Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hãy Ôm Ta Trước Lúc Chết

"Không nhớ rõ nữa, sớm đã không nhớ rõ nữa rồi."

[Vì bị ảnh hưởng bởi sự di chuyển quy mô lớn của vệt đen trên Mặt trời đã gây nên hàng loạt các thảm hoạ nghiêm trọng trên Trái đất. Vì lỗ hổng khổng lồ xuất hiện trong tầng khí quyển ở Bắc bán cầu, lượng oxy dự trữ theo đó giảm dần. Các chuyên gia nhận định đây là một thảm hoạ kinh hoàng, kết quả chính là sự diệt vọng của nhân loại, hàng ngàn năm lịch sử sẽ bị xoá số trong chớp mắt.]

[Trung Quốc, Mỹ, Anh và các quốc gia khác tuyên bố kích hoạt kế hoạch khẩn cấp, sử dụng khoa học và công nghệ hàng không - vũ trụ hiện đại để đưa người dân rời khỏi quê hương của họ, đến sao hỏa để  sinh sống. Nhưng đương nhiên tải trọng của tàu vũ trụ chỉ có hạn, điều này chắc chắn sẽ tạo thành một cuộc thảm sát lớn, buộc phải chọn lọc trong chính cộng đồng con người. Đây chính là một cuộc chiến tranh không có khói súng.]

Nhìn tin tức được phát sống trên hình lớn ở trung tâm thành phố, Chu Tử Thư đứng trước ngã tư bị khẩu trang, theo dõi nội dung kia, không biết đang suy nghĩ gì.

Đường phố vắng tanh, không thấy bóng người.

Ôn Khách Hành đi tới từ phía sau, đưa cho Chu Tử Thư túi đồ ăn vặt rồi đứng bên cạnh anh, ngước mắt lên nhìn tin tức được phát đi phát lại nhiều lần.

Không còn ai quan tâm đến việc đi làm, nên đài truyền hình trống không. Họ chỉ có thể truyền tin tức này mỗi ngày như thể đếm ngược đến thời điểm tận thế.

Chu Tử Thư nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vào trong cái lồng giam bê tông cốt thép này, hàng nghìn người đang lôi những thứ bẩn thỉu nhất trong lòng ra, đổ về phía mình, về phía người khác, và hướng về thế giới.

Chúng giơ súng lên và chĩa vào tất cả những người mà chúng nhìn thấy.

Chúng cắt đứt một nửa lương tâm và lấy ham muốn như là một động lực để sống sót.

Chu Tử Thư kéo khẩu trang trở lại trên mặt, giọng nói của anh bị khẩu trang ngăn trở trong phạm vi nhỏ, không gợn sóng, thanh âm rầu rĩ truyền đến bên tai Ôn Khách Hành, "Thế giới này sắp kết thúc rồi sao?”

Những hạt tuyết lấp lánh rơi xuống từ bầu trời, chân trời tối tăm không nhìn thấy điểm cuối, phạm vi bầu khí quyển xa xa bị rò rỉ có thể thấy được trên bầu trời, Klein Blue ở nơi xa vời cực kỳ nổi bật.

Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cởi khăn quàng cổ của mình xuống, quấn quanh cổ Chu Tử Thư, tiện thể để ý đến mái tóc dài một nửa của anh, sau khi làm xong tất cả, hắn cầm tay Chu Tử Thư, "Có lẽ là vậy. ”

Mọi người đều nói rằng thế giới sắp kết thúc.
Ham muốn đã được đốt cháy, sau đó tất nhiên là học cách làm thế nào để sống ích kỷ.

"Chúng ta sống bao lâu rồi?"

Chu Tử Thư quay đầu lại nhìn Ôn Khách Hành, đôi mắt của anh vẫn giống như ngàn năm trước. Hắn đột nhiên đụng vào đáy mắt anh.

"Sao thế, A Nhứ ghét bỏ ta rồi sao? Vậy thì không được rồi, ngay cả Thành Lĩnh của chúng ta cũng chết rồi. Hiện tại trên thế gian này chỉ có ta biết ngươi, Chu trang chủ, bỏ chồng không được đâu."

Ôn Khách Hành giữ gương mặt điềm nhiên, có đánh chết cũng chẳng biết xấu hổ. Hắn cúi đầu nhìn Chu Tư Thử, hơi thở lướt qua trên mặt anh, khoảng cách chưa tới 5cm, Chu Tử Thư cười mắng hắn, đưa tay đẩy hắn ra.

Ôn Khách Hành bị đẩy ra cũng không tức giận, vừa cười vừa nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của Chu Tử Thư. Suy tư một lúc, hắn lôi Chu Tử Thư vào trong thành, “Có lẽ đã hơn 2000 năm rồi.”

Thành phố yên lặng dưới bầu trời xám xịt.

Thỉnh thoảng, âm thanh thảm thiết vang lên trong không gian kèm theo tiếng súng không ngừng nghỉ.

Không ai có thể ngăn cản người nổ phát súng đầu tiên.

.

"Hãy nhắm vào tôi"

Ngày này cuối cùng đã đến. Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành lười biếng nằm trên giường. Chu Tử Thư đã tính lại, chẳng muốn làm gì nên nép vào vòng tay Ôn Khách Hành. Đến khi tỉnh táo lại, anh mới chậm rãi nhận thức được: Đây chính là "ngày tận thế" được thông báo trên bản tin.

Quả thực, Chu Tử Thử đã cảm được sức ép của không khí.

Khó thở, xem ra là thật rồi.

Ôn Khánh Hành tỉnh lại, mắt mới mở một nửa, nâng một bàn tay đặt lên đầu Chu Tử Thư, chậm rãi xoa tay nửa mái tóc dài của anh. Sợi tóc mềm mại bị hắn xoa lộn xộn, Chu Tử Thư vươn tay, đánh xuống bàn tay nghịch ngợm kia của hắn.

"Dậy đi, tận thế rồi mà vẫn còn nằm lười ra đó."

Chu Tử Thư cười lên, véo hai má Ôn Khách Hành

"Dậy dậy dậy, lão già, hahaha."

Ôn Khách Hành bất đắc dĩ cười, rời giường chuẩn bị bữa sáng. Sau khi ăn xong, hắn mang theo Chu Tử Thư được bọc thành một cục ra cửa, thế mà còn bị anh đánh cho một trận.

Sợ lạnh đâu phải bọc thành bánh chưng như này là được?

Lúc ra ngoài, trên đường chẳng còn bóng người nào.

Trên bầu trời vốn đã chiếm trọn bởi Klein blue, Chu Tử Thư không ngờ lại cảm thấy thuận mắt. Màu xanh lam u sầu không ngừng xuất hiện những hạt tuyết trắng, rơi trên đỉnh đầu anh. Một lúc sau, anh nhìn lại mái tóc đen của mình đã hóa trắng tự bao giờ.

Những hạt tuyết rải rác không tan, ngưng tụ trên đầu Chu Tử Thư. Nhưng anh không để ý tới điều đó, nắm tay Ôn Khách Hành, có chút hoảng hốt nghĩ, một đời từ tóc đen đến tóc bạc, cùng nhau bạc đầu. Quả nhiên là cùng nhau bạc đầu.

Ôn Khách Hành cười nói, A Nhứ, ngươi thật sự trở thành một ông già nhỏ rồi.”

Từ xa có một luồng gió thổi tới, thổi tóc cả hai bay toán loạn. Ôn Khách Hành không kìm được nắm chặt tay Chu Tử Thư, phía chân trời vòng sáng của Mặt trời hiện ra.

Mặt trời chậm rãi từ mép trời leo lên, ánh mặt trời chói mắt đã đợi từ lâu bao phủ địa cầu một cách dị thường.

Giống như đang quét sạch dấu vết do con người để lại.

Bọn họ ngược chiều gió, hướng về phía ánh sáng mà tiến lên. Trong ánh Mặt trời, Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư vào trong lồng ngực, hắn cười phả hơi thở ấm áp vào tai anh. Sau đó nhận lấy cái liếc mắt của Chu Tử Thư, kèm theo đó là một cái đấm vào người.

"A Nhứ."

Ôn Khách Hành mắt đầy ý cười.

"Ta yêu ngươi."

"Ta cũng yêu ngươi."

Ánh sáng ngày tận thế đặc biệt chói mắt. Klein Blue và ánh Mặt trời rực rỡ hòa quyện vào nhau, cùng với gió lộng ôm lấy hai người.

Giữa cái chết của ngày tận thế, họ đã trao cho nhau một cái ôm thật chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro