[ONESHOT][Trans] Voice II, Yoonsic
cre:SSVN
Author : xylence
Translator : DoctorV
T/N : Đây là phần tiếp theo của Voice. Với những bạn đã yêu và hài lòng với đoạn kết của Voice thì có lẽ không cần phải quá bận tâm về Voice II vì nó chỉ là một sản phẩm tiếp theo để thỏa lòng những người yêu Yoonsic với mong muốn một cái kết tươi sáng hơn. Còn đối với những bạn chưa đọc qua Voice thì nếu muốn có thể đọc nó trước ở đây -->http://www.soshivn.com/forums/index.php?showtopic=13419
Voice II
Ký ức -- danh từ.
1. Ký ức là sự ghi nhận, và khả năng nhớ lại, về những thông tin, những kinh nghiệm cá nhân, và những cách thức.
2. Ký ức thường được đi kèm bởi những cảm giác và cảm xúc.
3. Ký ức bao gồm sự nhận thức về ký ức đó.
Ngón tay của cô lần theo từng chữ một thật chậm rãi, không hiểu thấu cho lắm. Khả năng nhớ lại… tại sao cô không thể làm được chính xác điều đó? Và những kinh nghiệm cá nhân… cô không thể nghĩ được gì cả.
Cảm giác và cảm xúc. Đó là những gì cô có thể hoàn toàn hiểu được. Chúng đã liên tục xâm chiếm lấy tâm hồn cô, cái cảm giác của sự đau đớn, hối tiếc, tức giận, nhưng trên hết đối với cô là một cảm giác không thể giải thích được về sự khao khát. Làm thế nào để diễn tả nó đây? Một lỗ hổng, đôi lúc tương đương với một nỗi đau mơ hồ, nhưng chính xác là một nhận thức về sự trống trải bên trong đã khiến cô cảm thấy không trọn vẹn. Những ký ức được đi kèm bởi cảm giác và cảm xúc đúng thế không? Vậy thì hãy giải thích cho cô hiểu tại sao cô lại chỉ có thể lĩnh hội được một phần của mệnh đề này đây?
Quan trọng nhất chính là dòng cuối cùng đó. Ký ức bao gồm sự nhận thức về ký ức đó. Cô đã hoàn toàn không có sự hồi tưởng, không một cái gọi là ‘nhận thức’ về bất cứ thứ gì từ quá khứ của mình, vậy có phải điều đó có nghĩa là cô không có ký ức, không có quá khứ không? Từ những gì cô có thể hiểu được thì ký ức tương đương với sự kiện. Một sự kiện phải xảy ra để cho một người thực sự nhớ được nó.
Ký ức là bằng chứng về sự tồn tại của một người. Nếu một người đã không hề có ký ức, không một chút thông tin, và không có những kinh nghiệm của cá nhân vậy thì nó có ý nghĩa gì với người đó?
Cô đóng quyển sách lại và ném nó vào tường. Cô thất vọng hét lên và bật khóc. Giờ cô chỉ còn hai sự lựa chọn.
Nhớ -- động từ.: Khơi dậy quá khứ.
Quên -- động từ.: Ngừng suy nghĩ về điều đó.
Chọn cái nào đây?
~ 2012 ~
Yoona thong thả tản bộ trên chiếc cầu đã được nâng cấp lại. Nó đã không còn được làm bằng gỗ nữa mà thay vào là những vật liệu kiên cố hơn. Yoona nhẹ nhàng lướt bàn tay mình trên khung rào chắn bằng kim loại trong khi cô đang chậm rãi bước đến giữa cầu. Yoona buông một tiếng thở dài và tựa người vào thành cầu, trầm trồ ngắm nhìn khung cảnh ấn tượng này. Đó là những ngày đầu xuân. Sự sống đã lại bắt đầu một lần nữa. Cô mỉm cười khi nhìn thấy những bông hoa vừa mới hé trên những nhánh cây đã từng trơ lá và nghe được tiếng chim hót líu lo. Hồ nước thật tĩnh lặng đủ để cho cô nhìn thấy được bóng của chính mình trong đó.
Mặt nước hồ trông thật yên bình đến nỗi gần như là không thể để tin rằng chính nó đã lấy đi mất một người rất quan trọng đối với cô. Cô thoáng đưa mắt nhìn về buồng điện thoại cộng cộng ở gần đó, nơi mà cô đã từng một lần chạm tay vào. Nó cũng đã được thay thế bằng một chiếc điện thoại mới. Yoona đã không thể cứu được Jessica Jung.
Yoona thầm nhớ lại chi tiết tất cả những điều mà cô đã biết được về Jessica thông qua người bạn thân của cô ấy, Tiffany. Lúc đầu, cô ấy có lẽ trông khá lạnh lùng và khó chịu nhưng một khi bạn biết nhiều hơn một chút về cô ấy, cô ấy thực sự là một người rất ấm áp sẽ luôn ở bên bạn mỗi khi bạn cần đến cô ấy. Cô ấy không thích các loại dưa và tuyệt đối ghét dưa leo. Cô ấy là một người trầm lặng, một thái cực đối lập hoàn toàn so với Tiffany. Cô ấy không thích khóc trước mặt người khác cho nên cô ấy sẽ rời khỏi phòng mỗi khi muốn bật khóc. Yoona đã ao ước biết bao rằng cô đã có thể tự mình tìm hiểu về Jessica hơn là thông qua Tiffany và những câu chuyện của cô ấy.
Chỉ mới cách đây hơn hai năm, Yoona đã không thể nói chuyện được sau một tai nạn. Cô ấy đã từng bị câm, cô độc và bị tổn thương. Jessica đã đến tìm cô, giải thoát cô khỏi sự cô độc của mình. Họ đã chỉ trải qua ba ngày cùng nhau và Yoona đã được biết thế nào là tình yêu đích thực. Những ký ức về khoảng thời gian trải qua cùng Jessica đã là những gì hạnh phúc nhất mà Yoona đã trải qua một thời gian dài. Nó đã kết thúc quá nhanh bởi Jessica không phải là một con người mà chỉ là một linh hồn trở về để nói với Yoona rằng cô ấy yêu cô và rằng tất cả những gì cô ấy muốn chính là Yoona được hạnh phúc.
Yoona hiện giờ đã là một sinh viên đại học và cũng là một thực tập sinh của Stars Entertainment, cả hai điều đó đang giúp cô từng bước thành công với tư cách là một diễn viên tương lai. Cô đã đạt được một số danh tiếng nhờ vào việc tham gia đóng quảng cáo. Jessica đã luôn muốn như thế. Yoona thực sự hạnh phúc, theo đuổi giấc mơ của mình, có được những người bạn tuyệt vời và một gia đình yêu thương. Tuy nhiên cho dù cô có hạnh phúc như thế nào đi nữa thì vẫn có một chỗ trống trong tim cô. Cô muốn Jessica trở lại. Yoona chớp mắt để giữ cho nước mắt mình đừng rơi xuống trong khi cô thì thầm xuống mặt nước hồ.
“Mình nhớ cậu Jessica.”
~~~~~~
Họ đã xem phim xong và đang trên đường trở về nhà.
“Mình đã xem quảng cáo mà cậu đóng. Nó thực sự rất tuyệt,” bạn của cô - Yuri tán dương trong khi lái xe.
“Mẫu quảng cáo đó rất là khó đóng! Đó là một ngày gió lồng lộng và mình đã lạnh cóng đến sắp chết nhưng vẫn phải cố cười cứ như là đang giữa mùa xuân vậy,” Yoona than thở với giọng bông đùa.
“Được rồi, buổi quay có lẽ đã thật thê thảm nhưng trông cậu rất là xinh,” Yuri nhận xét. Yoona hơi đỏ mặt vì câu nói đó. Yuri dừng xe lại ngay trước nhà Yoona và chào tạm biệt cô. Yoona vẫy tay trước khi được gọi lại.
“Yoona,” Yuri từ trong xe gọi vọng ra. Yoona đứng đó chờ xem Yuri nói gì nhưng Yuri lại đột nhiên chuyển sang có một chút lo lắng.
“Mình… Mình chỉ muốn hỏi cậu một chuyện nhưng mà thôi. Mình sẽ nói với cậu sau,” Yuri lắp bắp nói, sau đó vẫy tay chào tạm biệt một lần nữa rồi lái xe đi. Yoona nhìn theo xe của Yuri rời khỏi đó một cách tò mò trước khi đi vào nhà. Tự hỏi rốt cuộc đó là chuyện gì đây?
“Hi Yoona! Cậu về sớm hơn mình nghĩ đấy,” Tiffany cất tiếng từ trong phòng khách. Sau khi gặp nhau cách đây khoảng một năm, họ đã trở thành những người bạn tốt của nhau. Bởi vì họ học chung một trường đại học và cả hai đều là thực tập sinh của Stars Entertainment, nên họ đã quyết định thuê một căn nhà và dọn vào sống cùng nhau.
“Hey,” Yoona đáp lại và ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh cô ấy. Tiffany ôm chặt cái gối của mình trong khi chậm rãi nhìn Yoona với ánh mắt thăm dò. Yoona liền nhìn lại cô ấy.
“Gì vậy?”
“Buổi hẹn hò của cậu với Yuri thế nào?”
“Đó không phải là một buổi hẹn hò, Tiffany.”
“Nè, nó chắc chắn là giống đấy nhưng thôi, sao cũng được, vậy buổi đi chơi không phải hẹn hò của cậu thế nào?”
Yoona dùng tay che mặt mình lại, có một chút ngượng ngùng.
“Tiffany, đây thực sự không phải là hẹn hò. Bọn mình chỉ làm những việc bình thường mà bạn bè vẫn làm thôi.”
Tiffany thở dài. Cô bực bội ném cái gối của mình vào người Yoona.
“Nhiều lúc cậu thật là ngốc. Không phải đã quá rõ ràng là Yuri thích cậu nhiều hơn một người bạn đó sao? Ý mình là cậu ấy đã hẹn cậu ra ngoài hầu như mỗi ngày và nhìn cậu với cái ánh mắt ‘mình thích cậu’. Chỉ có cậu nghĩ rằng nó không phải là một cuộc hẹn hò thôi.”
Yoona ngạc nhiên trước sự lên giọng của Tiffany. Nó rõ ràng như thế sao? Nếu thực sự là vậy thì tại sao Yoona lại không nhận ra một chút nào nhỉ? Yoona khẽ nhíu mày trong sự bối rối. Sự im lặng dường như đã làm nảy lên một điều gì đó trong đầu Tiffany.
“Cậu không thích cậu ấy ư?” cô ấy hỏi một cách hoài nghi.
“Mình tất nhiên là thích cậu ấy!” Yoona kêu lên. “Mình chỉ không biết là mình có thích cậu ấy theo kiểu đó hay không, vậy thôi…”
“Vậy tại sao cậu không cho cậu ấy một cơ hội?”
Yoona không trả lời, tay cứ giật lấy mép cái gối trong vô thức. Tiffany cẩn trọng quan sát cô trước khi chậm rãi hỏi.
“Người mà trước kia cậu từng đề cập với mình, cậu vẫn còn nghĩ về cô ấy à?”
Yoona nhận thấy mình đang ôm lấy cái gối chặt hơn nữa. Yoona đã từng nói với Tiffany về việc cô đã yêu Jessica như thế nào nhưng không hề nói tên ra. Tiffany đã từng là bạn thân nhất của Jessica ở trường trung học. Sẽ không hợp lý một chút nào nếu Yoona nói với Tiffany rằng cô đã gặp Jessica sau cái chết của cô ấy.
“Yoona,” Tiffany bắt đầu nói. “Đã hai năm rồi. Cậu cũng phải mở lòng với những người mới chứ. Có lẽ đã đến lúc từ bỏ thực sự rồi đấy.”
Yoona khẽ cắn môi. Mỗi lần cô nghĩ đến Jessica, cô nhận thấy là rất khó để quên đi. Cho dù là cô biết Tiffany nói đúng. Cô thực sự cần phải từ bỏ.
~~~~~~
“Làm tốt lắm mọi người. Đoạn quảng cáo đã hoàn thành rất tốt. Nó sẽ được phát trong tháng tới,” đạo diễn lên tiếng thông báo và Yoona nhanh nhẹn cảm ơn ông trước khi rời đi. Cô đã hứa với Yuri là sẽ cùng đi xem một vở nhạc kịch sau ngày hôm đó nhưng vẫn chỉ với tư cách là bạn bè. Yuri vẫn chưa nói bất cứ điều gì.
Yoona thay trang phục quảng cáo ra và mặc lại bộ quần áo của mình. Cô vội vã rời khỏi trường quay. Cô đã trễ hẹn rồi. Yoona lấy điện thoại ra nhắn tin xin lỗi Yuri trong khi cô hối hả đi xuyên qua đám đông và đã không chú ý đến một người bán hàng dạo đang bỏ chạy cùng với cái xe đẩy của ông ta, đang liều mạng thoát khỏi nhân viên cảnh sát. Một bàn tay chợt vòng qua eo Yoona và kéo cả người Yoona vào sát người mình kịp thời, tránh được cái xe đẩy tốc độ nhanh chỉ trong gang tấc.
Yoona thở hổn hển trước cái ý nghĩ suýt nữa thì đã bị đụng phải. Hai bàn tay cô đang bám chặt lấy cánh tay vẫn còn vòng quanh người mình của người xa lạ kia. Yoona ngước nhìn vị cứu tinh của mình và nhận thấy khuôn mặt của người đó đã bị che đi với chiếc mũ trùm đầu từ áo khoác của cô ấy. Yoona không muốn chuyển động; hơi ấm này thật là quen thuộc. Trước khi cô có thể ngẫm nghĩ xa hơn nữa thì vị cứu tinh vô danh của cô đã nhanh nhẹn buông cô ra và vội lẩn vào trong đám đông.
Yoona đứng bất động tại chỗ. Tâm trí cô trở nên lờ mờ với rất nhiều thứ nhưng cái ôm đó thì không thể lẫn vào đâu được. Quên mất mọi thứ về Yuri, cô lập tức chạy đuổi theo cô ấy.
“JESSICA!” cô hét lớn. Người đang trùm kín đầu kia đã không nghe thấy cô và vẫn tiếp tục bước đi. Yoona đuổi theo cô ấy, vẫn không hề bỏ cuộc ngay cả khi họ đã bước vào khu vực cấp thấp của thành phố này. Khi Yoona đã đuổi kịp, cô chạy đến chỗ cô ấy và giữ lấy cô ấy từ phía sau.
“Làm ơn hãy nói với mình cậu là Jessica đi. Làm ơn,” Yoona gào lên. Người xa lạ đó ngập ngừng giơ cánh tay của mình lên và đặt một bàn tay lên bàn tay của Yoona. Bất thình lình, Yoona cảm thấy một cơn đau nhói xuất hiện dọc sau lưng mình và ngã ra bất tỉnh. Sửng sốt, người xa lạ đó lập tức đỡ lấy cô trong vòng tay mình trước khi cô ngã xuống và quỳ xuống đất bên cạnh cô.
Người đã tấn công cô đang nhìn xuống cả hai người họ với vẻ mặt tức giận và đầy ganh tị. Cô gái đó vứt vũ khí của mình sang một bên và nhìn thẳng vào mắt của người đang trùm kín đầu kia.
“Sao cậu lại đánh cô ấy?” người đó tức giận hỏi trong khi đang giữ lấy Yoona.
“Vì mình muốn vậy đó. Và cậu đã ở đâu thế hả? Lẽ ra cậu đã phải đến và tìm mình!”
“Dù vậy thì cậu cũng không có quyền tấn công người ta,” cô gái đó vặn lại.
Cô gái cao hơn nhếch miệng tỏ vẻ chế giễu. Sự khó chịu trong giọng nói của cô ấy khi cô ấy hỏi những câu đó là rất rõ ràng thế nhưng vẻ bên ngoài của cô ấy lại không bao giờ cho thấy rằng cô ấy nghĩ như vậy. Eunjung đã được sinh ra với cái vẻ ngoài hiền lành đã che đậy rất tốt bản tính thật sự của cô ấy và toàn bộ trang phục của cô ấy thì vô cùng giống với một thiếu nữ thuộc một gia đình khá giả. Tuy vậy, ngay lúc này đây, Eunjung lại không ở trong trạng thái tốt hơn của mình.
“Cô ta có thực sự bị thương ko đấy?” Eunjung càu nhàu một cách ngoan cố.
“Cô ấy bị ngất rồi,” cô gái đó trả lời, nói ra một sự thật hiển nhiên.
“Được rồi, cứ mang cô ta về, nhưng khi nào cô ta tỉnh lại thì cô ta phải đi đấy.”
Người kia cúi thấp đầu và chờ cho đến khi Eunjung quay lưng lại về phía họ.
“Tôi không thể nói với cô tôi là người đó bởi vì tôi không phải là người cô đang tìm kiếm” cô thì thầm thật khẽ với Yoona vẫn đang bất tỉnh. Cô kéo mũ trùm đầu của mình xuống, để lộ ra mái tóc dài màu vàng với một vài chỗ nhuộm đen. Cô xốc Yoona lên lưng mình và cõng cô ấy rời khỏi đó.
~~~~~~
Khi Yoona tỉnh dậy, cô nhận thấy mình đang ở một nơi rất lạ. Rồi cô nhanh chóng nhận ra rằng một người nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
“Tôi đang ở đâu vậy?” cô choáng váng hỏi lại. Cô gái trẻ vẫn đang quan sát cô chợt mỉm cười.
“Cô đang ở nhà tôi. Cô rất may mắn vì chúng tôi đã không bỏ cô lại trên đường như thế. Gần nơi này, mấy con chó còn được công nhận là văn minh hơn cả bọn quái vật vẫn cứ tuyên bố mình là con người đấy.”
Yoona nhìn cô ấy với ánh mắt sửng sốt. Chỉ mới nhìn vào cô gái này, cô đã không hề trông đợi một điều gì đó giống như thế phát ra từ miệng cô ấy. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra và một cô gái bước vào với một lon nước trong tay.
“Jessica!” Yoona kêu lên nhưng Jessica lại không phản ứng gì cả. Cô ấy chỉ nhìn thoáng qua cô và đưa lon nước cho cô gái đang nhếch miệng cười kia.
“Thứ cậu yêu cầu đây Eunjung,” Jessica khẽ nói. Eunjung cầm lấy lon nước trước khi quay sang Yoona.
“Vậy là cô biết tên cậu ấy… thú vị thật. Cậu có biết cô ta không Jessica?”
“Không, mình không biết.” cô ấy đáp. Eunjung gật đầu tỏ vẻ thông hiểu nhưng lại không hoàn toàn hài lòng.
“Vậy thì mình nghĩ là chúng ta thực sự không cần cô ta nữa. Bọn người ngoài kia đang ngày càng nôn nao lắm rồi đấy. Nghe bọn họ rên rỉ mà bực cả mình. Chúng ta nên giao cô ta cho họ để họ câm mồm lại, đúng không nhỉ?” cô ấy thản nhiên nói những câu đe dọa.
Giọng điệu hờ hững của Eunjung trong lúc nói ra điều đó cứ như thể cô ấy đã làm chuyện này nhiều lần lắm rồi. Đôi mắt của Yoona mở to đầy sợ hãi khi Eunjung chợt vỗ tay và đứng dậy khỏi ghế của mình.
“Ái chà, xem ra đã đến lúc phải ném cô ra ngoài rồi.”
Eunjung tiến đến chỗ cô nhưng Jessica đã bước đến trước mặt cô ấy, ngăn cô ấy lại.
“Mình sẽ lo cho cô ấy được chứ?”
Eunjung nhướng mày. Cô khẽ nhíu mày lại trước yêu cầu bất ngờ của Jessica.
“Sao cũng được, cứ làm những gì cậu muốn Jessica, nhưng sau khi cậu làm xong, mình muốn nói chuyện với cậu,” cô lạnh lùng nói và ném cho Yoona một cái nhìn trừng trừng cuối cùng trước khi rời khỏi phòng.
Jessica chậm rãi quay lại với vấn đề của mình. Yoona nhanh chóng ngồi thẳng dậy và nhìn Jessica đang tiến đến gần. Ngay cả với những thay đổi này, Yoona vẫn không bao giờ quên hay nhìn nhầm cô ấy được. Cô gái trước mặt cô hiện giờ thực sự là Jessica. Hai tay của Yoona run lên khi cô đưa tay lên khuôn mặt cô ấy và chạm lên làn da cô ấy. Jessica là thật và vẫn đang còn sống. Jessica chợt nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại.
“Tại sao cô lại nói là cô biết tôi?” cô ấy hỏi lại một cách bứt rứt.
Phải bắt đầu từ đâu đây? Yoona từ từ giải thích, bắt đầu từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.
“Cách đây hai năm mình đã gặp phải một tai nạn. Mình đã bị mất đi giọng nói và không thể nói được. Mình đã tự xa lánh khỏi thế giới này. Mình đã khép kín bản thân lại cho đến khi cậu đến tìm mình. Cậu đã giúp mình thoát ra khỏi sự cô độc. Ba ngày sau đó, cậu đã đi mất. Mình đã nghĩ là sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu được nữa.”
Jessica tỏ ra bối rối và quay mặt đi, buông bàn tay Yoona ra khiến nó rơi xuống mặt giường.
“Vậy thì tôi không phải người mà cô đang tìm đâu,” Jessica rời khỏi giường và đi về phía cửa sổ, nhìn ra một nơi xa xăm nào đó. Yoona không hiểu. Tại sao cô ấy lại cứ phải cố giả vờ là không biết chứ?
“Jessica, mình biết là mình không nhầm đâu. Chính là cậu. Người mà mình biết từ cách đây hai năm, chính là cậu,” cô khăng khăng nói.
“Đó không thể là tôi!” Jessica nói với giọng tức giận nhưng lại ngay lập tức thấy hối hận vì cơn giận của mình. Jessica xoay người lại và nhận thấy vẻ mặt sợ sệt của Yoona.
“Tôi xin lỗi… Chỉ là tôi không thể là người đó. Tất cả mọi ký ức của tôi đều bắt đầu và kết thúc ở đây. Tôi đã không hề có mặt ở một nơi nào khác cả.”
Yoona nhìn xuống sàn nhà, nén nước mắt lại. Giọng nói dịu dàng đó thuộc về Jessica, cô đã có thể nghe được nó ngay trong tim mình và cô có thể nghe được nó ngay lúc này đây. Giống y như nhau.
“Cậu có thể ôm mình được chứ? Chỉ một phút thôi?” Yoona nhẹ nhàng hỏi. Jessica không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi Yoona bỗng tiến đến gần và vòng hai cánh tay của cô ấy quanh người mình. Jessica cảm giác tim mình như bị siết chặt lại một cách đau nhói như thể nó đang cố nói với cô điều gì đó. Trái tim rộn rã của Jessica như buộc cô phải ôm chặt lấy Yoona, bộc lộ một thứ cảm xúc mà đã từ lâu cô quên đi. Chuyện này là thế nào đây?
Im Yoona.
Một giọng nói từ bên trong đang nói với cô. Jessica không hiểu được giọng nói này từ đâu tới nhưng nó lại đang vang vọng rất rõ ràng bên trong cô. Nó nói với Jessica về tên của cô ấy. Họ từ từ buông nhau ra và Jessica liền nhìn cô ấy với ánh mắt đầy bối rối. Sự quen thuộc của cái tên đó đang khiến cô lo lắng, giúp cô lắng dịu đi và khiến cô phải băn khoăn.
“Im Yoona?” Jessica cất giọng dò hỏi. Yoona liền nhìn cô với một nụ cười pha lẫn nước mắt.
“Mình đã đánh mất cậu hai năm qua và đã bỏ phí khoảng thời gian mà lẽ ra mình đã có thể ở bên cậu. Mình hứa là mình sẽ không bao giờ để cậu rời xa mình một lần nữa.”
