[OneShot].[Thất Ngũ Chiết] Sự Bất Ngờ Ngọt Ngào.
Ngô Triết Hàm x Hứa Giai Kì.
Ngũ Chiết x Kiki.
===========================
"Có ai đó dám khẳng định rằng mình đã buông để rồi không biết buồn, biết nhớ, biết yêu? Hạnh phúc hay đau khổ vì yêu".
Tớ gặp cậu một buổi tối sau giao thừa. Một buối tối vẫn còn mang theo sự mỏi mệt của gần 1 ngày bay và một bầu khí nén, lọc mà vài ba trăm hành khách phải hít vào thở ra.
Thực ra, người bạn thân Lạc Lạc đã giới thiệu cậu với tớ từ tối hôm trước. Có thể tình duyên chưa tới bến nên chỉ sau câu chào hỏi tên tuổi, quê quán là tớ đã quay trở lại bàn bar của mình.
==========================
Gặp gỡ.
Tớ mở cửa quán, nơi hội tụ của những khách hàng thân quen và những khách du lịch hiếu kỳ muốn khám phá một phần hồn của Thượng Hải đêm. Tớ nhìn thấy cậu nhưng không ngồi vào cùng bàn của cậu.
- Xin chào, hôm nay cậu khỏe chứ?
- Xin chào, tớ khỏe. Cảm ơn. Còn cậu?
- Rất ổn.
Tớ cởi áo khoác, ngồi vào bàn số một. Cậu lẳng lặng nhả khói Vape bên bàn số hai, trước mặt là ly bia đã vơi một nửa.
Chỉ sau khi nâng ly bia lên, tớ mới quay sang hỏi cậu:
- Xin lỗi cậu có thể nhắc lại tên?
- Hứa Giai Kì.
- Gì cơ?
- Cậu hãy gọi tớ là Kiki.
- Xin lỗi Kiki. Tớ thực sự không nhớ tên cậu vì tối qua chúng ta chỉ có vài phút làm quen. Còn tớ vẫn là Ngô Triết Hàm, cậu có thể gọi tớ là Ngũ Chiết.
- Không sao. Tớ thì vẫn nhớ cậu. Và đặc biệt là mùi nước hoa của cậu.
- Ha ha. Cảm ơn. Cậu có muốn sang ngồi cùng bàn tớ không?
- Chắc chắn rồi.
Hai vại bia được nâng lên, chạm vào nhau đánh "cốc" một phát, một cái "chạm" không rời ra được từ hơn hai năm qua.
Bia cạn. Bia lại đầy. Một cái cớ để ngồi buôn chuyện cả buổi tối.
«Thật ra, tớ muốn nhân cơ hội này để làm quen với cậu».
Những ánh mắt va vào nhau. Những bàn tay ta vấp phải nhau. Những đầu gối "cố tình" chạm vào nhau. Điện tích. Điện kích thích.
- Tớ thích cặp kính của cậu.
- Ôi thế á? Tớ cũng thích cặp kính của cậu.
Cặp kính của cậu có thể là dụng cụ để nhìn tốt hơn, còn kính của tớ là thời trang, một sự sắp đặt, lựa chọn màu sắc theo trang phục hợp thời.
"Cậu đến Thượng Hải hôm nào?".
"Hôm qua thôi".
"Tớ cũng đến hôm qua".
"Tớ bay từ New York".
"Tớ, München. Không may, tớ bị kẹt trên máy bay gần bốn tiếng đồng hồ. Máy bay đã không hạ cánh xuống Thượng Hải mà hạ tạm tại Giang Bắc. Air China".
"Ôi, tớ cũng vậy, họ thông báo vì lý do thời tiết".
Lại một điểm chung. Nhiều điểm chung quá. Cả hai chúng ta đều bay của Hãng Air China mặc dù trên hai chuyến bay khác nhau. Chúng ta đều phải chờ hơn bốn tiếng tại Giang Bắc để tiếp tục bay về Thượng Hải. Chúng ta đều phải chờ hơn ba tiếng mới lấy được hành lý. Chúng ta đều dự định đến đặt chân trên các con phố Thượng Hải lúc 8 giờ sáng nhưng chúng ta chỉ rời sân bay lúc 4 giờ chiều.
Đôi khi con người cố tình tìm điểm chung khi muốn cùng nhau đi xa hơn.
Đôi khi cuộc đời tạo ra những sự trùng lặp để kéo con người xích lại gần nhau.
Gần lắm. Gần đến mức hai bàn tay ta dường như đã đặt lên nhau. Hai đầu gối như chưa rời chạm nhau từ bao tháng, bao năm.
Nhanh lắm. Chỉ cách đây mấy cốc bia chúng ta vẫn là hai kẻ xa lạ. "Xin lỗi, cậu có thể nhắc lại tên?", vậy mà giờ phút này ta đã đậu đến một bến khác. Bến đệm.
"Tớ thực sự bị quyến rũ bởi mùi nước hoa của cậu".
Thế là cậu ghé mũi vào cổ tớ để hít một hơi thật sâu. Yêu thế. Khôn thế. Tớ có cảm giác như vừa nhận được sự va chạm của cánh mũi, bờ môi, lướt nhẹ trên má phải.
Tớ thầm hỏi trái tim làm bằng gì mà thay đổi nhịp đập. Men bia hay men lời đã làm là da tớ ấm dần. Ánh đèn mờ hay khói thuốc đã làm mắt tớ long lanh, ẩm ướt.
============================
Một sự phấn khích.
Mọi sự khởi đầu đều có kết thúc. Đến giờ bar đóng cửa. Tớ và cậu trao nhau số điện thoại. Muốn gặp lại nhau lắm chứ.
"Chúng ta có thể gặp nhau ngày mai? Một bữa trưa hay cà phê cùng nhau chứ?".
"Chắc chắn rồi. Tớ sẽ rất vui".
Rời bar, tớ đưa cậu đến gần cửa khách sạn và nói lời tạm biệt. Cậu nắm tay tớ và gửi lên môi tớ một nụ hôn chớp nhoáng như tia chớp ngắn ngủi mà chỉ có máy đo thời gian của các nhà điền kinh tốc độ mới đo được độ dài.
Sao vậy? Nếu cả hai ta cùng muốn trao nhau một nụ hôn mà sao phải chia tay trong chếnh choáng thế.
Không níu kéo. Không bịn rịn. Mới một tối buôn chuyện thôi mà.
"Hẹn ngày mai nhá".
"Tớ chờ cậu gọi khi thức giấc".
==========================
Hai năm hạnh phúc.
Thế là ta yêu. Yêu say đắm. Hai năm thoi đưa. Cậu đến với tớ. Tớ đến với cậu. München - New York.
Tình yêu có khi bồng bềnh hai tiếng trên chín tầng mây. Hai tiếng tay trong tay làm sao không say, không bồng bềnh, làm sao chân chạm được đất?
==========================
München, vầng trăng rằm trước Tết.
Tết khi lầm lũi, khi xồng xộc đến. Khỉ nhường đường cho Gà.
Tớ có nên về với Khỉ già tiễn tuổi 95 già nua hay ở lại chốn hồn tuyết trắng?
Gia đình tớ sống ở trung tâm kinh tế, giao thông và văn hóa của Đức - München. Cậu ở cách gia đình tớ chín giờ bay. New York. Tớ và cậu cùng làm việc tại New York phồn hoa, cách nhau 40 phút lái xe.
Mẹ và Ba tớ đã ly hôn khi tớ còn bé. Vì thế, Ba tớ ở München, Mẹ thì vẫn ở lại Thượng Hải.
"Cậu phải về với mẹ. Tớ sẽ bắt cậu về".
"Tớ muốn lắm, nhưng vì công việc, hơn nữa tớ đã có một năm kinh doanh cực bận rộn".
"Tớ sẽ đặt vé để cậu bay về quê hương".
==========================
Bồng bềnh trên mây.
Tớ bay về với mẹ. Xa dần cậu. Khoảng cách giữa cậu và tớ không phải là vài chục phút lái xe nữa mà là mười lăm, mười sáu giờ bay.
Tớ được ôm mẹ vào lòng mặc dù còn xa mới kể được hết được các lý do tớ về với mẹ. Con người chắc sẽ có muôn vàn lý do để yêu nhau, nhưng để ghét nhau thì chỉ một lý do là đủ.
Đêm giao thừa cứ vật vờ như muốn gõ cửa tâm hồn trống vắng. Tớ nhớ cậu. Tớ chỉ mong được ôm cậu dưới làn pháo hoa, được chia sẻ những lời yêu khi và trao nhau những nụ hôn nồng thắm. Cậu xa quá. Ôi tình yêu của tớ!
==========================
Thượng Hải, trước giờ giao thừa.
Tớ thu mình trong mền chăn tưởng như mùa đông sẽ không rời khỏi căn phòng nhỏ. Bốn tiếng nữa thôi ngoài kia sẽ là một bầu trời của ngàn hoa vạn sắc lấp lánh. Tớ cố nhắm mắt cho qua cái thời khắc giao thừa quá dỗi thiêng liêng với hàng triệu con người.
"Có ai đó dám khẳng định rằng mình đã "buông" để rồi không biết buồn, biết nhớ, biết yêu? Hạnh phúc hay đau khổ vì yêu".
Tớ thật ngốc, Cậu ạ.
Những tin nhắn của cậu lôi tớ khỏi cái mông lung của thời khắc tiền giao thừa.
"Người yêu dấu, người sẽ đến bar của chúng ta tối nay chứ?".
"Cậu yêu, tớ đã nằm trong chăn, và không muốn đi đâu tối nay".
"Sắp giao thừa mà, hãy đến quán mà chúng ta đã gặp nhau đi".
"Tớ xin lỗi, mai tớ sẽ đến, tớ cảm thấy rất buồn và nhớ cậu vì thiếu cậu ở đây".
"Tớ đã gửi một món quà đặc biệt cho cậu ở quán".
"Cậu ngọt ngào của tớ, tớ sẽ đến lấy ngày mai. Cảm ơn cậu".
"Món quà chỉ có thể lấy được tối nay".
"Ôi! Là gì vậy?".
"Một sự bất ngờ".
Tớ nghĩ cậu đã gửi đến tớ bao xa hơn mười ngàn cây số một đóa hoa tươi thắm cùng một lời yêu hiển thị trên màn hình của quán bar.
Cậu mới đáng yêu làm sao. Tớ ích kỷ và vô tình đến mức không chuẩn bị quà gì cho cậu ngày hôm nay.
"Người sẽ đến lấy quà chứ?".
"Vâng, vì yêu cậu, tớ sẽ đến, nhưng tớ sẽ không ở lại và sẽ trở về nhà luôn".
"Cậu thật tuyệt vời, tớ yêu cậu".
"Cậu mới là người tuyệt vời".
"Trước khi đến, cậu gọi cho Lạc để hỏi về món quà nhé".
"Sẽ".
"Cậu đừng quên gửi tin nhắn cho tớ khi lên Taxi".
"Tớ sẽ, cậu yêu. Gửi cậu một nụ hôn nhé".
===========================
Tớ gọi Tiểu Lạc để nói rằng tớ sẽ đến quán, để nhận quà của cậu. Lạc nói tớ qua đón cậu ấy ở quán cafe gần đó rồi cả hai sẽ đến nơi tớ đã gặp tình yêu của tớ hai năm, sáu mươi chín ngày trước đó.
Đến trước cửa quán bar, Lạc bịt mắt tớ nói: "Em sẽ dẫn Chiết vào quán, nhưng phải bịt mắt Chiết lại".
Tớ đã đặt chân đến quán này từ hơn mười năm nay nên quen mọi lối đi, mọi sắp đặt bàn ghế.
Tớ tự nguyện nhắm mắt trong bàn tay của Lạc và đi theo bước chân của nhóc ấy.
Chỉ còn vài giây nữa thôi, khi tớ mở to đôi mắt sẽ là món quà bất ngờ đặc biệt mà cậu đã tìm mọi cách gửi kịp đến tớ trước giờ giao thừa.
"Một lẵng hoa hồng đỏ thắm?" Vì tớ yêu hoa lắm.
"Một chai rượu đỏ để tớ cùng chia vui với bạn bè?" Vì tớ thích rượu vang đỏ.
"Một lời yêu, bay bay nhè nhẹ trên màn hình?" Vì tớ quá lãng mạn.
"Một chiếc phong bao lì xì?" Vì cậu đã quá hiểu biết về phong tục quê tớ.
"Một chiếc bánh hình trái tim". Vì con tim chúng ta đã thuộc về nhau.
===========================
Sự bất ngờ ngọt ngào.
Bàn tay cậu giải phóng đôi mắt có phần mỏi mệt của tớ.
Ôi! Lạy Thần Tình yêu Eros. Valentine vừa khép cửa cách đây sáu ngày.
Trước mắt tớ là cả một bầu trời yêu thương. Một thế giới hoang đường. Một món quà bất ngờ. Một con tim nghẹn ngào.
Cậu của tớ. Tình yêu của tớ. Cậu đang đứng trước mặt tớ và trao tớ một bông hồng đỏ thắm.
Không phải là một giấc mơ. Tớ nhận hoa, ôm cậu vào lòng, cảm ơn cậu bằng một nụ hôn ngọt ngào.
"Tớ đã băng qua chín tầng mây, muôn ngàn dặm, mười sáu giờ bay để đến với cậu trước lúc giao thừa".
Vẫn một câu hỏi: "Trái tim làm bằng gì mà sao không biết khóc?".
Tớ không khóc. Tớ sững sờ, ngạc nhiên, chỉ biết ôm cậu vào lòng như chưa bao giờ được làm thế.
"Cảm ơn cậu yêu đã cho tớ nếm mùi của hạnh phúc. Cậu thật điên cuồng nhưng tớ yêu sự cuồng điên của cậu. Tớ yêu cậu".
"Người đã không ân hận đến đây chứ?".
"Ôi! Làm sao tớ có thể ân hận trước điều bất ngờ ngọt lịm như vậy?".
Điên hơn nữa khi cậu nói với tớ chỉ ở đây ba ngày Tết vì không muốn tớ buồn những ngày này.
Chúng ta thực sự là hai kẻ điên trong tình yêu.
============================
Mùng 4 Tết, trên giường.
Đời là bong bóng của những cơn mưa buồn.
Tớ không mong hết buồn vì đời sẽ hụt hẫng.
Tớ không mong mưa thôi để đời đỡ hanh đét như những chiếc lá không nhựa của mùa thu.
Đời là những giọt nước mắt.
Tớ không ngăn cản những giọt nước mắt rơi để đời được nghe trái tim còn đập.
Đời là những cuộc tình say đắm.
Tớ không mong hết tình để mỗi sáng mai con tim thức giấc được nghe thổn thức của lời yêu, để bờ môi ấm áp giọt tình khi màn đêm buông xuống.
Nếu tớ có buồn, nước mắt còn rơi, những cuộc tình có tạm xa và những cơn mưa rào vẫn ngập lụt lòng tớ thì tớ còn yêu, còn sống.
Cứ nghĩ đến lúc mọi gánh nợ hồng trần rũ sạch, chắc tớ sẽ ngẩn ngơ, bơ vơ, không điểm tựa. Ngày sẽ dài. Đêm đằng đẵng và cuộc đời sẽ nhạt thếch.
Cậu tạm ra đi để lại tớ với căn phòng trống vắng. Vẫn ngất ngây một hương vị của những đêm nồng nàn. Mùi hương bưởi sớm về ào ào trên bao lơn, len lỏi qua khe cửa sổ để chia sẻ một đêm trắng cùng tớ.
Nếu bờ mi tớ vẫn không chịu khép lại sau ba ngày Tết bên cậu thì chính là tớ vẫn say. Say tình. Những cánh hồng đỏ thẫm màu của Valentine đằm thắm sẽ đưa cậu về trong vòng tay âu yếm.
Tạm biệt Tết. Tạm biệt Cậu.
Tớ mơ về ngày tớ và cậu sum họp nhau tại Nữu Ước. Rất nhanh nữa thôi, tớ và cậu sẽ xây dựng lại. Trọn vẹn tất cả mọi thứ. Cố ý, hay vô tình, tớ đã say trong sự bất ngờ ngọt ngào của mùa xuân.
==========================
Chú thích:
München, hay Muenchen. Là thành phố lớn thứ 3 của Đức.
Giang Bắc, sân bay Quốc tế Giang Bắc Trùng Khánh.
Air China, hay Hãng Hàng không Quốc tế Trung Quốc. Đây là hãng hàng không quốc gia lớn thứ 2 và là hãng hàng không duy nhất mang cờ Trung Quốc trên toàn bộ đội tàu bay của mình.
Tuổi 95 già nua, bối cảnh tớ viết cho OneShot lần này chính là lúc Ngũ Chiết và Kiki đều đã hơn 30. Tuổi 95, ý là 2 bạn ấy sinh năm 1995. Bối cảnh của hơn chục năm sau.
Thần tình yêu Eros, Eros và Cupid đều là 1 vị Thần. Eros là của Thần thoại Hy Lạp. Cupid là từ Thần thoại La Mã.
Nữu Ước, tên Hán Việt của New York.
★ Ngoài lề:
1. Từ New York bay đến Thượng Hải, mất khoảng 15 giờ bay.
2. Từ München bay đi Thượng Hải, mất khoảng 12 giờ bay.
3. Từ New York bay đi München, mất khoảng 9 giờ bay.
============================
Xin chào.
26 và 27, là sinh nhật lần thứ 22 của 2 bạn nhỏ Ngũ Chiết và Kiki. Tớ chúc 2 bạn nhỏ có thật nhiều sức khỏe, yêu thương, quan tâm nhau cũng như Team Sii.
Yêu và thương nhớ 2 bạn nhỏ.
P/S: chúng tớ cùng tuổi đấy nha.
Pu/jiro (bạn nhỏ viết fic) cũng 22 tuổi nữa đó ~~~
===========================
Cảm ơn các bạn đã đọc OneShot này.
Nhớ bình luận/comment cho tớ oneshot này. Không được đọc chùa Oneshot lần này đâu nhé
 ̄︿ ̄
Chúc các bạn ngày mới tốt lành.
Cần Thơ, Việt Nam, 27/08/2017.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro