THAT AUTUMN - MÙA THU ĐÓ
CẢNH BÁO: đây là truyện SAD ENDING, bạn nào không thích thể loại này có thể không đọc vì author khi viết oneshot này tâm trạng rất hỗn loạn, cảm xúc rối bời nên lời văn có lúc sẽ rất buồn, có lúc sẽ rất mơ hồ khó hiểu.
Trước khi bắt đầu đọc oneshot này, các bạn hãy mở bài "Autumn Journey" của Eric Chiryoku lên. Cùng nghe cùng đọc sẽ cảm nhận được nhiều hơn cảm xúc của câu chuyện.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Các bạn đã bật nhạc lên chưa? Giờ thì chúng ta cùng bước vào câu chuyện nhé!
====
Mùa thu đó, gặp được em, tôi cứ nghĩ mình và em sẽ cùng nhau bên cạnh trọn đời. Nhưng sự thật, mùa thu đó và các mùa thu sau, tôi vốn dĩ chưa có em lần nào.
====
Là vào mùa thu năm ấy, tôi gặp em trong chiều phong rơi đỏ rực. Em đứng đó trong khoảng lặng, dường như đang thả hồn theo từng con gió. Áo len đỏ ngày ấy, em chìa tay đón từng chiếc lá đơn độc. Ngón tay chạm nhẹ rồi cả bàn tay khẽ bao bọc nó. Em mím môi quan sát thật kỹ rồi đưa tay lên thổi trả lá phong đỏ về với tự nhiên. Phong tung mình giữa khoảng không bất tận rồi nhẹ nhàng chạm đất. Áo len đỏ rộng lớn ôm lấy cơ thể của em, không nhỏ nhắn, không gầy guộc, dáng người của một chàng trai trưởng thành. Trong khoảnh khắc khi mắt tôi chạm đến màu đỏ ấy, đôi tay lại vô thức đưa ra để rồi vô tình dừng lại giữa không trung. Đôi tay vuốt nhẹ dáng hình qua không khí trong suốt. Bàn tay nắm rồi lại mở như muốn níu lấy, muốn ôm trọn cả sắc đỏ vào người mình. Đỏ. Không nóng bỏng. Không cuồng nhiệt. Đỏ. Không vội vàng. Không gấp rút. Chỉ có em, một màu đỏ nhưng lại rất nhu hoà, rất tĩnh lặng. Nắng thu yếu ớt len mình qua kẽ lá, cố rơi vào màu nâu mềm mại. Thấp thoáng, màu hổ phách khẽ chạm vào nắng vàng nhạt. Nắng không buồn nhưng cũng không vui, nó lôi kéo em lọt thỏm trong cái không gian đầy ánh lửa của phong.
Màu đỏ lớn ôm lấy màu đỏ nhỏ. Màu đỏ nhỏ ôm lấy một màu đỏ vô hình khác. Chúng cứ ôm vào nhau những cái vỏ bọc độc lập, tách biệt với những sắc màu khác. Em nghiêng đầu nhìn chiếc lá vẹn nguyên trước mắt, đồng điếu ẩn hiện trước mắt tôi, khẽ giấu mình sau cơn mưa phong lơ đãng. Tôi chăm chú nhìn em, nhìn những chuyển động của lá phong. Môi mấp máy đếm một, hai, ba ... tôi đếm số lá rơi lìa những bóng cao vững vàng, vô tình lại đếm những bước chân vô thức tiến gần về em. Em xoay người, nụ cười tắt ngúm, trầm tĩnh nhìn tôi như đang quan sát một điều lạ mới. Đồng điếu lại xuất hiện. Thịch. Thịch. Thịch. Trái tim không tự chủ cứ đập lên, không nhanh, không chậm nhưng đủ rõ ràng để tôi xác định được nó đang mất đi nhịp điệu vốn có. Hình như cảnh sắc đang dần chuyển màu, một màu sắc mờ mờ ảo ảo đang len khỏi cái vỏ bọc giấu chính nó trước đây. Thu phong năm ấy, tôi biết được em tên Dịch Dương Thiên Tỉ.
...
Mùa thu năm kế tiếp, lá phong lại rơi đầy cả con đường dài vô tận. Nắng vàng ngày ấy vẫn yếu ớt kéo mình chạm vào cảnh vật. Vẫn màu đỏ ấy nhưng nó không còn cô độc nữa. Tình cảm đến một cách chậm rãi và nhẹ nhàng, nó cứ thấm dần thấm dần vào trong tim ta, lan toả hơi ấm khắp cả một khoảng không vốn dĩ rất lạnh lẽo. Một màu lam rộng lớn ôm lấy màu đỏ nhỏ bé năm xưa vào lòng. Mùi thơm trà nhẹ nơi tóc em nghịch ngợm đánh thức từng dây thần kinh khứu giác, lôi kéo tôi đến gần em hơn. Và cái ôm thật chặt từ đằng sau, tôi cúi đầu hít trọn hương thơm đặc biệt ấy. Thiên Tỉ nghiêng đầu, vừa vặn để hai gò má của chúng tôi chạm vào nhau. Từng sợi tóc cũng rụt rè quấn lấy nhau trong cơn gió. Bàn tay em không nhỏ như bàn tay người thiếu nữ, nhưng cũng không lớn như bàn tay một chàng trai trưởng thành. Nó chỉ đúng kích cỡ như thế nhưng vừa hay lại khít với bàn tay của tôi. Hơi ấm như tìm thấy nhau trong cơn lạnh nhè nhẹ của trời thu, những ngón tay siết lại với nhau thật chặt, hai chiếc nhẫn đặt cạnh nhau sáng lấp lánh. Tôi đưa em vào nụ hôn đầu, chỉ là cái chạm môi thật khẽ nhưng lại khiến hai tiếng tim đập thật mạnh mẽ. Trong gió, tôi nghe tiếng em nói mang theo âm cười thật nhẹ: "Tuấn Khải, em yêu anh ...".
Lá phong vẫn rơi thật nhiều. Mùa thu vẫn cứ diễn ra theo cách riêng của nó. Thu không lạnh như mùa đông, cái lạnh giá rét đông cứng cả tâm người. Thu không nóng như mùa hạ, cái nóng cuồng nhiệt thiêu đốt cả lý trí. Thu vừa lạnh lại vừa nóng. Nó cứ âm ỉ âm ỉ len lỏi vào lòng người. Lúc sẽ như chiếc khăn len ấm áp xoa dịu cơn rét. Lúc sẽ như dòng nước mát lạnh dần dà dập tắt đi ngọn lửa trong lòng. Ừ, tôi không cần biết thu như thế nào, tôi chỉ biết rằng mùa thu này, tôi không còn phải lẳng lặng bước đi qua từng con phố dài, cũng không cần lơ đãng đánh rơi ánh nhìn lên ảo giác vô định, cũng không cần một mình vẽ lại cảnh trời sắc đỏ trong từng giai điệu bi thương đến tan nát cõi lòng. Thu này, tôi khác rồi. Tôi có người đi cùng tận hết những con phố dài khi xưa, tôi có nơi dừng lại cho ánh mắt của mình, tôi có một bức tranh riêng biệt đắm chìm trong bản tình ca dành cho hai người. Em, chàng trai màu đỏ, lại đánh dậy cả một màu xanh rộng lớn bấy lâu ngủ say trong tôi. Áo len đỏ bên cạnh áo len xanh thật ấm. Hôm nay lại thấy cảnh sắc thật lạ, trời thu đỏ lại có pha vào thêm chút màu tím. Mùa thu này, tôi có em bên cạnh.
...
Mùa thu năm sau đó, mọi thứ lại thay đổi. Tôi đứng lặng nhìn lá phong rơi như thu năm nào. Lá phong đỏ vẫn rời khỏi bóng lớn, chạy theo cơn gió để rồi tự chính mình rơi ngã xuống nền đất. Một, hai, ba ... lá phong rơi. Bốn, năm sáu, ... nước mắt cũng từng giọt rơi theo, lăn dài lăn dài từ khoé mi dọc xuống gò má lạnh lẽo thiếu đi hơi ấm bên cạnh. Tóc bị gió thổi loạn cả lên, không một gì quấn lấy đưa từng sợi trở về thực tại. Thịch. Tim vẫn không tự chủ đập sai nhịp đi nhưng kìa, thật yếu, thật chậm. Nó là đang đau đớn đến không còn một chút sức lực nào để tung mình trong thế giới này hay là cốt ý đập chậm lại để chờ đợi một ai đó. Tôi cũng không biết nữa. Màu hổ phách u sầu nhìn thẳng vào tôi sau màng nước trực tuôn trào. Thiên Tỉ mỉm cười thật nhẹ. Em vẫn như trước, vẫn chiếc áo len đỏ năm nào. Em nhìn tôi đến thơ thẫn rồi lại ngẩn đầu nhìn lá phong rơi. Kìa, hai chiếc lá phong cạnh bên cùng nhau rơi xuống, nhưng sao chúng lại xa lạ như thế. Thiên Tỉ đưa tay đón lấy chúng. Hai tay khum sát như cố đưa chúng gần với nhau nhưng lá phong và lá phong vỡ vụn. Tôi nghe đâu đó trong ngực mình cũng vụn nát theo. Em đến trước mặt tôi, một tay kéo bàn tay tôi đưa lên, một tay thả vào những mảnh vụn của lá phong và lá phong khi nãy. Chiếc nhẫn trên ngón áp út lọt thỏm giữa lòng bàn tay dần lạnh lẽo trở lại. Hai bàn tay nhưng chỉ còn một chiếc nhẫn sáng lấp lánh. Em cứ thế xoay người bước đi. Tôi cứ thế thẫn thờ trong câu nói nhẹ bẫng như cách rơi của lá phong năm ấy vang thật chậm bên tai: "Tuấn Khải, em xin lỗi ...".
Em đã cho tôi biết mùa thu đẹp đến dường nào. Em đưa tôi cái mát lạnh, trao tôi cái ấm áp mà vốn dĩ tôi luôn kiếm tìm. Em cho tôi cái hạnh phúc, em tặng tôi cái quan tâm tôi luôn cần đến. Em đem đến cho tôi sự lấp đầy khoảng trống vốn luôn cạnh bên tôi bấy lâu. Em vẽ lên nụ cười và dạy hư trái tim tôi đập lệch nhịp. Em đã cầm tay tôi trộn lẫn màu đỏ rực của sắc thu vào trong vùng xanh rộng lớn tạo ra một sắc tím kỳ diệu. Em kéo tay tôi bước vào con đường dài đầy nắng vàng nhạt cùng lá phong đỏ, con đường tưởng chừng chỉ dành riêng cho hai ta và mãi mãi không có ngã rẽ hay bất cứ điểm dừng nào. Nhưng em cũng cho tôi biết được mùa thu cũng cay độc đến dường nào, nó đưa ta đến với nhau thế mà chỉ trong phút chốc lại đem theo hàng ngàn mũi lá nhọn lần lượt đâm vào tim. Lá phong mùa thu màu đỏ, máu cũng màu đỏ. Một sắc đỏ không thể phân biệt được đâu là ảo ảnh tan nát, đâu là nỗi buồn hư vô. Thu phong vẫn rơi cùng nhau giữa khoảng trời rộng nhưng mỗi chiếc lá lại đắm chìm trong khoảng lặng riêng của mình. Vô tình chạm đất cùng lúc, vô tình xếp thành hai chữ "Khải" và "Thiên" cạnh bên nhau nhưng lại xa một khoảng cách không bao giờ với tới nhau được. Mùa thu năm đó, tôi mất em.
...
Một năm, hai năm, ba năm ... Đã ba mùa thu trôi qua, tôi vẫn là Vương Tuấn Khải, không phải Vương Tuấn Khải của ba năm trước, là một Vương Tuấn Khải của thực tại. Ba năm trôi qua thật lạnh lùng. Không một hơi ấm, không một tình yêu mới. Trái tim vẫn khoá chặt chờ mong một người trở về. Ba năm qua, tôi đã vài lần quay lại nơi con đường đầy lá phong rơi ấy nhưng chỉ là từ xa đứng nhìn. Tôi trốn tránh, tôi sợ hãi, tôi không dám trở về nơi đó bởi vì con đường ấy chỉ còn lại một màu sắc đơn độc. Tôi trốn tránh khi phải đối mặt với một sự thật em đã rời xa tôi. Tôi sợ bản thân lại rơi vào vòng tưởng em vẫn còn bên cạnh, vẫn cười với tôi, vẫn nắm lấy tay tôi thật chặt, vẫn ôm tôi thật lâu, để rồi chỉ cần rung nhẹ mi mắt, em lại tan biến, chỉ còn lại màu trắng toát của trần nhà lạnh lẽo. Ấy thế mà chân cứ vô định tiến về con đường thu phong ấy. Từ phía xa xa, dưới cái nắng vàng, bóng dáng người con trai năm nào hư hư ảo ảo hiện ra trong mưa lá phong rơi đỏ rực. Tôi vô thức mỉm cười. Em đã về. Thiên Tỉ đã về. Cả tâm tư rạo rực toan chạy đến đấy ôm lấy em thật chặt, hít hà hương trà thơm nhè nhẹ của em. Tôi sẽ giữ em trong vòng tay, không để em rời xa mình thêm một khắc nào nữa. Tôi và em sẽ bên cạnh nhau như thế, bên cạnh nhau cùng với lá phong đỏ năm nào. Nhưng khi gót chân nhấc lên một chút, lá phong bay ngang tầm mắt, bóng dáng người con trai ấy cũng biến mất trong phút chốc.
Tôi sững sờ. Lá phong lại rơi nhiều nữa rồi. Nước mắt kìm nén bấy lâu lại theo lá mà tuôn trào. Tôi nhớ em, là nhớ em đến phát điên rồi. Tại sao lại khiến Vương Tuấn Khải tôi khổ sở đến thế này? "Easy come, Easy go", em đến bên tôi thật khẽ rồi lại lẳng lặng rời xa như thế! Dịch Dương Thiên Tỉ, em thật giống cơn gió đáng ghét kia, vô tình lướt ngang cuộc đời của lá phong. Lá phong u buồn trong nỗi đơn độc riêng của mình, nay lại được cơn gió đem lại niềm vui liền không nghĩ suy rời khỏi thế giới của mình bay theo gió. Gió thổi nhẹ đưa lá phong tung mình giữa không trung ấm áp nắng vàng. Ngờ đâu, khi lá phong mải mê trong cái hạnh phúc hư vô do gió tạo nên, gió lại hờ hững đẩy lá phong rơi xuống nền đất lạnh lẽo rồi lại xa lạ lướt qua. Lá phong nằm đấy, trơ trội nhìn về bóng lớn thế giới của mình, rồi lại nhìn nắng vàng, rồi lại nhìn gió. Nó đau trong lòng một nỗi đau cô độc của chiếc lá. Lá phong nằm đó chờ đợi gió quay về, chờ đợi gió đem nó về với hơi ấm khi trước gió đem lại cho nó. Để rồi nó tự cười chính mình trong những giọt nước mắt trời đầy giễu cợt giành cho bản thân chiếc lá. Mùa thu ba năm này, mùa thu nào cũng mưa thật lớn, mùa thu nào cũng mưa thật buồn. Mùa thu ba năm này, mùa thu nào cũng nhạt dần sắc đỏ. Mùa thu nào tôi cũng không có em.
...
Mùa thu của thực tại, là mùa thu của hai năm sau đó, không còn mưa, không còn sắc đỏ rực của lá phong, chỉ còn lại thân cây cao lớn trơ trụi cành. Một chiếc lá phong bé nhỏ vẫn còn cố bám lấy cành cây vững chắc như chưa muốn rời xa nó. Tôi mỉm cười nhìn lá phong ấy, lại tự thấy bản thân mình trong nó, cứ tự nuôi cho mình một hy vọng mong manh nhưng lại không dám chính diện với sự thật. Gió vẫn cứ từng cơn vờn qua vờn lại đẩy lá nhỏ lìa cành, lá nhỏ vẫn kiên cường bám chắc. Tự dưng lại muốn đưa tay chặn gió lại, tôi muốn bảo vệ chiếc lá ấy, muốn tiếp tục nuôi hy vọng ấy. Tôi tin rằng, chỉ cần còn chiếc lá ấy trên cõi đời này thì em sẽ quay về bên tôi. Ha. Thật buồn cười. Chẳng phải là em vẫn ở mãi một nơi đấy sao? Em vốn chẳng có rời đi đấy sao? Ha. Chỉ tại thằng hèn nhát như tôi không chạy tới bên em đấy sao? Lúc em đau đớn nhất, tôi lại ích kỷ đau riêng nỗi đau của mình. Lúc em cần tôi nhất, tôi lại quay lưng với sự thật. Vương Tuấn Khải, mày là đồ tồi. Mày xem lại bản thân mày đi. Bảy năm trước, khi mày hai mươi ba tuổi, Thiên Tỉ hai mươi hai tuổi. Năm năm trước, mày hai mươi lăm tuổi, Thiên Tỉ hai mươi bốn tuổi. Thực tại, mày đã ba mươi tuổi, Thiên Tỉ vẫn là chàng trai hai mươi bốn tuổi năm nào. Vương Tuấn Khải, mày đã thấy sự tồi tệ của bản thân hay chưa?
Gió lại thổi qua từng đợt, không còn mưa lá phong rơi năm nào, nhưng nước mắt vẫn lăn dài thật nhiều. Tôi quỳ dưới gốc cây, ôm chặt lấy nó như ôm lấy em cả ôm lấy chính bản thân mình. Tôi khóc thật lớn, gào thật lớn. Bốn tiếng "Dịch Dương Thiên Tỉ" vang vọng khắp cả con đường đầy nắng vàng nhạt. Trời thu không mưa nhưng tâm sớm đã âm u thật nhiều. Trái tim đau đớn kêu tên một người không ngừng. Dịch Dương Thiên Tỉ, vì sao lại bỏ anh như thế? Vì sao lại không nói cho anh biết? Dịch Dương Thiên Tỉ, anh là thằng tồi phải không? Anh đáng chết lắm phải không? Trong tiếng nức nở, tôi cứ hỏi thật nhiều điều, tôi hỏi gió, hỏi lá phong, tôi hỏi em cũng như hỏi chính bản thân tôi cho tới lúc mệt mỏi gục đầu bên gốc cây buồn bã. Nắng vàng nhạt ôm trọn người đàn ông, hong khô nước mắt nơi mi mắt rũ xuống đầy sầu nặng, không, là ảo ảnh một chàng trai đồng điếu cười thật đẹp đang vòng tay ôm lấy người đàn ông kia, ngón tay khẽ lau đi nước mắt bên khoé mi, nở nụ cười thật ấm áp, thì thầm thật khẽ bên tai người kia ba chữ "Em yêu anh" rồi lại biến mất vào hư không.
Rồi gió lại đến, lại lạnh lùng như xưa. Chiếc lá phong cuối cùng yếu ớt không còn đủ sức bám lấy cành cây vững chãi. Mùa thu này, lá phong đỏ cuối cùng lìa cành. Dịch Dương Thiên Tỉ cũng đã ngủ thật sâu.
----The End---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro