Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oikawa Tooru

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ màn hình TV không ngừng nhảy múa trên gương mặt của hai chàng trai. Kageyama Tobio ngồi thẳng lưng, đôi mắt chăm chú dán vào màn hình như thể sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Bên cạnh, Oikawa Tooru ngồi bắt chéo chân, tay cầm điều khiển, trông chẳng khác gì một huấn luyện viên kiêm bình luận viên tự phong.

"Tobio-chan, nhìn cú chuyền này kìa. Thật thảm hại! Em thấy không? Hoàn toàn thiếu tinh tế!" Oikawa tua lại đoạn clip một lần nữa, chỉ tay vào màn hình, nở một nụ cười đắc ý. "Nếu hồi đó em nghe lời anh, chúng ta chắc chắn đã vô địch rồi!"

Kageyama chỉ nhíu mày, không đáp lại. Cậu đã quá quen với những lời châm chọc đầy kiêu ngạo này của Oikawa, nhưng điều khiến cậu thực sự phát bực là cách anh ta không ngừng dừng đoạn ghi hình mỗi khi máy quay lia đến chính anh.

"Nhìn xem, Tobio-chan! Cái góc quay này thực sự làm nổi bật sự đẹp trai thiên phú của anh đấy, đúng không? Anh thật sự quá hoàn hảo mà!" Oikawa nghiêng đầu, tay chạm vào cằm đầy vẻ tự mãn.

Kageyama quay sang nhìn Oikawa môi mím chặt, rõ ràng đang rất muốn nói gì đó. Nhưng ánh mắt cậu không giấu được sự bực bội.

"Anh đang phân tích cho em mà, Tobio-chan! Em nên cảm thấy may mắn vì có một tiền bối tuyệt vời như anh chứ!" Oikawa cười rạng rỡ, sau đó tua đoạn ghi hình đến một cú chuyền bóng đẹp của Kageyama. "Ơ, nhưng mà... cú chuyền này thì cũng không tệ lắm đâu. Dĩ nhiên là vẫn không hoàn hảo bằng anh, nhưng cũng đáng khen một chút."

Kageyama không nói gì, chỉ im lặng tiếp tục xem. Tuy nhiên, đến khoảng 10:30, đôi mắt cậu bắt đầu sụp xuống vì buồn ngủ. Dù Oikawa có huyên thuyên đến đâu, tiếng nói của anh cũng dần trở thành một âm thanh xa xăm trong tai Kageyama. Cậu ngồi dựa vào sofa, đầu nghiêng sang một bên, môi khẽ hé, thở đều.

Oikawa, nhận ra đối phương đã ngủ gục, liền bấm tắt âm lượng tivi. Đôi mắt nâu đầy ma mãnh phút chốc trở nên dịu dàng lạ thường. Anh đặt điều khiển xuống, nhìn thật kỹ gương mặt của Kageyama dưới ánh sáng yếu ớt từ màn hình TV.

"Gương mặt này, đáng yêu như thế này, đẹp trai như thế này... mà em chẳng biết dùng gì cả, Tobio-chan đúng là ngốc." Oikawa thì thầm, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

Như thể không thể kiềm chế nổi, anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Kageyama. Sau đó, bàn tay lại trượt xuống má cậu, khẽ nhéo một cái. Làn da mịn màng đến mức khiến Oikawa ngạc nhiên.

"Thế này mà suốt ngày cứ cau có, thật phí quá." Anh lắc đầu, nhưng không giấu được ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

Kageyama khẽ cựa mình, có lẽ vì cảm nhận được sự động chạm. Nhưng cậu vẫn không tỉnh, chỉ ngả người sâu hơn vào góc sofa.

Oikawa nhìn cậu, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm hoi. "Ngủ như vậy không thoải mái đâu, Tobio-chan." Anh cúi xuống, tắt TV, sau đó nhẹ nhàng nâng đầu của Kageyama lên và đặt dựa vào vai mình.

"Tốt hơn rồi đúng không?" Anh hỏi nhỏ, dù biết chắc rằng Kageyama không thể nghe thấy.

Khi Kageyama đã yên vị, Oikawa khẽ cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc của cậu. Hương thơm nhẹ nhàng từ tóc Kageyama khiến anh không khỏi mỉm cười.

"Chúc mừng sinh nhật, Tobio-chan," anh thì thầm, giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh. "Anh biết em hay lầm lì, ít nói, nhưng em có biết em đáng yêu thế nào không? Em cứ thế này, làm sao mà anh không u mê em cho được?"

Oikawa ngồi yên, để Kageyama thoải mái ngủ trên vai mình. Khoảnh khắc nhỏ bé này lại khiến anh cảm thấy ấm áp đến kỳ lạ.

Và trong thâm tâm, Oikawa Tooru tự nhủ rằng, chỉ cần nhìn thấy Kageyama bình yên thế này, ngày sinh nhật của cậu cũng đã là một ngày hoàn hảo nhất.

Khi đồng hồ điểm 0:00, Oikawa Tooru đột ngột nhảy cẫng lên, hét lớn, "Chúc mừng sinh nhật, Tobio-chan! Anh là người đầu tiên chúc em, thế nào, cảm động chứ?"

Tiếng hét làm Kageyama giật mình tỉnh dậy. Cậu mở mắt, ngơ ngác nhìn Oikawa, mái tóc rối bù khiến cậu trông chẳng khác gì một chú nhím con lơ ngơ. "Hả...? Gì cơ...?"

"Tobio-chan đúng là ngốc, ngủ quên mất khoảnh khắc quan trọng như vậy!" Oikawa khoanh tay, giả vờ bực bội. "Anh đã tua lại cú phát bóng đẹp nhất của mình chỉ để cho em xem, thế mà em lại bỏ lỡ! Không thể tha thứ được!"

Nghe đến đây, Kageyama lập tức ngồi thẳng dậy, đôi mắt lóe lên vẻ nghiêm túc. "Thật ạ? Cho em xem lại đi!"

Oikawa nhếch môi, ánh mắt đầy ranh mãnh. "Ừ thì... cũng được. Nhưng mà, Tobio-chan, nếu muốn xem lại, em phải làm một điều cho anh trước đã."

Kageyama nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh. "Điều gì?"

"Đơn giản thôi mà," Oikawa cười, cúi người xuống gần Kageyama, hơi thở ấm nóng phả nhẹ lên mặt cậu. "Hôn anh một cái. Thật thắm thiết vào, nhé?"

Kageyama lập tức đỏ bừng mặt. "Cái gì? Không đời nào!"

"Ôi trời, Tobio-chan đúng là nhóc con không biết lãng mạn. Anh chỉ đùa thôi mà!" Oikawa cười phá lên, nhưng đôi mắt anh lại ánh lên sự tinh quái. "Nhưng mà này, em không dám thật à? Hay là... em ngại vì anh đẹp trai hơn em?"

Câu nói đó như một cú chọc trúng tự ái của Kageyama. Không nói không rằng, cậu túm lấy cổ áo Oikawa, kéo mạnh anh xuống.

Nụ hôn bất ngờ làm Oikawa sững người, nhưng chỉ trong giây lát, anh đã lấy lại thế chủ động. Bàn tay anh trượt nhẹ lên eo Kageyama, kéo cậu lại gần hơn. "Ồ, Tobio-chan, không ngờ hôm nay em lại táo bạo thế đấy..." Oikawa thì thầm giữa nụ hôn, giọng nói trầm thấp đầy khiêu khích.

Kageyama, dù đỏ mặt đến tận mang tai, vẫn kiên quyết không chịu thua. Cậu mím môi, rồi bất ngờ luồn lưỡi vào, vụng về nhưng rõ ràng rất nỗ lực lấy lòng anh. Oikawa khẽ rên lên một tiếng, cảm giác thú vị lan tỏa trong từng tế bào.

"Tobio-chan, em biết không..." Oikawa vừa nói vừa trượt môi xuống cằm và cổ Kageyama, để lại những dấu vết nhẹ nhàng nhưng đủ khiến cậu rùng mình. "Anh có thể làm thế này cả đêm mà không thấy chán đâu."

"Đừng... đừng có nói linh tinh nữa!" Kageyama lắp bắp, cố đẩy Oikawa ra, nhưng bàn tay anh đã giữ chặt lấy eo cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Oikawa nhếch môi cười, ánh mắt đầy vẻ trêu ngươi. "Em dễ thương quá, Tobio-chan. Nhưng mà này, cú phát bóng của anh thì không có lần thứ hai đâu. Nếu muốn xem lại, thì..." Anh cúi sát xuống, hơi thở phả nhẹ bên tai Kageyama. "Em phải làm thêm lần nữa, nhưng lần này phải tự nguyện nhé."

Kageyama đỏ mặt, lắp bắp phản đối, nhưng trong ánh mắt của Oikawa, cậu nhận ra rằng dù có nói gì thì anh làm theo ý mình thôi.

Kageyama không đáp, chỉ cau mày cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lấp lánh kia đã phản bội cậu. Và khi Oikawa lại cúi xuống, tiếp tục chạm môi mình vào cổ và xương quai xanh của Kageyama, cậu chỉ có thể lắp bắp một câu yếu ớt,
"Dừng... Dừng lại đi, Oikaw-san..."

Nhưng Oikawa, với nụ cười nửa miệng đầy ranh mãnh, chẳng có ý định ngừng lại.

"Tobio-chan à, hôm nay là sinh nhật em. Anh chỉ muốn khiến nó đáng nhớ một chút thôi. Vậy nên..."

Những lời nói sau đó dần bị thay thế bởi những âm thanh khẽ khàng, chỉ còn ánh đèn mờ của phòng khách chứng kiến mọi thứ.

Và sáng hôm sau, khi Kageyama tỉnh dậy, cậu phát hiện mình không còn nằm trên sofa nữa mà đã ở trong phòng ngủ, với Oikawa lười biếng ôm lấy cậu từ phía sau.

"Anh làm gì thế, Oikawa-san?!" Kageyama hét lên, mặt đỏ bừng.

Oikawa chỉ cười, giọng khàn đặc, "Chúc mừng sinh nhật, Tobio-chan. Đêm qua vui không?"

Kageyama chỉ có thể nghiến răng, nhưng trong lòng cậu, những cảm xúc khó gọi tên lại khiến ngày sinh nhật này trở nên thật đặc biệt. Tuy vậy, chuyện này không thể không bỏ qua. Kageyama chộp lấy cái gối mà liên tục đậo vào "mặt tiền" mà Oikawa luôn tự hào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro