về tình cảm của mình nhưng nàng lại lơ đi .. lảng tránh .. có thể vì chia tay với Hương Giang  nên nàng không muốn vội vàng bắt đầu ..

Tháng ấy , trời đã sang hè từ lâu ..

Ngày sinh nhật của Vỹ Dạ


Lan Ngọc chuẩn bị cả buổi tối .. Món quà sinh nhật nhỏ được cất trong túi áo. Cô đến quán hát mà nàng đã hẹn ..
Vừa mở cửa bước vào .. Lan Ngọc đã thấy Hương Giang  đã ở đó .. cạnh Vỹ Dạ  ...1 chút hụt hẫng nhưng hôm nay là sinh nhật nàng nên cô vẫn đứng đó .. Vỹ Dạ chạy lại kéo Lan Ngọc đến ngồi cạnh .. Nàng ở giữa 2 người nhưng Lan Ngọc vẫn cảm giác mình vẫn xa Vỹ Dạ 1 cách khó hiểu . Thời gian và khoảng cách xa Vỹ Dạ bao nhiêu lâu nay vẫn còn ..

Buổi sinh nhật đông người .. Vỹ Dạ ngồi cạnh ngay Lan Ngọc nhưng Lan Ngọc vẫn cảm thấy mình thừa quá .. ngột ngạt .. Lan ngọc lấy món quà trong túi ra kéo tay Vỹ Dạ đặt vào rồi ra về .. Có lẽ dừng lại mong đợi ở đây thôi .. Vỹ Dạ quá coi thường tình cảm của Lan Ngọc  rồi .

Vỹ Dạ ngơ ngác cầm món quà nhìn Lan Ngọc rời đi .. Nàng từ từ mở hộp quà ra ..
Đó là 1 chiếc nhẫn .. chiếc nhẫn nhỏ nhắn mặt đá trìm .. trên nhẫn có khắc 2 chữ "Lan Ngọc - Vỹ Dạ "-hì
Vỹ Dạ chợt cười nhẹ ,nàng rời khỏi phòng hát đuổi theo Lan Ngọc  .. May là Lan Ngọc vẫn chưa đi khỏi quán ..
Vỹ Dạ chạy lại ..nàng vừa thở dốc vừa cười nhìn Lan Ngọc .. cũng ngạc nhiên khi Vỹ Dạ  để cô về không nói gì rồi lại đuổi theo như thế ..

"Việc làm của Ngọc  kiếm được nhiều tiền lắm phải không?"

"Sao em hỏi thế??"- Lan Ngọc khó hiểu

"Đúng không , trả lời đi"-Vỹ Dạ vẫn thở gấp vì chạy nhanh

"Ừm .. thì đủ tiêu"-Lan Ngọc khiêm tốn nhưng vẫn nhìn Vỹ Dạ khó hiểu

"Vậy Ngọc làm chồng em đi"-Vỹ Dạ cười dơ chiếc nhẫn lên

"Hả ???"-Lan Ngọc ngạc nhiên

"Em nói : Ngọc .. sẽ .. làm .. chồng .. em .. chứ?"- Vỹ Dạ nói rõ từng từ

"Em đang cầu hôn Ngọc  đấy à?"-Lan Ngọc cười

"Gần như thế đấy"-Vỹ Dạ hạnh phúc ra mặt

"Ngọc chẳng thấy chút thành ý nào cả"- Lan Ngọc  quay đi thở dài

Vỹ Dạ cười . Cô liền quì 1 chân xuống dơ chiếc nhẫn vừa rồi lên .. như những người vẫn quì khi cầu hôn làm ..


"Đúng ra là chồng sẽ phải cầu hôn vợ nhưng lần này coi như em ưu ái cho Ngọc vậy. Này Lan Ngọc  đẹp gái,Lan Ngọc có đồng ý làm chồng em không?"-Vỹ Dạ  cười híp đôi mắt

"Sao lại không chứ?"- Lan Ngọc ngồi xuống đối mặt với Vỹ Dạ ..

Lan Ngọc đặt tay ra sau gáy Vỹ Dạ kéo nàng lại gần hơn để hôn thay cho lời đồng ý, đây có vẻ như là 1 sự trả công cho ngày tháng Lan Ngọc  đợi chờ Vỹ Dạ ..
Lan Ngọc đỡ Vỹ Dạ dậy ..cả hai nhìn nhau cười ..

"À , quên mất .. em không biết nấu cơm , không biết giặt đồ .. không biết làm gì cả đấy nhé"

"Hả??? thế thì Ngọc rút lại"

"Không được , Ngọc đồng ý rồi .. đeo nhẫn cho em"

"Thôi, Ngọc nghĩ lại rồi .. cho Ngọc xin lại cái nhẫn"

"Không , em phải mất công lắm mới lừa được Ngọc"

Cả hai đuổi nhau dành cái nhẫn ..Hương Giang đứng ở đó .. nhìn Vỹ Dạ cười như vậy .. Cô tự hỏi mình ..liệu đã bao giờ Vỹ Dạ cảm thấy hạnh phúc như thế khi ở cạnh cô chưa ? Câu trả lời không có ... Hương Giang  cười quay vào trong .. Cô biết Vỹ Dạ đã làm đúng ..
Tình yêu không dùng thời gian để đo lường .. tình yêu dùng tấm lòng để chứng minh

2 năm sau :

"Ngọc ơi .. hôm nay chồng nấu cơm nhé , em đi làm về muộn"

"Chồng không nấu đâu ,chồng phải đến công trình"

"Thế con bé Puka ai đón?"

"Em bảo ông nội đón đi ... ông tập thể dục về qua đấy mà"

"Ngọc về sớm nấu cơm đi"

"Sao em không về sớm , việc của em mà"

"Cái gì cũng việc của em .. em sinh được con bé Puka còn gì?" (Au: ui cha 😳 bà Dạ ơi bà Dạ sinh được thôi là đủ ời hả? 😂😂😂)

"Ơ!! ở đâu cái kiểu chồng nói vợ cãi như phá thế hả??"

"Nè! Thích bắt nạt không? Vậy mà ngày xưa bảo Ngọc  sẽ nấu cơm cho em ăn.. toàn bốc phét"

"Ơ hay .. hôm nay Ngọc bận"

"Không cần"

Vỹ Dạ bực mình hục hặc bỏ đi .. Tối hôm ấy nàng cũng không thèm về nhà bữa tối nữa, nàng đi chơi với bạn đến gần 9h tối mới về
Không thấy Lan Ngọc  đâu cả, Vỹ Dạ bực mình đi lên lầu thấy Puka đã ngủ với ông nội rồi
Nàng đi xuống bếp .. mở lồng bàn thấy có thức ăn và cơm đã để sẵn

"Ngọc về muộn nên nấu cơm muộn rồi Ngọc lại đến công trình đây.. em về thì ăn nhé"-Vỹ Dạ đọc mẩu giấy trong mâm mà thương chồng,nàng lại làm khổ thân chồng rồi

Điện thoại reo lên .. Lan Ngọc đang gọi .. Vỹ Dạ vui vẻ nhấc máy

"Vợ hư đã về chưa đấy?"

"Vợ đang ăn cơm chồng nấu nè"

"Vợ này ..."

"Gì chồng?"

"Vợ có muốn lăng nhăng với chồng không?"

"........."

"Vợ đâu rồi??"

"Lăng nhăng chết với tôi nhe."


"Suốt cả cuộc đời này chồng chỉ lăng nhăng với mình vợ thôi. Ninh Dương Lan Ngọc chỉ yêu duy nhất một mình Lâm Vỹ Dạ"


Vỹ Dạ cười .. vì nàng hạnh phúc .. và dù sau này .. mọi chuyện có thế nào .. nàng sẽ không bao giờ quên nàng đã từng hạnh phúc như thế








The End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro