[ONESHOT] [Trans] 10 Commandments Of A Tiffanist, JeTi <3
IV. Nhớ giữ kỹ quần áo thần thánh của cô ấy
Cậu sẽ không giặt đồ dùm cho cô ấy nữa, đúng không? Cậu thở dài lần thứ n trong khi uể oải thu gom quần áo của cô ấy từ trong giỏ đồ bỏ vào máy giặt. Rùng mình, cậu ngửi đồ của cô ấy trong khi đảo mắt nhìn xung quanh trước khi quăng chúng vào trong máy giặt và đổ nước tẩy vào, lại mơ màng; đã bao lâu rồi kể từ khi cậu có cơ hội để ôm cô ấy thật chặt nhỉ? Cậu tự cáu kỉnh với bản thân (cậu chỉ không muốn nghĩ về điều đó thôi) trước khi cậu ấn nút khởi động máy giặt cho đến khi, cho đến khi cậu-
“Chết tiệt!” Cậu nguyền rủa và hốt hoảng tháo phích cắm máy giặt. Cậu hồi hộp mở nắp máy giặt ra và thó lấy từng bộ quần áo trong khi nhìn thật nhanh vào chúng; chiếc áo sơ mi trắng của Tiffany đã bị nhuốm màu từ những bộ quần áo khác, biến thành một chiếc sơ mi với màu bảy sắc cầu vồng.
Cẩn thận nhé, nó là của Mango đấy. Giọng nói đáng sợ của cô ấy vang vọng trong tai cậu. Cậu ngờ nghệch đánh vào trán mình và rồi ngoác miệng ngáp. Cậu chỉ hi vọng cô ấy sẽ tha thứ cho cậu bởi vì cậu chỉ mới về nhà cách đây ba tiếng đồng hồ sau khi quay xong phim Wild Romance (nhưng cậu biết là cô ấy sẽ không vậy đâu). Cậu có thể mua lại cho cô ấy một cái khác!
Nhưng hai tiếng đồng hồ sau đó, ngay thời điểm cô ấy bước chân ra khỏi phòng cô ấy, cậu nhận thấy mình đang cố tìm mọi cách để xin lỗi cô ấy cả ngàn lần cho cái áo sơ mi trắng kẻ sọc ngu ngốc đó của Mango.
“Không, mình không muốn cái nào khác cả.” Chất giọng trầm sắc sảo của Tiffany khiến cho cậu càng nhìn cô ấy với đôi mắt van nài. Cô ấy giật lấy chiếc áo từ trong tay cậu và đóng sầm cánh cửa lại trước mặt cậu. Cậu lưỡng lự một chốc rồi quyết định rảo khắp các cửa hàng của Mango để mua lại bằng mọi cách. Trong lúc cậu đi xuống phố, ngang qua những tấm bảng hiệu quảng cáo đầy chế giễu trên đường và cậu cứ lầm bầm trong miệng đầy hằn học (cảm thấy gần như bị xúc phạm): Nhớ giữ kỹ quần áo thần thánh của cô ấy.
V. Đừng tâng bốc Tiffany Hwang thái quá
Đừng bao giờ nói cô ấy ‘xinh đẹp’, ‘quyến rũ’, hay thậm chí là ‘lộng lẫy’. Cô ấy biết điều đó và cậu không cần phải nhấn mạnh hay khẳng định thêm. Thấy chứ, cô ấy chẳng hề thích được ca tụng khi có những người khác ở xung quanh và hơn hết là lúc chỉ có một mình. Cô ấy không hề cần điều đó vậy nên nếu cậu một lần nữa không thể nào ngậm miệng lại để không vô thức thốt ra rằng cậu bị cám dỗ và hoàn toàn bị mê hoặc bởi sự huyền ảo của cô ấy đến thế nào, thì hãy cắn lấy môi dưới của cậu thật mạnh hết mức có thể và cảm thấy được an ủi khi cậu nếm được vị máu của mình. Điều đó có nghĩa là việc quỵ lụy nịnh đầm cô ấy để giành lấy được tình cảm của cô ấy không chỉ là một cơ hội. Nói đúng hơn là, cô ấy sẽ nhận thức để thích cậu trở lại.
Vậy nên chỉ việc cười thật ngớ ngẩn giống như lần đầu tiên và đừng bao giờ nói giống như những gì cậu đang nói vào lúc này khi mà cô ấy đang mặc bộ đầm đỏ chói lóa với mái tóc được cột cao, đôi vai trần và đôi môi đỏ lấp lánh bên dưới dàn đèn treo mờ nhạt. Hãy để cô ấy tiến đến gần cậu thật chậm rãi và thầm thì với cậu bằng chất giọng trầm khàn quyến rũ của cô ấy:
“Đêm nay mình có lộng lẫy không, hở…?” và cậu gật đầu yếu ớt trong khi cảm thấy vô cùng quen thuộc với nụ cười nhếch đầy tự mãn nở trên môi cô ấy. Chết tiệt, cậu chẳng bao giờ muốn tâng bốc ai đó một cách bí mật đến thế cả.
VI. Đừng bao giờ ăn hamburger (và pizza)
“Jess, mình đói bụng…” Cô ấy bĩu môi và đan những ngón tay cô ấy vào trong bàn tay cậu.
“Thế cậu muốn ăn cái gì?” tuyệt, thật ngạc nhiên là cô ấy đang tràn đầy tình cảm vào hôm nay. Cậu mỉm cười với cô ấy và cọ ngón tay cái vào các khớp ngón tay của cô ấy, tận hưởng làn da huyễn hoặc đó trên các đầu ngón tay của cậu. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cậu và cậu thấy môi cô ấy mím lại thành một đường thẳng. “Cậu biết là mình không thể nấu ăn nhưng… chúng ta có thể ăn đồ Nhật, hay Trung Quốc –“
“Món Tây.” Cô ấy khăng khăng đòi và cậu gật đầu. “Mình muốn món Tây.”
“Được thôi, cưng. Bây giờ mình sẽ gọi đặt ngay.” Cậu chuẩn bị đứng lên thì cô ấy kéo cậu lại.
“Pizza và hamburger,” Ánh nhìn của cô ấy dành cho cậu có một ý nghĩa gì đó mà cậu không thể lĩnh hội được. “Mình muốn pizza và hamburger.”
“Được rồi.” Cậu đảm bảo với cô ấy nhưng cô ấy kéo cậu lại một lần nữa.
“Hãy gọi thức ăn bằng iPhone của cậu và ở lại đây.” Trong khoảnh khắc đó cậu nhìn thấy đôi má cô ấy ửng hồng. Trong sự xấu hổ, cô ấy đảo mắt nhìn cậu và quay đầu sang hướng khác. Ồ, cô ấy đang trở nên khá là đòi hỏi khắt khe và điều đó làm cho cậu mỉm cười.
Sau khi đợi khoảng chừng 20 phút (cả hai người đang ở tại bàn ăn trong bếp; ngồi hai hướng đối diện và cảm nhận được từng hơi thở của đối phương), chàng trai giao thức ăn cuối cùng đã đến và cậu tỏ vẻ cám ơn khi đặt thức ăn lên bàn và sắp xếp mọi thứ cho bữa tối. Tiffany khoanh tay lại như thể đang mất kiên nhẫn cùng với cái vẻ mặt gắt gỏng của cô ấy. Cậu đưa cho cô ấy cái nĩa và mở hộp pizza với hamburger ra một cách vui vẻ.
“Cậu không sao chứ…?” Cái chất giọng nhát gừng của cậu khiến cho cô ấy ngẩng đầu lên và liếc nhìn cậu qua mái tóc ương ngạnh của mình. Cô ấy đáp lại một tiếng thật khẽ ‘Ừ’ và đặt cái nĩa xuống bàn.
“Mình không thấy đói nữa.” Cô ấy vội vàng đứng dậy và đặt một nụ hôn chóng vánh lên má cậu. “Mình thấy hơi mệt. Mình chỉ muốn đi ngủ. Hãy ăn hết nhé.” Cậu chỉ biết gật đầu và nhìn cô ấy biến mất dạng vào phòng của cô ấy. Cậu nhìn đống thức ăn với cảm giác đáng thương cho chính bản thân mình và lấy một lát pizza; đang tự sẵn sàng để mà ăn ngấu nghiến nguyên cả hộp pizza cùng với những cái hamburger.
Ngày hôm sau, chiếc gương trong phòng khách phản chiếu lại trận chiến mà bao tử cậu đã phải trải nghiệm trong ngày hôm qua. Cậu hít vào bởi vì cậu nhận thức được cái bụng to tướng của mình. Cậu lo lắng về các cơ bụng không hề tồn tại của mình bởi vì để có được chúng cần phải tiêu tốn khá nhiều nỗ lực cũng như thời gian. Giũ bỏ ý nghĩ đó đi, cậu nhảy lò cò vào trong bếp và phải mất một chốc trước khi cậu nhận ra rằng Tiffany đã có mặt ở đó: tâm trạng buồn bực với hai tay chống cằm. Ánh mắt cô ấy đang xuyên thẳng vào ánh mắt cậu và vẻ tư lự xuất hiện trên đôi môi cô ấy. Đáp lại, cậu mỉm cười nhưng cậu đã bước lùi lại khi cô ấy bắt đầu đứng lên và trừng mắt với cậu.
“Tại sao tối qua cậu lại ăn hết pizza và hamburger…?!” Cậu nhìn cô ấy bỏ đi trong sự bối rối, cô ấy tức giận khi cậu làm những điều cô ấy không muốn cậu làm và cô ấy cũng tức giận với cả khi cậu làm những điều mà cô ấy muốn cậu làm.
Gì thế này?!
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro