Lời tự sự của kẻ điên...
Mười hai năm, một vòng nhân sinh đầy nghiệt ngã. Mười hai năm, đối với em chỉ là cái chạm tay, nhưng đối với tao, nó như là cả một thiên niên kỉ. Mười hai năm, tao miệng nói ghét em, nhưng lại chưa từng một khắc quên đi hình bóng em. Em là vết thương, là lời nguyền, là xiềng xích trói buộc cả đời tao, nhưng cũng là ánh sáng duy nhất trong đời tao.
Lần đầu gặp em, tao đã biết, tao không nên động lòng.
Em là hoàng hậu, là người đứng bên cạnh vua, còn tao chỉ là một kẻ hầu cận. Một kẻ tầm thường, không đáng để ngẩng đầu nhìn về phía em. Nhưng trớ trêu thay, ánh mắt tao chưa từng rời khỏi em dù chỉ một khoảnh khắc.
Tao vẫn nhớ mùi hương của em, nhẹ nhàng mà quyến rũ, dù ta luôn mỉa mai rằng em hôi như cống rãnh. Tao ghét chính mình vì sự yếu đuối đó, ghét em vì đã cướp đi trái tim tao, ghét cả thế gian vì không cho tao một cơ hội được ở bên em.
Nhưng em lại chẳng bao giờ nhìn tao theo cách tao mong muốn. Em cười với tao, dịu dàng như nắng sớm, nhưng ánh mắt em lại dành cho một người khác. Tao chỉ có thể đứng sau lưng em, dõi theo em từ xa, tự dặn lòng rằng là thứ cảm xúc này là sai trái. Thế nhưng, dù có bao nhiêu năm trôi qua, trái tim tao vẫn luôn bất chấp.
Rồi đến một ngày, tao nhận được lệnh. Một mệnh lệnh tao chẳng thể tin được rằng nó đến từ vua, người tao kính trọng, ghen tị và cũng là người em yêu thương nhất ban xuống.
"Giết Takemicchy."
Khoảnh khắc đó, thế giới tao vỡ vụn.
Tao cắn răng, siết chặt khẩu súng trong tay, nhìn vào đôi mắt sáng ngời màu biển của em. Em biết tao sẽ không phản bội vua của mình. Em biết tao sẽ tuân lệnh. Em nghĩ rằng tao ghét em mà. nhưng em đâu biết, khoảnh khắc này tao không chỉ giết em, mà tao đã tự tay giết chết trái tim mình, cũng giết chết chút hi vọng còn lại của tao dành cho em.
Viên đạn lãnh lẽo xuyên qua người em, máu văng lên người tao, lòng tao đau đớn đến khủng khiếp. Em vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng, đôi môi đẹp đẽ mấp máy như thể có điều muốn nói, rồi cuối cùng chỉ cười nhẹ, hỏi:
"Mày ghét tao đến thế sao?Sanzu?"
Tao cắn răng gật đầu, cười đau đớn.Nhưng trái tim tao lại gào thét rằng không phải!.
Tao yêu em, yêu em đến mức những thứ thuốc kia cũng chẳng thể khiến tao quên đi em dù chỉ một khắc, và cũng chẳng thể làm phai mờ hình bóng ấy.
Em khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc mộng thời niên thiếu, còn tao vĩnh viễn chẳng thể thoát khỏi cơn ác mộng mang tên em.
Từ: Sanzu Haruchiyo
Gửi em người tao yêu, cũng là người tao ghét: Hanagaki Takemichi.
Dù ghét mày, nhưng tao muốn nói, đừng tự dày vò bản thân, mạng của bọn mày là do tao cứu về, không cho phép bọn mày sống không tốt, cũng không cho phép mày như thế, đây là quyết định của riêng tao, thế nên đừng đau khổ nhé! Haruchiyo!.
Từ: Hanagaki Takemichi
Gửi đến: Sanzu Haruchiyo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro