3.1
Sugihara chưa bao giờ thua trận đối kháng nào cả, cậu tự tin điều này là hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, hầu hết những phi vụ bây giờ cậu toàn hay nói rằng không cần phải đụng đến mấy cuộc đấm đá nữa vì kirishima hoặc bất kỳ a là cấp dưới hay người Kirishima cử theo đi cùng cậu sẽ làm công việc ấy hộ trong khi cậu chỉ đứng nhìn.
nhưng hôm nay thì khác.
Kirishima đã mất tích cả ngày và tâm trạng của tiểu thư Yaeka dần trở nên tồi tệ hơn. sugihara được giao nhiệm vụ đi tìm và đưa hắn ta trở về trừ khi cậu muốn bị đặt đầu lên đĩa.
lúc đó đã rất muộn
"Kirishima san! Kirishima saaan!" giọng cậu vang vọng khắp ngõ tối,
cậu đã thử gọi vào số điện thoại của hắn ta nhưng không có phản hồi, dù sao thì cậu cũng không mong đợi điều đó...
ông chủ và mọi người đang và đã lo lắng. lo rằng Kirishima một lần nữa sẽ trở thành con quỷ của Sakuragi.
trong quá khứ sugihara đã bỏ rơi bạn bè cũng chỉ vì lợi ích cho sự ích kỷ của mình. Nhưng chỉ suy nghĩ đến việc bỏ mặc con quỷ khủng bố đó trên đường phố đã ám ảnh cậu đến mức khiến da gà da vịt nổi hết cả lên rồi.
cậu cứ gọi tên hắn ta, cho đến khi nghe thấy tiếng động gì đó rồi dừng lại
-"Đây thật sự là kirishima à, trông !hơi khác với tưởng tượng của tao thế?"
đó không phải là giọng nói của tiền bối mất tích của Rei.
-"Này anh bạn à, chúng ta đáng lẽ ra sẽ không sử lý được tên này đâu đấy ! Mi không thấy tên này đã phát điên và sử đẹp mấy băng rồi sao??"
-"Ừ nhưng tên nhãi này là người mạnh nhất phải không? Nếu không có người khác đến giúp đỡ về số lượng thì chúng ta đã không thể áp chế nó rồi..."
-"Mày nói cũng đúng! Tập hợp nhiều người thế này mà đánh bại nó cũng khó khăn thật."
-"nếu con quỷ sakuragi không mềm lòng trước một cô gái thì chúng ta sẽ không bao giờ thắng được.. kekekke..."
Tim Sugihara đập thình thịch, nắm đấm siết chặt và trong đầu cậu chỉ có ý nghĩ giết người. cậu ấy đã suy nghĩ đến nhiều kết cục tồi tệ nhất, giành chiến thắng từ kirishima? điều đó là không thể! Trừ khi chúng dùng thủ đoạn ngầm với phương thức chơi xấu.
Rei quay về phía cửa sổ nơi cậu nghe thấy giọng nói của những tên đang giữ Kirishima với đôi mắt vô hồn.
"chỉ để chắc chắn là tôi sẽ đi xe- Agh!?" Một tên vừa bước ra khỏi cửa đã bị cậu tóc vàng đấm thẳng vào mặt ngất ngay tại chỗ trông rất thảm hại
-"mới chỉ ăn một đấm mà đã như vậy? Quá kém..."
sugihara bước vào tòa nhà với một ống kim loại mà anh ta lấy được từ đâu mà chúa mới biết và một tay thì nắm tóc lôi đầu tên kia vào.
trong phòng có khoảng ba mươi thành viên yakuza bị thương thuộc các băng nhóm vô danh và mười lăm người còn khá khỏe mạnh. Có vẻ họ là từ những băng bị Kirishima sử lí một cách nhẹ nhàng nên đem lòng ghi thù đây mà.
sugihara liếc qua họ và nhìn về phía kirishima đang bị trói vào cột, bị đánh bầm tím.
Tầm nhìn của anh ta đã bị chặn bởi một tên to con nào đó bước tới
-"Mày nghĩ mình là cái quái gì vậy?!"
Sugihara ngước lên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông vạm vỡ với nụ cười nhẹ, cậu chỉ giơ ống kim loại lên trả lời:
-"người đàn em của anh ấy!^^"
.
.
.
Kirishima từ từ mở mắt, làm quen với ánh sáng, từng tấc cơ thể bầm tím đều đau nhức. Chúng đem đếm con đau kinh khủng như gài thét muốn chủ của nó đừng di chuyển.
-"kirishima!" anh nghe thấy tiếng nức nở của yaeka, cô bé đã ở bên giường anh không biết bao lâu,
-"Ôi, tiểu thư bé bỏng..."
-"Anh có ổn không?!"
Kirishima bật cười
-"vâng thưa tiểu thư, tôi thật sự ổn mà!"
Cô bé nhìn chằm vào Kirishima với vẻ khó tin
-"Thật?"
-"Tốt như mới ấy mà tiểu thư!"
anh ấy che giấu lời nói dối bằng cách làm hành động giống mấy người đang khoe cơ bắp trên anime cô bé hay xem.
-"nhưng... em nghe nói người anh đầy máu khi được đưa về-!"
-"À, đó không phải là máu của tôi, tiểu thư à!"
-"Vậy tại sao anh lại nằm liệt giường-"
-"suỵt..."
Kirishima nhẹ nhàng chặn miệng cô bé
- "chậm lại đi, em đang hỏi nhiều quá đấy, em coi anh là người bệnh mà đúng chứ!"
-"TOORU!"
Anh giật mình khi nghe thấy một giọng nói rất tức giận,
-"ah... aoi san-"
-"CẬU ĐÃ LÀM CÁI QUÁI GÌ VÀO ĐÊM ĐÓ VẬY HẢ?!"
cựu yakuza nổi cơn thịnh nộ, túm lấy cổ áo Kirishima và lắc anh ta một cách vô nghĩa,
-"ah- aoi sa-"
an nói giữa cơn run rẩy
- "anh đưa tôi về à?"
-"hả? cậu đang nói cái quái gì vậy? Tất nhiên là không, đó là tên tóc vàng..."
aoi tạm thời bình tĩnh lại một chút
- "à đó là Sugihara ! Cậu nên cảm thấy may mắn khi người đưa cậu về không phải là tôi đi ! Nếu không tôi đã cho cậu hai cái bạt tai trước khi trở về rồi đó !"
-"S-sugihara?"
-"Còn ai vào đây nữa?"
-"...không, chỉ là...có khoảng 30 người ở đó, làm sao một mình Sugihara có thể làm được gì?!"
-"có phải cậu đã quá coi thường Sugihara rồi không? Cậu ta nói rằng đã đánh hầu hết bọn chúng, nên cũng chỉ là giống như dọn dẹp đống rác thôi..."
aoi dừng lại một chút
- "mặc dù tôi thấy cận ta quay lại với người đầy máu từ đầu đến chân!"
-"Chết tiệt..."
kirishima khịt mũi
-"bọn khốn đó có trang bị thêm bình xịt hơi cay trên người, có thể bọn nó đã chấn lột từ cô gái kia. bọn hèn nhát đó đã xịt vào mắt tôi trước khi từ đâu ra nhiều tên khác lao vào khống chế tôi."
-"Hừ, chẳng trách sao ! Thế này thì ngươi có bị đánh chết cũng không lạ lẫm gì."
-"tôi ở ngay đây và còn sống sờ sờ ra đó aoi san..."
-"Im đi nhóc! tôi phải đi đây, gia đình tôi đang đợi. Bảo trọng nhé!"
-"Vâng vâng..."
Kirishima nhìn aoi rời khỏi phòng trước khi nhận ra rằng cô con gái nhỏ của boss cũng đã rời đi vào lúc nào đó. có lẽ là để cho anh ấy thời gian hồi phục. anh ấy ngay lập tức nhấc điện thoại lên, theo thói quen và gọi cho sugihara.
trong vòng một phút có ai đó đóng sầm cửa lại,
sugihara lao vào và chộp lấy má của Kirishima. Cậu ta mặc kệ sự khó chịu của hắn mà xoay đầu hết trái rồi phải để xem xét, khiến người người kia không nói nên lời
-"Sugihara..."
-"Anh có vẻ ổn..."
-"Sugihara...!"
-"trông không có vẻ gì là sẽ để lại sẹo."
-"Sugihara!"
-"ah! đúng rồi, chào buổi sáng Kirishima san!"
Cậu cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi sugihara đứng thẳng lên chào hắn
Kirishima nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, trán được băng bó nhưng sơ sài, bước vào thì khập khiễng, cánh tay trái buông thõng khó chịu như thể không thể thả lỏng, trên khắp vùng da lộ ra vài vết cắt và vết bầm tím.
-"kirishima san...?"
-"làm sao cậu-"
-"A! Không có gì đâu, thật ra bọn chúng đều đã bị thương rồi nên tôi chỉ cần kéo anh về thôi trên đường có ngã một cú nên..."
-"Sugihara, cậu bị thương."
-"Vết thương nhẹ! Ngoài ra, tôi trông thật ngầu nếu có một vết sẹo mà phải không?"
-"...."
sugihara mỉm cười tự hào ưỡn ngực
-"Cậu vẫn đang chảy máu..."
kirishima nhắc nhở cậu đàn em một cách khó chịu
Sugihara nhìn xuống ngực mình, máu đã vấy bẩn quần áo anh từ khi nào. Vết bẩn suất hiện ở bên phải ngực kéo đến đến bụng,
-"ah... có lẽ là chỉ bị thương một chút..."
-"... đó mà là một chút?"
Kirishima phớt lờ cơn đau trên cơ thể mình và đứng dậy khỏi giường. Sugihara nhìn anh như thể nhìn một tên ngốc đã mất đi tế bào não cuối cùng, tại sao anh lại đứng dậy trong tình trạng này?!
Kirishima trượt cánh tay mình dướo tay và đầu gối của Sugihara, bế cậu lên một cách nhẹ nhàng đến mức đáng ngạc nhiên rồi đặt cậu ta lên giường bệnh trong khi mình thì lấy chiếc ghế đẩu gần đó và ngồi gần giường như một người thăm bệnh
-"Eh?!"
Phản ứng của sugihara hơi chậm, toàn bộ quá trình chỉ mất tối đa một phút
-"Cậu cần nó hơn tôi!"
-"không tôi-"
sugihara hít một hơi thật sâu, cố gắng phản bác
-"cơn đau đang tấn công cậu bây giờ mà phải không?bây giờ có hai lựa chọn cho cậu ! Một là nằm ở đây nghỉ ngơi, hai là đi ra khỏi phòng...^^"
sugihara cười khô khốc, Kirishima thật vô tâm mà...
- "aha... chỉ đau một chút..."
và sau đó cậu đột nhiên bất tỉnh và ngã xuống giường
-"Chết thật...!"
Kirishima bản thân cũng không biết gì về y học, nhấn nút gọi y tá, suy nghĩ duy nhất của anh lúc ấy là: nếu không phải cho mình thì cậu ta đã khônh ra nông nỗi này
-"kirishi-"
một y tá bước vào, có lẽ là ông chủ tạm thời thuê. cô ấy nhìn chằm chằm vào kirishima trên ghế và sugihara trên giường trong giây lát nhưng ngay lập tức thích nghi với sự thay đổi và chăm sóc vết thương cho sugihara,
Kirishima nhìn cô cởi chiếc áo sơ mi dính máu và để lộ lớp băng quấn sơ sài bên dưới, cô cau mày
-"Cơ thể của anh ấy đã thể hiện có khả năng anh ta đã chịu đau rất lâu rồi...thuốc mỡ bây giờ vẫn còn nguyên..."
Kirishima nhìn cô đầy thắc mắc, yêu cầu cô nói rõ hơn mà không nói,
-"Cách anh ấy băng bó thực chất chỉ là để che máu, điều này sẽ không mang lại bất kỳ sự hồi phục nào. Vẫn còn một ít thuốc mỡ còn sót lại ở đây, rất có thể anh ấy đã lấy bất cứ thứ gì anh ấy nghĩ sẽ giúp giảm đau và che đậy mọi dấu hiệu vết thương. Việc anh ấy bị thương khắp người cũng không giúp được gì, chúng tôi sẽ phải kiểm tra nội thương. Tôi khuyên anh không nên để anh bạn của mình đi lại quá nhiều hoặc làm bất kỳ công việc nào đòi hỏi anh ta phải căng thẳng về thể chất."
cô y tá sớm nhận ra, ồ. đây không phải là bệnh nhân mà tôi được thuê. và ồ. tôi vừa bảo một thành viên yakuza chăm sóc một anh chàng nào đó bất tỉnh trên giường một cách khá thoải mái. Chắc cô sẽ bị giết chết mất
nhưng trái ngược với phản ứng mà cô suy nghĩ, cô thấy Kirishima gật đầu xác nhận và nói với giọng trầm
-"Cô có thể giúp cậu ấy phải không?"
-"Tất nhiên là tôi có thể! Anh có thể tin tưởng vào tôi, chỉ cần cho tôi một chút băng để băng bó vết thương cho anh ấy và chắc chắn bạn của anh sẽ khỏe lại như mọi khi trong một tháng!"
cô khoe khoang về khả năng của mình và có thể lờ mờ nhìn thấy đôi mắt của kirishima sáng lên một chút sau cặp kính của anh. có trời mới biết tại sao anh ấy lại mặc những thứ đó trong nhà.
.
.
.
________________________________
Sẽ có hai phần nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro