~ Bản nhạc tình yêu ~
Title: Love Is A Beautiful Pain - Bản nhạc tình yêu
Author: Ren Galaxy M-tp Clover
Pairing: Minki - Ren, EunChae (con tó nhà mi, con Ly kia >< )
Category: Romance, HE
Rating: K
Disclaimer: Ren không thuộc về tôi, như con Ly kia chắc không biết :))) Viết với mục đích phi lợi nhuận, nhưng ai cho nhuận bút thì con bé sẽ nhận :3
A/n: Đừng hỏi tại sao, Au bị ép :'( Hận con tó đó :((((((
Summary: Câu chuyện xảy ra trước khi Minki biết uống rượu... và trước khi cặp đôi trải qua thử thách lớn, một mất một còn...
(Rds có thể tham khảo Oneshot Sad Au đã đăng trước đó ^^)
************************************************************************
-Ê mi - Thằng bạn thân Baekho vỗ vai không thương tiếc vào thằng bạn cùng bàn Minki - Ngày mai có cuộc thi chơi piano, Tea Tea nó rủ cả lớp cũ của mình đi đấy, đi không?
-Làm gì? - Anh không thèm ngó mặt lên thằng bạn, vẫn cặm cụi làm việc.
-Nó tham dự cuộc thi đó, sao mi phũ thế?
Baekho cứ khua miệng múa tay về cái đứa tên Tea Tea, còn Minki vẫn dán mắt làm công việc sếp lớn giao cho. Đến khi thấy chán, thằng bạn thân mới vỗ tiếp vào vai thằng bạn cùng bàn không thương tiếc lần nữa.
-Túm lại là chú đi không?
-Ừ thì đi! - Anh gật gật cái lẹ cho nhanh - Ở đâu?
-Học viện Âm nhạc Seoul nha. 7h sáng.
Hôm sau. 7h. Cả lớp đến đông đủ. Chỉ riêng Minki đến chậm 5 phút. Chúng nó mắng cho một hồi, anh chỉ biết cười, rồi cả lũ lũ lượt kéo vào hàng ghế dễ nhìn lên sân khấu nhất. Vì muốn về nhanh nên Minki chọn ghế ngoài cùng, và đương nhiên cạnh anh là thằng bạn chí cốt Baekho.
Cuộc thi chính thức bắt đầu. Bốn thí sinh đầ tiên, ai cũng thể hiện tài năng bẩm sinh của mình.
"Xin phép cho tôi được giới thiệu thí sinh số 5, Na EunChae!"
Minki bỗng quay ra nhìn. Một thí sinh nữ bước lên, cúi đầu mỉm cười chào mọi người rồi mới ngồi xuống chơi đàn.
Là bản "Love Is A Beautiful Pain".
Bản này tiết tấu nhanh, đòi hỏi tay hoạt động liên tục, thật sự tập trung vào các phím đàn.
Vậy mà thí sinh này khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên, kể cả Minki, và khiến ban giám khảo nghe như nó thật dễ chơi.
Phần thi kết thúc, tất cả mọi người, cả ban giám khảo phải đứng dậy vỗ tay hoan hô tiết mục hay nhất từ trước đến nay.
Minki bỗng đỏ mặt. Nhìn thấy nó lần đầu, anh cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn. Một cảm giác thật lạ anh chưa bao giờ cảm nhận được. Đến khi bài thi kết thúc, anh mới giật mình mà đứng dậy vỗ tay, và có lẽ là một trong những người vỗ tay lâu nhất.
Tea Tea là thí sinh số 12. Đương nhiên là Minki phải nể Baekho mà xem nhỏ đó chơi (=3= phũ nhau gê hồn). Bài đó là Fiction (Fiction - B2ST nha ^^) mà ai cũng thích nghe nhưng không thích chơi, vì nó cũng khó không kém Love Is A Beautiful Pain. Kết thúc, cũng lại nể thằng bạn bên cạnh, anh lại đứng dậy vỗ tay.
Cuộc thi kết thúc với tất cả 24 thí sinh dự thi. Ban giám khảo ngồi khoảng 15 phút để thảo luận. Tất cả mọi người bàn tán tranh luận. Chỉ riêng Minki là đang nghĩ tới đứa tên EunChae. Một cô gái đến gần anh, nhỏ nhẹ bên tai.
-Danh thiếp và thư của cô Na EunChae.
-Dạ? - Minki chưa hiểu chuyện gì thì cô gái lúc nãy đã đi đâu mất tiêu. Anh cất danh thiếp, nhìn vào lá thư.
"3h, chiều nay, bên ngoài học viện, được không?"
Chỉ một câu ngắn gọn. Anh nghĩ rằng mình nên đi, nhưng lại có luồng suy nghĩ bảo anh ngừng lại. Tiếng MC bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
"Ban giám khảo đã có kết quả cho cuộc thi này, và người chiến thắng là..."
Tất cả mọi người đều hồi hộp, trong đó có Minki.
"Thí sinh số 5, Na EunChae!"
Cả khán đài vỗ tay lớn hết mức có thể. Anh vui mừng không tả nổi. Trừ Baekho hậm hực về cái đứa tên TeaTea chỉ về nhì.
Mười phút sau, cuộc thi kết thúc. Mọi người lần lượt ra về. Minki nhìn vào bức thư lúc nãy. Có đúng là của nó không nhỉ? Hay ai đó giả danh nó để gửi sao?
-Về thôi Baekho! - Đợi thưa người, anh mới gọi thằng bạn chí cốt đi về. Nhưng đã có người đã gọi trước anh, lại là cái-đứa-tên-Tea-Tea.
-Em xin lỗi, em phụ lòng anh rồi - Nhỏ đó nhìn Baekho với ánh mắt hối lỗi.
-Không sao, em thi hết sức mình là được rồi - Baekho hôn nhẹ lên trán nhỏ đó.
-Ê hai người... - Minki giật mình.
-Ừ, chúng tôi đang yêu nhau, sao không? - Baekho nhìn thằng bạn cùng bàn.
-Cậu nên gặp EunChae đi, cô ấy rất muốn gặp cậu đó - Tea Tea vỗ vai.
-Cô... cũng biết là sao???
Đúng 3h chiều, Minki đã đứng sẵn trước Học viện Âm nhạc Seoul. Anh đã xin nghỉ sớm ở công ty để đến đây đợi. Một cô gái chạy đến, thở hổn hển.
-Tôi... là... Na EunChae... - Nó cố sức để nói - Xin lỗi... đã đến muộn...
-Không sao - Minki cố tỏ ra vui vẻ, nhưng trong lòng đang kêu gào ầm lên. Sao lại có cô gái không màng đến hình tượng mà chạy như bị đuổi vậy?
Năm phút sau, thấy đỡ hơn, nó đứng dậy, cùng anh đi tản bộ. Quang cảnh thật đẹp, rất thích hợp để đi chơi dịp này.
-Nói thật... - Nó ngập ngừng - Tôi chưa bao giờ biết đỏ mặt, cho đến khi gặp anh...
-Tôi cũng vậy - Minki nói tiếp - Tôi chưa bao giờ gặp ai mà lại có cảm xúc lạ như cô...
-Không lẽ...
Cả hai lên tiếng cùng lúc. Nó cứ gãi đầu, ngượng nghịu. Minki thì đỡ một chút, nhưng khuôn mặt lại thể hiện sự ngại ngùng của một chàng trai. Nó thấy anh như vậy thì chợt nở một nụ cười, trở lại bình thường.
-Tôi mời anh một cốc cà phê nhé? - Nó nhẹ nhàng hỏi.
-Vậy thì tốt quá - Minki vẫn chưa hết ngại ngùng.
Cả hai cứ đi chơi vui vẻ hơn bốn tiếng đồng hồ, cho đến khi có cuộc gọi đến điện thoại nó.
-Alo? ... Mai luôn á? ... Sớm quá, nhưng tôi sẽ đến ngay bây giờ.
-Sao vậy? - Minki hỏi.
-Mai tôi phải làm thiết kế nhà cho một đại gia - Nó thở dài.
-Vậy là cô làm hai việc cùng lúc?
-Phải kiếm thêm thu nhập nữa chứ. Đánh đàn piano không đủ để trang trải cuộc sống của tôi. Mà thôi, tôi phải về đây, hẹn anh lần sau nha!
Nó vẫy tay tạm biệt anh mà đi thẳng. Anh đúng đờ ra một lúc, hậm hực. Nếu không phải tại cuộc gọi lúc nãy thì giờ cả hai vẫn đang vui vẻ rồi. Anh đành đem cục hận về nhà mà nhai nuốt.
Nửa đêm. Không ngủ được, Minki vắt tay lên trán mà suy nghĩ. Mọi chuyện đi theo chiều hướng khác từ khi anh gặp được nó. Cảm xúc cũng thế mà thay đổi theo. Anh chưa bai giờ cảm nhận được loại cảm xúc lúc đó. Người ta nó khi yêu ai đó, mình sẽ có nhiều luồng cảm xúc khác nhau, không thể biết được. Liệu đây có phải tình yêu? Anh cũng không dám chắc về điều đó. Nhưng cứ để xem thế nào đã rồi hãy quyết định sau.
Một tuần sau...
Lâu rồi không gặp nó, trong lòng Minki cứ cồn cào không yên. Làm việc ở công ty lúc tốt lúc tệ, sếp lớn cũng phải ngạc nhiên trước cách làm việc kỳ quặc của anh. Thấy thằng bạn cùng bàn cứ vò đầu đập trán, Baekho thấy tội đành an ủi anh.
-Không có cách gì để liên lạc với EunChae sao? - Baekho bắt trúng tim đen.
-Này cậu đừng suy nghĩ lung tung! - Minki ra sức chối cãi.
-Thế người ta gửi danh thiếp để làm gì? Định lồng kính treo tường à?
-Ờ há! Cảm ơn Baekho!
Minki bỗng tươi hớn hở, ôm điện thoại với danh thiếp từ trong cặp lấy ra, gọi vào số đã được ghi trong đó.
-Alo? EunChae à?
-Minki? Có việc gì không?
-Chiều nay vẫn 3h, Học viện Seoul được không? Tôi có chuyện muốn nói.
-Được thôi, tôi cũng cần nói với anh đây.
Đúng 3h chiều. Nhưng trái ngược với lần trước, Minki thì chạy đến thở hổn hển, nó thì đứng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
-Tôi xin lỗi...
-Không sao, nghỉ đi rồi đi theo tôi.
Nó để anh nghỉ vài phút rồi dẫn anh đi. Mười lăm phút sau thì đến nhà nó. Một ngôi nhà nhỏ, chỉ đủ một người ở, nhưng rất đẹp và ngăn nắp. Một phần diện tích nhà được dùng để đặt đàn piano, giúp nó an tâm học hơn.
-Đẹp không? - Nó hỏi.
-Đẹp lắm - Anh không hề chê - Nhưng như thế này thì cô sống thế nào? Chi bằng...
Anh bỗng ngập ngừng. Nó bắt đầu sốt ruột.
-Sao?
-Cô về nhà tôi sống cùng đi. Nhà tôi khá rộng, chỉ thiếu người đến ở cùng cho vui cửa vui nhà thôi.
-Thật chứ?
Nó nhảy cẫng lên vui mừng. Anh nhìn nó mà cười, rồi bước đến cây đàn piano. Đàn cũng khá cũ, nhưng vẫn chơi rất tốt, không có vấn đề gì.
Anh đang ngắm đàn, bỗng có hai cánh tay vòng qua eo anh mà ôm chặt. Nó dựa đầu vào vai anh, khẽ mỉm cười.
-Sao vậy? - Anh ngạc nhiên.
-Em muốn ôm anh chút - Nó thay đổi cách xưng hô.
-Không lẽ... - Anh không giấu nổi tò mò.
Nó ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng dùng hết can đảm mà nói.
-Đúng, em yêu anh.
Lần này thì anh gần như đơ toàn tập. Nó... đang tỏ tình anh sao?
Một hồi lâu, không thấy phản ứng của anh, nó buông tay ra, nhìn anh buồn rầu rồi quay đi. Anh vội cầm tay nó mà kéo lại vào lòng, ôm chặt.
-Con gái sinh ra là để trai tán, sao em dám đi ngược đời và phá hỏng kế hoạch của anh? - Anh cũng thay đổi cách xưng hô.
-Anh... - Nó gần như đứng bất động.
-Anh cũng yêu em - Anh hôn nhẹ lên trán nó.
Nó giật mình sau hành động của anh, nhưng đã trấn tĩnh lại sau đó mà mỉm cười, đáp lại cái ôm của anh.
-Anh biết bản nhạc tình yêu của hai ta không?
-Vậy thì em ngồi xuống đánh nó đi!
Nó ngồi xuống, chơi bản nhạc mà khiến nó và anh cùng có cảm xúc lạ khi lần đầu nhìn nhau.
Vẫn là bản Love Is A Beautiful Pain.
Minki đứng dựa vào tường, mỉm cười nhìn nó tập trung chơi đàn.
Đúng, ở nơi đó có thiên đường.
Thiên đường cho tình yêu hai ta, mãi mãi không bao giờ biến mất...
*
*
*
^^ End Oneshot ^^
Ps: Giờ ai chưa đọc Oneshot Sad thì mau đọc đi, kịch cơm mẹ nấu tính lắm :)))))))))
Cái kết không đặc sắc mấy :(((((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro