ONESHOT
1.
Lucy rất mạnh.
Natsu đã chắc chắn như vậy.
2.
"Happy, tớ muốn trở nên mạnh hơn."
Muốn trở nên mạnh hơn, muốn có được sức mạnh có thể bảo vệ hội khỏi bị xâm phạm và đồng đội không bị tổn thương.
"A! Bất kể Natsu muốn làm gì, tớ cũng sẽ ở cùng Natsu!"
Móng mèo nhỏ mềm mại cùng bàn tay cứng rắn của rồng chạm vào nhau.
"Nào, chúng ta cùng nhau luyện tập đi!"
"Cậu phải nói chuyện với Lucy rằng chúng ta sẽ không thể làm nhiệm vụ cùng cô ấy trong năm tới."
"A! Hãy viết thư cho Lucy, giống như Lucy đã viết cho mẹ cô ấy."
"Ý tưởng tuyệt vời! Chờ đến khi chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn và trở lại khiến cô ấy ngạc nhiên!"
-Việc luyện tập mệt mỏi, đau đớn và có thể gặp nguy hiểm, cũng đành chịu, Lucy hãy ở lại Magnolia đợi tớ cùng Happy trở về.
Khi tớ trở nên mạnh mẽ hơn, tớ sẽ quay lại để bảo vệ Lucy, chắc chắn Lucy sẽ ủng hộ tớ, đúng chứ?-
Natsu lẻn vào căn phòng đầy ắp hơi thở của Lucy từ phía cửa sổ và để lại một bức thư trên bàn của Lucy, Natsu vẫn rất tự tin và đưa ra quyết định sáng suốt và đúng đắn nhất.
"Lucy chắc chắn sẽ rất sốc!"
"Aye sir ~ Tớ rất muốn nhìn thấy biểu cảm ngốc nghếch của Lucy!"
-Lucy, tớ sẽ ra ngoài tập luyện với Happy. Khoảng 1 năm nữa tớ sẽ quay lại, mọi người hãy kể cho mọi người nghe nhé. Vậy đó, tạm biệt Lucy!
Chờ tớ, Lucy.
Tớ nhất định sẽ bảo vệ cho cậu.-
3.
Natsu đã gặp lại Lucy ở Đại hội ma thuật. Bất chấp đám đông, cậu ấy đã nắm bắt chính xác hương vị bất kể ngày hay đêm, và tìm thấy chính xác cô gái trên khán đài.
Tóc Lucy dài ra và ít đi nhiều nhưng mùi hương của Lucy vẫn như một năm trước, rất ngọt ngào.
Natsu nóng lòng muốn chia sẻ những gì cậu đã luyện tập được với cô ấy, và càng không thể chờ đợi để trở lại hội để chiến đấu với Gray, Erza và Laxus.
Tuy nhiên, Lucy cụp mắt xuống, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Fairy Tail, đã giải tán."
"Giải tán?! Tại sao! Cho dù hội trưởng muốn giải tán, thì không phải là tất cả mọi người cũng nên phản đối chứ! Tại sao?"
Rõ ràng là để bảo vệ người nhà nên mới bỏ đi luyện tập, nhưng khi có được sức mạnh mới lại trở nên cô đơn.
"Làm sao có thể tiếp nhận được chuyện này!"
Cậu vẫn bước đi, nhưng giọng của Lucy trở nên nhẹ hơn, mái tóc vàng rũ xuống phủ lên màu hổ phách sáng chói, cậu không thể biết được vẻ mặt hiện tại của Lucy, cảm giác như có điều gì đó không ổn.
"Natsu, cậu không có tư cách để nói về điều này."
"Hả......"
"Natsu là người không nghĩ về hội, bỏ đi mà không lấy một tiếng tạm biệt ..."
"Lucy ..."
Hương vị ngọt ngào của Lucy trong không khí lại xen lẫn chút mặn, chưa kịp cảm giác mùi hương đó ở đâu thì Lucy đã ngẩng đầu lên cười như biến sắc mặt.
"À, tớ xin lỗi. Natsu và Happy chắc phải có lý do riêng để như thế, nhỉ?"
Natsu và Happy không phản bác lời của Lucy.
Nụ cười của Lucy rất dịu dàng, nhưng khóe miệng cô vừa cong lên. Gió thổi làn tóc Lucy nhẹ tung bay, vẫn là màu vàng của ánh mặt trời chói lóa, nhưng nó đã dài đến ngang hông, nhắc nhở Natsu rằng năm nay có điều gì đó đã thay đổi.
Sự quyết tâm trong lòng Natsu dần dần sụp đổ.
4.
Lucy thậm chí đã đổi nhà.
Mặc dù ngôi nhà mới đầy mùi của Lucy, nhưng ở đâu cũng thấy lạ, Natsu có chút không quen. Chỉ dựa vào bản năng cùng Happy bày trò như trước, xem ra cách này mới có thể thoát khỏi cái gọi là lương tâm cắn rứt trong lòng.
Sau một năm xa cách, Lucy không cho cậu ta vào phòng ngủ, Natsu đã không nhận ra rằng cậu ta cũng không được phép như một năm về trước.
Cái tin hội tan rã quá sốc khiến Natsu không thể ngủ được mà không làm gì được.
"Được rồi! Happy, chúng ta vẽ mèo lên mặt Lucy đi, cổ đang ngủ á!"
"Aye sir! Tớ chuẩn bị bút rồi đây."
Ở thời điểm này quả nhiên phải đi trêu chọc Lucy mới được, một người một mèo hé lên nụ cười cợt nhã phấn khích.
Cánh cửa khẽ được đẩy ra, tuy chỉ có ánh trăng mờ ảo, nhưng nhãn lực của Hỏa Long có thể tìm ra mục tiêu một cách chính xác ngay cả trong bóng tối, và nó cũng khiến cậu chú ý đến những điều kỳ lạ.
Trên bức tường trước giường Lucy, những ghi chú chi chít và hình ảnh dán đầy tường.
Natsu và Happy đang đứng trước bức tường, nhưng họ bị sốc trước những gì mà họ nhìn thấy.
"Natsu ... cái này."
Một bản đồ của toàn bộ Vương quốc không thuộc Fiore được in trên một bức tường. Bản đồ khổng lồ hiển thị vị trí của các thành viên khác nhau trong hội, vị trí và báo cáo chi tiết về các nhiệm vụ. Các thành viên không có tin tức chính xác cũng có đánh dấu vị trí, ngày và giờ dựa trên nhiều thông tin khác nhau, thậm chí còn cân nhắc kỹ lưỡng thêm về độ tin cậy của thông tin nhìn thấy và mục đích của sự hiện diện của đối thủ ở nơi đó.
Nét chữ chính xác và đẹp đẽ, kèm theo lời phàn nàn đặc biệt của Lucy đằng sau mỗi tin nhắn.
Sức mạnh hủy diệt này chắc chắn là Erza, hoặc sự hỗn loạn như mọi khi.
"Tôi không biết Levy và Gajeel ra sao, phải gặp họ và nói chuyện thôi~
Công việc mới của Mira và Lisanna rất thuận lợi! Ah, tôi nhớ những món ăn của chị ấy ~"
......
Cực kỳ chi tiết.
Không biết cô ấy đã mất bao lâu để thu thập và sắp xếp thông tin.
"Đó là lý do tại sao Lucy cho một tạp chí."
Để thu thập tin tức của các thành viên, để xác nhận rằng mọi người sau khi rời đi đều bình an vô sự, để bỏ lại phía sau hai từ "kết thúc", và để tìm một chút động lực để tiến về phía trước.
Lucy.
Cái tên quen thuộc xoay vần trên đầu lưỡi, nhưng Natsu lại cảm thấy có cái gì đó hơi chát. Cậu ngồi xuống mép giường, dưới ánh trăng, cậu dùng đầu ngón tay và mắt từng chút một để phác họa khuôn mặt đang say ngủ của cô. Có lẽ đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô ngủ rất sâu cũng không để ý đến cảnh tượng lưu lại trên người, chỉ là hơi thở quen thuộc và ấm áp đến gần trong giấc mộng. Không nhịn được mà vô thức lại gần, tay chân thả lỏng, một cảm giác quen thuộc ấm áp.
Natsu thấy rằng cô ấy rõ là gầy đi. Chút da thịt mà cậu cùng Happy chăm cho cô ấy ăn trước đó đã hết sạch, gương mặt nhỏ nhắn cứ như bằng cả bàn tay cậu trông cũng khá thu hút đó chứ. Natsu để ý rằng vẫn có một chút màu đen hơi xanh dưới mắt Lucy, một năm nay vẫn luôn tiều tụy như này sao...
Cậu không dám lên giường, chỉ có thể dựa vào cô ở bên giường, dùng ma lực sưởi ấm cơ thể, chỉ để cô gái ngủ yên hơn.
Phần lớn sự mạnh mẽ trong lòng Natsu đang sụp đổ.
Một người một mèo nhìn nhau. Lần đầu tiên trong đời, Natsu cảm thấy mọi thứ trở nên phức tạp, dường như cậu đã làm sai điều gì đó.
Cậu là người đưa Lucy vào Fairy Tail, cũng là người đã bỏ mặt cô ở lại...
5.
Bất kể luyện tập bao lâu, trở nên mạnh mẽ như thế nào.
Natsu vẫn là Natsu, vẫn hỗn độn như trước.
Muốn bù đắp cho Lucy, nhưng cũng muốn tìm lại những người bạn đồng hành trước đây, Fairy Tail luôn ở trong tim của mỗi người.
Đã giải tán? Tiên mất cánh ư?
Không, tiên chính là bất tử.
Cậu kiêu ngạo, lòng nổi lửa, một tay ôm Lucy còn một tay nắm lấy cửa.
Giống như cuộc gặp gỡ đầu tiên ở Hargeon, cậu đã đưa cô gia nhập Fairy Tail. Lần này, cậu cũng sẽ hồi sinh Fairy Tail và mang hội trở lại cho Lucy.
Lucy không động đậy trong vòng tay rực lửa ấy, sau lưng cậu ta là đông đảo binh lính đang đuổi theo, đường phố chật cứng người xem náo nhiệt, trong hỗn loạn hỗn loạn, trong mắt cô chỉ có cậu mà thôi.
Rõ ràng hồng cậu đào là một màu dịu dàng ôn nhu, nhưng lại phô trương hơn tất cả các màu đang hiện hữu trước mắt, khăn quàng vảy rồng màu trắng bay trong gió. Lucy cảm thấy cảnh tượng này quá quen thuộc, liền nhìn thấy tên thanh niên kiêu ngạo kia cúi đầu cười với cô, trán áp lên người cô, giọng nói dễ thương vang lên.
"Lucy, cùng nhau đi tìm lại mọi người rồi.
Đã đến lúc Fairy Tail được hồi sinh. "
Tim đập dữ dội, Lucy không thể nhìn thấy gì.
Cô vùi mình vào lồng ngực ấm áp.
Cái đầu nhỏ trên ngực cậu xoa xoa hoài niệm, và Natsu nghe thấy một giọng nói tràn đầy năng lượng.
"Được rồi."
6.
Những người bạn cũ dần trở lại, và đội hình mạnh nhất đã tập hợp, và hành trình phiêu lưu cảm tưởng như chưa bao giờ dừng lại.
Lucy ngày càng cười nhiều hơn, và cô ấy trở nên tràn đầy năng lượng hơn khi cô ấy phàn nàn về điều đó mỗi ngày.
Natsu thích cô ấy cười thật năng nổ và cãi nhau với cậu, cậu nghĩ mình đã bù đắp thành công cho việc cậu năm đó bỏ đi không lời từ biệt, chỉ cần Lucy luôn vui vẻ như vậy là được.
Cậu ấy, thật sự suy nghĩ rất đơn giản.
7.
Cho đến ngày hôm đó.
"Ồ! Có nước ở đây!"
"Đó là sân sau của Lucy!"
"Cậu thực sự muốn triệu hồi cô ấy sao đó sao?"
"......"
Lucy không trả lời.
Không biểu hiện bất lực và sợ hãi.
Cô ấy chỉ giữ chìa khóa im lặng trầm mặc, tóc mái buông xuống tạo thành một cái bóng nhỏ, không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.
"A? Lucy, sao cậu không gọi ..."
"Natsu, mọi người. Trông cậy vào mọi người. Tớ dường như đã sử dụng quá nhiều ma lực của mình. Tớ hơi mệt."
Lucy trông thực sự mệt mỏi. Đuôi tóc vốn luôn vui tươi đung đưa cũng rũ xuống bơ phờ, giống như chiếc đuôi vàng nhỏ rũ xuống của một con vật nhỏ chán nản.
Thế nhưng từ nãy đến giờ Lucy chỉ mới triệu hồi một tinh linh mà thôi.
Natsu cảm thấy rằng cậu nên bước tới để ngăn Lucy lại, nhưng không khí hòa cùng nỗi buồn không tên đã ngăn cản cậu lại. Trực giác của cậu về Lucy trước giờ đều rất chính xác, trong lòng cậu đau xót vì không biết Lucy đã đối mặt những gì. Cậu đưa mắt nhìn đồng đội của mình, cho dù đó là Gray, người đang ẩn nấp trong Hắc hội, Erza đang hòa cùng những âm thanh la hét của địch, thậm chí Wendy, người rất thân với Lucy, cũng không biết gì nhiều về cuộc sống của Lucy cả.
Mọi người chỉ có thể lặng lẽ thu dọn đám quái vật giao cho mục tiêu, và không ngừng suy đoán chuyện gì đã xảy ra với Lucy.
"Chẳng lẽ trưa hôm nay chúng ta không nhường con cá cho Lucy sao?"
"Không, chắc là Lucy muốn ăn bánh dâu của tôi. Tất cả là lỗi của tôi, trách tôi."
"Này ... sai trọng tâm rồi đó."
Hiếm khi, Natsu không đồng ý, và bản năng mách bảo cậu rằng điều đó rất tồi tệ đã xảy ra.
Sau lưng đột nhiên có một cảm giác có thứ gì đó đang tới, và kèm theo một mùi quen thuộc, cậu không né tránh, chỉ đứng yên.. Ánh sáng của Loke tỏa sáng, giáng một cú đấm vào Natsu.
"Loke ...!"
Khốn nạn, làm trò gì vậy?
Cậu ta chính là ầm ĩ như vậy, nổi giận túm lấy áo của Loke, trả lại gấp mười lần cú đánh lúc nãy. Tuy nhiên, cậu đã không làm vậy, vì đây không phải là Loke, người luôn mỉm cười hạnh phúc, mà là tinh linh cung Sư Tử - Leo, người chiến đấu vì chủ nhân. Vẻ mặt của Leo rất đáng sợ, mặc dù cậu nhận ra rằng Natsu cố ý ăn cú đấm đó, nhưng cậu vẫn mang vẻ mặt u ám.
"Natsu, ước muốn của tôi lúc đó là đánh bại cậu. Và bây giờ cũng vậy. "
Cậu dùng mười phần trăm sức lực cũng không kịp trở tay, biến thái như Natsu, một hồi cũng nằm lăn ra đất.
"Từ nay tôi sẽ cùng cậu chiến đấu, bất cứ thứ gì ngươi muốn."
Bây giờ có nhiều thứ quan trọng hơn.
Nói cho tôi biết, Lucy, chuyện gì đã xảy ra. "
Cậu bắt chéo chân ngồi dậy lau vết máu trên miệng, lần đầu tiên cậu không hề tức giận mà chỉ nới lỏng chiếc khăn và nhìn Leo một cách tha thiết.
"Natsu, cậu có nhớ Tartaros không?"
Vậy cái giá phải trả để Lucy giải cứu mọi người là phá chiếc chìa khóa của Aquarius để triệu hồi Vua Tinh linh?
C ... cậu nói gì vậy ...
Aquarius là gia đình, gắn bó với cô lâu nhất.
Lucy, thực ra cô ấy rất sợ cô đơn.
Một đám mây lớn tình cờ lướt qua và chắn ngang bầu trời, cậu ta đứng trong một bóng đen, không buộc tội cũng chẳng chỉ trích, lời nóicủa cậu ta biến thành những chiếc gai nhọn và đâm thẳng vào trái tim của một sát long nhân, khơi lên nỗi đau dằn vặt.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Erza và Gray nhìn nhau mà cảm thấy cổ họng đau nhói. Họ đã hy sinh một trong những thành viên gia đình thân thiết nhất của mình để cứu đồng đội. Sự lựa chọn này ... Wendy không thể không nghẹn ngào. Lucy, cô ấy rõ ràng là rất yêu các tinh linh của mình...
Happy thở dài, trở nên chán nản, "Chúng tôi đã để Lucy một mình khi hội giải tán."
Rốt cuộc Lucy phá chiếc chìa khóa của Aquarius, cô ấy đã cảm thấy như thế nào, Lucy đối mặt với hiện thực hội tan rã và việc Natsu và Happy ra đi không lời từ biệt, thật sự khó nói...
Cổ họng cậu như thắt lại, Natsu không thể nói gì, cậu chỉ nghe thấy âm thanh của sự quyết tâm trong trái tim mình, nó hoàn toàn sụp đổ và tan vỡ.
8.
Các thành viên của Fairy Tail có thể không có gì trước khi gia nhập hội, nhưng sau khi gia nhập hội, ít nhiều họ đã có được rất nhiều thứ từ hội, gia đình, bạn đồng hành, sự ấm áp, ràng buộc và sức mạnh.
Lucy cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được tình bạn.
Lần đầu tiên thành lập một nhóm với một người nào đó.
Nhận tiền thưởng cho lần đầu tiên và hoàn thành công việc.
Cuộc phiêu lưu đầu tiên, hết lần này đến lần khác cùng đồng đội khám phá.
Những người bạn Tinh linh cũng lần lượt đến với cô.
Cô đã nhận được quá nhiều điều mà trước đó cô không thể nghĩ tới, mặc dù nó rất nhỏ bé, mặc dù cô không có sức chiến đấu của Natsu, sức mạnh ma thuật khổng lồ của Erza, và khả năng phụ trợ của Wendy. Nhưng Lucy, với tư cách là tinh linh ma đạo sĩ, luôn tin rằng cô ấy cũng có thể đóng góp một chút sức mạnh cho hội.
"Mẹ, con thích Fairy Tail nhất.
Nhưng con cũng thích Aquarius nhất..."
Cô không hối hận khi thực hiện hành động triệu hồi Vua Tinh linh, thậm chí Lucy còn rất vui vì bản thân nhỏ bé và tầm thường như vậy có thể giúp được mọi người trong hội.
Chỉ là...
"Mẹ ơi, con tuyệt vọng quá.
Con thực sự muốn nghe Aquarius mắng con một lần nữa."
Lucy nhốt mình trong phòng, biết rằng như thế này sẽ khiến bạn bè cô lo lắng, nhưng gượng cười là điều không thể. Niềm vui đoàn tụ bên người bạn làm tan biến nỗi cô đơn tích tụ, nỗi buồn sẽ chìm xuống biển sâu theo thời gian, vết thương sẽ lành nhưng vết sẹo để lại vô tình gợi nhớ quá khứ.
Cô đặt nửa chiếc chìa khóa vàng vào lòng, cảm giác lạnh lẽo thoáng qua, ngay sau đó chiếc chìa khóa đã bị nhiệt độ cơ thể bao bọc, trái tim ấm áp, Lucy cảm giác được mùi nước biển.
Xin lỗi mọi người.
Hãy để tôi một mình.
9.
Natsu dừng lại ở trước cửa phòng Lucy, lần đầu tiên cậu không trực tiếp trèo cửa sổ xông vào, mà là do dự mà đứng ở trước cửa lung lay bất định. Tay chân như bị cắm đầy gốc chì, không thể dời đi, không còn sức để gõ cửa.
Cuối cùng, cậu thở dài và vò mái tóc rối bù như con nhím của mình, ngồi xuống bên cửa phòng Lucy. Những cơn mưa không báo trước kéo đến, những hạt mưa lặng lẽ rơi xuống mặt Natsu.
Trời đang mưa. Bầu trời nhanh chóng trở nên u ám, gió thổi lạnh, Natsu cảm thấy xót xa trong lòng. Mưa rơi thấm đượm trên gương mặt, làm ướt mái tóc cậu đào và ướt đẫm cả bộ quần áo đen của cậu. Cậu không dùng phép thuật để làm khô cơ thể, tuy thân thể của rồng lửa nóng không sợ lạnh, nhưng hiếm khi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đáy lòng.
Cậu trước giờ chỉ quan tâm đến gia đình của mình là Igneel, và chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng lại không để ý rằng cậu không phải là người duy nhất mất đi người thân của mình. Biểu hiện của Lucy khá bình thường, không, là cậu quá bất cẩn, không để ý đến nỗi buồn dưới nụ cười của Lucy.
Bảy năm ngủ đông trên Thiên Lăng đảo đã chia cắt Lucy và cha cô mãi mãi. Cánh cổng âm phủ Tartaros khiến Lucy mất đi cơ hội gặp lại Aquarius ...
Cậu lặng đi trong mưa, vùi mình trong suy nghĩ cách an ủi người đang một mình trong phòng, nhưng suy nghĩ rất lâu cũng không có cách nào.
Sau đó cánh cửa phía sau mở ra, Natsu mất cảnh giác và ngã ngửa ra sàn, nằm dưới chân Lucy.
Mắt cô không đỏ, cũng không có mùi nước mắt.
Lucy không khóc, Natsu nghĩ, cậu thực sự sợ những giọt nước mắt của Lucy, điều này còn đáng sợ hơn rất nhiều so với sự tức giận của Erza.
Lucy dường như đã bình tĩnh.
"Natsu! Sao cậu lại ngồi ở đây, thật hiếm thấy cậu không leo từ cửa sổ vào đó."
Lucy ngồi xổm xuống nhìn người đang nằm trên mặt đất ngạc nhiên và thích thú, cô biết người kia ngồi đây có lẽ là vì lo lắng cho mình, cuối cùng trên mặt cũng nở một nụ cười.
"Cả người cậu đều ước rồi, vào đây đi."
Natsu ngoan ngoãn đi theo Lucy vào phòng, từng bước một, có chút thận trọng. Cậu len lén nhìn cô gái đang huyên thuyên về mình trong lúc mải miết kiếm quần áo dự phòng, đun nước ấm, chợt cảm thấy có điều gì đó, có chút gì đó xua đi cái lạnh lẽo trong lòng.
"Sao không lau khô người một chút? Quên đi, hôm nay tớ sẽ cho cậu mượn phòng tắm, mau đi tắm đi."
Natsu chưa bao giờ là người nghĩ trước rồi mới hành động, vì không nghĩ ra nên cậu càng không muốn.
Cậu nhớ Loke vừa nói thêm rằng chiếc chìa khóa của Aquarius sẽ được tái sinh ở một nơi nào đó trên thế giới. Nó có thể xuất hiện dưới biển sâu, ẩn náu trong núi, hoặc trở thành mục tiêu của những kẻ săn kho báu, hoặc nó có thể rơi vào tay người khác. Nhưng ít nhất, có hy vọng tìm thấy.
Natsu muốn nắm bắt tia hy vọng đó, và muốn Lucy gặp lại Aquarius yêu thích của mình.
Hơi nóng bốc lên, làm khô những giọt nước và cảm giác lạnh lẽ trong lòng, cậu lại trở nên vô cùng quyết tâm.
Dù Lucy không mạnh mẽ cũng không sao, dù sao sau này khi Lucy khóc, cậu sẽ đồng hành cùng cô và không bao giờ rời xa. Không, cậu ấy sẽ không để Lucy khóc nữa.
"Lucy."
Bóng dáng bận rộn cuối cùng cũng dừng lại khi cô nghe thấy tiếng gọi, Lucy xoay người nhìn người lên tiếng, nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc.
"Lucy, tớ tìm đồ rất giỏi."
Natsu đi về phía cô như thể cậu đã đưa ra quyết định.
"Mũi của Sát Long Nhân rất tốt, thị lực cũng rất tốt."
Mùi hương của Hỏa Long tiến lại gần, tạo thành một hàng rào ấm áp xung quanh cô.
"Tớ rất mạnh, cho dù kẻ địch mạnh đến đâu, tớ cũng sẽ không thua. Ai trộm được chìa khóa của cậu, tớ sẽ đánh chết."
Natsu dừng lại trước mặt cậu và xoa xoa mái tóc vàng của Lucy.
"Cho nên, cậu có muốn cùng tớ làm nhiệm vụ không?"
Natsu hơi nghiêng người, mắt đối mắt.
"Giao cho tớ, tớ giúp cậu tìm chìa khóa của Aquarius."
Gần quá rồi ... Lucy choáng váng vì hơi nóng lan tỏa khắp người. Tim cô như đang bắn pháo hoa giữa trời mùa hè. Pháo hoa nổ tung. Cô nín thở, khuôn mặt nóng bừng bừng bừng, mất kiểm soát.
"Nhưng, tớ không có gì để trả cho Natsu."
Đôi mắt nai màu hổ phách hiện lên một chút bất lực, ánh mắt này quả thực khiến Natsu bối rối.
Cậu cố tình tiến lại gần cho đến khi chóp mũi tràn ngập mùi hương của Lucy.
"Thù lao rất dễ, chỉ cần Lucy ở bên tớ thôi."
"Lúc tìm chìa khóa..."
Natsu dừng lại, đôi mắt trở nên bất định, và cậu liếc nhìn vẻ mặt sững sờ của Lucy, dụi dụi mũi cô ấy như thể cô ấy hơi khó chịu, và cậu ấy cởi chiếc khăn mà cậu luôn mang bên mình như đã hạ quyết tâm. Cùng với sự khó hiểu của mình, cô ấy trịnh trọng quấn chiếc khăn quanh cổ.
Dường như đang mong đợi một điều gì đó.
"Ngoài ra, sau khi tìm được chìa khóa."
Giọng nói ngây dại của thiếu niên vang lên bên tai, một luồng điện nhỏ từ trong tai truyền đến toàn thân, truyền qua máu khắp người với tốc độ cực nhanh, đánh thẳng vào tim, nhịp tim lặng đi chốc lát, và rồi đập liên hồi, không bình thường mất kiểm soát. Chiếc khăn quàng cổ mang theo nhiệt độ cơ thể của cậu và hơi thở ấy, hai má lại đỏ bừng.
Natsu đã không nghe thấy phản hồi trong một thời gian dài.
Có chút lo lắng, cậu đưa mắt nhìn cô, nhưng chỉ thấy những ngọn tóc vàng bay vòng cung, một làn gió quyện với hương thơm nhẹ lướt qua chóp mũi vào lỗ tai, cậu lao vào thân thể mềm mại, theo bản năng đưa tay lên để ôm cô ấy vào lòng.
Mặc dù cả hai đã có vô số lần đụng chạm như vậy, nhưng họ chưa bao giờ ôm hôn, mặt đối mặt như lúc này. Cảm giác này thật tuyệt, cậu vô thức siết chặt vòng eo mảnh mai của cô, siết chặt vòng tay và xoa dịu sự dịu dàng vào sâu hơn trong vòng tay cậu. Natsu đột nhiên hối hận, sao không ôm Lucy như thế này sớm hơn chứ.
"Natsu, cái này hơi quá..."
Cái đầu nhỏ trong tay cậu cọ qua cọ lại, một ít chất lỏng mát lạnh lướt qua ngực cậu, cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lucy, dù thì thào nhưng cũng đủ thấp để Sát Long Nhân có thể nghe rõ.
"Vậy thì, chuyện chìa khóa giao cho cậu ủy thác."
Cậu hôn nhẹ lên tóc cô, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
"Tớ sẽ lo vụ đó. Tớ nóng máu lên rồi đó!"
Không quan trọng, trong tương lai cậu sẽ tìm đủ mọi cơ hội để ôm cô vào lòng như thế này, họ vẫn còn rất nhiều thời gian, rất nhiều.
-END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro