Oneshot: Purple
Oneshot: Purple
Author: CloudPurple
Pairing: KiHae
Rating: K
Category: crazy^^
Note: fic với tình yêu màu tím.
_ Đã có sự đồng ý của tác giả CloudPurple _
Enjoy
Đông Hải ngồi gảy đàn.
Mái tóc dài đen mượt tràn qua bờ vai, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt u buồn.
Ánh mắt đó. Sự ưu tư dó.
Tất cả đều vì chàng.
Khởi Phạm.
Tiếng đàn nơi Tử Vân các vang vọng.
Rồi rơi mãi.
Rơi mãi vào không trung.
Chiều tàn.
Ánh tím u uất bao trùm.
Nỗi nghẹn ngào đau xót bay vào gió.
Em hận chàng
Nhưng cũng rất yêu chàng.
…
Từng cơn gió lạnh khẽ lùa qua.
Mái tóc đen mượt bay bay trong gió.
Mặt trời đã buông xuống.
Để lại sắc tím u buồn và ma mị.
Như muốn giết chết con người.
.
.
.
.
Phựt.
Dây đàn đã đứt.
Máu.
Từng giọt máu của Hải nhi rơi xuống.
Đau?
Không. Trái tim cậu giờ đã quá đau để biết thêm môt nỗi đau nào khác.
Máu.
Vẫn rơi. Từng giọt. từng giọt.
Ánh mắt chứa chan nỗi buồn ấy khẽ nhắm lại.
Và nước mắt đã rơi.
Trong một buổi chiều tàn em đã khóc.
Tử Vân các và cậu chờ đợi một người chẳng bao giờ quay về.
Đông Hải đập vỡ cây đàn, phá nát mọi thứ.
Bộ y phục xộc xệch, một bên ai áo tuột xuống. Bờ vai trắng ngần lộ ra một dấu hôn.
Một dấu hôn.
Đáng tiếc đó lại không phải là của chàng.
Cậu ngồi bệt xuống sàn.
- Sao chàng lại lừa em? Tại sao?
Cậu cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đó.
Mãi đến khi có một hơi ấm bao trùm lấy cơ thể cậu.
- Em hận chàng- cậu trách móc.
- Ta xin lỗi- một giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Đông Hải nhắm mắt cho một nụ hôn say đắm.
Rồi sự ấm áp và ngọt ngào tan biến.
Chỉ còn lạnh lẽo vây quanh.
Sắc tím ma quái như trêu ngươi cậu.
Tiếng gió rít ghê người.
Tử Vân các chỉ còn mỗi cậu. cô đơn và trống trải.
…
Cậu trở về phòng.
Bộ y phục được cởi bỏ. Làn da tuyệt mĩ hiện ra.
Ngâm mình trong bồn nước nóng được rải đầy tử đinh hương, loài hoa cũng mang sắc tím.
Em thuộc về chàng.
Môi cậu cong lên thành một nụ cười.
…
Rồi từng cánh hoa tử đinh hương bị vấy bởi những giọt máu.
Không phải của Đông Hải.
Cậu đã giết người.
Vì hắn dám chạm vào cậu khi cậu đang tắm.
Chỉ có Khởi Phạm mới được làm như thế.
Phải, chỉ có Khởi Phạm.
Cậu chạy mãi, chạy mãi.
Lại đến Tử Vân các.
Nhưng cậu không vào đó, cậu vòng ra phía sau, nơi chôn cất khở phạm.
Nằm kế bên chàng, cậu thủ thỉ:
- Em yêu chàng. Mãi mãi chỉ yêu chàng. Dù chàng đã bán em cho hắn rồi cũng bị hắn giết chết nhưng em vẫn yêu chàng.
Sắc tím dần tàn phai.
Nhạt dần.
Nhạt dần.
Rồi biến mất.
The end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro