Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Oneshot] Trái ngược - Dưa-chan

Author : Dưa-chan

Rating : M

Genre : Rape, sad, SM, angst ~ *trầm trọng*

Warning : Đọc xong, vui lòng để lại lời bình luận *thở dài* ~ Xin đừng mang đi nơi khác nếu chưa có sự cho phép của tớ ~ Xin hãy tôn trọng tớ, cảm ơn!

=========== Trái ngược ===========

Ngày mưa, mưa lạnh đến buốt lòng

Tỉnh dậy, nó ngơ ngác nhìn xung quanh..

“ Anh đâu rồi…?”

Nó chạy khắp nơi tìm kiếm, tìm kiếm hình bóng của anh…

Thế nhưng..

Nó chẳng thấy gì ..

Nước mắt nó lặng lẽ rơi..

Anh đi rồi, đi mất rồi..

Nó tự cười bản thân, vò tóc mình đến đau đầu…

Nó thì có quyền gì để giữ anh bên cạnh cơ chứ? Một thằng “đàn bà” không thể sinh con, không thể cho anh cái gọi là hạnh phúc gia đình..

Nó thì là gì so với anh cơ chứ? Ngu ngốc, dốt nát, nghèo khổ, lăng loàn, dơ bẩn.. Nó thật đáng chết, thật tệ hại..

Vả lại, chính nó là người, đã chửi anh thậm tệ, đã vứt bỏ anh..

.

.

.

Đôi mắt nâu vô hồn, nó nhìn ra ngoài chiếc cửa sổ với chiếc rèm bạc màu.

Mưa rơi, gió thổi, cây lung lay, và lá rụng..

Giống như trái tim nó bây giờ..

Khi ấm áp, nó hạnh phúc, tình tan vỡ, nó gục ngã…

Nó thở dài, dù sao, nó cũng chỉ là con người – một kẻ bình thường mà thôi. Cũng bị tiền bạc chi phối tình cảm, rồi lại bị tình cảm khống chế tâm trạng.. Mệt mỏi quá..

Nó ngã nhào xuống chiếc giường tồi tàn, cũ kỹ.

Nó chợp mắt, cố vùi mình vào những giấc chiêm bao, cố trốn tránh cái thực tại tàn ác, cố quên đi cách mà Thượng Đế đối xử nó..

Dù nó biết, nó bao giờ có thể ngủ lúc này, cuộc đời không bao giờ như nó mong muốn..

Nó cắn môi đến bật máu, dùng tay che đi đôi mắt của mình..

Lại một dòng nước chảy ra, lăn dài trên đôi má gầy gò, xơ xác của nó..

Trời vẫn mưa, không khí lạnh lẽo, nó run bần bật..

Vậy mà nó vẫn không cố với lấy chiếc chăn, mặc cho thân thể trần truồng đầy tàn tích của nó phơi bày ra trước cái xã hội tầm thường..

Sau đó nó cười..

“ Về nhà rồi, trở lại góc khuất..”

Nó – thứ trai bao lăng loàn, rốt cục, sau một khoảng thời gian bán đứng cả tôn nghiêm trật tự, rồi lại tỏ ra có nhân phẩm đàng hoàng, nay lại trở về với cái xã hội thực của nó, cuộc sống thực của nó, bản chất của nó..

Chiếc điện thoại khẽ rung lên, hồi chuông ngân dài.

Nó với lấy, bật lên, nghe..

“ Được, mày cứ bảo khách chọn chỗ, tao đến ngay..”

Nó gạt đi nước mắt, môi nở nụ cười..

Nó đứng dưới vòi sen, rửa sạch những dấu vết anh để lại trên người nó, rửa sạch từng cử chỉ ôm ấp của anh trong tâm trí nó, rửa sạch cả… gương mặt lạnh lùng của anh nhìn nó phút cuối..

Nó sẽ quên anh.. và nó chua xót cười, trong nước mắt..

.

.

.

Nó khoác lên người chiếc áo sơ mi phai màu, cầm lấy dù và bước khỏi ngôi nhà tan hoang..

Nó đứng bên lề đường, gọi một chiếc taxi, đến khách sạn..

Bước vào khách sạn, nó nói tên vị khách, và nó được đưa đến phòng ấy..

..

Nó nhăn mặt, một lão già tóc trắng, khốn nạn thật.

Nó tính từ chối, nhưng lại thôi, mấy lão già thường cho lắm tiền bo, kệ, vì tiền, thân xác nó thế nào, nó mặc kệ..

Lão ta vồ lấy nó như con thú săn mồi. Nó gào thét điên loạn trước sự hung bạo của lão già biến thái ấy..

Lão ta sử dụng những thứ đồ chơi tình dục cùng một lượt, cứ vậy mà đâm vào chiếc lỗ nhỏ còn sưng lên của nó..

Nước mắt nó rơi dữ dội, nó xoay đầu liên tục, thế nhưng chỉ kích thích lão ta..

Lão ta hôn nó bằng cái miệng móm mép của mình, lão ta ép nó mút mát thứ mềm nhũn ngu ngốc của lão, lão thỏa mãn rên hừ hừ khi cái miệng dâm đãng của nó làm lão phát điên..

Lão mỉm cười, còn nó kinh hãi..

Đằng sau lão xuất hiện vô số kẻ mặc áo đen, thân người to lớn, mặt mày râu ria đáng sợ..

Chúng cười trước phản ứng của nó, chúng cột tay nó lại, từng kẻ một dày vò nó, dằn vặt nó, làm nó đau đến tê tái..

Máu từ chiếc lỗ nhỏ của nó chảy ra dữ dội, cơ thể như bị xé rách..

Cổ họng nó đau, nó chỉ còn có thể rên ư ử, chỉ có thể van xin chúng ngừng lại một cách bất lực..

Đau quá, đau vô cùng…

Bọn chúng, chắc cũng khoảng mười mấy tên..

Mỗi tên cầm sẵn thứ cương cứng ấy, có kẻ nhấc cả người nó dậy, cùng một lúc, hai tên cầm thú đâm vào cơ thể nó, thô bạo, cứng nhắc.. Tên khác lại túm lấy tóc nó, ép nó ngậm thứ khốn nạn ấy, ép nó dùng bàn tay nhỏ sờ nắn chúng đến khi chúng phóng thích thứ dịch trắng bẩn thỉu..

Nó không nhớ lúc nó đến là mấy giờ, và lúc nó được buông tha – nó cũng không chắc là được buông tha, là mấy giờ. Nó chỉ biết thân dưới của nó bị xé nát, miệng nó đau buốt, cổ họng bỏng rát, da nó bị cào cấu, cắn mút thô bạo đến chảy máu, đầu ngực nó tê dại, đôi mắt sưng húp, và .. thần trí của nó, từ lâu.. đã rơi sâu vào bóng đêm.

Sau khi thỏa mãn được cơn thú tính của chúng, chúng bật cười nhìn thân thể tồi tàn của nó – chiến tích của chúng.. Từ trên xuống dưới, đầy dịch trắng, máu và thậm chí là nước tiểu..

Thật đáng kinh tởm..

Lão già kia có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, lão nhấc thân thể vô lực của nó lên, treo hai tay nó vào cọng xích móc trên cao, cả người nó lơ lửng.. Lão đặt một chiếc ghế có chiếc cộc gỗ to tướng ấy phía dưới nó, hạ lệnh cho kẻ hầu lão thả móc xích xuống.

Dù đã mất hết thần trí, nó vẫn phải trợn to mắt vì cái đau bất chợt xâm nhập hạ thể nó.. Cái cộc kia đâm sâu vào nó, máu rỉ ra, bất định.. Lão cười to, chúng cũng vậy, một kẻ nào đấy bước đến và nâng cằm nó lên, nhìn vào đôi mắt vô hồn của nó..

Kẻ đó mỉm cười, nói bằng giọng trầm trầm :

“ Đây là cái giá mày phải trả, cho việc mày làm …”

Gì thế? Nó không nghe gì nữa..

Nó chìm vào bóng tối..

Nó rơi mãi trong cái vực thẳm ấy, nó như bị nuốt chửng, thế nhưng nó lại thấy rất yên bình..

Phải chăng nó đã chết? Mong là thế nhỉ..

.

.

.

Khi nó tỉnh dậy, đám người ấy đã đi mất…

Hạ thể nó vẫn bị chiếc cộc đó phủ lấy, hai tay vẫn bị xích..

Nó mở mắt một cách khó khăn, miệng lưỡi khô khốc..

Nó bật khóc nức nở, khóc một cách bất lực..

Phải chăng đây là cái giá vì nó đã không trân trọng anh?

Phải chăng đây là cái giá cho sự kiêu ngạo của nó?

Phải chăng.. phải chăng thượng đế trừng phạt nó?

.

.

.

Ánh bình minh khẽ chiếu vào, nó đã ngừng khóc, hạ thể cũng ngừng rỉ máu, cả người nó bốc mùi kinh khủng, mùi nước tiểu ngai ngái, mùi tinh dịch và mùi máu tanh nồng..

Nó không hề phản ứng trước đống ghê gớm từ cơ thể nó tiết ra, đầu óc nó mê muội, giờ thì, nó đang nhớ về những lúc anh và nó bên nhau..

Haha, đã hai ngày rồi, vẫn không ai đến đây cứu nó..

Nó cười chua xót, quái thật, nó làm gì còn người thân để lo lắng nó.

Anh giờ này sao nhỉ? Nó tự hỏi..

Chắc đang hạnh phúc bên người vợ mới cưới, chắc đang thưởng thức bữa cơm ngon lành, sống trong mái nhà ấm cúng, với vợ hiền con ngoan, một gia đình vui vẻ..

Mắt nó mờ dần, mũi nó cay xè, nó bật khóc…

Ngỡ như nước mắt đã cạn, thế mà vẫn chảy, lạ thật.

Nó đói, nó khát.. nó nhìn ánh bình minh như thể đây là lần cuối..

Hê hê, nó cười thỏa thích, nó hạnh phúc vì một sự thật đơn giản đang hiện hữu trước mặt..

Nó sắp chết..

Vì đói và khát..

Nực cười thật.. Nó thấy chói mắt trước ánh bình minh, mí mắt nó nặng trĩu

Và nó ngủ..

Ngủ một lúc.. hay mãi mãi đây..

Hy vọng là mãi mãi..

.

.

.

“ Thằng đó sao rồi?” – anh ngồi trên ghế sofa, miệng hút điếu thuốc.

Anh hoàn toàn không còn vẻ ấm áp, hiền lành trước đây. Trái lại là một gương mặt lạnh lùng, tóc ngắn trải ngược lên đầy kiêu hãnh, trên người vận bộ vest đắt tiền, tay kia cầm ly rượu vang đỏ chát.

“ Er.. Anh hai à.. Thằng ấy, lại ngất xỉu rồi, đã hai ngày..” – tên đàn em kia ngập ngừng nói.

“ Vậy sao?” – anh thở khói thuốc ra, lạnh lùng nhìn về phía xa xăm nào đó.

“ Anh hai à..”

Anh xoay qua nhìn tên đàn em ấy.

“ Hay là, thả thằng đó ra đi.. Nó sắp chết rồi..”

Tia giận dữ hiện lên trong mắt anh, anh tát thẳng vào mặt tên đàn em, hung dữ nói :

“ Mày nói gì hả? Tao chính là muốn nó chết!! Tao muốn hành hạ nó, cho nó biết, đắc tội với tao sẽ có kết thúc thế nào!!!”

“ Em.. em xin lỗi, em.. em xin đi ra..” – tên đàn em hoảng hốt bỏ chạy.

Để lại mình anh, và khói thuốc xám xịt.

Đâu đó, cùng tâm trạng nặng trĩu..

.

.

.

Anh một mình đi đến khách sạn, mở cửa phòng.

Tim chợt co thắt, lòng quặn đau..

Người anh từng trao trọn trái tim, giờ đây bơ phờ, xơ xác đến nao lòng.

Máu vương vãi khắp người nó, thảm thương..

Gương mặt nó gầy nhom, đẫm nước mắt..

Mắt nó vô hồn nhìn anh..

Môi mấp máy..

“ A-aa..”

Từ “anh” nó không còn có thể phát ra, nó không đủ sức..

Anh thấy nó cười cay đắng..

Nó thấy hạnh phúc lắm, trước khi chết, thượng đế đã cho nó gặp anh trong ảo mộng..

Vui quá, hạnh phúc quá..

Nước mắt nó lại chảy ra, nó ngất lịm..

Vẻ lạnh lùng, tàn khốc lúc nãy đâu đã biến mất..

Giờ anh chỉ hoảng hốt, tháo hết dây xích ra, nhấc nó lên khỏi chiếc cộc đẫm máu…

Anh nhăn mặt vì mùi cơ thể của nó, nhưng anh không thèm quan tâm, anh chỉ vội mang nó vào nhà tắm, rửa sơ nước, và kinh hãi khi nhìn thấy hạ thể nó..

Nên dùng từ gì đây.. anh cũng chẳng biết..

Anh dùng chiếc khăn tắm quấn chặt người nó, ôm nó vào lòng, đưa nó ra khỏi khách sạn và chạy nhanh về nhà mình.

Tên đàn em thấy anh trở lại, ngạc nhiên khi thấy anh ôm chặt nó trong tay, gương mặt lo lắng.

Anh hét to kêu tên đàn em gọi bác sỹ. Tên đàn em cũng hối hả vâng theo.

Chỉ sau khoảng 5 phút, bác sỹ đến, nhanh chóng khám cho nó..

Anh ngồi bên ngoài phòng mình, cúi gầm đầu..

Hối hận chăng? Anh nghĩ anh có thể tàn khốc với nó, nhưng thật sự, khi nỗi hận càng lớn, thì tình yêu của anh đối với nó càng sâu sắc..

Ông bác sỹ già nua bước ra, lẳng lặng nhìn anh..

“ Những vết thương khác có thể chữa được.. Nhưng vết thương ở tim cậu ta, tôi không chắc, cậu hai à..”

Anh nghe như tiếng sét đánh bên tai, cắn răng, anh dặn tên bác sỹ phải cố gắng cứu nó, rồi bỏ đi.

.

.

.

“ Không!! Tha cho chúng tôi, cậu hai.. aaa..” – đám khốn nạn và lão già trước đấy bị lôi đến một kho hàng bỏ hoang. Anh ngồi trên ghế, nhìn chúng khinh bỉ.

Anh phất tay, ra lệnh cho tên cận vệ đeo kính đen kia xử lý chúng.

Chúng bị cắt bỏ phần “tự hào nhất” của chúng, bị cắt đứt gân tay, gân chân, sau đó bị quăng thẳng vào chuồng chó điên bị bỏ đói..

Tiếng hét thảm khốc vang vọng, anh thì vẫn bình thản nhìn, tàn nhẫn xem..

Hoàng hôn đang xuống.. Rửa tội lỗi của anh vào bóng chiều tà..

.

.

.

Nó tỉnh dậy, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng trắng xóa..

Cả người không còn chất dơ, mái tóc rối bù cũng được rửa sạch.

Hạ thể không còn bị vật cứng chọc vào, tay đang được nối với nước biển..

Nó nhìn khắp nơi, một khăn phòng lớn, trang hoàng lộng lẫy..

Có tiếng mở cửa, nó giật mình, nhìn về phía âm thanh phát ra..

Là anh – là anh…

Nó tưởng mình đang mơ, nước mắt lại chảy dài trên má..

Nó run rẩy, lấp bấp nói :

“ A-aaa.. aann-h”

Anh nhìn thấy nó như thế, cơn giận vì nó dám ‘đắc tội’ anh liền biến mất, anh chỉ bước đến, lẳng lặng ôm nó vào lòng, an ủi.. :

“ Không sao, anh ở đây, em sẽ không sao..”

Nó nhận được sự ấm áp ấy, nó nức nở :

“ Tại sao.. Tại sao.. Em.. em đã bỏ anh.. Tại sao.. anh còn cứu em.. tại sao..?”

Anh đáp, giọng có pha chút giận dữ :

“ Vì em chưa nói lý do bỏ anh..”

Nó ngạc nhiên, bàn tay run rẩy nhấc lên, ôm lấy tấm lưng anh..

“ E-em.. không xứng.. với a-anh..”

Anh chớp mắt, càng siết chặt nó hơn.

Vậy là, anh đã hiểu lầm nó..

Anh những tưởng nó quan hệ với thằng đàn ông giàu có hơn anh, những tưởng nó chỉ là thằng điếm thối tha đáng khinh bỉ, những tưởng…

Anh tự chửi rủa mình, làm sao anh có thể nghĩ suy về người anh yêu như thế cơ chứ.. Nhìn xem, anh đã làm gì người anh yêu.. Chính anh là người đã phá hủy thân thể nó..

“ A-anh .. đừng .. làm ơn.. đừng.. đừng bỏ lại em..” – nó nức nở - “ E-em.. em sợ.. e-em.. sẽ ngoan mà.. làm ơn..”

Anh vuốt ve lưng nó, cố làm nó bình tĩnh, nhưng hành động đó chỉ khiến nó khóc thêm..

“ E-em .. em .. em không.. không có cản trở.. a-anh lấy vợ đâu.. Em, em.. em chỉ là.. điếm .. của anh.. cũng.. cũng được mà.”

Câu nói của nó khiến tim anh đau nhói, anh nắm lấy vai nó, đẩy nó ra, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ đẫm nước của nó, anh khẽ nói :

“ Anh sẽ không bỏ em lần nữa, anh xin lỗi.. Anh không xem em là điếm, em là vợ của anh..”

Nó ngỡ ngàng nhìn anh, lại khóc tiếp, anh hốt hoảng hỏi, sợ nó đau ở đâu.

“ Em.. trước đó.. em bị.. bị.. rất.. rất nhiều người.. cưỡng bức.. chỗ đó, chỗ đó.. thân thể này.. bẩn thỉu, dơ dấy.. em.. em…”

“ Không, không phải tại em.. anh xin lỗi, anh sẽ không tha cho lũ người đó, đừng lo, có anh ở đây, em sẽ được bảo vệ… Đừng khóc..” – anh buồn rầu ôm lấy nó, sau đó đặt nó nằm xuống.

Hôn nhẹ lên khóe mắt nó, anh nói :

“ Anh đã kêu người chuẩn bị chút đồ ăn.”

“ Không.. không, đừng.. đừng đi mà..” – nó hốt hoảng nắm lấy tay anh.

Bàn tay nhỏ bám víu lấy bàn tay rắn chắc của anh. Anh biết nó rất sợ, nó đang run rẩy.. Anh chẳng biết làm gì để xóa bỏ cái ký ức kinh hoàng mà anh đem lại cho nó, anh đáp lại nó, bằng cách siết chặt bàn tay nhỏ..

“ Anh sẽ không đi.. Ngoan..”

“ Ưm..” – nó gật đầu, khẽ dụi dụi vào lòng anh.

“ Ngoan..” – anh cười dịu dàng, ôm nó vào lòng.

.

.

.

Ngày qua ngày, hạ thể của nó đã lành lại, vết thương lòng cũng tiến triển khá tốt. Nó giờ đây đắm chìm trong hạnh phúc, đắm chìm trong tình yêu mà anh ban cho nó.

Rồi một ngày, anh đi công tác xa, nó đọc trộm nhật ký của anh.

Và nó biết, người hại nó ra nông nỗi này, chính là anh.

Trước khi nó đọc đến những trang hối hận đầy tâm sự của anh, chính là những dòng khinh bỉ, miệt thị nó một cách tàn nhẫn, như ngàn nhát dao đâm thẳng vào tim nó.

Lạnh lùng.. tàn khốc..

Khóe môi run rẩy, nó khóc.. tim rỉ máu..

Nó biết làm gì bây giờ, anh là người đã hại nó, chỉ cần nó đắc tội anh thôi, anh đã làm nó thế này rồi, nhỡ.. nhỡ như hiểu lầm gì, anh sẽ giết nó sao..

Nó sốc, nó phát điên, khủng hoảng tinh thần, và nó gục ngã, đầu dựa vào vách tường.

Nó cắn môi, mặt tối sầm.

Giông bão ngoài trời kéo đến, như tâm trạng nó hiện tại.

Bí mật – một lúc nào đó sẽ bị phát hiện

Chỉ cần là sự thực – thì kết thúc thế nào cũng sẽ bị phơi bày

.

.

.

Nó thẫn thờ nhìn ánh chiều tà buông xuống, rọi vào gương mặt tái nhợt của nó.

Nó chưa từng nghĩ nó yếu đuối đến thế này, có lẽ, trước đây nó mạnh mẽ, chỉ là, sau vụ việc ấy, nó mới thế này..

Nó tự cười bản thân, trước đây nó thực sự rất mạnh mẽ, xem đời là cỏ rác, xem thân thể mình là phế vật.. Rồi giờ đây, nó sợ, sợ mọi thứ, sợ anh bỏ nó, sợ bị hành hạ, sợ.. sợ ..

Người ta nói, không ai có thể vượt qua nỗi kinh hãi, nếu có thể vượt qua, thì nhân cách sẽ thay đổi.. Không ai đủ mạnh mẽ để đứng dậy sau khi bị quật ngã, sau khi trải qua một vụ việc khốn khổ sống không bằng chết..

Nó cũng thể, nó bất lực, nó nên làm gì?

Nó tự hỏi..

Lẳng lặng chờ đêm đến..

.

.

.

“ Em đâu rồi?” – anh chạy khắp nơi tìm kiếm nó, nhưng không thể thấy bóng dáng nó..

Anh chỉ tìm được một tờ giấy nhỏ, với dòng chữ thanh tú, như lời nói đứt quãng..

‘ Anh à…

Em không biết nên làm thế nào để đối diện anh…

Em đã biết người hại em trong đêm kinh hoàng đó…

Em rất.. rất sợ, rất sợ, thật sự rất sợ..

Em nghĩ em cần chút thời gian để đối diện nó..

Em xin lỗi anh.. xin lỗi..

Làm ơn, cho em một khoảng không..

..’

Anh vò nát mảnh giấy, bần thần nhìn ra cửa.

Nó đi rồi… vì biết được sự thật phũ phàng ấy.

.

.

.

Nó nhìn đại dương, nhìn từng đợt sóng vỗ vào bờ…

Đôi mắt vô hồn, ánh nhìn xa xăm, nơi chân trời kia, ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục.. Nó nên đi đâu?

Nó không tìm được cách đối diện, nó sợ những cảm xúc bấy lâu anh đối nó chỉ là giả tạo, anh cứu vớt linh hồn nó, đưa nó lên đến cung bậc hạnh phúc nhất của thiên đường đẹp đẽ, rồi lại một chân đạp nó xuống bờ vực tận cùng đau khổ của địa ngục.. Nó sợ lắm, nó ôm lấy cơ thể bất lực..

Nó… không dám ở bên anh..

Nó sẽ đi…

Chân nó nhấc lên, nước thấm vào ống quần…

Đi.. nước tràn vào chiếc áo..

Bước… nước dâng đến cổ nó..

Mỉm cười… nó rơi..

Sóng vỗ bờ, nó vẫn cười, mây vẫn trôi, như thế đấy là điều tự nhiên..

.

.

.

Anh nhìn thân thể trướng to ra vì nước vào của nó, bất lực khóc..

Lần đầu khóc, như lần cuối khóc..

Anh.. vì nó .. mà khóc..

Lần đầu khóc, như lần cuối khóc..

Vì nó .. mà khóc ..

Sóng vỗ bờ, nước mắt mặn chát hòa cùng biển cả bao la..

Nụ cười in sâu trên gương mặt nó, nước mắt hằn sâu trên gương mặt anh..

Vốn dĩ nó và anh đối lập..

Vốn dĩ không có hạnh phúc..

Từ đầu đã là thế, sau cũng là thế ..

Nó hiểu điều đó..

Chấm dứt tất cả, để anh hạnh phúc..

‘ …

Chúc anh hạnh phúc.. em yêu anh..’

Sóng vẫn vỗ, nó vẫn cười, chỉ tiếc, anh khóc..

== The End | Dưa-luv-Dứa ==

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dưa-chan