Với câu nói đó, Yoona đã ghi dấu lời hứa của mình bằng một nụ hôn.
Tại sao mình lại có cảm giác này đối với cô ấy? Tại sao tim mình lại cứ nói chuyện với mình như chưa từng như thế trước kia? Tại sao mình lại nhói đau khi buông cô ấy ra?
Đôi môi mềm mại của Yoona chạm vào môi cô tạo nên một cảm giác thật kì diệu, cơ thể cô ấy áp vào cơ thể cô tạo nên một cảm giác thật hòa hợp. Jessica đã vô thức đáp lại những nụ hôn dịu dàng đó, tuân theo mệnh lệnh của trái tim mình.
“Cách đây hai năm… cậu đã đến tìm mình. Cậu đã giúp mình thoát khỏi sự cô độc… cậu chính là người mà mình đã yêu…”
Đôi mắt của Jessica chợt bật mở. Cô liền phá vỡ nụ hôn giữa họ và đẩy cô ấy ra. Yoona loạng choạng mấy bước về phía sau.
“Tại sao-“
“Tôi không phải là cô ấy. Tôi không thể là cô ấy. Cô đã nhầm người rồi,” Jessica lắp bắp nói. Cô đang sợ hãi. Chỉ là không thể nào có chuyện cô lại có thể là người đó được.
“Cô phải đi thôi,” Jessica vội nói và nắm lấy cổ tay Yoona. Trước khi Yoona có thể kháng cự lại, Jessica đã kéo cô đi xuống cầu thang và ra khỏi cửa. Trời đã tối dần và điều đó nghĩa là chỉ còn lại những hỗn độn. Mặc kệ sự phản đối của Yoona, Jessica đã kéo cô đi suốt trên đường trở lại nơi Jessica đã tìm thấy cô. Đến nơi, Jessica liền ném cô về phía trước.
“Về nhà đi. Tôi không thể là cái người dành cho cô đó đâu. Tôi không thể vờ như biết điều gì đó mà tôi không hề biết được. Tôi rất tiếc,” cô nhẹ nhàng nói.
Jessica quay mặt đi để khỏi nhìn thấy những giọt nước mắt kia và nó có thể khiến cô chùn bước. Đột nhiên, một âm thanh vang lên giữa màn đêm và Jessica biết là nó phát ra từ đâu. Cô đưa tay vào túi sau của mình và lấy ra chiếc điện thoại di động của Yoona.
“Người này đã gọi cho cô không ngừng nghỉ. Tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn bảo cô ấy đến đây tìm cô rồi. Đây mới là người cô nên ở bên cạnh ngay lúc này.”
Jessica chụp lấy bàn tay Yoona một cách thô bạo và nhét điện thoại vào trong tay cô ấy. Không nhìn lại một lần nào, Jessica quay bước và lập tức chạy đi thật nhanh, bỏ lại Yoona trơ trọi trên đường phố. Yoona ngồi sụp người xuống. Cô vừa mới có một lời hứa là sẽ không bao giờ để cô ấy đi nữa nhưng cô đã vừa để Jessica rời khỏi cô một lần nữa.
Yuri thở hổn hển khi cuối cùng cô cũng đã tìm được Yoona. Cô chạy đến bên Yoona và ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Cậu đã ở đâu vậy? Mình đã nghĩ là cậu bị thương hay gì đó! Yoona, đừng bao giờ làm mình sợ như thế một lần nữa,” Yuri vừa nói vừa ôm lấy Yoona thật chặt. Yoona chợt bật khóc trong vòng tay Yuri.
“Cậu ấy đi rồi, cậu ấy đã bỏ mình lại một lần nữa.”
~~~~~~
Hít một hơi thật sâu sau khi chạy hộc tốc một quãng đường khá xa, cô chậm rãi mở cửa. Eunjung đang đợi cô bên trong với hai tay bắt chéo trước ngực, đang ngồi trên giường.
“Rốt cuộc là cậu đã làm gì ở đó vậy? Ngày hôm nay mình đã bắt đầu lo lắng cho cậu cho đến khi mình tìm thấy cậu và cô gái đó ôm nhau giữa con hẻm ngu ngốc đó. Tại sao cô ta lại bám lấy cậu như thế ở giữa đường vậy?” cô gặng hỏi một cách đầy tức giận. Jessica chỉ còn cách nói ra sự thật.
“Cô ấy nghĩ mình là một người nào đó mà cô ấy quen nhưng mình chưa bao giờ gặp cô ấy trong đời mình. Cô ấy đã nhầm lẫn,” cô đáp.
“Vậy thì tại sao cậu không để mình đối phó với cô ta?” Eunjung hỏi.
Bởi vì khoảnh khắc cô ấy chạm vào mình, mình đã cảm giác được một điều gì đó mà mình chưa bao giờ cảm giác được trước đây.
“Chuyện đó không quan trọng, nhưng Eunjung này, cậu không thể đi ngoài đường và tấn công người khác như thế. Ba cậu sẽ không hài lòng đâu. Mình chỉ không muốn cậu bị tổn thương thôi, được chứ?”
Eunjung thở hắt ra trước lời giải thích của Jessica. Đúng là vậy. Ba cô sẽ trừng phạt cô nếu ông ấy biết Eunjung vẫn còn đánh nhau. Điều khiến cô phấn chấn hơn một chút đó chính là Jessica đã quan tâm đến cô.
Jessica tỏ ra có một chút bồn chồn, ngập ngừng khi muốn hỏi một câu hỏi mà cô đã biết rõ câu trả lời rồi. Liệu còn có cơ hội nào cho việc cô ấy đã nhớ nhầm không?
“Eunjung, cách đây hai năm mình đã ở đâu vậy?”
Eunjung nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
“Cậu đã nằm trên giường kế bên mình. Lúc đó cậu vẫn chưa tỉnh lại.”
Jessica phát ra một tiếng cười nhẹ nhưng mang một chút buồn bã. Đó chính là những gì cô đã nghĩ. Dù là Yoona đang tìm kiếm ai đi nữa, thì đó cũng không phải là cô.
“Jessica, đến đây nào.”
Giọng nói của Eunjung chợt hạ xuống mức thấp hơn nhiều khi Jessica ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu lại đang nghĩ về quá khứ đấy à?”
Jessica chớp mắt, tránh đi ánh nhìn của cô ấy. Eunjung vòng tay quanh eo Jessica và đặt cằm lên vai Jessica.
“Jessica, hãy để nó trôi qua đi. Cậu đã rất cố gắng và chẳng đạt được gì cả. Nó sẽ chỉ tạo ra đau đớn thêm thôi. Hãy làm lại từ đầu đi. Quên đi nghĩa là cậu có thể trở thành bất cứ người nào mà cậu muốn kể từ bây giờ. Đó chẳng phải là tốt hơn so với việc luôn phải quá gắng sức đấy sao?”
Jessica không đáp lại. Eunjung không biết là những lời của mình có lọt được vào tai Jessica hay không nhưng nó thực sự là như vậy. Jessica đã cố gắng quá mức. Tại sao vẫn cứ khăng khăng như thế khi mà cơ hội thứ hai sẽ khiến mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều?
“Và nói để cho cậu biết thôi, mình không thích cái chuyện người khác bám lấy cậu và cậu cũng không nên để họ làm thế,” cô trách mắng với một giọng nói lém lỉnh kèm một cái bĩu môi. Eunjung giống như một đứa trẻ vậy. Sự thay đổi tâm trạng bất chợt của cô ấy đôi lúc là một vấn đề khá nghiêm trọng nhưng Jessica biết rằng chỉ là cô ấy đang cô đơn và cần một người ở bên cạnh mình mà thôi. Jessica đã biết cô ấy kể từ khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện. Eunjung đã là người bạn đầu tiên của cô.
“Bởi vì cậu, Jessica Jung,” cô ấy nói tiếp, “Cậu thuộc về mình.”
Eunjung hôn nhẹ lên má Jessica trước khi nép người sát vào hơn nữa. Jessica vẫn ngồi im một chỗ. Đó vẫn là sự thân mật giống như những gì Yoona và Jessica đã chia sẻ chỉ mới cách đây một giờ nhưng cảm giác này lại khác… thực sự rất khác.
~~~~~~
“Yoona? Yoona!” bạn học của cô gọi.
“Huh?”
“Lớp học kết thúc rồi,” anh ta nói và trao cho cô một cái nhìn kì quặc.
Yoona thậm chí đã không hề nhận ra là đã hết giờ học. Những ngày vừa rồi đã trôi qua như một màn sương mờ ảo. Không có bất cứ thứ gì lưu lại được trong tâm trí cô quá vài giây. Nó khiến Yoona phiền muộn rất nhiều khi biết rằng Jessica đang ở rất gần nhưng đồng thời cũng rất xa cách. Cô nhanh chóng bật điện thoại lên.
“Alô?”
“Hi Yuri, là mình đây. Hôm nay cậu không cần đến đón mình đâu. Mình có một cuộc họp câu lạc bộ đột xuất nên sẽ hơi lâu một chút. Cậu có thể nhắn lại với Tiffany dùm mình được không? Cảm ơn nhé, tạm biệt.”
Yoona nhanh chóng cúp điện thoại và thở phào nhẹ nhõm. Nói dối hoàn toàn không phải là một điểm mạnh của cô. Yoona không thể ngăn được bản thân mình. Cô đã quay trở lại con đường này để chờ đợi Jessica xuất hiện. Dù cho cô đã cố gắng nhiều đến thế nào đi nữa thì cô vẫn không thể quên được. Yoona kéo người mình đứng thẳng dậy khỏi bức tường khi cô nghe thấy một người nào đó đã quay lại.
Jessica lặng cả người. Yoona lẽ ra không nên ở đây. Cô đang tức giận. Lỡ như có ai đó tìm thấy cô ấy trước cô thì sẽ ra sao đây?
“Sao cô lại ở đây?”
“Mình cần nói chuyện với cậu. Mình cần phải biết.”
Jessica vung tay vào không khí với vẻ bực tức.
“Cô còn cần gì nữa hả? Tôi đã nói với cô là tôi không phải cô ấy!”
Jessica quay bước đi nhưng Yoona đã níu lấy cánh tay cô lại.
“Làm ơn hãy suy nghĩ về nó đi. Vào khoảng tháng năm, mình đã nhìn thấy cậu đứng trên cầu rồi cậu đã đưa mình đến một tiệm ăn. Cậu có thể nghe được mình và cậu đã dạy mình cách lắng nghe bằng trái tim mình,” cô vẫn khăng khăng nói. Jessica chỉ chằm chằm nhìn cô trong khi cô vẫn đang tiếp tục nói.
“Cậu đã đến trường của mình, cậu đã ngủ lại ở nhà mình, và chúng ta đã cùng đi ra ngoài chơi. Cậu không nhớ gì sao?”
Jessica nuốt nước bọt một cách khó nhọc khi cô nhìn cô ấy. Cô không biết bất cứ điều gì cô ấy đang nói cả.
“Không.”
Yoona cảm giác như mọi hi vọng của cô đã vụt mất.
“Nhìn này, tôi không nhớ là mình đã làm bất cứ cái gì trong số những chuyện đó cả. Cho dù cô có cố gắng ép buộc tôi đến mấy thì tôi vẫn sẽ không nhớ đâu.”
“Vậy tại sao cậu lại hôn mình? Thậm chí làm thế nào mà cậu lại biết được tên mình? Cậu cảm giác được điều gì đó mà Jessica. Mình biết là cậu có mà,” Yoona nói một cách kiên quyết.
Jessica khẽ cắn môi. Tâm trí cô và trái tim cô đã nói với cô những điều khác nhau nhưng cô chỉ có thể tin vào những gì cô biết là đúng sự thật.
“Tôi cảm gáic được điều gì cũng không phải vấn đề. Tôi thậm chí còn không có ở đây hồi hai năm trước, có nghĩa là lúc đó tôi không thể ở cùng với cô được. Đó là sự thật và tôi không thể thay đổi nó được.”
Mỗi lần Jessica phủ nhận điều đó, trái tim của Yoona lại giống như là bị một cái gì đó đâm xuyên. Yoona không thể nén lại sự tức giận của mình được nữa.
“Tại sao cậu lại không thể tin vào những gì mà cảm giác của cậu nói với cậu chứ? Cậu có biết là hiện giờ cậu khiến mình đau nhiều thế nào không? Tại sao cậu không thể nhớ đến những gì chúng ta đã có với nhau?!” cô hét lớn.
“Làm thế nào mà tôi có thể tin vào cảm giác của mình mà không có bất cứ điều gì chứng minh là chúng có thật? Và cô, cô có thực sự nghĩ rằng chính là niềm tin của cô vào cảm giác của mình đã nói với cô rằng cô yêu tôi không?” Jessica giận dữ quát lại. Yoona như đông cứng cả người, bất ngờ bởi sự bùng nổ của Jessica.
“Tất cả những gì cô vừa nói, không phải tất cả đều chỉ là những ký ức thôi sao? Cô nói cô yêu tôi nhưng đó là cô đang lắng nghe những gì có trong đầu cô thôi Yoona. Những ký ức của cô về người đó, về những gì hai người đã làm cùng nhau, về cảm giác của cô đối với cô ấy, tất cả đều là về người đó và chỉ một mình người đó mà thôi. Người mà cô nhớ là đã yêu, cô chỉ nghĩ rằng đó là tôi mà thôi. Tôi chưa hề làm một điều gì mà cô đã đề cập tới. Cô thậm chí còn không biết tôi đã làm gì chỉ một tuần trước đó và giờ cô nói rằng cô yêu tôi ư?”
Con tim của Yoona đã chết. Những lời lẽ ném thẳng vào cô đã thực sự rất đau đớn nhưng Yoona không thể phủ nhận những gì cô ấy đang nói. Đó là sự thật. Những ký ức mà cô đã nhớ chính là những gì cô có được với linh hồn của Jessica. Nếu Jessica trước mặt cô đang đứng ngay đây, vậy liệu có thể nào cô ấy thực sự không phải Jessica mà cô đang tìm kiếm?
“Tôi không thể giả vờ là một người nào đó đã làm quá nhiều điều cho cô. Nó không công bằng với cô và nó khiến tôi lo sợ. Nếu lỡ như một ngày nào đó cô nhận ra rằng đó không phải là tôi thì sao? Khi đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?” Jessica hỏi.
Thật sự mà nói, Jessica còn hơn cả lo sợ. Cô cảm thấy sợ hãi. Mặc dù Jessica cũng muốn được ở bên cạnh cô ấy, nhưng làm thế nào mà cô có thể sánh được với người đó, với Jessica đã từng làm quá nhiều cho cô ấy? Khi Yoona không thể cho cô một câu trả lời và Jessica cũng nhận ra rằng giữa họ là không thể.
“Đừng có đến tìm tôi nữa. Tôi không quen cô và cô cũng không quen tôi. Cuộc sống của chúng ta không bao giờ là những đường thẳng giao nhau và cách tốt nhất là hãy cứ giữ nó như thế đi.”
Jessica cảm thấy hối tiếc khi cô đã phải nói với cô ấy như thế nhưng liệu còn cách nào tốt hơn để cô ấy bỏ đi chăng? Khu vực lân cận đầy mờ ám này không phải là một nơi mà cô ấy nên có mặt. Jessica quay lưng về phía cô ấy và bước đi. Những giọt nước mắt của Yoona, nó khiến cô đau nhói khi phải chứng kiến. Cứ như là có một đôi bàn tay đang nghiền chặt lấy cô, ngăn không cho cô thở nữa. Tất cả những gì cô muốn là được trở thành người đó, trở thành Jessica mà Yoona đã từng quen biết và từng yêu. Nó sẽ khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
~~~~~~
“Yoona, chuyện gì vậy?” Tiffany há hốc mồm khi cô mở cửa cho Yoona vào. Yoona đang run cầm cập, đôi mắt cô ấy sưng lên chứng tỏ cô ấy đã khóc. Tiffany liền chạy đến bên cạnh, đỡ cô ấy ngồi xuống và mang ra một ít trà nóng.
“Yoona, cậu không sao chứ?”
Yoona không trả lời. Hai bàn tay cô vẫn đang run rẩy không ngừng.
“Tại sao cậu lại run như thế?” Tiffany lo lắng hỏi. Tiffany quỳ xuống trước mặt Yoona và nắm chặt hai tay cô ấy.
“Yoona, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu đã ở đâu thế?”
“Hôm nay mình đã đi cùng Jessica.”
Trong tất cả những gì Yoona có thể nói ra, đây là điều ít được trông đợi nhất và Tiffany không thể hiểu được làm thế nào mà cô ấy có thể thốt ra một điều như thế.
“Yoona, Jessica đã mất cách đây hơn bốn năm rồi. Cậu đi cùng cậu ấy là chuyện không thể nào,” cô đáp lại một cách hồ nghi..
“Không, mình biết mình không sai đâu. Cậu ấy thực sự là Jessica. Mình biết những cái đụng chạm của cậu ấy, mình biết giọng nói của cậu ấy, và mình biết cậu ấy! Mình không bao giờ có thể nhầm lẫn cậu ấy với bất kì một ai khác được!” Yoona đang cố thuyết phục cả Tiffany cũng như bản thân mình khi cô níu thật chặt lấy hai cánh tay của Tiffany. Tiffany lắc đầu phủ nhận, không hề nhượng bộ.
“Yoona làm ơn đi. Mình đã cho cậu xem ảnh và đã kể cho cậu nghe chuyện về cậu ấy nhưng cậu chưa bao giờ gặp cậu ấy trước đây! Giọng nói đó hay những cái đụng chạm mà cậu đang nói không phải là của cậu ấy! Người mà cậu nhìn thấy không phải là Jessica! Jessica đã chết rồi được chưa nào? Cậu ấy đã bị một gã tâm thần tấn công và rơi xuống hồ. Cậu ấy đã chết cùng với kẻ đã suýt cưỡng đoạt cậu! Cậu không hiểu sao? Cậu ấy đã chết bởi vì cậu!”
Đôi mắt Tiffany mở to trong sững sờ, cô thở một cách nặng nhọc sau một loạt những lời nói liên tiếp của mình và cô lập tức đưa hai tay lên che miệng mình.
“Chúa ơi, mình thật sự xin lỗi. Mình không có ý đó. Mình thật sự không có ý đó Yoona. Đó không phải là lỗi của cậu. Mình thật sự xin lỗi,” cô lắp bắp nói nhưng cái siết chặt của Yoona vào cánh tay cô bỗng được nới lỏng ra và cánh tay của Yoona đã buông thõng xuống. Điều làm cô sợ hơn nữa đó là Yoona đã bắt đầu bật cười trong nước mắt.
“Yoona?”
“Cậu nói đúng, cậu ấy đã nói đúng. Mọi thứ hai người nói đều đúng cả. Mình đã nghĩ gì vậy chứ? Mình chưa bao giờ trực tiếp nói chuyện với cậu ấy và mình chưa bao giờ cảm nhận được sự tiếp xúc của cậu ấy trước kia khi mà cậu ấy còn sống. Mình thậm chí còn không biết là cậu ấy học cùng trường với mình,” cô khẽ cười với những giọt nước mắt chảy dài, cười trước sự ngu ngốc của chính mình.
“Yoona…” Tiffany bắt đầu nói nhưng Yoona đã ngăn cô lại.
“Mình là ai để nói là mình biết cậu ấy khi mà mình thậm chí còn chưa bao giờ gặp cậu ấy chứ? Mình chỉ là một đứa ngốc, cố hết sức để nhớ lại những ký ức mà ngay từ đầu có lẽ chưa bao giờ tồn tại. Chúng là không có thật đúng không? Chúng không hề có thật.”
Tiffany thổn thức khóc không ngừng khi cô nhìn Yoona vẫn đang cố cười. Nỗi đau trên gương mặt cô ấy, nỗi buồn trong tim cô ấy, nó khiến Tiffany rất đau khi nhìn thấy Yoona phải chịu đựng như thế này. Tiffany ôm lấy cô ấy thật chặt và cả hai cùng khóc. Những ký ức cũng chỉ là những ký ức và tất cả chỉ là thế thôi.
~~~~~~
Yoona rời khỏi lớp và Yuri lại một lần nữa đang đứng đợi cô ở bên ngoài khuôn viên trường. Hai tuần đã trôi qua kể từ khi sự việc đó xảy ra. Yoona đã tự nhủ với bản thân mình là phải quên nó đi, quên hết tất cả mọi thứ.
“Có một nhà hàng mới mở ở gần đây. Nó hơi mắc một chút nhưng mình nghe nói nó khá ngon. Cậu có muốn đến đó không?”
Yoona vui vẻ gật đầu bởi những ý nghĩ về thức ăn luôn luôn làm cô phấn khới hơn. Khi đã đến nơi, họ nhìn thấy một nhóm người đang xếp hàng bên ngoài cửa.
“Wow, nơi này chắc là tuyệt lắm đây. Nhìn xem, người ta xếp hàng điên cuồng!” Yuri cười và Yoona cũng hưởng ứng theo.
“Chúng ta có thời gian mà, vào xếp hàng luôn đi.”
Họ vội bước tới đứng tại cuối hàng, chờ giữa thời tiết lạnh giá. Yuri cởi áo khoác của mình ra và đưa nó cho Yoona. Yoona khẽ kéo lấy chiếc áo với một nụ cười bẽn lẽn trên khuôn mặt mình.
Yoona ló đầu ra khỏi hàng một cách đầy tò mò khi cô nhìn thấy một nhóm thanh thiếu niên đi phát những tờ rơi và mang theo một thùng quyên góp trống rỗng, hỏi xin những người đứng phía trước cô một ít đồng xu lẻ. Những người đó cứ lắc đầu và xua tay nói không với họ. Với những người giàu có đủ để đến ăn tại nhà hàng này, họ đúng là thật đáng khinh thường.
Một cô gái bước ra khỏi đám đông và vỗ nhẹ vào vai Yuri. Yuri quay sang nhìn cô ấy nhưng có một chút bối rối. Cô gái nhỏ vẫy đôi bàn tay của mình và uốn cong những ngón tay của mình lại tạo thành những hình thù kì quặc mà Yuri không thể hiểu được gì cả. Cô gái ấy cúi mặt buồn bã. Cô ấy trông rất chán nản.
Yoona thấy thế liền vỗ vai cô gái nhỏ để lấy được sự chú ý của cô ấy.
Tên em là gì? Cô ra dấu với những động tác tay tương tự. Cô gái nhỏ chậm rãi ngẩng đầu lên khi cô nhận thấy là Yoona có thể hiểu được mình.
Em tên là Sulli, cô ấy ra dấu lại.
“Bọn em đang làm gì giờ này thế?”
Em đang tham gia đội tình nguyện để đi quyên góp tiền cho quỹ của trường em dành cho những đứa trẻ khuyết tật. Có rất nhiều đứa trẻ bị tổn thương bởi vì chúng hay bị người khác khinh thường hoặc bị phân biệt đối xử. Bọn em muốn có một nơi mà bọn em cảm thấy thoải mái để được là chính mình.
Yoona rất vui mừng khi có một điều gì đó được làm cho họ và Sulli tự bản thân cô ấy cũng đang giúp đỡ những đứa trẻ khác. Yoona đã từng trải qua chính xác chuyện đó mà không một ai giúp đỡ cô. Cô cũng đã từng một lần bị tổn thương và đã từng tự ẩn mình tách khỏi thế giới này.
Yoona tìm trong túi xách và lấy ra chiếc ví tiền của mình. Cô rút hết tất cả số tiền cô có và đưa cho Sulli. Đôi mắt Sulli mở to trong kinh ngạc. Cô ấy đã không hề trông mong nhiều đến thế này từ Yoona. Sulli nhanh chóng đẩy xấp tiền đó lại vào trong tay Yoona, lắc đầu.
Em không thể lấy nhiều như thế được! Sulli vội vã ra dấu. Yoona cười nhẹ và đưa nó ra một lần nữa.
“Làm ơn hãy nhận đi. Chị thực sự rất muốn giúp những đứa trẻ đó. Chị đã từng một lần trong đời trải qua chính xác những gì mà chúng đang trải qua cho nên hãy để chị đóng góp một chút được không?”
Sulli ngập ngừng nhận lấy. Ngay cả như thế, cô ấy trông vẫn có một chút chán nản.
Chị là người duy nhất quyên góp cho bọn em nhiều như vậy đấy. Họ thậm chí còn không muốn nhìn bọn em.
Yoona rất hiểu. Không chỉ bởi vì hình thức giao tiếp đã ngăn những người khác giúp đỡ họ nhưng hơn hết là việc những người đó không hề muốn dính dáng vào chuyện này. Có rất nhiều người đã không hiểu được.
“Hey, vui lên đi được chứ? Chị biết là nó rất khó chịu và đôi lúc em cảm thấy như là sẽ không có một ai hiểu được em nhưng hãy tin rằng có một người nào đó vẫn sẽ sẵn sàng giúp đỡ em. Có những người sẽ yêu thương em cũng như mỗi một đứa trẻ đó mà không màng đến việc người khác nghĩ gì. Lấy chị làm ví dụ nè. Chị có thể hiểu được em và chị sẽ lắng nghe những gì em muốn nói. Chị sẽ lắng nghe em bằng trái tim chị và cũng như vậy đối với nhiều người khác. Làm ơn đừng bỏ cuộc nhé.”
Sulli bắt đầu ứa nước mắt và cúi thấp đầu trước khi ngước lên nhìn lại với một nụ cười đầy cảm kích.
Cảm ơn chị vì tất cả. Em sẽ không bỏ cuộc và em sẽ nói với những người khác như thế. Nếu chị có thời gian thì xin hãy ghé thăm tụi em nhé. Em thực sự rất muốn gặp lại chị.
Yoona mỉm cười và nhận lấy tờ rơi từ Sulli. Cô xem xét nó thật kỹ. Địa điểm đó cũng không phải là xa lạ và cô liền gật đầu. Sulli nhe răng cười với cô một lần nữa trước khi chạy trở về với nhóm của mình, hãnh diện bỏ số tiền đó vào trong thùng quyên góp của họ. Sulli vui vẻ ra dấu điều gì đó với Yoona và cô cũng ra dấu đáp lại. Đây chính là cách họ tạo nên một lời hứa.
Dù Yoona có lẽ đã không để ý, nhưng Yuri thực sự đã lắng nghe cuộc nói chuyện giữa họ. Cô nhúc nhích người một cách kém thoải mái. Đúng sự thật rằng cô đã là bạn của Yoona khi cô ấy bị câm và đã hoàn toàn không hề cảm thấy xấu hổ khi ở bên cạnh cô ấy. Dù vậy, cô cũng nhận ra rằng cô đã không làm được gì đủ để khiến cô ấy cảm thấy thoải mái. Cô đã chỉ biết đứng nhìn Yoona bị chế giễu và cô đã đứng nhìn Yoona giấu mình ở cuối phòng như thế nào nhưng cô cũng đã không làm được gì cả.
“Xin mời hai vị tiếp theo trong hàng!” một nữ tiếp viên nói lớn, kéo Yuri ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cả hai cùng đi vào bên trong và ngồi xuống bàn. Họ trò chuyện vui vẻ với nhau ngay cả sau khi thức ăn đã được mang tới. Yuri chợt ngừng ăn và chỉ tay về phía bàn đối diện.
“Hey, cậu thấy những người đó không?”
Yoona đông cứng cả người. Cô đã từng nghe được câu nói này từ một người trước kia.
“Cậu thấy những người đó không?” Jessica vừa hỏi vừa chỉ tay vào nhóm người đó. Yoona liền gật đầu.
“Họ có thể nghe được rất nhiều thứ. Họ nghe được những bản nhạc tuyệt diệu, những gì bạn bè của họ đang nói và thậm chí đôi khi có thể nghe được cả những lời thì thầm nhỏ nhất nữa. Họ nghe bằng đôi tai của họ, một giác quan đã được ban tặng cho con người và những sinh vật tương tự. Mình thì khác hơn một chút. Mình lắng nghe bằng trái tim của mình và mình quyết định lắng nghe cậu.”
Jessica nhe răng cười thật tươi và thậm chí còn bật cười khẽ thành tiếng.
Cô ấy đã từng nở nụ cười thật xinh đẹp dành cho cô mặc dù họ chỉ vừa mới gặp nhau. Yoona chợt lắc đầu và quay sang nhìn về hướng Yuri đang chỉ.
“Trông như là sinh nhật của ai đó. Ouch, họ đập bánh kem vào mặt anh ta kìa,” Yuri co người lại và bật cười. Yoona cười một cách yếu ớt trước khi lại tiếp tục với bữa ăn của mình. Quên đi thực sự là khó hơn cô tưởng nhiều.
~~~~~~
Yuri đưa cô về nhà trong im lặng. Sau bữa ăn, Yoona đã làm mọi thứ với một vẻ miễn cưỡng. Khi họ về đến nhà, Yoona liền đưa lại cho Yuri chiếc áo khoác của cô ấy.
“Cảm ơn vì tối nay. Mình đã rất vui,” cô nói. Yuri không biết bây giờ có đúng lúc để đề cập đến chuyện này không nhưng cô lại không thể chờ thêm được nữa.
“Yoona, mình có thể nói chuyện với cậu một chút trước khi cậu vào không?” Yuri khẽ lên tiếng. Yoona gật đầu và Yuri liền hít một hơi thật sâu.
“Chúng ta đã làm bạn từ hồi trung học và đã luôn ở bên nhau kể từ lúc đó. Bây giờ mình nhận ra rằng mình đã luôn nghĩ về cậu và lo lắng cho cậu hơn bất cứ người nào khác. Mình cũng cảm thấy vui vẻ nhất là khi đi cùng cậu. Cảm giác mình dành cho cậu đã vượt qua những gì mà một người bạn nên có. Mình thích cậu Yoona… cậu có đồng ý làm bạn gái mình không?”
Yoona không thể giả vờ như cô không hề nghĩ đến điều này. Yuri đã luôn là người bạn thân của cô và cô đã rất vui với sự có mặt của cô ấy bên cạnh mình nhưng để thay đổi mối quan hệ của họ từ tình bạn thành một cái gì đó hơn thế thì cô không chắc chắn được. Nhận thấy nét mặt đăm chiêu của Yoona, Yuri nhanh chóng nói.
“Cậu không cần phải trả lời mình ngay bây giờ đâu. Mình chỉ muốn cho cậu biết mình có cảm giác thế nào về cậu thôi. Làm ơn hãy suy nghĩ về chuyện đó nhé.”
Yoona có thể cảm nhận được sự lo lắng của Yuri. Yuri thực sự yêu cô nhưng trái tim cô vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận thứ tình yêu này.
“Yuri… Mình không muốn làm cậu đau khổ nhưng mình cũng không muốn nói dối cậu. Mình xin lỗi.”
~~~~~~
Ẩn mình trong một góc khuất, một bóng người chậm rãi bước đi trước khi cô có thể nghe được câu trả lời của Yoona. Cô gái kia cuối cùng cũng đã thổ lộ và Jessica biết rằng cô thậm chí đã không nên có mặt ở đây để nhìn thấy điều đó. Jessica tựa lưng vào tường và nắm tay của cô đập mạnh vào vị trí đau nhói nhiều nhất. Cơn đau mà nắm đấm của cô mang đến lại chẳng là gì so với cơn đau bỗng dâng lên trong tim cô.
Jessica không hiểu được. Cô không hiểu tại sao nó lại khiến cô đau như thế này, khi nhìn thấy Yoona với một người khác. Cô trượt người ngồi sụp xuống đất như một kẻ bại trận. Jessica đã biết là có điều gì đó về cô ấy. Kể từ khi họ gặp nhau, Jessica đã có những cơn đau đầu triền miên với những sự kiện nào đó chợt lóe lên mà cô không tài nào nhớ lại rõ ràng được. Nó giống như một cái CD bị trầy sướt, nhảy giật từ phần này sang phần khác, bỏ mất đi những chi tiết quan trọng. Liệu có thể nào rằng Jessica có quen biết cô ấy không? Sự thiếu hụt ký ức của cô như đang trêu ngươi cô.
“Bác sĩ, cô ấy đã tỉnh lại rồi!” một người nào đó bên cạnh bên cô kêu lên. Những ngón tay của cô co giật nhẹ nhưng cô đã không thể cử động được những phần khác của cơ thể mình. Cô có thể nghe được tiếng bước chân đang ngày một gần hơn. Cô gái ấy kéo mở mắt cô lên và chiếu đèn vào trong đó. Ngay sau đó cô ấy lên tiếng.
“Cô có nghe tôi nói không? Tôi là bác sĩ của cô. Cô có biết mình tên gì không?”
Cô trả lời nhưng nó chỉ phát ra thành một thứ tiếng ồm ồm không rõ ràng trong miệng cô. Cô gắng gượng giữ cho mắt mình tiếp tục mở và cố làm lại một lần nữa.
Bác sĩ Kim gật đầu và tiếp tục quá trình kiểm tra của mình.
“Seohyun, tiếp tục nói chuyện với cô ấy đi. Chị cần cô ấy tỉnh táo.”
Cô y tá gật đầu và tiếp tục với những câu hỏi của mình.
“Cô có biết hiện giờ mình đang ở đâu không?”
“Bệnh viện…” cô đáp một cách yếu ớt.
“Cô có biết tại sao không?”
“Không…”
“Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê cho đến nay đã gần hai năm rồi. Cô đã được tìm thấy giữa một hồ nước cách đây không xa lắm. Một cú điện thoại từ buồng điện thoại công cộng đã được chuyển thẳng đến sở cảnh sát và họ đã thấy rất lạ vì không có ai nói chuyện hết. Họ đã tra ra khu vực đặt buồng điện thoại đó và khi họ đến, họ đã tìm thấy cô đang nổi trên mặt nước và bất tỉnh. Rất may mắn là họ đã đưa cô đến đây kịp thời.”
Cô khẽ rên lên sau một loạt thông tin đó. Hình ảnh trước mắt cô lại mờ đi một lần nữa và cô đang dần quay trở lại với trạng thái ngủ của mình.
“Seohyun, đừng để cô ấy ngủ lại. Vực cô ấy dậy đi!” Hyoyeon ra lệnh. Seohyun nhanh nhẹn gật đầu một cách thông hiểu và nắm lấy bàn tay cô.
“Có điều gì mà cô rất muốn làm một khi cô hồi phục lại không?”
Đầu óc cô gần như không thể nhận thức được xung quanh mình nữa nhưng có cái gì đó đang vang lên bên trong cô, bảo cô rằng là có.
“Có…”
“Đó là điều gì?”
Cơn đau bỗng nhức nhối lên dọc theo cơ thể cô khiến cô rên rỉ, cố giật tay ra nhưng Seohyun vẫn đang giữ chặt lấy. Thở dồn dập ngay sau đó, cô đã cố gắng tìm một câu trả lời cho giọng nói vẫn đang vang vọng trong đầu cô. Cơn đau nhói đó đã xâm chiếm lấy cơ thể cô và cô đã lại ngất đi một lần nữa.
~~~~~~
Jessica bần thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thực ra cô là ai? Ngoài những gì mà cô y tá đã nói với cô, cô đã không thể nhớ được bất cứ thứ gì ngoài tên của mình.
“Cậu không cảm thấy chán khi cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ à?” một giọng nói bỗng vang lên ngay phía sau. Giọng nói đó thuộc về một bệnh nhân kế bên cô, người đã bị gãy chân trong một cuộc ẩu đả. Jessica chớp mắt, không biết phải nói gì.
“Well, nếu cậu thấy chán thì thay vào đó hãy nói chuyện với mình đi. Mình đang sắp chết vì buồn chán đây này.”
Jessica sau đó đã biết được tên cô ấy là Eunjung. Nhờ vào những ngày họ trải qua cùng nhau ở bệnh viện, Jessica và Eunjung đã sớm trở thành bạn bè. Tuy nhiên một ngày nọ, cũng cô y tá lúc trước đó đã đi vào và nói với cả hai người họ.
“Eunjung, chân của cô đã hồi phục lại rất tốt rồi. Ba của cô đang làm thủ tục nhưng ông ấy sẽ đến đón cô sớm thôi,” Seohyun bảo với cô ấy. Eunjung gật đầu thông hiểu.
“Jessica, tôi rất tiếc phải nói với cô điều này nhưng cô cần phải rời khỏi bệnh viện sớm thôi. Bệnh viện này không để giữ cô lại lâu hơn được vì còn có rất nhiều bệnh nhân mới vào. Ban lãnh đạo bệnh viện nói rằng bởi vì cô đã hơn 18 tuổi và đã hoàn toàn khỏe lại nên cô có thể tự chăm sóc bản thân được. Cơn thịnh nộ của cô cách đây một tuần cũng chẳng thể giúp được gì với quyết định của họ…”
Jessica không có nơi nào để đi. Cô không nhớ gì về gia đình mình hay bất cứ người nào mà cô có thể quen biết trong quá khứ. Cô đã chẳng có gì hết, chẳng có gì để giúp cô sinh sống một khi cô rời khỏi đây. Tuy vậy, Jessica cũng đành gật đầu, chấp nhận những lời của cô ấy. Những người khác đang cần chiếc giường này hơn cô.
Eunjung nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Ba của cô ấy bất chợt bước vào và chào Jessica. Jessica nghiêng đầu lễ phép chào đáp lại.
“Jessica không có nơi nào để đi hết ba à. Cái bệnh viện này đang đá cậu ấy đi,” Eunjung thẳng thừng nói.
“Thật à? Làm sao mà bệnh viện này lại có thể làm thế với một đứa trẻ chứ?!” người đàn ông hét lớn, giọng nói của ông vang gầm như sấm. Eunjung liền bắt lấy cơ hội này nhảy ra khỏi giường và bám lấy cánh tay của ba mình.
“Ba nghĩ cậu ấy có thể đến sống cùng chúng ta được không? Con rất muốn cậu ấy sống cùng với chúng ta,” cô đề nghị. Ba của Eunjung trông có vẻ hơi do dự.
“Eunjung con yêu, lỡ như Jessica không muốn sống cùng chúng ta thì sao? Chúng ta cũng có một gia cảnh khó khăn mà. Con không nghĩ là chúng ta nên hỏi Jessica trước à?”
Người đàn ông liền quay sang nhìn Jessica.
“Cháu có chỗ nào để đi không? Có bất cứ người thân hay bạn bè nào không?”
Jessica cúi đầu đầy xấu hổ.
“Xem nào, chúng ta có một phòng trống và nếu cháu không chê căn nhà bừa bộn của chúng ta thì chúng ta sẽ rất vui lòng để cháu đến sống cùng.”
Jessica không biết phải trả lời như thế nào. Sự tử tế mà ông ấy vừa thể hiện còn hơn cả những gì cô có thể đòi hỏi được. Đôi mắt cô bắt đầu đọng nước. Eunjung cười thật rạng rỡ và ngả đầu lên vai Jessica, ôm chặt lấy cánh tay cô.
“Vậy là vấn đề đã được giải quyết. Jessica sẽ đến sống với chúng ta!”
Sau đó, Jessica đã không bao giờ quay trở lại. Cô đã rời khỏi đó cùng Eunjung và gia đình cô ấy nhưng hiện giờ cô biết mình cần phải làm những gì. Bi kịch trong quá khứ của cô cứ liên tục nổi lên trong đời cô đã đủ dài rồi. Cứ như thể ai đó đã nhóm lên một ngọn lửa trong lòng cô. Cô hiện giờ đã có thể tự lo được rồi. Nếu có bất cứ điều gì, dù là nhỏ đến mức nào, cho thấy dù chỉ một sự liên kết nhỏ nhất giữa Yoona và cô, thì Jessica cũng sẽ đi tìm nó cho bằng được.
Jessica nhấc người ra khỏi bức tường, đã quyết định rồi. Nếu có một nơi nào đó mà cô cần phải tới, thì đó là nhà của cô.
~~~~~~
Thỉnh thoảng, Yoona lại dành thời gian để quay lại nơi này. Tuy nhiên lần gần đây nhất là khoảng đầu xuân. Bây giờ thì đã rất gần đến mùa đông rồi. Thay vì dừng lại trước hồ nước, cô lại lướt qua nó trong khi đang lái xe và hướng đến một địa điểm khác.
Như đã hứa, Yoona đã dành ra một ngày nghỉ để đến thăm ngôi trường mới này, nơi mà Sulli đang có mặt. Sulli vui mừng chào đón cô và nắm lấy tay cô dẫn cô đi qua những dãy hành lang. Yoona tò mò nhìn vào từng căn phòng và quan sát mọi nét đặc trưng của ngôi trường này. Những ký hiệu nổi có ở khắp nơi dành cho người khiếm thị, nhiều phương tiện khác cũng đã được thêm vào nhưng Yoona cảm thấy điều tuyệt nhất của ngôi trường này chính là tất cả mọi người đều rất sẵn lòng để giúp đỡ nhau. Các giáo viên rất thân thiện, các nhân viên rất giàu lòng cảm thông và những đứa trẻ thì rất vui vẻ.
Yoona chào tất cả những người mà cô đi ngang qua và Sulli còn hơn cả xúc động khi có Yoona đi bên cạnh mình. Lẽ tất nhiên, cô ấy đã không thể ngăn bản thân mình hỏi xin một chữ ký của Yoona.
“Chị thậm chí còn chưa nổi tiếng mà. Em cần chữ ký của một ai đó như Lee Hyori chẳng hạn. Nhờ vậy, người ta sẽ thực sự biết nó là của ai,” Yoona nói đùa nhưng Sulli vẫn cố nài.
Em đã nhìn thấy chị trong những đoạn quảng cáo và chị thực sự rất tuyệt đó unnie. Em biết là một ngày nào đó chị sẽ trở thành một nữ diễn viên xuất sắc và em sẽ rất vinh dự mà nói rằng em có quen biết chị và có cả chữ ký của chị.
Yoona rất thán phục cô gái này. Thật lòng mà nói, Yoona ước rằng cô đã có thể vui vẻ giống như Sulli bây giờ khi mà cô đã không thể nói được. Nếu cô được như Sulli, có lẽ cô đã gặp được nhiều người hơn và mở lòng mình hơn một chút.
Yoona ký tên vào quyển sổ của Sulli với một dòng nhắn nhủ nhỏ ngay bên cạnh. Sulli cười thật tươi với cô và kéo cô đến căn phòng cuối cùng của dãy hành lang.
Em muốn cho chị gặp thầy Song. Thầy ấy là một tình nguyện viên ở đây và thầy ấy là một người rất tốt. Thầy ấy luôn giúp đỡ người khác mỗi khi có thể.
Yoona gật đầu và đi theo Sulli vào phòng. Thầy Song đang lặng lẽ ngồi đánh đàn piano một mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó bước vào. Ông mỉm cười quay về hướng phát ra âm thanh đó trong khi vẫn đang tiếp tục chơi.
Yoona nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó. Chính là ông ta. Cô sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt của người đàn ông này. Những ngón tay đang lướt trên phím đàn piano bây giờ chính là những ngón tay đã siết quanh cổ Jessica. Bàn tay Yoona nắm chặt lại thành một nắm đấm và bắt đầu run lên. Ông ta vẫn còn sống nhưng có một điều gì đó khiến cơn giận của cô cuộn trào lên. Ánh mắt người đàn ông đó không hề tập trung vào một điểm nào cả và cũng không nhìn vào cô. Ông ta đã bị mù.
Sulli gõ những nhịp thật nhanh lên mặt bàn và thầy Song bỗng nở rộng nụ cười hơn nữa.
“Sulli, chào mừng em quay lại,”
Sulli nhanh nhẹn gõ những nhịp khác nữa và thầy Song liền hiểu ra. Đây chính là cách họ trao đổi với nhau.
“Chúng ta có một vị khách. Xin chào, tên em là gì vậy?”
Yoona ngập ngừng trước khi trả lời. Cô đang cố hết sức để giữ cho giọng nói của mình tỏ ra bình thường.
“Im Yoona.”
“Rất vui khi được gặp em Yoona,” ông ta nói. Yoona đã nghĩ rằng ông ta đã chết cùng với Jessica rồi. Hiện giờ thì ông ta lại đang ngồi trước mặt cô, có một câu hỏi đã luôn cháy bừng trong tâm hồn cô.
“Làm thế nào mà ông sống sót được thế?”
Người đàn ông tỏ ra rất ngạc nhiên, không hiểu cho lắm câu hỏi của cô.
“Xin lỗi?”
“Ý tôi là… mắt của ông, sao nó lại bị như thế?”
Người đàn ông ngẫm nghĩ về câu hỏi đó một cách cẩn trọng. Rồi ông thở dài khi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra.
“Đó là sự trừng phạt dành cho tôi. Tôi đã làm một chuyện rất sai trái, mà thực ra là hai chuyện. Tôi đã rơi xuống nước và nghĩ rằng mình sẽ chết đuối. Nhưng tôi đã được đưa đến bệnh viện khi người ta tìm thấy tôi. Khi tôi tỉnh dậy, tôi mới nhận ra mình đã bị mù.”
Yoona khẽ nuốt nước bọt khi cô đang lắng nghe. Người đàn ông này đã hủy diệt cuộc đời cô và hủy diệt cuộc đời Jessica. Một phần nào đó trong cô rất muốn ông ta chết đi; sự sống của ông ta phải được trao đổi với Jessica.
“Tôi rất ân hận về những gì mình đã làm. Suốt khoảng thời gian dài ở bệnh viện, tôi đã nhận ra mình sai lầm như thế nào với những việc mình đã làm. Vợ và con gái tôi đã bỏ tôi, mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khác và tôi đã đổ hết tất cả lên đầu một người khác, nhưng hiện giờ thì đã không còn như thế nữa. Đó là lỗi của chính tôi và tôi đáng phải nhận điều đó. Tôi lẽ ra đã chết nhưng có một người đã cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Người đàn ông hắng giọng trước khi nói tiếp. Yoona không thể biết được chuyện này sẽ đi đến đâu.
“Họ bảo với tôi rằng một người nào đó đã gọi điện thoại cho cảnh sát sau khi chúng tôi rơi xuống. Một người nào đó đã nhìn thấy chúng tôi và cứu chúng tôi. Nhờ vào cuộc gọi đó, chúng tôi đã sống sót và được mang đến bệnh viện. Cứ như là chúa trời đã rộng lòng mà cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Một cú điện thoại? Có thể nào cú điện thoại đã cứu ông ta là được tạo ra bởi cô? Yoona đã gọi đến số 911 trước khi Taeyeon có thể ngăn cô lại nhưng cô đã không thể cố giữ được lâu hơn để nghe một ai đó đáp lại. Cảnh sát đã nhận được nỗ lực cuối cùng của cô để cứu cô ấy. Nếu những gì ông ta nói là đúng, vậy thì cô đã làm thay đổi quá khứ.
Yoona ngồi sụp người xuống đất. Sulli vội chạy tới đỡ cô dậy, hỏi xem cô có ổn không. Không, cô không ổn một chút nào. Ông ta đã nói là chúng tôi, là chúng tôi. Những giọt nước mắt âm thầm chảy ra, hòa vào vô số những cảm xúc nhưng tràn đầy hi vọng. Cô vội dùng tay áo lau đi nước mắt mình và đứng dậy. Yoona đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần sau cuộc gặp gỡ cuối cùng giữa họ. Tiffany đã đúng nhưng Yoona cũng không sai. Giọng nói của cô đang rung lên khi cô cất tiếng hỏi.
“Cô gái đó… người đã rơi cùng ông… có phải cô ấy cũng đã được cứu không?”
Người đàn ông không hiểu làm thế nào mà cô lại biết được cô nữ sinh đã rơi xuống cùng mình. Ông ấy khẽ nhíu mày khi một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu nhưng ông vẫn trả lời câu hỏi của cô.
“Phải.”
~~~~~~
Jessica bước đi một mình trong thị trấn nhỏ nơi mà cô đã từng gọi là nhà. Mặc dù cô không nhớ được khoảng thời gian đó, nhưng cô cũng cho rằng cô đã trải qua hầu hết cuộc đời mình ở đây. Đó là một ngày với tiết trời khá lạnh, những chiếc lá bị thổi xoáy không ngớt bởi những cơn gió mạnh. Cô đã đi xuyên suốt gần cả cái thị trấn này, hi vọng rằng có một điều gì đó sẽ gợi lại những ký ức của cô. Nhưng vẫn không hề có bất cứ một thứ gì cả.
Jessica đã hỏi những người xung quanh là có một người nào tên Jessica Jung đã từng sống ở đây không nhưng dường như câu trả lời luôn là không. Thông tin mong manh duy nhất có liên quan nhiều hơn một chút đối với cô đó là một gia đình ba người đã chuyển đi cách đây gần ba năm. Về việc họ đã chuyển đi đâu thì không một ai biết được.
Gió bắt đầu thổi lớn hơn và trời bắt đầu mưa. Jessica cúi đầu tránh đi cơn mưa bất chợt và chạy vào trú dưới một tòa nhà gần nhất. May mắn thay, những cánh cửa đều không khóa và cô liền đẩy cửa vào. Chương trình dự báo thời tiết đúng là một trò bịp bợm. Phát thanh viên dự báo thời tiết đã thông báo với một giọng nói đầy hân hoan rằng hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp không gợn chút mây và Jessica, thật đáng tiếc là, đã tin ông ta.
Jessica quan sát bên trong tòa nhà. Đây là một ngôi trường với những học sinh đang đổ xô chạy vào lớp của mình. Mọi người đều ném một cái nhìn về phía người lạ mặt đến không đúng chỗ này trước khi vội vã đi về lớp. Jessica biết là hiện giờ cô không nên có mặt ở đây nhưng bất chợt cô cảm thấy một điều gì đó đang lôi kéo cô đi vào trong. Khung cảnh đã xuất hiện trong đầu cô là từ nơi này. Jessica bước vội qua những học sinh, bàn tay chạm lướt trên những bức tường có vẻ rất quen thuộc. Cô đã từng ở đây trước kia, đây chính là trường của cô.
Jessica bước dọc theo những dãy hành lang cố tìm kiếm một manh mối nào đó trong khi phớt lờ tất cả những ánh nhìn kì lạ mà cô đang nhận được. Jessica đang đi đến đoạn gần cuối hành lang mà vẫn chưa tìm thấy gì. Cô đã bỏ lỡ điều gì chăng? Cô xoay người lại, quan sát tỉ mỉ từng cánh cửa một. Như để gọi cô quay lại, cánh cửa cuối cùng về phía bên phải dường như đang rung động theo một nhịp điệu đều đặn hòa hợp với những bước chân của cô khi cô tiến đến gần hơn. Nó giống như một hình ảnh lập lòe trong đầu cô và những cảm xúc bất chợt bắt đầu xuất hiện một lần nữa.
Jessica đẩy cửa mở ra và thở phào một cách nhẹ nhõm. Chẳng có gì bên trong, chỉ có mỗi một chiếc giường đơn sơ nằm về một phía của căn phòng. Cẩn thận quan sát toàn bộ căn phòng, Jessica đi đến kết luận rằng đây chính là phòng y tế. Ký ức của cô đang bắt đầu bị xáo trộn.
Trong căn phòng này, đã có một người đàn ông. Cô đã nhớ ra cái cảm giác tức giận mãnh liệt đó và dù không biết chính xác nó là gì, bàn tay của Jessica cũng đã cuộn lại thành một nắm đấm. Không hiểu được, cô nhanh chóng quay ra khỏi phòng, run lên bởi sự thức giấc của cơn oán giận.
Hiện giờ tất cả những học sinh đều đã ở trong lớp học, Jessica được tự do để khám phá thêm một chút nữa. Jessica quay sang một căn phòng cách đó vài bước và đi vào trong. Nó trông giống như một căn phòng lưu trữ. Jessica bước qua những món đồ nằm ngổn ngang dưới sàn và xem xét tỉ mỉ những chiếc hộp có dán nhãn được đặt trên những chiếc kệ. Nếu cô đã rời khỏi đây khoảng chừng hai năm trước và đã bị hôn mê trong hai năm còn lại, vậy thì Jessica cần một chiếc hộp được ghi dấu năm 2008.
Jessica khẽ nhăn mặt, huơ tay trước mặt để xua đi bụi bẩn. Chiếc hộp mà cô vừa kéo xuống khỏi kệ quả thật là một cái ổ chứa đầy bụi. Đặt nó xuống sàn, cô mở chiếc hộp ra một cách cẩn thận và lấy ra thứ đầu tiên đập vào mắt cô. Đó là một quyển kỷ yếu.
Jessica lật thật nhanh, tìm kiếm bằng chứng cho thấy cô đã từng có mặt ở đây và đúng là như thế thật. Jessica Jung, học sinh cuối cấp năm 2008 cùng với nhiều học sinh khác. Tuy nhiên đó lại không phải là những gì cô đang tìm kiếm. Những ngón tay của Jessica lật mở sang những trang tiếp theo, tìm thêm nữa và cuối cùng thì ánh mắt cô đã dán chặt vào một bức ảnh. Im Yoona, cái tên được ghi ở bên dưới bức ảnh. Cô ấy trông rất trẻ và mang một nụ cười rụt rè. Trong đầu cô đã bắt đầu bùng nổ với đầy những hình ảnh.
“Thầy Choi!”
“Bạn không sao chứ?”
“Cậu có biết là Yoona rất muốn trở thành một diễn viên không?”
“Cô ấy xinh thật.”
“Mình biết.”
“Xin thầy đừng gọi cô ấy là ‘cô gái câm’ nữa. Tên cô ấy là Im Yoona.”
Cô đã nhìn cô ấy diễn xuất, nhìn cô ấy mỉm cười, và nhìn cô ấy khóc. Cô rất muốn nói với cô ấy rằng cho dù trên đời này không một ai có thể hiểu được cô ấy, nhưng cô vẫn hiểu. Những lời cuối cùng của cô phát ra chỉ tạo thành những bóng nước và đôi mắt cô nhắm lại, cơ thể cô không thể chiến đấu để giành lấy sự sống được nữa.
Những lời cuối cùng của cô… “Yoona, mình yêu cậu.”
Tất cả những điều đã từng khiến con tim Jessica cảm thấy nặng nề lại bất chợt dâng lên khi những ngón tay của cô nhẹ nhàng lần theo cái tên đó một lần nữa. Jessica giữ lấy quyển sách thật chặt khi cô tìm thấy một chỗ trống để ngồi xuống giữa đống bừa bộn này. Quyển sách này, đó chính là một mối liên kết vững chắc mà Yoona và Jessica đã từng trải qua cùng nhau. Cô ngả đầu ra sau, mắt nhắm lại và mỉm cười.
Cảm ơn vì đã để tôi nhớ lại cô ấy một lần nữa.
~~~~~~
Yoona nói lời chào tạm biệt thật nhanh với Sulli và rời khỏi tòa nhà đó. Cô cần phải quay lại và tìm Jessica. Khi đã ra đến bên ngoài, Yoona nhăn mặt lại trước khung cảnh trước mắt mình. Phát thanh viên dự báo thời tiết ngu ngốc, ông ta vẫn luôn nói dối cô. Không có thời gian để chờ đợi nữa. Yoona dùng hai bàn tay che đầu mình và chạy đi trong cơn mưa. Khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nữa, con đường dẫn đến trường lại đang được sửa chữa, điều đó có nghĩa là cô đã phải đậu xe ở cách đó khá xa.
Cô kiên nhẫn đợi cùng với nhiều người khác để đèn giao thông chuyển đổi. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn và Yoona nhận thấy cô đang co rúm người lại, không còn màng đến việc che chắn bản thân khỏi cơn mưa nữa. Một ai đó chợt níu lấy chiếc áo khoác ướt đẫm của cô và Yoona liền nhìn xuống cậu bé đứng cạnh mình.
“Bà em nói là nếu chị bị ướt thì chị sẽ bị cảm đó. Đó là tại sao hôm nay em đã mang theo dù. Chị có muốn che dù cùng em không?” cậu bé hỏi một cách thật thà. Yoona tỏ ra rất thích thú. Chiếc dù mà cậu bé mang theo có kích thước khá nhỏ và hoàn toàn phù hợp cho một đứa trẻ con nhưng nếu là cho cô thì đó là điều không thể.
Cơn gió mạnh bất chợt nổi lên và bắt lấy chiếc dù đang mở đi theo đôi cánh của nó. Chiếc dù bị giật ra khỏi tay cậu bé và bay xuống đường.
“Dù của em!”
Không suy nghĩ, cậu bé liền chạy theo nó, mặc kệ đèn giao thông đang là màu đỏ. Những chiếc xe đã không nhìn thấy cậu bé.
“Coi chừng!”
Yoona lao ra theo và dùng cả thân mình che chắn cho cậu bé. Chiếc xe kêu rít lên khi người tài xế đạp mạnh chân thắng nhưng con đường trơn đã khiến việc đó trở nên rất khó khăn. Yoona nhắm chặt mắt lại.
~~~~~~
Jessica giật mình tỉnh lại, thở hổn hển. Chỉ trong vài giây, cái cảm giác hoang mang đã xâm chiếm lấy cả người cô. Jessica nhanh chóng đứng dậy và lao ra khỏi phòng. Jessica chạy băng qua dãy hành lang, luồn lách và xô đẩy những học sinh chắn giữa đường đi của mình. Với quyển kỷ yếu vẫn nằm trong tay, cô chạy xuống dưới đường phố.
Jessica không biết mình đang chạy đi đâu nhưng một giọng nói đã gọi cô và nó đang cần cô. Không một chút do dự, cô đã chạy theo tiếng gọi của nó. Mái tóc ướt mem của cô cứ che mất tầm nhìn của cô khi cô đang điên cuồng xoay người tìm kiếm chủ nhân của nó.
“Làm ơn nói cho mình biết cậu đang ở đâu đi,” cô van nài. Jessica cứ lao đi một cách mù quáng, không biết là nó sẽ dẫn cô đến đâu. Một phút thiếu cảnh giác, cô đã đâm sầm vào một người đàn ông to cao và ngã xuống đường, hai bàn tay cô chà xát lên mặt đường đầy sỏi nhấp nhô. Người đàn ông không dừng lại mà vội lướt đi. Với hai cánh tay run rẩy, cô chậm rãi tự nhấc thân mình dậy.
Vẫn còn ngồi dưới đường, Jessica nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang chảy máu của mình. Quyển sách của cô đâu rồi? Tim cô chợt ngừng đập khi cô phát hiện ra quyển sách đã rơi xuống một vũng nước khá sâu bên cạnh. Sự liên kết duy nhất của Jessica với Yoona đang bị ngập nước.
Jessica nhúng tay vào trong nước và lôi nó lên lại. Cô cởi áo khoác ra và quấn lấy quyển sách thật cẩn thận. Khi đã xong, Jessica mới tiếp tục chạy đi trên đôi chân mình. Giọng nói đó vẫn đang gọi cô.
Jessica nhận thấy mình đang tiến đến càng lúc càng gần hơn một ngã tư đường đang rất đông người xúm xít tại đó. Jessica chen vào trong đám đông, cuối cùng cũng đã thấy được những gì vừa xảy ra. Một chiếc dù đang nằm trơ trọi dưới mặt đường. Giữa đám đông đó, một chiếc xe hơi đã dừng lại lệch sang một bên đường với cánh cửa đang mở. Không khí có vẻ rất căng thẳng.
Jessica lướt nhìn thật nhanh và nhìn thấy người tài xế đang nói chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi, đang giữ chặt lấy một đứa trẻ. Bà ấy cảm ơn người đàn ông trước khi đi vội đến chỗ vị cứu tinh khác của mình. Người phụ nữ đã che mất người đó nhưng khi bà ấy di chuyển đi, Jessica cuối cùng cũng đã nhìn thấy cô ấy. Giọng nói đó thuộc về cô ấy.
Yoona vuốt lại mái tóc quấn bện vì nước của mình ra phía sau, lau những giọt nước trên trán mình. Đó thực sự là một cú thoát hiểm trong gang tấc nhưng cô cũng rất mừng vì người tài xế đã dừng lại kịp thời và cậu bé kia vẫn an toàn. Khi cô đứng dậy, cô nhận thấy có một người đang nhìn mình.
Jessica phá vỡ đám đông và nắm lấy cổ tay Yoona, đánh rơi cái bọc áo khoác của mình xuống mặt đường. Jessica ôm lấy cô ấy thật chặt, không muốn buông ra nữa bởi cô sợ rằng nếu làm thế thì cô sẽ không thể nào tìm được cô ấy một lần nữa. Nước mắt của Jessica hòa lẫn với những giọt nước mưa đang rơi không ngớt. Sự sợ hãi mà Jessica đã cảm nhận được khi cô nghĩ đến những gì đã có thể xảy ra lại càng khiến cô khiếp sợ hơn nhiều lần nữa.
“Mình sẽ không bao giờ để cậu đi và mình sẽ không bao giờ quên cậu một lần nào nữa. Mình muốn nhớ lại vì cậu. Tất cả những gì mình muốn chính là cậu.”
~~~~~~
Quay trở lại căn nhà trọ mà Jessica đã từng sống ở đó trong khoảng thời gian trước kia, cô đang ngồi trên giường của mình, lau khô tóc. Sau đó Jessica lại mở quyển kỷ yếu ra lần nữa, nhìn nó thật kỹ. Niềm vui và sự nhẹ nhõm khi nhận ra sự liên kết của cô với Yoona là vô hạn nhưng vẫn còn điều gì đó đang khiến cô phiền muộn. Nếu chính là mảnh ký ức bị quên lãng này cuối cùng đã dẫn đến cuộc gặp gỡ giữa họ, vậy thì Jessica đang ngồi đây trong lúc này vẫn chưa từng cho thấy sự tồn tại của mình với Yoona.
Tiếng nắm cửa xoay đã ngăn dòng suy nghĩ của cô lại khi Yoona bước ra khỏi phòng tắm. Yoona ngồi xuống bên cạnh Jessica, cắn môi một cách lo lắng. Giờ thì Jessica đã nhớ lại những gì đã diễn ra trước khi cô ấy rơi xuống, Yoona tự hỏi hiện giờ cảm giác của Jessica là gì.
“Yoon-“
“Jess-“
Họ lên tiếng cùng một lúc. Yoona ra hiệu cho Jessica tiếp tục và Jessica liền hít một hơi thật sâu.
“Khi chúng ta đang học cùng một trường trung học… cậu đã không hề biết đến mình đúng không?”
Yoona gật đầu một cách day dứt.
“Vậy thì lúc đó mình vẫn chưa gặp cậu… người đó vẫn không phải là mình,” Jessica ấp úng, nhìn xuống hai bàn tay đầy vết sướt của mình. Yoona mỉm cười vì giờ thì cô đã biết chắc chắn rằng con tim cô chưa bao giờ sai.
“Không, người đó chính là cậu.”
“Nhưng mình vẫn không nhớ là đã làm những gì cậu đã nói. Người đã đến tìm cậu, đó vẫn không phải là mình. Mình-“
Yoona chợt ấn môi mình vào môi Jessica, khiến cô ấy không thể nói tiếp nữa. Nụ hôn của cô thật dịu dàng, bàn tay cô vuốt ve gò má Jessica. Jessica đã đáp lại nhưng có một chút do dự. Khi họ rời nhau ra, Yoona đã nhìn sâu vào trong mắt Jessica, như thể van nài Jessica hãy tin mình.
“Jessica, đừng nghĩ đến những gì mình đã nói nữa. Mình đã quá mải mê với những ký ức của mình đến mức cứ cố dồn ép nó vào cậu. Mình đã chỉ biết nghĩ đến những gì mình muốn và mình đã làm tổn thương cậu. Mình xin lỗi. Mình lẽ ra phải nhận ra là mình đang làm gì sớm hơn.”
Jessica cảm thấy buồn hơn khi cô đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của Yoona. Yoona khẽ sụt sịt và giữ cho bản thân mình dừng khóc, và giờ thì nở một nụ cười với Jessica. Jessica đã không hề nhận ra cho đến tận lúc này rằng cô đã muốn nhìn thấy nụ cười đó biết bao. Nhiệm vụ của Jessica trong suốt khoảng thời gian dài nhất của cuộc đời cô đó là làm cho Yoona hạnh phúc nhưng lại chính là Yoona trong lúc này đang làm cho cô cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Như thể nụ cười đó đã mang đến cho cô niềm hi vọng.
“Những gì thực sự diễn ra lúc đó đã không còn quan trọng nữa. Chúng ta lo lắng quá nhiều về nó và chúng ta đã tự xa lánh đối phương, làm đau đối phương. Tất cả những gì mình biết hiện bây giờ chính là người mà mình yêu thật lòng là cậu. Đó chính là những gì mà trái tim mình đang nói với mình. Khoảng thời gian mà chúng ta không nhớ hay đã bỏ phí, hãy cứ để nó qua đi và hãy tạo nên những khoảnh khắc mới. Điều quan trọng nhất hiện giờ chính là những cảm giác mình dành cho cậu và Jessica Jung, mình muốn ở bên cạnh cậu bây giờ và mãi mãi.”
Yoona chợt ngưng lại để hỏi một câu hỏi mà cô đã luôn rất muốn được trả lời.
“Jessica… cậu cũng có cùng một cảm giác như thế về mình chứ?”
Suốt một thời gian dài đằng đẵng, đã vô cùng khó khăn để Jessica phải lựa chọn nhớ hay quên đi quá khứ của mình. Yoona đã khiến Jessica muốn quên đi để cô có thể tự che giấu bản thân và khóc một mình nhưng Yoona cũng đã khiến Jessica muốn nhớ lại.
Chọn cái nào đây?
Đó đã không còn là một câu hỏi mà Jessica phải lo lắng nữa. Nhớ những gì và quên những gì đều đã được con tim cô quyết định rồi. Đúng vậy, cô đã quên đi nhiều thứ nhưng những cảm giác cô dành cho Yoona là chưa bao giờ mất đi và không có bất cứ thứ gì có thể mang chúng đi được.
Jessica đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Yoona và nhích xuống dưới để chạm vào đôi môi của cô ấy. Lần này thì không còn sự nghi ngại hay do dự nữa. Bàn tay họ đan vào nhau khi họ cùng ngả xuống giường. Jessica nâng bàn tay của Yoona lên để cô ấy có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập rộn rã của mình.
Lời nói đã không còn cần thiết nữa để diễn tả cảm giác cô dành cho cô ấy nhiều đến thế nào. Mỗi một nhịp đập, mỗi một nụ hôn, mỗi một sự tiếp xúc, nó đều chỉ nói lên một điều và Yoona có thể nghe được rất rõ ràng bên trong mình. Những lời đó đã được nói ra quá thường xuyên, nhiều đến mức đa số có thể cho là nó đã mất đi ý nghĩa thực sự của nó nhưng đối với những ai hiểu được cảm giác của họ trong lúc này khi họ giữ chặt lấy nhau, sẽ biết rằng những lời đó sẽ không bao giờ là thừa thải.
Yoona, mình yêu cậu.
Mình cũng yêu cậu Jessica.
~~~~~~
Đó lại là một ngày đầu xuân và như đã hứa, Yoona lại đứng trên cầu mải mê nhìn ra mặt nước hồ, trầm trồ trước vẻ đẹp của nó. Thời tiết đang rất tốt và hồ nước đang sáng lấp lánh bởi ánh nắng mặt trời. Nó thực sự là vô cùng lộng lẫy. Yoona nhìn xuống cái bóng của mình trong nước và cô đã nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của chính mình. Cái bóng đơn độc của cô bỗng được chen vào bởi một cái bóng khác khi một vòng tay đang quấn quanh eo cô.
“Khi nào thì tụi mình mới đi ăn đây?”
Yoona nghịch ngợm đánh lên cánh tay đó khi Jessica bắt đầu rên rỉ nhưng Jessica có vẻ như cũng không màng đến điều đó.
“Cậu biết không, trong tất cả những gì Tiffany đã kể cho mình nghe về cậu, cậu ấy chưa bao giờ nói với mình rằng cậu là một thực thần.”
“Mình chỉ là một trong số đông đó thôi,” cô thản nhiên đáp lại. Jessica xoay người Yoona lại và ép sát vào, muốn chiếm lấy đôi môi ấy thì bỗng nhiên một âm thanh khó chịu đã vang lên xen ngang. Yoona đưa tay vào túi áo và lấy điện thoại của mình ra. Chuyển nó sang chế độ cuộc gọi video, cô có thể nhìn thấy được khuôn mặt cười tươi rói của Tiffany.
“Xin chào Tiffany”
“Yoona! Mình có một chuyện vô cùng bất ngờ muốn kể cho cậu đây!” điện thoại phát ra một tiếng kêu ré lên.
Trong nháy mắt, Jessica đã giật lấy điện thoại từ tay Yoona và hét vào trong đó.
“Yah mushroom! Mình đã đợi lâu lắm rồi đó biết không hả? Tại sao cậu lại không thể giữ lấy chuyện đó lâu hơn một chút vậy?!”
“Bởi vì Yuri đã hẹn mình ra ngoài một lần nữa! Eeeeeeeek!”
Jessica đưa điện thoại ra xa hơn để tránh đi cái âm thanh cao vút bất thường đó nhưng cô vẫn có thể nghe được nó rất rõ ràng. Tiffany đã không hề thay đổi một chút nào. Yoona cười và chúc mừng cô ấy. Jessica mặt khác lại có một chút tò mò.
“Các cậu định đi đâu vậy?”
“Công viên giải trí.”
“Cái gì?! Kwon Yuri thật là tinh quái! Tiffany, dù cho cậu ta có cố thuyết phục cậu đến thế nào đi nữa thì cũng đừng có đi vào ngôi nhà ma hay là bất cứ nơi tối tăm hẻo lánh nào đấy biết chưa?”
Tiffany ngượng ngùng cắn môi và vân vê những dải tóc thẳng dài của mình.
“Nếu như mình muốn đi vào thì sao?”
“Tiffany, cậu phải kiềm chế lại! Nếu không thì cậu ta sẽ tấn công cậu như thế này này!” Jessica nhanh nhẹn diễn giải ý của mình bằng cánh đặt một nụ hôn thật nhanh lên má Yoona. Yoona đỏ mặt trong khi Tiffany thì co người lại.
“Các cậu thật là ewww! Và cả cái bài thuyết giáo của cậu chẳng có nghĩa gì hết. Tất cả những gì cậu muốn chỉ là hôn Yoona thôi! Cậu không thể phủ nhận được đúng không?”
Jessica cười ranh mãnh trong khi áp má mình vào má Yoona.
“Không.”
Đẩy Jessica ra, Yoona nhanh chóng giật lại chiếc điện thoại.
“Tiffany, mặc kệ cậu ấy đi. Đi chơi vui vẻ nhé. Bọn mình sẽ lại đến thăm Sulli nhưng bọn mình sẽ quay về vào bữa ăn tối. Gặp lại cậu sau nhé!”
Tiffany gật đầu và vẫy tay chào tạm biệt. Yoona cất điện thoại vào trong túi và khi cô quay người lại, Jessica đã lại kề sát vào và hôn lên môi cô. Yoona đáp lại một cách hài lòng và vòng hai cánh tay qua cổ Jessica. Sau tất cả những gì họ đã trải qua, họ đã trở lại đây một lần nữa và lần này không phải kết thúc mà là một sự khởi đầu mới thật đẹp.
THE END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro