Thời gian ngắn ngủi
Yêu đơn phương một ai đó là một mảnh kí ức ngây ngô, tươi đẹp...hmm...đôi khi cũng là chút mùi vị của sự đổ vỡ, đau khổ. Trông chờ vào một thứ không có kết quả, trước đây với tôi luôn là một điều ngu ngốc nhất trên đời này, còn hiện tại thì không! Tôi đã yêu, là yêu đơn phương một cô gái chẳng phải bình thường, là hội trưởng hội sinh viên,một cô nàng xinh xắn tốt bụng chẳng thể chê được điểm gì... và người con gái ấy tên Park Chaeyoung. Nếu có thể đo bằng thang điểm, có lẽ chín mươi điểm là số điểm tôi dành để đánh giá cô ấy. Còn mười điểm... tôi đoán tôi cần tìm hiểu về tâm hồn cô ấy thêm nữa.
- Hey Lisa! Mày thấy nhỏ Hội trưởng thế nào? Đẹp nhờ!!! - BamBam hỏi tôi khi cả đám đang ngồi tán gẫu
- Ờm, đẹp thiệt! - tôi trả lời cho có, cố ngăn bản thân không hét lên vì phấn khích, mấy đứa chúng nó sẽ cười thối mũi một đứa mọt sách như tôi vì biết yêu mất
- Mày kêu đẹp mà mặt mày vậy đó hả? Nghe nói nhiều người tỏ tình với nó dữ lắm đấy! - một đứa bạn yêu nghiệt nữa của tôi đáp trả, nhìn cái mặt khinh bỉ của nó khi nhìn tôi kìa...
- Vậy có liên quan đến tao sao? - tôi đáp tỉnh bơ nhưng thực chất đang muốn phát điên lên vì phấn khích
- Nói chuyện với đứa mọt sách như mày chán chết!
Và đó luôn là câu nói kết thúc các buổi trò chuyện của chúng tôi. Phải! Tôi là một con mọt sách chính hiệu, một đứa chỉ cần có thời gian rảnh là lại làm bạn với sách và thư viện đại học. Tôi đã nghĩ rằng dù phải từ bỏ tất cả nhưng thứ tôi giữ lại vẫn luôn là chúng. Ý nghĩ đó chỉ chấm dứt khi tôi được gặp cô ấy vào một buổi chiều vàng, khi mà đám sinh viên đã về hết, tôi vẫn lặng lẽ đi đến thư viện để trả những cuốn sách đã mượn từ tuần trước. Một hình ảnh mà tôi đã khắc cốt ghi tâm cho đến sau này, một đoá hoa nhỏ nở rộ trên môi, một ánh dương từ bên ngoài cửa kính phản chiếu tựa như đó chính là hào quang mà cô ấy tạo ra. Mái tóc đen bồng bềnh vương màu nắng cuối, đôi mắt long lanh khẽ lay động theo từng dòng chữ thật đẹp. Cô ấy ngồi đó, hấp dẫn làm tôi không thể cưỡng lại. Lần thứ hai trong đời, tôi bị một thứ lôi cuốn đến vậy. Một màn bắt chuyện tồi tệ đã xảy ra mà đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi
' - Chào cậu! - tôi mở lời cứng nhắc '
' - À chào bạn! - cô ấy ngước lên mỉm cười với tôi, thề có Chúa, các người không biết cô ấy xinh cỡ nào đâu, tôi cố kiểm soát từng nhịp đập... '
" Khởi đầu thuận lợi, giỏi lắm Lisa! "
' - Bạn đang đọc sách à? '
" Mình đang hỏi cái gì thế này? Tất nhiên là cô ấy đang đọc sách rồi. Good job Lisa và giờ cô ấy nghĩ mày là một đứa ngớ ngẩn... "
' - Ừm! Tất nhiên rồi! - Kết thúc! Cô ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ '
' - Vậy không làm phiền bạn nữa... '
Tôi lững thững quay lưng đi ngay sau đó. Trong đầu vẫn là hình ảnh ấy, tôi yêu cô ấy ngay lúc đó? Không! Làm gì có tình yêu sét đánh, đơn giản hãy gọi đó là một khởi đầu tốt đẹp. Ngày hôm đó, tôi đứng dây dưa ở cổng trường rất lâu, cuối cùng quyết định sẽ đi cùng cô ấy về... tất nhiên là đi theo sau rồi....
Bóng người ấy nhỏ gầy, cao hơn tôi một chút, đi lại còn nhảy chân sáo nữa, rất đáng yêu. Một cô gái được mọi người gọi là Hot Girl nhưng chẳng ăn mặc điệu đà, không son phấn cầu kì hay nói cách khác, là cô ấy chỉ tô son môi màu cherry mỗi ngày không gì hơn, ăn nói cũng nhẹ nhàng, dễ nghe với mọi người.
Ngày đầu đi theo cô ấy, cô ấy không hề hay biết.
Ngày thứ hai đi theo cô ấy, vẫn là cái dáng tung tăng khó tả.
Ngày thứ ba đi theo cô ấy, có vẻ như cô ấy quên gì đó mà chạy ngược lại trường, cúi chào tôi và mỉm cười.
Ngày thứ tư đi theo cô ấy, có vẻ cô ấy bắt đầu để ý rồi.
Ngày thứ năm đi theo cô ấy, tôi thấy một cậu con trai nhét vào tay cô ấy một thứ gì đó rồi chạy thẳng, tôi khó chịu! Cô ấy lại nhìn thấy tôi đằng sau.
....
Ngày thứ mười đi theo cô ấy, cô ấy quay nhìn tôi một cách kì lạ nhưng rồi lại quay lưng đi tiếp.
Ngày thứ mười một...
- Này sao cậu cứ đi theo tôi hoài vậy? - gần đến nhà, cô ấy liền quay lại và hỏi tôi
- Bộ đường này là nhà cậu xây hả mà tôi không được đi? - tôi vội chối
- Không...phải... - có vẻ cô ấy tức rồi, quay gót bước đi mạnh và nặng hơn rất nhiều
...
Ngày thứ mười lăm
- Này đừng giả bộ nữa, là cậu đi theo tôi mà đúng không? - cô ấy chống tay lên hông, phồng mồm trợn má, cái mặt đa nghi mà vẫn làm con người ta muốn nựng hai cái má béo bự
- Nhà tôi đường này mà, không lẽ ai đi đường này đều là bám theo cậu sao? - Mặt tôi có mười lăm ngày thôi mà dày không kiểm soát. Thích người ta mà nhát không dám nói, bây giờ còn thêm chọc tức cô ấy nữa...
- Cậu được lắm!
...
Ngày thứ hai mươi bảy
- Đừng nói là cậu không bám theo tôi nha, tôi cố tình đi đường khác mà vẫn là cái mặt cậu thậm thò thậm thụt đằng sau đó! - cô ấy có vẻ vui lắm
- Ờ... thì sao chứ???
- Nói đi, sao đi theo tôi hoài vậy? Không thấy chán sao? Cậu mà là con trai thì tôi đã nghĩ cậu là mấy tên biến thái rồi!
- Thì cho là vậy đi, bộ cậu thích tôi hả mà quan tâm đến tôi làm gì?
" Trời ơi!!! Có ai không??? Có ai nhìn thấy cô ấy đáng yêu thế nào không kìa!!! "
- Nằm mơ đi đồ biến thái!
...
Ngày thứ ba mươi mốt
Cô ấy gặp tai nạn, không biết từ lúc nào nhưng phải bó bột tay phải, cảm giác rất khó chịu khi thấy cô ấy bị tổn thương, thật may là cô ấy vẫn có thể tiếp tục đi học bởi Chaeyoung thuận tay trái. Mọi người hỏi thăm cô ấy rất nhiều và tôi vẫn chỉ đứng đó...cùng với một quyển sách khoa học vớ vẩn nào đó ngay lúc ấy lặng lẽ nhìn cô ấy từ xa. Trông tôi thật gượng ép... cứ như một đứa đần độn không có việc gì làm vậy! Tôi chợt nhận ra đống kiến thức trong sách vở chẳng giúp gì được cho tôi cả, thật vô dụng mà. Điều duy nhất tôi có đủ can đảm để làm là hằng ngày đi theo sau cô ấy mỗi buổi học, nhìn thân ảnh nhỏ nhắn lắc lư theo điệu nhạc trong chiếc tai nghe, điều đó cũng khiến trái tim tôi loạn nhịp, nụ cười theo tôi vào trong giấc ngủ...
Ngày thứ ba mươi hai
- Hey! Biến thái!
Cô ấy quay lại nói lớn để gọi tôi, vờ như không biết cũng rất thú vị, tôi cũng quay người lại như thế người cô ấy gọi không phải tôi và đổi lại tôi bị một cái trừng mắt...
- Ở đây ngoài cậu còn ai biến thái sao? Là gọi cậu đó!
- Gọi tôi?
Tôi chỉ tay vào mặt mình, cô ấy liền gật đầu một cái
- Tiểu thư gọi biến thái có việc gì ạ?
- Lại đây tôi bảo? - cô ấy vẫy tay
- Trời! Tôi có phúc phận đó sao? Hôm nay tiểu thư sẵn sàng bị sàm sỡ rồi à hihi! - miệng nói vậy cho đỡ ngại chứ chân tôi thì sớm bước từ lâu rồi
- Phiền biến thái buộc giúp tôi cái dây giày được không?
- Nhờ tôi mà nói vậy đó hả? - tôi nhướn mày
- Chẳng qua nó vướng quá nên tôi mới nhờ nhé, không đồ biến thái như cậu còn lâu tôi mới thèm nói chuyện, xí! - cô ấy ra vẻ thanh cao với tôi, nhìn thấy ghét chết đi được ấy
- Ồ vậy sao, vậy tự buộc đi ha! - tôi cợt nhả, cười nhếch môi, có vẻ cô ấy phát điên lên khi thấy biểu cảm đó của tôi rồi hihi
- Này...đi đâu đó?? Thì thôi coi như tôi nhờ cậu được chưa? - cô ấy tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi bỏ đi
Tôi mỉm cười thắng lợi ngay lập tức, quay lại buộc một cái nơ ngay ngắn đẹp đẽ cho cô ấy rồi đứng lên phủi hai tay vào nhau
- Xong rồi đó! Mà thấy thiếu thiếu cái gì ta? - tôi đặt tay lên cằm giả bộ suy nghĩ
- À ờm thì... cảm ơn!
- Cảm ơn ai?
- Cảm ơn cậu!
- Cậu nào? Tôi tên Lisa!
- Lisa?? Tên đẹp mà sao người biến thái vậy cơ chứ? Blè...
Cô ấy lè lưỡi chọc tức sau khi tôi vừa mới giúp cô ấy, cái dáng thì gầy gò, chân như hai cái que, tay thì bó bột mà chạy nhanh gớm! Tôi đuổi theo, tức đến nỗi hai mũi bốc hơi mất rồi...
- Này!!! Đứng lại đó!!!! Nói lại xem..
- BIẾN THÁI! BIẾN THÁI! BIẾN THÁIIII!!!!
- Yaaahhhh
Ngày thứ ba mươi hai, chúng tôi thân hơn một chút....
************
- Quái nhỉ, hôm qua cái đồ biến thái đó vẫn còn đuổi theo mình...mà sao giờ chẳng thấy rồi?
Hôm nay là ngày thứ ba mươi ba, có một con người tên Lisa đó đi theo tôi ba mươi hai ngày trước nay lại không thấy bóng dáng đâu, một chút cũng không thấy, ngay cả ở trường hôm nay...
- Hay là biến thái giận mình nhỉ? Mà sao mình phải quan tâm cơ chứ, hư!
Ngày thứ ba mươi lăm
Tôi đã không còn thấy cậu ta nữa, đã ba ngày rồi, cậu ấy có thể ở đâu cơ chứ, tôi thật sự tò mò về một người tôi còn chưa hiểu rõ....
Ngày thứ ba mươi sáu
Hôm nay tôi quyết định đi tìm cậu ta ở trường, tôi lên thư viện, cô giáo đã rất ngạc nhiên khi tôi hỏi thông tin về cậu ấy ở đó, đừng khen tôi thông minh khi biết lên đây để tìm cậu ấy, căn bản chẳng một ai có thể mượn cả đống sách ở đây khi không có thẻ thành viên cả ahihi!
Hoá ra cậu ấy học khoa tiếng Hàn, vậy là người ngoại quốc rồi nhỉ? Tôi đi xuống từng bậc thang để xuống lớp học của cậu ấy, mọi người nhìn tôi và lại bắt đầu bàn tán rồi, thật sự hơi khó chịu một chút vì tôi chẳng muốn đi đâu cũng là hàng tá ánh mắt xem xét, đánh giá tôi...
Bạn học của cậu ấy nói rằng cậu ấy nghỉ học mấy hôm nay rồi và do sức khoẻ không được tốt. Tội nhẹ nhàng cảm ơn rồi không nói thêm câu gì nữa mà rời khỏi đó. Tôi lại bắt đầu suy nghĩ nữa rồi
- Biến thái ốm sao? Có nặng không nhỉ?
Tôi cất mọi suy nghĩ của mình khi về đến nhà và thêm một ngày không có cậu ấy đi sau...thật sự có chút trống trải
Ngày thứ ba mươi bảy
Aha! Tôi xin được sô điện thoại của cậu ấy, phải nói lúc đó cô giáo ồ lên làm tôi đỏ mặt xấu hổ muốn chết, lần đầu tiên tôi chủ động xin số điện thoại của một ai đó...mặc kệ đi, tôi lấy máy gõ hàng tin nhắn rồi lại xoá đi vì thấy kì kì, cuối cùng cũng có một cái ổn ổn.
' Ê biến thái! Sao còn chưa đi học? '
Rất lâu sau mới có tin trả lời...
' Ai vậy ạ? '
' Một người xinh đẹp và tốt bụng! 🙂 '
' Nếu không nói rõ là ai thì tôi sẽ không trả lời nữa đâu! '
' Đồ biến thái...còn ai gọi cậu như thế nữa hả??? '
' À! Chaeyoung... cậu nhắn tin, tôi vui lắm, mà sao cậu có số tôi? '
' Không xin thì sao có, thế mà cũng hỏi, mà trả lời đi! '
' Trả lời gì? '
' Bao giờ đi học? '
' Cậu quan tâm sao? '
' Không! '
' Vậy tôi không đi nữa... '
' Ờ vậy kệ cậu! '
' Ơ này, dỗi à? '
.
.
.
Tôi đọc nhưng không trả lời cho bõ ghét, một lúc sau một tin nhắn được gửi đến...
' Ngày kia tôi đi học, đợi tôi ở cổng trường nhé! '
' 😤 '
Ngày thứ ba mươi chín
Và một buổi sáng sau mưa, tôi đang đứng đợi cậu ta ở cổng trường thật, tôi không mong muốn một cái gì hết... chỉ là tôi có cảm giác muốn nhìn thấy cậu ấy mà thôi...
- Chào!
Là Lisa, cậu ấy tiến lại gần và chào tôi một tiếng. Cậu ấy gầy đi khá nhiều, mặt mũi thì tái nhợt, tôi thấy cậu ấy sờ vào ngực và nhăn mặt nhưng vẫn cố cười khi thấy tôi
- Biến thái ốm à? - tôi hỏi Lisa
- Một chút thôi!
- Nhìn mặt cậu như vậy mà một chút hả? Nếu vẫn chưa khoẻ sao không ở nhà, đến đây làm gì? - tự dưng tôi bật chế độ không đâu
- Đến vì cậu!
- Điên! Đi nổi không hay để tôi dìu?
- Tay cậu đang còn què kia kìa hehe!
Tôi lườm cậu ấy một cái cháy da, cái mặt đau ốm mà vẫn cợt nhả trêu tôi được, đợi cậu khoẻ thì biết tay tôi!
Ngày thứ bốn mươi
- Lisa! Đi lên đây đi, sao đi sau tôi hoài vậy?
- Tôi quen rồi, không thích lên!
- Khó nói chuyện quá đi!
- Thì cậu vẫn nghe thấy tôi nói gì và tôi cũng vậy! Chẳng phải được rồi sao?
- Biến thái nhà cậu ngang như cua ấy!
Tôi nhận ra rằng tôi bắt đầu để ý đến mọi hành động của cậu ấy
Ngày bốn mươi hai
Tôi nhìn thấy Lisa ôm vai bá cổ, cười nói rất thân mật với một cậu bạn nào đó, bụng tôi như sôi trào, tôi đưa cặp mắt dò xét đến cậu bạn ngồi cạnh Lisa, một cảm giác khó chịu khi cậu bạn đó uống chai nước của Lisa rồi còn xoa đầu cậu ấy nữa...và tôi đang GHEN TỊ vì điều đó! Tôi bị sao thế này?
**********
Ngày bốn mươi sáu
Tôi đợi Chaeyoung ngoài cổng, một thằng nhãi nào đó đứng chặn trước mặt cô ấy và đưa một lá thư, tôi lén lút tiến lại gần hơn để nghe
- Chị Chaeyoung! Làm bạn gái em nhé?
Cô ấy hơi giật mình vì bị chặn đường nhưng sau đó liên rất bình tĩnh trả lời và đẩy bức thư về phía thằng kia, điều đó làm tôi rất phấn khích
- Xin lỗi em, nhưng chị có người yêu rồi!
Cái gì? Người yêu? Cô ấy có bạn trai từ khi nào? Tại sao tôi không hề biết gì cả? Hay là cô ấy chỉ nói như vậy thôi? Nghĩ đi nghĩ lại, lồng ngực của tôi lập tức thấy đau, tôi nhẹ đặt tay lên xoa xoa...
Trên đường về, tất nhiên tôi vẫn đi sau, tôi ngập ngừng hỏi Chaeyoung
- Chaeyoung!?
- Nói đi!
- Cậu có người yêu rồi à?
- Không có! Nhưng tôi hiện tại có để ý một người! Còn cậu thì sao?
- Hả? - tôi nhăn mày
- Cậu và cái bạn tóc cam ý! Hai người là...
- Là anh em tốt, giống như người thân á! Mà cậu hỏi làm gì?
- Thích thì hỏi! Còn cậu hỏi để làm gì?
- Để xem mình còn cơ hội không!
Đột nhiên cô ấy bước nhanh hơn, cũng không nói một tiếng nào nữa, tôi vội vàng chạy theo, mặc cho trái tim của tôi không còn được khoẻ như trước, tôi kéo tay cô ấy lại, cô ấy không còn nhìn vào mắt tôi như mọi khi nữa, mặt cô ấy cũng rất đỏ, cả tai luôn...
- Này, sao đi nhanh vậy? - tôi thở gấp
- Bỏ ra đi, hôm nay tôi đi về trước đây! - cô ấy vẫn cúi gằm mặt, tôi cũng vừa chợt nhận ra là tay cả hai đều đang nắm lấy nhau
- Không cho về!
Tôi kéo nhẹ mà cô ấy đã nằm gọn trong vòng tay của tôi rồi
- Tôi thích cậu thật mà...
Rõ ràng tôi cảm nhận được tim của cô ấy đang đập rất nhanh
- Rất rất rất thích cậu luôn! Mà cậu vừa nói cậu không có người yêu...vậy thì tôi là người yêu của cậu có được không?
-...
- Trả lời tôi đi mà!!!
- Không! Blè...
Cô ấy đẩy tôi ra rồi lè lưỡi, đến lúc nãy vẫn còn nhây được nữa, cô ấy chạy đi nhưng để lại một nụ cười ngọt ngào dành cho tôi
Ngày bốn mươi bảy
Tôi bước đến nắm lấy tay cô ấy bước vào trường, ai ai cũng nhìn bọn tôi hết, cô ấy lại lườm tôi...
- Ai cho mà nắm đấy?
- Nhưng mà có người để mặc nó đấy hehe!
- Bỏ ra đi, không cho nữa! - cô ấy cố thu tay lại, tôi càng nắm chặt hơn rồi hôn lên má một cái
- Xin lỗi mà...
- Biến thái! Ai cho chứ?
- Mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa! Đáng yêu chết mất thôi...ây gù!
Ngày thứ năm mươi lăm
Tôi lại phải đến bệnh viên nữa rồi, gần đây tôi thật sự rất mệt, đôi lúc còn chẳng thở nổi nữa, tôi có nên nói cho cô ấy biết không? Tôi sợ cô ấy buồn, lúc này tôi thật sự cần một nụ cười ngốc nghếch của cô ấy, nó làm trái tim tôi được xoa dịu rất nhiều...
Sáng sớm ngày thứ năm mươi sáu
' Sao lại biến mất nữa rồi? '
' Xin lỗi Chaeyoung... tôi quên không gọi cho em! '
' Đang ở đâu? Lần sau đừng như vậy, em rất lo có biết không!? '
' Ở bệnh viện ạ! '
' Phòng nào và bệnh viện nào Lisa? 🤕 '
' Bệnh viện tim thành phố, phòng 75 '
Tôi không thấy tin trả lời nữa, chừng hơn nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa
- Mời vào!
- Đồ biến thái!!
Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc, sống mũi tôi cũng bắt đầu cay cay rồi, thế rồi hai đứa ôm nhau khóc như mưa. Tôi kể cho cô ấy nghe về bệnh tình của mình. Tôi phải phẫu thuật, nếu không trái tim tôi không thể chịu đựng được nữa, nó liên tục đau đớn và làm tôi không ngủ được, tôi phải dùng thuốc, thở oxi, mọi thứ để cho trái tim tôi ổn định trở lại. Cô ấy cứ ngồi cạnh nhìn tôi, bàn tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt tôi, mắt lại ươn ướt nữa rồi
- Sao lại chịu đựng một mình như thế, Lisa còn có em mà!
- Hì hì, không sao đâu mà, phẫu thuật một tí là khỏi ngay, không bệnh nữa đâu! - tôi ôm lấy bàn tay Chaeyoung
- Tỷ lệ thành công sẽ cao chứ?
- Nếu thành công thì sẽ được ở bên em mãi, còn nếu không thành công thì s...
- Nhất định sẽ thành công mà! - cô ấy lại khóc nữa rồi, tôi đau lòng quá
- Lisa hứa nhất định sẽ tỉnh dậy để gặp em!
*********
Những ngày sau đó, hễ có thời gian rảnh, Chaeyoung lại vào bệnh viện với Lisa. Nỗi buồn lẫn lo sợ luôn đầy ắp trong ánh mắt của hai người mỗi khi nhìn nhau. Chaeyoung không còn khóc nữa, cô cười nhiều nhất có thể khi ở bên Lisa, cô muốn Lisa có một sức khoẻ ổn định nhất để thực hiện ca phẫu thuật. Họ còn muốn ở bên nhau lâu thêm nữa, chẳng phải thời gian qua là quá ngắn ngủi hay sao?
Ngày thứ sáu mươi hai
- Lisa à...hay ngày mai em không thi nữa được không? Mai phẫu thuật rồi, em muốn trực tiếp ở đây cơ!
- Không được, em phải đi thi đấy biết chưa?
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết, để Lisa biết được thì phạt em luôn!
- Dạ!
- Chaeyoung! Chỉ cần biết là tôi thích em, nếu được hãy dành một chỗ để ghi nhớ tình cảm của tôi được không? Hãy nhớ rằng có một người luôn bảo vệ em từ phía sau! Tuy ngắn ngủi nhưng là khắc cốt ghi tâm!
Cô nắm chặt lấy bàn tay đầy xanh xao, cố nuốt nước mắt vào trong, con tim nghẹn lại một chút, nhìn Lisa lâu thêm một chút và lần đâu tiên họ có nụ hôn đầu dành cho nhau. Không phải trong một không gian lãng mạn, không một món quà hay những đoá hoa rực rỡ, chỉ đơn giản họ muốn ghi nhớ cảm giác này... có lẽ trước khi quá muộn...dành cho một tình yêu đầu đời, ngọt ngào pha lẫn tiếc nuối
Ngày thứ sáu mươi ba
Chaeyoung chẳng thể nào tập trung vào bài thi, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Chiếc bút rơi liên tục lên mặt bàn, cô muốn hoàn thành thật tốt để khoe với Lisa, để được Lisa xoa đầu thật âu yếm, để được nhìn thấy Lisa cười, để mỗi khi quay lại đều thấy Lisa ở đằng sau...
Một bàn tay đã buông thõng không còn sức lực, một trái tim đã không còn đập. Rất khó khăn mà buông xuôi tất cả, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống...phải từ biệt tất cả thật rồi. Cả căn phòng chỉ còn tiếng tít ing ỏi, ngày thứ sáu mươi ba, Lisa đánh mất đi nhịp đập của chính mình...đánh mất một người mà cô yêu thương!
Ngày thứ sáu mươi tư
- Lisa đã không giữ lời hứa với em! Đồ biến thái xấu xa!
Cô khóc nấc bên bia mộ của Lisa, từng bước run rẩy mà đứng lên. Lisa đi nhưng chẳng để lại gì dành cho cô, tất cả chỉ là kí ức của ngày hôm qua. Cô lao thật nhanh đến bệnh viện, nhưng căn phòng trống không, điều ngọt ngào cuối cùng mà Lisa làm đó là những cánh hồng vàng được xếp thành chữ. Cô lấy tay che miệng, ngăn bản thân không nấc lên thành tiếng, từng đợt nóng hổi rơi xuống trên khuôn mặt trắng ngần....cô gục xuống sàn, trái tim lần đầu đau đớn đến thế...
Họ đã mất nhau thật rồi!
Ngày thứ một trăm bảy mươi lăm
Tình yêu vẫn còn đó nhưng Phía sau Chaeyoung chẳng còn ai nữa...
End.
Một truyện Dua thức đêm để viết 😳
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro