Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vết Thương


Trong hành trình tìm kiếm khoáng thạch hiếm cho Sakura Kingdom, Ken và Kresh được giao nhiệm vụ đến Hẻm Núi Bóng Tối - một nơi đầy rẫy hiểm nguy. Dù đã quen thuộc với những thử thách trong thế giới này, cả hai vẫn không thể xem nhẹ nhiệm vụ lần này.

Hẻm Núi Bóng Tối mang một bầu không khí lạnh lẽo, với những vách đá cao ngất và địa hình gồ ghề. Ken dẫn đầu, luôn tập trung vào con đường phía trước, trong khi Kresh, như thường lệ, cố gắng làm dịu không khí bằng những câu nói đùa.

Kresh:
"Này, Ông Ken, nếu chúng ta tìm được khoáng thạch này, Ông nghĩ nó có thể giúp tôi... phát sáng không? Vì tôi nghĩ tôi có thể đẹp trai hơn khi phát sáng."

Ken (lắc đầu, đáp khô khan):
"Kresh chỉ cần cẩn thận. Phát sáng hay không thì cậu vẫn xinh như vậy thôi."

Dù câu trả lời của Ken có vẻ lạnh lùng, nhưng Kresh hiểu rằng đó là cách Ken thể hiện sự quan tâm.

---

Khi cả hai đến một đoạn dốc đứng, Kresh, với bản tính thích mạo hiểm, quyết định thử một lối đi tắt để nhanh hơn. Anh nhảy từ một tảng đá này sang tảng đá khác, nở nụ cười đầy tự tin.

Kresh:
"Xem này, Ông Ken! Tôi có thể làm mọi thứ mà không cần phải căng thẳng như Ông!"

Nhưng chưa kịp nói hết câu, tảng đá dưới chân Kresh bất ngờ trượt đi, khiến anh mất thăng bằng và ngã xuống một vách đá thấp. Dù đã kịp bám vào một rìa đá, cánh tay anh bị va đập mạnh vào góc nhọn, để lại một vết thương sâu.

Ken (ngay lập tức lao đến, nắm lấy tay Kresh và kéo anh lên):
"Tôi không thể tin được! Cậu không thể cẩn thận hơn một chút sao?!"

Sau khi kéo Kresh lên khỏi vách đá, Ken vẫn chưa hết giận. Anh vừa băng bó cánh tay Kresh, vừa không ngừng mắng.

Ken:
"Đáng lẽ cậu phải cẩn thận hơn! Một chút nữa thôi là cậu không còn ở đây để nghe tôi mắng đâu! Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, Kresh?! Cậu có biết mình vừa mạo hiểm mạng sống không?!"

Kresh (cười yếu ớt, cố tỏ ra không sao):
"Tôi... chỉ muốn thử một chút thôi mà. Nhìn xem, tôi vẫn ổn, phải không?"

Nhưng ánh mắt Ken, chứa đầy sự lo lắng, đã khiến Kresh không thể trốn tránh thêm.

---

Ken nhanh chóng kiểm tra vết thương, thấy máu chảy nhiều hơn anh mong đợi. Không nói lời nào, anh xé một mảnh áo mình để băng bó. Động tác của anh dứt khoát nhưng không giấu được sự căng thẳng.

Ken:
"Cậu nghĩ mọi thứ là trò đùa sao? Nếu tôi không ở đây, cậu có hiểu chuyện gì sẽ xảy ra không?"

Kresh im lặng, cảm thấy hối hận khi thấy sự nghiêm trọng trong giọng nói của Ken. Dù thường ngày hay trêu chọc bạn mình, anh không nghĩ rằng Ken lại lo lắng đến vậy.

Kresh (nhỏ giọng):
"Xin lỗi, Ông Ken. Tôi không định làm Ông tức giận."

Ken không trả lời ngay. Anh cẩn thận thắt chặt mảnh vải quanh vết thương, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Kresh.

Ken:
"Tôi không tức giận. Tôi chỉ... tôi không muốn mất cậu. Đừng bao giờ hành động ngu ngốc như vậy nữa."

Cả hai ngồi nghỉ bên cạnh một tảng đá, trong khi Kresh cố che giấu cảm giác áy náy. Anh lén nhìn Ken, nhận ra đôi mắt lạnh lùng của cậu bạn giờ đây tràn đầy sự mệt mỏi và lo âu. Kresh nhẹ giọng:

Kresh:
"Ông Ken... tôi hứa lần sau sẽ cẩn thận hơn. Nhưng này, Ông thực sự lo cho tôi đến thế sao?"

Ken (lườm anh, nhưng đôi tai đỏ lên):
"Ai mà không lo khi một tên ngốc như cậu luôn đặt mình vào nguy hiểm chứ?"

Ken chỉ đứng đó, mặt không biểu cảm, nhưng đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười mỏng.

Kresh, dù đau, vẫn cố giữ thái độ bình thản. Anh biết Ken đang lo lắng thật sự, và điều đó làm anh cảm thấy vừa tội lỗi vừa... ấm áp.

Kresh:
"Được rồi, được rồi, tôi sai. Nhưng mà này, Ông đang làm tôi đau hơn đấy!"

Ken (hừ một tiếng, kéo mạnh nút buộc vải để cố định băng):
"Cậu xứng đáng bị như vậy!"

Kresh nhăn mặt, nhưng không kêu ca nữa. Anh nhận ra đây là cách Ken bày tỏ sự quan tâm, dù có hơi thô lỗ.

---

Khoảnh Khắc Gần Gũi

Sau khi băng bó xong, Ken ngồi phịch xuống đất cạnh Kresh. Cả hai nghỉ ngơi trong im lặng, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua hẻm núi.

Ken nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Kresh. Anh khẽ thở dài, rồi đưa tay chạm nhẹ vào khu vực đã được băng bó.

Ken:
"Cậu có đau nhiều không?"

Kresh (nhướn mày, bất ngờ vì giọng Ken đột nhiên dịu lại):
"Không đau đâu, nếu Ông xoa tay tôi thêm một chút nữa, tôi sẽ nghĩ Ông đang tìm cớ để nắm tay tôi đấy."

Ken (liếc nhìn Kresh, đôi tai đỏ lên):
"Đừng đùa. Cậu nghĩ tôi không lo sao? Cậu làm gì cũng phải nghĩ đến bản thân mình chứ."

Kresh im lặng nhìn Ken, trái tim anh chậm lại một nhịp. Anh không ngờ Ken - người luôn tỏ vẻ lạnh lùng - lại bộc lộ cảm xúc chân thật đến vậy.

---

Khoảnh Khắc Skinship Đầy Ý Nghĩa

Kresh nhếch môi cười, nắm lấy tay Ken đang giữ tay mình. Lần này, anh không còn đùa cợt nữa.

Kresh:
"Tôi biết rồi, Ông Ken. Ông quan tâm đến tôi nhiều hơn Ông nghĩ, đúng không?"

Ken (không rút tay ra, giọng nhỏ nhưng rõ ràng):
"Nếu tôi không quan tâm, tôi đã để cậu ngã từ lâu rồi."

Kresh cười lớn, nhưng lần này là một nụ cười thật sự. Anh nghiêng người, đặt đầu mình lên vai Ken, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ấm áp.

Kresh:
"Ông đúng là làm tôi cảm thấy an toàn nhất, Ken. Cảm ơn vì đã luôn ở đây."

Ken không đẩy Kresh ra, nhưng anh quay mặt đi, cố che sự lúng túng.

Ken:
"Chỉ cần nhớ giữ mình cẩn thận hơn lần sau. Nếu cậu còn làm tôi lo, tôi sẽ không tha thứ đâu."

Kresh khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự gần gũi và an tâm mà Ken mang lại. Khoảnh khắc ấy, giữa hẻm núi lạnh lẽo, dường như cả hai đều nhận ra mối quan hệ của họ đã vượt qua giới hạn của những người bạn thông thường.

---

Kết Thúc Hành Trình

Trở về Sakura Kingdom với khoáng thạch quý, Kresh không quên kể lại mọi chuyện - tất nhiên, không thiếu phần phóng đại.

Kresh (kể lại):
"Ken đã chăm sóc tôi như một anh hùng bảo vệ công chúa vậy! Cậu ấy thậm chí còn để tôi tựa vào vai suốt quãng đường về!"

Ken (đứng một góc, chỉ lạnh lùng đáp lại):
"Đừng thêm thắt. Tôi chỉ không muốn nghe cậu than thở suốt thôi."

Nhưng sâu trong lòng, cả hai đều biết rằng hành trình này không chỉ mang lại thành công cho nhiệm vụ, mà còn khiến họ xích lại gần nhau hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro