Oneshot
Hét lên những tiếng kêu thất thanh rồi gục xuống. Trên người của hắn đầy những vết cắt ngọt bén. Với khả năng phi đao chuẩn xác tới như vậy, ả đã có thể giết hắn ngay. Nhưng ả thích nhìn người khác chạy và van xin ả hơn.
Ả dù xinh đẹp tới đâu thì vẫn chỉ là một kẻ giết người không hơn, không kém...
Họ ghê tởm ả nhưng lại không muốn chết...
- Cái thứ kinh tởm như mày thì chết đi!
.
.
.
Van xin, khóc lóc, thét gào, quằn quại. Ả nhìn kẻ xúc phạm mình bằng ánh mắt khinh bỉ. Ả lôi con dao ra và cúi xuống. Không một chút ghê sợ, ả cắt từng ngón tay của kẻ đó, mặc cho hắn kêu gào...
.
.
.
Ả không còn cảm xúc từ lâu rồi...
Bởi vì chẳng ai quan tâm tới...
Bởi vì chẳng có ai yêu thương...
- Ê! Này!
Tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của ả. Ả quay lại, lăm lăm con dao trực đâm.
Kẻ đó tiến lại gần ả, không ngần ngại, ả phi đao tới. Nhưng hắn né được.
- Ồ lông vũ đẹp đấy! Nhưng mà...hơi bén?
Ả liên tiếp phi đao tới, nhưng hắn né được. Ả đành ghim hắn vào gốc cây.
- Tôi không có ý gì cả! Thật đấy!
Nhưng đâu quan tâm, ả ngắm vào cổ họng anh, chiếc khăn tuột ra lộ khuôn mặt cô.
- Cô...xinh thật đấy...
Tay cô bỗng dừng lại. Cô ngước lên nhìn anh.
- Nếu không phiền thì cô làm ơn gỡ cái lông này ra được chứ?
- Anh nói dối...
Tay cô càng nắm chặt con dao. Máu chảy xuống từ cánh của anh, anh ôm cô và vỗ về.
- Đâu có! Cô thực sự rất xinh mà!
Anh vuốt tóc mái cô lên, chạm vào khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt vàng óng dường như đã hớp hồn anh.
- Đôi mắt cô rất đẹp đấy... Cô tên gì nhỉ?
- Xayah.
- Vậy thì cứ gọi tôi là Rakan nhé!
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời có người quan tâm cô tới vậy. Cảm giác thật thoải mái...
.
.
.
Bầu trời sao lấp lánh...
Duới gốc cây mà họ gặp nhau năm xưa...
Cặp vợ chồng trẻ đang rất hạnh phúc...
Cô vui vì gặp được một người yêu thương cô...
Anh cảm thấy hạnh phúc vì được yêu cô...
.
.
.
Nhưng hạnh phúc được bao lâu?
Tan hoang
Máu
Chết chóc
Đau đớn hơn...
Cái thai của cô đã chết...
Anh không biết làm gì để giúp họ vượt qua nữa...
Cô yếu dần... Sắp rời xa anh...
.
.
.
.
"Rakan...em yêu anh..."
Bàn tay cô ngày một lạnh dần
Yếu ớt dần
Nhưng cô vẫn cười
... Vì đối với cô, dù chỉ là một thời gian ngắn...
Nhưng ở bên anh...
Thì nó luôn hạnh phúc.
.
.
.
- Ồ, anh tỉnh rồi sao?
Một cô gái với mái tóc đen óng ả được cột gọn gàng đang đứng bên cạnh anh.
- Anh thấy đỡ mệt chưa?
Cô y tá dựng gối lên cho anh. Chân anh không thể nhúc nhích.
- Chân tôi? Nó làm sao vậy? Mà quan trọng hơn là Xayah. Cô ấy sao rồi?!
Anh vô cùng hoảng hốt. Cô y tá cố gắng trấn tĩnh anh.
- Cô ấy vẫn còn rất yếu. Nhưng dù sao cũng nhờ anh mà cô ấy mới được như vậy. Chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy! Anh yên tâm.
Cô y tá mỉm cười, điều này khiến anh cảm thấy bớt lo lắng hơn.
.
.
.
- Em sẽ bảo vệ những người còn lại!
Ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm của cô khiến anh không thể ngăn cản.
Hình như cô ấy không để ý?
Anh dường như thấy hơi tủi thân...
.
.
.
.
Họ nói rằng không tìm thấy cô
Anh vô cùng lo lắng
Nhưng anh không thể đi được
Anh lại mất cô lần nữa sao?
.
.
.
.
- Rakan ngốc!
Anh chợt tỉnh giấc, cô lấy tay quệt đi vết xước trên mặt.
- Trục thảo?
Anh nhìn cô, nước mắt lăn trên gò má.
- Em lên tận vực Băng Liên?
- Có sao đâu chứ? Em nợ anh tận một mạng mà!
Anh ôm chặt lấy cô làm cô cũng khóc theo. Cô khóc không phải để mè nheo. Mà vì cô đã cố gắng mạnh mẽ quá lâu rồi.
.
.
.
Họ cùng nhau bảo vệ những người cuối cùng. Với khả năng chiến lược của Rakan và sự lãnh đạo tài tình của Xayah, họ nhanh chóng chiến thắng.
Thế nhưng...
Họ còn chưa được tận hưởng hòa bình
Họ đã phải hi sinh trên chiến trường
Nhưng...họ không cảm thấy buồn phiền hay đau đớn
Vì...Họ vẫn được ở bên nhau, mãi mãi...
"Kiếp sau, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa"
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro