Hứa.
Chia sẻ đầu truyện(Nên skip):
Gợi ý nhạc để nghe trong khi đọc truyện =))
Mới vào thì nên nghe: Đường tôi chở em về, yêu nhau nhé bạn thân, love story, dù cho mai về sau, chuyện chúng ta sau này, you, ..
Tới giữa giữa thì nên nghe: Golden hour, die with a smile, một đời, đoạn kết, young and beautiful, until i found you, gặp người đúng lúc, nhất lộ sinh hoa,..
Phần cuối thì nghe: Khóa ly biệt, kim phút kim giờ, hào quang, chân thành, gặp lại năm ta 60,nếu lúc đó, tay nắm tay rời, Regret, mình yêu nhau từ kiếp nào, trái tim em cũng biết đau.
_____________________________________
Ngày hôm đó, gã đứng giữa sân trường, lặng lẽ nhìn theo bóng em khuất dần trong cổng trường. Gã không thể tin vào chính mình khi làm điều đó, nhưng gã đã làm. Gã đã tỏ tình với em – người mà gã ngỡ sẽ không bao giờ dám mở lời. Gã luôn nghĩ rằng mình chỉ là một kẻ bình thường, không có gì đặc biệt để thu hút sự chú ý của một người như em. Nhưng giờ đây, khi gã đối diện với cảm xúc của mình, không thể nào kiểm soát được nữa.
“Anh thích em!” – câu nói ấy thốt ra không hề chuẩn bị, vội vã, như một phản ứng tự nhiên của trái tim gã. Gã không chờ đợi gì từ em, chỉ muốn thừa nhận những gì đã chất chứa trong lòng suốt một thời gian dài.
Nhưng em chỉ nhìn gã, không nói gì. Ánh mắt của em chẳng thể hiện sự đồng tình hay từ chối. Em lặng lẽ như thể đang suy nghĩ về những gì vừa nghe. Và rồi, em hỏi.
"Anh thua cược à? Hay đang chơi trò thật hay thách thế?"
Gã nhìn em, một chút ngỡ ngàng. Em không tin, hay em không nghĩ rằng gã có thể thật lòng? Nhưng dù sao đi nữa, gã vẫn quyết tâm tiếp tục.
“Không, anh thích em thật! Không có thua cược hay gì cả!” – giọng gã kiên định hơn, cố gắng thuyết phục em hiểu.
Em vẫn lắc đầu, giọng điệu như muốn làm rõ mọi chuyện.
“Người như tôi mà cũng có ma thèm thích nữa hả?”
Gã không biết phải trả lời thế nào. Em, với vẻ ngoài có phần lạnh lùng, ít nói, chẳng giống những người mà gã từng quen biết. Nhưng trong gã, em là người đặc biệt. Em không nhận ra điều đó, nhưng gã biết, dù có như thế nào, em vẫn là người quan trọng.
“Người như em là sao? Một người tuyệt vời vô cùng hả?”
Gã không thể ngừng suy nghĩ về em.
“Không! Tôi thấy tôi vừa lầm lì ít nói, ngoại hình lại không được nổi bật lắm, tôi mà có người thích thì cũng hơi lạ.”
“Em không đẹp thì ai đẹp? Bây giờ nói chung là có đồng ý không?”
Gã không thể không thúc giục, đôi mắt dán chặt vào em, như chờ đợi một câu trả lời.
“Quen thử thôi được không?” – em nói, giọng vẫn lạnh, nhưng có phần dịu hơn.
“Quen thử là sao nữaa?” Gã ngạc nhiên, như muốn chắc chắn.
“Là tìm hiểu ấy.”
“Được được! Em muốn vậy cũng được!”
Gã vui mừng, gương mặt như nở ra một nụ cười ngượng ngùng nhưng chân thành.
Cuối cùng, em đồng ý đi chơi với gã. Một cuộc hẹn không quá đặc biệt, nhưng cũng là dấu mốc của một mối quan hệ mới, bắt đầu từ những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, những sự ngượng ngùng lẫn lộn trong cái không gian nhỏ bé giữa hai người.
Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa họ dần trở nên gắn bó hơn. Gã không ngừng làm cho em cười, tạo ra những kỷ niệm mà cả hai sẽ nhớ mãi. Những buổi đi xem phim, những lần cà phê cùng nhau – tuy đơn giản nhưng lại đầy ý nghĩa. Gã luôn giữ lời hứa, luôn ở bên em khi em cần.
Gã đã dần dần cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà em dành cho mình. Những ánh mắt, những cử chỉ của em bắt đầu thay đổi. Từ một người lạnh lùng, em dần trở nên ấm áp và gần gũi hơn. Cả hai bắt đầu chia sẻ với nhau những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, những suy nghĩ, ước mơ chưa từng được bày tỏ.
Em bắt đầu cảm nhận được tình yêu của gã, dù không dễ dàng mở lòng, nhưng trái tim em cũng đã dần thay đổi. Gã không phải là người hoàn hảo, nhưng gã đã làm em cảm thấy mình đặc biệt.
Một lần nữa, em nhìn vào gã và nói
"Anh hứa với tôi một điều nhé?"
“Gì cơ?”
“Hứa là sẽ không thay đổi, sẽ luôn bên tôi.”
Gã mỉm cười, nắm lấy tay em.
“Anh hứa, cho dù thế giới có là tận thế thì anh vẫn sẽ luôn yêu em. Anh sẽ luôn ở đây.”
Những lời hứa ấy, em sẽ nhớ mãi.
. . . .
Mặt trời chiều buông xuống, ánh sáng vàng óng ánh như phủ lên tất cả mọi thứ một lớp vàng mượt mà. Gã và em ngồi bên nhau trong một quán cà phê nhỏ, góc yên tĩnh mà cả hai yêu thích. Không gian xung quanh đầy ắp tiếng cười và những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có hai người, chỉ có không gian của riêng họ.
Em nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt dõi theo những tia sáng chiều xuyên qua những tán cây rậm rạp. Gã ngồi đối diện, ánh mắt luôn hướng về em, như thể sợ rằng nếu một giây nào đó không nhìn em, mọi thứ sẽ biến mất.
“Anh nhớ lần đầu tiên gặp em.”
Gã nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự trìu mến.
"Lúc đó, anh nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gì với em. Em là người quá đặc biệt. Nhưng giờ thì.. Anh thật sự hạnh phúc vì em đã đồng ý cho anh một cơ hội."
Em cười khẽ, ánh mắt có chút xa xăm.
“Lúc đó, em cũng chẳng nghĩ mình sẽ đồng ý. Nhưng rồi có một thứ gì đó trong anh khiến em không thể từ chối. Có lẽ là sự chân thành, có lẽ là cách anh làm em cảm thấy an toàn...”
Gã nhẹ nhàng nắm lấy tay em, bàn tay ấm áp của gã bao lấy đôi tay nhỏ nhắn của em, như muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào ký ức, không bao giờ quên.
"Anh sẽ luôn giữ lời hứa. Dù thế nào đi nữa, anh sẽ luôn bên em."
Em không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dựa vào vai gã. Khoảnh khắc ấy thật sự tuyệt vời, giống như một giấc mơ mà cả hai cùng nhau vẽ nên, nơi không có lo âu, không có sự ngờ vực, chỉ có tình yêu và sự chân thành.
Ngoài trời, ánh sáng bắt đầu nhạt dần, những đám mây trôi nhẹ nhàng, như thể không muốn phá vỡ vẻ đẹp của khoảnh khắc yên bình này. Gã và em ngồi bên nhau, không cần nói thêm lời nào. Chỉ cần im lặng bên cạnh nhau, đó là tất cả những gì cần thiết.
"Anh có biết không?"
Em ngước lên nhìn gã, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Em chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có được tình yêu như thế này."
Gã mỉm cười, cọ nhẹ đầu em như một cử chỉ trìu mến.
"Anh cũng thế. Nhưng dù sao, chúng ta vẫn có nhau."
Giây phút này, mọi thứ như tĩnh lặng lại. Thế giới xung quanh không còn quan trọng nữa, chỉ có họ, chỉ có tình yêu mà cả hai đã xây dựng nên. Gã không cần gì hơn nữa, vì đã có em, một người sẽ mãi ở bên gã, dù thế nào đi nữa.
Trong lòng gã, sự bình yên là khi có em bên cạnh, và ngay lúc này, gã biết rằng đây là hạnh phúc mà gã sẽ giữ mãi trong đời. Em là tất cả, là lý do để gã tiếp tục bước đi trên con đường này, cùng nhau, không bao giờ rời xa.
Và đó, chính là khoảnh khắc hạnh phúc của họ – một khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa, nơi tình yêu không cần lời nói hoa mỹ, chỉ cần sự chân thành và lòng tin tưởng vào nhau.
Chẳng bao lâu sau, mùa hè đến, và những ngày nắng ấm tràn ngập không khí, cả hai tiếp tục gắn bó với nhau như một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Mỗi buổi sáng, gã đón em đến trường bằng chiếc xe đạp cũ kỹ mà gã vẫn hay dùng, mỗi lần dừng lại ở cổng trường, gã luôn mỉm cười, trao cho em một ánh mắt đầy ấm áp và tin yêu. Em chỉ cười nhẹ rồi bước vào, nhưng đôi khi, những cái nhìn ấy lại khiến em cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ gã.
Có những buổi chiều sau giờ học, gã và em cùng đi dạo trong công viên. Cảnh vật quanh họ thật yên bình. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng những tán cây, làn gió nhẹ thổi qua mái tóc em, khiến gã cảm thấy mọi thứ như trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết. Gã nhớ những lần em ngồi im lặng, chỉ nhìn vào khoảng không trước mắt, nhưng gã biết, em đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình. Gã không vội vã, chỉ cần ngồi cạnh em và nắm chặt tay, là đủ.
“Em thích không gian thế này, thích cảm giác này không?”
Gã hỏi, mắt vẫn không rời khỏi em.
“Thích.”
Em mỉm cười, một nụ cười thật hiếm hoi, nhưng khiến gã cảm thấy cả thế giới như bừng sáng.
“Cảm giác như mọi thứ thật nhẹ nhàng.”
Cả hai ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ, không cần nói gì nhiều. Chỉ có những cái nhìn, những cái chạm nhẹ vào tay nhau, nhưng lại chứa đựng cả một tình yêu sâu sắc. Những khoảnh khắc ấy, dù đơn giản nhưng lại đầy đủ tất cả những gì mà hai người cần.
Gã thở dài, lặng lẽ ngắm nhìn em, cảm nhận được tình cảm của mình dành cho em đang lớn dần lên từng ngày. Mối quan hệ giữa họ không phải là một câu chuyện tình yêu lãng mạn như trong những bộ phim, mà là một thứ tình cảm vững chãi, không cần quá nhiều lời nói, chỉ cần có nhau là đủ.
Một buổi tối, khi cả hai ngồi trên một đồng có xanh, ánh trăng sáng ấm áp chiếu lên gương mặt em, gã nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc em.
“Anh thật sự hạnh phúc khi có em bên cạnh.”
Giọng gã ấm áp, đầy chân thành.
Em nhìn gã, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn, nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay gã.
“Vậy thì em cũng hạnh phúc khi có anh.”
Gã mỉm cười, nhẹ nhàng kéo em vào một cái ôm thật chặt. Tất cả những lo lắng, những điều khó nói trong lòng gã dường như tan biến hết trong khoảnh khắc ấy. Dường như lúc này, thời gian cũng ngừng trôi, để cả hai được chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình.
“Nghe có hơi sến nhưng anh hứa với em một điều này được không?” - gã thì thầm.
“Anh hứa cái gì?”
Em ngước lên nhìn gã, ánh mắt lạ lùng nhưng đầy yêu thương.
“Dù thế nào đi nữa, em sẽ luôn là người quan trọng nhất trong đời anh. Anh sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ bỏ em.”
Em không nói gì, chỉ mỉm cười, rồi tựa đầu vào vai gã, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể gã truyền đến. Mặc dù không nói gì thêm, nhưng trong lòng em, tất cả những lời hứa ấy đều đã được ghi nhớ, như một phần không thể thiếu trong cuộc đời này.
Mối quan hệ giữa họ dần trở nên hoàn hảo hơn, không còn những nghi ngờ hay sợ hãi. Họ đã học được cách yêu thương và chăm sóc nhau. Họ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, và với mỗi khoảnh khắc bên nhau, tình yêu ấy lại càng thêm sâu đậm.
“Chúng ta sẽ luôn bên nhau, phải không anh?”
Em hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào gã.
“Chắc chắn rồi, em là tất cả đối với anh.”
Và trong những khoảnh khắc hạnh phúc ấy, gã và em không cần phải nói thêm gì nữa. Chỉ cần ở bên nhau, chỉ cần yêu thương nhau là đủ. Tình yêu của họ không phải là một câu chuyện có kết thúc đẹp đẽ ngay từ đầu, mà là một hành trình đầy thử thách và gian nan. Nhưng với mỗi ngày trôi qua, tình yêu ấy lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
. . . .
Nhưng như mọi mối quan hệ, không phải lúc nào cũng êm đẹp. Những lời hứa mà gã từng nói, giờ đây đã không còn giữ được. Gã bắt đầu xa cách em, những cuộc gọi ít dần, những tin nhắn không còn nhanh chóng như trước. Em nhận ra điều đó, nhưng không dám nói ra.
Gã bắt đầu làm những điều mà hồi đó từng hứa sẽ không làm. Em đã phát hiện ra rằng gã ngoại tình. Trái tim em như vỡ vụn khi nhìn thấy gã cùng người khác, ánh mắt gã không còn nhìn em như xưa nữa.
"Anh nhớ không? Anh nhớ anh từng hứa với tôi những gì không?"
"Anh.. Không.. "
"Hứa rằng sẽ luôn bên tôi, hứa rằng sẽ mãi yêu tôi. Còn bây giờ thì sao? Anh nhìn xem, ngoài tôi ra anh đã yêu thêm biết bao nhiêu người rồi? Anh nói đi."
Cơn giận dữ và đau đớn làm em không thể kiềm chế. Cả hai người cãi nhau, lời lẽ gay gắt như muốn xé nát tất cả những gì còn sót lại. Em không thể lớn tiếng với người em yêu được. Lời em nói ra, nó nhẹ nhàng nhưng chua xót vô cùng.
"Em phải hiểu cho tôi chứ?"
"Hiểu cái gì? Phải hiểu rằng một khi đã yêu thì phải cảm thông cho đối phương? Tha thứ những lỗi lầm người đó đã gây ra à?"
Em khóc nức lên, từng câu từng chữ em thốt ra đều là đến từ tận đáy lòng. Mắt em nhòe đi vì từng đợt lệ đến.
"Hay phải hiểu rằng khi yêu quá lâu thì con người ta sẽ đổi thay à?"
Em quỳ thụp xuống đất, đôi chân như rã rời. Em ngồi trên sàn đất lạnh lẽo ôm mặt khóc than.
“Em thật sự rất thương anh..”
Em chỉ nói được một câu như thế, và gã không biết phải làm gì ngoài đứng yên nhìn em.
Em quay người bước đi, trái tim nặng trĩu. Em không thể đứng ở bên một người đã thay đổi quá nhiều. Những lời hứa ngọt ngào giờ đây chỉ còn là những lời nói gió bay.
Em rời khỏi nhà, bước đi thơ thẫn trong đêm tối, để lại gã đứng đó, một mình, trong ánh đèn mờ nhạt của sân trường cũ.
Em cười nhạt, nghĩ thầm trong lòng.
Tình yêu đúng thật là không đáng để tin.
Em đến sân thượng của trường học cũ, nơi mà gã tỏ tình với em. Ngồi đó, em nhớ lại những kỷ niệm, những lời hứa mà gã đã nói. Những cảm xúc ấy vẫn còn, nhưng không thể quay lại.
Em ngồi im lặng trên sân thượng, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt mệt mỏi của em. Cảnh vật xung quanh vẫn giữ nguyên như những ngày đầu, nhưng bây giờ tất cả đều vắng lặng, không còn tiếng cười, không còn niềm vui. Em đưa tay lau đi những giọt nước mắt đã rơi từ bao giờ. Những giọt nước mắt ấy giờ chỉ còn lại sự đau đớn, hụt hẫng mà em không thể nào dừng lại.
Em không thể ngừng nghĩ về những lời hứa gã đã nói với em. Những lời hứa khi cả hai còn yêu nhau, khi mà gã luôn nắm tay em, hứa rằng sẽ luôn bên em, yêu em mãi mãi. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là những lời nói suông. Gã đã thay đổi, không còn là người gã trước đây, người đã làm cho em cảm thấy mình đặc biệt, người đã làm em tin vào tình yêu.
“Em thật sự rất thương anh...” – câu nói ấy vẫn văng vẳng trong tâm trí em. Em không biết mình còn có thể yêu gã được nữa không, khi mà trái tim em giờ đây đã vỡ vụn. Gã đã rời xa em, đã thay đổi đến mức em không thể nhận ra.
Em đã quyết định, đã chấp nhận rằng mình không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa. Khi tình yêu không còn được bảo vệ, khi những lời hứa bị vỡ vụn, thì đó là lúc phải ra đi.
. . . .
Tin tức em nhảy lầu tự tử nhanh chóng lan đến tai gã. Gã không buồn cũng không khóc, chỉ cảm thấy bản thân cũng chẳng còn thiết tha gì cuộc sống này. Gã vẫn sống, sống nhưng thiếu mất em.
Gã thức dậy trong một căn phòng trống vắng, không có em bên cạnh như mọi ngày. Cả căn phòng như bao trùm một không khí ảm đạm. Gã cảm nhận được nỗi trống rỗng trong lòng, như thể một phần bản thân đã mất đi.
Gã nhớ em, nhớ những lúc cả hai cùng cười đùa, những ngày bên nhau thật hạnh phúc. Nhưng bây giờ, tất cả đã kết thúc. Gã biết, mình đã sai, đã không giữ lời hứa, đã để em phải rời xa.
Gã không thể ngừng nghĩ về em, về những gì đã xảy ra. Cứ mỗi lần nhắm mắt, gã lại thấy hình ảnh em hiện lên trong đầu. Và những câu nói của em, những lời hứa mà gã đã nói với em, tất cả cứ lặp đi lặp lại như một lời cảnh tỉnh mà gã không thể thay đổi được.
Cuối cùng, gã quyết định làm một điều mà anh ta chưa từng làm trước đây. Anh ta đến phần mộ của em, nơi em đã ra đi, để xin lỗi. Gã quỳ xuống, nước mắt lăn dài trên gương mặt, tay gã run rẩy khi chạm vào mộ phần của em.
“Em.. em đã đúng.. Anh sai rồi. Anh xin lỗi... anh thật sự xin lỗi. Anh yêu em, về với anh đi.. làm ơn.."
Gã không biết mình sẽ phải nói gì nữa, chỉ biết rằng trong khoảnh khắc ấy, anh ta chỉ muốn cầu xin sự tha thứ, muốn quay lại với em, muốn mọi thứ như trước. Nhưng tất cả đã quá muộn. Em không còn ở đây nữa.
Gã ngồi đó, quỳ dưới mưa, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi xào xạc. Cả đêm dài trôi qua, nhưng gã vẫn không thể đứng dậy. Cho đến sáng hôm sau, người ta phát hiện ra gã đã chết. Đôi mắt anh ta vẫn mở, vẫn nhìn vào mộ phần của em, như thể hy vọng em sẽ quay lại.
Gã ra đi trong sự cô đơn, trong nỗi hối hận không thể xoa dịu. Nhưng có lẽ, sau khi ra đi, gã lại được gặp em một lần nữa, không còn sự xa cách, không còn những lời hứa đã bị bỏ quên.
Trên thiên đường, gã đến bên em, và cuối cùng, gã lại nói những lời chưa thể nói.
“Anh xin lỗi.. Anh hứa sẽ bù đắp cho em tất cả. Và lần này, anh sẽ không để em đi nữa.”
Em mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tay gã nhưng vẫn không đưa ra câu trả lời. Cái nắm tay ấy như ngầm chấp nhận lời xin lỗi vậy.
___________________________________
3302 từ.
Lần đầu viết oneshot nên vẫn còn hơi non mong mọi người góp ý nhẹ nhàng ạa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro