Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình yêu


Itoshi Rin là một alpha chính hiệu với pheromone hương rượu vang đặc trưng. Anh trai cậu, Itoshi Sae, lại chỉ là một Omega với mùi bạc hà thoang thoảng. Nhưng không vì vậy mà anh trai cậu thua kém cậu, đặc biệt là trên sân bóng. Từ nhỏ, cậu đã luôn ngước theo bóng hình của người anh trai cậu, cậu coi anh là hình mẫu lí tưởng để cậu theo đuổi, cậu muốn sánh vai cùng anh, muốn ở bên cạnh anh để hỗ trợ anh. Nếu anh cậu muốn làm tiền đạo số một thế giới, vậy cậu sẽ làm số hai. Cậu luôn mong ước được làm em trai của tiền đạo số một thế giới. Mỗi lần nghĩ tới ước mơ mà hai anh em cùng hứa với nhau, cậu càng có động lực để phấn đấu và nỗ lực hơn bao giờ hết...

...

- Vậy thì bỏ cuộc đi.

- Quá hời hợt.

Anh đừng nói nữa...

- Mày tưởng tao sẽ an ủi mày sao, thằng thiểu năng?

- Cái gì mà số một Nhật Bản, gì mà thay thế tao chứ?

Anh thôi đi, thôi hộ em...

- Biến đi Rin.

- Đời tao không cần mày nữa.

Câm miệng lại ngay!!!

Tôi hận anh!!!...

...

Rin bừng tỉnh giữa đêm khuya, đầu óc cậu rối bời, hơi thở của cậu rối loạn, hô hấp không thể bình thường lại được. Cậu quờ quoạng tìm bật công tắc đèn, lao vào nhà vệ sinh rửa mặt để bình tĩnh lại. Đến khi bình tâm lại, cậu khẽ thở dài, ngồi phịch xuống cạnh cửa nhà vệ sinh.

- Chó chết. Cậu thầm chửi, bao năm qua, cậu không thể nguôi lòng hận thù với người anh trai cậu. Cậu muốn giết chết anh trai, hủy hoại cuộc đời của người anh khốn nạn, nhưng sâu thẳm trong cậu, tình yêu mãnh liệt mà cậu dành cho anh vẫn bám riết lấy cậu không thôi.

Rin đứng dậy, lấy từ trong ngăn kéo ra một đống thuốc an thần, cố nuốt hết đống thuốc này vào trong. Cậu luôn tự nhủ rằng sẽ không sao, tình yêu dành cho thằng anh chết tiệt đó sẽ chết dần chết mòn theo thời gian khi lòng hận thù càng lúc càng lớn, nhưng cậu chỉ thấy nó mãnh liệt hơn, sâu sắc hơn bao giờ hết. Dường như càng hận anh, cậu càng yêu anh hơn. Cậu yêu anh bởi những kí ức ngọt ngào anh trao cho anh, nhưng lại hận anh bởi chính anh đã dập tắt giấc mơ của cả hai anh em. Cảm xúc hỗn loạn trong cậu lớn dần, như một quả bom âm ỉ sắp nổ, sắp bộc phát ra...

...

Thoáng chốc đã đến mùa hè, các cầu thủ lần lượt rời khỏi nước Pháp xa xôi để trở về quê nhà. Rin đặt vé máy bay, trở về Nhật Bản thăm bố mẹ một chuyến. Tiếng chuông điện thoại vang lên, là mẹ gọi.

- Rin, con sắp về chưa? Mẹ cậu hớn hở hỏi cậu, từ nhỏ đến lớn vẫn là bà luôn quan tâm cậu như vậy.

- Con đang trên máy bay rồi, chắc là khoảng một tiếng nữa là con về đến Nhật Bản.

- Con có mệt không, có cần bố mẹ ra sân bay đón không?

- Con không sao, lát nữa con tự bắt taxi về nhà là được rồi, bố mẹ cứ ở nhà đợi con.

- Rồi rồi, mà anh con, Sae cũng về rồi đấy. Anh ấy đang đợi con ở nhà đó.

Rin sững sờ, cậu cảm giác như hô hấp của cậu ngừng trong giây lát. Rõ ràng chuyến này về là để xả hơi cùng bố mẹ, vậy mà anh ta lại đập nát cái dự định ban đầu của cậu. Lần nào cũng vậy, mỗi lần cậu định làm điều gì đó, anh ta sẽ luôn phá nát cái dự định ban đầu của cậu.

- Thôi mẹ cúp máy nha, lát nữa về mẹ làm sukiyaki cho hai đứa nha.

Tít tít. Rin nhíu mày, cảm giác khó chịu xâm chiếm cơ thể cậu, nghĩ đến cảnh lát nữa phải ngồi ăn cùng với thằng anh khốn kiếp đó khiến cậu bực bội không thôi. Thôi thì nhịn một chút, đợi đến lúc ăn cơm xong, mỗi người một phòng, không ai phiền đến ai nữa. Rin nhủ thầm, chỉ cần nhịn một chút là được...

...

- Rin, con về rồi! Bố mẹ cậu niềm nở chạy ra đón cậu, mẹ cậu ôm chặt lấy cậu, lâu ngày không gặp con, bà nhớ thằng bé rất nhiều. Bố cậu cũng ôm cậu, bắt tay lắc lắc thật lâu.

- Sae, em về rồi, con cũng ra chào em một cậu đi.

- Vâng. Cậu thiếu niên mái tóc màu đỏ đậu ngồi trên ghế sofa đứng dậy, thong thả bước tới chỗ Rin đang đứng. Rin nhướn mày khó chịu, mới về đã phải gặp cái khuôn mặt cậu ghét cay ghét đắng này, cậu phải nhịn lắm mới không chửi vào cái người đang đứng trước mặt mình này.

- Chào anh.

- Ừm. Lâu ngày không gặp em. Sae hờ hững nói đôi câu, ánh mắt không xúc cảm của anh vẫn đặt trên người cậu.

Ghê tởm... Rin thầm nghĩ, lần nào cũng dùng cái ánh mắt đó nhìn mọi người, đến là khó chịu. Cậu chỉ ước anh ta mau biến ra khỏi tầm mắt của mình mà thôi.

- Quên mất, hai đứa mau vào nhà ngồi đi, đứng ngoài lâu không tiện...

...

Hai anh em cùng ngồi trên ghế, Rin ngồi ở một đầu của sofa, lấy điện thoại ra, ngồi xem mấy bộ phim kinh dị cậu chưa xem xong. Sae ngồi ở đầu còn lại, bật TV lên xem ít tin tức. Trùng hợp lúc đó đang đưa tin về thắng trận của Paris X Gen, nhờ có cú đúp của Rin nên đội đã lên ngôi vô địch Ligue. Rin khẽ đảo mắt qua màn hình TV, rồi lại nhìn vào chiếc điện thoại.

- Dạo này em cũng đá khá hơn rồi nhỉ. Sae mở lời trước, phá tan cái bầu không khí yên tĩnh này.

Lại là cái kiểu hững hờ khó chịu này, Rin cau mày.

- Cũng tạm được.

- Anh thấy em nên cải thiện khả năng rê bóng và thành thạo động tác giả hơn, làm vậy thì cơ hội ghi bàn sẽ cao hơn.

Chướng cả tai, im giùm cái, Rin thầm nghĩ.

- Vâng.

- ... Em không có gì muốn nói với anh sao?

Chết tiệt, không để tôi yên được sao?! Rin khẽ nhíu mày, mắt dán vào điện thoại.

- ... Không có.

Không khí rơi vào trầm lặng, không ai nói với ai câu nào nữa. Hai anh em chỉ ngồi vậy đến lúc bố mẹ gọi vào ăn cơm...

...

Hiếm khi cả nhà cùng nhau quây quần bên bàn ăn, nhưng chỉ có bố mẹ của hai anh em là nói nhiều chuyện, còn hai anh em Itoshi tuyệt nhiên không nói với nhau câu nào.

- Chắc Sae không biết đâu, hồi con ở bên Tây Ban Nha, em con nhớ con lắm, hôm nào cũng bảo bố mẹ gọi điện hỏi thăm con. Tối ngủ nó còn nói mớ gọi tên con đó.

Cái kí ức chết tiệt. Rin khắp miếng thịt, cố nhai nhai rồi nuốt xuống.

- À, có hôm nó ở sân bóng đến bảy giờ tối mới về nhà, bạn bè gọi mãi không về, đến lúc bố mẹ đến gọi nó mới về. Hỏi thì nó mới nói là nó muốn đuổi kịp anh trai nên mới ở lại tập lâu như vậy.

Rin khẽ thở hắt ra, cậu không muốn nhắc lại mấy cái chuyện đáng quên đó.

- Rin có vẻ nhớ anh nhỉ. Sae khẽ liếc mắt sang cậu. Rin cứng đờ người, không biết phải đáp lại sao nữa.

- Chết, bố mẹ quên không nói. Hai đứa cùng về một lúc, bố mẹ vẫn chưa kịp dọn phòng cho hai đứa, hai đứa ngủ chung với nhau ở phòng cũ tạm được không?

Này là muốn hai người này đánh nhau sứt đầu mẻ trán hả?! Rin thà ngủ ở sofa còn hơn là ngủ chung với thằng anh mình ghét cay ghét đắng.

- Được ạ. Sae khẽ gật đầu, lúc nào anh cũng vậy, chỉ nhẹ nhàng, hờ hững với mọi chuyện. Rin khó chịu liếc xéo anh ta, thể nào lát nữa cũng phải ôm gối ra sofa ngủ, không thể ngủ cùng anh ta được...

...

Mãi cũng đến giờ đi ngủ, Rin ôm chăn gối của mình, định đi ra sofa ngủ.

- Em đi đâu vậy? Sae ngồi trên giường khẽ hỏi.

- Đi ra sofa ngủ, ai ngủ được với anh?

- Em không thích ngủ với anh sao? Giọng Sae khẽ trầm xuống.

- Nói nhiều thế nhỉ, sao anh cứ... Rin quay ngoắt đầu lại, định vả vào mặt anh ta mấy câu nữa. Nhưng đột nhiên nhìn thấy trong mặt hồ tĩnh lặng trong mắt anh ta khẽ rung động, Rin bỗng khựng lại. Anh ta... buồn sao...?

- ... Ngủ thì ngủ. Rin suy nghĩ một lúc, leo lên giường, nằm gọn vào một góc trong, nhanh chóng nhắm mắt. Cậu không muốn tiếp thêm câu nào của anh cậu nữa. Sae nhìn thấy em mình như vậy, chỉ khẽ thở dài, nằm xuống bên cạnh, khẽ nói:

- Ngủ ngon.

Ai cần anh nói? Rin thầm nghĩ, cái tên dở hơi này cứ cố vẽ vời tỏ ra quan tâm mình làm gì cơ chứ? Đúng là diễn sâu thành quen rồi.

Căn phòng nhanh chóng chìm vào bóng tối và sự tĩnh lặng. Sau chuyến bay dài, Rin quá mệt mỏi nên cũng thiếp đi, chìm vào giấc ngủ sâu...

Nửa đêm, cậu tỉnh dậy. Cậu có hơi khát nên định kiếm chút nước để uống. Một mùi pheromone quen thuộc xộc thẳng vào mũi cậu. Cậu bàng hoàng, lấy tay bịt mũi lại. Là mùi bạc hà, nhưng nó nồng đến kì lạ. Cậu bật đèn lên để định hình lại, đến lúc đó lại nhìn thấy một cảnh tượng sững sờ...

...

Bên cạnh cậu, Sae đang ôm lấy một đống áo sơ mi của cậu. Anh hít lấy mùi hương từ chúng, cả người run lên bần bật, làn da nhuộm một màu hồng nhạt. Mắt anh ầng ậc nước, anh vùi đầu vào áo của Rin, giọng rên rỉ gọi tên cậu:

- R... Rin...

- Anh... Rin sững người, người cậu cứng đơ, không biết nên phản ứng như nào. Thế này... chẳng phải là anh cậu... đang đến kì phát tình sao?!

- Anh... anh khó chịu quá... Sae cựa quậy người, người anh mềm nhũn, pheromone tỏa ra càng lúc càng nồng nặc. Anh nức nở, cố tìm kiếm hương thơm của Rin để tự trấn tĩnh mình lại. Đến kì phát tình, Omega thật sự rất cần người bạn đời của mình an ủi.

- Em đây... em đây rồi... Rin kéo anh vào lòng, ôm anh rồi nhẹ nhàng vỗ về. Được bao trọn bởi pheromone hương rượu mà mình luôn mong mỏi, Sae tựa vào lồng ngực của Rin, hô hấp trở nên bình ổn hơn. Nhưng thế này thôi là chưa đủ, kì phát tình của anh đột ngột ập đến như vậy, chính anh cũng không kiểm soát được. Bình thường đến gần kì phát tình, anh sẽ cẩn thận mang theo thuốc ức chế mọi lúc mọi nơi. Nhưng lần này xảy ra ngoài dự đoán, anh cũng không có mang theo thuốc của mình. Rin lục lọi trong hành lí của anh, loay hoay một hồi vẫn không thấy thuốc ức chế ở đâu. Giờ cũng không có thuốc ức chế của Omega, Rin biết cậu phải làm gì đó để giúp tình huống này trôi đi nhanh, bản năng thôi thúc cậu cần làm điều gì đó. Như một con thú hoang được xổ lồng, Rin đè anh xuống dưới thân mình, ghé sát vào tai anh, hơi thở ấm nóng phả vào tai Sae:

- Anh, để em giúp anh, được không?...

...

Từ cái ngày còn cùng đứa em rong ruổi trên khắp sân bóng, anh đã biết rằng, em trai anh là một thiên tài. Anh mong cậu sẽ trở thành tiền đạo số một thế giới, kề vai sát cánh cùng anh, cùng anh ghi bàn, cùng anh ăn mừng. Đến khi sang Tây Ban Nha, anh mới vỡ mộng. Giấc mơ mà hai anh em cùng theo đuổi sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Anh đã chấp nhận sự thật phũ phàng đó, lui xuống vị trí của tiền vệ. Nhưng anh không muốn em trai như mình, anh muốn cậu vẫn tiếp tục theo đuổi giấc mơ thời đó, mong cậu sẽ thay mình làm vị trí số một thế giới...

...

- Anh sao vậy! Đừng có tự dưng bỏ cuộc! Anh đã bảo em cùng anh thi đấu mà...?

- Bảo em mạnh lên chỉ sau anh thôi!

Em đừng nói nữa...

- Anh quay về để nói mấy câu thảm hại đó à...!!!

- Em không muốn thấy anh như vậy...!

Em thôi đi...

- Anh hiện giờ

- Không phải người từng cùng em ước mơ...!!!

Anh xin em!!!

Anh không thể nhìn em như vậy được nữa!!!...

...

- R... Rin... Sae thở hổn hển, cả người anh mềm nhũn dựa vào người Rin. Rin nhìn anh, khẽ vuốt lọn tóc đỏ lại sau tai. Cậu đang chờ đợi câu trả lời từ anh.

- Anh, để em giúp anh, được không?

Sae thần trí mơ hồ, nhưng anh vẫn nghe rõ cậu nói gì, cũng hiểu ý cậu là gì. Anh khẽ gật đầu, giờ không làm nhanh, tình hình chỉ càng lúc càng trở nên tệ hơn thôi...

...

- Ưm... ư... Môi lưỡi của họ quấn riết lấy nhau, lưỡi của Rin như con rắn nhỏ, luồn sâu vào trong khoang miệng của Sae, cuốn lấy lưỡi anh, rồi lại khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng. Hô hấp của cả anh càng lúc càng trở nên nặng hơn, Sae bám chặt lấy vai em, không biết Rin học đâu ra kiểu hôn ướt át này nữa. Triền miên một hồi, Rin mới quyến luyến buông anh ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc, liếm môi anh một cái.

- Anh... Rin gọi tên anh, bắt đầu cởi áo ngủ của anh ra, để lộ ra cơ thể trắng nõn mà nhỏ nhắn. Rin nhìn cơ thể anh khẽ run rẩy theo từng cái chạm của mình, hơi ngậm lấy hai đầu ngực mà trêu đùa.

- A... ư... Đừng... Sae thút thít, Omega kì phát tình cực kì nhạy cảm, chỉ cần Alpha mình thích khẽ đụng chạm là sẽ không tự chủ được mà vặn vẹo. Người anh khẽ cong lên, đầu ngực nhìn trông kích thích vô cùng, Rin vừa ngậm một bên đầu ngực, bên còn lại cũng dùng tay xoa nắn. Bị kích thích liên tục, Sae nức nở ôm lấy cậu, mùi pheromone càng lúc càng nồng hơn.

- Không phải anh đang thích sao? Rin lấy tay quệt đi nước mắt của anh, hiếm khi mới thấy nước mắt của anh như vậy. Trêu đùa hai đầu ngực xong, cậu bắt đầu rải từng nụ hôn từ cổ xuống đến bụng anh cậu. Làn da của Sae vừa mềm mại vừa trắng trẻo, mỗi nụ hôn đều để lại những dấu vết rất nổi bật.

- Anh đẹp quá... Rin ghé sát vào tai anh, thì thầm. Cậu muốn anh, anh sẽ là của riêng cậu, chỉ mình cậu thôi.

- Ư... ức... R... Rin... Sae run rẩy, anh cảm giác làn da mình như bị thiêu đốt, từng nụ hôn em ấy đặt lên người mình rõ là rất dịu dàng, ấy vậy mà anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Anh muốn nhiều hơn từ Rin, những cái đụng chạm, những cái hôn nhỏ nhặt này chỉ xoa dịu anh đôi chút thôi. Không nói không rằng, Rin đột nhiên đưa tay kéo quần ngủ của anh xuống, để lộ chiếc quần lót đã bị dính nhẹp nước ở hậu huyệt. Rin liếm môi, ghé sát vào tai anh, liếm vành tai đã nhuộm màu đỏ hồng.

- Anh dâm quá nha, chưa chi đã ra nhiều nước như này rồi~ Rin thì thào, giọng nói khàn khàn.

- A... ư... anh... Sae rên rỉ khi Rin lột nốt chiếc quần lót còn sót lại. Cậu vứt hết đống quần áo sang một bên, nhìn vách thịt hồng hào cứ co rút liên hồi, bắt đầu vào việc...

...

Từng ngón tay của cậu nhét vào trong cửa sau của anh, cố gắng khuếch trương lỗ hậu nhiều nhất có thể. Nếu màn dạo đầu không làm kĩ, anh cậu sẽ dễ bị thương hơn. Sae cả người vặn vẹo, miệng chỉ có thể phát ra từng tiếng rên rỉ khe khẽ như mèo kêu. Rin chưa bao giờ thấy anh mình dễ thương như bây giờ, cậu ngắm nhìn mĩ nhân đang nằm dưới thân mình, miệng thút thít, đôi mắt ầng ậc nước. Cậu hôn lên khóe mắt anh an ủi, nói nhỏ:

- Anh chịu khó một chút nữa, nha?

Sae cảm nhận được từng ngón tay của Rin đang nới rộng hậu huyệt của mình, từng vách thịt non mềm của anh cũng theo đó mà mút chặt lấy ngón tay của Rin. Nghe thấy Rin hỏi, Sae cũng chỉ khẽ gật đầu, anh đưa tay quàng qua cổ cậu. Một ngón, hai ngón, rồi ba ngón, cuối cùng Rin cũng đã thành công nhét được bốn ngón tay vào trong hậu huyệt của anh. Đột nhiên ngón tay của cậu lướt qua điểm G của anh, làm Sae rên lớn:

- AAA..!!!~~~

- Thì ra là chỗ này sao?~ Vừa tìm ra điểm nhạy cảm của Sae, Rin khẽ cong môi lên. Cái cảm giác được từng nếp thịt của anh mút lấy làm cậu sướng đến đơ người, cậu tự hỏi không biết nếu lát nữa mình cho con hàng của mình vào thì cảm giác sẽ đến mức nào nữa.

Việc nới rộng cuối cùng cũng xong, Rin rút bốn ngón tay ra, mấy ngón tay của cậu giờ đây thấm đẫm nước dâm của anh cậu, một mảng ga giường giờ đây cũng đã thấm đầy nước dâm nhớp nháp. Rin đưa tay lên miệng, liếm sạch sẽ từng ngón tay một.

- Đừng... đừng liếm... Bẩn lắm... Sae nhìn thấy em mình làm vậy, xấu hổ không thôi.

- Sao lại bẩn? Đều là của anh hết, em không hề thấy bẩn~ Rin cười, kéo khóa quần xuống, để lộ dương vật đã dựng đứng lên từ bao giờ. Vừa nãy, thật sự cậu chỉ muốn đâm thật sâu vào trong anh mình ngay và luôn, nhưng sợ anh bị thương, cậu lại cố gắng nhịn xuống, đợi đến tận bây giờ mới dám đưa đến trước hậu huyệt của anh, cọ cọ hỏi nhỏ:

- Sae, em vào được chứ?

- Được. Lần này Sae không gật đầu nữa, anh đồng ý, dẫu lúc đầu nhìn thấy con hàng của em trai mình, anh có hơi hoảng sợ đôi chút.

Rin chậm rãi tiến vào bên trong, cẩn thận không làm anh bị thương. Cậu cảm nhận rõ được từng vách thịt trong lỗ hậu của anh đang mút chặt lấy thân dưới của mình, vừa ẩm ướt vừa nóng ấm. Rin không nhịn được khẽ run người, quả thật là làm tình với anh trai đúng là sướng như điên. Nhận thấy đã tiến vào đủ sâu, Rin bắt đầu luận động.

- Ha... ư... Chậm thôi... Sae rên rỉ, từng tiếng kêu của anh lọt vào tai của Rin y như mật ngọt, cậu bắt đầu làm nhanh hơn, từng cú thúc đều lút cán, chạm vào điểm sâu nhất, nhạy cảm nhất của lỗ huyệt.

- A...! Ư... ức...! R... Rin... Người Sae lắc lư theo từng cú thúc của Rin, anh bám chặt vào lưng Rin làm cho cây gậy của Rin càng lúc càng tiến vào sâu hơn. Rin liếm nhẹ môi anh, tăng dần nhịp thúc, tựa hồ như muốn ăn trọn lấy anh.

- Sae... Anh thích chứ? Rin hỏi nhỏ, miệng hơi cong lên.

- ... Có... A...! Ư...! Lỗ hậu của Sae bị càn quét, từng cú thúc như muốn xé toạc cơ thể anh ra. Một Omega cao lãnh, luôn luôn bình tĩnh như anh giờ đây lại chỉ có thể run rẩy, nức nở dưới thân của em trai mình. Người anh uốn éo theo từng nhịp thúc của Rin, bấu víu lấy cơ thể của em trai.

- Nhanh... thêm chút nữa đi... Sae rên rỉ, người anh giờ đây cũng đã quen với nhịp điệu của Rin.

- Ai vừa rồi còn nói là chậm thôi cơ mà?~ Rin mở miệng trêu chọc anh.

- Xin em đó... Sae nức nở.

- Đừng khóc, được không anh? Rin hôn lên khóe mắt của anh, lau đi những giọt nước mắt.

- Giờ gọi em đi, nếu em thích em sẽ chiều anh~

- ... Rin-chan... Xin em đó... Sae gọi cậu, cái chất giọng ngọt ngào như vậy thật sự là quá đỗi mê hoặc, Rin hôn lên môi anh, liếm nhẹ:

- Như anh muốn~

Cả căn phòng giờ đây chỉ toàn tràn ngập tiếng lép nhép cùng với tiếng lạch bạch, hai thân thể như dính vào nhau, quấn quít không muốn rời. Pheromone của họ như hòa làm một, mùi rượu vang hòa vào mùi bạc hà làm đầu mũi cay cay. Rin nghĩ cậu quên luôn cả trời đất mất rồi, giờ đây trong đầu cậu chỉ còn người anh trai đang nằm dưới thân cậu rên rỉ, thút thít không thôi. Từng hình ảnh, từng âm thanh của anh cậu, cậu khắc sâu vào trong tâm trí. Đã một giờ trôi qua mà từng cú thúc của cậu càng lúc càng nhanh, không có dấu hiệu chậm lại, Rin còn liên tục đổi tư thế. Sae bị đầu óc mụ mị, anh chỉ biết làm theo những gì Rin nói, từng vách thịt trong hậu huyệt của anh như theo thói quen, càng lúc càng mút chặt lấy cây hàng của Rin. Khoái cảm ập đến như biển dâng sóng trào, Rin chỉ mong sao thời gian như ngừng trôi để mình còn có thể làm tiếp càng lâu càng tốt. Nhưng Sae không như vậy, anh bắt đầu mệt mỏi, bắn ra dòng tinh dịch nóng hổi, người giờ đây mềm nhũn, dựa vào lồng ngực của Rin:

- Anh mệt... Giọng anh nhỏ xíu, mồ hôi lấm tấm trên trán anh.

- Em còn chưa bắn kia mà~ Rin hôn lên trán anh. Làm thêm hiệp nữa với em thôi, nhé?~

Vậy là hai người họ làm đến một giờ sáng, lúc này đây Rin mới xuất ra. Anh cũng muốn bắn vào trong Sae lắm chứ, lúc chạm đến khoang sinh sản của anh, Rin chỉ muốn bắn hết vào trong mà thôi, nhưng lí trí của cậu không cho phép cậu làm vậy. Cậu chỉ đành nhịn xuống, cắn một cái lên gáy anh rồi bắn ra ngoài.

- A...! Bị cắn vào gáy, Sae run rẩy, kêu lớn. Anh cứ nghĩ cậu đã truyền pheromone vào trong mình, nhưng cậu vẫn nhịn xuống, chỉ cắn một cái rồi thôi ngay. Rin nhìn anh trai mình mềm oặt nằm trong lòng mình, khẽ xoa nhẹ lưng anh rồi ôm anh lên, nhanh chóng đi đến nhà tắm rồi tắm rửa cho cả hai. Cậu còn phải dọn cả đống chiến trường trong phòng ngủ nữa, thôi thì cứ thay ga rồi vứt cái ga bẩn vào máy giặt, còn đống quần áo này cũng vậy luôn. Xong xuôi, cậu thay quần áo cho anh, đặt anh nằm bên cạnh mình. Nhìn mĩ nhân thở đều đều nằm trong lòng mình, Rin nhếch miệng, kéo anh lại gần, hôn lên trán anh chóc một cái:

- Sae... Em yêu anh...

- Anh cũng vậy... Sae nói nhỏ xíu, nhưng vẫn đủ để Rin nghe rõ từng câu từng chữ...

...

- Sae, Rin, hai đứa dậy chưa?

Chết thật, mẹ gọi sao? Rin chồm dậy, xoay người qua nhìn người anh đang say ngủ trong lòng mình. Kí ức đêm hôm qua ùa về trong cậu như một thước phim quay chậm. Rin đờ người, không biết phản ứng ra sao.

- Hai đứa sao đấy? Chưa dậy hả ta... Ngay lúc mẹ vừa định đẩy cửa bước vào thì Rin mặc vội bộ đồ ngủ vào, đi ra mở cửa.

- Mẹ à...

- Rin, con mới dậy hả? Sae thì sao con?

- Anh ấy... hơi mệt từ chuyến bay hôm qua nên anh ấy vẫn đang ngủ.

- Thế à? Hôm nay bố mẹ lại có chuyện đột xuất ở công ty, phải đi ngay bây giờ, hai đứa ở nhà với nhau hôm nay nha, sợ là đến đêm bố mẹ mới về được.

- ... Vâng ạ.

- Ừm, hai đứa ở nhà nha~ Hai người vội vã rời đi, để lại hai anh em trong căn nhà. Rin gãi tóc định rời khỏi phòng, đột nhiên gọi khẽ:

- Rin...

- ... Nói mớ hả? Rin quay đầu, nhìn anh ta ngủ say khò khò trong chăn, đột nhiên lại không nỡ rời đi. Nhìn lúc anh ta ngủ đáng yêu ghê, chả có chút phòng bị nào cả.

Sae lim dim, từ từ mở mắt, cả người anh mỏi nhừ, trên người chi chít những dấu hôn đo đỏ từ hôm qua.

- Dậy rồi hả? Rin mở miệng.

- Ừ... Sae nhìn Rin, anh khẽ thở dài, những hình ảnh đêm hôm qua cứ trôi chầm chậm trong đầu. Sae cố rời khỏi giường đến phòng tắm, nhưng anh vừa bước xuống giường thì anh lại nghiêng ngả, ngã khuỵu xuống. Rin chạy lại, đỡ anh ngồi lên giường:

- Đừng đi. Để tôi mang cho anh ít nước. Rin rót cho anh cốc nước, mang đến. Sae nhận lấy từ tay cậu, hớp một ngụm nhỏ.

- ... Người anh đau lắm không?

- ... Có đôi chút. Sae khẽ xoa xoa eo mình.

- Để tôi xoa bóp cho. Rin ngồi xuống cạnh giường, từ từ mát xa cho anh. Sae thả lỏng, cảm giác thoải mái truyền đến người, anh khẽ dựa vào thành giường, nhắm mắt lại.

- ... Đỡ hơn chưa?

- Rồi, cảm ơn em. Nghe anh nói vậy, Rin xấu hổ quay mặt đi.

- Tại... tại hôm qua tôi làm hơi quá nên mới giúp anh thôi, chứ còn lâu tôi mới thèm đụng vào anh.

Sae nhíu mày, mắt anh khẽ khép hờ, chùng xuống. Dưới đáy hồ tĩnh lặng của hai viên ngọc bích, đột nhiên Rin thấy một tia buồn thoáng qua.

- ... Rin. Sae cất tiếng.

- ... Hả?

- ... Em... vẫn ghét anh sao...?

Sau tất cả những chuyện anh đã làm với em, cả ngày hôm qua nữa, em ấy vẫn luôn hận mình sao...?

- ... Thấy đỡ đau rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi, đừng có ngồi lì ra đấy. Tôi xuống bếp nấu ăn cho. Hôm nay bố mẹ không có nhà đâu. Rin thả tay, xoay người bước xuống tầng dưới. Sae ngồi đó một lúc, lòng nặng trĩu. Cũng phải thôi, dù gì cũng là anh gây ra trước, em ấy không có tội gì cả. Anh đứng dậy, lảo đảo đi đến nhà tắm. Anh vốc ít nước tạt vào mặt, nhìn mình trong gương.

- ... Anh phải làm gì đây, Rin...? Sae đi xuống tầng dưới, mùi thức ăn ở trong bếp lướt qua đầu mũi anh. Mùi thơm quá, không biết em ấy làm món gì nữa?

- Xuống rồi hả? Ra đây ngồi ăn đi. Rin bê ít cơm cùng ít tamagoyaki ra, đặt xuống bàn.

- ... Chúc ngon miệng. Cả hai bắt đầu ăn sáng, không ai nói với ai câu nào. Cuối cùng vẫn là Sae lên tiếng nói trước.

- ... Em nấu ngon lắm.

- ... Cảm ơn anh. Rin cắm cúi ăn, không thèm liếc nhìn anh.

- ... Sae khẽ thở dài, thằng bé vẫn giận anh, anh không biết phải làm gì cả. Sự quan tâm anh cố tỏ ra với nó, nó đều từ chối. Nếu anh nói ra tình cảm thật của mình với nó... chắc nó sẽ chỉ ghét mình hơn thôi...

- ... Nghĩ gì mà đờ người ra đấy? Rin thấy anh ta cứ chọc chọc vô bát cơm hoài mà không chịu ăn.

- ... Không có gì.

- ... Vâng, anh thì làm gì có chuyện gì. Rin mở miệng châm chọc, đã quan tâm rồi mà còn tỏ ra kín đáo cái gì.

- ... Em... có còn giận anh không...? Sae hỏi nhỏ.

- ... Còn giận.

- ... Vậy sao...? Sae hơi cúi mặt, cố nén tiếng thở dài xuống.

- ... Sao vậy? Tự dưng hối hận hả?

- Anh...

Rin kéo anh lại gần, nói lớn:

- Anh thôi ngay đi! Rõ ràng anh là người gieo hi vọng cho tôi trước, rồi một tay anh dập tắt hết. Giờ sao đây, lại định làm gì tôi nữa hả?!

- Ý anh không phải vậy...

- Thế thì sao hả?! Sao ngày hôm đó... Người Rin run lên, cái tối trời tuyết trắng xóa đó cứ hiện lên trong đầu cậu. Sao anh lại nói thế với tôi hả?!

- Anh chỉ muốn tốt cho em thôi... Sae cúi đầu buồn bã.

- Tốt cho tôi?! Thế tại sao anh không bao giờ quay lại nhìn tôi hả?! Suốt thời gian qua, tôi vẫn âm thầm dõi theo anh, luôn nhìn về phía anh! Thế mà anh không bao giờ nhìn tôi lấy một lần, anh chọn đứa khác thay vì chọn tôi! Anh muốn giày vò tôi đến mức nào nữa hả?! Rin nắm chặt lấy cổ tay anh, người cậu không kìm được mà run lên.

- ... Anh luôn dõi theo em...

- Anh đừng nói điêu! Anh cứ chà đạp lên niềm tin của tôi như vậy, anh có thấy vui không?! Anh nói dối trước mặt tôi như vậy anh không biết cắn rứt à?!

- Anh xin em... Em hiểu anh với... Sae run rẩy, nói hết những lời anh giấu kín trong lòng ra. Anh xem hết những trận đấu mà em thi đấu, anh còn cẩn thận xem lại từng động tác và kĩ thuật của em để khi nào có dịp anh còn chỉ cho em nữa... Kể cả lúc nghe tin em về, anh đã xin nghỉ với huấn luyện viên để về nhà vài hôm gặp em... Đấy đều là sự thật... Sae cúi gằm mặt xuống, cắn môi.

- Tôi không tin!

- Rin, anh cũng không biết phải nói sao nữa... Anh không cầu em tha thứ cho anh... Anh chỉ mong em nhận sự quan tâm của anh...

Rin bực bội nắm lấy cằm anh, hướng lên để hai người nhìn thẳng vào nhau.

- Sao hả?! Không nhìn thẳng vào mặt tôi được hả?! Nói dối hoài giờ không nói được nữa hả?!

Tách... tách... Vài giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống bàn tay Rin. Cậu sững sờ, nhìn anh mình. Anh ta... khóc sao? Lần đầu tiên sau bao năm xa cách, cậu mới thấy giọt nước mắt của anh rơi.

- Rin... anh xin lỗi... Sae nức nở, từng lời từng câu của em như nhát dao cứa vào trái tim đã rỉ máu của anh. Đôi mắt xinh đẹp của anh giờ đây đẫm nước, bao nỗi buồn trong lòng như vỡ òa ra. Rin luống cuống lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của anh, cố gắng an ủi:

- Ầy, sao tự dưng lại khóc vậy...? Aizzz thôi nào thôi nào, nín đi chứ... Nhìn trông không giống anh chút gì. Rin xoa nhẹ mái tóc anh, ôm vào lòng. Đột nhiên nhìn anh khóc như vậy nhìn không quen nổi, lại còn có chút đau nhói ở tim nữa. Rõ ràng ghét anh ta đến vậy, thế mà cuối cùng tình cảm dành cho anh vẫn chiến thắng. An ủi một hồi, Sae cũng thôi khóc hẳn, anh dựa vào người Rin, sụt sịt vài tiếng nhỏ. Rin khẽ cười, nhớ hồi bé anh ta cũng hay xoa đầu cậu rồi an ủi cậu mỗi khi cậu khóc, không ngờ giờ đây cậu lại phải đi dỗ anh ta như vậy.

- Nào, không khóc có phải nhìn đỡ hơn không? Rin lau nốt mấy giọt nước mắt ở khóe mắt anh, cười cười.

- ... Sae xấu hổ quay mặt đi, vừa nãy tự dưng không kiềm chế được mà lại khóc trước mặt em như vậy. Rin thấy mặt anh đỏ như quả cà chua chín, không nhịn được nhéo nhéo má một ít:

- Hiếm khi mới thấy anh như vầy nha.

- Bỏ ra. Sae quay mặt đi, đẩy cậu ra.

Vừa mới khóc đỏ hoe cả mắt xong giờ lại lạnh lùng, anh ta đa nhân cách hả? Rin tức giận nắm lấy tay anh hỏi:

- Nào đừng có đẩy tôi ra chứ, anh khóc vì cái gì?

- ... Vì em... Sae nói lí nhí nhưng vẫn đủ để lọt vào tai cậu.

- ... Khóc vì tôi mà hôm đó anh nỡ lòng nói ra mấy câu đó với tôi, anh cũng hay quá ha?

- ... Anh không biết nói gì hơn nữa... Nhìn em cứ mãi chạy theo bóng anh, anh không biết phải làm sao cho phải... Anh chỉ muốn em đá bóng vì chính mình, phát triển theo cách của riêng em thôi... Nếu anh không làm được tiền đạo số một thế giới, anh muốn người đó sẽ là em...

Rin giờ cũng đã hiểu ra, thì ra anh cậu quan tâm cậu nhiều đến như vậy, anh không phải là ghét bỏ cậu, chỉ là anh thật sự muốn tốt cho cậu thôi.

...

- Ờ.

- Vậy nên anh sẽ là tiền vệ.

- Còn em là tiền đạo và trở thành số một th...

- Em không thích như thế...!

- Em là em trai của tiền đạo số một...!

Sao em lại có thể quên mất những câu nói trước đó của anh nhỉ...? Từ trước tới giờ, vẫn là anh luôn nhường nhịn và yêu thương em đến vậy... Nếu ngày hôm đó, em bình tĩnh một chút, em để ý tới cảm xúc của anh một chút, có lẽ hai anh em ta đã không phải khổ sở đến nhường này...

...

- Rin, em sao vậy...? Sae thấy em cứ đờ người ra bèn vỗ nhẹ vào tay cậu.

- Xin lỗi anh... rất nhiều... vì những chuyện đã qua... Rin vùi mặt vào vai anh, thầm trách bản thân mình. Lỗi không phải của anh ấy, mà lỗi là của mình. Đôi mắt buồn bã xen lẫn đau khổ của anh trai ngày hôm đó... chính cậu đã lỡ quên lãng nó. Số một chỉ có một, nếu không là anh thì sẽ là em. Nếu một người trở thành tiền đạo số một thế giới, vậy người còn lại sẽ sát cánh cùng người đó.

- Không phải lỗi của em... Sae khẽ xoa đầu cậu. Khung cảnh thật sự quá đỗi yên bình, sau bao năm xa cách nhau, đến giờ hai anh em mới có thể hòa hợp và thấu hiểu nhau được.

...

- Hôm đó em không để ý đến những lời anh nói trước đó, thật sự xin lỗi anh... Rin ngồi trên ghế sofa, cúi đầu xin lỗi anh.

- Không phải lỗi của em mà... Tại anh không biết diễn đạt cảm xúc của mình, dùng những lời lẽ làm tổn thương em nhiều đến vậy... Sae đan hai tay vào nhau, xin lỗi cậu.

- ... Vậy là coi như hòa nha. Từ giờ không còn gì nữa. Rin lên tiếng, bức tường cách bức hai anh em với nhau sau bao lâu cuối cùng cũng đã sụp đổ.

- Ừm. Sae gật đầu, miệng bất giác nở một nụ cười nhẹ. Chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng cũng đủ làm Rin đứng hình. Cậu tiến lại gần anh, bất giác đưa tay lên chạm vào má anh:

- Anh đẹp quá...

...

- Em bỏ tay ra đi, kì quá... Sae đẩy tay Rin ra.

- Không phải anh cũng thích sao? Rin vòng tay qua kéo anh lại phía mình.

- Bỏ ra... Sức lực của Alpha lúc bình thường đều nhỉnh hơn Omega một chút, Sae cố giãy giụa, không hiểu sao sức tay của em trai mình lớn đến vậy.

- Anh nghĩ anh thoát được khỏi em sao? Rin nhếch mép, nhìn anh ấy như vậy thật sự có đôi chút buồn cười, cả dễ thương nữa.

Mùi bạc hà khẽ thoảng qua đầu mũi cậu, Rin thẫn thờ, vô ý thả lỏng cổ tay của Sae ra. Sae giãy ra được, pheromone của anh càng lúc càng nồng. Anh bật dậy, chạy lên tầng. Kì phát tình của anh vẫn còn, cứ nghĩ là đêm qua giải quyết xong rồi, không ngờ nó vẫn chưa được giải quyết triệt để. Rin vội chạy theo anh, bế anh lên.

- Anh làm gì vậy? Kì phát tình đến mà anh định tự giải quyết một mình sao?

- R... Rin... Ngửi thấy mùi pheromone rượu vang của Rin, Sae ngả vào ngực cậu, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Anh rúc vào hõm cổ của Rin, cố hít lấy mùi pheromone mà anh thích.

- Đợi một chút, để em giúp anh. Rin bế anh lên tầng, đi vào phòng ngủ của hai anh em rồi khóa cửa. Căn phòng giờ đây tràn ngập pheromone bạc hà lẫn rượu vang khiến đầu mũi có hơi cay cay. Rin nhẹ nhàng để anh lên giường, Sae quàng tay qua cổ Rin, kéo cậu lại gần:

- Ưm... anh muốn...

- Muốn gì nào? Anh nói rõ đi chứ~ Rin hôn vào gò má giờ đã phớt hồng của anh rồi di chuyển xuống dưới. Từng chiếc cúc áo được cởi ra, để lộ cơ thể đã nhuốm màu hồng nhạt, trên làn da còn vài vết hôn hôm qua để lại. Rin hôn từng chút một trên cơ thể Sae, để lại càng lúc càng nhiều dấu hôn. Quanh cổ lẫn xương quai xanh của Sae giờ đây lại chi chít dấu hôn như đêm qua. Rin mò mẫm xuống dưới, dừng lại trước hai đầu ngực của anh. Cậu đưa miệng mút lấy một bên, chiếc lưỡi của cậu gẩy đầu ngực của anh rồi lại cắn và day nó, làm nó sưng lên. Bên còn lại cậu véo nhẹ rồi càng lúc càng mạnh làm cho nó cũng sưng lên.

- Ưm... a... đừng mút nữa... lạ quá... Sae rên rỉ, cả người anh cong lên tạo thành một vòng cung mĩ miều. Mới chịu có kích thích một ít thế thôi mà lỗ của anh đã hơi rỉ nước, Rin lột quần của anh ra, nước dâm của anh càng lúc chảy ra càng nhiều, làm ướt đẫm một mảng ga giường. Từng giọt nước cứ thế theo mép đùi mềm mại của anh chảy xuống, nhìn trông dâm đãng vô cùng. Rin cảm giác ruột gan mình cồn cào đến không chịu được, bèn trượt lưỡi xuống dưới, theo một đường đến hậu huyệt của anh. Cậu há miệng, đưa lưỡi vào bên trong nới lỏng cho anh.

- A... ưm... đừng... đừng làm nữa, xấu hổ quá... Bên trong hậu huyệt bị chọc ngoáy liên tục làm Sae chỉ biết thút thít nức nở, nước dâm càng lúc càng chảy nhiều. Càng chảy Rin lại càng nuốt vào trong, tiếng xì xụp vang lên trong phòng làm ai cũng đỏ mặt.

- Đừng nuốt... Sae ngại đỏ bừng mặt, vội lấy tay che mặt đi.

- Sao lại không? Của anh thì em thích hết~ Rin nhếch mép, rõ là thích mà cứ ngại ngùng, vừa nãy lỗ hậu của anh chả co rút liên tục còn gì. Nhưng được nới lỏng ra chút như vậy là không đủ, xem ra vẫn phải dùng đến ngón tay. Rin lần lượt cho từng ngón tay vào, cẩn thận nới lỏng từng chút một cho anh, sợ anh bị thương nên làm dạo đầu kĩ cho chắc. Một ngón, hai ngón rồi ba ngón, cuối cùng Sae cũng nuốt trọn được cả bốn ngón tay của Rin. Rin liên tục khuấy đảo bên trong, tìm kiếm điểm G. Đột nhiên ngón tay cậu sượt qua một điểm gồ nào đó làm Sae rên lớn:

- A~... ư...~ ha...~... muốn...

- Muốn gì nào, anh nói rõ ra chứ~ Rin đưa tay lên miệng liếm đống nước dâm dính đầy tay, nhếch mép cười.

- Muốn... em... làm... ư... Sae giờ đây xấu hổ đến nỗi đỏ đến tận ót, quay mặt đi chỗ khác.

- Anh lại ngại nữa à? Thích em làm thì em sẽ chiều~ Rin nắm lấy bàn tay anh, hôn lên mu bàn tay. Cậu kéo anh vào một nụ hôn sâu, lưỡi của cả hai người cứ liên tục quấn riết lấy nhau, đặc biệt là lưỡi của Rin, y như con rắn nhỏ cứ luồn lách vào sâu trong khoang miệng mà hút hết mật ngọt, làm cho Sae càng lúc càng thở dốc. Đợi đến khi thấy anh bị hút hết dưỡng khí, Rin mới luyến tiếc rời bỏ bờ môi anh, còn không quên tinh nghịch liếm lấy một cái. Sae thở dốc, dựa vào người cậu cố lấy lại nhịp thở đều đều. Rin bắt đầu kéo khóa quần xuống, để lộ con hàng đã ngóc lên từ nãy giờ. Thề là lúc biết anh cậu đến kì phát tình cậu chỉ muốn đâm thẳng vào trong anh ngay lập tức, nhưng làm mãi đến bây giờ mới dám đưa vào. Cậu tiến đến lỗ hậu, cọ cọ dương vật rồi hỏi nhỏ:

- Anh, em vào nhé?~ Rin liếm nhẹ lấy vành tai đỏ ửng của anh, day day nó.

- Đ... được... Chưa kịp đợi Sae nói hết câu, Rin đã đâm thẳng vào sâu bên trong chọc đến điểm G, làm một phát lút cán. Sae tức thời không kịp phản ứng, anh ưỡn người, rên lớn:

- A...!~ ư...~ R... Rin...

- Em không nhịn nổi nữa đâu~ Rin vừa nói vừa bắt đầu động, lúc đầu chầm chậm rồi càng lúc càng nhanh. Cả hai chân Sae quắp lấy eo Rin, hai tay anh bám vào lưng cậu, người anh lắc lư liên hồi theo nhịp của Rin. Mùi pheromone càng lúc càng nồng, hai mùi hương cứ quấn riết lấy nhau liên hồi không thôi.

- Ư... a... chậm thôi... Sae thút thít, anh càng kêu cậu chậm lại thì cậu lại càng làm nhanh hơn. Sae chỉ biết bám vào lưng cậu, đầu ngón tay để lại những vết đỏ ngang dọc trên lưng Rin. Mới làm được một lúc, Sae đã bắn ra dòng tinh dịch trắng đục rồi nằm vật ra, thở hổn hển, sức lực anh tưởng như đã đến giới hạn rồi. Anh nằm vật ra giường, run rẩy, nước dâm vẫn chảy ra từ lỗ nhỏ của anh.

- Anh sao vậy? Mới làm có chút mà, em còn chưa bắn nữa~ Rin cười mỉm, kéo anh dậy. Lần này cậu để anh ngồi lên người mình, Sae vẫn chưa hiểu ý cậu là gì thì cậu đã nói:

- Anh tự nhún đi. Từ nãy tới giờ có mỗi mình em làm bất công quá à~ Rin nghĩ đến cái cảnh anh nhún trên người mình thôi đã sướng điên, con hàng của cậu càng lúc càng to hơn thì phải. Sae cả người mềm nhũn, lắc lư cố ngồi vững trên người Rin. Đột nhiên anh cúi người xuống, ngậm lấy con hàng của cậu. Bị anh ngậm lấy bất ngờ, Rin khẽ kêu một tiếng nhỏ, để cho anh blowjob. Con hàng của cậu quá to so với miệng của Sae, lúc đầu anh chỉ dám đưa lưỡi liếm lấy đầu khấc của nó như chú mèo nhỏ, rồi anh bắt đầu nuốt dần vào trong. Anh làm khá giỏi, lưỡi liên tục liếm lấy dương vật của cậu nhưng răng lại không chạm vào. Rin không nhịn được đưa tay nắm lấy đầu anh, ấn sâu để anh nuốt hết vào trong. Nước mắt Sae trào ra, anh cố gắng tiếp nhận thứ khủng bố này vào, cố gắng liếm láp một chút. Liếm láp một lúc rồi Rin cũng bắn ra vào trong miệng anh, thứ tinh dịch trắng đục trào ra chảy xuống theo đường xương cằm.

- Anh, nuốt xuống đi chứ~

Sae cố nuốt xuống, vị đắng xâm chiếm khoang miệng của anh, thiêu đốt cổ họng vốn đã khô khốc. Liếm cho cậu từ nãy đến giờ mà chỉ thấy dương vật của cậu nhỏ đi có xíu, Sae thở dài khẽ ngao ngán. Rin nghiêng đầu tỏ vẻ thích thú, nắm lấy hông anh:

- Giờ anh phải làm gì đây? Em bảo anh nhún cơ mà~

- Ưm... ư... anh... anh làm đây... Sae đứng lên một chút rồi di chuyển đến dương vật của cậu, dần dần ngồi xuống. Mới nuốt được có hơn phân nửa con hàng của Rin mà anh đã cảm thấy đau vô cùng, lỗ hậu của anh cảm giác như bị xé rách ra. Sae nức nở, vặn vẹo, rên rỉ gọi Rin:

- Ư... ức... anh... anh đau quá... ư... ư... không làm được...

- Nào, đừng khóc. Để em giúp anh, được không?~ Rin hôn nhẹ khóe mắt anh, liếm đi những giọt nước mắt. Cậu giữ hông của anh, từ từ tiến vào sâu bên trong của anh. Sae dần dần cũng quen, anh bắt đầu nhấp vài cái, rồi tăng dần. Rin cũng không ngồi yên nữa, cậu đưa lưỡi liếm láp lấy cổ anh rồi lại lần mò xuống hai đầu nhũ hoa ngậm lấy, vừa gẩy gẩy vừa day day. Nhưng nhún được một lúc thì Sae lại mệt, anh nằm rũ ra, gục trên vai Rin, bắn lên bụng cậu lần thứ hai. Rin vuốt nhẹ một lọn tóc của anh ra sau tai, hôn lên mắt anh, cười nói:

- Đã bắn rồi sao?~ Em mới bắn có một lần mà~

- Ư... ưm... anh mệt quá... Sae dụi dụi vào hõm cổ cậu, thở dài.

- Đi mà. Làm thêm một hiệp nữa với em đi~ Rin xoa xoa đầu anh, giọng nài nỉ. Em hứa, chỉ một hiệp nữa thôi~

- ... Một lúc nữa thôi đấy... Sae thở hắt ra, đúng là cái đồ trâu bò, làm mãi mà không mệt, trong khi anh rã rời người ra rồi.

- Vâng~ Vậy là Rin đè anh ra làm thêm hiệp nữa đến khi nào cậu bắn ra thì thôi.

Sae mệt rũ rượi nằm trên giường, cả người anh không còn chút sức lực nào. Rin nằm bên cạnh ôm anh vào lòng, xoa nắn cái eo mỏi nhừ cho anh.

- C... cái đồ biến thái... Bảo làm một lúc thôi mà... Sae dụi dụi vào cổ cậu, giả vờ dỗi.

- Rồi rồi, em là biến thái~ Biến thái của riêng anh thôi~ Rin hôn nhẹ lên tóc anh, mát xa nhè nhẹ để anh đỡ mỏi. Cậu tắm rửa sạch sẽ cho anh rồi dọn dẹp cái giường, vứt đống ga bẩn vào máy giặt để còn thay ga mới. Xong xuôi cậu mới đặt anh lên giường, ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng anh. Đột nhiên thấy cái gáy trắng nõn của anh làm cậu không nhịn được định đưa răng cắn để đánh dấu, nhưng cậu vẫn nuốt xuống, hỏi anh một câu:

- ... Anh... đã bị đánh dấu chưa?

- Chưa... Sae nói nhỏ.

- Vậy... em đánh dấu anh, được chứ?

- ... Ừm...

Hàm răng của cậu cắn phập vào gáy anh, pheromone rượu vang dần dần được truyền vào, hòa lẫn cùng pheromone hương bạc hà. Xong xuôi cậu liếm nhẹ vết cắn, xoa xoa cho đỡ đau. Đánh dấu một Omega, tức là Omega đó vĩnh viễn thuộc về một Alpha. Nhưng có sao đâu chứ... Nếu là Rin, thì sẽ ổn thôi, Sae thầm nghĩ...

...

Nằm trên giường nửa ngày trời, Sae mới miễn cưỡng đứng lên được. Anh xoa xoa cái eo của mình, không hiểu sao mình vẫn đi được sau hai ngày làm tình liên tục với Rin. Cả người anh vẫn ê ẩm, lảo đảo định bước đi. Rin nhìn thấy anh định đi thì vội bế anh lên, hỏi:

- Anh định đi đâu vậy? Người còn đau thì cứ nghỉ ngơi đi.

- Đói... Sae nói bé xíu, nhưng Rin hiểu ngay. Cậu bế anh xuống tầng, để anh ngồi xuống ghế sofa rồi vào phòng bếp làm chút cháo để anh ăn. Sae ngồi trên ghế, chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Là Luna, cậu ta gọi gì giờ này vậy chứ? Anh mệt mỏi cầm điện thoại lên:

- Gì đấy?

- Ây dô Sae, cậu định ở nhà đến bao giờ vậy? Mai là có trận đấu giao hữu với FC Barcha rồi, nếu cậu không đi được thì gọi điện thông báo với huấn luyện viên một tiếng để ông ý còn tìm người thay chứ. Sao vậy, về quê nhớ gia đình quá không đi được hả?

- ... Ừm, lát nữa tôi gọi điện xin phép huấn luyện viên sau. Cảm ơn cậu.

- Không có gì~ Nhớ đừng có choảng nhau với thằng em đấy~ Luna tắt máy, chả biết hai người ở với nhau có lao vô đánh nhau không nữa. À mà đánh nhau thì có, nhưng mà là trên giường.

- Ai gọi anh vậy? Rin bê bát cháo để xuống trước mặt anh, múc một thìa nhỏ thổi thổi cho nguội bớt rồi đưa đến miệng anh. Sae há miệng, nuốt thìa cháo xuống.

- Ngon không?~ Rin cười cười, nhìn anh ngoan ngoãn ngồi ăn như vậy đáng yêu thật sự.

- Có... Sae gật gật đầu, hình như anh đói thật mà ăn một lúc đã hết cả bát cháo.

- Thích thì lần sau em sẽ làm tiếp cho anh ăn~ Rin cười tủm tỉm, lau đi ít cháo còn dính trên khóe miệng anh.

- Sae, anh... có hối hận không?

- Hối hận gì?

- Hối hận... vì em đã đánh dấu anh...

- Không... anh không hề hối hận. Sae đưa tay ôm Rin vào lòng, xoa nhẹ mái tóc. Nếu là em, anh không hề hối hận.

- Vâng... Rin rúc vào hõm cổ anh, hít lấy hương bạc hà thoang thoảng từ người anh. Nhớ hồi bé hai anh em ở cùng nhau, Rin cũng hay rúc vào lòng anh ngủ như vậy. Nhưng từ đợt hai anh em phân hóa, cũng là lúc Sae sang Tây Ban Nha thi đấu, cậu không được rúc vào lòng anh nữa. Cậu nhớ chứ, nhớ cái ôm ấm áp của anh mỗi khi đêm đông lạnh, nhớ cả lúc mà anh vỗ về ôm cậu vào lòng mỗi khi cậu khóc.

- Nghĩ gì mà nhìn đăm chiêu vậy? Sae nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại anh, lâu lắm rồi cậu mới thấy đôi mắt của anh cậu đẹp đến vậy. Rin hôn nhẹ lên môi anh, tinh nghịch liếm lấy một cái.

- Thấy anh đẹp quá nên mới đăm chiêu đó~ Rin cười khì khì, hôn lên chóp mũi anh. Sae cười nhẹ, hôn lên trán cậu:

- Từ lúc nào mà biết nịnh nọt thế hả?

- Từ lúc ở với anh đó~

Sae cười trừ, không biết ai dạy em trai anh thành như vậy nữa. Hai người ngồi lên ghế sofa, Sae khẽ tựa đầu vào vai Rin. Rin biết ý kéo anh lại gần, để anh dựa vào người mình sao cho thoải mái.

- Sae... anh có yêu em không? Rin hỏi, đôi mắt long lanh cậu mong chờ câu trả lời từ anh trai.

- ... Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Sae cười cười, hôn chóc một cái vào má cậu. Rin thấy vậy kéo anh vào một nụ hôn sâu, hai người cứ đưa đẩy mãi một hồi rồi Rin mới dứt ra, còn không quên kéo theo một sợi chỉ bạc.

- Em cũng vậy~ Rin tựa cằm vào vai anh, nói nhỏ. Yêu anh rất nhiều, luôn luôn như vậy...

...

- Em mua gì vậy? Sae thấy Rin mang hai chiếc hộp nho nhỏ về, tò mò hỏi. Rin cười cười ngồi xuống ghế, mở chiếc hộp ra. Là hai chiếc nhẫn bạc, trên một cái còn cẩn thận khắc dòng chữ: Anh trai, còn cái còn lại khắc một dòng chữ: Em trai.

- Em đặt đó~ Đẹp chứ?

- ... Đẹp lắm. Sae ngắm nghía chiếc nhẫn, Rin thấy vậy bèn đeo vào ngón áp út của anh, đưa lên hôn nhẹ một cái.

- Cái này là tín vật định tình, anh thấy được chứ?~

- ... Tất nhiên. Sae cũng cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón áp út của cậu, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn.

...

- Ây dô Sae, cậu quay lại rồi sao? Mãi mới về, tôi còn tưởng cậu về Nhật luôn rồi. Hiếm khi mới thấy cậu về quê lâu như vậy nha~ Luna thấy cậu mãi mới vác mặt về câu lạc bộ, niềm nở chạy ra đón.

- Liên quan đến cậu à? Sae đi thẳng ra chỗ để bóng, nhặt trái bóng lên bắt đầu luyện tập. Luna đột nhiên để ý thấy trên ngón áp út của Sae có một chiếc nhẫn bạc, trên còn khắc một dòng chữ tiếng Nhật nho nhỏ gì đó mà anh không đọc được.

- Ê nè, mới về quê đã đổ em nào rồi sao mà bày đặt đeo nhẫn thế kia? Luna cười cười, ai mà lại tán đổ được thiên tài lạnh lùng này đây.

- ... Một người quan trọng. Sae trả lời ngắn gọn, vẫn tập trung vào việc tâng bóng.

- Thôi nào, hỏi có xíu thôi mà trông khó chịu chưa kìa~ Luna cũng không trêu cậu nữa, quay trở lại tập luyện.

...

- Rin! Cậu về rồi! Nanase chạy vội ra đón cậu, theo sau là thằng Shidou trời đánh. Mới về đã gặp mặt thằng chó ý, đột nhiên cậu lại muốn về Nhật với anh ghê.

- Làm quá lên vậy. Rin lạnh lùng khởi động chuẩn bị tập luyện. Nanase để ý thấy trên ngón áp út của cậu có một chiếc nhẫn bạc, trên còn khắc một dòng chữ nho nhỏ. Hình như là... anh trai?

- Ê ê, cái quỷ gì trên ngón tay mày thế? Shidou mở miệng trêu ngươi, rõ ràng là thích ai đấy rồi mới đeo cái nhẫn đấy được.

- Cút ra. Rin nói thẳng mặt thằng Shidou, thiếu điều hai đứa lao vào đánh nhau ngay nếu không có Nanase gọi mấy người khác đến ngăn lại. Thấy dịu dịu một chút rồi, Nanase kéo Rin ra một chỗ để hai đứa cùng tập, tiện thể hỏi nhỏ:

- À, cái nhẫn của cậu ấy... là anh trai cậu tặng sao?

- ... Liên quan đến mày à?

- ... Không không, tôi hơi tò mò thôi... Nanase xua tay, nhỡ chọc đúng chỗ ngứa của cậu ta rồi.

- ... Ừm.

Trời đất thật hả?! Nanase há hốc mồm, hai anh em này tình cảm dữ vậy trời? Mà vậy cũng tốt, thấy bảo hồi trước hai người chẳng ưa gì nhau, giờ thương nhau như vầy nhìn trông còn đỡ hơn.

- Quay lại luyện tập ngay. Rin sút thẳng quả bóng ra phía Nanase làm cậu giật mình.

- Đây đây đợi tôi với! Nanase chạy vội theo sau Rin, quả nhiên vẫn là không nên đụng đến chuyện riêng của cậu ta thì hơn.

...

Hôm nay có trận giao hữu giữa Real Madrid với Paris X Gen, dẫu chỉ đá giao hữu để khởi động trước khi mùa giải đến nhưng cả trận đấu vẫn vô cùng căng thẳng, hồi hộp. Cuối cùng nhờ cú vô lê của Rin mà Paris X Gen đã dành chiến thắng với tỉ số 3-2. Tiếng còi trọng tài vừa cất lên, Sae đã chậm rãi bước đến chỗ cậu, cười nói:

- Đá tiến bộ hơn nhiều rồi đó.

- Nhờ anh mà~ Rin nhào đến ôm anh, cả khung cảnh được thu hết vào máy quay, cả sân đấu bất chợt ồ lên, cặp anh em như chó với mèo không ngờ có ngày lại tình cảm như vậy. Sau trận đấu, phóng viên đã lập tức ùa vào phỏng vấn hai người, trước tiên là Rin:

- Cho hỏi cảm nghĩ của cậu về trận đấu như thế nào ạ?

- Một trận đấu rất tuyệt. Được đọ sức cùng anh trai khiến tôi phát triển rất nhiều.

- Hai anh em cậu có vẻ đã thân thiết với nhau hơn trước rất nhiều nhỉ.

- Đúng vậy. Rin lấy chai nước uống một ngụm nhỏ, chiếc nhẫn của cậu lại hiện rõ trước máy quay. Phóng viên dù muốn hỏi về chiếc nhẫn nhưng lại sợ cậu khó chịu nên đã quay qua phỏng vấn Sae:

- Còn anh thì sao? Sau trận đấu anh có suy nghĩ gì?

- ... Một trận đấu rất hay. Nhìn thấy em trai tiến bộ làm tôi rất vui.

- Hai anh em nhà anh thật sự thân thiết hơn rất nhiều so với trước, anh có thấy vậy không ạ?

- Có. Sae lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi trên mặt, chiếc nhẫn của anh cũng lọt vào máy quay. Phóng viên nhìn đến đây cũng đã hiểu đại khái, cười nói:

- Cảm ơn hai người rất nhiều. Mong hai người sẽ tiếp tục duy trì phong độ tuyệt vời này trong tương lai.

...

Sóng vỗ nhẹ vào bờ liếm bờ cát trắng, những cơn gió thoảng qua cùng vài chú chim hải âu bay lượn trên bầu trời. Sae đi dạo trên bờ biển, ánh hoàng hôn phủ lên người anh một màu hồng rực óng ánh. Một vòng tay ấm áp vòng qua eo anh, kéo anh lại gần. Rin tựa cằm lên vai anh, cười cười:

- Đi ra đây mà không gọi em đi cùng hả?~

- Anh sợ em mệt sau chuyến bay nên để cho em ngủ thêm chút nữa. Sae xoa đầu cậu.

- Biển ở Tây Ban Nha cũng đẹp quá ta. Rin thầm khen, khung cảnh này thật sự rất thơ mộng.

- Nhưng biển ở quê mình vẫn đẹp hơn. Sae cười cười, nhớ hồi đầu sang Tây Ban Nha, anh thật sự rất nhớ vùng biển quê nhà, nhớ cả những hôm ngồi cùng em ăn kem nữa.

- ... Ở đâu có anh thì ở đó đẹp~ Rin cười hì hì, ôm chặt lấy anh, hít lấy mùi hương bạc hà dịu dàng của anh.

- Ừm, em nói đúng.

Rin nhếch mép, kéo anh vào một nụ hôn, lưỡi họ cứ quấn riết lấy nhau, dây dưa một hồi rồi mới thôi.

- Ai dạy em hôn đấy hả? Sae cố điều chỉnh nhịp thở của mình, lần nào hôn Rin cũng như muốn lấy hết dưỡng khí của anh.

- Cần gì ai dạy?~ Rin hôn chóc một cái lên má anh, cười nói. Em trai anh giỏi mà.

- Rồi rồi, em thì cái gì chả giỏi. Sae búng nhẹ một cái lên trán cậu, thằng nhóc này càng lớn càng nghịch ngợm mà. Rin giả vờ bị đau, lấy tay xoa xoa trán, ủy khuất nói:

- Đau quá, anh không thương em nữa sao...

- ... Đau lắm hả? Sae ngây ngô lấy tay xoa xoa cho cậu. Thấy anh mắc bẫy, Rin bèn chớp thời cơ nắm lấy tay anh, cười nói:

- Anh hôn em đi, hôn rồi em sẽ hết đau~ Rin cười gian xảo, không ngờ giả vờ một lúc mà anh lại mắc bẫy.

- ... Sae hôn nhẹ lên trán cậu, hỏi. Hết đau chưa?

- Rồi ạ~ Biết anh trai mình dễ dụ như vậy, lần sau phải tận dụng mới được.

...

Tình cảm có thể khiến con người đau khổ rất nhiều, nhưng chỉ khi vượt qua được đau khổ, con người mới thấy tình cảm quan trọng đến nhường nào...

- ... Anh.

- ... Sao vậy?

- ... Em yêu anh.

- ... Anh cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro