Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Oneshot|SeHo] Định luật phòng the


_Kim Tuấn Miên.

Bị gào thét gọi, Tuấn Miên hoảng hốt chạy từ phòng tắm ra, trước mặt anh hiện tại là khuôn mặt tuấn mỹ nhưng đầy cau có của Thế Huân, bên cạnh cậu là cốc nước cam đã cạn.

_Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, mỗi khi uống nước xong phải đem vào bồn rửa chứ không được để ở đầu giường.

Thế Huân càng nói càng cảm thấy tức giận, cứ như có bao nhiêu ấm ức liền trút hết ra ngoài bấy nhiêu.

_Bịch bánh snack ăn xong cũng không vứt đi, đã thế còn giấu em mà quăng xuống gầm giường. Anh định chống đối em đến cùng đúng không?

Gương mặt Tuấn Miên hiện tại chẳng khác nào một đứa bé bị bắt quả tang đang ăn vụng nên Thế Huân cũng không thể tức giận lâu được, đành thở dài ảo nảo, giọng điệu cũng dịu đi không ít.

_Nhìn xem, em vừa dọn phòng cách đây hai ngày và hôm nay nó lại như sạp bán quần áo ở chợ trời.

Một đống đồ nằm ngổn ngang dưới đất, nào là quần áo, túi xách, áo khoác ngay cả đồ lót cũng có, khiến Thế Huân tức đến muốn ngất đến nơi.

_Tại sao tốc độ bày bừa của anh lại ngày một tăng như vậy chứ?

Biết là mình có lỗi nên Tuấn Miên từ đầu đến cúi chỉ cúi đầu không nói gì, cuối cùng chỉ có thể lí nhí giải thích.

_Anh vốn định đem ra ngoài rồi nhưng mà đột dưng có điện thoại, khi nghe xong điện thoại thì anh lại quên mất.

_Anh chỉ toàn biện minh thôi.

_Thật đó, chỉ là...

_Anh có biết các thành viên khác "lên án" phòng chúng ta nhiều lắm không?

_Tuy là hơi bừa bộn nhưng chúng đều rất sạch nên sẽ không khiến phòng của chúng ta có mùi đâu.

Thế Huân cảm thấy dường như các sợi dây thần kinh của mình căng đến sắp nổ tung, huyết áp thì không ngừng tăng lên.

_Ashii, anh nghĩ cái phòng này là bãi rác sao?

Tuấn Miên biết mình đuối lí nên anh cố bày ra khuôn mặt ăn năng đầy đáng yêu để vuốt giận Thế Huân.

_Được rồi, lần sau anh sẽ nhớ mà.

_Lần nào anh cũng bảo thế nhưng có lần nào anh chịu sửa đổi đâu, nhìn xem hiện tại chẳng thành viên nào chịu ở chung với anh, đến khi nào anh mới chịu sửa những tật xấu này đây?

Con giun xéo lắm cũng quằng, đối với một người có tự trọng cao ngất như Tuấn Miên thì khi bị mắng đến tối tăm mặt mũi sẽ tự dưng nảy sinh ý chí phản kháng không chủ đích.

_Đúng vậy anh có nhiều tật xấu, không ai muốn ở chung vậy có phải em cũng muốn dọn ra ngoài phải không? Đừng nói là anh, em cũng có rất nhiều tính xấu, xài đồ thì lãng phí, tối ngủ thì hết ngáy lại nghiến răng.

Tuấn Miên giận dữ nói một tràng, tới lúc nói xong thì liền thở hồng hộc nhưng khi cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên im ắng thì liền cảm thấy nơm nớp lo lắng. Thế Huân vẫn mang bộ dạng cau có khó chịu khiến anh không thoải mái chút nào.

Bình thường Thế Huân rất nuông chiều anh nên cả hai cũng ít khi cãi vả với nhau, huống chi lần này rõ ràng là anh sai nên hẳn là Thế Huân giận thật rồi. Với tính cách và miệng lưỡi của Thế Huân một khi giận lên thế nào cũng sẽ giáo huấn anh một trận đến không thể mở miệng kêu oan.

Quả nhiên Thế Huân hừ lạnh một tiếng, nhưng Tuấn Miên đã dặn lòng không được nhượng bộ nên vẫn hiện ngang mặt đối mặt cùng cậu dù là trong lòng đang nóng như lửa đốt.

_Làm gì?

Đang đấu mắt với nhau đột nhiên Thế Huân cúi xuống nhặt những vỏ snack bỏ vào thúng rác, quần áo dơ thì quăng vào sọt nên khiến Tuấn Miên thắc mắc.

_Dọn phòng, anh chịu được nhưng em thì không cho nên bây giờ một là anh ngồi yên trên giường hai là ra ngoài.

Hai người cứ thế yên lặng không ai nói với ai lời nào, Thế Huân thì chăm chỉ dọn dẹp còn Tuấn Miên thì thỉnh thoảng lén nhìn biểu hiện của cậu.

Kể từ lúc ấy trở đi, cả hai không nói gì với nhau nữa, đến lúc tắt đèn đi ngủ vẫn chưa ai chịu nhường ai. Nhưng ngay khi Tuấn Miên đang chán nản tính xoay người lại ngủ thì Thế Huân đột nhiên nằm đè lên anh.

_Huân?

Thế Huân không vội giải thích cho Tuấn Miên về hành động của mình mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

_Rõ ràng là anh sai vậy mà còn giận lẫy sao?

Tuấn Miên vốn bĩu môi, quay mặt sang chỗ khác.

_Quay qua đây nào.

Dù là vẫn còn dỗi Thế Huân nhưng Tuấn Miên vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại.

_Tại sao em phải luôn nhắc nhở anh những điều nhỏ nhặt này? Tại sao ở cùng phòng nhưng chỉ mình em phải dọn dẹp?

_Luật phòng là vậy...

Tuấn Miên dẫu môi cãi cứng dù rằng lần này anh sai rành rành, vì đã ở chung thì phải chia nhau công việc dù là leader cũng không được chèn ép maknea.

_Vậy nói cho anh biết, em cũng có luật riêng của mình, đó là em chỉ dọn phòng và nhắc nhở cho vợ mình thôi.

_Hả?

_Hả cái gì? Anh có hiểu em nói gì không?

_Không... à à hiểu rồi.

Nhận được câu trả lời mong muốn nên khóe môi Thế Huân khẽ nhoẻn lên một nụ cười tà mị, cậu lầm bầm vài tiếng...

_Hiểu là tốt rồi.

Kỳ thật là Tuấn Miên không hiểu lắm lời Thế Huân nói, nhưng cả hai mới chiến tranh lạnh xong nếu anh còn tạt cho cậu gáo nước lạnh thì Thế Huân sẽ giận anh cả tháng mất, ai mà không biết thằng bé này giận dai như đĩa ấy.

Thấy Thế Huân đang có định muốn hôn mình thì Tuấn Miên biết là cậu hết giận rồi vì thế nên Tuấn Miên cũng vui vẻ tiếp nhận nụ hôn kia.

Nhưng chưa được lãng mạn bao lâu thì bàn tay cậu lại lần vào trong áo anh sau đó không ngừng vuốt ve qua lại.

_Không được, anh quản lí nói ngày mai anh phải đến họp.

Thử hỏi xem một con sói đang đói lại đột nhiên thấy một con thỏ chạy qua thì liệu con sói ấy có bỏ qua miếng mồi đó không?

_Mai em đi thay anh.

Thế Huân không ngừng ra sức hôn lên môi anh, cậu luôn biết điểm yếu của Tuấn Miên là gì nên rất dễ dàng dụ dỗ anh đầu hàng.

_Sao được chứ?

_Em không dùng tư cách là maknae EXO mà dùng tư cách là chồng của laeder chắc được chứ?

Không đợi Tuấn Miên từ chối Thế Huân lần nữa hôn lên môi anh, kỹ thuật múa lưỡi của Thế Huân cực kì điêu luyện nên khiến Tuấn Miên nhanh chóng rơi vào trạng thái cực dục hoàn nghênh.

Ngày hôm sau, Tuấn Miên không thể xuống giường được nên đành phải gọi cho anh quản lý xin anh để Thế Huân đi thay vì mình đang bệnh. Nhưng bệnh gì thì Tuấn Miên không nói chỉ biết là qua ba ngày sau anh mới có thể xuống giường.

Và tất nhiên trong thời gian đó Thế Huân phải một mình dọn phòng và luôn nhắc nhở Tuấn Miên phải uống thuốc đúng giờ.

Cũng kể từ đó mà phòng SeJun có một định luật riêng "định luật phòng the" với nội dung:

1/Ở trong phòng Tuấn Miên luôn luôn đúng, vì thế mà Thế Huân phải luôn nghe lời Tuấn Miên khi ở trong phòng không được tự ý quát tháo hoặc giận dỗi anh.

2/Ở trên giường Thế Huân luôn luôn đúng, vì thế mà Tuấn Miên phải luôn nghe lời Thế Huân khi ở trên giường, không được từ chối và cấm túc cậu dưới mọi hình thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro